Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158
Thích một người không phải là như vậy sao?
Từng thời từng khắc đều muốn gặp đối phương, mỗi thời mỗi khắc đều muốn được ở bên nhau.
Phó Cửu Lận nhìn nàng ta một hồi, nhẹ giọng: "Lời ta nói là thật, không hề lừa muội." Thanh âm không lớn nhưng lại xuất phát từ nội tâm.
Đúng, là hắn thích Dung Hoa.
Nhưng nếu nàng không có người trong lòng, còn chưa đính hôn, không cùng Chu Hành lưỡng tình tương duyệt, hắn nhất định sẽ tranh giành.
Tới lúc đó, bản thân còn có thể dựa vào thân phận nghĩa tử của dưỡng phụ mà tranh thủ, vì nghĩa phụ, hắn và nàng có thể cùng nhau tẫn hiếu với ông, như thế có thể cùng Chu Hành ganh đua cao thấp.
Chỉ là nàng đã có người mình thích, cùng đối phương lưỡng tình tương duyệt, trước mắt cũng sắp thành thân, cho nên hắn chưa từng có suy nghĩ quá phận.
Đây là số mệnh, hắn cuối cùng vẫn chậm hơn y một bước.
Không, là chậm hơn một đoạn đường dài.
Tình nghĩa giữa Chu Hành và nàng nào có chỗ cho người khác xen vào? Cho dù hắn bắt nàng, cùng nàng ở chung đoạn thời gian lâu như vậy, Chu Hành cũng chưa từng hoài nghi trong sạch của nàng, thiên sơn vạn thủy mà tới tìm nàng.
Đúng vậy, là nam nhân, nếu hôn thê của mình bị người khác bắt đi, còn sống chung lâu ngày, để tay lên ngực tự hỏi, hắn không làm được như Chu Hành.
Có lẽ vì tình cảm dành cho nàng chưa đủ sâu.
Cũng may, chính mình chưa hãm sâu vào.
Cho nên, hắn thích Dung Hoa nhưng trước nay chưa từng có suy nghĩ chiếm đoạt nàng.
"Lâu ca ca, từ khi nào huynh lại trở nên nhát gan như vậy?" Yến Phi nâng cằm, "Hay vì Chu Hành là Vương gia, huynh sợ ngài ấy? Sợ ngài ấy trả thù mình? Sợ ngài ấy giận chó đánh mèo lên Phó gia?"
Nói tới đây, nàng ta hừ lạnh, "Cho dù nàng và Chu Hành có hôn ước thì thế nào? Nàng là nữ nhi của thừa tướng Đông Lăng, là người hoàng đế Đại Chu tứ hôn được sao? Khi đó phụ thân chưa biết thân phận của nàng, vì vậy hôn sự này không thể tính! Lệnh của cha mẹ lời người mai mối, nếu phụ thân không đồng ý, Chiêu Vương cũng không thể làm gì."
Phó Cửu Lận cảm thấy nàng ta thật buồn cười, nói: "Yến Phi, muội đừng quên, là nghĩa phụ muốn bọn họ thành thân ở bên này."
Nếu không hài lòng con rể Chu Hành, nghĩa phụ sao có thể khua chiêng gõ mõ chuẩn bị? Với cách làm người của nghĩa phụ, nếu không hài lòng, ông ấy nhất định sẽ có biện pháp giải quyết hôn sự này.
Tất cả chi tiết mình tra được ở Đại Chu đều bẩm báo cho nghĩa phụ.
Hơn nữa, mấy ngày qua, nghĩa phụ sao có thể không nhìn thấy tình ý của hai người?
Yến Phi cư nhiên còn nghĩ tới chuyện tìm nghĩa phụ tới ngăn cản bọn họ!
"Huynh đang sợ!" Yến Phi nhướng mày, "Phụ thân từ trước tới nay đều rất thương huynh, có phụ thân chống lưng, Lâu ca ca còn sợ sao? Nếu biết huynh cũng thích nàng, phụ thân khẳng định nguyện ý giúp huynh cưới được tỷ ấy. Phụ thân không đồng ý, chẳng lẽ Chiêu Vương có thể cường đoạt hay sao? Nơi này là Đông Lăng, không phải Đại Chu, tỷ tỷ lớn lên bên ngoài, khẳng định cũng muốn ở lại tẫn hiếu với phụ thân. Muội lập tức đi tìm phụ thân, nhờ phụ thân làm chủ cho hai người."
Dứt lời, Yến Phi liền đứng dậy.
"Hồ nháo!" Phó Cửu Lận duỗi tay ép ấn Yến Phi trở về, yên lặng nhìn nàng ta như trước nay không hề quen biết, "Yến Phi, muội sao lại biến thành bộ dáng này?"
Nàng ta sao lại biến thành bộ dáng như vậy?
Tuy biết nàng ta có chút tâm cơ nhưng trước nay không hề quá phận, hiện tại sao lại biến thành bộ dáng này?
Tự cao tự đại, tự cho mình là đúng!
"Muội như thế nào? Muội muốn hạnh phúc, muốn gả cho người mình thích có gì sai?" Yến Phi nói tới hùng hồn đầy lý lẽ.
Phó Cửu Lận ngước mắt nhàn nhạt nhìn nàng ta một hồi, nói: "Chuyện hôm nay ta coi như chưa từng nghe thấy, muội trở về đi."
"Lâu ca ca!" Yến Phi mở to hai mắt nhìn, "Muội nói nhiều như thế, chẳng lẽ một chút huynh cũng không nghe vào sao? Người mình thích vì sao không thể đi tranh thủ? Huynh cũng đâu phải không có cơ hội! Chẳng lẽ huynh cứ trơ mắt nhìn nàng mặc áo cưới gả cho người khác sao? Huynh không sợ hối hận sao? Huynh có thể khẳng định tương lai mình không hối hận? Lâu ca ca, huynh không cần phải sợ, phụ thân sẽ giúp huynh, phụ thân nhất định sẽ giúp huynh cưới được tỷ tỷ!"
"Ta không hối hận!" Hắn chỉ cần nàng hạnh phúc, hơn nữa hắn tin Chu Hành có thể cho nàng hạnh phúc! Phó Cửu Lận nghiêm túc nói, "Vì vậy, Yến Phi, muội đừng nói nữa, xúi giục, phép khích tướng, tất cả đều không có tác dụng, muội muốn làm gì, ta không ngăn cản muội, nhưng muội đừng hòng đánh chủ ý lên người của ta."
Nàng ta muốn chọc Chu Hành, vậy tự đi đi.
Trái phải đều là nàng ta tìm đường chết.
"Cái gì là đánh chủ ý? Chẳng lẽ muội nói gì sai? Huynh không thích tỷ tỷ sao? Lâu ca ca, phụ thân sẽ giúp chúng ta, huynh còn gì phải do dự nữa?"
