Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 246
Chương 246
Trần Hào nhất thời biến sắc, càng thêm căm tức, lần này Lậm Tử “Minh nói, có thể nói là đâm thẳng chỗ đau của Trần Hào, làm cho hắn lập tức thẹn quá hóa giận, “Được, n thấy quan tài chưa đồ lệ! Tao hiện tại liên gọi cho vợ mày, nhìn xem mày chết như thế nào!”
Lâm Tử Minh hơi hơi nhíu một chút mày, hắn không phải chột dạ, mà là cảm thây được loại sự tình này quấy rầy Sở Phi, chung quy cũng không phải một chuyện tôt. Huông chỉ, hiện tại Sở Phi còn tức giận hắn đấy, hắn nói: “Được rồi Trần Hào, cậu đừng tác quái nữa, cậu không, phải là mang thù tôi lân trước giáo huấn cậu thôi sao, tôi hướng cậu nói lời xin lỗi, cậu đừng kinh động Sở Phi, cô ấy hiện tại tâm tình không tết.”
Hắn nói ra như vậy, càng thêm chứng tỏ hắn chột dạ, nhất thời, Trần Hào hào phóng cười ha hả, “Hiện tại biết sọ?Ha ha ha… Nói cho mày biết, chậm rồi! Mày chờ bị Sở Phi dạy dỗ đi, làm một tên ở rễ, một chút biết điều cũng không có, còn dám cầm tiền của vợ ở bễn ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?Tao xem mày lần này chết như thê nào!”
Nói xong, hãn liên trực tiệp ân sô của Sở Phi, gọi qua, hơn nữa hắn còn cố ý mở loa ngoài, để cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Loại tình huông này, khiên cho Quách Quân Di che kín mặt mình, cô cảm thấy mắt thê hiện thực lớn.
Những người xung quanh cũng là một đám vui sướng khi người gặp họa, bọn họ thích nhất xem loại đại chiến này.
Lâm Tử Minh trâm giọng nói: “Trân Hào, cậu một vừa hai phải hôi, tôi niệm tình cậu là bạn học của Phi Phi, không cùng cậu so đo, cậu đừng được một tắc lại muốn tiên lên thước.”
Đôi với cảnh cáo của Lâm Tử Minh, Trần Hào tỏ vẻ khinh thường, ngược lại càng thêm thông khoái, cho rằng Lâm Tử Minh khẳng định là chột dạ .
Quách Quân Di lay lay tay Lâm Tử Minh, thật cần thận nói: “Nếu không chúng ta đi thôi?”
Vừa rồi Lâm Tử Minh muôn đi, nhưng hiện tại, hãn sẽ không đi, Trần Hào loại hành vi này, đã hoàn toàn chọc hắn tức giận, “Không cân, chờ tôi thu thập hắn đã.”
“Nhưng mà, hắn gọi điện cho vợ anh, anh, không sợ hãi sao?”Bộ dáng của Quách Quân Di đích. trên mặt tràn ngập lúng túng.
Lâm Tử Minh thản nhiên nói: “Tôi có cái gì phải sọ hãi, cây ngay không sợ chêt đứng.”
Quách Quân Di cũng tin tưởng lắm, cô cố ý che mặt mình, phòng ngừa bị người chụp phải, cô bắt đầu hồi hận, sớm biết vậy, cô sẽ không đến tiệm Audi này, đi BMWs hay Mercedescòn tốt hơn.
Lúc này điện thoại Trần Hào cũng kết nối Xong, truyền đến thanh âm của một cô gái: “Alo?”
Đúng là Sở Phi, Trần Hào biểu tình kích động, hắn vội vàng đối mọi người làm ra một cái biểu tình“xuyf, sau đó nói: “Phi Phi, là tôi, Trân Hào.”
Trần Hào cố ý nhìn Lâm Tử Minh liếc mắt một cái, trên mặt cao hứng ngập, tràn, còn cô ý làm một cái cắt cô tư thế, hù dọa lãm Tử Minh. Đối với loại ra vẻ của hắn, Lâm Tử Minh chính là phun ra hai chữ: “Ngu ngôc.”
Hắn vừa nói xong, ở Sở Phi bên kia, điện thoại liền cúp, truyền đến thanh âm tít tít tít.
Trần Hào nhất thời vẻ mặt hoang mang, tình huông, gì đây?Sở Phi đây là, tắt điện thoại của hăn?
Không khí trong lúc nhất thời thực xâu hỗ.
Lâm Tử Minh lập tức không nhịn được cười, Trần Hào người này, thật đúng là không tự hiểu lẫy mình, từ sau buổi họp lớp, làm ra chuyện tình ghê tởm như vậy, còn trông cậy Sở Phi sẽ để ý? Nằm mơ.
“Nhất định là tín hiệu không tốt.” Trần Hào cứng ngắc giải thích một câu, sau đó tiễp tục gọi điện thoại, chính là lúc này đây, trực tiếp phát ra âm thanh điện thoại của bạn không cách nào liên lạc được, đây là bị Sở Phi cho vào danh sách đen.
