Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 710: Không dám tin
Ninh Vương lập tức nhìn qua: “Hắn ta ở đâu? Không tiếc bất cứ giá nào, lập tức dẫn binh đi tiêu diệt Bùi Khởi Đường.” Nếu như để cho Bùi Khởi Đường tiếp tục như vậy, nhất định sẽ nhiễu loạn lòng quân.
Vương Đàn nói: “Vậy chúng ta sẽ phải từ bỏ công thành.” Hiện tại dùng “bát ngưu nỗ” vốn đã khiến cho quân thủ thành đại loạn, tiếp tục tấn công như vậy, cho dù nhất thời sẽ không phá được thành nhưng cũng sẽ khiến cho cấm quân tổn thất nặng nề, hắn ước đoán, thêm sáu bảy ngày nữa, kinh thành tất phá.
Nhưng lúc này Bùi Khởi Đường lại dẫn binh hồi kinh.
Là tiêu diệt Bùi Khởi Đường hay là tiếp tục công thành, chỉ có thể chọn một.
Vương Đàn nói: “Nếu như thật sự là Bùi Khởi Đường, cũng không biết chiến sự Quảng Nam bên đó thế cuộc ra sao rồi.”
Vương Đàn nói như vậy, mọi người nhao nhao thảo luận.
“Nếu Khánh Vương có thể đến kinh thành như vậy, chẳng lẽ đã dẹp loạn chiến sự ở tây lộ Quảng Nam rồi sao?”
“Chu Diễm thì sao? Nếu như như vậy Chu Diễm tại sao lại không đến.”
“Liệu có phải Chu Diễm đã...”
“Không thể nào, Chu Diễm là mãnh tướng hiếm có của Đại Tề, ba người con trai của ông ta ai ai cũng có thể dẫn binh, đừng nói mới mấy tháng, cho dù toàn bộ triều đình đi tiêu diệt ông ta, ông ta cũng có thể chống đỡ được một hai năm. Huống hồ quan hệ của ông ta và vua Giao Ly không ít, Giao Ly ít nhất có thể hãm chân thuỷ quân Thượng Tề của Phúc Kiến. Những năm này Thượng Tề luyện binh chỉ thủ chứ không tấn công, căn bản không phải là đối thủ của người Giao Ly.”
“Đúng vậy, năm ngoái ta nhìn thấy Thượng Tề, Thượng Tề vẫn là bộ dạng chán nản. Không thể nào, khẳng định không thể nào.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Chu Diễm vẫn không có nửa điểm tin tức truyền tới.
Nếu như Chu Diễm không bại, ít nhất sẽ ngăn Bùi Khởi Đường lại.
Trái tim Ninh Vương cũng trầm xuống.
Chu Diễm là một con cờ hắn không dễ dàng gì mới bày ra được, Quảng Nam nhìn thì rất xa kinh thành, nhưng là đường lui cuối cùng của hắn. Vạn nhất khởi sự không thành, hắn sẽ có thể lui binh đến Quảng Nam nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị lương thảo năm sau tái chiến.
Triều đình từ trước đến giờ cứng rắn, sẽ không dễ dàng xuất binh đến Quảng Nam, lại thêm hắn và vua Giao Ly đã sớm có minh ước, đừng nói là Quảng Nam, nắm được Phúc Kiến cũng là chuyện nhỏ.
Lúc Bùi Khởi Đường đến Quảng Nam, hắn căn bản không để trong lòng. Hắn cho là Chu Diễm nhất định sẽ cho Bùi Khởi Đường một bài học, khiến cho Bùi Khởi Đường biết Quảng Nam là nơi nào. Những quan thổ ty và quân đội đóng giữ địa phương kia đã sớm không nghe theo hiệu lệnh của triều đình rồi.
Nhưng bây giờ, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nếu nói Chu gia bại như vậy, hắn chắc chắn sẽ không tin, Chu gia sẽ không yếu ớt như thế, Giao Ly cũng sẽ không trơ mắt nhìn tình thế phát triển như vậy.
Mất đi Quảng Nam, hắn chẳng khác nào bị đứt mất đường lui, không riêng gì hắn, tất cả mọi người trong quân trướng đều sẽ sợ hãi.
Ninh Vương cắn chặt răng, ép buộc mình bình tĩnh lại, nếu muốn biết Quảng Nam bên kia rốt cuộc là tình hình gì thì đi thăm dò Bùi Khởi Đường xem.
