-
Chương 22
“Biết lái xe không?” Loan Niệm cầm lấy chai rượu, Thượng Chi Đào không biết uống rượu, vừa hay có thể lái xe xuống núi. Ai ngờ lại thấy Thượng Chi Đào lắc đầu, “Tôi không biết.”
Trái tim anh có chút phiêu bềnh, Thượng Chi Đào rất đỗi bình thường đang ngồi trước mặt anh, thế mà ở cô lại có chút gì đó hấp dẫn, nếu nhìn kỹ lại bạn còn cảm nhận được nét quyến rũ vô hạn.
Thứ dục niệm lạ lùng chợt xuất hiện khi anh ở Quảng Châu, lúc này lại thấm vào trong cơ thể anh từng chút một.
...
Loan Niệm đặt chai rượu sang một bên, nhờ ông chủ đưa cho một lon coca rồi rót cho Thượng Chi Đào, sau đó lại gắp cho cô miếng thịt cá ngon nhất. Thượng Chi Đào được quan tâm đâm ra lo sợ, vội vàng nói cảm ơn, nhưng lại nghe Loan Niệm nói: “Cảm ơn cô đã mời tôi ăn cơm nhé.”
Ồ. Thượng Chi Đào còn đang vùng vẫy ở mức độ ăn no mặc ấm nên thực tình cô có chút keo kiệt. Nếu cho cô chọn thì đầu tiên cô sẽ chọn không ăn cơm cùng Loan Niệm. Nếu nhất định phải ăn cơm cùng anh, cô sẽ chọn một quán vỉa hè bán đồ ăn ngon bổ rẻ. Dù sao thì ai chẳng phải sống, Loan Niệm trải nghiệm nỗi khổ trần gian một chút cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ.
“Đừng khách sáo, nên thế mà.” Dù nghĩ một đằng, nhưng cô vẫn nói một câu khách sáo. Ăn một miếng thịt cá, cảm thấy bữa cơm này không thể để uổng phí, “Sếp ăn cơm cùng tôi, có phải đây có nghĩa là sếp cảm thấy tôi vẫn ổn, có thể giữ lại công ty để quan sát thêm không ạ?”
“Lần trước tôi ăn cơm cùng một đồng nghiệp, nhưng chuyện đó vẫn không ảnh hưởng đến việc công ty sa thải anh ta ngay trong ngày hôm sau.”
“Sếp đừng dọa tôi mà.”
Loan Niệm nhìn cô một cái, “Cô không cân nhắc chuyện học lái xe sao? Có lẽ cô là người đầu tiên ở Lăng Mỹ không biết lái xe đấy.”
“Trước đó tôi đã đăng ký học lái xe rồi. Giờ đang học thuộc lý thuyết.”
“Học cho tử tế, tôi lo cô không học nổi.”
“Không thể nào.”
Thượng Chi Đào nhoẻn miệng cười, gương mặt đỏ hây hây vì hơi nóng tỏa ra từ nồi cá hầm, “Sếp thường mang các bạn gái đến đây ăn cơm ạ?”
“Cô thường hỏi nhiều thế sao?”
“Hì hì.”
Loan Niệm ngó lơ cô, tiếp tục ăn cơm. Hôm qua anh uống quá nhiều rượu, hôm nay còn chưa được ăn bữa cơm tử tế, giờ này cuối cùng cũng cảm thấy dạ dày không còn rỗng tuếch nữa rồi. Hết đói thì tự nhiên tâm trạng sẽ tốt hơn một chút, vẻ mặt anh cũng ôn hòa hơn. Và thế là, anh cũng bắt đầu hỏi theo mạch suy nghĩ của Thượng Chi Đào: “Còn cô thì sao? Bình thường được nghỉ cô sẽ làm gì với bạn trai?”
“Tôi không có bạn trai.”
“Vậy cái người ở quán bar thì sao?”
“Đó là bạn cùng phòng của tôi.”
“Bạn cùng phòng của cô có vẻ không tồi, có thể thử quen nhau được đấy.”
“Bạn cùng phòng của tôi thực sự rất giỏi.” Thượng Chi Đào dành cho Tôn Viễn Chứ những lời khen từ tận đáy lòng: “Cái gì anh ấy cũng biết, lại còn tốt tính, thường xuyên giúp đỡ tôi.”
“Giúp cô thế nào? Giúp cô những gì rồi?”
“Thì... những chuyện vụn vặt thường ngày, cả việc lớn lẫn việc nhỏ... anh ấy còn đưa tôi đến trường học lái xe để đăng ký...”
“Thế tóm lại đối với cánh con gái các cô, đây chính là tiêu chuẩn tốt hử?”
“Làm bạn... chẳng lẽ vẫn chưa đủ tốt sao?”
“Làm bạn thì đủ rồi, còn làm bạn trai vẫn phải cố gắng.” Loan Niệm đùa cô.
