Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-672
CHƯƠNG 672: BIẾN MẤT KHÔNG THẤY TUNG TÍCH
CHƯƠNG 672: BIẾN MẤT KHÔNG THẤY TUNG TÍCH
Khi Cảnh Liêm Uy ở trên xe nhận được tin tức thì khóe miệng cong lên cười hơi khát máu. Trong bóng tối, dáng vẻ kia trông đặc biệt kinh người. Ân Thành Vũ vô thức quan sát anh, trong lòng lại hơi kinh hãi!
Cảnh Liêm Uy này hoàn toàn chính là tiết tấu muốn xé xác người đấy!
Chiếc Range Rover đang chạy như điên trên đường, chỉ là đến đoạn đường nhất định vẫn bị tắc. Cảnh Liêm Uy không nói một lời, lại cùng Ân Thành Vũ xuống xe, hoàn toàn không do dự tịch thu một chiếc mô tô chạy ngang qua, hai người lại tiêu sái lên đường như vậy!
Cảnh Thiên Ngọc đứng cách tòa nhà lớn Đổng thị không xa, trong lòng không hiểu sao thấy hưng phấn. Dường như chợt nhớ tới điều gì, cô ấy lập tức gọi điện thoại qua cho Trình Thiên Kiều, ngoan ngoãn nói một câu: “Chồng, em gây ra họa lớn rồi, phải làm thế nào đây?"
"Không sao, chồng gánh cho em!" Một câu nói đầy khí phách lập tức làm cho trong tương lai Trình Thiên Kiều phải trả giá thê thảm!
Cảnh Thiên Ngọc cong môi, lại gọi cho Cảnh Nguyên Phước. Lúc này, Cảnh Nguyên Phước vừa vặn đến cổng nhà tổ của Đổng thị. Ông ta vừa ra lệnh cho người dùng sức phá cổng Đổng thị vừa nhận điện thoại nói: “Đốt thì đốt, người nhà họ Cảnh chúng ta thật sự không sợ chút chuyện nhỏ này! Cái này gọi là dẫn họa về phía đông!"
Cảnh Nguyên Phước nói dứt lời cúp máy và bước vào phòng khách nhà họ Đổng.
Ông cụ Đổng và Đổng Khánh nhận được tin tức đã vội vàng ra khỏi phòng ngủ. Cảnh Nguyên Phước với dáng vẻ tiêu sái ngồi xuống trong phòng khách của nhà họ Đổng, cúc áo vest cởi ra khoác có vẻ tùy ý, ngước mắt nhìn ông cụ Đổng và Đổng Khánh đi từ trên tầng xuống, nói: “Ông Đổng, món quà ông tặng khá lớn, nếu nhà họ Cảnh tôi không đáp lễ thì không tốt lắm!"
Gương mặt ông cụ Đổng lạnh lùng nhìn ông ta. Từ trước tới nay ông cụ chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày đường đường là người nắm quyền nhà họ Cảnh sẽ xuất hiện ở trong phòng khách nhà mình, nghiêm túc uy hiếp mình như vậy.
Đôi mắt Cảnh Nguyên Phước thoáng động, chỉ nói một câu: “Ông đã biết tòa nhà lớn Đổng thị bị đốt chưa? Đó là món quà đầu tiên Cảnh Nguyên Phước tặng cho ông. Về món quà thứ hai, trái tim ông nên kiên cường cố gắng nhận lấy cho tôi!"
Cảnh Nguyên Phước dứt lời thoáng giơ tay lên ra hiệu, người phía sau bắt đầu ra tay đập mà hoàn toàn không do dự!
Ông cụ Đổng không nói một lời nhìn cảnh tượng trước mặt. Ông cụ biết mình chắc chắn sẽ chọc cho người nhà họ Cảnh tức giận, nhưng không ngờ sẽ tới mức này. Ông cụ đứng ra hét lớn một tiếng: “Cảnh Nguyên Phước, không phải cậu luôn khoe khoang mình là người văn minh sao? Bây giờ cậu đang làm gì hả? Cậu có khác gì thổ phỉ đâu?"
