-
Chương 226-230
Chương 226 Bỏ mạng
Tiêu Phượng Ngô cùng Chu Thanh Thọ đều trừng to mắt, quá to lớn, giống như một ngọn núi nhỏ đang đứng lên, phía sau còn kéo lấy dài cái đuôi mấy chục mét.
Cỗ yêu khí kia giống như đang sôi trào, tràn ngập phương viên mấy chục dặm.
Số lượng lớn dã thú kêu rên phủ phục, vô số túc điểu kinh hoảng bay tán loạn.
- Các ngươi làm chuyện tốt rồi!
Khuông mặt xinh đẹp của Yến Khinh Vũ hốt hoảng, lớn tiếng kêu sợ hãi:
- Chạy mau đi!
- Thật có lỗi! Thật có lỗi!! Thật không phải cố ý!!
Tiêu Phượng Ngô quay người chạy nhanh, tốc độ so với người khác đều rất nhanh, xiềng xích thật dài lập tức kéo căng, kéo Chu Thanh Thọ đều bay lên.
Khương Phàm lăng không xoay người, bắt lấy xương đầu, cũng bắt lấy tiểu xà, cưỡng ép nhét vào trong thanh đồng tiểu tháp, huy động hỏa dực, dùng tốc độ cao nhất phóng đi.
Nhưng... cự tích còn nhanh hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng, tiếng gào thét qua đi, nó nhấc bàn chân to lớn trùng điệp đập vào trên mặt đất.
Ầm ầm!
Đại địa lay động, vết nứt lan tràn, hàng vạn tảng đá bay cao lên trời, thiêu đốt lên cuồn cuộn liệt diễm đánh tới bọn người Khương Phàm.
Trong nháy mắt, bao trùm hơn mười dặm sơn lĩnh
Khương Phàm mạo hiểm tránh né, dùng tốc độ cao nhất chạy vội.
Yêu khí bao phủ, nguy cơ đầy trời.
Trái tim của hắn cuồng loạn, hai mắt trừng trừng, xong, xong, chọc tới đại gia hỏa rồi.
Yến Khinh Vũ khống chế vết nứt, hướng về phía trước chạy trốn.
Nhưng... một tảng đá lớn bị liệt diễm thiêu đốt từ trên trời giáng xuống, đập ầm ầm phía sau nàng, nổ lên khí lãng cùng hỏa diễm mãnh liệt, trong nháy mắt đã đáng nàng tung bay.
Ngay sau đó, mười mấy khối cự thạch hỏa diễm cũng nhanh chóng rơi xuống, cơ hồ muốn nuốt hết nàng vào trong.
Yến Khinh Vũ hiện tại đâu còn tỉnh táo, nàng thét lên chói tai chật vật né tránh. Nhưng... số lượng nham thạch rơi xuống quá nhiều, trong nháy mắt bị vô số nham tương vẩy ra dính ở trên người, y phục bốc cháy, da thịt cháy đen.
Yến Khinh Vũ tuyệt vọng.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm từ phía sau chạy vội tới ôm chặt lấy nàng, hỏa dực chấn kích, mạo hiểm tránh khỏi nham thạch, nham tương, xông về không trung.
Yến Khinh Vũ gắt gao ôm chặt Khương Phàm, sắc mặt tái nhợt, hận không thể tiến vào trong thân thể Khương Phàm.
- Vào thanh đồng tiểu tháp đi!
Khương Phàm hét lớn một tiếng, đem Yến Khinh Vũ nhét vào trong thanh đồng tiểu tháp, sau đó lập tức xông về Tiêu Phượng Ngô cùng Chu Thanh Thọ trước mặt
Nhưng... ầm ầm!
Song Đầu Cự Tích đứng thẳng người lên, hai chân lần nữa đánh vào mặt đất, vết nứt dữ tợn nhanh chóng lan tràn, cơ hồ đem toàn bộ sơn lĩnh đều xé nát.
Vô số tảng đá trùng thiên kéo lấy liệt diễm gào thét bạo kích.
Khương Phàm thấy là sắp chạy đi, nhưng càng nhiều nham thạch từ trên trời giáng xuống. Cuồng phong gào thét, liệt diễm cuồn cuộn.
Hỏa dực của Khương Phàm bị mất khống chế, hắn hung hăng đâm vào mặt đất.
Sau một khắc, một tảng đá nặng mười mấy tấn gào thét mà xuống đập vào trên người Khương Phàm.
- Đây là yêu vật gì a.
Tiêu Phượng Ngô vừa hoảng sợ vừa lo lắng, điên cuồng thúc giục 'Kim Cương' Thú linh văn, cương khí toàn thân phóng đại, hình thành hình dáng cự viên uy mãnh, chỉ lên trời gầm thét.
Toàn thân hắn tràn ngập lực lượng bạo tạc, phóng tới bên trong đám đất đá đầy trời, cầm một một khối đá từ trên trời giáng xuống, dựa thế lần nữa bay lên không.
Nhưng, hắn vì đang chạy trốn, không để ý xiềng xích phía sau, trên xiềng xích đang kéo lấy Chu Thanh Thọ nữa.
m thanh trầm đục, xiềng xích căng cứng, Chu Thanh Thọ bị mang lên bầu trời cao, nhưng... Sau một khắc, thân thể hoàn toàn mất khống chế liền đập đầu xuống một tảng đá.
- Tiêu Phượng Ngô, tên hổn đản nhà ngươi!
Chu Thanh Thọ kêu thảm đập xuống đất.
Rống!!
Song Đầu Cự Tích đã phóng tới tới, đạp tan mặt đất.
Chu Thanh Thọ vừa xốc tảng đá lên thì cự thú đã giết tới, giơ lên móng vuốt to lớn, đang vỗ xuống hắn.
Chu Thanh Thọ thầm nghĩ ‘xong rồi, lão tử bị tên hỗn đản Tiêu Phượng Ngô này chơi chết tươi.
- Chạy đi!!
Khương Phàm vừa đánh mở cự thạch, không lo được toàn thân đang có cảm giác vô cùng thống khổ, đánh ra một cỗ hỏa triều, xông về Chu Thanh Thọ.
Trước khi lợi trảo Hỏa Tích đập nát Chu Thanh Thọ, hỏa diễm mãnh liệt dẫn đầu đánh tới trước, hung hăng hất hắn bay ra ngoài.
Chu Thanh Thọ chật vật rơi xuống đất, vừa muốn chạy trốn thì một khối đá khác từ trên trời giáng xuống, hung hăng đập trúng xiềng xích, ép chặt tại nơi đó!
- Aaa…!!!
Chu Thanh Thọ kêu rên, lão tử thật xui xẻo.
Hỏa Tích nâng một móng vuốt không có đập nát được, nó lập tức quay người, cái đuôi dài mấy chục mét lao đến cuốn lấy tảng đá cũng cuốn lấy cả xiềng xích, mang theo Chu Thanh Thọ quăng về phía cái miệng to lớn của mình.
Sắc mặt Khương Phàm đại biến, muốn nghĩ cách cứu viện đã đã không kịp.
- Tiêu Phượng Ngô! Lão tử làm ma cũng đều sẽ quấn lấy ngươi! Ngươi là tên súc vật, lão tử sẽ chết ở chỗ này sao?
Chu Thanh Thọ gầm thét, giờ khắc này, con mắt đều ẩm ướt.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tiêu Phượng Ngô đạp trên đá vụn giết trở lại, bắp thịt cả người phồng lên, cương khí bốc lên, hắn phóng lên tận trời, nhào về phía Song Đầu Cự Tích, tức giận gào thét quanh quẩn sơn dã:
- Súc sinh! Buông tên cầm thú kia ra!
Khương Phàm bị tiếng rống to bất thình lình này khiến mặt đen thui.
Hai tên này là hai cái quái gì vậy?!
Hắn thôi động thánh văn, liệt diễm toàn thân sôi trào, hỏa dực lần nữa thành hình, nhấc lên cỗ sóng nhiệt phóng lên tận trời, cũng xông về phía Chu Thanh Thọ.
Tại một khắc cái đuôi kéo lấy Chu Thanh Thọ nhét vào trong miệng, Tiêu Phượng Ngô đã rơi xuống trên cái đầu kia, vung lên nắm đấm đánh tới phía con mắt.
Rống!!
Hỏa Tích gào lên đau đớn, cái đầu bỗng nhiên giương lên, cái đuôi vung Tiêu Phượng Ngô ra ngoài.
Nhưng cái đầu bên trái kia lại gầm thét cắn về phía Tiêu Phượng Ngô.
Thời khắc sinh tử, Khương Phàm huy động hỏa dực vọt tới, một phát bắt được Tiêu Phượng Ngô, mang theo hắn phóng tới không trung.
Thanh đồng tiểu tháp phát sáng, muốn mạnh mẽ thu hắn đi vào.
Kết quả, Tiêu Phượng Ngô đang đề khí, khí thế quá mạnh nên đã sinh kháng cự không thể nuốt vào.
- Ngu xuẩn! Chạy!
Khương Phàm phát lực, đưa tay quăng Tiêu Phượng Ngô ra ngoài.
Rống!!
Chương 227 Tình cảnh tuyệt vọng
Song Đầu Cự Tích nổi giận, hai cái đầu giơ lên cao cao, liên tiếp phun ra hai cỗ hỏa diễm mãnh liệt như nham tương.
Nhiệt độ liệt diễm cao đến dọa người, vặn vẹo cả không gian, phảng phất có thể hòa tan đại sơn.
Khương Phàm lập tức muốn tránh khỏi, khóe mắt liếc qua lại nhìn thấy một màn vừa buồn bực vừa buồn cười.
Chu Thanh Thọ thật vất vả mới tránh thoát khỏi xiềng xích, đang muốn phóng đi rời khỏi nơi đấy. Kết quả, thời điểm Song Đầu Cự Tích ngửa đầu lên trời phun lửa, cũng giơ lợi trảo nặng nề lên, sau đó vỗ xuống phía dưới.
Chu Thanh Thọ vừa mới thoát chết, hắn xác thực chưa từng trải qua loại nguy cơ này, cũng có thể là không tin mình thật không may như vậy, ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn tới thì tròng mắt kém chút đã lồi ra ngoài, phù phù quỳ ở nơi đó.
- Phục các ngươi rồi!
Khương Phàm nhanh quay ngược trở lại, cắn răng phóng xuất ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Ánh sáng của Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh xa đến vạn trượng, rọi khắp nơi thiên khung đem tầng mây đều nhuộm thành quang hoa màu vàng.
Uy thế cuồn cuộn giống như núi lớn, đè ép sơn lĩnh.
Trong chớp mắt, chống lại hai cỗ liệt diễm mãnh liệt do Cự Tích phun ra ngoài
Ầm ầm bạo tạc, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh kịch liệt lắc lư, bị đánh về phía không trung, nhưng... cỗ ánh sáng kia quá thịnh, mà khí tức lại vô cùng kinh người.
