• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đan Đại Chí Tôn (3 Viewers)

  • Chương 3886-3890

Chương 3886 Trận chiến Nguyên Thần (1)

Không sai, giết!!

Tinh thú bát giai thần bí kia đã chết!!

Đến nay đã trọn vẹn chín mươi ngàn năm.

Lúc đó, tinh thú kia, giống như… chính là nữ tử.

Một nữ tử mỹ lệ đến cực hạn, để toàn bộ sinh linh đều cảm thấy kinh diễm.

- Ngươi, còn sống? Ngươi, làm sao có thể còn sống?

Khuông mặt mo tang thương của Ô Mông dần dần âm trầm xuống, con ngươi giống như tinh không bắn ra cường quang như đao.

Chín mươi ngàn năm a!

Nếu như còn sống, há có thể ngủ say chín mươi ngàn năm trở ra?

- Chỉ bằng các ngươi, vẫn không giết được ta!

Tinh văn toàn thân Chúa Tể Vô Vọng kịch liệt cuồn cuộn, bộc phát ra ánh sao đầy trời, tinh quang sáng chói, lại nhanh chóng tụ tập, hóa thành một viên tinh cầu hừng hực, gào thét xoay tròn ở sau lưng nàng.

Tinh cầu càng lúc càng lớn, năng lượng càng ngày càng mạnh, như là dựng dục một cái thế giới hoàn toàn mới.

- Toàn thể tộc nhân, rút lui!

Chúa Tể Ô Mông phất tay, giao hòa cùng Tinh Thần Thụ, Tinh Thần Thụ nguy nga mãnh liệt lắc lư, giơ lên lít nha lít nhít sợi đằng, hoành kích bốn phương tám hướng, càng nở rộ lên tinh quang vô biên, bao phủ dãy núi rừng rậm.

Các tộc nhân có chút hoảng hốt, rút lui??

Gặp được tập kích, không phải là nên tụ tập đến xung quanh Tinh Thần Thụ, liên thủ thôi động Tinh Thần Thụ chặn đánh sao?

Nơi này chính là Chiến tộc a.

Lấy thực lực của Tinh Thần Thụ, cùng nội tình Chiến tộc, hoàn toàn có thể chống lên phòng ngự tuyệt đối.

Nhưng bọn hắn rất nhanh đã hiểu ý tứ lão tổ.

Viên tinh cầu thần bí treo cao với chân trời kia trong lúc bất chợt kịch liệt sợ hãi, vậy mà bắt đầu đổ sụp không thể tưởng tượng nổi.

- Ta giúp ngươi nhớ lại hồi ức sợ hãi ngày ấy!

Chúa Tể Vô Vọng vung đánh hai tay, tinh cầu đang đổ sụp khuấy động tai nạn kinh khủng, vỡ vụn đất trời, hoành hành không trở ngại, đụng phải phòng ngự tinh thần đang diễn biến.

Ầm ầm!!

Tinh thần va chạm trong chốc lát đã sụp đổ toàn diện, lỗ đen kinh khủng bỗng nhiên thành hình, tất cả mọi thứ xung quanh đều theo đó mà đổ sụp mà vỡ vụn, bị lỗ đen kéo đến bên trong. Ngay sau đó, lỗ đen tăng vọt, quét sạch bốn phương tám hướng, rung chuyển màn ánh sáng của Tinh Thần Thụ, lật ngược trời cao mênh mông, càng bộc phát ra triều cường tai nạn quét sạch ngàn dặm vạn dặm.

Chúa Tể Vô Vọng, chủ nhân tai nạn!!

Sở dĩ nàng cường thế không sợ, cũng là bởi vì nàng tôn trọng tai nạn.

Sở dĩ nàng xông vào Hoang Nguyên, chính là muốn tìm kiếm thần bí, tăng cường uy lực tai nạn.

Sau khi nàng tiến vào Tinh Thần giới, biến thành tinh thú, bị bảo lưu lại pháp tắc mạnh nhất —— Tai Nạn!!

Ầm ầm...

Như là thiên thạch trên trời rơi xuống, thiên băng địa liệt, toàn bộ Chiến tộc Ô Mông bị xâm nhập thảm liệt, ngọn núi to lớn nguy nga lay động kịch liệt, như là lúc nào cũng có thể đổ sụp, bên ngoài biến thành phế tích, bên trong phá thành mảnh nhỏ.

Cái khí tức tuyệt vọng vàhủy diệt kia, xuyên thấu qua bình chướng Tinh Thần Thụ, thẩm thấu đến toàn bộ bộ lạc.

- Rút lui!

Ô Mông liên thủ cự thú, toàn lực thôi động Tinh Thần Thụ, chống lên Tinh Thần Thiên Mạc.

Tinh Thần Thụ cộng minh cùng vũ trụ mênh mông, không ngừng liên tục hấp thu tinh năng, tinh văn kịch liệt lan tràn, trùng kích tất cả chạc cây, điên cuồng sinh trưởng, phong phú đến bên trong màn trời tinh quang.