Cảnh Nguyên Phước quay lưng tính rời khỏi đó chợt dừng lại, quay đầu nhìn ông cụ và nhếch mép nói: “Ông đã cho người tới tận cửa nhà tôi bắt nạt mà tôi còn nói chuyện văn minh với ông à? Họ Đổng kia, ông nên cảm thấy may mắn vì tôi không phải là người trong giới xã hội đen đấy. Nếu tôi mà phải thì bây giờ ông đã không còn ở đây nữa rồi!"
Lời này vừa nói ra, Cảnh Nguyên Phước xoay người rời đi hoàn toàn không do dự, ném lại câu tiếp theo: “Trong vòng ba ngày, không cần tôi ra tay, con trai của tôi sẽ đưa tới cho ông một món quà lớn!"
Ông cụ Đổng nhìn phòng khách bị đập phá mà trong lòng tức giận, thở hổn hển từng hơi. Bác sĩ gia đình lập tức lấy thuốc qua. Đổng Khánh nhìn bóng lưng Cảnh Nguyên Phước rời đi, trong lòng đầy căm hận!
Bọn họ bị nhà họ Cảnh ép đến mức này, lẽ nào không nên phản kích sao?
Đổng Khánh bây giờ đã không còn là Đổng Khánh trước đây từ lâu rồi, tâm tư ban đầu cũng đã bị đánh mất!
Ở nhà họ Ân, Ân Thiên Tuấn và Cát Thành Phong liều mạng canh giữ nơi bình yên cuối cùng. Ân Thiên Thiên và Ân Tinh ở trong phòng cắn chặt môi không nói một lời. Mỗi lần có tiếng động nặng nề đập vào trên cửa, đều sẽ làm cho hai người run rẩy!
"Ân Thiên Thiên, không sao đâu, chắc chắn không có chuyện gì đâu!" Ân Thiên Thiên có hơi căng thẳng, trên trán đầy mồ hôi lạnh, giơ tay bảo vệ cẩn thận bụng của mình. Cô biết mình nhất định không thể bị bắt đi, một khi bị bắt đi, đứa con của cô chắc chắn sẽ phải chết không cần nghi ngờ! Ân Tinh vội vàng mở miệng an ủi cô, trong giọng nói cũng mang theo âm rung: “Ân Thiên Thiên, cô chắc chắn không có việc gì đâu! Cảnh Liêm Uy sẽ nhanh chóng tới đây thôi, không phải sao? Mỗi lần đều là anh ấy tới cứu cô, không phải sao? Không có việc gì đâu!"
Lúc này trong đầu Ân Thiên Thiên hoàn toàn trống rỗng! Cô chưa lấy lại tinh thần thì cảm giác được bụng của mình hơi đau.
Ân Thiên Thiên thở hổn hển từng hơi, dưới áp lực như vậy đã mang tới cảm giác đau đớn cho bụng của cô.
Ân Tinh giơ tay xoay mặt cô qua để cô nhìn thẳng vào mình, nói: “Ân Thiên Thiên! Suy nghĩ, suy nghĩ tới Cảnh Liêm Uy! Người đàn ông kia làm sao nỡ để cho cô và đứa trẻ xảy ra chuyện được? Anh ấy làm sao có thể để cho cô xảy ra chuyện được! Anh ấy thậm chí có thể chiến thắng được cả bệnh tật thì còn có gì là không thể chiến thắng được chứ?"
Ân Thiên Thiên cố gắng nhìn cô ta và há to miệng hít thở, bên tai lại đầy những tiếng đánh nhau ở phòng ngoài đang dần dần tới gần!
"Ân Thiên Thiên!" Ân Tinh hét lớn một tiếng, không nhịn được nữa chửi tục: “Mẹ nó, cô tỉnh táo lại cho tôi! Đừng có đùa nữa được không? Người đàn ông như Cảnh Liêm Uy sẽ cam lòng bỏ cô sao? Cô dứt khoát giết tôi đi! Anh ấy đứng vững trước lời đồn nhảm bên ngoài, thậm chí độc thân dẫn theo con chờ cô năm năm, bây giờ cô nói cho tôi biết anh ấy không bảo vệ được cô, không bằng cô tát luôn tôi một cái đi!"
Ân Thiên Thiên nghe tiếng hét mới thoáng lấy lại tinh thần, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, cuối cùng tiếng hít thở mới hơi chậm rãi hơn, nhưng tiếng đánh nhau ngoài cửa cũng càng lúc càng gần!
Cát Thành Phong hình như đang ở cửa, hét lớn một tiếng: “Bảo vệ tốt mợ ba!"
