-
Chương 281-285
Chương 281 Chỗ này không phải của ngươi
Ánh mắt tên nam tử bỗng nhiên lạnh lẽo, rất nhiều thị vệ sau lưng đều kích hoạt linh văn, giằng co với bọn người Lữ Lương Nhân.
- Vi Thừa Long?
Nạp Lan Thanh Lạc lạnh mặt xuống, tên hỗn đản này tại sao lại tới đây.
Khương Phàm quan sát tỉ mỉ mắt nam tử này, rất giống Vi Thừa Hồng, tuy nhiên khí thế mạnh hơn, đáy mắt lấp lóe tinh mang, mang theo cỗ tà tính.
Đây chính là ca ca cùng cha khác mẹ của tên Vi Thừa Hồng mà Lục Tử Ngâm nhắc đến sao?
- Nạp Lan gia đã đính hôn cùng Vi gia chúng ta. Nếu như đệ đệ ta không thể đi, ngươi liền phải gả cho ta. Chúng ta bây giờ có quan hệ hôn ước, tới tới tới, nhanh cho ta ôm một cái.
Vi Thừa Long lại tiến về phía Nạp Lan Thanh Lạc.
- Lui ra!
Thị vệ Nạp Lan gia vây quanh Nạp Lan Thanh Lạc.
- Bọn cẩu nô tài các ngươi, chờ nàng đến ta Vi gia, các ngươi làm của hồi môn tùy hành, cũng đã thành chó của Vi gia ta. Ta, chính là chủ tử tương lai của các ngươi. Ta cho các ngươi một cơ hội, lập tức lui ra, nếu không đến lúc đó đừng trách ta đem các ngươi đánh thành chó chết.
Vi Thừa Long mang theo khí thế hung ác, hôm nay cũng xác thực đã mang theo lửa giận tới đây.
Tiểu nương tử chưa qua cửa lẳng lơ không biết tốt xấu này lại thiến đệ đệ của hắn.
Chuyện bê bối huyên náo này để Vi gia bọn hắn nhận hết nhục nhã.
- Vi Thừa Long, ta và Vi gia các ngươi không có bất kỳ hôn ước gì, chớ tự tìm phiền toái cho mình.
Nạp Lan Thanh Lạc tức giận, mấy tên khốn kiếp này quá đáng khinh người, xem nàng như cái gì, xem Nạp Lan gia các nàng là cái gì.
- Huynh trưởng ngươi đã đem ngươi gả cho Vi gia. Ngươi chính là người của Vi gia. Lập tức cút ra đây cho ta, quỳ gối trước mặt ta gọi phu quân. Nếu không, chờ ngươi gả đi, ta sẽ hành hạ ngươi cả ngày lẫn đêm sống không bằng chết.
Vi Thừa Long không còn 'Trêu chọc' nàng nữa, hắn đã lộ ra hung tướng.
Hôm nay, chính là đến nhục nhã tiện nhân này. Hắn muốn để tiểu tiện nhân tự cao cao quý này trở thành trò cười cho toàn thành.
- Nơi này là thành Hoàng Phủ, ngươi là người được tuyển chọn làm thừa kế của Thiên Hoa hội, đừng đem mình làm cho giống như là một con chó dại.
Nạp Lan Thanh Lạc quát tháo.
- Ta là chó dại?
Vi Thừa Long dữ tợn cười một tiếng:
- Vậy ngươi chính là một con chó cái!
- Vi Thừa Long! Ngươi hỗn đản!
- Gọi ta phu quân! Nhanh lên, ta muốn nghe!
- Không biết xấu hổ!
- Lão tử còn có càng không biết xấu hổ hơn nữa kia.
Vi Thừa Long xé rách lấy thị vệ Nạp Lan gia, liền muốn xông vào chỗ Nạp Lan Thanh Lạc.
Hắn muốn đoạt sống!
Dù sao thị vệ Nạp Lan gia cũng không dám đả thương đến hắn!
Nếu không, hắn càng có cớ bắt bọn họ.
- Lui ra!
- Chớ gây phiền toái cho mình. Vi công tử, đừng cho mặt lại không biết xấu hổ.
Bọn thị vệ Nạp Lan gia xác thực không dám đả thương vị Nhị công tử Vi gia này, chỉ có thể kiên trì xô đẩy.
Vi Thừa Long không quan tâm.
Thị vệ Vi gia cũng rất nhanh đã động tay động chân, xâu xé lẫn nhau, mở đường cho bọn hắn công tử.
Tình huống lại một lần nữa mất khống chế.
Bên trong đại hội Đan Tông rất nhiều người đều nghe được ồn ào, bọn hắn đi tới hiếu kỳ vây xem.
- Đang làm gì vậy?
- Đánh nhau rồi!!
- Ai dám tiến lên một bước, giết!!
Khương Phàm nhìn không được, quát lớn một tiếng.
Bọn thị vệ những thương hội này đều như thế yếu đuối à.
Xô đẩy cái rắm, gào to cái rắm.
Đánh nhau!
Người hai bên thương hội đồng loạt nhìn về phía Khương Phàm.
- Không hiểu?? Hay là không biết??
Khương Phàm nhíu mày nhìn bọn hắn, đột nhiên khởi xướng công kích, liệt diễm bạo dưới chân phải động, năng lượng như muốn nổ tung trong nháy mắt đẩy hắn đi ra.
Không thể dùng hỏa dực.
Liền bắt chước Hình Luyện, lấy liệt diễm đánh nổ tung, thôi động tốc độ.
Không đợi thị vệ hai phe kịp phản ứng, Khương Phàm đã đụng phải thị vệ Vi gia trước mặt.
Một quyền bạo tạc, liệt diễm cuồn cuộn, đánh vào ngực một tên tráng hán.
Răng rắc!!
Tráng hán vội vàng không kịp chuẩn bị, xương ngực nổ tung, kêu la thảm thiết bay ra ngoài, liên tiếp phá tan ba tên năm tên thị vệ khác.
- Giết cho ta!!
Khương Phàm rống lên một tiếng, âm thanh rung động toàn trường.
Bọn thị vệ Nạp Lan gia liên tiếp bừng tỉnh, hoàn toàn kích phát linh văn, năng lượng sôi trào, lợi kiếm, lôi triều, cát bụi, cuồng phong các loại, các loại năng lượng rợp trời hướng phía Vi gia ép tới.
- Đánh cho ta!!
Vi Thừa Long kinh sợ, nhưng cũng thét lên ra lệnh.
- Là các ngươi động thủ trước, đánh!
Bọn thị vệ Vi gia không thể chờ đợi liền kích thích linh văn, phóng thích ra võ pháp, nhào tới phía Nạp Lan gia nơi này.
Vi Thừa Long trong đám người khóa chặt Nạp Lan Thanh Lạc.
Loạn!
Vừa hay có thể bắt người!
- Dừng tay!!
Hỗn loạn vừa bộc phát, đột nhiên trong hội trường từ phía sau truyền đến một tiếng thét lên ra lệnh.
- Nơi này là nơi nào? Ai dám gây sự!
Thường Lăng cưỡi Bạch Ngọc Tượng đi ra hội trường, phía sau đi theo rất nhiều hộ giả Đan quốc, ánh mắt đều cảnh cáo hai bên.
Các thị vệ Vi gia và Nạp Lan gia lần lượt tản ra linh văn mà lui lại, thủ đến bên cạnh Vi Thừa Long cùng Nạp Lan Thanh Lạc.
- Ta tới mang nữ tử của ta về nhà.
Vi Thừa Long còn không đến mức ở trước mặt Thường Lăng hồ nháo, nhưng ánh mắt bén nhọn vẫn nhìn chòng chọc Nạp Lan Thanh Lạc.
- Ai là nữ tử của ngươi?
Thường Lăng lạnh lùng nhìn hắn.
Vi Thừa Long hừ một tiếng, đưa tay một chỉ:
- Nạp Lan Thanh Lạc!
- Vi Thừa Long, đừng không biết liêm sỉ, ta là người của Nạp Lan gia, chưa bao giờ gả cho Vi gia.
- Ca ca ngươi đã đồng ý, ngươi chính là người của Vi gia.
- Hôn sự của ta, phụ thân ta làm chủ, còn chưa tới phiên Nạp Lan Thanh Xuyên hắn.
- Ta mặc kệ trong nhà các ngươi thương lượng làm sao, Nạp Lan Thanh Xuyên đã cùng chúng ta làm cam đoan, nhận sính lễ của chúng ta, ngươi chính là của chúng ta!
Vi Thừa Long khẳng định mình có hôn ước.
Hắn hôm nay chính là đến gây sự, thuận tiện bắt Nạp Lan Thanh Lạc đi.
- Ta nghe không nổi nữa! Ngươi thật không biết xấu hổ, hay là đầu không mang theo ra ngoài?
Khương Phàm đưa tay chặn lại.
- Ngươi tùy tiện gào to hai tiếng, nàng sẽ là của ngươi sao? Ta còn cảm giác ngươi hình như chính là con chó hoang ta ăn trước mấy ngày thì phải?
Chương 282 Đứng đắn tranh tài (1)
- Tiểu tử, nơi này không có chuyện của ngươi. Biến sang một bên chơi bùn đi.
Vi Thừa Long sắc mặt âm trầm tiếp cận Khương Phàm.
Người của Kỳ Thiên điện cũng từ bên trong đi tới, nhưng quan sát ở lại phía xa, đều không có tới gần.
Sở Uyên cùng Lục Tử Ngâm trao đổi ánh mắt, lộ ra bộ dáng tươi cười.
Tới quá đúng lúc.
Náo đi, thỏa thích náo đi.
