-
Chương 2 - Vượt Ngục
Tháp Quan Sát không biết dùng để làm gì, nhưng nghe cái tên của nó, tôi có thể đoán đây là “Tháp Nhiều Chuyện”, chuyên đi rình mò chuyện nhà người khác.
Bởi vì cái tháp này rất cao, còn dát đầy vàng. Đám người nhân mã có vẻ rất thích vàng, cái gì cũng dát vàng, đeo vàng, vũ khí cũng bằng vàng. Tôi đang nghĩ nếu đây là hiện thực, thì trước khi rời khỏi đây tôi phải ăn cắp một mớ vàng đem theo, chỉ cần là vàng thật, thì một ngày ba bữa sau này của tôi chỉ có sơn hào hải vị.
Ở cái tháp nhiều chuyện này có nhiều phòng nghiên cứu, thư viện chứa đầy sách và bản đồ, phòng thí nghiệm với các thiết bị hiện đại và phòng nghỉ ngơi cho các nhà nghiên cứu. Tường được lát bằng đá cẩm thạch trắng, có các dải vàng chạy dọc theo chân tường và các góc tường. Trên tường treo những tấm thảm dệt tay màu vàng kim, với các họa tiết mô tả những cuộc hành trình khám phá.
Tôi đoán nhẹ cái đài quan sát ở trên cùng là nơi Khám Phá Gia hóng chuyện thiên hạ.
Họ nhốt tôi vào một căn phòng với cánh cửa gỗ sồi chạm trổ tinh xảo, mạ vàng lấp lánh. Trước mặt là chiếc bàn gỗ mun đồ sộ, trên bày đủ loại thiết bị nghiên cứu tối tân.
Tôi bị đặt lên chiếc ghế gỗ cứng ngắc, không tựa, không đệm. Mãi sau tôi mới nhận ra đó là chỗ Khám Phá Gia để hai chân trước. Tôi tự hỏi ông ta ngồi kiểu gì - hay là nằm như ngựa?
Khám Phá Gia và hai trợ lý tiến hành kiểm tra cơ thể tôi. Họ đo đạc, cân đong, gắn máy móc lên đầu tôi rồi ghi chép. Mười phút sau, hai trợ lý quay lại báo cáo gì đó. Kỳ lạ thay, tôi chỉ hiểu được lời Khám Phá Gia:
"Ngươi không thuộc thế giới này. Bằng cách nào đó, một tên pháp sư ở Vùng Đất Song Ngư đã đưa ngươi vào đây. Nhưng tại sao lại là ngươi? Hẳn ngươi có điều gì đặc biệt mà bọn chúng cần đến."
Tôi ngạc nhiên. Ngoài ngủ, làm thuê, chơi game rồi ngủ tiếp, tôi có gì đặc biệt?
"Ông tên gì?" Tôi hỏi.
"Orion." Ông ta đáp gọn lỏn.
“Nhìn mấy người làm tôi nhớ đến một con vật tượng trưng cho cung hoàng đạo của tôi, Nhân Mã.” Tôi nói.
Orion tự nhìn bản thân ông ấy rồi nhíu mày hỏi: “Ngươi nghĩ chúng ta là gì?”
“Nhân mã. À không, người lai ngựa mới đúng.”
Mặt Orion tối sầm. Ông ta rút kiếm vàng, đâm xuyên người tôi. Đau điếng nhưng tôi không chết.
"Ngươi...!" Orion gầm lên: "Ngươi đang sống trong mơ nhờ phép thuật của bọn Song Ngư. Đừng tưởng bất tử là ta không trị được ngươi."
Orion thông minh hơn tôi tưởng, hoặc tôi đã quá khinh địch.
“Giam con vật này lại.” Orion ra lệnh.
Tôi bị lôi đi, bịt mắt. Khi mở mắt, tôi đã ở trong phòng giam thép lạnh lẽo. Không giường, không nhà vệ sinh. Tôi thầm nghĩ, làm sao để giải quyết nhu cầu đây?
