-
Chương 241-245
Chương 241 Giận Dữ Mắng Mỏ
Chợt nhìn kỹ lại thấy có chút giống Khương Hồng Võ, tuy rất trẻ trung, thoạt nhìn cũng chỉ chừng hai mươi tuổi.
- Nghị nhi, đây là cô cô của ngươi.
Khương Hồng Võ giới thiệu nữ tử bên cạnh.
- Tiểu gia hỏa thật đúng là làm người ta giật mình.
Khương Tuyền âm thầm lấy làm kỳ quái.
Mặc dù biết Khương Phàm có thân thế không đơn giản nhưng thật không nghĩ đến hắn lại quá không đơn giản như hiện tại.
Không chỉ là Thánh phẩm Thú linh văn, còn học được luyện đan rồi?
- Cô cô?
Khương Phàm vội vàng hành lễ, lại nhịn không được mà nhìn thêm chút, còn trẻ như vậy sao?
- Lần này cô cô ngươi tới là có chuyện muốn thương lượng với ngươi.
- Chuyện gì?
Khương Phàm chú ý tới sắc mặt Khương Hồng Võ có chút lạ kỳ, còn có sắc mặt của bọn người Dạ An Nhiên cũng không được tự nhiên.
Khương Tuyền mang theo nụ cười trên mặt đi đến trước mặt Khương Phàm:
- Ngươi biết Vô Hồi thánh địa không?
- Biết chứ.
- Cô cô ngươi là ta đây ở trong Vô Hồi thánh địa, là đệ tử chân truyền của một trong bảy đại túc lão Ngụy Thiên Thu, cũng là một trưởng lão của Vô Hồi thánh địa.
Khương Phàm lập tức trừng to mắt.
Vô Hồi thánh địa?
Vị cô cô này vậy mà đã là môn hạ của thánh địa?
Biểu hiện của bọn người Dạ An Nhiên đều trở nên rất không tự nhiên, tuyệt đối không nghĩ tới Khương Hồng Võ lại còn có một muội muội đến từ Vô Hồi thánh địa. Tin tức này nếu như truyền ra, không biết sẽ khiến oanh động bao lớn. Ai còn dám nói bọn hắn chó nhà có tang, ai còn dám kêu gào đòi đem đánh bọn hắn ra khỏi La Phù sơn mạch?
- Uyển Nhi đều ở thánh địa?
Khương Phàm khó có thể tin được, lại không nhịn được cười khổ.
Lúc đó trong thành Bạch Hổ, nếu như Vương gia nói thêm mấy chữ nữa, hắn cũng không trở nên lo lắng mấy tháng như thế.
- Mọi người đều tốt, ngươi không cần lo lắng. Không bao lâu nữa bọn hắn sẽ đến Thiên Sư tông. Hôm nay ta tới là truyền lệnh của thánh địa, mang ngươi trở về.
Sau khi Khương Tuyền tận mắt thấy Khương Phàm, càng hy vọng đem hắn mang về.
Hạt giống tốt thế này chỉ có thánh địa mới có thể nuôi dưỡng tốt được. Để ở bên ngoài thực sự thật rất đáng tiếc.
- Lệnh? Có ý gì?
- Thánh địa nguyện ý tiếp nhận ngươi, bồi dưỡng ngươi. Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử cao quý của thánh địa.
Khương Tuyền nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Phàm.
Khương Hồng Võ mặc dù không muốn nhưng cũng lại mừng thay cho hắn:
- Nghị nhi, ngươi có tư cách đến thánh địa, thiên phú của ngươi cũng hẳn là thuộc về thánh địa. Có cô cô ngươi ở nơi đó bảo bọc, thánh địa nhất định sẽ bồi dưỡng ngươi thật tốt.
- Chúc mừng. Thánh địa ở các phương diện đều vượt xa các tông tại La Phù, nơi đó nhất định có thể đem toàn bộ tiềm lực của ngươi kích phát ra hết.
Dạ An Nhiên thần sắc ảm đạm, lại cố gắng vui cười.
Thánh địa đòi người, ai dám không nghe.
Huống chi, đây là vinh quang đến cỡ nào.
- Vương gia và mọi người thì sao?
Khương Phàm rất mẫn cảm, trước đó nói bọn người Uyển Nhi trở về, bây giờ còn nói mang mình đi?
- Bọn hắn sẽ ở lại Thiên Sư tông.
- Vì sao?
- Thánh địa có quy củ, không được nhúng tay sự vụ nước khác. Hiện tại bọn hắn đã trực tiếp đối kháng với hoàng thất, còn bị Lang Gia quốc truy nã, nếu như thánh địa lại giữ bọn hắn lại, chẳng khác nào làm trái quy tắc.
Khương Tuyền rất bất mãn những quy củ này, nhưng... Thân ở thánh địa, nàng đương nhiên sẽ vô cùng rõ ràng một vài quy củ, và việc phải đối mặt nếu phá hư quy củ.
Bất quá, bọn người ca ca rời khỏi cũng tốt. Ở lại nơi đó cũng sẽ luôn có cảm giác ăn nhờ ở đậu, mình chỉ có thể chiếu cố nhất thời, bọn hắn cũng không có khả năng vĩnh viễn ở tại nơi này. Còn không bằng sớm rời khỏi, tại La Phù sơn mạch này tự do tự tại mà sinh sống. Có Thiên Sư tông trợ giúp, Khương gia có chỗ ăn chỗ ở, tùy tiện náo tùy tiện điên.
Chờ qua mấy năm, trực tiếp khai tông lập phái, trở thành một trong mười tám tông môn.
- Dọn dẹp một chút, chúng ta lập tức xuất phát.
Khương Tuyền không kịp chờ đợi để mang Khương Phàm về thánh địa.
Nàng đã có thể tưởng tượng đến dáng vẻ đám lão gia hỏa kia vây quanh Khương Phàm tranh đến khí thế ngất trời.
Khương Phàm lắc đầu:
- Ta không đi thánh địa, Vương gia ở đâu ta ở đó.
- Ngươi không có khái niệm gì đối với thánh địa, chờ ta giới thiệu cho ngươi, ngươi sẽ mong đợi. Yên tâm đi, cũng không phải không để cho ngươi trở về, ngươi tùy thời có thể đến đây gặp bọn hắn.
- Ta không đi.
Khương Phàm vẫn lắc đầu.
Khương Hồng Võ nói:
- Nghị nhi, đây chính là cơ hội tốt, có thể thay đổi vận mệnh cả đời ngươi.
- Vận mệnh của ta không ở thánh địa!
Khương Phàm rất quả quyết một câu, để đám người hai mặt nhìn nhau.
Khương Tuyền khẽ nhíu mày:
- Nghị nhi, ngươi nhưng phải suy nghĩ kỹ càng. Cơ hội như vậy, người khác... Sẽ liều mạng tranh thủ.
- Ta rất rõ ràng, ta không đi thánh địa.
Khương Phàm vẫn lắc đầu.
Một thánh địa không được nhúng tay sự vụ liền trực tiếp làm gãy mất đi suy nghĩ trong hắn.
Hắn phải bồi Khương gia nghênh chiến Lang Gia quốc, có thể nào lại để Vương gia một mình chiến đấu.
Mà, loại nơi như thánh địa kia, nhìn như tôn quý cao lớn, nhưng một khi tiến vào, cả một đời có thể sẽ bị nhốt chặt.
Hắn khát vọng là tự do, càng hy vọng đi đến thế giới rộng lớn hơn.
Hắn, không thuộc về thánh địa.
Khương Tuyền quay đầu nhìn Khương Hồng Võ, để hắn khuyên nhủ Khương Phàm.
Khương Hồng Võ trầm mặc một lát:
- Cho Nghị nhi thời gian mấy ngày.
- Nghị nhi, cô cô ta không phải ép buộc ngươi, mà đây quả thật là quan hệ đến cả đời ngươi. Võ pháp, mặc dù Khương gia chúng ta có Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, Thiên Sư tông cũng có rất nhiều, nhưng kém xa một phần mười của thánh địa.
- Thuật luyện đan, ngươi càng cần thuật luyện đan vô cùng ưu tú hơn mới có thể không cô phụ Thánh Hỏa của ngươi. Thú linh văn, Thiên Sư tông bồi dưỡng không nổi Thánh phẩm Thú linh văn, chỉ có Vô Hồi thánh địa mới có tư cách kia.
Khương Tuyền rất nghiêm túc nhắc nhở Khương Phàm.
Chương 242 Cô Cô, Đắc Tội (1)
Dạ An Nhiên khuyên nhủ.
- Ngươi tiến vào thánh địa liền có thể rời xa hỗn loạn trong các tông môn La Phù, toàn lực toàn ý tu luyện võ pháp và thuật luyện đan, ta cũng hi vọng ngươi có thể thận trọng cân nhắc.
Khương Phàm đưa tiễn bọn hắn, tiếp tục luyện hóa Thanh Thần Đan.
- Ngươi kỳ thật có thể đi thánh địa. Chu Tước Yêu Hỏa của ngươi nhất định ngươi không có khả năng dừng lại loại nơi như La Phù này. Nơi đó sẽ để cho ngươi thấy một thế giới không giống với bất cứ đâu.
Linh hồn Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.
Khương Phàm định thần luyện chế đan dược, thuận miệng nói:
- Trước khi xác định Khương gia tuyệt đối an toàn, ta, nơi nào cũng đều không đi.
- Thánh địa là con đường lên trời ngươi phải đi qua. Bỏ lỡ cơ hội lần này, tương lai ngươi rất có thể sẽ có rất nhiều đường quanh co. Ta là người từng trải, cũng hi vọng ngươi có thể thận trọng cân nhắc.
Linh hồn Đan Hoàng nói lời thấm thía.
Khương Phàm không nói nữa, tiếp tục cô đọng lấy đan dược.
Đêm khuya ngày thứ hai, một viên Thanh Thần Đan cuối cùng thành hình.
Khương Phàm không lo được nghỉ ngơi, lại lập tức chạy đi tìm Khương Hồng Võ.
- Đã suy nghĩ kỹ rồi sao?
Khương Hồng Võ đang cùng Khương Tuyền trò chuyện ở trong sân, nhìn thấy Khương Phàm tới bọn hắn đều đứng lên.
- Phụ thân, ta có chuyện thương lượng với người một chút.
Khương Phàm gọi Khương Hồng Võ đến trong phòng nói.
- Phải khuyên nhủ hắn cho tốt! Nhất định phải để cho hắn đi thánh địa! Chờ hắn tiến vào thánh địa, thu hoạch được vị trí cao hơn, coi như không thể nhúng tay chuyện La Phù, cũng có thể dưới tình huống đặc thù, bảo đảm huyết mạch Khương gia. Qua mấy năm, chúng ta liên thủ, còn có thể đưa Uyển Nhi vào đi.
Khương Tuyền lập tức nhắc nhở Khương Hồng Võ.
- Hắn sẽ đi thánh địa.
Khương Hồng Võ vừa muốn đi vào.
Khương Tuyền lại giữ chặt hắn:
- Ta thấy thân thể huynh cũng không tệ lắm, thừa dịp còn không có thoái hóa, tranh thủ thời gian cưới thêm một người nữa, sinh thêm hài tử, tư chất có thể tới lục phẩm, ta cùng Nghị nhi cũng có thể đưa hắn vào đi.
- Tránh ra!!
Khương Hồng Võ hất Khương Tuyền ra, đi vào gian phòng.
- Nghị nhi...
Khương Hồng Võ vừa muốn mở miệng.
Khương Phàm lại hỏi trước:
- Phụ thân, ngài dùng đan dược chưa.
- Đúng vậy, thánh văn.
Trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của Khương Hồng Võ khó lộ ra được dáng tươi cười cởi mở.
Thánh văn, thời gian qua đi hai trăm năm, rốt cuộc bây giờ cũng xuất hiện trên thân tử tôn trực hệ.
Mặc dù là cưỡng ép thúc thăng, nhưng thánh văn chính là thánh văn.
Sau khi hắn chết, hẳn là có tư cách đi gặp các tổ tông.
- Ngài thăng hoa đến thánh văn, có phải hay không lại càng dễ vượt qua Sinh Tử cảnh?
Khương Phàm được Yến Khinh Vũ cẩn thận giải thích qua Sinh Tử cảnh.
Sau khi bước vào cảnh giới này, thực lực sẽ chợt mạnh chợt yếu mà thay đổi, thời gian càng lâu thì càng kịch liệt. Một mực đến ba năm sau, thực lực thậm chí sẽ đạt tới mỗi ngày thay đổi ba lần, thời điểm yếu thì vô cùng suy yếu, thời điểm mạnh thì toàn thân muốn nổ tung.
Ba năm này nếu như có thể đột phá liền có thể đến niết bàn trùng sinh. Nếu như không thể đột phá, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Nói cách khác, Khương Hồng Võ chỉ có tuổi thọ không đủ ba năm nữa.
Khương Phàm trầm mặc một lát, nói:
- Thực lực biến hóa xác thực đã vững vàng hơn rất nhiều, nhưng tình huống cụ thể, còn phải từ từ quan sát.
Tổng thể mà nói là, cơ hội lục phẩm linh văn vượt qua Sinh Tử cảnh chưa tới một phần, Thánh phẩm linh văn lại có thể cao tới ba phần.
Mặc dù cơ hội ba phần ít đến thương cảm, nhưng Khương Hồng Võ đã rất hài lòng.
Kỳ thật có thể tiến vào Thánh linh văn, lại có thể tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, đừng nói sống ba năm, coi như sống nửa năm, hắn chết cũng không hối tiếc.
Nếu như có thể đột phá, hắn đương nhiên sẽ toàn lực ứng phó.
Nếu như không thể lại đột phá, hắn sẽ nghĩ biện pháp trà trộn vào Hoàng thành Lang Gia, tại thời khắc thực lực đỉnh phong nhất này, giết vào hoàng cung, chết cũng thống khoái.
- Phụ thân, ta nghĩ đến một kế hoạch. Có thể trước khi hoàng thất Lang Gia xuất thủ với chúng ta, đâm bọn hắn một đao trước.
- Kế hoạch gì?
- Tây Cương không phải có Nạp Lan gia sao? Thông qua thương hội bọn hắn, tiến cử ta đến Đan quốc!
- Cái gì?
Khương Hồng Võ cau chặt lông mày.
Bình thường có cỗ khí thế không tức giận, giờ phút này lại sầm mặt, ngay cả Khương Phàm đều cảm nhận được áp lực.
- Sơ bộ kế hoạch là, ta tham gia đại hội Đan Tông, gây ra phong ba, hấp dẫn Đại hoàng tử xuất hiện. Sau đó, bắt!
Khương Phàm đã luyện đan dược tốt, chỉ chờ thôn phệ Sát Lục Chi Hỏa. Chờ thay đổi màu sắc hỏa diễm liền có thể ngụy trang thân phận, lấy thánh văn hoàn toàn mới, oanh động đại hội Đan Tông.
- Hồ đồ!!
Khương Hồng Võ quát lớn một tiếng, chấn động đến cả cái bàn uống trà trong phòng đều nhảy mấy lần.
Khương Phàm vội vàng giải thích:
- Lang Gia quốc chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta, chúng ta muốn phản kích chỉ có thể ra tay bất ngờ.
- Ngươi là Thánh linh văn, ngọn lửa của ngươi là màu vàng, chỉ cần ngươi đến Tây Cương bây giờ thì ngươi chính là con mồi của tất cả mọi người! Cái này không gọi ra tay bất ngờ, cái này gọi chán sống!
Khương Hồng Võ nghiêm túc răn dạy.
Tiếng Khương Phàm đều cao hơn mấy phần:
- Ta có thể thay đổi màu sắc hỏa diễm, bọn hắn không nhận ra được là ta.
- Ngươi thay đổi được màu sắc, không thay đổi được bản chất. Một khi bị phát hiện, hậu quả sẽ như thế nào? Không được! Nghĩ cũng đừng nghĩ!! Ngươi nhất định phải tiến vào thánh địa!
Khương Hồng Võ trước đó còn có chút do dự, đến cùng có nên đưa Khương Phàm đi thánh địa hay không, bây giờ đi cũng phải đi mà không đi cũng phải đi.
Đứa nhỏ này có chút điên cuồng.
- Kế hoạch này của ngươi chỉ muốn ra tay bất ngờ nhưng lại không nghĩ tới an toàn của chính ngươi, càng không có nghĩ tới một khi ngươi bại lộ, Nạp Lan gia tộc phái ngươi đi sẽ gặp phải cái gì.
Khương Hồng Võ cảm giác ngữ khí rất nặng, nhưng tuyệt đối không thể để cho Khương Phàm hồ đồ như vậy.
Chương 243 Cô Cô, Đắc Tội (2)
Khương Phàm còn đang kiên trì:
- Nếu như Nạp Lan gia thông minh liền sẽ nghĩ đến hoàng thất sớm muộn cũng sẽ ra tay với bọn họ. Chủ động rút khỏi mới có thể bảo toàn thực lực, bằng không bọn hắn chính là Khương gia kế tiếp.
- Đừng nói nữa!
- Ta sẽ nghĩ biện pháp ứng phó Lang Gia quốc. Ngươi còn nhỏ, tinh lực phải đặt ở trên võ pháp, không cần quan tâm những chuyện này. Mặc dù có đôi khi ta sẽ mạo hiểm, nhưng đó là bất đắc dĩ, cũng không phải ưa thích mạo hiểm.
- Ngươi lại nhớ kỹ một câu của ta, bất cứ chuyện gì, trên chiến lược có thể mạo hiểm, nhưng trên chiến thuật thì nhất định phải bảo thủ.
Khương Hồng Võ lại nghiêm túc nhắc nhở.
Đứa nhỏ này từ nhỏ trưởng thành trong Đại Hoang, luyện thành tính cách cứng cỏi, phong cách làm việc cũng trở nên tàn nhẫn. Tích lũy tháng ngày liền sẽ thúc đẩy ý thức ưa thích mạo hiểm cược mệnh.
Tuy nhiên, Nghị nhi còn nhỏ, có thể uốn nắn.
Thánh địa hẳn là có thể dạy dỗ tốt cho hắn.
Khương Phàm trầm mặc một lát, lại nói.
- Người muốn hợp tác cùng Thiên Sư tông, giúp Thiên Sư tông trở lại vị trí Tam Tôn, sau đó lấy danh nghĩa Khương gia, sáng tạo tông môn hoàn toàn mới, đứng hàng mười tám tông. Cứ như vậy, Khương gia có thể có thể bảo toàn, cũng có thể đối kháng cùng Lang Gia quốc.
- Không sai, sơ bộ kế hoạch sẽ là như thế. Ta đã nói qua với Dạ Thiên Lan, Khương gia sẽ dùng thời gian năm năm, vô điều kiện phối hợp duy trì Thiên Sư tông. Năm năm sau, Khương gia sẽ rời khỏi Thiên Sư tông, khai tông lập phái, cùng Thiên Sư tông ký hiệp nghị kết liên minh vĩnh cửu.
Khương Hồng Võ sớm đã nói với Dạ Thiên Lan những lời này, cũng bỏ đi lo lắng cho Dạ Thiên Lan.
Khương gia bọn hắn tuyệt đối sẽ không là tu hú chiếm tổ chim khách, mưu toan xâm chiếm Thiên Sư tông, mà sau khi hợp tác sẽ liền rời khỏi, sau đó trở thành vĩnh viễn là bằng hữu.
- Phụ thân, Đại hoàng tử mang theo Tây Cương xâm lấn La Phù, nhất định có nội ứng! Có đảm bảo lại có nguyên nhân làm như vậy, thật chỉ có thể là như thế. Nếu như bọn hắn ẩn nấp, thật không thể điều tra tới cùng là ai đâu. Nhưng bọn hắn chủ động tạo dư luận, đem vấn đề nhắm ngay Thiên Sư tông, đối tượng khả nghi cũng chỉ có một, Thiên Cương tông! Nếu Thiên Cương tông hợp tác cùng hoàng thất, La Phù này sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Hoàng thất hoàn toàn có thể ở ngoài vạn dặm vận hành La Phù, lợi dụng tình thế phức tạp nơi này, mai táng Khương gia chúng ta. Muốn đề cử Thiên Sư tông đến vị trí Tam Tôn chỉ có thể là trên đại hội La Phù năm năm sau xác định. Năm năm, chúng ta có thể chống đỡ hoàng thất và La Phù cùng hai mặt giáp công sao?
- Không thể!
- Ngài nói chiến thuật phải bảo thủ, chiến lược có thể mạo hiểm!
- Đề nghị của ta chính là, trên chiến thuật, Khương gia phối hợp Thiên Sư tông, vững bước phát triển, nghênh chiến La Phù uy hiếp. Trên chiến lược, ta tiến vào Lang Gia quốc, mạo hiểm tìm cơ hội!
Khương Phàm cúi đầu, bình tĩnh nói ra phân tích của mình, đưa ra đề nghị của mình.
Hắn không phải có ý nghĩ hão huyền, hắn đã nghĩ sâu tính kỹ.
Hắn đương nhiên biết tiến vào Lang Gia quốc nguy hiểm, nhưng nếu như có thể tìm được cơ hội, mạo hiểm lớn hơn nữa đều đáng giá.
Trong lòng Khương Hồng Võ cũng dần dần bình phục, nhíu mày nhìn Khương Phàm gần ngay trước mắt.
Thiên Cương tông?
Hắn vậy mà lại có thể liên tưởng đến việc này?
Hắn mới mười ba tuổi!
Đứa nhỏ này luôn có thể mang đến cho người ta ngạc nhiên to lớn.
Thế nhưng......
Càng như vậy, Khương Hồng Võ càng không thể để cho Khương Phàm mạo hiểm.
Thành công, tất nhiên có thể phản kích hoàng thất, cũng nắm giữ quyền chủ động nhất định.
Nếu như thất bại, Khương Phàm sẽ chết trong tay hoàng thất, hoặc trở thành vũ khí của hoàng thất để ngăn cản Khương gia.
Bảo bối lớn nhất bây giờ của Khương gia chính là Khương Phàm.
- Ta sẽ làm theo chiến thuật, bất kể có phải Thiên Cương tông hợp tác cùng hoàng thất hay không, chúng ta đều có thể ứng phó! Ta sẽ mạo hiểm theo chiến lược, cụ thể làm thế nào, chúng ta sẽ chờ cơ hội. Ngươi, nhất định phải đi theo cô cô ngươi đến thánh địa.
Khương Hồng Võ kiên quyết thái độ.
- Phụ thân, ta không muốn...
- Nghị nhi!
Khương Hồng Võ chặn ngang hắn, vô cùng nghiêm túc nói.
- Ngươi mặc dù không phải do ta sinh ra, nhưng ta chưa xem ngươi như người ngoài. Đại ca nhị ca ngươi bọn hắn đều đã chết, ngoại trừ Uyển Nhi, ta chỉ còn có ngươi. Ta bây giờ là Sinh Tử cảnh, rất có thể sống không quá ba năm. Nếu như ngươi trong ba năm này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta, chết không nhắm mắt. Còn nữa, Diêm lão lúc nào cũng có thể trở về, nếu như ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, ta làm sao bàn giao với lão nhân gia ngài. Nghị nhi, lần này, nghe ta, được không??
Khương Phàm trầm mặc một lát, nhẹ gật đầu:
- Được, ta đi thánh địa.
Khương Hồng Võ thở phào, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
- Dạ An Nhiên nói rất đúng, thiên phú của ngươi rất cao, không nên đem tinh lực lãng phí ở La Phù và bên trên âm mưu quỷ kế của hoàng thất, võ pháp cùng đan thuật mới là con đường của ngươi. Ta cùng Khương gia nguyện ý cung cấp bất kỳ trợ giúp nào cho ngươi, nhưng... Chúng ta tuyệt đối không hi vọng trở thành gánh nặng của ngươi.
Khương Phàm rời phòng, nói với cô cô bên ngoài:
- Ta đi thánh địa.
- Lúc này mới đúng, cô cô vì muốn tốt cho ngươi.
Khương Tuyền nở nụ cười xinh đẹp, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn.
- Khi nào chúng ta rời đi?
Khương Phàm thở sâu, cũng lộ ra mấy phần tươi cười.
- Chờ bọn người Uyển Nhi đến, chúng ta sẽ xuất phát.
- Cô cô, ta có một thỉnh cầu.
- Ngươi nói đi, chỉ cần không ngoài khả năng, ta đều có thể thỏa mãn.
- Ta muốn để càng nhiều người biết, ta được thánh địa mang đi.
- Cái này...
Khương Tuyền có chút khó khăn.
Thánh địa đuổi Khương gia đi là bởi vì Khương Hồng Võ chọc giận Lang Gia quốc, điểm ấy là thánh địa muốn để thiên hạ nhìn thấy thái độ của bọn hắn. Thánh địa thu nhận Khương Phàm là coi trọng thiên phú, mấy tổ chức còn lại bên thánh địa hẳn là có thể hiểu.
Nếu như gióng trống khua chiêng tuyên truyền, không khỏi...
- Ta muốn để La Phù và hoàng thất bởi vì ta đến thánh địa mà có chút kiêng kị, chí ít không còn quá trắng trợn.
Khương Tuyền trầm mặc một lát:
- Được, ta sẽ truyền tin tức ra.
Chương 244 Cô Cô, Đắc Tội (3)
- Vậy ta về trước đi, nói lời tạm biệt với các bằng hữu.
- Được rồi, đi thôi.
Khương Tuyền xoa xoa đầu Khương Phàm, cười nói:
- Tin tưởng ta, ngươi sẽ thích thánh địa.
Khương Phàm gật gật đầu, rời khỏi sân nhỏ.
Khương Tuyền nhìn bóng lưng Khương Phàm đang rời khỏi:
- Người, ta mang đi, Khương gia sau này còn phải nhờ vào Thiên Sư tông. Phải phối hợp với người ta thật tốt.
- Có bọn người Yến Tranh Côn Bác giúp đỡ, Khương gia sẽ không xuống dốc. Nhưng...
- Nhưng cái gì?
- Muội phải cam đoan với ta, nhất định phải mang Khương Phàm về Vô Hồi thánh địa.
- Cái này còn cần cam đoan?
- Ta sợ hắn ở nửa đường chạy mất!
- Có ý gì?
- Tóm lại là muội nên lưu ý chút.
Khương Phàm trở lại sân nhỏ, bắt đầu tu luyện.
Đầu tiên là dùng thời gian nửa ngày thuần thục 'Thương Nhật Băng Quyền' lấy được từ chỗ Song Đầu Cự Tích. Sau đó bắt đầu nghiên cứu Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền quyền thức thứ tư —— Liệp Lang Quyền.
Thức đầu tiên - Mãnh Hổ Quyền, chú trọng tốc độ tiến công cùng uy lực bạo kích.
Thức thứ hai - Cự Tượng Quyền, chú trọng chính là thời khắc va chạm phóng thích ra cực hạn.
Thức thứ ba - Cự Mãng Bàn Thiên, chú trọng chính là tập kích cùng khống chế phá cục của kẻ địch.
Thức thứ tư Liệp Lang Quyền, thì giống như đàn sói giống vây công cùng đánh giết. Một quyền này nhất định phải trong thời gian rất ngắn liên tiếp phóng thích, đánh ra ba đạo Hỏa Lang trở lên. Số lượng Hỏa Lang càng nhiều thì tấn công càng mạnh.
Khương Phàm lấy ra rất nhiều dược liệu từ Dược sơn, bắt đầu luyện tập.
- Ngươi muốn đi Lang Gia quốc sao?
Linh hồn Đan Hoàng than nhẹ.
Không biết nên nói đứa nhỏ này chấp nhất hay tự cho là đúng.
Chuyện này với chuyện lôi đài luận võ hay là mạo hiểm trong rừng đều hoàn toàn không phải một chuyện.
Hắn cần đối mặt chính là người.
Người sống sờ sờ, những kẻ càng đáng sợ hơn.
Cần nhìn mặt mà nói chuyện, cần tùy ý ứng biến, cần một mình đối mặt đủ loại tình huống nguy hiểm.
Hắn chỉ mới mười ba tuổi mà thôi.
- Ta không làm cá chậu chim lồng, ta cần trưởng thành. Điểm nguy hiểm ấy ta cũng không dám đối mặt, ta làm thế nào để có thể đi lên con đường Võ Đạo càng cao hơn được. Ta, đã quyết định.
Khương Phàm khẽ nói, thái độ tuyệt đối.
…
Đại hội La Phù kết thúc, Dạ Thiên Lan trở về Thiên Sư tông.
- Thiên Cương tông còn chưa tới chuộc người? Vẫn rất bình thản.
Khương Hồng Võ đứng trong thiết lao nhìn vị Tam trưởng lão Thiên Cương tông trong thiết lao sắc mặt tái xanh.
- Ngươi tạm giam hắn mấy ngày rồi?
Dạ Thiên Lan dở khóc dở cười.
Một cái ghế liền bắt một vị trưởng lão.
Vị Khương vương này làm việc đúng là có khí phách.
Thiên Cương tông khẳng định sẽ không dùng tiền chuộc người, nhưng bọn hắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp khiến cho Thiên Sư tông giao người.
Khương Hồng Võ nói:
- Chụp hắn không phải mục đích, ta muốn từ trong miệng của hắn nạy ra chút tin tức.
- Ngươi hoài nghi Thiên Cương tông đang quấy phá?
Sắc mặt Dạ Thiên Lan ngưng trọng lên.
Đại hội La Phù đưa ra quyết nghị, trước tiên điều tra nội ứng, chỉnh đốn La Phù, sau bàn lại phản kích đối với Tây Cương.
Bây giờ Thiên Sư tông là mục tiêu hoài nghi chủ yếu. Thượng Thanh tông một lần nữa tuyển cử tông chủ mới, cũng nhắm vấn đề ngay bọn hắn. Ngay cả việc hắn đưa Dạ An Nhiên đến Lang Gia quốc ba năm đều thành chứng cứ cho các tông chỉ trích hắn cấu kết Lang Gia.
- Chúng ta muốn điều tra cũng chỉ có thể ra tay từ Thiên Cương tông.
Khương Hồng Võ nói:
- Nếu như ngươi yên tâm, giao vị Tam trưởng này lão cho ta.
Dạ Thiên Lan lắc đầu:
- Nếu như chúng ta dùng hình tra tấn, Thiên Cương tông có thể chỉ trích chúng ta là nghiêm hình bức cung, các tông cũng sẽ không tán thành kết quả chúng ta thẩm vấn.
- Bất luận kết quả như thế nào, chúng ta cũng không công bố với bên ngoài, tự mình rõ ràng là được. Nếu thật là Thiên Cương tông, chúng ta tìm chứng cứ. Nếu như không phải Thiên Cương tông, chúng ta tìm kiếm mục tiêu khác.
Khương Hồng Võ có một trực giác, nội ứng rất có thể chính là Thiên Cương tông.
Nhưng... hắn không nghĩ ra Thiên Cương tông lấy lực lượng ở đâu ra để khiêu khích quy tắc La Phù sơn mạch, khiêu khích Vô Hồi thánh địa.
- Giao cho ngươi. Đừng giết chết hắn.
Dạ Thiên Lan cuối cùng vẫn đồng ý.
- Thương Minh, chiếu cố hắn thật tốt.
Khương Hồng Võ phân phó với đội trưởng Huyết Ngục sau lưng.
Thương Minh đẩy cửa nhà lao ra, đi vào lồng giam.
- Đồ hỗn trướng! Ta là trưởng lão Thiên Cương tông, các ngươi coi ta là cái gì rồi? Coi như ta đã phá hủy các thứ, cũng không thể đưa ta tới trong cái lồng giam hôi thối này. Gọi Dạ Thiên Lan tới cho ta! Lập tức! Lập tức!!
Tam trưởng lão rốt cuộc cũng thấy có người tiến vào, đứng dậy giận dữ mắng mỏ một trận.
Thương Minh xốc mặt nạ lên, lộ ra một gương mặt trắng bệch như tờ giấy, linh văn trên trán cực kỳ bắt mắt.
Là một cái răng nanh.
Răng nanh sắc nhọn, toàn thân như máu.
Phía dưới còn có văn ấn hình giọt máu, giống như là răng nanh đang rỉ máu.
- Ngươi là ai?
Trong lòng Tam trưởng lão run lên, cảm nhận được một đoạn khí lạnh không hiểu được, đây là linh văn gì?
Không chỉ là chưa thấy qua, càng là chưa từng nghe thấy.
- Linh văn, Huyết Lão Nha! Ta, có thể để hài cốt toàn thân ngươi, đứt gãy từng đốt xương. Ta, có thể rút ra toàn bộ máu tươi trong thân thể ngươi, trong một giây trước sắp chết lại đưa trở về mạch máu lại.
Tiếng nói chuyện âm trầm quanh quẩn trong lồng giam mờ tối, không chỉ để Tam trưởng lão rùng mình một cái mà cũng làm cho khuôn mặt Dạ Thiên Lan quan sát bên ngoài cũng có chút động.
- Nói như vậy, rất cứng nhắc. Ngươi không dễ hiểu được. Chúng ta, một bên làm, một bên giảng, để hiểu rõ hơn.
Thương Minh đi tới chỗ Tam trưởng lão, làn da tái nhợt toàn thân nhanh chóng bò đầy huyết văn kinh khủng, bộ dáng trở nên dữ tợn như quỷ.
- Ngươi muốn làm gì! Cút ra ngoài cho ta! Ngươi đến cùng là muốn làm gì, ngươi… phụ mẫu nó… ngươi nói đi. Ngươi... Aaa….!!!
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết quanh quẩn lồng giam để cho người ta rùng mình.
Dạ Thiên Lan ở bên ngoài hít một ngụm khí lạnh.
- Mẫu tử Bạch Trầm Hương còn đang lau bàn. Ngươi, nếu không đi qua nhìn một chút?
Chương 245 Cô Cô, Đắc Tội (4)
Khương Hồng Võ cảm giác vị tông chủ tuấn tú nho nhã này hình như có chút chịu không được.
- Khụ khụ!!
- Ta đi xem một chút.
Dạ Thiên Lan xấu hổ cười một tiếng, mau chóng rời khỏi.
Quá kinh khủng, quá tàn nhẫn!
- Thương Minh, không cần hỏi vội vã. Tra tấn hắn ba ngày ba đêm! Để hắn tự mình nói! Không nói, lại thêm ba ngày ba đêm nữa!
Còn chưa đi xa lại nghe thấy tiếng của Khương Hồng Võ.
Dạ Thiên Lan âm thầm nhếch miệng, trách không được Khương Phàm lại có khí thế hung ác ấy, thì ra chịu ảnh hưởng từ Khương Hồng Võ.
Các tộc nhân Khương gia trải qua bảy ngày lặn lội đường xa đi tới Thiên Sư tông.
- Ca ca!!
Khương Uyển Nhi kích động bổ nhào vào trong ngực Khương Phàm, nước mắt tràn mi mà ra.
Từ biệt nhau tại thành Bạch Hổ, bất tri bất giác vậy mà đã đi qua hơn nửa năm.
Trước đó nàng thật đúng là lo lắng sẽ không còn được gặp lại Khương Phàm nữa.
- Không khóc không khóc, đều an toàn rồi. Chúng ta không hề bị người hạn chế.
Khương Phàm vỗ nhẹ Uyển Nhi, trong lòng kích động, con mắt cũng nóng lên.
Tộc nhân Khương gia đều đi tới cùng hành lễ bọn người Khương Hồng Võ, cũng cùng chào hỏi với những lão bằng hữu Yến Tranh này.
Nửa năm trước, bọn hắn đều chung sức trấn thủ Bạch Hổ quan, liều chết bảo vệ lấy Thương Châu. Nửa năm sau, sau khi trải qua kiếp nạn sinh tử, giờ đây bọn hắn lại đang ở nơi này một lần nữa gặp nhau.
Duy chỉ có thiếu đi Hùng Chiêm Nguyên.
Tuy nhiên thiếu chủ Hùng gia vẫn còn không chịu thua kém, hai mươi hai tuổi, đã thành gia, thiên phú cũng không tệ.
- Huynh muốn đi thánh địa?
Khương Uyển Nhi lôi kéo Khương Phàm tay, không muốn bỏ ra.
- Ta cũng không phải bị nhốt tại nơi đó, sẽ bồi thường cho các muội.
Khương Phàm cười trấn an.
- Cô cô, ta có thể đi thánh địa thăm hỏi ca ca không?
Khương Uyển Nhi hỏi Khương Tuyền.
Khương Tuyền trầm mặc, xem như phủ định.
Lấy tình huống mẫn cảm giữa Lang Gia quốc và thánh địa bây giờ, Khương gia không thể tuỳ tiện tiến vào thánh địa.
- Được, chúng ta vạn dặm xa xôi đuổi tới, nhưng người ta đã có cơ hội cao hơn rồi.
Tiêu Phượng Ngô phiền muộn, còn muốn đi theo Khương Phàm bàn luận đây, lần này ngược lại thì tốt rồi.
- Khương Phàm đi, chúng ta có thể đi về.
Chu Thanh Thọ rất phiền muộn, bây giờ toàn Thiên Sư tông đều coi hắn là lưu manh, chờ đợi ở đây thực sự không có ý nghĩa.
- Nếu đã tới, đợi một thời gian lại đi.
Tiêu Phượng Ngô còn để ý tới Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền của Khương gia. Để hắn thật bất ngờ chính là, thời điểm khi hắn lấy hết dũng khí tới bái phỏng Khương Hồng Võ. Khương Hồng Võ không có nói tới chuyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, nhưng lại đưa công quyết nội tu cho hắn.
Giống như có hi vọng!
Khương Phàm lại chờ đợi ở Thiên Sư tông thêm một ngày, lúc Khương Tuyền thúc giục mới tạm biệt rời khỏi.
- Ngươi cứ như không tình nguyện đến thánh địa.
Khương Tuyền khống chế quang vũ hoa lệ, chở Khương Phàm lao vùn vụt trên tầng mây. Khương Phàm vuốt vuốt thanh đồng tiểu tháp trước ngực:
- Cũng không phải không tình nguyện, chỉ là lo lắng.
- Ta thấy đại ca và Dạ Thiên Lan rất nói chuyện rất hợp ý, chỉ cần bọn hắn có thể chân thành hợp tác, mặc kệ ứng phó các tông La Phù hay đối kháng Lang Gia quốc cũng đều không có vấn đề gì. Ngươi chỉ là một đứa nhỏ, cũng đừng quan tâm quá nhiều.
Khương Tuyền cười lắc đầu.
Tiểu gia hỏa này không lớn tuổi lắm lại như một ông cụ non, nghĩ đến rất nhiều việc.
- Ta thật có thể thường xuyên trở về?
Khương Phàm tiện tay lấy ra một viên linh quả ngậm trong miệng từ trong thanh đồng tiểu tháp
Khương Tuyền nhìn thanh đồng tiểu tháp trong tay Khương Phàm, nói:
- Thánh địa cũng không phải lồng giam, ngoại trừ lúc thi hành nhiệm vụ thì những lúc khác đều rất tự do.
- Nhiệm vụ gì?
Khương Phàm lại lấy ra một viên linh quả từ trong thanh đồng tiểu tháp đưa cho Khương Tuyền. Khương Tuyền không khách khí nhận lấy, vừa ăn vừa nói.
- Thiên hạ thánh địa đều bởi vì thân phận và thực lực, có sứ mệnh bảo vệ dân chúng. Sứ mệnh của Vô Hồi thánh địa chúng ta chính là bảo vệ mảnh La Phù sơn mạch này. Sau khi Đại Hoang phát sinh kịch biến, hắc ám quét sạch các nơi, sinh linh lâm vào lầm than. Tinh lực Vô Hồi thánh địa liền chuyển hướng đến Đại Hoang.
- Nếu như không có Vô Hồi thánh địa chúng ta áp chế, hắc ám Đại Hoang đã sớm tràn qua m Dương hà, nuốt hết hơn phân nửa La Phù. Nếu như không có Vô Hồi thánh địa chúng ta, phạm vi hắc ám Đại Hoang cũng không chỉ là trong mấy vạn dặm, sẽ một mực kéo dài đến nơi chỗ sâu trong Lang Gia quốc, nuốt hết nửa vùng đất Bắc Cương!
Khương Tuyền nhắc đến cái này, thần sắc cũng có chút nghiêm trọng, lại cũng có kiêu ngạo.
Khương Phàm hỏi:
- Bên trong Đại Hoang có cái gì?
- Ngươi không biết rõ vẫn còn tốt, nơi đó... Thật sự rất đáng sợ.
- Cô cô, thiên hạ có bao nhiêu thánh địa?
- Thế giới này, so với ngươi tưởng tượng thì lớn hơn rất nhiều, cũng so lại càng đặc sắc hơn so với những gì ngươi tưởng tượng. Chờ đến khi ngươi tới thánh địa liền sẽ phát hiện thế giới này quả thật rất đặc sắc.
Khương Phàm nhẹ gật đầu, không nhiều lời thêm, lại triệu ra tiểu xà từ bên trong, nâng ở trên tay đùa giỡn.
- Ngươi nhặt được thứ này từ chỗ nào?
Khương Tuyền rốt cuộc cũng nhịn không được, hỏi một câu.
- Thanh đồng tiểu tháp sao? Nhặt được trong Đại Hoang, từng cứu mạng của ta.
- Không gian bên trong bao lớn?
- Tầng đầu tiên vô cùng lớn.
- Còn có tầng thứ hai?
- Vừa mới bắt đầu ta chỉ thấy có một tầng, sau khi cảnh giới ta tiến vào Linh Nguyên cảnh đã mở ra tầng thứ hai.
- Vậy có cái gì ở đó?
Khương Tuyền càng cảm thấy hứng thú hơn.
Khương Phàm cố ý do dự một lát:
- Tầng đầu tiên chính là một không gian to lớn, lúc mới bắt đầu thì bên trong có mấy chục vạn tinh tệ. Sau khi tầng thứ hai mở ra, bên trong lại có rất nhiều lồng giam, bên trong giam giữ một chút...
- Cái gì??
Khương Tuyền hỏi tiếp.
Khương Phàm nhếch nhếch miệng:
- Ta không nói.
- Ngươi đứa nhỏ này, cố ý trêu chọc ta đúng không. Vương gia không có nói với ngươi sao? Hôm qua Vương gia đi vào qua, sau khi ra ngoài...
