-
Chương 176-180
Chương 176 Năm viên đan dược
Pho tượng Đan Hoàng đã sụp đổ, biến thành tro bụi. Ghế đá vẫn còn, nhưng cũng bị tảng đá rơi xuống đập ra vết nứt.
Khương Phàm chạy tới nơi này, lập tức chú ý tới bên trong ghế đá toát ra ánh sáng kỳ dị. Trong cái khe còn bay ra mùi thuốc nồng nặc.
- Mở ra cho ta!!
Khương Phàm tế ra tàn đao, huyết khí sôi trào, trùng kích mạch máu da thịt toàn thân.
Một tiếng rít lên, tàn đao phát sáng, bá liệt trảm một cái, ghế đá theo đó vỡ nát. Trong chớp mắt, cường quang chói mắt, trùng thiên nở rộ. Năm chùm sáng xoay tròn lấy lao nhanh ra ngoài như mãnh bị cầm thoát khốn, nhanh chóng lao vùn vụt.
Khương Phàm đã sớm chuẩn bị, hắn vung thanh đồng tiểu tháp lên, một cái hung hăng lọt vào bên trong.
m thanh trầm đục, đoàn ánh sáng kia bị thanh đồng tiểu tháp cưỡng ép thu nạp.
- Dạ An Nhiên, bắt lấy cái kia.
Khương Phàm chú ý tới Dạ An Nhiên, sau khi lo lắng nhắc nhở thì hắn liền vội vã triển khai hỏa dực phóng lên tận trời, đuổi bắt lấy một đoàn trốn tới không trung.
- Thứ gì?
Dạ An Nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra, lại quả quyết làm ra phản ứng, số lượng lớn ánh sáng chiếu xuống nhảy vọt trên đầu ngón tay, xen lẫn thành từng đạo phù chú, liên tiếp đánh về phía đoàn quang mang kia.
Mặc dù tốc độ 'Chùm sáng' rất nhanh, nhưng cũng có lẽ là vừa mới thức tỉnh, hoặc cũng có thể là do thời gian quá lâu, năng lượng tiêu hao quá nhiều nên đã bị phù chú cuốn lấy.
- A?
Rất nhiều tán tu chú ý tới chùm sáng chạy trốn tứ phía, hai mắt tỏa sáng như ác lang bổ nhào qua.
Dạ An Nhiên trong lúc nhất thời đã tạo thành Sơn Hà Chú, triệt để vây khốn đoàn ánh sáng kia, thu vào nhẫn không gian.
- Tiểu nha đầu, giao Linh Bảo ra.
Một nam tử cưỡi một đầu Bạch Sư hùng tráng nhào về phía nơi này.
- Lui!!
Dạ An Nhiên nắm Sơn Hà Chú trong tay, cuốn ra năng lượng kinh người, như sơn hà bạo động, ầm ầm đánh bay nam tử kia.
Hai mảnh Phong Linh chú được thành hình.
Gió mạnh tụ tập, vòng quanh Dạ An Nhiên phóng lên tận trời, Khương Phàm đuổi theo đoàn ánh sáng kia xông ra khỏi cổ điện, đang muốn bắt lấy.
Một tiếng tê minh từ trên trời giáng xuống, nương theo đó là hào quang đầy trời.
Tịch Dao cưỡi Độc Giác Thú phá tan mê vụ, đang muốn quan sát phía dưới là cái gì thì bỗng một đoàn linh quang bay về phía nàng.
- Khương Phàm?
Tịch Dao theo bản năng đưa tay một phát bắt được đoàn linh quang kia, lại nhìn thấy nam tử đối diện vọt tới.
Đôi hỏa dực kia quá bắt mắt.
Trước tiên đã nghĩ đến Khương Phàm.
- Tịch Dao?
Khương Phàm cưỡng ép phanh lại, tiếc nuối nhìn đoàn ánh sáng bị Tịch Dao khống chế kia.
- Thật là ngươi! Làm sao ngươi lại ở đây?
Tịch Dao vừa cẩn thận nhìn một chút, ngoại trừ bộ dáng hơi khác biệt, mặt khác hoàn toàn tương tự.
Nhất định là Khương Phàm đang dịch dung.
Tên điên này không ở Thiên Sư tông tiếp nhận phong thưởng, làm sao lại ở nơi này?
Dạ An Nhiên vừa xông ra mê vụ, một đạo xiềng xích quấn đầy bụi gai phóng lên tận trời, phá tan mê vụ cuốn lấy mắt cá chân của nàng.
- Bắt lại! Giao bảo bối ra đây!
Một nam tử cưỡi Thanh Phong Ưng xông ra, dữ tợn cười to, xiềng xích phóng lên tận trời.
Dạ An Nhiên hét thảm một tiếng, bị thô lỗ túm lấy giữa không trung.
Khương Phàm không lo được Tịch Dao, triển khai hỏa dực, đuổi theo.
Toàn thân hắn sôi trào kim viêm, sáng chói mắt, mãnh liệt hội tụ thành tam trọng hỏa triều, trùng thiên cuồn cuộn.
Sau khi tiến vào Linh Nguyên cảnh, võ pháp trở nên càng mạnh càng to lớn.
Tam trọng hỏa triều giống như cuồng phong lại như đại dương mênh mông nhấc lên kinh đào hải lãng (sóng to gió lớn).
Nam tử kia là Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên, hắn há mồm phun ra thủy triều mãnh liệt, cấp tốc hội tụ giống như là hồ nước ép về phía hỏa triều.
Lập tức dẫn phát bạo tạc kịch liệt.
Uy thế thủy triều mặc dù không kịp kim viêm, nhưng thắng ở số lượng khổng lồ, quả thực là đã chặn lại tam trọng liệt diễm.
- Con quỷ nhỏ, đem bảo bối giao ra.
Nam tử cưỡi Thanh Phong Ưng cấp tốc rời khỏi, mạnh bão xé rách xiềng xích, muốn kéo Dạ An Nhiên đến bên cạnh.
Nhưng, Khương Phàm vừa mới phóng thích hỏa diễm cũng không phải là tập kích, mà là dẫn phát hỗn loạn, che đậy ánh mắt.
Lúc hỏa diễm cùng thủy triều va chạm, một khắc này, hắn khống chế hỏa dực, di chuyển nhanh tạo ra một đạo đường cong xuất hiện ở bên cạnh nam tử.
- Hổ Khiếu Quyền.
Liệt hỏa cuồn cuộn, mãnh hổ thành hình, hổ khiếu mát lạnh vang vọng bụi mù, nhào về phía nam tử.
- Ngươi từ đâu xuất hiện?
Sắc mặt nam tử hơi biến, tạo lên thủy triều cường thế phản kích.
Nhưng, quá vội vàng.
Thủy triều còn không có thành hình, mãnh hổ màu vàng đã lao tới.
Ầm ầm...
Kim hỏa cuồn cuộn đầy trời, Kim Hổ đè ép thủy triều đánh tới nam tử, trong nháy mắt bạo tạc, nuốt sống nam tử cùng Thanh Phong Ưng.
- A... Đây là võ pháp gì?
Nam tử và Thanh Phong Ưng kêu la đầy thê lương thảm thiết, liều mạng xua tan ngọn lửa màu vàng.
Lúc này, tiểu xà rốt cuộc cũng xuất kích.
Cái đuôi đỏ bừng như máu, khuấy động nhiệt độ cao kinh người, giống như là Thần Binh rút ra từ trong nham tương, một kích liền chặt đứt bụi gai xiềng xích.
Khương Phàm từ trên trời rơi xuống, ôm chặt lấy Dạ An Nhiên, vỗ cánh thoát đi.
- Ranh con, phụ mẫu nó, ngươi chán sống sao.
Nam tử tức giận gào thét, cưỡi Thanh Phong Ưng đuổi theo.
- Khương Phàm, Dạ An Nhiên? Tinh lực hai người này thật thịnh vượng.
Tịch Dao thật bất ngờ ở chỗ này gặp được hai 'Nhân vật phong vân'.
Toàn La Phù chỉ sợ đều cho rằng bọn hắn giờ phút này đang ở Thiên Sư tông tiếp nhận chúc mừng. Nếu không Thượng Thanh tông và Thiên Cương tông kia đã sớm đi ra lùng bắt.
- Đây là...
Tịch Dao nhìn đan dược nhảy vọt trong tay một chút, lại lập tức thu vào trong nhẫn không gian.
Bởi vì xung quanh bụi mù cuồn cuộn, số lượng lớn cường giả đã hội tụ thành đàn tới, liên tiếp nhảy xuống hố sâu.
Trong hố sâu hỗn loạn tưng bừng, tiếng kêu -Giết- rầm trời.
Một chùm sáng không thể lao ra, bị người ta tóm lấy, lập tức gây nên vây quét điên cuồng. Một đoàn ánh sáng thì xô ra bụi mù, xông về cổ thành dưới mặt đất rộng lớn.
Chương 177 Liêu Nguyên Giáp
- Lại một cái!
Khương Phàm không có rời xa, mà sau khi chạy khỏi truy sát lại trở về tới, vừa vặn tiếp cận chùm sáng kia, khống chế hỏa dực, dùng tốc độ cao nhất đuổi tới.
- Đó là thứ gì?
Dạ An Nhiên nhịn xuống đau nhức kịch liệt, ôm chặt Khương Phàm.
- Đi vào.
Khương Phàm kích phát thanh đồng tiểu tháp, thu Dạ An Nhiên vào.
Vướng bận!!
Khương Phàm huy động hỏa dực màu vàng, hắn dùng tốc độ cao nhất vọt mạnh.
Tốc độ chùm sáng thật nhanh, nhưng bởi vì ngủ say quá lâu hoặc cũng có thể là do năng lượng còn thừa không nhiều, xông ra không có bao xa liền rơi xuống xuống dưới.
Nhưng, phía dưới đang có số lượng lớn cường giả đang phóng tới.
Khương Phàm đuổi theo quang mang phá tan mê vụ, một đầu đụng tới. Đám người kinh hãi, lập tức lẻn đến bên cạnh, tránh ra một khu trống rỗng.
Sắc mặt Khương Phàm cứng đờ, cảnh giác bọn hắn.
Bầu không khí hơi yên tĩnh, thế nhưng ánh mắt mọi người rất nhanh đã rơi xuống viên đan dược óng ánh long lanh trên mặt đất.
Đan dược vô cùng to lớn, lóe ra ánh sáng tươi đẹp.
Từng luồng từng luồng mùi thuốc nồng đậm đến say lòng người cấp tốc tràn ngập ra, thấm vào ruột gan.
Chỉ là hút vào một hơi liền có một loại cảm giác phiêu miểu hoảng hốt, phảng phất như linh hồn đều được gột rửa.
