Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Không đẹp trai chút nào
"Tuyền Khê thật sự đến chứ?" Sở Phi có chút dao động hỏi han. "Đúng vậy, mình lừa cậu để làm chi? Hiện tại Trần Hào đắc ý, với thực lực của hắn, mời Tuyền Khê về đây là chuyện nhỏ."
Sở Phi suy nghĩ nói: "Được rồi, để mình suy nghĩ một chút." "Còn suy nghĩ cái gì nữa, trực tiếp tới đi, tất cả mọi người đã lâu không có gặp mặt." Bạn nữ cùng lớp nói: "Cứ như vậy đi,mình thay cậu đăng kí, đến lúc đó có rất nhiều tiết mục. Nhưng mình cảm thấy, tốt hơn cậu đừng mang theo gia đình tới, dù sao. . Hì hì, như cậu biết đấy! Thôi mình không nói với cậu nữa, mình còn gọi điện mời các bạn khác nữa."
Sau khi cúp máy, Sở Phi do dự, cô thật có một chút dao động. Thứ nhất, cô chưa gặp lại các bạn học cùng lớp, khó khăn lắm mới tổ chức buổi họp mặt lớp, cũng muốn tham gia một chút, vừa vặn ngày mốt cô cũng không bận việc gì cả.
Quang trọng nhất, là Tuyền Khê tới đó hát, chắc sẽ rất tuyệt vời !
Sở Phi rất thích Tuyền Khê, đương nhiên không phải là tình yêu nam nữ, đơn thuần là theo đuổi thần tượng, cô thực sự thích bộ phim truyền hình trước kia ( Như mộng lệnh ), nghiêm túc mà nói, cô thích ( Như mộng lệnh ) là vì Tuyền Khê diễn vai nhân vật này không phải là vì con người Tuyền Khê.
Đương nhiên, Tuyền Khê rất tuấn tú, nếu có thể được kí tên, thật sự là rất tuyệt.
Nghĩ về điều này, Sở Phi quyết định tham gia buổi họp mặt lớp vào ngày mốt.
Về phần Trần Hào, cô hiện tại không muốn tạo thêm sóng gió, nhiều năm như vậy đã trôi qua, tin rằng
Trần Hào đã sớm quên cô .
Đúng vậy, trước kia vào thời điểm học cấp 2, cô cùng Trần Hào từng có một mối quan hệ mập mờ, đương nhiên không phải là quan hệ yêu đương, khi đó việc học tập rất thuần khiết, chỉ là bọn cô trong lớp đạt thành tích cao nhất, thường không phải cô đúng nhất thì chính là Trần Hào đứng nhất bạn học trong lớp nói xấu bọn cô, chỉ có thể thôi
Chẳng qua khi đó cô cùng Trần Hào, cũng có một chút thiện cảm. Hiện tại nhiều năm như vậy đã trôi qua, đã sớm quên nhau từ lâu
Tới ngày mốt, Sở Phi suy nghĩ, hồi Làm Tử Minh, "Tối nay anh có rành không?"
Lâm Từ Minh nói: "Có rảnh, làm sao vậy?”
Sở Phi nói. "Tối nay tôi có một buổi họp mặt lớp cấp 2, tổ chức ở thành phố Tây, anh chị muốn đi cùng tôi toi do?"
Lâm Tử Minh ngạc nhiên, có phần không tin hỏi t "Không phải em luôn không muốn mang anh tới buổi họp mặt lớp sao? Sao lần này. .
Sở Phi mặt lạnh, có chút tức giận nói: "Muốn đi thì "Đi đi đi, như thế nào lại không đi, chắc chắc sẽ đư Lâm Tử Minh vội vàng nói.
Đùa thôi, bản chất của những người bạn cùng lớp này, Lâm Tử Minh rất rõ, chính là tỏ vẻ là bạn học tốt để có cơ hội tiếp cận, Sở Phi xinh đẹp như vậy, đế lúc đó chắc chắn uống nượu say, thậm chí sẽ bị chấm mút, Lâm Tử Minh không đi không được.
