-
Chương 15
Thê tử của Ngụy Trường Cung không phải là một võ sư mà là con gái của một thương nhân bình thường, vì thân thể ốm yếu bệnh tật nên sớm đã qua đời, nàng sinh được cho Ngụy Trường Cung hai người con trai, sau đó chúng cũng lần lượt chết yểu.
Ngụy Trường Cung nhớ lại vận khí của mình, không sao được thành toàn viên mãn, sau khi liên tiếp mất đi chính thê và nhi tử, tinh thần quẫn trí bấn loạn, vì thế nên ông bắt đầu luyện tập Đạo môn, cũng không có ý định tái giá nữa.
Gặp được đứa trẻ này, Ngụy Trường Cung coi hắn như phúc khí của mình, đặt tên cho hắn là Thính Phong và dạy hắn “tiêu diêu tại thế, chí kiên tại tâm”, sau đó nhận hắn làm hài tử.
Hắn tiến vào từ đường của Ngụy gia, nhận lễ và thay y phục, thấy các vị tiền bối của Ngụy gia thêm tên “Ngụy Thính Phong” vào gia phả.
Ngụy Trường Cung còn tự tay bện một chiếc chuông lắc nhỏ bằng dây đan màu đỏ cho hắn, ngụ ý muốn khơi dậy linh hồn và mong cầu sống lâu trăm tuổi.
Sau khi ra khỏi từ đường Ngụy gia, Ngụy Chính Phong lo sợ bất an, sợ mình đang nằm mơ, hỏi ông ta: “Ngài không ghét bỏ ta sao?”
“Trước đây con đã làm bao nhiêu việc xấu, sau này sẽ hành bấy nhiêu việc thiện, tại sao lại lo lắng chuyện này? Tên con Ngụy Thính Phong đã được liệt vào gia phả Ngụy gia ta, sau này con đấm lưng, bóp chân, ngoáy tai cho ta mà ta không cần phải trả tiền. Chuyện mua bán này cũng coi như thỏa đáng, rất thỏa đáng.”
Ngụy Trường Cung nhướng mày, ngả vào ghế, gác chân lên bàn, lập tức sai bảo hài nhi: “Nào, chân ta mỏi quá.”
Ngụy Thính Phong nén chịu tủi nhục, mặc cho ông ta sai khiến.
Ngụy Trường Cung nói một, hắn sẽ không bao giờ làm hai.
Ngụy Trường Cung muốn hắn tâm phải luôn tĩnh không chứa tạp niệm, chăm chỉ luyện kiếm, Ngụy Thính Phong cũng chôn chặt quá khứ, chỉ nhận Ngụy Trường Cung là phụ thân, cũng coi mình là người của Ngụy gia.
Ngụy Trường Cung muốn hắn biết chữ và đọc sách, không lâu sau, hắn được gửi đến học đường dưới danh Ngụy gia.
Không ai trong Ngụy gia biết thân thế lai lịch thực sự của Ngụy Thính Phong, họ đều cho rằng hắn là đứa con hoang bên ngoài của Ngụy Trường Cung đã thất lạc. Con ngoài giá thú suy cho cùng vẫn không thể so bì được với gia tử của chánh thê.
Con cháu Ngụy gia đều tò mò không biết nhi tử của gia chủ rốt cuộc có thiên bẩm như thế nào, nên khi sư đồ dạy học trò viết chính tả, ánh mắt bọn họ đều lén nhìn Ngụy Thính Phong.
Ngụy Thính Phong xưa nay đều chưa từng đọc qua sách, bốn ngón tay nắm chặt khi cầm bút, điều này khiến các đường huynh đệ bò cười lăn lóc.
Hắn không biết mở lời ra sao, cũng không thể biện giải cho chính mình, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, hắn ngồi ngây ra đó, đầu cúi gằm xuống đến ngực.
