-
Chương 316-320
Chương 316 Đánh cược sinh tử
Đội ngũ hoàng thất nhanh chóng tách ra, một thiếu niên được số lượng lớn thị vệ hoàng thất chen chúc đưa ra.
- Lục hoàng tử? Hắn trở về rồi!
- Lục hoàng tử, thánh văn thế hệ này của hoàng thất, là kiêu ngạo của hoàng thất, cũng là hài tử Nhân Hoàng thích nhất. Cũng bởi vì Lục hoàng tử là thánh văn, lại rất được Nhân Hoàng yêu thích, cho nên mới một mực không có khâm định người thừa kế.
- Đại hoàng tử bố cục La Phù, Tam hoàng tử bố cục Thương Châu, chính là muốn dùng công tích chứng minh mình vượt trên vị Lục hoàng tử - thánh văn hoàng thất này.
Đám người hoàng triều lại nghị luận ầm ĩ, trong ánh mắt cũng có nhiều phần kính sợ.
Lục hoàng tử mặc một thân hoa phục màu tím, bên hông mang mạng nhện vàng, tóc đen buộc lên được trâm khảm bích mạ vàng cố định, thân thể thon dài ưỡn lên thẳng tắp, cả người phong thần tuấn lãng, bên trong lại lộ ra phần cao quý bẩm sinh.
Kiêu ngạo nghiêm nghị!
Cao không thể chạm!
Bọn người Khương Hồng Võ liên tiếp dừng lại, đối mặt với Lục hoàng tử đang đi tới.
- Lão Lục, ngươi tới thật là đúng lúc.
Đáy mắt Đại hoàng tử hiện lên tia nhìn sắt lạnh.
Đây là kẻ hắn ghét nhất, cũng là đối thủ cạnh tranh cường đại nhất của ắn.
Từ nhỏ đến lớn, đối kháng thế nào hay áp chế thế nào, mặc dù đa phần đều là mình thắng lợi, nhưng tiếc rằng thiên phú và tư chất của lão Lục quá cao. Tùy tiện đột phá liền có thể để Nhân Hoàng cực kỳ vui mừng.
- Đại ca, Tam ca, bị liên lụy sao.
Trên mặt Lục hoàng tử không cầm được mà cười một cái.
Cạnh tranh vị trí Thái tử càng ngày càng nghiêm trọng, hắn lựa chọn lấy lui làm tiến, đem toàn bộ tinh lực đặt ở trên việc tu luyện. Chỉ cần thiên phú đủ mạnh, tin tưởng phụ hoàng chắc chắn sẽ cân nhắc hắn.
Nhưng thấy Tam ca mưu đồ Thương Châu, Đại ca bố cục La Phù, hắn cảm giác khả năng mình đã tính sai.
Không nghĩ tới, Tam ca đại ca lại có thể liên tiếp thua ở trên tay Khương Hồng Võ.
Mình, nằm không cũng thắng!
Sau khi hắn nhận được tin tức đã nhanh chóng chạy tới thành Hoàng Phủ, kết quả Khương Hồng Võ đã mang người chạy, hắn lại từ thành Hoàng Phủ đuổi đến biên cương.
Rốt cuộc cũng tại thời khắc cuối cùng này cũng chạy tới!
Nằm thắng thì nằm thắng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thể khiến cho mọi người đánh giá hắn như thế. Cho nên hắn muốn tại thời khắc mấu chốt đứng ra, chứng minh mình, biểu hiện mình.
- Lục đệ, mau tới cứu chúng ta trở về!
Tam hoàng tử thì không có nghĩ như vậy, nhìn nhân vật truyền kỳ của hoàng thất, hắn kích động đến mặt đỏ rần.
Rốt cuộc cũng được cứu.
Nạp Lan Thanh Lạc gạt người đi ra từ trong đội ngũ La Phù, tranh thủ thời gian giới thiệu cho Khương Phàm biết.
- Lục hoàng tử là Thánh linh văn hoàng thất, từ tám tuổi đã bắt đầu thức tỉnh linh văn, được hoàng thất toàn lực vun trồng. Thiên phú của hắn cực cao, tốc độ tu luyện nhanh đến kinh người, chính là tên cuồng luyện võ. Vì để làm chắc căn cơ, hắn còn tự nguyện khổ tu ba năm tại cảnh giới Linh Anh, cô đọng linh nguyên đến cực hạn. Vì để tăng cường sức chịu đựng khi chiến đấu, hắn còn khổ tu thể thuật, một cánh tay có thể đạt năm mươi ngàn cân. Vì để tăng cường kinh nghiệm chiến đấu, hắn thậm chí đã từ Đông Cương vào biển, mai danh ẩn tích chờ đợi hai năm.
Nạp Lan Thanh Lạc nhắc đến Lục hoàng tử, vẻ mặt và ngữ khí đều rất nghiêm trọng.
Nói bóng gió, đừng để hắn kích thích, người này không dễ chọc.
- Ta ở trong Thiên Sư tông, ngươi muốn chiến, tùy thời tới.
Khương Phàm ngược lại muốn đọ sức một phen với nhân vật này, tuy nhiên trường hợp hiện tại không thích hợp.
- Thiên Sư tông? Ha ha, tiểu đả tiểu nháo (chỉ những nơi nhỏ hẹp), không có ý nghĩa. Hôm nay có La Phù, hoàng triều và mười mấy vạn người chứng kiến, hay là trực tiếp ở ngay biên cương này, cỡ nào có được diễn võ trường như thế này đây. Ta đại diện hoàng triều, ngươi đại diện La Phù, ta tuyên chiến với ngươi, ngươi có dám tiếp?
Lục hoàng tử đi đến phía trước khiêu chiến.
- Không tiếp!!
Khương Phàm quả quyết cự tuyệt.
Hoàng triều bên kia lập tức vang lên từng đợt thổn thức.
- Không dám nhận?
- Hèn nhát! Rác rưởi!
- Thánh phẩm Thú linh văn cái gì, ta thấy chính là có tiếng không có miếng. Hắn còn không vào thánh địa, chính là không dám!!
- Chớ mắng hắn, hắn chỉ là cảm giác mình không đại diện cho La Phù được, tự ti thôi, ha ha ha.
Hoàng triều càng ngày càng oanh động, quét sạch toàn trường, mười vạn người hò hét, thanh thế to lớn.
Lúc này không nhục nhã, còn chờ lúc nào đây.
Lục hoàng tử đưa tay đè ép, chờ sau khi đám người an tĩnh lại, hắn chỉ về phía Khương Phàm nơi xa:
- Vì trận luận võ này rất có ý nghĩa, ta và ngươi làm một vụ cá cược.
Khương Phàm giao Thường Lăng cho Dạ An Nhiên:
- Cá cược gì?
- Nếu như ta thắng ngươi. Ngươi thả người. Nếu như ngươi có thể thắng ta, ta có thể bảo đảm hoàng triều, nhất định trong một đoạn thời gian sẽ không dùng bất cứ phương thức nào tổn thương đến Khương gia.
Lục hoàng tử vừa nói ra lời này thì cả hoàng thất bên kia đều không kiềm chế được.
- Lục ca, ngươi muốn làm gì? Hoàng thất chúng ta không thể tha cho Khương gia. Chờ Khương Hồng Võ lui vào La Phù, không quá một tháng, hoàng thất có thể tập kết cường giả tứ đại cương vực, san bằng La Phù.
Cửu công chúa bước nhanh đi tới, bộ dáng đáng yêu nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh.
- Lục điện hạ, ngươi đưa ra ước định này cũng không có cùng thương lượng với chúng ta. Trường hợp này, không phải một câu của ngươi thì có thể đại biểu cho hoàng triều liền có thể thay hoàng thất ra quyết định.
Tần Chính Thanh cũng đi tới, ngữ khí hơi có bất mãn.
- Các ngươi có biện pháp cản bọn họ lại sao? Nếu như không có liền cứ theo ta!
Lục hoàng tử nhìn bọn hắn chau mày, lại nói:
- Chờ bọn hắn trở lại Thiên Sư tông, nắm trong tay số lượng lớn con tin, chẳng khác nào cầm quyền chủ động. Mặc kệ các ngươi có hành động to lớn gì cũng đều sẽ bị quản chế khắp nơi. Cho nên, nhất định phải ngay trước khi bọn hắn trở về La Phù, cản bọn họ lại, tận hết khả năng đổi con tin về. Ngươi muốn làm thế nào?
Các tộc lão xác thực không nghĩ ra được biện pháp thích hợp gì để ngăn Khương Hồng Võ lại, nhưng một tiểu hoàng tử như ngươi lại có thể làm gì?
Chương 317 Đánh cược sinh tử (2)
Lục hoàng tử đẩy bọn hắn ra, tiếp tục đi đến phía trước giằng co với Khương Phàm.
- Ta muốn là con tin. Ngươi muốn là kỳ hạn an toàn. Nếu như ngươi mang một con tin đi ra cược, thắng, ta có thể bảo đảm trong vòng ba tháng, hoàng triều sẽ không tiến công La Phù, càng sẽ không hãm hại Khương gia. Nếu như ngươi nếu dám cầm hai người đi ra cược, thắng, ta có thể bảo chứng trong vòng sáu tháng, Khương gia an toàn không việc gì. Ba người, tương đương chín tháng. Bốn người, tương đương là một năm. Ước định, do ngươi tự quyết.
m thanh Lục hoàng tử hòa với linh lực truyền khắp hoang dã mênh mông, rõ rõ ràng ràng quanh quẩn bên tai của mỗi người.
Hắn là phải để cho La Phù, thậm chí hoàng triều thấy được thực lực của hắn. Hắn càng phải dùng một trận đại thắng nhẹ nhàng vui vẻ lại lâm ly, giải quyết nguy cơ của hoàng thất, chứng minh năng lực của mình.
Cứ như vậy, vị trí Thái tử, trừ hắn ra thì không còn có thể là của ai khác.
Cả đám người hai mặt nhìn nhau, đây hình như đúng thật là biện pháp tốt nhất rồi.
- Một con tin đổi ba tháng? Thời gian quá dài!
Tần Chính Thanh nhíu chặt lông mày, biện pháp thật có thể thực hiện, chỉ là ước định này cần sửa đổi một chút.
Một vị tộc lão khác nói:
- Một con tin đổi một tháng, Khương Hồng Võ có thể đồng ý hay không? Ba tháng, đây quả thực là đủ để dụ hoặc bọn hắn, Khương Phàm không thể không chiến. Thế nhưng...
Tần Chính Thanh vẫn rất xoắn xuýt, chẳng may bị thua thì sao, liên tục mấy tháng thậm chí một năm không ra tay?
Mặt mũi hoàng thất còn để đâu được!
- Các ngươi cảm giác, ta sẽ thua bởi tên con hoang này?
Lục hoàng tử quay đầu, nhìn bọn hắn cười lạnh.
- Từ khi ta sinh ra đã dùng Tẩy Tủy Dịch điều trị thân thể, tám tuổi thức tỉnh linh văn, tu luyện các loại võ pháp, được Kỳ Thiên điện và hoàng thất dạy bảo. Ta chiến đấu vô số trận, kinh nghiệm phong phú. Mà hắn? Ha ha, nếu thật phải tính toán ra, tuy chỉ là mới thức tỉnh một năm thôi, nhưng tên Khương Phàm này đã từ Linh Anh cảnh lên tới Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên, chỉ dùng một năm, cảnh giới của hắn đã có bao nhiêu kiên cố? Lại đã ăn bao nhiêu đan dược? Ta có tuyệt đối nắm chắc sẽ thắng hắn!
Lục hoàng tử nói xong, ngạo nghễ quay người, lần nữa giằng co với Khương Phàm, hào hùng hò hét quanh quẩn khắp hoang dã:
- Khương Phàm, tiếp chiến!!
Bọn người Tần Chính Thanh suy nghĩ.
Thiên phú và thực lực của Lục hoàng tử bọn hắn đều rõ như ban ngày. Trận này có chín phần thắng.
- Cược?
Bọn người Tần Chính Thanh trao đổi ánh mắt, chậm rãi gật đầu:
- Cược!
- Một người, đổi ba tháng?
Khương Phàm bị lay động.
Ngay cả Khương Hồng Võ cũng bắt đầu cân nhắc.
Bọn hắn bắt cóc con tin đến Thiên Sư tông quả thật dùng để uy hiếp hoàng triều, nhưng, cũng sẽ triệt để chọc giận hoàng triều.
Khương Hồng Võ đã nghĩ sẽ tùy cơ ứng biến. Lợi dụng tình thế các tông La Phù đang hỗn loạn phức tạp sẽ mau chóng hình thành liên minh, cùng nhau đối kháng hoàng triều.
Nhưng như thế sẽ gặp phải rất nhiều biến cố, cũng sẽ xuất hiện rất nhiều nguy hiểm.
Nếu như có thể có mấy tháng xử lý thì có thể liên hợp thế lực La Phù tốt hơn. Nói không chừng mình còn có thể lợi dụng thời gian quý giá này, trùng kích Niết Bàn cảnh.
- Vương gia, nên cân nhắc thận trọng!
Yến Tranh và Côn Bác trao đổi ánh mắt, nhắc nhở Khương Hồng Võ.
Không phải bọn hắn không tin Khương Phàm, mà thời gian Khương Phàm tu luyện quá ngắn. Lục hoàng tử lại là Thánh phẩm song linh văn, kiếm thuẫn song binh văn, quả thực là vì chiến đấu mà sinh ra.
Nạp Lan Thanh Lạc cũng đang thuyết phục Khương Phàm, đây cũng không phải là trò đùa. Chẳng may thất bại, Lục hoàng tử còn có thể trực tiếp giết hắn.
- Chính ngươi quyết định đi!
Khương Hồng Võ tôn trọng lựa chọn của Khương Phàm, mặc dù đối với Khương Phàm cũng không có lòng tin gì, nhưng trên người Khương Phàm có rất nhiều bí mật.
- Nếu như... Ngươi nhất định kiên trì, liền cược một tên!
Dạ An Nhiên nhìn thấy ánh mắt Khương Phàm sáng lên liền biết tên điên này đã bắt đầu suy tính.
- Một tên, chính là ba tháng. Nếu như có thể có ba tháng đổi lấy an toàn, cũng không tệ.
Dạ Thiên Lan cảm giác vẫn à có thể thử một chút:
- Ngàn vạn lần phải cẩn thận, chớ bị hắn tính kế.
Khương Phàm đã có quyết định, đi đến phía trước, giơ tay lên duỗi về phía trước:
- Ta cược một năm!!
- Khương Phàm!!
Sắc mặt bọn người Khương Hồng Võ đại biến.
Không phải nói ba tháng sao?
- Tốt! Có dũng khí!
Đáy mắt Lục hoàng tử lộ ra tinh quang, lên tiếng hô to.
- Khương Phàm, trở về! Chúng ta không thể cược bốn tên.
Yến Tranh quát tháo.
Bọn hắn tính cả Hình Luyện, trong tay có bảy tên tù binh. Nếu như thua, đối phương khẳng định sẽ yêu cầu Đại hoàng tử, Sở Uyên, Đinh Linh Lung và Lục Tử Ngâm. Còn lại Hình Luyện và tên giả mạo, hoàng thất cần phải cũng không cần, đến lúc đó nói không chừng sẽ còn trực tiếp nhào tới.
Cái này không phải là cược một năm, đây là cược sinh tử của tất cả mọi người ngay hôm nay.
- Một năm, đối với chúng ta quá quý giá. Ta sẽ dùng mạng đi liều!
Khương Phàm cũng cảm thấy áp lực, nhưng một thời gian trước linh văn đã thăng hoa, tối thiểu có lực đánh một trận.
Nếu quả thật có thể tranh thủ thời gian một năm, hắn không tiếc tất cả cũng muốn tử chiến một trận.
Hoàng thất, Kỳ Thiên điện, các cường giả Tây Cương rốt cuộc cũng đều động tâm.
Nếu như có thể lấy lại được bốn người thì liền từ bỏ Hình Luyện và Tam hoàng tử.
Sau đó...
Bọn hắn có thể trực tiếp ở tại chỗ này khởi xướng tấn công, đem toàn bộ Khương gia bắt sống về hoàng thất.
Về phần Thường Lăng, bọn hắn cho rằng Khương Hồng Võ sẽ không dám làm hại nàng.
- Thời gian một năm, đối với chúng ta có chút ngắn.
- Ta phải thêm điều kiện. Trong vòng một năm hoàng thất các ngươi không thể đụng vào Khương gia, cũng không thể đụng Thiên Sư tông và Nạp Lan gia. Tốt nhất, ngay cả La Phù cũng không thể. Một khi có phát hiện, ta sẽ lập tức ở Thiên Sư tông giải quyết con tin.
Khương Phàm và Lục hoàng tử cách xa nhau năm mươi mét ra điều kiện.
- Ta đại biểu cho hoàng thất, đồng ý.
Lục hoàng tử không có ý kiến, bởi vì hắn khẳng định sẽ thắng định Khương Phàm.
- Xin mời toàn thể hoàng triều, La Phù làm chứng!
Khương Phàm hô to.
- Chúng ta, làm chứng!
Mười mấy vạn người cùng nhau lên tiếng, thanh chấn động cả hoang dã, bầu không khí bị nhen lửa.
Chương 318 Đặc sắc tuyệt luân
- Tiên tổ hoàng thất năm đó lấy Đại Thừa thánh văn dẫn dắt các tộc năm phương xây dựng nên Lang Gia hoàng triều. Mặc dù ta không tới Đại Thừa thánh văn, nhưng cũng nguyện ý dùng thuẫn thánh văn này thanh trừ phản nghịch, trấn định cơ nghiệp hoàng triều trăm năm.
Lục hoàng tử hất áo khoác ra, vô cùng khí thế, từng tiếng hô to quanh quẩn nơi hoang dã.
- Toàn thể, lui!!
Khương Hồng Võ dẫn người chủ động rút lui về phía sau, tuyệt đối không nhúng tay.
- Lui!!
Tần Chính Thanh cũng mang theo các cường giả và hoàng triều lùi lại.
Một chiến trường phạm vi hơn ba ngàn mét hiện ra trước mặt Khương Phàm và Lục hoàng tử.
Sắc mặt Đại hoàng tử âm trầm nhìn về phía trước, hắn đang mong đợi lão Lục có thể thắng lợi, nhưng lại không nguyện ý nhìn thấy lão Lục trong trường hợp này có thể toàn thắng, trở thành công thần của hoàng triều, sau đó còn cứu mình.
Bọn người Sử Uyên thì lại không có nghĩ nhiều như vậy, bọn hắn khẩn trương lại mong đợi nhìn chiến trường phía trước, cũng đều quên ngực đang còn bị cắm liêm đao.
Trận chiến đấu này liên quan trực tiếp đến tính mạng của bọn hắn, sống hay chết, đều phải xem Lục hoàng tử.
- Khương Phàm, chuẩn bị xong chưa?
Lục hoàng tử phóng xuất kiếm khí hình thành lít nha lít nhít lợi kiếm, nhiều đến hơn năm mươi thanh, vờn ở xung quanh.
Tất cả đều là do linh khí biến thành, sáng tỏ đến chói mắt, kiếm khí lăng liệt.
- Mời!!
Thánh văn của Khương Phàm nở rộ, ngọn lửa màu vàng óng xuất hiện tràn ngập mang theo khí lãng mãnh liệt, cuồn cuộn xông vào hoang dã.
- Hơn mười vạn người đang xem, đừng làm mất mặt.
Lục hoàng tử hét lơn, hai tay bỗng nhiên đẩy ra.
Kiếm văn trên trán nở rộ tia sáng chói mắt, năm mươi thanh kiếm khí đều bắn tới Khương Phàm.
Nhanh như gió mạnh, thế như kinh lôi.
Mỗi thanh lợi kiếm đều xé rách không gian, lao thẳng tới Khương Phàm.
- Giết!!
Tóc Lục hoàng tử bay loạn trong gió, trong tay triệu ra chuôi lợi kiếm màu tím, theo sát lao thẳng về phía Khương Phàm.
Thương thương thương!
Thời điểm năm mươi thanh lợi kiếm lướt qua đã liên tiếp phân hoá, một hóa thành hai, hai phân thành bốn.
- Lên!!
Hai trăm thanh lợi kiếm phóng thẳng tới Khương Phàm lại đột nhiên xoay chuyển bay lên, sau đó lại tiếp tục đánh về phía trước.
Toàn trường kinh hô, bất luận mạnh yếu hay già trẻ đều bị kinh ngạc trước những gì đang diễn ra trước mắt.
Kiếm khí đều tới gần mục tiêu còn có thể cưỡng ép khống chế tiếp?
Lực khống chế của thánh văn cường đại như thế sao?
Hoàng thất lập tức vang lên tiếng reo hò liên miên.
Đây không chỉ là nhờ vào Thánh linh văn, càng là vì Lục hoàng tử đã dùng ba năm tu luyện ở Linh Anh cảnh cửu trọng thiên.
Hai trăm thanh lợi kiếm từ không trung rơi xuống, khí tức lăng liệt tràn ngập thiên địa bao trùm mấy chục mét xung quanh.
Lục hoàng tử cầm trong tay trọng kiếm màu tím từ phía trước giết tới, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng Khương Phàm.
- Liệt Hỏa Kim Tinh! Liệt Diễm Tam Trọng Kích!
Thánh văn của Khương Phàm nở rộ ra kim quang chói mắt, trong lúc nhất thời lại đánh ra hai đường võ pháp.