Trần Hào nhất thời biến sắc, càng thêm căm tức, lần này Lậm Tử “Minh nói, có thể nói là đâm thẳng chỗ đau của Trần Hào, làm cho hắn lập tức thẹn quá hóa giận, “Được, n thấy quan tài chưa đồ lệ! Tao hiện tại liên gọi cho vợ mày, nhìn xem mày chết như thế nào!”
Lâm Tử Minh hơi hơi nhíu một chút mày, hắn không phải chột dạ, mà là cảm thây được loại sự tình này quấy rầy Sở Phi, chung quy cũng không phải một chuyện tôt. Huông chỉ, hiện tại Sở Phi còn tức giận hắn đấy, hắn nói: “Được rồi Trần Hào, cậu đừng tác quái nữa, cậu không, phải là mang thù tôi lân trước giáo huấn cậu thôi sao, tôi hướng cậu nói lời xin lỗi, cậu đừng kinh động Sở Phi, cô ấy hiện tại tâm tình không tết.”
Hắn nói ra như vậy, càng thêm chứng tỏ hắn chột dạ, nhất thời, Trần Hào hào phóng cười ha hả, “Hiện tại biết sọ?Ha ha ha… Nói cho mày biết, chậm rồi! Mày chờ bị Sở Phi dạy dỗ đi, làm một tên ở rễ, một chút biết điều cũng không có, còn dám cầm tiền của vợ ở bễn ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?Tao xem mày lần này chết như thê nào!”
Nói xong, hãn liên trực tiệp ân sô của Sở Phi, gọi qua, hơn nữa hắn còn cố ý mở loa ngoài, để cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Loại tình huông này, khiên cho Quách Quân Di che kín mặt mình, cô cảm thấy mắt thê hiện thực lớn.
Những người xung quanh cũng là một đám vui sướng khi người gặp họa, bọn họ thích nhất xem loại đại chiến này.
Lâm Tử Minh trâm giọng nói: “Trân Hào, cậu một vừa hai phải hôi, tôi niệm tình cậu là bạn học của Phi Phi, không cùng cậu so đo, cậu đừng được một tắc lại muốn tiên lên thước.”
Đôi với cảnh cáo của Lâm Tử Minh, Trần Hào tỏ vẻ khinh thường, ngược lại càng thêm thông khoái, cho rằng Lâm Tử Minh khẳng định là chột dạ .
Quách Quân Di lay lay tay Lâm Tử Minh, thật cần thận nói: “Nếu không chúng ta đi thôi?”
Vừa rồi Lâm Tử Minh muôn đi, nhưng hiện tại, hãn sẽ không đi, Trần Hào loại hành vi này, đã hoàn toàn chọc hắn tức giận, “Không cân, chờ tôi thu thập hắn đã.”
“Nhưng mà, hắn gọi điện cho vợ anh, anh, không sợ hãi sao?”Bộ dáng của Quách Quân Di đích. trên mặt tràn ngập lúng túng.
Lâm Tử Minh thản nhiên nói: “Tôi có cái gì phải sọ hãi, cây ngay không sợ chêt đứng.”
Quách Quân Di cũng tin tưởng lắm, cô cố ý che mặt mình, phòng ngừa bị người chụp phải, cô bắt đầu hồi hận, sớm biết vậy, cô sẽ không đến tiệm Audi này, đi BMWs hay Mercedescòn tốt hơn.
Lúc này điện thoại Trần Hào cũng kết nối Xong, truyền đến thanh âm của một cô gái: “Alo?”
Đúng là Sở Phi, Trần Hào biểu tình kích động, hắn vội vàng đối mọi người làm ra một cái biểu tình“xuyf, sau đó nói: “Phi Phi, là tôi, Trân Hào.”
Trần Hào cố ý nhìn Lâm Tử Minh liếc mắt một cái, trên mặt cao hứng ngập, tràn, còn cô ý làm một cái cắt cô tư thế, hù dọa lãm Tử Minh. Đối với loại ra vẻ của hắn, Lâm Tử Minh chính là phun ra hai chữ: “Ngu ngôc.”
Hắn vừa nói xong, ở Sở Phi bên kia, điện thoại liền cúp, truyền đến thanh âm tít tít tít.
Trần Hào nhất thời vẻ mặt hoang mang, tình huông, gì đây?Sở Phi đây là, tắt điện thoại của hăn?
Không khí trong lúc nhất thời thực xâu hỗ.
Lâm Tử Minh lập tức không nhịn được cười, Trần Hào người này, thật đúng là không tự hiểu lẫy mình, từ sau buổi họp lớp, làm ra chuyện tình ghê tởm như vậy, còn trông cậy Sở Phi sẽ để ý? Nằm mơ.
“Nhất định là tín hiệu không tốt.” Trần Hào cứng ngắc giải thích một câu, sau đó tiễp tục gọi điện thoại, chính là lúc này đây, trực tiếp phát ra âm thanh điện thoại của bạn không cách nào liên lạc được, đây là bị Sở Phi cho vào danh sách đen.