-
Chương 15
Trời tối Bạch Lẫm vào tới kinh thành, còn chưa kịp uống ly trà giải khát đã nghe quản sự tới đem ý tứ của Thành Quốc Công bẩm báo.
Cánh tay cầm ly trà cứng đờ, Bạch Lẫm nhíu mày nhìn về phía quản sự: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Quản sự định nói lại thôi, sự tình đã truyền khắp kinh thành, nhà nhà đều biết, hắn còn tưởng nó chỉ là lời đồn, nhưng mới mấy ngày Bạch Lẫm đã quay lại kinh thành, ông ta chần chờ một lát, mới nói: "Đại thiếu gia, sao ngài lại trở về, có phải có gì phân phó hay không?"
Sắc mặt Bạch Lẫm trở nên nghiêm trọng.
Quản sự lập tức giải thích: "Cũng không phải đại sự gì, chỉ là Ngũ tiểu thư của Diệp gia mấy ngày trước đó đã chết đột nhiên trở về, hai ngày nay trong kinh thành liền có chút lời đồn liên quan tới Quốc Công phu nhân..."
Quản sự không còn do dự, nhanh chóng đem chuyện trong hai ngày này tỉ mỉ kể lại.
Thật không ngờ, nàng lại trở về Diệp gia, đúng là gan lớn! Có điều tại sao kinh thành lại có lời đồn như vậy? Bạch Lẫm nhíu mày hỏi: "Lời đồn xuất phát từ đâu?"
"Tiểu nhân phái người đi điều tra ngay." Quản sự trả lời.
"Không cần." Bạch Lẫm xua tay, chỉ ra lệnh, "Phân phó xuống, sáng mai lập tức rời kinh." Nữ nhân cũng gia nghiệp, bên nặng bên nhẹ, trong lòng Bạch Lẫm hiểu rõ.
Huống hồ, trong nhà không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm hắn.
Là hắn sơ ý.
Thường Xuyên sửng sốt, sau đó liền nhận lệnh: "Vâng, tiểu nhân đi an bài ngay."
Quả nhiên, đoàn người Bạch Lẫm rời kinh vào sáng sớm hôm sau.
.................
Buổi trưa, Túy Đồng đem chuyện này bẩm báo cho Diệp Dung Hoa, Dung Hoa vẫn bình tĩnh, bởi vì kết quả nàng sớm đã đón được.
Có điều...
Ánh mắt nhìn phong thư chuyển sang gương mặt Túy Đồng.
"Sao vậy, tiểu thư?" Túy Đồng bị nàng nhìn tới cảm thấy khó hiểu.
Dung Hoa nhíu mày: "Liễu công tử hình như không hề đơn giản."
Túy Đồng đi theo cạnh nàng nhưng tình hình bên ngoài lại vô cùng rõ ràng, một nha đầu đã có khả năng như vậy, Liễu Hành kia chắc chắn còn lợi hại hơn tưởng tượng trong đầu.
Túy Đồng cười cười: "Nô tỳ chỉ là quan tâm tiểu thư, sợ Bạch Lẫm kia gây bất lợi cho người." Nửa chữ cũng không nhắc tới Liễu Hành.
Dung Hoa cười cười, cũng không truy hỏi mà tiếp tục xem phong thư trong tay. Đúng lúc này, Thạch ma ma và Lê Hoa trở về, một người là bà vú của nàng, một người là đại nha đầu thân cận, trên đường tuy đã biết chuyện nhưng hiện tại thấy Dung Hoa vẫn sống sờ sờ, hai người không khỏi kích động, nức nở ôm Dung Hoa khóc tới khàn cả giọng. Những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống, nức nở.
Dung Hoa cũng cảm thấy chua xót.
Qua một lúc lâu, mọi người mới ngừng khóc. Thạch ma ma nhìn Dung Hoa, nghẹn ngào: "Đúng là tiểu thư, tiểu thư thật sự không sao rồi."
Dung Hoa mỉm cười.
Thạch ma ma đã trở về, chuyện ở Hải Đường uyển liền giao cho bà xử lý, những người trước đây Kỷ thị an bài Dung Hoa không chút khách khí đuổi tất cả về.
Hôm sau đi Tướng Quốc tự, Dung Hoa chỉ dẫn theo một mình Túy Đồng, còn Lê Hoa và Thạch ma ma ở lại sắp xếp dọn dẹp Hải Đường uyển.
................
Từ hôm qua, ba huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng đã tới thư viện, cho nên chuyến đi tới Tướng Quốc tự lần này chỉ có Kỷ thị và ba tỷ muội Dung Hoa. Kỷ thị và nữ nhi Diệp Di Châu ngồi cùng xe ngựa, Dung Hoa và Diệp Di Nguyệt ngồi một chiếc, xe ngựa còn lại dành cho bà tử và nha đầu.