Lão sư đồ nổi trận lôi đình mời Ngụy Trường Cung đến học đường, giải thích rõ Ngụy Thính Phong nền tảng nông cạn, hàng ngày nên luyện tập nhiều hơn nữa, Ngụy Trường Cung thân làm phụ tử, giáo dưỡng con cái thành người là điều nên làm, không thể đổ trách nhiệm lên đầu người khác.
Ngụy Trường Cung hổ thẹn gật đầu.
Sư đồ lại nói, hắn vừa là người Ngụy gia, vừa là con cháu trực hệ, đứa trẻ lớn như vậy rồi mà ngay cả chữ cũng không biết viết, truyền ra ngoài thật đúng là trò cười cho thiên hạ.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Trường Cung đứng im chịu trận nghe lão sư đồ giáo huấn vì chuyện này, cũng giống như Ngụy Thính Phong, hai tay nắm chặt ngoan ngoãn nghe chỉ dạy.
Ngụy Trường Cung rất kính trọng người có học thức, có tu dưỡng, lão sư đương nhiên cũng coi trọng hắn, sau khi vuốt râu trừng mắt quở mắng vài câu, liền chắp tay đinh ninh với Ngụy Trường Cung, chỉ cần Ngụy Thính Phong chịu học, sau này hắn nhất định sẽ có tiền đồ xán lạn.
Ngụy Trường Cung vội vàng ấn đầu Ngụy Thính Phong xuống, kính cẩn cúi người bái lễ với sư đồ: “Đa tạ ngài.”
Sau khi cảm ơn, ông ta đẩy Ngụy Thính Phong ra rồi sải bước rời đi.
Trên đường về nhà, Ngụy Thính Phong rụt rè đi theo phía sau, không ngẩng đầu lên được.
Thấy vậy, Ngụy Trường Cung vỗ mạnh vào cái lưng khom của hắn, lực tay cực mạnh, Ngụy Thính Phong bị đánh đến mức suýt nữa ho khan: “Cha?”
Ngụy Trường Cung thở dài liên tục: “Tiếng ‘cha’ này của con thật khiến ta xót xa trong lòng. Khi ta lớn như con, cũng vì không chăm chỉ học hành, lại thêm chữ viết xấu nên bị ngài ta đánh, cái thước rộng như này…” Ông ta đưa tay ước lượng:” Đập vào lòng bàn tay ta, ôi trời, đau muốn chết. “
Hai mắt Ngụy Thính Phong đỏ hoe: “Thật sao?”
Đương nhiên là hắn không tin.
Ngụy Thính Phong đã từng thấy thư pháp và tranh của Ngụy Trường Cung, vài bức tiếc thương cho người vợ đã khuất của mình, vài bức là phong cảnh hữu tình, trước đây hắn chưa từng trông thấy bút danh nổi tiếng nào ở Man Khương, có lẽ cũng thua kém xa Ngụy Trường Cung.
Nhưng Ngụy Trường Cung giả bộ gật đầu nói: “Ta sẽ không lừa con.”
“…”
Ngụy Thính Phong nói: “Con khiến người mất mặt, con… con thật vô dụng…”
Hắn sợ Ngụy Trường Cung ghét bỏ hắn vô dụng, chán ghét hắn không thay đổi được tật xấu.
Ngụy Trường Cung cười rạng rỡ, vươn tay kẹp hắn dưới cánh tay, tùy hứng xoa xoa đầu Ngụy Thính Phong: “Cả đời này cha mất mặt bao nhiêu lần thật đếm không xuể, được con quan tâm thế này, có chết cũng đáng. Bổn tông chủ ta không có gì, chỉ có da mặt dày, có mất thêm vài phần cũng không sao, con thay ta tích thiện hành đức là được rồi.”
Đầu tóc Ngụy Thính Phong rối tung, dáng vẻ như cậu trai bé nhỏ tội nghiệp. Mặc dù tư thái này của Ngụy Trường Cung thực sự rất trơ trẽn, nhưng có thể biết ông ấy không chán ghét mình, đám mây mù trong lòng Ngụy Thính Phong cũng dần tiêu tan.