Phó Cửu Lận đột nhiên bật cười: "Yến Phi, muội cảm thấy nghĩa phụ sẽ tin sao? Nói ta thích Dung Hoa phụ thân liền tác hợp cho chúng ta? Muội quá ngây thơ rồi!"
Nàng ta có thể không màng tới tình cha con.
Nhưng hắn lại không thể ở sau lưng nghĩa phụ thọc con dao nhỏ!
Tuy từng vì không rõ sự tình mà bắt cóc người ta tới đây, nhưng hiện tại còn muốn hắn đi chia rẽ nàng và Chu Hành?
Cho dù thích nàng, hắn cũng sẽ không làm như vậy.
Nàng là ái nữ nghĩa phụ thất lạc nhiều năm, lại cùng Chu Hành lưỡng tình tương duyệt, nếu theo lời Yến Phi đi làm, vậy không phải là đâm vào lòng nghĩa phụ một con dao sao?
Mấy năm nay, nghĩa phụ dạy dỗ hắn, dưỡng dục hắn, coi hắn như con ruột, nếu hắn làm vậy, đó chính là vong ân phụ nghĩa!
Thấy hắn nửa điểm cũng không có bộ dáng chịu nghe mình khuyên, Yến Phi không khỏi cười nhạo: "Ngày thường thấy huynh hành sự quyết đoán, trước nay đều không sợ ai, không ngờ lần này huynh lại không có dũng khí đi tranh đoạt nữ tử mình thích!"
"Yến Phi, muội làm như vậy, muội có nghĩ tới cảm nhận của đối phương không? Muội chia rẽ bọn họ như vậy, y sẽ chấp nhận sao?" Mặc Yến Phi khiêu khích hay miệt thị, Phó Cửu Lận cũng không tức giận, hắn nhìn nàng ta, chậm rãi nói, "Muội cho rằng muội thích người ta, người ta cũng phải thích muội sao?"
Sắc mặt Yến Phi trắng bệch, nâng cằm nói: "Muội từ nhỏ lớn lên trước mặt phụ thân mẫu thân, từ nhỏ đã coi lời nói và việc làm của phụ thân mẫu thân là mẫu mực, so với nàng từ nhỏ không có phụ mẫu, muội của hiện tại nào có điểm thua kém, ngài ấy chắc chắn thích muội!"
Ngữ khí chắc chắn, ánh mắt tự tin.
Sao có thể tự tin người ta cũng thích mình như vậy? Phó Cửu Lận nhất thời không biết nói gì, trầm mặc một lát mới mở miệng: "Chúng ta cùng nhau trưởng thành, vì vậy ta cho muội lời khuyên, đừng trêu chọc Chu Hành, còn nữa... Muội đừng quên Yến Dung Hoa mình nói tới là tỷ tỷ của mình, là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ."
"Vì cái gì? Vì cái gì các người đều giúp đỡ nàng? Phụ thân như thế, mẫu thân như thế, Lâu ca ca huynh cũng vậy." Yến Phi nổi giận đùng đùng đứng lên, "Hảo tâm lại trở thành lòng lang dạ thú, tương lai huynh sẽ hối hận! Hừ!"
Dứt lời, nàng ta phất tay áo bỏ đi.
Tương lai sẽ hối hận sao? Có lẽ là vậy, nhưng phần tình cảm này cũng có lẽ sẽ theo năm tháng mà phai nhạt
Cho nên, chuyện của tương lai hắn không có cách nào chắc chắn.
Nhưng hiện tại hắn có thể khẳng định quyết định của mình là đúng, nếu làm theo chủ ý của Yến Phi, chỉ cần hắn đi một bước, không chỉ không có được trái tim Dung Hoa, hắn sẽ mất đi nghĩa phụ đối với hắn ân trọng như núi.
Với hành động phất tay áo bỏ đi của Yến Phi, Phó Cửu Lận không để trong lòng, chỉ lên tiếng gọi Chu Chước tiến vào: "Ngươi đi xem Vương gia là đang ở bên chỗ Đại tiểu thư hay viện của mình."
Chu Chước nhận lệnh, xoay người ra ngoài một lúc liền trở về: "Vương gia đang ở trong viện của mình."
Yến Phi cùng Trúc Thanh Trúc Họa về viện, vừa vào phòng liền bắt gặp gương mặt của hai nha đầu xa lạ, không đợi nàng mở miệng, bọn họ đã tiến lên chào hỏi, giới thiệu.
Yến Phi lập tức nổi giận tới bốc khói.
Mẫu thân vậy mà phái người tới giám thị nàng!
Yến Phi vung tay áo vào buồng trong.
Trúc Thanh và Trúc Họa hai mắt nhìn nhau, Trúc Thanh đi theo hầu hạ Yến Phi, Trúc Họa phân phó nha đầu an bài cho hai người mới tới.
Yến Phi ngồi trước bàn trang điểm tức giận tới đôi mắt đỏ bừng.
Trúc Thanh đi qua, thấp giọng khuyên nhủ: "Hiện giờ Đại tiểu thư đang nổi bật, người đừng đối đầu với nàng ấy nữa."
Tiểu thư không phải người lỗ mãng, nhưng vì động tình, hành sự liền có chút mất bình tĩnh.
Đại tiểu thư trở về được mấy ngày?
Tiểu thư lớn lên bên này từ nhỏ, muốn ngáng chân giáo huấn nàng không phải dễ như trở bàn tay sao?
Yến Phi cắn môi không nói gì.
Trúc Thanh giúp nàng ta tháo trâm, cầm lược nhẹ nhàng chải tóc: "Một bên mười mấy năm, một bên chỉ có quang cảnh mấy ngày, ai quan trọng hơn chứ?" Rốt cuộc giữa người và người cũng phải có tình cảm.
Yến Phi gật đầu, bực bội trên gương mặt dần dần được cởi xuống.
Trúc Thanh thở phào nhẹ nhõm.
......................
Phó Cửu Lận tới, Chu Hành có chút kinh ngạc.
Tuy cùng ở tướng phủ, bọn họ một người là nghĩa tử của Yến Thừa Tướng, một người là con rể tương lai, nhưng bọn họ ngoại trừ tới Hạ Noãn Viện hoặc gặp bên chỗ Yến Thừa Tướng kia, hai người căn bản không có giao kết.
Càng đừng nói là tới cửa bái phỏng.
Đối với Chu Hành, Phó Cửu Lận tuy không thương tổn Dung Hoa, nhưng hắn lại xác thật trói hôn thê của mình rời đi, chuyện này chắc chắn không chút nghi ngờ, tuy y vì mặt mũi của Yến Thừa Tướng, trước nay không tìm hắn tính sổ, nhưng y không thể làm như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Hơn nữa hắn còn thích vị hôn thê của y.
Điểm này, Chu Hành thấy rất rõ ràng.
Chỉ là, hắn tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, lại là nghĩa huynh của Dung Hoa, cho nên trước nay không nói gì. Đối với người bên cạnh Dung Hoa, Chu Hành luôn có kiên nhẫn.