Tất cả mọi người an tĩnh, ánh mắt lại càng ngày càng sáng.
- Các ngươi không cần tiếp tục, đan dược của ta bị rơi.
Khương Phàm lập tức chộp tới đan dược.
- Rõ ràng là của ta rơi. Tiểu oa nhi ngươi chán sống, cũng dám lấy đồ của gia gia.
Một tráng hán nâng lên một cước, dẫm mạnh lên trên mặt đất. Một cỗ chấn động mãnh liệt trong nháy mắt quét sạch bốn phương tám hướng, mặt đất bừa bộn ầm vang sụp đổ, nuốt sống đan dược. Chính hắn cũng cấp tốc chìm vào trong đất.
Số lượng lớn tán tu hốt hoảng lui về phía sau, nhưng cũng chỉ là mấy bước đã liên tiếp vọt tới.
Bọn hắn mặc dù không biết tình huống cụ thể, nhưng, kinh nghiệm nói cho bọn hắn, đó là đại bảo bối!
Ầm ầm!
Loạn thạch xuyên không, bụi mù mãnh liệt.
Tráng hán kia nắm lấy đan dược, từ dưới đất vọt lên.
Cũng không có chờ cao hứng, một nam tử khác sượt qua người hắn, trường đao sắc bén chặn ngang chặt đứt.
Huyết thủy văng khắp nơi, nhìn thấy mà giật mình.
Hắn đoạt lấy đan dược, đạp trên đá vụn liền muốn rời khỏi. Nhưng, một nữ tử lăng không rơi xuống, một cước giẫm trên vai của hắn. Gió mạnh gào thét, toàn thân nàng mãnh liệt, hóa thành vô số phong đao đổ ập đánh xuống. Người kia kêu thảm, huyết nhục văng tung tóe.
Nữ tử bắt lấy đan dược, toàn thân phát ra cuồng phong mãnh liệt, phóng lên tận trời.
- Đó là của ta.
Một nam tử cuồng hống, đạp tan mặt đất, bay lên không bạo kích, vung lên cương khí kinh khủng như thủy triều dâng, đánh tới nữ tử kia.
Đám tán tu giết tới cùng một chỗ.
Tàn nhẫn!
Táo bạo!
Khương Phàm âm thầm rút đi.
Cảnh giới của hắn chỉ là nhất trọng thiên, còn ứng phó không được nhiều tán tu hung tàn như vậy.
Chém giết hỗn loạn càng ngày càng nghiêm trọng, tràng diện không thua gì một đám mãnh thú đang cắn xé.
Một người cưỡng ép thu đan dược vào Bảo khí, kết quả ngay cả người và Bảo khí cũng bị nện nát nhừ.
Một tên nam tử hùng tráng từ đằng xa băng băng mà tới, xông về đám người. Tóc hắn tung bay, sắc mặt dữ tợn, khí thế như hung thú, một tiếng bạo hống chấn động hoang dã, vung lên trọng quyền đánh nát mặt đất.
Một cỗ khí lãng cuồng mãnh bắn nổ đá vụn như vòi rồng quét sạch hơn ba trăm mét.
Tất cả cường giả hỗn chiến đều bị vô tình cuốn bay, kêu thảm hỗn loạn
Đan dược đều bị cương khí và đá vụn đánh bay, xông về không trung.
Khương Phàm nhìn chằm chằm vào đan dược, lợi dụng đúng cơ hội lập tức bắt tới.
- A!!
Nam tử đứng giữa đại địa hét lên một tiếng, đá vụn hỗn loạn xung quanh đột nhiên băng liệt, hóa thành lít nha lít nhít dùi đá, nổ bắn lên bầu trời.
Da đầu Khương Phàm tê rần, mạo hiểm tránh né.
Dùi đá trùng thiên mà oanh kích, cũng đụng vào đan dược.
m thanh tranh minh, dùi đá vỡ vụn, đan dược hoàn hảo không chút tổn hại nhưng lại bị đánh bay ra ngoài, trong nháy mắt biến mất trong sương mù.
- Ngu xuẩn!!
- Cuốn lấy hắn!!
Mấy nam tử ngưng tụ lại cây mây tráng kiện như cự mãng điên cuồng, từ bốn phương tám hướng nhào về phía nam tử, cưỡng ép quấn chặt lấy hắn.
Ngay sau đó một nữ tử phóng xuất ra mê vụ nồng đậm, bao phủ hơn ba trăm mét.
Khi nam tử điên cuồng xé nát dây leo, xung quanh một mảnh trắng xóa, hắn cái gì cũng đều không nhìn thấy, cũng đã mất đi phương hướng. Những người khác thì thành đàn tiến lên phía trước, tiếp tục đuổi bắt lấy đan dược.
Khương Phàm khống chế cánh chim, hắn là kẻ đầu tiên xông ra ngoài.
Mặc dù cổ thành dưới mặt đất bụi mù rất nặng, nhưng mùi thuốc của đan dược quá nồng nặc, rất nhanh đã hấp dẫn chú ý.
- Tìm được rồi! Ngươi là của ta.
Một nam tử anh tuấn tìm thấy đầu tiên, đang muốn nắm tới.
Khương Phàm huy động hỏa dực ngút trời, vừa mới rơi xuống đất, hỏa diễm mãnh liệt trùng kích, cũng đánh bay đan dược.
Nam tử tức giận né tránh.
Khương Phàm đuổi theo đan dược.
- Ở chỗ này.
- Tiểu tử, cách đan dược kia xa một chút.
- Ở đâu ra điểu nhân, dám đụng đan dược, lão tử nấu ngươi.
Số lượng lớn cường giả từ trong bụi mù lao ra, nhào về phía Khương Phàm.
Khương Phàm vồ một cái về phía đan dược, huy động hỏa dực ở sau lưng, sau một khắc liền muốn rút đi. Nhưng... Một cỗ ba động quỷ dị đột nhiên từ chỗ sâu mê vụ đập vào mặt.
Khương Phàm vội vàng không kịp chuẩn bị, linh hồn nhói nhói một trận, nghẹn ngào ôm đầu gào lên đau đớn, ngay cả hỏa dực đều kém chút mất đi khống chế.
Ngay cả số lượng lớn cường giả xông tới cũng ôm đầu kêu thảm, cảm giác tựa như là một thanh hàn đao trực tiếp cắm vào linh hồn. Loại cảm giác kia phát tán từ trong ra ngoài, rét lạnh cùng nhói nhói để toàn thân bọn hắn cứng ngắc.
Một thân ảnh màu tím từ ở giữa bụi mù đi ra, nhặt lên đan dược.
- Là ngươi?
Nữ hài đang muốn rời khỏi, lại thấy được Khương Phàm đang chống đỡ thân thể đứng lên.
- Là cô?
Chương 178 Tỷ tỷ muội muội
Khương Phàm đang muốn bổ nhào qua, chợt cảm giác nữ hài có chút quen thuộc.
- Giao đan dược ra đây.
Có người kháng trụ cỗ xâm nhập kia, gào thét đánh tới.
- Cho ngươi?
Nữ hài nhi hơi do dự, lại đưa đan dược cho Khương Phàm.
Khương Phàm hơi kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn, cũng có chút xúc động.
- Lấy đi!
Khương Phàm đột nhiên quay người, toàn thân sôi trào liệt diễm, một đầu voi lớn màu vàng hùng tráng thành hình, kim quang chói mắt, liệt diễm như thủy triều, nó giơ lên vòi voi, đạp trên lên liệt diễm mãnh liệt, đụng về phía trước.
Thần sắc nữ hài phức tạp nhìn Khương Phàm, nắm chặt đan dược, lui về trong bụi mù.
- Ta ở đây.
Khương Phàm triệu viên đan dược trong thanh đồng tiểu tháp ra, lập tức xông vào bụi mù.
Hắn cố ý dừng lại một lát, để sau khi mùi thuốc tràn ngập liền thu hồi đan dược, cấp tốc biến mất.
Số lượng lớn tán tu xông về phía nơi này.
Thế Nhưng... Không có người, mùi thuốc cũng dần dần tản đi.
Ầm ầm!
Cung điện sụp đổ trong vùng lôi đình đang bạo tạc, một đầu Lôi Thú phá tan bụi mù, phóng lên tận trời.
Lôi Thú nhìn như hùng sư, lại mọc ra đầu ưng to lớn, hai cái cánh triển khai tới mười mấy mét. Một tên nam tử thô cuồng ngồi xổm trên Lôi Thú, toàn thân đẫm máu, nắm trong tay đan dược đang phát sáng, mắt đầy cuồng nhiệt.
- Liêu Nguyên Giáp?
Độc Giác Thú dưới thân Tịch Dao xao động một trận, huy động cánh chim trắng tuyết lao lên trời, tránh đi uy thế Lôi Thú đang táo bạo kia.
Nàng không biết nam tử này, lại nghe nói qua hung danh của hắn.
Đây là hung đồ nổi danh La Phù, hắn là Lôi Sơn linh văn, Thương Lôi Thú là chiến sủng của hắn.
Nam tử lạnh lùng liếc mắt nhìn Tịch Dao, linh văn trên trán như đại sơn, lại bao quanh lôi điện, khí tức cả người cuồng bạo lại hùng hồn, phảng phất chính là một tòa lôi đình đại sơn nguy nga, có thể nứt thương khung chấn sơn hà.
Rống!!
Thương Lôi Thú gào thét, lôi triều vờn quanh toàn thân, tốc độ kinh người, mang theo hắn biến mất giữa trời cao.
Trong hố sâu, bụi mù dần dần tiêu tán, một mảnh hỗn độn rách nát, thi hài huyết thủy đầy đất.
Mười mấy phút ác chiến ngắn ngủi mà thôi vậy mà đã khiến trên trăm vị tán tu tử vong.
Cung điện hoàn toàn đổ sụp, binh khí sách cổ trưng bày một cái cũng không còn tồn tại, đều biến thành bụi.
Mọi người không cam tâm, tiếp tục đào móc khắp nơi, tìm kiếm bảo vật.
Hỗn loạn ở nơi này cũng cấp tốc truyền khắp cổ thành rộng lớn dưới mặt đất khiến cho vô số cường giả chen chúc mà tới.
Ròng rã năm năm, người người đi vào nơi này đều đang tìm vận may mà thôi, bởi vì ai cũng đều rõ ràng nơi này đã bị càn quét không sai biệt lắm, không có gì có thể tìm nữa.
Tuyệt đối không nghĩ tới, phía dưới cổ thành dưới mặt đất đã bị người của các tông đào hơn ngàn mét mà vẫn lại còn chôn giấu bảo bối.
Tất cả mọi người điên cuồng!
