Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Kính sợ
Hắn hiện tại bắt đầu hối hận, sớm biết rằng đắc tội chính là Lâm gia, hắn sẽ không đến đây rồi.
Sở Phi thấy được sự khó xử của hắn, cắn chặt răng nói: "Trương Diệu Đông, ngay cả anh cũng hết cách để cứu em trai tôi sao?"
"Đúng vậy Diệu Đông, ngươi thần thông quảng đại như vậy, cũng không thể cứu Thiên Nhi ra ư?" Liễu Tố Hồng lo lắng nói.
Sở Hoa Hùng thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Lâm Gia là đệ nhất gia tộc ở Thành Phố Hoa quyền lực vô cùng lớn mạnh, chúng ta không nên làm khó với Diệu Đông .Con cái làm sai người cha phải là người chịu trách nhiệm, là ta không giáo dục tốt Thiên Nhi, hiện tại Thiên Nhi gặp nạn, sẽ do ta gánh vác, ta bây giờ sẽ đến Lâm Gia dập đầu từng người một, quỳ gối không dám quỳ thẳng, hy vọng có thể cảm động đến Lâm gia!"
Trương Diệu Đông ý nghĩ nóng lên, vỗ mạnh lên đùi mình, nói: "Phi Phi,bác gái, bác trai , hai bác yên tâm đi, cháu nhất định sẽ thấy chết mà không cứu! Cháu Trương Diệu Đông tự hỏi ở Thành Phố Hoa này còn có vài phần địa vị, nói vậy Lâm gia cũng sẽ cho cháu mặt mũi."
"Thật vậy không?" Mắt của Sở Phỉ lập tức sáng lên
Sở Hoa Hùng cùng Liễu Tố Hồng kích động đứng dậy, "Vậy thật sự tốt quá, Diệu Đông, chúng ta sẽ nhớ kỹ ân tình của cháu!"
Trương Diệu Đông nhẹ nhàng đứng lên, nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Sở Phi, hắn không khỏi nhất thời tâm trí bất định mất kiểm soát mà thốt ra, "Nhưng cháu có một cái điều kiện, hy vọng sau khi chuyện thành, Phi Phi có thể hẹn hò với ta một lần."
Lời này nói ra, Trương Diệu Đông lập tức liền hối hận ,đem tâm sự trong lòng nói ra hết !
Quả nhiên Sở Phi nghe xong, hơn một nửa cảm xúc trên mặt cô dường như biến mất,có chút không thoải mái, Trương Diệu Đông này dường như uy hiếp cô, hình tượng vốn đang tốt đẹp, lập tức lại giảm bớt rất nhiều.
Sở Hoa Hùng và Liễu Tố Hồng cũng khẽ nhíu mày.
"Được" Sở Phi gật đầu nói, "Chỉ cần anh có thể cứu em trai của tôi ra, tôi đồng ý hẹn hò với anh."
Trương Diệu Đông vội vàng nói, "Phi Phi em đừng hiểu lầm, anh chỉ là nói đùa thôi, cho dù em không hẹn hò với anh, anh cũng sẽ cứu em trai của em ra"
Sở Phi bài trừ cười một cái, "uh, cho dù anh không nói, tôi cũng sẽ cùng anh hẹn hò."
Cô bây giờ sẽ vì gia tộc hiến thân, không còn thuần khiết hay sạch sẽ nữa, cùng Trương Diệu Đông hẹn hò thì có gì chứ?
Lâm Tử Minh ở trên xe, xa xa nhìn thấy Sở Phi cùng Trương Diệu Đông thân mật nói chuyện, tựa như người yêu, trong lòng hắn thực sự khó chịu. Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn là lo lắng, quyết định cùng đi qua đó xem sao, không biết chừng hắn có thế giúp đỡ được gì.
Đây là một câu lạc bộ bi-da cao cấp, khi Sở Phi và những người khác đi vào, thấy Sở Thiên quỳ trên mặt đất, bị đánh một trận, mặt mũi bầm dập.
