• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đan Đại Chí Tôn (4 Viewers)

  • Chương 361-365

Chương 361 Không có đường lui

Kế hoạch vốn là săn giết Độc Điệp, cưỡng đoạt thú nguyên, không nghĩ tới 'Đường Diễm' đã sớm ra tay, còn ném bạn mình xuống dưới.

Bọn hắn cũng không cần phải khách khí.

- Trận săn giết rất đặc sắc. Chúc mừng ngươi, lấy được thú nguyên.

Ánh mắt Diêm Lâu sáng rực nhìn chằm chằm Khương Phàm, gia hỏa này đúng là một nhân tài. Vậy mà lại có thể săn giết yêu vật kịch độc như Ngũ Thải Độc Điệp được.

- Nói điều kiện thả người đi.

Khương Phàm tra xét khí tức bọn đệ tử thánh địa này. Cảnh giới phổ biến đều ở nhị trọng thiên và tam trọng thiên, nhưng có hai tên ngũ trọng thiên.

Nhị tam trọng thiên, hẳn là đến rèn luyện. Ngũ trọng thiên, chắc chắn là đến bảo vệ. Mà, bọn hắn đều là đệ tử thiên tài được thánh địa bồi dưỡng, thực lực và vũ khí đều sẽ mạnh hơn Lục gia rất nhiều.

Nếu như liều mạng, không có phần thắng.

Chờ đợi, nhẫn nại, tìm cơ hội.

- Ly Hỏa thánh địa chúng ta là thánh địa, từ trước tới giờ không ép buộc người khác. Bằng hữu của ngươi từ trên trời đến rơi xuống, thương thế rất nặng, chúng ta căn bản không cần thiết cứu người, nhưng xuất phát từ tấm lòng thiện lương của thánh địa nên đã cứu được nàng. Ngươi chỉ cần thể hiện cảm tạ là được. Người, thì có thể bình yên vô sự đưa đến trên tay ngươi.

Diêm Lâu đứng sau lưng Dạ An Nhiên, bàn tay tái nhợt lạnh như băng bóp lấy cổ của nàng. Linh văn đầu lâu trên trán lóe ra ánh sáng màu xanh, chiếu ánh cả gương mặt tái nhợt, tà khí không thôi.

- Ta chưa từng cùng thánh địa kết giao, không rõ ràng quy củ thánh địa. Xin hỏi, dưới tình huống này, ta nên thể hiện gì để cảm tạ các ngươi đây?

Khương Phàm tỉnh táo ứng phó, cũng đang lắng nghe âm thanh giữa rừng rậm.

Nếu như lúc này có người đến quấy rầy thì có lẽ có thể có được cơ hội.

- Tự ngươi xem thế nào là được rồi. Thánh địa chúng ta, không tùy tiện cứu người. Thánh địa chúng ta, càng không bắt buộc phải có bất cứ hồi báo gì.

Mặt Diêm Lâu vẫn không thay đổi mà nói, chỉ là ý tứ trong lời nói, cho dù ai nghe được cũng rõ ràng.

- Thú nguyên!

- Cảm động đến rơi nước mắt, trò chuyện tỏ tâm ý.

Khương Phàm lấy thú nguyên từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, nâng ở trong tay.

Cơ thể Thanh Bằng khổng lồ, huyết mạch cường thịnh, cảnh giới cao hơn, viên thú nguyên này vậy còn muốn lớn hơn gấp đôi bàn tay Khương Phàm.

Thanh quang nồng đậm chiếu sáng rừng rậm, Phong nguyên lực hùng hậu không chỉ gần hình thành hư ảnh Thanh Bằng ở xung quanh mà càng mang theo cuồng phong gào thét trong rừng rậm, cây rừng lung lay, lá cây bay lên đầy trời.

Các đệ tử Ly Hỏa thánh địa hơi nhíu mày, thống khoái như vậy sao?

Đây chính là thú nguyên Thanh Bằng đó, nói cho liền cho?

Xem ra quan hệ giữa hắn và nữ hài này có chút đặc biệt.

Diêm Lâu thờ ơ, tay phải bóp lấy Dạ An Nhiên, tay trái nhấc lên ngọn lửa màu xanh.

Thanh Viêm tinh khiết trong suốt, lại tràn ngập hàn khí thấu xương.

- Thi thể Ngũ Thải Độc Điệp, cũng là dược liệu đặc thù. Đối với Ly Hỏa thánh địa mà nói, hẳn là tác dụng.

- Nói thật rõ tâm ý.

Khương Phàm ném thi thể Ngũ Thải Độc Điệp ra.

Các đệ tử thánh địa càng khẳng định, quan hệ giữa hai người này không phải mà người nhà mà chính là tình nhân.

Nhưng, Diêm Lâu vẫn không có buông Dạ An Nhiên ra, năm ngón tay trái huy động, dẫn dắt ngọn lửa màu xanh, ngưng tụ thành hình đầu lâu, từ từ rời khỏi mặt Dạ An Nhiên.

Dạ An Nhiên lạnh cả người, nhịn không được giật mình một cái.

Loại lạnh này không phải lạnh từ trong máu thịt xương cốt, mà là lạnh từ trong linh hồn.

Khương Phàm khẽ nhíu mày:

- Mang thêm ta cho ngươi?

Đám người Ly Hỏa thánh địa đều lạnh lùng nhìn hắn, không muốn mở miệng, nhưng chờ ngươi cho.

Lúc này, ba nam nữ tử đón lấy cuồng phong mà vọt tới nơi này, sau khi nhìn thấy thú nguyên trong tay Khương Phàm thì đều lộ ra vẻ mặt kích động tham lam.