Khoan đã, bình thường nếu mơ thấy đi tiểu tiện thì ở ngoài sẽ tiểu tiện, phải chăng tiểu tiện sẽ giúp tôi giải được phép thuật của pháp sư? Tôi bật cười trước ý tưởng ngớ ngẩn của mình.
Kỳ lạ thay, dù đã trải qua một quãng thời gian dài, tôi không hề cảm thấy đói, khát hay buồn ngủ. Cứ như thể cơ thể tôi đã quên đi những nhu cầu cơ bản nhất.
Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên - nếu đây là mơ, liệu tôi có thể làm bất cứ điều gì mình tưởng tượng?
Được rồi, thử xem.
"Bay!" Tôi hét lên, vung tay như một siêu anh hùng. Không có gì xảy ra.
"Tàng hình!" Tôi ra lệnh, nhắm mắt lại. Vẫn chẳng có gì thay đổi.
"Cú đấm thép!" Tôi vung nắm đấm vào không khí. Chỉ có tiếng gió rít qua kẽ tay.
"Dịch chuyển!" Tôi hô to, nhắm mắt và tưởng tượng mình ở bên ngoài nhà giam. Khi mở mắt ra, tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Tôi thở dài thất vọng. Có vẻ như hệ thống siêu cấp vô địch không dành cho tôi.
Đột nhiên, một giọng nói kỳ lạ vang lên trong đầu tôi: "Hãy nhìn bức tường và nói: Cho tôi đi xuyên qua bạn."
Tôi nhướn mày nghi ngờ. Ai đó đang chơi trò đùa với tôi sao? Nhưng trong hoàn cảnh này, tôi sẵn sàng thử bất cứ điều gì.
Tôi đứng trước bức tường thép, nhìn chằm chằm vào nó và nói bằng giọng không mấy tự tin: "Cho tôi đi xuyên qua bạn."
"CẠCH!" Tôi đập đầu vào tường, đau điếng.
"Đồ lừa đảo!" Không thể xuyên qua.
Giọng nói trong đầu tôi lại vang lên, có vẻ hơi ngượng ngùng: "Xin lỗi. Nếu là tường đá, hãy nói: 'Tường đá, cho tôi đi xuyên qua bạn.'"
Tôi đảo mắt. Rõ ràng là tường thép mà! Nhưng thôi, tôi đã hết cách rồi.
“Tường thép, cho tôi đi xuyên qua bạn.” Tôi nhìn tường thép một cách tự tin, hy vọng.
“Cạch!”
Đồ lừa đảo, lại không thể xuyên qua!
“Tường đá, cho tôi đi xuyên qua bạn. Không phải tường thép.” Giọng nói đó lại tiếp tục chỉ dẫn.
"Tường đá, cho tôi đi xuyên qua bạn." Tôi nói, giọng đầy hoài nghi.
Và rồi, điều không tưởng xảy ra. Bức tường đá trước mặt tôi bắt đầu rung lên nhè nhẹ, tạo ra một âm thanh trầm đục như tiếng đất chuyển mình. Rồi đột nhiên, những viên đá nhìn giống thép bắt đầu chuyển động, trượt về hai bên như được điều khiển bởi một bàn tay vô hình.
Tôi nhìn chằm chằm, miệng há hốc kinh ngạc, khi bức tường từ từ tách ra, tạo thành một khe hở ngày càng rộng. Bụi đá và những mảnh vụn nhỏ rơi xuống, tạo nên một màn sương mỏng trong không khí.
Ánh sáng mờ ảo từ bên kia lọt qua khe hở, chiếu rọi lên những viên đá xám xịt, tạo nên những hình thù kỳ ảo trên bề mặt gồ ghề. Tôi cảm thấy một luồng gió nhẹ, mang theo mùi ẩm mốc của đá cổ xưa, phả vào mặt.