Sở Thiên nhìn thấy Sở Phi, vô cùng tủi thân hét lên, "Chị ơi, cứu em! !"
Hắn vừa mới hét lên, đã bị một thanh niên bên cạnh một cước đạp ngã trên mặt đất, hung tợn mắng: "Kêu nữa bố sẽ giết chết mày!"
Liễu Tố Hồng từ trước đến nay chiều chuộng Sở Thiên, bà thấy con mình bị đánh thành như vậy, khiến bà đau lòng muốn chết, nước mắt ào ào chảy xuống, "Thiên nhi, con tôi. . . . . ."
Bà muốn chạy qua, bị Sở Hoa Hùng gắt gao chặn lại, khẽ trách móc, "Đừng hành động thiếu suy nghĩ, ngươi muốn hại chết Thiên Nhi à!"
Liễu Tố Hồng cũng ý thức được ,nhóm thanh niên trước mặt bọn chúng không dễ chọc giận, đặc biệt là chàng trai trẻ đang thảnh thơi chơi bi-da trên người tỏa ra hào quang mạnh mẽ, đứng đầu của bọn chúng chắc hẳn là thiếu gia của Lâm Gia
Sở Phi hít sâu một hơi, đứng ra thương lượng: "Các anh à, em trai của tôi Sở Thiên không hiểu chuyện, đắc tội các anh rồi, hy vọng các anh có thể giơ cao đánh khẽ, thả em trai của tôi, Sở Gia Thành phố Hoa của chúng tôi vô cùng cảm kích!"
"Yo, là mỹ nữ , bộ dạng rất không tồi !"
"Không nghĩ tới Sở Thiên phế vật này, còn có một chị gái xinh đẹp như vậy, ha ha."
Bọn họ nhìn thấy Sở Phi, đều lộ ra nét mặt dâm đãng và huýt sáo
Thậm chí còn có người muốn đến chạm vào cô, cô sợ tới mức chạy nhanh trốn đằng sau Trương Diệu Đông, "Diệu Đông cứu ta!"
Trương Diệu Đông khốn khổ nói không nên lời, hắn nhận ra được, ở đây mấy thanh niên này tất cả đều là những người nhân vật lớn hắn không thể trêu vào, mỗi một người đều có thể dễ dàng bóp chết hắn, đặc biệt là người thanh niên đang chơi bi-da ở kia, chính là người của Lâm Gia, tên là Lâm Viễn Dương, cũng là người có quyền lực nhất ở đây!
Tháng trước, hắn đã gặp qua Lâm Viễn Dương một lần,anh cả ba của anh đứng trước mặt Lâm Viễn Dương đều phải khom nom khúm núm, càng không cần nói việc anh là con trai của ông. Trương Diệu Đông, hắn ta rất thích giả vờ, nhưng hắn biết tự lượng sức mình, hắn biết thân phận mình ở trong mắt Lâm Viễn Dương căn bản không đủ sức, thật sự cũng có thể không cho hắn mặt mũi.
Hơn nữa một khi đắc tội Lâm Viễn Dương, vậy hắn sẽ xong đời .
Giờ khắc này, hắn thậm chí bắt đầu bỏ cuộc.
Nhưng dưới sự cầu cứu của Sở Phi đã làm cho chủ nghĩa đàn ông của hắn được tăng lên rất nhiều, nên hắn quyết định vì Sở Phi làm thiên sứ bảo vệ người đẹp, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Đều dừng tay cho ta."
"Ngươi là ai, dám kêu ông đây dừng tay?"
Một tên Phú Nhị Đại chỉ mũi về phía Trương Diệu Đông mắng.
Trương Diệu Đông nuốt một chút nước miếng, thật vất vả lắm mới gom đủ dũng khí lập tức liền co rúm lại, hắn từ túi lấy ra thuốc điếu, đưa ra cho đối phương, phong thái nhún nhường nói: "Đại ca, tôi tên là Trương Diệu Đông, là con trai của chủ tịch Trương Nham tập đoàn Hoằng Dương.