"Vương gia." Phó Cửu Lận ôm quyền.
"Cảnh Chi." Cảnh Chi là tên tự của Phó Cửu Lận, Chu Hành ôm quyền đáp lễ: "Nhạc phụ xin nghỉ, chẳng lẽ ngươi cũng cùng xin nghỉ hả?"
"Đương nhiên, đại hôn của Dung muội muội và Vương gia có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, ta đương nhiên phải giúp đỡ nghĩa phụ." Phó Cửu Lận tươi cười ôn nhã, quay đầu nhìn đình hóng gió trong viện, "Trời đẹp, không biết Vương gia có nhã hứng uống ly rượu không?"
Nói tới đây, hắn lại nhìn quanh một cái: "Sao không thấy Thần Nhi?"
"Đang ở Hạ Noãn Viện, không tới đây." Chu Hành trả lời, sau đó phân phó Lâm Thắng, "Đi lấy hai bầu rượu tới đây."
Lâm Thắng gật đầu đi chuẩn bị.
Chu Hành và Phó Cửu Lận ra đình hóng gió, thong thả ngồi xuống.
Hai người vừa an tọa, Lâm Thắng đã mang rượu tới, phía sau còn có bà tử ban theo đồ nhắm rượu, bày lên bàn xong, bà tử khom người lui xuống, Lâm Thắng cũng thối lui đứng cùng Chu Chước.
Trên đầu mặt trời sáng lạn, ánh mắt có thể nhìn thấy xuân ý dạt dào, cùng hoa bay bay quanh mái hiên, mùi hương của rượu tản ra, Phó Cửu Lận thưởng thức, nói: "Lê Hoa Bạch là loại rượu duy nhất nghĩa phụ thích."
"Ừ, hai ngày trước nhạc phụ phái người mang tới đây." Chu Hành chạm chén với hắn, uống một ngụm.
Phó Cửu Lận cũng không kinh ngạc, cúi đầu uống, lại nói: "Vương gia ở đây đã quen chưa? Mấy ngày nay ta hơi bận rộn nên không tới thăm ngài."
Nói xong, hắn buông ly trà xuống, ngón tay chạm mặt bàn, chỉ cảm thấy một cổ lạnh lẽo từ ngón tay dâng lên, vội vàng rụt lại.
Hắn từ nhỏ thể trạng suy nhược, hiện tại tuy đã trưởng thành nhưng vẫn cực kỳ sợ lạnh.
Chu Hành gật đầu, nhẹ giọng: "Đã quen."
"Ừ, sắp tới rất bận, nếu Vương gia có chuyện cứ sai người tới nói với ta, dù sao ta cũng tương đối quen thuộc Đông Lăng." Phó Cửu Lận nhìn mặt mày tuấn tú như thanh sơn của y, ôn nhuận cười nói.
Tuấn lãng như vậy, hơn nữa một thân cao quý khí độ, khó trách Yến Phi lại động tâm.
"Được, có việc ta sẽ tìm ngươi hỗ trợ, tới lúc đó có lẽ sẽ phiền ngươi." Chu Hành giơ cao chén rượu.
Lời tuy nói thế nhưng Phó Cửu Lận biết đây chẳng qua chỉ là câu nói khách sáo, có điều có thể như vậy đã là không tồi, vì vậy liền cùng y chạm ly: "Vương gia khách khí, ta gọi Dung Hoa một tiếng muội muội, đây là chuyện nên làm."
Một ly rượu uống xong, Phó Cửu Lận duỗi tay rót cho mình, nâng chén: "Lần đó là ta hành sự không chu đáo, mong mượn chén rượu này xin lỗi Vương gia."
Dứt lời, hắn liền ngửa đầu uống cạn.
Chu Hành vội nói: "Đều đã qua, Cảnh Chi ngươi không cần đặt trong lòng." Tướng gia coi hắn như nhi tử thân sinh mà dạy dỗ dưỡng dục, Dung Hoa cũng đã nể mặt Thừa Tướng mà không so đo, y đương nhiên cũng không so đo với hắn.
Phó Cửu Lận lắc đầu, thản nhiên cười nói: "Chung quy vẫn là ta không suy xét chu toàn, nếu ta và nghĩa phụ, hoặc Dung muội muội thản nhiên, vậy các người cũng không cần trải qua nhiều chuyện như vậy."
Gương mặt tuấn lãng, nụ cười ôn nhuận, cả người mang tới cảm giác như gió xuân phất qua.
"Ngươi cũng vậy." Thanh âm Chu Hành đột nhiên lãnh đạm mấy phần.
Phó Cửu Lận cười, bưng chén rượu nhấp một ngụm, không tiếp tục đề tài cũ, nói sang chuyện khác.
Hàn huyên thêm vài câu, hắn gác chén rượu xuống, nói: "Mấy ngày nay Yến Phi thường xuyên tới Hạ Noãn Viện sao?" Hắn cũng từng đụng mặt vài lần.
Chu Hành nhíu mày: "Hôm nay ngươi tới..." Là vì Yến Phi.
"Nha đầu kia từ nhỏ đã bị nuông chiều, trước nay chưa từng chịu ủy khuất, là người không dễ dàng từ bỏ hay nhận thua, Dung Hoa khẳng định bị nha đầu kia làm phiền." Phó Cửu Lận cười nói, "Được rồi, không nói tới tỷ muội các nàng."
Dứt lời Phó Cửu Lận liền chuyển qua chuyện hành quân đánh giặc.
Tới là nhắc y cẩn thận Yến Phi! Chu Hành nhìn hắn, cũng không nói gì thêm, cùng hắn nói những chuyện ở trên sa trường.
Phó Cửu Lận đi qua không ít nơi, hơn nữa nam nhân thiên tính thích chiến trường, cho nên hai người nói đề tài này vô cùng hợp ý.
Đương nhiên, là Phó Cửu Lận nói chuyện nhiều hơn.
Mắt thấy tới chính ngọ, Chu Hành liền thuận tiện giữ hắn ở lại dùng cơm.
Phó Cửu Lận cũng không từ chối.
Chu Hành cho người qua Hạ Noãn Viện nói một tiếng, sau đó phân phó hạ nhân dọn cơm trưa.
Đương nhiên không thể thiếu Lê Hoa Bạch.
Phó Cửu Lận uống tới sắc mặt hồng hồng, đầu có chút say.
Sắc mặt Chu Hành ngược lại không hề thay đổi, nhấp rượu như uống trà.
Trước khi rời đi, Phó Cửu Lận còn kéo tay Chu Hành: "Ngài nhất định phải đối tốt với Dung muội muội, bằng không người làm Đại cữu ca này sẽ không tha cho ngài!" Dứt lời, hắn buông Chu Hành ra, vẫy tay với y, "Ngài nhớ kỹ chưa? Dung muội muội hiện giờ đã không còn là hài tử mồ côi không nhà để về nữa, nàng có nhà, có gia đình, có phụ thân, có chỗ dựa, ngài không thể khi dễ nàng, càng không thể phụ nàng, bằng không, cho dù ngài là Vương gia, ta cũng không tha cho ngài!"
Nói xong, hắn sải bước ra ngoài.
Không chỉ tới nhắc nhở mình cẩn thận với Yến Phi, còn tới cảnh cáo mình phải cho Dung Hoa hạnh phúc, bằng không hắn sẽ không bỏ qua cho mình? Còn nói vị trí của hắn chỉ là Đại cữu ca, để y an tâm sao?
Không thể không thừa nhận, mặc kệ hắn hành sự thế nào nhưng đối với Yến Thừa Tướng hắn cực kỳ tôn kính và hiếu thuận, bởi vì Yến Thừa Tướng, cho nên đối với chuyện của Anh Anh, hắn thu lại tâm ý của mình, chỉ coi nữ tử mình thích là muội muội.
Chu Hành nhìn hắn đi xa, mới nâng bước qua Hạ Noãn Viện.
"Hai người uống rượu?" Người được mùi rượu trên người y, Dung Hoa hỏi, sau đó phân phó Túy Đồng đi nấu canh giải rượu.
Chu Hành duỗi tay ôm Dung Hoa, lẩm bẩm gọi: "Anh Anh."
"Hửm?"
Chu Hành không nói gì, chỉ ôm chặt nàng, sức lực to lớn như muốn khiến nàng khảm vào cơ thể của mình.
"Chàng sao vậy? Phó Cửu Lận nói gì với chàng?" Dung Hoa nhẹ nhàng vỗ về sống lưng y, mềm giọng hỏi.
"Chỉ là muốn ôm nàng." Chu Hành lẩm bẩm.
Dung Hoa gật đầu, mặc y ôm.
Một hồi lâu, thấy Túy Đồng bưng canh giải rượu vào, Chu Hành mới thả nàng ra.
...................
Yến Xước không vào triều, chỉ cho người dâng sớ nói muốn xin nghỉ, tâm tình Can Phong Đế lập tức trở nên sung sướng, vung tay, làm trò trước mặt quần thần mà ân chuẩn, còn nói để ông nghỉ ngơi, không cần lo lắng chuyện triều đình.
Cả ngày tâm tình Can Phong Đế đều sảng khoái, chỉ hận Yến Xước không từ đây cáo lão hồi hương luôn.
Dám cảnh cáo ông, dám ép buộc ông hả?
Chẳng qua chỉ là một thần tử mà thôi.
Nói tới cùng, ở trước mặt thiên tử này, Yến Xước chẳng qua chỉ là một nô tài!
Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên Can Phong Đế phá lệ sau khi tan triều không tới Trọng Hoa Điện mà tới Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương.
Có điều tới hoàng hôn, trước mắt Can Phong Đế trở nên mơ hồ, nhìn rừng chữ rậm rạp liền cảm thấy bực bội, xem chồng tấu chương chất cao như núi, hận không thể trực tiếp ném hết vào lò thiêu, trong lòng lại tưởng niệm sương khói quanh quẩn ở Trọng Hoa Điện.
Nhưng nghĩ tới chuyện phải giáo huấn Yến Xước một lần, càng muốn nhân cơ hội này thu hồi quyền lực trong tay ông, Can Phong Đế chỉ đành cắn răng kiên trì.
...................
Liên tiếp mấy ngày, Can Phong Đế khổ không chịu nổi.
Mỗi ngày lâm triều, quần thần đều ồn ào tới túi bụi, Kim Loan Điện như cái chợ bán thức ăn, thiếu chút đã đánh nhau.
Tấu chương ngày càng chồng thành núi, Can Phong Đế không muốn làm tên hôn quân tùy tiện phê duyệt, cho nên mỗi một quyển tấu chương ông ta đều dụng tâm cẩn thận, nhưng chỉ mới mấy ngày, ông ta nhìn người như nhìn mấy cái bóng, đầu lúc nào cũng ong ong.
Buổi tối ngủ không đủ, vừa buông tấu chương trong tay xuống leo lên long sàn, ông ta đã bị cung nhân gọi dậy vào triều sớm.
Còn nữa, ba nhi tử cũng đã bắt đầu kết bè kéo cánh, ngầm đấu đá nhau.
Can Phong Đế cảm thấy chính mình như ở trong nước sôi lửa bỏng, cái đầu như muốn nổ tung.
Vì thế, ông ta liền nhớ tới ngày tháng có Yến Thừa Tướng.
Ngày tháng khi đó tốt đẹp cỡ nào, dễ chịu thế nào.
Mỗi ngày, bản thân chỉ cần ngồi trên long ỷ nghe tham tấu một chút, tan chiều, ông ta có thể tới Trọng Hoa Điện chuyên tâm luyện đan.
Triều chính đã có Yến Thừa Tướng xử lý trật tự ngay ngắn.
Trước nay ông ta chưa từng mệt mỏi như bây giờ.
Nhưng, bản thân đường đường là vua một nước, chẳng lẽ phải đi cầu một thần tử trở về?
Giống như chính mình không thể rời khỏi Yến Xước.
Giống như không có Yến Xước, thiên hạ này liền rối loạn vậy!
Can Phong Đế nghĩ như vậy, kiên trì thêm hai ngày nhưng cuối cùng cũng phải từ bỏ, lập tức phân phó Uông công công dẫn người tới phủ Thừa Tướng.
Muốn chuẩn bị hôn lễ, thời gian ngắn nhân thủ không đủ cũng không sao, Nội Vụ Phủ có thể tới hỗ trợ.
Yến Xước cảm tạ long ân, nửa câu cũng không nhắc tới chuyện triều chính.
Uông công công nhắc nhở một câu, ý bảo hiện tại ông đã có Nội Vụ Phủ sẵn sàng giúp đỡ chuẩn bị đại hôn cho Đại tiểu thư, vì thế ông nên trở về xử lý công vụ.
Yến Xước thở dài, chỉ nói nữ nhi chịu khổ bên ngoài nhiều năm, cho nên hôn lễ này ông nhất định phải tự mình chuẩn bị.
Sau khi Uông công công hồi cung, nghe hắn bẩm báo, Can Phong Đế tức giận tới ném hết tấu chương trên bàn xuống đất, sau đó phất tay áo qua Trọng Hoa Điện.
Dù sao cũng còn mấy ngày, Yến Xước muốn tự cao tự đại thì cứ làm đi, dù sao chỉ cần ông trở về xử lý tốt là được, tới lúc đó mệt chết ông!
.....................
Hôn kỳ cứ thế mà tới, mấy ngày nay Yến Phi nghe lời Ninh thị nói luôn thành thật ngây ngốc ở trong viện đột nhiên phái Trúc Họa xuất phủ.
