Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: QUAY VỀ LÂM GIA
"Đây là điều cháu nên làm, dù sao cháu là bạn tốt của Phi Phi, Phi Phi gặp nạn cháu không thể trốn tránh như người nào đó, rất sợ chết muốn trốn đi chú? Ha ha." Trương Diệu Đông chế nhạo nói, ánh mắt còn cố ý nhìn Lâm Tử Minh liếc mắt một cái, đã ăn cướp trắng trợn mà còn chế nhạo Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh nghe được, lập tức nhíu mày, Trương Diệu Đông ấy mà không biết xấu hổ, Sở Thiên được cứu ra, hắn và Trương Diệu Đông chẳng hề có một chút liên quan đến nhau.
"Trương Diệu Đông, chuyện vừa rồi cùng với người có liên quan gì chứ?" Lâm Tử Minh nhịn không được nói.
Trương Diệu Đông nhất thời cười ha hả, "Ha ha, liên quan gì tới ta, chẳng lẽ liên quan đến ngươi ư? Lâm Viễn Dương không phải cho ta mặt mũi, chẳng lẽ là cho Lâm Từ Minh ngươi mặt mũi?Thiên đại chế cười!"
Liễu Tố Hồng ở phía sau đá hắn một cước, mắng: "Lâm Tử Minh đồ phế vật nhà ngươi câm miệng cho ta! Thiên Nhi xảy ra chuyện, ngươi ăn hại trốn tránh một bên sợ chết, hiện tại Thiên Nhi được Diệu Đông cứu ra , ngươi còn dám nói chua ngoa ở đây à? Nguơi là một con chó thối tha không biết xấu hổ!"
Lâm Tử Minh bị đả suýt nữa ngã sấp mặt, vội vàng giải thích, "Mẹ, con không có... .."
Hắn chưa nói hết câu, đã bị Sở Hoa Hùng cắt ngang, lạnh nhạt nghiêm mặt nói: "Lâm Tử Minh, người thật vô lý ! Ngày trước ngươi ăn hại vô dụng, hiện nay người ta Diệu Đông là ân nhân của Sở gia ta, ngươi còn dám nói những điều không tốt về anh ta, mau mau xin lỗi Diệu Đông!
"Ba.....
"Đừng gọi ta là ba, ta không có con rể như ngươi đâu, thật xấu mặt!" Sở Hoa Hùng mắng.
Lâm Tử Minh vội vàng nhìn về phía Sở Phi, hy vọng Sở Phi có thể giúp hắn giải thích, nhưng hắn phát hiện, ánh mắt Sở Phi lạnh lùng nhìn hắn, rõ ràng cũng không tin lời hắn nói.
Sở Phi đối với Lâm Tử Minh hoàn toàn thất vọng, Sở Thiên gặp chuyện không may, cô không mong đợi vào Lâm Tử Minh có thể giúp đỡ, để không làm Trương Diệu Đông tức giận, cô cố ý làm cho Lâm Tử Minh ở trong xe, không cần đi ra ngoài làm hồng chuyện. Kết quả hắn không nghe lời, lại còn chạy qua đây, hiện tại Sở Thiên được Trương Diệu Đông cứu ra, Lâm Tử Minh với tư cách là anh rể của Sở Thiên, không những không cảm kích, còn nói vài lời chua chát, thật sự là ghê tởm tới cực điểm rồi!
Trương Diệu Đông nhìn qua Lâm Tử Minh bộ dạng cam chịu, còn phải nói trong lòng hắn thoải mái như thế nào, nhất là Sở Phi đổi với Lâm Tử Minh kia có phần chán ghét, càng làm cho hắn thích bay lên, cổ ý làm ra bộ dáng rộng lượng, khoát tay nói: " Cho dù hắn không muốn xin lỗi, cháu cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần bác trai bác gái và em Sở Thiên tin tưởng cháu là được."
Không thể không nói, Trương Diệu Đông người này thật sự diễn rất giỏi, làm ra bộ dáng rộng lượng, lôi kéo bọn họ nhin Lâm Tử Minh thêm hận thù cao.
"Lâm Tử Minh, nhìn xem những điều tốt mà mày làm! Ta nói cùng là đàn ông như nhau, chênh lệch như thế nào mà lớn như vậy! Ngươi là đồ vô dụng, còn có mặt mũi để sống ở trên thế giới này ư!"