Vừa lên xe, Diệp Di Nguyệt đã cười lấy lòng: "Ngũ tỷ tỷ."
"Lục muội." Dung Hoa lạnh nhạt đáp.
Diệp Di Nguyệt nhìn mặt liền đoán được ý, chỉ khách sáo thêm hai câu thì không nói chuyện nữa.
Vì đã giao hẹn với Kỷ phu nhân, cho nên hai nhà trực tiếp tới Tướng Quốc tự.
Qua một canh giờ, bọn họ cuối cùng cũng tới nơi, từng người lần lượt xuống xe, hai bên gặp nhau liền hành lễ. Hôm nay Kỷ phu nhân ngoại trừ mang nữ nhi Kỷ Vũ Tú ra, còn mang theo nhi tử Kỷ Vũ Kình và con thiếp thất Kỷ Vũ Chương.
Chào hỏi xong, đoàn người liền vào trong. Tướng Quốc Tự là ngôi chùa số một kinh thành, khói hương nghi ngút, hiện tại lại là ngày đem nên người dâng hương rất nhiều.
Vì không để người ngoài va chạm quý phu nhân cùng các tiểu thư, thiện phòng sớm đã chuẩn bị sẵn, Kỷ phu nhân và Kỷ thị mang theo bọn tiểu bối về phòng nghỉ ngơi trước, sau đó mới đi bái tạ Bồ Tát.
Hai người Kỷ thị và Kỷ phu nhân cung kính quỳ lạy trước Đại Hùng Bảo Điện (1). Dung Hoa cũng quỳ gối dập đầu ba cái.
(1) Đại Hùng Bảo Điện là trung tâm của chùa, nơi thờ giáo tổ Phật Thích Ca Mâu Ni.
Góp tiền nhang đèn xong, Kỷ phu nhân mới cười nói với Kỷ thị: "Chúng ta đi nghe sư phụ giảng kinh, để đám tiểu bối ra ngoài một chút, phong cảnh của Tướng Quốc Tự hiện tại cũng không tồi."
"Được, muội cũng đang có ý này." Kỷ thị nhìn đám người Dung Hoa, "Đừng đi xa quá, có biết không?"
"Vâng." Ba tỷ muội Dung Hoa và Kỷ Vũ Tú vội ngoan ngoãn đáp.
"Hai huynh đệ con cũng đi đi, có điều đừng va chạm trúng người khác." Kỷ phu nhân cũng dặn dò Kỷ Vũ Kình và Kỷ Vũ Chương một tiếng.
Tuy nam nữ khác biệt, nhưng bọn họ cũng là thân thích, hơn nữa nơi này lại là Tướng Quốc Tự trang nghiêm, có đi với nhau cũng không ảnh hưởng. Có điều Kỷ phu nhân lại không muốn để huynh đệ Kỷ Vũ Kình cùng mấy tiểu cô nương du ngoạn, người dâng hương hôm nay không ít, nói không chừng sẽ quen thêm bằng hữu.
"Vâng, mẫu thân." Kỷ Vũ Chương và Kỷ Vũ Kình cùng đáp.
Kỷ thị và Kỷ phu nhân dặn dò thêm vài câu mới cùng sư phó bên cạnh đi lễ phật.
Rời khỏi Đại Hùng Bảo Điện trang nghiêm, Kỷ Vũ Kình và Kỷ Vũ Chương không đi tìm bằng hữu mà đi cùng mọi người.
Nha đầu gia đinh đi theo, đoàn người quá đông khó tránh khỏi những việc ngoài ý muốn, Dung Hoa cũng rất nhanh bị bỏ lại một mình. Nàng liền mang theo Túy Đồng đi thưởng thức cảnh sắc bên khác.
"Ngũ tiểu thư!"
Dung Hoa dừng bước, quay đầu nhìn.
Một thân cẩm y màu lam nhạt, tóc vấn bạch ngọc quan, dáng người cao lớn, vạt áo theo gió mà động rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng thần sắc vẫn lạnh lẽo như tuyết.
Không phải Liễu Hành thì còn ai vào đây?
Dung Hoa liếc mắt nhìn Túy Đồng.
Túy Đồng lắc đầu.
Dung Hoa khẽ cười, đi qua: "Liễu công tử, thật không ngờ lại trùng hợp gặp công tử ở đây."
Liễu Hành khẽ đáp: "Ta cũng không ngờ."
Dung Hoa mỉm cười: "Ta còn định qua mấy ngày nữa đi tìm công tử, không ngờ lại gặp công tử ở đây."