Thấy Loan Niệm nói như vậy, Thượng Chi Đào cũng nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi: “Thế sếp đối xử với các bạn gái tốt lắm à?” Cô cũng là một người nhanh mồm nhanh miệng, vài miếng cá vào bụng đã quên mất mình là ai, dám thách thức cả Loan Niệm, còn cố tình nhấn mạnh vào từ “các” kia.
Loan Niệm nhìn dáng vẻ ngang ngạnh của cô như muốn đấu một trận thư hùng với anh, cuối cùng anh cũng phải bật cười. Lúc Thượng Chi Đào không biết sợ thì đúng là khá thú vị.
Cô không chỉ thú vị, mà còn ăn được rất nhiều cơm.
“Không sợ mập à?”
“Tôi đói mà... hôm nay chỉ ăn có mỗi bữa cơm này.” Nghe có vẻ đáng thương.
Loan Niệm cũng cảm thấy cô khá đáng thương, thế là anh lại gắp cho cô một miếng cá, “Ăn đi.”
Bữa cơm này hai người ăn khá vui vẻ, lúc sắp ăn xong Thượng Chi Đào nói với Loan Niệm: “Tôi đi vệ sinh” Thực ra là âm thầm đi thanh toán, cô vẫn hiểu phép tắc này.
“Bàn kia bao nhiêu tiền ạ?” Thượng Chi Đào hỏi ông chủ.
“Năm trăm ba.”
Tạm được. Thượng Chi Đào thầm nghĩ, Loan Niệm xem như vẫn còn là người, không “bào” sạch tiền của cô, “Tôi đến thanh toán ạ.”
“Không cần thanh toán, sếp Loan đã làm một thẻ ở đây, trong thẻ còn rất nhiều tiền. Lúc vớt cá, anh ấy đã nói là trừ tiền vào thẻ.”
“Dạ?”
Thượng Chi Đào hơi sửng sốt, nhớ lại Loan Niệm nói bằng vẻ mặt vô cảm: “Cô mời” Anh nói bừa mà cô lại coi là thật. Thượng Chi Đào thấy mình hơi ngốc, thế mà cô lại không nhận ra thật giả trong lời của Loan Niệm. Từ trước đến giờ cô vẫn không thể phân biệt Loan Niệm nói thật hay nói dối.
Cô quay lại bàn ăn, ngồi đối diện Loan Niệm, hắng giọng nói: “Luke.”
“Hửm?”
“Lần sau nhất định phải để tôi mời sếp.”
“Còn có lần sau à?” Vẻ mặt của Loan Niệm như muốn nói: “Cô nghiêm túc chứ? Cô còn muốn mời tôi ăn cơm cùng cô lần nữa sao?”
“Dù sao tôi cũng nói nghiêm túc.” Thượng Chi Đào biết mình không nhìn thấu Loan Niệm, vì thế cô đành bày tỏ thái độ trước, “Tôi nghiêm túc đấy.”
“Vậy cô định mời tôi ăn gì?”
“Về nhà tôi sẽ cân nhắc kỹ càng được không ạ?”
“Khỏi cân nhắc, tôi còn phải hẹn hò với rất nhiều ‘các’ bạn gái, hôm nay là ngoại lệ thôi.” Nói xong, Loan Niệm đứng dậy, “Về nhé?”
“Vâng. Sếp cho tôi đến chỗ nào dễ gọi xe ở dưới núi là được rồi.”
“Hiểu chuyện vậy cơ à?”
Sự hiểu chuyện của Thượng Chi Đào biến cô thành một người có vẻ rất khách sáo, là kiểu người luôn sợ gây phiền phức cho người khác trong mối quan hệ giữa người với người. Loan Niệm không thích kiểu phụ nữ như này, anh thích kiểu phụ nữ thẳng thắn, biết lúc nào phải mạnh mẽ, lúc nào nên tỏ ra yếu đuối. Chẳng hạn như trường hợp này, đáng lẽ cô phải nói với anh là: “Phải phiền sếp đưa tôi về nhà rồi.”
Nhưng Thượng Chi Đào không hiểu những điều này, cô còn chưa biết cách tận dụng ưu thế về giới tính của mình.
Loan Niệm không thảo luận với cô về việc cho cô xuống ở chỗ nào, anh chỉ chậm rãi lái xe quay về. Ra khỏi trang trại cá chính là đường xuống núi, Thượng Chi Đào nhìn ra ngoài cửa xe, láng máng nhìn thấy màn sao dày đặc trên bầu trời. Cô “oa” một tiếng. Loan Niệm nhìn sang cô rồi đỗ xe ở khu ngắm cảnh, hạ cửa xe xuống, xung quanh tối om om.