May mắn là Diệu Đông ta rộng luợng, không có cùng ngươi chấp nhặt!"
"Sớm biết rằng như vậy, bốn năm trước, ta sẽ không đem đồ phế vật nhà ngươi về !"
Lâm Tử Minh cúi đầu, không rên một tiếng, hắn không rõ mình cảm thấy gì, hắn không cảm nhận được sự tồn tại của trái tim mình.
Lúc này Sở Phi nói chuyện, "Được rồi, anh ta vẫn luôn là người như vậy, các người cũng không phải không biết. Nếu em trai đã được cứu ra, trước hết dẫn em trai đi bệnh viện trị liệu đi."
"Đúng, đúng rồi.
Bọn họ nhớ tớiviệc chính, Sở Thiên mình đầy còn thương tích.
Trương Diệu Đông nói: "Cháu có một người bạn cùng lớp là giám đốc của bệnh viện Trung Ương, đối với ngoại thương đặc biệt tinh thông, chúng ta mang em Sở Thiên đi bệnh viện Trung Ương đi."
Sau đó hắn liền nhấn chìa khóa xe, Sở Thiên phát hiện Trương Diệu Đông lái chiếc xe Lamborghini, nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng, hâm mộ lại hưng phần mà nói: "Wow, Đông ca, anh lái Lamborghini u, anh thật là soải !"
Trương Diệu Đông trên mặt không thể che dấu được, nói: "Ấy lại như thế chứ, Lamborghini cũng không quý, chỉ có mấy trăm triệu mà thôi."
"Đông ca, anh thật sự là quá lợi hai, em có thể ngồi xe của anh sao?" Sở Thiên kích động nói.
"Đương nhiên có thể." Trương Diệu Đông gật đầu nói, hắn lại liếc mắt một cái nhìn Lâm Tử Minh, thật thích làm sao.
Sở Thiên nói: "Đông ca, nếu anh là anh rể em vậy là tốt rồi ." "Ha ha, nếu chị của em không ý kiến, anhrất sẵn lòng."
Bọn họ trò chuyện trên xe, giẫm chân đạp ga một phát liền chạy đi, Sở Phi
xuất phát cùng với Sở Hoa Hùng và Liễu Tổ Hồng, vůt Lâm Tử Minh một mình ở lại chỗ này.
Lâm Từ Minh thở dài, thu dọn tâm tình vỡ vụn, chuẩn bị rời đi, lúc này Lâm Viễn Dương chạy tới, với vẻ mặt kính sợ và kính cẩn, cúi đầuyới Lâm Tử Minh gọi một tiếng, " anh Tử Minh em không biết Sở Thiên là cậu em vợ của anh, xuống tay nặng một chút, xin anh Tử Minh trách phạt."
Hắn đem mặt tiến đến trước mặt Lâm Tử Minh, khiến cho Lâm Tử Minh thưởng hắn mấy cái tát.
Lâm Tử Minh không có khách khi, trực tiếp tát một bạt tai, đem Lâm Viễn Dương miệng đánh ra máu , hơn nữa mắng một tiếng, "Cút."
Lâm Viễn Dương bị tát một bạt tai, hắn cũng không có cảm thấy nhục nhã, ngược lại là thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn chỉ sợ Lâm Tử Minh không đánh hắn, thì hắn liền phiền toái lớn.
Thấy Lâm Tử Minh đi bộ rời đi, Lâm Viễn Dương khẽ cắn môi, đuổi theo, dáng vẻ buông thả cúi thấp nói: "anh Tử Minh, hai anh em chúng ta đã lâu không gặp mặt, có thể tìm một chỗ, ôn lại chuyện xưa?"
Lâm Tử Minh không có phản ứng hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Viễn Dương lại đuổi theo, " anh Tử Minh , em biết có một món ăn địa phương Quảng Đông đặc biệt ăn rất ngon, cảnh vật cũng tốt lắm, chúng ta có nên qua ăn thử không?"
Nghe thế, Lâm Tử Minh dừng đi bộ, thản nhiên nhìn hắn.
Hắn bị Lâm Tử Minh nhìn phải trong lòng sợ hãi, trong lòng áp lực rất lớn, không nghĩ tới Lâm Tử Minh bị trục xuất khỏi Lâm gia nhiều năm như vậy, trên người vẫn toả ra hào quang mạnh mẽ. Hắn cố gắng nở một nụ cười , hành động vô cùng hèn mon.