Song Đầu Cự Tích lập tức trừng to mắt, gắt gao tập trung vào cự đỉnh ném đi.
Bảo bối tốt!!
Vừa bị một màn này kích thích, toàn thân bị định trụ, mắt thấy móng vuốt muốn chụp chết Chu Thanh Thọ đều dừng lại ở trên đỉnh đầu hắn. Toàn thân Chu Thanh Thọ đổ mồ hôi lạnh, cảm giác giống như... Muốn đái trong quần...
- Chu Thanh Thọ, chạy đi!!
- Tiêu Phượng Ngô, ném cái tên ngu xuẩn kia ra ngoài cho ta!
Khương Phàm khống chế Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lại, xông thẳng lên trời, hai tay liên tiếp đập vào đỉnh lô, rót vào Kim Viêm Thánh Hỏa.
Ánh sáng Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh càng tăng lên, uy thế đặc hữu vặn vẹo lên tầng mây, Hỏa nguyên lực giữa thiên địa điên cuồng hội tụ về nơi này
Rống!!
Song Đầu Cự Tích cuồng hống, lợi trảo chợt vỗ trên mặt đất, phía sau lưng kịch liệt nhúc nhích, cùng với âm thanh trầm đục, nó triển khai hai cái cánh thịt to lớn, dài chừng ba mươi, năm mươi mét, lít nha lít nhít lân giáp như hỏa tinh bao trùm ở phía trên.
Khương Phàm trừng trừng hai mắt, lão yêu này còn có thể bay??
Chơi bộc phát!
- Cầm thú, nam tử của ngươi tới rồi!
Lúc lợi trảo chụp về phía mặt đất, một khắc này, Tiêu Phượng Ngô phóng tới hung hăng đụng vào trên người Chu Thanh Thọ, cả hai quay cuồng bay ra ngoài.
Nhưng... thời điểm Song Đầu Hỏa Tích triển khai hai cánh, lợi trảo của cũng đập vụn mặt đất.
Hai người còn chưa giữ vững được thân thể liền rơi vào vết nứt.
Tiêu Phượng Ngô khó khăn lắm bắt lấy xiềng xích trên người Chu Thanh Thọ, mang theo hắn lao ra ngoài.
Rống!!
Song Đầu Hỏa Tích muốn chiếm toà cự đỉnh kia, cánh thịt sau lưng huy động mãnh liệt tạo ra sóng nhiệt cuồng phong gào thét, thân thể to mọng phóng lên tận trời, xông về phía Khương Phàm.
Khương Phàm cuống quít thu Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lại, hướng phía nơi xa chạy trốn.
Sắc mặt Tiêu Phượng Ngô cùng Chu Thanh Thọ tái nhợt, trơ mắt nhìn Song Đầu Cự Thú đi xa.
Quá kích thích!
Quá dọa người!
Kém chút liền xong rồi!!
Đùng!!
Chu Thanh Thọ vung lên một bàn tay quất vào trên đầu Tiêu Phượng Ngô, nổi giận quát to:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi còn dám quấn lấy ta, ta và ngươi tuyệt giao!
Tiêu Phượng Ngô cười cười xấu hổ:
- Đừng làm rộn! Trên đường đi đều tuyệt giao mười mấy lần rồi!
- Lão tử không có đùa giỡn với ngươi!
- Ta thật không nghĩ tới sẽ là như vậy? Mùi gì thế ta?
Tiêu Phượng Ngô nhún nhún cái mũi.
- Lăn!!
Chu Thanh Thọ co cẳng phóng đi, một khắc cũng đều không muốn chờ đợi thêm ở đây.
- Chờ một chút!
Tiêu Phượng Ngô gọi Chu Thanh Thọ lại.
- Làm gì? Còn không mau đi, chờ cho lão yêu kia về làm đồ ăn của nó. Nó đuổi theo Khương Phàm, một lát về không được, ngươi xem nơi đó một chút.
Tiêu Phượng Ngô chỉ vào sơn động xa xa.
- A?
Hai mắt Chu Thanh Thọ tỏa sáng, mặc dù toàn bộ sơn lĩnh bị hủy rối tinh rối mù nhưng hang núi kia lại bình yên vô sự, bên trong lóe ra nhiều loại quang hoa, vô cùng đáng chú ý.
- Hắc hắc, phát tài rồi!
Sau khi Tiêu Phượng Ngô liên tục xác định đầu đại yêu đã kia đuổi theo Khương Phàm rời khỏi, hắn liền xông về hang núi.
Chu Thanh Thọ nhìn xung quanh không có ai, vội vàng đổi cái quần, cũng vọt theo tới.
Mặc dù Khương Phàm đã thu Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lại nhưng vẫn bị Song Đầu Cự Tích gắt gao tập trung vào.
Yêu khí của Song Đầu Cự Tích như thủy triều, huy động cánh lớn cấp tốc tới gần Khương Phàm. Xa xa nhìn lại, tựa như một đầu hỏa triều lao nhanh đang đuổi bắt lấy một con sẻ nhỏ.
Khương Phàm cố gắng trấn định, ánh mắt bén nhọn tìm kiếm mãnh thú mãnh liệt khắp nơi trong núi rừng để lợi dụng.
- Bên trái đằng trước! Ngươi có thể xông hơn năm mươi dặm liền có thể sống.
Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
- Hơn năm mươi dặm? Nơi đó có cái gì?
Khương Phàm ngốn từng ngụm lớn đan dược, chuyển hướng lao về phía bên trái đằng trước chạy vội.
Nhưng... tốc độ Song Đầu Cự Tích quá nhanh, linh lực lại như biển, không ngừng ngưng tụ ra hỏa cầu giống như thiên thạch, đánh tới Khương Phàm
Khương Phàm ba phen mấy bận đều sắp bị tươi sống đánh chết.
Khoảng cách hơn năm mươi dặm bình thường không tính là gì, nhưng giờ này khắc này lại như là vô biên vô hạn.
Một tòa núi lửa nguy nga giữa mênh mông vọt ra khỏi rừng núi, cao vút trong mây. Đỉnh núi trắng tuyết mênh mang.
Một ngọn núi lửa tồn tại mấy trăm năm.
Ngọn núi lửa này đã quá lâu không có phun trào, lâu đến nỗi rất nhiều người đều quên đi nơi này có một ngọn núi lửa.
Lúc này, dưới núi lửa, bên trong tầng nham tương hơn một ngàn mét dưới mặt đất, có một lão nhân tóc trắng xoá đang ngồi ở nơi đó câu lấy 'Hỏa Linh' trong hồ.
Một tiểu hài nhi non nớt buồn bực ngán ngẩm hà hơi, đùa bỡn 'Hỏa Linh' đã được câu lên
Hỏa Linh là Linh Thể hồ dung nham thai nghén, thiên kì bách quái (nhưng thứ kỳ lạ, quái gở), có con giống như là cá lớn, có con lại giống như là Hỏa Xà.
Chương 228 Cảnh cáo nguy hiểm
Lúc bắt đầu ra đời linh trí bọn chúng cũng yếu ớt, nhưng cũng đều vô cùng táo bạo.
Nhưng ở xung quanh tiểu hài nhi lại có vẻ nhu thuận dị thường, vòng quanh bơi qua bơi lại.
Bỗng nhiên, trong lòng thiếu niên khẽ động, đứng dậy xông ra ngoài.
- Ngươi đi đâu? Trở lại cho ta!
Lão nhân tức giận, thu Hỏa Linh lại, đuổi theo hắn.
- Phía trước.
Linh hồn Đan Hoàng chỉ dẫn Khương Phàm.
- Ngọn núi lớn kia sao? Nơi đó có cái gì.
Khương Phàm sắp không kiên trì nổi, phá tan tầng mây, xông về đỉnh núi.
Rống!!
Song Đầu Cự Tích theo sát đuổi theo, hai cái đầu bỗng nhiên giơ lên, liệt diễm cuồn cuộn trong lồng ngực, hai cỗ hỏa triều kinh khủng sắp được phun ra.
- Yêu Đồng??
Khương Phàm đột nhiên chú ý tới thiếu niên xuất hiện dưới mặt hồ.
Thiếu niên ngửa đầu, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai hàng răng nanh.
Lão nhân tóc trắng cũng xông ra mặt hồ, lập tức chú ý tới con cự thú giữa không trung kia.
Hắn co rụt con ngươi lại, cần câu trong tay chỉ lên trời một kích, cần câu không có dây câu, càng không có lưỡi câu, lại trong chớp mắt nắm giữ năng lượng toàn thân Song Đầu Cự Tích.
Song Đầu Cự Tích chuẩn bị phun liệt diễm ra ngoài lại bị đè ép trở về.
- Lui ra!
Lão nhân tóc trắng lần nữa vung đánh cần câu trong tay, liệt diễm toàn thân Song Đầu Cự Tích mất khống chế, nó thống khổ kêu thảm, ở lại trên không lăn lộn một hồi, chật vật thoát khỏi nơi này.
Khương Phàm ngạc nhiên nhìn một màn này, cũng nhận ra lão nhân kia.
Là vị trưởng lão Ngọc Đỉnh tông hôm trước đến tìm hắn!
- Khương Phàm? Ha ha, lại gặp mặt.
Trên khuôn mặt già nua tang thương của lão nhân lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Lão hỏa kế, lại gặp mặt.
Yêu Đồng nhếch miệng cười, chỉ là câu nói này, không phải nói cho Khương Phàm nghe.
Linh hồn Đan Hoàng Khương Phàm trong ý thức nhẹ nhàng thở dài.
Đảo mắt đã vạn năm!
Ta đã thành hồn, ngươi thì vẫn y nguyên như hôm qua.
- Tiền bối, cám ơn.
Khương Phàm hướng lão nhân nói lời tạ ơn.
Đây chính là ân cứu mạng.
Lão nhân nhìn Khương Phàm đang rơi xuống, cười nhạt nói:
- Ngươi thật đúng là hào phóng.
- Cái gì?
Khương Phàm kỳ quái nhìn lão nhân, có ý tứ gì?
- Dạ Thiên Lan thăng hoa linh văn. Linh Hồn đỉnh phong cảnh, Thiên Thư thánh văn. Viên đan dược kia là ngươi cho? Ngươi cũng đã biết, nếu như mình ăn, sẽ là hiệu quả gì? Nhưng ngươi có biết, nếu như giao cho Ngọc Đỉnh tông chúng ta, ngươi sẽ có được chỗ tốt gì?
Thời điểm Lão nhân biết được Dạ Thiên Lan thăng hoa linh văn liền đoán được là từ Khương Phàm. Ngay cả việc cổ thành dưới mặt đất lần nữa đổ sụp cũng đều có thể có quan hệ cùng Khương Phàm.
Bởi vì là do Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh!
Khương Phàm chỉ nói đơn giản câu:
- Dạ tông chủ có ân đối với ta
- Dạng đan dược này hoàn toàn có thể phát huy tác dụng càng lớn hơn. Cứ như vậy dùng, thực sự đáng tiếc.
Ánh mắt Lão nhân một mực định trên người Khương Phàm:
- Nói thật với ta, ngươi còn gì nữa không?
- Còn có một viên, đã cho Vương gia. n nuôi lớn hơn trời.
Khương Phàm thành thật trả lời.
- Tốt thay cho câu ân nuôi lớn hơn trời.
Ánh mắt Lão nhân dần dần phức tạp, lúc trước nếu như không phải nhất định phải tập hợp đủ càng nhiều Thánh Hỏa, lại vì phải toàn diện thức tỉnh Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, hiện tại khởi động lại cổ thành dưới mặt đất, khả năng chính là mình.
Đan dược truyền kỳ, cũng sẽ là do Ngọc Đỉnh tông sở hữu.
Đáng tiếc, không có nếu như.
- Cổ thành dưới mặt đất, tổng cộng có mấy khỏa đan dược? Trả lời ta, coi như trả ta một ân cứu ngươi này.
Ngọc Đỉnh tông bọn hắn đến bây giờ vẫn còn đang tìm những đan dược khác, chỉ là ngoại trừ 'Lôi Sơn' Liêu Nguyên Giáp ra thì cũng không có quá nhiều tin tức khác.
- Ta và Dạ An Nhiên tìm được hai viên, Liêu Nguyên Giáp tìm được một viên, bên ngoài còn có hai viên. Bất quá, đều đã có chủ nhân.
Lão nhân nhẹ gật đầu, rất hài lòng với sự thẳng thắn của Khương Phàm.
- Nhắc nhở ngươi một câu, để Dạ Thiên Lan cùng Khương Hồng Võ cẩn thận một chút.
- Bọn hắn đã đem đan dược luyện hóa. Còn cẩn thận cái gì?
- Ha ha...
Lão nhân cười, Yêu Đồng cũng cười.
- Có ý tứ gì?
Khương Phàm cổ quái nhìn hai người bọn hắn.
- Luyện Đan sư trên đời này, có một số rất nho nhã, có một số rất tà ác. Mà trước mặt dụ hoặc tuyệt đối, gia hỏa nho nhã nổi lên tà ác còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì. Đan dược truyền kỳ, tin tức này đã truyền khắp thiên hạ, Luyện Đan sư tụ tập đến La Phù sẽ càng ngày càng nhiều, thân phận cũng sẽ càng ngày càng phức tạp. Bọn hắn tìm không thấy đan dược, có thể sẽ tìm người!
- Người, cũng có thể luyện!
Thanh âm của lão nhân rất nhẹ, nhưng dáng vẻ tươi cười trên mặt kia lại làm cho Khương Phàm không rét mà run.
- Hai người các ngươi từ đâu xuất hiện, muốn hại chết ta sao?
Khương Phàm ở trong u cốc tìm được Tiêu Phượng Ngô và Chu Thanh Thọ.
- Ngoài ý muốn, đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn.
Tiêu Phượng Ngô cười cười xấu hổ.
- Sao các ngươi lại tới đây?
Khương Phàm đưa Yến Khinh Vũ và tiểu xà từ trong thanh đồng tiểu tháp ra ngoài.
- Thương Châu không có ý nghĩa gì nữa, chúng ta tới La Phù chơi đùa. Cầm thú không vui, muốn trốn, ta liền trói hắn tới đây
Tiêu Phượng Ngô nhếch miệng cười một tiếng, lại nháy mắt với Yến Khinh Vũ, xem như chào hỏi.
- Bọn hắn đều là người của Thương Châu võ viện. Tiêu Phượng Ngô, Chu Thanh Thọ.
Khương Phàm giới thiệu cho Yến Khinh Vũ.
- Ta, lục phẩm Thú linh văn. Hắn, lục phẩm Tinh Vân linh văn.
Tiêu Phượng Ngô kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
- Các ngươi là Lục công tử của Thương Châu võ viện?
Yến Khinh Vũ đã biết, đây đều là một trong Lục công tử võ viện.
- Cũng đã đi qua đây, ta muốn làm Lục công tử La Phù!
Tiêu Phượng Ngô từ thành Khôi Binh đã bắt đầu hưng phấn.
Có loại vui chơi giống như tự do, càng đang mong đợi mạo hiểm đặc sắc.
- Nơi này không có Lục công tử.
Khương Phàm không quá quen với hai người bọn hắn, bất quá xem ra đều là những người sảng khoái.
- Chúng ta tới, liền có. Đúng không, cầm thú.
Tiêu Phượng Ngô đẩy Chu Thanh Thọ một cái.
Chương 229 Chư Thiên Lục Táng
Chu Thanh Thọ không biết phải nói gì.
Hắn rất bất đắc dĩ, làm sao lại quen biết một tên như thế này được cơ chứ?
- Các ngươi về Thiên Sư tông nghỉ ngơi trước, ta và Yến Khinh Vũ qua mấy ngày nữa trở về.
- Chúng ta chính là từ bên kia đi ra, thật vất vả mới tìm tới được ngươi, sao có thể lại trở về.
Tiêu Phượng Ngô nhìn ra phía ngoài, cười cười nói:
- Tìm nơi an toàn.
- Làm gì?
- Chúng ta đã móc rỗng cái động kia rồi.
Tiêu Phượng Ngô chỉ chỉ nhẫn không gian của mình:
- Tất cả cái này! Các ngươi...
Toàn thân Khương Phàm nổi lên sóng nhiệt, cắn răng nói:
- Làm quá đẹp!
Bọn hắn xông ra khỏi u cốc, chạy hết tốc lực hơn trăm dặm mới tìm được nơi ẩn nấp vô cùng tốt.
Tiêu Phượng Ngô đem toàn bộ bảo bối trong nhẫn không gian đổ ra. Mấy trăm đến hơn ngàn kiện bảo bối, ánh sáng lấp lóe chiếu sáng để bốn người mừng như điên.
Tiểu xà trước tiên cuốn đi ba viên thú nguyên, lẻn đến nơi xa, nhìn bọn hắn tê tê quái khiếu.
‘Của ta!’
‘Ta chỉ cần ba viên này!’
‘Cái gì khác cũng đều không cần!’
- Ta tuyên bố trước, ta không có giữ riêng. Tất cả đều ở đây. Các ngươi là công thần, các ngươi chọn trước, tùy ý chọn.
Tiêu Phượng Ngô hào khí vẫy tay.
- Tốt như vậy?
Khương Phàm đang muốn duỗi ra tay, lại từ từ thu hồi lại.
- Nam tử mà, phải sảng khoái chứ. Đương nhiên, hắc hắc, ta có thỉnh cầu nho nhỏ.
Tiêu Phượng Ngô cố gắng hiện ra khuôn mặt tươi cười.
- Trước tiên nói nghe thử một chút.
Khương Phàm chịu không được cái khuôn mặt tươi cười này, quá nịnh nọt, quá khó chịu.
- Ta vạn dặm xa xôi chạy tìm tới đây, ngươi có phải nên... bày tỏ một chút hay không?
Tiêu Phượng Ngô xê dịch về phía Khương Phàm bên kia.
- Như là cái gì?
Khương Phàm dịch chuyển sang bên cạnh hỏi.
- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Tiêu Phượng Ngô vừa nói ra lời này, Chu Thanh Thọ bên cạnh kém chút đạp tới một cước.
- Ta đã biết ngươi có mục đích! Còn hướng tới tự do? Ngươi vốn là hướng về Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.
Chu Thanh Thọ oán hận, đã sớm nên nghĩ đến.
- Ta không phải Thánh linh văn, nhưng ta là lục phẩm Thú linh văn, sức chống cự mạnh, nói không chừng có thể luyện thành.
Tiêu Phượng Ngô mong đợi nhìn Khương Phàm.
Thánh pháp nha, hắn một mực chưa từng thấy.
- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền là võ pháp tổ truyền của Khương gia, tuyệt đối không truyền cho người ngoài.
Khương Phàm trực tiếp cự tuyệt, bộ võ pháp này đối với Khương gia mà nói là quá quan trọng.
- Ta cưới muội muội của ngươi, làm con rể Khương gia, vậy chúng ta không phải là người một nhà sao.
Tiêu Phượng Ngô liếm láp cái môi cười nói.
Yến Khinh Vũ nhịn không được tr mắt trừng hắn một cái, thật hung ác, muốn võ pháp còn muốn người.
- Ta cam đoan sẽ đối đãi muội muội ngươi thật tốt. Phẩm hạnh này của ta, rõ như ban ngày. Lại nói, nhạc phụ nóng nảy như vậy, ta cũng không dám khi dễ nàng. Hắc hắc, suy nghĩ một chút xem?
Tiêu Phượng Ngô xoa xoa tay, mong đợi nhìn Khương Phàm.
Chu Thanh Thọ nhìn một trận liền buồn nôn, phách lối bình thường đi đâu hết rồi?
Cái cỗ đắc ý Trời lão đại, Đất lão nhị, hắn lão Tam kia đi đâu hết rồi?
- Những lời này, ngươi nên nói với Vương gia. Nói với ta cũng vô dụng.
Khương Phàm lắc đầu, lật tới lật lui lên Linh Bảo đầy trên đất.
Ngoại trừ Hỏa Tinh Thạch hồng quang lấp lóe ra còn có rất nhiều rất nhiều bảo bối khác.
Có hài cốt kỳ quang lượn lờ, có tấm chắn khắc ba đầu thú màu xanh; có mai rùa nặng nề lóe ra tinh quang, có đại kiếm thiêu đốt lên hỏa diễm; có trọng chùy hiện ra lôi quang, còn có tràng hạt ngũ quang thập sắc.
Đủ loại kiểu dáng, năng lượng đều khuấy động cường thịnh, không phải phàm phẩm.
- Ngươi vì võ pháp mà đi cưới Uyển Nhi, ngươi cảm thấy rất thông minh? Ngươi coi Uyển Nhi là thành cái gì rồi?
Yến Khinh Vũ hừ một tiếng, không còn để ý Tiêu Phượng Ngô.
- Ta coi Uyển Nhi là lão bà. Ta vì võ pháp, cũng đem mình giao cho Khương gia. Làm sao còn...
Tiêu Phượng Ngô vừa muốn giải thích liền bị Chu Thanh Thọ đẩy ra:
- Nghĩ rõ ràng lại nói tiếp.
- Đây là cái gì?
Khương Phàm từ bên trong lật ra cái bia đá không trọn vẹn, khắc lấy hai chữ lớn kinh tâm động phách —— Chư Thiên!
- Ai lại cuồng như thế. Dám dùng trời lập bia?
Khương Phàm dời bia đá lên, đây chỉ là một bộ phận, sẽ còn có chữ khác.
Trong khí hải rất bình tĩnh.
Hỏa điểu, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, tàn đao, đều không có phản ứng gì.
Tuy nhiên Khương Phàm cảm giác bia đá hình như có cái gì đó không tầm thường.
- Chư Thiên! Chư Thiên Lục Táng! Mai táng sơn hà, mai táng thiên địa, mai táng nhật nguyệt. Mai táng chúng sinh, mai táng luân hồi, mai táng Chư Thiên.