Nếu như Bùi Khởi Đường là bị Chu Diễm đánh bại hồi kinh, như vậy kỵ binh nhất định sẽ không chịu nổi một đòn.
Ninh Vương nói: “Hạ lệnh, nghênh chiến Bùi Khởi Đường.”
“Lính trinh sát đã tra rõ ràng, xung quanh không có quân đội mai phục, Bùi Khởi Đường những kẻ đó là đơn độc tiến vào, Bổn vương muốn tận mắt nhìn Bùi Khởi Đường chết ở chỗ này.”
...
Bùi Khởi Đường nhìn quân đội của Ninh Vương cách đó không xa, chẳng trách Định Viễn Hầu nhất thời không cách nào khắc được địch.
Binh mã phản loạn công thành nhìn thì chỉ có hai vạn người, những người này thường ngày đều nhậm chức ở cấm quân. Ninh Vương tạo phản bọn chúng cũng nhao nhao giết quan trên để khởi sự, thứ dùng trong tay, thứ mặc trên người đều là trang bị tốt nhất của Đại Tề, thường ngày lại luyện thành tinh binh lương tướng. Nhất là mấy tướng lĩnh kia, hẳn vô cùng hiểu thói quen dùng binh của Định Viễn Hầu.
Hơn nữa, Ninh Vương cũng đã sớm bố trí trước, thu lấy lương thảo xung quanh cho mình dùng, chẳng những vậy còn lợi dụng sông hộ thành biến hai tòa thành trì lân cận thành thủy thành, binh mã của Định Viễn Hầu không cách nào đóng quân nghỉ ngơi, mỗi ngày bị Ninh Vương dùng khoẻ ứng mệt.
“Thời gian dài rồi, tiêu hao sẽ chỉ là đội ngũ của Định Viễn Hầu,” Bùi Khởi Đường nói, “Thời gian kinh thành bị bao vây càng dài, Định Viễn Hầu lại càng sốt ruột, càng dễ bị Ninh Vương kiềm chế hơn.”
Vương Phụng Hi liếc trộm hai mắt Bùi Khởi Đường, hắn luôn cảm thấy Khánh Vương gia có dụng ý khác, nói là đối phó Ninh Vương, thật sự muốn làm chính là đến gần để thăm dò tình hình kinh thành.
Cho dù là qua đó thì đã thế nào, cũng không có khả năng gặp được Khánh Vương phi, Khánh Vương phi sẽ không thể nào lên lầu tường thành. Vương gia rốt cuộc vẫn là trẻ tuổi, lại mới lấy Khánh Vương phi, giờ đây gần trong gang tấc, sẽ khó mà tự kiềm chế. Thời khắc mấu chốt như vậy, hắn sao lại nghĩ đến cái này.
Vương Phụng Hi không khỏi lúng túng hắng hắng giọng, quãng đường này Vương gia liên tục nhắc tới Vương phi, hắn triệt để bị xiêu vẹo rồi. Nghĩ như thế, trái tim hắn liền thoải mái hơn, nói cho cùng đều là Vương gia không nhịn được.
Bùi Khởi Đường nhìn về phía đại quân của Ninh Vương, quân tiên phong đã đổi hướng, xông tới bên này, Vương Phụng Hi không khỏi lau mồ hôi.
“Định Viễn Hầu không phải nói luôn không tìm được đại trướng của Ninh Vương sao?” Bùi Khởi Đường khẽ ngẩng đầu lên, “Lần này, ông ta nhất định có thể tìm được.”
Ninh Vương rất xảo quyệt, thiết lập mười mấy nơi đóng quân, khiến cho Định Viễn Hầu không biết nên đánh cái nào, hắn liền dẫn binh qua tìm mục tiêu cho Định Viễn Hầu.
Vương Phụng Hi vẫn có chút nghi ngờ: “Nếu như Định Viễn Hầu không xuất binh thì làm thế nào? Dù sao Hoàng thượng và Vương gia bất hoà, Định Viễn Hầu sẽ không muốn dùng binh mã trong tay.”
Bùi Khởi Đường khẽ cười một tiếng: “Ném miếng thịt béo đến bên miệng rồi ông ta làm sao có thể nhịn được không ăn? Lại nói, chẳng lẽ dựa vào mấy trăm người chúng ta phá địch sao? Chúng ta thua rồi, Định Viễn Hầu sẽ một thân một mình, sớm muộn cũng sẽ thua trong tay Ninh Vương, cho nên ông ta không thể không xuất binh.”