Thượng Chi Đào thò đầu ra khỏi cửa xe, nhìn thấy ánh sao trên bầu trời. Bầu trời sao tuyệt đẹp, là phần thưởng nho nhỏ cho một ngày đầy bận rộn của cô.
Loan Niệm xuống xe, tựa vào thân xe ngẩng đầu ngắm sao. Thượng Chi Đào không xuống xe theo anh, thái độ biết chừng mực của cô đã được bộc lộ hết vào lúc này. Cô không thể đứng bên Loan Niệm để ngắm sao cùng anh, đó là chuyện mà một đôi tình nhân nên làm, còn anh là cấp trên của cô.
Cô biết sự khác biệt trong trường hợp này.
Hai người tự thưởng thức cảnh đẹp một hồi rồi tiếp tục lái xe xuống núi. Lúc Loan Niệm lái thẳng về hướng nhà trọ của Thượng Chi Đào thì cô mới muộn màng nhận ra, sắp đến nhà thì cô mới nhận ra ý tốt của Loan Niệm: “Cảm ơn Luke ạ.”
“Không có gì. Hôm sau nhớ tìm HR xin cấp lương tăng ca, lúc điền thông tin trực tuyến, cô điền người thông báo là tôi.”
“Vâng, cảm ơn ạ.”
Loan Niệm dừng xe, nhìn bóng dáng của Thượng Chi Đào đi khuất, mới lái về nhà.
Hôm nay hai người chỉ tăng ca cùng nhau hết sức bình thường, nhưng Thượng Chi Đào lại thấy rằng cảm nhận của cô về Loan Niệm đã có sự thay đổi. Cô có thể khẳng định chắc nịch rằng Loan Niệm là một người tốt, có điều mồm mép của anh rất khó ưa, là một người tốt tính tình cay nghiệt.
Cô nghĩ đến Loan Niệm, lại cảm thấy anh đúng là một người lạ lùng.
- -
Tôn Vũ gõ cửa đi vào phòng cô, hai mắt đỏ hoe.
“Chị sao thế?” Thượng Chi Đào hỏi cô ấy.
Tôn Vũ lắc đầu, ngồi cạnh giường Thượng Chi Đào, “Chị có thể nói chuyện với em một lát không? Chị thấy hơi khó chịu.”
“Chị sao thế ạ?” Thượng Chi Đào kéo cô ấy ngồi lên giường, hai người ngồi quay mặt vào nhau. Cô gái người Quý Châu vừa mới đối mặt với Thượng Chi Đào, nước mắt đã rơi xuống, “Chị chia tay rồi.”
“Chẳng phải hôm qua chị còn bảo là hôm nay đến chỗ anh ta sao?”
“Anh ta nói chị không phải đến nữa.” Tôn Vũ bật khóc nức nở, “Em biết không Thượng Chi Đào, chị thất nghiệp rồi, còn chưa tìm được công việc mới. Còn anh ta có công việc rất tốt, chị vẫn luôn cảm thấy giữa bọn chị không bình đẳng. Anh ta nói với chị rằng anh ta cảm thấy tiếng nói chung giữa chị và anh ta càng ngày càng ít... thực ra là vì anh ta thấy chị kém cỏi.”
“Nhưng chị có kém đâu...” Thượng Chi Đào không biết phải an ủi Tôn Vũ ra sao. Tôn Vũ tốt biết bao, một cô gái Quý Châu vừa xinh đẹp vừa thông minh như thế, sao có thể kém cỏi được?
“Em vẫn chưa biết ư, Bắc Kinh là một thành phố rất tàn nhẫn, rất hiện thực.” Tôn Vũ buồn bã vô cùng, cô là người trao đi tình cảm, vậy mà người khác lại đặt tình cảm của cô lên cán cân mà đong đếm, tình cảm của cô đã được định giá như thế.
Thượng Chi Đào nghe cô ấy nói như vậy, cõi lòng cũng rất buồn.
Hồi đại học cô đã từng trải qua mối tình trong sáng không tì vết, khi ấy cô và Tân Chiếu Châu ăn hàng vỉa hè gần trường, ngồi xe bus đi chơi công viên hoặc cô ngồi đợi anh bên sân bóng rổ. Họ của khi ấy chỉ nghĩ đến chuyện yêu hay không yêu, chứ không phải tình yêu đáng giá bao nhiêu tiền.
Mặc dù sau này họ đã chia tay, nhưng họ vẫn thiện ý chúc phúc lẫn nhau.
“Chưa biết chừng hai người vẫn làm lành được thì sao...” Thượng Chi Đào không biết khuyên nhủ người khác, chỉ có thể chọn một khả năng tốt hơn: “Có khi nào hai ngày nữa anh ta đột nhiên nhận ra chị vẫn là người tốt nhất...”