Trái tim tôi đập thình thịch khi tôi đưa tay ra, chạm nhẹ vào cạnh của khe hở. Bề mặt đá vẫn còn ấm, như thể vừa trải qua một quá trình biến đổi kỳ diệu. Hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, tôi bước qua khe hở, cảm giác như đang bước vào một thế giới mới.
Khi hoàn toàn ở bên kia hành lang, tôi quay lại nhìn. Bức tường đá đã khép lại, các viên đá trượt về vị trí cũ một cách hoàn hảo, không để lại một dấu vết nào của sự biến đổi kỳ diệu vừa xảy ra. Tôi đưa tay chạm vào nó một lần nữa, chỉ cảm nhận được bề mặt đá lạnh lẽo.
Hai bên tôi là một hành lang dài tối om. Nên đi hướng nào đây?
"Đi bên trái." Giọng nói trong đầu tôi chỉ dẫn.
"Khoan đã." tôi thì thầm: "Cậu là ai? Sao lại ở trong đầu tôi?"
"Người đưa cậu đến đây." Giọng nói đáp lại.
Tôi cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa tức giận: "Vậy làm ơn đưa tôi về thế giới của tôi đi!"
"Tôi đưa cậu đến được nhưng không biết cách ngược lại." Giọng nói đáp, nghe có vẻ hơi ngượng ngùng.
"Trời đất!" Tôi thốt lên: "Vậy cậu đưa tôi đến đây làm gì?"
"Vì cậu sẽ cứu chúng tôi."
Tôi cười thô thiển: "Cứu gì chứ? Tôi còn đang đi làm trả nợ đây!"
"Hội đồng đã tiên tri vị cứu tinh chính là cậu. Tất cả mọi người đều cố gắng đưa cậu vào đây, nhưng chỉ có tôi thành công."
Tôi lắc đầu, không biết nên cười hay khóc: "Được rồi, vậy giúp tôi ra khỏi cái nhà giam chết tiệt này đi."
"Sẽ đau đớn, nhưng hãy nói với cái tường trước mặt cậu bằng câu vừa rồi."
Tôi nhún vai. Có gì đau đớn chứ?
"Tường đá, cho tôi đi xuyên qua bạn." Tôi nói, và bước qua.
"ẦM!" Tôi rơi tự do từ độ cao chóng mặt, gió rít bên tai.
Tôi đập người xuống đất, đau điếng nhưng vẫn còn sống: "Tôi phải làm gì tiếp theo?"
"Tôi không biết. Cậu đã ra ngoài được rồi, giờ chỉ cần chạy thoát sự truy đuổi của đội kỵ binh Nhân Mã."
"Cậu đùa với tôi à?" Tôi quay lại và thấy sáu tên kỵ binh đang phi nước đại về phía mình, vũ khí trong tay lấp lánh ánh sáng.
Tôi bắt đầu chạy, vừa chạy vừa cầu cứu cái tên đưa tôi tới đây: "Cậu mà không cứu tôi làm sao tôi cứu cậu được đây! Mau cứu tôi!"
"Cậu bất tử trong giấc mơ, đừng lo." Giọng nói đáp lại, nghe có vẻ quá bình thản so với tình huống nguy cấp này.
"Tôi muốn ra khỏi nơi quái quỷ này, và tôi không muốn bị đau nữa!" Tôi gào lên, hơi thở gấp gáp.
"Cậu nói với tường đá đưa cậu lên đỉnh cao nhất. Rồi đứng lên bục gạch mà tường đá đẩy ra."
Tôi dừng lại, quay sang bức tường gần nhất và hét lên: "Tường đá! Đưa tôi lên đỉnh cao nhất!"
