-
Chương 8
Kỷ thị không trốn tránh, một vố lần này khiến trán bà ta đau tới nóng rát, máu tươi chảy ra, cái vị tanh tanh ngọt ngọt bao quanh sống mũi, nhưng bà ta không dám duỗi tay lau đi, chỉ lẳng lặng quỳ xuống: "Mẫu thân, con dâu đáng chết."
"Đáng chết, ngươi có chết ngàn lần cũng không thoái thác được tội!" Diệp lão phu nhân tức giận, đưa tay chỉ vào mặt Kỷ thị, mắng, "Cái gì là đại sư, cái gì là muốn tốt cho Dung nha đầu hả? Chuyện ngươi làm, trong lòng ngươi rõ nhất! Vô dụng, mặt mũi của Diệp gia bị ngươi vứt hết rồi. Hôm nay các vị phu nhân đều có mặt, bọn họ sẽ tin mấy chuyện ma quỷ ngươi nói hay sao? Không cần tới ngày mai, chuyện của Diệp gia sẽ bị cả kinh thành bàn tán! Được việc thì ít, hỏng việc thì thừa!"
Lúc trước Diệp lão phu nhân còn cảm thấy kỳ lạ, Diệp Dung Hoa đột nhiên chết, trong đầu bà lập tức nghĩ tới Nhan thị. Vào Diệp gia chính là người của Diệp gia, tuy lão nhị không còn nhưng ả ta lại dám tái giá, hơn nữa còn được gả vào hầu môn, cho nên chuyện đó, bà cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ!
Nhưng, Kỷ thị này đã làm ra chuyện gì?
Hôm nay nhiều người như vậy, Ngũ nha đầu vốn đã chết lại trở về, không chừng hiện tại bên ngoài đã đồn đãi nói Diệp gia không chứa nổi một bé gái mồ côi!
Cái gì là đại sư, cái gì là đại nạn, tất cả đều là nói bậy! Nếu không phải nể tình tôn tử, bà thật muốn giết Kỷ thị ngay lập tức!
"Mẫu thân, đều là lỗi của con dâu." Kỷ thị không dám cãi lại.
"Rốt cuộc là chuyện thế nào?" Diệp lão phu nhân lạnh giọng hỏi.
"Con dâu cũng không biết, mẫu thân minh giám." Kỷ thị một mực phủ nhận, "Ngày đó, Dung nha đầu rõ ràng đã được chôn xuống đất. Mẫu thân, chẳng lẽ có người đào mộ Dung nha đầu sao?"
"Còn không chịu nói thật? Ngươi tưởng ta già tới hồ đồ rồi sao? Chỉ cần là chuyện ngươi làm, ta có thể điều tra tới cùng!" Diệp lão phu nhân tức giận.
Đầu ngón tay Kỷ thị run run, bà ta nhấp môi, thấp giọng: "Là ý của Thành Quốc Công phu nhân, mẫu thân, con dâu là bị người ta ép buộc, con dâu cũng không biết chuyện này là thế nào nữa."
Năm đó, một Tây Ninh Hầu đã khiến Diệp gia phải gật đầu để Nhan thị tái giá.
Hiện tại, là Thành Quốc Công phu nhân, Lâm gia của Thành Quốc Công phủ chính là mẫu tộc của đương kim Thái hậu.
Kỷ thị lấy quốc công phu nhân ra làm tấm chắn là hy vọng Diệp lão phu nhân có thể hiểu được khổ tâm của mình.
"Thành Quốc Công phu nhân?" Diệp lão phu nhân nhíu mày, trầm tư một lát liền mắng, "Đang êm đẹp bà ta lại muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn từ hôn sao? Từ hôn, bà ta tới cửa trực tiếp từ hôn là được!"
Hôn sự của Dung nha đầu là do đứa con trai thứ hai của bà cùng Thành Quốc Công định ra.
"Con dâu không biết, quốc công phu nhân nói chỉ cần con dâu giao Dung nha đầu ra là được." Kỷ thị kiên quyết phủ nhận mình biết chuyện này, không dám nói thật.
"Ngươi có phải muốn ta kêu Dung nha đầu tới đây đối chất, ngươi mới chịu nói thật không hả?" Diệp lão phu nhân trầm giọng.
Đối chất với tiểu bối, tới lúc đó bà còn mặt mũi đi gặp người ngoài sao? Kỷ thị vội khóc lóc: "Là tháng trước, trong yến tiệc của Thành Quốc Công, Bạch đại thiếu gia phải lòng Dung nha đầu, hắn tới cầu xin Quốc Công phu nhân... Quốc công phu nhân liền nghĩ ra cách đẹp cả đôi đường, cho nên buộc con... Con dâu cũng không còn cách nào khác, con định chờ thêm mấy năm chúng ta sẽ nhận Dung nha đầu trở về, tuy thân phận không còn giống trước, nhưng có Diệp gia chống lưng, Bạch gia đương nhiên không dám bạc đãi con bé, cho nên con dâu liền đồng ý."
