• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Đấu y (4 Viewers)

  • Chương 60

"Đánh hay lắm!" Bên dưới không biết là ai đột nhiên kêu lên.

Thì ra nhị tiểu thư cũng không phải là được lòng người như trong tưởng tượng, cũng may âm thanh cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, không còn âm thanh tiếp tục gây rối.

Đại đa số người còn đang trong sự kinh ngạc không thể tự thoát ra được, cần phải hảo hảo tiêu hoá việc đang xảy ra.

Ba………..

Lâm Khiếu Đưòng vẫn còn đang không nhanh không chậm, không chút lo lắng, chậm rãi vuốt kiều đồn vểnh cao nhu nộn mềm mại, nếu không phải trên đài bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy thì lột quần ra đánh cũng không phải là không thể xảy ra.

"n, cảm xúc xác thực không sai!" Lâm Khiếu Đường một chút giác ngộ thương hoa tiếc ngọc cũng không có, trong miệng còn đang lẩm bẩm dường như rất sảng khoái, , tiếp tục "giáo dục" thiếu nữ mĩ lệ đang quỳ rạp trên mặt đất.

Trước sau đã đánh không sai biệt lắm hai mươi ba cái, mỗi lần vẫn còn ẩn chứa nội kình, cho dù là Lâm Vũ Nhàn có tu vi 1 tinh võ vệ cũng ăn không tiêu.

Y phục dưới kiều đồn đã sớm bị đánh thủng, không biết có bao nhiêu dấu bàn tay 5 ngón chằng chịt chồng chéo cùng một chỗ in lên trên kiều đồn. (Èo ơi người ta con gái 16 tuổi mà thằng này đánh đến rách vải lộ cả mông…..chả thương hoa tiếc ngọc gì cả, với lại trước mắt nhiều người như thế đánh đến lộ mông thì hơi vô lí nhỉ???)

Thanh âm gào thét của Lâm Vũ Nhàn cũng đã trở lên nhỏ bé đến mức khó mà nghe thấy, chỉ còn vài âm thanh co quắp rất nhỏ, hình tượng ngạo nghễ từ nhỏ đến lớn trước mắt tộc nhân ầm ầm sụp đổ, lòng tự tôn cao ngang trời từ giờ khắc này bị người khác san bằng.

"Khiếu Đường ca ca, ta sai rồi, ta chịu thua, đừng đánh nữa, van cầu ngươi mà!" Mỹ nữ đáng thương hai mắt đã nhoà lại, lệ quang bắt đầu trào ra, gian nan xoay lưng thê lương nhìn kẻ tà ác phía sau, dáng vẻ cầu xin nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Biết sai chỗ nào chưa?" Lâm Khiếu Đường rất có điệu bộ giáo huấn nói.

Hai vai Lâm Vũ Nhàn run run nói: "Cũng tại ta kiêu ngạo ương ngạnh, không nói lý, tuỳ tiện đánh người, khi dễ nhỏ yếu, tự cho là thanh cao!"

"Di... " Lâm Khiếu Đường quả thực không thể tin tưởng, cô nàng này có thể nói đầy đủ như thế, rõ ràng bản thân cũng chỉ biết đến đó mà thôi.

"Sau này còn dám hay không?"

Lâm Vũ Nhàn thất kinh nói: "Không dám nữa, cũng không dám…… nữa!"

"Cái này cũng không kém nhiều lắm!" Rốt cuộc Lâm Khiếu Đường cũng dừng tay lại, nâng Lâm Vũ Nhàn đang quỳ trên mặt đất dậy, nàng lảo đảo đứng lên, hầu như không thể đi lại.

Lâm Đức Vượng ở một bên xem mà choáng váng, hắn đã nhìn nhị tiểu thư từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nhìn thấy nàng hướng người khác cúi đầu khuất phục.

Lâm Khiếu Đường đến gần Lâm Đức Vượng nói nhỏ: " Trọng tài, có đúng hay không nên tuyên bố kết quả trắc thí?"

Nếu là trước đây Lâm Đức Vượng ngay cả để ý cũng không buồn để ý, nhưng bây giờ lại có chút thụ sủng nhược kinh, vị thiếu niên trẻ này tuyệt đối sẽ được ghi vào sử sách của gia tộc, trở thành Lâm gia đệ nhất nhân, khi cùng tuổi ngay cả Lâm gia lão tổ cũng không đạt được trình độ như vậy.

"Đúng đúng đúng!" Lâm Đức Vượng biểu lộ rõ bộ dạng nô tài, thâm âm rõ ràng nói: "Ngoại tộc đệ tử Lâm Khiếu Đường thắng, nội tộc đệ tử Lâm Vũ Nhàn bại!"