Tay trái chỉ lên trời, liệt diễm cuồn cuộn kết thành lít nha lít nhít hỏa tinh, số lượng từ lúc đầu là ba mươi khỏa về sau biến thành sáu mươi khỏa. Bọn chúng nhanh chóng xen lẫn vào nhau ngưng kết lại, hóa thành một bàn tay tinh thuẫn.
Tay phải đánh ra nhấc lên tam trọng sóng lửa, một trọng so với một trọng lại càng mãnh liệt hơn, ngọn sóng trước ngã xuống, ngọn sóng sau đã tiến lên chụp về phía trước mặt Lục hoàng tử.
- Có thể khống chế hai loại võ pháp một lúc sao?
Lần này là đến phiên bên La Phù hoan hô.
Không hổ là Thánh phẩm thú văn, lực khống chế quá mạnh.
Ầm ầm!!
Kiếm khí bạo kích, một số đâm xuyên mặt đất, một số oanh kích tinh thuẫn.
Tinh thuẫn răng rắc giòn vang, ầm vang vỡ nát, nhưng Khương Phàm lại khống chế phóng thích, hỏa tinh lại hóa thành hỏa diễm mãnh liệt hơn xông lên bầu trời.
Tam trọng sóng lửa mãnh liệt lại to lớn lao thẳng tới Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử nâng kiếm liên kích, chấn động phất ra kiếm khí như thác nước, ngạnh sinh chém vỡ tam trọng sóng lửa.
Chân phải Khương Phàm nổ tung liệt diễm bay thẳng lên trời sau đó rơi xuống phía sau Lục hoàng tử, hỏa thương thành hình khởi xướng công kích mãnh liệt.
- Đến hay lắm!
Lục hoàng tử kinh ngạc nhưng không loạn, lập tức rút kiếm phản kích.
Mặt Khương Phàm lại không có biểu tình gì, hắn lấy thánh văn thôi động linh lực, vững vàng khống chế lại hỏa thương.
Bởi vì thánh văn đã thăng hoa, lực khống chế càng mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều, hỏa thương như một vũ khí chân thực mang theo Địa Hỏa thế mãnh liệt, dày đặc như mưa, thế công không dứt.
Lục hoàng tử cũng không kém, tử kiếm của bản thân chính là đại vũ khí mạnh mẽ, có thể hỗ trợ linh văn khống chế kiếm khí.
Kinh nghiệm chiến đấu của hai người đều rất phong phú, đánh nhau không chỉ có thanh thế kinh người, mà còn đặc sắc tuyệt luân (vượt trên những thứ bình thường).
Bầu không khí đang tăng cao trong toàn trường lại một lần lượt bị nhen lửa.
Chư vị hoàng triều bên kia hò hét kêu gọi Lục hoàng tử, La Phù bên này lại là cổ động Khương Phàm.
Bên nào cũng hưng phấn kích động.
Từng đợt âm thanh hò hét cao như thủy triều càng lúc càng tăng.
Ầm ầm!!
Trận đối kích kịch liệt dài đến mấy chục hiệp, tử kiếm tăng vọt ánh sáng, mũi kiếm đâm xuyên không gian tinh chuẩn phối hợp ngạnh kháng với hỏa thương
Một tiếng vỡ vụn đinh tai nhức óc vang lên, tử kiếm lao thẳng đến chấn nát hỏa thương, mang theo bạo tạc mãnh liệt. Kiếm khí tử kiếm lăng liệt không để ý hỏa diễm đang bắn nổ mà lao thẳng đến yết hầu Khương Phàm.
- Khương Phàm!!
Đám người Dạ An Nhiên đều biến sắc, một màn này quá dọa người.
Da thịt hai tay Khương Phàm nhúc nhích, quyền sáo xuất hiện hóa thành móng vuốt màu tím.
m thanh vang vọng, gắt gao bắt lấy tử kiếm đang đâm tới.
A??
Sắc mặt Lục hoàng tử hơi biến, đây là vũ khí sao? Hay là hóa thú?
- Liệt Diễm Tam Trọng Kích.
Khương Phàm ngăn chặn được tử kiếm, toàn thân bạo động liệt diễm dâng lên như lũ quét, oanh kích Lục hoàng tử gần ngay trước mắt.
Ánh mắt Lục hoàng tử ngưng tụ, Thuẫn linh văn phát sáng, hình thành mai rùa bao phủ toàn thân giống như một cái thuẫn linh lực
Ầm ầm!!
Liệt diễm bạo kích va chạm linh lực thuẫn.
Oanh minh kịch liệt vang vọng khắp chiến trường, mặt đất cũng đều rung động.
Chương 319 Kẻ tám lạng người nửa cân
Ngay sau đó là đệ nhị trọng đệ tam trọng, sóng lửa từng bước tăng cường, cuối cùng lại như sóng triều vỗ bờ, vang vọng hoang dã.
Nhưng linh lực thuẫn đã bao bọc toàn thân Lục hoàng tử, cưỡng bức chống đỡ liệt diễm trùng kích.
- Kiếm ý! Hủy diệt!
Lợi kiếm màu tím đột nhiên bộc phát ra cường quang (ánh sáng mạnh) kinh người, một trận kiếm khí kinh khủng trùng kích toàn thân hội tụ trên lợi kiếm, dâng trào ầm vang như thác nước, phóng thẳng mặt tới Khương Phàm.
Khương Phàm đánh nổ liệt diễm dưới chân phải đẩy thân thể lên cao, hai tay gắt gao nắm chặt mũi kiếm, ép về phía bên trái.
Oanh!!
Kiếm khí cuồn cuộn xông ra hơn ba trăm mét.
Lục hoàng tử thừa cơ tử kiếm chấn động đã rút ra khỏi sự khống chế của Khương Phàm.
Ánh mắt Khương Phàm sáng như đuốc, Đại Thừa thánh văn xuyên suốt trong kinh mạch bay thẳng tới linh nguyên Chu Tước trong khí hải.
Ầm ầm!!
Linh nguyên gáy to, liệt diễm đại bạo động toàn thân, mãnh liệt phóng xuất ra kim quang chói mắt.
- Liệp Lang Quyền!!
Khương Phàm nhúc nhích hai tay, trọng quyền bạo kích!
Ba đầu Hỏa Lang phá tan liệt diễm phóng tới hoang dã nhào về phía Lục hoàng tử.
Hỏa Lang vô cùng hung tàn, toàn thân đều là ngọn lửa màu vàng óng, móng vuốt chợt vỗ đến trên mặt đất, tốc độ lại nhiều lần tăng vọt.
Lục hoàng tử vừa muốn tiến công thì Hỏa Lang trước mặt đột nhiên tản ra, một con lao thẳng tới, hai con khác lại vòng qua hai bên giết tới.
Ba con sói bao vây tiêu diệt, kim quang hừng hực.
- Đây chính là Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền của Khương gia?
Lục hoàng tử cố gắng tỉnh táo, bàn tay trái bỗng nhiên chấn động về phía dưới, mặt đất oanh động, đại địa băng liệt, ba cái cửa đá to lớn từ mười mấy mét bên ngoài phóng lên.
Rầm rầm rầm!!
Ba con Hỏa Lang va chạm vào cửa đá liền nổ vang.
Răng rắc, cửa đá liên tiếp sụp đổ, nhưng...
Cùng lúc đó, Lục hoàng tử đã vung tay phải lên, kiếm khí to lớn hừng hực xoay tròn quét ngang.
Vừa rồi Hỏa Lang đột phá tường đá đã bị chém vỡ.
Ba ngọn liệt diễm cuồn cuộn cuốn về phía hoang dã.
Sắc mặt Khương Phàm chìm xuống, không nói một lời, lại không ngừng tấn công.
Mãnh Hổ Quyền cũng lập tức lao ra.
Liệt diễm cuồn cuộn, kim quang ngập trời, một con mãnh hổ sôi nổi thành hình, như hổ lao ra khỏi núi rừng, nó dùng tốc độ kinh người nhào về phía Lục hoàng tử.
Mãnh Hổ Quyền, thắng ở tốc độ và bộc phát.
Sau khi Lục hoàng tử chém hết Hỏa Lang cũng không có một khắc nghỉ ngơi đã lập tức chủ động xuất kích, đón lấy mãnh hổ đang giết tới.
Kiếm khí gào thét ở xung quanh hóa thành chín chuôi lợi kiếm.
Linh khí lưu chuyển khắp toàn thân hình thành linh lực thuẫn cứng cáp.
Ầm ầm!!
Lục hoàng tử lại cuồng dã va chạm với mãnh hổ.
Tử kiếm cường thế, kiếm mang lao thẳng về đầu thú, chín chuôi lợi kiếm giao thoa bổ nhào đến, áp chế chém nát mãnh hổ.
Liệt diễm bạo động cuồn cuộn vang lên từng tiếng đinh tai nhứt óc.
Lục hoàng tử lại không hề bị tổn hao tới một sợi tóc, hắn kích hoạt linh lực thuẫn, cường thế giết ra.
Tuy nhiên, sau khi Khương Phàm phóng thích Mãnh Hổ Quyền cũng liền lao đến, một tiếng rống vang lên, tàn đao xuất hiện. Bá Đao Thức phát động, kình khí cương mãnh trùng kích huyết khí toàn thân. Da thịt cũng trở nên đỏ lên, sóng nhiệt bừng bừng.
Đao khí hừng hực ầm vang lao về phía trước.
Keng!!!
Đao khí oanh kích kiếm khí, tàn đao trảm kích tử kiếm.
Tiêng tranh minh chói tai truyền ra khắp nơi.
Khương Phàm và Lục hoàng tử đều dừng lại, chỉ một giây ngắn ngủi mà thôi, kiếm khí và đao khí đã nổ tung, hai người đều phóng ra ngoài.
- Tốt!!
Toàn trường reo hò, từng tiếng cỗ cũ liên tiếp vang lên.
Quá đặc sắc!
Không hổ là thánh văn giao phong!
Lục hoàng tử phối hợp kiếm thuẫn, đơn giản chính là vì chiến đấu mà sinh.
Khương Phàm có thú văn bá đạo, lực khống chế và vận dụng liệt diễm đều khiến cho mọi người ngoài ý muốn mà càng kinh thán hơn.
Đây là Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên, nếu như sau này lớn lên, hai người này sẽ mạnh đến đến trình độ gì đây?
- Lại đến!!
Lục hoàng tử vô cùng phấn chấn càng rất ngoài ý muốn, gia hỏa này so với hắn mong muốn càng mạnh hơn rất nhiều, chiến đấu sinh tử như thế này mới có ý nghĩa.
- Ai sẽ có phần thắng cao hơn?
Khương Hồng Võ, Tần Chính Thanh cùng những người đang quan sát hai bên đều đang khẩn trương chú ý đến trận chiến.
Bọn hắn muốn không phải là đặc sắc, mà là thắng bại.
Bất kỳ bên nào cũng đều đảm đương không nổi hậu quả thất bại.
- Bây giờ xem ra, hình như thế lực là ngang nhau!
Hai bên đều nhíu mày, đây không thể nghi ngờ chính là tình cảnh mà ai cũng không nguyện ý nhìn thấy.
Chuyện này có nghĩa Khương Phàm và Lục hoàng tử đều đang dành dụm sát chiêu, cũng nhất định sẽ có biến cố to lớn.
Đúng vào lúc này...
La Phù đã không còn reo hò nữa, phía hoàng thất thì lại phấn chấn mà gào thét.
Ầm ầm!
Đại địa oanh động, chín tòa tượng đá hình người phá tan mặt đất vờn đến xung quanh Khương Phàm. Mỗi tòa tượng đá đều cao tới ba mét, bọn chúng ầm ầm dân lên cộng minh cùng mặt đất.
Khương Phàm vẫn ngắm nhìn xung quanh, lập tức kích phát văn ấn phía sau lưng, triển khai hỏa dực.
Nhưng... Tượng đá lại liên tiếp phát sáng phóng xuất ra uy lực chấn động đại địa, vài trăm mét mặt đất đều dâng lên thành gợn sóng, giống như từng cơn sóng lớn từ bốn phương tám hướng đánh về phía Khương Phàm.
Khương Phàm huy động hỏa dực, phóng lên tận trời.
Nhưng, đất đá các nơi nhanh chóng va chạm vào nhau tạo thành lồng giam nhốt hắn ở bên trong.
Trong lồng giam, chín tòa tượng đá đều như đang sống lại, mặt đất không ngừng dâng lên đất đá, tầng tầng lớp lớp gia cố lồng giam lại.
Đây là thánh pháp phòng ngự của Lục hoàng tử, giờ phút này chính là đang dùng trên thân Khương Phàm.
Lực phòng ngự mạnh bao nhiêu, giờ phút này vây bắt liền kiên cố bấy nhiêu.
Khương Phàm không dám ở lâu, hắn há to miệng nuốt vào một viên đan dược, kích hoạt toàn diện Đại Thừa thánh văn, lay động linh lực khí hải phóng thích mạnh mẽ.
Kim Liên nở rộ!
Sáng chói lại hoa lệ cứ như Thánh Linh hoa, đẹp tuyệt nhân gian.
Sau khi linh văn thăng hoa, bất luận là tốc độ, quy mô phóng thích võ pháp, hay là uy lực, đều mạnh hơn trước kia rất nhiều.
- Ra!!
Chương 320 Kiếm Dực Thiên Tường
Khương Phàm hét lớn, ánh mắt hừng hực, Kim Liên tăng vọt đến hơn năm mươi mét va chạm cùng thạch triều, nổ tung toàn diện.
Đại địa lay động, mặt đất chập trùng lên xuống, phương viên trong ngàn mét đều bị chôn vùi.
Chiếc lồng đang giam Khương Phàm đã nổ tung, vô số đầu tượng đá liên tục bay ra.
Khương Phàm kịch liệt thở dốc, lại gắt gao nắm chặt tàn đao tìm kiếm mục tiêu.
- Khương Phàm!! Khương Phàm!! Trên trời!!
Dạ An Nhiên lo lắng hô to, chỉ là khoảng cách quá xa, tiếng của nàng bị lạc đi mất.
Giờ này khắc này, một bóng người đứng ngạo nghễ giữa không trung, kiếm khí gào thét, ánh sáng chói mắt.
Phía sau lưng Lục hoàng tử cũng có hai cánh rộng lớn.
Một đôi lợi kiếm biến thành kiếm dực!
Một màn này quá rung động, không chỉ có làm La Phù kinh hãi, ngay cả hoàng thất cũng đều khó mà tin được.
Đây là võ pháp gì?
Cái này phải cần lực lượng cường đại đến cỡ nào để có thể khống chế, lại cần linh nguyên cường đại cỡ nào để cân bằng?
Tần Chính Thanh cũng rất bất ngờ, hoàng thất không có loại võ pháp này, chẳng lẽ là lúc lịch luyện ở ngoài biển đã lấy được?
Ánh mắt Lục hoàng tử lạnh lẽo, khi nhìn thấy Khương Phàm làm nổ tung thạch lao, một khắc này, hắn lập tức lao xuống, từ trên cao mấy trăm thước nhanh chóng phóng xuống. Hắn không nghĩ thạch lao thật có thể khống chế Khương Phàm được.
Tên nhà quê này so với hắn nghĩ quả thực mạnh hơn rất nhiều, thạch lao này cũng có thể miễn cưỡng khống chế được mười mấy giây.
Nhưng cũng vừa vặn cho hắn tranh thủ thời gian, cũng cho hắn cơ hội.
Khương Phàm tìm kiếm Lục hoàng tử khắp nơi nhưng lại không phát hiện bóng người đâu, đang lúc hắn nghĩ là Lục hoàng tử muốn tập kích từ dưới đất thì bất chợt linh văn đột nhiên cảnh báo.
Chỗ nào??
Khương Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu, ngay một khắc này, một đạo kiếm quang thô to xé rách không gian, kiếm khí sôi trào chói mắt từ trên trời giáng xuống.
- Thắng bại đã định!!
Lục hoàng tử điều động toàn bộ lực lượng, thúc giục kiếm mang xông về phía Khương Phàm.
- Không!!
Sắc mặt Khương Uyển Nhi trắng bệch, nghẹn ngào kêu lên đầy sợ hãi.
Bọn người Khương Hồng Võ cũng đều gắt gao nắm chặt nắm đấm, suýt chút nữa liền muốn tiến lên.
- Thắng bại, đã định!
Hoàng thất thấy rõ vấn đề, mười vạn người liền cùng nhau hò hét, âm thanh chấn động hoang dã.
Khương Phàm ngưng tụ con ngươi, hỏng!!
- Giết!!
Vào thời khắc này, quyền sáo, bao cổ tay, giày, đều ở ngay ranh giới sống chết kích thích mà phát ra sóng nhiệt nóng hổi.
Tàn đao càng rung động kịch liệt hơn, kích thích đến Khương Phàm.
Khương Phàm bỗng nhiên thanh tỉnh, gắt gao nắm chặt tàn đao, trùng thiên bạo kích.
- Tàn đao, Khai Thiên Thức!
Trong chớp mắt, thánh văn trên trán lan tràn ra đường vân màu vàng dày đặc, cơ hồ như đang bò đầy cả gương mặt.
Kinh mạch toàn thân phát sáng, mạch máu huyết khí lao nhanh, Chu Tước linh nguyên trong khí hải đang giương cánh gáy to, lệ khí cuồn cuộn. Liền ngay cả linh hồn hồn niệm cũng đều đang phát ra tiếng hò hét.
Ầm ầm!!
Đao khí kinh người như sấm triều từ toàn thân nổ tung cắt đứt cả đại địa, trùng kích hơn trăm mét xung quanh.
Khương Phàm bị đánh rách tả tơi khắp người lăn trên mặt đất, vung ra một kích khai thiên diệt địa.
Linh hồn, linh văn, linh nguyên, cùng khí tức huyết nhục ngay tại lúc này đã dung hợp đạt tới hoàn mỹ.
Một đạo đao khí hòa với khí lãng màu tím và ngọn lửa màu vàng óng, tại một khắc cuối cùng, trùng thiên bộc phát.
Bởi vì linh văn thăng hoa nên linh hồn cùng hồn niệm giao hòa, cảnh giới cũng tăng lên. Một kích này, vượt xa năng lượng cảm nhận ở lần đầu.
Keng!!
Kiếm trụ từ trên trời giáng xuống!
Đao khí nghịch thiên từ dưới phóng lên!
Ánh sáng rực rỡ bao phủ vài trăm mét trên chiến trường!
Đám người đang xem không thấy rõ được tình huống như thế nào, một trận bạo tạc kinh người, cùng với từng tiếng oanh minh điếc tai đã trùng kích khắp hoang dã.
Năng lượng mãnh liệt lay động để ở những người ở gần đều cảm nhận được một áp lực đau đớn.
Khương Hồng Võ chau mày, đây là đao pháp gì?
Bọn người Dạ Thiên Lan không tin được vào mắt mình, Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên có thể đánh ra thế công này được sao?
Mạnh như Sở Uyên, Đinh Linh Lung cũng hơi hoảng hốt.
Phía hoàng triều mới vừa rồi còn đang reo hò cũng đều trở nên an tĩnh.
Bạo tạc qua đi, ánh sáng tản ra.
Khương Phàm quỳ một chân trên đất, hồng hộc thở hổn hển, thân thể không cầm được mà run nhè nhẹ.
Lục hoàng tử thì nằm ở mấy chục mét bên ngoài, toàn thân nhuốm máu, chật vật không chịu nổi.
Hơn mười vạn người tụ tập nơi đây đều im ắng đến lạ thường, khẩn trương nhìn một màn này.
Kết thúc rồi à?
Vậy là ai nào thắng?
- Lục hoàng tử, đứng lên!
Kỳ Thiên điện ở bên kia gào thét trước nhất, tuyệt đối không thể thua, Sở Uyên cùng Lục Tử Ngâm của bọn hắn vẫn còn đang trong tay Khương Hồng Võ.
- Đứng lên! Ngươi nếu muốn làm công thần hoàng thất thì cũng không thể để cho hoàng thất thất vọng!
Tần Chính Thanh hô to, mặc dù hắn rất rung động trước màn tấn công đột ngột của Khương Phàm, thế nhưng hắn tuyệt đối không cho phép Lục hoàng tử bại trận.
- Đứng lên! Đứng lên!
Bầu không khí bên phía Hoàng triều một lần nữa bị nhóm lên lửa, mười vạn người triều hô to.
Thân thể đẫm máu của Lục hoàng tử giật giật, gian nan đứng lên, sau mấy lần mới có thể đứng vững vàng.
Ánh mắt của hắn sáng tỏ, nhìn về Khương Phàm nơi xa kia:
- Ta, còn chưa có thua! Lại đến đây!
Khương Phàm thở phào, cũng đứng lên.
- Ngươi, thua rồi!!
- Ngươi mù sao? Ta, còn có thể đánh!
Lục hoàng tử ăn vào mấy khỏa đan dược, nhanh chóng khôi phục linh lực cùng huyết khí, hắn gào lớn một tiếng mang theo tử kiếm lao thẳng về Khương Phàm.
Thua??
Tính mạng của hắn ở trong trận chiến này, hắn không có thất bại!
Hắn càng không thể cho phép mình thất bại dưới trường hợp này!
Hắn muốn thể hiện ra thực lực, hắn càng phải tiếp chưởng hoàng vị.
Chiến!!
Chiến chiến chiến!!
Chiến ý Lục hoàng tử tăng vọt, kiếm văn, thuẫn văn nở rộ tỏa ra ánh sáng hừng hực, gắt gao tập trung vào Khương Phàm.
Khương Phàm cũng ăn vào mấy khỏa đan dược rồi đứng vững thân thể, huy động hai tay dẫn dắt ra liệt diễm mênh mông.
Đội ngũ hoàng thất nhanh chóng tách ra, một thiếu niên được số lượng lớn thị vệ hoàng thất chen chúc đưa ra.
- Lục hoàng tử? Hắn trở về rồi!
- Lục hoàng tử, thánh văn thế hệ này của hoàng thất, là kiêu ngạo của hoàng thất, cũng là hài tử Nhân Hoàng thích nhất. Cũng bởi vì Lục hoàng tử là thánh văn, lại rất được Nhân Hoàng yêu thích, cho nên mới một mực không có khâm định người thừa kế.
- Đại hoàng tử bố cục La Phù, Tam hoàng tử bố cục Thương Châu, chính là muốn dùng công tích chứng minh mình vượt trên vị Lục hoàng tử - thánh văn hoàng thất này.
Đám người hoàng triều lại nghị luận ầm ĩ, trong ánh mắt cũng có nhiều phần kính sợ.
Lục hoàng tử mặc một thân hoa phục màu tím, bên hông mang mạng nhện vàng, tóc đen buộc lên được trâm khảm bích mạ vàng cố định, thân thể thon dài ưỡn lên thẳng tắp, cả người phong thần tuấn lãng, bên trong lại lộ ra phần cao quý bẩm sinh.
Kiêu ngạo nghiêm nghị!
Cao không thể chạm!
Bọn người Khương Hồng Võ liên tiếp dừng lại, đối mặt với Lục hoàng tử đang đi tới.
- Lão Lục, ngươi tới thật là đúng lúc.
Đáy mắt Đại hoàng tử hiện lên tia nhìn sắt lạnh.
Đây là kẻ hắn ghét nhất, cũng là đối thủ cạnh tranh cường đại nhất của ắn.
Từ nhỏ đến lớn, đối kháng thế nào hay áp chế thế nào, mặc dù đa phần đều là mình thắng lợi, nhưng tiếc rằng thiên phú và tư chất của lão Lục quá cao. Tùy tiện đột phá liền có thể để Nhân Hoàng cực kỳ vui mừng.
- Đại ca, Tam ca, bị liên lụy sao.
Trên mặt Lục hoàng tử không cầm được mà cười một cái.
Cạnh tranh vị trí Thái tử càng ngày càng nghiêm trọng, hắn lựa chọn lấy lui làm tiến, đem toàn bộ tinh lực đặt ở trên việc tu luyện. Chỉ cần thiên phú đủ mạnh, tin tưởng phụ hoàng chắc chắn sẽ cân nhắc hắn.
Nhưng thấy Tam ca mưu đồ Thương Châu, Đại ca bố cục La Phù, hắn cảm giác khả năng mình đã tính sai.
Không nghĩ tới, Tam ca đại ca lại có thể liên tiếp thua ở trên tay Khương Hồng Võ.
Mình, nằm không cũng thắng!
Sau khi hắn nhận được tin tức đã nhanh chóng chạy tới thành Hoàng Phủ, kết quả Khương Hồng Võ đã mang người chạy, hắn lại từ thành Hoàng Phủ đuổi đến biên cương.
Rốt cuộc cũng tại thời khắc cuối cùng này cũng chạy tới!
Nằm thắng thì nằm thắng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thể khiến cho mọi người đánh giá hắn như thế. Cho nên hắn muốn tại thời khắc mấu chốt đứng ra, chứng minh mình, biểu hiện mình.
- Lục đệ, mau tới cứu chúng ta trở về!
Tam hoàng tử thì không có nghĩ như vậy, nhìn nhân vật truyền kỳ của hoàng thất, hắn kích động đến mặt đỏ rần.
Rốt cuộc cũng được cứu.
Nạp Lan Thanh Lạc gạt người đi ra từ trong đội ngũ La Phù, tranh thủ thời gian giới thiệu cho Khương Phàm biết.
- Lục hoàng tử là Thánh linh văn hoàng thất, từ tám tuổi đã bắt đầu thức tỉnh linh văn, được hoàng thất toàn lực vun trồng. Thiên phú của hắn cực cao, tốc độ tu luyện nhanh đến kinh người, chính là tên cuồng luyện võ. Vì để làm chắc căn cơ, hắn còn tự nguyện khổ tu ba năm tại cảnh giới Linh Anh, cô đọng linh nguyên đến cực hạn. Vì để tăng cường sức chịu đựng khi chiến đấu, hắn còn khổ tu thể thuật, một cánh tay có thể đạt năm mươi ngàn cân. Vì để tăng cường kinh nghiệm chiến đấu, hắn thậm chí đã từ Đông Cương vào biển, mai danh ẩn tích chờ đợi hai năm.
Nạp Lan Thanh Lạc nhắc đến Lục hoàng tử, vẻ mặt và ngữ khí đều rất nghiêm trọng.
Nói bóng gió, đừng để hắn kích thích, người này không dễ chọc.
- Ta ở trong Thiên Sư tông, ngươi muốn chiến, tùy thời tới.
Khương Phàm ngược lại muốn đọ sức một phen với nhân vật này, tuy nhiên trường hợp hiện tại không thích hợp.
- Thiên Sư tông? Ha ha, tiểu đả tiểu nháo (chỉ những nơi nhỏ hẹp), không có ý nghĩa. Hôm nay có La Phù, hoàng triều và mười mấy vạn người chứng kiến, hay là trực tiếp ở ngay biên cương này, cỡ nào có được diễn võ trường như thế này đây. Ta đại diện hoàng triều, ngươi đại diện La Phù, ta tuyên chiến với ngươi, ngươi có dám tiếp?
Lục hoàng tử đi đến phía trước khiêu chiến.
- Không tiếp!!
Khương Phàm quả quyết cự tuyệt.
Hoàng triều bên kia lập tức vang lên từng đợt thổn thức.
- Không dám nhận?
- Hèn nhát! Rác rưởi!
- Thánh phẩm Thú linh văn cái gì, ta thấy chính là có tiếng không có miếng. Hắn còn không vào thánh địa, chính là không dám!!
- Chớ mắng hắn, hắn chỉ là cảm giác mình không đại diện cho La Phù được, tự ti thôi, ha ha ha.
Hoàng triều càng ngày càng oanh động, quét sạch toàn trường, mười vạn người hò hét, thanh thế to lớn.
Lúc này không nhục nhã, còn chờ lúc nào đây.
Lục hoàng tử đưa tay đè ép, chờ sau khi đám người an tĩnh lại, hắn chỉ về phía Khương Phàm nơi xa:
- Vì trận luận võ này rất có ý nghĩa, ta và ngươi làm một vụ cá cược.
Khương Phàm giao Thường Lăng cho Dạ An Nhiên:
- Cá cược gì?
- Nếu như ta thắng ngươi. Ngươi thả người. Nếu như ngươi có thể thắng ta, ta có thể bảo đảm hoàng triều, nhất định trong một đoạn thời gian sẽ không dùng bất cứ phương thức nào tổn thương đến Khương gia.
Lục hoàng tử vừa nói ra lời này thì cả hoàng thất bên kia đều không kiềm chế được.
- Lục ca, ngươi muốn làm gì? Hoàng thất chúng ta không thể tha cho Khương gia. Chờ Khương Hồng Võ lui vào La Phù, không quá một tháng, hoàng thất có thể tập kết cường giả tứ đại cương vực, san bằng La Phù.
Cửu công chúa bước nhanh đi tới, bộ dáng đáng yêu nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh.
- Lục điện hạ, ngươi đưa ra ước định này cũng không có cùng thương lượng với chúng ta. Trường hợp này, không phải một câu của ngươi thì có thể đại biểu cho hoàng triều liền có thể thay hoàng thất ra quyết định.
Tần Chính Thanh cũng đi tới, ngữ khí hơi có bất mãn.
- Các ngươi có biện pháp cản bọn họ lại sao? Nếu như không có liền cứ theo ta!
Lục hoàng tử nhìn bọn hắn chau mày, lại nói:
- Chờ bọn hắn trở lại Thiên Sư tông, nắm trong tay số lượng lớn con tin, chẳng khác nào cầm quyền chủ động. Mặc kệ các ngươi có hành động to lớn gì cũng đều sẽ bị quản chế khắp nơi. Cho nên, nhất định phải ngay trước khi bọn hắn trở về La Phù, cản bọn họ lại, tận hết khả năng đổi con tin về. Ngươi muốn làm thế nào?
Các tộc lão xác thực không nghĩ ra được biện pháp thích hợp gì để ngăn Khương Hồng Võ lại, nhưng một tiểu hoàng tử như ngươi lại có thể làm gì?
Chương 317 Đánh cược sinh tử (2)
Lục hoàng tử đẩy bọn hắn ra, tiếp tục đi đến phía trước giằng co với Khương Phàm.
- Ta muốn là con tin. Ngươi muốn là kỳ hạn an toàn. Nếu như ngươi mang một con tin đi ra cược, thắng, ta có thể bảo đảm trong vòng ba tháng, hoàng triều sẽ không tiến công La Phù, càng sẽ không hãm hại Khương gia. Nếu như ngươi nếu dám cầm hai người đi ra cược, thắng, ta có thể bảo chứng trong vòng sáu tháng, Khương gia an toàn không việc gì. Ba người, tương đương chín tháng. Bốn người, tương đương là một năm. Ước định, do ngươi tự quyết.
m thanh Lục hoàng tử hòa với linh lực truyền khắp hoang dã mênh mông, rõ rõ ràng ràng quanh quẩn bên tai của mỗi người.
Hắn là phải để cho La Phù, thậm chí hoàng triều thấy được thực lực của hắn. Hắn càng phải dùng một trận đại thắng nhẹ nhàng vui vẻ lại lâm ly, giải quyết nguy cơ của hoàng thất, chứng minh năng lực của mình.
Cứ như vậy, vị trí Thái tử, trừ hắn ra thì không còn có thể là của ai khác.
Cả đám người hai mặt nhìn nhau, đây hình như đúng thật là biện pháp tốt nhất rồi.
- Một con tin đổi ba tháng? Thời gian quá dài!
Tần Chính Thanh nhíu chặt lông mày, biện pháp thật có thể thực hiện, chỉ là ước định này cần sửa đổi một chút.
Một vị tộc lão khác nói:
- Một con tin đổi một tháng, Khương Hồng Võ có thể đồng ý hay không? Ba tháng, đây quả thực là đủ để dụ hoặc bọn hắn, Khương Phàm không thể không chiến. Thế nhưng...
Tần Chính Thanh vẫn rất xoắn xuýt, chẳng may bị thua thì sao, liên tục mấy tháng thậm chí một năm không ra tay?
Mặt mũi hoàng thất còn để đâu được!
- Các ngươi cảm giác, ta sẽ thua bởi tên con hoang này?
Lục hoàng tử quay đầu, nhìn bọn hắn cười lạnh.
- Từ khi ta sinh ra đã dùng Tẩy Tủy Dịch điều trị thân thể, tám tuổi thức tỉnh linh văn, tu luyện các loại võ pháp, được Kỳ Thiên điện và hoàng thất dạy bảo. Ta chiến đấu vô số trận, kinh nghiệm phong phú. Mà hắn? Ha ha, nếu thật phải tính toán ra, tuy chỉ là mới thức tỉnh một năm thôi, nhưng tên Khương Phàm này đã từ Linh Anh cảnh lên tới Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên, chỉ dùng một năm, cảnh giới của hắn đã có bao nhiêu kiên cố? Lại đã ăn bao nhiêu đan dược? Ta có tuyệt đối nắm chắc sẽ thắng hắn!
Lục hoàng tử nói xong, ngạo nghễ quay người, lần nữa giằng co với Khương Phàm, hào hùng hò hét quanh quẩn khắp hoang dã:
- Khương Phàm, tiếp chiến!!
Bọn người Tần Chính Thanh suy nghĩ.
Thiên phú và thực lực của Lục hoàng tử bọn hắn đều rõ như ban ngày. Trận này có chín phần thắng.
- Cược?
Bọn người Tần Chính Thanh trao đổi ánh mắt, chậm rãi gật đầu:
- Cược!
- Một người, đổi ba tháng?
Khương Phàm bị lay động.
Ngay cả Khương Hồng Võ cũng bắt đầu cân nhắc.
Bọn hắn bắt cóc con tin đến Thiên Sư tông quả thật dùng để uy hiếp hoàng triều, nhưng, cũng sẽ triệt để chọc giận hoàng triều.
Khương Hồng Võ đã nghĩ sẽ tùy cơ ứng biến. Lợi dụng tình thế các tông La Phù đang hỗn loạn phức tạp sẽ mau chóng hình thành liên minh, cùng nhau đối kháng hoàng triều.
Nhưng như thế sẽ gặp phải rất nhiều biến cố, cũng sẽ xuất hiện rất nhiều nguy hiểm.
Nếu như có thể có mấy tháng xử lý thì có thể liên hợp thế lực La Phù tốt hơn. Nói không chừng mình còn có thể lợi dụng thời gian quý giá này, trùng kích Niết Bàn cảnh.
- Vương gia, nên cân nhắc thận trọng!
Yến Tranh và Côn Bác trao đổi ánh mắt, nhắc nhở Khương Hồng Võ.
Không phải bọn hắn không tin Khương Phàm, mà thời gian Khương Phàm tu luyện quá ngắn. Lục hoàng tử lại là Thánh phẩm song linh văn, kiếm thuẫn song binh văn, quả thực là vì chiến đấu mà sinh ra.
Nạp Lan Thanh Lạc cũng đang thuyết phục Khương Phàm, đây cũng không phải là trò đùa. Chẳng may thất bại, Lục hoàng tử còn có thể trực tiếp giết hắn.
- Chính ngươi quyết định đi!
Khương Hồng Võ tôn trọng lựa chọn của Khương Phàm, mặc dù đối với Khương Phàm cũng không có lòng tin gì, nhưng trên người Khương Phàm có rất nhiều bí mật.
- Nếu như... Ngươi nhất định kiên trì, liền cược một tên!
Dạ An Nhiên nhìn thấy ánh mắt Khương Phàm sáng lên liền biết tên điên này đã bắt đầu suy tính.
- Một tên, chính là ba tháng. Nếu như có thể có ba tháng đổi lấy an toàn, cũng không tệ.
Dạ Thiên Lan cảm giác vẫn à có thể thử một chút:
- Ngàn vạn lần phải cẩn thận, chớ bị hắn tính kế.
Khương Phàm đã có quyết định, đi đến phía trước, giơ tay lên duỗi về phía trước:
- Ta cược một năm!!
- Khương Phàm!!
Sắc mặt bọn người Khương Hồng Võ đại biến.
Không phải nói ba tháng sao?
- Tốt! Có dũng khí!
Đáy mắt Lục hoàng tử lộ ra tinh quang, lên tiếng hô to.
- Khương Phàm, trở về! Chúng ta không thể cược bốn tên.
Yến Tranh quát tháo.
Bọn hắn tính cả Hình Luyện, trong tay có bảy tên tù binh. Nếu như thua, đối phương khẳng định sẽ yêu cầu Đại hoàng tử, Sở Uyên, Đinh Linh Lung và Lục Tử Ngâm. Còn lại Hình Luyện và tên giả mạo, hoàng thất cần phải cũng không cần, đến lúc đó nói không chừng sẽ còn trực tiếp nhào tới.
Cái này không phải là cược một năm, đây là cược sinh tử của tất cả mọi người ngay hôm nay.
- Một năm, đối với chúng ta quá quý giá. Ta sẽ dùng mạng đi liều!
Khương Phàm cũng cảm thấy áp lực, nhưng một thời gian trước linh văn đã thăng hoa, tối thiểu có lực đánh một trận.
Nếu quả thật có thể tranh thủ thời gian một năm, hắn không tiếc tất cả cũng muốn tử chiến một trận.
Hoàng thất, Kỳ Thiên điện, các cường giả Tây Cương rốt cuộc cũng đều động tâm.
Nếu như có thể lấy lại được bốn người thì liền từ bỏ Hình Luyện và Tam hoàng tử.
Sau đó...
Bọn hắn có thể trực tiếp ở tại chỗ này khởi xướng tấn công, đem toàn bộ Khương gia bắt sống về hoàng thất.
Về phần Thường Lăng, bọn hắn cho rằng Khương Hồng Võ sẽ không dám làm hại nàng.
- Thời gian một năm, đối với chúng ta có chút ngắn.
- Ta phải thêm điều kiện. Trong vòng một năm hoàng thất các ngươi không thể đụng vào Khương gia, cũng không thể đụng Thiên Sư tông và Nạp Lan gia. Tốt nhất, ngay cả La Phù cũng không thể. Một khi có phát hiện, ta sẽ lập tức ở Thiên Sư tông giải quyết con tin.
Khương Phàm và Lục hoàng tử cách xa nhau năm mươi mét ra điều kiện.
- Ta đại biểu cho hoàng thất, đồng ý.
Lục hoàng tử không có ý kiến, bởi vì hắn khẳng định sẽ thắng định Khương Phàm.
- Xin mời toàn thể hoàng triều, La Phù làm chứng!
Khương Phàm hô to.
- Chúng ta, làm chứng!
Mười mấy vạn người cùng nhau lên tiếng, thanh chấn động cả hoang dã, bầu không khí bị nhen lửa.
Chương 318 Đặc sắc tuyệt luân
- Tiên tổ hoàng thất năm đó lấy Đại Thừa thánh văn dẫn dắt các tộc năm phương xây dựng nên Lang Gia hoàng triều. Mặc dù ta không tới Đại Thừa thánh văn, nhưng cũng nguyện ý dùng thuẫn thánh văn này thanh trừ phản nghịch, trấn định cơ nghiệp hoàng triều trăm năm.
Lục hoàng tử hất áo khoác ra, vô cùng khí thế, từng tiếng hô to quanh quẩn nơi hoang dã.
- Toàn thể, lui!!
Khương Hồng Võ dẫn người chủ động rút lui về phía sau, tuyệt đối không nhúng tay.
- Lui!!
Tần Chính Thanh cũng mang theo các cường giả và hoàng triều lùi lại.
Một chiến trường phạm vi hơn ba ngàn mét hiện ra trước mặt Khương Phàm và Lục hoàng tử.
Sắc mặt Đại hoàng tử âm trầm nhìn về phía trước, hắn đang mong đợi lão Lục có thể thắng lợi, nhưng lại không nguyện ý nhìn thấy lão Lục trong trường hợp này có thể toàn thắng, trở thành công thần của hoàng triều, sau đó còn cứu mình.
Bọn người Sử Uyên thì lại không có nghĩ nhiều như vậy, bọn hắn khẩn trương lại mong đợi nhìn chiến trường phía trước, cũng đều quên ngực đang còn bị cắm liêm đao.
Trận chiến đấu này liên quan trực tiếp đến tính mạng của bọn hắn, sống hay chết, đều phải xem Lục hoàng tử.
- Khương Phàm, chuẩn bị xong chưa?
Lục hoàng tử phóng xuất kiếm khí hình thành lít nha lít nhít lợi kiếm, nhiều đến hơn năm mươi thanh, vờn ở xung quanh.
Tất cả đều là do linh khí biến thành, sáng tỏ đến chói mắt, kiếm khí lăng liệt.
- Mời!!
Thánh văn của Khương Phàm nở rộ, ngọn lửa màu vàng óng xuất hiện tràn ngập mang theo khí lãng mãnh liệt, cuồn cuộn xông vào hoang dã.
- Hơn mười vạn người đang xem, đừng làm mất mặt.
Lục hoàng tử hét lơn, hai tay bỗng nhiên đẩy ra.
Kiếm văn trên trán nở rộ tia sáng chói mắt, năm mươi thanh kiếm khí đều bắn tới Khương Phàm.
Nhanh như gió mạnh, thế như kinh lôi.
Mỗi thanh lợi kiếm đều xé rách không gian, lao thẳng tới Khương Phàm.
- Giết!!
Tóc Lục hoàng tử bay loạn trong gió, trong tay triệu ra chuôi lợi kiếm màu tím, theo sát lao thẳng về phía Khương Phàm.
Thương thương thương!
Thời điểm năm mươi thanh lợi kiếm lướt qua đã liên tiếp phân hoá, một hóa thành hai, hai phân thành bốn.
- Lên!!
Hai trăm thanh lợi kiếm phóng thẳng tới Khương Phàm lại đột nhiên xoay chuyển bay lên, sau đó lại tiếp tục đánh về phía trước.
Toàn trường kinh hô, bất luận mạnh yếu hay già trẻ đều bị kinh ngạc trước những gì đang diễn ra trước mắt.
Kiếm khí đều tới gần mục tiêu còn có thể cưỡng ép khống chế tiếp?
Lực khống chế của thánh văn cường đại như thế sao?
Hoàng thất lập tức vang lên tiếng reo hò liên miên.
Đây không chỉ là nhờ vào Thánh linh văn, càng là vì Lục hoàng tử đã dùng ba năm tu luyện ở Linh Anh cảnh cửu trọng thiên.
Hai trăm thanh lợi kiếm từ không trung rơi xuống, khí tức lăng liệt tràn ngập thiên địa bao trùm mấy chục mét xung quanh.
Lục hoàng tử cầm trong tay trọng kiếm màu tím từ phía trước giết tới, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng Khương Phàm.
- Liệt Hỏa Kim Tinh! Liệt Diễm Tam Trọng Kích!
Thánh văn của Khương Phàm nở rộ ra kim quang chói mắt, trong lúc nhất thời lại đánh ra hai đường võ pháp.
Tay trái chỉ lên trời, liệt diễm cuồn cuộn kết thành lít nha lít nhít hỏa tinh, số lượng từ lúc đầu là ba mươi khỏa về sau biến thành sáu mươi khỏa. Bọn chúng nhanh chóng xen lẫn vào nhau ngưng kết lại, hóa thành một bàn tay tinh thuẫn.
Tay phải đánh ra nhấc lên tam trọng sóng lửa, một trọng so với một trọng lại càng mãnh liệt hơn, ngọn sóng trước ngã xuống, ngọn sóng sau đã tiến lên chụp về phía trước mặt Lục hoàng tử.
- Có thể khống chế hai loại võ pháp một lúc sao?
Lần này là đến phiên bên La Phù hoan hô.
Không hổ là Thánh phẩm thú văn, lực khống chế quá mạnh.
Ầm ầm!!
Kiếm khí bạo kích, một số đâm xuyên mặt đất, một số oanh kích tinh thuẫn.
Tinh thuẫn răng rắc giòn vang, ầm vang vỡ nát, nhưng Khương Phàm lại khống chế phóng thích, hỏa tinh lại hóa thành hỏa diễm mãnh liệt hơn xông lên bầu trời.
Tam trọng sóng lửa mãnh liệt lại to lớn lao thẳng tới Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử nâng kiếm liên kích, chấn động phất ra kiếm khí như thác nước, ngạnh sinh chém vỡ tam trọng sóng lửa.
Chân phải Khương Phàm nổ tung liệt diễm bay thẳng lên trời sau đó rơi xuống phía sau Lục hoàng tử, hỏa thương thành hình khởi xướng công kích mãnh liệt.
- Đến hay lắm!
Lục hoàng tử kinh ngạc nhưng không loạn, lập tức rút kiếm phản kích.
Mặt Khương Phàm lại không có biểu tình gì, hắn lấy thánh văn thôi động linh lực, vững vàng khống chế lại hỏa thương.
Bởi vì thánh văn đã thăng hoa, lực khống chế càng mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều, hỏa thương như một vũ khí chân thực mang theo Địa Hỏa thế mãnh liệt, dày đặc như mưa, thế công không dứt.
Lục hoàng tử cũng không kém, tử kiếm của bản thân chính là đại vũ khí mạnh mẽ, có thể hỗ trợ linh văn khống chế kiếm khí.
Kinh nghiệm chiến đấu của hai người đều rất phong phú, đánh nhau không chỉ có thanh thế kinh người, mà còn đặc sắc tuyệt luân (vượt trên những thứ bình thường).
Bầu không khí đang tăng cao trong toàn trường lại một lần lượt bị nhen lửa.
Chư vị hoàng triều bên kia hò hét kêu gọi Lục hoàng tử, La Phù bên này lại là cổ động Khương Phàm.
Bên nào cũng hưng phấn kích động.
Từng đợt âm thanh hò hét cao như thủy triều càng lúc càng tăng.
Ầm ầm!!
Trận đối kích kịch liệt dài đến mấy chục hiệp, tử kiếm tăng vọt ánh sáng, mũi kiếm đâm xuyên không gian tinh chuẩn phối hợp ngạnh kháng với hỏa thương
Một tiếng vỡ vụn đinh tai nhức óc vang lên, tử kiếm lao thẳng đến chấn nát hỏa thương, mang theo bạo tạc mãnh liệt. Kiếm khí tử kiếm lăng liệt không để ý hỏa diễm đang bắn nổ mà lao thẳng đến yết hầu Khương Phàm.
- Khương Phàm!!
Đám người Dạ An Nhiên đều biến sắc, một màn này quá dọa người.
Da thịt hai tay Khương Phàm nhúc nhích, quyền sáo xuất hiện hóa thành móng vuốt màu tím.
m thanh vang vọng, gắt gao bắt lấy tử kiếm đang đâm tới.
A??
Sắc mặt Lục hoàng tử hơi biến, đây là vũ khí sao? Hay là hóa thú?
- Liệt Diễm Tam Trọng Kích.
Khương Phàm ngăn chặn được tử kiếm, toàn thân bạo động liệt diễm dâng lên như lũ quét, oanh kích Lục hoàng tử gần ngay trước mắt.
Ánh mắt Lục hoàng tử ngưng tụ, Thuẫn linh văn phát sáng, hình thành mai rùa bao phủ toàn thân giống như một cái thuẫn linh lực
Ầm ầm!!
Liệt diễm bạo kích va chạm linh lực thuẫn.
Oanh minh kịch liệt vang vọng khắp chiến trường, mặt đất cũng đều rung động.
Chương 319 Kẻ tám lạng người nửa cân
Ngay sau đó là đệ nhị trọng đệ tam trọng, sóng lửa từng bước tăng cường, cuối cùng lại như sóng triều vỗ bờ, vang vọng hoang dã.
Nhưng linh lực thuẫn đã bao bọc toàn thân Lục hoàng tử, cưỡng bức chống đỡ liệt diễm trùng kích.
- Kiếm ý! Hủy diệt!
Lợi kiếm màu tím đột nhiên bộc phát ra cường quang (ánh sáng mạnh) kinh người, một trận kiếm khí kinh khủng trùng kích toàn thân hội tụ trên lợi kiếm, dâng trào ầm vang như thác nước, phóng thẳng mặt tới Khương Phàm.
Khương Phàm đánh nổ liệt diễm dưới chân phải đẩy thân thể lên cao, hai tay gắt gao nắm chặt mũi kiếm, ép về phía bên trái.
Oanh!!
Kiếm khí cuồn cuộn xông ra hơn ba trăm mét.
Lục hoàng tử thừa cơ tử kiếm chấn động đã rút ra khỏi sự khống chế của Khương Phàm.
Ánh mắt Khương Phàm sáng như đuốc, Đại Thừa thánh văn xuyên suốt trong kinh mạch bay thẳng tới linh nguyên Chu Tước trong khí hải.
Ầm ầm!!
Linh nguyên gáy to, liệt diễm đại bạo động toàn thân, mãnh liệt phóng xuất ra kim quang chói mắt.
- Liệp Lang Quyền!!
Khương Phàm nhúc nhích hai tay, trọng quyền bạo kích!
Ba đầu Hỏa Lang phá tan liệt diễm phóng tới hoang dã nhào về phía Lục hoàng tử.
Hỏa Lang vô cùng hung tàn, toàn thân đều là ngọn lửa màu vàng óng, móng vuốt chợt vỗ đến trên mặt đất, tốc độ lại nhiều lần tăng vọt.
Lục hoàng tử vừa muốn tiến công thì Hỏa Lang trước mặt đột nhiên tản ra, một con lao thẳng tới, hai con khác lại vòng qua hai bên giết tới.
Ba con sói bao vây tiêu diệt, kim quang hừng hực.
- Đây chính là Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền của Khương gia?
Lục hoàng tử cố gắng tỉnh táo, bàn tay trái bỗng nhiên chấn động về phía dưới, mặt đất oanh động, đại địa băng liệt, ba cái cửa đá to lớn từ mười mấy mét bên ngoài phóng lên.
Rầm rầm rầm!!
Ba con Hỏa Lang va chạm vào cửa đá liền nổ vang.
Răng rắc, cửa đá liên tiếp sụp đổ, nhưng...
Cùng lúc đó, Lục hoàng tử đã vung tay phải lên, kiếm khí to lớn hừng hực xoay tròn quét ngang.
Vừa rồi Hỏa Lang đột phá tường đá đã bị chém vỡ.
Ba ngọn liệt diễm cuồn cuộn cuốn về phía hoang dã.
Sắc mặt Khương Phàm chìm xuống, không nói một lời, lại không ngừng tấn công.
Mãnh Hổ Quyền cũng lập tức lao ra.
Liệt diễm cuồn cuộn, kim quang ngập trời, một con mãnh hổ sôi nổi thành hình, như hổ lao ra khỏi núi rừng, nó dùng tốc độ kinh người nhào về phía Lục hoàng tử.
Mãnh Hổ Quyền, thắng ở tốc độ và bộc phát.
Sau khi Lục hoàng tử chém hết Hỏa Lang cũng không có một khắc nghỉ ngơi đã lập tức chủ động xuất kích, đón lấy mãnh hổ đang giết tới.
Kiếm khí gào thét ở xung quanh hóa thành chín chuôi lợi kiếm.
Linh khí lưu chuyển khắp toàn thân hình thành linh lực thuẫn cứng cáp.
Ầm ầm!!
Lục hoàng tử lại cuồng dã va chạm với mãnh hổ.
Tử kiếm cường thế, kiếm mang lao thẳng về đầu thú, chín chuôi lợi kiếm giao thoa bổ nhào đến, áp chế chém nát mãnh hổ.
Liệt diễm bạo động cuồn cuộn vang lên từng tiếng đinh tai nhứt óc.
Lục hoàng tử lại không hề bị tổn hao tới một sợi tóc, hắn kích hoạt linh lực thuẫn, cường thế giết ra.
Tuy nhiên, sau khi Khương Phàm phóng thích Mãnh Hổ Quyền cũng liền lao đến, một tiếng rống vang lên, tàn đao xuất hiện. Bá Đao Thức phát động, kình khí cương mãnh trùng kích huyết khí toàn thân. Da thịt cũng trở nên đỏ lên, sóng nhiệt bừng bừng.
Đao khí hừng hực ầm vang lao về phía trước.
Keng!!!
Đao khí oanh kích kiếm khí, tàn đao trảm kích tử kiếm.
Tiêng tranh minh chói tai truyền ra khắp nơi.
Khương Phàm và Lục hoàng tử đều dừng lại, chỉ một giây ngắn ngủi mà thôi, kiếm khí và đao khí đã nổ tung, hai người đều phóng ra ngoài.
- Tốt!!
Toàn trường reo hò, từng tiếng cỗ cũ liên tiếp vang lên.
Quá đặc sắc!
Không hổ là thánh văn giao phong!
Lục hoàng tử phối hợp kiếm thuẫn, đơn giản chính là vì chiến đấu mà sinh.
Khương Phàm có thú văn bá đạo, lực khống chế và vận dụng liệt diễm đều khiến cho mọi người ngoài ý muốn mà càng kinh thán hơn.
Đây là Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên, nếu như sau này lớn lên, hai người này sẽ mạnh đến đến trình độ gì đây?
- Lại đến!!
Lục hoàng tử vô cùng phấn chấn càng rất ngoài ý muốn, gia hỏa này so với hắn mong muốn càng mạnh hơn rất nhiều, chiến đấu sinh tử như thế này mới có ý nghĩa.
- Ai sẽ có phần thắng cao hơn?
Khương Hồng Võ, Tần Chính Thanh cùng những người đang quan sát hai bên đều đang khẩn trương chú ý đến trận chiến.
Bọn hắn muốn không phải là đặc sắc, mà là thắng bại.
Bất kỳ bên nào cũng đều đảm đương không nổi hậu quả thất bại.
- Bây giờ xem ra, hình như thế lực là ngang nhau!
