-
Chương 60: C60: Con tức giận đến mức ngủ không được
Màn đêm lặng yên phủ xuống.
Trên quảng trường, các bác gái đã chiếm cứ vị trí tốt nhất, bắn phát súng đầu tiên để bắt đầu cuộc sống về đêm.
Dần dần, biển người từ trong các văn phòng tuôn ra, phân tán trước cửa tàu điện ngầm, trên xe buýt, đường dành riêng cho người đi bộ, hưởng thụ khoảng thời gian rảnh rỗi khó có được sau một ngày làm việc mệt nhọc.
Trong mấy chỗ ăn chơi là đèn đỏ rượu xanh, tiếng ca hát mơ hồ truyền ra tận mấy con phố.
Mà giữa thành phố ồn ào này, hội sở Tiềm Long mạnh mẽ vạch ra một bức tường vây yên tĩnh.
Nơi này lấy cao sang xa xỉ làm chủ đề, tạo ra một hội sở tư mật thuộc về kẻ có tiền của giới thượng lưu.
Ngợp trong vàng son, trong đó, thứ nên có hay không nên có đều có đủ.
Trong phòng của hội sở Tiềm Long, mùi rượu nồng đậm, bảy tám người đàn ông mặc âu phục mang giày da, trong tay mỗi người có một “công chúa” tiếp khách, thậm chí là trái ôm phải ấp.
Duy chỉ có Hoắc Tùy Thành ngồi một mình, không có chút hứng thú nào với những “công chúa” trẻ tuổi xinh đẹp kia.
Từ trước đến nay anh không thích trường hợp như thế này, từ sau khi tiếp nhận Hoắc thị, trường hợp như thế này anh có thể không đến thì sẽ không đến. Nhưng hôm nay anh đến không phải vì dự án của công ty mình mà là làm người trung gian, bắc cầu dắt mối, đi cùng với Tưởng Trí.
Ở đây đều là vài nhân vật có danh có vọng, trên bàn nâng ly cạn chén, cái gì cũng thảo luận được, chỉ là thiếu chút thú vị, vừa đến hội sở là họ lộ ra nguyên hình, hợp đồng và một vài bí mật không thể cho ai biết, phải ở dưới sự thôi thúc của cồn và phụ nữ mới có thể ký được, cảnh tượng như vậy, Hoắc Tùy Thành đã sớm không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Ăn ngon uống lo say, chơi bời vui, cũng đã đến lúc tan cuộc.
“Tưởng tổng, lúc trước đã muốn hợp tác với cậu nhưng vẫn luôn không có cơ hội, hôm nay nhờ có Hoắc tổng giới thiệu, tôi mới có thể quen biết cậu”. Một người đàn ông trung niên uống say ngất ngư, một tay bưng ly rượu một tay ôm cô gái xinh đẹp, rõ ràng là buổi chiêu đãi ngày hôm nay rất hợp với khẩu vị của ông ta: “Trước đó tôi đã nghe nói đến dự án Đông Á này, với thực lực của Tưởng thị và tài hoa của Tưởng tổng, tôi tin rằng dự án này nhất định sẽ không kém!”
Nói xong, dưới tác dụng của cồn, ông ta quay đầu nhìn trợ lý ngồi trong góc ghế sô pha: “Hợp đồng đâu?”
Trợ lý vội vàng cầm hợp đồng và bút tới.
Người đàn ông say khướt một tay ôm mỹ nhân, một tay kê hợp đồng trên bàn trà, ký tên xuống phần hợp đồng này.
“Có thể hợp tác với Trần tổng cũng là vinh hạnh của tôi, hợp tác vui vẻ.” Tưởng Trí nhận lấy phần hợp đồng này, nói lời khách sáo trên thương trường.
“Hợp tác vui vẻ.”
Sau khi cả đám người nói xong “châm ngôn bốn chữ” này thì thỏa mãn ôm các cô gái xinh đẹp rời đi.
Trong phòng lập tức trở nên vắng vẻ.
Tưởng Trí rót cho mình ly rượu, kính Hoắc Tùy Thành một ly: “Hôm nay cảm ơn.”
Hoắc Tùy Thành nhận lấy, ngửa đầu uống một ngụm rồi hỏi anh ta: “Sao lại quyết định mang dự án Đông Á hợp tác với bọn họ?”
Tưởng Trí thở dài, xoa mi tâm, rõ ràng là có chút khó xử: “Có lẽ là cậu đã nhận được tin tức, Tưởng Huyên về nước rồi.”
Hoắc Tùy Thành biết được một số việc của nhà họ Tưởng.
Năm Tưởng Trí hai mươi lăm tuổi bị tai nạn giao thông, làm cho toàn thân tê liệt, lão tam của nhà họ Tưởng tiếp nhận công ty của anh ta, kết quả là rối tinh rối mù, không chỉ khiến công ty bị phá sản mà suýt chút nữa làm mất cả nhà họ Tưởng.