Các tộc nhân chật vật chạy trốn, khống chế lấy cự thú chạy đi.

Oanh!

Chúa Tể Vô Vọng lại lần nữa diễn biến tinh thần hoa mỹ.

Một viên, hai viên...

Tinh thần gào thét, trong thiên địa đổ sụp vỡ vụn, đánh trúng màn trời bị kéo lấy.

Ngàn dặm lãnh địa bị cuồng oanh loạn tạc giống như xâm nhập, không chỉ có rung chuyển dãy núi, thậm chí rung chuyển toàn bộ đại lục.

Mặt đất lay động, bụi đất tung bay.

Tầng mây đang lao nhanh, sóng cả chập trùng.

Ô Mông muốn bằng vào Tinh Thần Thụ tiêu hao tinh năng Chúa Tể Vô Vọng, cũng là tranh thủ cho các tộc nhân cơ hội rút lui, sau đó lại tự mình nghênh chiến.

Mặc dù chín vạn năm trước đã từng bị tinh thú thần bí này đánh bại, nhưng đó là chín vạn năm trước.

Trong chín mươi ngàn năm, hắn không chỉ có hấp thu rộng lượng tinh năng, trở nên mạnh hơn, còn trải qua tám lần huyết chiến tại tiền tuyến, kinh nghiệm cũng đã phong phú hơn.

Mà tinh thú thần bí phía ngoài...

Không biết có phải là trải qua nhiều hay không, hay là do ký ức ảo giác, giống như chưa có trở về sức mạnh trong kia a!!

Sợ hãi ngày ấy??

Trò cười!!

- Cửu Tinh Liên Châu!

Vô Vọng đột nhiên ngẩng đầu thét dài, không chỉ có tinh văn toàn thân phóng xuất ra tinh năng, ngay cả con mắt, miệng, lỗ tai, thậm chí là nội tạng,… đều oanh minh kịch liệt, phun ra tinh năng vô tận.

Tinh năng cuồn cuộn, như thủy triều sôi trào, bao phủ vạn dặm xung quanh, thậm chí cùng tinh văn núi cao, cánh rừng, cùng trong bầu trời xung quanh giao hòa, cướp đoạt năng lượng trời đất.

Sau một lát ngắn ngủi, khi cường quang tán loạn, đất trời yên lặng.

Chín viên tinh cầu to lớn vắt ngang tại không trung, lúc trước sau khi đến, một cái so với một cái càng to hơn, một cái so với một cái càng nặng nề hơn.

Oanh!

Ầm ầm!

Rầm rầm rầm!

Lúc trước sau khi chín ngôi sao đến, liên tiếp sụp đổ, mỗi viên sụp đổ trong nháy mắt đồng thời xung kích về đằng trước.

Ô Mông bỗng nhiên biến sắc, rốt cuộc cũng nhớ lại hình ảnh tuyệt vọng đã từng xảy ra.

Chín ngôi sao sụp đổ, hình thành chín ngọn sóng triều tai nạn.

Hình ảnh tuyệt vọng chín cái lỗ đen đổ sụp, điệp gia xé rách trời đất, nuốt hết vạn vật.
Chương 3887 Trận chiến Nguyên Thần (2)

Oanh...

Tinh năng cùng chạc cây xen lẫn màn trời mãnh liệt lắc lư, bị va chạm kịch liệt, bị thảm liệt xé rách, bị khủng bố bạo động xâm nhập.

Toàn bộ màn trời lung lay sắp đổ.

Tinh Thần Thụ đều xuất hiện lấp lóe lúc sáng lúc tối.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu, sau cái đầu tiên là cái thứ hai, sau cái thứ hai là cái thứ ba….

Càng ngày càng mạnh!

Bạo động liên miên bất tuyệt!!

Khi lỗ đen thứ chín va chạm, màn trời phòng ngự tuyệt đối tượng trưng cho Chiến tộc ầm vang sụp đổ.

Chúa Tể Vô Vọng một tay chỉ trời, vung ra một cây trường cung to lớn, phía trên khắc đầy tinh văn, lại không phải diễn biến tự nhiên, mà là điêu khắc pháp trận.

Ông…. âm thanh oanh minh….

Trường cung tai nạn tụ tập sóng triều tai nạn trên chiến trường.

Năng lượng đang tàn phá bừa bãi, dãy núi đang sụp đổ, chạc cây đang tàn lụi,… toàn bộ hội tụ về trường cung, diễn biến ra một mũi tên tuyệt vọng, chỉ về phía Ô Mông cùng chiến thú của hắn.

- Giết!!

Ô Mông khống chế cự thú rời khỏi Tinh Thần Thụ, chủ động xuất kích, nghênh chiến với tinh thú thần bí này.

Thời gian qua đi chín mươi ngàn năm, lại lần nữa xuất hiện.

Đây là một loại số mệnh luân hồi nào đó?

Vẫn thế giới định kỳ xuất hiện kiếp nạn?

Cái gọi là Nguyên Thần Lạc Tinh Hải kia, hẳn là nàng.

Trận đầu vậy mà lại lựa chọn Chiến tộc Ô Mông bọn hắn.

Là xem thường hắn sao?

Toàn thân Ô Mông hiện lên lân giáp cứng cỏi, ngực bụng cuồn cuộn, một nguồn năng lượng sóng âm vận sức chờ phát động.

Cự thú chấn kích hai cánh, móng vuốt xé rách không gian, nhìn hằm hằm ẩn núp, tốc độ nhanh đến cực hạn.

Điểm mạnh củ khế ước tế linh là ở, một chủ một bộc có được thực lực, tương đương với hai đại Nguyên Thần.

Nhưng...

Một mảnh liệt diễm chiếu rọi bầu trời, phá tan năng lượng bạo động cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, nhanh như thiểm điện, nháy mắt đã đến.

Là Khương Phàm!!

Khương Phàm giương cánh lăng tiêu, lấy Bác Thiên Thuật săn giết Ô Mông.

Ô Mông bỗng nhiên ngẩng đầu, sóng âm vận sức chờ phát động điên cuồng gào thét ra, như biển gầm sôi trào, cuồn cuộn lao nhanh, như sấm triều, như kiếp nạn, cơ hồ muốn lật tung, vỡ nát bầu trời.

Khương Phàm oanh kích chính diện, nhanh chóng tới gần dễ như trở bàn tay.

Rống...

Ô Mông tiếp tục gào thét, sóng âm liên miên bất tuyệt, cuồn cuộn lao nhanh.

Nhưng ngay lúc muốn ngăn chặn Chu Tước từ trên trời giáng xuống lại, linh vũ Chu Tước lại đột nhiên nở rộ kỳ quang, như ba vầng mặt trời nở rộ trên chiến trường, giống như ba thanh Thần Kiếm Thẩm Phán giá lâm thế gian.

Keng!!

Khương Phàm áp chế thanh triều, đồng thời ba thanh Chí Tôn Sát Kiếm bang ra khỏi vỏ, sát uy vô tận cuồn cuộn, uy lực và năng lượng vô biên xâm nhập cự thú.

Chí Tôn Sát Kiếm, không gì sánh kịp.

Bổ ra thanh triều, chém về phía Ô Mông cùng cự thú.

Tinh văn toàn thân Ô Mông bạo động, giống như diễn biến ra hư ảnh cự thú nổ tung, hình thành phòng ngự tuyệt đối.

Đồng thời cự thú kéo căng lân vũ, ngạnh kháng sát tiễn.

Ầm ầm...

Bạo tạc kinh khủng vang vọng trên chiến trường, Ô Mông cùng cự thú phản kích dưới sự vội vàng chung quy vẫn kém mấy phần.

Máu tươi vẩy ra, người thú gào thét, từ bầu trời cao cao đánh tới mặt đất.

Cùng lúc đó, Chúa Tể Vô Vọng dành dụm sát tiễn tai nạn phá vỡ trời đất, tinh chuẩn nổ bắn ra, đánh về phía cự thú.

Cự thú thân kinh bách chiến, vừa rơi xuống đất, đồng thời tám cánh tụ tập, mạo hiểm bao trùm toàn thân.

Oanh!!

Sát tiễn tai nạn tụ tập cửu tinh bạo động trước đó, tương đương với hai lần lợi dụng, uy lực khủng bố đến cực điểm.

Cự thú run rẩy, lân vũ bay lên, thân thể bàng bạc tám ngàn mét bị đánh đến liên tiếp nhấc lên, đụng vào mười ba hòn đảo, trực tiếp lui ra khỏi lãnh địa.

Khương Phàm bay lên kích xạ, liệt diễm vô tận trải rộng ra biển lửa đầy trời.

Trong biển lửa có Phượng Hoàng bay lượn, vạn cầm gáy to, cung nghênh Chí Tôn vô thượng.

Khương Phàm nổ bắn ra chín vạn mét, tụ tập Chu Tước Phục Thiên Thuật.

Cự thú ổn định trong chốc lát, Khương Phàm lại lần nữa giết tới.

Cự thú đau đớn, nhưng tám cái cánh lớn bỗng nhiên mở rộng, ở bên trong, Ô Mông đạp động đầu lâu của nó, bắn thẳng đến trời cao, rít lên một tiếng, như hóa thân thành cự thú, đánh ra một kích vô cùng nặng nề.

Không gian đổ sụp, tinh năng lún xuống.

Ầm ầm!!

Đang đối mặt, sóng âm chói tai trong nháy mắt đẩy ra mấy trăm hơn ngàn mét, vỡ nát dãy núi rừng rậm xung quanh, ngay sau đó năng lượng như cuồng phong tàn phá bừa bãi, quét sạch chiến trường.

Khương Phàm bị cưỡng bức ngăn chặn lại, nhíu mày.

Lão gia hỏa này thật mạnh.