Lời trong lời ngoài đều là bị ép tới bất đắc dĩ.
"Mẫu thân, con dâu sai rồi, con dâu không nên giấu người." Cả mặt Kỷ thị đều là nước mắt và máu.
"Ngươi... Ngươi..." Diệp lão phu nhân tức tới ho mấy tiếng.
"Mẫu thân, xin người bớt giận, đều là lỗi của con dâu, lần đó con dâu không nên mang Dung nha đầu đi." Kỷ thị vừa nhận sai vừa không quên mách lẻo đức hạnh của nha đầu chết tiệt kia giống hệt mẹ đẻ của mình, tuổi còn nhỏ đã lả lơi ong bướm, không giữ phụ đạo.
Diệp lão phu nhân không để ý tới Kỷ thị, trầm mặc một lúc mới nói: "Nếu Dung nha đầu đã về, ngươi lập tức phái người tới Tướng Quốc Tự thu xếp đi."
Hiện tại, chuyện quan trọng nhất là che giấu sự thật không để nó truyền ra ngoài, cho dù là nửa chữ, Diệp gia cũng sẽ mất hết danh dự, đừng nói tới cháu trai cháu gái, ngay cả con đường làm quan của nhi tử cũng chịu liên lụy.
"Vâng, mẫu thân." Kỷ thị chần chờ, "Nhưng bên phía Quốc công phủ và Bạch gia..."
"Nghĩ tới đám Hoằng Nhi đi, chuyện này một khi truyền ra ngoài, thanh danh của bọn chúng đều bị hủy trong tay của ngươi. Quốc công phủ cũng cần thể diện, ngươi tự giải quyết đi." Diệp lão phu nhân chán ghét nhìn Kỷ thị, "Nghĩ tới con trai con gái của mình đi."
Chuyện này một khi truyền ra ngoài, Diệp gia mang tiếng xấu, Thành Quốc Công phủ cũng không trốn được trách nhiệm, hơn nữa, ngay cả mặt mũi của Thái hậu cũng mất hết.
Chuyện như vậy cũng dám làm, thật không có đầu óc!
Bị Diệp lão phu nhân nhắc nhở, Kỷ thị lập tức hiểu ra, vội đáp: "Vâng, mẫu thân, con dâu đi an bài ngay."
"Có điều, Dung nha đầu..." Tuy không thích Dung Hoa nhưng nàng dù sao cũng là cháu ruột của mình, là con gái mà nhi tử mình để lại, Diệp lão phu nhân nhíu mày, "Đừng để con bé oán hận mới tốt."
"Mẫu thân yên tâm, con dâu sẽ bù đắp cho nó, chắc chắn sẽ không để nó chịu chút ủy khuất." Vì con của mình, Kỷ thị chỉ đành dỗ ngọt nha đầu này, bà bảo đảm, "Con bé từ nhỏ đã được nhị thúc dạy bảo, vô cùng ngoan ngoãn, nhưng điều này, nó nhất định sẽ hiểu. Đều do con nhất thời ngu muội."
"Lần sau nếu còn xảy ra chuyện tương tự, cho dù bọn huynh muội Hoằng Nhi có tới cầu tình, ta cũng sẽ không tha cho người!" Diệp lão phu nhân cảnh cáo.
"Con dâu không dám nữa."
Diệp lão phu nhân xua tay: "Lui xuống đi, giải quyết cho đàng hoàng."
"Con dâu cáo lui." Kỷ thị thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, cung kính lui ra ngoài.
Lý ma ma đi tới, duỗi tay xoa trán cho Diệp lão phu nhân: "Lão phu nhân, người không sao chứ?"
"Không sao." Diệp lão phu nhân lắc đầu, thở dài một hơi, ý bảo Lý ma ma không cần xoa bóp, "Ngươi lấy cái tráp hoa nhài của ta đưa qua cho Dung nha đầu đi."
"Lão phu nhân..." Đó là trân phẩm lão phu nhân gìn giữ cả đời, có tiền cũng chưa chắc mua được. Lý ma ma do dự.
"Đi đi, chỉ là vật ngoài thân mà thôi." Chỉ cần xua tan cơn giận của Dung nha đầu, cái tráp đưa đi cũng đáng. Diệp lão phu nhân suy nghĩ một lát, tiếp tục, "Hôm nay là sinh thần của con dâu, Ngũ nha đầu lại thoát qua được kiếp nạn mà trở về, song hy lâm môn. Ngươi phân phó xuống, buổi tối tất cả mọi người cùng ta dùng cơm."
"Đáng chết, ngươi có chết ngàn lần cũng không thoái thác được tội!" Diệp lão phu nhân tức giận, đưa tay chỉ vào mặt Kỷ thị, mắng, "Cái gì là đại sư, cái gì là muốn tốt cho Dung nha đầu hả? Chuyện ngươi làm, trong lòng ngươi rõ nhất! Vô dụng, mặt mũi của Diệp gia bị ngươi vứt hết rồi. Hôm nay các vị phu nhân đều có mặt, bọn họ sẽ tin mấy chuyện ma quỷ ngươi nói hay sao? Không cần tới ngày mai, chuyện của Diệp gia sẽ bị cả kinh thành bàn tán! Được việc thì ít, hỏng việc thì thừa!"
Lúc trước Diệp lão phu nhân còn cảm thấy kỳ lạ, Diệp Dung Hoa đột nhiên chết, trong đầu bà lập tức nghĩ tới Nhan thị. Vào Diệp gia chính là người của Diệp gia, tuy lão nhị không còn nhưng ả ta lại dám tái giá, hơn nữa còn được gả vào hầu môn, cho nên chuyện đó, bà cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ!
Nhưng, Kỷ thị này đã làm ra chuyện gì?
Hôm nay nhiều người như vậy, Ngũ nha đầu vốn đã chết lại trở về, không chừng hiện tại bên ngoài đã đồn đãi nói Diệp gia không chứa nổi một bé gái mồ côi!
Cái gì là đại sư, cái gì là đại nạn, tất cả đều là nói bậy! Nếu không phải nể tình tôn tử, bà thật muốn giết Kỷ thị ngay lập tức!
"Mẫu thân, đều là lỗi của con dâu." Kỷ thị không dám cãi lại.
"Rốt cuộc là chuyện thế nào?" Diệp lão phu nhân lạnh giọng hỏi.
"Con dâu cũng không biết, mẫu thân minh giám." Kỷ thị một mực phủ nhận, "Ngày đó, Dung nha đầu rõ ràng đã được chôn xuống đất. Mẫu thân, chẳng lẽ có người đào mộ Dung nha đầu sao?"
"Còn không chịu nói thật? Ngươi tưởng ta già tới hồ đồ rồi sao? Chỉ cần là chuyện ngươi làm, ta có thể điều tra tới cùng!" Diệp lão phu nhân tức giận.
Đầu ngón tay Kỷ thị run run, bà ta nhấp môi, thấp giọng: "Là ý của Thành Quốc Công phu nhân, mẫu thân, con dâu là bị người ta ép buộc, con dâu cũng không biết chuyện này là thế nào nữa."
Năm đó, một Tây Ninh Hầu đã khiến Diệp gia phải gật đầu để Nhan thị tái giá.
Hiện tại, là Thành Quốc Công phu nhân, Lâm gia của Thành Quốc Công phủ chính là mẫu tộc của đương kim Thái hậu.
Kỷ thị lấy quốc công phu nhân ra làm tấm chắn là hy vọng Diệp lão phu nhân có thể hiểu được khổ tâm của mình.
"Thành Quốc Công phu nhân?" Diệp lão phu nhân nhíu mày, trầm tư một lát liền mắng, "Đang êm đẹp bà ta lại muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn từ hôn sao? Từ hôn, bà ta tới cửa trực tiếp từ hôn là được!"
Hôn sự của Dung nha đầu là do đứa con trai thứ hai của bà cùng Thành Quốc Công định ra.
"Con dâu không biết, quốc công phu nhân nói chỉ cần con dâu giao Dung nha đầu ra là được." Kỷ thị kiên quyết phủ nhận mình biết chuyện này, không dám nói thật.
"Ngươi có phải muốn ta kêu Dung nha đầu tới đây đối chất, ngươi mới chịu nói thật không hả?" Diệp lão phu nhân trầm giọng.
Đối chất với tiểu bối, tới lúc đó bà còn mặt mũi đi gặp người ngoài sao? Kỷ thị vội khóc lóc: "Là tháng trước, trong yến tiệc của Thành Quốc Công, Bạch đại thiếu gia phải lòng Dung nha đầu, hắn tới cầu xin Quốc Công phu nhân... Quốc công phu nhân liền nghĩ ra cách đẹp cả đôi đường, cho nên buộc con... Con dâu cũng không còn cách nào khác, con định chờ thêm mấy năm chúng ta sẽ nhận Dung nha đầu trở về, tuy thân phận không còn giống trước, nhưng có Diệp gia chống lưng, Bạch gia đương nhiên không dám bạc đãi con bé, cho nên con dâu liền đồng ý."
Lời trong lời ngoài đều là bị ép tới bất đắc dĩ.
"Mẫu thân, con dâu sai rồi, con dâu không nên giấu người." Cả mặt Kỷ thị đều là nước mắt và máu.
"Ngươi... Ngươi..." Diệp lão phu nhân tức tới ho mấy tiếng.
"Mẫu thân, xin người bớt giận, đều là lỗi của con dâu, lần đó con dâu không nên mang Dung nha đầu đi." Kỷ thị vừa nhận sai vừa không quên mách lẻo đức hạnh của nha đầu chết tiệt kia giống hệt mẹ đẻ của mình, tuổi còn nhỏ đã lả lơi ong bướm, không giữ phụ đạo.
Diệp lão phu nhân không để ý tới Kỷ thị, trầm mặc một lúc mới nói: "Nếu Dung nha đầu đã về, ngươi lập tức phái người tới Tướng Quốc Tự thu xếp đi."
Hiện tại, chuyện quan trọng nhất là che giấu sự thật không để nó truyền ra ngoài, cho dù là nửa chữ, Diệp gia cũng sẽ mất hết danh dự, đừng nói tới cháu trai cháu gái, ngay cả con đường làm quan của nhi tử cũng chịu liên lụy.
"Vâng, mẫu thân." Kỷ thị chần chờ, "Nhưng bên phía Quốc công phủ và Bạch gia..."
"Nghĩ tới đám Hoằng Nhi đi, chuyện này một khi truyền ra ngoài, thanh danh của bọn chúng đều bị hủy trong tay của ngươi. Quốc công phủ cũng cần thể diện, ngươi tự giải quyết đi." Diệp lão phu nhân chán ghét nhìn Kỷ thị, "Nghĩ tới con trai con gái của mình đi."
Chuyện này một khi truyền ra ngoài, Diệp gia mang tiếng xấu, Thành Quốc Công phủ cũng không trốn được trách nhiệm, hơn nữa, ngay cả mặt mũi của Thái hậu cũng mất hết.
Chuyện như vậy cũng dám làm, thật không có đầu óc!
Bị Diệp lão phu nhân nhắc nhở, Kỷ thị lập tức hiểu ra, vội đáp: "Vâng, mẫu thân, con dâu đi an bài ngay."
"Có điều, Dung nha đầu..." Tuy không thích Dung Hoa nhưng nàng dù sao cũng là cháu ruột của mình, là con gái mà nhi tử mình để lại, Diệp lão phu nhân nhíu mày, "Đừng để con bé oán hận mới tốt."
"Mẫu thân yên tâm, con dâu sẽ bù đắp cho nó, chắc chắn sẽ không để nó chịu chút ủy khuất." Vì con của mình, Kỷ thị chỉ đành dỗ ngọt nha đầu này, bà bảo đảm, "Con bé từ nhỏ đã được nhị thúc dạy bảo, vô cùng ngoan ngoãn, nhưng điều này, nó nhất định sẽ hiểu. Đều do con nhất thời ngu muội."
"Lần sau nếu còn xảy ra chuyện tương tự, cho dù bọn huynh muội Hoằng Nhi có tới cầu tình, ta cũng sẽ không tha cho người!" Diệp lão phu nhân cảnh cáo.
"Con dâu không dám nữa."
Diệp lão phu nhân xua tay: "Lui xuống đi, giải quyết cho đàng hoàng."
"Con dâu cáo lui." Kỷ thị thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, cung kính lui ra ngoài.
Lý ma ma đi tới, duỗi tay xoa trán cho Diệp lão phu nhân: "Lão phu nhân, người không sao chứ?"
"Không sao." Diệp lão phu nhân lắc đầu, thở dài một hơi, ý bảo Lý ma ma không cần xoa bóp, "Ngươi lấy cái tráp hoa nhài của ta đưa qua cho Dung nha đầu đi."
"Lão phu nhân..." Đó là trân phẩm lão phu nhân gìn giữ cả đời, có tiền cũng chưa chắc mua được. Lý ma ma do dự.
"Đi đi, chỉ là vật ngoài thân mà thôi." Chỉ cần xua tan cơn giận của Dung nha đầu, cái tráp đưa đi cũng đáng. Diệp lão phu nhân suy nghĩ một lát, tiếp tục, "Hôm nay là sinh thần của con dâu, Ngũ nha đầu lại thoát qua được kiếp nạn mà trở về, song hy lâm môn. Ngươi phân phó xuống, buổi tối tất cả mọi người cùng ta dùng cơm."