Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 315
Chương 315:
Nghe nói là một viên mãnh tướng thủ hạ của Hoài Nam Vương, từ trước tới giờ chưa từng bị đánh bại.
Bùi Khởi Đường từng nói, trên chiến trường, không ai có thể bảo đảm nhất định sẽ thắng được.
Mỗi lần nàng nhớ tới những lời này, trước mắt đều xuất hiện giấc mơ kia.
“Còn ai có thể cưỡi ngựa không?” Cửa đồn bảo vệ truyền tới một tiếng hét, “Ai còn có thể cầm đao cưỡi ngựa thì đi theo ta, đi cứu viện Bùi Tướng quân.”
Ánh mắt Lang Hoa không khỏi giật lên, máu toàn thân tựa như bị hút cạn vậy, nàng đứng lên đi ra ngoài, nhìn vị Tướng quân đang nói kia, “Ngươi nói muốn đi cứu viện ai?”
Tướng quân máu me đầy mặt, áo giáp trên người đã bị chém tả tơi, mặt hắn đầy vẻ nôn nóng, “Cứu viện Bùi Tướng quân.”
Lang Hoa hỏi, “Ngươi nói Bùi Khởi Đường?” Nàng theo bản năng hi vọng, người mà hắn nói tới không phải là Bùi Khởi Đường, là một Tướng quân họ Bùi khác.
Vị Tướng quân gật đầu một cái, “Bùi Tướng quân đã bị vây hãm một ngày rồi, viện binh của chúng ta bên này không tấn công qua được… bây giờ nhân thủ lại không đủ… Các ngươi băng bó cẩn thận cho những tướng sĩ vẫn còn có thể ra chiến trường trước đi, để bọn họ lập tức ra trận.”
Đúng là Bùi Khởi Đường.
Nghe thấy tin như vậy, trước ngực Lang Hoa như bị người ta dùng một vật nặng đè lên vậy, khiến nàng không thể thở nổi, hồi lâu nàng mới lấy lại tinh thần, không biết Tiêu ma ma đã đỡ nàng ngồi xuống một bên từ lúc nào.
Lang Hoa thấy khoé mắt cay cay, miệng mũi giống như bị người ta bịt chặt lấy, hô hấp cũng không thông.
Lang Hoa nhìn y công bên cạnh, “Phía trước chúng ta còn có đồn bảo vệ không?”
Y công gật gật đầu, “Có, ở Hồng Châu chúng ta vẫn còn một đồn bảo vệ, nhưng mà chiến sự bên kia căng thẳng hơn, sẽ gặp phải người Tây Hạ.”
“Chúng ta đi về bên đó,” Lang Hoa đứng lên dặn dò A Mạt, “Đưa hòm thuốc cho ta, ta phải đến Hồng Châu xem xem.”
Tiêu ma ma nhíu mày, “Đại tiểu thư, người điên rồi phải không? Không được, nô tỳ tuyệt đối không thể đồng ý.”
Trình Di đứng bên cạnh nghe thấy những lời này, cũng đứng lên, “Đại tiểu thư, người ở chỗ này đã rất nguy hiểm rồi, bây giờ Diêm Châu với Hồng Châu toàn là người Tây Hạ, Tam gia phái ta bảo vệ người, ở đây ta còn có thể nắm chắc được, đến Hồng Châu chúng ta thật sự chỉ có thể phó mặc cho số phận thôi.”
“Cố đại lão gia vẫn còn ở Ngân Châu chờ người, người không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được.”
Trình Di cảm thấy kỳ quái, tại sao Cố Đại tiểu thư nghe nói Bùi Tướng quân bị vây hãm, liền nhất định phải đến Hồng Châu.
Chẳng phải tên Bùi Khởi Đường này và Cố gia đấu tới mức ngươi sống ta chết sao?
Hồ tiên sinh xem bệnh cho Bùi Khởi Đường cũng là vạn bất đắc dĩ.
Nhưng theo như hắn quan sát mấy ngày nay thì lại không phải như vậy, sau khi Tiêu Ấp tới đây liền hỏi thăm tin tức của Diêm Châu, ban đầu hắn chỉ cho là Tiêu Ấp quan tâm tới tình hình chiến sự, sau đó liền dần dần nghe ra được trọng điểm.
Trừ chiến sự ở Diêm Châu, Tiêu Ấp cũng rất quan tâm tới tình hình của Bùi Khởi Đường.
Nghe thấy tin tức của Bùi Khởi Đường, sắc mặt của Cố Đại tiểu thư liền trở nên hết sức khó coi, hắn đi theo Cố Đại tiểu thư từ Thái Nguyên một mạch tới đây, phát hiện sự bình tĩnh, chững chạc của Cố Đại tiểu thư có thể so với Tam gia, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện hốt hoảng thất thố.
Trừ phi là người mà nàng vô cùng quan tâm xảy ra chuyện.
Nghĩ như vậy, phải chăng giữa Cố Đại tiểu thư và Bùi Khởi Đường có… có chút giao tình đặc biệt…
Mặc dù Cố Đại tiểu thư chỉ mới mười tuổi, Bùi Khởi Đường kia cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi.
Tam gia không phải cũng mới tầm tuổi như vậy sao…
Nữ hài tử mười hai mười ba tuổi xuất giá cũng không phải là không có, có lẽ Cố gia và Bùi gia đã lén lút tự ước định gì.
Trình Di bị suy nghĩ của chính mình làm cho kinh sợ.
Nếu thực sự như thế, vậy Tam gia phải làm như thế nào? Tam gia lại không hiểu rõ tâm tư của Cố Đại tiểu thư, chuyện này có sai lầm gì, sẽ ảnh hưởng tới cả đời Tam gia.