Hai bên đều nhíu mày, đây không thể nghi ngờ chính là tình cảnh mà ai cũng không nguyện ý nhìn thấy.
Chuyện này có nghĩa Khương Phàm và Lục hoàng tử đều đang dành dụm sát chiêu, cũng nhất định sẽ có biến cố to lớn.
Đúng vào lúc này...
La Phù đã không còn reo hò nữa, phía hoàng thất thì lại phấn chấn mà gào thét.
Ầm ầm!
Đại địa oanh động, chín tòa tượng đá hình người phá tan mặt đất vờn đến xung quanh Khương Phàm. Mỗi tòa tượng đá đều cao tới ba mét, bọn chúng ầm ầm dân lên cộng minh cùng mặt đất.
Khương Phàm vẫn ngắm nhìn xung quanh, lập tức kích phát văn ấn phía sau lưng, triển khai hỏa dực.
Nhưng... Tượng đá lại liên tiếp phát sáng phóng xuất ra uy lực chấn động đại địa, vài trăm mét mặt đất đều dâng lên thành gợn sóng, giống như từng cơn sóng lớn từ bốn phương tám hướng đánh về phía Khương Phàm.
Khương Phàm huy động hỏa dực, phóng lên tận trời.
Nhưng, đất đá các nơi nhanh chóng va chạm vào nhau tạo thành lồng giam nhốt hắn ở bên trong.
Trong lồng giam, chín tòa tượng đá đều như đang sống lại, mặt đất không ngừng dâng lên đất đá, tầng tầng lớp lớp gia cố lồng giam lại.
Đây là thánh pháp phòng ngự của Lục hoàng tử, giờ phút này chính là đang dùng trên thân Khương Phàm.
Lực phòng ngự mạnh bao nhiêu, giờ phút này vây bắt liền kiên cố bấy nhiêu.
Khương Phàm không dám ở lâu, hắn há to miệng nuốt vào một viên đan dược, kích hoạt toàn diện Đại Thừa thánh văn, lay động linh lực khí hải phóng thích mạnh mẽ.
Kim Liên nở rộ!
Sáng chói lại hoa lệ cứ như Thánh Linh hoa, đẹp tuyệt nhân gian.
Sau khi linh văn thăng hoa, bất luận là tốc độ, quy mô phóng thích võ pháp, hay là uy lực, đều mạnh hơn trước kia rất nhiều.
- Ra!!
Chương 320 Kiếm Dực Thiên Tường
Khương Phàm hét lớn, ánh mắt hừng hực, Kim Liên tăng vọt đến hơn năm mươi mét va chạm cùng thạch triều, nổ tung toàn diện.
Đại địa lay động, mặt đất chập trùng lên xuống, phương viên trong ngàn mét đều bị chôn vùi.
Chiếc lồng đang giam Khương Phàm đã nổ tung, vô số đầu tượng đá liên tục bay ra.
Khương Phàm kịch liệt thở dốc, lại gắt gao nắm chặt tàn đao tìm kiếm mục tiêu.
- Khương Phàm!! Khương Phàm!! Trên trời!!
Dạ An Nhiên lo lắng hô to, chỉ là khoảng cách quá xa, tiếng của nàng bị lạc đi mất.
Giờ này khắc này, một bóng người đứng ngạo nghễ giữa không trung, kiếm khí gào thét, ánh sáng chói mắt.
Phía sau lưng Lục hoàng tử cũng có hai cánh rộng lớn.
Một đôi lợi kiếm biến thành kiếm dực!
Một màn này quá rung động, không chỉ có làm La Phù kinh hãi, ngay cả hoàng thất cũng đều khó mà tin được.
Đây là võ pháp gì?
Cái này phải cần lực lượng cường đại đến cỡ nào để có thể khống chế, lại cần linh nguyên cường đại cỡ nào để cân bằng?
Tần Chính Thanh cũng rất bất ngờ, hoàng thất không có loại võ pháp này, chẳng lẽ là lúc lịch luyện ở ngoài biển đã lấy được?
Ánh mắt Lục hoàng tử lạnh lẽo, khi nhìn thấy Khương Phàm làm nổ tung thạch lao, một khắc này, hắn lập tức lao xuống, từ trên cao mấy trăm thước nhanh chóng phóng xuống. Hắn không nghĩ thạch lao thật có thể khống chế Khương Phàm được.
Tên nhà quê này so với hắn nghĩ quả thực mạnh hơn rất nhiều, thạch lao này cũng có thể miễn cưỡng khống chế được mười mấy giây.
Nhưng cũng vừa vặn cho hắn tranh thủ thời gian, cũng cho hắn cơ hội.
Khương Phàm tìm kiếm Lục hoàng tử khắp nơi nhưng lại không phát hiện bóng người đâu, đang lúc hắn nghĩ là Lục hoàng tử muốn tập kích từ dưới đất thì bất chợt linh văn đột nhiên cảnh báo.
Chỗ nào??
Khương Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu, ngay một khắc này, một đạo kiếm quang thô to xé rách không gian, kiếm khí sôi trào chói mắt từ trên trời giáng xuống.
- Thắng bại đã định!!
Lục hoàng tử điều động toàn bộ lực lượng, thúc giục kiếm mang xông về phía Khương Phàm.
- Không!!
Sắc mặt Khương Uyển Nhi trắng bệch, nghẹn ngào kêu lên đầy sợ hãi.
Bọn người Khương Hồng Võ cũng đều gắt gao nắm chặt nắm đấm, suýt chút nữa liền muốn tiến lên.
- Thắng bại, đã định!
Hoàng thất thấy rõ vấn đề, mười vạn người liền cùng nhau hò hét, âm thanh chấn động hoang dã.
Khương Phàm ngưng tụ con ngươi, hỏng!!
- Giết!!
Vào thời khắc này, quyền sáo, bao cổ tay, giày, đều ở ngay ranh giới sống chết kích thích mà phát ra sóng nhiệt nóng hổi.
Tàn đao càng rung động kịch liệt hơn, kích thích đến Khương Phàm.
Khương Phàm bỗng nhiên thanh tỉnh, gắt gao nắm chặt tàn đao, trùng thiên bạo kích.
- Tàn đao, Khai Thiên Thức!
Trong chớp mắt, thánh văn trên trán lan tràn ra đường vân màu vàng dày đặc, cơ hồ như đang bò đầy cả gương mặt.
Kinh mạch toàn thân phát sáng, mạch máu huyết khí lao nhanh, Chu Tước linh nguyên trong khí hải đang giương cánh gáy to, lệ khí cuồn cuộn. Liền ngay cả linh hồn hồn niệm cũng đều đang phát ra tiếng hò hét.
Ầm ầm!!
Đao khí kinh người như sấm triều từ toàn thân nổ tung cắt đứt cả đại địa, trùng kích hơn trăm mét xung quanh.
Khương Phàm bị đánh rách tả tơi khắp người lăn trên mặt đất, vung ra một kích khai thiên diệt địa.
Linh hồn, linh văn, linh nguyên, cùng khí tức huyết nhục ngay tại lúc này đã dung hợp đạt tới hoàn mỹ.
Một đạo đao khí hòa với khí lãng màu tím và ngọn lửa màu vàng óng, tại một khắc cuối cùng, trùng thiên bộc phát.
Bởi vì linh văn thăng hoa nên linh hồn cùng hồn niệm giao hòa, cảnh giới cũng tăng lên. Một kích này, vượt xa năng lượng cảm nhận ở lần đầu.
Keng!!
Kiếm trụ từ trên trời giáng xuống!
Đao khí nghịch thiên từ dưới phóng lên!
Ánh sáng rực rỡ bao phủ vài trăm mét trên chiến trường!
Đám người đang xem không thấy rõ được tình huống như thế nào, một trận bạo tạc kinh người, cùng với từng tiếng oanh minh điếc tai đã trùng kích khắp hoang dã.
Năng lượng mãnh liệt lay động để ở những người ở gần đều cảm nhận được một áp lực đau đớn.
Khương Hồng Võ chau mày, đây là đao pháp gì?
Bọn người Dạ Thiên Lan không tin được vào mắt mình, Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên có thể đánh ra thế công này được sao?
Mạnh như Sở Uyên, Đinh Linh Lung cũng hơi hoảng hốt.
Phía hoàng triều mới vừa rồi còn đang reo hò cũng đều trở nên an tĩnh.
Bạo tạc qua đi, ánh sáng tản ra.
Khương Phàm quỳ một chân trên đất, hồng hộc thở hổn hển, thân thể không cầm được mà run nhè nhẹ.
Lục hoàng tử thì nằm ở mấy chục mét bên ngoài, toàn thân nhuốm máu, chật vật không chịu nổi.
Hơn mười vạn người tụ tập nơi đây đều im ắng đến lạ thường, khẩn trương nhìn một màn này.
Kết thúc rồi à?
Vậy là ai nào thắng?
- Lục hoàng tử, đứng lên!
Kỳ Thiên điện ở bên kia gào thét trước nhất, tuyệt đối không thể thua, Sở Uyên cùng Lục Tử Ngâm của bọn hắn vẫn còn đang trong tay Khương Hồng Võ.
- Đứng lên! Ngươi nếu muốn làm công thần hoàng thất thì cũng không thể để cho hoàng thất thất vọng!
Tần Chính Thanh hô to, mặc dù hắn rất rung động trước màn tấn công đột ngột của Khương Phàm, thế nhưng hắn tuyệt đối không cho phép Lục hoàng tử bại trận.
- Đứng lên! Đứng lên!
Bầu không khí bên phía Hoàng triều một lần nữa bị nhóm lên lửa, mười vạn người triều hô to.
Thân thể đẫm máu của Lục hoàng tử giật giật, gian nan đứng lên, sau mấy lần mới có thể đứng vững vàng.
Ánh mắt của hắn sáng tỏ, nhìn về Khương Phàm nơi xa kia:
- Ta, còn chưa có thua! Lại đến đây!
Khương Phàm thở phào, cũng đứng lên.
- Ngươi, thua rồi!!
- Ngươi mù sao? Ta, còn có thể đánh!
Lục hoàng tử ăn vào mấy khỏa đan dược, nhanh chóng khôi phục linh lực cùng huyết khí, hắn gào lớn một tiếng mang theo tử kiếm lao thẳng về Khương Phàm.
Thua??
Tính mạng của hắn ở trong trận chiến này, hắn không có thất bại!
Hắn càng không thể cho phép mình thất bại dưới trường hợp này!
Hắn muốn thể hiện ra thực lực, hắn càng phải tiếp chưởng hoàng vị.
Chiến!!
Chiến chiến chiến!!
Chiến ý Lục hoàng tử tăng vọt, kiếm văn, thuẫn văn nở rộ tỏa ra ánh sáng hừng hực, gắt gao tập trung vào Khương Phàm.
Khương Phàm cũng ăn vào mấy khỏa đan dược rồi đứng vững thân thể, huy động hai tay dẫn dắt ra liệt diễm mênh mông.
Bình luận facebook