Ô Mông thì bay lên, tháo chạy hơn vạn mét, vững vàng rơi xuống cự thú trên thân, sắc mặt hắn hơi biến đổi, ở đâu ra Chu Tước, vậy mà cũng là cảnh giới Nguyên Thần.

Rống!!

Một người một thú đồng thời gào thét, sóng âm như vạn lôi bộc phát, vỡ nát thiên địa, phá diệt vạn pháp, bao phủ tới phía Khương Phàm.

Khương Phàm vỗ cánh gáy to, đường vân mặt ngoài diễn biến ra lít nha lít nhít vòng xoáy, trong mỗi cái nước xoáy đều là hình bóng Chu Tước, trong chốc lát oanh minh, một trăm ngàn sợi hỏa vũ nổ bắn ra bầu trời, như một trăm ngàn Chu Tước bay lên đánh giết, điên cuồng đụng chạm lấy liên hợp thanh triều một người một thú.

Ầm ầm.

Sóng âm cuồn cuộn, hỏa vũ sụp đổ, va chạm ra đám cháy hỗn loạn vô biên kinh khủng.

Khương Phàm tiếp tục bộc phát, đồng thời tiếp tục thôi động Chí Tôn Sát Kiếm.

Mà một người một thú gào thét, cũng đồng thời diễn biến ra chiến kỹ kinh khủng —— Điên Đảo Thiên Địa!

Đều là thân kinh bách chiến, đều là cường hãn chiến binh.
Chương 3888 Tai nạn (1)

Khi sóng âm cùng toàn bộ hỏa vũ tán loạn, Chí Tôn Sát Kiếm bổ ra hỗn loạn năng lượng, chém về phía Ô Mông cùng cự thú.

Cự thú Ô Mông đồng thời phóng thích, một loại tinh năng điên đảo vạn vật, Âm Dương nghịch loạn phóng lên tận trời, đối kích Chí Tôn Sát Kiếm.

Ầm ầm!

Phía trước thế công vừa mới đối kích, mặt đất đột nhiên sụp đổ.

Một loại pháp trận thần bí trải rộng ra ba vạn dặm, diễn biến ra ba động đất sụt nham băng tai, phóng lên tận trời, che mất Ô Mông và cự thú.

- A...

Ô Mông và cự thú lại ăn ý lựa chọn ngạnh kháng tai nạn ba động, bọn hắn có chiến khu siêu cường, có lực phòng ngự không gì sánh được. Bọn hắn ngạnh kháng ba động, đồng thời tăng cường bí pháp điên đảo, cưỡng bức vỡ vụn Chí Tôn Sát Kiếm sắp giết tới gần.

Khương Phàm hơi kinh ngạc.

Đây chính là thực lực của Nguyên Thần Chiến tộc?

Không chỉ là chiến pháp mà cả thực lực đều mạnh hơn so với những kẻ hắn gặp phải kia rất nhiều.

Không hổ là tồn tại mạnh nhất của thế giới này, không hổ là chiến binh bách chiến trấn thủ tiền tuyến.

Vô Vọng cũng có chút ngoài ý muốn.

Ngủ say chín mươi ngàn năm, thực lực của nàng xác thực có chỗ tiêu giảm, mà Ô Mông rõ ràng mạnh hơn so với lúc trước.

- Đã nói sợ hãi đâu? Lần này đổi thành ta?

Ô Mông cùng cự thú tản ra, một người một thú phân biệt lao thẳng đến Khương Phàm cùng Vô Vọng.

Đơn giản đụng nhau, bọn hắn đối với hai Nguyên Thần thần bí đã đại khái hiểu rõ, đơn độc ứng đối mặc dù không thể cam đoan tất thắng, nhưng nhất định có thể cam đoan bất bại.

Khương Phàm cùng Vô Vọng đối mặt, sau khi ánh mắt va chạm thì cũng đã nhanh chóng rút lui về sau.

Đây là chiến thuật của bọn hắn.

Chia tách Ô Mông cùng hắn tinh thú, tiêu diệt từng bộ phận!

Ô Mông chọn Khương Phàm.

Hắn rất kinh ngạc, đây lại là tinh thú bát giai xuất hiện từ chỗ nào.

Một kẻ đã rất không thể tin, vậy mà lại còn xuất hiện hai kẻ?

Cẩn thận quan sát, trên lưng tinh thú này giống như cất giấu một gốc Tinh Thần Thụ, chỉ là bị liệt diễm tận lực che giấu.

Tinh thú cùng loại với Chu Tước này khẳng định có bí mật đặc thù.

Khương Phàm nhanh chóng rút lui, liệt diễm toàn thân cuồn cuộn, bao phủ lấy Tinh Thần Thụ.

Không phải hắn cố ý muốn che giấu sự tồn tại của nó, mà là che giấu đồ treo bên trên Tinh Thần Thụ —— bao gồm cả Thái Thản ở bên trong, hai mươi mốt con tinh thú lục giai cùng thất giai đang bị trấn áp của hải vực Lạc Tinh, chi đội ngũ Cửu Thiên đến săn giết tinh thú, còn bao gồm mười ba gốc Tinh Thần Thụ trong lúc quét ngang đại lục đó.