Tịch Dao cưỡi Độc Giác Thú ở giữa bụi mù tìm kiếm muội muội.
Các nàng là tỷ muội song sinh, lại có xen lẫn linh văn, giữa nhau có cảm ứng vi diệu.
Khi nàng đi vào bên trong tòa thành cổ liền đã mơ hồ cảm nhận được.
Muội muội, rất có thể thật còn sống.
Thế nhưng nàng không rõ, muội muội rõ ràng đã vào n Oán tràng, chưa hề đi ra liền mang ý nghĩa chết rồi.
Vì cái gì lại còn sống?
Vì sao lại tới đây?
Trong một hố sâu bình thường, Tịch Nhan điều động linh lực, khống chế ngọc bàn to bằng một bàn tay.
Ngọc bàn tỏa ra ánh sáng trắng yếu ớt, hướng chỗ càng dưới mặt đất sâu tạo nên tầng tầng gợn sóng.
Hố sâu giống như vậy ở cổ thành dưới đất không có mười ngàn cũng có tám ngàn, có một ít là bị đào ra, có một ít là dấu vết chiến đấu lưu lại.
Bình thường đến không thể lại bình thường hơn.
Có hố sâu cũng bị người khác giày vò qua, không có bảo bối, cho nên không có người nào để ý tới.
Nhưng giờ này khắc này, theo ngọc bàn dẫn dắt, hố sâu dưới mặt đất tạo nên gợn sóng càng ngày càng mãnh liệt.
Chỉ chốc lát sau, một cái hộp đá chừng khoảng nửa mét dần dần trồi lên mặt đất.
Thật giống như thăng lên từ mặt hồ vậy.
- Trầm Thạch Bàn?
Một tiếng nói đột nhiên từ bên ngoài hố sâu truyền đến.
Thần sắc trên mặt Tịch Nhan khẽ động, quay người cảnh giác bóng người xinh đẹp đứng cạnh hố sâu kia.
- Trầm Thạch Bàn, cũng là Bảo khí của tông môn. Ngươi lúc đó đã mang theo?
Ánh mắt Tịch Dao phức tạp nhìn muội muội ở phía dưới.
Ngọc bàn này cũng không tính là bảo bối quá quý giá, nhưng nó cũng có chỗ phi phàm.
Chỉ cần hộp đá chạm đến trong đất liền sẽ giống như đụng phải mặt hồ, từ từ chìm xuống, cũng phiêu đãng bốn chỗ trên mặt đất
Vô thanh vô tức, không có ba động chút nào.
Trừ phi dùng ngọc bàn dẫn dắt, nếu không nó sẽ vĩnh viễn trôi nổi xuống dưới.
Tịch Nhan một câu cũng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn tỷ tỷ Tịch Dao.
- Làm sao ngươi lại còn còn sống?
Tịch Dao hẳn là nên cao hứng, thế nhưng trong lòng càng nhiều hơn chính là nghi hoặc.
- Ta đáng chết sao?
Ánh mắt Tịch Nhan rất lạnh, ngữ khí càng lạnh hơn, lạnh như người xa lạ.
- Nói cho ta biết, là ai cứu được ngươi?
- Ngươi muốn giết hắn?
- Hắn cứu mệnh ngươi, chính là cứu mệnh của ta, ta thay ngươi trả.
- Mệnh của ta, chính ta trả!
Tịch Nhan thu ngọc bàn cùng hộp đá.
Tịch Dao đoán được trong hộp đá chứa cái gì, nhưng không ngăn cản, cũng không có lại ép hỏi.
- Vì cái gì không trở về tông môn?
- Trở về? Chờ chết sao?
- Tịch Nhan, ta là tỷ tỷ của ngươi, ta làm hết thảy cũng vì bảo vệ ngươi. Nếu ngươi còn sống mà ra khỏi n Oán tràng, hết thảy đều có thể xóa bỏ.
Tịch Dao đau lòng, nhưng cũng có mấy phần tự trách.
Việc làm lúc đó có lẽ đều hơi chút cực đoan, nhưng dưới tình cảnh đó, đó là biện pháp duy nhất có thể bảo vệ nàng.
Tịch Nhan lại không nói gì, đạp hòn đá nhô ra hố sâu, đằng không mà lên, đi ra bên ngoài.
- Cùng ta trở về đi. Có chuyện gì, tỷ muội chúng ta cùng nhau đối mặt.
Chương 179 Bảo bối tới tay
Ngữ khí Tịch Dao ôn nhu mà nhẹ nhàng chậm chạp, đây cũng là lúc đối mặt với muội muội mới có một mặt mềm mại.
- Không chịu đựng nổi.
Tịch Nhan lại mặt không biểu tình, lui lại hai bước, vọt vào trong bụi mù.
- Tịch Nhan!!
Tịch Dao lập tức đuổi theo, nhưng bụi mù nồng đậm, rất nhanh đã mất bóng dáng muội muội.
Khương Phàm xông ra khỏi cổ thành dưới mặt đất, chui vào trong rừng rậm tươi tốt.
- Vừa rồi là chỗ nào?
Dạ An Nhiên bị Khương Phàm phóng xuất, một mặt quái dị nhìn hắn.
Không chỉ có thể thu người sống, phạm vi không gian còn vô cùng lớn.
Bên trong lại có tầng thứ hai, âm khí âm u, giống như là lao ngục.
Khương Phàm đụng đụng Thanh Đồng Tháp.
- Là thứ này. Chân cô bị thương thế nào?
- Ăn viên thuốc, đã bắt đầu khép lại.
Dạ An Nhiên nhấc chân, miễn cưỡng có thể đứng được.
- Thánh Nữ tông có một người tên Tịch Nhan, chết rồi sao?
Nữ hài lúc ấy Khương Phàm cứu kia là một nữ hài tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, mà cũng không chú ý bộ dáng chút nào, cho nên chỉ là có ấn tượng mơ hồ.
Cho đến khi vừa rồi gặp nhau, một khắc này rốt cục cũng thấy rõ ràng.
Trước tiên lại nghĩ đến Tịch Dao.
Quá giống!
- Chết rồi. Thế nào?
- Chết như thế nào?
- Bị các nàng ném vào trong n Oán tràng mà chết.
- Vì cái gì ném lại ném vào n Oán tràng?
Khương Phàm giật mình, thật chẳng lẽ chính là nàng?
- Ngươi làm sao lại đột nhiên hỏi chuyện này? Cụ thể ta cũng không quá rõ ràng, tựa như là trộm thứ gì đó, lúc chạy đi thì bị tỷ tỷ nàng bắt về.
Khương Phàm truy vấn.
- Trộm thứ gì?
Dạ An Nhiên nghĩ nghĩ, nói.
- Tựa như là một loại cấm kỵ nào đó trong tông. Tông chủ vô cùng tức giận, không để ý Tịch Dao cầu tình, trực tiếp muốn xử tử. Tịch Dao dưới tình thế cấp bách, đánh phế muội muội nàng, hi vọng trước có thể giữ được tính mạng.
Tỷ tỷ đánh phế đi muội muội? Khương Phàm âm thầm hít một hơi lạnh, điên rồi.
- Nghe nói lúc ấy tông chủ Thánh Nữ tông thật sự rất tức giận, Tịch Dao không có cách nào, chỉ có thể lấy lui làm tiến, trước tiên bảo đảm tính mệnh Tịch Nhan. Lấy thân phận Tịch Dao, sau đó có thể bái phỏng Ngọc Đỉnh tông, mời đến Tạo Hóa Đan. Thế nhưng... tông chủ Thánh Nữ tông nhìn thấu tính toán của nàng, khăng khăng xử tử Tịch Nhan. Tịch Dao không có cách, lại nghĩ tới n Oán tràng.
Thời gian Dạ An Nhiên về La Phù không dài, rất nhiều chuyện cũng không hiểu rõ, đây cũng là nàng nghe người trong tông nghị luận nên thuận miệng hỏi.
- Với thiên phú của Tịch Dao, tương lai rất có thể sẽ trở thành tông chủ mới.
- Vị tông chủ Thánh Nữ tông này vì cái gì lại khăng khăng xử tử muội muội nàng? Tịch Nhan đến cùng đã lấy đi cái gì?
Khương Phàm kì quái, chuyện gì lại có thể làm cho một tông chủ phẫn nộ thành dạng này, cơ hồ mất lý trí.
- Không rõ.
Dạ An Nhiên càng kỳ quái hơn.
Hắn làm sao lại đột nhiên quan tâm tới chuyện của Tịch Nhan.
Khương Phàm nhíu mày nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ sau khi Tịch Nhan khôi phục kinh mạch cũng không có trở về, Tịch Dao tới đây chính là tìm muội muội của mình?
- Ngươi đến cùng là thế nào?
- Không có việc gì, cô đi vào trước, chúng ta về Thiên Sư tông.
Khương Phàm lại muốn thu Dạ An Nhiên vào Thanh Đồng Tháp.
Dạ An Nhiên không còn gì để nói, ngươi coi ta là cái gì:
- Chính ta có thể đi.
- Cô xác định?
- Vô cùng xác định.
- Được rồi, ta cõng cô trở về đi.
- Cái này còn tạm được.
Dạ An Nhiên đưa tay đang muốn dựng đến trên vai Khương Phàm, chợt có chút do dự, tư thế này... hình như có chút thân mật.
- Nhanh lên đi, vạn nhất có người tiếp cận chúng ta thì rất phiền toái.
- Ngươi... Cần phải thành thật một chút.
- Có ý tứ gì? Ta còn chưa có phát dục đâu.
- Ngươi...
Dạ An Nhiên xấu hổ, kém chút muốn đẩy hắn ra.
Tin tức cổ thành dưới mặt đất xuất hiện lần nữa đổ sụp cấp tốc truyền khắp La Phù sơn mạch.
Trận oanh động năm năm trước còn rõ mồn một trước mắt, các tông môn đạt được số lượng lớn dị bảo quý hiếm, rất nhiều tán tu bởi vậy mà thay đổi vận mệnh.
Ai cũng không nghĩ tới, phía dưới cổ quốc, còn có cổ điện.
Rất nhiều tông chủ tông môn đều tự mình dẫn đầu chạy tới cổ thành dưới mặt đất.
Hàng ngàn hàng vạn tán tu tuôn tới đó.
Khương Phàm trở lại Thiên Sư tông, trốn đến chỗ ở của mình, lấy đan dược ra.
Viên đan dược kia cùng viên của Dạ An Nhiên, Tịch Nhan mang đi một viên kia, cơ hồ giống nhau như đúc.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hai viên khác hẳn là cũng không sai biệt lắm.
Nói cách khác, đây là năm viên có đan dược công hiệu như nhau sao?