Nghe nói là một viên mãnh tướng thủ hạ của Hoài Nam Vương, từ trước tới giờ chưa từng bị đánh bại.
Bùi Khởi Đường từng nói, trên chiến trường, không ai có thể bảo đảm nhất định sẽ thắng được.
Mỗi lần nàng nhớ tới những lời này, trước mắt đều xuất hiện giấc mơ kia.
“Còn ai có thể cưỡi ngựa không?” Cửa đồn bảo vệ truyền tới một tiếng hét, “Ai còn có thể cầm đao cưỡi ngựa thì đi theo ta, đi cứu viện Bùi Tướng quân.”
Ánh mắt Lang Hoa không khỏi giật lên, máu toàn thân tựa như bị hút cạn vậy, nàng đứng lên đi ra ngoài, nhìn vị Tướng quân đang nói kia, “Ngươi nói muốn đi cứu viện ai?”
Tướng quân máu me đầy mặt, áo giáp trên người đã bị chém tả tơi, mặt hắn đầy vẻ nôn nóng, “Cứu viện Bùi Tướng quân.”
Lang Hoa hỏi, “Ngươi nói Bùi Khởi Đường?” Nàng theo bản năng hi vọng, người mà hắn nói tới không phải là Bùi Khởi Đường, là một Tướng quân họ Bùi khác.
Vị Tướng quân gật đầu một cái, “Bùi Tướng quân đã bị vây hãm một ngày rồi, viện binh của chúng ta bên này không tấn công qua được… bây giờ nhân thủ lại không đủ… Các ngươi băng bó cẩn thận cho những tướng sĩ vẫn còn có thể ra chiến trường trước đi, để bọn họ lập tức ra trận.”
Đúng là Bùi Khởi Đường.
Nghe thấy tin như vậy, trước ngực Lang Hoa như bị người ta dùng một vật nặng đè lên vậy, khiến nàng không thể thở nổi, hồi lâu nàng mới lấy lại tinh thần, không biết Tiêu ma ma đã đỡ nàng ngồi xuống một bên từ lúc nào.
Lang Hoa thấy khoé mắt cay cay, miệng mũi giống như bị người ta bịt chặt lấy, hô hấp cũng không thông.
Lang Hoa nhìn y công bên cạnh, “Phía trước chúng ta còn có đồn bảo vệ không?”
Y công gật gật đầu, “Có, ở Hồng Châu chúng ta vẫn còn một đồn bảo vệ, nhưng mà chiến sự bên kia căng thẳng hơn, sẽ gặp phải người Tây Hạ.”
“Chúng ta đi về bên đó,” Lang Hoa đứng lên dặn dò A Mạt, “Đưa hòm thuốc cho ta, ta phải đến Hồng Châu xem xem.”
Tiêu ma ma nhíu mày, “Đại tiểu thư, người điên rồi phải không? Không được, nô tỳ tuyệt đối không thể đồng ý.”
Trình Di đứng bên cạnh nghe thấy những lời này, cũng đứng lên, “Đại tiểu thư, người ở chỗ này đã rất nguy hiểm rồi, bây giờ Diêm Châu với Hồng Châu toàn là người Tây Hạ, Tam gia phái ta bảo vệ người, ở đây ta còn có thể nắm chắc được, đến Hồng Châu chúng ta thật sự chỉ có thể phó mặc cho số phận thôi.”
“Cố đại lão gia vẫn còn ở Ngân Châu chờ người, người không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được.”
Trình Di cảm thấy kỳ quái, tại sao Cố Đại tiểu thư nghe nói Bùi Tướng quân bị vây hãm, liền nhất định phải đến Hồng Châu.
Chẳng phải tên Bùi Khởi Đường này và Cố gia đấu tới mức ngươi sống ta chết sao?
Hồ tiên sinh xem bệnh cho Bùi Khởi Đường cũng là vạn bất đắc dĩ.
Nhưng theo như hắn quan sát mấy ngày nay thì lại không phải như vậy, sau khi Tiêu Ấp tới đây liền hỏi thăm tin tức của Diêm Châu, ban đầu hắn chỉ cho là Tiêu Ấp quan tâm tới tình hình chiến sự, sau đó liền dần dần nghe ra được trọng điểm.
Trừ chiến sự ở Diêm Châu, Tiêu Ấp cũng rất quan tâm tới tình hình của Bùi Khởi Đường.
Nghe thấy tin tức của Bùi Khởi Đường, sắc mặt của Cố Đại tiểu thư liền trở nên hết sức khó coi, hắn đi theo Cố Đại tiểu thư từ Thái Nguyên một mạch tới đây, phát hiện sự bình tĩnh, chững chạc của Cố Đại tiểu thư có thể so với Tam gia, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện hốt hoảng thất thố.
Trừ phi là người mà nàng vô cùng quan tâm xảy ra chuyện.
Nghĩ như vậy, phải chăng giữa Cố Đại tiểu thư và Bùi Khởi Đường có… có chút giao tình đặc biệt…
Mặc dù Cố Đại tiểu thư chỉ mới mười tuổi, Bùi Khởi Đường kia cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi.
Tam gia không phải cũng mới tầm tuổi như vậy sao…
Nữ hài tử mười hai mười ba tuổi xuất giá cũng không phải là không có, có lẽ Cố gia và Bùi gia đã lén lút tự ước định gì.
Trình Di bị suy nghĩ của chính mình làm cho kinh sợ.
Nếu thực sự như thế, vậy Tam gia phải làm như thế nào? Tam gia lại không hiểu rõ tâm tư của Cố Đại tiểu thư, chuyện này có sai lầm gì, sẽ ảnh hưởng tới cả đời Tam gia.