Tường đá bắt đầu chuyển động. Nó tạo ra một cái bục dưới chân tôi và nâng tôi lên cao như chiếc thang máy. Tôi nhìn xuống, thấy đám kỵ binh Nhân Mã đang ngước lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Chỉ trong chốc lát, tôi đã ở trên đỉnh của tòa nhà giam. Gió lạnh thổi tung tóc tôi, và tôi có thể nhìn thấy cả thành phố rộng lớn dưới ánh trăng.
"Bây giờ tôi phải làm gì nữa?" Tôi hỏi, vẫn chưa hết choáng ngợp.
"Cậu có thấy mấy loài có cánh đang đậu ở đó không?"
Tôi nhìn quanh và thấy một con quạ đen đang đậu trên lan can: "Có một con quạ."
"Hãy nói với nó: Bạn có cánh, hãy rủ bạn bè của bạn cùng đưa tôi về Vùng Đất Song Ngư."
Tôi nhìn con quạ, cảm thấy có chút ngớ ngẩn, nhưng vẫn làm theo: "Này, bạn có cánh, quạ ơi. Hãy rủ bạn bè của bạn cùng đưa tôi về Vùng Đất Song Ngư."
Con quạ nghiêng đầu nhìn tôi, rồi bất ngờ cất tiếng kêu vang. Chỉ trong chốc lát, bầu trời đen kịt vì hàng trăm con quạ đang bay đến. Chúng tụ lại thành một tấm thảm đen khổng lồ dưới chân tôi.
"Nhảy lên!" Giọng nói trong đầu tôi ra lệnh.
Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu và nhảy. Thay vì rơi, tôi cảm thấy mình được nâng lên. Khi mở mắt ra, tôi đang bay lơ lửng trên bầu trời đêm, được nâng đỡ bởi hàng trăm con quạ.
"Thật kỳ diệu!" Tôi thốt lên, cảm giác vừa sợ hãi vừa phấn khích: "Làm sao mọi thứ đều nghe lời tôi thế này?"
"Vì đây là giấc mơ của cậu." Giọng nói giải thích: "Cậu muốn làm gì chỉ cần nói với động vật hay đồ vật là được. Tuy nhiên, khả năng này của cậu không thể áp dụng với công dân của mười ba quốc gia."
"Vậy tạo ra thứ mới thì sao?" Tôi hỏi, tò mò về giới hạn của sức mạnh mới này.
"Không được, cậu chỉ có thể nói với cái hiện có. Chúng không có khả năng sáng tạo hay tái sinh, nên cho dù cậu có kêu chúng sáng tạo hay chết đi sống lại thì cũng không được."
Đang bay lơ lửng thì bỗng nhiên, từ phía dưới, những mũi tên bắt đầu bay lên, xé gió. Đám kỵ binh Nhân Mã đang bắn tên, và mỗi mũi tên đều bách phát bách trúng.
"Bọn chúng đang bắn tên!" Tôi hét lên, hoảng loạn.
"Ở trên đó không có gì có thể giúp cậu được, cậu mau nói các bạn tản ra đi, không thôi sẽ chết hết." Giọng nói trong đầu tôi nói: "Cậu hãy tự sát xuống dưới đất đi rồi chúng ta tính tiếp."
"Chết nữa ư?" Tôi rên rỉ.
Nhìn những con quạ đang rơi xuống vì trúng tên, tôi cảm thấy tội lỗi và đau lòng: "Xin lỗi mấy bạn quạ… tôi nhất định sẽ đối xử tốt với loài quạ."
Không còn lựa chọn nào khác, tôi nhắm mắt nhảy ra khỏi đàn quạ và để mình rơi xuống. Cảm giác rơi tự do khiến dạ dày tôi nhộn nhạo một lần nữa. Rồi đột ngột, tất cả chìm vào bóng tối.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên mặt đất, xương cốt đau nhức nhưng đang dần lành lại một cách kỳ diệu.
Đám kỵ binh Nhân Mã đã bao vây tôi, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi tôi hoàn toàn hồi phục để áp giải tôi trở lại tháp giam.
Cám ơn và tạm biệt các bạn quạ, hẹn gặp lại!
Bởi vì cái tháp này rất cao, còn dát đầy vàng. Đám người nhân mã có vẻ rất thích vàng, cái gì cũng dát vàng, đeo vàng, vũ khí cũng bằng vàng. Tôi đang nghĩ nếu đây là hiện thực, thì trước khi rời khỏi đây tôi phải ăn cắp một mớ vàng đem theo, chỉ cần là vàng thật, thì một ngày ba bữa sau này của tôi chỉ có sơn hào hải vị.
Ở cái tháp nhiều chuyện này có nhiều phòng nghiên cứu, thư viện chứa đầy sách và bản đồ, phòng thí nghiệm với các thiết bị hiện đại và phòng nghỉ ngơi cho các nhà nghiên cứu. Tường được lát bằng đá cẩm thạch trắng, có các dải vàng chạy dọc theo chân tường và các góc tường. Trên tường treo những tấm thảm dệt tay màu vàng kim, với các họa tiết mô tả những cuộc hành trình khám phá.
Tôi đoán nhẹ cái đài quan sát ở trên cùng là nơi Khám Phá Gia hóng chuyện thiên hạ.
Họ nhốt tôi vào một căn phòng với cánh cửa gỗ sồi chạm trổ tinh xảo, mạ vàng lấp lánh. Trước mặt là chiếc bàn gỗ mun đồ sộ, trên bày đủ loại thiết bị nghiên cứu tối tân.
Tôi bị đặt lên chiếc ghế gỗ cứng ngắc, không tựa, không đệm. Mãi sau tôi mới nhận ra đó là chỗ Khám Phá Gia để hai chân trước. Tôi tự hỏi ông ta ngồi kiểu gì - hay là nằm như ngựa?
Khám Phá Gia và hai trợ lý tiến hành kiểm tra cơ thể tôi. Họ đo đạc, cân đong, gắn máy móc lên đầu tôi rồi ghi chép. Mười phút sau, hai trợ lý quay lại báo cáo gì đó. Kỳ lạ thay, tôi chỉ hiểu được lời Khám Phá Gia:
"Ngươi không thuộc thế giới này. Bằng cách nào đó, một tên pháp sư ở Vùng Đất Song Ngư đã đưa ngươi vào đây. Nhưng tại sao lại là ngươi? Hẳn ngươi có điều gì đặc biệt mà bọn chúng cần đến."
Tôi ngạc nhiên. Ngoài ngủ, làm thuê, chơi game rồi ngủ tiếp, tôi có gì đặc biệt?
"Ông tên gì?" Tôi hỏi.
"Orion." Ông ta đáp gọn lỏn.
“Nhìn mấy người làm tôi nhớ đến một con vật tượng trưng cho cung hoàng đạo của tôi, Nhân Mã.” Tôi nói.
Orion tự nhìn bản thân ông ấy rồi nhíu mày hỏi: “Ngươi nghĩ chúng ta là gì?”
“Nhân mã. À không, người lai ngựa mới đúng.”
Mặt Orion tối sầm. Ông ta rút kiếm vàng, đâm xuyên người tôi. Đau điếng nhưng tôi không chết.
"Ngươi...!" Orion gầm lên: "Ngươi đang sống trong mơ nhờ phép thuật của bọn Song Ngư. Đừng tưởng bất tử là ta không trị được ngươi."
Orion thông minh hơn tôi tưởng, hoặc tôi đã quá khinh địch.
“Giam con vật này lại.” Orion ra lệnh.
Tôi bị lôi đi, bịt mắt. Khi mở mắt, tôi đã ở trong phòng giam thép lạnh lẽo. Không giường, không nhà vệ sinh. Tôi thầm nghĩ, làm sao để giải quyết nhu cầu đây?