Sau khi 'Đan Hoàng' chết tự mình phong ấn, hay là đan dược giống nhau như đúc?
Mang ý nghĩa bọn chúng là đan dược mà 'Đan Hoàng' cực kỳ kiêu ngạo, không có cái thứ hai.
Năm viên đan dược này cũng rất có thể có công hiệu thần kỳ như đoạt tạo hóa thiên địa.
Nhưng Khương Phàm có chút do dự, không dám ăn.
Không làm rõ ràng công hiệu, cũng không biết năng lượng mạnh yếu, vạn nhất bạo thể mà chết thì sao?
Cái này dù sao cũng là trân tàng của 'Đan Hoàng' nha.
Nếu có các loại công hiệu gì đó như thâu thiên đổi mệnh, bây giờ ăn cũng quá lãng phí.
- Đúng rồi! Đan Hoàng Cổ Kinh!
Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến 'Đan thư' thần kỳ trong ý thức, lập tức ngưng thần cảm ngộ.
Trong khí hải yên lặng dần dần loé lên ánh sáng nhàn nhạt.
Từng viên đan dược như ngôi sao lấp lóe.
Nhưng, lần này còn lâu mới có được hàng vạn tinh thần, tráng lệ như Tinh Hải như lúc ấy.
Chỉ mười khỏa đan dược phát sáng.
- Chẳng lẽ tạo nghệ không đủ? Hay là số lượng Thánh Hỏa không đủ?
Khương Phàm thử nghiệm cảm thụ một viên đan dược trong đó.
Một mảnh tin tức lập tức tràn vào trong đầu.
Hồi Nguyên Đan!
Tài liệu cần thiết: ba mươi gốc Ngưng Huyết Thảo, hai mươi đóa Sinh Cốt Hoa, ba mươi sáu Thiên Hạt Quả, năm mươi gốc Hoạt Khí Thảo.
Hiệu dụng: Chữa thương, bổ khí, tu xương.
Khương Phàm nếm qua loại đan dược này, là đan dược chữa thương rất thường gặp.
Chương 180 Thân phận củaKhương Phàm
Ngay sau đó tin tức mấy khỏa đan dược khác theo thứ tự tràn vào trong đầu.
Huyết Liên Đan!
Tài liệu cần thiết: ba viên Huyết Liên Tinh Phách, hai mươi cây Huyết Tinh Thảo, mười sáu cây Đan Sâm, bảy đóa Huyết Mãng Hoa.
Hiệu dụng: Bổ huyết, sinh thịt, nâng cao tinh thần.
Hỏa Linh Đan!
Tài liệu cần thiết: năm mươi gốc Hỏa Diễm Hoa, mười ba cây Liệt Diễm Cô, hai mươi hai khỏa Chu Quả, sáu đóa Bồ Đề Hoa.
Hiệu dụng: Bổ sung linh lực.
Cuồng Lực Đan!
Tài liệu cần thiết: Viên huyết, tượng huyết, hùng huyết tất cả mười thăng, phẩm cấp cần hoàn toàn bằng nhau, lấy cân bằng duy trì. Còn có ba mươi khỏa Huyết Tinh Yêu Quả, mười lăm khỏa Kim Linh Tử.
Hiệu dụng: Mạnh xương, tụ lực, nâng cao tinh thần. Một viên có thể tăng mười cân lực quyền.
...
Mười khỏa đan dược này đều rất phổ biến, nhưng cũng là đan dược vô cùng thực dụng.
Khương Phàm lập tức chạy đến Dược sơn, dựa theo ký ức tìm đủ các loại linh thảo linh quả, trở lại đình viện bắt đầu dốc lòng luyện hóa.
Vừa mới bắt đầu không quá thuần thục, liên tiếp thất bại.
Nhưng hắn có kinh nghiệm luyện chế linh dịch cùng Hồi Thiên Đan rồi nên rất mau đã tìm được bí quyết.
Từng cây linh thảo bay vào Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, rèn luyện trong liệt diễm cuồn cuộn, rút ra tinh hoa bên trong.
Các loại tinh hoa cùng nhau ngưng tụ, cùng nhau giao hòa, cho đến khi hình thành đan dược mượt mà.
Khương Phàm còn chạy đến Lăng Vân các, lấy mười loại đan dược Hồi Nguyên Đan, Huyết Liên Đan, Cuồng Lực Đan trở về cùng so sánh đan dược của mình.
Từ buổi sáng đến đêm khuya, lại đến ngày thứ hai, từng khỏa đan dược liên tiếp thành hình, bay ra khỏi đỉnh lô.
Lại có cảm giác hưng phấn không nói được.
Luyện đan hình như cũng không phải buồn tẻ như vậy, mà dùng Thánh Hỏa cùng Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh luyện chế đan dược, dược hiệu hình như tốt hơn như vậy một chút.
Bóng đêm bao phủ La Phù, ánh lửa tô điểm lấy chợ đen yên tĩnh.
Thị vệ Tam hoàng tử mang theo mặt nạ, hất lên áo choàng tiến vào nơi này.
- Khương Phàm? Ha ha, ngươi tới chính đúng thời điểm. Tin tức mới mẻ xuất hiện. Chúng ta phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được. Muốn biết sao? Hai mươi ngàn
khối tinh thạch trung phẩm.
Người sau bàn đá mang theo mặt nạ, hất lên áo choàng, thâm trầm mà cười cười.
- Đây là hai trăm khối tinh thạch thượng phẩm. Đem mọi chuyện ngươi biết đều nói cho ta.
Thị vệ không cùng hắn cò kè mặc cả, trực tiếp ném qua một túi tinh thạch.
Trong mắt người kia lóe ra tinh quang, cẩn thận đếm, hài lòng nhận lấy.
- Thân phận Khương Phàm, hắn và La Phù không hề có quan hệ. Hắn kỳ thật đến từ Lang Gia quốc, Bắc Cương, Bạch Hổ quan - Thương Châu, Khương Vương phủ. Năm tháng trước, Khương Vương phủ bị hoàng thất hãm hại, suýt nữa diệt môn. Khương Hồng Võ mang theo tộc nhân Khương gia giết ra khỏi cứ điểm, trốn vào Đại Hoang. Tuy nhiên, trong lúc đang chạy trốn, Khương Phàm lại tách khỏi Khương gia, hắn liền đến nơi này. Hắn có thể tới đây là bởi vì nữ nhi của Dạ Thiên Lan – tông chủ Thiên Sư tông, Dạ An Nhiên bí mật đem hắn từ Thương Châu đưa đến đây. Một người vừa vặn trở về, một người vừa vặn đào mệnh, hai người ăn nhịp với nhau.
Người sau bàn đá vừa lấy được tin chi tiết, đây cũng là hắn lần đầu tiên mở miệng nói với người ngoài.
Thị vệ tức giận, dùng sức vỗ bàn đá:
- Hai trăm khối tinh thạch thượng phẩm liền nói mấy câu đó, ngươi lừa ta?
Người kia khô cằn cười nói:
- Đây là tin tức độc nhất vô nhị, ngươi là người đầu biết đến, hai trăm tinh thạch thượng phẩm, giá trị.
- Khương Hồng Võ cùng và của Khương gia đâu? Ta có thể nói cho ngươi biết là, không ở trong Thiên Sư tông!
- Khương Phàm và Thiên Sư tông có quan hệ thế nào?
- Thế nào?
Người sau bàn đá bỗng nhiên híp con mắt:
- Ngươi không phải người La Phù sơn mạch!
Trong lòng thị vệ run lên, cũng rất nhanh trấn định lại.
- Nói!
Người sau bàn đá duỗi ra năm đầu ngón tay:
- Năm mưới khối tinh thạch! Thượng phẩm!
Thị vệ tức giận:
- Ngươi coi ta dễ ức hiếp?
Người kia cười lạnh:
- Nơi này không phải Lang Gia quốc! Ngươi dám nháo sự, ta cam đoan ngươi ngay cả chợ đen cũng đều đi ra không được!
Thị vệ cắn răng nhịn một chút, lại lấy ra năm mươi khối tinh thạch thượng phẩm, đưa tới trước mặt người kia:
- Nói! Nói rõ ràng!
Người kia cẩn thận đếm xong tinh thạch, mới không vội vã mở miệng.
- Khương Phàm dựa vào Thú linh văn, đi vào La Phù phát ra hào quang rực rỡ. Mấy tháng ngắn ngủi đã giúp Thiên Sư tông ổn định sĩ khí, còn thay Thiên Sư tông thắng trở về ba tòa quặng mỏ tinh thạch. Hắn cũng được Dạ Thiên Lan thu làm đại đệ tử trân truyền. Bất quá bởi vì một trận ngoài ý muốn đã đắc tội Thượng Thanh tông. Mười ngày trước trên đại hội La Phù, Thượng Thanh tông muốn liên hợp Thiên Cương tông, trục xuất Thiên Sư tông, sau đó giết Dạ Thiên Lan, trừ Khương Phàm. Nhưng là... Ha ha... Khương Phàm vậy mà cho bọ họ thấy Thánh phẩm Thú linh văn, kinh động đến các đại tông môn, càng dẫn tới Ngọc Đỉnh tông ra sức bảo vệ Thiên Sư tông. Cho nên, ngươi nói hắn cùng Thiên Sư tông quan hệ thế nào? Dạ Thiên Lan hận không thể coi hắn là con nuôi. Đương nhiên, người ta lại có một nữ nhi bảo bối, dung mạo như Thiên Tiên, lại là Thiên Thư thánh văn, có thể chốt được Khương Phàm.
Thời điểm người sau bàn đá nhấc đến việc này, ngữ khí rõ ràng có chút biến hóa.
Thánh phẩm Thú linh văn, Thánh phẩm Thiên Thư văn.
Thiên Sư tông một khi xoay mình, người người kính sợ.
Nếu như Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông ép không được Thiên Sư tông, Thiên Sư tông sẽ càng ngày càng mạnh.
Thị vệ hít một ngụm khí lạnh, Thánh phẩm Thú linh văn?
Thú linh văn vậy mà có thể tới Thánh phẩm?
Càng không thể lưu lại!
- Còn muốn biết cái gì không?
Nam tử sau bàn đá cười ha hả nhìn hắn, có rất ít người trực tiếp dùng thượng phẩm tinh thạch đến mua tình báo.
Hôm nay, có thể kiếm một khoản lời.
Thị vệ từ trong nhẫn không gian ném ra một cái túi nặng nề.
- Ta mang đến tám trăm khối tinh thạch thượng phẩm, ngươi lấy đi hai trăm năm mươi viên, phần còn lại có thể cho hết ngươi. Ta có hai yêu cầu.
Người sau bàn đá đưa tay đè xuống túi, sáng mắt lên:
- Nói!
Pho tượng Đan Hoàng đã sụp đổ, biến thành tro bụi. Ghế đá vẫn còn, nhưng cũng bị tảng đá rơi xuống đập ra vết nứt.
Khương Phàm chạy tới nơi này, lập tức chú ý tới bên trong ghế đá toát ra ánh sáng kỳ dị. Trong cái khe còn bay ra mùi thuốc nồng nặc.
- Mở ra cho ta!!
Khương Phàm tế ra tàn đao, huyết khí sôi trào, trùng kích mạch máu da thịt toàn thân.
Một tiếng rít lên, tàn đao phát sáng, bá liệt trảm một cái, ghế đá theo đó vỡ nát. Trong chớp mắt, cường quang chói mắt, trùng thiên nở rộ. Năm chùm sáng xoay tròn lấy lao nhanh ra ngoài như mãnh bị cầm thoát khốn, nhanh chóng lao vùn vụt.
Khương Phàm đã sớm chuẩn bị, hắn vung thanh đồng tiểu tháp lên, một cái hung hăng lọt vào bên trong.
m thanh trầm đục, đoàn ánh sáng kia bị thanh đồng tiểu tháp cưỡng ép thu nạp.
- Dạ An Nhiên, bắt lấy cái kia.
Khương Phàm chú ý tới Dạ An Nhiên, sau khi lo lắng nhắc nhở thì hắn liền vội vã triển khai hỏa dực phóng lên tận trời, đuổi bắt lấy một đoàn trốn tới không trung.
- Thứ gì?
Dạ An Nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra, lại quả quyết làm ra phản ứng, số lượng lớn ánh sáng chiếu xuống nhảy vọt trên đầu ngón tay, xen lẫn thành từng đạo phù chú, liên tiếp đánh về phía đoàn quang mang kia.
Mặc dù tốc độ 'Chùm sáng' rất nhanh, nhưng cũng có lẽ là vừa mới thức tỉnh, hoặc cũng có thể là do thời gian quá lâu, năng lượng tiêu hao quá nhiều nên đã bị phù chú cuốn lấy.
- A?
Rất nhiều tán tu chú ý tới chùm sáng chạy trốn tứ phía, hai mắt tỏa sáng như ác lang bổ nhào qua.
Dạ An Nhiên trong lúc nhất thời đã tạo thành Sơn Hà Chú, triệt để vây khốn đoàn ánh sáng kia, thu vào nhẫn không gian.
- Tiểu nha đầu, giao Linh Bảo ra.
Một nam tử cưỡi một đầu Bạch Sư hùng tráng nhào về phía nơi này.
- Lui!!
Dạ An Nhiên nắm Sơn Hà Chú trong tay, cuốn ra năng lượng kinh người, như sơn hà bạo động, ầm ầm đánh bay nam tử kia.
Hai mảnh Phong Linh chú được thành hình.
Gió mạnh tụ tập, vòng quanh Dạ An Nhiên phóng lên tận trời, Khương Phàm đuổi theo đoàn ánh sáng kia xông ra khỏi cổ điện, đang muốn bắt lấy.
Một tiếng tê minh từ trên trời giáng xuống, nương theo đó là hào quang đầy trời.
Tịch Dao cưỡi Độc Giác Thú phá tan mê vụ, đang muốn quan sát phía dưới là cái gì thì bỗng một đoàn linh quang bay về phía nàng.
- Khương Phàm?
Tịch Dao theo bản năng đưa tay một phát bắt được đoàn linh quang kia, lại nhìn thấy nam tử đối diện vọt tới.
Đôi hỏa dực kia quá bắt mắt.
Trước tiên đã nghĩ đến Khương Phàm.
- Tịch Dao?
Khương Phàm cưỡng ép phanh lại, tiếc nuối nhìn đoàn ánh sáng bị Tịch Dao khống chế kia.
- Thật là ngươi! Làm sao ngươi lại ở đây?
Tịch Dao vừa cẩn thận nhìn một chút, ngoại trừ bộ dáng hơi khác biệt, mặt khác hoàn toàn tương tự.
Nhất định là Khương Phàm đang dịch dung.
Tên điên này không ở Thiên Sư tông tiếp nhận phong thưởng, làm sao lại ở nơi này?
Dạ An Nhiên vừa xông ra mê vụ, một đạo xiềng xích quấn đầy bụi gai phóng lên tận trời, phá tan mê vụ cuốn lấy mắt cá chân của nàng.
- Bắt lại! Giao bảo bối ra đây!
Một nam tử cưỡi Thanh Phong Ưng xông ra, dữ tợn cười to, xiềng xích phóng lên tận trời.
Dạ An Nhiên hét thảm một tiếng, bị thô lỗ túm lấy giữa không trung.
Khương Phàm không lo được Tịch Dao, triển khai hỏa dực, đuổi theo.
Toàn thân hắn sôi trào kim viêm, sáng chói mắt, mãnh liệt hội tụ thành tam trọng hỏa triều, trùng thiên cuồn cuộn.
Sau khi tiến vào Linh Nguyên cảnh, võ pháp trở nên càng mạnh càng to lớn.
Tam trọng hỏa triều giống như cuồng phong lại như đại dương mênh mông nhấc lên kinh đào hải lãng (sóng to gió lớn).
Nam tử kia là Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên, hắn há mồm phun ra thủy triều mãnh liệt, cấp tốc hội tụ giống như là hồ nước ép về phía hỏa triều.
Lập tức dẫn phát bạo tạc kịch liệt.
Uy thế thủy triều mặc dù không kịp kim viêm, nhưng thắng ở số lượng khổng lồ, quả thực là đã chặn lại tam trọng liệt diễm.
- Con quỷ nhỏ, đem bảo bối giao ra.
Nam tử cưỡi Thanh Phong Ưng cấp tốc rời khỏi, mạnh bão xé rách xiềng xích, muốn kéo Dạ An Nhiên đến bên cạnh.
Nhưng, Khương Phàm vừa mới phóng thích hỏa diễm cũng không phải là tập kích, mà là dẫn phát hỗn loạn, che đậy ánh mắt.
Lúc hỏa diễm cùng thủy triều va chạm, một khắc này, hắn khống chế hỏa dực, di chuyển nhanh tạo ra một đạo đường cong xuất hiện ở bên cạnh nam tử.
- Hổ Khiếu Quyền.
Liệt hỏa cuồn cuộn, mãnh hổ thành hình, hổ khiếu mát lạnh vang vọng bụi mù, nhào về phía nam tử.
- Ngươi từ đâu xuất hiện?
Sắc mặt nam tử hơi biến, tạo lên thủy triều cường thế phản kích.
Nhưng, quá vội vàng.
Thủy triều còn không có thành hình, mãnh hổ màu vàng đã lao tới.
Ầm ầm...
Kim hỏa cuồn cuộn đầy trời, Kim Hổ đè ép thủy triều đánh tới nam tử, trong nháy mắt bạo tạc, nuốt sống nam tử cùng Thanh Phong Ưng.
- A... Đây là võ pháp gì?
Nam tử và Thanh Phong Ưng kêu la đầy thê lương thảm thiết, liều mạng xua tan ngọn lửa màu vàng.
Lúc này, tiểu xà rốt cuộc cũng xuất kích.
Cái đuôi đỏ bừng như máu, khuấy động nhiệt độ cao kinh người, giống như là Thần Binh rút ra từ trong nham tương, một kích liền chặt đứt bụi gai xiềng xích.
Khương Phàm từ trên trời rơi xuống, ôm chặt lấy Dạ An Nhiên, vỗ cánh thoát đi.
- Ranh con, phụ mẫu nó, ngươi chán sống sao.
Nam tử tức giận gào thét, cưỡi Thanh Phong Ưng đuổi theo.
- Khương Phàm, Dạ An Nhiên? Tinh lực hai người này thật thịnh vượng.
Tịch Dao thật bất ngờ ở chỗ này gặp được hai 'Nhân vật phong vân'.
Toàn La Phù chỉ sợ đều cho rằng bọn hắn giờ phút này đang ở Thiên Sư tông tiếp nhận chúc mừng. Nếu không Thượng Thanh tông và Thiên Cương tông kia đã sớm đi ra lùng bắt.
- Đây là...
Tịch Dao nhìn đan dược nhảy vọt trong tay một chút, lại lập tức thu vào trong nhẫn không gian.
Bởi vì xung quanh bụi mù cuồn cuộn, số lượng lớn cường giả đã hội tụ thành đàn tới, liên tiếp nhảy xuống hố sâu.
Trong hố sâu hỗn loạn tưng bừng, tiếng kêu -Giết- rầm trời.
Một chùm sáng không thể lao ra, bị người ta tóm lấy, lập tức gây nên vây quét điên cuồng. Một đoàn ánh sáng thì xô ra bụi mù, xông về cổ thành dưới mặt đất rộng lớn.
Chương 177 Liêu Nguyên Giáp
- Lại một cái!
Khương Phàm không có rời xa, mà sau khi chạy khỏi truy sát lại trở về tới, vừa vặn tiếp cận chùm sáng kia, khống chế hỏa dực, dùng tốc độ cao nhất đuổi tới.
- Đó là thứ gì?
Dạ An Nhiên nhịn xuống đau nhức kịch liệt, ôm chặt Khương Phàm.
- Đi vào.
Khương Phàm kích phát thanh đồng tiểu tháp, thu Dạ An Nhiên vào.
Vướng bận!!
Khương Phàm huy động hỏa dực màu vàng, hắn dùng tốc độ cao nhất vọt mạnh.
Tốc độ chùm sáng thật nhanh, nhưng bởi vì ngủ say quá lâu hoặc cũng có thể là do năng lượng còn thừa không nhiều, xông ra không có bao xa liền rơi xuống xuống dưới.
Nhưng, phía dưới đang có số lượng lớn cường giả đang phóng tới.
Khương Phàm đuổi theo quang mang phá tan mê vụ, một đầu đụng tới. Đám người kinh hãi, lập tức lẻn đến bên cạnh, tránh ra một khu trống rỗng.
Sắc mặt Khương Phàm cứng đờ, cảnh giác bọn hắn.
Bầu không khí hơi yên tĩnh, thế nhưng ánh mắt mọi người rất nhanh đã rơi xuống viên đan dược óng ánh long lanh trên mặt đất.
Đan dược vô cùng to lớn, lóe ra ánh sáng tươi đẹp.
Từng luồng từng luồng mùi thuốc nồng đậm đến say lòng người cấp tốc tràn ngập ra, thấm vào ruột gan.
Chỉ là hút vào một hơi liền có một loại cảm giác phiêu miểu hoảng hốt, phảng phất như linh hồn đều được gột rửa.