"Tập đoàn Hoằng Dương?"Tên Phú Nhị Đại nhíu mày, quay đầu lại hỏi đồng bọn "Này, các ngươi biết tập đoàn Hoằng Dương không?"
Bọn họ đều lắc đầu tỏ vẻ không biết, cũng chưa nghe nói qua, Trương Diệu Đông thực xấu hổ, tập đoàn Hoằng Dương nhà hắn không là gì trong mắt anh em này, thật sự không là cái gì, cũng chỉ là một công ty nhỏ thôi.
"Ông đây quan tâm mày là tập đoàn Hoằng Dương hay là tập đoàn Lục Dương, hãy bớt sàm ngôn đi, đưa ra một ngàn vạn, tao cho chúng mày đem Sở Thiên đi, không có một ngàn vạn, liền cút cho ông!" tên Phú Nhị Đại này quá ngang ngược hống hách nói.
Phong thái của Trương Diệu Đông lại càng bị hạ thấp, "Đại ca, Sở Thiên là em của vợ ta, hắn là người có chỉ số thông minh rất không cao, có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết là đã làm chuyện gì, mạo phạm đại ca?"
Đối phương thấy thái độ của Trương Diệu Đông rất nhún nhường, hắn cũng không giỏi giữ bình tĩnh, hừ một tiếng nói: "Mày nói đúng rồi đấy,tên rác rưởi này mắt mù như chó, uống chút rượu liền nghĩ mình là thiên hạ đệ nhất, đụng phải Lâm Thiếu Gia không tỏ lòng xin lỗi, còn dám nói năng lỗ mãng! Tao nói với mày như thế này “Hôm nay bọn mày không đem tới một ngàn vạn để chuộc người, thì đôi tay này của hắn cũng đừng muốn có!"
Liễu Tố Hồng nghe xong nhịn không được mắng, "Hắn chỉ là mắng các ngươi vài câu, đã bị đánh đến nỗi như vậy? Còn mở miệng phải một ngàn vạn, các ngươi như thế này không khác gì đi ăn cướp chứ!"
Lâm Viễn Dương đang đánh bi-a nói chuyện , "Ngươi nói không sai, ta chính là ăn cướp, thì sao? Dám mắng ta Lâm Viễn Dương là tạp chủng, đứa con của bà lá gan lớn thật! Hiện tại tăng giá rồi , một ngàn vạn không giải quyết được vấn đề, các ngươi phải đem hai ngàn vạn đến. Đương nhiên . . . . . ."
Lâm Viễn Dương nói tới đây lộ ra một nụ cười xấu xa, "Các ngươi cũng có thể đi báo cảnh sát, đánh cuộc xem có nên gọi hay không. Có điều, đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi, một khi báo cảnh sát, ta sẽ không chỉ muốn một đôi tay của hắn đơn giản như vậy, mà phải là mạng của hắn!"
Câu nói này của hắn, làm cho Sở Phivà những người khác run sợ!
Trương Diệu Đông lại điên cuồng nuốt nước miếng, hắn hối hận , đang muốn trốn tránh trách nhiệm, lúc này Lâm Viễn Dương chỉ tay về phía hắn, trêu tức nói: "Vậy ngươi là con trai của Trương Nham, lại đây."
"Lâm Thiếu Gia. . . . . ." Trương Diệu Đông hai chân đều nhũn hết cả, nhưng lại không dám không đi qua, hiện tại sắc mặt hắn sợ tới mức tái nhợt .
Tuy nhiên khi Trương Diệu Đông đi tới, Lâm Viễn Dương vỗ vỗ bả vai hắn, đang chuẩn bị nói chuyện tán dóc, từ cửa truyền đến tiếng bước chân, một người dàn ông đi đến.
Không phải ai khác, chính là Lâm Tử Minh.
