Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 308
Chương 308:
Hộ vệ giữ cửa đi vào bẩm báo, “Bệ Hạ… là người Tề, người Tề tập kích quân trướng của chúng ta.”
Lý Thường Hiển lập tức ngồi dậy, tên Bùi Khởi Đường đáng chết đó quả nhiên quỷ kế đa đoan, nói là trưa mai quyết chiến, lại thừa lúc đêm tối tập kích đại doanh trung quân của hắn.
Tới cũng tốt, hắn đã dặn dò chủ tướng đề cao cảnh giác, quân Tề nếu như dám tập kích, bọn chúng cũng kịp thời ứng phó, khiến quân Tề có đi mà không có về, như vậy sẽ tiêu hao hết binh mã của Bùi Khởi Đường, ngày mai chiến đấu công thành càng dễ dàng hơn.
Trống trận nổi lên, binh sỹ Tây Hạ từ trong doanh trướng trèo ra.
Những kẻ đang tới là kỵ binh của người Tề.
Hoài Nam Vương ở Tây Bắc huấn luyện một đội kỵ binh, đội kỵ binh này trang bị gọn nhẹ ra trận, nổi danh là tốc độ nhanh, sở trường nhất chính là tập kích.
Đội kỵ binh này hiển nhiên là quân tiên phong của Đại Tề.
Lý Thường Hiển không khỏi cười, Bùi Khởi Đường bố trí như vậy, giống như tự chặt đi cánh tay của mình, hôm nay đội kỵ binh này sẽ chết hết tại đây.
Lý Thường Hiển phân phó, “Bao vây bọn chúng, không để thoát một tên nào.”
Trong bóng tối, tiếng động vang trời lở đất xông tới.
Phó tướng Tây Hạ giơ tay ra, hạ lệnh cho toàn bộ lính bắn nỏ núp trong bóng tối, “Không được phép đốt đuốc, nếu không người Tề sẽ biết chúng ta đang mai phục ở đây, sẽ quay đầu chạy trốn.”
Bọn chúng kiên nhẫn chờ đợi khinh kỵ của quân Tề tiến vào vòng vây của chúng.
“Bắn.”
Mũi tên như mưa phóng ra.
Đội ngũ tập kích của quân Tề lập tức hỗn loạn, quân Tây Hạ đốt đuốc sáng rực xông lên, hôm nay chính là ngày bọn chúng báo thù, bị Đại Tề áp chế nhiều ngày như vậy, bọn chúng sớm đã không còn kiên nhẫn, đao kiếm trong tay đã khát máu quân địch, đây là trận quyết chiến cuối cùng, bọn chúng phải dốc hết toàn lực, anh dũng giết địch, cắm cờ của Tây Hạ lên lãnh thổ của Đại Tề.
Nghe nói khinh kỵ của Đại Tề tới tập kích, bọn chúng tranh nhau tiến lên, muốn là người đầu tiên giết địch, mở màn cho cuộc chiến này.
Bọn chúng nhất định phải thắng lợi vẻ vang.
Toàn bộ cầm trường thương, đằng đằng sát khí tiến lên.
“Xông lên.”
Trong đội quân của Đại Tề lại sáng lên những đốm lửa lấm tấm, ánh lửa chiếu rọi một đoàn bóng đen đang di chuyển.
Những bóng đen kia lao tới với tốc độ cực nhanh, tiếng thiêu đốt đùng đùng vọng tới, ngay sau đó quân Tây Hạ ngửi thấy mùi cháy.
Đây là cái gì?
Quân Tây Hạ không khỏi nhìn nhau, cái này không giống quân khinh kỵ.
“Moo…” Tiếng trâu vọng tới.
Quân Tây Hạ trợn tròn mắt, đây đích xác không phải là khinh kỵ của quân Tề, mà là một đàn trâu bị làm cho kinh sợ trở nên điên cuồng.
Những ánh sáng kia là từ những bó củi bị đốt buộc vào thân trâu.
Đàn trâu chạy nhanh như phát điên, những bó củi vẫn tiếp tục thiêu đốt.
“Là trâu, mau tránh ra… tránh ra…” quân Tây Hạ hét lên.
Nhưng toàn bộ quân xung phong, lại không thể lập tức dừng bước, bất luận tránh thế nào bọn họ cũng không thể tránh khỏi lũ trâu điên này.
Binh sỹ Tây Hạ chỉ còn cách giương trường thương lên, lũ trâu nhưng vẫn liều mạng đâm vào, chẳng những đụng vào trường thương mà còn hất văng quân Tây Hạ ngã xuống đất.
Phó tướng chỉ huy tấn công cũng ngẩn người tại chỗ, Bệ hạ còn đang chờ tin chiến thắng, chờ bọn họ bắt được kỵ binh của Đại Tề, vậy mà kẻ bọn chúng phải đối mặt lại là một đàn trâu.