Tất cả mọi người an tĩnh, ánh mắt lại càng ngày càng sáng.
- Các ngươi không cần tiếp tục, đan dược của ta bị rơi.
Khương Phàm lập tức chộp tới đan dược.
- Rõ ràng là của ta rơi. Tiểu oa nhi ngươi chán sống, cũng dám lấy đồ của gia gia.
Một tráng hán nâng lên một cước, dẫm mạnh lên trên mặt đất. Một cỗ chấn động mãnh liệt trong nháy mắt quét sạch bốn phương tám hướng, mặt đất bừa bộn ầm vang sụp đổ, nuốt sống đan dược. Chính hắn cũng cấp tốc chìm vào trong đất.
Số lượng lớn tán tu hốt hoảng lui về phía sau, nhưng cũng chỉ là mấy bước đã liên tiếp vọt tới.
Bọn hắn mặc dù không biết tình huống cụ thể, nhưng, kinh nghiệm nói cho bọn hắn, đó là đại bảo bối!
Ầm ầm!
Loạn thạch xuyên không, bụi mù mãnh liệt.
Tráng hán kia nắm lấy đan dược, từ dưới đất vọt lên.
Cũng không có chờ cao hứng, một nam tử khác sượt qua người hắn, trường đao sắc bén chặn ngang chặt đứt.
Huyết thủy văng khắp nơi, nhìn thấy mà giật mình.
Hắn đoạt lấy đan dược, đạp trên đá vụn liền muốn rời khỏi. Nhưng, một nữ tử lăng không rơi xuống, một cước giẫm trên vai của hắn. Gió mạnh gào thét, toàn thân nàng mãnh liệt, hóa thành vô số phong đao đổ ập đánh xuống. Người kia kêu thảm, huyết nhục văng tung tóe.
Nữ tử bắt lấy đan dược, toàn thân phát ra cuồng phong mãnh liệt, phóng lên tận trời.
- Đó là của ta.
Một nam tử cuồng hống, đạp tan mặt đất, bay lên không bạo kích, vung lên cương khí kinh khủng như thủy triều dâng, đánh tới nữ tử kia.
Đám tán tu giết tới cùng một chỗ.
Tàn nhẫn!
Táo bạo!
Khương Phàm âm thầm rút đi.
Cảnh giới của hắn chỉ là nhất trọng thiên, còn ứng phó không được nhiều tán tu hung tàn như vậy.
Chém giết hỗn loạn càng ngày càng nghiêm trọng, tràng diện không thua gì một đám mãnh thú đang cắn xé.
Một người cưỡng ép thu đan dược vào Bảo khí, kết quả ngay cả người và Bảo khí cũng bị nện nát nhừ.
Một tên nam tử hùng tráng từ đằng xa băng băng mà tới, xông về đám người. Tóc hắn tung bay, sắc mặt dữ tợn, khí thế như hung thú, một tiếng bạo hống chấn động hoang dã, vung lên trọng quyền đánh nát mặt đất.
Một cỗ khí lãng cuồng mãnh bắn nổ đá vụn như vòi rồng quét sạch hơn ba trăm mét.
Tất cả cường giả hỗn chiến đều bị vô tình cuốn bay, kêu thảm hỗn loạn
Đan dược đều bị cương khí và đá vụn đánh bay, xông về không trung.
Khương Phàm nhìn chằm chằm vào đan dược, lợi dụng đúng cơ hội lập tức bắt tới.
- A!!
Nam tử đứng giữa đại địa hét lên một tiếng, đá vụn hỗn loạn xung quanh đột nhiên băng liệt, hóa thành lít nha lít nhít dùi đá, nổ bắn lên bầu trời.
Da đầu Khương Phàm tê rần, mạo hiểm tránh né.
Dùi đá trùng thiên mà oanh kích, cũng đụng vào đan dược.
m thanh tranh minh, dùi đá vỡ vụn, đan dược hoàn hảo không chút tổn hại nhưng lại bị đánh bay ra ngoài, trong nháy mắt biến mất trong sương mù.
- Ngu xuẩn!!
- Cuốn lấy hắn!!
Mấy nam tử ngưng tụ lại cây mây tráng kiện như cự mãng điên cuồng, từ bốn phương tám hướng nhào về phía nam tử, cưỡng ép quấn chặt lấy hắn.
Ngay sau đó một nữ tử phóng xuất ra mê vụ nồng đậm, bao phủ hơn ba trăm mét.
Khi nam tử điên cuồng xé nát dây leo, xung quanh một mảnh trắng xóa, hắn cái gì cũng đều không nhìn thấy, cũng đã mất đi phương hướng. Những người khác thì thành đàn tiến lên phía trước, tiếp tục đuổi bắt lấy đan dược.
Khương Phàm khống chế cánh chim, hắn là kẻ đầu tiên xông ra ngoài.
Mặc dù cổ thành dưới mặt đất bụi mù rất nặng, nhưng mùi thuốc của đan dược quá nồng nặc, rất nhanh đã hấp dẫn chú ý.
- Tìm được rồi! Ngươi là của ta.
Một nam tử anh tuấn tìm thấy đầu tiên, đang muốn nắm tới.
Khương Phàm huy động hỏa dực ngút trời, vừa mới rơi xuống đất, hỏa diễm mãnh liệt trùng kích, cũng đánh bay đan dược.
Nam tử tức giận né tránh.
Khương Phàm đuổi theo đan dược.
- Ở chỗ này.
- Tiểu tử, cách đan dược kia xa một chút.
- Ở đâu ra điểu nhân, dám đụng đan dược, lão tử nấu ngươi.
Số lượng lớn cường giả từ trong bụi mù lao ra, nhào về phía Khương Phàm.
Khương Phàm vồ một cái về phía đan dược, huy động hỏa dực ở sau lưng, sau một khắc liền muốn rút đi. Nhưng... Một cỗ ba động quỷ dị đột nhiên từ chỗ sâu mê vụ đập vào mặt.
Khương Phàm vội vàng không kịp chuẩn bị, linh hồn nhói nhói một trận, nghẹn ngào ôm đầu gào lên đau đớn, ngay cả hỏa dực đều kém chút mất đi khống chế.
Ngay cả số lượng lớn cường giả xông tới cũng ôm đầu kêu thảm, cảm giác tựa như là một thanh hàn đao trực tiếp cắm vào linh hồn. Loại cảm giác kia phát tán từ trong ra ngoài, rét lạnh cùng nhói nhói để toàn thân bọn hắn cứng ngắc.
Một thân ảnh màu tím từ ở giữa bụi mù đi ra, nhặt lên đan dược.
- Là ngươi?
Nữ hài đang muốn rời khỏi, lại thấy được Khương Phàm đang chống đỡ thân thể đứng lên.
- Là cô?
Chương 178 Tỷ tỷ muội muội
Khương Phàm đang muốn bổ nhào qua, chợt cảm giác nữ hài có chút quen thuộc.
- Giao đan dược ra đây.
Có người kháng trụ cỗ xâm nhập kia, gào thét đánh tới.
- Cho ngươi?
Nữ hài nhi hơi do dự, lại đưa đan dược cho Khương Phàm.
Khương Phàm hơi kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn, cũng có chút xúc động.
- Lấy đi!
Khương Phàm đột nhiên quay người, toàn thân sôi trào liệt diễm, một đầu voi lớn màu vàng hùng tráng thành hình, kim quang chói mắt, liệt diễm như thủy triều, nó giơ lên vòi voi, đạp trên lên liệt diễm mãnh liệt, đụng về phía trước.
Thần sắc nữ hài phức tạp nhìn Khương Phàm, nắm chặt đan dược, lui về trong bụi mù.
- Ta ở đây.
Khương Phàm triệu viên đan dược trong thanh đồng tiểu tháp ra, lập tức xông vào bụi mù.
Hắn cố ý dừng lại một lát, để sau khi mùi thuốc tràn ngập liền thu hồi đan dược, cấp tốc biến mất.
Số lượng lớn tán tu xông về phía nơi này.
Thế Nhưng... Không có người, mùi thuốc cũng dần dần tản đi.
Ầm ầm!
Cung điện sụp đổ trong vùng lôi đình đang bạo tạc, một đầu Lôi Thú phá tan bụi mù, phóng lên tận trời.
Lôi Thú nhìn như hùng sư, lại mọc ra đầu ưng to lớn, hai cái cánh triển khai tới mười mấy mét. Một tên nam tử thô cuồng ngồi xổm trên Lôi Thú, toàn thân đẫm máu, nắm trong tay đan dược đang phát sáng, mắt đầy cuồng nhiệt.
- Liêu Nguyên Giáp?
Độc Giác Thú dưới thân Tịch Dao xao động một trận, huy động cánh chim trắng tuyết lao lên trời, tránh đi uy thế Lôi Thú đang táo bạo kia.
Nàng không biết nam tử này, lại nghe nói qua hung danh của hắn.
Đây là hung đồ nổi danh La Phù, hắn là Lôi Sơn linh văn, Thương Lôi Thú là chiến sủng của hắn.
Nam tử lạnh lùng liếc mắt nhìn Tịch Dao, linh văn trên trán như đại sơn, lại bao quanh lôi điện, khí tức cả người cuồng bạo lại hùng hồn, phảng phất chính là một tòa lôi đình đại sơn nguy nga, có thể nứt thương khung chấn sơn hà.
Rống!!
Thương Lôi Thú gào thét, lôi triều vờn quanh toàn thân, tốc độ kinh người, mang theo hắn biến mất giữa trời cao.
Trong hố sâu, bụi mù dần dần tiêu tán, một mảnh hỗn độn rách nát, thi hài huyết thủy đầy đất.
Mười mấy phút ác chiến ngắn ngủi mà thôi vậy mà đã khiến trên trăm vị tán tu tử vong.
Cung điện hoàn toàn đổ sụp, binh khí sách cổ trưng bày một cái cũng không còn tồn tại, đều biến thành bụi.
Mọi người không cam tâm, tiếp tục đào móc khắp nơi, tìm kiếm bảo vật.
Hỗn loạn ở nơi này cũng cấp tốc truyền khắp cổ thành rộng lớn dưới mặt đất khiến cho vô số cường giả chen chúc mà tới.
Ròng rã năm năm, người người đi vào nơi này đều đang tìm vận may mà thôi, bởi vì ai cũng đều rõ ràng nơi này đã bị càn quét không sai biệt lắm, không có gì có thể tìm nữa.
Tuyệt đối không nghĩ tới, phía dưới cổ thành dưới mặt đất đã bị người của các tông đào hơn ngàn mét mà vẫn lại còn chôn giấu bảo bối.
Tất cả mọi người điên cuồng!