Trước một khắc Lâm Viễn Dương còn rất uy phong, thấy Lâm Tử Minh, tức khắc biến sắc, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kính sợ!
Sở Phi thấy được sự khó xử của hắn, cắn chặt răng nói: "Trương Diệu Đông, ngay cả anh cũng hết cách để cứu em trai tôi sao?"
"Đúng vậy Diệu Đông, ngươi thần thông quảng đại như vậy, cũng không thể cứu Thiên Nhi ra ư?" Liễu Tố Hồng lo lắng nói.
Sở Hoa Hùng thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Lâm Gia là đệ nhất gia tộc ở Thành Phố Hoa quyền lực vô cùng lớn mạnh, chúng ta không nên làm khó với Diệu Đông .Con cái làm sai người cha phải là người chịu trách nhiệm, là ta không giáo dục tốt Thiên Nhi, hiện tại Thiên Nhi gặp nạn, sẽ do ta gánh vác, ta bây giờ sẽ đến Lâm Gia dập đầu từng người một, quỳ gối không dám quỳ thẳng, hy vọng có thể cảm động đến Lâm gia!"
Trương Diệu Đông ý nghĩ nóng lên, vỗ mạnh lên đùi mình, nói: "Phi Phi,bác gái, bác trai , hai bác yên tâm đi, cháu nhất định sẽ thấy chết mà không cứu! Cháu Trương Diệu Đông tự hỏi ở Thành Phố Hoa này còn có vài phần địa vị, nói vậy Lâm gia cũng sẽ cho cháu mặt mũi."
"Thật vậy không?" Mắt của Sở Phỉ lập tức sáng lên
Sở Hoa Hùng cùng Liễu Tố Hồng kích động đứng dậy, "Vậy thật sự tốt quá, Diệu Đông, chúng ta sẽ nhớ kỹ ân tình của cháu!"
Trương Diệu Đông nhẹ nhàng đứng lên, nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Sở Phi, hắn không khỏi nhất thời tâm trí bất định mất kiểm soát mà thốt ra, "Nhưng cháu có một cái điều kiện, hy vọng sau khi chuyện thành, Phi Phi có thể hẹn hò với ta một lần."
Lời này nói ra, Trương Diệu Đông lập tức liền hối hận ,đem tâm sự trong lòng nói ra hết !
Quả nhiên Sở Phi nghe xong, hơn một nửa cảm xúc trên mặt cô dường như biến mất,có chút không thoải mái, Trương Diệu Đông này dường như uy hiếp cô, hình tượng vốn đang tốt đẹp, lập tức lại giảm bớt rất nhiều.
Sở Hoa Hùng và Liễu Tố Hồng cũng khẽ nhíu mày.
"Được" Sở Phi gật đầu nói, "Chỉ cần anh có thể cứu em trai của tôi ra, tôi đồng ý hẹn hò với anh."
Trương Diệu Đông vội vàng nói, "Phi Phi em đừng hiểu lầm, anh chỉ là nói đùa thôi, cho dù em không hẹn hò với anh, anh cũng sẽ cứu em trai của em ra"
Sở Phi bài trừ cười một cái, "uh, cho dù anh không nói, tôi cũng sẽ cùng anh hẹn hò."
Cô bây giờ sẽ vì gia tộc hiến thân, không còn thuần khiết hay sạch sẽ nữa, cùng Trương Diệu Đông hẹn hò thì có gì chứ?
Lâm Tử Minh ở trên xe, xa xa nhìn thấy Sở Phi cùng Trương Diệu Đông thân mật nói chuyện, tựa như người yêu, trong lòng hắn thực sự khó chịu. Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn là lo lắng, quyết định cùng đi qua đó xem sao, không biết chừng hắn có thế giúp đỡ được gì.
Đây là một câu lạc bộ bi-da cao cấp, khi Sở Phi và những người khác đi vào, thấy Sở Thiên quỳ trên mặt đất, bị đánh một trận, mặt mũi bầm dập.
Sở Thiên nhìn thấy Sở Phi, vô cùng tủi thân hét lên, "Chị ơi, cứu em! !"