- Đệ đệ ngươi đã bị thiến, nếu như ngươi không muốn cũng bị phế đi, liền ngoan ngoãn tránh ra, đừng để Vi gia tuyệt hậu.
Khương Phàm ngăn ở trước mặt Nạp Lan Thanh Lạc, giằng co với Vi Thừa Long.
Giờ khắc này, Nạp Lan Thanh Lạc bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ quái không nói được.
Bởi vì đại ca chỉ vì cái trước mắt, chuyên chú cho thương hội, chưa từng xem nàng như muội muội. Tam đệ lại là phế nhân, không hay ra ngoài. Những năm gần đây, vẫn luôn là chính nàng ứng phó khiêu khích cùng chất vấn ở bên ngoài. Nhưng bây giờ, lại có người thay nàng ngăn tại phía trước.
Cảm giác này...
- Chờ một chút! Ngươi chính là tên Nạp Lan Thanh Diệu kia? Cái gì... Cái gì Sát Lục Chi Hỏa?
Vi Thừ Long trên dưới dò xét Khương Phàm, lạnh lùng cười:
- Là một Sát Lục Chi Hỏa, không tu luyện võ pháp, vậy mà lại luyện đan? Ta thấy ngươi mới là kẻ không mang đầu ra ngoài.
- Ta luyện đan, càng tu võ. Ngươi có dám thử một chút hay không?
Khương Phàm kích thích Vi Thừa Long.
- Làm sao thử?
- Ngay ở chỗ này so tài, ta thua, tỷ tỷ của ta thuộc về ngươi, tùy ngươi dùng như thế nào.
- Ngươi...
Nạp Lan Thanh Lạc vừa muốn cảm động lại bị một câu của hắn tưới đến toàn thân rét run.
Khương Phàm nhìn chằm chằm Vi Thừa Long:
- Nhưng nếu như ta thắng, ngươi cũng thuộc về ta, dùng như thế nào, tùy ta. Ngươi có tiếp hay không?
Vi Thừa Long quan sát tỉ mỉ tên Nạp Lan Thanh Diệu này.
- Ngươi cảnh giới gì?
- Linh Nguyên cảnh, nhị trọng thiên.
- Đan dược tích tụ ra tới?
Vi Thừa Long hừ lạnh.
Còn trẻ như vậy, vừa luyện đan lại vừa tu võ, cảnh giới không thể nào biến đổi nhanh như vậy, trừ phi là Nạp Lan gia quanh năm nhét đan dược vào miệng hắn.
- Ta thấy cảnh giới của ngươi là tam trọng thiên, so hay không so?
Khương Phàm có thể cảm giác được khí tức của Vi Thừa Long vượt qua hắn, tuy nhiên đẳng cấp linh văn cũng không cao.
- Làm sao so pháp?
Vi Thừa Long là người trong nhà rất rõ ràng chuyện nhà mình, hắn đúng là ăn đan dược chất đống.
- Nơi này là bên ngoài đại hội Đan Tông, lại có Thường Lăng Tông Sư trông coi, không thích hợp huyên náo quá thô lỗ. Như vậy đi, ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một quyền. Ai đánh ngã ai trước tiên liền thắng.
Khương Phàm nắm chặt nắm đấm lung lay.
- Ha ha...
Vi Thừa Long cười to, nhìn về hướng Kỳ Thiên điện nơi đó.
Sở Uyên khẽ gật đầu, ý là cứ tới.
Ngươi tam trọng thiên, hắn nhị trọng thiên, ngươi sẽ thắng!
Vi Thừa Long được Sở Uyên ra hiệu.
- Như ngươi mong muốn.
Lục Tử Ngâm cùng Đinh Linh Lung đều quan sát đến Khương Phàm, muốn nhìn tạo nghệ võ pháp của tên Sát Lục Chi Hỏa này một chút.
- Ngươi có nắm chắc?
Nạp Lan Thanh Lạc bắt lấy cánh tay Khương Phàm, mặc dù đối với thực lực Khương Phàm có chút lòng tin, nhưng vẫn là rất khẩn trương, cái này dù sao cũng là quan hệ tới vận mạng của mình.
- Yên tâm đi.
- Ta không yên lòng!! Đàn ông các ngươi không có ai tốt!
Nạp Lan Thanh Lạc rất giận và buồn bực, đều xem nàng như hàng hóa.
Khương Phàm đi đến trên đường dài.
Hai bên chủ động phân ra một đường trống.
- Tất cả mọi người làm chứng, ta nếu là thắng, Nạp Lan Thanh Lạc chính là của ta.
Vi Thừa Long hướng hai bên hô to, nơi này có Kỳ Thiên điện, có Đan quốc, chỉ cần thắng, ai cũng không ngăn được hắn mang Nạp Lan Thanh Lạc đi. Hắn muốn vào
hôm nay liền để tiện nhân kia sống không bằng chết.
Đám người hai bên càng tụ càng nhiều, lặng lẽ nghị luận.
- Ngươi không biết xấu hổ, ngươi tới trước.
Khương Phàm hoạt động bả vai, hướng Vi Thừa Long đưa ra lời mời.
Vi Thừa Long sầm mặt lại.
- Cảnh giới ngươi thấp, ta để cho ngươi tới trước.
- Tốt!! Ta tới trước!!
Khương Phàm dùng sức nắm chặt nắm đấm, lộ ra một tia cười lạnh.
Vi Thừa Long nói ra liền hối hận.
Tuy nhiên, bộ y phục trên người hắn đây là bộ áo giáp mềm (nhuyễn giáp) vô cùng trân quý, ngực cũng treo thêm Bảo khí, chống cự nắm đấm của một tên Luyện Đan sư nhu nhược là dễ như trở bàn tay.
- Quyền đầu tiên!!
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn liệt diễm hội tụ đến cánh tay phải, hắn hét lớn một tiếng, vọt tới phía Vi Thừa Long.
Vi Thừa Long đứng vững vàng, hai tay giao nhau ở trước ngực, không có kích hoạt linh văn, mà là lấy linh lực kích thích ống tay áo.
Mặt ngoài ống tay áo lập tức hiện ra đường vân dày đặc, giống như là mai rùa.
- Hắn có hộ giáp!!
Nạp Lan Thanh Lạc kêu lên sợ hãi, thế thì còn đánh như thế nào?
Khương Phàm lao tới đối diện, nắm đấm đánh thẳng về phía hai tay Vi Thừa Long.
- Đến đây, đồ ngu xuẩn.
Vi Thừa Long rống to, ống tay áo phần phật, đường vân phát sáng phát ra khí tức nặng nề.
Khương Phàm oanh kích trọng quyền, liệt diễm huyết sắc quấn quanh nắm đấm, trong một cái chớp mắt này, hắn kích hoạt huyết khí toàn thân, trùng kích nơi quyền đầu phải, quyền sáo thức tỉnh, giao hòa cùng huyết nhục.
Bành!!
Nắm đấm đập ầm ầm trên cánh tay Vi Thừa Long.
Mặc dù bị khí tức hùng hồn chống đỡ nhưng vẫn đè ép cánh tay đánh vào ngực Vi Thừa Long.
Vi Thừa Long tuyệt đối không nghĩ đến cái nắm đấm nho nhỏ này vậy mà có lực bộc phát cường đại như vậy, thân hình thoắt một cái liền bất ổn, ngửa mặt lộn ra ngoài, đập ầm ầm trên mặt đất, lăn ba vòng liên tiếp.
- Đổ!!
Khương Phàm nhàn nhạt một câu, toàn trường yên tĩnh.
- Tốt!!
Nạp Lan Thanh Lạc kích động đến đỏ cả mặt lên, dứt khoát như vậy sao?
Quá đẹp rồi!!
- Không tính! Đây không tính!!
Vi Thừa Long đột nhiên luồn lên đến, chỉ vào Khương Phàm gầm thét.
- Không tính ngã xuống đất? Ngươi coi ta mù sao? Ngươi coi tất cả mọi người ở nơi này mù sao?
Khương Phàm hừ lạnh.
Vi Thừa Long ngụy biện nói:
- Ta nói ngã xuống đất, là ngã trên mặt đất không bò dậy nổi.
Khương Phàm nhíu mày:
- Ngươi đây là đang chơi xấu.
Vi Thừa Long vung lấy hai tay, oán hận nói:
- Vậy ý của ngươi là, một quyền này không tính?
- Đương nhiên không tính!!
- Tốt, da mặt ngươi dày, ngươi nói không tính thì coi như không tính. Vậy ta liền lại bắt đầu lại từ đầu.
- Tới phiên ta!
Vi Thừa Long cắn răng, xem ta đánh chết ngươi như thế nào.
Khương Phàm nói:
- Ngươi cũng nói, một quyền này không tính.
- Không tính, không tính.
- Vậy tới lần nữa.
Đám người xung quanh lập tức ồn ào.
Khóe mắt Vi Thừa Long kéo ra.
- Vậy liền tới lần nữa.
Chương 283 Đứng đắn tranh tài (2)
Khương Phàm lung lay bả vai, lui đến phía sau mười mét.
- Tới đi! Ngã xuống đất không dậy nổi mới tính.
Vi Thừa Long lần này nắm chắc, trầm ổn trung bình tấn, căm tức nhìn Khương Phàm nơi xa.
Linh lực tại toàn thân chảy xuôi, rót vào y phục.
Y phục toàn thân đều nổi lên sáng rực, lưu chuyển lên đường vân thần bí, tràn ngập ra khí tức nặng nề như đại sơn.
- Đến rồi!!
Khương Phàm huy động lực lượng, liệt diễm nổ tung ở dưới chân, tốc độ tăng bạo, xuất hiện ở trước mặt Vi Thừa Long.