Hai năm sau, thân thể Tưởng Trí khôi phục, anh ta lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà thay đổi thế thua, bổ sung vào chỗ sơ hở, tiếp nhận nhà họ Tưởng, còn đưa lão tam nhà họ Tưởng ra nước ngoài, tự sinh tự diệt.
Lão tam nhà họ Tưởng có sắc nhưng không có một chút đầu óc kinh doanh nào chính là Tưởng Huyên.
Ba năm trước đây bị đuổi ra khỏi nước, vốn tưởng rằng hắn ta ở nước ngoài sẽ biết thân biết phận, không nghĩ tới bây giờ lại trở về.
“Cậu còn lo lắng hắn ta?”
“Tôi ngược lại không lo lắng hắn ta, nhưng gần đây cậu cũng thấy, nếu như không phải đến bước đường cùng thì tôi cũng sẽ không nhờ vả cậu, bảo cậu bắc cầu dắt mối hợp tác dự án Đông Á với bọn họ. Dự án này tôi vốn định một mình khai phá, nhưng sau khi Tưởng Huyên về nước thì đã vào công ty Thịnh Hòa gần đây ở thương trường chạm tay vào là bỏng, cùng với người tên là Văn Dương, lai giả bất thiện*.
*Câu đầy đủ là: Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: người đến thì không có ý tốt, người có ý tốt thì không đến.
“Văn Dương?” Hoắc Tùy Thành chưa từng nghe nói đến cái tên này.
“Một người mới không biết từ đâu xuất hiện, rất trẻ, nhưng rất có thủ đoạn, vận may cũng không tệ, nửa năm qua đã nuốt được không ít dự án, tranh cướp với hắn ta thì không có ai có kết cục tốt.”
“Cho dù là có thủ đoạn nhưng với năng lực của cậu và nội tình của công ty mà vẫn không chống đỡ được?”
“Một Tưởng Huyên, một Văn Dương, cộng thêm công ty Thịnh Hòa gần đây mới xuất hiện, Thịnh Hòa do Giang thị nắm cổ phần khống chế, cậu biết dã tâm của ông chủ Giang thị Giang Hoài đó. Hai năm trước đã không kiêng dè gì mà thu mua công ty, mưu tính làm liên hiệp xí nghiệp. Nói dễ nghe là liên hiệp, thật ra là muốn làm lũng đoạn thị trường, lập ra quy định ngành nghề một nhà độc quyền, hai năm qua, cái ngành này bị hắn nắm gần hết rồi.”
“Phía sau Tưởng Huyên và Văn Dương là Giang Hoài chống đỡ.” Nói đến đây, Tưởng Trí thở dài: “Một phần sản nghiệp công ty của tôi có chút liên quan đến Giang thị, cho nên trở thành cái định trong mắt bọn họ, gần đây họ luôn nhìn chằm chằm vào tôi.”
“Giang Hoài muốn thu mua công ty của cậu?”
“Tạm thời tôi vẫn không biết hắn có ý này hay không, nhưng đoán chừng một phần sản nghiệp trên tay tôi đã bị hắn để mắt tới, trong tối ngoài sáng không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện mờ ám, Tưởng Huyên cũng muốn nhân cơ hội này mà rửa sạch nhục nhã.”
Lông mày Hoắc Tùy Thành nhíu chặt.
Rõ ràng Giang Hoài không phải là người dễ đối phó.
Giang thị có tiền tài phong phú, Giang Hoài lại là kẻ điên, mấy năm nay bành trướng một cách trắng trợn, nếu quả thật hắn ta muốn thu mua Tưởng thị thì sợ là Tưởng Trí sẽ gặp phiền phức*.
*Trong raw để là □□, editor xin phép thay từ vào để phù hợp với bối cảnh.
Nói đến đây, Tưởng Trí có chút do dự, chần chừ mãi: “Còn có chuyện, tôi cũng mới biết gần đây, vợ của Tưởng Huyên, có lẽ cậu biết là ai nhỉ?”
“Mẹ của Tiểu Tiểu.”
Tưởng Trí có chút bất ngờ: “Cậu biết?”
“Lần trước tôi đưa Tiểu Tiểu đi gặp.”
“Cậu còn mang Tiểu Tiểu đi gặp mẹ ruột?”
“Tiểu Tiểu muốn gặp thì không có lý do gì để ngăn cản không cho gặp.”
Tưởng Trí gật đầu: “Cũng phải, vậy Tiểu Tiểu, con bé…”
“Nó không có việc gì.” Hoắc Tùy Thành nhìn thời gian, không còn sớm nữa, anh đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.”
“Tôi tiễn cậu.”
Hai người sóng vai đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra, trên hành lang mờ tối có hai người đi từ phía đối diện tới, một nam một nữ thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện, nghe giọng có vẻ rất trẻ.
“Tưởng tổng, không nghĩ tới sẽ gặp ở nơi như thế này.”