“Rồi sau khi gặp được người tốt hơn, anh ta lại đá chị một lần nữa sao?” Tôn Vũ càng khóc thảm thiết hơn, “Chị mãi mãi không cho anh ta cơ hội đó đâu.”
Trái tim Tôn Vũ đau như bị xát muối, mọi thứ đẹp đẽ trước đây đều trở thành hư ảo. Cô cứ tưởng anh ta đi công tác, team building chỉ là vì công việc yêu cầu. Mãi đến hôm nay cô mới hiểu, đó không phải là công việc yêu cầu, mà chính là nhu cầu của bản thân anh ta. Anh ta cần phải dùng cách thức như thế để tình cảm giữa hai người trở nên nguội lạnh cho đến khi chia tay.
Người trưởng thành đúng là xấu xa quá.
Thượng Chi Đào ghé lại gần cho Tôn Vũ mượn bờ vai, cô cũng có chút mịt mờ. Diêu Bội bảo cô rằng nếu yêu ai thì nên chọn người có điều kiện tốt, đỡ phải chịu khổ. Thượng Chi Đào không có ham muốn gì với cuộc sống vật chất, cũng không biết người có điều kiện tốt rốt cuộc là người như thế nào.
Cô ở bên Tôn Vũ rất lâu, thấy Tôn Vũ bắt đầu lau nước mắt rồi ngồi thẳng dậy, “Em biết không Thượng Chi Đào, bỗng dưng chị hiểu ra, cần đếch gì bọn đàn ông, chị phải dựa vào chính mình. Chỉ khi nào mình đủ mạnh mẽ, đám đàn ông mới chạy theo em. Bằng không bọn họ mãi mãi sẽ không biết thế nào là trân trọng.”
Thượng Chi Đào vội vàng gật đầu, “Đúng vậy! Chúng ta phải trở nên mạnh mẽ!”
Hai người như lạc vào động đa cấp, ai nấy cũng có vẻ hứng chí. Tôn Vũ bật cười, chọt tay vào trán Thượng Chi Đào, “Em kích động gì vậy?”
“Em cũng phải mạnh mẽ!”
Thượng Chi Đào nghĩ, đợi mình trở nên mạnh mẽ, mình sẽ không sợ Loan Niệm suốt ngày lải nhải đòi đuổi việc mình nữa. Đợi đến khi mình trở nên mạnh mẽ, mình sẽ đập đơn xin thôi việc lên bàn Loan Niệm và nói với anh ta: Bà đây không làm nữa!
Chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã thấy hơi khoái chí rồi, à không, vô cùng khoái chí.
Thượng Chi Đào hoàn toàn không nhận ra rằng Loan Niệm đã chiếm cứ một góc nhỏ trong tim cô, thúc ép cô tiến về phía trước.
“Vậy hôm nay em tăng ca cùng ông sếp đáng ghét kia có vui không?” Ban nãy Tôn Vũ mải khóc nên quên hỏi chuyện Thượng Chi Đào.
“Cũng được chị ạ, ngoài trừ hơi nghiêm khắc ra thì con người anh ta không hề xấu. Anh ta còn mời em lên núi ăn cá đấy.” Thượng Chi Đào kể cho Tôn Vũ những chuyện xảy ra trong hôm nay. Tôn Vũ nghe mãi, nghe mãi rồi vẻ mặt thay đổi từ lúc nào, “Thượng Chi Đào, có khi nào ông sếp kia của em muốn dùng quy tắc ngầm với em không?”
“Gì cơ? Không thể nào, anh ta có rất nhiều bạn gái...”
“Đàn ông, nhất là đàn ông có tiền chưa bao giờ sợ có nhiều bạn gái, bọn họ chỉ muốn chinh phục phụ nữ thôi.”
“Không thể nào, không thể nào.” Thượng Chi Đào xua xua tay, “Em từng nhìn thấy bạn gái ở Quảng Châu của anh ta rồi, đẹp như hoa hậu thế giới ấy.”
“Thế thì có làm sao? Không thể loại trừ khả năng anh ta muốn tìm của lạ. Vả lại dáng em đẹp vậy cơ mà.”
Thượng Chi Đào đỏ mặt, “Chị đừng nói bừa nữa, anh ta không thiếu phụ nữ, em cũng chẳng có hứng với anh ta.”
“Em chắc chứ?”
“Em chắc.” Nói xong, Thượng Chi Đào lại nghĩ lại, không đúng, cô rất có hứng với Loan Niệm, cô muốn làm gì đó với Loan Niệm.
Vậy Loan Niệm nghĩ thế nào về cô? Thượng Chi Đào không thể biết được. Đến tối cô lại mất ngủ, nghĩ kỹ lại mọi biểu hiện khi ở bên cạnh Loan Niệm ngày hôm nay một lượt, càng nghĩ cô càng cảm thấy Tôn Vũ nói đúng, đúng là Loan Niệm muốn dùng quy tắc ngầm với mình!