Con mắt Vi Thừa Long kém chút liền không theo kịp tốc độ của Khương Phàm, trong lòng run lên nhưng vẫn là ngay lập tức kéo căng thân thể, đưa hai tay về đằng trước, chuẩn bị ngạnh kháng.
Nhưng... một quyền này của Khương Phàm cũng không phải là hướng về phía cánh tay của hắn, mà là sượt qua người hắn, trọng quyền đánh vào bụng của hắn.
Liệt diễm nổ tung trên nắm đấm, huyết khí trùng kích, quyền sáo phát uy.
Một quyền này, lực lượng vượt qua năm mươi ngàn cân.
Vi Thừa Long la lên, thân thể bỗng nhiên bị ủi mạnh, cách mặt đất bay rớt ra ngoài, lại rơi xuống nằm rạp trên mặt đất, nửa ngày cũng chưa có đứng lên.
- Ngươi đổ! Ngươi không bò dậy nổi! Ngươi thua!!
Khương Phàm mắt lạnh nhìn Vi Thừa Long trên đất.
Tất cả mọi người trên đường trừng to mắt, một màn thể hiện này quá đặc sắc.
- Công tử!
Thị vệ Vi gia tranh thủ thời gian muốn xông tới.
- Dừng lại, đang luận võ, ai bảo các ngươi nhúng tay.
Lữ Lương Nhân quát tháo, bọn thị vệ sau lưng cũng đồng loạt tiến về phía trước một bước.
Vi Thừa Long gắt gao ôm lấy bụng, hai mắt trừng trừng, khí huyết không khoái, miệng há lại giương một hồi lâu mới phát ra âm thanh:
- Ta... Ta còn có thể đứng lên được...
- Lại phải chơi xấu?
- Ta có thể...
Vi Thừa Long run rẩy chống thân thể lên, nhưng trong bụng lại như dời sông lấp biển, đau đớn, khó chịu không nói ra được.
Hắn thực sự có chút không chịu nổi.
- Hắn đây vẫn không tính là chơi xấu?
- Hai lần!
Khương Phàm hô to với xung quanh.
- Chơi xấu! Chơi xấu!
- Cái thứ không biết xấu hổ!
Người của Nạp Lan gia lập tức kêu gào.
- Gào cái gì? Công tử chúng ta liền lập tức đứng lên!!
Người của Vi gia giận dữ mắng mỏ.
Đám người ở hai bên đường phố đều hai mặt nhìn nhau, đây là luận võ đứng đắn sao?
Cảm giác là lạ.
- Một quyền này, cũng không tính?
Khương Phàm ngồi xổm ở trước mặt Vi Thừa Long:
- Ngươi ăn viên thuốc, chúng ta lần nữa tới?
Vi Thừa Long lập tức từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên đan dược, há miệng nuốt vào, lúc này mới thở phào, đã ngừng lại đau đớn cuồn cuộn trong bụng.
- Lại đến!! Một lần cuối cùng!!
- Ngươi chỉ cần không đứng dậy được, coi như ta thắng!!
Khương Phàm lui đến mười mét bên ngoài.
- Đồ hỗn trướng.
Vi Thừa Long lau đi nước bọt nơi khóe miệng, hít sâu một ngụm khí lạnh, triển khai tư thế căm tức nhìn Khương Phàm.
- Chỉ cần không phải ngã xuống đất không dậy nổi, không coi là thắng. Đến, lại đến.
Khương Phàm lung lay bả vai, tiếp cận Vi Thừa Long:
- Đừng có lại ăn vạ, một quyền này, phân thắng thua. Không ai chơi xấu, là ngươi không nói rõ ràng.
Vi Thừa Long kích hoạt linh văn lên, linh lực trùng kích y phục.
Đường vân mặt ngoài y phục giống như đang sống lại, lưu động tại các nơi, phóng xuất ra cuồn cuộn khí tức, đem hắn bảo vệ vô cùng triệt để.
- Đến đây!!
Vi Thừa Long gào lớn một tiếng, đồng thời Khương Phàm nơi đó cũng lao tới.
Ầm ầm!
Liệt diễm phun trào toàn thân lao thẳng đến phía Vi Thừa Long.
Ngay tại lúc Vi Thừa Long chuẩn bị ngạnh kháng, trong chốc lát, liệt diễm dưới chân Khương Phàm nổ tung, đẩy hắn bay lên trời cao.
Khương Phàm bay lên nhanh chóng xoay chuyển, rơi xuống bên cạnh Vi Thừa Long.
- Ngươi… cái này không được...
Vi Thừa Long vừa muốn la lên.
Nắm đấm Khương Phàm bạo tạc đánh thẳng đến đầu Vi Thừa Long.
m thanh trầm đục!
Khương Phàm đánh trọng quyền vào bên trên y phục đang tỏa ra tia sáng.
Y phục lập tức nổ lên, Khương Phàm cưỡng ép chống cự lại trùng kích.
Nhưng, nơi này dù sao cũng là vị trí đầu, không có y phục ngăn đón, chỉ có thể dùng cường quang hộ thể chống cự.
Khương Phàm kích thích nắm đấm phát uy quyền sáo, chấn vỡ tia sáng, rắn rắn chắc chắc đánh vào trên đầu Vi Thừa Long
Vi Thừa Long chỉ cảm thấy đầu ông ông một tiếng, một cỗ ý thức trùng kích đau đớn giống như muốn nổ tung, trời đất quay cuồng, một vùng tăm tối.
Toàn trường lần nữa yên tĩnh.
Dưới ánh mắt quái dị của tất cả mọi người, Vi Thừa Long xoay một vòng ở tại chỗ, sau đó đập xuống đất.
Choáng!!
- Đây xem như ngã xuống đất không dậy nổi chưa?
- Ta thắng!! Ngươi, thuộc về ta!!
Khương Phàm đưa một tay bóp lấy cổ Vi Thừa Long, nhấc lên.
- Buông xuống!!
- Buông công tử chúng ta xuống!
Bọn thị vệ Vi gia nhao nhao gầm thét, phụ mẫu nó, đây là chuyện gì?!
Đã nói một quyền đổi một quyền mà?
Làm sao lại biến thành hỗn đản này dùng ba quyền đánh ngất công tử của bọn hắn.
Đây là công bằng quyết đấu gì, càng xem càng giống như đang trêu đùa!
- Nhiều người như vậy làm chứng, đừng có đùa. Hắn, là của ta!!
Khương Phàm kéo lấy Vi Thừa Long đi ra, bọn thị vệ Nạp Lan gia lập tức vây quanh tới, cảnh giác người Vi gia.
- Ta chỉ làm chuyện có nắm chắc. Thu thập loại rác rưởi này, ta rất am hiểu. Xử lý như thế nào, cứ theo cô nói.
Khương Phàm đem Vi Thừa Long đưa đến bên cạnh Nạp Lan Thanh Lạc.
Trong lòng Nạp Lan Thanh Lạc đã hết giận một chút:
- Thả đi, nhục nhã hắn cũng coi như xong, dù sao hắn cũng là nhi tử Vi Thiên Quân.
- Thả hắn? Chờ hắn tới giết ta, rồi hại cô?
- Giữ lại không được.
- Ngươi không xuống tay được, để ta.
Khương Phàm đột nhiên túm lấy đao của một vị thị vệ bên cạnh, bổ vào trên vai Vi Thừa Long.
Phốc phốc!
Huyết thủy vẩy ra.
Một cánh tay rơi xuống đất.
Vi Thừa Long run rẩy mấy lần, vì đau mà tỉnh lại.
Đám người trên đường dài thì hít một ngụm khí lạnh.
Làm thật sao?
Không thả mà chặt thật!
- Tên hổn đản ngươi...
Người của Vi gia gầm thét, mắt đỏ lên liền muốn xông lại.
- Đều cút trở về cho ta, ai dám lại đi tới phía trước, ta ở ngay trước mặt các ngươi bổ hắn. Nhớ kỹ, hắn là của ta, ta muốn giết liền giết, muốn phế liền phế. Nếu như ta là các ngươi, sẽ lập tức nghĩ biện pháp làm sao cầu xin ta tha thứ, làm sao chuộc người. Mà không phải ở chỗ này sủa inh ỏi.
- Chúng ta đi thôi!
Khương Phàm bắt lấy chân Vi Thừa Long, kéo người rời khỏi.
Bọn người Lữ Lương Nhân âm thầm hít một hơi, đủ hung ác.
Đám người oanh động!
Không hổ là Sát Lục Chi Hỏa, trong lòng lộ ra rõ huyết tính.
May mắn là thân mặc bạch bào của Luyện Đan sư, nếu không đây chính là một con dã thú.
Chương 284 Tên hỗn đản ngươi
Tên hỗn đản ngươi
Mặc dù Vi Thừa Long xác thực huyên náo quá mức, nhưng Nạp Lan Thanh Diệu nhục nhã hắn một trận thì được rồi, sao nhất định phải gặp Vi Thiên Quân?
Dù sao nếu thật muốn làm lớn chuyện, Thiên Hoa hội phản kích sẽ để cho Tử Vi thương hội chịu không nổi.
Sắc trời dần tối, Khương Phàm dựa theo ước định, đến trang viên đại hội Đan Tông.
Dinh thự Nạp Lan gia hoàn toàn phong tỏa lại, ai cũng không thấy được bên trong.
- Vi Thừa Long đâu?
Thường Lăng nhìn thiếu niên trước mặt, cũng không hiểu rõ hắn muốn làm gì.
Khương Phàm đụng đụng thanh đồng tiểu tháp trên cổ:
- Bên trong, đang la mắng ầm ĩ.
- Ngươi muốn xử lý hắn thế nào?
- Xử lý sạch.