Khương Phàm đang muốn chuẩn bị hành sự tùy theo hoàn cảnh, một khắc này, ba người kia lại đang chú ý tới Ly Hỏa thánh địa thì sắc mặt đại biến liền nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Tay trái Diêm Lâu khống chế Hỏa Diễm đầu lâu, vây quanh trước mặt Dạ An Nhiên, nhắm ngay mặt của nàng.

Dạ An Nhiên khẩn trương nhìn chằm chằm đầu lâu gần ngay trước mắt, không dám động đậy.

- Ngươi muốn Yêu thú của ta?

Khương Phàm quan sát đến mắt Diêm Lâu, nhưng lại không thể từ trong đôi mắt đen nhánh kia nhìn thấy bất kỳ thay đổi nào.

- Chúng ta bộn bề nhiều việc. Để cho ngươi biểu đạt chút tâm ý, như thế vẫn không hiểu chuyện sao?

Một tên đệ tử Ly Hỏa thánh địa cuối cùng cũng mở miệng.

Khương Phàm đột nhiên đã hiểu.

- Các ngươi muốn cái đỉnh luyện của ta?

- Chúng ta không có nghĩa vụ cứu người, ngươi hẳn nên có chút cảm tạ.

Diêm Lâu cũng mở miệng, nói bóng gió, chính là muốn chiếc đỉnh kia.

Trong Ly Hỏa thánh địa có rất nhiều đỉnh lô phi phàm, nhưng hắn chưa từng thấy qua một chiếc đỉnh lô ngay thời điểm xuất hiện lại có thể gây nên thanh thế mạnh mẽ như vậy. Đừng nói Ngũ Thải Độc Điệp lúc ấy thất thần, ngay cả hắn đều hoảng hốt.

Thanh Bằng thú nguyên vô cùng quý giá, nhưng, chỉ sợ chiếc đỉnh kia lô mới thật sự là bảo bối.

- Cái lễ này, quá nặng rồi. Diêm Lâu ngươi, không thu lại được.

Đáy mắt Khương Phàm lóe ra ý lạnh, cũng không dám tuỳ tiện phát tác.

- Đưa hay không đưa là chuyện của ngươi, có thu hay không là chuyện của ta.

Diêm Lâu huy động năm ngón tay, khống chế thanh hỏa đầu lâu trôi nổi ở trước mặt Dạ An Nhiên.

- Ngươi nói ngươi tên Đường Diễm, ta thấy chưa hẳn. Nhưng ngươi không hiểu rõ Lục gia, không biết Thái Long, ngươi cũng không thuộc về thánh địa, hơn nữa cách nơi này rất xa. Ngươi không biết ta, cũng không biết Thánh Viêm ta. Giới thiệu sơ lược chút, linh văn của ta là m Linh thánh văn, hỏa diễm của ta là m Linh Ác Hỏa. Bây giờ ta chỉ là Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên còn chưa kích phát ra uy lực ác hỏa chân chính. Nhưng, nếu như ngọn lửa này bị nhét vào trong thân thể của cô ta thì linh hồn sẽ bị đốt thành tro bụi, thân thể của cô ta rất nhanh cũng chỉ còn lại cái xác không. Tin ta đi, thiêu đốt linh hồn đau đớn vượt xa cơ thể nghìn lần vạn lần.

m thanh trầm thấp lại chậm chạp của Diêm Lâu quanh quẩn trong rừng rậm khiến cho người ta rùng mình.

Một nam đệ tử ngũ trọng thiên đi đến phía trước, cảnh giác Khương Phàm, đề phòng hắn tập kích, càng đề phòng hắn chạy trốn.
Chương 362 Thân bị quản chế

Nữ đệ tử ngũ trọng thiên khác thì đứng ở bên cạnh Dạ An Nhiên, trong tay nắm lấy một cành liễu.

Khương Phàm chau mày, tâm tư nhanh quay ngược trở lại.

Bình thường tự xưng khôn khéo cay độc, giờ phút này nhưng không có biện pháp gì.

Bởi vì Diêm Lâu đang nắm con tin.

Bởi vì Diêm Lâu tuyệt đối không phải người lương thiện.

- Không cần...

Dạ An Nhiên vừa muốn mở miệng, đầu lâu trước mặt đột nhiên như sống lại, khẽ dựa vào trước mặt nàng.

Dạ An Nhiên không thể không im lặng.

- Ngươi chỉ cần đỉnh lô?

Khương Phàm chau mày.

- Chúng ta cứu người, không cầu hồi báo, đơn giản biểu thị là được rồi.

Diêm Lâu thản nhiên nói, ý là, ta chỉ cần đỉnh lô.

Khương Phàm lấy thú nguyên, cũng lấy Ngũ Thải Độc Điệp, thử kêu gọi Đao Hoàng. Đao Hoàng lại trong thanh đồng tiểu tháp đau đớn co ro, không giúp được gì.

- Thánh địa từ trước tới giờ không ép buộc.

- Nếu như ngươi không nguyện ý coi như xong. Tuy nhiên, thánh địa chúng ta cũng không có nghĩa vụ cứu người. Thời điểm nhặt được cô ta thì cô ta đã bị thương, lúc trả lại cho ngươi cũng hẳn là nguyên vẹn.

Diêm Lâu ra hiệu với nữ đệ tử bên cạnh.

Nữ đệ tử tà mị cười một tiếng, nhìn Khương Phàm rồi lại lung lay cành liễu trong tay, bỏ vào trên bụng Dạ An Nhiên.