Linh hồn Đan Hoàng thăm thẳm khẽ nói, lão bằng hữu, thì ra ngươi cũng chôn ở nơi đó.
- Cái gì?
Khương Phàm giống như nghe được linh hồn Đan Hoàng đang nói cái gì đó.
Linh hồn Đan Hoàng không có trả lời.
Khương Phàm lặp đi lặp lại dò xét một lát, lại dùng Kim Viêm Thánh Hỏa hung hăng đốt đi một chút, kết quả đều không có phản ứng gì.
- Trước tiên giữ lại đã.
Khương Phàm lắc đầu, đem bia đá thu vào thanh đồng tiểu tháp, tiếp tục tìm kiếm.
- Huyền cấp võ pháp?
Khương Phàm từ bên trong móc ra một quyển sách bằng da nhuốm máu.
Đầu tiên đập vào mi mắt chính là bốn chữ Huyền cấp võ pháp, phía dưới theo sát lấy là tên của võ pháp —— Thương Nhật Băng Quyền.
- Con thằn lằn già này thật đúng là ẩn giấu không ít bảo bối tốt.
Khương Phàm hài lòng nhẹ gật đầu.
Yến Khinh Vũ, Chu Thanh Thọ, Tiêu Phượng Ngô, cũng bắt đầu lật tới lật lui bảo bối.
Mặc dù đồ vật rất nhiều, nhưng thích hợp với bọn hắn rất ít.
Song Đầu Cự Tích rõ ràng thiên vị lấy bảo bối Hỏa nguyên lực nồng hậu dày đặc, võ pháp, vũ khí gì cũng đều có quan hệ với hỏa diễm.
Màn đêm buông xuống, Khương Phàm từ trong thống khổ dung hợp 'Bao cổ tay', cùng hữu quyền nắm đấm vừa vặn trở thành một thể. Nhưng phương pháp tu luyện cụ thể của 'Khai Thiên Thức' còn không rõ ràng.
Khương Phàm nghiên cứu tới 'Thương Nhật Băng Quyền'.
Một bộ võ pháp, vậy mà chỉ có một chiêu.
Bất quá sau khi cẩn thận nghiên cứu, uy lực xác thực cường đại. Vượt xa 'Mãnh Hổ Quyền', 'Cự Tượng Quyền'.
Khương Phàm đều cảm khái vì đã nhặt được bảo bối!
Chương 230 Hoa Vị Ương (1)
Ngày thứ hai, sau khi trời sáng, Khương Phàm mang theo bọn hắn 'Thưởng thức' phong cảnh La Phù.
Có Tiêu Phượng Ngô cùng Chu Thanh Thọ hiệp trợ, săn giết hỏa điểu càng trở nên thuận lợi hơn. Liên tiếp năm ngày, số lượng hỏa điểu đã tích lũy đạt đến một trăm con.
Thu hoạch thật phong phú!
Khương Phàm vòng vo vài trăm dặm trong rừng rậm, liên tiếp bái phỏng ba cái chợ đen.
Mặc dù chỉ thu được vài gốc Tam văn Tuyết Liên nhưng không còn có cảm nhận được khí tức áo giáp.
- Tiếp tục ở hướng đông, nơi đó còn có cái chợ đen cuối cùng. Được gọi là chợ đen lớn nhất La Phù. Nếu như không có phát hiện gì, chúng ta liền về Thiên Sư tông.
Khương Phàm chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử một chút cuối cùng.
Lúc này, trong lồng giam tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp lại truyền đến tiếng Mộ Dung Xung đang hư nhược la lên.
- Cho ta đan dược chữa thương! Ta cho ngươi biết là ai đem hành tung của ngươi nói cho ta biết.
Mộ Dung Xung nằm rạp trên mặt đất, ngực thối rữa, thống khổ khó qua khỏi.
Hắn muốn bảo trì tôn nghiêm.
Nhưng nơi này không có linh lực, cũng không có đan dược, hắn ngay cả vết thương đều không khép lại được. Loại cảm giác chờ chết này quá khó tiếp thu rồi.
Một ngày... Hai ngày... Ba ngày... Năm ngày...
Mộ Dung Xung rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.
Hắn cho dù chết cũng muốn kéo theo cái đệm lưng.
Huống chi, nếu để cho Khương Phàm đi tìm Hoa Vị Lạc, chẳng khác nào nói cho Hoa Vị Lạc, hắn rơi trên tay Khương Phàm. Thiên Cương tông khẳng định sẽ triển khai trả thù Khương Phàm.
Nếu như Khương Phàm bị bắt, mình, còn có một chút hi vọng sống.
Khương Phàm đưa hai viên đan dược chữa thương ném vào lồng giam.
- Nói!!
- Xích Tiêu tông, Hoa Vị Lạc. Là hắn nói cho ta biết vị trí của ngươi, cũng là hắn cho ta y phục của cô nương kia. Hắn còn cùng ta ước định, muốn có nữ hài kia.
Mộ Dung Xung ăn đan dược vào, cấp tốc luyện hóa, khôi phục tinh lực.
- Hoa Vị Lạc vì cái gì lại muốn hại ta?
- Ha ha, Xích Tiêu tông và Thiên Cương tông chúng ta có giao hảo, đem hành tung của ngươi tiết lộ cho ta, chỉ đơn giản như vậy. Đúng rồi, hắn ưa thích đùa bỡn nữ tử, là khách quen của Nô Đãi tràng ở chợ đen. Nếu như ngươi có kiên nhẫn, đến chợ đen chờ, hắn khẳng định sẽ xuất hiện.
- Liên quan tới Tây Cương xâm lấn, ngươi không muốn nhiều lời?
- Không thể trả lời.
Mộ Dung Xung ngồi xếp bằng điều trị, không nói thêm lời.
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm lấy chợ đen lớn nhất La Phù.
Phạm vi nơi này vô cùng lớn, có thể so với thành lớn ở phía ngoài.
Người người nhốn nháo, tiếng rao hàng liên tiếp.
Không âm trầm kiềm chế giống như các chợ đen khác.
- Có phản ứng? Quá khó khăn.
Khương Phàm vừa tới nơi này, quyền sáo, bao cổ tay, tàn đao trong khí hải vậy mà liên tiếp có cảm ứng.
- Nơi này!
Khương Phàm xuyên qua đám người chen chúc, đi vào phía trước núi đá chỗ sâu nhất trong chợ đen.
Cả ngọn núi đều bị móc sạch, dựng lên chín tầng đại điện.
Số lượng lớn bó đuốc tô điểm, chiếu rọi bên trong giống như ban ngày.
Các loại Linh Bảo rực rỡ muôn màu.
Mấy trăm hơn ngàn người áo đen du tẩu phía trước kệ hàng ở các tầng, chọn mua lấy bảo bối ngưỡng mộ trong lòng.
- Trong chợ đen lại còn có kiến trúc rộng rãi như thế.
Tiêu Phượng Ngô sợ hãi than, quan sát bốn chỗ.
- Các ngươi tùy tiện nhìn. Ta đi mua chút đồ vật.
Khương Phàm đi đến tầng thứ ba.
Nơi này đều là chút vũ khí bảo bối.
Quyền sáo!
Khương Phàm rất nhanh đã thấy được quyền sáo quen thuộc từ trong góc, là bên trái, vừa vặn tương đối cùng tay phải của hắn.
- Chủ quán, bao nhiêu tinh thạch?
Khương Phàm chỉ vào quyền sáo hô.
Quá may mắn, gom góp hai cái quyền sáo vừa vặn có thể phối hợp hắn tu luyện ra Chu Tước lợi trảo.
Có hỏa dực, có lợi trảo, đem thực lực cận chiến của hắn tăng cường trên diện rộng.
Tàn đao trong khí hải càng kịch liệt oanh động, phảng phất hoan nghênh bạn mới trở về.
- Những thứ kia đều là bảo bối, giá cả có thể không thấp.
Một lão đầu ngồi phía trước kệ hàng, liếc nhìn một bản sách cổ.
- Nhìn cái kia thấy rất bình thường nha.
Khương Phàm muốn ép một chút giá cả, lại thấy người này vô tình chế giễu.
- Bình thường? Quyền sáo bình thường có thể nặng ba ngàn cân? Quyền sáo bình thường không sinh gỉ lại sinh đốm đá? Bình thường, ngươi sẽ trực tiếp tới mua?
Khương Phàm cười cười xấu hổ, cũng không nói nhảm:
- Ra giá!
Lão nhân khép sách cổ lại, có chút hăng hái quan sát Khương Phàm một lát:
- Tiểu gia hỏa, ngươi đi thẳng đến đây. Vì cái gì?
- Các ngươi ở nơi này bán đồ, còn hỏi nguyên nhân?
- Ngươi nói, có thể sẽ có tiện nghi. Không nói, ta nguyện ý bán liền bán, không nguyện ý bán, ngươi không chiếm được.
Trong tiệm đưa tới quyền sáo này đã vài ngày rồi. Hắn một mực cảm giác quyền sáo có gì đó quái lạ, nhưng... Nghiên cứu đến nghiên cứu đi, không có bất kỳ phản ứng nào.
- Ta...
Khương Phàm vừa muốn kiếm cớ, bỗng nhiên cảm giác tàn đao trong khí hải trở nên càng thêm táo bạo, nhấc lên trùng điệp sóng lớn, va chạm Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, cũng kích thích hỏa điểu phát ra tiếng gáy to sắc nhọn. Quyền sáo và bao cổ tay cũng không bị khống chế mà nở rộ lên quang hoa yếu ớt.
Trong chợ đen lại còn có tàn phiến áo giáp khác?
Hôm nay gặp được đại vận!
Không đúng!
Cảm giác càng ngày càng mãnh liệt!
Giống như đang đi đến phía nơi này!
Chẳng lẽ, có người dung hợp những bộ phận áo giáp khác, cũng lần theo cảm giác đi tìm tới?
- Ngươi cái gì?
Lão nhân nhìn Khương Phàm, ánh mắt thâm thúy giống như muốn nhìn thấu mặt nạ của Khương Phàm
Khương Phàm đụng đụng thanh đồng tiểu tháp ở cổ áo:
- Bảo bối của ta, có thể giúp ta tìm bảo bối.
- Ồ??
Lão nhân cẩn thận chu đáo nhìn thanh đồng tiểu tháp.
- Bán không?
Khương Phàm sốt ruột, tuyệt đối đừng bị cướp đi.
Lão nhân đưa tay muốn nắm thanh đồng tiểu tháp, nhưng lại nhịn được.
- Ngươi có thể ra giá bao nhiêu?
- Ta ở chỗ này có hai mươi khỏa tinh thạch thượng phẩm. Khương Phàm đem toàn bộ tinh thạch ra, mặc dù thời điểm rời khỏi Thiên Sư tông mang theo không ít, nhưng đều dùng trên tam văn Tuyết Liên.
- Ngươi nếu đều nói là bảo bối. Cái giá này, không cao lắm.
