Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 286
Chương 286:
“Bệ hạ,” Quan viên tới bẩm báo, “Sứ thần Đại Tề chạy rồi.”
Lý Thường Hiển nhíu mày, Từ Tùng Nguyên chạy sao? Bây giờ tin chiến sự còn chưa truyền tới, Từ Tùng Nguyên hẳn là không phát hiện ra điều gì khác thường, tại sao hắn lại rời Tây Hạ chứ.
Lẽ nào có người tiết lộ tin tức?
“Bệ hạ, tin chiến sự, tin chiến sự tới rồi…”
Trên mặt Lý Thường Hiển lộ ra nụ cười, đây đúng là thời khắc huy hoàng trên sử sách Đại Hạ, hắn là Hoàng đế phục hưng Đại Hạ, từ đây mở mang bờ cõi, cuối cùng sẽ thay thế Đại Tề thống nhất thiên hạ.
Thám báo người đầy vết máu, được người dìu vào.
Nhìn thấy bộ dạng thám báo, trái tim Lý Thường Hiển giống như là từ trên đỉnh núi cao rơi xuống, nếu như Lữ Tắc thắng, thám báo tuyệt đối sẽ không chật vật như vậy…
“Bệ hạ, chúng ta… trúng mai phục của người Tề, binh mã của chúng ta mất bảy tám phần, Lữ Tắc đại nhân… cũng bị chủ tướng Đại Tề giết rồi…”
Không thể nào.
Lữ Tắc làm sao lại chết được, Thiết Diều Tử của hắn làm sao có thể thua được.
“Là ai?” Lý Thường Hiển trợn tròn cặp mắt, “Là Hoài Nam Vương? Hay là Hàn Chương? Rốt cuộc là ai giết Lữ Tắc của ta.”
“Là… là Bùi Tướng quân đó. ”
Trong đầu Lý Thường Hiển trống rỗng, Bùi Tướng quân nào của Đại Tề? Mãnh tướng thủ hạ của Hoài Nam Vương không có ai họ Bùi.
“Chính là tên con nhà giàu kia, Bùi Khởi Đường đó, bọn chúng không biết làm sao lại biết được chúng ta muốn công thành, bày dây cản ngựa trong thành, chờ sau khi chúng ta vào thành, người Tề đóng chặt cửa thành… kỵ binh của chúng ta bị tường thành khiên của bọn chúng vây khốn…”
Huyết dịch trên người Lý Thường Hiển giống như bị hút khô vậy.
Thám báo nói tiếp: “Bọn chúng cắt đầu người của chúng ta treo ở trên tường thành… chúng ta…”
Lý Thường Hiển mấy bước tiến lên, rút kiếm bên người thị vệ ra, “Trẫm phải ngự giá thân chinh, Trẫm muốn người Tề nợ máu trả bằng máu, quân đội Đại Hạ chống cự lại, nhất định tàn sát cả thành.”
“Trẫm phải treo đầu tên họ Bùi ở trên tường thành Đại Hạ chúng ta.”
Từ Tùng Nguyên nhìn thấy Chu Thăng mặt đầy râu đứng trước mặt ông ta, ông ta chỉ cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung.
Chính là Chu Thăng này, mười mấy năm trước cứu ông ta từ phòng chứa củi ra, nói cho ông ta biết tin tức Tây Hạ sắp nội loạn, ông ta ôm tin tức này, trốn chạy về biên phòng Tây Bắc của Đại Tề, Đại Tề mới có thể thừa dịp Tây Hạ nội loạn thu hồi lại thành trì bị Tây Hạ chiếm lĩnh.
Sau chuyện đó, ông ta cũng từng nhờ người ở Tây Hạ hỏi thăm tin tức của Chu Thăng, nhưng đều không thu hoạch được gì. Bây giờ, Chu Thăng lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ông ta, nói với ông ta, “Từ đại nhân tin lời ta nói, thì hãy mau theo ta rời khỏi chỗ này đi.”
Tùng Nguyên làm sao có thể không tin, mười mấy năm trước nếu như không phải là Chu Thăng, ông ta ngay cả mạng cũng không còn.
Chu Thăng đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên là có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Mấy người ra khỏi cổng thành phủ Tây Bình, Từ Tùng Nguyên không nhịn được hỏi Chu Thăng, “Những năm nay ngươi vẫn ở lại Tây Hạ sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy, không liên luỵ đến ngươi chứ?”
Chu Thăng gật gật đầu, “Sau khi thả đại nhân, ta cũng rời khỏi dịch trạm.”
Từ Tùng Nguyên nhìn Chu Thăng từ trên xuống dưới, Chu Thăng mặc đồ vải thô, trên mặt đầy nếp nhăn, có thể thấy dấu vết của năm tháng tôi luyện lên, hiển nhiên những năm này Chu Thăng ở Tây Hạ sống cũng không như ý.
Trong lòng Từ Tùng Nguyên đột nhiên hiện lên một tia áy náy, “Không bằng ngươi cùng ta trở về Đại Tề đi!” Chu Thăng như vậy, có lẽ cũng là bởi vì năm đó thả ông ta đi.
Chu Thăng nhưng lại thản nhiên cười, ánh mắt lóe lên, bộ dạng lại có chút hăng hái, “Chuyện lần này xong rồi, ta thật sự có thể quay về đất Tề.”
Đó là một loại thần sắc kiêu ngạo, Từ Tùng Nguyên bỗng nhiên có chút không hiểu.
Chu Thăng dừng một chút nói tiếp: “Từ đại nhân ngài không cần lo lắng, những năm này ta ở Tây Hạ không phải là bởi vì ngài.”
Câu trả lời như vậy, không khỏi khiến cho Từ Tùng Nguyên bất ngờ.
Vậy thì là vì cái gì?
