Khi mắt tôi mờ mịt và tai tôi ù đi thì một giọng trầm đục cất lên: Bình tĩnh đã.
Đồng chí Nguyễn, người tưởng như không muốn liên quan gì đến cuộc thanh trừng này đột ngột lên tiếng. Đồng chí Trinh và đồng chí Định đứng hình rồi quay lại nhìn đồng chí nguyễn như vật thể lạ từ trên trời rơi xuống. Chắc hẳn là từ khi bị bay chức và lưu đày, đây là lần đầu tiên đồng chí Nguyễn lên tiếng can thiệp vào công việc thanh trừng của Đinh và Trịnh.
Trước vẻ ngơ ngác của Định, Trinh và cả tôi nữa, đồng chí Nguyễn nhẹ nhàng. Tao thấy việc này có cái đéo gì mà bọn mày phải làm ầm ĩ lên vậy. Thằng G (tên của đồng chí họ Đinh), mày có dám chắc với tao là từ hồi mày làm nhân sự trong tập đoàn đến giờ mày chưa bao giờ lập khống hồ sơ rút tiền không. Mày có nhớ đợt ở Vũng Áng mày đã làm gì không. Còn thằng T (Tên của đồng chí họ Trịnh), số tiền mày cốp ra để nhảy vào vị trí này chắc không ít thì nhiều cũng từ cái tiền lập khống hồ sơ hồi ở Dung Quất. Bây giờ, có mấy chục triệu 1 tháng mà bọn mày định báo công an. Đừng để người ta cười vào mũi cho.
Đinh và Trịnh nghe thế thì quay mặt đi cười nhạt. Thái độ kiểu như sợ mà không phải sợ, kiểu như nể mà không phải nể. Chắc hẳn trước đây, lúc chưa thất thế, đồng chí Nguyễn cũng từng hô mưa gọi gió, năm biết bao nhiêu sinh mạng trong tay. Vậy nên bây giờ, ngay cả khi không còn quyền lực, những thằng kiểu như Đinh Trịnh cũng không dám khinh nhờn.
Đồng chí Nguyễn nói tiếp: Tao nghĩ bọn mày doạ nó thôi, chứ bọn mày có ngu đâu. Bây giờ báo công an. Công an nó sục vào đây chả nhẽ nó chỉ điều tra mỗi cái sai phạm vớ vẩn của thằng này mà ko động chạm đến đống cứt to đùng mà cả công ty này nó ỉa ra. Mà tao thấy bọn mày có doạ thế chứ doạ nữa thằng này nó cũng không khai đâu. Thôi bỏ đi.
Trịnh nghe thế ngắt lời: Bỏ là bỏ thế nào được anh. Giờ đang công khai kiểm tra làm rõ sai phạm trong công ty để báo cáo lên trên. Đập những thằng khác được sao thằng này lại bỏ qua.
Nguyễn chợt gằn giọng: Bố mày muốn mày bỏ qua. Nhưng việc khác bố mày không quản, nhưng việc này bố mày thích quản. Có được không. Hay mày khinh bố mày thất thế rồi.
Nghe thế, Trịnh vội đổi giọng: Không anh. Em nghe anh.
Còn Đinh vẫn cười nhạt, nhưng không nói gì thêm.
Trịnh quay qua tôi: Chú ra đi. Về làm bản tường trình các sai phạm rồi gửi cho anh trong chiều nay.
Như được tháo gông ra khỏi cổ, tôi vâng 1 tiếng rồi vội vã bước ra khỏi phòng. Trước khi quay lưng đóng cửa, tôi còn kịp liếc Nguyễn 1 cái. Cứu tinh của tôi lại trở lại trạng thái lơ mơ, không màng thế sự, cũng chả thèm liếc tôi đến 1 cái. Thật kỳ lạ.
Ra khỏi phòng phán xử, tôi còn đang trong tâm trạng vui mừng không tin là mình đã thoát nạn thì thấy đứng đợi trước cửa phòng là cái Dung. Mặt nó tái mét và lộ rõ vẻ lo lắng. Thấy tôi ra nó cũng chả nói lời nào mà tiến lại mở cửa vào phòng luôn. Phòng kế toán được động đến đầu tiên trong cuộc thanh trừng. Nhưng không hiểu sao cái Dung lại là người cuối cùng lên đoạn đầu đài.
Sau buổi phán xử hôm đó, tôi gặp Phú lỉnh và kể lại cho nó nghe. Thằng này may mắn thoát vì cặp kè với thằng Tâm cháu của tổng giám đốc. Tuần lễ thanh trừng, trong khi mọi người lo sốt cả vó lên thì nó với thằng Tâm vẫn suốt ngày chơi bời nhậu nhẹt. Tôi thì ngay từ đầu vào đã không thích tính khoe khoang bố đời của thằng Tâm nên không thân, thằng Phú lỉnh từng bảo tôi: Cháu cũng ghét tính thằng đấy bỏ mẹ ra. Nhưng đúng là thân thế của nó khủng lắm. Chú cứ chơi đi. Biết đâu có ngày cần đến.
Nói thế nhưng tính tôi éo giả tạo được, thỉnh thoảng gặp thằng Tâm ăn uống hát hò tôi còn thấy khó chịu nữa là chơi thân. Vậy nên đến khi có cuộc thanh trừng này thằng Tâm nó chỉ giúp mỗi thằng Phú mà bỏ mặc tôi. Nghĩ kể cũng dại.
Khi nghe tôi kể chuyện ông Nguyễn giúp, thằng Phú trầm ngâm: Chắc hẳn là lão ấy có ý đồ gì đấy. Chứ bao nhiêu người lão ấy không giúp tại sao giúp mỗi mình chú. Mà cháu nghe nói lão ấy đang bị soi ghê lắm. Lão ấy đứng ra bảo vệ chú không biết là phúc hay hoạ cho chú nữa.
Điều thằng Phú nói không phải tôi không nghĩ đến. Ngay sau khi bước ra khỏi phòng phán xử, tôi đã chột dạ. Tất nhiên tôi vẫn vui mừng vi thoát được đòn trừng phạt của Đinh với Trịnh. Nhưng việc được một người sa cơ giúp đỡ thật không phải chuyện gì đáng vui mừng nhất là người đấy lại đang được coi là cái gai trong mắt lãnh đạo công ty. Việc lão ấy bảo vệ tôi đương nhiên là căn cứ để mọi người xếp tôi cùng phe với lão ấy. Mịe. Gọi là phe cho oai chứ trong mắt tôi lúc đấy. Phe của lão ấy có mỗi mình lão. Nếu xếp cả tôi vào là được 2 thằng… Đông vãi cả đái. Nhưng biết làm sao được. Phận con sâu cái kiến như tôi, đâu được quyền chọn phe.
Thằng Phú thấy mặt tôi nghệt ra, nó lại vỗ vãi nói kiểu kẻ cả: Chú thấy chưa, cháu đã nói rồi. Cứ chơi với thằng Tâm đi. Có phải bây giờ ngon rồi không. Sau cuộc thanh trừng này, chú thằng Tâm cứ gọi là huy hoàng nhất tập đoàn. Thấy thằng Tâm nói sắp tới chú nó còn chạy cho Tổng công ty mình cái huân chương lao động đấy. Đừng có đùa.
Thú thật là từ bé tôi đã thấy mấy cái huân chương lao động với huân chương kháng chiến nó cứ phù phiếm kiểu éo gì. Thế nên nghe thằng Tâm nói chuyện đấy tôi cũng chả để ý. (Nhưng bây giờ thì tôi hiểu, cái huân chương đấy chính là cái vé để chú thằng Tâm nhảy vào con đường chính trị sau này)
Tôi không để ý chuyện huân chương nhưng việc kết thân với thằng Tâm đúng là việc nên làm. Nhất là ở cái thế của tôi lúc này. Chú tôi ở trên tổng nghe phong phanh là cũng đang nằm im cho qua đợt thanh trừng. Vậy nên có thể nói lúc đó tôi thân cô thế cô có thể bị ăn đạn bất cứ lúc nào giữa cuộc chiến của các phe phái trong tập đoàn.
Nhưng không chỉ có tôi, trong làn mưa tên bão đạn đó, ai cũng cần tìm cho mình 1 chỗ núp. Ngay cả... em Dung kế toán.
Sau hôm vào phòng phán xử, em Dung may mắn chưa bị cho đi chăn kiến, nhưng nghe đâu cũng nằm trong diện được chăm sóc đặc biệt. Căn bản vì ông Hùng kế toán trưởng là người thuộc phe thất trận. Mà kế toán trưởng thì chạy đâu cho hết nắng với những sai phạm trong công ty. Ngày Đinh Trịnh về, ông Hùng là người đầu tiên được cho lên đoạn đầu đài. Sau đó nghe đâu ông ấy được điều lên công ty mẹ làm kế toán bình thường - một vị trí chắc chắn là nằm trong biên chế của tổ chăn kiến rồi.
Cái Dung, người được ông Hùng tin tưởng nhất chắc chắn cũng không thể thoát được. Nhưng cả công ty vẫn không hiểu tại sao, sau hôm phán xử, cái Dung vẫn được giữ lại. Chỉ có tôi với Phú lỉnh là đoán được phần nào, khi mấy đêm liền nghe thấy tiếng bước chân đi từ tầng 3 xuống tầng 2, tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ và sau đó … (Mịe, nghĩ lại vẫn thấy ức. Con bé ngọt nước như thế, kiêu kì như thế. Thế éo nào lại dâng vào miệng 2 thằng mất dạy đấy nhỉ)
Có vẻ như cái Dung cũng biết, đó chỉ là giải pháp tình thế để kéo dài ngày dính đòn trừng phạt. Chỉ một thời gian nữa, khi mà Đinh, Trịnh no xôi chán chè, cũng là lúc cái Dung lên đường. Vậy nên cái Dung mới bắt chước tôi, ra nhập team “cháu tổng giám đốc và những người bạn"...
Bình luận facebook