Một lúc sau, Ngụy Trường Cung còn ném thanh kiếm ở thắt lưng cho hắn: “Trục Tinh, cho con đó. Chúc mừng con trai ta, từ hôm nay sẽ bắt đầu đọc Kinh Thánh.”
“Không, con không.”
Đây là kiếm của Ngụy Trường Cung, sao hắn dám nhận?
“Dọa con thôi, kiếm này có ở khắp nơi trong kho binh khí Ngụy gia. Đừng coi nó là hàng hiếm. Tư chất con không tồi, nhận thức cao siêu, lại cam chịu gian khổ. Trục tinh truyền vào tay con, ta cũng yên tâm.”
“Người thế này… Con, con không biết nên báo đáp người thế nào…”
“Ai cần con báo đáp?”
“…”
Ngụy Trường Cung cũng coi như nhìn thấu tính tình đứa trẻ này, bởi vì ít có ai đối xử tốt với nó, cho nên đối đãi với nó tốt một phần, nó sẽ báo đáp lại mười phần mới có thể an lòng.
Ngụy Trường Cung không khỏi canh cánh trong lòng, nên kiềm chế giọng điệu đùa cợt, nghiêm túc dặn dò hắn: “Vậy thì … khi con trai ta lớn lên, sẽ giúp ta trông coi Ngụy gia, trấn thủ giang hồ.”
Ngụy Thính Phong nghe vậy liền ôm chặt lấy Trục Tinh, lần đầu tiên ở trước mặt Ngụy Trường Cung, nước mắt lưng tròng, âm thầm rơi lệ hồi lâu.
Lần đó, cuối cùng hắn đã khóc òa cho bao đau thương mà hắn phải chịu đựng suốt mười năm qua, từ này sẽ không còn vướng bận gì nữa.
Hốc mắt hắn ngấn lệ, ấm nóng chảy dài trên má, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào, nhiệt độ xa lạ toàn thân hắn run lên.
Ngụy Thính Phong đột nhiên mở trừng mắt ra, nắm lấy cổ tay trước mặt, đáy mắt hiện lên một tia đề phòng và cảnh giác cao độ, sau khi nhìn thấy đó là Tần Quan Chu, liền nhanh chóng rũ bỏ.
Hắn vội buông tay: “… Thành Bích.”
Không biết từ khi nào mà trên người hắn được đắp một cái chăn mỏng, Ngụy Thính Phong bối rối quấn lấy chăn, phản ứng một lúc, mới nói: “Cảm ơn.”
Tần Quan Chu vừa mới hạ sốt, cổ họng còn có chút khàn khàn: “Ta thấy ngươi gặp ác mộng, là đang mơ thấy ai sao?”
Ngụy Thính Phong đáp: “Phụ thân ta.”
Tần Quan Chu yên lặng nhìn hắn.
Ngụy Thính Phong do dự một hồi, sau đó đứng dậy cúi ật đầu nhận lỗi với nàng: “Có chuyện ta cần tạ lỗi với nàng, Trục Tinh, ta cần lấy lại nó.”
Tần Quan Chu ngẩn người, hắn có thể làm gì có lỗi với nàng sao?
Nhưng trong lòng Ngụy Thính Phong cho rằng, hắn đã tặng Trục Tinh cho Tần Quan Chu, nó thuộc về nàng, sau này xử lý thế nào cũng là chuyện của nàng, hắn vốn không nên can thiệp nhiều hơn.
Chỉ là tình hình đã thay đổi.
“Đám thích khách đó, mượn danh vì Ngụy gia mà đến đoạt lại kiếm, đến sát hại các mệnh quan trong triều, cố ý khiêu khích, chia rẽ mối quan hệ giữa giang hồ và triều đình. Chỉ cần Trục Tinh tạm thời được lấy về, mới có thể dẹp tan cuộc bạo loạn này …”
Hắn đã hứa với Ngụy Trường Cung rằng sẽ trông coi Ngụy gia và và trấn giữ hòa bình nhiều năm trong giới võ lâm giang hồ.