Từng thời từng khắc đều muốn gặp đối phương, mỗi thời mỗi khắc đều muốn được ở bên nhau.
Phó Cửu Lận nhìn nàng ta một hồi, nhẹ giọng: "Lời ta nói là thật, không hề lừa muội." Thanh âm không lớn nhưng lại xuất phát từ nội tâm.
Đúng, là hắn thích Dung Hoa.
Nhưng nếu nàng không có người trong lòng, còn chưa đính hôn, không cùng Chu Hành lưỡng tình tương duyệt, hắn nhất định sẽ tranh giành.
Tới lúc đó, bản thân còn có thể dựa vào thân phận nghĩa tử của dưỡng phụ mà tranh thủ, vì nghĩa phụ, hắn và nàng có thể cùng nhau tẫn hiếu với ông, như thế có thể cùng Chu Hành ganh đua cao thấp.
Chỉ là nàng đã có người mình thích, cùng đối phương lưỡng tình tương duyệt, trước mắt cũng sắp thành thân, cho nên hắn chưa từng có suy nghĩ quá phận.
Đây là số mệnh, hắn cuối cùng vẫn chậm hơn y một bước.
Không, là chậm hơn một đoạn đường dài.
Tình nghĩa giữa Chu Hành và nàng nào có chỗ cho người khác xen vào? Cho dù hắn bắt nàng, cùng nàng ở chung đoạn thời gian lâu như vậy, Chu Hành cũng chưa từng hoài nghi trong sạch của nàng, thiên sơn vạn thủy mà tới tìm nàng.
Đúng vậy, là nam nhân, nếu hôn thê của mình bị người khác bắt đi, còn sống chung lâu ngày, để tay lên ngực tự hỏi, hắn không làm được như Chu Hành.
Có lẽ vì tình cảm dành cho nàng chưa đủ sâu.
Cũng may, chính mình chưa hãm sâu vào.
Cho nên, hắn thích Dung Hoa nhưng trước nay chưa từng có suy nghĩ chiếm đoạt nàng.
"Lâu ca ca, từ khi nào huynh lại trở nên nhát gan như vậy?" Yến Phi nâng cằm, "Hay vì Chu Hành là Vương gia, huynh sợ ngài ấy? Sợ ngài ấy trả thù mình? Sợ ngài ấy giận chó đánh mèo lên Phó gia?"
Nói tới đây, nàng ta hừ lạnh, "Cho dù nàng và Chu Hành có hôn ước thì thế nào? Nàng là nữ nhi của thừa tướng Đông Lăng, là người hoàng đế Đại Chu tứ hôn được sao? Khi đó phụ thân chưa biết thân phận của nàng, vì vậy hôn sự này không thể tính! Lệnh của cha mẹ lời người mai mối, nếu phụ thân không đồng ý, Chiêu Vương cũng không thể làm gì."
Phó Cửu Lận cảm thấy nàng ta thật buồn cười, nói: "Yến Phi, muội đừng quên, là nghĩa phụ muốn bọn họ thành thân ở bên này."
Nếu không hài lòng con rể Chu Hành, nghĩa phụ sao có thể khua chiêng gõ mõ chuẩn bị? Với cách làm người của nghĩa phụ, nếu không hài lòng, ông ấy nhất định sẽ có biện pháp giải quyết hôn sự này.
Tất cả chi tiết mình tra được ở Đại Chu đều bẩm báo cho nghĩa phụ.
Hơn nữa, mấy ngày qua, nghĩa phụ sao có thể không nhìn thấy tình ý của hai người?
Yến Phi cư nhiên còn nghĩ tới chuyện tìm nghĩa phụ tới ngăn cản bọn họ!
"Huynh đang sợ!" Yến Phi nhướng mày, "Phụ thân từ trước tới nay đều rất thương huynh, có phụ thân chống lưng, Lâu ca ca còn sợ sao? Nếu biết huynh cũng thích nàng, phụ thân khẳng định nguyện ý giúp huynh cưới được tỷ ấy. Phụ thân không đồng ý, chẳng lẽ Chiêu Vương có thể cường đoạt hay sao? Nơi này là Đông Lăng, không phải Đại Chu, tỷ tỷ lớn lên bên ngoài, khẳng định cũng muốn ở lại tẫn hiếu với phụ thân. Muội lập tức đi tìm phụ thân, nhờ phụ thân làm chủ cho hai người."
Dứt lời, Yến Phi liền đứng dậy.
"Hồ nháo!" Phó Cửu Lận duỗi tay ép ấn Yến Phi trở về, yên lặng nhìn nàng ta như trước nay không hề quen biết, "Yến Phi, muội sao lại biến thành bộ dáng này?"
Nàng ta sao lại biến thành bộ dáng như vậy?
Tuy biết nàng ta có chút tâm cơ nhưng trước nay không hề quá phận, hiện tại sao lại biến thành bộ dáng này?
Tự cao tự đại, tự cho mình là đúng!
"Muội như thế nào? Muội muốn hạnh phúc, muốn gả cho người mình thích có gì sai?" Yến Phi nói tới hùng hồn đầy lý lẽ.
Phó Cửu Lận ngước mắt nhàn nhạt nhìn nàng ta một hồi, nói: "Chuyện hôm nay ta coi như chưa từng nghe thấy, muội trở về đi."
"Lâu ca ca!" Yến Phi mở to hai mắt nhìn, "Muội nói nhiều như thế, chẳng lẽ một chút huynh cũng không nghe vào sao? Người mình thích vì sao không thể đi tranh thủ? Huynh cũng đâu phải không có cơ hội! Chẳng lẽ huynh cứ trơ mắt nhìn nàng mặc áo cưới gả cho người khác sao? Huynh không sợ hối hận sao? Huynh có thể khẳng định tương lai mình không hối hận? Lâu ca ca, huynh không cần phải sợ, phụ thân sẽ giúp huynh, phụ thân nhất định sẽ giúp huynh cưới được tỷ tỷ!"
"Ta không hối hận!" Hắn chỉ cần nàng hạnh phúc, hơn nữa hắn tin Chu Hành có thể cho nàng hạnh phúc! Phó Cửu Lận nghiêm túc nói, "Vì vậy, Yến Phi, muội đừng nói nữa, xúi giục, phép khích tướng, tất cả đều không có tác dụng, muội muốn làm gì, ta không ngăn cản muội, nhưng muội đừng hòng đánh chủ ý lên người của ta."
Nàng ta muốn chọc Chu Hành, vậy tự đi đi.
Trái phải đều là nàng ta tìm đường chết.
"Cái gì là đánh chủ ý? Chẳng lẽ muội nói gì sai? Huynh không thích tỷ tỷ sao? Lâu ca ca, phụ thân sẽ giúp chúng ta, huynh còn gì phải do dự nữa?"