Lông mày xinh đẹp của của Thường Lăng có chút tụ lại, có chút mâu thuẫn với loại khí tức sát phạt này, nhất là thiếu niên trước mặt này chỉ mới mười mấy tuổi.
Thế nhưng, đây là Sát Lục Chi Hỏa, trong lòng chảy xuôi huyết dịch giết chóc.
Ngươi và hắn bàn bạc nhân từ được sao?
Không thực tế.
- Ngươi đã hiểu rõ bí mật của Sát Lục Chi Hỏa sao?
Thường Lăng cân nhắc hỏi.
- Vấn đề nào?
- Sát Lục Chi Hỏa và Sinh Tử cảnh.
Thường Lăng rất muốn đem tên Nạp Lan Thanh Diệu này mang về Đan quốc, mặc dù hai chữ giết chóc khác với ý nghĩ của Đan quốc, nhưng Đan quốc bây giờ cần có một kẻ như thế này.
Chỉ là không biết quốc quân nghĩ như thế nào.
Khương Phàm trực tiếp nói ra ý mình
- Các cô sẽ không cho phép ta tiến vào Đan quốc.
Thường Lăng bỗng nhiên không hiểu ý của gia hỏa này.
- Chúng ta không cho phép, ngươi liền không có ý định tiến vào?
- Lần này ta đến chỉ muốn thử thái độ Đan quốc một chút, hiểu rõ tình huống của các cô như thế nào. Sau khi đại hội Đan Tông kết thúc, ta nghĩ ta sẽ về lại Tử Vi thương hội.
Khương Phàm nói đều tình hình thực tế.
Chương 285 Tên khốn kiếp
Thường Lăng nhìn thoáng qua Khương Phàm:
- Ngươi đang thử thăm dò thái độ của Đan quốc, hay là của hoàng thất?
- Tình cảnh Nạp Lan gia, cô rất rõ ràng.
Khương Phàm nói thẳng.
- Chúng ta đều muốn thử một chút. Nếu như Đan quốc thu ngươi thì sao?
- Ta đến Đan quốc!!
- Nếu như Kỳ Thiên điện thu ngươi?
- Ta cũng đi!!
- Hai bên cạnh tranh?
- Mặc dù không thực tế, nhưng nếu quả thật có một màn này, ta sẽ đến Kỳ Thiên điện.
- Lý do?
- Nạp Lan gia nếu là hợp tác cùng Đan quốc, hoàng thất còn không tức giận?
Khương Phàm cười nhạt.
Thường Lăng bỗng nhiên cảm giác tiểu gia hỏa mười ba tuổi vẫn rất thông minh.
- Ta rất hiếu kì, Nạp Lan Sóc lại có tính nhẫn nại như vậy, giấu ngươi ba năm.
- Ta mới mười ba, nếu như không phải tình thế bắt buộc, còn có thể giấu càng lâu. Thánh linh văn chính là một con dao hai lưỡi. Có thể thương người ngoài, cũng có thể làm bị thương chính mình. Ví dụ như... Khương gia.
Khương Phàm nhún nhún vai, cố ý nhắc đến Khương gia.
Thường Lăng nhớ tới Khương gia, trong lòng không khỏi hơi xúc động.
- Khương gia trấn thủ Bắc Cương hai trăm năm, không thẹn hoàng triều. Ta khâm phục nhất chính là huyết tính mà bọn hắn kéo dài hai trăm năm qua. Mỗi một thời đại đều dũng mãnh cường thế, mỗi một thời đại đều có thể trấn được trăm vạn thiết quân Bắc Cương. Bọn hắn tựa như là hùng sư, hùng cứ phương bắc, chống cự Đại Hoang.
- Nhưng, bọn hắn quá cường thế, cường thế đến mức một mực khống chế Bắc Cương, giống như độc lập với hoàng triều. Hoàng thất tự nhiên kiêng kị, mãnh thú Đại Hoang hai trăm năm từ khi không còn xông phá qua phòng tuyến đầu tiên, cũng làm cho hoàng thất cho rằng Đại Hoang đã không còn là Đại Hoang năm đó. Bắc Cương không còn cần một hùng sư như thế nữa. Cho nên hai mươi năm trước bọn hắn đã muốn biến Khương gia thành một con chó.
Thường Lăng lắc đầu, bây giờ ai cũng không rõ ràng Khương gia rời khỏi đối với Bắc Cương là phúc hay là họa.
Khương Phàm nghe được từ trong giọng Thường Lăng nói ra mấy phần tiếc nuối, trong lòng không khỏi có hảo cảm hơn:
- Ta muốn trịnh trọng nói xin lỗi với cô?
Thường Lăng kỳ quái nhìn hắn.
- Xin lỗi cái gì?
Khương Phàm hơi do dự, cố lấy dũng khí:
- Chuyện ngày đó là ta mạo phạm. Bất quá, cách tầng băng, ta nhìn cũng không phải quá rõ ràng.
Tâm tình bình tĩnh của Thường Lăng lần nữa nhấc lên gợn sóng, tựa như bị một khối đá đập ầm ầm đến, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Ta lúc ấy cũng không chú ý ở trên thân cô, không có nghiêm túc nhìn. Chuyện này, coi như cái gì đều không có phát sinh, được không?
Khương Phàm cảm giác cần phải giải thích rõ ràng, tránh cho có cái gì khúc mắc.
Thường Lăng khẽ mở môi đỏ, ôn nhu phun ra một chữ:
- Biến!
- Cô còn đang tức giận?
Khương Phàm vội vàng nói:
- Ta đoán ra được cô còn tức giận, cho nên mới giải thích, lại nói lời xin lỗi.
- Biến!!
- Ta chân thành nói xin lỗi, lại nói, ta chỉ là hài tử, vừa phát dục, không, chưa có phát dục.
- Biến ra ngoài!!
Thường Lăng đột nhiên thét to lên.
- Không có việc gì, không có việc gì.
Khương Phàm vội vàng đi ra, xua tay với những nữ thị vệ ở bên ngoài đang muốn xông tới.
- Tiểu thư nhà các ngươi, tính tình không tốt lắm.
Khương Phàm nói nhỏ.
Các nữ thị vệ quái dị nhìn Khương Phàm, các nàng đã bồi tiểu thư mười mấy năm nay liền chỉ hai lần nghe tiểu thư nói chuyện lớn tiếng.
Lần đầu tiên là ở suối nước nóng. Lần thứ hai, chính là bây giờ!
- Ai, không đúng.
Khương Phàm lại đẩy cửa ra, nhìn Thường Lăng má ngọc ngậm sương bên trong nói:
- Đây là... Gian phòng của ta.
Thường Lăng nhắm đôi mắt xinh đẹp, bình phục lại tâm tình.
- Ta không muốn được nghe lại chuyện kia, dù là một chữ cũng đều không được!
- Yên tâm, ta không truyền ra ngoài.
Dù sao Khương Phàm vẫn phải nói xin lỗi, có chấp nhận hay không phải xem nàng.
- Không có lệnh của ta, không nên rời khỏi trang viên.
Thường Lăng rời phòng, không muốn lại nhìn thấy hắn.
- Nữ hài xinh đẹp, hình như tính tình cũng không quá tốt. Vẫn là Uyển Nhi nhà chúng ta tốt nhất.
Khương Phàm lắc đầu đóng cửa lại.
Đêm khuya!
Thị vệ Vi gia thực sự kìm nén không được nên đã xông vào dinh thự Nạp Lan gia, gây nên hai bên kịch liệt xung đột.
Tử thương vượt qua hơn hai mươi người!
Hoàng thất võ viện ra mặt cưỡng ép điều tiết.
Kết quả, Vi Thừa Long không ở trong dinh thự.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về hướng trang viên đại hội Đan tông, nhưng bọn hắn có gấp như thế nào đi nữa thì cũng không dám tới đó làm càn.
- Chúng ta muốn gặp Thường Lăng Tông Sư! Điều kiện tùy các ngươi, chỉ cần chúng ta có thể gặp một lần.
Sáng sớm hôm sau, bọn thị vệ Vi gia gom lại ở ngoài trang viên.
- Không thấy.
Các hộ giả Đan quốc lạnh lùng giằng co với bọn hắn.
Trong này tất cả đều là Luyện Đan sư sắp đi Đan quốc, đều đang tu dưỡng chuẩn bị, tuyệt đối không thể bị quấy rầy. Bọn hắn càng sẽ không để phân tranh phía ngoài xuất hiện trong trang viên.
- Chúng ta muốn gặp thì sao?
Sở Uyên đi đến phía trước.
- Không được!
Các hộ giả đã sớm có chỉ thị, bất kỳ người nào cũng không được gặp.
- Người chúng ta muốn gặp, chưa từng không gặp được. Các ngươi đi thông báo Thường Lăng đi, liền nói chúng ta muốn gặp nàng.
Lục Tử Ngâm cũng đi đến phía trước.
- Không được!! Ai cũng không được gặp!
Thái độ của những thủ vệ Đan quốc vô cùng cường ngạnh.
- Vậy liền mời Nạp Lan Thanh Diệu đi ra.
- Không mời nổi.
- Các ngươi chính là mấy tên giữ cửa, thật xem mình là một nhân vật rồi sao, nhanh đi thông báo cho ta!
Sở Uyên tức giận, dựa vào thân phận bản thân, coi như cự tuyệt cũng hẳn là Thường Lăng đi ra.
Đúng vào lúc này, từng tiếng gào thét rung động phố dài, tình cảnh hỗn loạn lập tức an tĩnh.
Cuối trên phố dài xuất hiện hai đầu hùng sư thần tuấn khổng lồ. Trên lưng bọn chúng có chở một vị đại tướng kim giáp, khí thế như biển, mắt như kim dương, cường đại áp bách tràn ngập phố dài.