"Được." Lâm Tử Minh suy nghĩ rồi gật đầu, mẹ của hắn là người Quảng Đông, tới thành phố Hoa vẫn duy trì thói quen ăn món ăn Quảng Đông, hắn từ nhỏ đã đi theo ăn, cũng thực sự thích ăn món ăn Quảng Đông, chỉ tiếc, mẹ hắn sớm qua đời từ lâu, hiện tại nghe được Lâm Viễn Dương nói món ăn Quảng Đông, nhắc lại hắn hồi ức.
Tới nhà hàng Quảng Đông, tim được cái ghế ngồi xuống, Lâm Viễn Dương tự mình châm trà cho Tử Minh, nói: "anh Tử minh, bốn năm qua anh còn ở thành phố Hoa, em còn nghĩ anh đi nơi khác chứ."
"Uh." Lâm Tử Minh thái độ rất lạnh lùng.
Lâm Viễn Dương tiếp tục nói, và hỏi han ân cần Lâm Tử Minh, hắn rất cần thận, không dám nhắc tới chuyện bốn năm trước Lâm Tủ Minh bị trục xuất khỏi Lâm gia, đó là chủ đề mà Lâm Tử Minh gai mắt.
Lâm Tử Minh từ đầu đến cuối biểu hiện rất thờ ơ, đối với người của Lâm gia , hắn một chút hảo cảm đều không có.
"Lâm Viễn Dương, đêm đó bốn năm trước, ta nhớ rõ ngươi cũng đá ta vài cước chân nữa?" Lâm Tử Minh đột nhiên nói, lộ ra nụ cười đầy nham hiểm.
Lâm Viễn Dương nghe nói như thế, tay hắn lập tức run lên, trà trong chén nóng hổi, tất cả đều văng lên quần hắn , nhưng hắn cũng không dám hô lên một tiếng, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt , "anh Tử minh em. .... em đáng chết! Em đáng chết!" Em khi đó..... Là lỗi của em,
Lâm Viễn Dương sợ tới mức kinh hoàng, liên tục tự tát mình, chỉ chốc lát sau, liền đem chính mình đánh thành đầu heo, làm cho thực khách xung quanh đều nhìn một cách kỳ lạ về bên này.
"Nói đi, Lâm gia cho ngươi tới tìm ta, có chuyện gì?" Lâm Tử Minh không kiên nhẫn nói.
Lâm Viễn Dương biết Lâm Tử Minh từ trước đến nhạy bén, cẩn thận, lúc này không thể che giấu được hắn, lập tức đầu đuôi gốc ngọn nói ra, "anh Tử Minh , chuyện tình bốn năm trước là một sự hiểu lầm, ông nội trước khi lâm chung, đã vÌ anh đau buồn mà chết. Biết rõ chân tướng phía sau, Lâm gia thực sự áy náy, hại Tử Minh ca bị thiệt thòi lớn như vậy, cho nên Lâm gia hy vọng anh Tử Minh có thể trở về, cho mọi người cơ hội bù lại, kế thừa sản nghiệp Lâm gia."
Lâm Tử Minh giống như nghe được truyện cười hay nhất, phả lên cười, "Ha ha ha, áy náy? Bù lại? Kế thừa sản nghiệp Lâm gia? Ta thấy là đang nhìn chằm vào sản nghiệp hơn năm mươi tỷkia của ta thì đủng hơn?"
Sản nghiệp hơn năm mươi tỷ! !
Lâm Viễn Dương nghe đến con số, tâm can hắn như mún nhảy ra ngoài, má ơi, này thì cũng quá nhiều tiền đi! Khó trách hặn vừa rồi gọi điện thoại trở về báo cáo, Lâm gia hạ lệnh giết, bất luận như thể nào cũng muốn hắn giữ Lâm Tử Minh.
Tạm thời, hắn đổi với Lâm Tử Minh càng thêm cung kính, nếu Lâm Tử Minh mở miệng, hắn có thể làm con chó dưới chân Lâm Tử Minh vài phút.
Lâm Tử Minh sau khi cười xong, nhìn chằm chằm Lâm Viễn Dương nói: "Muốn ta quay về Lâm gia? Có thể, sau hai ngày nữa là đại thọ bảy mươi của Sở Quốc Đồng, đến lúc đó người làm cho Lâm Sơn Hà tự mình đi tới một chuyến, đưa lên quà mừng, nếu làm cho ta hài lòng ta sẽ suy nghĩ một chút quay về Lâm gia, bằng không, các ngươi chết tâm đi. Nhớ kỹ, cơ hội ta chỉ cho các ngươi một lần, bỏ lỡ sẽ không có ."