Phó Cửu Lận đột nhiên bật cười: "Yến Phi, muội cảm thấy nghĩa phụ sẽ tin sao? Nói ta thích Dung Hoa phụ thân liền tác hợp cho chúng ta? Muội quá ngây thơ rồi!"
Nàng ta có thể không màng tới tình cha con.
Nhưng hắn lại không thể ở sau lưng nghĩa phụ thọc con dao nhỏ!
Tuy từng vì không rõ sự tình mà bắt cóc người ta tới đây, nhưng hiện tại còn muốn hắn đi chia rẽ nàng và Chu Hành?
Cho dù thích nàng, hắn cũng sẽ không làm như vậy.
Nàng là ái nữ nghĩa phụ thất lạc nhiều năm, lại cùng Chu Hành lưỡng tình tương duyệt, nếu theo lời Yến Phi đi làm, vậy không phải là đâm vào lòng nghĩa phụ một con dao sao?
Mấy năm nay, nghĩa phụ dạy dỗ hắn, dưỡng dục hắn, coi hắn như con ruột, nếu hắn làm vậy, đó chính là vong ân phụ nghĩa!
Thấy hắn nửa điểm cũng không có bộ dáng chịu nghe mình khuyên, Yến Phi không khỏi cười nhạo: "Ngày thường thấy huynh hành sự quyết đoán, trước nay đều không sợ ai, không ngờ lần này huynh lại không có dũng khí đi tranh đoạt nữ tử mình thích!"
"Yến Phi, muội làm như vậy, muội có nghĩ tới cảm nhận của đối phương không? Muội chia rẽ bọn họ như vậy, y sẽ chấp nhận sao?" Mặc Yến Phi khiêu khích hay miệt thị, Phó Cửu Lận cũng không tức giận, hắn nhìn nàng ta, chậm rãi nói, "Muội cho rằng muội thích người ta, người ta cũng phải thích muội sao?"
Sắc mặt Yến Phi trắng bệch, nâng cằm nói: "Muội từ nhỏ lớn lên trước mặt phụ thân mẫu thân, từ nhỏ đã coi lời nói và việc làm của phụ thân mẫu thân là mẫu mực, so với nàng từ nhỏ không có phụ mẫu, muội của hiện tại nào có điểm thua kém, ngài ấy chắc chắn thích muội!"
Ngữ khí chắc chắn, ánh mắt tự tin.
Sao có thể tự tin người ta cũng thích mình như vậy? Phó Cửu Lận nhất thời không biết nói gì, trầm mặc một lát mới mở miệng: "Chúng ta cùng nhau trưởng thành, vì vậy ta cho muội lời khuyên, đừng trêu chọc Chu Hành, còn nữa... Muội đừng quên Yến Dung Hoa mình nói tới là tỷ tỷ của mình, là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ."
"Vì cái gì? Vì cái gì các người đều giúp đỡ nàng? Phụ thân như thế, mẫu thân như thế, Lâu ca ca huynh cũng vậy." Yến Phi nổi giận đùng đùng đứng lên, "Hảo tâm lại trở thành lòng lang dạ thú, tương lai huynh sẽ hối hận! Hừ!"
Dứt lời, nàng ta phất tay áo bỏ đi.
Tương lai sẽ hối hận sao? Có lẽ là vậy, nhưng phần tình cảm này cũng có lẽ sẽ theo năm tháng mà phai nhạt
Cho nên, chuyện của tương lai hắn không có cách nào chắc chắn.
Nhưng hiện tại hắn có thể khẳng định quyết định của mình là đúng, nếu làm theo chủ ý của Yến Phi, chỉ cần hắn đi một bước, không chỉ không có được trái tim Dung Hoa, hắn sẽ mất đi nghĩa phụ đối với hắn ân trọng như núi.
Với hành động phất tay áo bỏ đi của Yến Phi, Phó Cửu Lận không để trong lòng, chỉ lên tiếng gọi Chu Chước tiến vào: "Ngươi đi xem Vương gia là đang ở bên chỗ Đại tiểu thư hay viện của mình."
Chu Chước nhận lệnh, xoay người ra ngoài một lúc liền trở về: "Vương gia đang ở trong viện của mình."
Yến Phi cùng Trúc Thanh Trúc Họa về viện, vừa vào phòng liền bắt gặp gương mặt của hai nha đầu xa lạ, không đợi nàng mở miệng, bọn họ đã tiến lên chào hỏi, giới thiệu.
Yến Phi lập tức nổi giận tới bốc khói.
Mẫu thân vậy mà phái người tới giám thị nàng!
Yến Phi vung tay áo vào buồng trong.
Trúc Thanh và Trúc Họa hai mắt nhìn nhau, Trúc Thanh đi theo hầu hạ Yến Phi, Trúc Họa phân phó nha đầu an bài cho hai người mới tới.
Yến Phi ngồi trước bàn trang điểm tức giận tới đôi mắt đỏ bừng.
Trúc Thanh đi qua, thấp giọng khuyên nhủ: "Hiện giờ Đại tiểu thư đang nổi bật, người đừng đối đầu với nàng ấy nữa."
Tiểu thư không phải người lỗ mãng, nhưng vì động tình, hành sự liền có chút mất bình tĩnh.
Đại tiểu thư trở về được mấy ngày?
Tiểu thư lớn lên bên này từ nhỏ, muốn ngáng chân giáo huấn nàng không phải dễ như trở bàn tay sao?
Yến Phi cắn môi không nói gì.
Trúc Thanh giúp nàng ta tháo trâm, cầm lược nhẹ nhàng chải tóc: "Một bên mười mấy năm, một bên chỉ có quang cảnh mấy ngày, ai quan trọng hơn chứ?" Rốt cuộc giữa người và người cũng phải có tình cảm.
Yến Phi gật đầu, bực bội trên gương mặt dần dần được cởi xuống.
Trúc Thanh thở phào nhẹ nhõm.
......................
Phó Cửu Lận tới, Chu Hành có chút kinh ngạc.
Tuy cùng ở tướng phủ, bọn họ một người là nghĩa tử của Yến Thừa Tướng, một người là con rể tương lai, nhưng bọn họ ngoại trừ tới Hạ Noãn Viện hoặc gặp bên chỗ Yến Thừa Tướng kia, hai người căn bản không có giao kết.
Càng đừng nói là tới cửa bái phỏng.
Đối với Chu Hành, Phó Cửu Lận tuy không thương tổn Dung Hoa, nhưng hắn lại xác thật trói hôn thê của mình rời đi, chuyện này chắc chắn không chút nghi ngờ, tuy y vì mặt mũi của Yến Thừa Tướng, trước nay không tìm hắn tính sổ, nhưng y không thể làm như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Hơn nữa hắn còn thích vị hôn thê của y.
Điểm này, Chu Hành thấy rất rõ ràng.
Chỉ là, hắn tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, lại là nghĩa huynh của Dung Hoa, cho nên trước nay không nói gì. Đối với người bên cạnh Dung Hoa, Chu Hành luôn có kiên nhẫn.