Dạ An Nhiên vừa muốn cảnh giác, đột nhiên cành liễu mọc ra vô số chạc cây, hung hăng đâm vào thân thể của nàng.

- Aaa…. !

Dạ An Nhiên đau đớn kêu thảm!

Cành liễu giống như một con vật sống đang vặn vẹo trong cơ thể nàng, còn mọc ra lít nha lít nhít cành cây xuyên qua nội tạng, quấn lên xương cốt.

Dạ An Nhiên đau đến muốn ngạt thở, mồ hôi lớn như hạt đậu đổ đầy gương mặt.

Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được các cành cây đang lan tràn trong thân thể mình, vừa đau đớn vừa sợ hãi. Giống như một cái cây đang mọc rễ, nảy mầm trong thân thể.

- Đừng lại tổn thương nàng. Ta cho!

Khương Phàm lập tức muốn triệu ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, đồng thời thân thể căng cứng, chuẩn bị vọt mạnh về phía trước.

- Chậm đã! Không nên gấp! Từ từ đi đến!

Diêm Lâu đoán được ý đồ Khương Phàm, trong đôi mắt đen kịt lại lóe ra ý lạnh.

- Lui lại hai mươi mét, phóng đỉnh lô tới phía sau ngươi. Nếu như ta nhìn thấy ngươi có bất kỳ cử động nào để cho ta không hài lòng, đỉnh lô, ta không lấy, nhưng mạng vị bằng hữu này của ngươi, ngươi cũng đừng hòng có được.

- Không được thương tổn nàng!

Khương Phàm sâu hít một hơi thật sâu, lui lại đến hai bên ngoài mươi mét, đưa lưng về phía bọn hắn, thả Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra.

Ầm ầm!!

Khí lãng ngập trời, núi rừng lắc lư.

Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh phát ra hào quang rực rỡ, uy thế cường đại tràn ngập giống như núi trời.

- Quả nhiên là đỉnh tốt!

Trong lòng Diêm Lâu nổi lên từng cơn sóng nóng hổi, nếu như có thể mang về thánh địa, không chỉ có sư tôn, ngay cả Thánh Chủ cũng đều sẽ vui mừng.

- Giao người cho ta.

Khương Phàm nhịn xuống lửa giận, giằng co với bọn hắn.

- Lui lại! Rời khỏi đỉnh lô ba mươi bước!

Diêm Lâu tiếp tục cảnh cáo Khương Phàm.

- Thả người!

Khương Phàm hô to.

- Ngươi không có quyền nói chuyện, lui lại, ta muốn kiểm tra đỉnh lô.

Diêm Lâu tản ra thanh hỏa đầu lâu, đi vè phía đỉnh lô.

Khương Phàm nhiều lần lui lại, ánh mắt lấp lóe, tìm kiếm cơ hội đánh bất ngờ.

Thế nhưng đám người Ly Hỏa thánh địa này quá cảnh giác.

Hai tên ngũ phẩm linh văn, một người theo dõi hắn, một người khống chế Dạ An Nhiên, toàn bộ còn lại đều đang bảo vệ Diêm Lâu đi tới đỉnh lô.

- Đúng là bảo bối.

Diêm Lâu đứng ở trước mặt đỉnh lô, càng có thể cảm nhận được khí tức nặng nề rộng rãi kia. Cứ như đang ngưỡng vọng mà một ngọn núi cao vạn trượng, cứ như đang đối mặt với Thần Linh cổ lão đang ngủ say.

Cảm giác này, chưa bao giờ có qua.

- Ngươi từ đâu lấy được chiếc đỉnh lô này?

Diêm Lâu giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua đường vân cổ lão mặt ngoài đỉnh lô.

- Thả người!

- Nó tên gọi là gì?

- Thả người!

Diêm Lâu quay đầu nhìn Khương Phàm, thật lâu, thản nhiên một câu.

- Nếu là đưa lễ vật cho người khác thì không nên lại có bất kỳ quan hệ gì với ngươi nữa. Có phải ngươi cần chặt đứt tất cả liên hệ với nó hay không?

Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, nháy mắt muốn công kích, xông về Dạ An Nhiên:

- Trốn!

- Ngươi cho rằng chỉ có ngươi là thú văn?

Nam tử ngũ trọng thiên phía sau lưng nhúc nhích, triển khai cánh chim bổ nhào tới phía Khương Phàm. Lôi triều bộc phát khắp toàn thân hắn, ngưng tụ ra mấy chục thanh lôi đao, cường quang chói mắt phóng về phía Khương Phàm.

Cảnh giới ngũ trọng thiên đều áp đảo tam trọng thiên mọi phương diện. Mà, người này lại phụ trách bảo vệ Diêm Lâu, hắn không chỉ đơn giản là ngũ trọng thiên, hắn còn là lục phẩm Thú linh văn.

Khương Phàm tránh cũng không thể tránh, đối diện đụng phải lôi đao, lôi triều, máu tươi phun tung toé, kêu thảm tung bay ra ngoài.

- Nếu như ta nhớ không lầm, muốn chặt đứt liên hệ, phương pháp trực tiếp nhất chính là, chủ nhân... Chết. Ta thấy hai người các ngươi đều chết hết đi, trên đường còn có thêm bạn. Thánh địa, chính là nhân từ to lớn như vậy đấy.

Diêm Lâu đưa tay chạm đến đỉnh lô, lạnh lùng ra lệnh.

- Diêm Lâu, phụ mẫu nó, ngươi gây nhầm người rồi!