Lâm Tử Minh nghe được, lập tức nhíu mày, Trương Diệu Đông ấy mà không biết xấu hổ, Sở Thiên được cứu ra, hắn và Trương Diệu Đông chẳng hề có một chút liên quan đến nhau.
"Trương Diệu Đông, chuyện vừa rồi cùng với người có liên quan gì chứ?" Lâm Tử Minh nhịn không được nói.
Trương Diệu Đông nhất thời cười ha hả, "Ha ha, liên quan gì tới ta, chẳng lẽ liên quan đến ngươi ư? Lâm Viễn Dương không phải cho ta mặt mũi, chẳng lẽ là cho Lâm Từ Minh ngươi mặt mũi?Thiên đại chế cười!"
Liễu Tố Hồng ở phía sau đá hắn một cước, mắng: "Lâm Tử Minh đồ phế vật nhà ngươi câm miệng cho ta! Thiên Nhi xảy ra chuyện, ngươi ăn hại trốn tránh một bên sợ chết, hiện tại Thiên Nhi được Diệu Đông cứu ra , ngươi còn dám nói chua ngoa ở đây à? Nguơi là một con chó thối tha không biết xấu hổ!"
Lâm Tử Minh bị đả suýt nữa ngã sấp mặt, vội vàng giải thích, "Mẹ, con không có... .."
Hắn chưa nói hết câu, đã bị Sở Hoa Hùng cắt ngang, lạnh nhạt nghiêm mặt nói: "Lâm Tử Minh, người thật vô lý ! Ngày trước ngươi ăn hại vô dụng, hiện nay người ta Diệu Đông là ân nhân của Sở gia ta, ngươi còn dám nói những điều không tốt về anh ta, mau mau xin lỗi Diệu Đông!
"Ba.....
"Đừng gọi ta là ba, ta không có con rể như ngươi đâu, thật xấu mặt!" Sở Hoa Hùng mắng.
Lâm Tử Minh vội vàng nhìn về phía Sở Phi, hy vọng Sở Phi có thể giúp hắn giải thích, nhưng hắn phát hiện, ánh mắt Sở Phi lạnh lùng nhìn hắn, rõ ràng cũng không tin lời hắn nói.
Sở Phi đối với Lâm Tử Minh hoàn toàn thất vọng, Sở Thiên gặp chuyện không may, cô không mong đợi vào Lâm Tử Minh có thể giúp đỡ, để không làm Trương Diệu Đông tức giận, cô cố ý làm cho Lâm Tử Minh ở trong xe, không cần đi ra ngoài làm hồng chuyện. Kết quả hắn không nghe lời, lại còn chạy qua đây, hiện tại Sở Thiên được Trương Diệu Đông cứu ra, Lâm Tử Minh với tư cách là anh rể của Sở Thiên, không những không cảm kích, còn nói vài lời chua chát, thật sự là ghê tởm tới cực điểm rồi!
Trương Diệu Đông nhìn qua Lâm Tử Minh bộ dạng cam chịu, còn phải nói trong lòng hắn thoải mái như thế nào, nhất là Sở Phi đổi với Lâm Tử Minh kia có phần chán ghét, càng làm cho hắn thích bay lên, cổ ý làm ra bộ dáng rộng lượng, khoát tay nói: " Cho dù hắn không muốn xin lỗi, cháu cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần bác trai bác gái và em Sở Thiên tin tưởng cháu là được."
Không thể không nói, Trương Diệu Đông người này thật sự diễn rất giỏi, làm ra bộ dáng rộng lượng, lôi kéo bọn họ nhin Lâm Tử Minh thêm hận thù cao.
"Lâm Tử Minh, nhìn xem những điều tốt mà mày làm! Ta nói cùng là đàn ông như nhau, chênh lệch như thế nào mà lớn như vậy! Ngươi là đồ vô dụng, còn có mặt mũi để sống ở trên thế giới này ư!"
May mắn là Diệu Đông ta rộng luợng, không có cùng ngươi chấp nhặt!"
"Sớm biết rằng như vậy, bốn năm trước, ta sẽ không đem đồ phế vật nhà ngươi về !"