Ánh mắt tên nam tử bỗng nhiên lạnh lẽo, rất nhiều thị vệ sau lưng đều kích hoạt linh văn, giằng co với bọn người Lữ Lương Nhân.
- Vi Thừa Long?
Nạp Lan Thanh Lạc lạnh mặt xuống, tên hỗn đản này tại sao lại tới đây.
Khương Phàm quan sát tỉ mỉ mắt nam tử này, rất giống Vi Thừa Hồng, tuy nhiên khí thế mạnh hơn, đáy mắt lấp lóe tinh mang, mang theo cỗ tà tính.
Đây chính là ca ca cùng cha khác mẹ của tên Vi Thừa Hồng mà Lục Tử Ngâm nhắc đến sao?
- Nạp Lan gia đã đính hôn cùng Vi gia chúng ta. Nếu như đệ đệ ta không thể đi, ngươi liền phải gả cho ta. Chúng ta bây giờ có quan hệ hôn ước, tới tới tới, nhanh cho ta ôm một cái.
Vi Thừa Long lại tiến về phía Nạp Lan Thanh Lạc.
- Lui ra!
Thị vệ Nạp Lan gia vây quanh Nạp Lan Thanh Lạc.
- Bọn cẩu nô tài các ngươi, chờ nàng đến ta Vi gia, các ngươi làm của hồi môn tùy hành, cũng đã thành chó của Vi gia ta. Ta, chính là chủ tử tương lai của các ngươi. Ta cho các ngươi một cơ hội, lập tức lui ra, nếu không đến lúc đó đừng trách ta đem các ngươi đánh thành chó chết.
Vi Thừa Long mang theo khí thế hung ác, hôm nay cũng xác thực đã mang theo lửa giận tới đây.
Tiểu nương tử chưa qua cửa lẳng lơ không biết tốt xấu này lại thiến đệ đệ của hắn.
Chuyện bê bối huyên náo này để Vi gia bọn hắn nhận hết nhục nhã.
- Vi Thừa Long, ta và Vi gia các ngươi không có bất kỳ hôn ước gì, chớ tự tìm phiền toái cho mình.
Nạp Lan Thanh Lạc tức giận, mấy tên khốn kiếp này quá đáng khinh người, xem nàng như cái gì, xem Nạp Lan gia các nàng là cái gì.
- Huynh trưởng ngươi đã đem ngươi gả cho Vi gia. Ngươi chính là người của Vi gia. Lập tức cút ra đây cho ta, quỳ gối trước mặt ta gọi phu quân. Nếu không, chờ ngươi gả đi, ta sẽ hành hạ ngươi cả ngày lẫn đêm sống không bằng chết.
Vi Thừa Long không còn 'Trêu chọc' nàng nữa, hắn đã lộ ra hung tướng.
Hôm nay, chính là đến nhục nhã tiện nhân này. Hắn muốn để tiểu tiện nhân tự cao cao quý này trở thành trò cười cho toàn thành.
- Nơi này là thành Hoàng Phủ, ngươi là người được tuyển chọn làm thừa kế của Thiên Hoa hội, đừng đem mình làm cho giống như là một con chó dại.
Nạp Lan Thanh Lạc quát tháo.
- Ta là chó dại?
Vi Thừa Long dữ tợn cười một tiếng:
- Vậy ngươi chính là một con chó cái!
- Vi Thừa Long! Ngươi hỗn đản!
- Gọi ta phu quân! Nhanh lên, ta muốn nghe!
- Không biết xấu hổ!
- Lão tử còn có càng không biết xấu hổ hơn nữa kia.
Vi Thừa Long xé rách lấy thị vệ Nạp Lan gia, liền muốn xông vào chỗ Nạp Lan Thanh Lạc.
Hắn muốn đoạt sống!
Dù sao thị vệ Nạp Lan gia cũng không dám đả thương đến hắn!
Nếu không, hắn càng có cớ bắt bọn họ.
- Lui ra!
- Chớ gây phiền toái cho mình. Vi công tử, đừng cho mặt lại không biết xấu hổ.
Bọn thị vệ Nạp Lan gia xác thực không dám đả thương vị Nhị công tử Vi gia này, chỉ có thể kiên trì xô đẩy.
Vi Thừa Long không quan tâm.
Thị vệ Vi gia cũng rất nhanh đã động tay động chân, xâu xé lẫn nhau, mở đường cho bọn hắn công tử.
Tình huống lại một lần nữa mất khống chế.
Bên trong đại hội Đan Tông rất nhiều người đều nghe được ồn ào, bọn hắn đi tới hiếu kỳ vây xem.
- Đang làm gì vậy?
- Đánh nhau rồi!!
- Ai dám tiến lên một bước, giết!!
Khương Phàm nhìn không được, quát lớn một tiếng.
Bọn thị vệ những thương hội này đều như thế yếu đuối à.
Xô đẩy cái rắm, gào to cái rắm.
Đánh nhau!
Người hai bên thương hội đồng loạt nhìn về phía Khương Phàm.
- Không hiểu?? Hay là không biết??
Khương Phàm nhíu mày nhìn bọn hắn, đột nhiên khởi xướng công kích, liệt diễm bạo dưới chân phải động, năng lượng như muốn nổ tung trong nháy mắt đẩy hắn đi ra.
Không thể dùng hỏa dực.
Liền bắt chước Hình Luyện, lấy liệt diễm đánh nổ tung, thôi động tốc độ.
Không đợi thị vệ hai phe kịp phản ứng, Khương Phàm đã đụng phải thị vệ Vi gia trước mặt.
Một quyền bạo tạc, liệt diễm cuồn cuộn, đánh vào ngực một tên tráng hán.
Răng rắc!!
Tráng hán vội vàng không kịp chuẩn bị, xương ngực nổ tung, kêu la thảm thiết bay ra ngoài, liên tiếp phá tan ba tên năm tên thị vệ khác.
- Giết cho ta!!
Khương Phàm rống lên một tiếng, âm thanh rung động toàn trường.
Bọn thị vệ Nạp Lan gia liên tiếp bừng tỉnh, hoàn toàn kích phát linh văn, năng lượng sôi trào, lợi kiếm, lôi triều, cát bụi, cuồng phong các loại, các loại năng lượng rợp trời hướng phía Vi gia ép tới.
- Đánh cho ta!!
Vi Thừa Long kinh sợ, nhưng cũng thét lên ra lệnh.
- Là các ngươi động thủ trước, đánh!
Bọn thị vệ Vi gia không thể chờ đợi liền kích thích linh văn, phóng thích ra võ pháp, nhào tới phía Nạp Lan gia nơi này.
Vi Thừa Long trong đám người khóa chặt Nạp Lan Thanh Lạc.
Loạn!
Vừa hay có thể bắt người!
- Dừng tay!!
Hỗn loạn vừa bộc phát, đột nhiên trong hội trường từ phía sau truyền đến một tiếng thét lên ra lệnh.
- Nơi này là nơi nào? Ai dám gây sự!
Thường Lăng cưỡi Bạch Ngọc Tượng đi ra hội trường, phía sau đi theo rất nhiều hộ giả Đan quốc, ánh mắt đều cảnh cáo hai bên.
Các thị vệ Vi gia và Nạp Lan gia lần lượt tản ra linh văn mà lui lại, thủ đến bên cạnh Vi Thừa Long cùng Nạp Lan Thanh Lạc.
- Ta tới mang nữ tử của ta về nhà.
Vi Thừa Long còn không đến mức ở trước mặt Thường Lăng hồ nháo, nhưng ánh mắt bén nhọn vẫn nhìn chòng chọc Nạp Lan Thanh Lạc.
- Ai là nữ tử của ngươi?
Thường Lăng lạnh lùng nhìn hắn.
Vi Thừa Long hừ một tiếng, đưa tay một chỉ:
- Nạp Lan Thanh Lạc!
- Vi Thừa Long, đừng không biết liêm sỉ, ta là người của Nạp Lan gia, chưa bao giờ gả cho Vi gia.
- Ca ca ngươi đã đồng ý, ngươi chính là người của Vi gia.
- Hôn sự của ta, phụ thân ta làm chủ, còn chưa tới phiên Nạp Lan Thanh Xuyên hắn.
- Ta mặc kệ trong nhà các ngươi thương lượng làm sao, Nạp Lan Thanh Xuyên đã cùng chúng ta làm cam đoan, nhận sính lễ của chúng ta, ngươi chính là của chúng ta!
Vi Thừa Long khẳng định mình có hôn ước.
Hắn hôm nay chính là đến gây sự, thuận tiện bắt Nạp Lan Thanh Lạc đi.
- Ta nghe không nổi nữa! Ngươi thật không biết xấu hổ, hay là đầu không mang theo ra ngoài?
Khương Phàm đưa tay chặn lại.
- Ngươi tùy tiện gào to hai tiếng, nàng sẽ là của ngươi sao? Ta còn cảm giác ngươi hình như chính là con chó hoang ta ăn trước mấy ngày thì phải?
Chương 282 Đứng đắn tranh tài (1)
- Tiểu tử, nơi này không có chuyện của ngươi. Biến sang một bên chơi bùn đi.
Vi Thừa Long sắc mặt âm trầm tiếp cận Khương Phàm.
Người của Kỳ Thiên điện cũng từ bên trong đi tới, nhưng quan sát ở lại phía xa, đều không có tới gần.
Sở Uyên cùng Lục Tử Ngâm trao đổi ánh mắt, lộ ra bộ dáng tươi cười.
Tới quá đúng lúc.
Náo đi, thỏa thích náo đi.
- Đệ đệ ngươi đã bị thiến, nếu như ngươi không muốn cũng bị phế đi, liền ngoan ngoãn tránh ra, đừng để Vi gia tuyệt hậu.