Ánh mắt Vương Phụng Hi sáng lên, đây chính là kế sách của Vương gia, cho nên Vương gia không để cho đại quân đuổi kịp, chỉ mang theo số ít binh mã tới kinh thành.
Nghĩ tới đây Vương Phụng Hi cảm thấy xấu hổ. Vương gia là hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, hắn bồi dưỡng kiến thức và thao lược cho Vương gia, thường xuyên giảng lịch sử cho Vương gia nghe, thỉnh thoảng khoe khoang một chút học thức. Vương gia luôn hiếm khi nói với hắn mấy câu, hắn luôn cho rằng Vương gia không có hứng với những thứ này, sợ đào tạo ra một kẻ mãng phu.
Bây giờ nghĩ lại, Vương gia chắc là cố chịu đựng nghe hắn nói hươu nói vượn, nhất định cảm thấy hắn rất buồn cười. Mặt Vương Phụng Hi đỏ lên, cách nhiều năm như vậy rồi lại cảm thấy xấu hổ.
“Vậy trong thành...” Vương Phụng Hi ngượng ngùng nói, “Có phải cũng có động tĩnh gì không.”
“Lang Hoa sẽ có.” Ánh mắt Bùi Khởi Đường lóe sáng, hắn từ trước đến nay chưa từng nghi ngờ điểm này.
...
Lang Hoa cầm phong tranh trong thành, ống trúc nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay nàng, bên trong đặt một mảnh giấy, phía trên chỉ viết ba chữ: Loạn Vương Đàn.
Bùi Tư Thông nhìn ba chữ này nhíu mày: “Đây là ý gì? Tại sao lại là loạn Vương Đàn, rõ ràng chính là Ninh Vương mưu phản.”
Huệ Vương và Khánh Vương mưu phản, được gọi là loạn hai vương.
Đây là cách gọi triều đình và trên phố quen dùng.
Bây giờ Ninh Vương khởi binh, trên mảnh giấy này lại không nhắc đến Ninh Vương.
Bùi Tư Thông nói: “Có phải là viết sai rồi không.”
Lang Hoa thu mảnh giấy lại, không khỏi cười: “Không sai, chàng chính là ý này.”
Vương Đàn nói: “Vậy chúng ta sẽ phải từ bỏ công thành.” Hiện tại dùng “bát ngưu nỗ” vốn đã khiến cho quân thủ thành đại loạn, tiếp tục tấn công như vậy, cho dù nhất thời sẽ không phá được thành nhưng cũng sẽ khiến cho cấm quân tổn thất nặng nề, hắn ước đoán, thêm sáu bảy ngày nữa, kinh thành tất phá.
Nhưng lúc này Bùi Khởi Đường lại dẫn binh hồi kinh.
Là tiêu diệt Bùi Khởi Đường hay là tiếp tục công thành, chỉ có thể chọn một.
Vương Đàn nói: “Nếu như thật sự là Bùi Khởi Đường, cũng không biết chiến sự Quảng Nam bên đó thế cuộc ra sao rồi.”
Vương Đàn nói như vậy, mọi người nhao nhao thảo luận.
“Nếu Khánh Vương có thể đến kinh thành như vậy, chẳng lẽ đã dẹp loạn chiến sự ở tây lộ Quảng Nam rồi sao?”
“Chu Diễm thì sao? Nếu như như vậy Chu Diễm tại sao lại không đến.”
“Liệu có phải Chu Diễm đã...”
“Không thể nào, Chu Diễm là mãnh tướng hiếm có của Đại Tề, ba người con trai của ông ta ai ai cũng có thể dẫn binh, đừng nói mới mấy tháng, cho dù toàn bộ triều đình đi tiêu diệt ông ta, ông ta cũng có thể chống đỡ được một hai năm. Huống hồ quan hệ của ông ta và vua Giao Ly không ít, Giao Ly ít nhất có thể hãm chân thuỷ quân Thượng Tề của Phúc Kiến. Những năm này Thượng Tề luyện binh chỉ thủ chứ không tấn công, căn bản không phải là đối thủ của người Giao Ly.”