Thượng Chi Đào tức khắc ngồi bật dậy khỏi giường!
Trái tim anh có chút phiêu bềnh, Thượng Chi Đào rất đỗi bình thường đang ngồi trước mặt anh, thế mà ở cô lại có chút gì đó hấp dẫn, nếu nhìn kỹ lại bạn còn cảm nhận được nét quyến rũ vô hạn.
Thứ dục niệm lạ lùng chợt xuất hiện khi anh ở Quảng Châu, lúc này lại thấm vào trong cơ thể anh từng chút một.
...
Loan Niệm đặt chai rượu sang một bên, nhờ ông chủ đưa cho một lon coca rồi rót cho Thượng Chi Đào, sau đó lại gắp cho cô miếng thịt cá ngon nhất. Thượng Chi Đào được quan tâm đâm ra lo sợ, vội vàng nói cảm ơn, nhưng lại nghe Loan Niệm nói: “Cảm ơn cô đã mời tôi ăn cơm nhé.”
Ồ. Thượng Chi Đào còn đang vùng vẫy ở mức độ ăn no mặc ấm nên thực tình cô có chút keo kiệt. Nếu cho cô chọn thì đầu tiên cô sẽ chọn không ăn cơm cùng Loan Niệm. Nếu nhất định phải ăn cơm cùng anh, cô sẽ chọn một quán vỉa hè bán đồ ăn ngon bổ rẻ. Dù sao thì ai chẳng phải sống, Loan Niệm trải nghiệm nỗi khổ trần gian một chút cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ.
“Đừng khách sáo, nên thế mà.” Dù nghĩ một đằng, nhưng cô vẫn nói một câu khách sáo. Ăn một miếng thịt cá, cảm thấy bữa cơm này không thể để uổng phí, “Sếp ăn cơm cùng tôi, có phải đây có nghĩa là sếp cảm thấy tôi vẫn ổn, có thể giữ lại công ty để quan sát thêm không ạ?”
“Lần trước tôi ăn cơm cùng một đồng nghiệp, nhưng chuyện đó vẫn không ảnh hưởng đến việc công ty sa thải anh ta ngay trong ngày hôm sau.”
“Sếp đừng dọa tôi mà.”
Loan Niệm nhìn cô một cái, “Cô không cân nhắc chuyện học lái xe sao? Có lẽ cô là người đầu tiên ở Lăng Mỹ không biết lái xe đấy.”
“Trước đó tôi đã đăng ký học lái xe rồi. Giờ đang học thuộc lý thuyết.”
“Học cho tử tế, tôi lo cô không học nổi.”
“Không thể nào.”
Thượng Chi Đào nhoẻn miệng cười, gương mặt đỏ hây hây vì hơi nóng tỏa ra từ nồi cá hầm, “Sếp thường mang các bạn gái đến đây ăn cơm ạ?”
“Cô thường hỏi nhiều thế sao?”
“Hì hì.”
Loan Niệm ngó lơ cô, tiếp tục ăn cơm. Hôm qua anh uống quá nhiều rượu, hôm nay còn chưa được ăn bữa cơm tử tế, giờ này cuối cùng cũng cảm thấy dạ dày không còn rỗng tuếch nữa rồi. Hết đói thì tự nhiên tâm trạng sẽ tốt hơn một chút, vẻ mặt anh cũng ôn hòa hơn. Và thế là, anh cũng bắt đầu hỏi theo mạch suy nghĩ của Thượng Chi Đào: “Còn cô thì sao? Bình thường được nghỉ cô sẽ làm gì với bạn trai?”
“Tôi không có bạn trai.”
“Vậy cái người ở quán bar thì sao?”
“Đó là bạn cùng phòng của tôi.”
“Bạn cùng phòng của cô có vẻ không tồi, có thể thử quen nhau được đấy.”
“Bạn cùng phòng của tôi thực sự rất giỏi.” Thượng Chi Đào dành cho Tôn Viễn Chứ những lời khen từ tận đáy lòng: “Cái gì anh ấy cũng biết, lại còn tốt tính, thường xuyên giúp đỡ tôi.”
“Giúp cô thế nào? Giúp cô những gì rồi?”
“Thì... những chuyện vụn vặt thường ngày, cả việc lớn lẫn việc nhỏ... anh ấy còn đưa tôi đến trường học lái xe để đăng ký...”
“Thế tóm lại đối với cánh con gái các cô, đây chính là tiêu chuẩn tốt hử?”
“Làm bạn... chẳng lẽ vẫn chưa đủ tốt sao?”
“Làm bạn thì đủ rồi, còn làm bạn trai vẫn phải cố gắng.” Loan Niệm đùa cô.
Thấy Loan Niệm nói như vậy, Thượng Chi Đào cũng nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi: “Thế sếp đối xử với các bạn gái tốt lắm à?” Cô cũng là một người nhanh mồm nhanh miệng, vài miếng cá vào bụng đã quên mất mình là ai, dám thách thức cả Loan Niệm, còn cố tình nhấn mạnh vào từ “các” kia.
Loan Niệm nhìn dáng vẻ ngang ngạnh của cô như muốn đấu một trận thư hùng với anh, cuối cùng anh cũng phải bật cười. Lúc Thượng Chi Đào không biết sợ thì đúng là khá thú vị.
Cô không chỉ thú vị, mà còn ăn được rất nhiều cơm.
“Không sợ mập à?”
“Tôi đói mà... hôm nay chỉ ăn có mỗi bữa cơm này.” Nghe có vẻ đáng thương.
Loan Niệm cũng cảm thấy cô khá đáng thương, thế là anh lại gắp cho cô một miếng cá, “Ăn đi.”
Bữa cơm này hai người ăn khá vui vẻ, lúc sắp ăn xong Thượng Chi Đào nói với Loan Niệm: “Tôi đi vệ sinh” Thực ra là âm thầm đi thanh toán, cô vẫn hiểu phép tắc này.
“Bàn kia bao nhiêu tiền ạ?” Thượng Chi Đào hỏi ông chủ.
“Năm trăm ba.”
Tạm được. Thượng Chi Đào thầm nghĩ, Loan Niệm xem như vẫn còn là người, không “bào” sạch tiền của cô, “Tôi đến thanh toán ạ.”
“Không cần thanh toán, sếp Loan đã làm một thẻ ở đây, trong thẻ còn rất nhiều tiền. Lúc vớt cá, anh ấy đã nói là trừ tiền vào thẻ.”
“Dạ?”
Thượng Chi Đào hơi sửng sốt, nhớ lại Loan Niệm nói bằng vẻ mặt vô cảm: “Cô mời” Anh nói bừa mà cô lại coi là thật. Thượng Chi Đào thấy mình hơi ngốc, thế mà cô lại không nhận ra thật giả trong lời của Loan Niệm. Từ trước đến giờ cô vẫn không thể phân biệt Loan Niệm nói thật hay nói dối.
Cô quay lại bàn ăn, ngồi đối diện Loan Niệm, hắng giọng nói: “Luke.”
“Hửm?”
“Lần sau nhất định phải để tôi mời sếp.”
“Còn có lần sau à?” Vẻ mặt của Loan Niệm như muốn nói: “Cô nghiêm túc chứ? Cô còn muốn mời tôi ăn cơm cùng cô lần nữa sao?”
“Dù sao tôi cũng nói nghiêm túc.” Thượng Chi Đào biết mình không nhìn thấu Loan Niệm, vì thế cô đành bày tỏ thái độ trước, “Tôi nghiêm túc đấy.”
“Vậy cô định mời tôi ăn gì?”
“Về nhà tôi sẽ cân nhắc kỹ càng được không ạ?”
“Khỏi cân nhắc, tôi còn phải hẹn hò với rất nhiều ‘các’ bạn gái, hôm nay là ngoại lệ thôi.” Nói xong, Loan Niệm đứng dậy, “Về nhé?”
“Vâng. Sếp cho tôi đến chỗ nào dễ gọi xe ở dưới núi là được rồi.”
“Hiểu chuyện vậy cơ à?”
Sự hiểu chuyện của Thượng Chi Đào biến cô thành một người có vẻ rất khách sáo, là kiểu người luôn sợ gây phiền phức cho người khác trong mối quan hệ giữa người với người. Loan Niệm không thích kiểu phụ nữ như này, anh thích kiểu phụ nữ thẳng thắn, biết lúc nào phải mạnh mẽ, lúc nào nên tỏ ra yếu đuối. Chẳng hạn như trường hợp này, đáng lẽ cô phải nói với anh là: “Phải phiền sếp đưa tôi về nhà rồi.”
Nhưng Thượng Chi Đào không hiểu những điều này, cô còn chưa biết cách tận dụng ưu thế về giới tính của mình.
Loan Niệm không thảo luận với cô về việc cho cô xuống ở chỗ nào, anh chỉ chậm rãi lái xe quay về. Ra khỏi trang trại cá chính là đường xuống núi, Thượng Chi Đào nhìn ra ngoài cửa xe, láng máng nhìn thấy màn sao dày đặc trên bầu trời. Cô “oa” một tiếng. Loan Niệm nhìn sang cô rồi đỗ xe ở khu ngắm cảnh, hạ cửa xe xuống, xung quanh tối om om.
Thượng Chi Đào thò đầu ra khỏi cửa xe, nhìn thấy ánh sao trên bầu trời. Bầu trời sao tuyệt đẹp, là phần thưởng nho nhỏ cho một ngày đầy bận rộn của cô.
Loan Niệm xuống xe, tựa vào thân xe ngẩng đầu ngắm sao. Thượng Chi Đào không xuống xe theo anh, thái độ biết chừng mực của cô đã được bộc lộ hết vào lúc này. Cô không thể đứng bên Loan Niệm để ngắm sao cùng anh, đó là chuyện mà một đôi tình nhân nên làm, còn anh là cấp trên của cô.
Cô biết sự khác biệt trong trường hợp này.
Hai người tự thưởng thức cảnh đẹp một hồi rồi tiếp tục lái xe xuống núi. Lúc Loan Niệm lái thẳng về hướng nhà trọ của Thượng Chi Đào thì cô mới muộn màng nhận ra, sắp đến nhà thì cô mới nhận ra ý tốt của Loan Niệm: “Cảm ơn Luke ạ.”
“Không có gì. Hôm sau nhớ tìm HR xin cấp lương tăng ca, lúc điền thông tin trực tuyến, cô điền người thông báo là tôi.”
“Vâng, cảm ơn ạ.”
Loan Niệm dừng xe, nhìn bóng dáng của Thượng Chi Đào đi khuất, mới lái về nhà.
Hôm nay hai người chỉ tăng ca cùng nhau hết sức bình thường, nhưng Thượng Chi Đào lại thấy rằng cảm nhận của cô về Loan Niệm đã có sự thay đổi. Cô có thể khẳng định chắc nịch rằng Loan Niệm là một người tốt, có điều mồm mép của anh rất khó ưa, là một người tốt tính tình cay nghiệt.
Cô nghĩ đến Loan Niệm, lại cảm thấy anh đúng là một người lạ lùng.
- -
Tôn Vũ gõ cửa đi vào phòng cô, hai mắt đỏ hoe.
“Chị sao thế?” Thượng Chi Đào hỏi cô ấy.
Tôn Vũ lắc đầu, ngồi cạnh giường Thượng Chi Đào, “Chị có thể nói chuyện với em một lát không? Chị thấy hơi khó chịu.”
“Chị sao thế ạ?” Thượng Chi Đào kéo cô ấy ngồi lên giường, hai người ngồi quay mặt vào nhau. Cô gái người Quý Châu vừa mới đối mặt với Thượng Chi Đào, nước mắt đã rơi xuống, “Chị chia tay rồi.”
“Chẳng phải hôm qua chị còn bảo là hôm nay đến chỗ anh ta sao?”
“Anh ta nói chị không phải đến nữa.” Tôn Vũ bật khóc nức nở, “Em biết không Thượng Chi Đào, chị thất nghiệp rồi, còn chưa tìm được công việc mới. Còn anh ta có công việc rất tốt, chị vẫn luôn cảm thấy giữa bọn chị không bình đẳng. Anh ta nói với chị rằng anh ta cảm thấy tiếng nói chung giữa chị và anh ta càng ngày càng ít... thực ra là vì anh ta thấy chị kém cỏi.”
“Nhưng chị có kém đâu...” Thượng Chi Đào không biết phải an ủi Tôn Vũ ra sao. Tôn Vũ tốt biết bao, một cô gái Quý Châu vừa xinh đẹp vừa thông minh như thế, sao có thể kém cỏi được?
“Em vẫn chưa biết ư, Bắc Kinh là một thành phố rất tàn nhẫn, rất hiện thực.” Tôn Vũ buồn bã vô cùng, cô là người trao đi tình cảm, vậy mà người khác lại đặt tình cảm của cô lên cán cân mà đong đếm, tình cảm của cô đã được định giá như thế.
Thượng Chi Đào nghe cô ấy nói như vậy, cõi lòng cũng rất buồn.
Hồi đại học cô đã từng trải qua mối tình trong sáng không tì vết, khi ấy cô và Tân Chiếu Châu ăn hàng vỉa hè gần trường, ngồi xe bus đi chơi công viên hoặc cô ngồi đợi anh bên sân bóng rổ. Họ của khi ấy chỉ nghĩ đến chuyện yêu hay không yêu, chứ không phải tình yêu đáng giá bao nhiêu tiền.
Mặc dù sau này họ đã chia tay, nhưng họ vẫn thiện ý chúc phúc lẫn nhau.
“Chưa biết chừng hai người vẫn làm lành được thì sao...” Thượng Chi Đào không biết khuyên nhủ người khác, chỉ có thể chọn một khả năng tốt hơn: “Có khi nào hai ngày nữa anh ta đột nhiên nhận ra chị vẫn là người tốt nhất...”
“Rồi sau khi gặp được người tốt hơn, anh ta lại đá chị một lần nữa sao?” Tôn Vũ càng khóc thảm thiết hơn, “Chị mãi mãi không cho anh ta cơ hội đó đâu.”
Trái tim Tôn Vũ đau như bị xát muối, mọi thứ đẹp đẽ trước đây đều trở thành hư ảo. Cô cứ tưởng anh ta đi công tác, team building chỉ là vì công việc yêu cầu. Mãi đến hôm nay cô mới hiểu, đó không phải là công việc yêu cầu, mà chính là nhu cầu của bản thân anh ta. Anh ta cần phải dùng cách thức như thế để tình cảm giữa hai người trở nên nguội lạnh cho đến khi chia tay.
Người trưởng thành đúng là xấu xa quá.
Thượng Chi Đào ghé lại gần cho Tôn Vũ mượn bờ vai, cô cũng có chút mịt mờ. Diêu Bội bảo cô rằng nếu yêu ai thì nên chọn người có điều kiện tốt, đỡ phải chịu khổ. Thượng Chi Đào không có ham muốn gì với cuộc sống vật chất, cũng không biết người có điều kiện tốt rốt cuộc là người như thế nào.
Cô ở bên Tôn Vũ rất lâu, thấy Tôn Vũ bắt đầu lau nước mắt rồi ngồi thẳng dậy, “Em biết không Thượng Chi Đào, bỗng dưng chị hiểu ra, cần đếch gì bọn đàn ông, chị phải dựa vào chính mình. Chỉ khi nào mình đủ mạnh mẽ, đám đàn ông mới chạy theo em. Bằng không bọn họ mãi mãi sẽ không biết thế nào là trân trọng.”
Thượng Chi Đào vội vàng gật đầu, “Đúng vậy! Chúng ta phải trở nên mạnh mẽ!”
Hai người như lạc vào động đa cấp, ai nấy cũng có vẻ hứng chí. Tôn Vũ bật cười, chọt tay vào trán Thượng Chi Đào, “Em kích động gì vậy?”
“Em cũng phải mạnh mẽ!”
Thượng Chi Đào nghĩ, đợi mình trở nên mạnh mẽ, mình sẽ không sợ Loan Niệm suốt ngày lải nhải đòi đuổi việc mình nữa. Đợi đến khi mình trở nên mạnh mẽ, mình sẽ đập đơn xin thôi việc lên bàn Loan Niệm và nói với anh ta: Bà đây không làm nữa!
Chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã thấy hơi khoái chí rồi, à không, vô cùng khoái chí.
Thượng Chi Đào hoàn toàn không nhận ra rằng Loan Niệm đã chiếm cứ một góc nhỏ trong tim cô, thúc ép cô tiến về phía trước.
“Vậy hôm nay em tăng ca cùng ông sếp đáng ghét kia có vui không?” Ban nãy Tôn Vũ mải khóc nên quên hỏi chuyện Thượng Chi Đào.
“Cũng được chị ạ, ngoài trừ hơi nghiêm khắc ra thì con người anh ta không hề xấu. Anh ta còn mời em lên núi ăn cá đấy.” Thượng Chi Đào kể cho Tôn Vũ những chuyện xảy ra trong hôm nay. Tôn Vũ nghe mãi, nghe mãi rồi vẻ mặt thay đổi từ lúc nào, “Thượng Chi Đào, có khi nào ông sếp kia của em muốn dùng quy tắc ngầm với em không?”
“Gì cơ? Không thể nào, anh ta có rất nhiều bạn gái...”
“Đàn ông, nhất là đàn ông có tiền chưa bao giờ sợ có nhiều bạn gái, bọn họ chỉ muốn chinh phục phụ nữ thôi.”
“Không thể nào, không thể nào.” Thượng Chi Đào xua xua tay, “Em từng nhìn thấy bạn gái ở Quảng Châu của anh ta rồi, đẹp như hoa hậu thế giới ấy.”
“Thế thì có làm sao? Không thể loại trừ khả năng anh ta muốn tìm của lạ. Vả lại dáng em đẹp vậy cơ mà.”
Thượng Chi Đào đỏ mặt, “Chị đừng nói bừa nữa, anh ta không thiếu phụ nữ, em cũng chẳng có hứng với anh ta.”
“Em chắc chứ?”
“Em chắc.” Nói xong, Thượng Chi Đào lại nghĩ lại, không đúng, cô rất có hứng với Loan Niệm, cô muốn làm gì đó với Loan Niệm.
Vậy Loan Niệm nghĩ thế nào về cô? Thượng Chi Đào không thể biết được. Đến tối cô lại mất ngủ, nghĩ kỹ lại mọi biểu hiện khi ở bên cạnh Loan Niệm ngày hôm nay một lượt, càng nghĩ cô càng cảm thấy Tôn Vũ nói đúng, đúng là Loan Niệm muốn dùng quy tắc ngầm với mình!
Thượng Chi Đào tức khắc ngồi bật dậy khỏi giường!
Bình luận facebook