Khương Phàm ngăn ở trước mặt Nạp Lan Thanh Lạc, giằng co với Vi Thừa Long.
Giờ khắc này, Nạp Lan Thanh Lạc bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ quái không nói được.
Bởi vì đại ca chỉ vì cái trước mắt, chuyên chú cho thương hội, chưa từng xem nàng như muội muội. Tam đệ lại là phế nhân, không hay ra ngoài. Những năm gần đây, vẫn luôn là chính nàng ứng phó khiêu khích cùng chất vấn ở bên ngoài. Nhưng bây giờ, lại có người thay nàng ngăn tại phía trước.
Cảm giác này...
- Chờ một chút! Ngươi chính là tên Nạp Lan Thanh Diệu kia? Cái gì... Cái gì Sát Lục Chi Hỏa?
Vi Thừ Long trên dưới dò xét Khương Phàm, lạnh lùng cười:
- Là một Sát Lục Chi Hỏa, không tu luyện võ pháp, vậy mà lại luyện đan? Ta thấy ngươi mới là kẻ không mang đầu ra ngoài.
- Ta luyện đan, càng tu võ. Ngươi có dám thử một chút hay không?
Khương Phàm kích thích Vi Thừa Long.
- Làm sao thử?
- Ngay ở chỗ này so tài, ta thua, tỷ tỷ của ta thuộc về ngươi, tùy ngươi dùng như thế nào.
- Ngươi...
Nạp Lan Thanh Lạc vừa muốn cảm động lại bị một câu của hắn tưới đến toàn thân rét run.
Khương Phàm nhìn chằm chằm Vi Thừa Long:
- Nhưng nếu như ta thắng, ngươi cũng thuộc về ta, dùng như thế nào, tùy ta. Ngươi có tiếp hay không?
Vi Thừa Long quan sát tỉ mỉ tên Nạp Lan Thanh Diệu này.
- Ngươi cảnh giới gì?
- Linh Nguyên cảnh, nhị trọng thiên.
- Đan dược tích tụ ra tới?
Vi Thừa Long hừ lạnh.
Còn trẻ như vậy, vừa luyện đan lại vừa tu võ, cảnh giới không thể nào biến đổi nhanh như vậy, trừ phi là Nạp Lan gia quanh năm nhét đan dược vào miệng hắn.
- Ta thấy cảnh giới của ngươi là tam trọng thiên, so hay không so?
Khương Phàm có thể cảm giác được khí tức của Vi Thừa Long vượt qua hắn, tuy nhiên đẳng cấp linh văn cũng không cao.
- Làm sao so pháp?
Vi Thừa Long là người trong nhà rất rõ ràng chuyện nhà mình, hắn đúng là ăn đan dược chất đống.
- Nơi này là bên ngoài đại hội Đan Tông, lại có Thường Lăng Tông Sư trông coi, không thích hợp huyên náo quá thô lỗ. Như vậy đi, ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một quyền. Ai đánh ngã ai trước tiên liền thắng.
Khương Phàm nắm chặt nắm đấm lung lay.
- Ha ha...
Vi Thừa Long cười to, nhìn về hướng Kỳ Thiên điện nơi đó.
Sở Uyên khẽ gật đầu, ý là cứ tới.
Ngươi tam trọng thiên, hắn nhị trọng thiên, ngươi sẽ thắng!
Vi Thừa Long được Sở Uyên ra hiệu.
- Như ngươi mong muốn.
Lục Tử Ngâm cùng Đinh Linh Lung đều quan sát đến Khương Phàm, muốn nhìn tạo nghệ võ pháp của tên Sát Lục Chi Hỏa này một chút.
- Ngươi có nắm chắc?
Nạp Lan Thanh Lạc bắt lấy cánh tay Khương Phàm, mặc dù đối với thực lực Khương Phàm có chút lòng tin, nhưng vẫn là rất khẩn trương, cái này dù sao cũng là quan hệ tới vận mạng của mình.
- Yên tâm đi.
- Ta không yên lòng!! Đàn ông các ngươi không có ai tốt!
Nạp Lan Thanh Lạc rất giận và buồn bực, đều xem nàng như hàng hóa.
Khương Phàm đi đến trên đường dài.
Hai bên chủ động phân ra một đường trống.
- Tất cả mọi người làm chứng, ta nếu là thắng, Nạp Lan Thanh Lạc chính là của ta.
Vi Thừa Long hướng hai bên hô to, nơi này có Kỳ Thiên điện, có Đan quốc, chỉ cần thắng, ai cũng không ngăn được hắn mang Nạp Lan Thanh Lạc đi. Hắn muốn vào
hôm nay liền để tiện nhân kia sống không bằng chết.
Đám người hai bên càng tụ càng nhiều, lặng lẽ nghị luận.
- Ngươi không biết xấu hổ, ngươi tới trước.
Khương Phàm hoạt động bả vai, hướng Vi Thừa Long đưa ra lời mời.
Vi Thừa Long sầm mặt lại.
- Cảnh giới ngươi thấp, ta để cho ngươi tới trước.
- Tốt!! Ta tới trước!!
Khương Phàm dùng sức nắm chặt nắm đấm, lộ ra một tia cười lạnh.
Vi Thừa Long nói ra liền hối hận.
Tuy nhiên, bộ y phục trên người hắn đây là bộ áo giáp mềm (nhuyễn giáp) vô cùng trân quý, ngực cũng treo thêm Bảo khí, chống cự nắm đấm của một tên Luyện Đan sư nhu nhược là dễ như trở bàn tay.
- Quyền đầu tiên!!
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn liệt diễm hội tụ đến cánh tay phải, hắn hét lớn một tiếng, vọt tới phía Vi Thừa Long.
Vi Thừa Long đứng vững vàng, hai tay giao nhau ở trước ngực, không có kích hoạt linh văn, mà là lấy linh lực kích thích ống tay áo.
Mặt ngoài ống tay áo lập tức hiện ra đường vân dày đặc, giống như là mai rùa.
- Hắn có hộ giáp!!
Nạp Lan Thanh Lạc kêu lên sợ hãi, thế thì còn đánh như thế nào?
Khương Phàm lao tới đối diện, nắm đấm đánh thẳng về phía hai tay Vi Thừa Long.
- Đến đây, đồ ngu xuẩn.
Vi Thừa Long rống to, ống tay áo phần phật, đường vân phát sáng phát ra khí tức nặng nề.
Khương Phàm oanh kích trọng quyền, liệt diễm huyết sắc quấn quanh nắm đấm, trong một cái chớp mắt này, hắn kích hoạt huyết khí toàn thân, trùng kích nơi quyền đầu phải, quyền sáo thức tỉnh, giao hòa cùng huyết nhục.
Bành!!
Nắm đấm đập ầm ầm trên cánh tay Vi Thừa Long.
Mặc dù bị khí tức hùng hồn chống đỡ nhưng vẫn đè ép cánh tay đánh vào ngực Vi Thừa Long.
Vi Thừa Long tuyệt đối không nghĩ đến cái nắm đấm nho nhỏ này vậy mà có lực bộc phát cường đại như vậy, thân hình thoắt một cái liền bất ổn, ngửa mặt lộn ra ngoài, đập ầm ầm trên mặt đất, lăn ba vòng liên tiếp.
- Đổ!!
Khương Phàm nhàn nhạt một câu, toàn trường yên tĩnh.
- Tốt!!
Nạp Lan Thanh Lạc kích động đến đỏ cả mặt lên, dứt khoát như vậy sao?
Quá đẹp rồi!!
- Không tính! Đây không tính!!
Vi Thừa Long đột nhiên luồn lên đến, chỉ vào Khương Phàm gầm thét.
- Không tính ngã xuống đất? Ngươi coi ta mù sao? Ngươi coi tất cả mọi người ở nơi này mù sao?
Khương Phàm hừ lạnh.
Vi Thừa Long ngụy biện nói:
- Ta nói ngã xuống đất, là ngã trên mặt đất không bò dậy nổi.
Khương Phàm nhíu mày:
- Ngươi đây là đang chơi xấu.
Vi Thừa Long vung lấy hai tay, oán hận nói:
- Vậy ý của ngươi là, một quyền này không tính?
- Đương nhiên không tính!!
- Tốt, da mặt ngươi dày, ngươi nói không tính thì coi như không tính. Vậy ta liền lại bắt đầu lại từ đầu.
- Tới phiên ta!
Vi Thừa Long cắn răng, xem ta đánh chết ngươi như thế nào.
Khương Phàm nói:
- Ngươi cũng nói, một quyền này không tính.
- Không tính, không tính.
- Vậy tới lần nữa.
Đám người xung quanh lập tức ồn ào.
Khóe mắt Vi Thừa Long kéo ra.
- Vậy liền tới lần nữa.
Chương 283 Đứng đắn tranh tài (2)
Khương Phàm lung lay bả vai, lui đến phía sau mười mét.
- Tới đi! Ngã xuống đất không dậy nổi mới tính.
Vi Thừa Long lần này nắm chắc, trầm ổn trung bình tấn, căm tức nhìn Khương Phàm nơi xa.
Linh lực tại toàn thân chảy xuôi, rót vào y phục.
Y phục toàn thân đều nổi lên sáng rực, lưu chuyển lên đường vân thần bí, tràn ngập ra khí tức nặng nề như đại sơn.
- Đến rồi!!
Khương Phàm huy động lực lượng, liệt diễm nổ tung ở dưới chân, tốc độ tăng bạo, xuất hiện ở trước mặt Vi Thừa Long.
Con mắt Vi Thừa Long kém chút liền không theo kịp tốc độ của Khương Phàm, trong lòng run lên nhưng vẫn là ngay lập tức kéo căng thân thể, đưa hai tay về đằng trước, chuẩn bị ngạnh kháng.
Nhưng... một quyền này của Khương Phàm cũng không phải là hướng về phía cánh tay của hắn, mà là sượt qua người hắn, trọng quyền đánh vào bụng của hắn.
Liệt diễm nổ tung trên nắm đấm, huyết khí trùng kích, quyền sáo phát uy.
Một quyền này, lực lượng vượt qua năm mươi ngàn cân.
Vi Thừa Long la lên, thân thể bỗng nhiên bị ủi mạnh, cách mặt đất bay rớt ra ngoài, lại rơi xuống nằm rạp trên mặt đất, nửa ngày cũng chưa có đứng lên.
- Ngươi đổ! Ngươi không bò dậy nổi! Ngươi thua!!
Khương Phàm mắt lạnh nhìn Vi Thừa Long trên đất.
Tất cả mọi người trên đường trừng to mắt, một màn thể hiện này quá đặc sắc.
- Công tử!
Thị vệ Vi gia tranh thủ thời gian muốn xông tới.
- Dừng lại, đang luận võ, ai bảo các ngươi nhúng tay.
Lữ Lương Nhân quát tháo, bọn thị vệ sau lưng cũng đồng loạt tiến về phía trước một bước.
Vi Thừa Long gắt gao ôm lấy bụng, hai mắt trừng trừng, khí huyết không khoái, miệng há lại giương một hồi lâu mới phát ra âm thanh:
- Ta... Ta còn có thể đứng lên được...
- Lại phải chơi xấu?
- Ta có thể...
Vi Thừa Long run rẩy chống thân thể lên, nhưng trong bụng lại như dời sông lấp biển, đau đớn, khó chịu không nói ra được.
Hắn thực sự có chút không chịu nổi.
- Hắn đây vẫn không tính là chơi xấu?
- Hai lần!
Khương Phàm hô to với xung quanh.
- Chơi xấu! Chơi xấu!
- Cái thứ không biết xấu hổ!
Người của Nạp Lan gia lập tức kêu gào.
- Gào cái gì? Công tử chúng ta liền lập tức đứng lên!!
Người của Vi gia giận dữ mắng mỏ.
Đám người ở hai bên đường phố đều hai mặt nhìn nhau, đây là luận võ đứng đắn sao?
Cảm giác là lạ.
- Một quyền này, cũng không tính?
Khương Phàm ngồi xổm ở trước mặt Vi Thừa Long:
- Ngươi ăn viên thuốc, chúng ta lần nữa tới?
Vi Thừa Long lập tức từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên đan dược, há miệng nuốt vào, lúc này mới thở phào, đã ngừng lại đau đớn cuồn cuộn trong bụng.
- Lại đến!! Một lần cuối cùng!!
- Ngươi chỉ cần không đứng dậy được, coi như ta thắng!!
Khương Phàm lui đến mười mét bên ngoài.
- Đồ hỗn trướng.
Vi Thừa Long lau đi nước bọt nơi khóe miệng, hít sâu một ngụm khí lạnh, triển khai tư thế căm tức nhìn Khương Phàm.
- Chỉ cần không phải ngã xuống đất không dậy nổi, không coi là thắng. Đến, lại đến.
Khương Phàm lung lay bả vai, tiếp cận Vi Thừa Long:
- Đừng có lại ăn vạ, một quyền này, phân thắng thua. Không ai chơi xấu, là ngươi không nói rõ ràng.
Vi Thừa Long kích hoạt linh văn lên, linh lực trùng kích y phục.
Đường vân mặt ngoài y phục giống như đang sống lại, lưu động tại các nơi, phóng xuất ra cuồn cuộn khí tức, đem hắn bảo vệ vô cùng triệt để.
- Đến đây!!
Vi Thừa Long gào lớn một tiếng, đồng thời Khương Phàm nơi đó cũng lao tới.
Ầm ầm!
Liệt diễm phun trào toàn thân lao thẳng đến phía Vi Thừa Long.
Ngay tại lúc Vi Thừa Long chuẩn bị ngạnh kháng, trong chốc lát, liệt diễm dưới chân Khương Phàm nổ tung, đẩy hắn bay lên trời cao.
Khương Phàm bay lên nhanh chóng xoay chuyển, rơi xuống bên cạnh Vi Thừa Long.
- Ngươi… cái này không được...
Vi Thừa Long vừa muốn la lên.
Nắm đấm Khương Phàm bạo tạc đánh thẳng đến đầu Vi Thừa Long.
m thanh trầm đục!
Khương Phàm đánh trọng quyền vào bên trên y phục đang tỏa ra tia sáng.
Y phục lập tức nổ lên, Khương Phàm cưỡng ép chống cự lại trùng kích.
Nhưng, nơi này dù sao cũng là vị trí đầu, không có y phục ngăn đón, chỉ có thể dùng cường quang hộ thể chống cự.
Khương Phàm kích thích nắm đấm phát uy quyền sáo, chấn vỡ tia sáng, rắn rắn chắc chắc đánh vào trên đầu Vi Thừa Long
Vi Thừa Long chỉ cảm thấy đầu ông ông một tiếng, một cỗ ý thức trùng kích đau đớn giống như muốn nổ tung, trời đất quay cuồng, một vùng tăm tối.
Toàn trường lần nữa yên tĩnh.
Dưới ánh mắt quái dị của tất cả mọi người, Vi Thừa Long xoay một vòng ở tại chỗ, sau đó đập xuống đất.
Choáng!!
- Đây xem như ngã xuống đất không dậy nổi chưa?
- Ta thắng!! Ngươi, thuộc về ta!!
Khương Phàm đưa một tay bóp lấy cổ Vi Thừa Long, nhấc lên.
- Buông xuống!!
- Buông công tử chúng ta xuống!
Bọn thị vệ Vi gia nhao nhao gầm thét, phụ mẫu nó, đây là chuyện gì?!
Đã nói một quyền đổi một quyền mà?
Làm sao lại biến thành hỗn đản này dùng ba quyền đánh ngất công tử của bọn hắn.
Đây là công bằng quyết đấu gì, càng xem càng giống như đang trêu đùa!
- Nhiều người như vậy làm chứng, đừng có đùa. Hắn, là của ta!!
Khương Phàm kéo lấy Vi Thừa Long đi ra, bọn thị vệ Nạp Lan gia lập tức vây quanh tới, cảnh giác người Vi gia.
- Ta chỉ làm chuyện có nắm chắc. Thu thập loại rác rưởi này, ta rất am hiểu. Xử lý như thế nào, cứ theo cô nói.
Khương Phàm đem Vi Thừa Long đưa đến bên cạnh Nạp Lan Thanh Lạc.
Trong lòng Nạp Lan Thanh Lạc đã hết giận một chút:
- Thả đi, nhục nhã hắn cũng coi như xong, dù sao hắn cũng là nhi tử Vi Thiên Quân.
- Thả hắn? Chờ hắn tới giết ta, rồi hại cô?
- Giữ lại không được.
- Ngươi không xuống tay được, để ta.
Khương Phàm đột nhiên túm lấy đao của một vị thị vệ bên cạnh, bổ vào trên vai Vi Thừa Long.
Phốc phốc!
Huyết thủy vẩy ra.
Một cánh tay rơi xuống đất.
Vi Thừa Long run rẩy mấy lần, vì đau mà tỉnh lại.
Đám người trên đường dài thì hít một ngụm khí lạnh.
Làm thật sao?
Không thả mà chặt thật!
- Tên hổn đản ngươi...
Người của Vi gia gầm thét, mắt đỏ lên liền muốn xông lại.
- Đều cút trở về cho ta, ai dám lại đi tới phía trước, ta ở ngay trước mặt các ngươi bổ hắn. Nhớ kỹ, hắn là của ta, ta muốn giết liền giết, muốn phế liền phế. Nếu như ta là các ngươi, sẽ lập tức nghĩ biện pháp làm sao cầu xin ta tha thứ, làm sao chuộc người. Mà không phải ở chỗ này sủa inh ỏi.
- Chúng ta đi thôi!
Khương Phàm bắt lấy chân Vi Thừa Long, kéo người rời khỏi.
Bọn người Lữ Lương Nhân âm thầm hít một hơi, đủ hung ác.
Đám người oanh động!
Không hổ là Sát Lục Chi Hỏa, trong lòng lộ ra rõ huyết tính.
May mắn là thân mặc bạch bào của Luyện Đan sư, nếu không đây chính là một con dã thú.
Chương 284 Tên hỗn đản ngươi
Tên hỗn đản ngươi
Mặc dù Vi Thừa Long xác thực huyên náo quá mức, nhưng Nạp Lan Thanh Diệu nhục nhã hắn một trận thì được rồi, sao nhất định phải gặp Vi Thiên Quân?
Dù sao nếu thật muốn làm lớn chuyện, Thiên Hoa hội phản kích sẽ để cho Tử Vi thương hội chịu không nổi.
Sắc trời dần tối, Khương Phàm dựa theo ước định, đến trang viên đại hội Đan Tông.
Dinh thự Nạp Lan gia hoàn toàn phong tỏa lại, ai cũng không thấy được bên trong.
- Vi Thừa Long đâu?
Thường Lăng nhìn thiếu niên trước mặt, cũng không hiểu rõ hắn muốn làm gì.
Khương Phàm đụng đụng thanh đồng tiểu tháp trên cổ:
- Bên trong, đang la mắng ầm ĩ.
- Ngươi muốn xử lý hắn thế nào?
- Xử lý sạch.
Lông mày xinh đẹp của của Thường Lăng có chút tụ lại, có chút mâu thuẫn với loại khí tức sát phạt này, nhất là thiếu niên trước mặt này chỉ mới mười mấy tuổi.
Thế nhưng, đây là Sát Lục Chi Hỏa, trong lòng chảy xuôi huyết dịch giết chóc.
Ngươi và hắn bàn bạc nhân từ được sao?
Không thực tế.
- Ngươi đã hiểu rõ bí mật của Sát Lục Chi Hỏa sao?
Thường Lăng cân nhắc hỏi.
- Vấn đề nào?
- Sát Lục Chi Hỏa và Sinh Tử cảnh.
Thường Lăng rất muốn đem tên Nạp Lan Thanh Diệu này mang về Đan quốc, mặc dù hai chữ giết chóc khác với ý nghĩ của Đan quốc, nhưng Đan quốc bây giờ cần có một kẻ như thế này.
Chỉ là không biết quốc quân nghĩ như thế nào.
Khương Phàm trực tiếp nói ra ý mình
- Các cô sẽ không cho phép ta tiến vào Đan quốc.
Thường Lăng bỗng nhiên không hiểu ý của gia hỏa này.
- Chúng ta không cho phép, ngươi liền không có ý định tiến vào?
- Lần này ta đến chỉ muốn thử thái độ Đan quốc một chút, hiểu rõ tình huống của các cô như thế nào. Sau khi đại hội Đan Tông kết thúc, ta nghĩ ta sẽ về lại Tử Vi thương hội.
Khương Phàm nói đều tình hình thực tế.
Chương 285 Tên khốn kiếp
Thường Lăng nhìn thoáng qua Khương Phàm:
- Ngươi đang thử thăm dò thái độ của Đan quốc, hay là của hoàng thất?
- Tình cảnh Nạp Lan gia, cô rất rõ ràng.
Khương Phàm nói thẳng.
- Chúng ta đều muốn thử một chút. Nếu như Đan quốc thu ngươi thì sao?
- Ta đến Đan quốc!!
- Nếu như Kỳ Thiên điện thu ngươi?
- Ta cũng đi!!
- Hai bên cạnh tranh?
- Mặc dù không thực tế, nhưng nếu quả thật có một màn này, ta sẽ đến Kỳ Thiên điện.
- Lý do?
- Nạp Lan gia nếu là hợp tác cùng Đan quốc, hoàng thất còn không tức giận?
Khương Phàm cười nhạt.
Thường Lăng bỗng nhiên cảm giác tiểu gia hỏa mười ba tuổi vẫn rất thông minh.
- Ta rất hiếu kì, Nạp Lan Sóc lại có tính nhẫn nại như vậy, giấu ngươi ba năm.
- Ta mới mười ba, nếu như không phải tình thế bắt buộc, còn có thể giấu càng lâu. Thánh linh văn chính là một con dao hai lưỡi. Có thể thương người ngoài, cũng có thể làm bị thương chính mình. Ví dụ như... Khương gia.
Khương Phàm nhún nhún vai, cố ý nhắc đến Khương gia.
Thường Lăng nhớ tới Khương gia, trong lòng không khỏi hơi xúc động.
- Khương gia trấn thủ Bắc Cương hai trăm năm, không thẹn hoàng triều. Ta khâm phục nhất chính là huyết tính mà bọn hắn kéo dài hai trăm năm qua. Mỗi một thời đại đều dũng mãnh cường thế, mỗi một thời đại đều có thể trấn được trăm vạn thiết quân Bắc Cương. Bọn hắn tựa như là hùng sư, hùng cứ phương bắc, chống cự Đại Hoang.
- Nhưng, bọn hắn quá cường thế, cường thế đến mức một mực khống chế Bắc Cương, giống như độc lập với hoàng triều. Hoàng thất tự nhiên kiêng kị, mãnh thú Đại Hoang hai trăm năm từ khi không còn xông phá qua phòng tuyến đầu tiên, cũng làm cho hoàng thất cho rằng Đại Hoang đã không còn là Đại Hoang năm đó. Bắc Cương không còn cần một hùng sư như thế nữa. Cho nên hai mươi năm trước bọn hắn đã muốn biến Khương gia thành một con chó.
Thường Lăng lắc đầu, bây giờ ai cũng không rõ ràng Khương gia rời khỏi đối với Bắc Cương là phúc hay là họa.
Khương Phàm nghe được từ trong giọng Thường Lăng nói ra mấy phần tiếc nuối, trong lòng không khỏi có hảo cảm hơn:
- Ta muốn trịnh trọng nói xin lỗi với cô?
Thường Lăng kỳ quái nhìn hắn.
- Xin lỗi cái gì?
Khương Phàm hơi do dự, cố lấy dũng khí:
- Chuyện ngày đó là ta mạo phạm. Bất quá, cách tầng băng, ta nhìn cũng không phải quá rõ ràng.
Tâm tình bình tĩnh của Thường Lăng lần nữa nhấc lên gợn sóng, tựa như bị một khối đá đập ầm ầm đến, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Ta lúc ấy cũng không chú ý ở trên thân cô, không có nghiêm túc nhìn. Chuyện này, coi như cái gì đều không có phát sinh, được không?
Khương Phàm cảm giác cần phải giải thích rõ ràng, tránh cho có cái gì khúc mắc.
Thường Lăng khẽ mở môi đỏ, ôn nhu phun ra một chữ:
- Biến!
- Cô còn đang tức giận?
Khương Phàm vội vàng nói:
- Ta đoán ra được cô còn tức giận, cho nên mới giải thích, lại nói lời xin lỗi.
- Biến!!
- Ta chân thành nói xin lỗi, lại nói, ta chỉ là hài tử, vừa phát dục, không, chưa có phát dục.
- Biến ra ngoài!!
Thường Lăng đột nhiên thét to lên.
- Không có việc gì, không có việc gì.
Khương Phàm vội vàng đi ra, xua tay với những nữ thị vệ ở bên ngoài đang muốn xông tới.
- Tiểu thư nhà các ngươi, tính tình không tốt lắm.
Khương Phàm nói nhỏ.
Các nữ thị vệ quái dị nhìn Khương Phàm, các nàng đã bồi tiểu thư mười mấy năm nay liền chỉ hai lần nghe tiểu thư nói chuyện lớn tiếng.
Lần đầu tiên là ở suối nước nóng. Lần thứ hai, chính là bây giờ!
- Ai, không đúng.
Khương Phàm lại đẩy cửa ra, nhìn Thường Lăng má ngọc ngậm sương bên trong nói:
- Đây là... Gian phòng của ta.
Thường Lăng nhắm đôi mắt xinh đẹp, bình phục lại tâm tình.
- Ta không muốn được nghe lại chuyện kia, dù là một chữ cũng đều không được!
- Yên tâm, ta không truyền ra ngoài.
Dù sao Khương Phàm vẫn phải nói xin lỗi, có chấp nhận hay không phải xem nàng.
- Không có lệnh của ta, không nên rời khỏi trang viên.
Thường Lăng rời phòng, không muốn lại nhìn thấy hắn.
- Nữ hài xinh đẹp, hình như tính tình cũng không quá tốt. Vẫn là Uyển Nhi nhà chúng ta tốt nhất.
Khương Phàm lắc đầu đóng cửa lại.
Đêm khuya!
Thị vệ Vi gia thực sự kìm nén không được nên đã xông vào dinh thự Nạp Lan gia, gây nên hai bên kịch liệt xung đột.
Tử thương vượt qua hơn hai mươi người!
Hoàng thất võ viện ra mặt cưỡng ép điều tiết.
Kết quả, Vi Thừa Long không ở trong dinh thự.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về hướng trang viên đại hội Đan tông, nhưng bọn hắn có gấp như thế nào đi nữa thì cũng không dám tới đó làm càn.
- Chúng ta muốn gặp Thường Lăng Tông Sư! Điều kiện tùy các ngươi, chỉ cần chúng ta có thể gặp một lần.
Sáng sớm hôm sau, bọn thị vệ Vi gia gom lại ở ngoài trang viên.
- Không thấy.
Các hộ giả Đan quốc lạnh lùng giằng co với bọn hắn.
Trong này tất cả đều là Luyện Đan sư sắp đi Đan quốc, đều đang tu dưỡng chuẩn bị, tuyệt đối không thể bị quấy rầy. Bọn hắn càng sẽ không để phân tranh phía ngoài xuất hiện trong trang viên.
- Chúng ta muốn gặp thì sao?
Sở Uyên đi đến phía trước.
- Không được!
Các hộ giả đã sớm có chỉ thị, bất kỳ người nào cũng không được gặp.
- Người chúng ta muốn gặp, chưa từng không gặp được. Các ngươi đi thông báo Thường Lăng đi, liền nói chúng ta muốn gặp nàng.
Lục Tử Ngâm cũng đi đến phía trước.
- Không được!! Ai cũng không được gặp!
Thái độ của những thủ vệ Đan quốc vô cùng cường ngạnh.
- Vậy liền mời Nạp Lan Thanh Diệu đi ra.
- Không mời nổi.
- Các ngươi chính là mấy tên giữ cửa, thật xem mình là một nhân vật rồi sao, nhanh đi thông báo cho ta!
Sở Uyên tức giận, dựa vào thân phận bản thân, coi như cự tuyệt cũng hẳn là Thường Lăng đi ra.
Đúng vào lúc này, từng tiếng gào thét rung động phố dài, tình cảnh hỗn loạn lập tức an tĩnh.
Cuối trên phố dài xuất hiện hai đầu hùng sư thần tuấn khổng lồ. Trên lưng bọn chúng có chở một vị đại tướng kim giáp, khí thế như biển, mắt như kim dương, cường đại áp bách tràn ngập phố dài.