Khoan đã, bình thường nếu mơ thấy đi tiểu tiện thì ở ngoài sẽ tiểu tiện, phải chăng tiểu tiện sẽ giúp tôi giải được phép thuật của pháp sư? Tôi bật cười trước ý tưởng ngớ ngẩn của mình.
Kỳ lạ thay, dù đã trải qua một quãng thời gian dài, tôi không hề cảm thấy đói, khát hay buồn ngủ. Cứ như thể cơ thể tôi đã quên đi những nhu cầu cơ bản nhất.
Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên - nếu đây là mơ, liệu tôi có thể làm bất cứ điều gì mình tưởng tượng?
Được rồi, thử xem.
"Bay!" Tôi hét lên, vung tay như một siêu anh hùng. Không có gì xảy ra.
"Tàng hình!" Tôi ra lệnh, nhắm mắt lại. Vẫn chẳng có gì thay đổi.
"Cú đấm thép!" Tôi vung nắm đấm vào không khí. Chỉ có tiếng gió rít qua kẽ tay.
"Dịch chuyển!" Tôi hô to, nhắm mắt và tưởng tượng mình ở bên ngoài nhà giam. Khi mở mắt ra, tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Tôi thở dài thất vọng. Có vẻ như hệ thống siêu cấp vô địch không dành cho tôi.
Đột nhiên, một giọng nói kỳ lạ vang lên trong đầu tôi: "Hãy nhìn bức tường và nói: Cho tôi đi xuyên qua bạn."
Tôi nhướn mày nghi ngờ. Ai đó đang chơi trò đùa với tôi sao? Nhưng trong hoàn cảnh này, tôi sẵn sàng thử bất cứ điều gì.
Tôi đứng trước bức tường thép, nhìn chằm chằm vào nó và nói bằng giọng không mấy tự tin: "Cho tôi đi xuyên qua bạn."
"CẠCH!" Tôi đập đầu vào tường, đau điếng.
"Đồ lừa đảo!" Không thể xuyên qua.
Giọng nói trong đầu tôi lại vang lên, có vẻ hơi ngượng ngùng: "Xin lỗi. Nếu là tường đá, hãy nói: 'Tường đá, cho tôi đi xuyên qua bạn.'"
Tôi đảo mắt. Rõ ràng là tường thép mà! Nhưng thôi, tôi đã hết cách rồi.
“Tường thép, cho tôi đi xuyên qua bạn.” Tôi nhìn tường thép một cách tự tin, hy vọng.
“Cạch!”
Đồ lừa đảo, lại không thể xuyên qua!
“Tường đá, cho tôi đi xuyên qua bạn. Không phải tường thép.” Giọng nói đó lại tiếp tục chỉ dẫn.
"Tường đá, cho tôi đi xuyên qua bạn." Tôi nói, giọng đầy hoài nghi.
Và rồi, điều không tưởng xảy ra. Bức tường đá trước mặt tôi bắt đầu rung lên nhè nhẹ, tạo ra một âm thanh trầm đục như tiếng đất chuyển mình. Rồi đột nhiên, những viên đá nhìn giống thép bắt đầu chuyển động, trượt về hai bên như được điều khiển bởi một bàn tay vô hình.
Tôi nhìn chằm chằm, miệng há hốc kinh ngạc, khi bức tường từ từ tách ra, tạo thành một khe hở ngày càng rộng. Bụi đá và những mảnh vụn nhỏ rơi xuống, tạo nên một màn sương mỏng trong không khí.
Ánh sáng mờ ảo từ bên kia lọt qua khe hở, chiếu rọi lên những viên đá xám xịt, tạo nên những hình thù kỳ ảo trên bề mặt gồ ghề. Tôi cảm thấy một luồng gió nhẹ, mang theo mùi ẩm mốc của đá cổ xưa, phả vào mặt.