“Bệ hạ,” Quan viên tới bẩm báo, “Sứ thần Đại Tề chạy rồi.”
Lý Thường Hiển nhíu mày, Từ Tùng Nguyên chạy sao? Bây giờ tin chiến sự còn chưa truyền tới, Từ Tùng Nguyên hẳn là không phát hiện ra điều gì khác thường, tại sao hắn lại rời Tây Hạ chứ.
Lẽ nào có người tiết lộ tin tức?
“Bệ hạ, tin chiến sự, tin chiến sự tới rồi…”
Trên mặt Lý Thường Hiển lộ ra nụ cười, đây đúng là thời khắc huy hoàng trên sử sách Đại Hạ, hắn là Hoàng đế phục hưng Đại Hạ, từ đây mở mang bờ cõi, cuối cùng sẽ thay thế Đại Tề thống nhất thiên hạ.
Thám báo người đầy vết máu, được người dìu vào.
Nhìn thấy bộ dạng thám báo, trái tim Lý Thường Hiển giống như là từ trên đỉnh núi cao rơi xuống, nếu như Lữ Tắc thắng, thám báo tuyệt đối sẽ không chật vật như vậy…
“Bệ hạ, chúng ta… trúng mai phục của người Tề, binh mã của chúng ta mất bảy tám phần, Lữ Tắc đại nhân… cũng bị chủ tướng Đại Tề giết rồi…”
Không thể nào.
Lữ Tắc làm sao lại chết được, Thiết Diều Tử của hắn làm sao có thể thua được.
“Là ai?” Lý Thường Hiển trợn tròn cặp mắt, “Là Hoài Nam Vương? Hay là Hàn Chương? Rốt cuộc là ai giết Lữ Tắc của ta.”
“Là… là Bùi Tướng quân đó. ”
Trong đầu Lý Thường Hiển trống rỗng, Bùi Tướng quân nào của Đại Tề? Mãnh tướng thủ hạ của Hoài Nam Vương không có ai họ Bùi.
“Chính là tên con nhà giàu kia, Bùi Khởi Đường đó, bọn chúng không biết làm sao lại biết được chúng ta muốn công thành, bày dây cản ngựa trong thành, chờ sau khi chúng ta vào thành, người Tề đóng chặt cửa thành… kỵ binh của chúng ta bị tường thành khiên của bọn chúng vây khốn…”
Huyết dịch trên người Lý Thường Hiển giống như bị hút khô vậy.
Thám báo nói tiếp: “Bọn chúng cắt đầu người của chúng ta treo ở trên tường thành… chúng ta…”
Lý Thường Hiển mấy bước tiến lên, rút kiếm bên người thị vệ ra, “Trẫm phải ngự giá thân chinh, Trẫm muốn người Tề nợ máu trả bằng máu, quân đội Đại Hạ chống cự lại, nhất định tàn sát cả thành.”
“Trẫm phải treo đầu tên họ Bùi ở trên tường thành Đại Hạ chúng ta.”
Từ Tùng Nguyên nhìn thấy Chu Thăng mặt đầy râu đứng trước mặt ông ta, ông ta chỉ cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung.
Chính là Chu Thăng này, mười mấy năm trước cứu ông ta từ phòng chứa củi ra, nói cho ông ta biết tin tức Tây Hạ sắp nội loạn, ông ta ôm tin tức này, trốn chạy về biên phòng Tây Bắc của Đại Tề, Đại Tề mới có thể thừa dịp Tây Hạ nội loạn thu hồi lại thành trì bị Tây Hạ chiếm lĩnh.
Sau chuyện đó, ông ta cũng từng nhờ người ở Tây Hạ hỏi thăm tin tức của Chu Thăng, nhưng đều không thu hoạch được gì. Bây giờ, Chu Thăng lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ông ta, nói với ông ta, “Từ đại nhân tin lời ta nói, thì hãy mau theo ta rời khỏi chỗ này đi.”
Tùng Nguyên làm sao có thể không tin, mười mấy năm trước nếu như không phải là Chu Thăng, ông ta ngay cả mạng cũng không còn.
Chu Thăng đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên là có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Mấy người ra khỏi cổng thành phủ Tây Bình, Từ Tùng Nguyên không nhịn được hỏi Chu Thăng, “Những năm nay ngươi vẫn ở lại Tây Hạ sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy, không liên luỵ đến ngươi chứ?”
Chu Thăng gật gật đầu, “Sau khi thả đại nhân, ta cũng rời khỏi dịch trạm.”
Từ Tùng Nguyên nhìn Chu Thăng từ trên xuống dưới, Chu Thăng mặc đồ vải thô, trên mặt đầy nếp nhăn, có thể thấy dấu vết của năm tháng tôi luyện lên, hiển nhiên những năm này Chu Thăng ở Tây Hạ sống cũng không như ý.
Trong lòng Từ Tùng Nguyên đột nhiên hiện lên một tia áy náy, “Không bằng ngươi cùng ta trở về Đại Tề đi!” Chu Thăng như vậy, có lẽ cũng là bởi vì năm đó thả ông ta đi.
Chu Thăng nhưng lại thản nhiên cười, ánh mắt lóe lên, bộ dạng lại có chút hăng hái, “Chuyện lần này xong rồi, ta thật sự có thể quay về đất Tề.”
Đó là một loại thần sắc kiêu ngạo, Từ Tùng Nguyên bỗng nhiên có chút không hiểu.
Chu Thăng dừng một chút nói tiếp: “Từ đại nhân ngài không cần lo lắng, những năm này ta ở Tây Hạ không phải là bởi vì ngài.”
Câu trả lời như vậy, không khỏi khiến cho Từ Tùng Nguyên bất ngờ.
Vậy thì là vì cái gì?