Lời nói vừa dứt, cánh cửa kiên trì rất lâu cuối cùng bị cơ thể người phá ra!
Người tới bị đánh đến nằm trên mặt đất không dậy nổi. Gần như vào lúc gã vừa xông vào đã lập tức bị vệ sĩ nhà họ Cảnh giơ tay lôi lại và ném ra ngoài, Cát Thành Phong liếc nhìn hai người phụ nữ bên trong nhưng không nói gì, quay đầu lại đánh nhau với người ta!
Oong! Oong!
Dưới tầng đột nhiên vọng tới tiếng mô tô, ngay sau đó là kèm theo tiếng bước chân chạy nhanh, nặng nề mà lại rất nhiều!
Ân Tinh giơ tay kéo màn cửa sổ ra, trên mặt không ngừng cười nói: “Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy của cô… tới rồi!"
Cô ta vừa dứt lời, Ân Thiên Thiên đã đi tới gần cửa sổ, vừa nhìn người đàn ông dưới tầng xông lên kia mà cười, nước mắt trước sau không rơi xuống, cứ nhìn anh kiên định như vậy!
Đám người Cảnh Liêm Uy và Trình Thiên Kiều gần như đến cùng một lúc!
Pằng!
Một tiếng súng vang lên phá vỡ đêm tối. Tất cả mọi người gần như theo bản năng ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu mình!
Mạc Tả đứng ở trong đêm tối giống như “Diêm Vương” từ địa ngục tới!
"Bắt tất cả lại cho tôi, một tên cũng không tha!"
Sau khi ra lệnh một tiếng, cảnh sát vừa đến nơi đều trở nên hưng phấn. Mẹ nó, bọn họ chạy đường xa như vậy chính là vì những tên chó đẻ này! Khuya rồi còn dùng vũ khí đánh nhau à? Chán sống rồi sao!
Chẳng mấy chốc, tình hình trước mắt đã lập tức bắt đầu nghiêng về một phía, mang theo xu thế đè ép!
Người còn đang đánh nhau ở tầng hai hơi hoảng hốt đứng ở ngoài cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên bên trong. Đó mới là lá bùa bảo vệ tính mạng duy nhất của bọn họ! Đột nhiên bọn họ lại bắt đầu đánh giống như liều mạng, mà lần này lại không chỉ đánh tay không, bọn họ nắm lấy thứ trong tay có thể lấy được, cũng bắt đầu dùng tới vũ khí để đánh ra một đường máu!
"Mẹ nó, bố mày liều mạng!" Có kẻ gầm lên giận dữ, giống như ngỗng điên xông lại!
Cát Thành Phong nhanh tay nhanh mắt ngắm đúng thời cơ bèn đạp qua, đạp gãy cổ tay người tới!
Có tiếng thét chói tai đầy thê lương vang vọng ở trong phòng, Ân Thiên Thiên lại giống như không nhìn thấy, chỉ là chờ bóng dáng kia xuất hiện, trong mắt đều mong đợi.
Chỉ cần có thể thấy anh thì dường như tất cả sợ hãi trước đó đều không tồn tại vậy...
Dọc đường đi Cảnh Liêm Uy gặp phải vô số kẻ chặn đường, anh đều ra tay giải quyết mà hoàn toàn không do dự. Ngay cả Ân Thành Vũ phía sau nhìn thấy những người này phá nhà của mình thành như vậy lại bắt đầu lôi người tới đánh, trong miệng vẫn lẩm bẩm mấy từ: “Tôi cho anh ầm ĩ này, tôi cho anh ầm ĩ này, tôi đánh chết anh, đánh chết anh! Anh, chị của tôi là người mà các người tùy tiện có thể khiêu chiến được sao?"
Ân Thiên Tuấn thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy cậu em trai mà mình đã lâu không gặp lại bắt đầu nghi ngờ. Ba mẹ thật sự chỉ thương tiếc gã, không muốn để cho gã tham dự vào, hay là bởi vì... sự thông minh của gã?
Cảnh Liêm Uy bước nhanh, đi thẳng vào phòng của Ân Thiên Thiên, bất kỳ vật nào phía trước đều không có cách nào lọt vào trong tầm mắt của anh!