Hắn vừa mới hét lên, đã bị một thanh niên bên cạnh một cước đạp ngã trên mặt đất, hung tợn mắng: "Kêu nữa bố sẽ giết chết mày!"
Liễu Tố Hồng từ trước đến nay chiều chuộng Sở Thiên, bà thấy con mình bị đánh thành như vậy, khiến bà đau lòng muốn chết, nước mắt ào ào chảy xuống, "Thiên nhi, con tôi. . . . . ."
Bà muốn chạy qua, bị Sở Hoa Hùng gắt gao chặn lại, khẽ trách móc, "Đừng hành động thiếu suy nghĩ, ngươi muốn hại chết Thiên Nhi à!"
Liễu Tố Hồng cũng ý thức được ,nhóm thanh niên trước mặt bọn chúng không dễ chọc giận, đặc biệt là chàng trai trẻ đang thảnh thơi chơi bi-da trên người tỏa ra hào quang mạnh mẽ, đứng đầu của bọn chúng chắc hẳn là thiếu gia của Lâm Gia
Sở Phi hít sâu một hơi, đứng ra thương lượng: "Các anh à, em trai của tôi Sở Thiên không hiểu chuyện, đắc tội các anh rồi, hy vọng các anh có thể giơ cao đánh khẽ, thả em trai của tôi, Sở Gia Thành phố Hoa của chúng tôi vô cùng cảm kích!"
"Yo, là mỹ nữ , bộ dạng rất không tồi !"
"Không nghĩ tới Sở Thiên phế vật này, còn có một chị gái xinh đẹp như vậy, ha ha."
Bọn họ nhìn thấy Sở Phi, đều lộ ra nét mặt dâm đãng và huýt sáo
Thậm chí còn có người muốn đến chạm vào cô, cô sợ tới mức chạy nhanh trốn đằng sau Trương Diệu Đông, "Diệu Đông cứu ta!"
Trương Diệu Đông khốn khổ nói không nên lời, hắn nhận ra được, ở đây mấy thanh niên này tất cả đều là những người nhân vật lớn hắn không thể trêu vào, mỗi một người đều có thể dễ dàng bóp chết hắn, đặc biệt là người thanh niên đang chơi bi-da ở kia, chính là người của Lâm Gia, tên là Lâm Viễn Dương, cũng là người có quyền lực nhất ở đây!
Tháng trước, hắn đã gặp qua Lâm Viễn Dương một lần,anh cả ba của anh đứng trước mặt Lâm Viễn Dương đều phải khom nom khúm núm, càng không cần nói việc anh là con trai của ông. Trương Diệu Đông, hắn ta rất thích giả vờ, nhưng hắn biết tự lượng sức mình, hắn biết thân phận mình ở trong mắt Lâm Viễn Dương căn bản không đủ sức, thật sự cũng có thể không cho hắn mặt mũi.
Hơn nữa một khi đắc tội Lâm Viễn Dương, vậy hắn sẽ xong đời .
Giờ khắc này, hắn thậm chí bắt đầu bỏ cuộc.
Nhưng dưới sự cầu cứu của Sở Phi đã làm cho chủ nghĩa đàn ông của hắn được tăng lên rất nhiều, nên hắn quyết định vì Sở Phi làm thiên sứ bảo vệ người đẹp, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Đều dừng tay cho ta."
"Ngươi là ai, dám kêu ông đây dừng tay?"
Một tên Phú Nhị Đại chỉ mũi về phía Trương Diệu Đông mắng.
Trương Diệu Đông nuốt một chút nước miếng, thật vất vả lắm mới gom đủ dũng khí lập tức liền co rúm lại, hắn từ túi lấy ra thuốc điếu, đưa ra cho đối phương, phong thái nhún nhường nói: "Đại ca, tôi tên là Trương Diệu Đông, là con trai của chủ tịch Trương Nham tập đoàn Hoằng Dương.
"Tập đoàn Hoằng Dương?"Tên Phú Nhị Đại nhíu mày, quay đầu lại hỏi đồng bọn "Này, các ngươi biết tập đoàn Hoằng Dương không?"
Bọn họ đều lắc đầu tỏ vẻ không biết, cũng chưa nghe nói qua, Trương Diệu Đông thực xấu hổ, tập đoàn Hoằng Dương nhà hắn không là gì trong mắt anh em này, thật sự không là cái gì, cũng chỉ là một công ty nhỏ thôi.
"Ông đây quan tâm mày là tập đoàn Hoằng Dương hay là tập đoàn Lục Dương, hãy bớt sàm ngôn đi, đưa ra một ngàn vạn, tao cho chúng mày đem Sở Thiên đi, không có một ngàn vạn, liền cút cho ông!" tên Phú Nhị Đại này quá ngang ngược hống hách nói.
Phong thái của Trương Diệu Đông lại càng bị hạ thấp, "Đại ca, Sở Thiên là em của vợ ta, hắn là người có chỉ số thông minh rất không cao, có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết là đã làm chuyện gì, mạo phạm đại ca?"
Đối phương thấy thái độ của Trương Diệu Đông rất nhún nhường, hắn cũng không giỏi giữ bình tĩnh, hừ một tiếng nói: "Mày nói đúng rồi đấy,tên rác rưởi này mắt mù như chó, uống chút rượu liền nghĩ mình là thiên hạ đệ nhất, đụng phải Lâm Thiếu Gia không tỏ lòng xin lỗi, còn dám nói năng lỗ mãng! Tao nói với mày như thế này “Hôm nay bọn mày không đem tới một ngàn vạn để chuộc người, thì đôi tay này của hắn cũng đừng muốn có!"
Liễu Tố Hồng nghe xong nhịn không được mắng, "Hắn chỉ là mắng các ngươi vài câu, đã bị đánh đến nỗi như vậy? Còn mở miệng phải một ngàn vạn, các ngươi như thế này không khác gì đi ăn cướp chứ!"
Lâm Viễn Dương đang đánh bi-a nói chuyện , "Ngươi nói không sai, ta chính là ăn cướp, thì sao? Dám mắng ta Lâm Viễn Dương là tạp chủng, đứa con của bà lá gan lớn thật! Hiện tại tăng giá rồi , một ngàn vạn không giải quyết được vấn đề, các ngươi phải đem hai ngàn vạn đến. Đương nhiên . . . . . ."
Lâm Viễn Dương nói tới đây lộ ra một nụ cười xấu xa, "Các ngươi cũng có thể đi báo cảnh sát, đánh cuộc xem có nên gọi hay không. Có điều, đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi, một khi báo cảnh sát, ta sẽ không chỉ muốn một đôi tay của hắn đơn giản như vậy, mà phải là mạng của hắn!"
Câu nói này của hắn, làm cho Sở Phivà những người khác run sợ!
Trương Diệu Đông lại điên cuồng nuốt nước miếng, hắn hối hận , đang muốn trốn tránh trách nhiệm, lúc này Lâm Viễn Dương chỉ tay về phía hắn, trêu tức nói: "Vậy ngươi là con trai của Trương Nham, lại đây."
"Lâm Thiếu Gia. . . . . ." Trương Diệu Đông hai chân đều nhũn hết cả, nhưng lại không dám không đi qua, hiện tại sắc mặt hắn sợ tới mức tái nhợt .
Tuy nhiên khi Trương Diệu Đông đi tới, Lâm Viễn Dương vỗ vỗ bả vai hắn, đang chuẩn bị nói chuyện tán dóc, từ cửa truyền đến tiếng bước chân, một người dàn ông đi đến.
Không phải ai khác, chính là Lâm Tử Minh.
Trước một khắc Lâm Viễn Dương còn rất uy phong, thấy Lâm Tử Minh, tức khắc biến sắc, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kính sợ!
Bình luận facebook