Tiêu Phượng Ngô cùng Chu Thanh Thọ đều trừng to mắt, quá to lớn, giống như một ngọn núi nhỏ đang đứng lên, phía sau còn kéo lấy dài cái đuôi mấy chục mét.
Cỗ yêu khí kia giống như đang sôi trào, tràn ngập phương viên mấy chục dặm.
Số lượng lớn dã thú kêu rên phủ phục, vô số túc điểu kinh hoảng bay tán loạn.
- Các ngươi làm chuyện tốt rồi!
Khuông mặt xinh đẹp của Yến Khinh Vũ hốt hoảng, lớn tiếng kêu sợ hãi:
- Chạy mau đi!
- Thật có lỗi! Thật có lỗi!! Thật không phải cố ý!!
Tiêu Phượng Ngô quay người chạy nhanh, tốc độ so với người khác đều rất nhanh, xiềng xích thật dài lập tức kéo căng, kéo Chu Thanh Thọ đều bay lên.
Khương Phàm lăng không xoay người, bắt lấy xương đầu, cũng bắt lấy tiểu xà, cưỡng ép nhét vào trong thanh đồng tiểu tháp, huy động hỏa dực, dùng tốc độ cao nhất phóng đi.
Nhưng... cự tích còn nhanh hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng, tiếng gào thét qua đi, nó nhấc bàn chân to lớn trùng điệp đập vào trên mặt đất.
Ầm ầm!
Đại địa lay động, vết nứt lan tràn, hàng vạn tảng đá bay cao lên trời, thiêu đốt lên cuồn cuộn liệt diễm đánh tới bọn người Khương Phàm.
Trong nháy mắt, bao trùm hơn mười dặm sơn lĩnh
Khương Phàm mạo hiểm tránh né, dùng tốc độ cao nhất chạy vội.
Yêu khí bao phủ, nguy cơ đầy trời.
Trái tim của hắn cuồng loạn, hai mắt trừng trừng, xong, xong, chọc tới đại gia hỏa rồi.
Yến Khinh Vũ khống chế vết nứt, hướng về phía trước chạy trốn.
Nhưng... một tảng đá lớn bị liệt diễm thiêu đốt từ trên trời giáng xuống, đập ầm ầm phía sau nàng, nổ lên khí lãng cùng hỏa diễm mãnh liệt, trong nháy mắt đã đáng nàng tung bay.
Ngay sau đó, mười mấy khối cự thạch hỏa diễm cũng nhanh chóng rơi xuống, cơ hồ muốn nuốt hết nàng vào trong.
Yến Khinh Vũ hiện tại đâu còn tỉnh táo, nàng thét lên chói tai chật vật né tránh. Nhưng... số lượng nham thạch rơi xuống quá nhiều, trong nháy mắt bị vô số nham tương vẩy ra dính ở trên người, y phục bốc cháy, da thịt cháy đen.
Yến Khinh Vũ tuyệt vọng.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm từ phía sau chạy vội tới ôm chặt lấy nàng, hỏa dực chấn kích, mạo hiểm tránh khỏi nham thạch, nham tương, xông về không trung.
Yến Khinh Vũ gắt gao ôm chặt Khương Phàm, sắc mặt tái nhợt, hận không thể tiến vào trong thân thể Khương Phàm.
- Vào thanh đồng tiểu tháp đi!
Khương Phàm hét lớn một tiếng, đem Yến Khinh Vũ nhét vào trong thanh đồng tiểu tháp, sau đó lập tức xông về Tiêu Phượng Ngô cùng Chu Thanh Thọ trước mặt
Nhưng... ầm ầm!
Song Đầu Cự Tích đứng thẳng người lên, hai chân lần nữa đánh vào mặt đất, vết nứt dữ tợn nhanh chóng lan tràn, cơ hồ đem toàn bộ sơn lĩnh đều xé nát.
Vô số tảng đá trùng thiên kéo lấy liệt diễm gào thét bạo kích.
Khương Phàm thấy là sắp chạy đi, nhưng càng nhiều nham thạch từ trên trời giáng xuống. Cuồng phong gào thét, liệt diễm cuồn cuộn.
Hỏa dực của Khương Phàm bị mất khống chế, hắn hung hăng đâm vào mặt đất.
Sau một khắc, một tảng đá nặng mười mấy tấn gào thét mà xuống đập vào trên người Khương Phàm.
- Đây là yêu vật gì a.
Tiêu Phượng Ngô vừa hoảng sợ vừa lo lắng, điên cuồng thúc giục 'Kim Cương' Thú linh văn, cương khí toàn thân phóng đại, hình thành hình dáng cự viên uy mãnh, chỉ lên trời gầm thét.
Toàn thân hắn tràn ngập lực lượng bạo tạc, phóng tới bên trong đám đất đá đầy trời, cầm một một khối đá từ trên trời giáng xuống, dựa thế lần nữa bay lên không.
Nhưng, hắn vì đang chạy trốn, không để ý xiềng xích phía sau, trên xiềng xích đang kéo lấy Chu Thanh Thọ nữa.
m thanh trầm đục, xiềng xích căng cứng, Chu Thanh Thọ bị mang lên bầu trời cao, nhưng... Sau một khắc, thân thể hoàn toàn mất khống chế liền đập đầu xuống một tảng đá.
- Tiêu Phượng Ngô, tên hổn đản nhà ngươi!
Chu Thanh Thọ kêu thảm đập xuống đất.
Rống!!
Song Đầu Cự Tích đã phóng tới tới, đạp tan mặt đất.
Chu Thanh Thọ vừa xốc tảng đá lên thì cự thú đã giết tới, giơ lên móng vuốt to lớn, đang vỗ xuống hắn.
Chu Thanh Thọ thầm nghĩ ‘xong rồi, lão tử bị tên hỗn đản Tiêu Phượng Ngô này chơi chết tươi.
- Chạy đi!!
Khương Phàm vừa đánh mở cự thạch, không lo được toàn thân đang có cảm giác vô cùng thống khổ, đánh ra một cỗ hỏa triều, xông về Chu Thanh Thọ.
Trước khi lợi trảo Hỏa Tích đập nát Chu Thanh Thọ, hỏa diễm mãnh liệt dẫn đầu đánh tới trước, hung hăng hất hắn bay ra ngoài.
Chu Thanh Thọ chật vật rơi xuống đất, vừa muốn chạy trốn thì một khối đá khác từ trên trời giáng xuống, hung hăng đập trúng xiềng xích, ép chặt tại nơi đó!
- Aaa…!!!
Chu Thanh Thọ kêu rên, lão tử thật xui xẻo.
Hỏa Tích nâng một móng vuốt không có đập nát được, nó lập tức quay người, cái đuôi dài mấy chục mét lao đến cuốn lấy tảng đá cũng cuốn lấy cả xiềng xích, mang theo Chu Thanh Thọ quăng về phía cái miệng to lớn của mình.
Sắc mặt Khương Phàm đại biến, muốn nghĩ cách cứu viện đã đã không kịp.
- Tiêu Phượng Ngô! Lão tử làm ma cũng đều sẽ quấn lấy ngươi! Ngươi là tên súc vật, lão tử sẽ chết ở chỗ này sao?
Chu Thanh Thọ gầm thét, giờ khắc này, con mắt đều ẩm ướt.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tiêu Phượng Ngô đạp trên đá vụn giết trở lại, bắp thịt cả người phồng lên, cương khí bốc lên, hắn phóng lên tận trời, nhào về phía Song Đầu Cự Tích, tức giận gào thét quanh quẩn sơn dã:
- Súc sinh! Buông tên cầm thú kia ra!
Khương Phàm bị tiếng rống to bất thình lình này khiến mặt đen thui.
Hai tên này là hai cái quái gì vậy?!
Hắn thôi động thánh văn, liệt diễm toàn thân sôi trào, hỏa dực lần nữa thành hình, nhấc lên cỗ sóng nhiệt phóng lên tận trời, cũng xông về phía Chu Thanh Thọ.
Tại một khắc cái đuôi kéo lấy Chu Thanh Thọ nhét vào trong miệng, Tiêu Phượng Ngô đã rơi xuống trên cái đầu kia, vung lên nắm đấm đánh tới phía con mắt.
Rống!!
Hỏa Tích gào lên đau đớn, cái đầu bỗng nhiên giương lên, cái đuôi vung Tiêu Phượng Ngô ra ngoài.
Nhưng cái đầu bên trái kia lại gầm thét cắn về phía Tiêu Phượng Ngô.
Thời khắc sinh tử, Khương Phàm huy động hỏa dực vọt tới, một phát bắt được Tiêu Phượng Ngô, mang theo hắn phóng tới không trung.
Thanh đồng tiểu tháp phát sáng, muốn mạnh mẽ thu hắn đi vào.
Kết quả, Tiêu Phượng Ngô đang đề khí, khí thế quá mạnh nên đã sinh kháng cự không thể nuốt vào.
- Ngu xuẩn! Chạy!
Khương Phàm phát lực, đưa tay quăng Tiêu Phượng Ngô ra ngoài.
Rống!!
Chương 227 Tình cảnh tuyệt vọng
Song Đầu Cự Tích nổi giận, hai cái đầu giơ lên cao cao, liên tiếp phun ra hai cỗ hỏa diễm mãnh liệt như nham tương.
Nhiệt độ liệt diễm cao đến dọa người, vặn vẹo cả không gian, phảng phất có thể hòa tan đại sơn.
Khương Phàm lập tức muốn tránh khỏi, khóe mắt liếc qua lại nhìn thấy một màn vừa buồn bực vừa buồn cười.
Chu Thanh Thọ thật vất vả mới tránh thoát khỏi xiềng xích, đang muốn phóng đi rời khỏi nơi đấy. Kết quả, thời điểm Song Đầu Cự Tích ngửa đầu lên trời phun lửa, cũng giơ lợi trảo nặng nề lên, sau đó vỗ xuống phía dưới.
Chu Thanh Thọ vừa mới thoát chết, hắn xác thực chưa từng trải qua loại nguy cơ này, cũng có thể là không tin mình thật không may như vậy, ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn tới thì tròng mắt kém chút đã lồi ra ngoài, phù phù quỳ ở nơi đó.
- Phục các ngươi rồi!
Khương Phàm nhanh quay ngược trở lại, cắn răng phóng xuất ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Ánh sáng của Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh xa đến vạn trượng, rọi khắp nơi thiên khung đem tầng mây đều nhuộm thành quang hoa màu vàng.
Uy thế cuồn cuộn giống như núi lớn, đè ép sơn lĩnh.
Trong chớp mắt, chống lại hai cỗ liệt diễm mãnh liệt do Cự Tích phun ra ngoài
Ầm ầm bạo tạc, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh kịch liệt lắc lư, bị đánh về phía không trung, nhưng... cỗ ánh sáng kia quá thịnh, mà khí tức lại vô cùng kinh người.
Song Đầu Cự Tích lập tức trừng to mắt, gắt gao tập trung vào cự đỉnh ném đi.
Bảo bối tốt!!
Vừa bị một màn này kích thích, toàn thân bị định trụ, mắt thấy móng vuốt muốn chụp chết Chu Thanh Thọ đều dừng lại ở trên đỉnh đầu hắn. Toàn thân Chu Thanh Thọ đổ mồ hôi lạnh, cảm giác giống như... Muốn đái trong quần...
- Chu Thanh Thọ, chạy đi!!
- Tiêu Phượng Ngô, ném cái tên ngu xuẩn kia ra ngoài cho ta!
Khương Phàm khống chế Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lại, xông thẳng lên trời, hai tay liên tiếp đập vào đỉnh lô, rót vào Kim Viêm Thánh Hỏa.
Ánh sáng Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh càng tăng lên, uy thế đặc hữu vặn vẹo lên tầng mây, Hỏa nguyên lực giữa thiên địa điên cuồng hội tụ về nơi này
Rống!!
Song Đầu Cự Tích cuồng hống, lợi trảo chợt vỗ trên mặt đất, phía sau lưng kịch liệt nhúc nhích, cùng với âm thanh trầm đục, nó triển khai hai cái cánh thịt to lớn, dài chừng ba mươi, năm mươi mét, lít nha lít nhít lân giáp như hỏa tinh bao trùm ở phía trên.
Khương Phàm trừng trừng hai mắt, lão yêu này còn có thể bay??
Chơi bộc phát!
- Cầm thú, nam tử của ngươi tới rồi!
Lúc lợi trảo chụp về phía mặt đất, một khắc này, Tiêu Phượng Ngô phóng tới hung hăng đụng vào trên người Chu Thanh Thọ, cả hai quay cuồng bay ra ngoài.
Nhưng... thời điểm Song Đầu Hỏa Tích triển khai hai cánh, lợi trảo của cũng đập vụn mặt đất.
Hai người còn chưa giữ vững được thân thể liền rơi vào vết nứt.
Tiêu Phượng Ngô khó khăn lắm bắt lấy xiềng xích trên người Chu Thanh Thọ, mang theo hắn lao ra ngoài.
Rống!!
Song Đầu Hỏa Tích muốn chiếm toà cự đỉnh kia, cánh thịt sau lưng huy động mãnh liệt tạo ra sóng nhiệt cuồng phong gào thét, thân thể to mọng phóng lên tận trời, xông về phía Khương Phàm.
Khương Phàm cuống quít thu Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lại, hướng phía nơi xa chạy trốn.
Sắc mặt Tiêu Phượng Ngô cùng Chu Thanh Thọ tái nhợt, trơ mắt nhìn Song Đầu Cự Thú đi xa.
Quá kích thích!
Quá dọa người!
Kém chút liền xong rồi!!
Đùng!!
Chu Thanh Thọ vung lên một bàn tay quất vào trên đầu Tiêu Phượng Ngô, nổi giận quát to:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi còn dám quấn lấy ta, ta và ngươi tuyệt giao!
Tiêu Phượng Ngô cười cười xấu hổ:
- Đừng làm rộn! Trên đường đi đều tuyệt giao mười mấy lần rồi!
- Lão tử không có đùa giỡn với ngươi!
- Ta thật không nghĩ tới sẽ là như vậy? Mùi gì thế ta?
Tiêu Phượng Ngô nhún nhún cái mũi.
- Lăn!!
Chu Thanh Thọ co cẳng phóng đi, một khắc cũng đều không muốn chờ đợi thêm ở đây.
- Chờ một chút!
Tiêu Phượng Ngô gọi Chu Thanh Thọ lại.
- Làm gì? Còn không mau đi, chờ cho lão yêu kia về làm đồ ăn của nó. Nó đuổi theo Khương Phàm, một lát về không được, ngươi xem nơi đó một chút.
Tiêu Phượng Ngô chỉ vào sơn động xa xa.
- A?
Hai mắt Chu Thanh Thọ tỏa sáng, mặc dù toàn bộ sơn lĩnh bị hủy rối tinh rối mù nhưng hang núi kia lại bình yên vô sự, bên trong lóe ra nhiều loại quang hoa, vô cùng đáng chú ý.
- Hắc hắc, phát tài rồi!
Sau khi Tiêu Phượng Ngô liên tục xác định đầu đại yêu đã kia đuổi theo Khương Phàm rời khỏi, hắn liền xông về hang núi.
Chu Thanh Thọ nhìn xung quanh không có ai, vội vàng đổi cái quần, cũng vọt theo tới.
Mặc dù Khương Phàm đã thu Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lại nhưng vẫn bị Song Đầu Cự Tích gắt gao tập trung vào.
Yêu khí của Song Đầu Cự Tích như thủy triều, huy động cánh lớn cấp tốc tới gần Khương Phàm. Xa xa nhìn lại, tựa như một đầu hỏa triều lao nhanh đang đuổi bắt lấy một con sẻ nhỏ.
Khương Phàm cố gắng trấn định, ánh mắt bén nhọn tìm kiếm mãnh thú mãnh liệt khắp nơi trong núi rừng để lợi dụng.
- Bên trái đằng trước! Ngươi có thể xông hơn năm mươi dặm liền có thể sống.
Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
- Hơn năm mươi dặm? Nơi đó có cái gì?
Khương Phàm ngốn từng ngụm lớn đan dược, chuyển hướng lao về phía bên trái đằng trước chạy vội.
Nhưng... tốc độ Song Đầu Cự Tích quá nhanh, linh lực lại như biển, không ngừng ngưng tụ ra hỏa cầu giống như thiên thạch, đánh tới Khương Phàm
Khương Phàm ba phen mấy bận đều sắp bị tươi sống đánh chết.
Khoảng cách hơn năm mươi dặm bình thường không tính là gì, nhưng giờ này khắc này lại như là vô biên vô hạn.
Một tòa núi lửa nguy nga giữa mênh mông vọt ra khỏi rừng núi, cao vút trong mây. Đỉnh núi trắng tuyết mênh mang.
Một ngọn núi lửa tồn tại mấy trăm năm.
Ngọn núi lửa này đã quá lâu không có phun trào, lâu đến nỗi rất nhiều người đều quên đi nơi này có một ngọn núi lửa.
Lúc này, dưới núi lửa, bên trong tầng nham tương hơn một ngàn mét dưới mặt đất, có một lão nhân tóc trắng xoá đang ngồi ở nơi đó câu lấy 'Hỏa Linh' trong hồ.
Một tiểu hài nhi non nớt buồn bực ngán ngẩm hà hơi, đùa bỡn 'Hỏa Linh' đã được câu lên
Hỏa Linh là Linh Thể hồ dung nham thai nghén, thiên kì bách quái (nhưng thứ kỳ lạ, quái gở), có con giống như là cá lớn, có con lại giống như là Hỏa Xà.
Chương 228 Cảnh cáo nguy hiểm
Lúc bắt đầu ra đời linh trí bọn chúng cũng yếu ớt, nhưng cũng đều vô cùng táo bạo.
Nhưng ở xung quanh tiểu hài nhi lại có vẻ nhu thuận dị thường, vòng quanh bơi qua bơi lại.
Bỗng nhiên, trong lòng thiếu niên khẽ động, đứng dậy xông ra ngoài.
- Ngươi đi đâu? Trở lại cho ta!
Lão nhân tức giận, thu Hỏa Linh lại, đuổi theo hắn.
- Phía trước.
Linh hồn Đan Hoàng chỉ dẫn Khương Phàm.
- Ngọn núi lớn kia sao? Nơi đó có cái gì.
Khương Phàm sắp không kiên trì nổi, phá tan tầng mây, xông về đỉnh núi.
Rống!!
Song Đầu Cự Tích theo sát đuổi theo, hai cái đầu bỗng nhiên giơ lên, liệt diễm cuồn cuộn trong lồng ngực, hai cỗ hỏa triều kinh khủng sắp được phun ra.
- Yêu Đồng??
Khương Phàm đột nhiên chú ý tới thiếu niên xuất hiện dưới mặt hồ.
Thiếu niên ngửa đầu, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai hàng răng nanh.
Lão nhân tóc trắng cũng xông ra mặt hồ, lập tức chú ý tới con cự thú giữa không trung kia.
Hắn co rụt con ngươi lại, cần câu trong tay chỉ lên trời một kích, cần câu không có dây câu, càng không có lưỡi câu, lại trong chớp mắt nắm giữ năng lượng toàn thân Song Đầu Cự Tích.
Song Đầu Cự Tích chuẩn bị phun liệt diễm ra ngoài lại bị đè ép trở về.
- Lui ra!
Lão nhân tóc trắng lần nữa vung đánh cần câu trong tay, liệt diễm toàn thân Song Đầu Cự Tích mất khống chế, nó thống khổ kêu thảm, ở lại trên không lăn lộn một hồi, chật vật thoát khỏi nơi này.
Khương Phàm ngạc nhiên nhìn một màn này, cũng nhận ra lão nhân kia.
Là vị trưởng lão Ngọc Đỉnh tông hôm trước đến tìm hắn!
- Khương Phàm? Ha ha, lại gặp mặt.
Trên khuôn mặt già nua tang thương của lão nhân lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Lão hỏa kế, lại gặp mặt.
Yêu Đồng nhếch miệng cười, chỉ là câu nói này, không phải nói cho Khương Phàm nghe.
Linh hồn Đan Hoàng Khương Phàm trong ý thức nhẹ nhàng thở dài.
Đảo mắt đã vạn năm!
Ta đã thành hồn, ngươi thì vẫn y nguyên như hôm qua.
- Tiền bối, cám ơn.
Khương Phàm hướng lão nhân nói lời tạ ơn.
Đây chính là ân cứu mạng.
Lão nhân nhìn Khương Phàm đang rơi xuống, cười nhạt nói:
- Ngươi thật đúng là hào phóng.
- Cái gì?
Khương Phàm kỳ quái nhìn lão nhân, có ý tứ gì?
- Dạ Thiên Lan thăng hoa linh văn. Linh Hồn đỉnh phong cảnh, Thiên Thư thánh văn. Viên đan dược kia là ngươi cho? Ngươi cũng đã biết, nếu như mình ăn, sẽ là hiệu quả gì? Nhưng ngươi có biết, nếu như giao cho Ngọc Đỉnh tông chúng ta, ngươi sẽ có được chỗ tốt gì?
Thời điểm Lão nhân biết được Dạ Thiên Lan thăng hoa linh văn liền đoán được là từ Khương Phàm. Ngay cả việc cổ thành dưới mặt đất lần nữa đổ sụp cũng đều có thể có quan hệ cùng Khương Phàm.
Bởi vì là do Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh!
Khương Phàm chỉ nói đơn giản câu:
- Dạ tông chủ có ân đối với ta
- Dạng đan dược này hoàn toàn có thể phát huy tác dụng càng lớn hơn. Cứ như vậy dùng, thực sự đáng tiếc.
Ánh mắt Lão nhân một mực định trên người Khương Phàm:
- Nói thật với ta, ngươi còn gì nữa không?
- Còn có một viên, đã cho Vương gia. n nuôi lớn hơn trời.
Khương Phàm thành thật trả lời.
- Tốt thay cho câu ân nuôi lớn hơn trời.
Ánh mắt Lão nhân dần dần phức tạp, lúc trước nếu như không phải nhất định phải tập hợp đủ càng nhiều Thánh Hỏa, lại vì phải toàn diện thức tỉnh Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, hiện tại khởi động lại cổ thành dưới mặt đất, khả năng chính là mình.
Đan dược truyền kỳ, cũng sẽ là do Ngọc Đỉnh tông sở hữu.
Đáng tiếc, không có nếu như.
- Cổ thành dưới mặt đất, tổng cộng có mấy khỏa đan dược? Trả lời ta, coi như trả ta một ân cứu ngươi này.
Ngọc Đỉnh tông bọn hắn đến bây giờ vẫn còn đang tìm những đan dược khác, chỉ là ngoại trừ 'Lôi Sơn' Liêu Nguyên Giáp ra thì cũng không có quá nhiều tin tức khác.
- Ta và Dạ An Nhiên tìm được hai viên, Liêu Nguyên Giáp tìm được một viên, bên ngoài còn có hai viên. Bất quá, đều đã có chủ nhân.
Lão nhân nhẹ gật đầu, rất hài lòng với sự thẳng thắn của Khương Phàm.
- Nhắc nhở ngươi một câu, để Dạ Thiên Lan cùng Khương Hồng Võ cẩn thận một chút.
- Bọn hắn đã đem đan dược luyện hóa. Còn cẩn thận cái gì?
- Ha ha...
Lão nhân cười, Yêu Đồng cũng cười.
- Có ý tứ gì?
Khương Phàm cổ quái nhìn hai người bọn hắn.
- Luyện Đan sư trên đời này, có một số rất nho nhã, có một số rất tà ác. Mà trước mặt dụ hoặc tuyệt đối, gia hỏa nho nhã nổi lên tà ác còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì. Đan dược truyền kỳ, tin tức này đã truyền khắp thiên hạ, Luyện Đan sư tụ tập đến La Phù sẽ càng ngày càng nhiều, thân phận cũng sẽ càng ngày càng phức tạp. Bọn hắn tìm không thấy đan dược, có thể sẽ tìm người!
- Người, cũng có thể luyện!
Thanh âm của lão nhân rất nhẹ, nhưng dáng vẻ tươi cười trên mặt kia lại làm cho Khương Phàm không rét mà run.
- Hai người các ngươi từ đâu xuất hiện, muốn hại chết ta sao?
Khương Phàm ở trong u cốc tìm được Tiêu Phượng Ngô và Chu Thanh Thọ.
- Ngoài ý muốn, đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn.
Tiêu Phượng Ngô cười cười xấu hổ.
- Sao các ngươi lại tới đây?
Khương Phàm đưa Yến Khinh Vũ và tiểu xà từ trong thanh đồng tiểu tháp ra ngoài.
- Thương Châu không có ý nghĩa gì nữa, chúng ta tới La Phù chơi đùa. Cầm thú không vui, muốn trốn, ta liền trói hắn tới đây
Tiêu Phượng Ngô nhếch miệng cười một tiếng, lại nháy mắt với Yến Khinh Vũ, xem như chào hỏi.
- Bọn hắn đều là người của Thương Châu võ viện. Tiêu Phượng Ngô, Chu Thanh Thọ.
Khương Phàm giới thiệu cho Yến Khinh Vũ.
- Ta, lục phẩm Thú linh văn. Hắn, lục phẩm Tinh Vân linh văn.
Tiêu Phượng Ngô kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
- Các ngươi là Lục công tử của Thương Châu võ viện?
Yến Khinh Vũ đã biết, đây đều là một trong Lục công tử võ viện.
- Cũng đã đi qua đây, ta muốn làm Lục công tử La Phù!
Tiêu Phượng Ngô từ thành Khôi Binh đã bắt đầu hưng phấn.
Có loại vui chơi giống như tự do, càng đang mong đợi mạo hiểm đặc sắc.
- Nơi này không có Lục công tử.
Khương Phàm không quá quen với hai người bọn hắn, bất quá xem ra đều là những người sảng khoái.
- Chúng ta tới, liền có. Đúng không, cầm thú.
Tiêu Phượng Ngô đẩy Chu Thanh Thọ một cái.
Chương 229 Chư Thiên Lục Táng
Chu Thanh Thọ không biết phải nói gì.
Hắn rất bất đắc dĩ, làm sao lại quen biết một tên như thế này được cơ chứ?
- Các ngươi về Thiên Sư tông nghỉ ngơi trước, ta và Yến Khinh Vũ qua mấy ngày nữa trở về.
- Chúng ta chính là từ bên kia đi ra, thật vất vả mới tìm tới được ngươi, sao có thể lại trở về.
Tiêu Phượng Ngô nhìn ra phía ngoài, cười cười nói:
- Tìm nơi an toàn.
- Làm gì?
- Chúng ta đã móc rỗng cái động kia rồi.
Tiêu Phượng Ngô chỉ chỉ nhẫn không gian của mình:
- Tất cả cái này! Các ngươi...
Toàn thân Khương Phàm nổi lên sóng nhiệt, cắn răng nói:
- Làm quá đẹp!
Bọn hắn xông ra khỏi u cốc, chạy hết tốc lực hơn trăm dặm mới tìm được nơi ẩn nấp vô cùng tốt.
Tiêu Phượng Ngô đem toàn bộ bảo bối trong nhẫn không gian đổ ra. Mấy trăm đến hơn ngàn kiện bảo bối, ánh sáng lấp lóe chiếu sáng để bốn người mừng như điên.
Tiểu xà trước tiên cuốn đi ba viên thú nguyên, lẻn đến nơi xa, nhìn bọn hắn tê tê quái khiếu.
‘Của ta!’
‘Ta chỉ cần ba viên này!’
‘Cái gì khác cũng đều không cần!’
- Ta tuyên bố trước, ta không có giữ riêng. Tất cả đều ở đây. Các ngươi là công thần, các ngươi chọn trước, tùy ý chọn.
Tiêu Phượng Ngô hào khí vẫy tay.
- Tốt như vậy?
Khương Phàm đang muốn duỗi ra tay, lại từ từ thu hồi lại.
- Nam tử mà, phải sảng khoái chứ. Đương nhiên, hắc hắc, ta có thỉnh cầu nho nhỏ.
Tiêu Phượng Ngô cố gắng hiện ra khuôn mặt tươi cười.
- Trước tiên nói nghe thử một chút.
Khương Phàm chịu không được cái khuôn mặt tươi cười này, quá nịnh nọt, quá khó chịu.
- Ta vạn dặm xa xôi chạy tìm tới đây, ngươi có phải nên... bày tỏ một chút hay không?
Tiêu Phượng Ngô xê dịch về phía Khương Phàm bên kia.
- Như là cái gì?
Khương Phàm dịch chuyển sang bên cạnh hỏi.
- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Tiêu Phượng Ngô vừa nói ra lời này, Chu Thanh Thọ bên cạnh kém chút đạp tới một cước.
- Ta đã biết ngươi có mục đích! Còn hướng tới tự do? Ngươi vốn là hướng về Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.
Chu Thanh Thọ oán hận, đã sớm nên nghĩ đến.
- Ta không phải Thánh linh văn, nhưng ta là lục phẩm Thú linh văn, sức chống cự mạnh, nói không chừng có thể luyện thành.
Tiêu Phượng Ngô mong đợi nhìn Khương Phàm.
Thánh pháp nha, hắn một mực chưa từng thấy.
- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền là võ pháp tổ truyền của Khương gia, tuyệt đối không truyền cho người ngoài.
Khương Phàm trực tiếp cự tuyệt, bộ võ pháp này đối với Khương gia mà nói là quá quan trọng.
- Ta cưới muội muội của ngươi, làm con rể Khương gia, vậy chúng ta không phải là người một nhà sao.
Tiêu Phượng Ngô liếm láp cái môi cười nói.
Yến Khinh Vũ nhịn không được tr mắt trừng hắn một cái, thật hung ác, muốn võ pháp còn muốn người.
- Ta cam đoan sẽ đối đãi muội muội ngươi thật tốt. Phẩm hạnh này của ta, rõ như ban ngày. Lại nói, nhạc phụ nóng nảy như vậy, ta cũng không dám khi dễ nàng. Hắc hắc, suy nghĩ một chút xem?
Tiêu Phượng Ngô xoa xoa tay, mong đợi nhìn Khương Phàm.
Chu Thanh Thọ nhìn một trận liền buồn nôn, phách lối bình thường đi đâu hết rồi?
Cái cỗ đắc ý Trời lão đại, Đất lão nhị, hắn lão Tam kia đi đâu hết rồi?
- Những lời này, ngươi nên nói với Vương gia. Nói với ta cũng vô dụng.
Khương Phàm lắc đầu, lật tới lật lui lên Linh Bảo đầy trên đất.
Ngoại trừ Hỏa Tinh Thạch hồng quang lấp lóe ra còn có rất nhiều rất nhiều bảo bối khác.
Có hài cốt kỳ quang lượn lờ, có tấm chắn khắc ba đầu thú màu xanh; có mai rùa nặng nề lóe ra tinh quang, có đại kiếm thiêu đốt lên hỏa diễm; có trọng chùy hiện ra lôi quang, còn có tràng hạt ngũ quang thập sắc.
Đủ loại kiểu dáng, năng lượng đều khuấy động cường thịnh, không phải phàm phẩm.
- Ngươi vì võ pháp mà đi cưới Uyển Nhi, ngươi cảm thấy rất thông minh? Ngươi coi Uyển Nhi là thành cái gì rồi?
Yến Khinh Vũ hừ một tiếng, không còn để ý Tiêu Phượng Ngô.
- Ta coi Uyển Nhi là lão bà. Ta vì võ pháp, cũng đem mình giao cho Khương gia. Làm sao còn...
Tiêu Phượng Ngô vừa muốn giải thích liền bị Chu Thanh Thọ đẩy ra:
- Nghĩ rõ ràng lại nói tiếp.
- Đây là cái gì?
Khương Phàm từ bên trong lật ra cái bia đá không trọn vẹn, khắc lấy hai chữ lớn kinh tâm động phách —— Chư Thiên!
- Ai lại cuồng như thế. Dám dùng trời lập bia?
Khương Phàm dời bia đá lên, đây chỉ là một bộ phận, sẽ còn có chữ khác.
Trong khí hải rất bình tĩnh.
Hỏa điểu, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, tàn đao, đều không có phản ứng gì.
Tuy nhiên Khương Phàm cảm giác bia đá hình như có cái gì đó không tầm thường.
- Chư Thiên! Chư Thiên Lục Táng! Mai táng sơn hà, mai táng thiên địa, mai táng nhật nguyệt. Mai táng chúng sinh, mai táng luân hồi, mai táng Chư Thiên.
Linh hồn Đan Hoàng thăm thẳm khẽ nói, lão bằng hữu, thì ra ngươi cũng chôn ở nơi đó.
- Cái gì?
Khương Phàm giống như nghe được linh hồn Đan Hoàng đang nói cái gì đó.
Linh hồn Đan Hoàng không có trả lời.
Khương Phàm lặp đi lặp lại dò xét một lát, lại dùng Kim Viêm Thánh Hỏa hung hăng đốt đi một chút, kết quả đều không có phản ứng gì.
- Trước tiên giữ lại đã.
Khương Phàm lắc đầu, đem bia đá thu vào thanh đồng tiểu tháp, tiếp tục tìm kiếm.
- Huyền cấp võ pháp?
Khương Phàm từ bên trong móc ra một quyển sách bằng da nhuốm máu.
Đầu tiên đập vào mi mắt chính là bốn chữ Huyền cấp võ pháp, phía dưới theo sát lấy là tên của võ pháp —— Thương Nhật Băng Quyền.
- Con thằn lằn già này thật đúng là ẩn giấu không ít bảo bối tốt.
Khương Phàm hài lòng nhẹ gật đầu.
Yến Khinh Vũ, Chu Thanh Thọ, Tiêu Phượng Ngô, cũng bắt đầu lật tới lật lui bảo bối.
Mặc dù đồ vật rất nhiều, nhưng thích hợp với bọn hắn rất ít.
Song Đầu Cự Tích rõ ràng thiên vị lấy bảo bối Hỏa nguyên lực nồng hậu dày đặc, võ pháp, vũ khí gì cũng đều có quan hệ với hỏa diễm.
Màn đêm buông xuống, Khương Phàm từ trong thống khổ dung hợp 'Bao cổ tay', cùng hữu quyền nắm đấm vừa vặn trở thành một thể. Nhưng phương pháp tu luyện cụ thể của 'Khai Thiên Thức' còn không rõ ràng.
Khương Phàm nghiên cứu tới 'Thương Nhật Băng Quyền'.
Một bộ võ pháp, vậy mà chỉ có một chiêu.
Bất quá sau khi cẩn thận nghiên cứu, uy lực xác thực cường đại. Vượt xa 'Mãnh Hổ Quyền', 'Cự Tượng Quyền'.
Khương Phàm đều cảm khái vì đã nhặt được bảo bối!
Chương 230 Hoa Vị Ương (1)
Ngày thứ hai, sau khi trời sáng, Khương Phàm mang theo bọn hắn 'Thưởng thức' phong cảnh La Phù.
Có Tiêu Phượng Ngô cùng Chu Thanh Thọ hiệp trợ, săn giết hỏa điểu càng trở nên thuận lợi hơn. Liên tiếp năm ngày, số lượng hỏa điểu đã tích lũy đạt đến một trăm con.
Thu hoạch thật phong phú!
Khương Phàm vòng vo vài trăm dặm trong rừng rậm, liên tiếp bái phỏng ba cái chợ đen.
Mặc dù chỉ thu được vài gốc Tam văn Tuyết Liên nhưng không còn có cảm nhận được khí tức áo giáp.
- Tiếp tục ở hướng đông, nơi đó còn có cái chợ đen cuối cùng. Được gọi là chợ đen lớn nhất La Phù. Nếu như không có phát hiện gì, chúng ta liền về Thiên Sư tông.
Khương Phàm chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử một chút cuối cùng.
Lúc này, trong lồng giam tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp lại truyền đến tiếng Mộ Dung Xung đang hư nhược la lên.
- Cho ta đan dược chữa thương! Ta cho ngươi biết là ai đem hành tung của ngươi nói cho ta biết.
Mộ Dung Xung nằm rạp trên mặt đất, ngực thối rữa, thống khổ khó qua khỏi.
Hắn muốn bảo trì tôn nghiêm.
Nhưng nơi này không có linh lực, cũng không có đan dược, hắn ngay cả vết thương đều không khép lại được. Loại cảm giác chờ chết này quá khó tiếp thu rồi.
Một ngày... Hai ngày... Ba ngày... Năm ngày...
Mộ Dung Xung rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.
Hắn cho dù chết cũng muốn kéo theo cái đệm lưng.
Huống chi, nếu để cho Khương Phàm đi tìm Hoa Vị Lạc, chẳng khác nào nói cho Hoa Vị Lạc, hắn rơi trên tay Khương Phàm. Thiên Cương tông khẳng định sẽ triển khai trả thù Khương Phàm.
Nếu như Khương Phàm bị bắt, mình, còn có một chút hi vọng sống.
Khương Phàm đưa hai viên đan dược chữa thương ném vào lồng giam.
- Nói!!
- Xích Tiêu tông, Hoa Vị Lạc. Là hắn nói cho ta biết vị trí của ngươi, cũng là hắn cho ta y phục của cô nương kia. Hắn còn cùng ta ước định, muốn có nữ hài kia.
Mộ Dung Xung ăn đan dược vào, cấp tốc luyện hóa, khôi phục tinh lực.
- Hoa Vị Lạc vì cái gì lại muốn hại ta?
- Ha ha, Xích Tiêu tông và Thiên Cương tông chúng ta có giao hảo, đem hành tung của ngươi tiết lộ cho ta, chỉ đơn giản như vậy. Đúng rồi, hắn ưa thích đùa bỡn nữ tử, là khách quen của Nô Đãi tràng ở chợ đen. Nếu như ngươi có kiên nhẫn, đến chợ đen chờ, hắn khẳng định sẽ xuất hiện.
- Liên quan tới Tây Cương xâm lấn, ngươi không muốn nhiều lời?
- Không thể trả lời.
Mộ Dung Xung ngồi xếp bằng điều trị, không nói thêm lời.
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm lấy chợ đen lớn nhất La Phù.
Phạm vi nơi này vô cùng lớn, có thể so với thành lớn ở phía ngoài.
Người người nhốn nháo, tiếng rao hàng liên tiếp.
Không âm trầm kiềm chế giống như các chợ đen khác.
- Có phản ứng? Quá khó khăn.
Khương Phàm vừa tới nơi này, quyền sáo, bao cổ tay, tàn đao trong khí hải vậy mà liên tiếp có cảm ứng.
- Nơi này!
Khương Phàm xuyên qua đám người chen chúc, đi vào phía trước núi đá chỗ sâu nhất trong chợ đen.
Cả ngọn núi đều bị móc sạch, dựng lên chín tầng đại điện.
Số lượng lớn bó đuốc tô điểm, chiếu rọi bên trong giống như ban ngày.
Các loại Linh Bảo rực rỡ muôn màu.
Mấy trăm hơn ngàn người áo đen du tẩu phía trước kệ hàng ở các tầng, chọn mua lấy bảo bối ngưỡng mộ trong lòng.
- Trong chợ đen lại còn có kiến trúc rộng rãi như thế.
Tiêu Phượng Ngô sợ hãi than, quan sát bốn chỗ.
- Các ngươi tùy tiện nhìn. Ta đi mua chút đồ vật.
Khương Phàm đi đến tầng thứ ba.
Nơi này đều là chút vũ khí bảo bối.
Quyền sáo!
Khương Phàm rất nhanh đã thấy được quyền sáo quen thuộc từ trong góc, là bên trái, vừa vặn tương đối cùng tay phải của hắn.
- Chủ quán, bao nhiêu tinh thạch?
Khương Phàm chỉ vào quyền sáo hô.
Quá may mắn, gom góp hai cái quyền sáo vừa vặn có thể phối hợp hắn tu luyện ra Chu Tước lợi trảo.
Có hỏa dực, có lợi trảo, đem thực lực cận chiến của hắn tăng cường trên diện rộng.
Tàn đao trong khí hải càng kịch liệt oanh động, phảng phất hoan nghênh bạn mới trở về.
- Những thứ kia đều là bảo bối, giá cả có thể không thấp.
Một lão đầu ngồi phía trước kệ hàng, liếc nhìn một bản sách cổ.
- Nhìn cái kia thấy rất bình thường nha.
Khương Phàm muốn ép một chút giá cả, lại thấy người này vô tình chế giễu.
- Bình thường? Quyền sáo bình thường có thể nặng ba ngàn cân? Quyền sáo bình thường không sinh gỉ lại sinh đốm đá? Bình thường, ngươi sẽ trực tiếp tới mua?
Khương Phàm cười cười xấu hổ, cũng không nói nhảm:
- Ra giá!
Lão nhân khép sách cổ lại, có chút hăng hái quan sát Khương Phàm một lát:
- Tiểu gia hỏa, ngươi đi thẳng đến đây. Vì cái gì?
- Các ngươi ở nơi này bán đồ, còn hỏi nguyên nhân?
- Ngươi nói, có thể sẽ có tiện nghi. Không nói, ta nguyện ý bán liền bán, không nguyện ý bán, ngươi không chiếm được.
Trong tiệm đưa tới quyền sáo này đã vài ngày rồi. Hắn một mực cảm giác quyền sáo có gì đó quái lạ, nhưng... Nghiên cứu đến nghiên cứu đi, không có bất kỳ phản ứng nào.
- Ta...
Khương Phàm vừa muốn kiếm cớ, bỗng nhiên cảm giác tàn đao trong khí hải trở nên càng thêm táo bạo, nhấc lên trùng điệp sóng lớn, va chạm Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, cũng kích thích hỏa điểu phát ra tiếng gáy to sắc nhọn. Quyền sáo và bao cổ tay cũng không bị khống chế mà nở rộ lên quang hoa yếu ớt.
Trong chợ đen lại còn có tàn phiến áo giáp khác?
Hôm nay gặp được đại vận!
Không đúng!
Cảm giác càng ngày càng mãnh liệt!
Giống như đang đi đến phía nơi này!
Chẳng lẽ, có người dung hợp những bộ phận áo giáp khác, cũng lần theo cảm giác đi tìm tới?
- Ngươi cái gì?
Lão nhân nhìn Khương Phàm, ánh mắt thâm thúy giống như muốn nhìn thấu mặt nạ của Khương Phàm
Khương Phàm đụng đụng thanh đồng tiểu tháp ở cổ áo:
- Bảo bối của ta, có thể giúp ta tìm bảo bối.
- Ồ??
Lão nhân cẩn thận chu đáo nhìn thanh đồng tiểu tháp.
- Bán không?
Khương Phàm sốt ruột, tuyệt đối đừng bị cướp đi.
Lão nhân đưa tay muốn nắm thanh đồng tiểu tháp, nhưng lại nhịn được.
- Ngươi có thể ra giá bao nhiêu?
- Ta ở chỗ này có hai mươi khỏa tinh thạch thượng phẩm. Khương Phàm đem toàn bộ tinh thạch ra, mặc dù thời điểm rời khỏi Thiên Sư tông mang theo không ít, nhưng đều dùng trên tam văn Tuyết Liên.
- Ngươi nếu đều nói là bảo bối. Cái giá này, không cao lắm.