Anh biết nhà họ Đổng nhất định sẽ chó cùng rứt dậu, nhưng không ngờ chúng sẽ thiếu kiên nhẫn như vậy! Lại ra tay nhanh như vậy!
Khi xông tới cửa phòng của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy nhìn thấy bóng dáng kia vẫn chưa thể yên tâm được.
Ân Thiên Thiên ưỡn cái bụng bầu từ dưới đất đứng lên, cắn chặt đôi môi của mình cuối cùng xông vào trong vòng tay của Cảnh Liêm Uy, ôm anh thật chặt, không khóc cũng không làm ầm ĩ, chỉ ôm anh như vậy, dường như muốn ôm anh vào trong xương cốt của mình vậy!
Cảnh Liêm Uy cúi đầu hôn lên tóc cô, tế bào cả người từ trên xuống dưới đều đang kêu gào ầm ĩ, xoay người mới nói: “May quá, may quá!"
May là cô không sao, may là cô vẫn chờ anh, may là cô xuất hiện ở trong cuộc đời của anh!
Cả đời này của anh bắt đầu trở nên có ý nghĩ cũng là vì cô!
Mạc Tả và Trình Thiên Kiều một tay khống chế tốt tất cả tình hình. Ân Bách Phú và Lý Mẫn cũng từ trong phòng làm việc đi ra, vẻ mặt nghiêm túc. Người nhà họ Cảnh đều bị dẫn theo qua nhà họ Cảnh rồi. Vi Gia Huệ đã chờ sẵn trong nhà tổ của nhà họ Cảnh từ lâu!
Lúc rạng sáng, Cảnh Liêm Uy thật vất vả mới dỗ cho Ân Thiên Thiên ngủ, ánh mắt dịu dàng lại lập tức trở nên khát máu!
Anh đứng dậy, đi thẳng tới nhà họ Đổng, Ân Thành Vũ đi theo bên cạnh!
Ở nhà họ Đổng.
Đêm qua, tòa nhà lớn Đổng thị bị người ta châm lửa đốt, sáng sớm hôm nay có vô số nhân viên của Đổng thị căn bản không biết nên làm gì!
Ông cụ Đổng ngồi ở nhà chờ chỉ huy tình hình chung. Đổng Khánh lại bận tới sứt đầu mẻ trán, thật vất vả chờ trời sáng, đang chuẩn bị ra cửa lại gặp được Cảnh Liêm Uy tìm tới cửa!
Gương mặt Cảnh Liêm Uy lạnh lùng, lúc này trông anh lại giống hệt Cảnh Nguyên Phước đã tới đêm qua, nhưng có thêm một phần khát máu và phách lối!
"Cảnh Liêm Uy, anh tới đây làm gì?" Đổng Khánh hét lớn một tiếng, còn không kịp phản ứng thì người Cảnh Liêm Uy dẫn theo phía sau đã xông vào trong nhà họ Đổng đã bắt đầu điên cuồng đập đồ. Nhà họ Đổng thu dọn suốt đêm mới xong lại lập tức trở nên rối loạn!
Cảnh Liêm Uy quay đầu nhìn Đổng Khánh, giơ tay kéo cái ghế đặt ở giữa sân lên và hoàn toàn không do dự đập lên cửa sổ sát đất của nhà họ Đổng. Cửa kính vừa dày vừa nặng theo tiếng động lại vỡ ra, từng mảnh vỡ bắn ra đầy đất!
Tiếng động cực lớn này làm người của nhà họ Đổng đều kinh ngạc, sửng sốt!
Cảnh Liêm Uy hoạt động cổ của mình một chút rồi nhìn Đổng Khánh nói: “Đổng Khánh, anh có bản lĩnh đi gây ầm ĩ cho vợ tôi, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ khiến cho nhà họ Đổng anh không được bình yên, cho đến khi các người cuối cùng biến mất không thấy tung tích!"
Đổng Khánh tức giận nhìn Cảnh Liêm Uy trước mặt, tức đến mức toàn thân không nhịn được mà run rẩy!
Cảnh Liêm Uy tới gần Đổng Khánh, trong mắt phượng đều là sự nghiêm túc, nói: “Đổng Khánh, Cảnh Liêm Uy tôi thề, chắc chắn sẽ làm cho nhà họ Đổng anh biến mất khỏi thế giới này!"
Vừa dứt lời, Cảnh Liêm Uy dẫn theo người của mình tiêu sái rời đi!