“Đúng vậy, năm ngoái ta nhìn thấy Thượng Tề, Thượng Tề vẫn là bộ dạng chán nản. Không thể nào, khẳng định không thể nào.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Chu Diễm vẫn không có nửa điểm tin tức truyền tới.
Nếu như Chu Diễm không bại, ít nhất sẽ ngăn Bùi Khởi Đường lại.
Trái tim Ninh Vương cũng trầm xuống.
Chu Diễm là một con cờ hắn không dễ dàng gì mới bày ra được, Quảng Nam nhìn thì rất xa kinh thành, nhưng là đường lui cuối cùng của hắn. Vạn nhất khởi sự không thành, hắn sẽ có thể lui binh đến Quảng Nam nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị lương thảo năm sau tái chiến.
Triều đình từ trước đến giờ cứng rắn, sẽ không dễ dàng xuất binh đến Quảng Nam, lại thêm hắn và vua Giao Ly đã sớm có minh ước, đừng nói là Quảng Nam, nắm được Phúc Kiến cũng là chuyện nhỏ.
Lúc Bùi Khởi Đường đến Quảng Nam, hắn căn bản không để trong lòng. Hắn cho là Chu Diễm nhất định sẽ cho Bùi Khởi Đường một bài học, khiến cho Bùi Khởi Đường biết Quảng Nam là nơi nào. Những quan thổ ty và quân đội đóng giữ địa phương kia đã sớm không nghe theo hiệu lệnh của triều đình rồi.
Nhưng bây giờ, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nếu nói Chu gia bại như vậy, hắn chắc chắn sẽ không tin, Chu gia sẽ không yếu ớt như thế, Giao Ly cũng sẽ không trơ mắt nhìn tình thế phát triển như vậy.
Mất đi Quảng Nam, hắn chẳng khác nào bị đứt mất đường lui, không riêng gì hắn, tất cả mọi người trong quân trướng đều sẽ sợ hãi.
Ninh Vương cắn chặt răng, ép buộc mình bình tĩnh lại, nếu muốn biết Quảng Nam bên kia rốt cuộc là tình hình gì thì đi thăm dò Bùi Khởi Đường xem.
Nếu như Bùi Khởi Đường là bị Chu Diễm đánh bại hồi kinh, như vậy kỵ binh nhất định sẽ không chịu nổi một đòn.
Ninh Vương nói: “Hạ lệnh, nghênh chiến Bùi Khởi Đường.”
“Lính trinh sát đã tra rõ ràng, xung quanh không có quân đội mai phục, Bùi Khởi Đường những kẻ đó là đơn độc tiến vào, Bổn vương muốn tận mắt nhìn Bùi Khởi Đường chết ở chỗ này.”
...
Bùi Khởi Đường nhìn quân đội của Ninh Vương cách đó không xa, chẳng trách Định Viễn Hầu nhất thời không cách nào khắc được địch.
Binh mã phản loạn công thành nhìn thì chỉ có hai vạn người, những người này thường ngày đều nhậm chức ở cấm quân. Ninh Vương tạo phản bọn chúng cũng nhao nhao giết quan trên để khởi sự, thứ dùng trong tay, thứ mặc trên người đều là trang bị tốt nhất của Đại Tề, thường ngày lại luyện thành tinh binh lương tướng. Nhất là mấy tướng lĩnh kia, hẳn vô cùng hiểu thói quen dùng binh của Định Viễn Hầu.
Hơn nữa, Ninh Vương cũng đã sớm bố trí trước, thu lấy lương thảo xung quanh cho mình dùng, chẳng những vậy còn lợi dụng sông hộ thành biến hai tòa thành trì lân cận thành thủy thành, binh mã của Định Viễn Hầu không cách nào đóng quân nghỉ ngơi, mỗi ngày bị Ninh Vương dùng khoẻ ứng mệt.
“Thời gian dài rồi, tiêu hao sẽ chỉ là đội ngũ của Định Viễn Hầu,” Bùi Khởi Đường nói, “Thời gian kinh thành bị bao vây càng dài, Định Viễn Hầu lại càng sốt ruột, càng dễ bị Ninh Vương kiềm chế hơn.”
Vương Phụng Hi liếc trộm hai mắt Bùi Khởi Đường, hắn luôn cảm thấy Khánh Vương gia có dụng ý khác, nói là đối phó Ninh Vương, thật sự muốn làm chính là đến gần để thăm dò tình hình kinh thành.