Tịch Dao cưỡi Độc Giác Thú ở giữa bụi mù tìm kiếm muội muội.
Các nàng là tỷ muội song sinh, lại có xen lẫn linh văn, giữa nhau có cảm ứng vi diệu.
Khi nàng đi vào bên trong tòa thành cổ liền đã mơ hồ cảm nhận được.
Muội muội, rất có thể thật còn sống.
Thế nhưng nàng không rõ, muội muội rõ ràng đã vào n Oán tràng, chưa hề đi ra liền mang ý nghĩa chết rồi.
Vì cái gì lại còn sống?
Vì sao lại tới đây?
Trong một hố sâu bình thường, Tịch Nhan điều động linh lực, khống chế ngọc bàn to bằng một bàn tay.
Ngọc bàn tỏa ra ánh sáng trắng yếu ớt, hướng chỗ càng dưới mặt đất sâu tạo nên tầng tầng gợn sóng.
Hố sâu giống như vậy ở cổ thành dưới đất không có mười ngàn cũng có tám ngàn, có một ít là bị đào ra, có một ít là dấu vết chiến đấu lưu lại.
Bình thường đến không thể lại bình thường hơn.
Có hố sâu cũng bị người khác giày vò qua, không có bảo bối, cho nên không có người nào để ý tới.
Nhưng giờ này khắc này, theo ngọc bàn dẫn dắt, hố sâu dưới mặt đất tạo nên gợn sóng càng ngày càng mãnh liệt.
Chỉ chốc lát sau, một cái hộp đá chừng khoảng nửa mét dần dần trồi lên mặt đất.
Thật giống như thăng lên từ mặt hồ vậy.
- Trầm Thạch Bàn?
Một tiếng nói đột nhiên từ bên ngoài hố sâu truyền đến.
Thần sắc trên mặt Tịch Nhan khẽ động, quay người cảnh giác bóng người xinh đẹp đứng cạnh hố sâu kia.
- Trầm Thạch Bàn, cũng là Bảo khí của tông môn. Ngươi lúc đó đã mang theo?
Ánh mắt Tịch Dao phức tạp nhìn muội muội ở phía dưới.
Ngọc bàn này cũng không tính là bảo bối quá quý giá, nhưng nó cũng có chỗ phi phàm.
Chỉ cần hộp đá chạm đến trong đất liền sẽ giống như đụng phải mặt hồ, từ từ chìm xuống, cũng phiêu đãng bốn chỗ trên mặt đất
Vô thanh vô tức, không có ba động chút nào.
Trừ phi dùng ngọc bàn dẫn dắt, nếu không nó sẽ vĩnh viễn trôi nổi xuống dưới.
Tịch Nhan một câu cũng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn tỷ tỷ Tịch Dao.
- Làm sao ngươi lại còn còn sống?
Tịch Dao hẳn là nên cao hứng, thế nhưng trong lòng càng nhiều hơn chính là nghi hoặc.
- Ta đáng chết sao?
Ánh mắt Tịch Nhan rất lạnh, ngữ khí càng lạnh hơn, lạnh như người xa lạ.
- Nói cho ta biết, là ai cứu được ngươi?
- Ngươi muốn giết hắn?
- Hắn cứu mệnh ngươi, chính là cứu mệnh của ta, ta thay ngươi trả.
- Mệnh của ta, chính ta trả!
Tịch Nhan thu ngọc bàn cùng hộp đá.
Tịch Dao đoán được trong hộp đá chứa cái gì, nhưng không ngăn cản, cũng không có lại ép hỏi.
- Vì cái gì không trở về tông môn?
- Trở về? Chờ chết sao?
- Tịch Nhan, ta là tỷ tỷ của ngươi, ta làm hết thảy cũng vì bảo vệ ngươi. Nếu ngươi còn sống mà ra khỏi n Oán tràng, hết thảy đều có thể xóa bỏ.
Tịch Dao đau lòng, nhưng cũng có mấy phần tự trách.
Việc làm lúc đó có lẽ đều hơi chút cực đoan, nhưng dưới tình cảnh đó, đó là biện pháp duy nhất có thể bảo vệ nàng.
Tịch Nhan lại không nói gì, đạp hòn đá nhô ra hố sâu, đằng không mà lên, đi ra bên ngoài.
- Cùng ta trở về đi. Có chuyện gì, tỷ muội chúng ta cùng nhau đối mặt.
Chương 179 Bảo bối tới tay
Ngữ khí Tịch Dao ôn nhu mà nhẹ nhàng chậm chạp, đây cũng là lúc đối mặt với muội muội mới có một mặt mềm mại.
- Không chịu đựng nổi.
Tịch Nhan lại mặt không biểu tình, lui lại hai bước, vọt vào trong bụi mù.
- Tịch Nhan!!
Tịch Dao lập tức đuổi theo, nhưng bụi mù nồng đậm, rất nhanh đã mất bóng dáng muội muội.
Khương Phàm xông ra khỏi cổ thành dưới mặt đất, chui vào trong rừng rậm tươi tốt.
- Vừa rồi là chỗ nào?
Dạ An Nhiên bị Khương Phàm phóng xuất, một mặt quái dị nhìn hắn.
Không chỉ có thể thu người sống, phạm vi không gian còn vô cùng lớn.
Bên trong lại có tầng thứ hai, âm khí âm u, giống như là lao ngục.
Khương Phàm đụng đụng Thanh Đồng Tháp.
- Là thứ này. Chân cô bị thương thế nào?
- Ăn viên thuốc, đã bắt đầu khép lại.
Dạ An Nhiên nhấc chân, miễn cưỡng có thể đứng được.
- Thánh Nữ tông có một người tên Tịch Nhan, chết rồi sao?
Nữ hài lúc ấy Khương Phàm cứu kia là một nữ hài tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, mà cũng không chú ý bộ dáng chút nào, cho nên chỉ là có ấn tượng mơ hồ.
Cho đến khi vừa rồi gặp nhau, một khắc này rốt cục cũng thấy rõ ràng.
Trước tiên lại nghĩ đến Tịch Dao.
Quá giống!
- Chết rồi. Thế nào?
- Chết như thế nào?
- Bị các nàng ném vào trong n Oán tràng mà chết.
- Vì cái gì ném lại ném vào n Oán tràng?
Khương Phàm giật mình, thật chẳng lẽ chính là nàng?
- Ngươi làm sao lại đột nhiên hỏi chuyện này? Cụ thể ta cũng không quá rõ ràng, tựa như là trộm thứ gì đó, lúc chạy đi thì bị tỷ tỷ nàng bắt về.
Khương Phàm truy vấn.
- Trộm thứ gì?
Dạ An Nhiên nghĩ nghĩ, nói.
- Tựa như là một loại cấm kỵ nào đó trong tông. Tông chủ vô cùng tức giận, không để ý Tịch Dao cầu tình, trực tiếp muốn xử tử. Tịch Dao dưới tình thế cấp bách, đánh phế muội muội nàng, hi vọng trước có thể giữ được tính mạng.
Tỷ tỷ đánh phế đi muội muội? Khương Phàm âm thầm hít một hơi lạnh, điên rồi.
- Nghe nói lúc ấy tông chủ Thánh Nữ tông thật sự rất tức giận, Tịch Dao không có cách nào, chỉ có thể lấy lui làm tiến, trước tiên bảo đảm tính mệnh Tịch Nhan. Lấy thân phận Tịch Dao, sau đó có thể bái phỏng Ngọc Đỉnh tông, mời đến Tạo Hóa Đan. Thế nhưng... tông chủ Thánh Nữ tông nhìn thấu tính toán của nàng, khăng khăng xử tử Tịch Nhan. Tịch Dao không có cách, lại nghĩ tới n Oán tràng.
Thời gian Dạ An Nhiên về La Phù không dài, rất nhiều chuyện cũng không hiểu rõ, đây cũng là nàng nghe người trong tông nghị luận nên thuận miệng hỏi.
- Với thiên phú của Tịch Dao, tương lai rất có thể sẽ trở thành tông chủ mới.
- Vị tông chủ Thánh Nữ tông này vì cái gì lại khăng khăng xử tử muội muội nàng? Tịch Nhan đến cùng đã lấy đi cái gì?
Khương Phàm kì quái, chuyện gì lại có thể làm cho một tông chủ phẫn nộ thành dạng này, cơ hồ mất lý trí.
- Không rõ.
Dạ An Nhiên càng kỳ quái hơn.
Hắn làm sao lại đột nhiên quan tâm tới chuyện của Tịch Nhan.
Khương Phàm nhíu mày nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ sau khi Tịch Nhan khôi phục kinh mạch cũng không có trở về, Tịch Dao tới đây chính là tìm muội muội của mình?
- Ngươi đến cùng là thế nào?
- Không có việc gì, cô đi vào trước, chúng ta về Thiên Sư tông.
Khương Phàm lại muốn thu Dạ An Nhiên vào Thanh Đồng Tháp.
Dạ An Nhiên không còn gì để nói, ngươi coi ta là cái gì:
- Chính ta có thể đi.
- Cô xác định?
- Vô cùng xác định.
- Được rồi, ta cõng cô trở về đi.
- Cái này còn tạm được.
Dạ An Nhiên đưa tay đang muốn dựng đến trên vai Khương Phàm, chợt có chút do dự, tư thế này... hình như có chút thân mật.
- Nhanh lên đi, vạn nhất có người tiếp cận chúng ta thì rất phiền toái.
- Ngươi... Cần phải thành thật một chút.
- Có ý tứ gì? Ta còn chưa có phát dục đâu.
- Ngươi...
Dạ An Nhiên xấu hổ, kém chút muốn đẩy hắn ra.
Tin tức cổ thành dưới mặt đất xuất hiện lần nữa đổ sụp cấp tốc truyền khắp La Phù sơn mạch.
Trận oanh động năm năm trước còn rõ mồn một trước mắt, các tông môn đạt được số lượng lớn dị bảo quý hiếm, rất nhiều tán tu bởi vậy mà thay đổi vận mệnh.
Ai cũng không nghĩ tới, phía dưới cổ quốc, còn có cổ điện.
Rất nhiều tông chủ tông môn đều tự mình dẫn đầu chạy tới cổ thành dưới mặt đất.
Hàng ngàn hàng vạn tán tu tuôn tới đó.
Khương Phàm trở lại Thiên Sư tông, trốn đến chỗ ở của mình, lấy đan dược ra.
Viên đan dược kia cùng viên của Dạ An Nhiên, Tịch Nhan mang đi một viên kia, cơ hồ giống nhau như đúc.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hai viên khác hẳn là cũng không sai biệt lắm.
Nói cách khác, đây là năm viên có đan dược công hiệu như nhau sao?