Hai nữ gia tướng phải lên đài đem Lâm Vũ Nhàn dìu xuống dưới đài, Lâm Khiếu Đường vô cùng buồn chán từ gốc lôi đài nhẩy xuống, phía dưới hắn là không có chuyện gì cần hắn nữa.

Chỉ là không đợi Lâm Khiếu Đường đi về chỗ của mình thì đã có vài tên nội tộc đệ tử nhích lại gần, cả đám nịnh nọt hỏi han, một hơi lão đại, huynh đệ tuôn ra không ngớt.

Nữ đệ tử thì tốt hơn một chút, thấy ánh mắt Lâm Khiếu Đường đảo qua, lập tức cố gắng vươn cao bộ ngực cao cao sung mãn, phong tao xoay xoay vòng eo nhỏ nhắn, muốn bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu quyến rũ..

Đối với đám người đang vây quanh bắt chuyện hỏi han Lâm Khiếu Đường cũng chỉ mắt điếc tai ngơ, đồng tình nhìn mấy vị đệ tử gia tộc phía ngoại vi tắc thí đường bị gia tộc bỏ rơi, thấy biểu tình thất ý của bọn họ, Lâm Khiếu đường bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Chẳng bao lâu trước đây chính bản thân mình cũng là một tuyển thủ sáng giá trong đám bọn họ, không nghĩ tới chỉ cần một lần chứng minh, đãi ngộ bản thân lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ.

Thực lực, chỉ có thực lực, đây chính là một thế giới mà người ta chỉ nhìn tới thực lực! Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên có chút nhiệt huyết trào dâng, tựa hồ tìm được mục tiêu………

Trắc thí phía sau cũng không có nhiều kinh ngạc, không hề ngoài dự liệu, Lâm bình và Lâm Vân Phi đại chiến hơn một trăm hiệp, cuối cùng Lâm Bình dùng một chiêu khốn long thăng thiên, đem Lâm Vân Phi bức ra khỏi lôi đài giành chiến thắng.

Mười hai danh ngạch, rốt cuộc cũng đã xác định xong, năm ngày sau mười hai người này đại diện cho Lâm gia tham gia lễ thành nhân đại điển do Vương gia và Lâm gia cùng chuẩn bị tổ chức lần đầu tiên tại Tân La Thành.

Lâm Khiếu Đường sợ có người quấn lấy hắn nên có ý đợi đoàn người giải tán hết mới chuẩn bị li khai, thì lại bị mấy vị trưởng lão trên tầng hai ngăn lại.

Nhị trưởng lão dùng dáng vẻ tươi cười đầy mặt nhìn Lâm Khiếu Đường không ngừng gật đầu, sau đó mới nói: "Sư điệt nha, ngươi mấy năm nay hại mấy lão đầu chúng ta thật khổ a! Kỳ thực từ năm năm trước, ta và mấy vị trưởng lão đây đã phát hiện tình huống của ngươi có chút dị thường, biết sự tình có chút kỳ quặc, vì vậy vẫn tận lực thử ngươi, thế nhưng sư điệt ngươi vẫn không chịu xuất thủ, vì vậy mấy lão già chúng ta thương lượng với nhau bức ngươi phải động thủ, sau đó an bài đem ngươi đến phế dược phòng, mong muốn ngươi bạo phóng năng lực, cũng không nghĩ tới đã một năm rưỡi trôi qua, sư điệt đã cực khổ a, cũng không nên trách mấy lão già chúng ta không nói tình cảm nga!"

Lời lấy lòng này cũng đủ vang dội a, trong lòng Lâm Khiếu Đường thầm cười nhạt, trên mặt biểu hiện ra cảm kích không gì sánh được nói: "Nhị trưởng lão nói quá lời rồi, Khiếu Đường nhận được sự giúp đỡ của mấy vị trưởng lão, cảm ơn còn chưa đủ, sao trách được cơ chứ!"

"Còn nhỏ tuổi, đã có thể độ lượng như vậy, sau này nhất định tiền đồ vô hạn, tha hồ phát huy tài năng a!" Đại trưởng lão không biết từ bao giờ cũng đã đi tới.

Tam trưởng lão không nhiệt tình nổi, từ một bên vội vã dời đi, tứ trưởng lão cũng cùng theo ra ngoài.

Lâm Vũ Tuyền đợi đoàn người hoàn toàn giải tấn mới tiến đến, đại trưởng lão và nhị trưởng lão có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Lâm Vũ Tuyền, sau đó cúi đầu li khai.

