-
Chương 1
Beta: Rose
Edit: Mỳ, Agnes.
Dưới ánh chiều tà có một người đàn ông đang đứng ngắm nhìn dòng sông Arno(1), những tia nắng nhẹ nhàng len lỏi lên hàng mi, sóng mũi cho đến đôi gò má kia… Dư Tây cảm giác như mình đã bị anh quyến rũ mất rồi.
Người này có khuôn mặt đẹp trai đậm chất Á Đông lai Ý, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đủ thấy được từng đường nét trên mặt anh đều tinh tế hơn hẳn người bình thường. Trông anh có vẻ khá chán nản, tựa như một hành khất từ một chốn xa xôi nào đến Florence(2) để ăn xin vậy.
Ánh mắt anh nhìn về phía bầu trời hoàng hôn rực rỡ đang soi mình trên dòng sông Arno rất đỗi dịu dàng, khiến cho Dư Tây suy đoán rằng anh là một người theo ngành nghệ thuật đang vô cùng chán nản, hoặc có lẽ là một họa sĩ phiêu bạt, có khi là nhà thơ hay nhà văn gì đó cũng nên…
Thành phố Florence xinh đẹp là nơi đã nuôi lớn những con người vĩ đại như Dante(3), Leonardo da Vinci(4), vì thế cũng chẳng có gì lạ khi bắt gặp một nghệ thuật gia chán nản đến đây để tìm cảm hứng cả.
Vốn dĩ Dư Tây đã nghĩ như vậy, cho đến khi anh chàng nọ đã thưởng thức vẻ đẹp của dòng sông Arno xong xuôi thì đã nhìn sang cô mỉm cười, ngả ngớn nói: “Bé à, em đến kêu tôi về sao?” Vào khoảnh khắc những lời này cất lên, cô đã nghĩ ngay trong đầu rằng, mình đã sai mất rồi.
Chắc hẳn anh là một anh chàng người Ý lưu manh, rồi lấy vẻ đẹp của mình làm vốn để tham gia vào các nghề đặc biệt nào đó.
Ấy thế mà cô lại thích cái kiểu người như vậy mới chết.
Có lẽ do cô vừa mới trải qua trái đắng trong tình yêu, khiến cho cô không bỏ qua được thứ tình cảm đối trá dịu dàng như thế này được. Hoặc có thể cũng bởi vì cảnh đẹp về đêm của Florence quá là mê đắm lòng người, khiến cả trái tim lẫn ánh mắt cô không thể nào không chìm đắm được. Thần xui đất khiến như thế nào mà cô lại dùng một câu tiếng Anh có chút không lưu loát hỏi: “Anh có muốn đi theo tôi không?”
“Tôi đã đợi khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi.” Anh chàng kia cười đáp, lần này là ngôn ngữ quen thuộc mà cô vẫn thường hay dùng.
Cũng bởi vì câu nói này, cô lại càng kiên quyết giữ lấy ý định muốn đưa anh đi hơn.
Vì vậy sau khi chia tay còn chưa đến mười tiếng, cô đã vô tình nhặt được một anh chàng lạ mặt ở bờ sông Arno. cô chỉ coi đây là vô tình nhặt phải bình hoa, bởi vì nhìn lướt qua thôi cũng thấy nuôi cũng dễ cho nên cô tình nguyện nuôi anh.
Anh đến khách sạn mà cô đang ở để tắm, bởi vì không có quần áo nên đành phải bận tạm áo khoác của cô. Người này có dáng người cao lớn, áo khoác của cô sau khi bị anh bận vào lại trở thành kiểu áo tắm hai mảnh. Vì chẳng biết phải làm thế nào nên anh đành phải quấn lại khăn tắm lúc nãy.
Bộ đồ này của anh càng nhìn qua lại càng trông giống mặt người.
Dư Tây chọc ghẹo: “Khục, anh bạn à, nhìn anh ngon dễ sợ luôn đó!”
Anh lên tiếng đáp lời vờ như đang chờ đợi người khác thưởng thức: “Em có thể nếm thử chút đấy.”
Dư Tây bị câu nói này của anh chọc cười.
Cô nghĩ rằng mình rất thích anh chàng này, thích cả tính xấu kia nữa. Bởi vì mười tiếng trước, từ lúc mà cô chia tay bạn trai cũ đến bây giờ, cô luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc. Bản thân cô chẳng muốn vui vẻ gì cho cam, ngay cả cãi vã đều không, tất cả chỉ xảy ra nhẹ như nước chảy.
Nhìn xem, cô vừa nói chia tay, tên kia đã đồng ý liền ngay tức khắc.
Chú thích:
Edit: Mỳ, Agnes.
Dưới ánh chiều tà có một người đàn ông đang đứng ngắm nhìn dòng sông Arno(1), những tia nắng nhẹ nhàng len lỏi lên hàng mi, sóng mũi cho đến đôi gò má kia… Dư Tây cảm giác như mình đã bị anh quyến rũ mất rồi.
Người này có khuôn mặt đẹp trai đậm chất Á Đông lai Ý, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đủ thấy được từng đường nét trên mặt anh đều tinh tế hơn hẳn người bình thường. Trông anh có vẻ khá chán nản, tựa như một hành khất từ một chốn xa xôi nào đến Florence(2) để ăn xin vậy.
Ánh mắt anh nhìn về phía bầu trời hoàng hôn rực rỡ đang soi mình trên dòng sông Arno rất đỗi dịu dàng, khiến cho Dư Tây suy đoán rằng anh là một người theo ngành nghệ thuật đang vô cùng chán nản, hoặc có lẽ là một họa sĩ phiêu bạt, có khi là nhà thơ hay nhà văn gì đó cũng nên…
Thành phố Florence xinh đẹp là nơi đã nuôi lớn những con người vĩ đại như Dante(3), Leonardo da Vinci(4), vì thế cũng chẳng có gì lạ khi bắt gặp một nghệ thuật gia chán nản đến đây để tìm cảm hứng cả.
Vốn dĩ Dư Tây đã nghĩ như vậy, cho đến khi anh chàng nọ đã thưởng thức vẻ đẹp của dòng sông Arno xong xuôi thì đã nhìn sang cô mỉm cười, ngả ngớn nói: “Bé à, em đến kêu tôi về sao?” Vào khoảnh khắc những lời này cất lên, cô đã nghĩ ngay trong đầu rằng, mình đã sai mất rồi.
Chắc hẳn anh là một anh chàng người Ý lưu manh, rồi lấy vẻ đẹp của mình làm vốn để tham gia vào các nghề đặc biệt nào đó.
Ấy thế mà cô lại thích cái kiểu người như vậy mới chết.
Có lẽ do cô vừa mới trải qua trái đắng trong tình yêu, khiến cho cô không bỏ qua được thứ tình cảm đối trá dịu dàng như thế này được. Hoặc có thể cũng bởi vì cảnh đẹp về đêm của Florence quá là mê đắm lòng người, khiến cả trái tim lẫn ánh mắt cô không thể nào không chìm đắm được. Thần xui đất khiến như thế nào mà cô lại dùng một câu tiếng Anh có chút không lưu loát hỏi: “Anh có muốn đi theo tôi không?”
“Tôi đã đợi khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi.” Anh chàng kia cười đáp, lần này là ngôn ngữ quen thuộc mà cô vẫn thường hay dùng.
Cũng bởi vì câu nói này, cô lại càng kiên quyết giữ lấy ý định muốn đưa anh đi hơn.
Vì vậy sau khi chia tay còn chưa đến mười tiếng, cô đã vô tình nhặt được một anh chàng lạ mặt ở bờ sông Arno. cô chỉ coi đây là vô tình nhặt phải bình hoa, bởi vì nhìn lướt qua thôi cũng thấy nuôi cũng dễ cho nên cô tình nguyện nuôi anh.
Anh đến khách sạn mà cô đang ở để tắm, bởi vì không có quần áo nên đành phải bận tạm áo khoác của cô. Người này có dáng người cao lớn, áo khoác của cô sau khi bị anh bận vào lại trở thành kiểu áo tắm hai mảnh. Vì chẳng biết phải làm thế nào nên anh đành phải quấn lại khăn tắm lúc nãy.
Bộ đồ này của anh càng nhìn qua lại càng trông giống mặt người.
Dư Tây chọc ghẹo: “Khục, anh bạn à, nhìn anh ngon dễ sợ luôn đó!”
Anh lên tiếng đáp lời vờ như đang chờ đợi người khác thưởng thức: “Em có thể nếm thử chút đấy.”
Dư Tây bị câu nói này của anh chọc cười.
Cô nghĩ rằng mình rất thích anh chàng này, thích cả tính xấu kia nữa. Bởi vì mười tiếng trước, từ lúc mà cô chia tay bạn trai cũ đến bây giờ, cô luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc. Bản thân cô chẳng muốn vui vẻ gì cho cam, ngay cả cãi vã đều không, tất cả chỉ xảy ra nhẹ như nước chảy.
Nhìn xem, cô vừa nói chia tay, tên kia đã đồng ý liền ngay tức khắc.
Chú thích:
- Sông Arno: Arno tăng tại Núi Falterona trong Casentino Apennines và sau đó vòng về phía nam để chạm vào Arezzo. Phần thứ hai của nó được định hướng về phía tây, chảy qua Valdarno, Florence, Empoli và Pisa ngay trước cửa Địa Trung Hải, cách Livorno 10 km về phía bắc. Dòng chảy của nó rất không đều. Mô-đun của nó là 110 m3 / s tại miệng. Ở Rosano, vào cuối Apennines, các phép đo cực hạn nằm trong khoảng từ 0,56 m3 / s đến 3.540 m3 / s. Mưa lớn biến Arno thành dòng nước lũ thường xuyên làm ngập lụt Florence (4.500 m3 / s), giống như trường hợp thảm khốc của trận lụt Florence năm 1966 và nhiều trận khác trước đó. Các đập được xây dựng ở thượng nguồn nên có thể giảm thiểu rủi ro. (Theo )
- Thành phố Florence: là thủ phủ của vùng Tuscany, miền Trung nước Ý. Với dân số 358.881 người, đây là thành phố đông dân thứ tám của quốc gia này, đồng thời là cốt lõi trung tâm của Thành phố đô thị Firenze cũng như là trái tim của vùng đô thị Firenze-Prato-Pistoia với 1,5 triệu dân. (Theo )
- Dante: Durante degli Alighieri (tiếng Ý: [duˈrante deʎʎ aliˈɡjɛːri]), thường được biết với tên gọi ngắn gọn Dante Alighieri hay, đơn giản hơn, Dante (tiếng Ý: [ˈdante]; /ˈdɑːnteɪ/, tiếng Anh cũng /ˈdænti, -teɪ/; k. 1265 – 1321), là một nhà thơ lớn người Ý vào giai đoạn Hậu kỳ Trung Cổ. Tác phẩm Thần khúc (La Divina Commedia) của ông, nguyên gốc là Comedìa (tiếng Ý hiện đại: Commedia) và sau đó được đặt tên thánh là Divina bởi Giovanni Boccaccio, được coi là tập thơ quan trọng nhất của thời kỳ Trung Cổ và là tác phẩm văn học vĩ đại nhất bằng tiếng Ý.
- Leonardo da Vinci: Leonardo da Vinci (phát âm tiếng Ý: [leoˈnardo da ˈvintʃi]; sinh ngày 15 tháng 4 năm 1452 – tại Anchiano, Ý, mất ngày 2 tháng 5 năm 1519 tại Amboise, Pháp), tên khai sinh là Leonardo di ser Piero da Vinci, là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhạc sĩ, bác sĩ, kỹ sư, nhà giải phẫu, nhà phát minh và nhà triết học tự nhiên người Ý. Ông được coi là thiên tài toàn năng nhất lịch sử nhân loại. Ông là tác giả của những bức hoạ nổi tiếng như Mona Lisa, Bữa ăn tối cuối cùng.
Bình luận facebook