Trước đó không có dung hợp, là tránh cho đánh cỏ động rắn, khiến cho bộ lạc Ô Mông chú ý, càng là muốn Ô Mông ngộ phán thực lực của hắn.

Khương Phàm nhanh chóng rút lui, không ngừng ra tay, cũng nắm chặt thời gian dung hợp Tinh Thần Thụ và tinh thú, tăng cường thực lực.

Nhưng sau khi truy kích ba vạn dặm, Ô Mông lại đột nhiên đứng giữa không trung, nhìn lại Tinh Thần Thụ, nhanh chóng lui về.

Hắn vũ dũng lại không lỗ mãng.

Nếu có thể toát ra hai Nguyên Thần, có thể lại có kẻ thứ ba hay không?

Mặc dù khả năng không lớn, nhưng khó tránh sẽ có khác mai phục.

Huống chi, mặc dù hắn có thể hiện ra thực lực tinh thú, nhưng phối hợp lẫn nhau mới có thể bộc phát ra thực lực mạnh nhất.

Nếu không phải muốn săn giết đối phương, cũng không cần phải mạo hiểm theo đuổi không bỏ.

Tại thời điểm Ô Mông rút lui, cự thú hất ra Chúa Tể Vô Vọng, nhanh chóng trở về bộ lạc.

- Ngươi đi không được!

Khương Phàm hiện ra cực hạn tốc độ, giống như là như thiểm điện truy kích Ô Mông.

Tinh quang quanh thân Ô Mông bành trướng, tinh văn xen lẫn thành hình dáng cánh lớn, mà là trọn vẹn tới tám cái, tốc độ bỗng nhiên tăng vọt, lao thẳng đến bộ lạc.

Khương Phàm theo đuổi không bỏ, Tinh Thần Thụ trên lưng nhanh chóng dung hợp Tinh Thần Thụ, đồng thời áp chế các tinh thú dung nhập tinh văn của hắn.

Tinh Thần Thụ tăng cường, có thể làm cho Tinh Thần Thụ hấp thu năng lượng từ tinh không mênh mông, cũng hình thành liên hệ càng mạnh ở giữa chân thân.

Dung hợp tinh thú thì thực sự là tăng cường thực lực của Khương Phàm, những tinh thú thất giai kia đủ để cho tân tấn bát giai như Khương Phàm nhanh chóng được tăng cường.

- Ta giúp các ngươi chặt đứt ràng buộc, không cần lại lưu luyến nơi này!

Vô Vọng truy kích cự thú giết trở lại bộ lạc, ý chí Tai Nạn bạo động, gợn sóng vô hình quét sạch thiên địa.

Thoáng chốc ở giữa, đại địa lún xuống, dung nham cuồn cuộn, bụi mù che trời, lộ ra địa tầng cùng tinh văn giăng khắp nơi trong dãy núi, nhưng theo ý chí Tai Nạn trùng kích, tất cả tinh văn trong địa tầng đều băng thành mảnh vỡ.

Toàn bộ thế giới đều là dựng trên cơ sở tinh văn.

Tinh văn vỡ nát lập tức dẫn phát ra sóng triều tai nạn kinh khủng, giống như là cự thú Hoang Cổ nào đó trong địa tầng thức tỉnh, mãnh liệt nhấc lên nuốt sống ngàn dặm bộ lạc.

Chỉ có gốc cây Tinh Thần Thụ cắm rễ trong dãy núi cùng địa tầng lù lù bất độngkia vẫn nguy nga đứng vững, lung lay dây leo hoa mỹ, dẫn dắt mênh mông tinh năng chủ động xuất kích Chúa Tể Vô Vọng.

Rống!!

Cự thú gào thét, vung tay cuồng kích, toàn thân bạo phát hàng vạn sợi lân vũ, mỗi một cây đều dài đến hơn trăm mét, trình độ cứng cáp có thể so với Tinh khí, bao quanh tinh năng kinh khủng, như vạn kiếm xuất kích, lít nha lít nhít đả kích Chúa Tể Vô Vọng.
Chương 3889 Tai nạn (2)

Vô Vọng vẫy tay một cái, tai nạn nhấc lên giữa trời đất vậy mà lại biến thành bức tranh tuyệt thế một cách không thể tưởng tượng nổi, một tiếng pháp lệnh, bức tranh vắt ngang thế gian, chính diện chặn đánh hàng vạn sợi linh vũ. Đồng thời đầu ngón tay đâm rách lồng ngực, từ bên trong dẫn xuất Tinh Nguyên như máu, vọt vào bức tranh đang cuồn cuộn.

Tràng cảnh tai nạn vừa mới hóa thành bức tranh tăng vọt quy mô, như là hóa thành thế giới sụp đổ, cuốn về phía cự thú.

Cự thú hét lớn, tinh văn toàn thân dung nhập chiến khu, chiến khu đã cao tới tám ngàn mét lại lần nữa tăng vọt, từng cái cơ bắp như Cự Long quay quanh, hắn không sợ hãi, trực tiếp giết vào bức tranh tai nạn.

Vô Vọng khẽ chau mày.

Con cự thú này so với trong trí nhớ đã mạnh hơn rất rất nhiều.

Xem ra trong mấy vạn năm nàng ngủ say nó vẫn luôn đang mạnh lên.

Nhưng chủ nhân tai nạn nàng đây cũng không phải gọi không.

Tại thời điểm cự thú cuồng dã giết tiến vào bức tranh tai nạn, mắt trái nàng đỏ ngầu lên, như máu tươi chảy ngang, mắt phải đen kịt, giống như nguyền rủa lan tràn, hét to một tiếng, hai mảnh cường quang đánh vào tai nạn.

Thoáng chốc, trong thế giới tai nạn hiện ra huyết quang đầy trời, huyết quang như mưa to như trút nước, che mất cự thú.

Phía dưới xông ra hắc mang âm trầm, từ dưới mà lên vọt vào thân thể cự thú.

Huyết quang đại biểu cho tâm ý tai nạn, cũng tức ác mộng tai nạn.

Hắc mang đại biểu cho hồn phách khó khăn, cũng tức linh hồn tai nạn.

Cự thú đang điên cuồng xé rách bức tranh tai nạn, mưu toan đánh xuyên nó, nhưng đột nhiên xuất hiện xâm nhập lại làm cho hắn lâm vào nguy cơ.

Ác mộng tai nạn đứng chịu mũi sào để hắn như là một lần nữa về tới sau khi chiến bại ở tiền tuyến gặp phải trừng phạt, loại đau đớn khắc cốt ghi tâm kia để hắn kêu gào thảm thiết.

Mà hồn phách khó khăn càng giống như là ác quỷ quấn quanh, đang xé rách hồn phách của hắn, đang nô dịch hồn phách của hắn.

Mà ý thức cùng linh hồn xâm nhập, để sức chiến đấu của cự thú nhận ảnh hưởng nghiêm trọng.

Bức tranh tai nạn mãnh liệt cuồn cuộn, như là thiên băng địa liệt, không ngừng liên tục xâm nhập chiến khu cự thú.

Chúa Tể Vô Vọng thừa cơ hấp thu tinh năng từ thế gian rộng lớn, liên tiếp diễn biến ra tinh cầu, vắt ngang ở trên bầu trời.

Tại thời điểm cự thú lâm vào nguy cơ, Ô Mông Cảm cũng bị động lây.

Ý thức ở giữa chủ tớ là tương liên!! Cái đặc biệt tồn tại này có thể làm cho chủ tớ phối hợp càng ăn ý, có thể làm cho thực lực chiến đấu càng mạnh hơn, nhưng tương tự cũng mang theo thiếu hụt trí mệnh, chính là một khi một phương bị thương nặng, một phương khác lại nhận ảnh hưởng.

- A…

Ô Mông không đợi trở lại lãnh địa đã đau đớn nhấc lên, như là về tới thời khắc chiến bại, lâm vào trừng phạt tàn nhẫn đến từ chủ nhân Thế Giới.

Loại đau đớn khắc cốt ghi tâm kia là động lực để bọn hắn liều mạng tu luyện.

Bây giờ, đau đớn lại giáng lâm mà không có dấu hiệu nào.

Khương Phàm nhanh chóng đuổi kịp Ô Mông, bay lên, chân thân cùng Tinh Thần Thụ đồng thời bộc phát ra tinh năng kinh khủng, như là phóng thích uy lực gấp hai, diễn biến ra lít nha lít nhít móng vuốt, tràn ngập đất trời che mất Ô Mông đang đau đớn.

- Tỉnh lại!!

Ô Mông cưỡng ép nhịn xuống, từ trong cơn đau đớn diễn biến ra hình dáng cự thú, hình thành bảo vệ tuyệt đối.

Nhưng đến một lần vội vàng phản kích, thực lực của Khương Phàm lại được tăng cường, càng mượn tới năng lượng Tinh Thần Thụ, móng vuốt đầy trời dễ như trở bàn tay đánh vỡ nát hình dáng cự thú, gần nửa số đánh vào trên thân Ô Mông.

Mặt đất xung quanh Ô Mông đều bị đánh đến trầm xuống mấy trăm mét, cho dù thân thể Ô Mông cứng cỏi, có thể so với Tinh khí, nhưng cũng bị đánh đến máu me đầm đìa, toàn bộ nằm nhoài trong hố đất.

Khương Phàm biết rõ thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi, tiếp tục kích ra tinh năng, lít nha lít nhít bạo kích Ô Mông, không có một khắc nào ngừng lại.

Ô Mông tức giận gào thét, ba phen mấy bận muốn điều động tinh năng phản kích, lại bởi vì ý thức cự thú hỗn loạn, để hắn đều trở nên đau đớn không chịu nổi.

Nếu như không phải cơ thể đầy đủ cứng rắn, chỉ sợ bây giờ đã bị đánh thành thịt nát.

- Tỉnh lại! Hành khúc linh hồn, chiến giả vô địch!

Ô Mông đột nhiên khàn giọng gầm thét, kích phát chiến kỹ truyền thừa cự thú.

Trong chớp mắt, chiến huyết sôi trào, linh hồn gào rít, tỉnh lại tất cả lực lượng toàn thân, cũng dội thẳng ở trong đầu, dẫn phát chiến ý vô thượng.

Ảnh hưởng đến từ ý thức cự thú ở giờ khắc này bị cuồng dã quét sạch.

Cùng lúc đó, tai nạn xâm nhập mà cự thú tiếp nhận cũng nhanh chóng yếu bớt, bằng vào kinh nghiệm chiến đấu cực mạnh, trong nháy mắt kích phát ra hành khúc linh hồn, toàn bộ chiến khu như là nổ tung, bộc phát ra chiến ý cùng cương khí vô tận.

Như lôi đình Vạn Cổ bạo động, như là sơn hà vô tận cuồn cuộn, một loại uy lực bá liệt, uy lực nghịch loạn, cuồn cuộn khắp bốn phương tám hướng.

Bức tranh tai nạn bị vỡ nát, như là một phương thế giới đổ sụp, hình thành sóng triều tai nạn tuôn trào ra.

Nhưng, Cửu Tinh Liên Châu mà Chúa Tể Vô Vọng vận sức chờ phát động, tại thời khắc này lại lục tục ngo ngoe đổ sụp thành lỗ đen, mang theo kịp năng lượng sụp đổ cùng xé rách không có gì sánh, xông về phía cự thú.

Cự thú tỉnh lại chiến huyết, trình độ bền bỉ của da thịt cơ hồ là được tăng gấp bội, nhưng vẫn bị lỗ đen liên tiếp bạo kích đánh đến phi ra ngoài, chiến khu nguy nga máu me đầm đìa, máu thịt be bét.

Tuy nhiên, chiến huyết đã tỉnh lại, hành khúc đã tấu vang, hắn không để ý đau đớn, không sợ hãi, vừa rơi xuống đất, đồng thời mặc cho máu tươi vẩy xuống, gầm thét đuổi giết Vô Vọng.
Chương 3890 Ý thức chủ tớ

Hai bên vây quanh Tinh Thần Thụ bộ lạc triển khai chém giết kịch liệt.

Ô Mông cùng cự thú đều là thân kinh bách chiến, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, mà quanh năm sinh hoạt trên Tinh Thần Thụ, năng lượng cực kỳ nồng đậm.

Nhưng Khương Phàm cùng Vô Vọng càng không kém.

Sau khi Khương Phàm toàn diện dung hợp tinh thú cùng Tinh Thần Thụ, so với ban đầu trọn vẹn mạnh ba tầng, mà nương tựa theo cùng liên hệ đặc thù ở giữa Tinh Thần Thụ, hắn ngẫu nhiên bộc phát năng lượng có thể trực tiếp gấp bội.

Vô Vọng càng nhanh nhẹn dũng mãnh, không chỉ có thể diễn biến tai nạn tận thế, thân người tai nạn, tâm ý tai nạn, hồn phách tai nạn, còn có thể diễn biến ra các loại áo nghĩa đỉnh phong kiếp nạn khó khăn, đối với cự thú am hiểu chém giết mà ý thức không mạnh, không thể nghi ngờ là trí mạng áp bách.

Sau khi trước trước sau sau bạo phát bảy lần trọng thương thức áp chế, Khương Phàm cùng Vô Vọng dần dần nắm ưu thế trong tay.

Sau khi tộc nhân trong bộ lạc Ô Mông rút lui, nhanh chóng phân tán đến xung quanh trên núi cao, thổi lên kèn lệnh chiến tranh, kêu gọi các tộc nhân tản mát tu luyện các nơi trên đại lục so tài trở về, cũng nhắc nhở toàn bộ cường giả bộ lạc tập kết về nơi này.

Nhưng, trong bộ lạc một nửa cường giả đều đóng giữ tiền tuyến, bên trong tộc nhân lưu lại đại bộ phận đã bị Thiên Khôi bọn hắn sớm giải quyết. Khi chiến tranh bộc phát, Thiên Khôi ba người là cường giả thất giai càng không cố kỵ gì, tùy ý săn bắt cường giả các nơi, lùng bắt Tinh Thần Thụ tản mát bộ lạc.

- Lão hỏa kế, còn có thể chịu đựng sao?

Ô Mông cùng Khương Phàm ác đấu đồng thời ý thức liên lạc cự thú.

- Nếu như không có viện binh, chúng ta kháng không được bao lâu.

Cự thú đang trong đau đớn gào thét, tai nạn ý thức thảm liệt để hắn như thừa nhận trừng phạt sau chiến bại.

- Trên đời không thể nào đột nhiên xuất hiện hai Nguyên Thần, một cái còn mọc ra Tinh Thần Thụ, ta xác định, không phải cõng ở trên người, là trực tiếp sinh trưởng ở trên thân. Ta hoài nghi bọn hắn còn có bí mật khác.