CHƯƠNG 672: BIẾN MẤT KHÔNG THẤY TUNG TÍCH
Khi Cảnh Liêm Uy ở trên xe nhận được tin tức thì khóe miệng cong lên cười hơi khát máu. Trong bóng tối, dáng vẻ kia trông đặc biệt kinh người. Ân Thành Vũ vô thức quan sát anh, trong lòng lại hơi kinh hãi!
Cảnh Liêm Uy này hoàn toàn chính là tiết tấu muốn xé xác người đấy!
Chiếc Range Rover đang chạy như điên trên đường, chỉ là đến đoạn đường nhất định vẫn bị tắc. Cảnh Liêm Uy không nói một lời, lại cùng Ân Thành Vũ xuống xe, hoàn toàn không do dự tịch thu một chiếc mô tô chạy ngang qua, hai người lại tiêu sái lên đường như vậy!
Cảnh Thiên Ngọc đứng cách tòa nhà lớn Đổng thị không xa, trong lòng không hiểu sao thấy hưng phấn. Dường như chợt nhớ tới điều gì, cô ấy lập tức gọi điện thoại qua cho Trình Thiên Kiều, ngoan ngoãn nói một câu: “Chồng, em gây ra họa lớn rồi, phải làm thế nào đây?"
"Không sao, chồng gánh cho em!" Một câu nói đầy khí phách lập tức làm cho trong tương lai Trình Thiên Kiều phải trả giá thê thảm!
Cảnh Thiên Ngọc cong môi, lại gọi cho Cảnh Nguyên Phước. Lúc này, Cảnh Nguyên Phước vừa vặn đến cổng nhà tổ của Đổng thị. Ông ta vừa ra lệnh cho người dùng sức phá cổng Đổng thị vừa nhận điện thoại nói: “Đốt thì đốt, người nhà họ Cảnh chúng ta thật sự không sợ chút chuyện nhỏ này! Cái này gọi là dẫn họa về phía đông!"
Cảnh Nguyên Phước nói dứt lời cúp máy và bước vào phòng khách nhà họ Đổng.
Ông cụ Đổng và Đổng Khánh nhận được tin tức đã vội vàng ra khỏi phòng ngủ. Cảnh Nguyên Phước với dáng vẻ tiêu sái ngồi xuống trong phòng khách của nhà họ Đổng, cúc áo vest cởi ra khoác có vẻ tùy ý, ngước mắt nhìn ông cụ Đổng và Đổng Khánh đi từ trên tầng xuống, nói: “Ông Đổng, món quà ông tặng khá lớn, nếu nhà họ Cảnh tôi không đáp lễ thì không tốt lắm!"
Gương mặt ông cụ Đổng lạnh lùng nhìn ông ta. Từ trước tới nay ông cụ chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày đường đường là người nắm quyền nhà họ Cảnh sẽ xuất hiện ở trong phòng khách nhà mình, nghiêm túc uy hiếp mình như vậy.
Đôi mắt Cảnh Nguyên Phước thoáng động, chỉ nói một câu: “Ông đã biết tòa nhà lớn Đổng thị bị đốt chưa? Đó là món quà đầu tiên Cảnh Nguyên Phước tặng cho ông. Về món quà thứ hai, trái tim ông nên kiên cường cố gắng nhận lấy cho tôi!"
Cảnh Nguyên Phước dứt lời thoáng giơ tay lên ra hiệu, người phía sau bắt đầu ra tay đập mà hoàn toàn không do dự!
Ông cụ Đổng không nói một lời nhìn cảnh tượng trước mặt. Ông cụ biết mình chắc chắn sẽ chọc cho người nhà họ Cảnh tức giận, nhưng không ngờ sẽ tới mức này. Ông cụ đứng ra hét lớn một tiếng: “Cảnh Nguyên Phước, không phải cậu luôn khoe khoang mình là người văn minh sao? Bây giờ cậu đang làm gì hả? Cậu có khác gì thổ phỉ đâu?"
Cảnh Nguyên Phước quay lưng tính rời khỏi đó chợt dừng lại, quay đầu nhìn ông cụ và nhếch mép nói: “Ông đã cho người tới tận cửa nhà tôi bắt nạt mà tôi còn nói chuyện văn minh với ông à? Họ Đổng kia, ông nên cảm thấy may mắn vì tôi không phải là người trong giới xã hội đen đấy. Nếu tôi mà phải thì bây giờ ông đã không còn ở đây nữa rồi!"