Lâm Tử Minh cúi đầu, không rên một tiếng, hắn không rõ mình cảm thấy gì, hắn không cảm nhận được sự tồn tại của trái tim mình.
Lúc này Sở Phi nói chuyện, "Được rồi, anh ta vẫn luôn là người như vậy, các người cũng không phải không biết. Nếu em trai đã được cứu ra, trước hết dẫn em trai đi bệnh viện trị liệu đi."
"Đúng, đúng rồi.
Bọn họ nhớ tớiviệc chính, Sở Thiên mình đầy còn thương tích.
Trương Diệu Đông nói: "Cháu có một người bạn cùng lớp là giám đốc của bệnh viện Trung Ương, đối với ngoại thương đặc biệt tinh thông, chúng ta mang em Sở Thiên đi bệnh viện Trung Ương đi."
Sau đó hắn liền nhấn chìa khóa xe, Sở Thiên phát hiện Trương Diệu Đông lái chiếc xe Lamborghini, nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng, hâm mộ lại hưng phần mà nói: "Wow, Đông ca, anh lái Lamborghini u, anh thật là soải !"
Trương Diệu Đông trên mặt không thể che dấu được, nói: "Ấy lại như thế chứ, Lamborghini cũng không quý, chỉ có mấy trăm triệu mà thôi."
"Đông ca, anh thật sự là quá lợi hai, em có thể ngồi xe của anh sao?" Sở Thiên kích động nói.
"Đương nhiên có thể." Trương Diệu Đông gật đầu nói, hắn lại liếc mắt một cái nhìn Lâm Tử Minh, thật thích làm sao.
Sở Thiên nói: "Đông ca, nếu anh là anh rể em vậy là tốt rồi ." "Ha ha, nếu chị của em không ý kiến, anhrất sẵn lòng."
Bọn họ trò chuyện trên xe, giẫm chân đạp ga một phát liền chạy đi, Sở Phi
xuất phát cùng với Sở Hoa Hùng và Liễu Tổ Hồng, vůt Lâm Tử Minh một mình ở lại chỗ này.
Lâm Từ Minh thở dài, thu dọn tâm tình vỡ vụn, chuẩn bị rời đi, lúc này Lâm Viễn Dương chạy tới, với vẻ mặt kính sợ và kính cẩn, cúi đầuyới Lâm Tử Minh gọi một tiếng, " anh Tử Minh em không biết Sở Thiên là cậu em vợ của anh, xuống tay nặng một chút, xin anh Tử Minh trách phạt."
Hắn đem mặt tiến đến trước mặt Lâm Tử Minh, khiến cho Lâm Tử Minh thưởng hắn mấy cái tát.
Lâm Tử Minh không có khách khi, trực tiếp tát một bạt tai, đem Lâm Viễn Dương miệng đánh ra máu , hơn nữa mắng một tiếng, "Cút."
Lâm Viễn Dương bị tát một bạt tai, hắn cũng không có cảm thấy nhục nhã, ngược lại là thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn chỉ sợ Lâm Tử Minh không đánh hắn, thì hắn liền phiền toái lớn.
Thấy Lâm Tử Minh đi bộ rời đi, Lâm Viễn Dương khẽ cắn môi, đuổi theo, dáng vẻ buông thả cúi thấp nói: "anh Tử Minh, hai anh em chúng ta đã lâu không gặp mặt, có thể tìm một chỗ, ôn lại chuyện xưa?"
Lâm Tử Minh không có phản ứng hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Viễn Dương lại đuổi theo, " anh Tử Minh , em biết có một món ăn địa phương Quảng Đông đặc biệt ăn rất ngon, cảnh vật cũng tốt lắm, chúng ta có nên qua ăn thử không?"
Nghe thế, Lâm Tử Minh dừng đi bộ, thản nhiên nhìn hắn.
Hắn bị Lâm Tử Minh nhìn phải trong lòng sợ hãi, trong lòng áp lực rất lớn, không nghĩ tới Lâm Tử Minh bị trục xuất khỏi Lâm gia nhiều năm như vậy, trên người vẫn toả ra hào quang mạnh mẽ. Hắn cố gắng nở một nụ cười , hành động vô cùng hèn mon.
"Được." Lâm Tử Minh suy nghĩ rồi gật đầu, mẹ của hắn là người Quảng Đông, tới thành phố Hoa vẫn duy trì thói quen ăn món ăn Quảng Đông, hắn từ nhỏ đã đi theo ăn, cũng thực sự thích ăn món ăn Quảng Đông, chỉ tiếc, mẹ hắn sớm qua đời từ lâu, hiện tại nghe được Lâm Viễn Dương nói món ăn Quảng Đông, nhắc lại hắn hồi ức.
Tới nhà hàng Quảng Đông, tim được cái ghế ngồi xuống, Lâm Viễn Dương tự mình châm trà cho Tử Minh, nói: "anh Tử minh, bốn năm qua anh còn ở thành phố Hoa, em còn nghĩ anh đi nơi khác chứ."
"Uh." Lâm Tử Minh thái độ rất lạnh lùng.
Lâm Viễn Dương tiếp tục nói, và hỏi han ân cần Lâm Tử Minh, hắn rất cần thận, không dám nhắc tới chuyện bốn năm trước Lâm Tủ Minh bị trục xuất khỏi Lâm gia, đó là chủ đề mà Lâm Tử Minh gai mắt.
Lâm Tử Minh từ đầu đến cuối biểu hiện rất thờ ơ, đối với người của Lâm gia , hắn một chút hảo cảm đều không có.
"Lâm Viễn Dương, đêm đó bốn năm trước, ta nhớ rõ ngươi cũng đá ta vài cước chân nữa?" Lâm Tử Minh đột nhiên nói, lộ ra nụ cười đầy nham hiểm.
Lâm Viễn Dương nghe nói như thế, tay hắn lập tức run lên, trà trong chén nóng hổi, tất cả đều văng lên quần hắn , nhưng hắn cũng không dám hô lên một tiếng, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt , "anh Tử minh em. .... em đáng chết! Em đáng chết!" Em khi đó..... Là lỗi của em,
Lâm Viễn Dương sợ tới mức kinh hoàng, liên tục tự tát mình, chỉ chốc lát sau, liền đem chính mình đánh thành đầu heo, làm cho thực khách xung quanh đều nhìn một cách kỳ lạ về bên này.
"Nói đi, Lâm gia cho ngươi tới tìm ta, có chuyện gì?" Lâm Tử Minh không kiên nhẫn nói.
Lâm Viễn Dương biết Lâm Tử Minh từ trước đến nhạy bén, cẩn thận, lúc này không thể che giấu được hắn, lập tức đầu đuôi gốc ngọn nói ra, "anh Tử Minh , chuyện tình bốn năm trước là một sự hiểu lầm, ông nội trước khi lâm chung, đã vÌ anh đau buồn mà chết. Biết rõ chân tướng phía sau, Lâm gia thực sự áy náy, hại Tử Minh ca bị thiệt thòi lớn như vậy, cho nên Lâm gia hy vọng anh Tử Minh có thể trở về, cho mọi người cơ hội bù lại, kế thừa sản nghiệp Lâm gia."
Lâm Tử Minh giống như nghe được truyện cười hay nhất, phả lên cười, "Ha ha ha, áy náy? Bù lại? Kế thừa sản nghiệp Lâm gia? Ta thấy là đang nhìn chằm vào sản nghiệp hơn năm mươi tỷkia của ta thì đủng hơn?"
Sản nghiệp hơn năm mươi tỷ! !
Lâm Viễn Dương nghe đến con số, tâm can hắn như mún nhảy ra ngoài, má ơi, này thì cũng quá nhiều tiền đi! Khó trách hặn vừa rồi gọi điện thoại trở về báo cáo, Lâm gia hạ lệnh giết, bất luận như thể nào cũng muốn hắn giữ Lâm Tử Minh.
Tạm thời, hắn đổi với Lâm Tử Minh càng thêm cung kính, nếu Lâm Tử Minh mở miệng, hắn có thể làm con chó dưới chân Lâm Tử Minh vài phút.
Lâm Tử Minh sau khi cười xong, nhìn chằm chằm Lâm Viễn Dương nói: "Muốn ta quay về Lâm gia? Có thể, sau hai ngày nữa là đại thọ bảy mươi của Sở Quốc Đồng, đến lúc đó người làm cho Lâm Sơn Hà tự mình đi tới một chuyến, đưa lên quà mừng, nếu làm cho ta hài lòng ta sẽ suy nghĩ một chút quay về Lâm gia, bằng không, các ngươi chết tâm đi. Nhớ kỹ, cơ hội ta chỉ cho các ngươi một lần, bỏ lỡ sẽ không có ."