Trái tim tôi đập thình thịch khi tôi đưa tay ra, chạm nhẹ vào cạnh của khe hở. Bề mặt đá vẫn còn ấm, như thể vừa trải qua một quá trình biến đổi kỳ diệu. Hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, tôi bước qua khe hở, cảm giác như đang bước vào một thế giới mới.
Khi hoàn toàn ở bên kia hành lang, tôi quay lại nhìn. Bức tường đá đã khép lại, các viên đá trượt về vị trí cũ một cách hoàn hảo, không để lại một dấu vết nào của sự biến đổi kỳ diệu vừa xảy ra. Tôi đưa tay chạm vào nó một lần nữa, chỉ cảm nhận được bề mặt đá lạnh lẽo.
Hai bên tôi là một hành lang dài tối om. Nên đi hướng nào đây?
"Đi bên trái." Giọng nói trong đầu tôi chỉ dẫn.
"Khoan đã." tôi thì thầm: "Cậu là ai? Sao lại ở trong đầu tôi?"
"Người đưa cậu đến đây." Giọng nói đáp lại.
Tôi cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa tức giận: "Vậy làm ơn đưa tôi về thế giới của tôi đi!"
"Tôi đưa cậu đến được nhưng không biết cách ngược lại." Giọng nói đáp, nghe có vẻ hơi ngượng ngùng.
"Trời đất!" Tôi thốt lên: "Vậy cậu đưa tôi đến đây làm gì?"
"Vì cậu sẽ cứu chúng tôi."
Tôi cười thô thiển: "Cứu gì chứ? Tôi còn đang đi làm trả nợ đây!"
"Hội đồng đã tiên tri vị cứu tinh chính là cậu. Tất cả mọi người đều cố gắng đưa cậu vào đây, nhưng chỉ có tôi thành công."
Tôi lắc đầu, không biết nên cười hay khóc: "Được rồi, vậy giúp tôi ra khỏi cái nhà giam chết tiệt này đi."
"Sẽ đau đớn, nhưng hãy nói với cái tường trước mặt cậu bằng câu vừa rồi."
Tôi nhún vai. Có gì đau đớn chứ?
"Tường đá, cho tôi đi xuyên qua bạn." Tôi nói, và bước qua.
"ẦM!" Tôi rơi tự do từ độ cao chóng mặt, gió rít bên tai.
Tôi đập người xuống đất, đau điếng nhưng vẫn còn sống: "Tôi phải làm gì tiếp theo?"
"Tôi không biết. Cậu đã ra ngoài được rồi, giờ chỉ cần chạy thoát sự truy đuổi của đội kỵ binh Nhân Mã."
"Cậu đùa với tôi à?" Tôi quay lại và thấy sáu tên kỵ binh đang phi nước đại về phía mình, vũ khí trong tay lấp lánh ánh sáng.
Tôi bắt đầu chạy, vừa chạy vừa cầu cứu cái tên đưa tôi tới đây: "Cậu mà không cứu tôi làm sao tôi cứu cậu được đây! Mau cứu tôi!"
"Cậu bất tử trong giấc mơ, đừng lo." Giọng nói đáp lại, nghe có vẻ quá bình thản so với tình huống nguy cấp này.
"Tôi muốn ra khỏi nơi quái quỷ này, và tôi không muốn bị đau nữa!" Tôi gào lên, hơi thở gấp gáp.
"Cậu nói với tường đá đưa cậu lên đỉnh cao nhất. Rồi đứng lên bục gạch mà tường đá đẩy ra."
Tôi dừng lại, quay sang bức tường gần nhất và hét lên: "Tường đá! Đưa tôi lên đỉnh cao nhất!"
Tường đá bắt đầu chuyển động. Nó tạo ra một cái bục dưới chân tôi và nâng tôi lên cao như chiếc thang máy. Tôi nhìn xuống, thấy đám kỵ binh Nhân Mã đang ngước lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Chỉ trong chốc lát, tôi đã ở trên đỉnh của tòa nhà giam. Gió lạnh thổi tung tóc tôi, và tôi có thể nhìn thấy cả thành phố rộng lớn dưới ánh trăng.