“Đại nhân…Tây Bắc… hướng Tây Bắc cũng có ánh lửa… không biết lần này có phải là… trâu hay không…”
Hộ vệ giữ cửa đi vào bẩm báo, “Bệ Hạ… là người Tề, người Tề tập kích quân trướng của chúng ta.”
Lý Thường Hiển lập tức ngồi dậy, tên Bùi Khởi Đường đáng chết đó quả nhiên quỷ kế đa đoan, nói là trưa mai quyết chiến, lại thừa lúc đêm tối tập kích đại doanh trung quân của hắn.
Tới cũng tốt, hắn đã dặn dò chủ tướng đề cao cảnh giác, quân Tề nếu như dám tập kích, bọn chúng cũng kịp thời ứng phó, khiến quân Tề có đi mà không có về, như vậy sẽ tiêu hao hết binh mã của Bùi Khởi Đường, ngày mai chiến đấu công thành càng dễ dàng hơn.
Trống trận nổi lên, binh sỹ Tây Hạ từ trong doanh trướng trèo ra.
Những kẻ đang tới là kỵ binh của người Tề.
Hoài Nam Vương ở Tây Bắc huấn luyện một đội kỵ binh, đội kỵ binh này trang bị gọn nhẹ ra trận, nổi danh là tốc độ nhanh, sở trường nhất chính là tập kích.
Đội kỵ binh này hiển nhiên là quân tiên phong của Đại Tề.
Lý Thường Hiển không khỏi cười, Bùi Khởi Đường bố trí như vậy, giống như tự chặt đi cánh tay của mình, hôm nay đội kỵ binh này sẽ chết hết tại đây.
Lý Thường Hiển phân phó, “Bao vây bọn chúng, không để thoát một tên nào.”
Trong bóng tối, tiếng động vang trời lở đất xông tới.
Phó tướng Tây Hạ giơ tay ra, hạ lệnh cho toàn bộ lính bắn nỏ núp trong bóng tối, “Không được phép đốt đuốc, nếu không người Tề sẽ biết chúng ta đang mai phục ở đây, sẽ quay đầu chạy trốn.”
Bọn chúng kiên nhẫn chờ đợi khinh kỵ của quân Tề tiến vào vòng vây của chúng.
“Bắn.”
Mũi tên như mưa phóng ra.
Đội ngũ tập kích của quân Tề lập tức hỗn loạn, quân Tây Hạ đốt đuốc sáng rực xông lên, hôm nay chính là ngày bọn chúng báo thù, bị Đại Tề áp chế nhiều ngày như vậy, bọn chúng sớm đã không còn kiên nhẫn, đao kiếm trong tay đã khát máu quân địch, đây là trận quyết chiến cuối cùng, bọn chúng phải dốc hết toàn lực, anh dũng giết địch, cắm cờ của Tây Hạ lên lãnh thổ của Đại Tề.
Nghe nói khinh kỵ của Đại Tề tới tập kích, bọn chúng tranh nhau tiến lên, muốn là người đầu tiên giết địch, mở màn cho cuộc chiến này.
Bọn chúng nhất định phải thắng lợi vẻ vang.
Toàn bộ cầm trường thương, đằng đằng sát khí tiến lên.
“Xông lên.”
Trong đội quân của Đại Tề lại sáng lên những đốm lửa lấm tấm, ánh lửa chiếu rọi một đoàn bóng đen đang di chuyển.
Những bóng đen kia lao tới với tốc độ cực nhanh, tiếng thiêu đốt đùng đùng vọng tới, ngay sau đó quân Tây Hạ ngửi thấy mùi cháy.
Đây là cái gì?
Quân Tây Hạ không khỏi nhìn nhau, cái này không giống quân khinh kỵ.
“Moo…” Tiếng trâu vọng tới.
Quân Tây Hạ trợn tròn mắt, đây đích xác không phải là khinh kỵ của quân Tề, mà là một đàn trâu bị làm cho kinh sợ trở nên điên cuồng.
Những ánh sáng kia là từ những bó củi bị đốt buộc vào thân trâu.
Đàn trâu chạy nhanh như phát điên, những bó củi vẫn tiếp tục thiêu đốt.
“Là trâu, mau tránh ra… tránh ra…” quân Tây Hạ hét lên.
Nhưng toàn bộ quân xung phong, lại không thể lập tức dừng bước, bất luận tránh thế nào bọn họ cũng không thể tránh khỏi lũ trâu điên này.
Binh sỹ Tây Hạ chỉ còn cách giương trường thương lên, lũ trâu nhưng vẫn liều mạng đâm vào, chẳng những đụng vào trường thương mà còn hất văng quân Tây Hạ ngã xuống đất.
Phó tướng chỉ huy tấn công cũng ngẩn người tại chỗ, Bệ hạ còn đang chờ tin chiến thắng, chờ bọn họ bắt được kỵ binh của Đại Tề, vậy mà kẻ bọn chúng phải đối mặt lại là một đàn trâu.
“Đại nhân…Tây Bắc… hướng Tây Bắc cũng có ánh lửa… không biết lần này có phải là… trâu hay không…”
Bình luận facebook