Ngụy Thính Phong nói: “Nhưng nàng đừng lo, chỉ là tạm thời thôi, đợi sau khi đại đao hội kết thúc, Trục Tinh vẫn sẽ thuộc về Lương Thận Hành.”
Tần Quan Chu ngây ngốc nhìn hắn một hồi, thở dài nói: “Ngươi ngốc sao? Trục Tinh vốn là đồ của Ngụy gia các ngươi mà.”
Ngụy Thính Phong im lặng, lại nói: “Ta xem nàng như thê tử, nên mới tặng nàng Trục Tinh, cũng hy vọng nàng có thể tin ta – những gì ta nói đêm đó đều là chân thành không chút giả dối.”
“…”
Thì ra đó không phải là vật đổi vật.
Khi hắn nói một cách chân thành, đôi mắt hắn lấp lánh như dải ngân hà. Tần Quan Chu vội lảng sang chỗ khác, sợ rằng nếu nhìn quá nhiều sẽ ngập chìm trong nơi đó mất.
Ngụy Thính Phong trông thấy vẻ mặt khó xử của nàng, lập tức hối hận vì không thể kiểm soát được lý trí. Hắn biết Tần Quan Chu không thể rời bỏ Lương Thận Hành, sao hắn lại có thể nói ra những lời đê tiện này rồi khiến nàng phải khó xử?
Ngụy Thính Phong vội xin lỗi: “Thực xin lỗi, là lỗi của ta.”
Hai người im lặng trong chốc lát, Tần Quan Chu tâm tư rối bời, sau đó rút ra khỏi dòng cảm xúc hỗn độn, hỏi hắn: “Ngươi có thể tra ra xuất thân của đám thích khách đó không?”
Ngụy Thính Phong lắc đầu: “Không giống người trong giang hồ, suy cho cùng thứ đồ cung tiễn đó…” Trong lòng hắn đã có đáp án, nhưng tiếc thay vẫn chỉ là phỏng đoán, không có bằng chứng, cho nên cũng không dám nói bừa.
Không ngờ, Tần Quan Chu lại cũng có cùng suy nghĩ với hắn, nói: “Là người Man Khương.”
Ngụy Trường Cung nhớ lại vận khí của mình, không sao được thành toàn viên mãn, sau khi liên tiếp mất đi chính thê và nhi tử, tinh thần quẫn trí bấn loạn, vì thế nên ông bắt đầu luyện tập Đạo môn, cũng không có ý định tái giá nữa.
Gặp được đứa trẻ này, Ngụy Trường Cung coi hắn như phúc khí của mình, đặt tên cho hắn là Thính Phong và dạy hắn “tiêu diêu tại thế, chí kiên tại tâm”, sau đó nhận hắn làm hài tử.
Hắn tiến vào từ đường của Ngụy gia, nhận lễ và thay y phục, thấy các vị tiền bối của Ngụy gia thêm tên “Ngụy Thính Phong” vào gia phả.
Ngụy Trường Cung còn tự tay bện một chiếc chuông lắc nhỏ bằng dây đan màu đỏ cho hắn, ngụ ý muốn khơi dậy linh hồn và mong cầu sống lâu trăm tuổi.
Sau khi ra khỏi từ đường Ngụy gia, Ngụy Chính Phong lo sợ bất an, sợ mình đang nằm mơ, hỏi ông ta: “Ngài không ghét bỏ ta sao?”
“Trước đây con đã làm bao nhiêu việc xấu, sau này sẽ hành bấy nhiêu việc thiện, tại sao lại lo lắng chuyện này? Tên con Ngụy Thính Phong đã được liệt vào gia phả Ngụy gia ta, sau này con đấm lưng, bóp chân, ngoáy tai cho ta mà ta không cần phải trả tiền. Chuyện mua bán này cũng coi như thỏa đáng, rất thỏa đáng.”
Ngụy Trường Cung nhướng mày, ngả vào ghế, gác chân lên bàn, lập tức sai bảo hài nhi: “Nào, chân ta mỏi quá.”
Ngụy Thính Phong nén chịu tủi nhục, mặc cho ông ta sai khiến.
Ngụy Trường Cung nói một, hắn sẽ không bao giờ làm hai.
Ngụy Trường Cung muốn hắn tâm phải luôn tĩnh không chứa tạp niệm, chăm chỉ luyện kiếm, Ngụy Thính Phong cũng chôn chặt quá khứ, chỉ nhận Ngụy Trường Cung là phụ thân, cũng coi mình là người của Ngụy gia.
Ngụy Trường Cung muốn hắn biết chữ và đọc sách, không lâu sau, hắn được gửi đến học đường dưới danh Ngụy gia.
Không ai trong Ngụy gia biết thân thế lai lịch thực sự của Ngụy Thính Phong, họ đều cho rằng hắn là đứa con hoang bên ngoài của Ngụy Trường Cung đã thất lạc. Con ngoài giá thú suy cho cùng vẫn không thể so bì được với gia tử của chánh thê.
Con cháu Ngụy gia đều tò mò không biết nhi tử của gia chủ rốt cuộc có thiên bẩm như thế nào, nên khi sư đồ dạy học trò viết chính tả, ánh mắt bọn họ đều lén nhìn Ngụy Thính Phong.
Ngụy Thính Phong xưa nay đều chưa từng đọc qua sách, bốn ngón tay nắm chặt khi cầm bút, điều này khiến các đường huynh đệ bò cười lăn lóc.
Hắn không biết mở lời ra sao, cũng không thể biện giải cho chính mình, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, hắn ngồi ngây ra đó, đầu cúi gằm xuống đến ngực.
Lão sư đồ nổi trận lôi đình mời Ngụy Trường Cung đến học đường, giải thích rõ Ngụy Thính Phong nền tảng nông cạn, hàng ngày nên luyện tập nhiều hơn nữa, Ngụy Trường Cung thân làm phụ tử, giáo dưỡng con cái thành người là điều nên làm, không thể đổ trách nhiệm lên đầu người khác.
Ngụy Trường Cung hổ thẹn gật đầu.
Sư đồ lại nói, hắn vừa là người Ngụy gia, vừa là con cháu trực hệ, đứa trẻ lớn như vậy rồi mà ngay cả chữ cũng không biết viết, truyền ra ngoài thật đúng là trò cười cho thiên hạ.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Trường Cung đứng im chịu trận nghe lão sư đồ giáo huấn vì chuyện này, cũng giống như Ngụy Thính Phong, hai tay nắm chặt ngoan ngoãn nghe chỉ dạy.
Ngụy Trường Cung rất kính trọng người có học thức, có tu dưỡng, lão sư đương nhiên cũng coi trọng hắn, sau khi vuốt râu trừng mắt quở mắng vài câu, liền chắp tay đinh ninh với Ngụy Trường Cung, chỉ cần Ngụy Thính Phong chịu học, sau này hắn nhất định sẽ có tiền đồ xán lạn.
Ngụy Trường Cung vội vàng ấn đầu Ngụy Thính Phong xuống, kính cẩn cúi người bái lễ với sư đồ: “Đa tạ ngài.”
Sau khi cảm ơn, ông ta đẩy Ngụy Thính Phong ra rồi sải bước rời đi.
Trên đường về nhà, Ngụy Thính Phong rụt rè đi theo phía sau, không ngẩng đầu lên được.
Thấy vậy, Ngụy Trường Cung vỗ mạnh vào cái lưng khom của hắn, lực tay cực mạnh, Ngụy Thính Phong bị đánh đến mức suýt nữa ho khan: “Cha?”
Ngụy Trường Cung thở dài liên tục: “Tiếng ‘cha’ này của con thật khiến ta xót xa trong lòng. Khi ta lớn như con, cũng vì không chăm chỉ học hành, lại thêm chữ viết xấu nên bị ngài ta đánh, cái thước rộng như này…” Ông ta đưa tay ước lượng:” Đập vào lòng bàn tay ta, ôi trời, đau muốn chết. “
Hai mắt Ngụy Thính Phong đỏ hoe: “Thật sao?”
Đương nhiên là hắn không tin.
Ngụy Thính Phong đã từng thấy thư pháp và tranh của Ngụy Trường Cung, vài bức tiếc thương cho người vợ đã khuất của mình, vài bức là phong cảnh hữu tình, trước đây hắn chưa từng trông thấy bút danh nổi tiếng nào ở Man Khương, có lẽ cũng thua kém xa Ngụy Trường Cung.
Nhưng Ngụy Trường Cung giả bộ gật đầu nói: “Ta sẽ không lừa con.”
“…”
Ngụy Thính Phong nói: “Con khiến người mất mặt, con… con thật vô dụng…”
Hắn sợ Ngụy Trường Cung ghét bỏ hắn vô dụng, chán ghét hắn không thay đổi được tật xấu.
Ngụy Trường Cung cười rạng rỡ, vươn tay kẹp hắn dưới cánh tay, tùy hứng xoa xoa đầu Ngụy Thính Phong: “Cả đời này cha mất mặt bao nhiêu lần thật đếm không xuể, được con quan tâm thế này, có chết cũng đáng. Bổn tông chủ ta không có gì, chỉ có da mặt dày, có mất thêm vài phần cũng không sao, con thay ta tích thiện hành đức là được rồi.”
Đầu tóc Ngụy Thính Phong rối tung, dáng vẻ như cậu trai bé nhỏ tội nghiệp. Mặc dù tư thái này của Ngụy Trường Cung thực sự rất trơ trẽn, nhưng có thể biết ông ấy không chán ghét mình, đám mây mù trong lòng Ngụy Thính Phong cũng dần tiêu tan.
Một lúc sau, Ngụy Trường Cung còn ném thanh kiếm ở thắt lưng cho hắn: “Trục Tinh, cho con đó. Chúc mừng con trai ta, từ hôm nay sẽ bắt đầu đọc Kinh Thánh.”
“Không, con không.”
Đây là kiếm của Ngụy Trường Cung, sao hắn dám nhận?
“Dọa con thôi, kiếm này có ở khắp nơi trong kho binh khí Ngụy gia. Đừng coi nó là hàng hiếm. Tư chất con không tồi, nhận thức cao siêu, lại cam chịu gian khổ. Trục tinh truyền vào tay con, ta cũng yên tâm.”
“Người thế này… Con, con không biết nên báo đáp người thế nào…”
“Ai cần con báo đáp?”
“…”
Ngụy Trường Cung cũng coi như nhìn thấu tính tình đứa trẻ này, bởi vì ít có ai đối xử tốt với nó, cho nên đối đãi với nó tốt một phần, nó sẽ báo đáp lại mười phần mới có thể an lòng.
Ngụy Trường Cung không khỏi canh cánh trong lòng, nên kiềm chế giọng điệu đùa cợt, nghiêm túc dặn dò hắn: “Vậy thì … khi con trai ta lớn lên, sẽ giúp ta trông coi Ngụy gia, trấn thủ giang hồ.”
Ngụy Thính Phong nghe vậy liền ôm chặt lấy Trục Tinh, lần đầu tiên ở trước mặt Ngụy Trường Cung, nước mắt lưng tròng, âm thầm rơi lệ hồi lâu.
Lần đó, cuối cùng hắn đã khóc òa cho bao đau thương mà hắn phải chịu đựng suốt mười năm qua, từ này sẽ không còn vướng bận gì nữa.
Hốc mắt hắn ngấn lệ, ấm nóng chảy dài trên má, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào, nhiệt độ xa lạ toàn thân hắn run lên.
Ngụy Thính Phong đột nhiên mở trừng mắt ra, nắm lấy cổ tay trước mặt, đáy mắt hiện lên một tia đề phòng và cảnh giác cao độ, sau khi nhìn thấy đó là Tần Quan Chu, liền nhanh chóng rũ bỏ.
Hắn vội buông tay: “… Thành Bích.”
Không biết từ khi nào mà trên người hắn được đắp một cái chăn mỏng, Ngụy Thính Phong bối rối quấn lấy chăn, phản ứng một lúc, mới nói: “Cảm ơn.”
Tần Quan Chu vừa mới hạ sốt, cổ họng còn có chút khàn khàn: “Ta thấy ngươi gặp ác mộng, là đang mơ thấy ai sao?”
Ngụy Thính Phong đáp: “Phụ thân ta.”
Tần Quan Chu yên lặng nhìn hắn.
Ngụy Thính Phong do dự một hồi, sau đó đứng dậy cúi ật đầu nhận lỗi với nàng: “Có chuyện ta cần tạ lỗi với nàng, Trục Tinh, ta cần lấy lại nó.”
Tần Quan Chu ngẩn người, hắn có thể làm gì có lỗi với nàng sao?
Nhưng trong lòng Ngụy Thính Phong cho rằng, hắn đã tặng Trục Tinh cho Tần Quan Chu, nó thuộc về nàng, sau này xử lý thế nào cũng là chuyện của nàng, hắn vốn không nên can thiệp nhiều hơn.
Chỉ là tình hình đã thay đổi.
“Đám thích khách đó, mượn danh vì Ngụy gia mà đến đoạt lại kiếm, đến sát hại các mệnh quan trong triều, cố ý khiêu khích, chia rẽ mối quan hệ giữa giang hồ và triều đình. Chỉ cần Trục Tinh tạm thời được lấy về, mới có thể dẹp tan cuộc bạo loạn này …”
Hắn đã hứa với Ngụy Trường Cung rằng sẽ trông coi Ngụy gia và và trấn giữ hòa bình nhiều năm trong giới võ lâm giang hồ.
Ngụy Thính Phong nói: “Nhưng nàng đừng lo, chỉ là tạm thời thôi, đợi sau khi đại đao hội kết thúc, Trục Tinh vẫn sẽ thuộc về Lương Thận Hành.”
Tần Quan Chu ngây ngốc nhìn hắn một hồi, thở dài nói: “Ngươi ngốc sao? Trục Tinh vốn là đồ của Ngụy gia các ngươi mà.”
Ngụy Thính Phong im lặng, lại nói: “Ta xem nàng như thê tử, nên mới tặng nàng Trục Tinh, cũng hy vọng nàng có thể tin ta – những gì ta nói đêm đó đều là chân thành không chút giả dối.”
“…”
Thì ra đó không phải là vật đổi vật.
Khi hắn nói một cách chân thành, đôi mắt hắn lấp lánh như dải ngân hà. Tần Quan Chu vội lảng sang chỗ khác, sợ rằng nếu nhìn quá nhiều sẽ ngập chìm trong nơi đó mất.
Ngụy Thính Phong trông thấy vẻ mặt khó xử của nàng, lập tức hối hận vì không thể kiểm soát được lý trí. Hắn biết Tần Quan Chu không thể rời bỏ Lương Thận Hành, sao hắn lại có thể nói ra những lời đê tiện này rồi khiến nàng phải khó xử?
Ngụy Thính Phong vội xin lỗi: “Thực xin lỗi, là lỗi của ta.”
Hai người im lặng trong chốc lát, Tần Quan Chu tâm tư rối bời, sau đó rút ra khỏi dòng cảm xúc hỗn độn, hỏi hắn: “Ngươi có thể tra ra xuất thân của đám thích khách đó không?”
Ngụy Thính Phong lắc đầu: “Không giống người trong giang hồ, suy cho cùng thứ đồ cung tiễn đó…” Trong lòng hắn đã có đáp án, nhưng tiếc thay vẫn chỉ là phỏng đoán, không có bằng chứng, cho nên cũng không dám nói bừa.
Không ngờ, Tần Quan Chu lại cũng có cùng suy nghĩ với hắn, nói: “Là người Man Khương.”
Bình luận facebook