"Bây giờ tôi phải làm gì nữa?" Tôi hỏi, vẫn chưa hết choáng ngợp.
"Cậu có thấy mấy loài có cánh đang đậu ở đó không?"
Tôi nhìn quanh và thấy một con quạ đen đang đậu trên lan can: "Có một con quạ."
"Hãy nói với nó: Bạn có cánh, hãy rủ bạn bè của bạn cùng đưa tôi về Vùng Đất Song Ngư."
Tôi nhìn con quạ, cảm thấy có chút ngớ ngẩn, nhưng vẫn làm theo: "Này, bạn có cánh, quạ ơi. Hãy rủ bạn bè của bạn cùng đưa tôi về Vùng Đất Song Ngư."
Con quạ nghiêng đầu nhìn tôi, rồi bất ngờ cất tiếng kêu vang. Chỉ trong chốc lát, bầu trời đen kịt vì hàng trăm con quạ đang bay đến. Chúng tụ lại thành một tấm thảm đen khổng lồ dưới chân tôi.
"Nhảy lên!" Giọng nói trong đầu tôi ra lệnh.
Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu và nhảy. Thay vì rơi, tôi cảm thấy mình được nâng lên. Khi mở mắt ra, tôi đang bay lơ lửng trên bầu trời đêm, được nâng đỡ bởi hàng trăm con quạ.
"Thật kỳ diệu!" Tôi thốt lên, cảm giác vừa sợ hãi vừa phấn khích: "Làm sao mọi thứ đều nghe lời tôi thế này?"
"Vì đây là giấc mơ của cậu." Giọng nói giải thích: "Cậu muốn làm gì chỉ cần nói với động vật hay đồ vật là được. Tuy nhiên, khả năng này của cậu không thể áp dụng với công dân của mười ba quốc gia."
"Vậy tạo ra thứ mới thì sao?" Tôi hỏi, tò mò về giới hạn của sức mạnh mới này.
"Không được, cậu chỉ có thể nói với cái hiện có. Chúng không có khả năng sáng tạo hay tái sinh, nên cho dù cậu có kêu chúng sáng tạo hay chết đi sống lại thì cũng không được."
Đang bay lơ lửng thì bỗng nhiên, từ phía dưới, những mũi tên bắt đầu bay lên, xé gió. Đám kỵ binh Nhân Mã đang bắn tên, và mỗi mũi tên đều bách phát bách trúng.
"Bọn chúng đang bắn tên!" Tôi hét lên, hoảng loạn.
"Ở trên đó không có gì có thể giúp cậu được, cậu mau nói các bạn tản ra đi, không thôi sẽ chết hết." Giọng nói trong đầu tôi nói: "Cậu hãy tự sát xuống dưới đất đi rồi chúng ta tính tiếp."
"Chết nữa ư?" Tôi rên rỉ.
Nhìn những con quạ đang rơi xuống vì trúng tên, tôi cảm thấy tội lỗi và đau lòng: "Xin lỗi mấy bạn quạ… tôi nhất định sẽ đối xử tốt với loài quạ."
Không còn lựa chọn nào khác, tôi nhắm mắt nhảy ra khỏi đàn quạ và để mình rơi xuống. Cảm giác rơi tự do khiến dạ dày tôi nhộn nhạo một lần nữa. Rồi đột ngột, tất cả chìm vào bóng tối.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên mặt đất, xương cốt đau nhức nhưng đang dần lành lại một cách kỳ diệu.
Đám kỵ binh Nhân Mã đã bao vây tôi, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi tôi hoàn toàn hồi phục để áp giải tôi trở lại tháp giam.
Cám ơn và tạm biệt các bạn quạ, hẹn gặp lại!
Last edited:
Bình luận facebook