Thần sắc Liễu Hành vẫn lãnh đạm như thường, ánh mắt vẫn luôn nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
Cánh tay cầm ly trà cứng đờ, Bạch Lẫm nhíu mày nhìn về phía quản sự: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Quản sự định nói lại thôi, sự tình đã truyền khắp kinh thành, nhà nhà đều biết, hắn còn tưởng nó chỉ là lời đồn, nhưng mới mấy ngày Bạch Lẫm đã quay lại kinh thành, ông ta chần chờ một lát, mới nói: "Đại thiếu gia, sao ngài lại trở về, có phải có gì phân phó hay không?"
Sắc mặt Bạch Lẫm trở nên nghiêm trọng.
Quản sự lập tức giải thích: "Cũng không phải đại sự gì, chỉ là Ngũ tiểu thư của Diệp gia mấy ngày trước đó đã chết đột nhiên trở về, hai ngày nay trong kinh thành liền có chút lời đồn liên quan tới Quốc Công phu nhân..."
Quản sự không còn do dự, nhanh chóng đem chuyện trong hai ngày này tỉ mỉ kể lại.
Thật không ngờ, nàng lại trở về Diệp gia, đúng là gan lớn! Có điều tại sao kinh thành lại có lời đồn như vậy? Bạch Lẫm nhíu mày hỏi: "Lời đồn xuất phát từ đâu?"
"Tiểu nhân phái người đi điều tra ngay." Quản sự trả lời.
"Không cần." Bạch Lẫm xua tay, chỉ ra lệnh, "Phân phó xuống, sáng mai lập tức rời kinh." Nữ nhân cũng gia nghiệp, bên nặng bên nhẹ, trong lòng Bạch Lẫm hiểu rõ.
Huống hồ, trong nhà không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm hắn.
Là hắn sơ ý.
Thường Xuyên sửng sốt, sau đó liền nhận lệnh: "Vâng, tiểu nhân đi an bài ngay."
Quả nhiên, đoàn người Bạch Lẫm rời kinh vào sáng sớm hôm sau.
.................
Buổi trưa, Túy Đồng đem chuyện này bẩm báo cho Diệp Dung Hoa, Dung Hoa vẫn bình tĩnh, bởi vì kết quả nàng sớm đã đón được.
Có điều...
Ánh mắt nhìn phong thư chuyển sang gương mặt Túy Đồng.
"Sao vậy, tiểu thư?" Túy Đồng bị nàng nhìn tới cảm thấy khó hiểu.
Dung Hoa nhíu mày: "Liễu công tử hình như không hề đơn giản."
Túy Đồng đi theo cạnh nàng nhưng tình hình bên ngoài lại vô cùng rõ ràng, một nha đầu đã có khả năng như vậy, Liễu Hành kia chắc chắn còn lợi hại hơn tưởng tượng trong đầu.
Túy Đồng cười cười: "Nô tỳ chỉ là quan tâm tiểu thư, sợ Bạch Lẫm kia gây bất lợi cho người." Nửa chữ cũng không nhắc tới Liễu Hành.
Dung Hoa cười cười, cũng không truy hỏi mà tiếp tục xem phong thư trong tay. Đúng lúc này, Thạch ma ma và Lê Hoa trở về, một người là bà vú của nàng, một người là đại nha đầu thân cận, trên đường tuy đã biết chuyện nhưng hiện tại thấy Dung Hoa vẫn sống sờ sờ, hai người không khỏi kích động, nức nở ôm Dung Hoa khóc tới khàn cả giọng. Những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống, nức nở.
Dung Hoa cũng cảm thấy chua xót.
Qua một lúc lâu, mọi người mới ngừng khóc. Thạch ma ma nhìn Dung Hoa, nghẹn ngào: "Đúng là tiểu thư, tiểu thư thật sự không sao rồi."
Dung Hoa mỉm cười.
Thạch ma ma đã trở về, chuyện ở Hải Đường uyển liền giao cho bà xử lý, những người trước đây Kỷ thị an bài Dung Hoa không chút khách khí đuổi tất cả về.
Hôm sau đi Tướng Quốc tự, Dung Hoa chỉ dẫn theo một mình Túy Đồng, còn Lê Hoa và Thạch ma ma ở lại sắp xếp dọn dẹp Hải Đường uyển.
................
Từ hôm qua, ba huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng đã tới thư viện, cho nên chuyến đi tới Tướng Quốc tự lần này chỉ có Kỷ thị và ba tỷ muội Dung Hoa. Kỷ thị và nữ nhi Diệp Di Châu ngồi cùng xe ngựa, Dung Hoa và Diệp Di Nguyệt ngồi một chiếc, xe ngựa còn lại dành cho bà tử và nha đầu.
Vừa lên xe, Diệp Di Nguyệt đã cười lấy lòng: "Ngũ tỷ tỷ."
"Lục muội." Dung Hoa lạnh nhạt đáp.
Diệp Di Nguyệt nhìn mặt liền đoán được ý, chỉ khách sáo thêm hai câu thì không nói chuyện nữa.
Vì đã giao hẹn với Kỷ phu nhân, cho nên hai nhà trực tiếp tới Tướng Quốc tự.
Qua một canh giờ, bọn họ cuối cùng cũng tới nơi, từng người lần lượt xuống xe, hai bên gặp nhau liền hành lễ. Hôm nay Kỷ phu nhân ngoại trừ mang nữ nhi Kỷ Vũ Tú ra, còn mang theo nhi tử Kỷ Vũ Kình và con thiếp thất Kỷ Vũ Chương.
Chào hỏi xong, đoàn người liền vào trong. Tướng Quốc Tự là ngôi chùa số một kinh thành, khói hương nghi ngút, hiện tại lại là ngày đem nên người dâng hương rất nhiều.
Vì không để người ngoài va chạm quý phu nhân cùng các tiểu thư, thiện phòng sớm đã chuẩn bị sẵn, Kỷ phu nhân và Kỷ thị mang theo bọn tiểu bối về phòng nghỉ ngơi trước, sau đó mới đi bái tạ Bồ Tát.
Hai người Kỷ thị và Kỷ phu nhân cung kính quỳ lạy trước Đại Hùng Bảo Điện (1). Dung Hoa cũng quỳ gối dập đầu ba cái.
(1) Đại Hùng Bảo Điện là trung tâm của chùa, nơi thờ giáo tổ Phật Thích Ca Mâu Ni.
Góp tiền nhang đèn xong, Kỷ phu nhân mới cười nói với Kỷ thị: "Chúng ta đi nghe sư phụ giảng kinh, để đám tiểu bối ra ngoài một chút, phong cảnh của Tướng Quốc Tự hiện tại cũng không tồi."
"Được, muội cũng đang có ý này." Kỷ thị nhìn đám người Dung Hoa, "Đừng đi xa quá, có biết không?"
"Vâng." Ba tỷ muội Dung Hoa và Kỷ Vũ Tú vội ngoan ngoãn đáp.
"Hai huynh đệ con cũng đi đi, có điều đừng va chạm trúng người khác." Kỷ phu nhân cũng dặn dò Kỷ Vũ Kình và Kỷ Vũ Chương một tiếng.
Tuy nam nữ khác biệt, nhưng bọn họ cũng là thân thích, hơn nữa nơi này lại là Tướng Quốc Tự trang nghiêm, có đi với nhau cũng không ảnh hưởng. Có điều Kỷ phu nhân lại không muốn để huynh đệ Kỷ Vũ Kình cùng mấy tiểu cô nương du ngoạn, người dâng hương hôm nay không ít, nói không chừng sẽ quen thêm bằng hữu.
"Vâng, mẫu thân." Kỷ Vũ Chương và Kỷ Vũ Kình cùng đáp.
Kỷ thị và Kỷ phu nhân dặn dò thêm vài câu mới cùng sư phó bên cạnh đi lễ phật.
Rời khỏi Đại Hùng Bảo Điện trang nghiêm, Kỷ Vũ Kình và Kỷ Vũ Chương không đi tìm bằng hữu mà đi cùng mọi người.
Nha đầu gia đinh đi theo, đoàn người quá đông khó tránh khỏi những việc ngoài ý muốn, Dung Hoa cũng rất nhanh bị bỏ lại một mình. Nàng liền mang theo Túy Đồng đi thưởng thức cảnh sắc bên khác.
"Ngũ tiểu thư!"
Dung Hoa dừng bước, quay đầu nhìn.
Một thân cẩm y màu lam nhạt, tóc vấn bạch ngọc quan, dáng người cao lớn, vạt áo theo gió mà động rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng thần sắc vẫn lạnh lẽo như tuyết.
Không phải Liễu Hành thì còn ai vào đây?
Dung Hoa liếc mắt nhìn Túy Đồng.
Túy Đồng lắc đầu.
Dung Hoa khẽ cười, đi qua: "Liễu công tử, thật không ngờ lại trùng hợp gặp công tử ở đây."
Liễu Hành khẽ đáp: "Ta cũng không ngờ."
Dung Hoa mỉm cười: "Ta còn định qua mấy ngày nữa đi tìm công tử, không ngờ lại gặp công tử ở đây."
Thần sắc Liễu Hành vẫn lãnh đạm như thường, ánh mắt vẫn luôn nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.