Lời này vừa nói ra, Cảnh Nguyên Phước xoay người rời đi hoàn toàn không do dự, ném lại câu tiếp theo: “Trong vòng ba ngày, không cần tôi ra tay, con trai của tôi sẽ đưa tới cho ông một món quà lớn!"
Ông cụ Đổng nhìn phòng khách bị đập phá mà trong lòng tức giận, thở hổn hển từng hơi. Bác sĩ gia đình lập tức lấy thuốc qua. Đổng Khánh nhìn bóng lưng Cảnh Nguyên Phước rời đi, trong lòng đầy căm hận!
Bọn họ bị nhà họ Cảnh ép đến mức này, lẽ nào không nên phản kích sao?
Đổng Khánh bây giờ đã không còn là Đổng Khánh trước đây từ lâu rồi, tâm tư ban đầu cũng đã bị đánh mất!
Ở nhà họ Ân, Ân Thiên Tuấn và Cát Thành Phong liều mạng canh giữ nơi bình yên cuối cùng. Ân Thiên Thiên và Ân Tinh ở trong phòng cắn chặt môi không nói một lời. Mỗi lần có tiếng động nặng nề đập vào trên cửa, đều sẽ làm cho hai người run rẩy!
"Ân Thiên Thiên, không sao đâu, chắc chắn không có chuyện gì đâu!" Ân Thiên Thiên có hơi căng thẳng, trên trán đầy mồ hôi lạnh, giơ tay bảo vệ cẩn thận bụng của mình. Cô biết mình nhất định không thể bị bắt đi, một khi bị bắt đi, đứa con của cô chắc chắn sẽ phải chết không cần nghi ngờ! Ân Tinh vội vàng mở miệng an ủi cô, trong giọng nói cũng mang theo âm rung: “Ân Thiên Thiên, cô chắc chắn không có việc gì đâu! Cảnh Liêm Uy sẽ nhanh chóng tới đây thôi, không phải sao? Mỗi lần đều là anh ấy tới cứu cô, không phải sao? Không có việc gì đâu!"
Lúc này trong đầu Ân Thiên Thiên hoàn toàn trống rỗng! Cô chưa lấy lại tinh thần thì cảm giác được bụng của mình hơi đau.
Ân Thiên Thiên thở hổn hển từng hơi, dưới áp lực như vậy đã mang tới cảm giác đau đớn cho bụng của cô.
Ân Tinh giơ tay xoay mặt cô qua để cô nhìn thẳng vào mình, nói: “Ân Thiên Thiên! Suy nghĩ, suy nghĩ tới Cảnh Liêm Uy! Người đàn ông kia làm sao nỡ để cho cô và đứa trẻ xảy ra chuyện được? Anh ấy làm sao có thể để cho cô xảy ra chuyện được! Anh ấy thậm chí có thể chiến thắng được cả bệnh tật thì còn có gì là không thể chiến thắng được chứ?"
Ân Thiên Thiên cố gắng nhìn cô ta và há to miệng hít thở, bên tai lại đầy những tiếng đánh nhau ở phòng ngoài đang dần dần tới gần!
"Ân Thiên Thiên!" Ân Tinh hét lớn một tiếng, không nhịn được nữa chửi tục: “Mẹ nó, cô tỉnh táo lại cho tôi! Đừng có đùa nữa được không? Người đàn ông như Cảnh Liêm Uy sẽ cam lòng bỏ cô sao? Cô dứt khoát giết tôi đi! Anh ấy đứng vững trước lời đồn nhảm bên ngoài, thậm chí độc thân dẫn theo con chờ cô năm năm, bây giờ cô nói cho tôi biết anh ấy không bảo vệ được cô, không bằng cô tát luôn tôi một cái đi!"
Ân Thiên Thiên nghe tiếng hét mới thoáng lấy lại tinh thần, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, cuối cùng tiếng hít thở mới hơi chậm rãi hơn, nhưng tiếng đánh nhau ngoài cửa cũng càng lúc càng gần!
Cát Thành Phong hình như đang ở cửa, hét lớn một tiếng: “Bảo vệ tốt mợ ba!"