Cho dù là qua đó thì đã thế nào, cũng không có khả năng gặp được Khánh Vương phi, Khánh Vương phi sẽ không thể nào lên lầu tường thành. Vương gia rốt cuộc vẫn là trẻ tuổi, lại mới lấy Khánh Vương phi, giờ đây gần trong gang tấc, sẽ khó mà tự kiềm chế. Thời khắc mấu chốt như vậy, hắn sao lại nghĩ đến cái này.
Vương Phụng Hi không khỏi lúng túng hắng hắng giọng, quãng đường này Vương gia liên tục nhắc tới Vương phi, hắn triệt để bị xiêu vẹo rồi. Nghĩ như thế, trái tim hắn liền thoải mái hơn, nói cho cùng đều là Vương gia không nhịn được.
Bùi Khởi Đường nhìn về phía đại quân của Ninh Vương, quân tiên phong đã đổi hướng, xông tới bên này, Vương Phụng Hi không khỏi lau mồ hôi.
“Định Viễn Hầu không phải nói luôn không tìm được đại trướng của Ninh Vương sao?” Bùi Khởi Đường khẽ ngẩng đầu lên, “Lần này, ông ta nhất định có thể tìm được.”
Ninh Vương rất xảo quyệt, thiết lập mười mấy nơi đóng quân, khiến cho Định Viễn Hầu không biết nên đánh cái nào, hắn liền dẫn binh qua tìm mục tiêu cho Định Viễn Hầu.
Vương Phụng Hi vẫn có chút nghi ngờ: “Nếu như Định Viễn Hầu không xuất binh thì làm thế nào? Dù sao Hoàng thượng và Vương gia bất hoà, Định Viễn Hầu sẽ không muốn dùng binh mã trong tay.”
Bùi Khởi Đường khẽ cười một tiếng: “Ném miếng thịt béo đến bên miệng rồi ông ta làm sao có thể nhịn được không ăn? Lại nói, chẳng lẽ dựa vào mấy trăm người chúng ta phá địch sao? Chúng ta thua rồi, Định Viễn Hầu sẽ một thân một mình, sớm muộn cũng sẽ thua trong tay Ninh Vương, cho nên ông ta không thể không xuất binh.”
Ánh mắt Vương Phụng Hi sáng lên, đây chính là kế sách của Vương gia, cho nên Vương gia không để cho đại quân đuổi kịp, chỉ mang theo số ít binh mã tới kinh thành.
Nghĩ tới đây Vương Phụng Hi cảm thấy xấu hổ. Vương gia là hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, hắn bồi dưỡng kiến thức và thao lược cho Vương gia, thường xuyên giảng lịch sử cho Vương gia nghe, thỉnh thoảng khoe khoang một chút học thức. Vương gia luôn hiếm khi nói với hắn mấy câu, hắn luôn cho rằng Vương gia không có hứng với những thứ này, sợ đào tạo ra một kẻ mãng phu.
Bây giờ nghĩ lại, Vương gia chắc là cố chịu đựng nghe hắn nói hươu nói vượn, nhất định cảm thấy hắn rất buồn cười. Mặt Vương Phụng Hi đỏ lên, cách nhiều năm như vậy rồi lại cảm thấy xấu hổ.
“Vậy trong thành...” Vương Phụng Hi ngượng ngùng nói, “Có phải cũng có động tĩnh gì không.”
“Lang Hoa sẽ có.” Ánh mắt Bùi Khởi Đường lóe sáng, hắn từ trước đến nay chưa từng nghi ngờ điểm này.
...
Lang Hoa cầm phong tranh trong thành, ống trúc nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay nàng, bên trong đặt một mảnh giấy, phía trên chỉ viết ba chữ: Loạn Vương Đàn.
Bùi Tư Thông nhìn ba chữ này nhíu mày: “Đây là ý gì? Tại sao lại là loạn Vương Đàn, rõ ràng chính là Ninh Vương mưu phản.”
Huệ Vương và Khánh Vương mưu phản, được gọi là loạn hai vương.
Đây là cách gọi triều đình và trên phố quen dùng.
Bây giờ Ninh Vương khởi binh, trên mảnh giấy này lại không nhắc đến Ninh Vương.
Bùi Tư Thông nói: “Có phải là viết sai rồi không.”
Lang Hoa thu mảnh giấy lại, không khỏi cười: “Không sai, chàng chính là ý này.”
Bình luận facebook