Sau khi 'Đan Hoàng' chết tự mình phong ấn, hay là đan dược giống nhau như đúc?
Mang ý nghĩa bọn chúng là đan dược mà 'Đan Hoàng' cực kỳ kiêu ngạo, không có cái thứ hai.
Năm viên đan dược này cũng rất có thể có công hiệu thần kỳ như đoạt tạo hóa thiên địa.
Nhưng Khương Phàm có chút do dự, không dám ăn.
Không làm rõ ràng công hiệu, cũng không biết năng lượng mạnh yếu, vạn nhất bạo thể mà chết thì sao?
Cái này dù sao cũng là trân tàng của 'Đan Hoàng' nha.
Nếu có các loại công hiệu gì đó như thâu thiên đổi mệnh, bây giờ ăn cũng quá lãng phí.
- Đúng rồi! Đan Hoàng Cổ Kinh!
Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến 'Đan thư' thần kỳ trong ý thức, lập tức ngưng thần cảm ngộ.
Trong khí hải yên lặng dần dần loé lên ánh sáng nhàn nhạt.
Từng viên đan dược như ngôi sao lấp lóe.
Nhưng, lần này còn lâu mới có được hàng vạn tinh thần, tráng lệ như Tinh Hải như lúc ấy.
Chỉ mười khỏa đan dược phát sáng.
- Chẳng lẽ tạo nghệ không đủ? Hay là số lượng Thánh Hỏa không đủ?
Khương Phàm thử nghiệm cảm thụ một viên đan dược trong đó.
Một mảnh tin tức lập tức tràn vào trong đầu.
Hồi Nguyên Đan!
Tài liệu cần thiết: ba mươi gốc Ngưng Huyết Thảo, hai mươi đóa Sinh Cốt Hoa, ba mươi sáu Thiên Hạt Quả, năm mươi gốc Hoạt Khí Thảo.
Hiệu dụng: Chữa thương, bổ khí, tu xương.
Khương Phàm nếm qua loại đan dược này, là đan dược chữa thương rất thường gặp.
Chương 180 Thân phận củaKhương Phàm
Ngay sau đó tin tức mấy khỏa đan dược khác theo thứ tự tràn vào trong đầu.
Huyết Liên Đan!
Tài liệu cần thiết: ba viên Huyết Liên Tinh Phách, hai mươi cây Huyết Tinh Thảo, mười sáu cây Đan Sâm, bảy đóa Huyết Mãng Hoa.
Hiệu dụng: Bổ huyết, sinh thịt, nâng cao tinh thần.
Hỏa Linh Đan!
Tài liệu cần thiết: năm mươi gốc Hỏa Diễm Hoa, mười ba cây Liệt Diễm Cô, hai mươi hai khỏa Chu Quả, sáu đóa Bồ Đề Hoa.
Hiệu dụng: Bổ sung linh lực.
Cuồng Lực Đan!
Tài liệu cần thiết: Viên huyết, tượng huyết, hùng huyết tất cả mười thăng, phẩm cấp cần hoàn toàn bằng nhau, lấy cân bằng duy trì. Còn có ba mươi khỏa Huyết Tinh Yêu Quả, mười lăm khỏa Kim Linh Tử.
Hiệu dụng: Mạnh xương, tụ lực, nâng cao tinh thần. Một viên có thể tăng mười cân lực quyền.
...
Mười khỏa đan dược này đều rất phổ biến, nhưng cũng là đan dược vô cùng thực dụng.
Khương Phàm lập tức chạy đến Dược sơn, dựa theo ký ức tìm đủ các loại linh thảo linh quả, trở lại đình viện bắt đầu dốc lòng luyện hóa.
Vừa mới bắt đầu không quá thuần thục, liên tiếp thất bại.
Nhưng hắn có kinh nghiệm luyện chế linh dịch cùng Hồi Thiên Đan rồi nên rất mau đã tìm được bí quyết.
Từng cây linh thảo bay vào Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, rèn luyện trong liệt diễm cuồn cuộn, rút ra tinh hoa bên trong.
Các loại tinh hoa cùng nhau ngưng tụ, cùng nhau giao hòa, cho đến khi hình thành đan dược mượt mà.
Khương Phàm còn chạy đến Lăng Vân các, lấy mười loại đan dược Hồi Nguyên Đan, Huyết Liên Đan, Cuồng Lực Đan trở về cùng so sánh đan dược của mình.
Từ buổi sáng đến đêm khuya, lại đến ngày thứ hai, từng khỏa đan dược liên tiếp thành hình, bay ra khỏi đỉnh lô.
Lại có cảm giác hưng phấn không nói được.
Luyện đan hình như cũng không phải buồn tẻ như vậy, mà dùng Thánh Hỏa cùng Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh luyện chế đan dược, dược hiệu hình như tốt hơn như vậy một chút.
Bóng đêm bao phủ La Phù, ánh lửa tô điểm lấy chợ đen yên tĩnh.
Thị vệ Tam hoàng tử mang theo mặt nạ, hất lên áo choàng tiến vào nơi này.
- Khương Phàm? Ha ha, ngươi tới chính đúng thời điểm. Tin tức mới mẻ xuất hiện. Chúng ta phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được. Muốn biết sao? Hai mươi ngàn
khối tinh thạch trung phẩm.
Người sau bàn đá mang theo mặt nạ, hất lên áo choàng, thâm trầm mà cười cười.
- Đây là hai trăm khối tinh thạch thượng phẩm. Đem mọi chuyện ngươi biết đều nói cho ta.
Thị vệ không cùng hắn cò kè mặc cả, trực tiếp ném qua một túi tinh thạch.
Trong mắt người kia lóe ra tinh quang, cẩn thận đếm, hài lòng nhận lấy.
- Thân phận Khương Phàm, hắn và La Phù không hề có quan hệ. Hắn kỳ thật đến từ Lang Gia quốc, Bắc Cương, Bạch Hổ quan - Thương Châu, Khương Vương phủ. Năm tháng trước, Khương Vương phủ bị hoàng thất hãm hại, suýt nữa diệt môn. Khương Hồng Võ mang theo tộc nhân Khương gia giết ra khỏi cứ điểm, trốn vào Đại Hoang. Tuy nhiên, trong lúc đang chạy trốn, Khương Phàm lại tách khỏi Khương gia, hắn liền đến nơi này. Hắn có thể tới đây là bởi vì nữ nhi của Dạ Thiên Lan – tông chủ Thiên Sư tông, Dạ An Nhiên bí mật đem hắn từ Thương Châu đưa đến đây. Một người vừa vặn trở về, một người vừa vặn đào mệnh, hai người ăn nhịp với nhau.
Người sau bàn đá vừa lấy được tin chi tiết, đây cũng là hắn lần đầu tiên mở miệng nói với người ngoài.
Thị vệ tức giận, dùng sức vỗ bàn đá:
- Hai trăm khối tinh thạch thượng phẩm liền nói mấy câu đó, ngươi lừa ta?
Người kia khô cằn cười nói:
- Đây là tin tức độc nhất vô nhị, ngươi là người đầu biết đến, hai trăm tinh thạch thượng phẩm, giá trị.
- Khương Hồng Võ cùng và của Khương gia đâu? Ta có thể nói cho ngươi biết là, không ở trong Thiên Sư tông!
- Khương Phàm và Thiên Sư tông có quan hệ thế nào?
- Thế nào?
Người sau bàn đá bỗng nhiên híp con mắt:
- Ngươi không phải người La Phù sơn mạch!
Trong lòng thị vệ run lên, cũng rất nhanh trấn định lại.
- Nói!
Người sau bàn đá duỗi ra năm đầu ngón tay:
- Năm mưới khối tinh thạch! Thượng phẩm!
Thị vệ tức giận:
- Ngươi coi ta dễ ức hiếp?
Người kia cười lạnh:
- Nơi này không phải Lang Gia quốc! Ngươi dám nháo sự, ta cam đoan ngươi ngay cả chợ đen cũng đều đi ra không được!
Thị vệ cắn răng nhịn một chút, lại lấy ra năm mươi khối tinh thạch thượng phẩm, đưa tới trước mặt người kia:
- Nói! Nói rõ ràng!
Người kia cẩn thận đếm xong tinh thạch, mới không vội vã mở miệng.
- Khương Phàm dựa vào Thú linh văn, đi vào La Phù phát ra hào quang rực rỡ. Mấy tháng ngắn ngủi đã giúp Thiên Sư tông ổn định sĩ khí, còn thay Thiên Sư tông thắng trở về ba tòa quặng mỏ tinh thạch. Hắn cũng được Dạ Thiên Lan thu làm đại đệ tử trân truyền. Bất quá bởi vì một trận ngoài ý muốn đã đắc tội Thượng Thanh tông. Mười ngày trước trên đại hội La Phù, Thượng Thanh tông muốn liên hợp Thiên Cương tông, trục xuất Thiên Sư tông, sau đó giết Dạ Thiên Lan, trừ Khương Phàm. Nhưng là... Ha ha... Khương Phàm vậy mà cho bọ họ thấy Thánh phẩm Thú linh văn, kinh động đến các đại tông môn, càng dẫn tới Ngọc Đỉnh tông ra sức bảo vệ Thiên Sư tông. Cho nên, ngươi nói hắn cùng Thiên Sư tông quan hệ thế nào? Dạ Thiên Lan hận không thể coi hắn là con nuôi. Đương nhiên, người ta lại có một nữ nhi bảo bối, dung mạo như Thiên Tiên, lại là Thiên Thư thánh văn, có thể chốt được Khương Phàm.
Thời điểm người sau bàn đá nhấc đến việc này, ngữ khí rõ ràng có chút biến hóa.
Thánh phẩm Thú linh văn, Thánh phẩm Thiên Thư văn.
Thiên Sư tông một khi xoay mình, người người kính sợ.
Nếu như Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông ép không được Thiên Sư tông, Thiên Sư tông sẽ càng ngày càng mạnh.
Thị vệ hít một ngụm khí lạnh, Thánh phẩm Thú linh văn?
Thú linh văn vậy mà có thể tới Thánh phẩm?
Càng không thể lưu lại!
- Còn muốn biết cái gì không?
Nam tử sau bàn đá cười ha hả nhìn hắn, có rất ít người trực tiếp dùng thượng phẩm tinh thạch đến mua tình báo.
Hôm nay, có thể kiếm một khoản lời.
Thị vệ từ trong nhẫn không gian ném ra một cái túi nặng nề.
- Ta mang đến tám trăm khối tinh thạch thượng phẩm, ngươi lấy đi hai trăm năm mươi viên, phần còn lại có thể cho hết ngươi. Ta có hai yêu cầu.
Người sau bàn đá đưa tay đè xuống túi, sáng mắt lên:
- Nói!