"Vương gia." Phó Cửu Lận ôm quyền.
"Cảnh Chi." Cảnh Chi là tên tự của Phó Cửu Lận, Chu Hành ôm quyền đáp lễ: "Nhạc phụ xin nghỉ, chẳng lẽ ngươi cũng cùng xin nghỉ hả?"
"Đương nhiên, đại hôn của Dung muội muội và Vương gia có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, ta đương nhiên phải giúp đỡ nghĩa phụ." Phó Cửu Lận tươi cười ôn nhã, quay đầu nhìn đình hóng gió trong viện, "Trời đẹp, không biết Vương gia có nhã hứng uống ly rượu không?"
Nói tới đây, hắn lại nhìn quanh một cái: "Sao không thấy Thần Nhi?"
"Đang ở Hạ Noãn Viện, không tới đây." Chu Hành trả lời, sau đó phân phó Lâm Thắng, "Đi lấy hai bầu rượu tới đây."
Lâm Thắng gật đầu đi chuẩn bị.
Chu Hành và Phó Cửu Lận ra đình hóng gió, thong thả ngồi xuống.
Hai người vừa an tọa, Lâm Thắng đã mang rượu tới, phía sau còn có bà tử ban theo đồ nhắm rượu, bày lên bàn xong, bà tử khom người lui xuống, Lâm Thắng cũng thối lui đứng cùng Chu Chước.
Trên đầu mặt trời sáng lạn, ánh mắt có thể nhìn thấy xuân ý dạt dào, cùng hoa bay bay quanh mái hiên, mùi hương của rượu tản ra, Phó Cửu Lận thưởng thức, nói: "Lê Hoa Bạch là loại rượu duy nhất nghĩa phụ thích."
"Ừ, hai ngày trước nhạc phụ phái người mang tới đây." Chu Hành chạm chén với hắn, uống một ngụm.
Phó Cửu Lận cũng không kinh ngạc, cúi đầu uống, lại nói: "Vương gia ở đây đã quen chưa? Mấy ngày nay ta hơi bận rộn nên không tới thăm ngài."
Nói xong, hắn buông ly trà xuống, ngón tay chạm mặt bàn, chỉ cảm thấy một cổ lạnh lẽo từ ngón tay dâng lên, vội vàng rụt lại.
Hắn từ nhỏ thể trạng suy nhược, hiện tại tuy đã trưởng thành nhưng vẫn cực kỳ sợ lạnh.
Chu Hành gật đầu, nhẹ giọng: "Đã quen."
"Ừ, sắp tới rất bận, nếu Vương gia có chuyện cứ sai người tới nói với ta, dù sao ta cũng tương đối quen thuộc Đông Lăng." Phó Cửu Lận nhìn mặt mày tuấn tú như thanh sơn của y, ôn nhuận cười nói.
Tuấn lãng như vậy, hơn nữa một thân cao quý khí độ, khó trách Yến Phi lại động tâm.
"Được, có việc ta sẽ tìm ngươi hỗ trợ, tới lúc đó có lẽ sẽ phiền ngươi." Chu Hành giơ cao chén rượu.
Lời tuy nói thế nhưng Phó Cửu Lận biết đây chẳng qua chỉ là câu nói khách sáo, có điều có thể như vậy đã là không tồi, vì vậy liền cùng y chạm ly: "Vương gia khách khí, ta gọi Dung Hoa một tiếng muội muội, đây là chuyện nên làm."
Một ly rượu uống xong, Phó Cửu Lận duỗi tay rót cho mình, nâng chén: "Lần đó là ta hành sự không chu đáo, mong mượn chén rượu này xin lỗi Vương gia."
Dứt lời, hắn liền ngửa đầu uống cạn.
Chu Hành vội nói: "Đều đã qua, Cảnh Chi ngươi không cần đặt trong lòng." Tướng gia coi hắn như nhi tử thân sinh mà dạy dỗ dưỡng dục, Dung Hoa cũng đã nể mặt Thừa Tướng mà không so đo, y đương nhiên cũng không so đo với hắn.
Phó Cửu Lận lắc đầu, thản nhiên cười nói: "Chung quy vẫn là ta không suy xét chu toàn, nếu ta và nghĩa phụ, hoặc Dung muội muội thản nhiên, vậy các người cũng không cần trải qua nhiều chuyện như vậy."
Gương mặt tuấn lãng, nụ cười ôn nhuận, cả người mang tới cảm giác như gió xuân phất qua.
"Ngươi cũng vậy." Thanh âm Chu Hành đột nhiên lãnh đạm mấy phần.
Phó Cửu Lận cười, bưng chén rượu nhấp một ngụm, không tiếp tục đề tài cũ, nói sang chuyện khác.
Hàn huyên thêm vài câu, hắn gác chén rượu xuống, nói: "Mấy ngày nay Yến Phi thường xuyên tới Hạ Noãn Viện sao?" Hắn cũng từng đụng mặt vài lần.
Chu Hành nhíu mày: "Hôm nay ngươi tới..." Là vì Yến Phi.
"Nha đầu kia từ nhỏ đã bị nuông chiều, trước nay chưa từng chịu ủy khuất, là người không dễ dàng từ bỏ hay nhận thua, Dung Hoa khẳng định bị nha đầu kia làm phiền." Phó Cửu Lận cười nói, "Được rồi, không nói tới tỷ muội các nàng."
Dứt lời Phó Cửu Lận liền chuyển qua chuyện hành quân đánh giặc.
Tới là nhắc y cẩn thận Yến Phi! Chu Hành nhìn hắn, cũng không nói gì thêm, cùng hắn nói những chuyện ở trên sa trường.
Phó Cửu Lận đi qua không ít nơi, hơn nữa nam nhân thiên tính thích chiến trường, cho nên hai người nói đề tài này vô cùng hợp ý.
Đương nhiên, là Phó Cửu Lận nói chuyện nhiều hơn.
Mắt thấy tới chính ngọ, Chu Hành liền thuận tiện giữ hắn ở lại dùng cơm.
Phó Cửu Lận cũng không từ chối.
Chu Hành cho người qua Hạ Noãn Viện nói một tiếng, sau đó phân phó hạ nhân dọn cơm trưa.
Đương nhiên không thể thiếu Lê Hoa Bạch.
Phó Cửu Lận uống tới sắc mặt hồng hồng, đầu có chút say.
Sắc mặt Chu Hành ngược lại không hề thay đổi, nhấp rượu như uống trà.
Trước khi rời đi, Phó Cửu Lận còn kéo tay Chu Hành: "Ngài nhất định phải đối tốt với Dung muội muội, bằng không người làm Đại cữu ca này sẽ không tha cho ngài!" Dứt lời, hắn buông Chu Hành ra, vẫy tay với y, "Ngài nhớ kỹ chưa? Dung muội muội hiện giờ đã không còn là hài tử mồ côi không nhà để về nữa, nàng có nhà, có gia đình, có phụ thân, có chỗ dựa, ngài không thể khi dễ nàng, càng không thể phụ nàng, bằng không, cho dù ngài là Vương gia, ta cũng không tha cho ngài!"
Nói xong, hắn sải bước ra ngoài.
Không chỉ tới nhắc nhở mình cẩn thận với Yến Phi, còn tới cảnh cáo mình phải cho Dung Hoa hạnh phúc, bằng không hắn sẽ không bỏ qua cho mình? Còn nói vị trí của hắn chỉ là Đại cữu ca, để y an tâm sao?
Không thể không thừa nhận, mặc kệ hắn hành sự thế nào nhưng đối với Yến Thừa Tướng hắn cực kỳ tôn kính và hiếu thuận, bởi vì Yến Thừa Tướng, cho nên đối với chuyện của Anh Anh, hắn thu lại tâm ý của mình, chỉ coi nữ tử mình thích là muội muội.
Chu Hành nhìn hắn đi xa, mới nâng bước qua Hạ Noãn Viện.
"Hai người uống rượu?" Người được mùi rượu trên người y, Dung Hoa hỏi, sau đó phân phó Túy Đồng đi nấu canh giải rượu.
Chu Hành duỗi tay ôm Dung Hoa, lẩm bẩm gọi: "Anh Anh."
"Hửm?"
Chu Hành không nói gì, chỉ ôm chặt nàng, sức lực to lớn như muốn khiến nàng khảm vào cơ thể của mình.
"Chàng sao vậy? Phó Cửu Lận nói gì với chàng?" Dung Hoa nhẹ nhàng vỗ về sống lưng y, mềm giọng hỏi.
"Chỉ là muốn ôm nàng." Chu Hành lẩm bẩm.
Dung Hoa gật đầu, mặc y ôm.
Một hồi lâu, thấy Túy Đồng bưng canh giải rượu vào, Chu Hành mới thả nàng ra.
...................
Yến Xước không vào triều, chỉ cho người dâng sớ nói muốn xin nghỉ, tâm tình Can Phong Đế lập tức trở nên sung sướng, vung tay, làm trò trước mặt quần thần mà ân chuẩn, còn nói để ông nghỉ ngơi, không cần lo lắng chuyện triều đình.
Cả ngày tâm tình Can Phong Đế đều sảng khoái, chỉ hận Yến Xước không từ đây cáo lão hồi hương luôn.
Dám cảnh cáo ông, dám ép buộc ông hả?
Chẳng qua chỉ là một thần tử mà thôi.
Nói tới cùng, ở trước mặt thiên tử này, Yến Xước chẳng qua chỉ là một nô tài!
Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên Can Phong Đế phá lệ sau khi tan triều không tới Trọng Hoa Điện mà tới Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương.
Có điều tới hoàng hôn, trước mắt Can Phong Đế trở nên mơ hồ, nhìn rừng chữ rậm rạp liền cảm thấy bực bội, xem chồng tấu chương chất cao như núi, hận không thể trực tiếp ném hết vào lò thiêu, trong lòng lại tưởng niệm sương khói quanh quẩn ở Trọng Hoa Điện.
Nhưng nghĩ tới chuyện phải giáo huấn Yến Xước một lần, càng muốn nhân cơ hội này thu hồi quyền lực trong tay ông, Can Phong Đế chỉ đành cắn răng kiên trì.
...................
Liên tiếp mấy ngày, Can Phong Đế khổ không chịu nổi.
Mỗi ngày lâm triều, quần thần đều ồn ào tới túi bụi, Kim Loan Điện như cái chợ bán thức ăn, thiếu chút đã đánh nhau.
Tấu chương ngày càng chồng thành núi, Can Phong Đế không muốn làm tên hôn quân tùy tiện phê duyệt, cho nên mỗi một quyển tấu chương ông ta đều dụng tâm cẩn thận, nhưng chỉ mới mấy ngày, ông ta nhìn người như nhìn mấy cái bóng, đầu lúc nào cũng ong ong.
Buổi tối ngủ không đủ, vừa buông tấu chương trong tay xuống leo lên long sàn, ông ta đã bị cung nhân gọi dậy vào triều sớm.
Còn nữa, ba nhi tử cũng đã bắt đầu kết bè kéo cánh, ngầm đấu đá nhau.
Can Phong Đế cảm thấy chính mình như ở trong nước sôi lửa bỏng, cái đầu như muốn nổ tung.
Vì thế, ông ta liền nhớ tới ngày tháng có Yến Thừa Tướng.
Ngày tháng khi đó tốt đẹp cỡ nào, dễ chịu thế nào.
Mỗi ngày, bản thân chỉ cần ngồi trên long ỷ nghe tham tấu một chút, tan chiều, ông ta có thể tới Trọng Hoa Điện chuyên tâm luyện đan.
Triều chính đã có Yến Thừa Tướng xử lý trật tự ngay ngắn.
Trước nay ông ta chưa từng mệt mỏi như bây giờ.
Nhưng, bản thân đường đường là vua một nước, chẳng lẽ phải đi cầu một thần tử trở về?
Giống như chính mình không thể rời khỏi Yến Xước.
Giống như không có Yến Xước, thiên hạ này liền rối loạn vậy!
Can Phong Đế nghĩ như vậy, kiên trì thêm hai ngày nhưng cuối cùng cũng phải từ bỏ, lập tức phân phó Uông công công dẫn người tới phủ Thừa Tướng.
Muốn chuẩn bị hôn lễ, thời gian ngắn nhân thủ không đủ cũng không sao, Nội Vụ Phủ có thể tới hỗ trợ.
Yến Xước cảm tạ long ân, nửa câu cũng không nhắc tới chuyện triều chính.
Uông công công nhắc nhở một câu, ý bảo hiện tại ông đã có Nội Vụ Phủ sẵn sàng giúp đỡ chuẩn bị đại hôn cho Đại tiểu thư, vì thế ông nên trở về xử lý công vụ.
Yến Xước thở dài, chỉ nói nữ nhi chịu khổ bên ngoài nhiều năm, cho nên hôn lễ này ông nhất định phải tự mình chuẩn bị.
Sau khi Uông công công hồi cung, nghe hắn bẩm báo, Can Phong Đế tức giận tới ném hết tấu chương trên bàn xuống đất, sau đó phất tay áo qua Trọng Hoa Điện.
Dù sao cũng còn mấy ngày, Yến Xước muốn tự cao tự đại thì cứ làm đi, dù sao chỉ cần ông trở về xử lý tốt là được, tới lúc đó mệt chết ông!
.....................
Hôn kỳ cứ thế mà tới, mấy ngày nay Yến Phi nghe lời Ninh thị nói luôn thành thật ngây ngốc ở trong viện đột nhiên phái Trúc Họa xuất phủ.