Lời nói vừa dứt, cánh cửa kiên trì rất lâu cuối cùng bị cơ thể người phá ra!
Người tới bị đánh đến nằm trên mặt đất không dậy nổi. Gần như vào lúc gã vừa xông vào đã lập tức bị vệ sĩ nhà họ Cảnh giơ tay lôi lại và ném ra ngoài, Cát Thành Phong liếc nhìn hai người phụ nữ bên trong nhưng không nói gì, quay đầu lại đánh nhau với người ta!
Oong! Oong!
Dưới tầng đột nhiên vọng tới tiếng mô tô, ngay sau đó là kèm theo tiếng bước chân chạy nhanh, nặng nề mà lại rất nhiều!
Ân Tinh giơ tay kéo màn cửa sổ ra, trên mặt không ngừng cười nói: “Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy của cô… tới rồi!"
Cô ta vừa dứt lời, Ân Thiên Thiên đã đi tới gần cửa sổ, vừa nhìn người đàn ông dưới tầng xông lên kia mà cười, nước mắt trước sau không rơi xuống, cứ nhìn anh kiên định như vậy!
Đám người Cảnh Liêm Uy và Trình Thiên Kiều gần như đến cùng một lúc!
Pằng!
Một tiếng súng vang lên phá vỡ đêm tối. Tất cả mọi người gần như theo bản năng ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu mình!
Mạc Tả đứng ở trong đêm tối giống như “Diêm Vương” từ địa ngục tới!
"Bắt tất cả lại cho tôi, một tên cũng không tha!"
Sau khi ra lệnh một tiếng, cảnh sát vừa đến nơi đều trở nên hưng phấn. Mẹ nó, bọn họ chạy đường xa như vậy chính là vì những tên chó đẻ này! Khuya rồi còn dùng vũ khí đánh nhau à? Chán sống rồi sao!
Chẳng mấy chốc, tình hình trước mắt đã lập tức bắt đầu nghiêng về một phía, mang theo xu thế đè ép!
Người còn đang đánh nhau ở tầng hai hơi hoảng hốt đứng ở ngoài cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên bên trong. Đó mới là lá bùa bảo vệ tính mạng duy nhất của bọn họ! Đột nhiên bọn họ lại bắt đầu đánh giống như liều mạng, mà lần này lại không chỉ đánh tay không, bọn họ nắm lấy thứ trong tay có thể lấy được, cũng bắt đầu dùng tới vũ khí để đánh ra một đường máu!
"Mẹ nó, bố mày liều mạng!" Có kẻ gầm lên giận dữ, giống như ngỗng điên xông lại!
Cát Thành Phong nhanh tay nhanh mắt ngắm đúng thời cơ bèn đạp qua, đạp gãy cổ tay người tới!
Có tiếng thét chói tai đầy thê lương vang vọng ở trong phòng, Ân Thiên Thiên lại giống như không nhìn thấy, chỉ là chờ bóng dáng kia xuất hiện, trong mắt đều mong đợi.
Chỉ cần có thể thấy anh thì dường như tất cả sợ hãi trước đó đều không tồn tại vậy...
Dọc đường đi Cảnh Liêm Uy gặp phải vô số kẻ chặn đường, anh đều ra tay giải quyết mà hoàn toàn không do dự. Ngay cả Ân Thành Vũ phía sau nhìn thấy những người này phá nhà của mình thành như vậy lại bắt đầu lôi người tới đánh, trong miệng vẫn lẩm bẩm mấy từ: “Tôi cho anh ầm ĩ này, tôi cho anh ầm ĩ này, tôi đánh chết anh, đánh chết anh! Anh, chị của tôi là người mà các người tùy tiện có thể khiêu chiến được sao?"
Ân Thiên Tuấn thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy cậu em trai mà mình đã lâu không gặp lại bắt đầu nghi ngờ. Ba mẹ thật sự chỉ thương tiếc gã, không muốn để cho gã tham dự vào, hay là bởi vì... sự thông minh của gã?
Cảnh Liêm Uy bước nhanh, đi thẳng vào phòng của Ân Thiên Thiên, bất kỳ vật nào phía trước đều không có cách nào lọt vào trong tầm mắt của anh!
Anh biết nhà họ Đổng nhất định sẽ chó cùng rứt dậu, nhưng không ngờ chúng sẽ thiếu kiên nhẫn như vậy! Lại ra tay nhanh như vậy!
Khi xông tới cửa phòng của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy nhìn thấy bóng dáng kia vẫn chưa thể yên tâm được.
Ân Thiên Thiên ưỡn cái bụng bầu từ dưới đất đứng lên, cắn chặt đôi môi của mình cuối cùng xông vào trong vòng tay của Cảnh Liêm Uy, ôm anh thật chặt, không khóc cũng không làm ầm ĩ, chỉ ôm anh như vậy, dường như muốn ôm anh vào trong xương cốt của mình vậy!
Cảnh Liêm Uy cúi đầu hôn lên tóc cô, tế bào cả người từ trên xuống dưới đều đang kêu gào ầm ĩ, xoay người mới nói: “May quá, may quá!"
May là cô không sao, may là cô vẫn chờ anh, may là cô xuất hiện ở trong cuộc đời của anh!
Cả đời này của anh bắt đầu trở nên có ý nghĩ cũng là vì cô!
Mạc Tả và Trình Thiên Kiều một tay khống chế tốt tất cả tình hình. Ân Bách Phú và Lý Mẫn cũng từ trong phòng làm việc đi ra, vẻ mặt nghiêm túc. Người nhà họ Cảnh đều bị dẫn theo qua nhà họ Cảnh rồi. Vi Gia Huệ đã chờ sẵn trong nhà tổ của nhà họ Cảnh từ lâu!
Lúc rạng sáng, Cảnh Liêm Uy thật vất vả mới dỗ cho Ân Thiên Thiên ngủ, ánh mắt dịu dàng lại lập tức trở nên khát máu!
Anh đứng dậy, đi thẳng tới nhà họ Đổng, Ân Thành Vũ đi theo bên cạnh!
Ở nhà họ Đổng.
Đêm qua, tòa nhà lớn Đổng thị bị người ta châm lửa đốt, sáng sớm hôm nay có vô số nhân viên của Đổng thị căn bản không biết nên làm gì!
Ông cụ Đổng ngồi ở nhà chờ chỉ huy tình hình chung. Đổng Khánh lại bận tới sứt đầu mẻ trán, thật vất vả chờ trời sáng, đang chuẩn bị ra cửa lại gặp được Cảnh Liêm Uy tìm tới cửa!
Gương mặt Cảnh Liêm Uy lạnh lùng, lúc này trông anh lại giống hệt Cảnh Nguyên Phước đã tới đêm qua, nhưng có thêm một phần khát máu và phách lối!
"Cảnh Liêm Uy, anh tới đây làm gì?" Đổng Khánh hét lớn một tiếng, còn không kịp phản ứng thì người Cảnh Liêm Uy dẫn theo phía sau đã xông vào trong nhà họ Đổng đã bắt đầu điên cuồng đập đồ. Nhà họ Đổng thu dọn suốt đêm mới xong lại lập tức trở nên rối loạn!
Cảnh Liêm Uy quay đầu nhìn Đổng Khánh, giơ tay kéo cái ghế đặt ở giữa sân lên và hoàn toàn không do dự đập lên cửa sổ sát đất của nhà họ Đổng. Cửa kính vừa dày vừa nặng theo tiếng động lại vỡ ra, từng mảnh vỡ bắn ra đầy đất!
Tiếng động cực lớn này làm người của nhà họ Đổng đều kinh ngạc, sửng sốt!
Cảnh Liêm Uy hoạt động cổ của mình một chút rồi nhìn Đổng Khánh nói: “Đổng Khánh, anh có bản lĩnh đi gây ầm ĩ cho vợ tôi, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ khiến cho nhà họ Đổng anh không được bình yên, cho đến khi các người cuối cùng biến mất không thấy tung tích!"
Đổng Khánh tức giận nhìn Cảnh Liêm Uy trước mặt, tức đến mức toàn thân không nhịn được mà run rẩy!
Cảnh Liêm Uy tới gần Đổng Khánh, trong mắt phượng đều là sự nghiêm túc, nói: “Đổng Khánh, Cảnh Liêm Uy tôi thề, chắc chắn sẽ làm cho nhà họ Đổng anh biến mất khỏi thế giới này!"
Vừa dứt lời, Cảnh Liêm Uy dẫn theo người của mình tiêu sái rời đi!
Bình luận facebook