Giữa lúc Ô Mông trò chuyện, bị ba thanh Chí Tôn Kiếm cuồng bổ hai ngàn dặm, chật vật va vào trong địa tầng.

Địa tầng cuồn cuộn, tinh văn đứt đoạn, để đại lục mênh mông cũng hơi lay động.

Cự thú nơi đó cuồng dã hoành hành, móng vuốt xé rách, năng lượng vô hình cầm giữ tinh văn khắp nơi đầy trời, như là một móng vuốt bắt lấy vùng thiên địa này, nương theo gầm thét cuồng loạn, một cỗ năng lượng rung chuyển trời đất như biển gầm sôi trào, che mất Chúa Tể Vô Vọng.

Chúa Tể Vô Vọng bị đánh lui hơn nghìn dặm, nhưng rơi xuống đất trong chốc lát, một tay nén mặt đất, một cỗ ba động khủng bố táng diệt vạn vật từ địa tầng cuồn cuộn mà ra, che mất cự thú.

Cự thú mãnh liệt nhấc lên, gian nan thoát khỏi địa tầng, phóng hướng bầu trời:

- Lần này khác biệt dĩ vãng, bọn hắn không phải tới khiêu chiến, là tới giết chúng ta.

Một bàn tay Ô Mông to lớn giữ chặt địa tầng, một cỗ triều dâng giam cầm quét sạch vạn dặm. Nương theo hò hét cuồng dã, một bàn tay to lớn bỗng nhiên nhắc đến, vạn dặm địa tầng bị toàn bộ nhấc lên, giống như viên thiên thạch đánh tới hướng Khương Phàm.

- Đã nhìn ra, bọn hắn đến săn giết chúng ta.

Khương Phàm bay lên ổn định, diễn biến lít nha lít nhít hỏa vũ, tràn ngập đất trời bạo kích địa tầng.

Địa tầng không chỉ là nham thạch đơn giản, bên trong tràn ngập tinh văn, dị thường cứng cỏi vững chắc. Thẳng đến tới gần Khương Phàm mới bị sinh sinh oanh ra hang lớn. Nhưng Ô Mông nổ bắn ra bầu trời, đấm ra một quyền, thiên địa sụp đổ, cự thạch tại một khắc cuối cùng hóa thành vô số thạch triều, lấy thái độ hỗn loạn bao phủ Khương Phàm.

Khương Phàm bay lên nổ bắn ra, trong lúc hỗn loạn chính diện chém giết cùng cự thú.

Bên ngoài mấy vạn dặm, cự thú vỗ cánh cuồng kích, bằng vào tốc độ cực hạn nghênh chiến Chúa Tể Vô Vọng:

- Nghĩ đến biện pháp gì chưa?

Ô Mông ác chiến Khương Phàm, ý thức giao hòa cùng cự thú:

- Hẳn sẽ có tộc nhân rời khỏi đại lục, đi Chiến tộc khác thông báo. Nhưng Chiến tộc gần đây là Hằng Vũ Chiến tộc, chờ bọn hắn đuổi tới nơi đó, đợi thêm Hằng Vũ chạy tới, ít nhất phải một tháng thời gian.

- Một tháng... Chúng ta không kiên trì nổi!

Ô Mông dã man cường thế, tính cách nhất định cao ngạo, nhưng hắn không thể không thừa nhận, tình cảnh hắn hiện tại rất nguy hiểm.

Bất kể là Chu Tước, hay là nữ tử kia, đều đang giữ vững áp chế thế công đồng thời cách không tập kích Tinh Thần Thụ trong bộ lạc. Tinh Thần Thụ giống như hòn đảo dưới mưa to gió lớn, thừa nhận bốn phương tám hướng xâm nhập, chạc cây bắt đầu nứt toát, tinh văn không ngừng vỡ vụn, đã bắt đầu suy yếu.

Một khi Tinh Thần Thụ nhận phá hư, hắn cùng cự thú thậm chí toàn bộ tộc nhân tản mát các nơi đều sẽ chịu ảnh hưởng.

- Muốn thay đổi cục diện, chỉ có thể mạo hiểm đánh cược.

- Đánh cược gì?

- Mở ra truyền tống trận, mang theo bọn hắn đến tiền tuyến!

- Tiền tuyến?

Cự thú thoáng thất thần, nơi đó là toàn bộ thế giới chiến trường, trữ hàng lấy cường giả các tộc, cho dù thời kì bình thường đều duy trì đội hình ba vị Nguyên Thần, nếu như bọn hắn mang theo nơi đó, quả thật có thể phối hợp phản sát. Nhưng, nơi đó quá đặc thù cũng quá quan trọng, không cho phép bất kỳ thất thoát nào.

Đột nhiên...

Tâm ý kiếp nạn cùng Linh Hồn kiếp khó đánh trúng vào cự thú, chiến khu tám ngàn mét lập tức mất đi khống chế, ôm đầu phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom