-
Chương 236-240
Chương 236 Thân ảnh oai hùng?
Không giống với Bá Đao Thức bên ngoài nhìn thì đơn giản bên trong lại cường đại kia. Khai Thiên Thức phức tạp lại khó khăn. Một thức này không chỉ kích phát huyết khí, thậm chí muốn xung kích linh hồn, xuyên suốt linh văn. Muốn bổ ra một đao này thì cần có huyết khí, linh hồn, linh văn, ba cái trong nháy mắt cộng minh lại với nhau. Cũng mang ý nghĩa, một đao này trong nháy mắt sẽ chấn động huyết khí, linh văn cùng mạch máu toàn thân.
Phía trước còn có thể chống đỡ được, nhưng linh hồn và linh văn cũng sẽ rất yếu ớt.
Hơi không cẩn thận, trực tiếp phế bỏ!
- Đây là ai nghiên cứu?
Khương Phàm lần nữa rung động sự điên cuồng của chủ nhân đao thức.
Đây quả thực là không điên cuồng không sống được.
Khương Phàm rất hoài nghi, chủ nhân tàn đao ở trận chiến cuối cùng chính là chết vì đao pháp của mình?
Nổ!!
Khương Phàm sâu hít một ngụm khí lạnh, tiếp tục tĩnh tâm nghiên cứu.
Uy lực của Khai Thiên Thức, trực tiếp móc nối cùng thể chất, linh hồn, linh văn.
Ba cái càng mạnh, uy lực Khai Thiên Thức càng khủng bố hơn.
Ánh trăng như nước, sơn cốc tĩnh mịch.
Khương Phàm đưa hai tay cầm đao, dựa theo ấn ký trong đầu hắn chậm rãi huy động tàn đao.
Một lần lại một lần.
Tuân theo ấn ký, cảm thụ đao thế, xu thế cùng biến hóa, tìm kiếm lấy huyền bí trong đó.
Yến Khinh Vũ ngồi ở bên cạnh đống lửa, yên lặng nhìn thiếu niên nghiêm túc tu luyện kia.
Cứng cỏi!
Quật cường!
Hung ác!
Tự tin, càng không sợ!
Còn có... Cô độc!
Thời gian Yến Khinh Vũ ở cùng hắn chung không ngắn, nhưng bất luận là lúc ở Đại Hoang mập mờ, hay là bây giờ làm bạn lịch luyện đều cho nàng một cảm giác lạ lẫm như có như không.
Giống như, nàng rõ ràng đang xuất hiện ở trong thế giới của hắn nhưng lại nhất định chỉ là khách qua đường.
Hắn rất cô độc, lại đắm chìm bên trong cô độc của chính mình.
- Các ngươi không thích hợp.
Tiêu Phượng Ngô nằm ngửa trên đất, trong miệng ngậm rễ cỏ xanh, hàm hồ nói một câu.
- Không có quan hệ gì với ngươi.
Yến Khinh Vũ hừ một tiếng.
- Các ngươi không phải người cùng một con đường.
Tiêu Phượng Ngô cũng nghiêng đầu nhìn Khương Phàm đang đắm chìm bên trong đao pháp phía trước.
- Vì cái gì?
Yến Khinh Vũ khẽ nói.
Tiêu Phượng Ngô trầm mặc thật lâu, ung dung thả một câu:
- Hắn luyện đao, ngươi luyện kiếm, có thể là người một đường sao?
Yến Khinh Vũ im lặng, còn tưởng rằng gia hỏa này có thể nói ra được cao kiến gì.
- Cầm thú, nghĩ gì thế?
Tiêu Phượng Ngô nghiêng đầu nhìn Chu Thanh Thọ ngẩn người bên cạnh.
- Muốn làm sao để giết chết ngươi.
Hai ngày sau!
Sau khi Khương Phàm lặp đi lặp lại diễn luyện, đột nhiên ngộ ra.
Oanh!
Mặt đất lay động, đá vụn vẩy ra, một cỗ khí lãng từ toàn thân Khương Phàm chấn động.
Hai mắt Khương Phàm trừng to, khí tức rất nhanh thay đổi, gắt gao nắm lấy tàn đao, chỉ lên trời gầm thét.
- Hắn làm gì vậy?
Bọn người Tiêu Phượng Ngô đều bừng tỉnh, tên này nổi điên làm gì vậy?
Toàn thân Khương Phàm sôi trào kim viêm, cuồn cuộn lên trời cao, da thịt phồng lên, gân xanh nhô ra, xương cốt đều phát ra tiếng đôm đốp giòn vang.
Giờ khắc này, tiềm lực Khương Phàm bị triệt để kích phát ra hết.
Trong khí hải, thủy triều ngập trời trùng kích kinh mạch.
Hỏa điểu, linh văn giống như là hai cái vòng xoáy, trên dưới xuyên suốt. Huyết dịch giống như đang bị thiêu đốt, đốt lên cả huyết nhục, hài cốt, toàn thân nóng hổi như sắt nung.
Khi linh văn, cơ thể đạt tới cực hạn, trong chốc lát, linh hồn nhận phải biến động. Một cỗ năng lượng yên lặng từ chỗ sâu nhất đột nhiên thức tỉnh trong ý thức Khương Phàm
Phảng phất bên trong bóng tối vô tận, một đôi mắt tinh hồng đột nhiên mở ra.
Khí tức sát phạt vô tận, linh hồn cuồn cuộn, khí tức bá liệt, trùng kích hồn phách.
- Ai? Ai ở nơi đó!
Linh hồn Đan Hoàng kinh hãi, hắn cảm nhận được sự lạnh giá không cách nào nói rõ được, như là mình đang ở trong hoang dã bị một đầu dã thú khát máu tập trung vào.
- Khai Thiên Thức!!
Khương Phàm đạp tan mặt đất, xông lên trời, gắt gao nắm chặt tàn đao chỉ lên trời chém ra một kích.
Ầm ầm!
Liệt diễm sôi trào hóa thành hỏa điểu giương cánh gáy to, lệ khí mười phần.
Mà sâu trong liệt diễm rõ ràng có một bóng dáng uy nghiêm xuất hiện, phảng phất thiên khung mở mắt, ánh mắt khinh thường đang nhìn xuống, giống như cổ thú thức tỉnh, kinh động Bát Hoang.
- Mẹ ta ơi... Đó là cái gì?
- Nhìn thấy không? Các ngươi nhìn thấy không!
Tiêu Phượng Ngô quá sợ hãi, hốt hoảng lui về phía sau.
Toàn thân Yến Khinh Vũ cùng Chu Thanh Thọ đều lạnh buốt, không cầm được mà run rẩy, lắc lư ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm con hỏa điểu cùng thân ảnh uy nghiêm sâu trong hỏa điểu kia.
Hắn là ai??
Ngọn lửa màu vàng óng bao vây lấy đao khí dào dạt, bổ thẳng lên trời ba trăm mét, rạch ra tầng mây dày đặc.
Mây cuốn cuồn cuộn, thiên khung phảng phất đang hỗn loạn.
Khương Phàm cảm tháy trời đất quay cuồng, cúi đầu cắm xuống phía sơn cốc.
Trước lúc hôn mê chợt có một thanh âm hùng hậu quanh quẩn trong đầu.
- Bách Tộc chiến trường! Đăng Thiên Kiều! Ta thẹn với thần triều... Thẹn với chư tướng...
Lúc Khương Phàm tỉnh lại đã là hai ngày sau.
Người hắn đau nhức toàn thân lại không có sức lực, giống như đã bệnh nặng một trận, ngay cả ý thức đều rất hỗn loạn.
- Tỉnh rồi sao? Đi thêm hai trăm dặm nữa sẽ đến Thiên Sư tông.
Tiêu Phượng Ngô cõng Khương Phàm đi trong rừng già ẩm ướt.
- Ta hôn mê mấy ngày?
Khương Phàm vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, tẩm bổ kinh mạch trong thân thể.
- Hai ngày!!
Chu Thanh Thọ ở phía trước mở đường, cảnh giác mãnh thú khắp nơi.
- Một đao kia là ngươi tiếp nhận truyền thừa từ bên trong áo giáp sao?
Yến Khinh Vũ đến bây giờ vẫn khó mà tiếp nhận được.
Một đao kia hoàn toàn vượt ra những gì nàng hiểu biết.
Linh Nguyên cảnh sơ kỳ có thể phóng thích loại năng lượng này sao?
Có thể thi triển võ pháp này sao?
- Là một bộ đao pháp.
Khương Phàm lau trán, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, cảm giác ngộ ra vẫn còn ở đó.
Cơ thể, linh hồn, linh văn, các phương pháp hắn vẫn còn nhớ rõ ràng.
- Thân ảnh kia là ai? Chủ nhân trước của áo giáp sao?
Yến Khinh Vũ lại hỏi.
Chương 237 Thảm Án Kim Cương Tông
Đao pháp rất mạnh, nàng mừng thay cho Khương Phàm, chỉ sợ bên trong áo giáp cất giấu một thứ quỷ dị nào đó, sẽ ảnh hưởng đến Khương Phàm, thậm chí sẽ khống chế Khương Phàm.
- Thân ảnh?
Khương Phàm đột nhiên nhớ ra.
Trước lúc hôn mê hình như nghe được cái gì 'Bách Tộc chiến trường', 'Đăng Thiên Kiều'.
Một khắc này, trong lòng của hắn giống như chảy qua một loại cảm xúc bi thương, còn giống như có một chút áy náy, tiếc nuối.
- Ta biết trong thân thể của ngươi cất giấu cái gì.
Tiếng của linh hồn Đan Hoàng xuất hiện trong đầu Khương Phàm.
- Linh hồn khác?
Khương Phàm liền nghĩ tới tình cảnh lúc trước chạy trốn khỏi thành Bạch Hổ. Trong đầu cũng từng hiện ra một mảnh chiến trường mênh mông thảm liệt. Vô số cường giả lao đi, yêu ma gào thét khủng bố giữa trời.
Tiếng hò giết vang vọng đất trời.
Thây chất như núi máu đổ như biển, giống như Luyện Ngục.
Tại chỗ sâu nhất trong chiến trường có một thân ảnh cao lớn nguy nga, chỉ về phía chiến trường nơi xa, thét lên ra lệnh quần hùng.
Vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Chẳng lẽ, thân ảnh kia lại xuất hiện?
- Ký ức! Chấp niệm!
Hai ngày này, Đan Hoàng liên tục cảm nhận được nguồn năng lượng kia, cơ bản có chút phán đoán.
- Ai chấp niệm?
- Hẳn là ngươi.
- Ta?
- Thân thế hẳn có quan hệ với ngươi. Tình huống cụ thể, cần chính ngươi đi tìm.
Linh hồn Đan Hoàng không tiện nhiều lời.
- Ta đến cùng là ai? Chấp niệm? Ký ức? Kiếp trước, ta là ai?
Khương Phàm thì thào nói nhỏ.
Trước khi trời tối bọn hắn đã về tới Thiên Sư tông.
Sau khi Khương Phàm trải qua một đường điều trị, thân thể cũng gần như hoàn toàn khôi phục.
- Sư tỷ, chúng ta lại phải ở cùng một chỗ.
Chu Thanh Thọ có chút đứng thẳng thân thể lên, ra đón Dạ An Nhiên lại khẽ vuốt cằm.
Hắn không biết là từ chỗ nào lấy ra được một cái quạt lông, nhẹ nhàng lay động, phong độ nhẹ nhàng.
- Dạ An Nhiên, cô hẳn là nhận ra chúng ta chứ.
Tiêu Phượng Ngô cởi mở chào hỏi, lần trước đến Thiên Sư tông, nghe nói Khương Phàm không ở đây, hắn liền kéo lấy Chu Thanh Thọ quay đầu bước đi, đều không có nhìn thấy Dạ An Nhiên.
- Các ngươi thật muốn gia nhập Thiên Sư tông?
Dạ An Nhiên đương nhiên hoan nghênh, chỉ là có chút không thể tin được.
Hai vị này đều là lục phẩm linh văn, một người là Thú linh văn, một người lại là Tinh Vân linh văn hiếm thấy.
Tuyệt đối là nhân vật cấp Thiên tài.
- Chúng ta yêu cầu không cao. Chuẩn bị thêm cho ta chút thú nguyên là được. Lại giới thiệu cho cầm thú hai cô nương xinh đẹp nhất! Sau này, chúng ta chính là người của Thiên Sư tông.
Tiêu Phượng Ngô cởi mở cười to.
Chu Thanh Thọ ho nhẹ một tiếng:
- Chú ý dáng vẻ!
Dạ An Nhiên nhìn Khương Phàm, hỏi thăm hai người này đến cùng là làm cái gì lại tới đây.
Khương Phàm nhún nhún vai, cũng không biết hai người này phát điên cái gì, không đợi ở Thương Châu võ viện lại vạn dặm xa xôi chạy tới nơi này.
- Ta thay mặt Thiên Sư tông, hoan nghênh hai vị gia nhập. Có gì cần, trực tiếp tìm Thanh Văn là được. Chờ phụ thân trở về, sẽ đích thân an bài cho các ngươi.
Dạ An Nhiên mời bọn hắn đi vào Thiên Sư tông.
- Hoa Vị Ương tới rồi sao?
Khương Phàm trên đường về đã chậm trễ mấy ngày, hắn tin rằng người của Xích Tiêu tông hẳn là đã đến.
- Hoa Vị Ương cùng mẫu thân nàng tới, còn có Tam trưởng lão Thiên Cương tông. Bọn hắn nói ngươi bắt Hoa Vị Lạc và Mộ Dung Xung?
Dạ An Nhiên mặc dù đã quen với phong cách làm việc của Khương Phàm nhưng nàng vẫn thật bất ngờ.
- Có phải thái độ bọn họ rất phách lối hay không?
- Nào chỉ là phách lối, còn đang tranh cãi ngất trời nữa.
- Nói cho bọn hắn, ta đã trở về, nhưng muốn người thì phải đỉnh chính thái độ! Đúng rồi, Vương gia đâu?
- Năm ngày trước đã rời khỏi, nói là thu thập Kim Cương tông, đến bây giờ còn không có tin tức.
Lúc này, nơi xa truyền đến trận trận tiếng cười êm tai.
- Ta nghe nói lại tới hai vị lục phẩm linh văn? Là hai vị công tử Thương Châu võ viện?
Hồng sư tỷ mang theo mấy vị nữ đệ tử từ đằng xa đi tới.
Từ sau khi Cổ La đến, trong tông đã năm năm nay chưa lấy được một lục phẩm linh văn nào, hôm nay vậy mà lại tự mình đưa tới hai người.
Các nữ đệ tử đều cười nhẹ nhàng, bước nhanh chạy tới, muốn gặp hai vị tiểu thiên tài một lần.
Chu Thanh Thọ nhìn các sư tỷ mỹ lệ làm rung động lòng người, hai mắt tỏa sáng, tranh thủ thời gian sửa sang lại y phục, lộ ra dáng tươi cười nho nhã, nhấc chân muốn nghênh đón.
Tiêu Phượng Ngô đột nhiên nói nhỏ:
- Nhìn ngực kia! Người phía trước nhất kia, nhìn xem! Oa oa!
Chu Thanh Thọ theo bản năng thả tầm mắt xuống, rơi vào điểm nở nang của Hồng sư tỷ.
Hồng sư tỷ đi gấp một chút, y phục cũng đều tạo nên gợn sóng động lòng người.
Trong mắt Chu Thanh Thọ lập tức tỏa ánh sáng, không tự chủ được làm cái khẩu hình phun ra. Bất quá, trong nháy mắt hắn liền tỉnh ngộ, tranh thủ thời gian điều chỉnh thái độ.
Dạ An Nhiên quay đầu muốn giới thiệu cho bọn hắn, vừa hay nhìn thấy một màn này.
Ngay cả Hồng sư tỷ đang đi tới cũng dừng lại, hơi híp mắt lại, lộ ra một vòng tươi cười nghiền ngẫm.
- Tiểu đệ đệ, nhìn cái gì đấy?
Chu Thanh Thọ kéo gương mặt ra, quay đầu gầm nhẹ.
- Tiêu Phượng Ngô, ta giết chết ngươi!!
Tiêu Phượng Ngô nín cười, một tay khoát lên trên vai Chu Thanh Thọ.
- Huynh đệ của ta tuổi trẻ, hỏa khí cao, dễ dàng xao động, các sư tỷ thứ lỗi nha.
Khương Phàm cười lắc đầu.
- Trong tông còn có một lục phẩm linh văn, là kiếm linh Cổ La, các ngươi có thể đi làm quen một chút. Ta có việc, đi trước.
Màn đêm buông xuống.
Bóng tối bao trùm lấy bảy tòa núi tại Kim Cương tông.
Gần với mười tám tông đại tông, uy danh Kim Cương tông truyền xa, lực ảnh hưởng rất lớn, là tông môn mạnh nhất trong vòng trăm dặm.
Bởi vì Kim Cương tông làm việc bá đạo, chưa bao giờ thấy ai chạy tới nơi này để nháo sự. Nhưng, đêm nay Kim Cương tông lại lâm vào hỗn loạn cùng điên cuồng mà trước nay chưa từng có.
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết, chấn động mây xanh. Dào dạt liệt diễm đốt cháy quần sơn. Thi hài khắp nơi trên đất, máu chảy trên thềm đá. Số lượng lớn phòng xá, cung điện biến thành phế tích.
Chương 238 Một Cái Ghế Dẫn Tới Bi Kịch
- Bọn các ngươi đây là chó nhà có tang! Kim Cương tông lưng tựa Thiên Cương tông, các ngươi sẽ bị trả thù.
Tông chủ Kim Cương tông - Kim Bất Hoán máu me khắp người, giống như một con dã thú điên cuồng gào thét.
Ở trước mặt hắn, Khương Hồng Võ gắt gao bóp lấy đầu Đại trưởng lão, nâng lên giữa không trung.
Thân thể Đại trưởng lão rách mướp, đã mất đi hai tay, hai chân vỡ vụn, bị nâng giữa không trung không thể động đậy.
- Ta... Ta nguyền rủa các ngươi...
Miệng Đại trưởng lão đầy máu tươi, vừa muốn mở miệng chợt có một cỗ liệt diễm bộc phát lòng bàn tay Khương Hồng Võ.
Một tiếng nổ vang, máu thịt văng tung tóe.
Thi thể không đầu rơi trước mặt Khương Hồng Võ.
- Aaa…!!
Sâu trong liệt hỏa, ở giữa phế tích, các trưởng lão may mắn còn sống sót phát ra tiếng kêu tuyệt vọng sợ hãi.
- Ta quyết đấu với ngươi!!
- Đến đây!
Kim Bất Hoán trừng trừng hai mắt, phun máu gầm thét.
- Như ngươi mong muốn.
Khương Hồng Võ dùng sức nắm tay, trong nháy mắt liệt diễm toàn thân bạo động, như núi lửa phun trào, cuồn cuộn giữa bầu trời.
- Aaa…!!
Kim Bất Hoán gào thét, linh văn trùng kích khí hải, linh lực phóng thích toàn diện, vọt tới Khương Hồng Võ
Tên Khương Hồng Võ này là Sinh Tử cảnh, liên tiếp hỗn chiến sát phạt, rất dễ dàng ảnh hưởng đến thực lực.
Hắn muốn cược!!
Cược Khương Hồng Võ sau một khắc, thực lực sẽ chợt hạ xuống!
Cho dù hắn chết, cũng có thể kéo theo cái đệm lưng!
- Vạn Thú... Thiên Hoàng Quyền! La Phù, trận chiến đầu tiên!
Thánh văn trên trán Khương Hồng Võ nở rộ, như ánh mặt trời nở rộ, chiếu thấu hắc ám, liệt diễm cuồn cuộn đầy trời, phát ra khí thế mạnh mẽ, khí lãng cuồn cuộn, đỉnh núi cuồn cuộn, nhiệt độ vô cùng cao, vặn vẹo cả không gian.
- Liệp Lang Quyền!
Hắn gầm lên giận dữ, như thiên lôi rơi xuống đất.
Liệt diễm rơi xuống toàn diện bạo tạc, ba mươi chín đầu Liệt Diễm Hỏa Lang bổ nhào đi ra, bọn chúng to như cự tượng, sinh động như thật, hai mắt bọn chúng hiện ra ánh lửa, hung tàn mà lao đến.
- Đây là...
Con ngươi Kim Bất Hoán bỗng nhiên ngưng tụ, hơi nóng phả vào mặt, uy thế cùng linh văn trùng kích để hắn như rơi vào hầm băng.
Đàn sói phóng tới, bốn phương tám hướng, điên cuồng vây quét.
- Aaa….!!
Kim Bất Hoán phát ra tiếng kêu thảm bi thương, nhanh chóng đã bị đàn sói hung tàn nuốt hết, một cỗ liệt diễm bạo tạc mãnh liệt cùng với khí lãng kinh khủng bày khắp các ngọn núi Kim Cương tông.
- Giết!!
Côn Bác thét lên ra lệnh, giơ lên trường đao nặng nề bổ về phía các trưởng lão tuyệt vọng trước mặt.
- Thiên Sư tông các ngươi còn có chút cấp bậc lễ nghĩa hay không! Muốn để chúng ta đợi tới khi nào? Những người như chúng ta đây còn chưa xứng cho trưởng lão Thiên Sư tông tới đón đợi hay sao? Thiên Sư tông, không có ai sao? Mấy tên phía ngoài nghe rõ cho ta. Để Khương Phàm tới xin lỗi, đem người giao ra đây cho ta! Nếu không, hết thảy hậu quả chính các ngươi gánh chịu.
Ngày thứ hai, ở trong Thiên Sư tông, bọn người Hoa Vị Ương từ sớm đến bên trong Thanh Vân điện, được đáp lại là... Chờ đấy!
Hoa Vị Ương không đè được hỏa khí trong lòng, chỉ vào bên ngoài giận dữ mắng mỏ.
- Dạ An Nhiên đâu, để nàng đi ra gặp ta! Nàng đã chết rồi sao? Người đâu!!
Ngoài điện, đệ tử Thiên Sư tông đều không thay đổi thái độ mà đứng đấy!
Mặc cho nàng làm sao hô, náo thế nào cũng đều thờ ơ!
Bọn hắn được lệnh chính là... mặc kệ!
Bành!!
Tam trưởng lão Thiên Cương tông một chưởng vỗ nát ghế mây, tức giận đứng dậy.
- Nói với chủ sự các ngươi. Chuyện này trốn không thoát đâu, nhất định phải giải quyết! Nếu Khương Phàm bắt người liền phải phụ trách. Dám làm liền phải dám đảm đương. Nếu như Khương Phàm không có trở về, để trưởng lão chủ sự tới. Chúng ta chờ cho tới trưa. Nếu không, lần sau tới thì không chỉ là mấy người chúng ta đây, chuyện này cũng sẽ không lại giải quyết thông qua đàm phán.
Vị Tam trưởng lão này lửa giận đầy mình, lấy tình thế La Phù bây giờ, Thiên Cương tông đã là đệ nhất đại tông. Thân phận Tam trưởng lão hắn đây cũng như thuyền gặp nước.
Bình thường môn chủ tông môn gặp mặt đều phải khách khí.
Thiên Sư tông ngược lại thì tốt rồi, lại dám để hắn đợi hai ngày.
Khinh người quá đáng!
- Dạ Thiên Lan đi đại hội La Phù không ở đây, nhưng trưởng lão chủ sự hẳn là có. Đầu hắn bị chó liếm lấy sao? Còn không ngại Thiên Sư tông quá nhiều phiền phức à?
- Quay lại đây gặp chúng ta!
Mẫu thân của Hoa Vị Ương, Nhị trưởng lão Xích Tiêu tông - Bạch Trầm Hương, cũng đứng dậy quát tháo.
Đệ tử ngoài điện lắc đầu, hô vào bên trong.
- Chờ một lát, chúng ta đi mời.
Bọn hắn nghiêm mặt, lần nữa ngồi xuống.
Kết quả...
Mấy vị đệ tử kia đứng ngay tại đó, căn bản không có ý muốn nói gì.
- Các ngươi muốn chết?
Đáy mắt Tam trưởng lão Thiên Cương tông hiện lên tia sắt lạnh.
- Ta khuyên các ngươi nên thức thời một chút. Nơi này mặc dù là Thiên Sư tông, nhưng coi như ta chụp chết các ngươi, Dạ Thiên Lan cũng không dám làm gì ta.
Bạch Trầm Hương động sát ý trong lòng.
Không chỉ bởi vì tức giận, nhưng nếu quả thật giết mấy đệ tử này, người chủ sự Thiên Sư tông mới có thể sẽ tới.
Đúng vào lúc này, một vị đệ tử Xích Tiêu tông vội vã chạy tới nơi này.
- Trưởng lão, xảy ra chuyện!
- Trong tông xảy ra chuyện rồi?
Bạch Trầm Hương cùng Hoa Vị Ương cũng hơi ngưng mi, trong tông có thể xảy ra chuyện gì?
Vị đệ tử này thở phào, trầm giọng nói:
- Kim Cương tông tối hôm qua đã bị đồ sát, là bị đồ sát!
- Cái gì?
Bọn người Bạch Trầm Hương bỗng nhiên biến sắc.
- Ai làm!!
Tam trưởng lão Thiên Cương tông giận dữ.
Toàn La Phù đều biết, Kim Cương tông là do bọn hắn phụ trách. Mặc dù trong khoảng thời gian này bởi vì các loại sự vụ không có lo lắng đến nhưng đánh chó còn phải nhìn chủ nhân, người nào lại dám đến giết Kim Cương tông?
Vị đệ tử này quay đầu quan sát bên ngoài:
- Khương Hồng Võ!
- Hắn thật to gan!
Tam trưởng lão vừa sợ vừa giận.
Bọn chó nhà có tang này vừa đến La Phù không được mấy ngày, vậy mà lại có thể điên cuồng như thế, trực tiếp đồ sát một đại tông?
Sắc mặt Bạch Trầm Hương cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Tốt thay cho một tên Khương Hồng Võ. Không hổ là Vương gia đã từng thống ngự Lang Gia Bắc Cương. Trực tiếp tàn sát đại tông, nói với La Phù rằng hắn đã đến.
Chương 239 Xem chúng ta là thứ gì?
- Bọn người Khương Hồng Võ mới bao nhiêu người, sao có thể đồ Kim Cương tông. Có phải còn có Thiên Sư tông tham dự hay không?
Tam trưởng lão lập tức hỏi hắn.
Nếu như chỉ là Khương Hồng Võ, chuyện này chỉ có thể coi là từ thế lực bên ngoài đến khiêu chiến tông môn, thực lực Kim Cương tông không đủ, liên lụy không đến 'Mười tám tông'. Nhiều nhất Thiên Cương tông sẽ thay Kim Cương tông báo thù.
Nhưng nếu như Thiên Sư tông liên hợp Khương Hồng Võ, đồ sát Kim Cương tông, là thuộc về phương diện của mười tám tông.
- Hình như không có. Sau khi Dạ Thiên Lan từ Lang Gia quốc trở về, tông chủ Kim Bất Hoán liền từ bỏ cưỡng ép chiếm lấy tám tòa quặng mỏ. Vì phòng ngừa Thiên Sư tông trả thù, hắn đem số lượng lớn trưởng lão và đệ tử đều an trí đến ba tòa quặng mỏ còn sót lại nơi đó. Mấy ngày trước, bên ngoài ba tòa quặng mỏ kia cũng xuất hiện tập kích tấp nập, tử thương nghiêm trọng. Kim Bất Hoán lại phái đi rất nhiều trưởng lão và đệ tử. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Khương Hồng Võ vậy mà lại trực tiếp giết vào tông môn.
Đệ tử nói rất gấp.
Ai cũng không nghĩ tới Khương Hồng Võ sẽ hung tàn như thế.
Cái này cũng mang ý nghĩa, trong tay Thiên Sư tông đã có thêm một thanh đao giết người.
Thanh đao này, không chỉ có sắc bén, còn khát máu.
- Có khách đến sao?
Một thanh âm uy nghiêm từ ngoài điện truyền đến.
Người còn chưa tới, nhưng một cỗ khí tức sát phạt truyền khắp cung điện, trong không khí còn giống như có tràn ngập mùi máu tươi. Khương Hồng Võ, Yến Tranh, Côn Bác, còn có hơn sáu mươi vị đội viên Huyết Ngục, đằng đằng sát khí đi tới Thanh Vân điện. Sau khi bọn hắn đồ sát Kim Cương tông, trong đêm liền trở về, y phục không đổi, mặt cũng nghiêm nghị, máu me be bét khắp người, vừa nhìn qua giống như hiện ra huyết quang. Trong lòng Tam trưởng lão Thiên Cương tông co rụt lại. Làm cái gì vậy?
Hoa Vị Ương đều sắc mặt trắng bệch, không tự chủ được thối lui đến sau lưng mẫu thân
- Khương Hồng Võ, ngươi đồ diệt Kim Cương tông?
Hô hấp Bạch Trầm Hương có chút không khoái, chưa bao giờ cảm thụ qua loại thiết huyết sát khí cực kỳ mang tính xâm lược này
- Ngươi là ai?
Khương Hồng Võ liếc mắt nhìn Bạch Trầm Hương, đi tới đón Tam trưởng lão Thiên Cương tông.
- Ngươi muốn làm gì?
Tam trưởng lão Thiên Cương tông lấy lại bình tĩnh, nghênh tiếp ánh mắt Khương Hồng Võ
- Cái ghế này xảy ra chuyện gì?
Khương Hồng Võ nhìn ghế mây vỡ vụn phía sau hắn.
- Ta đập!!
- Ngươi tới làm khách, chúng ta hoan nghênh. Nhưng làm hỏng đồ thì bồi thường tiền.
- Cái gì?
- Bồi thường tiền!!
Yến Tranh, Côn Bác, hét một tiếng chấn động đến nỗi cung điện cũng hơi lay động.
Sắc mặt Tam trưởng lão lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
- Khương Hồng Võ, ta đang muốn hỏi ngươi đây. Có phải các ngươi đồ sát Kim Cương tông không?
Bạch Trầm Hương chất vấn Khương Hồng Võ, hỗn đản này vậy mà không nhìn mình.
- Lão đầu, ta cũng đang nói chuyện với ngươi đấy.
Khương Hồng Võ đe dọa nhìn Tam trưởng lão.
Khóe mắt Tam trưởng lão run rẩy, vung tay ném mấy khỏa tinh thạch thượng phẩm đến trên người Khương Hồng Võ:
- Đủ ngươi mua một trăm tấm.
Ánh mắt Khương Hồng Võ sắt bén như đao nhìn chằm chằm Tam trưởng lão:
- Cái ghế này, không phải cái ghế bình thường.
- Vậy nó là cái ghế gì?
- Tổ sư gia Thiên Sư tông ngồi qua, giá trị liên thành.
- Khương Hồng Võ!
Bạch Trầm Hương cảm giác mình bị chịu nhục nhã, tên hỗn đản này không nhìn nàng thì cũng thôi đi, lại còn muốn chém gió về lai lịch của cái ghế?
- Ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta cho!
Tam trưởng lão không nguyện ý cùng Khương Hồng Võ dây dưa chỉ vì chuyện này.
- Ngươi nói? Đều nghe thấy cả chứ?
Khương Hồng Võ mở miệng nói, thanh âm vang vọng cung điện.
- Nghe thấy, hắn sẽ bồi thường!
Huyết Ngục cùng đáp lại.
Khương Hồng Võ duỗi ra một cái đầu ngón tay:
- Một triệu, tinh thạch thượng phẩm.
- Cái gì…. ngươi...
Tam trưởng lão kém chút chửi ầm lên.
Bạch Trầm Hương tưởng đâu mình nghe lầm, bao nhiêu?
Một triệu?
Tinh thạch thượng phẩm?
- Ngươi nói, sẽ bồi thường! Thiếu một cái cũng không được.
Khương Hồng Võ thả ra uy thế, rõ ràng đang doạ dẫm nhưng lại giống như là tuyên án.
- Ngươi... Ngươi là Vương gia, không phải vô lại.
Tam trưởng lão tức giận đến toàn thân đều đang run rẩy.
Đây là nhục nhã, so với đánh mặt còn là vô cùng nhục nhã.
Hắn đường đường là Tam trưởng lão Thiên Cương tông, lại bị lường gạt?
Lại chỉ bởi vì một cái ghế rách?
- Xem ra, lão đầu này không có tiền. Người đâu, giữ lại! Thông báo Thiên Cương tông đến chuộc người!!
Khương Hồng Võ thét lên một tiếng ra lệnh, hơn mười vị đội viên Huyết Ngục lao đến vây quanh Tam trưởng lão.
Các đệ tử Thiên Sư tông ở ngoài điện nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
Ông trời ơi!
Lão gia hỏa này là đến đòi người, kết quả kéo cả mình vào?
Những người này đều đi ra từ quân doanh, nếu có chuyện làm thì vô cùng hăng hái!
- Các ngươi... Bọn vô lại các ngươi !
Tam trưởng lão muốn phản kháng, lại đè lại xúc động kia.
Hỗn đản này nói không chừng đang ngóng trông hắn gây sự, sau đó đánh hắn cho tàn phế.
Hắn phải tỉnh táo!
Hắn phải nhịn!
Thế nhưng...... phụ mẫu nó, quá khi dễ người khác rồi!
Khương Hồng Võ không để ý hắn, quay người nhìn về hướng Bạch Trầm Hương, tuy nhiên ánh mắt lại không phải rơi vào trên người nàng, mà đang nhìn cái ghế, cái bàn, đồ uống trà bên cạnh.
Bạch Trầm Hương tức giận, nhưng lại thấy may mắn vì mình không có làm hư thứ gì. Nếu không đám hỗn đản này khẳng định cũng sẽ doạ dẫm nàng.
Hoa Vị Ương nhịn không được nói:
- Đừng nhìn nữa, chúng ta không có làm hư đồ vật.
Khương Hồng Võ lạnh lùng nói:
- Các ngươi đã tới mấy ngày rồi?
- Hôm nay là ngày thứ ba!
Bạch Trầm Hương còn tưởng rằng Khương Hồng Võ cần đàm phán, đang chuẩn bị đòi người, kết quả chờ được một câu.
- Thiên Sư tông không phải lữ điếm. Dừng chân, ăn cơm, đều phải trả tiền.
- Ngươi nói cái gì?
- Các ngươi đều là nữ tử, ta không làm khó các ngươi. Như vậy đi, ở lại quét sạch sẽ Thanh Vân điện.
Khương Hồng Võ không để ý đến sắc mặt Bạch Trầm Hương đang trở nên khó coi mà quay người rời khỏi.
- Mười ngày sau, ta đến nghiệm thu!
- Khương Hồng Võ, tên hổn đản ngươi!
Bạch Trầm Hương giận dữ thét lên, quét dọn vệ sinh?
Xem các nàng là cái gì?!
Chương 240 Thánh Địa Mời
Tin tức Kim Cương tông bị đồ sát vào ngày thứ hai đa nhanh chóng truyền khắp các nơi tại La Phù.
Mọi người kinh hãi, khó có thể tin được, lại càng cảm nhận được khí lạnh thấu xương.
Kim Cương tông không chỉ là đại tông của La Phù mà còn phụ thuộc Thiên Cương tông.
Cứ như vậy mà bị diệt môn rồi sao?
Mặc dù số lượng lớn trưởng lão cùng đệ tử của Kim Cương tông đều tụ tập tại ba tòa quặng mỏ, nhưng tông môn bị hủy, tông chủ bị giết, trên danh nghĩa Kim Cương tông chính thức bị diệt môn.
Tất cả mọi người một lần nữa bắt đầu đối đãi bọn người lưu vong bọn hắn chế giễu là 'Chó nhà có tang'.
Bọn hắn mặc dù hợp tác cùng Thiên Sư tông nhưng cũng không chính thức gia nhập Thiên Sư tông.
Bọn hắn tồn tại ở La Phù như một tổ chức tự do, tổ chức sát thủ.
Không bị quy tắc của La Phù kiềm chế, lại không cố kỵ gì làm bất cứ chuyện gì.
Có Thiên Sư tông đến đỡ, bọn hắn càng không sợ uy hiếp các nơi.
Một đợt không yên tĩnh, một đợt khác lại lên, vào lúc này, tin tức Khương Phàm bắt Mộ Dung Xung, Hoa Vị Lạc, trưởng lão hai tông tới cửa đòi người, nhưng lại bị Khương Hồng Võ cưỡng ép tạm giam truyền khắp La Phù. Khiến cho các nơi cười nhạo, nhưng cũng khiêu khích rất nhiều tức giận.
Bọn dân liều mạng này quá làm càn!
- Tiền bối, chúng ta bắt đầu luyện đan?
Vào lúc giữa trưa, Khương Phàm thu hồi tàn đao, lúng túng gọi Đan Hoàng.
Sau khi trở về, vào xem đao thế quen thuộc, suýt nữa quên mất còn có chuyện luyện đan này.
- Trước tiên luyện Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan đi.
Linh hồn Đan Hoàng rất bất đắc dĩ.
Phải tìm cơ hội, uốn nắn quan niệm đứa nhỏ này mới được, luyện đan mới là chính đạo.
- Được rồi!
Khương Phàm lấy Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra, hít một ngụm khí lạnh thật sâu, ổn định lại tinh thần.
- Trước tiên nung nóng đỉnh lô. Lấy chín loại Hỏa Diễm Linh Điểu khác biệt, nghiêm ngặt dựa theo lời ta nói mà làm. Thứ tự đưa Hỏa điểu vào, thời gian, còn có khống chế hỏa hầu các loại, đều cần khống chế vô cùng cẩn thận.
- Luyện đan, không chỉ là cần hỏa diễm, còn phải cần thể lực, càng phải kiểm tra tính nhẫn nại của Luyện Đan sư đối với khống chế hỏa diễm. Còn quan trọng hơn, chính là hình thành cảm ngộ, tên gọi, linh niệm đối với đan dược! Chờ đến tương lai, thời điểm luyện chế đan dược cao cấp, không chỉ phải làm từng bước mà còn cần
linh niệm đi cảm nhận biến hóa của đan dược, căn cứ những biến hóa vi diệu trong đỉnh lô, cẩn thận khống chế. Tựa như nuôi dưỡng một hài tử mình.
Lời Đan Hoàng nói thấm thía cho giảng giải Khương Phàm.
Khương Phàm lấy ra chín loại linh điểu khác nhau Từ trong thanh đồng tiểu tháp.
Trước trước sau sau giày vò nhiều ngày như vậy, săn giết hỏa điểu cũng được hơn chín mươi con, có tới mười ba loại.
Dưới sự chỉ đạo của Đan Hoàng, từng đầu hỏa điểu được ném vào Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh. Theo ngọn lửa màu vàng đốt cháy, nhanh chóng hòa tan, đụng vào nhau, thẩm thấu giao hòa.
Khương Phàm chau mày, định thần nắm hỏa diễm luyện trong lò trong tay, cảm nhận được tình huống biến hóa của đan dược.
Tỉ mỉ luyện chế trước sau hơn một giờ, một viên đan dược mượt mà bay ra.
Đan Hoàng rất hài lòng.
Viên đầu tiên đã có thể thuận lợi thành công, không tệ.
Đúng là mầm mống tốt, đáng giá bồi dưỡng, hắn đang nghĩ đến biện pháp đem lực chú ý của Khương Phàm đều chuyển dời đến trên luyện đan.
Trải qua một ngày dài luyện chế, Khương Phàm thành công luyện ra bảy viên Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan.
Còn lại hai mươi đầu hỏa điểu không đủ chín loại khác biệt cũng chỉ có thể luyện thành huyết đan cùng linh đan.
- Tiếp theo là luyện Thanh Thần Đan. Luyện đan cũng là một hình thức tu luyện. Luyện đan có thể dưỡng tâm, định thần, cũng có thể tăng lên sự khống chế của linh văn đối với linh lực cực lớn. Ngươi luyện một viên đan dược, sau khi thu hoạch cũng đã vượt qua một ngày ngươi tôi luyện trong rừng rậm.
Đan Hoàng dẫn dụ Khương Phàm.
Ngược lại, điểm ấy Khương Phàm rất tán thành, luyện đan đối với yêu cầu hỏa diễm quá cao. Nhiệt độ thay đổi, khống chế tách rời, ngưng tụ dung hợp các loại đều phải cần linh văn đến khống chế.
- Khương Phàm, khách quý đến!
Sáng sớm, Yến Khinh Vũ lại tới đây.
- Chờ một chút! Chớ vào!!
Khương Phàm được Đan Hoàng chỉ đạo, cẩn thận rèn luyện Thanh Thần Đan.
- Ở bên trong làm gì đó?
Yến Khinh Vũ kinh ngạc, ở ngoài cửa đợi một chút, lại nói:
- Khương Vương gọi cho ngươi mau chóng đi qua.
- Chờ một chút!!
Khương Phàm đắm chìm trong luyện đan, cẩn thận nắm hỏa diễm trong tay.
Yến Khinh Vũ chỉ có thể rời khỏi.
- Xong rồi!
Khương Phàm thở phào một hơi, so với Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan, yêu cầu hỏa diễm đối với luyện Thanh Thần Đan tương đối bình ổn hơn một chút, nhưng... số lượng dược liệu quá nhiều, trình tự luyện chế vô cùng rườm rà.
- Lại lần nữa!! Mỗi ngày một viên, phải luyện hai mươi viên.
Khương Phàm ăn vào một viên linh đan, bổ sung linh lực, tiếp tục ngưng tụ hỏa diễm, luyện chế đan dược.
Bọn người Khương Hồng Võ đã đợi lại đợi, nhưng vẫn không đợi được người liền để Dạ An Nhiên mang theo bọn hắn đi tới nơi Khương Phàm ở.
Một màn trước mắt, làm cho tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn.
Khương Phàm đang luyện đan?
Nói đùa sao!
Khương Phàm vừa hoàn thành viên đan dược thứ mười, hắn nhướng mày, lập tức quay đầu nhìn về ngoài cửa viện.
- Phụ thân, sao mọi người đều tới đây.
Khương Phàm lập tức thu Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, đứng dậy nhìn đám người bên ngoài viện.
Có Khương Hồng Võ, có tướng quân Yến Tranh, Côn Bác, còn có bọn người Dạ An Nhiên, Yến Khinh Vũ.
- Ngươi học thuật luyện đan khi nào?
Dạ An Nhiên rất kinh ngạc, mặc dù Khương Phàm là hỏa văn, thế nhưng...
Đan thuật phức tạp, không phải tùy tiện liền có thể học được, cần phải có Luyện Đan sư kinh nghiệm phong phú đến chỉ đạo mới được.
- Lục lọi được, không có việc gì nên luyện chơi thôi.
Khương Phàm hàm hồ ứng phó.
- Chiếc đỉnh kia lô từ chỗ nào mà có?
Khương Hồng Võ cũng kỳ quái.
Đỉnh lô chỉ có ba mét, lại tràn ngập uy thế giống như núi lửa, khí tức nặng nề lại mênh mông, ánh sáng chiếu ánh lấy cả tòa sân nhỏ.
- Mua tại chợ đen.
- Vị này là...
Khương Phàm chú ý tới một nữ tử xinh đẹp bên cạnh Khương Hồng Võ.
Không giống với Bá Đao Thức bên ngoài nhìn thì đơn giản bên trong lại cường đại kia. Khai Thiên Thức phức tạp lại khó khăn. Một thức này không chỉ kích phát huyết khí, thậm chí muốn xung kích linh hồn, xuyên suốt linh văn. Muốn bổ ra một đao này thì cần có huyết khí, linh hồn, linh văn, ba cái trong nháy mắt cộng minh lại với nhau. Cũng mang ý nghĩa, một đao này trong nháy mắt sẽ chấn động huyết khí, linh văn cùng mạch máu toàn thân.
Phía trước còn có thể chống đỡ được, nhưng linh hồn và linh văn cũng sẽ rất yếu ớt.
Hơi không cẩn thận, trực tiếp phế bỏ!
- Đây là ai nghiên cứu?
Khương Phàm lần nữa rung động sự điên cuồng của chủ nhân đao thức.
Đây quả thực là không điên cuồng không sống được.
Khương Phàm rất hoài nghi, chủ nhân tàn đao ở trận chiến cuối cùng chính là chết vì đao pháp của mình?
Nổ!!
Khương Phàm sâu hít một ngụm khí lạnh, tiếp tục tĩnh tâm nghiên cứu.
Uy lực của Khai Thiên Thức, trực tiếp móc nối cùng thể chất, linh hồn, linh văn.
Ba cái càng mạnh, uy lực Khai Thiên Thức càng khủng bố hơn.
Ánh trăng như nước, sơn cốc tĩnh mịch.
Khương Phàm đưa hai tay cầm đao, dựa theo ấn ký trong đầu hắn chậm rãi huy động tàn đao.
Một lần lại một lần.
Tuân theo ấn ký, cảm thụ đao thế, xu thế cùng biến hóa, tìm kiếm lấy huyền bí trong đó.
Yến Khinh Vũ ngồi ở bên cạnh đống lửa, yên lặng nhìn thiếu niên nghiêm túc tu luyện kia.
Cứng cỏi!
Quật cường!
Hung ác!
Tự tin, càng không sợ!
Còn có... Cô độc!
Thời gian Yến Khinh Vũ ở cùng hắn chung không ngắn, nhưng bất luận là lúc ở Đại Hoang mập mờ, hay là bây giờ làm bạn lịch luyện đều cho nàng một cảm giác lạ lẫm như có như không.
Giống như, nàng rõ ràng đang xuất hiện ở trong thế giới của hắn nhưng lại nhất định chỉ là khách qua đường.
Hắn rất cô độc, lại đắm chìm bên trong cô độc của chính mình.
- Các ngươi không thích hợp.
Tiêu Phượng Ngô nằm ngửa trên đất, trong miệng ngậm rễ cỏ xanh, hàm hồ nói một câu.
- Không có quan hệ gì với ngươi.
Yến Khinh Vũ hừ một tiếng.
- Các ngươi không phải người cùng một con đường.
Tiêu Phượng Ngô cũng nghiêng đầu nhìn Khương Phàm đang đắm chìm bên trong đao pháp phía trước.
- Vì cái gì?
Yến Khinh Vũ khẽ nói.
Tiêu Phượng Ngô trầm mặc thật lâu, ung dung thả một câu:
- Hắn luyện đao, ngươi luyện kiếm, có thể là người một đường sao?
Yến Khinh Vũ im lặng, còn tưởng rằng gia hỏa này có thể nói ra được cao kiến gì.
- Cầm thú, nghĩ gì thế?
Tiêu Phượng Ngô nghiêng đầu nhìn Chu Thanh Thọ ngẩn người bên cạnh.
- Muốn làm sao để giết chết ngươi.
Hai ngày sau!
Sau khi Khương Phàm lặp đi lặp lại diễn luyện, đột nhiên ngộ ra.
Oanh!
Mặt đất lay động, đá vụn vẩy ra, một cỗ khí lãng từ toàn thân Khương Phàm chấn động.
Hai mắt Khương Phàm trừng to, khí tức rất nhanh thay đổi, gắt gao nắm lấy tàn đao, chỉ lên trời gầm thét.
- Hắn làm gì vậy?
Bọn người Tiêu Phượng Ngô đều bừng tỉnh, tên này nổi điên làm gì vậy?
Toàn thân Khương Phàm sôi trào kim viêm, cuồn cuộn lên trời cao, da thịt phồng lên, gân xanh nhô ra, xương cốt đều phát ra tiếng đôm đốp giòn vang.
Giờ khắc này, tiềm lực Khương Phàm bị triệt để kích phát ra hết.
Trong khí hải, thủy triều ngập trời trùng kích kinh mạch.
Hỏa điểu, linh văn giống như là hai cái vòng xoáy, trên dưới xuyên suốt. Huyết dịch giống như đang bị thiêu đốt, đốt lên cả huyết nhục, hài cốt, toàn thân nóng hổi như sắt nung.
Khi linh văn, cơ thể đạt tới cực hạn, trong chốc lát, linh hồn nhận phải biến động. Một cỗ năng lượng yên lặng từ chỗ sâu nhất đột nhiên thức tỉnh trong ý thức Khương Phàm
Phảng phất bên trong bóng tối vô tận, một đôi mắt tinh hồng đột nhiên mở ra.
Khí tức sát phạt vô tận, linh hồn cuồn cuộn, khí tức bá liệt, trùng kích hồn phách.
- Ai? Ai ở nơi đó!
Linh hồn Đan Hoàng kinh hãi, hắn cảm nhận được sự lạnh giá không cách nào nói rõ được, như là mình đang ở trong hoang dã bị một đầu dã thú khát máu tập trung vào.
- Khai Thiên Thức!!
Khương Phàm đạp tan mặt đất, xông lên trời, gắt gao nắm chặt tàn đao chỉ lên trời chém ra một kích.
Ầm ầm!
Liệt diễm sôi trào hóa thành hỏa điểu giương cánh gáy to, lệ khí mười phần.
Mà sâu trong liệt diễm rõ ràng có một bóng dáng uy nghiêm xuất hiện, phảng phất thiên khung mở mắt, ánh mắt khinh thường đang nhìn xuống, giống như cổ thú thức tỉnh, kinh động Bát Hoang.
- Mẹ ta ơi... Đó là cái gì?
- Nhìn thấy không? Các ngươi nhìn thấy không!
Tiêu Phượng Ngô quá sợ hãi, hốt hoảng lui về phía sau.
Toàn thân Yến Khinh Vũ cùng Chu Thanh Thọ đều lạnh buốt, không cầm được mà run rẩy, lắc lư ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm con hỏa điểu cùng thân ảnh uy nghiêm sâu trong hỏa điểu kia.
Hắn là ai??
Ngọn lửa màu vàng óng bao vây lấy đao khí dào dạt, bổ thẳng lên trời ba trăm mét, rạch ra tầng mây dày đặc.
Mây cuốn cuồn cuộn, thiên khung phảng phất đang hỗn loạn.
Khương Phàm cảm tháy trời đất quay cuồng, cúi đầu cắm xuống phía sơn cốc.
Trước lúc hôn mê chợt có một thanh âm hùng hậu quanh quẩn trong đầu.
- Bách Tộc chiến trường! Đăng Thiên Kiều! Ta thẹn với thần triều... Thẹn với chư tướng...
Lúc Khương Phàm tỉnh lại đã là hai ngày sau.
Người hắn đau nhức toàn thân lại không có sức lực, giống như đã bệnh nặng một trận, ngay cả ý thức đều rất hỗn loạn.
- Tỉnh rồi sao? Đi thêm hai trăm dặm nữa sẽ đến Thiên Sư tông.
Tiêu Phượng Ngô cõng Khương Phàm đi trong rừng già ẩm ướt.
- Ta hôn mê mấy ngày?
Khương Phàm vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, tẩm bổ kinh mạch trong thân thể.
- Hai ngày!!
Chu Thanh Thọ ở phía trước mở đường, cảnh giác mãnh thú khắp nơi.
- Một đao kia là ngươi tiếp nhận truyền thừa từ bên trong áo giáp sao?
Yến Khinh Vũ đến bây giờ vẫn khó mà tiếp nhận được.
Một đao kia hoàn toàn vượt ra những gì nàng hiểu biết.
Linh Nguyên cảnh sơ kỳ có thể phóng thích loại năng lượng này sao?
Có thể thi triển võ pháp này sao?
- Là một bộ đao pháp.
Khương Phàm lau trán, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, cảm giác ngộ ra vẫn còn ở đó.
Cơ thể, linh hồn, linh văn, các phương pháp hắn vẫn còn nhớ rõ ràng.
- Thân ảnh kia là ai? Chủ nhân trước của áo giáp sao?
Yến Khinh Vũ lại hỏi.
Chương 237 Thảm Án Kim Cương Tông
Đao pháp rất mạnh, nàng mừng thay cho Khương Phàm, chỉ sợ bên trong áo giáp cất giấu một thứ quỷ dị nào đó, sẽ ảnh hưởng đến Khương Phàm, thậm chí sẽ khống chế Khương Phàm.
- Thân ảnh?
Khương Phàm đột nhiên nhớ ra.
Trước lúc hôn mê hình như nghe được cái gì 'Bách Tộc chiến trường', 'Đăng Thiên Kiều'.
Một khắc này, trong lòng của hắn giống như chảy qua một loại cảm xúc bi thương, còn giống như có một chút áy náy, tiếc nuối.
- Ta biết trong thân thể của ngươi cất giấu cái gì.
Tiếng của linh hồn Đan Hoàng xuất hiện trong đầu Khương Phàm.
- Linh hồn khác?
Khương Phàm liền nghĩ tới tình cảnh lúc trước chạy trốn khỏi thành Bạch Hổ. Trong đầu cũng từng hiện ra một mảnh chiến trường mênh mông thảm liệt. Vô số cường giả lao đi, yêu ma gào thét khủng bố giữa trời.
Tiếng hò giết vang vọng đất trời.
Thây chất như núi máu đổ như biển, giống như Luyện Ngục.
Tại chỗ sâu nhất trong chiến trường có một thân ảnh cao lớn nguy nga, chỉ về phía chiến trường nơi xa, thét lên ra lệnh quần hùng.
Vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Chẳng lẽ, thân ảnh kia lại xuất hiện?
- Ký ức! Chấp niệm!
Hai ngày này, Đan Hoàng liên tục cảm nhận được nguồn năng lượng kia, cơ bản có chút phán đoán.
- Ai chấp niệm?
- Hẳn là ngươi.
- Ta?
- Thân thế hẳn có quan hệ với ngươi. Tình huống cụ thể, cần chính ngươi đi tìm.
Linh hồn Đan Hoàng không tiện nhiều lời.
- Ta đến cùng là ai? Chấp niệm? Ký ức? Kiếp trước, ta là ai?
Khương Phàm thì thào nói nhỏ.
Trước khi trời tối bọn hắn đã về tới Thiên Sư tông.
Sau khi Khương Phàm trải qua một đường điều trị, thân thể cũng gần như hoàn toàn khôi phục.
- Sư tỷ, chúng ta lại phải ở cùng một chỗ.
Chu Thanh Thọ có chút đứng thẳng thân thể lên, ra đón Dạ An Nhiên lại khẽ vuốt cằm.
Hắn không biết là từ chỗ nào lấy ra được một cái quạt lông, nhẹ nhàng lay động, phong độ nhẹ nhàng.
- Dạ An Nhiên, cô hẳn là nhận ra chúng ta chứ.
Tiêu Phượng Ngô cởi mở chào hỏi, lần trước đến Thiên Sư tông, nghe nói Khương Phàm không ở đây, hắn liền kéo lấy Chu Thanh Thọ quay đầu bước đi, đều không có nhìn thấy Dạ An Nhiên.
- Các ngươi thật muốn gia nhập Thiên Sư tông?
Dạ An Nhiên đương nhiên hoan nghênh, chỉ là có chút không thể tin được.
Hai vị này đều là lục phẩm linh văn, một người là Thú linh văn, một người lại là Tinh Vân linh văn hiếm thấy.
Tuyệt đối là nhân vật cấp Thiên tài.
- Chúng ta yêu cầu không cao. Chuẩn bị thêm cho ta chút thú nguyên là được. Lại giới thiệu cho cầm thú hai cô nương xinh đẹp nhất! Sau này, chúng ta chính là người của Thiên Sư tông.
Tiêu Phượng Ngô cởi mở cười to.
Chu Thanh Thọ ho nhẹ một tiếng:
- Chú ý dáng vẻ!
Dạ An Nhiên nhìn Khương Phàm, hỏi thăm hai người này đến cùng là làm cái gì lại tới đây.
Khương Phàm nhún nhún vai, cũng không biết hai người này phát điên cái gì, không đợi ở Thương Châu võ viện lại vạn dặm xa xôi chạy tới nơi này.
- Ta thay mặt Thiên Sư tông, hoan nghênh hai vị gia nhập. Có gì cần, trực tiếp tìm Thanh Văn là được. Chờ phụ thân trở về, sẽ đích thân an bài cho các ngươi.
Dạ An Nhiên mời bọn hắn đi vào Thiên Sư tông.
- Hoa Vị Ương tới rồi sao?
Khương Phàm trên đường về đã chậm trễ mấy ngày, hắn tin rằng người của Xích Tiêu tông hẳn là đã đến.
- Hoa Vị Ương cùng mẫu thân nàng tới, còn có Tam trưởng lão Thiên Cương tông. Bọn hắn nói ngươi bắt Hoa Vị Lạc và Mộ Dung Xung?
Dạ An Nhiên mặc dù đã quen với phong cách làm việc của Khương Phàm nhưng nàng vẫn thật bất ngờ.
- Có phải thái độ bọn họ rất phách lối hay không?
- Nào chỉ là phách lối, còn đang tranh cãi ngất trời nữa.
- Nói cho bọn hắn, ta đã trở về, nhưng muốn người thì phải đỉnh chính thái độ! Đúng rồi, Vương gia đâu?
- Năm ngày trước đã rời khỏi, nói là thu thập Kim Cương tông, đến bây giờ còn không có tin tức.
Lúc này, nơi xa truyền đến trận trận tiếng cười êm tai.
- Ta nghe nói lại tới hai vị lục phẩm linh văn? Là hai vị công tử Thương Châu võ viện?
Hồng sư tỷ mang theo mấy vị nữ đệ tử từ đằng xa đi tới.
Từ sau khi Cổ La đến, trong tông đã năm năm nay chưa lấy được một lục phẩm linh văn nào, hôm nay vậy mà lại tự mình đưa tới hai người.
Các nữ đệ tử đều cười nhẹ nhàng, bước nhanh chạy tới, muốn gặp hai vị tiểu thiên tài một lần.
Chu Thanh Thọ nhìn các sư tỷ mỹ lệ làm rung động lòng người, hai mắt tỏa sáng, tranh thủ thời gian sửa sang lại y phục, lộ ra dáng tươi cười nho nhã, nhấc chân muốn nghênh đón.
Tiêu Phượng Ngô đột nhiên nói nhỏ:
- Nhìn ngực kia! Người phía trước nhất kia, nhìn xem! Oa oa!
Chu Thanh Thọ theo bản năng thả tầm mắt xuống, rơi vào điểm nở nang của Hồng sư tỷ.
Hồng sư tỷ đi gấp một chút, y phục cũng đều tạo nên gợn sóng động lòng người.
Trong mắt Chu Thanh Thọ lập tức tỏa ánh sáng, không tự chủ được làm cái khẩu hình phun ra. Bất quá, trong nháy mắt hắn liền tỉnh ngộ, tranh thủ thời gian điều chỉnh thái độ.
Dạ An Nhiên quay đầu muốn giới thiệu cho bọn hắn, vừa hay nhìn thấy một màn này.
Ngay cả Hồng sư tỷ đang đi tới cũng dừng lại, hơi híp mắt lại, lộ ra một vòng tươi cười nghiền ngẫm.
- Tiểu đệ đệ, nhìn cái gì đấy?
Chu Thanh Thọ kéo gương mặt ra, quay đầu gầm nhẹ.
- Tiêu Phượng Ngô, ta giết chết ngươi!!
Tiêu Phượng Ngô nín cười, một tay khoát lên trên vai Chu Thanh Thọ.
- Huynh đệ của ta tuổi trẻ, hỏa khí cao, dễ dàng xao động, các sư tỷ thứ lỗi nha.
Khương Phàm cười lắc đầu.
- Trong tông còn có một lục phẩm linh văn, là kiếm linh Cổ La, các ngươi có thể đi làm quen một chút. Ta có việc, đi trước.
Màn đêm buông xuống.
Bóng tối bao trùm lấy bảy tòa núi tại Kim Cương tông.
Gần với mười tám tông đại tông, uy danh Kim Cương tông truyền xa, lực ảnh hưởng rất lớn, là tông môn mạnh nhất trong vòng trăm dặm.
Bởi vì Kim Cương tông làm việc bá đạo, chưa bao giờ thấy ai chạy tới nơi này để nháo sự. Nhưng, đêm nay Kim Cương tông lại lâm vào hỗn loạn cùng điên cuồng mà trước nay chưa từng có.
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết, chấn động mây xanh. Dào dạt liệt diễm đốt cháy quần sơn. Thi hài khắp nơi trên đất, máu chảy trên thềm đá. Số lượng lớn phòng xá, cung điện biến thành phế tích.
Chương 238 Một Cái Ghế Dẫn Tới Bi Kịch
- Bọn các ngươi đây là chó nhà có tang! Kim Cương tông lưng tựa Thiên Cương tông, các ngươi sẽ bị trả thù.
Tông chủ Kim Cương tông - Kim Bất Hoán máu me khắp người, giống như một con dã thú điên cuồng gào thét.
Ở trước mặt hắn, Khương Hồng Võ gắt gao bóp lấy đầu Đại trưởng lão, nâng lên giữa không trung.
Thân thể Đại trưởng lão rách mướp, đã mất đi hai tay, hai chân vỡ vụn, bị nâng giữa không trung không thể động đậy.
- Ta... Ta nguyền rủa các ngươi...
Miệng Đại trưởng lão đầy máu tươi, vừa muốn mở miệng chợt có một cỗ liệt diễm bộc phát lòng bàn tay Khương Hồng Võ.
Một tiếng nổ vang, máu thịt văng tung tóe.
Thi thể không đầu rơi trước mặt Khương Hồng Võ.
- Aaa…!!
Sâu trong liệt hỏa, ở giữa phế tích, các trưởng lão may mắn còn sống sót phát ra tiếng kêu tuyệt vọng sợ hãi.
- Ta quyết đấu với ngươi!!
- Đến đây!
Kim Bất Hoán trừng trừng hai mắt, phun máu gầm thét.
- Như ngươi mong muốn.
Khương Hồng Võ dùng sức nắm tay, trong nháy mắt liệt diễm toàn thân bạo động, như núi lửa phun trào, cuồn cuộn giữa bầu trời.
- Aaa…!!
Kim Bất Hoán gào thét, linh văn trùng kích khí hải, linh lực phóng thích toàn diện, vọt tới Khương Hồng Võ
Tên Khương Hồng Võ này là Sinh Tử cảnh, liên tiếp hỗn chiến sát phạt, rất dễ dàng ảnh hưởng đến thực lực.
Hắn muốn cược!!
Cược Khương Hồng Võ sau một khắc, thực lực sẽ chợt hạ xuống!
Cho dù hắn chết, cũng có thể kéo theo cái đệm lưng!
- Vạn Thú... Thiên Hoàng Quyền! La Phù, trận chiến đầu tiên!
Thánh văn trên trán Khương Hồng Võ nở rộ, như ánh mặt trời nở rộ, chiếu thấu hắc ám, liệt diễm cuồn cuộn đầy trời, phát ra khí thế mạnh mẽ, khí lãng cuồn cuộn, đỉnh núi cuồn cuộn, nhiệt độ vô cùng cao, vặn vẹo cả không gian.
- Liệp Lang Quyền!
Hắn gầm lên giận dữ, như thiên lôi rơi xuống đất.
Liệt diễm rơi xuống toàn diện bạo tạc, ba mươi chín đầu Liệt Diễm Hỏa Lang bổ nhào đi ra, bọn chúng to như cự tượng, sinh động như thật, hai mắt bọn chúng hiện ra ánh lửa, hung tàn mà lao đến.
- Đây là...
Con ngươi Kim Bất Hoán bỗng nhiên ngưng tụ, hơi nóng phả vào mặt, uy thế cùng linh văn trùng kích để hắn như rơi vào hầm băng.
Đàn sói phóng tới, bốn phương tám hướng, điên cuồng vây quét.
- Aaa….!!
Kim Bất Hoán phát ra tiếng kêu thảm bi thương, nhanh chóng đã bị đàn sói hung tàn nuốt hết, một cỗ liệt diễm bạo tạc mãnh liệt cùng với khí lãng kinh khủng bày khắp các ngọn núi Kim Cương tông.
- Giết!!
Côn Bác thét lên ra lệnh, giơ lên trường đao nặng nề bổ về phía các trưởng lão tuyệt vọng trước mặt.
- Thiên Sư tông các ngươi còn có chút cấp bậc lễ nghĩa hay không! Muốn để chúng ta đợi tới khi nào? Những người như chúng ta đây còn chưa xứng cho trưởng lão Thiên Sư tông tới đón đợi hay sao? Thiên Sư tông, không có ai sao? Mấy tên phía ngoài nghe rõ cho ta. Để Khương Phàm tới xin lỗi, đem người giao ra đây cho ta! Nếu không, hết thảy hậu quả chính các ngươi gánh chịu.
Ngày thứ hai, ở trong Thiên Sư tông, bọn người Hoa Vị Ương từ sớm đến bên trong Thanh Vân điện, được đáp lại là... Chờ đấy!
Hoa Vị Ương không đè được hỏa khí trong lòng, chỉ vào bên ngoài giận dữ mắng mỏ.
- Dạ An Nhiên đâu, để nàng đi ra gặp ta! Nàng đã chết rồi sao? Người đâu!!
Ngoài điện, đệ tử Thiên Sư tông đều không thay đổi thái độ mà đứng đấy!
Mặc cho nàng làm sao hô, náo thế nào cũng đều thờ ơ!
Bọn hắn được lệnh chính là... mặc kệ!
Bành!!
Tam trưởng lão Thiên Cương tông một chưởng vỗ nát ghế mây, tức giận đứng dậy.
- Nói với chủ sự các ngươi. Chuyện này trốn không thoát đâu, nhất định phải giải quyết! Nếu Khương Phàm bắt người liền phải phụ trách. Dám làm liền phải dám đảm đương. Nếu như Khương Phàm không có trở về, để trưởng lão chủ sự tới. Chúng ta chờ cho tới trưa. Nếu không, lần sau tới thì không chỉ là mấy người chúng ta đây, chuyện này cũng sẽ không lại giải quyết thông qua đàm phán.
Vị Tam trưởng lão này lửa giận đầy mình, lấy tình thế La Phù bây giờ, Thiên Cương tông đã là đệ nhất đại tông. Thân phận Tam trưởng lão hắn đây cũng như thuyền gặp nước.
Bình thường môn chủ tông môn gặp mặt đều phải khách khí.
Thiên Sư tông ngược lại thì tốt rồi, lại dám để hắn đợi hai ngày.
Khinh người quá đáng!
- Dạ Thiên Lan đi đại hội La Phù không ở đây, nhưng trưởng lão chủ sự hẳn là có. Đầu hắn bị chó liếm lấy sao? Còn không ngại Thiên Sư tông quá nhiều phiền phức à?
- Quay lại đây gặp chúng ta!
Mẫu thân của Hoa Vị Ương, Nhị trưởng lão Xích Tiêu tông - Bạch Trầm Hương, cũng đứng dậy quát tháo.
Đệ tử ngoài điện lắc đầu, hô vào bên trong.
- Chờ một lát, chúng ta đi mời.
Bọn hắn nghiêm mặt, lần nữa ngồi xuống.
Kết quả...
Mấy vị đệ tử kia đứng ngay tại đó, căn bản không có ý muốn nói gì.
- Các ngươi muốn chết?
Đáy mắt Tam trưởng lão Thiên Cương tông hiện lên tia sắt lạnh.
- Ta khuyên các ngươi nên thức thời một chút. Nơi này mặc dù là Thiên Sư tông, nhưng coi như ta chụp chết các ngươi, Dạ Thiên Lan cũng không dám làm gì ta.
Bạch Trầm Hương động sát ý trong lòng.
Không chỉ bởi vì tức giận, nhưng nếu quả thật giết mấy đệ tử này, người chủ sự Thiên Sư tông mới có thể sẽ tới.
Đúng vào lúc này, một vị đệ tử Xích Tiêu tông vội vã chạy tới nơi này.
- Trưởng lão, xảy ra chuyện!
- Trong tông xảy ra chuyện rồi?
Bạch Trầm Hương cùng Hoa Vị Ương cũng hơi ngưng mi, trong tông có thể xảy ra chuyện gì?
Vị đệ tử này thở phào, trầm giọng nói:
- Kim Cương tông tối hôm qua đã bị đồ sát, là bị đồ sát!
- Cái gì?
Bọn người Bạch Trầm Hương bỗng nhiên biến sắc.
- Ai làm!!
Tam trưởng lão Thiên Cương tông giận dữ.
Toàn La Phù đều biết, Kim Cương tông là do bọn hắn phụ trách. Mặc dù trong khoảng thời gian này bởi vì các loại sự vụ không có lo lắng đến nhưng đánh chó còn phải nhìn chủ nhân, người nào lại dám đến giết Kim Cương tông?
Vị đệ tử này quay đầu quan sát bên ngoài:
- Khương Hồng Võ!
- Hắn thật to gan!
Tam trưởng lão vừa sợ vừa giận.
Bọn chó nhà có tang này vừa đến La Phù không được mấy ngày, vậy mà lại có thể điên cuồng như thế, trực tiếp đồ sát một đại tông?
Sắc mặt Bạch Trầm Hương cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Tốt thay cho một tên Khương Hồng Võ. Không hổ là Vương gia đã từng thống ngự Lang Gia Bắc Cương. Trực tiếp tàn sát đại tông, nói với La Phù rằng hắn đã đến.
Chương 239 Xem chúng ta là thứ gì?
- Bọn người Khương Hồng Võ mới bao nhiêu người, sao có thể đồ Kim Cương tông. Có phải còn có Thiên Sư tông tham dự hay không?
Tam trưởng lão lập tức hỏi hắn.
Nếu như chỉ là Khương Hồng Võ, chuyện này chỉ có thể coi là từ thế lực bên ngoài đến khiêu chiến tông môn, thực lực Kim Cương tông không đủ, liên lụy không đến 'Mười tám tông'. Nhiều nhất Thiên Cương tông sẽ thay Kim Cương tông báo thù.
Nhưng nếu như Thiên Sư tông liên hợp Khương Hồng Võ, đồ sát Kim Cương tông, là thuộc về phương diện của mười tám tông.
- Hình như không có. Sau khi Dạ Thiên Lan từ Lang Gia quốc trở về, tông chủ Kim Bất Hoán liền từ bỏ cưỡng ép chiếm lấy tám tòa quặng mỏ. Vì phòng ngừa Thiên Sư tông trả thù, hắn đem số lượng lớn trưởng lão và đệ tử đều an trí đến ba tòa quặng mỏ còn sót lại nơi đó. Mấy ngày trước, bên ngoài ba tòa quặng mỏ kia cũng xuất hiện tập kích tấp nập, tử thương nghiêm trọng. Kim Bất Hoán lại phái đi rất nhiều trưởng lão và đệ tử. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Khương Hồng Võ vậy mà lại trực tiếp giết vào tông môn.
Đệ tử nói rất gấp.
Ai cũng không nghĩ tới Khương Hồng Võ sẽ hung tàn như thế.
Cái này cũng mang ý nghĩa, trong tay Thiên Sư tông đã có thêm một thanh đao giết người.
Thanh đao này, không chỉ có sắc bén, còn khát máu.
- Có khách đến sao?
Một thanh âm uy nghiêm từ ngoài điện truyền đến.
Người còn chưa tới, nhưng một cỗ khí tức sát phạt truyền khắp cung điện, trong không khí còn giống như có tràn ngập mùi máu tươi. Khương Hồng Võ, Yến Tranh, Côn Bác, còn có hơn sáu mươi vị đội viên Huyết Ngục, đằng đằng sát khí đi tới Thanh Vân điện. Sau khi bọn hắn đồ sát Kim Cương tông, trong đêm liền trở về, y phục không đổi, mặt cũng nghiêm nghị, máu me be bét khắp người, vừa nhìn qua giống như hiện ra huyết quang. Trong lòng Tam trưởng lão Thiên Cương tông co rụt lại. Làm cái gì vậy?
Hoa Vị Ương đều sắc mặt trắng bệch, không tự chủ được thối lui đến sau lưng mẫu thân
- Khương Hồng Võ, ngươi đồ diệt Kim Cương tông?
Hô hấp Bạch Trầm Hương có chút không khoái, chưa bao giờ cảm thụ qua loại thiết huyết sát khí cực kỳ mang tính xâm lược này
- Ngươi là ai?
Khương Hồng Võ liếc mắt nhìn Bạch Trầm Hương, đi tới đón Tam trưởng lão Thiên Cương tông.
- Ngươi muốn làm gì?
Tam trưởng lão Thiên Cương tông lấy lại bình tĩnh, nghênh tiếp ánh mắt Khương Hồng Võ
- Cái ghế này xảy ra chuyện gì?
Khương Hồng Võ nhìn ghế mây vỡ vụn phía sau hắn.
- Ta đập!!
- Ngươi tới làm khách, chúng ta hoan nghênh. Nhưng làm hỏng đồ thì bồi thường tiền.
- Cái gì?
- Bồi thường tiền!!
Yến Tranh, Côn Bác, hét một tiếng chấn động đến nỗi cung điện cũng hơi lay động.
Sắc mặt Tam trưởng lão lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
- Khương Hồng Võ, ta đang muốn hỏi ngươi đây. Có phải các ngươi đồ sát Kim Cương tông không?
Bạch Trầm Hương chất vấn Khương Hồng Võ, hỗn đản này vậy mà không nhìn mình.
- Lão đầu, ta cũng đang nói chuyện với ngươi đấy.
Khương Hồng Võ đe dọa nhìn Tam trưởng lão.
Khóe mắt Tam trưởng lão run rẩy, vung tay ném mấy khỏa tinh thạch thượng phẩm đến trên người Khương Hồng Võ:
- Đủ ngươi mua một trăm tấm.
Ánh mắt Khương Hồng Võ sắt bén như đao nhìn chằm chằm Tam trưởng lão:
- Cái ghế này, không phải cái ghế bình thường.
- Vậy nó là cái ghế gì?
- Tổ sư gia Thiên Sư tông ngồi qua, giá trị liên thành.
- Khương Hồng Võ!
Bạch Trầm Hương cảm giác mình bị chịu nhục nhã, tên hỗn đản này không nhìn nàng thì cũng thôi đi, lại còn muốn chém gió về lai lịch của cái ghế?
- Ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta cho!
Tam trưởng lão không nguyện ý cùng Khương Hồng Võ dây dưa chỉ vì chuyện này.
- Ngươi nói? Đều nghe thấy cả chứ?
Khương Hồng Võ mở miệng nói, thanh âm vang vọng cung điện.
- Nghe thấy, hắn sẽ bồi thường!
Huyết Ngục cùng đáp lại.
Khương Hồng Võ duỗi ra một cái đầu ngón tay:
- Một triệu, tinh thạch thượng phẩm.
- Cái gì…. ngươi...
Tam trưởng lão kém chút chửi ầm lên.
Bạch Trầm Hương tưởng đâu mình nghe lầm, bao nhiêu?
Một triệu?
Tinh thạch thượng phẩm?
- Ngươi nói, sẽ bồi thường! Thiếu một cái cũng không được.
Khương Hồng Võ thả ra uy thế, rõ ràng đang doạ dẫm nhưng lại giống như là tuyên án.
- Ngươi... Ngươi là Vương gia, không phải vô lại.
Tam trưởng lão tức giận đến toàn thân đều đang run rẩy.
Đây là nhục nhã, so với đánh mặt còn là vô cùng nhục nhã.
Hắn đường đường là Tam trưởng lão Thiên Cương tông, lại bị lường gạt?
Lại chỉ bởi vì một cái ghế rách?
- Xem ra, lão đầu này không có tiền. Người đâu, giữ lại! Thông báo Thiên Cương tông đến chuộc người!!
Khương Hồng Võ thét lên một tiếng ra lệnh, hơn mười vị đội viên Huyết Ngục lao đến vây quanh Tam trưởng lão.
Các đệ tử Thiên Sư tông ở ngoài điện nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
Ông trời ơi!
Lão gia hỏa này là đến đòi người, kết quả kéo cả mình vào?
Những người này đều đi ra từ quân doanh, nếu có chuyện làm thì vô cùng hăng hái!
- Các ngươi... Bọn vô lại các ngươi !
Tam trưởng lão muốn phản kháng, lại đè lại xúc động kia.
Hỗn đản này nói không chừng đang ngóng trông hắn gây sự, sau đó đánh hắn cho tàn phế.
Hắn phải tỉnh táo!
Hắn phải nhịn!
Thế nhưng...... phụ mẫu nó, quá khi dễ người khác rồi!
Khương Hồng Võ không để ý hắn, quay người nhìn về hướng Bạch Trầm Hương, tuy nhiên ánh mắt lại không phải rơi vào trên người nàng, mà đang nhìn cái ghế, cái bàn, đồ uống trà bên cạnh.
Bạch Trầm Hương tức giận, nhưng lại thấy may mắn vì mình không có làm hư thứ gì. Nếu không đám hỗn đản này khẳng định cũng sẽ doạ dẫm nàng.
Hoa Vị Ương nhịn không được nói:
- Đừng nhìn nữa, chúng ta không có làm hư đồ vật.
Khương Hồng Võ lạnh lùng nói:
- Các ngươi đã tới mấy ngày rồi?
- Hôm nay là ngày thứ ba!
Bạch Trầm Hương còn tưởng rằng Khương Hồng Võ cần đàm phán, đang chuẩn bị đòi người, kết quả chờ được một câu.
- Thiên Sư tông không phải lữ điếm. Dừng chân, ăn cơm, đều phải trả tiền.
- Ngươi nói cái gì?
- Các ngươi đều là nữ tử, ta không làm khó các ngươi. Như vậy đi, ở lại quét sạch sẽ Thanh Vân điện.
Khương Hồng Võ không để ý đến sắc mặt Bạch Trầm Hương đang trở nên khó coi mà quay người rời khỏi.
- Mười ngày sau, ta đến nghiệm thu!
- Khương Hồng Võ, tên hổn đản ngươi!
Bạch Trầm Hương giận dữ thét lên, quét dọn vệ sinh?
Xem các nàng là cái gì?!
Chương 240 Thánh Địa Mời
Tin tức Kim Cương tông bị đồ sát vào ngày thứ hai đa nhanh chóng truyền khắp các nơi tại La Phù.
Mọi người kinh hãi, khó có thể tin được, lại càng cảm nhận được khí lạnh thấu xương.
Kim Cương tông không chỉ là đại tông của La Phù mà còn phụ thuộc Thiên Cương tông.
Cứ như vậy mà bị diệt môn rồi sao?
Mặc dù số lượng lớn trưởng lão cùng đệ tử của Kim Cương tông đều tụ tập tại ba tòa quặng mỏ, nhưng tông môn bị hủy, tông chủ bị giết, trên danh nghĩa Kim Cương tông chính thức bị diệt môn.
Tất cả mọi người một lần nữa bắt đầu đối đãi bọn người lưu vong bọn hắn chế giễu là 'Chó nhà có tang'.
Bọn hắn mặc dù hợp tác cùng Thiên Sư tông nhưng cũng không chính thức gia nhập Thiên Sư tông.
Bọn hắn tồn tại ở La Phù như một tổ chức tự do, tổ chức sát thủ.
Không bị quy tắc của La Phù kiềm chế, lại không cố kỵ gì làm bất cứ chuyện gì.
Có Thiên Sư tông đến đỡ, bọn hắn càng không sợ uy hiếp các nơi.
Một đợt không yên tĩnh, một đợt khác lại lên, vào lúc này, tin tức Khương Phàm bắt Mộ Dung Xung, Hoa Vị Lạc, trưởng lão hai tông tới cửa đòi người, nhưng lại bị Khương Hồng Võ cưỡng ép tạm giam truyền khắp La Phù. Khiến cho các nơi cười nhạo, nhưng cũng khiêu khích rất nhiều tức giận.
Bọn dân liều mạng này quá làm càn!
- Tiền bối, chúng ta bắt đầu luyện đan?
Vào lúc giữa trưa, Khương Phàm thu hồi tàn đao, lúng túng gọi Đan Hoàng.
Sau khi trở về, vào xem đao thế quen thuộc, suýt nữa quên mất còn có chuyện luyện đan này.
- Trước tiên luyện Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan đi.
Linh hồn Đan Hoàng rất bất đắc dĩ.
Phải tìm cơ hội, uốn nắn quan niệm đứa nhỏ này mới được, luyện đan mới là chính đạo.
- Được rồi!
Khương Phàm lấy Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra, hít một ngụm khí lạnh thật sâu, ổn định lại tinh thần.
- Trước tiên nung nóng đỉnh lô. Lấy chín loại Hỏa Diễm Linh Điểu khác biệt, nghiêm ngặt dựa theo lời ta nói mà làm. Thứ tự đưa Hỏa điểu vào, thời gian, còn có khống chế hỏa hầu các loại, đều cần khống chế vô cùng cẩn thận.
- Luyện đan, không chỉ là cần hỏa diễm, còn phải cần thể lực, càng phải kiểm tra tính nhẫn nại của Luyện Đan sư đối với khống chế hỏa diễm. Còn quan trọng hơn, chính là hình thành cảm ngộ, tên gọi, linh niệm đối với đan dược! Chờ đến tương lai, thời điểm luyện chế đan dược cao cấp, không chỉ phải làm từng bước mà còn cần
linh niệm đi cảm nhận biến hóa của đan dược, căn cứ những biến hóa vi diệu trong đỉnh lô, cẩn thận khống chế. Tựa như nuôi dưỡng một hài tử mình.
Lời Đan Hoàng nói thấm thía cho giảng giải Khương Phàm.
Khương Phàm lấy ra chín loại linh điểu khác nhau Từ trong thanh đồng tiểu tháp.
Trước trước sau sau giày vò nhiều ngày như vậy, săn giết hỏa điểu cũng được hơn chín mươi con, có tới mười ba loại.
Dưới sự chỉ đạo của Đan Hoàng, từng đầu hỏa điểu được ném vào Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh. Theo ngọn lửa màu vàng đốt cháy, nhanh chóng hòa tan, đụng vào nhau, thẩm thấu giao hòa.
Khương Phàm chau mày, định thần nắm hỏa diễm luyện trong lò trong tay, cảm nhận được tình huống biến hóa của đan dược.
Tỉ mỉ luyện chế trước sau hơn một giờ, một viên đan dược mượt mà bay ra.
Đan Hoàng rất hài lòng.
Viên đầu tiên đã có thể thuận lợi thành công, không tệ.
Đúng là mầm mống tốt, đáng giá bồi dưỡng, hắn đang nghĩ đến biện pháp đem lực chú ý của Khương Phàm đều chuyển dời đến trên luyện đan.
Trải qua một ngày dài luyện chế, Khương Phàm thành công luyện ra bảy viên Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan.
Còn lại hai mươi đầu hỏa điểu không đủ chín loại khác biệt cũng chỉ có thể luyện thành huyết đan cùng linh đan.
- Tiếp theo là luyện Thanh Thần Đan. Luyện đan cũng là một hình thức tu luyện. Luyện đan có thể dưỡng tâm, định thần, cũng có thể tăng lên sự khống chế của linh văn đối với linh lực cực lớn. Ngươi luyện một viên đan dược, sau khi thu hoạch cũng đã vượt qua một ngày ngươi tôi luyện trong rừng rậm.
Đan Hoàng dẫn dụ Khương Phàm.
Ngược lại, điểm ấy Khương Phàm rất tán thành, luyện đan đối với yêu cầu hỏa diễm quá cao. Nhiệt độ thay đổi, khống chế tách rời, ngưng tụ dung hợp các loại đều phải cần linh văn đến khống chế.
- Khương Phàm, khách quý đến!
Sáng sớm, Yến Khinh Vũ lại tới đây.
- Chờ một chút! Chớ vào!!
Khương Phàm được Đan Hoàng chỉ đạo, cẩn thận rèn luyện Thanh Thần Đan.
- Ở bên trong làm gì đó?
Yến Khinh Vũ kinh ngạc, ở ngoài cửa đợi một chút, lại nói:
- Khương Vương gọi cho ngươi mau chóng đi qua.
- Chờ một chút!!
Khương Phàm đắm chìm trong luyện đan, cẩn thận nắm hỏa diễm trong tay.
Yến Khinh Vũ chỉ có thể rời khỏi.
- Xong rồi!
Khương Phàm thở phào một hơi, so với Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan, yêu cầu hỏa diễm đối với luyện Thanh Thần Đan tương đối bình ổn hơn một chút, nhưng... số lượng dược liệu quá nhiều, trình tự luyện chế vô cùng rườm rà.
- Lại lần nữa!! Mỗi ngày một viên, phải luyện hai mươi viên.
Khương Phàm ăn vào một viên linh đan, bổ sung linh lực, tiếp tục ngưng tụ hỏa diễm, luyện chế đan dược.
Bọn người Khương Hồng Võ đã đợi lại đợi, nhưng vẫn không đợi được người liền để Dạ An Nhiên mang theo bọn hắn đi tới nơi Khương Phàm ở.
Một màn trước mắt, làm cho tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn.
Khương Phàm đang luyện đan?
Nói đùa sao!
Khương Phàm vừa hoàn thành viên đan dược thứ mười, hắn nhướng mày, lập tức quay đầu nhìn về ngoài cửa viện.
- Phụ thân, sao mọi người đều tới đây.
Khương Phàm lập tức thu Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, đứng dậy nhìn đám người bên ngoài viện.
Có Khương Hồng Võ, có tướng quân Yến Tranh, Côn Bác, còn có bọn người Dạ An Nhiên, Yến Khinh Vũ.
- Ngươi học thuật luyện đan khi nào?
Dạ An Nhiên rất kinh ngạc, mặc dù Khương Phàm là hỏa văn, thế nhưng...
Đan thuật phức tạp, không phải tùy tiện liền có thể học được, cần phải có Luyện Đan sư kinh nghiệm phong phú đến chỉ đạo mới được.
- Lục lọi được, không có việc gì nên luyện chơi thôi.
Khương Phàm hàm hồ ứng phó.
- Chiếc đỉnh kia lô từ chỗ nào mà có?
Khương Hồng Võ cũng kỳ quái.
Đỉnh lô chỉ có ba mét, lại tràn ngập uy thế giống như núi lửa, khí tức nặng nề lại mênh mông, ánh sáng chiếu ánh lấy cả tòa sân nhỏ.
- Mua tại chợ đen.
- Vị này là...
Khương Phàm chú ý tới một nữ tử xinh đẹp bên cạnh Khương Hồng Võ.
Bình luận facebook