Khoảng cách hơn hai mét, một nam một nữ ngược lại dừng bước trước, người đàn ông trẻ tuổi chào hỏi Tưởng Trí trước.
Tưởng Trí đã uống chút rượu, cộng thêm ánh mắt lờ mờ, trước mắt mơ hồ không rõ, anh ta hơi híp hai mắt lại mới nhìn rõ người tới: “Văn tổng, thật là có duyên.”
“Tôi cũng rất bất ngờ, vị này là…”
Hoắc Tùy Thành nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, đoán được có lẽ vị này là Văn Dương mà vừa rồi ở trong phòng Tưởng Trí đã nhắc đến với mình.
Không khác mấy với lời Tưởng Trí nói, thật sự rất trẻ, mặc dù hắn ta mặc âu phục nhưng Hoắc Tùy Thành lại cảm thấy người trước mắt này có lẽ là sinh viên vừa bước vào xã hội, vẻ mặt không có chút tâm cơ nào quả thật liếc mắt liền có thể nhìn thấu.
Nhưng có thể có được sự thưởng thức của Giang Hoài, Hoắc Tùy Thành cũng không tin hắn ta là loại người như vẻ bề ngoài.
“Hoắc Tùy Thành.”
“Hóa ra là Hoắc tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Tưởng Trí và hắn ta không có gì hay để nói, mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh hắn ta, Tưởng Trí nói: “Không có việc gì thì không quấy rầy Văn tổng tìm niềm vui nữa, đi trước đây.”
Văn Dương ôm người phụ nữ bên cạnh: “Hiểu lầm rồi, đây là bạn gái tôi, Tô Nguyên Thanh.”
Hoắc Tùy Thành nhìn về phía Tô Nguyên Thanh.
Cái tên này, có ấn tượng, anh từng gặp hai lần, còn gặp trong mơ một lần.
Đôi môi đỏ của Tô Nguyên Thanh hơi mỉm cười, cô ta đứng bên cạnh Văn Dương, mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu lam gợi cảm, bởi vì thời tiết nên bọc một chiếc khăn choàng lông màu trắng, tóc cuộn ở sau đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn mảnh khảnh, trên tai là hai cái hoa tai làm bằng ngọc trai màu trắng, màu sắc mượt mà, cùng khí chất trên người cô ta hỗ trợ lẫn nhau, cô ta lẳng lặng đứng đó, giống như một đóa hoa phú quý chói lọi nhân gian, khiến cho người khác chỉ liếc mắt thôi cũng khó mà quên.
“Hoắc tiên sinh, chào anh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Tô Nguyên Thanh vươn tay về phía anh.
Hoắc Tùy Thành không đưa tay ra, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta.
Tô Nguyên Thanh thu tay lại, vén tóc một cái để làm giảm sự xấu hổ: “Hình như Hoắc tiên sinh có ý kiến với tôi.”
Giơ tay nhấc chân vô cùng lẳng lơ, giống như báu vật, chọc người mà không tự biết.
Hoắc Tùy Thành rũ mày: “Tôi xưa nay không có ý kiến với người lạ.”
Anh nhìn Tưởng Trí: “Đi thôi.”
Hai người sượt qua bên cạnh Văn Dương và Tô Nguyên Thanh.
Tô Nguyên Thanh quay đầu, nhìn Hoắc Tùy Thành biến mắt ở một đầu hành lang, trên mặt là vẻ thất bại nồng đậm.
Thật ra cô ta cũng không biết vì sao, đúng ra là ở vũ hội ba năm trước, lúc gặp cô ta thì Hoắc Tùy Thành phải si mê cô ta, thậm chí vì cô ta mà không từ thủ đoạn, mạnh mẽ cướp đoạt cũng phải cướp được cô ta.
Nhưng ở lần vũ hội đó, Hoắc Tùy Thành không chỉ không si mê cô ta mà ngay cả mình tên là gì, anh cũng không hỏi mà đã vội vàng rời đi.
Hoắc Tùy Thành không dễ tới gần như vậy, cô ta nhiều lần muốn xuất hiện trước mặt Hoắc Tùy Thành cũng bất lực, mãi đến một năm trước ở bãi biển tại núi Lộc Minh.
Lúc ấy, dưới tình huống đó, Hoắc Tùy Thành không thể nào không chú ý đến cô ta, nhưng Hoắc Tùy Thành chỉ cho người đuổi cô ta ra khỏi bãi biển, hoàn toàn không thích cô ta.
Nhưng cốt truyện rõ ràng không phải như vậy.
Cũng may không có Hoắc Tùy Thành thì còn có Văn Dương.
Bỏ qua Hoắc Tùy Thành, lúc đầu Tô Nguyên Thanh đã do dự rất lâu.
Dù sao thì tướng mạo của Hoắc Tùy Thành cũng trăm phần trăm hợp với thẩm mỹ của cô ta, so sánh ra thì Văn Dương có vẻ non nớt hơn nhiều.
Có điều ngẫm lại, Hoắc Tùy Thành nhất định sẽ là bại tướng dưới tay Văn Dương, Tô Nguyên Thanh không có cách nào tiếp cận được Hoắc Tùy Thành trong lòng đã cân bằng không ít.
“Đang nhìn gì vậy?” Văn Dương nhẹ giọng hỏi bên tai cô ta.
Tô Nguyên Thanh rất nhanh đã sửa sang lại nét mặt của mình, cô ta cười với hắn ta: “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy vị Hoắc tiên sinh này… thật sự không tôn trọng người ta.” Văn Dương mang sắc mặt nặng nề nhìn theo hướng Hoắc Tùy Thành rời đi, d*c vọng nồng đậm nơi đáy mắt vô cùng rõ ràng.
“Ông chủ Hoắc thị, đương nhiên là không coi ai ra gì.”
“Văn Dương, anh phải cố gắng nỗ lực, sau này em không muốn bị người ta coi thường nữa.”
“Được, sau này em làm Văn phu nhân, không ai dám coi thường em, cho dù là Hoắc Tùy Thành cũng không được.”
Tô Nguyên Thanh cười, khẽ hôn một cái lên mặt hắn ta.
- -
Ở bãi đậu xe bên dưới hội sở Tiềm Long, Hoắc Tùy Thành và Tưởng Trí sau khi tạm biệt nhau thì lên xe của mình.
Chiếc Bentley chậm rãi chạy khỏi bãi đậu xe.
Mắt nhìn thời gian, mười một giờ đúng.
Lại nhìn điện thoại, không có tin tức gì quan trọng.
Mười một giờ rưỡi, chiếc Bentley chậm rãi chạy vào Hoắc Công Quán.
Đèn ở lầu ba đã tắt, chỉ có phòng khách ở lầu một vẫn sáng đèn, hẳn đang chờ anh về.
Hoắc Tùy Thành bước vào phòng khách liền thấy dì Triệu từ dưới tầng ngầm đi lên.
“Dì Triệu, dì vẫn chưa ngủ?”
“Cậu về rồi? Tôi còn có chút việc chưa làm xong, đợi chút nữa rồi ngủ.”
“Ừm.”
Hoắc Tùy Thành nhấc chân chuẩn bị lên lầu, giẫm lên một bậc thang, anh lại quay đầu: “Hôm nay Tiểu Tiểu còn đau bụng không? Không làm ầm ĩ chứ?”
Dì Triệu nghe vậy thì bất đắc dĩ cười nói: “Sau khi cậu đi thì lại đau ba lần, tôi cho nó uống một chút men vi sinh, lúc ăn cơm tối cuối cùng cũng khỏe rồi, khó chịu cả một ngày, cơm tối không ăn gì liền lên lầu, ngày mai cậu dỗ dành nó đi.”
Cơm tối cũng không ăn?
“Tôi biết rồi, dì nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hoắc Tùy Thành nhấc chân đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng Hoắc Tiểu Tiểu ra, mượn ánh sáng đèn ngủ mờ tối trong phòng, Hoắc Tùy Thành nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu nằm ở trên giường, ở trong mơ dường như cũng tức giận, dẩu môi, cau mày.
Anh nghiêng đầu sờ vào trán Hoắc Tiểu Tiểu, nhiệt độ bình thường, lúc này mới yên tâm dịch lại góc chăn cho cô rồi rời đi.
Về đến phòng, Hoắc Tùy Thành tắm rửa qua loa, cửa phòng mở ra, vang lên tiếng kẽo kẹt.
Hoắc Tiểu Tiểu đội cái chăn nhỏ màu trắng, che kín từ đầu đến chân, giống như âm hồn mà đi từ cửa đến một bên cửa sổ gần giường, ngồi xổm xuống, trốn đi.
Hoắc Tùy Thành từ phòng tắm đi ra, anh tiện tay ném áo choàng tắm lên trên ghế sô pha trước giường, tắt đèn, vừa nằm xuống thì “âm hồn nhỏ” trốn ở bên kia giường yếu ớt đứng dậy.
Hoắc Tùy Thành bị bóng ma ngoài cửa sổ làm cho hoảng loạn, dường như cảm thấy không thích hợp, trong lúc hoảng hốt anh mở mắt ra, một âm hồn màu trắng như trong phim xuất hiện trước mắt.
Hoắc Tùy Thành bị bất ngờ, không đề phòng mà giật nảy mình, trái tim không chịu khống chế mà đập nhanh hơn mấy nhịp, anh hơi ngồi dậy, dựa vào đầu giường, lông mày nhíu chặt, thở hổn hển vài hơi.
Nhưng rất nhanh anh đã kịp phản ứng lại. Anh mở đèn đầu giường rồi đưa tay túm lấy tấm chăn nhỏ phủ trên đầu tiểu quỷ kia xuống.
Dưới chăn, Hoắc Tiểu Tiểu gục mặt xuống, nhìn bố cô yếu ớt nói: “Bố, bố ngủ rồi sao? Con tức giận đến mức ngủ không được.”
Trên quảng trường, các bác gái đã chiếm cứ vị trí tốt nhất, bắn phát súng đầu tiên để bắt đầu cuộc sống về đêm.
Dần dần, biển người từ trong các văn phòng tuôn ra, phân tán trước cửa tàu điện ngầm, trên xe buýt, đường dành riêng cho người đi bộ, hưởng thụ khoảng thời gian rảnh rỗi khó có được sau một ngày làm việc mệt nhọc.
Trong mấy chỗ ăn chơi là đèn đỏ rượu xanh, tiếng ca hát mơ hồ truyền ra tận mấy con phố.
Mà giữa thành phố ồn ào này, hội sở Tiềm Long mạnh mẽ vạch ra một bức tường vây yên tĩnh.
Nơi này lấy cao sang xa xỉ làm chủ đề, tạo ra một hội sở tư mật thuộc về kẻ có tiền của giới thượng lưu.
Ngợp trong vàng son, trong đó, thứ nên có hay không nên có đều có đủ.
Trong phòng của hội sở Tiềm Long, mùi rượu nồng đậm, bảy tám người đàn ông mặc âu phục mang giày da, trong tay mỗi người có một “công chúa” tiếp khách, thậm chí là trái ôm phải ấp.
Duy chỉ có Hoắc Tùy Thành ngồi một mình, không có chút hứng thú nào với những “công chúa” trẻ tuổi xinh đẹp kia.
Từ trước đến nay anh không thích trường hợp như thế này, từ sau khi tiếp nhận Hoắc thị, trường hợp như thế này anh có thể không đến thì sẽ không đến. Nhưng hôm nay anh đến không phải vì dự án của công ty mình mà là làm người trung gian, bắc cầu dắt mối, đi cùng với Tưởng Trí.
Ở đây đều là vài nhân vật có danh có vọng, trên bàn nâng ly cạn chén, cái gì cũng thảo luận được, chỉ là thiếu chút thú vị, vừa đến hội sở là họ lộ ra nguyên hình, hợp đồng và một vài bí mật không thể cho ai biết, phải ở dưới sự thôi thúc của cồn và phụ nữ mới có thể ký được, cảnh tượng như vậy, Hoắc Tùy Thành đã sớm không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Ăn ngon uống lo say, chơi bời vui, cũng đã đến lúc tan cuộc.
“Tưởng tổng, lúc trước đã muốn hợp tác với cậu nhưng vẫn luôn không có cơ hội, hôm nay nhờ có Hoắc tổng giới thiệu, tôi mới có thể quen biết cậu”. Một người đàn ông trung niên uống say ngất ngư, một tay bưng ly rượu một tay ôm cô gái xinh đẹp, rõ ràng là buổi chiêu đãi ngày hôm nay rất hợp với khẩu vị của ông ta: “Trước đó tôi đã nghe nói đến dự án Đông Á này, với thực lực của Tưởng thị và tài hoa của Tưởng tổng, tôi tin rằng dự án này nhất định sẽ không kém!”
Nói xong, dưới tác dụng của cồn, ông ta quay đầu nhìn trợ lý ngồi trong góc ghế sô pha: “Hợp đồng đâu?”
Trợ lý vội vàng cầm hợp đồng và bút tới.
Người đàn ông say khướt một tay ôm mỹ nhân, một tay kê hợp đồng trên bàn trà, ký tên xuống phần hợp đồng này.
“Có thể hợp tác với Trần tổng cũng là vinh hạnh của tôi, hợp tác vui vẻ.” Tưởng Trí nhận lấy phần hợp đồng này, nói lời khách sáo trên thương trường.
“Hợp tác vui vẻ.”
Sau khi cả đám người nói xong “châm ngôn bốn chữ” này thì thỏa mãn ôm các cô gái xinh đẹp rời đi.
Trong phòng lập tức trở nên vắng vẻ.
Tưởng Trí rót cho mình ly rượu, kính Hoắc Tùy Thành một ly: “Hôm nay cảm ơn.”
Hoắc Tùy Thành nhận lấy, ngửa đầu uống một ngụm rồi hỏi anh ta: “Sao lại quyết định mang dự án Đông Á hợp tác với bọn họ?”
Tưởng Trí thở dài, xoa mi tâm, rõ ràng là có chút khó xử: “Có lẽ là cậu đã nhận được tin tức, Tưởng Huyên về nước rồi.”
Hoắc Tùy Thành biết được một số việc của nhà họ Tưởng.
Năm Tưởng Trí hai mươi lăm tuổi bị tai nạn giao thông, làm cho toàn thân tê liệt, lão tam của nhà họ Tưởng tiếp nhận công ty của anh ta, kết quả là rối tinh rối mù, không chỉ khiến công ty bị phá sản mà suýt chút nữa làm mất cả nhà họ Tưởng.
Hai năm sau, thân thể Tưởng Trí khôi phục, anh ta lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà thay đổi thế thua, bổ sung vào chỗ sơ hở, tiếp nhận nhà họ Tưởng, còn đưa lão tam nhà họ Tưởng ra nước ngoài, tự sinh tự diệt.
Lão tam nhà họ Tưởng có sắc nhưng không có một chút đầu óc kinh doanh nào chính là Tưởng Huyên.
Ba năm trước đây bị đuổi ra khỏi nước, vốn tưởng rằng hắn ta ở nước ngoài sẽ biết thân biết phận, không nghĩ tới bây giờ lại trở về.
“Cậu còn lo lắng hắn ta?”
“Tôi ngược lại không lo lắng hắn ta, nhưng gần đây cậu cũng thấy, nếu như không phải đến bước đường cùng thì tôi cũng sẽ không nhờ vả cậu, bảo cậu bắc cầu dắt mối hợp tác dự án Đông Á với bọn họ. Dự án này tôi vốn định một mình khai phá, nhưng sau khi Tưởng Huyên về nước thì đã vào công ty Thịnh Hòa gần đây ở thương trường chạm tay vào là bỏng, cùng với người tên là Văn Dương, lai giả bất thiện*.
*Câu đầy đủ là: Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: người đến thì không có ý tốt, người có ý tốt thì không đến.
“Văn Dương?” Hoắc Tùy Thành chưa từng nghe nói đến cái tên này.
“Một người mới không biết từ đâu xuất hiện, rất trẻ, nhưng rất có thủ đoạn, vận may cũng không tệ, nửa năm qua đã nuốt được không ít dự án, tranh cướp với hắn ta thì không có ai có kết cục tốt.”
“Cho dù là có thủ đoạn nhưng với năng lực của cậu và nội tình của công ty mà vẫn không chống đỡ được?”
“Một Tưởng Huyên, một Văn Dương, cộng thêm công ty Thịnh Hòa gần đây mới xuất hiện, Thịnh Hòa do Giang thị nắm cổ phần khống chế, cậu biết dã tâm của ông chủ Giang thị Giang Hoài đó. Hai năm trước đã không kiêng dè gì mà thu mua công ty, mưu tính làm liên hiệp xí nghiệp. Nói dễ nghe là liên hiệp, thật ra là muốn làm lũng đoạn thị trường, lập ra quy định ngành nghề một nhà độc quyền, hai năm qua, cái ngành này bị hắn nắm gần hết rồi.”
“Phía sau Tưởng Huyên và Văn Dương là Giang Hoài chống đỡ.” Nói đến đây, Tưởng Trí thở dài: “Một phần sản nghiệp công ty của tôi có chút liên quan đến Giang thị, cho nên trở thành cái định trong mắt bọn họ, gần đây họ luôn nhìn chằm chằm vào tôi.”
“Giang Hoài muốn thu mua công ty của cậu?”
“Tạm thời tôi vẫn không biết hắn có ý này hay không, nhưng đoán chừng một phần sản nghiệp trên tay tôi đã bị hắn để mắt tới, trong tối ngoài sáng không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện mờ ám, Tưởng Huyên cũng muốn nhân cơ hội này mà rửa sạch nhục nhã.”
Lông mày Hoắc Tùy Thành nhíu chặt.
Rõ ràng Giang Hoài không phải là người dễ đối phó.
Giang thị có tiền tài phong phú, Giang Hoài lại là kẻ điên, mấy năm nay bành trướng một cách trắng trợn, nếu quả thật hắn ta muốn thu mua Tưởng thị thì sợ là Tưởng Trí sẽ gặp phiền phức*.
*Trong raw để là □□, editor xin phép thay từ vào để phù hợp với bối cảnh.
Nói đến đây, Tưởng Trí có chút do dự, chần chừ mãi: “Còn có chuyện, tôi cũng mới biết gần đây, vợ của Tưởng Huyên, có lẽ cậu biết là ai nhỉ?”
“Mẹ của Tiểu Tiểu.”
Tưởng Trí có chút bất ngờ: “Cậu biết?”
“Lần trước tôi đưa Tiểu Tiểu đi gặp.”
“Cậu còn mang Tiểu Tiểu đi gặp mẹ ruột?”
“Tiểu Tiểu muốn gặp thì không có lý do gì để ngăn cản không cho gặp.”
Tưởng Trí gật đầu: “Cũng phải, vậy Tiểu Tiểu, con bé…”
“Nó không có việc gì.” Hoắc Tùy Thành nhìn thời gian, không còn sớm nữa, anh đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.”
“Tôi tiễn cậu.”
Hai người sóng vai đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra, trên hành lang mờ tối có hai người đi từ phía đối diện tới, một nam một nữ thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện, nghe giọng có vẻ rất trẻ.
“Tưởng tổng, không nghĩ tới sẽ gặp ở nơi như thế này.”
Khoảng cách hơn hai mét, một nam một nữ ngược lại dừng bước trước, người đàn ông trẻ tuổi chào hỏi Tưởng Trí trước.
Tưởng Trí đã uống chút rượu, cộng thêm ánh mắt lờ mờ, trước mắt mơ hồ không rõ, anh ta hơi híp hai mắt lại mới nhìn rõ người tới: “Văn tổng, thật là có duyên.”
“Tôi cũng rất bất ngờ, vị này là…”
Hoắc Tùy Thành nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, đoán được có lẽ vị này là Văn Dương mà vừa rồi ở trong phòng Tưởng Trí đã nhắc đến với mình.
Không khác mấy với lời Tưởng Trí nói, thật sự rất trẻ, mặc dù hắn ta mặc âu phục nhưng Hoắc Tùy Thành lại cảm thấy người trước mắt này có lẽ là sinh viên vừa bước vào xã hội, vẻ mặt không có chút tâm cơ nào quả thật liếc mắt liền có thể nhìn thấu.
Nhưng có thể có được sự thưởng thức của Giang Hoài, Hoắc Tùy Thành cũng không tin hắn ta là loại người như vẻ bề ngoài.
“Hoắc Tùy Thành.”
“Hóa ra là Hoắc tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Tưởng Trí và hắn ta không có gì hay để nói, mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh hắn ta, Tưởng Trí nói: “Không có việc gì thì không quấy rầy Văn tổng tìm niềm vui nữa, đi trước đây.”
Văn Dương ôm người phụ nữ bên cạnh: “Hiểu lầm rồi, đây là bạn gái tôi, Tô Nguyên Thanh.”
Hoắc Tùy Thành nhìn về phía Tô Nguyên Thanh.
Cái tên này, có ấn tượng, anh từng gặp hai lần, còn gặp trong mơ một lần.
Đôi môi đỏ của Tô Nguyên Thanh hơi mỉm cười, cô ta đứng bên cạnh Văn Dương, mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu lam gợi cảm, bởi vì thời tiết nên bọc một chiếc khăn choàng lông màu trắng, tóc cuộn ở sau đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn mảnh khảnh, trên tai là hai cái hoa tai làm bằng ngọc trai màu trắng, màu sắc mượt mà, cùng khí chất trên người cô ta hỗ trợ lẫn nhau, cô ta lẳng lặng đứng đó, giống như một đóa hoa phú quý chói lọi nhân gian, khiến cho người khác chỉ liếc mắt thôi cũng khó mà quên.
“Hoắc tiên sinh, chào anh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Tô Nguyên Thanh vươn tay về phía anh.
Hoắc Tùy Thành không đưa tay ra, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta.
Tô Nguyên Thanh thu tay lại, vén tóc một cái để làm giảm sự xấu hổ: “Hình như Hoắc tiên sinh có ý kiến với tôi.”
Giơ tay nhấc chân vô cùng lẳng lơ, giống như báu vật, chọc người mà không tự biết.
Hoắc Tùy Thành rũ mày: “Tôi xưa nay không có ý kiến với người lạ.”
Anh nhìn Tưởng Trí: “Đi thôi.”
Hai người sượt qua bên cạnh Văn Dương và Tô Nguyên Thanh.
Tô Nguyên Thanh quay đầu, nhìn Hoắc Tùy Thành biến mắt ở một đầu hành lang, trên mặt là vẻ thất bại nồng đậm.
Thật ra cô ta cũng không biết vì sao, đúng ra là ở vũ hội ba năm trước, lúc gặp cô ta thì Hoắc Tùy Thành phải si mê cô ta, thậm chí vì cô ta mà không từ thủ đoạn, mạnh mẽ cướp đoạt cũng phải cướp được cô ta.
Nhưng ở lần vũ hội đó, Hoắc Tùy Thành không chỉ không si mê cô ta mà ngay cả mình tên là gì, anh cũng không hỏi mà đã vội vàng rời đi.
Hoắc Tùy Thành không dễ tới gần như vậy, cô ta nhiều lần muốn xuất hiện trước mặt Hoắc Tùy Thành cũng bất lực, mãi đến một năm trước ở bãi biển tại núi Lộc Minh.
Lúc ấy, dưới tình huống đó, Hoắc Tùy Thành không thể nào không chú ý đến cô ta, nhưng Hoắc Tùy Thành chỉ cho người đuổi cô ta ra khỏi bãi biển, hoàn toàn không thích cô ta.
Nhưng cốt truyện rõ ràng không phải như vậy.
Cũng may không có Hoắc Tùy Thành thì còn có Văn Dương.
Bỏ qua Hoắc Tùy Thành, lúc đầu Tô Nguyên Thanh đã do dự rất lâu.
Dù sao thì tướng mạo của Hoắc Tùy Thành cũng trăm phần trăm hợp với thẩm mỹ của cô ta, so sánh ra thì Văn Dương có vẻ non nớt hơn nhiều.
Có điều ngẫm lại, Hoắc Tùy Thành nhất định sẽ là bại tướng dưới tay Văn Dương, Tô Nguyên Thanh không có cách nào tiếp cận được Hoắc Tùy Thành trong lòng đã cân bằng không ít.
“Đang nhìn gì vậy?” Văn Dương nhẹ giọng hỏi bên tai cô ta.
Tô Nguyên Thanh rất nhanh đã sửa sang lại nét mặt của mình, cô ta cười với hắn ta: “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy vị Hoắc tiên sinh này… thật sự không tôn trọng người ta.” Văn Dương mang sắc mặt nặng nề nhìn theo hướng Hoắc Tùy Thành rời đi, d*c vọng nồng đậm nơi đáy mắt vô cùng rõ ràng.
“Ông chủ Hoắc thị, đương nhiên là không coi ai ra gì.”
“Văn Dương, anh phải cố gắng nỗ lực, sau này em không muốn bị người ta coi thường nữa.”
“Được, sau này em làm Văn phu nhân, không ai dám coi thường em, cho dù là Hoắc Tùy Thành cũng không được.”
Tô Nguyên Thanh cười, khẽ hôn một cái lên mặt hắn ta.
- -
Ở bãi đậu xe bên dưới hội sở Tiềm Long, Hoắc Tùy Thành và Tưởng Trí sau khi tạm biệt nhau thì lên xe của mình.
Chiếc Bentley chậm rãi chạy khỏi bãi đậu xe.
Mắt nhìn thời gian, mười một giờ đúng.
Lại nhìn điện thoại, không có tin tức gì quan trọng.
Mười một giờ rưỡi, chiếc Bentley chậm rãi chạy vào Hoắc Công Quán.
Đèn ở lầu ba đã tắt, chỉ có phòng khách ở lầu một vẫn sáng đèn, hẳn đang chờ anh về.
Hoắc Tùy Thành bước vào phòng khách liền thấy dì Triệu từ dưới tầng ngầm đi lên.
“Dì Triệu, dì vẫn chưa ngủ?”
“Cậu về rồi? Tôi còn có chút việc chưa làm xong, đợi chút nữa rồi ngủ.”
“Ừm.”
Hoắc Tùy Thành nhấc chân chuẩn bị lên lầu, giẫm lên một bậc thang, anh lại quay đầu: “Hôm nay Tiểu Tiểu còn đau bụng không? Không làm ầm ĩ chứ?”
Dì Triệu nghe vậy thì bất đắc dĩ cười nói: “Sau khi cậu đi thì lại đau ba lần, tôi cho nó uống một chút men vi sinh, lúc ăn cơm tối cuối cùng cũng khỏe rồi, khó chịu cả một ngày, cơm tối không ăn gì liền lên lầu, ngày mai cậu dỗ dành nó đi.”
Cơm tối cũng không ăn?
“Tôi biết rồi, dì nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hoắc Tùy Thành nhấc chân đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng Hoắc Tiểu Tiểu ra, mượn ánh sáng đèn ngủ mờ tối trong phòng, Hoắc Tùy Thành nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu nằm ở trên giường, ở trong mơ dường như cũng tức giận, dẩu môi, cau mày.
Anh nghiêng đầu sờ vào trán Hoắc Tiểu Tiểu, nhiệt độ bình thường, lúc này mới yên tâm dịch lại góc chăn cho cô rồi rời đi.
Về đến phòng, Hoắc Tùy Thành tắm rửa qua loa, cửa phòng mở ra, vang lên tiếng kẽo kẹt.
Hoắc Tiểu Tiểu đội cái chăn nhỏ màu trắng, che kín từ đầu đến chân, giống như âm hồn mà đi từ cửa đến một bên cửa sổ gần giường, ngồi xổm xuống, trốn đi.
Hoắc Tùy Thành từ phòng tắm đi ra, anh tiện tay ném áo choàng tắm lên trên ghế sô pha trước giường, tắt đèn, vừa nằm xuống thì “âm hồn nhỏ” trốn ở bên kia giường yếu ớt đứng dậy.
Hoắc Tùy Thành bị bóng ma ngoài cửa sổ làm cho hoảng loạn, dường như cảm thấy không thích hợp, trong lúc hoảng hốt anh mở mắt ra, một âm hồn màu trắng như trong phim xuất hiện trước mắt.
Hoắc Tùy Thành bị bất ngờ, không đề phòng mà giật nảy mình, trái tim không chịu khống chế mà đập nhanh hơn mấy nhịp, anh hơi ngồi dậy, dựa vào đầu giường, lông mày nhíu chặt, thở hổn hển vài hơi.
Nhưng rất nhanh anh đã kịp phản ứng lại. Anh mở đèn đầu giường rồi đưa tay túm lấy tấm chăn nhỏ phủ trên đầu tiểu quỷ kia xuống.
Dưới chăn, Hoắc Tiểu Tiểu gục mặt xuống, nhìn bố cô yếu ớt nói: “Bố, bố ngủ rồi sao? Con tức giận đến mức ngủ không được.”