Sau khi Khương Phàm bị đánh bay ra ngoài thì bỗng nhiên huy động lực lượng, hắn cầm tàn đao trong tay ngang nhiên bổ về phía nam tử ngũ trọng thiên kia.

- Ha ha, vô năng nên tức giận.

Nam tử ngũ trọng thiên từ trên trời lao xuống, trường thương đâm thẳng đến Khương Phàm, dẫn dắt lôi triều toàn thân hình thành roi điện dày đặc, cuồng dã bạo kích.

- Khai Thiên Thức!

Khương Phàm đang tức giận ở phía dưới cũng nhanh chóng dẫn dắt khí huyết toàn thân, kích thích linh hồn tức giận, kích thích Đại Thừa thánh văn, phát ra một kích cuồng bạo.

Đao khí cuồn cuộn, cường quang chói mắt.

Tàn đao mang theo uy lực khai thiên bổ vào trên trường thương đối diện!

Đao khí mãnh liệt ngạnh kháng roi điện đầy trời.

Ầm ầm! Uy lực lôi triều của ngũ trọng thiên vô cùng cường thịnh đã cưỡng bức đánh vỡ vụn đao khí.

Chênh lệch cảnh giới quá lớn.

Nhưng, trường thương lại không thể chống đỡ được công kích của tàn đao, trong nháy mắt đã vỡ nát.

Chất liệu... Kém xa...

Tàn đao đánh vỡ nát trường thương lại đâm thẳng đến mặt nam tử.

Toàn thân Nam tử ớn lạnh, kinh hồn né tránh, nhưng tàn đao vẫn bổ đến nửa gương mặt hắn.

- Aaa… !!

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng rừng rậm.

Bọn người Diêm Lâu lập tức nhìn qua.
Chương 363 Điên cuồng phản kích

Khương Phàm tức giận phản kích, nữ đệ tử ngũ trọng thiên lại khống chế cành liễu cười lạnh với Dạ An Nhiên.

- Kiếp sau, đừng mạo phạm thánh địa.

Cành liễu dâng lên ánh sáng xanh nồng đậm, trong thân thể Dạ An Nhiên lan tràn ra càng nhiều cành nhọn hơn, đâm xuyên qua nội tạng, lôi kéo khắp xương cốt, còn chui từ trong da thịt ra ngoài, mọc ra cả lá xanh.

Cành liễu giống như muốn biến thành một cây đại thụ, xé nát cả thân hình Dạ An Nhiên ra.

Nhưng...

Đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm kinh động đến bọn người Diêm Lâu, càng kinh động đến nữ đệ tử này.

- Tô Vân?

Nữ đệ tử quay đầu nhìn ra xa, sau khi nhìn thấy hình ảnh đẫm máu kia thì vô cùng sợ hãi. Ngay một khắc này, Dạ An Nhiên đột nhiên hé miệng, một đạo linh phù ở đầu lưỡi nở rộ điên cuồng cướp đoạt Mộc nguyên lực lan tràn toàn thân.

Hả?

Nữ đệ tử giật mình, lập tức quay đầu.

Phốc phốc!!

Linh phù xông ra hai sợi đằng tráng kiện đánh tới đối diện.

Mộc nguyên lực cướp đoạt được từ trong thân thể biến thành vũ khí trí mạng.

Cảnh giới nữ đệ tử này rất cao nhưng cũng hoàn toàn không ngờ tới tiểu cô nương bị lấy mất nhẫn không gian, hai tay cũng bị trói chặt, đã sắp phải chết mà lại còn có thể phản kích.

- Ngươi...

Nữ đệ tử há mồm kinh ngạc, đầu bị cây xanh đối diện xuyên thấu, lực xuyên thấu to lớn để nàng lảo đảo lui lại hai bước, ngửa mặt ngã quỵ.

Nàng co quắp toàn thân, con mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.

- Linh phù của ta là ngưng tụ ở trong khí hải.

Dạ An Nhiên khẽ nói một tiếng, sau đó lại nhào vào trên mặt đất.

Mặc dù phù văn đã rút mất Mộc nguyên lực, thế nhưng... Cành liễu chỉ khô héo, không có biến mất, nó vẫn còn xen kẽ khắp từng bộ phận trên toàn thân nàng. Máu trong cơ thể mất khống chế mà chảy ra khóe mắt, lỗ mũi, lỗ tai, khóe miệng, còn có những vết thương toàn thân.

Khương Phàm cố nén suy yếu và đau đớn mà Khai Thiên Thức mang tới, lập tức triển khai hỏa dực nhào về phía Dạ An Nhiên.

- Cố chịu đựng!

Khương Phàm nhìn tình trạng của Dạ An Nhiên, sắc mặt trở nên khó coi.

- Hỗn đản, ta phải giết ngươi!

Tôn Vân bị phá hủy một bên má phải, đau đớn không chịu nổi, hắn huy động cánh chim, nhấc lên lôi triều kinh khủng nhào về phía Khương Phàm.

Khương Phàm mang theo Dạ An Nhiên phóng lên không trung.

Chuyện đột nhiên xảy ra khiến tất cả mọi người của Ly Hỏa thánh địa ngây ngẩn cả ra.

- Tôn Vân, giết hắn cho ta.

Diêm Lâu tức giận, rõ ràng khống chế được cục diện mà lại còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- A!! A a a!!

Tôn Vân nhanh chóng phóng tới, tốc độ nhanh đến kinh người, lôi triều toàn thân oanh động ở xung quanh, gắt gao đuổi giết Khương Phàm.