Khỏe miệng Sở Phi vô thức nhếch lên, nở một nụ cười tươi, không đến một giây, lập tức biến mất không thấy, tiếp tục làm ra bộ mặt lạnh lùng. “Anh đi cũng được, nhưng phải nghe lời tối, không được nối lung tung, không được ăn bậy, không được cho tôi mắt mặt nữa, biết không?" "Biết biết." Lâm Tử Minh vội vàng gật đầu nhận lời.
Sở Phi nói: "Tối nay tôi có một buổi họp mặt lớp cấp 2, tổ chức ở thành phố Tây, anh có muốn đi cùng tôi tới đó?"
Lâm Tử Minh ngạc nhiên, có phần không tin hỏi lại: "Không phải em luôn không muốn mang anh tới buổi họp mặt lớp sao? Sao lần này. ..
Sở Phi mặt lạnh, có chút tức giận nói: "Muốn đi thì di." "Đi đi đi, như thế nào lại không đi, chắc chắc sẽ đi!" Lâm Tử Minh vội vàng nói.
Đùa thôi, bản chất của những người bạn cùng lớp này, Lâm Tử Minh rất rõ, chính là tỏ vẻ là bạn học tốt để có cơ hội tiếp cận, Sở Phi xinh đẹp như vậy, đến lúc đó chắc chắn uống rượu say, thậm chí sẽ bị chấm mút, Lâm Tử Minh không đi không được.
Khóe miệng Sở Phi vô thức nhếch lên, nở một nụ cười tươi, không đến một giây, lập tức biến mất không thấy, tiếp tục làm ra bộ mặt lạnh lùng, "Anh đi cũng được, nhưng phải nghe lời tôi, không được nói lung tung, không được ăn bậy, không được cho ... tôi mất mặt nữa, biết không?" "Biết biết." Lâm Tử Minh vội vàng gật đầu nhận lời. "Vậy hôm nay anh đến đón tôi tan làm, chúng ta cùng nhau đi." Sở Phidặn dò nói. "Được, không thành vấn đề." Lâm Tử Minh dùng sức gật đầu, sau đó rút điện thoại ra, nhắn tin cho Vương Thủ Quý, hoãn buổi liên hoạn hôm nay .
Lại nói hắn vào Tử Quỳnh lâu như vậy, công ty đã không có bữa cơm vui vẻ cùng nhau, rất nhiều người trong công ty chưa gặp mặt hắn, nhất là những nghệ sĩ kí hợp đồng, đều yêu cầu mãnh liệt, phải liên hoan một lần gặp mặt chủ tịch mới nhậm chức. Tùy tiện mà mình nọt chủ tịch, cho dù không có nịnh nọt, chạm mặt một cái cũng là chuyện tốt.
Những nghệ sĩ trẻ tuổi xinh đẹp này, phải cẩn thận hơn, phải nịnh bợ chủ tịch mới, hiện tại thực lực Tử Quỳnh phát triển không ngừng, nếu có thể bám lấy đùi của chủ tịch, dùng vốn liếng của công ty để phát triển, không trực tiếp cũng có thể nổi lên.
Vương Thủ Quý thấy được tin nhắn của Lâm Tử Minh, hắn thực bất đắc dĩ, cũng không dám cầu nhàu.
Đùa chứ, làm chủ tịch bực tức, chỉ khi ông ta không còn muốn tiếp tục ở Tử Quỳnh làm việc ?
Trong lòng ông ta bái phục Lâm Tử Minh, tuổi trẻ như vậy đã lên làm chủ tịch, cũng không háo sắc, không hề động tới nghệ sĩ nữ ở công ty, điểm này ông ta tự hỏi không thể không làm chuyện đó. Một người như vậy, mới có thể có bản lĩnh như vậy?
Lâm Tử Minh hôm nay không có đến Tử Quỳnh làm việc, hắn lợi dụng thời gian ban ngày, đem chính mình chỉnh chu một phen, chỉnh sửa kiểu tóc nhẹ nhàng khoan khoái, hơn nữa mua một bộ âu phục, ăn mặc đẹp trai, không thể làm Sở Phi mất mặt.
Đương nhiên, hắn cũng không dám mua âu phục đắt tiền, ngộ nhỡ bị Sở Phi phát hiện điều gì đó không đúng.
Cho nên hắn liền mua bộ âu phục bình thường mấy trăm, đôi giày da hơn ba trăm, hắn đến trước công ty của Sở Phi, đợi Sở Phi tan làm.
Sau khi tan làm, Sở Phi đúng giờ ra khỏi công ty, nhìn thấy Lâm Tử Minh trong bộ âu phục, giày da đang đứng đợi, mắt cô không khỏi sáng ngời, thiếu chút nữa không có nhận ra. Cô quen với bộ dáng luộm thuộm của Lâm Tử Minh, hiện tại thấy Lâm Tử Minh trong bộ âu phục, giày da, kiểu tóc chỉnh tề, thật khiến cô kinh ngạc.
Và quan trọng hơn, cô tìm được cảm giác quen thuộc trên người Lâm tử Minh. . . “Phi Phi, em tan làm rồi à ."Lâm Tử Minh cười tươi chào đón.
Sở Phi nhìn Lâm Tử Minh từ trên xuống dưới, hỏi: "Anh lấy bộ âu phục này ở đâu ra?"
Lâm Tử Minh xoay một vòng tròn, cười nói: "Anh đã mua nó, thế nào, nhìn đẹp trai lắm đúng không? Cả bộ cộng lại, chỉ có một ngàn thôi."
Nhưng mà Sở Phi không có cười, ngược lại là vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh, trong mắt thậm chí còn ra hiện một chút chán ghét, mở miệng nói: "Một chút cũng không đẹp, xấu chết "A?" Lâm Tử Minh ngày ngắn cả người, bộ dạng hắn như thế này lại không đẹp trai ?Không thể nào! Hắn ăn mặc như hình tượng của chủ tịch Tử Quỳnh, nghĩ Sở Phi đối với thân phận chủ tịch của Tử Quỳnh kia không hứng thủ, hắn ăn mặc thành bộ dáng chủ tịch của Tử Quỳnh, nên Sở Phi chắc chắn cũng sẽ không thích.
Sở Phi nhìn trên người Lâm Tử Minh, thấy được bóng dáng chủ tịch của Tử Quỳnh, trước kia Lâm Tử Minh mặc quần áo bình thường của mọi ngày nên không có phát hiện, hiện tại Lâm Tử Minh mặc âu phục, lại càng phát giác Lâm Tử Minh cùng với chủ tịch của Tử Quỳnh dánh vóc rất giống nhau
Nhìn thấy Lâm Tử Minh như thế này, Sở Phi cảm giác chủ tịch của Tử Quỳnh bị nhạo báng, Lâm Tử Minh vô dụng này, có tư cách gì giống chủ tịch của Tử Quỳnh!
Theo quan điểm của cô, chủ tịch của Tử Quỳnh là người đàn ông hoàn mỹ nhất trên thế giới, mà Lâm Tử Minh là một người vô dụng, hai người không thể so sánh với nhau! "Tại sao? Anh ăn mặc như vậy không tốt sao? Tối nay anh cùng em đi họp mặt lớp, anh ăn mặt đẹp một chút, là để cho em có mặt mũi." Lâm Tử Minh khó hiểu, tủi thân nói.
Ảnh mắt Sở Phi vẫn thờ ơ, thậm chí càng thêm chán ghét, trực tiếp đi tới hắn cởi áo khoát của bộ âu phục, "Anh cởi ra cho tôi, làm sao nói nhảm nhiều như vậy!" "Được được được, anh cởi, em đừng kéo. Lâm Tử Minh vội vàng nói, hắn cảm thấy hôm nay Sở Phi rất không bình thường, chẳng lẽ Sở Phi không thích chủ tịch của Tử Quỳnh? Cho nên nhìn thấy hắn mặc đồ giống chủ tịch của Tử Quỳnh liền khó chịu? Nếu là như vậy, lại là chuyện tốt.
Sở Phi suy nghĩ nói: "Được rồi, để mình suy nghĩ một chút." "Còn suy nghĩ cái gì nữa, trực tiếp tới đi, tất cả mọi người đã lâu không có gặp mặt." Bạn nữ cùng lớp nói: "Cứ như vậy đi,mình thay cậu đăng kí, đến lúc đó có rất nhiều tiết mục. Nhưng mình cảm thấy, tốt hơn cậu đừng mang theo gia đình tới, dù sao. . Hì hì, như cậu biết đấy! Thôi mình không nói với cậu nữa, mình còn gọi điện mời các bạn khác nữa."
Sau khi cúp máy, Sở Phi do dự, cô thật có một chút dao động. Thứ nhất, cô chưa gặp lại các bạn học cùng lớp, khó khăn lắm mới tổ chức buổi họp mặt lớp, cũng muốn tham gia một chút, vừa vặn ngày mốt cô cũng không bận việc gì cả.
Quang trọng nhất, là Tuyền Khê tới đó hát, chắc sẽ rất tuyệt vời !
Sở Phi rất thích Tuyền Khê, đương nhiên không phải là tình yêu nam nữ, đơn thuần là theo đuổi thần tượng, cô thực sự thích bộ phim truyền hình trước kia ( Như mộng lệnh ), nghiêm túc mà nói, cô thích ( Như mộng lệnh ) là vì Tuyền Khê diễn vai nhân vật này không phải là vì con người Tuyền Khê.
Đương nhiên, Tuyền Khê rất tuấn tú, nếu có thể được kí tên, thật sự là rất tuyệt.
Nghĩ về điều này, Sở Phi quyết định tham gia buổi họp mặt lớp vào ngày mốt.
Về phần Trần Hào, cô hiện tại không muốn tạo thêm sóng gió, nhiều năm như vậy đã trôi qua, tin rằng
Trần Hào đã sớm quên cô .
Đúng vậy, trước kia vào thời điểm học cấp 2, cô cùng Trần Hào từng có một mối quan hệ mập mờ, đương nhiên không phải là quan hệ yêu đương, khi đó việc học tập rất thuần khiết, chỉ là bọn cô trong lớp đạt thành tích cao nhất, thường không phải cô đúng nhất thì chính là Trần Hào đứng nhất bạn học trong lớp nói xấu bọn cô, chỉ có thể thôi
Chẳng qua khi đó cô cùng Trần Hào, cũng có một chút thiện cảm. Hiện tại nhiều năm như vậy đã trôi qua, đã sớm quên nhau từ lâu
Tới ngày mốt, Sở Phi suy nghĩ, hồi Làm Tử Minh, "Tối nay anh có rành không?"
Lâm Từ Minh nói: "Có rảnh, làm sao vậy?”
Sở Phi nói. "Tối nay tôi có một buổi họp mặt lớp cấp 2, tổ chức ở thành phố Tây, anh chị muốn đi cùng tôi toi do?"
Lâm Tử Minh ngạc nhiên, có phần không tin hỏi t "Không phải em luôn không muốn mang anh tới buổi họp mặt lớp sao? Sao lần này. .
Sở Phi mặt lạnh, có chút tức giận nói: "Muốn đi thì "Đi đi đi, như thế nào lại không đi, chắc chắc sẽ đư Lâm Tử Minh vội vàng nói.
Đùa thôi, bản chất của những người bạn cùng lớp này, Lâm Tử Minh rất rõ, chính là tỏ vẻ là bạn học tốt để có cơ hội tiếp cận, Sở Phi xinh đẹp như vậy, đế lúc đó chắc chắn uống nượu say, thậm chí sẽ bị chấm mút, Lâm Tử Minh không đi không được.
Khỏe miệng Sở Phi vô thức nhếch lên, nở một nụ cười tươi, không đến một giây, lập tức biến mất không thấy, tiếp tục làm ra bộ mặt lạnh lùng. “Anh đi cũng được, nhưng phải nghe lời tối, không được nối lung tung, không được ăn bậy, không được cho tôi mắt mặt nữa, biết không?" "Biết biết." Lâm Tử Minh vội vàng gật đầu nhận lời.
Sở Phi nói: "Tối nay tôi có một buổi họp mặt lớp cấp 2, tổ chức ở thành phố Tây, anh có muốn đi cùng tôi tới đó?"
Lâm Tử Minh ngạc nhiên, có phần không tin hỏi lại: "Không phải em luôn không muốn mang anh tới buổi họp mặt lớp sao? Sao lần này. ..
Sở Phi mặt lạnh, có chút tức giận nói: "Muốn đi thì di." "Đi đi đi, như thế nào lại không đi, chắc chắc sẽ đi!" Lâm Tử Minh vội vàng nói.
Đùa thôi, bản chất của những người bạn cùng lớp này, Lâm Tử Minh rất rõ, chính là tỏ vẻ là bạn học tốt để có cơ hội tiếp cận, Sở Phi xinh đẹp như vậy, đến lúc đó chắc chắn uống rượu say, thậm chí sẽ bị chấm mút, Lâm Tử Minh không đi không được.
Khóe miệng Sở Phi vô thức nhếch lên, nở một nụ cười tươi, không đến một giây, lập tức biến mất không thấy, tiếp tục làm ra bộ mặt lạnh lùng, "Anh đi cũng được, nhưng phải nghe lời tôi, không được nói lung tung, không được ăn bậy, không được cho ... tôi mất mặt nữa, biết không?" "Biết biết." Lâm Tử Minh vội vàng gật đầu nhận lời. "Vậy hôm nay anh đến đón tôi tan làm, chúng ta cùng nhau đi." Sở Phidặn dò nói. "Được, không thành vấn đề." Lâm Tử Minh dùng sức gật đầu, sau đó rút điện thoại ra, nhắn tin cho Vương Thủ Quý, hoãn buổi liên hoạn hôm nay .
Lại nói hắn vào Tử Quỳnh lâu như vậy, công ty đã không có bữa cơm vui vẻ cùng nhau, rất nhiều người trong công ty chưa gặp mặt hắn, nhất là những nghệ sĩ kí hợp đồng, đều yêu cầu mãnh liệt, phải liên hoan một lần gặp mặt chủ tịch mới nhậm chức. Tùy tiện mà mình nọt chủ tịch, cho dù không có nịnh nọt, chạm mặt một cái cũng là chuyện tốt.
Những nghệ sĩ trẻ tuổi xinh đẹp này, phải cẩn thận hơn, phải nịnh bợ chủ tịch mới, hiện tại thực lực Tử Quỳnh phát triển không ngừng, nếu có thể bám lấy đùi của chủ tịch, dùng vốn liếng của công ty để phát triển, không trực tiếp cũng có thể nổi lên.
Vương Thủ Quý thấy được tin nhắn của Lâm Tử Minh, hắn thực bất đắc dĩ, cũng không dám cầu nhàu.
Đùa chứ, làm chủ tịch bực tức, chỉ khi ông ta không còn muốn tiếp tục ở Tử Quỳnh làm việc ?
Trong lòng ông ta bái phục Lâm Tử Minh, tuổi trẻ như vậy đã lên làm chủ tịch, cũng không háo sắc, không hề động tới nghệ sĩ nữ ở công ty, điểm này ông ta tự hỏi không thể không làm chuyện đó. Một người như vậy, mới có thể có bản lĩnh như vậy?
Lâm Tử Minh hôm nay không có đến Tử Quỳnh làm việc, hắn lợi dụng thời gian ban ngày, đem chính mình chỉnh chu một phen, chỉnh sửa kiểu tóc nhẹ nhàng khoan khoái, hơn nữa mua một bộ âu phục, ăn mặc đẹp trai, không thể làm Sở Phi mất mặt.
Đương nhiên, hắn cũng không dám mua âu phục đắt tiền, ngộ nhỡ bị Sở Phi phát hiện điều gì đó không đúng.
Cho nên hắn liền mua bộ âu phục bình thường mấy trăm, đôi giày da hơn ba trăm, hắn đến trước công ty của Sở Phi, đợi Sở Phi tan làm.
Sau khi tan làm, Sở Phi đúng giờ ra khỏi công ty, nhìn thấy Lâm Tử Minh trong bộ âu phục, giày da đang đứng đợi, mắt cô không khỏi sáng ngời, thiếu chút nữa không có nhận ra. Cô quen với bộ dáng luộm thuộm của Lâm Tử Minh, hiện tại thấy Lâm Tử Minh trong bộ âu phục, giày da, kiểu tóc chỉnh tề, thật khiến cô kinh ngạc.
Và quan trọng hơn, cô tìm được cảm giác quen thuộc trên người Lâm tử Minh. . . “Phi Phi, em tan làm rồi à ."Lâm Tử Minh cười tươi chào đón.
Sở Phi nhìn Lâm Tử Minh từ trên xuống dưới, hỏi: "Anh lấy bộ âu phục này ở đâu ra?"
Lâm Tử Minh xoay một vòng tròn, cười nói: "Anh đã mua nó, thế nào, nhìn đẹp trai lắm đúng không? Cả bộ cộng lại, chỉ có một ngàn thôi."
Nhưng mà Sở Phi không có cười, ngược lại là vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh, trong mắt thậm chí còn ra hiện một chút chán ghét, mở miệng nói: "Một chút cũng không đẹp, xấu chết "A?" Lâm Tử Minh ngày ngắn cả người, bộ dạng hắn như thế này lại không đẹp trai ?Không thể nào! Hắn ăn mặc như hình tượng của chủ tịch Tử Quỳnh, nghĩ Sở Phi đối với thân phận chủ tịch của Tử Quỳnh kia không hứng thủ, hắn ăn mặc thành bộ dáng chủ tịch của Tử Quỳnh, nên Sở Phi chắc chắn cũng sẽ không thích.
Sở Phi nhìn trên người Lâm Tử Minh, thấy được bóng dáng chủ tịch của Tử Quỳnh, trước kia Lâm Tử Minh mặc quần áo bình thường của mọi ngày nên không có phát hiện, hiện tại Lâm Tử Minh mặc âu phục, lại càng phát giác Lâm Tử Minh cùng với chủ tịch của Tử Quỳnh dánh vóc rất giống nhau
Nhìn thấy Lâm Tử Minh như thế này, Sở Phi cảm giác chủ tịch của Tử Quỳnh bị nhạo báng, Lâm Tử Minh vô dụng này, có tư cách gì giống chủ tịch của Tử Quỳnh!
Theo quan điểm của cô, chủ tịch của Tử Quỳnh là người đàn ông hoàn mỹ nhất trên thế giới, mà Lâm Tử Minh là một người vô dụng, hai người không thể so sánh với nhau! "Tại sao? Anh ăn mặc như vậy không tốt sao? Tối nay anh cùng em đi họp mặt lớp, anh ăn mặt đẹp một chút, là để cho em có mặt mũi." Lâm Tử Minh khó hiểu, tủi thân nói.
Ảnh mắt Sở Phi vẫn thờ ơ, thậm chí càng thêm chán ghét, trực tiếp đi tới hắn cởi áo khoát của bộ âu phục, "Anh cởi ra cho tôi, làm sao nói nhảm nhiều như vậy!" "Được được được, anh cởi, em đừng kéo. Lâm Tử Minh vội vàng nói, hắn cảm thấy hôm nay Sở Phi rất không bình thường, chẳng lẽ Sở Phi không thích chủ tịch của Tử Quỳnh? Cho nên nhìn thấy hắn mặc đồ giống chủ tịch của Tử Quỳnh liền khó chịu? Nếu là như vậy, lại là chuyện tốt.
Bình luận facebook