Chợt nhìn kỹ lại thấy có chút giống Khương Hồng Võ, tuy rất trẻ trung, thoạt nhìn cũng chỉ chừng hai mươi tuổi.
- Nghị nhi, đây là cô cô của ngươi.
Khương Hồng Võ giới thiệu nữ tử bên cạnh.
- Tiểu gia hỏa thật đúng là làm người ta giật mình.
Khương Tuyền âm thầm lấy làm kỳ quái.
Mặc dù biết Khương Phàm có thân thế không đơn giản nhưng thật không nghĩ đến hắn lại quá không đơn giản như hiện tại.
Không chỉ là Thánh phẩm Thú linh văn, còn học được luyện đan rồi?
- Cô cô?
Khương Phàm vội vàng hành lễ, lại nhịn không được mà nhìn thêm chút, còn trẻ như vậy sao?
- Lần này cô cô ngươi tới là có chuyện muốn thương lượng với ngươi.
- Chuyện gì?
Khương Phàm chú ý tới sắc mặt Khương Hồng Võ có chút lạ kỳ, còn có sắc mặt của bọn người Dạ An Nhiên cũng không được tự nhiên.
Khương Tuyền mang theo nụ cười trên mặt đi đến trước mặt Khương Phàm:
- Ngươi biết Vô Hồi thánh địa không?
- Biết chứ.
- Cô cô ngươi là ta đây ở trong Vô Hồi thánh địa, là đệ tử chân truyền của một trong bảy đại túc lão Ngụy Thiên Thu, cũng là một trưởng lão của Vô Hồi thánh địa.
Khương Phàm lập tức trừng to mắt.
Vô Hồi thánh địa?
Vị cô cô này vậy mà đã là môn hạ của thánh địa?
Biểu hiện của bọn người Dạ An Nhiên đều trở nên rất không tự nhiên, tuyệt đối không nghĩ tới Khương Hồng Võ lại còn có một muội muội đến từ Vô Hồi thánh địa. Tin tức này nếu như truyền ra, không biết sẽ khiến oanh động bao lớn. Ai còn dám nói bọn hắn chó nhà có tang, ai còn dám kêu gào đòi đem đánh bọn hắn ra khỏi La Phù sơn mạch?
- Uyển Nhi đều ở thánh địa?
Khương Phàm khó có thể tin được, lại không nhịn được cười khổ.
Lúc đó trong thành Bạch Hổ, nếu như Vương gia nói thêm mấy chữ nữa, hắn cũng không trở nên lo lắng mấy tháng như thế.
- Mọi người đều tốt, ngươi không cần lo lắng. Không bao lâu nữa bọn hắn sẽ đến Thiên Sư tông. Hôm nay ta tới là truyền lệnh của thánh địa, mang ngươi trở về.
Sau khi Khương Tuyền tận mắt thấy Khương Phàm, càng hy vọng đem hắn mang về.
Hạt giống tốt thế này chỉ có thánh địa mới có thể nuôi dưỡng tốt được. Để ở bên ngoài thực sự thật rất đáng tiếc.
- Lệnh? Có ý gì?
- Thánh địa nguyện ý tiếp nhận ngươi, bồi dưỡng ngươi. Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử cao quý của thánh địa.
Khương Tuyền nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Phàm.
Khương Hồng Võ mặc dù không muốn nhưng cũng lại mừng thay cho hắn:
- Nghị nhi, ngươi có tư cách đến thánh địa, thiên phú của ngươi cũng hẳn là thuộc về thánh địa. Có cô cô ngươi ở nơi đó bảo bọc, thánh địa nhất định sẽ bồi dưỡng ngươi thật tốt.
- Chúc mừng. Thánh địa ở các phương diện đều vượt xa các tông tại La Phù, nơi đó nhất định có thể đem toàn bộ tiềm lực của ngươi kích phát ra hết.
Dạ An Nhiên thần sắc ảm đạm, lại cố gắng vui cười.
Thánh địa đòi người, ai dám không nghe.
Huống chi, đây là vinh quang đến cỡ nào.
- Vương gia và mọi người thì sao?
Khương Phàm rất mẫn cảm, trước đó nói bọn người Uyển Nhi trở về, bây giờ còn nói mang mình đi?
- Bọn hắn sẽ ở lại Thiên Sư tông.
- Vì sao?
- Thánh địa có quy củ, không được nhúng tay sự vụ nước khác. Hiện tại bọn hắn đã trực tiếp đối kháng với hoàng thất, còn bị Lang Gia quốc truy nã, nếu như thánh địa lại giữ bọn hắn lại, chẳng khác nào làm trái quy tắc.
Khương Tuyền rất bất mãn những quy củ này, nhưng... Thân ở thánh địa, nàng đương nhiên sẽ vô cùng rõ ràng một vài quy củ, và việc phải đối mặt nếu phá hư quy củ.
Bất quá, bọn người ca ca rời khỏi cũng tốt. Ở lại nơi đó cũng sẽ luôn có cảm giác ăn nhờ ở đậu, mình chỉ có thể chiếu cố nhất thời, bọn hắn cũng không có khả năng vĩnh viễn ở tại nơi này. Còn không bằng sớm rời khỏi, tại La Phù sơn mạch này tự do tự tại mà sinh sống. Có Thiên Sư tông trợ giúp, Khương gia có chỗ ăn chỗ ở, tùy tiện náo tùy tiện điên.
Chờ qua mấy năm, trực tiếp khai tông lập phái, trở thành một trong mười tám tông môn.
- Dọn dẹp một chút, chúng ta lập tức xuất phát.
Khương Tuyền không kịp chờ đợi để mang Khương Phàm về thánh địa.
Nàng đã có thể tưởng tượng đến dáng vẻ đám lão gia hỏa kia vây quanh Khương Phàm tranh đến khí thế ngất trời.
Khương Phàm lắc đầu:
- Ta không đi thánh địa, Vương gia ở đâu ta ở đó.
- Ngươi không có khái niệm gì đối với thánh địa, chờ ta giới thiệu cho ngươi, ngươi sẽ mong đợi. Yên tâm đi, cũng không phải không để cho ngươi trở về, ngươi tùy thời có thể đến đây gặp bọn hắn.
- Ta không đi.
Khương Phàm vẫn lắc đầu.
Khương Hồng Võ nói:
- Nghị nhi, đây chính là cơ hội tốt, có thể thay đổi vận mệnh cả đời ngươi.
- Vận mệnh của ta không ở thánh địa!
Khương Phàm rất quả quyết một câu, để đám người hai mặt nhìn nhau.
Khương Tuyền khẽ nhíu mày:
- Nghị nhi, ngươi nhưng phải suy nghĩ kỹ càng. Cơ hội như vậy, người khác... Sẽ liều mạng tranh thủ.
- Ta rất rõ ràng, ta không đi thánh địa.
Khương Phàm vẫn lắc đầu.
Một thánh địa không được nhúng tay sự vụ liền trực tiếp làm gãy mất đi suy nghĩ trong hắn.
Hắn phải bồi Khương gia nghênh chiến Lang Gia quốc, có thể nào lại để Vương gia một mình chiến đấu.
Mà, loại nơi như thánh địa kia, nhìn như tôn quý cao lớn, nhưng một khi tiến vào, cả một đời có thể sẽ bị nhốt chặt.
Hắn khát vọng là tự do, càng hy vọng đi đến thế giới rộng lớn hơn.
Hắn, không thuộc về thánh địa.
Khương Tuyền quay đầu nhìn Khương Hồng Võ, để hắn khuyên nhủ Khương Phàm.
Khương Hồng Võ trầm mặc một lát:
- Cho Nghị nhi thời gian mấy ngày.
- Nghị nhi, cô cô ta không phải ép buộc ngươi, mà đây quả thật là quan hệ đến cả đời ngươi. Võ pháp, mặc dù Khương gia chúng ta có Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, Thiên Sư tông cũng có rất nhiều, nhưng kém xa một phần mười của thánh địa.
- Thuật luyện đan, ngươi càng cần thuật luyện đan vô cùng ưu tú hơn mới có thể không cô phụ Thánh Hỏa của ngươi. Thú linh văn, Thiên Sư tông bồi dưỡng không nổi Thánh phẩm Thú linh văn, chỉ có Vô Hồi thánh địa mới có tư cách kia.
Khương Tuyền rất nghiêm túc nhắc nhở Khương Phàm.
Chương 242 Cô Cô, Đắc Tội (1)
Dạ An Nhiên khuyên nhủ.
- Ngươi tiến vào thánh địa liền có thể rời xa hỗn loạn trong các tông môn La Phù, toàn lực toàn ý tu luyện võ pháp và thuật luyện đan, ta cũng hi vọng ngươi có thể thận trọng cân nhắc.
Khương Phàm đưa tiễn bọn hắn, tiếp tục luyện hóa Thanh Thần Đan.
- Ngươi kỳ thật có thể đi thánh địa. Chu Tước Yêu Hỏa của ngươi nhất định ngươi không có khả năng dừng lại loại nơi như La Phù này. Nơi đó sẽ để cho ngươi thấy một thế giới không giống với bất cứ đâu.
Linh hồn Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.
Khương Phàm định thần luyện chế đan dược, thuận miệng nói:
- Trước khi xác định Khương gia tuyệt đối an toàn, ta, nơi nào cũng đều không đi.
- Thánh địa là con đường lên trời ngươi phải đi qua. Bỏ lỡ cơ hội lần này, tương lai ngươi rất có thể sẽ có rất nhiều đường quanh co. Ta là người từng trải, cũng hi vọng ngươi có thể thận trọng cân nhắc.
Linh hồn Đan Hoàng nói lời thấm thía.
Khương Phàm không nói nữa, tiếp tục cô đọng lấy đan dược.
Đêm khuya ngày thứ hai, một viên Thanh Thần Đan cuối cùng thành hình.
Khương Phàm không lo được nghỉ ngơi, lại lập tức chạy đi tìm Khương Hồng Võ.
- Đã suy nghĩ kỹ rồi sao?
Khương Hồng Võ đang cùng Khương Tuyền trò chuyện ở trong sân, nhìn thấy Khương Phàm tới bọn hắn đều đứng lên.
- Phụ thân, ta có chuyện thương lượng với người một chút.
Khương Phàm gọi Khương Hồng Võ đến trong phòng nói.
- Phải khuyên nhủ hắn cho tốt! Nhất định phải để cho hắn đi thánh địa! Chờ hắn tiến vào thánh địa, thu hoạch được vị trí cao hơn, coi như không thể nhúng tay chuyện La Phù, cũng có thể dưới tình huống đặc thù, bảo đảm huyết mạch Khương gia. Qua mấy năm, chúng ta liên thủ, còn có thể đưa Uyển Nhi vào đi.
Khương Tuyền lập tức nhắc nhở Khương Hồng Võ.
- Hắn sẽ đi thánh địa.
Khương Hồng Võ vừa muốn đi vào.
Khương Tuyền lại giữ chặt hắn:
- Ta thấy thân thể huynh cũng không tệ lắm, thừa dịp còn không có thoái hóa, tranh thủ thời gian cưới thêm một người nữa, sinh thêm hài tử, tư chất có thể tới lục phẩm, ta cùng Nghị nhi cũng có thể đưa hắn vào đi.
- Tránh ra!!
Khương Hồng Võ hất Khương Tuyền ra, đi vào gian phòng.
- Nghị nhi...
Khương Hồng Võ vừa muốn mở miệng.
Khương Phàm lại hỏi trước:
- Phụ thân, ngài dùng đan dược chưa.
- Đúng vậy, thánh văn.
Trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của Khương Hồng Võ khó lộ ra được dáng tươi cười cởi mở.
Thánh văn, thời gian qua đi hai trăm năm, rốt cuộc bây giờ cũng xuất hiện trên thân tử tôn trực hệ.
Mặc dù là cưỡng ép thúc thăng, nhưng thánh văn chính là thánh văn.
Sau khi hắn chết, hẳn là có tư cách đi gặp các tổ tông.
- Ngài thăng hoa đến thánh văn, có phải hay không lại càng dễ vượt qua Sinh Tử cảnh?
Khương Phàm được Yến Khinh Vũ cẩn thận giải thích qua Sinh Tử cảnh.
Sau khi bước vào cảnh giới này, thực lực sẽ chợt mạnh chợt yếu mà thay đổi, thời gian càng lâu thì càng kịch liệt. Một mực đến ba năm sau, thực lực thậm chí sẽ đạt tới mỗi ngày thay đổi ba lần, thời điểm yếu thì vô cùng suy yếu, thời điểm mạnh thì toàn thân muốn nổ tung.
Ba năm này nếu như có thể đột phá liền có thể đến niết bàn trùng sinh. Nếu như không thể đột phá, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Nói cách khác, Khương Hồng Võ chỉ có tuổi thọ không đủ ba năm nữa.
Khương Phàm trầm mặc một lát, nói:
- Thực lực biến hóa xác thực đã vững vàng hơn rất nhiều, nhưng tình huống cụ thể, còn phải từ từ quan sát.
Tổng thể mà nói là, cơ hội lục phẩm linh văn vượt qua Sinh Tử cảnh chưa tới một phần, Thánh phẩm linh văn lại có thể cao tới ba phần.
Mặc dù cơ hội ba phần ít đến thương cảm, nhưng Khương Hồng Võ đã rất hài lòng.
Kỳ thật có thể tiến vào Thánh linh văn, lại có thể tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, đừng nói sống ba năm, coi như sống nửa năm, hắn chết cũng không hối tiếc.
Nếu như có thể đột phá, hắn đương nhiên sẽ toàn lực ứng phó.
Nếu như không thể lại đột phá, hắn sẽ nghĩ biện pháp trà trộn vào Hoàng thành Lang Gia, tại thời khắc thực lực đỉnh phong nhất này, giết vào hoàng cung, chết cũng thống khoái.
- Phụ thân, ta nghĩ đến một kế hoạch. Có thể trước khi hoàng thất Lang Gia xuất thủ với chúng ta, đâm bọn hắn một đao trước.
- Kế hoạch gì?
- Tây Cương không phải có Nạp Lan gia sao? Thông qua thương hội bọn hắn, tiến cử ta đến Đan quốc!
- Cái gì?
Khương Hồng Võ cau chặt lông mày.
Bình thường có cỗ khí thế không tức giận, giờ phút này lại sầm mặt, ngay cả Khương Phàm đều cảm nhận được áp lực.
- Sơ bộ kế hoạch là, ta tham gia đại hội Đan Tông, gây ra phong ba, hấp dẫn Đại hoàng tử xuất hiện. Sau đó, bắt!
Khương Phàm đã luyện đan dược tốt, chỉ chờ thôn phệ Sát Lục Chi Hỏa. Chờ thay đổi màu sắc hỏa diễm liền có thể ngụy trang thân phận, lấy thánh văn hoàn toàn mới, oanh động đại hội Đan Tông.
- Hồ đồ!!
Khương Hồng Võ quát lớn một tiếng, chấn động đến cả cái bàn uống trà trong phòng đều nhảy mấy lần.
Khương Phàm vội vàng giải thích:
- Lang Gia quốc chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta, chúng ta muốn phản kích chỉ có thể ra tay bất ngờ.
- Ngươi là Thánh linh văn, ngọn lửa của ngươi là màu vàng, chỉ cần ngươi đến Tây Cương bây giờ thì ngươi chính là con mồi của tất cả mọi người! Cái này không gọi ra tay bất ngờ, cái này gọi chán sống!
Khương Hồng Võ nghiêm túc răn dạy.
Tiếng Khương Phàm đều cao hơn mấy phần:
- Ta có thể thay đổi màu sắc hỏa diễm, bọn hắn không nhận ra được là ta.
- Ngươi thay đổi được màu sắc, không thay đổi được bản chất. Một khi bị phát hiện, hậu quả sẽ như thế nào? Không được! Nghĩ cũng đừng nghĩ!! Ngươi nhất định phải tiến vào thánh địa!
Khương Hồng Võ trước đó còn có chút do dự, đến cùng có nên đưa Khương Phàm đi thánh địa hay không, bây giờ đi cũng phải đi mà không đi cũng phải đi.
Đứa nhỏ này có chút điên cuồng.
- Kế hoạch này của ngươi chỉ muốn ra tay bất ngờ nhưng lại không nghĩ tới an toàn của chính ngươi, càng không có nghĩ tới một khi ngươi bại lộ, Nạp Lan gia tộc phái ngươi đi sẽ gặp phải cái gì.
Khương Hồng Võ cảm giác ngữ khí rất nặng, nhưng tuyệt đối không thể để cho Khương Phàm hồ đồ như vậy.
Chương 243 Cô Cô, Đắc Tội (2)
Khương Phàm còn đang kiên trì:
- Nếu như Nạp Lan gia thông minh liền sẽ nghĩ đến hoàng thất sớm muộn cũng sẽ ra tay với bọn họ. Chủ động rút khỏi mới có thể bảo toàn thực lực, bằng không bọn hắn chính là Khương gia kế tiếp.
- Đừng nói nữa!
- Ta sẽ nghĩ biện pháp ứng phó Lang Gia quốc. Ngươi còn nhỏ, tinh lực phải đặt ở trên võ pháp, không cần quan tâm những chuyện này. Mặc dù có đôi khi ta sẽ mạo hiểm, nhưng đó là bất đắc dĩ, cũng không phải ưa thích mạo hiểm.
- Ngươi lại nhớ kỹ một câu của ta, bất cứ chuyện gì, trên chiến lược có thể mạo hiểm, nhưng trên chiến thuật thì nhất định phải bảo thủ.
Khương Hồng Võ lại nghiêm túc nhắc nhở.
Đứa nhỏ này từ nhỏ trưởng thành trong Đại Hoang, luyện thành tính cách cứng cỏi, phong cách làm việc cũng trở nên tàn nhẫn. Tích lũy tháng ngày liền sẽ thúc đẩy ý thức ưa thích mạo hiểm cược mệnh.
Tuy nhiên, Nghị nhi còn nhỏ, có thể uốn nắn.
Thánh địa hẳn là có thể dạy dỗ tốt cho hắn.
Khương Phàm trầm mặc một lát, lại nói.
- Người muốn hợp tác cùng Thiên Sư tông, giúp Thiên Sư tông trở lại vị trí Tam Tôn, sau đó lấy danh nghĩa Khương gia, sáng tạo tông môn hoàn toàn mới, đứng hàng mười tám tông. Cứ như vậy, Khương gia có thể có thể bảo toàn, cũng có thể đối kháng cùng Lang Gia quốc.
- Không sai, sơ bộ kế hoạch sẽ là như thế. Ta đã nói qua với Dạ Thiên Lan, Khương gia sẽ dùng thời gian năm năm, vô điều kiện phối hợp duy trì Thiên Sư tông. Năm năm sau, Khương gia sẽ rời khỏi Thiên Sư tông, khai tông lập phái, cùng Thiên Sư tông ký hiệp nghị kết liên minh vĩnh cửu.
Khương Hồng Võ sớm đã nói với Dạ Thiên Lan những lời này, cũng bỏ đi lo lắng cho Dạ Thiên Lan.
Khương gia bọn hắn tuyệt đối sẽ không là tu hú chiếm tổ chim khách, mưu toan xâm chiếm Thiên Sư tông, mà sau khi hợp tác sẽ liền rời khỏi, sau đó trở thành vĩnh viễn là bằng hữu.
- Phụ thân, Đại hoàng tử mang theo Tây Cương xâm lấn La Phù, nhất định có nội ứng! Có đảm bảo lại có nguyên nhân làm như vậy, thật chỉ có thể là như thế. Nếu như bọn hắn ẩn nấp, thật không thể điều tra tới cùng là ai đâu. Nhưng bọn hắn chủ động tạo dư luận, đem vấn đề nhắm ngay Thiên Sư tông, đối tượng khả nghi cũng chỉ có một, Thiên Cương tông! Nếu Thiên Cương tông hợp tác cùng hoàng thất, La Phù này sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Hoàng thất hoàn toàn có thể ở ngoài vạn dặm vận hành La Phù, lợi dụng tình thế phức tạp nơi này, mai táng Khương gia chúng ta. Muốn đề cử Thiên Sư tông đến vị trí Tam Tôn chỉ có thể là trên đại hội La Phù năm năm sau xác định. Năm năm, chúng ta có thể chống đỡ hoàng thất và La Phù cùng hai mặt giáp công sao?
- Không thể!
- Ngài nói chiến thuật phải bảo thủ, chiến lược có thể mạo hiểm!
- Đề nghị của ta chính là, trên chiến thuật, Khương gia phối hợp Thiên Sư tông, vững bước phát triển, nghênh chiến La Phù uy hiếp. Trên chiến lược, ta tiến vào Lang Gia quốc, mạo hiểm tìm cơ hội!
Khương Phàm cúi đầu, bình tĩnh nói ra phân tích của mình, đưa ra đề nghị của mình.
Hắn không phải có ý nghĩ hão huyền, hắn đã nghĩ sâu tính kỹ.
Hắn đương nhiên biết tiến vào Lang Gia quốc nguy hiểm, nhưng nếu như có thể tìm được cơ hội, mạo hiểm lớn hơn nữa đều đáng giá.
Trong lòng Khương Hồng Võ cũng dần dần bình phục, nhíu mày nhìn Khương Phàm gần ngay trước mắt.
Thiên Cương tông?
Hắn vậy mà lại có thể liên tưởng đến việc này?
Hắn mới mười ba tuổi!
Đứa nhỏ này luôn có thể mang đến cho người ta ngạc nhiên to lớn.
Thế nhưng......
Càng như vậy, Khương Hồng Võ càng không thể để cho Khương Phàm mạo hiểm.
Thành công, tất nhiên có thể phản kích hoàng thất, cũng nắm giữ quyền chủ động nhất định.
Nếu như thất bại, Khương Phàm sẽ chết trong tay hoàng thất, hoặc trở thành vũ khí của hoàng thất để ngăn cản Khương gia.
Bảo bối lớn nhất bây giờ của Khương gia chính là Khương Phàm.
- Ta sẽ làm theo chiến thuật, bất kể có phải Thiên Cương tông hợp tác cùng hoàng thất hay không, chúng ta đều có thể ứng phó! Ta sẽ mạo hiểm theo chiến lược, cụ thể làm thế nào, chúng ta sẽ chờ cơ hội. Ngươi, nhất định phải đi theo cô cô ngươi đến thánh địa.
Khương Hồng Võ kiên quyết thái độ.
- Phụ thân, ta không muốn...
- Nghị nhi!
Khương Hồng Võ chặn ngang hắn, vô cùng nghiêm túc nói.
- Ngươi mặc dù không phải do ta sinh ra, nhưng ta chưa xem ngươi như người ngoài. Đại ca nhị ca ngươi bọn hắn đều đã chết, ngoại trừ Uyển Nhi, ta chỉ còn có ngươi. Ta bây giờ là Sinh Tử cảnh, rất có thể sống không quá ba năm. Nếu như ngươi trong ba năm này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta, chết không nhắm mắt. Còn nữa, Diêm lão lúc nào cũng có thể trở về, nếu như ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, ta làm sao bàn giao với lão nhân gia ngài. Nghị nhi, lần này, nghe ta, được không??
Khương Phàm trầm mặc một lát, nhẹ gật đầu:
- Được, ta đi thánh địa.
Khương Hồng Võ thở phào, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
- Dạ An Nhiên nói rất đúng, thiên phú của ngươi rất cao, không nên đem tinh lực lãng phí ở La Phù và bên trên âm mưu quỷ kế của hoàng thất, võ pháp cùng đan thuật mới là con đường của ngươi. Ta cùng Khương gia nguyện ý cung cấp bất kỳ trợ giúp nào cho ngươi, nhưng... Chúng ta tuyệt đối không hi vọng trở thành gánh nặng của ngươi.
Khương Phàm rời phòng, nói với cô cô bên ngoài:
- Ta đi thánh địa.
- Lúc này mới đúng, cô cô vì muốn tốt cho ngươi.
Khương Tuyền nở nụ cười xinh đẹp, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn.
- Khi nào chúng ta rời đi?
Khương Phàm thở sâu, cũng lộ ra mấy phần tươi cười.
- Chờ bọn người Uyển Nhi đến, chúng ta sẽ xuất phát.
- Cô cô, ta có một thỉnh cầu.
- Ngươi nói đi, chỉ cần không ngoài khả năng, ta đều có thể thỏa mãn.
- Ta muốn để càng nhiều người biết, ta được thánh địa mang đi.
- Cái này...
Khương Tuyền có chút khó khăn.
Thánh địa đuổi Khương gia đi là bởi vì Khương Hồng Võ chọc giận Lang Gia quốc, điểm ấy là thánh địa muốn để thiên hạ nhìn thấy thái độ của bọn hắn. Thánh địa thu nhận Khương Phàm là coi trọng thiên phú, mấy tổ chức còn lại bên thánh địa hẳn là có thể hiểu.
Nếu như gióng trống khua chiêng tuyên truyền, không khỏi...
- Ta muốn để La Phù và hoàng thất bởi vì ta đến thánh địa mà có chút kiêng kị, chí ít không còn quá trắng trợn.
Khương Tuyền trầm mặc một lát:
- Được, ta sẽ truyền tin tức ra.
Chương 244 Cô Cô, Đắc Tội (3)
- Vậy ta về trước đi, nói lời tạm biệt với các bằng hữu.
- Được rồi, đi thôi.
Khương Tuyền xoa xoa đầu Khương Phàm, cười nói:
- Tin tưởng ta, ngươi sẽ thích thánh địa.
Khương Phàm gật gật đầu, rời khỏi sân nhỏ.
Khương Tuyền nhìn bóng lưng Khương Phàm đang rời khỏi:
- Người, ta mang đi, Khương gia sau này còn phải nhờ vào Thiên Sư tông. Phải phối hợp với người ta thật tốt.
- Có bọn người Yến Tranh Côn Bác giúp đỡ, Khương gia sẽ không xuống dốc. Nhưng...
- Nhưng cái gì?
- Muội phải cam đoan với ta, nhất định phải mang Khương Phàm về Vô Hồi thánh địa.
- Cái này còn cần cam đoan?
- Ta sợ hắn ở nửa đường chạy mất!
- Có ý gì?
- Tóm lại là muội nên lưu ý chút.
Khương Phàm trở lại sân nhỏ, bắt đầu tu luyện.
Đầu tiên là dùng thời gian nửa ngày thuần thục 'Thương Nhật Băng Quyền' lấy được từ chỗ Song Đầu Cự Tích. Sau đó bắt đầu nghiên cứu Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền quyền thức thứ tư —— Liệp Lang Quyền.
Thức đầu tiên - Mãnh Hổ Quyền, chú trọng tốc độ tiến công cùng uy lực bạo kích.
Thức thứ hai - Cự Tượng Quyền, chú trọng chính là thời khắc va chạm phóng thích ra cực hạn.
Thức thứ ba - Cự Mãng Bàn Thiên, chú trọng chính là tập kích cùng khống chế phá cục của kẻ địch.
Thức thứ tư Liệp Lang Quyền, thì giống như đàn sói giống vây công cùng đánh giết. Một quyền này nhất định phải trong thời gian rất ngắn liên tiếp phóng thích, đánh ra ba đạo Hỏa Lang trở lên. Số lượng Hỏa Lang càng nhiều thì tấn công càng mạnh.
Khương Phàm lấy ra rất nhiều dược liệu từ Dược sơn, bắt đầu luyện tập.
- Ngươi muốn đi Lang Gia quốc sao?
Linh hồn Đan Hoàng than nhẹ.
Không biết nên nói đứa nhỏ này chấp nhất hay tự cho là đúng.
Chuyện này với chuyện lôi đài luận võ hay là mạo hiểm trong rừng đều hoàn toàn không phải một chuyện.
Hắn cần đối mặt chính là người.
Người sống sờ sờ, những kẻ càng đáng sợ hơn.
Cần nhìn mặt mà nói chuyện, cần tùy ý ứng biến, cần một mình đối mặt đủ loại tình huống nguy hiểm.
Hắn chỉ mới mười ba tuổi mà thôi.
- Ta không làm cá chậu chim lồng, ta cần trưởng thành. Điểm nguy hiểm ấy ta cũng không dám đối mặt, ta làm thế nào để có thể đi lên con đường Võ Đạo càng cao hơn được. Ta, đã quyết định.
Khương Phàm khẽ nói, thái độ tuyệt đối.
…
Đại hội La Phù kết thúc, Dạ Thiên Lan trở về Thiên Sư tông.
- Thiên Cương tông còn chưa tới chuộc người? Vẫn rất bình thản.
Khương Hồng Võ đứng trong thiết lao nhìn vị Tam trưởng lão Thiên Cương tông trong thiết lao sắc mặt tái xanh.
- Ngươi tạm giam hắn mấy ngày rồi?
Dạ Thiên Lan dở khóc dở cười.
Một cái ghế liền bắt một vị trưởng lão.
Vị Khương vương này làm việc đúng là có khí phách.
Thiên Cương tông khẳng định sẽ không dùng tiền chuộc người, nhưng bọn hắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp khiến cho Thiên Sư tông giao người.
Khương Hồng Võ nói:
- Chụp hắn không phải mục đích, ta muốn từ trong miệng của hắn nạy ra chút tin tức.
- Ngươi hoài nghi Thiên Cương tông đang quấy phá?
Sắc mặt Dạ Thiên Lan ngưng trọng lên.
Đại hội La Phù đưa ra quyết nghị, trước tiên điều tra nội ứng, chỉnh đốn La Phù, sau bàn lại phản kích đối với Tây Cương.
Bây giờ Thiên Sư tông là mục tiêu hoài nghi chủ yếu. Thượng Thanh tông một lần nữa tuyển cử tông chủ mới, cũng nhắm vấn đề ngay bọn hắn. Ngay cả việc hắn đưa Dạ An Nhiên đến Lang Gia quốc ba năm đều thành chứng cứ cho các tông chỉ trích hắn cấu kết Lang Gia.
- Chúng ta muốn điều tra cũng chỉ có thể ra tay từ Thiên Cương tông.
Khương Hồng Võ nói:
- Nếu như ngươi yên tâm, giao vị Tam trưởng này lão cho ta.
Dạ Thiên Lan lắc đầu:
- Nếu như chúng ta dùng hình tra tấn, Thiên Cương tông có thể chỉ trích chúng ta là nghiêm hình bức cung, các tông cũng sẽ không tán thành kết quả chúng ta thẩm vấn.
- Bất luận kết quả như thế nào, chúng ta cũng không công bố với bên ngoài, tự mình rõ ràng là được. Nếu thật là Thiên Cương tông, chúng ta tìm chứng cứ. Nếu như không phải Thiên Cương tông, chúng ta tìm kiếm mục tiêu khác.
Khương Hồng Võ có một trực giác, nội ứng rất có thể chính là Thiên Cương tông.
Nhưng... hắn không nghĩ ra Thiên Cương tông lấy lực lượng ở đâu ra để khiêu khích quy tắc La Phù sơn mạch, khiêu khích Vô Hồi thánh địa.
- Giao cho ngươi. Đừng giết chết hắn.
Dạ Thiên Lan cuối cùng vẫn đồng ý.
- Thương Minh, chiếu cố hắn thật tốt.
Khương Hồng Võ phân phó với đội trưởng Huyết Ngục sau lưng.
Thương Minh đẩy cửa nhà lao ra, đi vào lồng giam.
- Đồ hỗn trướng! Ta là trưởng lão Thiên Cương tông, các ngươi coi ta là cái gì rồi? Coi như ta đã phá hủy các thứ, cũng không thể đưa ta tới trong cái lồng giam hôi thối này. Gọi Dạ Thiên Lan tới cho ta! Lập tức! Lập tức!!
Tam trưởng lão rốt cuộc cũng thấy có người tiến vào, đứng dậy giận dữ mắng mỏ một trận.
Thương Minh xốc mặt nạ lên, lộ ra một gương mặt trắng bệch như tờ giấy, linh văn trên trán cực kỳ bắt mắt.
Là một cái răng nanh.
Răng nanh sắc nhọn, toàn thân như máu.
Phía dưới còn có văn ấn hình giọt máu, giống như là răng nanh đang rỉ máu.
- Ngươi là ai?
Trong lòng Tam trưởng lão run lên, cảm nhận được một đoạn khí lạnh không hiểu được, đây là linh văn gì?
Không chỉ là chưa thấy qua, càng là chưa từng nghe thấy.
- Linh văn, Huyết Lão Nha! Ta, có thể để hài cốt toàn thân ngươi, đứt gãy từng đốt xương. Ta, có thể rút ra toàn bộ máu tươi trong thân thể ngươi, trong một giây trước sắp chết lại đưa trở về mạch máu lại.
Tiếng nói chuyện âm trầm quanh quẩn trong lồng giam mờ tối, không chỉ để Tam trưởng lão rùng mình một cái mà cũng làm cho khuôn mặt Dạ Thiên Lan quan sát bên ngoài cũng có chút động.
- Nói như vậy, rất cứng nhắc. Ngươi không dễ hiểu được. Chúng ta, một bên làm, một bên giảng, để hiểu rõ hơn.
Thương Minh đi tới chỗ Tam trưởng lão, làn da tái nhợt toàn thân nhanh chóng bò đầy huyết văn kinh khủng, bộ dáng trở nên dữ tợn như quỷ.
- Ngươi muốn làm gì! Cút ra ngoài cho ta! Ngươi đến cùng là muốn làm gì, ngươi… phụ mẫu nó… ngươi nói đi. Ngươi... Aaa….!!!
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết quanh quẩn lồng giam để cho người ta rùng mình.
Dạ Thiên Lan ở bên ngoài hít một ngụm khí lạnh.
- Mẫu tử Bạch Trầm Hương còn đang lau bàn. Ngươi, nếu không đi qua nhìn một chút?
Chương 245 Cô Cô, Đắc Tội (4)
Khương Hồng Võ cảm giác vị tông chủ tuấn tú nho nhã này hình như có chút chịu không được.
- Khụ khụ!!
- Ta đi xem một chút.
Dạ Thiên Lan xấu hổ cười một tiếng, mau chóng rời khỏi.
Quá kinh khủng, quá tàn nhẫn!
- Thương Minh, không cần hỏi vội vã. Tra tấn hắn ba ngày ba đêm! Để hắn tự mình nói! Không nói, lại thêm ba ngày ba đêm nữa!
Còn chưa đi xa lại nghe thấy tiếng của Khương Hồng Võ.
Dạ Thiên Lan âm thầm nhếch miệng, trách không được Khương Phàm lại có khí thế hung ác ấy, thì ra chịu ảnh hưởng từ Khương Hồng Võ.
Các tộc nhân Khương gia trải qua bảy ngày lặn lội đường xa đi tới Thiên Sư tông.
- Ca ca!!
Khương Uyển Nhi kích động bổ nhào vào trong ngực Khương Phàm, nước mắt tràn mi mà ra.
Từ biệt nhau tại thành Bạch Hổ, bất tri bất giác vậy mà đã đi qua hơn nửa năm.
Trước đó nàng thật đúng là lo lắng sẽ không còn được gặp lại Khương Phàm nữa.
- Không khóc không khóc, đều an toàn rồi. Chúng ta không hề bị người hạn chế.
Khương Phàm vỗ nhẹ Uyển Nhi, trong lòng kích động, con mắt cũng nóng lên.
Tộc nhân Khương gia đều đi tới cùng hành lễ bọn người Khương Hồng Võ, cũng cùng chào hỏi với những lão bằng hữu Yến Tranh này.
Nửa năm trước, bọn hắn đều chung sức trấn thủ Bạch Hổ quan, liều chết bảo vệ lấy Thương Châu. Nửa năm sau, sau khi trải qua kiếp nạn sinh tử, giờ đây bọn hắn lại đang ở nơi này một lần nữa gặp nhau.
Duy chỉ có thiếu đi Hùng Chiêm Nguyên.
Tuy nhiên thiếu chủ Hùng gia vẫn còn không chịu thua kém, hai mươi hai tuổi, đã thành gia, thiên phú cũng không tệ.
- Huynh muốn đi thánh địa?
Khương Uyển Nhi lôi kéo Khương Phàm tay, không muốn bỏ ra.
- Ta cũng không phải bị nhốt tại nơi đó, sẽ bồi thường cho các muội.
Khương Phàm cười trấn an.
- Cô cô, ta có thể đi thánh địa thăm hỏi ca ca không?
Khương Uyển Nhi hỏi Khương Tuyền.
Khương Tuyền trầm mặc, xem như phủ định.
Lấy tình huống mẫn cảm giữa Lang Gia quốc và thánh địa bây giờ, Khương gia không thể tuỳ tiện tiến vào thánh địa.
- Được, chúng ta vạn dặm xa xôi đuổi tới, nhưng người ta đã có cơ hội cao hơn rồi.
Tiêu Phượng Ngô phiền muộn, còn muốn đi theo Khương Phàm bàn luận đây, lần này ngược lại thì tốt rồi.
- Khương Phàm đi, chúng ta có thể đi về.
Chu Thanh Thọ rất phiền muộn, bây giờ toàn Thiên Sư tông đều coi hắn là lưu manh, chờ đợi ở đây thực sự không có ý nghĩa.
- Nếu đã tới, đợi một thời gian lại đi.
Tiêu Phượng Ngô còn để ý tới Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền của Khương gia. Để hắn thật bất ngờ chính là, thời điểm khi hắn lấy hết dũng khí tới bái phỏng Khương Hồng Võ. Khương Hồng Võ không có nói tới chuyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, nhưng lại đưa công quyết nội tu cho hắn.
Giống như có hi vọng!
Khương Phàm lại chờ đợi ở Thiên Sư tông thêm một ngày, lúc Khương Tuyền thúc giục mới tạm biệt rời khỏi.
- Ngươi cứ như không tình nguyện đến thánh địa.
Khương Tuyền khống chế quang vũ hoa lệ, chở Khương Phàm lao vùn vụt trên tầng mây. Khương Phàm vuốt vuốt thanh đồng tiểu tháp trước ngực:
- Cũng không phải không tình nguyện, chỉ là lo lắng.
- Ta thấy đại ca và Dạ Thiên Lan rất nói chuyện rất hợp ý, chỉ cần bọn hắn có thể chân thành hợp tác, mặc kệ ứng phó các tông La Phù hay đối kháng Lang Gia quốc cũng đều không có vấn đề gì. Ngươi chỉ là một đứa nhỏ, cũng đừng quan tâm quá nhiều.
Khương Tuyền cười lắc đầu.
Tiểu gia hỏa này không lớn tuổi lắm lại như một ông cụ non, nghĩ đến rất nhiều việc.
- Ta thật có thể thường xuyên trở về?
Khương Phàm tiện tay lấy ra một viên linh quả ngậm trong miệng từ trong thanh đồng tiểu tháp
Khương Tuyền nhìn thanh đồng tiểu tháp trong tay Khương Phàm, nói:
- Thánh địa cũng không phải lồng giam, ngoại trừ lúc thi hành nhiệm vụ thì những lúc khác đều rất tự do.
- Nhiệm vụ gì?
Khương Phàm lại lấy ra một viên linh quả từ trong thanh đồng tiểu tháp đưa cho Khương Tuyền. Khương Tuyền không khách khí nhận lấy, vừa ăn vừa nói.
- Thiên hạ thánh địa đều bởi vì thân phận và thực lực, có sứ mệnh bảo vệ dân chúng. Sứ mệnh của Vô Hồi thánh địa chúng ta chính là bảo vệ mảnh La Phù sơn mạch này. Sau khi Đại Hoang phát sinh kịch biến, hắc ám quét sạch các nơi, sinh linh lâm vào lầm than. Tinh lực Vô Hồi thánh địa liền chuyển hướng đến Đại Hoang.
- Nếu như không có Vô Hồi thánh địa chúng ta áp chế, hắc ám Đại Hoang đã sớm tràn qua m Dương hà, nuốt hết hơn phân nửa La Phù. Nếu như không có Vô Hồi thánh địa chúng ta, phạm vi hắc ám Đại Hoang cũng không chỉ là trong mấy vạn dặm, sẽ một mực kéo dài đến nơi chỗ sâu trong Lang Gia quốc, nuốt hết nửa vùng đất Bắc Cương!
Khương Tuyền nhắc đến cái này, thần sắc cũng có chút nghiêm trọng, lại cũng có kiêu ngạo.
Khương Phàm hỏi:
- Bên trong Đại Hoang có cái gì?
- Ngươi không biết rõ vẫn còn tốt, nơi đó... Thật sự rất đáng sợ.
- Cô cô, thiên hạ có bao nhiêu thánh địa?
- Thế giới này, so với ngươi tưởng tượng thì lớn hơn rất nhiều, cũng so lại càng đặc sắc hơn so với những gì ngươi tưởng tượng. Chờ đến khi ngươi tới thánh địa liền sẽ phát hiện thế giới này quả thật rất đặc sắc.
Khương Phàm nhẹ gật đầu, không nhiều lời thêm, lại triệu ra tiểu xà từ bên trong, nâng ở trên tay đùa giỡn.
- Ngươi nhặt được thứ này từ chỗ nào?
Khương Tuyền rốt cuộc cũng nhịn không được, hỏi một câu.
- Thanh đồng tiểu tháp sao? Nhặt được trong Đại Hoang, từng cứu mạng của ta.
- Không gian bên trong bao lớn?
- Tầng đầu tiên vô cùng lớn.
- Còn có tầng thứ hai?
- Vừa mới bắt đầu ta chỉ thấy có một tầng, sau khi cảnh giới ta tiến vào Linh Nguyên cảnh đã mở ra tầng thứ hai.
- Vậy có cái gì ở đó?
Khương Tuyền càng cảm thấy hứng thú hơn.
Khương Phàm cố ý do dự một lát:
- Tầng đầu tiên chính là một không gian to lớn, lúc mới bắt đầu thì bên trong có mấy chục vạn tinh tệ. Sau khi tầng thứ hai mở ra, bên trong lại có rất nhiều lồng giam, bên trong giam giữ một chút...
- Cái gì??
Khương Tuyền hỏi tiếp.
Khương Phàm nhếch nhếch miệng:
- Ta không nói.
- Ngươi đứa nhỏ này, cố ý trêu chọc ta đúng không. Vương gia không có nói với ngươi sao? Hôm qua Vương gia đi vào qua, sau khi ra ngoài...