"Sư đệ, ngày hôm nay ngươi đem muội muội ta chỉnh đốn thật thảm a! Oán khí mấy năm nay cũng đã tiêu tán đi không ít!" Lâm Vũ Tuyền chêu trọc nói, trong đôi con mắt xinh đẹp bắn lên quang mang ít có, tựa hồ như cực kì cao hứng.

Lâm Khiếu Đường đưa tới một lọ dược hoàn nói: "Thuốc này có thể đem vết thương của muội muội ngươi chữa lành cơ bản trong hai ngày, sẽ không tới mức làm lỡ thành nhân đại điển năm ngày sau."

Lâm Vũ Tuyền không khách khí tiếp nhận nói: "Thật cảm tạ, chớ quên ước định trước đây của chúng ta."

Lâm Khiếu Đường nhún nhún vai bàng quan nói: "Yên tâm, ta sẽ không quên đâu, ta cũng phải suy nghĩ cho chính ta, bất quá ta cảm thấy rất kì quái, tộc trưởng đại tỷ rốt cuộc ẩn dấu mục đích gì đây? Ta đã cầm tiền trước, nhưng đối với ngươi thì có chỗ tốt gì?"

Lâm Vũ Tuyền do dự một chút, miệng ngọc mê người hơi hơi nhếch lên: "Nói cho ngươi cũng không sao, người của Thiên Nam Tông đã đáp ứng ta, chỉ cần tộc nhân đệ tử của chúng ta có thể giành được một trong ba vị trí đầu, họ sẽ thu làm nội môn đệ tử, Vương gia cũng cho ta một lời hứa hẹn, Lâm gia nếu thực sự xuất hiện người tài trong thế hệ thanh niên hiện nay, bọn họ nguyện ý khôi phục quan hệ trước đây giữa hai nhà, thậm chí bỏ qua đám hỏi."

Ấu trĩ! Đâu là phản ứng đầu tiên của Lâm Khiếu Đường sau khi nghe xong, nữ nhân này thoạt nhìn có vẻ rất khôn khéo, như thế nào lại có thể tin tưởng hứa hẹn đó của Vương gia? Rõ ràng không có khả năng trở thành hiện thực, chẳng qua chỉ là một thủ đoạn đánh lừa con mắt.

Lâm Vũ Tuyền cũng nhìn ra nghi hoặc của Lâm Khiếu Đường, thở dài nói: "Lời nói của bên Vương gia, ta tự nhiên không tin, bất quá Thiên Nam Tông cũng không cần phải gạt ta, chỉ cần có một người tộc nhân của chúng ta có thể được thu nhận vào Thiên Nam Tông, Vưong gia tự nhiên không dám tiếp tục chèn ép chúng ta, ta còn có biện pháp gì khác giải quyết đâu?"

"Lúc đầu vì sao lại đồng ý?" Lâm Khiếu Đưòng lắc đầu nói.

"Bởi vì Vưong gia đã chặt đứt thông đạo vận chuyển của chúng ta, trừ khi ta đáp ứng đám hỏi mới có thể mở ra, lúc đó nếu như cự tuỵêt, Lâm gia hiện tại cũng đã sụp đổ rồi." Lâm Vũ Nhàn dùng một loại nhãn thần không rõ ý liếc mắt nhìn Lâm Khiếu Đường rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Lâm Vũ Tuyền, Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên có cảm giác gánh nặng trên vai nữ nhân này quả thực quá lớn, chỉ cần khuôn mặt này của nàng ta, buông tha bao quần áo gia tộc, muốn phá bĩnh Vương gia quả thực dễ như trở bàn tay, đương nhiên nhất định cần phải có sự nỗ lực của chính nàng ta.

Lâm Khiếu Đường lắc mình một cái tại chỗ biến mất, rất nhanh xuất hiện tại một chỗ rừng rậm sau núi, có một căn nhà gỗ nhỏ toạ lạc.

Toa………..

Một miếng ám khí quỷ dị hình tam giác từ đỉnh đầu phóng tới, tốc độ cực nhanh, có thể sánh với viên đạn……..

..... .

Vương gia biệt viện!

"Phụ thân đại nhân, người thực sự đáp ứng Uyển Nhi thủ tiêu đám hỏi hay sao?" Vương Hàn vừa nhìn thấy Vương Lạc đã vội vàng hỏi.

Vương Lạc im lặng không lên tiếng, mờ mịt nhìn thoáng qua phòng trong.

Một nữ tử kiều diễm, phong tao cực điểm từ phòng trong đi ra, cươi tủm tỉm nhìn Vương Hàn, quyến rũ nói: "Tiểu quai quai, có ta, còn muốn nữ nhân khác làm cái gì!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom