Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Hà Nhị thúc đánh xe bò đi về trước, Hà Sinh lưu lại giúp hai người hái táo. Có sự giúp đỡ của hắn, Trương Tích Hoa cùng Hà Nguyên Nguyên chỉ cần ngồi chồm hổm dưới đất nhặt táo rơi xuống, cho nên mấy cây táo còn lại rất nhanh được hái xong.
Hà Nguyên Nguyên giương mắt nhìn chằm chằm ca ca, cất giữ một chút tâm tư. Thế nhưng đợi mãi không thấy Hà Sinh mang ra mứt quả ngào đường mà nàng mong đợi, nàng bĩu bĩu môi, rất uỷ khuất trừng mắt ca ca.
Mãi cho đến trở về nhà, Hà Nguyên Nguyên đều dùng thái độ buồn bực với Hà Sinh, cô nhỏ suy nghĩ cái gì, nàng không nói ra lời, Trương Tích Hoa cũng không biết tình huống gì, chính là khó hiểu cô nhỏ vì cái gì đột nhiên mất hứng.
Hà Sinh đầu tiên là đem bạc giao cho nương bảo quản. Bên người chỉ có một đứa con trai lại vừa mới thành thân, Hà Tằng thị không có khả năng lập tức đem bạc trong nhà giao cho con trai con dâu. Hơn nữa trong nhà cũng đơn giản, con dâu cũng rất an phận, Hà Tằng thị vẫn để ý chuyện tiền bạc thì an tâm hơn.
Hai mẹ con người ở trong phòng nói chuyện một hồi, Hà Tằng thị suy tư một lát, vẫn là quyết định giống như trước lấy một trăm đồng tiền ra, đưa cho con, nói: “Cầm lấy tự mình dùng.”
Mỗi lần trong nhà có tiền, Hà Tằng thị sẽ cho các con mỗi người một ít, để bọn hắn tự tiêu dùng. Cái này cũng là muốn rèn luyện cho các con biết cách xử lý chuyện tiền bạc. Bình thường Hà Thị thấy được, Hà Sinh không mấy khi dùng đến tiền bạc, tất cả đều cho vào hộp gỗ cất kĩ trong phòng, ngoài tốn chút ít mua giấy bút, không thấy hắn tiêu xài gì khác. Mà khuê nữ Hà Nguyên Nguyên lại dùng không ít bạc mua châm tuyến, nơ hoa buộc tóc, các thứ đồ ăn vặt, đoán chừng không còn lại được mấy đồng.
Ở trong Đại Lương trấn, tìm được một người sáng suốt, tỉ mỉ như Hà Tằng thị thật sự không dễ. Chính nhờ bà khôn khéo, Hà gia sống qua ngày cũng không tệ, một nhà ấm áp.
Chỉ một lần duy nhất bà phạm sai lầm, lại làm ra câu chuyện hí kịch kia. Hằ Tằng thị xoa nhẹ mi tâm, bà làm sao biết được tâm tư của Hương Cầm lại lớn như vậy, thở dài một hơi, bà không muốn nghĩ sâu về chuyện này. Do dự một lát, Hà Tằng thị lại lấy thêm một trăm đồng tiền, nói: “Để cho nương tử của ngươi dùng.”
Chút tiền này Hà Tằng thị đưa ra cũng có ý sâu xa. Con dâu đã muốn thuỷ chung phụng bồi con mình hết một đời thì bà cũng hảo hảo đối đãi như người nhà mình. Không như các nhà khác, mẹ chồng đem con dâu xem như giặc ngoài biên ải mà đề phòng, hận không thu hết bạc vào tay mình, một đồng cũng không muốn bỏ ra. Nàng dâu với mẹ chồng ngày càng xa cách, có khi các nàng còn xui con trai lục đục với mẹ, vợ chồng lại giấu tiền riêng để dành, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả gia đình, không có ngày yên ổn.
Hà Sinh có chút bất ngờ, sau hoàn hồn rất nhanh giúp thê tử tiếp nhận tiền từ tay nương. Nói chuyện thêm một hồi, Hà Tằng thị đuổi con nhanh đi rửa mặt.
Trương Tích Hoa về nhà liền thu mẹt phơi trêи nóc nhà lúc sáng, hơi nước đã gần hết, tôm cá cũng đã khô. Nàng đánh giá một chút, chỗ tôm cá này được khoảng một chén cơm, ăn tiết kiệm một chút có thể chia làm ba bữa, thêm chút hành gừng tỏi và các gia vị khác, có thể làm thức ăn mặn rồi.
Đương nhiên, hôm nay sẽ không ăn món này. Con cá trắm cỏ cha chồng bắt được vẫn còn đang thả trong bồn nước, chuẩn bị một chút, có thể nấu một bữa ngon.
Thôn hộ ăn nhiều nhất chính là bột ngô, khoai lang hoặc là cơm, cho nên khẩu vị phổ biến là vô vị hoặc thiên ngọt, cần dùng rau ngâm các loại áp vị. Vì thế, mỗi nhà đều có trồng đậu tương để làm nước tương, Hà gia cũng không ngoại lệ. Trương Tích Hoa đổ tương vào nướng cá trắm cỏ, thêm gừng, tỏi, hạt tiêu vào làm gia vị.
Mùi thơm liền lan toả khắp Hà gia. Hà Nguyên Nguyên lập tức chạy vào bếp, vui vẻ nói: “Đại tẩu…Khi nào mới xong? Muội đói đến xẹp bụng rồi.”
Trương Tích Hoa mỉm cười quay đầu lại nói: “Nhanh, muội mau bày chén đũa chuẩn bị ăn cơm thôi,”
Hà Nguyên Nguyên lấy năm bộ chén đũa, mang đến giếng rửa qua một lần. Đồ ăn còn chưa xong, chén đũa đã được bày chỉnh tề trêи bàn cơm.
Hà Sinh rửa mặt chải đầu, đổi xiêm y tươm tất xong cũng im lặng đi đến nhà chính, ngồi ngay ngắn chờ cơm. Đối diện hắn là Hà Nguyên Nguyên, nàng quệt miệng bất mãn nói: “Ca ca, hôm nay huynh không mua cái gì về nhà sao?”
Hà Sinh nghi ngờ hỏi lại: “Không phải đã cất vào phòng bếp rồi hay sao?”
Hà Nguyên Nguyên kinh ngạc: “Cái gì? Huynh mua cái gì?”
Cũng không đợi Hà Sinh trả lời, vội vã liền chui vào phòng bếp, nôn nóng hỏi: “Tẩu tử, ca ca có mua một bao đồ về đúng không?”
Trương Tích Hoa không thể phân thân, tùy tay chỉ một bên sọt trúc nói: “Để ở đó, tỷ vẫn chưa có thời gian xem đó là gì.”
Cả một bao đồ lớn, đều là nhờ Hà Nhị thúc mang từ xe bò cất vào bếp, bên trong đều là đồ dùng Hằ Tằng thị dặn dò con trai mua.
Hà Nguyên Nguyên ôm tâm tình mong đợi, lôi hai lon muối ăn, một bao đường đỏ, tất cả bỏ ra ngoài. Cuối cùng mới tìm thấy một xiên bánh rán vàng óng ánh giòn xốp được bọc lại cẩn thận, năm viên xiên thành một xâu. Hà Nguyên Nguyên lập tức cười vui vẻ, nói: “Ai da, ca ca cũng thật là, không nói cho ta biết một tiếng.”
Trương Tích Hoa thấy Hà Nguyên Nguyên vui vẻ, cũng đoán được cô nhỏ ban nãy tức giận là vì thấy ca ca không mua thức ăn vặt cho mình đây. Bánh rán kia lúc trước bán ba đồng một xiên, nay đã tăng lên năm đồng một xiên, tính ra cũng có chút đắt.
Khi còn bé được đi cùng cha mẹ lên trấn trêи, mỗi khi đi ngang sạp bán bánh, nàng cũng có chút mong muốn, thậm chí còn nghĩ chỉ cần được ăn một xiên bánh này thì nàng chẳng có gì để nuối tiếc trêи cuộc đời này nữa.
Xem ra ngày thường trượng phu đối với cô nhỏ lãnh lãnh đạm, nhưng trong lòng lại vô cùng quan tâm muội muội. Nếu không dụng tâm nhớ kĩ, nam nhân nơi nào sẽ mua đồ ăn vặt mang về nhà?
Trương Tích Hoa không nhịn được cười một tiếng, nhìn Hà Nguyên Nguyên nuốt nước bọt không ngừng, nói: “Phòng bếp thật nóng, muội lên nhà chính nghỉ ngơi rồi ăn bánh đi.”
Hà Nguyên Nguyên đem bánh rán đưa tới, ý bảo Trương Tích Hoa nếm thử một chút, Trương Tích Hoa lắc lắc đầu, nàng đã sớm qua tuổi thích ăn quà vặt, liền mỉm cười nói: “Muội mau ăn đi.”
Nguyên Nguyên lại nói: “Tẩu tử, tỷ không ăn thật sao? Muội làm sao có thể ăn cả phần của tỷ.”
Nhận được cái gật đầu khẳng định của Trương Tích Hoa, Hà Nguyên Nguyên nhanh chóng chạy đến nhà chính, vui vui vẻ vẻ cắn một miếng bánh. Nhìn thấy Hà Sinh, lại ngại ngùng mình ăn một mình, nàng liền nói: “Ca ca, huynh ăn một viên không?”
Hà Sinh liếc mắt nhìn muội muội, mua bánh rán chính là để cho nàng, liền nói: “Không ăn.”
Hà Nguyên Nguyên lập tức híp mắt, cắn nhỏ miếng bánh. Một viên mất cả năm sáu phút mới nuốt vào bụng. Điểm này có chút giống với Hà Sinh.
Chờ cha chồng trở về, liền dọn cơm. Mẹ chồng đem cơm nước hàng ngày giao cho Trương Tích Hoa, nàng liền nghĩ cách làm cho bọn họ vừa ăn no vừa tiết kiệm lương thực.
Bởi vậy, thức ăn chính hôm nay là một nồi cháo ngũ cốc đặc, thêm rất nhiều rau xào hái từ vườn nhà. Những thứ này giúp mọi người có thể no bụng đến tận sáng mai.
Trước khi ngủ, Hà Tằng thị lấy mười đồng tiền cấp khuê nữ, Hà Nguyên Nguyên vẫn không biết nàng cùng ca ca và tẩu tử có đãi ngộ không giống nhau, chính là ít hơn rất nhiều. Nàng vui mừng tiếp nhận tiền, trở về phòng liền giấu vào hộp trang điểm, lăn qua lộn lại định chờ người bán hàng rong tới cửa thì muốn mua chút gì.
Hà Nguyên Nguyên đầu kia hưng phấn ngủ không được, hai người Hà Sinh trong phòng cũng tràn đầy kịch liệt. Trương Tích Hoa mệt đến độ thân thể không nhúc nhích nổi thì Hà Sinh một lúc lâu mới dừng lại, tay không chút do dự liền đem nương tử ôm vào trong lòng.
Nàng dựa vào ngực trượng phu, có thể nghe thấy tiếng tim đập hữu lực của hắn. Cả hai người đổ không ít mồ hôi, Trương Tích Hoa lúc này lại không có cảm giác bẩn, đỏ mặt nói: “Hà lang, chàng có muốn đi tắm rửa một chút?”
Vừa mới mệt nhọc một hồi, thanh âm của Hà Sinh trầm thấp khàn khàn vang lên: “Không cần, chúng ta ngủ đi.”
Tâm tình mới vừa được thoả mãn, hắn cũng bắt đầu buồn ngủ, không muốn làm tự làm khó mình chút nào.
Trương Tích Hoa định nhắm mắt ngủ thì Hà Sinh mới chợt nhớ ra mình quên mất một sự kiện, vội buông nàng ra, từ trong túi áo để ở mép giường lấy ra số bạc mẹ đưa cho nương tử mà hắn lúc sáng.
Lúc này hắn hơi chần chờ một chút. Hắn không định giao cả số bạc mẹ đưa mình trao hết cho nương tử, chẳng qua là vì Hà Sinh thấy nam nhân không có bạc trong người là một chuyện rất phiền toái. Ai nha! Không phải phụ thân cũng lưu lại chút vốn riêng hay sao? Cho nên hắn quyết định không giao phần tiền này cho nương tử.
Chẳng lẽ gia phong Hà gia bọn họ đã là như vậy?
Nghĩ đến chỗ này, Hà Sinh mặc dù đã thuyết phục chính mình, trong lòng vẫn có chút xấu hổ. Trong bóng đêm đen kịt, thừa dịp nương tử không chú ý, hắn lặng lẽ ɭϊếʍ môi.
Ý thức được mình có bao nhiêu ngây thơ, mặt hắn liền đỏ. Hắng giọng một cái, lên tiếng nói: “Đây là nương đưa cho nàng.”
Nói xong, hắn liền trở lại giường nằm ngay ngắn, an tĩnh chuẩn bị ngủ. Hà Sinh ban ngày tốn không ít khí lực, buổi tối lại đem tinh lực cùng nương tử một hồi, nằm một lát liền ngủ say.
Chỉ để lại Trương Tích Hoa tròn mắt một lúc lâu mới ngủ.
Buổi sáng tỉnh lại, bên người nàng đã sớm không có ai. Liếc nhìn ra cửa sổ, chân trời đã có tia nắng, cái này đại biểu cho việc hôm nay nàng lại dậy muộn hơn mọi ngày rồi.
Việc này cứ như thể nói cho người trong nhà biết, nàng là mệt mỏi hết sức lực vì chuyện đêm qua, vô luận trải qua bao nhiêu lần, vẫn thấy rất ngượng ngùng.
Trương Tích Hoa thấy trong nhà chính không có người, liền tự mình đi vào phòng bếp. Hà Tằng thị đang đốt lửa nấu cháo, nước sôi phát ra những tiếng ục ục nho nhỏ. Tích Hoa chạy đến lấy vải lót, mở nắp nồi, lên tiếng hỏi: “Nương, A Sinh ra ngoài rồi ạ?”
Trượng phu hôm nay là phải đi Đại Lương trấn thêm một chuyến nữa.
Hà Tằng thị nói: Còn không có, hắn đã dắt trâu đi ra ngoài ăn cỏ, đoán chừng lát nữa trở về, nơi này không cần ngươi bận tâm, ngươi ra vườn hái ít rau chuẩn bị thức ăn cho heo đi thôi.”
Hà Nguyên Nguyên giương mắt nhìn chằm chằm ca ca, cất giữ một chút tâm tư. Thế nhưng đợi mãi không thấy Hà Sinh mang ra mứt quả ngào đường mà nàng mong đợi, nàng bĩu bĩu môi, rất uỷ khuất trừng mắt ca ca.
Mãi cho đến trở về nhà, Hà Nguyên Nguyên đều dùng thái độ buồn bực với Hà Sinh, cô nhỏ suy nghĩ cái gì, nàng không nói ra lời, Trương Tích Hoa cũng không biết tình huống gì, chính là khó hiểu cô nhỏ vì cái gì đột nhiên mất hứng.
Hà Sinh đầu tiên là đem bạc giao cho nương bảo quản. Bên người chỉ có một đứa con trai lại vừa mới thành thân, Hà Tằng thị không có khả năng lập tức đem bạc trong nhà giao cho con trai con dâu. Hơn nữa trong nhà cũng đơn giản, con dâu cũng rất an phận, Hà Tằng thị vẫn để ý chuyện tiền bạc thì an tâm hơn.
Hai mẹ con người ở trong phòng nói chuyện một hồi, Hà Tằng thị suy tư một lát, vẫn là quyết định giống như trước lấy một trăm đồng tiền ra, đưa cho con, nói: “Cầm lấy tự mình dùng.”
Mỗi lần trong nhà có tiền, Hà Tằng thị sẽ cho các con mỗi người một ít, để bọn hắn tự tiêu dùng. Cái này cũng là muốn rèn luyện cho các con biết cách xử lý chuyện tiền bạc. Bình thường Hà Thị thấy được, Hà Sinh không mấy khi dùng đến tiền bạc, tất cả đều cho vào hộp gỗ cất kĩ trong phòng, ngoài tốn chút ít mua giấy bút, không thấy hắn tiêu xài gì khác. Mà khuê nữ Hà Nguyên Nguyên lại dùng không ít bạc mua châm tuyến, nơ hoa buộc tóc, các thứ đồ ăn vặt, đoán chừng không còn lại được mấy đồng.
Ở trong Đại Lương trấn, tìm được một người sáng suốt, tỉ mỉ như Hà Tằng thị thật sự không dễ. Chính nhờ bà khôn khéo, Hà gia sống qua ngày cũng không tệ, một nhà ấm áp.
Chỉ một lần duy nhất bà phạm sai lầm, lại làm ra câu chuyện hí kịch kia. Hằ Tằng thị xoa nhẹ mi tâm, bà làm sao biết được tâm tư của Hương Cầm lại lớn như vậy, thở dài một hơi, bà không muốn nghĩ sâu về chuyện này. Do dự một lát, Hà Tằng thị lại lấy thêm một trăm đồng tiền, nói: “Để cho nương tử của ngươi dùng.”
Chút tiền này Hà Tằng thị đưa ra cũng có ý sâu xa. Con dâu đã muốn thuỷ chung phụng bồi con mình hết một đời thì bà cũng hảo hảo đối đãi như người nhà mình. Không như các nhà khác, mẹ chồng đem con dâu xem như giặc ngoài biên ải mà đề phòng, hận không thu hết bạc vào tay mình, một đồng cũng không muốn bỏ ra. Nàng dâu với mẹ chồng ngày càng xa cách, có khi các nàng còn xui con trai lục đục với mẹ, vợ chồng lại giấu tiền riêng để dành, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả gia đình, không có ngày yên ổn.
Hà Sinh có chút bất ngờ, sau hoàn hồn rất nhanh giúp thê tử tiếp nhận tiền từ tay nương. Nói chuyện thêm một hồi, Hà Tằng thị đuổi con nhanh đi rửa mặt.
Trương Tích Hoa về nhà liền thu mẹt phơi trêи nóc nhà lúc sáng, hơi nước đã gần hết, tôm cá cũng đã khô. Nàng đánh giá một chút, chỗ tôm cá này được khoảng một chén cơm, ăn tiết kiệm một chút có thể chia làm ba bữa, thêm chút hành gừng tỏi và các gia vị khác, có thể làm thức ăn mặn rồi.
Đương nhiên, hôm nay sẽ không ăn món này. Con cá trắm cỏ cha chồng bắt được vẫn còn đang thả trong bồn nước, chuẩn bị một chút, có thể nấu một bữa ngon.
Thôn hộ ăn nhiều nhất chính là bột ngô, khoai lang hoặc là cơm, cho nên khẩu vị phổ biến là vô vị hoặc thiên ngọt, cần dùng rau ngâm các loại áp vị. Vì thế, mỗi nhà đều có trồng đậu tương để làm nước tương, Hà gia cũng không ngoại lệ. Trương Tích Hoa đổ tương vào nướng cá trắm cỏ, thêm gừng, tỏi, hạt tiêu vào làm gia vị.
Mùi thơm liền lan toả khắp Hà gia. Hà Nguyên Nguyên lập tức chạy vào bếp, vui vẻ nói: “Đại tẩu…Khi nào mới xong? Muội đói đến xẹp bụng rồi.”
Trương Tích Hoa mỉm cười quay đầu lại nói: “Nhanh, muội mau bày chén đũa chuẩn bị ăn cơm thôi,”
Hà Nguyên Nguyên lấy năm bộ chén đũa, mang đến giếng rửa qua một lần. Đồ ăn còn chưa xong, chén đũa đã được bày chỉnh tề trêи bàn cơm.
Hà Sinh rửa mặt chải đầu, đổi xiêm y tươm tất xong cũng im lặng đi đến nhà chính, ngồi ngay ngắn chờ cơm. Đối diện hắn là Hà Nguyên Nguyên, nàng quệt miệng bất mãn nói: “Ca ca, hôm nay huynh không mua cái gì về nhà sao?”
Hà Sinh nghi ngờ hỏi lại: “Không phải đã cất vào phòng bếp rồi hay sao?”
Hà Nguyên Nguyên kinh ngạc: “Cái gì? Huynh mua cái gì?”
Cũng không đợi Hà Sinh trả lời, vội vã liền chui vào phòng bếp, nôn nóng hỏi: “Tẩu tử, ca ca có mua một bao đồ về đúng không?”
Trương Tích Hoa không thể phân thân, tùy tay chỉ một bên sọt trúc nói: “Để ở đó, tỷ vẫn chưa có thời gian xem đó là gì.”
Cả một bao đồ lớn, đều là nhờ Hà Nhị thúc mang từ xe bò cất vào bếp, bên trong đều là đồ dùng Hằ Tằng thị dặn dò con trai mua.
Hà Nguyên Nguyên ôm tâm tình mong đợi, lôi hai lon muối ăn, một bao đường đỏ, tất cả bỏ ra ngoài. Cuối cùng mới tìm thấy một xiên bánh rán vàng óng ánh giòn xốp được bọc lại cẩn thận, năm viên xiên thành một xâu. Hà Nguyên Nguyên lập tức cười vui vẻ, nói: “Ai da, ca ca cũng thật là, không nói cho ta biết một tiếng.”
Trương Tích Hoa thấy Hà Nguyên Nguyên vui vẻ, cũng đoán được cô nhỏ ban nãy tức giận là vì thấy ca ca không mua thức ăn vặt cho mình đây. Bánh rán kia lúc trước bán ba đồng một xiên, nay đã tăng lên năm đồng một xiên, tính ra cũng có chút đắt.
Khi còn bé được đi cùng cha mẹ lên trấn trêи, mỗi khi đi ngang sạp bán bánh, nàng cũng có chút mong muốn, thậm chí còn nghĩ chỉ cần được ăn một xiên bánh này thì nàng chẳng có gì để nuối tiếc trêи cuộc đời này nữa.
Xem ra ngày thường trượng phu đối với cô nhỏ lãnh lãnh đạm, nhưng trong lòng lại vô cùng quan tâm muội muội. Nếu không dụng tâm nhớ kĩ, nam nhân nơi nào sẽ mua đồ ăn vặt mang về nhà?
Trương Tích Hoa không nhịn được cười một tiếng, nhìn Hà Nguyên Nguyên nuốt nước bọt không ngừng, nói: “Phòng bếp thật nóng, muội lên nhà chính nghỉ ngơi rồi ăn bánh đi.”
Hà Nguyên Nguyên đem bánh rán đưa tới, ý bảo Trương Tích Hoa nếm thử một chút, Trương Tích Hoa lắc lắc đầu, nàng đã sớm qua tuổi thích ăn quà vặt, liền mỉm cười nói: “Muội mau ăn đi.”
Nguyên Nguyên lại nói: “Tẩu tử, tỷ không ăn thật sao? Muội làm sao có thể ăn cả phần của tỷ.”
Nhận được cái gật đầu khẳng định của Trương Tích Hoa, Hà Nguyên Nguyên nhanh chóng chạy đến nhà chính, vui vui vẻ vẻ cắn một miếng bánh. Nhìn thấy Hà Sinh, lại ngại ngùng mình ăn một mình, nàng liền nói: “Ca ca, huynh ăn một viên không?”
Hà Sinh liếc mắt nhìn muội muội, mua bánh rán chính là để cho nàng, liền nói: “Không ăn.”
Hà Nguyên Nguyên lập tức híp mắt, cắn nhỏ miếng bánh. Một viên mất cả năm sáu phút mới nuốt vào bụng. Điểm này có chút giống với Hà Sinh.
Chờ cha chồng trở về, liền dọn cơm. Mẹ chồng đem cơm nước hàng ngày giao cho Trương Tích Hoa, nàng liền nghĩ cách làm cho bọn họ vừa ăn no vừa tiết kiệm lương thực.
Bởi vậy, thức ăn chính hôm nay là một nồi cháo ngũ cốc đặc, thêm rất nhiều rau xào hái từ vườn nhà. Những thứ này giúp mọi người có thể no bụng đến tận sáng mai.
Trước khi ngủ, Hà Tằng thị lấy mười đồng tiền cấp khuê nữ, Hà Nguyên Nguyên vẫn không biết nàng cùng ca ca và tẩu tử có đãi ngộ không giống nhau, chính là ít hơn rất nhiều. Nàng vui mừng tiếp nhận tiền, trở về phòng liền giấu vào hộp trang điểm, lăn qua lộn lại định chờ người bán hàng rong tới cửa thì muốn mua chút gì.
Hà Nguyên Nguyên đầu kia hưng phấn ngủ không được, hai người Hà Sinh trong phòng cũng tràn đầy kịch liệt. Trương Tích Hoa mệt đến độ thân thể không nhúc nhích nổi thì Hà Sinh một lúc lâu mới dừng lại, tay không chút do dự liền đem nương tử ôm vào trong lòng.
Nàng dựa vào ngực trượng phu, có thể nghe thấy tiếng tim đập hữu lực của hắn. Cả hai người đổ không ít mồ hôi, Trương Tích Hoa lúc này lại không có cảm giác bẩn, đỏ mặt nói: “Hà lang, chàng có muốn đi tắm rửa một chút?”
Vừa mới mệt nhọc một hồi, thanh âm của Hà Sinh trầm thấp khàn khàn vang lên: “Không cần, chúng ta ngủ đi.”
Tâm tình mới vừa được thoả mãn, hắn cũng bắt đầu buồn ngủ, không muốn làm tự làm khó mình chút nào.
Trương Tích Hoa định nhắm mắt ngủ thì Hà Sinh mới chợt nhớ ra mình quên mất một sự kiện, vội buông nàng ra, từ trong túi áo để ở mép giường lấy ra số bạc mẹ đưa cho nương tử mà hắn lúc sáng.
Lúc này hắn hơi chần chờ một chút. Hắn không định giao cả số bạc mẹ đưa mình trao hết cho nương tử, chẳng qua là vì Hà Sinh thấy nam nhân không có bạc trong người là một chuyện rất phiền toái. Ai nha! Không phải phụ thân cũng lưu lại chút vốn riêng hay sao? Cho nên hắn quyết định không giao phần tiền này cho nương tử.
Chẳng lẽ gia phong Hà gia bọn họ đã là như vậy?
Nghĩ đến chỗ này, Hà Sinh mặc dù đã thuyết phục chính mình, trong lòng vẫn có chút xấu hổ. Trong bóng đêm đen kịt, thừa dịp nương tử không chú ý, hắn lặng lẽ ɭϊếʍ môi.
Ý thức được mình có bao nhiêu ngây thơ, mặt hắn liền đỏ. Hắng giọng một cái, lên tiếng nói: “Đây là nương đưa cho nàng.”
Nói xong, hắn liền trở lại giường nằm ngay ngắn, an tĩnh chuẩn bị ngủ. Hà Sinh ban ngày tốn không ít khí lực, buổi tối lại đem tinh lực cùng nương tử một hồi, nằm một lát liền ngủ say.
Chỉ để lại Trương Tích Hoa tròn mắt một lúc lâu mới ngủ.
Buổi sáng tỉnh lại, bên người nàng đã sớm không có ai. Liếc nhìn ra cửa sổ, chân trời đã có tia nắng, cái này đại biểu cho việc hôm nay nàng lại dậy muộn hơn mọi ngày rồi.
Việc này cứ như thể nói cho người trong nhà biết, nàng là mệt mỏi hết sức lực vì chuyện đêm qua, vô luận trải qua bao nhiêu lần, vẫn thấy rất ngượng ngùng.
Trương Tích Hoa thấy trong nhà chính không có người, liền tự mình đi vào phòng bếp. Hà Tằng thị đang đốt lửa nấu cháo, nước sôi phát ra những tiếng ục ục nho nhỏ. Tích Hoa chạy đến lấy vải lót, mở nắp nồi, lên tiếng hỏi: “Nương, A Sinh ra ngoài rồi ạ?”
Trượng phu hôm nay là phải đi Đại Lương trấn thêm một chuyến nữa.
Hà Tằng thị nói: Còn không có, hắn đã dắt trâu đi ra ngoài ăn cỏ, đoán chừng lát nữa trở về, nơi này không cần ngươi bận tâm, ngươi ra vườn hái ít rau chuẩn bị thức ăn cho heo đi thôi.”
Bình luận facebook