Khương Phàm nhanh chóng lao vùn vụt, khi thì phóng lên trời, khi thì chuyển hướng, mạo hiểm tránh né sự đuổi bắt của Tôn Vân.

Mặc dù hỏa dực của hắn rất mạnh, nhưng Tôn Vân là lục phẩm Thú linh văn, được thánh địa dốc lòng bồi dưỡng, tốc độ cũng không chậm. Huống chi, hai cảnh giới của hắn lại có thể vững vàng đè ép Khương Phàm.

- Bắt được ngươi rồi!

Sau khi Tôn Vân điên cuồng đuổi bắt rốt cuộc cũng khiến cho Khương Phàm náo loạn, lôi triều toàn thân oanh động kịch liệt hóa thành mấy chục đạo lôi đao tấn công tới.

Khương Phàm tránh cũng không thể tránh, ánh mắt hắn hung ác, bỗng nhiên nghênh đón tiếp nhận.

Phốc phốc!

Phốc phốc!

Lôi đao chém rách da thịt Khương Phàm, xé nát cả hỏa dực phía sau.

Trong nháy mắt, toàn thân Khương Phàm cứ như từ trong cối xay thịt bò ra, máu thịt be bét, vô cùng thê thảm. Nhưng, hai tay lại được áo giáp bảo vệ nên vẫn bình yên vô sự mà ngạnh kháng với lôi triều, đánh về phía trước một kích.

Bành!!

Tôn Vân có chút điên cuồng mà mất lý trí, tuyệt đối không nghĩ tới Khương Phàm sẽ không né tránh. Hắn vội vàng không kịp chuẩn bị nên chỉ có thể nhanh chóng lao tới va chạm về phía trước.

Khương Phàm hung hăng đâm hai móng vuốt xuyên qua bụng Tôn Vân, sau đó lại xoay hướng đẩy ngược lên phía trên.

- Aaa… !!

Tôn Vân kêu lên đầy thê lương thảm thiết, linh văn hừng hực, điên cuồng bạo động lôi triều toàn thân.

Phốc phốc phốc!

Vô số lôi điện bao phủ Khương Phàm, máu thịt văng tung tóe. Nhưng...

Khương Phàm lại hung tàn điên cuồng hơn, thời điểm bị lôi triều đánh lui, hai cái móng vuốt đã nhanh chóng kéo lấy trái tim đang nhảy lên từ trong thân thể Tôn Vân ra.

Ục ục...

Tôn Vân há to miệng, hắn muốn nói chuyện nhưng chỉ tuôn ra toàn máu tươi. Ý thức đột nhiên quay cuồng giữa trời đất rồi chìm dần vào bóng đêm, ngẩng đầu rơi xuống phía sơn lâm.

Toàn thân Khương Phàm cũng không nhìn được ra bộ dáng, hai cánh cũng bị chém nát, nhanh chóng hạ xuống.

- Đồ hỗn trướng, ngươi dám giết hai đại đệ tử thánh địa ta.

Diêm Lâu tức giận không thể kiềm chế, hai vị ngũ trọng thiên cứ như vậy mà chết?

Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì quả thực hắn cũng không dám tin.

- Hắn muốn rớt xuống, bắt hắn lại.

Bảy tên đệ tử còn lại cũng vô cùng tức giận, thánh địa chưa từng nhận qua khiêu khích như vậy.

Bọn người Tôn Vân là hai hộ giả, mục đích cùng đi đến đây, một là chống cự mãnh thú, hai là thời điểm phát hiện bảo bối có thể kịp thời lấy đi.

Bọn hắn chưa từng nghĩ tới họ lại chết ở trong tay người bên ngoài.

Đây là sỉ nhục, đối với thánh địa bọn hắn thì lại càng là một sự coi thường.

Khương Phàm dần dần trở nên hôn mê, hắn liên tiếp thúc giục linh văn, một lần nữa ngưng tụ hỏa dực nhưng liên tiếp thất bại.

Tuy nhiên, dưới ý chí kiên cường, tại thời khắc sống còn thì Khương Phàm cũng vẫn đã triển khai được hỏa dực.

Khương Phàm huy động hỏa dực, phóng lên tận trời.

- Đáng chết!

Các đệ tử thánh địa đang muốn bắt người, kết quả cứ vậy mà trơ nhìn Khương Phàm bay mất.

Khương Phàm xoay quanh ở trên không, liên tục nuốt lấy đan dược bổ sung huyết khí và linh lực, khép lại thân thể rách rưới, bổ sung linh lực tiêu hao.

- Chúng ta đi!

Diêm Lâu huy động nhẫn không gian muốn lấy cự đỉnh đi trước, nhưng, lặp đi lặp lại mấy lần mà cự đỉnh vẫn không nhúc nhích tí nào.

- Sao?
Chương 364 Đan dược cứu mạng

Diêm Lâu kinh ngạc, sao lại không thu được?

Chiếc nhẫn không gian này của mình cũng không phải Bảo khí Không gian bình thường, nó là được sư tôn thánh địa tự mình chế tạo.

Đúng vào lúc này, các đệ tử lại đột nhiên kinh hãi hô to.

Một thanh trường thương màu vàng đâm xuyên trời cao lao thẳng đến chỗ bọn hắn, phía sau kéo theo hỏa diễm mãnh liệt đang cháy hừng hực.

- Coi chừng, tránh đi!

Các đệ tử thánh địa lập tức chạy trốn.

Ầm ầm!!

Trường thương oanh kích mặt đất, hỏa diễm mãnh liệt nổ ầm ầm, ngay sau đó hỏa triều lại từ trên trời giáng xuống quét sạch cả sơn lâm.

Các đệ tử thánh địa mạo hiểm tránh khỏi, bình yên vô sự.

Nhưng ngay sau đó, cây trường thương thứ hai, thứ ba, thứ thư, thứ năm liên tiếp oanh kích xuống rừng rậm, cũng mang đến rất nhiều hỏa triều mãnh liệt.

Phạm vi mấy trăm mét hoàn toàn bị liệt diễm nuốt hết. Nhiệt độ cực kỳ cao, thiêu huỷ tất cả cây rừng, hòa tan cả đất đá, khiến cho các đệ tử thánh địa không thể không nhiều lần lui lại.

- Đáng chết!

Sắc mặt Diêm Lâu âm trầm đứng ở trước đỉnh lô, đã hiểu ý đồ của 'Đường Diễm'.

Hắn có thể chống đỡ được những ngọn lửa này, nhưng các sư đệ khác thì không được, bây giờ khẳng định đều phải lùi đến phía ngoài cùng.

Nếu như mình không đi ra, có khả năng 'Đường Diễm' sẽ săn giết từng trên trong bọn hắn. Nếu như mình lui ra ngoài, chiếc đỉnh lô này sẽ bị lấy đi.

- Diêm Lâu sư huynh!

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn, bảy tên đệ tử khẩn trương tập hợp cũng một chỗ, nhìn Khương Phàm từ trên trời giáng xuống đang giết tới phía bọn hắn.

Diêm Lâu tức giận, nhưng lại không thể không rời khỏi đỉnh lô.

Khương Phàm lập tức chuyển hướng, vạch ra đường cong, vọt vào liệt diễm cuồn cuộn, đánh một chưởng vỗ vào bên trên đỉnh lô.

Tiếng vang ầm ầm, đỉnh lô phát sáng nhanh chóng trở lại khí hải.

Khương Phàm giương cánh bay lên không, xuất hiện ở trên cao khoảng một trăm mét, toàn thân máu me đầm đìa, có thể nhìn thấy cả xương cốt, tuy nhiên tất cả đều đang nhanh chóng khôi phục.

- Diêm Lâu, chạy đi! Có thể chạy được bao xa chạy bao xa. Nhìn phong cảnh thế giới này, hưởng thụ cảm giác còn có thể thở. Ta... Chẳng mấy chốc sẽ tìm tới ngươi.

m thanh giá lạnh của Khương Phàm quanh quẩn giữa không trung, hắn huy động hỏa dực biến mất giữa trời.

- Chưa từng thấy người nào cuồng ngạo như vậy. Dám khiêu khích thánh địa, không biết sống chết.

- Thánh phẩm thú văn thì có thể vô pháp vô thiên như vậy sao? Hắn đánh giá bản thân mình quá cao rồi!

Các đệ tử Ly Hỏa thánh địa đều bị chọc giận.

Là đệ tử thánh địa, bọn hắn cao ngạo và càng cao quý hơn mọi người, chưa bao giờ có ai dám khinh thường bọn hắn như vậy.

Nơi này là Thiên Khải bí cảnh, là nơi thánh địa bọn hắn rèn luyện.

- Đem tin tức tràn ra đi, nói Đường Diễm cướp được thú nguyên Thanh Bằng.

Diêm Lâu nhìn thi thể hai người Tôn Vân, đáy mắt hiện lên ý lạnh thấu xương.

- Không phải chúng ta nên trốn đi trước sao?

Một tên đệ tử nhị trọng thiên bỗng nhiên nhắc nhở, chỉ là giọng rất thấp.

- Sợ sao?! Chẳng lẽ chúng ta còn sợ hắn? Diêm Lâu sư huynh tự mình ra tay, hắn chắc chắn phải chết. Tốt nhất là hắn đừng đến, nếu không, chắc chắn sẽ chết ở trong tay Diêm Lâu sư huynh.

Một tên đệ tử khác bất mãn quát tháo.

Vị đệ tử kia xấu hổ cười cười, nói:

- Chúng ta không sợ Đường Diễm, nhưng con Xà Yêu kia của hắn rất khó đối phó.

- Ly Hỏa thánh địa chúng ta vẫn còn có đội ngũ Thiên Khải bí cảnh này, tìm tới bọn hắn.

Diêm Lâu thu thi thể của bọn người Tôn Vân lại, sau đó rời khỏi nơi này.

- Nguyên Dương Đan! Ta phải luyện Nguyên Dương Đan!

Khương Phàm không lo được điều trị thương thế cho mình, vừa lao vùn vụt trong tầng mây, vừa quan sát tình huống của Dạ An Nhiên trong thanh đồng tiểu tháp.

Dạ An Nhiên nằm ở bên trong hôn mê bất tỉnh, khí tức còn càng ngày càng yếu.

Khương Phàm không nhìn thấy tình huống trong cơ thể nàng, thế nhưng những cành cây chui ra ngoài thân thể kia nhìn thấy mà giật mình, có mấy vị trí vô cùng nguy hiểm.

Cổ, ngực, phần bụng, còn có lỗ tai!

Khương Phàm sốt ruột, khí tức đều trở nên lộn xộn.

- Nguyên Dương Đan, cần năm viên Huyết Tinh Yêu Quả, hai mươi cây Thanh Linh Đằng trăm năm, tám cây Huyết Cốt Sâm, năm mươi gốc Thiên Linh Thảo, mười lăm đóa Bạch Cốt Hoa, còn có thuốc dẫn cực kỳ quan trọng —— Long Huyết Chi!

Linh hồn Đan Hoàng cảm thấy Khương Phàm bối rối, nhẹ giọng nhắc nhở hắn.

- Đúng đúng, nhớ ra rồi.

Khương Phàm xông ra tầng mây, rơi xuống trong một mảng rừng rậm tươi tốt, tìm kiếm dược liệu khắp nơi. Mặc dù hắn mang theo rất nhiều dược liệu, nhưng dược liệu

để luyện chế Nguyên Dương Đan lại vô cùng hiếm thấy, nhất là Long Huyết Chi.

Linh hồn Đan Hoàng cảm nhận được sự hỗn loạn và dao động mãnh liệt của linh hồn Khương Phàm, hắn thở dài trong lòng, tiểu gia hỏa này... hình như có chút không bình thường.

Chẳng lẽ thật có cảm giác với tiểu nha đầu này rồi?

- Đúng rồi, còn có Đao Hoàng! Cần dược liệu gì để giải độc cho nó, ta sẽ cùng tìm luôn.

Khương Phàm chợt nhớ tới Đao Hoàng.

- Ta thấy tiểu cô nương sắp không được rồi, ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian cứu nàng trước đi. Tiểu Xà Yêu uống chút máu của Ngũ Thải Độc Điệp thì có thể làm dịu đau đớn.

Linh hồn Đan Hoàng thầm nghĩ, không tồi, không gặp sắc quên bạn.

- Ngươi tốt nhất nên cho nha đầu này chút Địa Táng Hoa, tám cánh Ngọc Lan Hoa, còn có Thọ Dương Quả.

- Những thứ này luyện đan gì?

- Không phải luyện đan, là dùng ở bên ngoài. Tiểu cô nương còn trẻ như vậy, đừng để lại vết sẹo.

Khương Phàm phóng tới bốn phía trong rừng rậm, thu góp các loại linh thảo linh quả mình cần.

Mặc dù rất nhiều dược thảo ở bên ngoài rất hiếm thấy, nhưng linh lực trong Thiên Khải bí cảnh rất nồng đậm, hoàn cảnh cổ lão, Khương Phàm tìm không đến ba giờ đã có hết.

Sau khi Đao Hoàng rút hơn phân nửa máu tươi của Ngũ Thải Độc Điệp thì rốt cuộc cũng hòa hoãn đau đớn.

Trong lòng Khương Phàm thả lỏng tranh thủ thời gian tìm tới một nơi an toàn, lấy đỉnh lô ra luyện dược.
Chương 365 Không có gì cố kỵ

Huyết Tinh Yêu Quả, Thanh Linh Đằng, Huyết Cốt Sâm và các loại đan dược, liên tiếp tiến vào đỉnh lô. Tạp chất bên trong bị kim viêm xử lý hết thảy chỉ còn lại có tinh hoa tinh khiết, lần lượt dung hợp.

Rất nhanh, một viên Nguyên Dương Đan đã từ trong đỉnh lô bay ra.

- Bao lâu có thể thấy hiệu quả?

Khương Phàm cẩn thận từng li từng tí cho Dạ An Nhiên ăn vào, kích thích linh lực yếu ớt trong cơ thể nàng hấp thu dược hiệu.

- Những cành cây này xen kẽ trong cơ thể nàng sẽ trở ngại hấp thu, ảnh hưởng dung hợp. Ngươi từ từ, từ trên hướng xuống, rút từng cây ra bên ngoài, chú ý, tuyệt đối đừng dùng quá sức, cho dược hiệu thời gian chữa trị vết thương.

Đan Hoàng nhắc nhở xong liền chủ động yên lặng, không còn đụng vào linh hồn Khương Phàm nữa.

Bởi vì toàn thân Dạ An Nhiên đều mọc đầy cành cây, có một vài nơi quá nhạy cảm, hắn đều rất khó xử.

Khương Phàm bắt đầu từ lỗ tai Dạ An Nhiên, cẩn thận xoay tròn từng li từng tí.

Cành cây đã bị rút khô linh khí, vô cùng yếu ớt, rất nhẹ nhàng liền tách ra khỏi thân thể.

Khương Phàm khống chế cường độ, từ từ rút ra bên ngoài.

Vì Dạ An Nhiên đang hôn mê nên không cảm giác được đau đớn, nhưng Khương Phàm lại lên cơn giận dữ.

Những người thánh địa này làm việc so với tông môn còn tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một cây lại tiếp lấy một cây mang theo máu tươi được rút ra khỏi thân thể Dạ An Nhiên.

Là một nữ hài tử lại bị thủng trăm ngàn lỗ như thế, vô cùng thê thảm.

Mắt Khương Phàm sung huyết, mặt cũng đều bởi vì tức giận mà trở nên dữ tợn.

Diêm Lâu! Ly Hỏa thánh địa!

Tiểu gia ta sẽ đấu cùng các ngươi! Xem ai ác hơn, xem ai có thể sống đến phút cuối cùng!

Hiệu quả Nguyên Dương Đan vô cùng tốt, đây cũng là một trong ba trăm viên thuốc mà Khương Phàm nghiên cứu, có hiệu quả cứu chữa tốt nhất. So với Hạo Nguyên Đan càng ôn hòa hơn.

Sau khi toàn bộ chạc cây bị rút ra, dược hiệu thông suốt không còn trở ngại nữa, những vết thương từ trong tới ngoài đều được khép lại.

Gương mặt Dạ An Nhiên dần dần khôi phục chút huyết sắc.

Khương Phàm rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn nghiền nát Địa Táng Hoa, tám cánh Ngọc Lan Hoa và Thọ Dương Quả, theo thứ tự bôi lên trên vết thương đang chảy máu.

Phương thuốc Đan Hoàng nói quả nhiên hữu hiệu, sau khi vết thương hấp thu được dược dịch vậy mà lại có thể thấy được những vết thương đang từ từ khép lại, còn

phát ra huỳnh quang nhàn nhạt.

Khương Phàm thu Dạ An Nhiên vào trong thanh đồng tiểu tháp, lần nữa rời khỏi đấy, tiếp tục vào trong rừng tìm kiếm độc liệu cho Đao Hoàng.

Bên trong Thiên Khải bí cảnh không có phân chia ban ngày hay đêm tối.

Mây mù nặng nề ở vạn mét trên không trung quanh năm tỏa ra tia sáng, chiếu khắp Thiên Khải bí cảnh cũng thỉnh thoảng sẽ vẩy xuống cột sáng tươi đẹp làm cho bí cảnh tăng thêm mấy phần thần bí.

Khương Phàm cũng không biết mình đã giày vò bản thân bao lâu, sau khi luyện xong thuốc giải cho Đao Hoàng, suýt chút nữa đã mệt mỏi hôn mê.

- Đao Hoàng, thay ta trông coi chút.

Khương Phàm đưa Đao Hoàng ra ngoài canh giữ sơn cốc, hắn ngồi dựa vào nơi hẻo lánh, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, từ trong rừng rậm hấp thu tinh khí cỏ cây, điều trị thương thế, khôi phục tinh thần.

Nghĩ đến Dạ An Nhiên vẫn còn đang hôn mê nên hắn cũng dứt khoát đưa nàng ra.

Tinh khí cỏ cây nồng đậm không ngừng liên tục hội tụ tới, tạo thành mê vụ mỏng manh xung quanh Khương Phàm, vừa tẩm bổ cho Khương Phàm đồng thời cũng bao phủ Dạ An Nhiên hôn đang mê.

- Ừm...

Dạ An Nhiên bị ngứa ngáy và đau nhói bên trong thân thể làm tỉnh lại, những cảm giác khó chịu này đều là từ trên các vết thương đang khép lại. Nàng mệt mỏi mở mắt ra, trong mắt đầu tiên nhìn thấy được là Khương Phàm đang ngồi xếp bằng bên cạnh điều dưỡng.

Tê...

Đao Hoàng ngẩng đầu, phun ra nuốt vào cái lưỡi đỏ hồng của mình, nhìn nàng một chút, sau đó lại tiếp tục cảnh giác ngoài núi.

Dạ An Nhiên hoảng hốt, dần dần nhớ lại tình cảnh lúc ấy.

Lúc ấy nàng đã nắm lấy cơ hội đánh chết tên nữ đệ tử Ly Hỏa thánh địa kia. Nhưng... Toàn thân nàng cũng bị chạc cây đâm xuyên khắp nơi.

Trước khi hôn mê nàng đều cho rằng mình sẽ phải chết.

- Được cứu rồi sao?

Dạ An Nhiên mệt mỏi chống người lên.

Người của Ly Hỏa thánh địa đều không ở đây hẳn là Khương Phàm đã chạy thoát.

Dạ An Nhiên vừa muốn vận khí thì chợt phát hiện toàn thân mình bị bôi trét những thứ sền sệt.

Từ trên xuống dưới, năm mươi ~ sáu mươi chỗ.

Những thứ này thì cũng không có gì, chỉ là vị trí...

Khuôn mặt tái nhợt của Dạ An Nhiên lập tức trở nên đỏ ửng, nàng xấu hổ đến mức toàn thân đều nóng lên.

- Tỉnh rồi sao?

Khương Phàm mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy Dạ An Nhiên đang đỏ mặt nhìn hắn.

- Ừm, không tệ lắm. Hiệu quả Nguyên Dương Đan thật rất tốt, sắc mặt khôi phục quá nhanh. Trước đó còn tái nhợt tái nhợt, bây giờ đã đỏ bừng.

- Ngươi... Ta...

Dạ An Nhiên muốn nói gì đó nhưng lại xấu hổ nói không ra lời.

- Bên ngoài là bôi thuốc trừ sẹo. Bây giờ hẳn là đã khôi phục tốt rồi.

Khương Phàm nhếch miệng cười một tiếng:

- Bôi rất cẩn thận, những chỗ nên bôi ta đều đôi, một vết thương cũng đều không lọt...

- Đừng nói nữa!

Dạ An Nhiên tranh thủ thời gian ngăn cản hắn, nàng xấu hổ đến mức toàn thân đều giống như muốn bốc cháy.

Đương nhiên rất cẩn thận!

Ngươi còn suýt bôi hết toàn thân!

Dạ An Nhiên cơ hồ có thể tưởng tượng đến dáng vẻ Khương Phàm nhìn thân thể nàng chằm chằm, lại còn vừa nhìn vừa sờ.

- Bên ngoài có một cái hồ, rửa thân thể sạch một chút. Chúng ta coi như đã có thù với Ly Hỏa thánh địa rồi.

Khương Phàm không có chú ý tới ánh mắt xấu hổ kia của Dạ An Nhiên, hắn bắt đầu suy nghĩ phải làm như thế nào để săn giết đám người Diêm Lâu .

Dạ An Nhiên thật sự im lặng, muốn oán trách lại oán trách không được, muốn phát tác càng không phát tác được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom