-
Chương 171-175
Chương 171 Dò hỏi
Nhưng nếu Khương Phàm hỏi, nàng cũng nghiêm túc giới thiệu.
- Nửa năm sau, cổ thành dưới mặt đất bị càn quét không còn gì, đại tông đại phái lần lượt rút lui. Nhưng sau đó, bên trong tòa thành cổ sẽ đứt quãng xuất hiện một chút Linh Bảo, kích thích đám tán tu các nơi. Dần dà, cổ thành dưới mặt đất liền thành bảo địa thám hiểm nổi danh tại La Phù. Không chỉ có đám tán tu rất thích đến nơi đó tìm vận may, một ít đệ tử đại tông cũng sẽ tới đó lịch luyện. Tóm lại, vô cùng náo nhiệt.
Dạ An Nhiên nhìn Khương Phàm bộ dáng như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên đã hiểu:
- Ngươi cũng không phải là muốn đi tới cổ thành dưới mặt đất đấy chứ?
- Chỉ là hiếu kỳ.
Khương Phàm không có nhiều lời.
- Ngươi muốn cái gì, trong tông đều có. Dưới mặt đất cổ thành coi như thôi đi. Đều đã nhiều năm như vậy, đồ nên đào đều đào không sai biệt lắm.
Dạ An Nhiên nói đến đây liền không nhịn được cười.
Phụ thân đều tự mình xin Khương Phàm đến Lăng Vân các đi lấy bảo bối, kết quả Khương Phàm cái gì cũng đều không đụng tới.
Lần này Khương Phàm đại thắng Hình Luyện, phụ thân không thể không kéo lấy Khương Phàm đến Lăng Vân các cứng rắn nhét bảo bối cho hắn chứ.
Bầu không khí trên đỉnh núi vô cùng an tĩnh.
Ngày trước, giữa đệ tử các tông đều sẽ lên đài luận bàn tỷ thí. Năm nay đầu ngọn gió đều bị Khương Phàm, Dạ An Nhiên cướp đi, bọn hắn thực sự không có tâm tư luận võ.
Hình Luyện, Cừu Nguyên Lương lạnh lùng nhìn chằm chằm nơi này.
Bọn hắn kỳ thật đều có chút không cam tâm, cũng hầu như cảm thấy không có phát huy tốt. Nếu như sớm biết linh văn của Khương Phàm và Dạ An Nhiên, bọn hắn tuyệt đối sẽ không thua.
Trong ánh mắt rất nhiều đệ tử tông môn cũng đều mang theo địch ý cùng cảnh giác.
Thánh phẩm Thú linh văn, Thánh phẩm Thiên Thư văn.
Đôi 'Kim Đồng Ngọc Nữ' này nếu có thể trưởng thành, thiên tài toàn La Phù sơn mạch đều sẽ biến thành vật làm nền.
Cổ La nhìn Khương Phàm nhiên trước mặt, trong lòng lại cảm khái không thôi. Ngay cả hắn đều có loại cảm giác bị đàn sói vây quanh, Khương Phàm vậy mà lại như không có việc gì. Tố chất tâm lý này, làm sao luyện được, hay là sinh ra như vậy.
Giữa trưa, cửa điện nặng nề ù ù rộng mở, đỉnh núi náo nhiệt liên miên an tĩnh lại.
- Đi ra rồi!
Lòng Dạ An Nhiên lập tức nhấc lên.
Đám người Cổ La khẩn trương nắm chặt tay, lo lắng nhìn qua đám tông chủ đang từ bên trong đi ra.
Mười tám vị tông chủ tại trước cửa điện gạt ra, biểu lộ cũng còn tính là bình tĩnh, rất khó từ trên mặt bọn họ nhìn thấy kết quả.
- Trục xuất khỏi mười tám tông!
- Trục xuất khỏi mười tám tông!
Các đệ tử Thượng Thanh tông, Thiên Cương tông, Thánh Nữ tông trăm miệng một lời mà nói nhỏ.
- Đến cùng là thế nào?
- Thiên Sư tông có thể lưu lại mười tám tông hay không?
Đệ tử các tông nhỏ giọng nói nhỏ, mặc dù Thiên Sư tông có hai vị Thánh linh văn Khương Phàm cùng Dạ An Nhiên, nhưng dù sao cũng đã đắc tội hai đại tôn chủ Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông.
- Đại hội La Phù chính thức kết thúc.
Một vị lão nhân đi đến phía trước, cao giọng tuyên bố.
- Mười tám tông này, không có bất kỳ biến động gì.
- Tốt!!
Đám người Cổ La kích động nhảy dựng lên, nhịn không được mà vỗ tay ôm lấy nhau.
- Quá tốt rồi!
Đã chịu năm năm khuất nhục, năm năm chèn ép!
Rốt cuộc sau cơn mưa trời cũng lại sáng.
- Thiên Sư tông vẫn bảo trụ địa vị.
- Song thánh văn kích thích quá lớn.
- Hai vị Thánh linh văn, tám tòa quặng mỏ tinh thạch, Thiên Sư tông xem như chính thức vượt qua đám đông.
Rất nhiều trưởng lão tông môn đều thấp giọng khẽ nói.
Đối với Thiên Sư tông mà nói, ý nghĩa bảo trụ địa vị này quá quan trọng. Mặc dù Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông sẽ không dễ dàng buông tha cho Thiên Sư tông, nhưng Thiên Sư tông chí ít có thể nương tựa theo địa vị cùng ảnh hưởng của Thánh linh văn, phấn chấn sĩ khí, cũng hướng La Phù sơn mạch mời chào lực lượng cường đại, nhất là tranh thủ duy trì quan hệ với các tông.
Trên khuôn mặt lãnh tuấn của Dạ Thiên Lan lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Hôm nay đối với Thiên Sư tông, không khác một lần tân sinh.
- Khương Phàm, không thể giữ lại!
Trong lòng Hình Luyện, Cừu Nguyên Lương, Mộ Dung Xung, Tịch Dao cùng các thiên tài tông môn đồng thời hiện lên một đạo sát niệm.
Thiên Sư tông bảo trụ địa vị, Dạ Thiên Lan không thể chết, nhưng Khương Phàm... Có thể giết!!
Chân núi trong thành đá.
Tông chủ Kim Cương tông giẫm lên một bộ quan tài, ngước nhìn La Phù sơn nguy nga.
Bộ quan tài này chính là hắn chuẩn bị cho Dạ Thiên Lan. Chỉ cần Thiên Sư tông bị trục xuất khỏi mười tám tông, bọn hắn có thể thuận thế tiếp vị. Mặc dù còn có mấy tông môn khác cũng dã tâm bừng bừng, nhưng bọn hắn có Thiên Cương tông toàn lực đến đỡ, có hi vọng lớn hơn.
- Đều đã giữa trưa, làm sao còn không có tin tức?
- Gấp cái gì, thời gian kéo lâu, nói rõ huyên náo hung, Thiên Sư tông mới càng có thể có thể bị đánh ra ngoài.
- Ta không chờ được nữa.
Mọi người chờ đợi lo lắng, nhưng không có ai dám leo lên thềm đá nửa bước.
Lúc này, một bóng người già nua đi tới biên giới đỉnh núi, đối với thành đá phía dưới lên tiếng hô to.
- Mười tám tông mới lần này, không có bất cứ biến động gì.
Thanh âm uy nghiêm, quanh quẩn giữa bầu trời, truyền khắp dãy núi.
- Không thay đổi?
Kim Bất Hoán khó có thể tin được mà nhìn qua đỉnh núi.
Thượng Thanh tông đều cùng Thiên Cương tông liên thủ, làm sao lại còn không xử lý được một cái Thiên Sư tông.
- Không có khả năng, Thiên Sư tông bảo trụ địa vị?
- Chẳng lẽ Ngọc Đỉnh tông đột nhiên duy trì cho Thiên Sư tông rồi?
Trong thành đá đầy tiếng nhao nhao, trong bọn họ có rất nhiều người cũng đã nhận định Thiên Sư tông sẽ bị trục xuất mười tám tông. Dù sao hai đại tôn chủ đều đã bắn tiếng.
Kết quả thế nào lại là như dạng này?
Đỉnh núi dần dần náo nhiệt, mười tám tông dọc theo thềm đá đi xuống.
Thành đá lại hết sức an tĩnh, đều vội vã muốn hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Chương 172 Thiết lập ván cục, Khôi Binh thành
- Kim Bất Hoán, chuẩn bị quan tài cho mình rồi à?
Dạ Thiên Lan liếc mắt nhìn tông chủ Kim Cương tông, mang theo bọn người Khương Phàm đi đến chỗ Thanh Lân Ưng.
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Kim Bất Hoán bước nhanh nghênh tiếp Thiên Cương tông.
- Dạ An Nhiên, Thiên Thư thánh văn. Khương Phàm, Thánh phẩm Thú linh văn. Ngọc Đỉnh tông nhúng tay.
Sắc mặt Tông chủ Thiên Cương tông âm trầm nhìn Thanh Lân Ưng đi xa.
Lần này nhận thua, nhưng Đại hoàng tử sắp đến xâm lấn La Phù, Thiên Sư tông phách lối không được bao lâu.
- Thiên Thư thánh văn? Thánh phẩm Thú linh văn?
Kim Bất Hoán quá sợ hãi, trong thành đá cũng vang lên tiếng kinh hô liên miên vì biết được tin tức kinh người này.
Bọn hắn nhao nhao nhìn qua Thanh Lân Ưng đang phóng lên tận trời.
Tốt thay cho một Thiên Sư tông!
Giấu quá sâu!
Một tông song thánh văn, Thiên Sư tông một thời lại về tới.
Nhậm Thủy Hàn lạnh lùng đứng ở một bên, nhìn bọn người tông chủ không kiềm chế được nỗi lòng kia, trong lòng thở dài một tiếng.
Là thời điểm làm quyết định!
Kim Cương tông, không cần thiết phải tiếp tục kiên trì.
…
Lang Gia quốc, hoàng thành!
- Khương Phàm đang ở La Phù sơn mạch? Người của Khương gia thì sao?
Tam hoàng tử đau khổ chờ đợi năm tháng, rốt cuộc cũng chờ được tin tức. Chỉ là tin tức này lại do đại ca đưa tới.
- Người Đại điện hạ chỉ nói Khương Phàm đang ở Thiên Sư tông, La Phù sơn mạch, mặt khác là để cho chúng ta tự mình điều tra. Điện hạ yên tâm, ta đã sắp xếp người đi đến La Phù. Nhất định sẽ mang đến cho ngài tin tức chính xác.
Thị vệ rất trịnh trọng bảo đảm.
Sắc mặt Tam hoàng tử âm trầm ngồi xuống.
La Phù!
Thiên Sư tông!
Dạ An Nhiên?
Tiểu nương bì ẩn giấu ở Thương Châu ba năm, hắn đều không có động tới nàng. Thời điểm then chốt nàng lại dám nhúng tay vào chuyện của hắn!
- Đại điện hạ ở Tây Cương chờ đợi bao lâu rồi?
Tam hoàng tử rất nhanh đã khôi phục tỉnh táo.
Hắn hiểu rất rõ vị đại ca này của mình. Đưa tin tức tới không chỉ vì muốn nhục nhã hắn, rất có thể là còn có khác tính toán.
- Đến đã nửa năm. Trong nửa năm này, hình như hắn cả một lần cũng đều không rời khỏi Hoàng Gia võ viện. Nhưng thế thân của hắn một mực hoạt động ở xung quanh hoàng thành, liên tiếp lộ diện. Người của hắn ở bên ngoài cho thấy, Đại điện hạ đối với hoàng vị đã nắm chắc thắng lợi trong tay, lúc này dứt khoát ở trong hoàng thành an ổn chờ tin tức. Nhưng ta cho rằng, Đại điện hạ rất có thể đã bố cục trong Tây Cương, dùng La Phù làm lễ vật tặng cho hoàng thất.
Thị vệ cẩn thận nói suy đoán của mình, Đại hoàng tử có thế thân, chuyện này giấu giếm rất sâu, nhưng tránh không khỏi điều tra của bọn hắn.
- Hắn dám động đến La Phù? Tất cả tông môn võ viện ở Tây Cương cộng lại đều không bằng Thập Bát Tông La Phù. Huống chi tông môn lớn nhỏ ở La Phù phải tới mấy ngàn cái, mười tám tông lại có thù địch đối với Lang Gia quốc chúng ta. Hắn lấy cái gì bố cục? Một khi làm La Phù sơn mạch tức giận, nơi đó phản kích cũng không kém gì Đại Hoang. Những năm này bị giáo huấn còn ít sao??
Tam hoàng tử mặc dù nói như vậy, thế nhưng đại ca nếu chờ đợi nửa năm ở nơi đó, rất có thể nghĩ đến một phương pháp xảo diệu nào đó, đồng thời cũng có hiệu quả.
- Điện hạ, vậy chúng ta...
Thị vệ cẩn thận hỏi.
- Thông báo đến thành Bạch Hổ, lập tức bắt Yến Tranh, Côn Bác, còn có Hùng Chiêm Nguyên cho ta. Đều bắt cả nhà bọn hắn, ai dám phản kháng, giết chết ngay tại chỗ. Còn có, cần phải để bọn người Bạch Ngao Thương tự mình áp giải. Cũng đừng quên mấy tên Khương Hồng Dương, Khương Nhân kia.
Tam hoàng tử trầm giọng hạ lệnh.
Nếu muốn câu cá lớn liền phải đưa mồi nặng.
Yến Tranh, Côn Bác, Hùng Chiêm Nguyên nhất định phải đến. Bạch Ngao Thương, Triệu Nguyên Bá, Lý Thanh Dương, còn có Khương Hồng Dương một tên cũng không thể thiếu.
Hắn phải dùng hai mồi câu này dẫn người Khương gia lên.
Một mồi câu là không thể không cứu. Một mồi câu là sinh tử thù địch. Người của Khương gia đến cũng được, không đến cũng phải đến.
- Kim Dương cung thì sao? Nơi đó một mực không đồng ý thả Yến Khinh Vũ.
Thị vệ lại hỏi.
- Ta tự mình đi đòi người. Bọn hắn cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho.
Tam hoàng tử lần này ăn chắc Khương gia, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản hắn.
Bắc Cương có ba Cung, hai đại cung còn lại đều phải mời đến hiệp trợ, nhưng không thể để cho Kim Dương cung xen vào. Hắn muốn đem nguy hiểm cùng chuyện ngoài ý muốn xuống đến thấp nhất.
Lần này, tuyệt đối không thể thất bại nữa, nếu không đời này cũng chỉ có thể làm kẻ an nhàn.
- Điện hạ, lúc ấy Khương Phàm đi cùng Khương Vương phủ. Khương Phàm lại bị Dạ An Nhiên mang đi, nhưng người của Khương gia chưa hẳn ở La Phù sơn mạch.
Thị vệ cẩn thận từng li từng tí nói ra đề nghị.
Tam hoàng tử khẳng định nói:
- Mặc kệ Khương Hồng Võ ở đâu, hắn khẳng định không yên lòng Bạch Hổ quan, chỉ cần tin tức tràn ra, hắn ở chân trời góc biển đều sẽ tới.
- Đã hiểu!
Sau khi thị vệ cung kính hành lễ liền quay người muốn rời khỏi.
- Chờ một chút! Không nên áp tải bọn người Yến Tranh đến hoàng thành, ném tới Khôi Binh thành cho ta.
Tam hoàng tử cần một nơi có thể buông tay làm lớn, không bị người khác quấy nhiễu, không cho phép có chuyện ngoài ý muốn.
Khôi Binh thành ở vào khu vực giao tiếp giữa địa vực kinh kỳ và địa vực Bắc Cương, vừa vặn phù hợp.
Khương Phàm lần nữa từ chối nhã nhặn lời mời của Dạ Thiên Lan, vừa trở lại trong tông liền chạy đi ra.
- Ngươi muốn đi đâu?
Một đạo thân ảnh xinh đẹp nhanh như cầu vồng từ trong rừng đi tới.
- Ngươi là ai?
Khương Phàm lập tức cảnh giác, lặng lẽ kích thích văn ấn hỏa dực phía sau lưng, tùy thời chuẩn bị rời khỏi.
- Không nhận ra được?
Thiếu nữ cười nói, đưa tay ngưng tụ ra một đoàn quang hoa, nhảy lên ở giữa đầu ngón tay, ngưng tụ thành một phù chú Phong Tự.
Chương 173 Cổ thành dưới mặt đất, đan hải tinh thần
- Lại đoán xem?
- Dạ An Nhiên?
Khương Phàm thốt ra.
Thiếu nữ nhấc lên một cái màng mỏng óng ánh từ gương mặt kiều nộn, lại nhẹ nhàng thả xuống.
Đây là Ngọc Ngưng Giao, có thể hơi thay đổi dung mạo.
- Ta không tin!
Khương Phàm cảnh giác.
- Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở đại hội giám bảo thành Bạch Hổ. Lúc ở trong sơn động Đại Hoang, ngươi tỉnh dậy thì trên thân quấn lấy sợi đằng. Còn muốn nói kỹ lưỡng hơn sao? Ngươi đến La Phù là bởi vì Khương gia sẽ đến.
Dạ An Nhiên yên nhiên cười khẽ, cho dù thay đổi bộ dáng, lại che không được một màn xinh đẹp động lòng người kia. Khương Phàm buông xuống cảnh giác, đến gần đánh giá mặt của nàng.
- Không nhìn kỹ, thật đúng là nhìn không ra.
- Đến đây, ta chuẩn bị cho ngươi một chút.
Dạ An Nhiên xuất ra một đoàn Ngọc Ngưng Giao, bôi lên mặt Khương Phàm.
- Cổ thành dưới mặt đất so với chợ đen thì còn loạn lơn, ngươi tùy tiện thế này đi đến đó rất dễ dàng bị tiếp cận. Đeo cái này vào, so với mang mặt nạ tốt hơn nhiều.
Khương Phàm nhíu mày:
- Cô không phải cũng muốn đi đấy chứ?
- Thiên Sư tông đã bảo trụ được địa vị trong mười tám tông, tạm thời không ai sẽ đến gây phiền toái, ta cũng nên tu luyện.
Dạ An Nhiên cẩn thận chuẩn bị tốt cho Khương Phàm, nhẹ gật đầu hài lòng, cũng không tệ lắm.
- Ta... Không chuẩn bị đi cổ thành dưới mặt đất.
Khương Phàm do dự không biết làm sao cự tuyệt.
Hắn không quen ở cùng một chỗ với người khác, hắn đi cổ thành dưới mặt đất là bởi vì Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
- Ta muốn đi! Ngươi có đi hay không, tùy ngươi.
Hôm nay Dạ An Nhiên đi theo Khương Phàm, nàng không chờ mong hai người có thể trở nên thân cận hơn, nhưng ít ra cũng sẽ không còn xa lạ như hiện tại. Nếu không Khương Phàm ngày nào đó sẽ đi thật.
Thậm chí trong tương lai, thời gian nào đó, thời điểm nhắc đến Thiên Sư tông, trong đầu của hắn có lẽ sẽ chỉ có một ý niệm —— nơi đó à, ta từng ở qua.
Khương Phàm không có cách khác, chỉ có thể cùng nàng đi.
Tiểu xà không có nửa điểm không thích ứng, rất nhanh đã quen thuộc Dạ An Nhiên, vòng quanh nàng bay tới bay lui, còn thỉnh thoảng quấn đến trên tay, thân mật cúi cúi cái đầu nhỏ.
Khương Phàm nhìn thấy mà lắc đầu, tiểu gia hỏa này cũng không có hôn hắn như thế.
- Ngươi tìm được con tiểu xà này từ chỗ nào?
Dạ An Nhiên sinh ra ở La Phù, lớn lên ở La Phù, đối với chủng loại Yêu thú cũng coi như hiểu rõ, thế nhưng nàng chưa từng thấy dạng Yêu Xà này. Không chỉ vô cùng có linh tính, còn có thể bay, thân thể mềm dẻo, lân phiến cứng rắn, nhất là cái đuôi, dài nhọn như đao, hiện ra hồng quang yêu dị.
Toàn thân tiểu gia hỏa này giống như đều là vũ khí!
Bây giờ nhìn đã rất dọa người, không tưởng tượng được khi trưởng thành thì bộ dáng sẽ đáng sợ đến thế bào.
- Mang ra từ Đại Hoang. Vừa ấp ra không được mấy tháng. Cụ thể là cái gì, ta cũng không rõ ràng.
Khương Phàm nhảy lên nhảy xuông giữa khu rừng, cảnh giác mãnh thú và tán tu các nơi.
- Danh tự thì sao?
- Tiểu Thương, Tiểu Binh, Tiểu Đao, gọi cái gì nó cũng đều nghe hiểu.
- Thật tùy ý.
Dạ An Nhiên dở khóc dở cười.
Cổ thành dưới mặt đất, phạm vi sụp đổ đạt hơn ba trăm dặm, mê vụ cuồn cuộn, sâu không thấy đáy, tựa như là hố trời không đáy làm cho người khác e ngại.
Biên giới hố sâu treo lượng lớn bậc thang dây leo, cũng bao quanh thềm đá đơn sơ.
Số lượng lớn tán tu ra ra vào vào, còn có rất nhiều tông môn cưỡi mãnh cầm Linh thú mà tới.
Khương Phàm hiếu kỳ nhìn quanh, giữa không trung mây mù cuồn cuộn, chiếu xuống mảng lớn bạch quang (tia sáng trắng).
Một đầu Yêu thú giống như Thiên Mã huy động cánh chim trắng noãn phá tan nồng vụ, từ trên trời giáng xuống.
- Độc Giác Thú của Thánh Nữ tông? A, đó là...
Dạ An Nhiên ngưng mắt nhìn ra xa:
- Thánh Nữ Tịch Dao?
Độc Giác Thú xoay quanh giữa không trung, tiếng gáy to tê minh, trên lưng là một vị thiếu nữ mỹ lệ, dung nhan xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành. Da thịt như ngọc, áo khoác như tuyết, mái tóc nổi bật dưới Độc Giác Thú trắng noãn, càng thánh khiết cao quý, giống như tiên tử từ trên trời giáng xuống.
Chỉ là trên trán lấp lóe hồng quang, lộ ra yêu dị mà quỷ bí.
- Đại hội La Phù vừa mới kết thúc, làm sao nàng lại tới chỗ này?
Dạ An Nhiên nhẹ giọng tự hỏi.
Lúc này, trong cổ thành dưới mặt đất quanh quẩn phát ra từng trận tê minh, lượng lớn Độc Giác Thú mang theo rất nhiều nữ tử xinh đẹp phá tan bụi mù, xông lên trời, vờn quanh đến xung quanh Tịch Dao giống như đang nói chút gì đó, Tịch Dao vung tay lên, toàn bộ các nàng cưỡi Độc Giác Thú tản ra, trở lại cổ thành dưới mặt đất.
Tịch Dao cũng cưỡi Độc Giác Thú vọt xuống dưới.
- Đuổi theo ta.
Khương Phàm không có tâm tư quản chuyện của Thánh Nữ tông, thả người nhảy xuống hố sâu, bắt lấy bậc thang dây leo cấp tốc chìm xuống.
Dạ An Nhiên dở khóc dở cười, bên cạnh có thềm đá, như thế không phải thô lỗ sao, ta là nữ hài tử mà.
Từ bên ngoài nhìn xuống, phạm vi sụp đổ có ba trăm dặm, phía dưới lại bị đào móc khắp nơi, phạm vi càng lớn càng sâu.
Bụi mù cuồn cuộn, tầm nhìn không đến ba mươi mét.
Nơi này đầy phế tích, lượng lớn hố sâu dâng lên ánh lửa cháy hừng hực. Cảnh tượng rách nát thê lương khắp chốn.
Nói là cổ thành nhưng sớm đã không thấy hình dáng thành trì. Đừng nói là Linh Bảo, coi như tường đá gạch ngói cũng đều bị dọn đi rồi. Nhưng vẫn là có rất nhiều tán tu khắp nơi tìm kiếm, không biết mệt mà đào lấy hố sâu, tìm kiếm bảo bối.
Có người còn cố ý làm chút đồ rách rưới, làm bộ là may mắn phát hiện bảo bối, náo ra chút thanh thế, sau đó mang đi ra ngoài bán.
- Phạm vi nơi này vô cùng lớn, đi đến mười ngày nửa tháng đều chuyển không hết. Ngươi thật dự định ở chỗ này tìm vận may?
Dạ An Nhiên trước đó đã không ôm hi vọng gì đối với nơi này, sau khi nhìn thấy tình huống phía dưới, càng không ôm hy vọng.
Chương 174 Đan Hoàng Cổ Kinh
- Vận khí ta một mực rất tốt, nói không chừng có thể phát hiện bảo bối gì đó.
Khương Phàm nhìn bốn phía xung quanh, ý thức câu đỉnh lô thông trong khí hải, thử nghiệm xem có cảm ứng thứ gì hay không.
Thế nhưng hắn thất vọng.
Đỉnh lô mặc dù xuyên thấu qua thân thể của hắn phóng thích ra khí tức vô hình, nhưng hắn cũng không đạt được nửa điểm đáp lại.
Từ từ sẽ đến thôi!
Có thể tìm tới liền kiếm lời, tìm không thấy cũng không quan trọng.
Khương Phàm tiếp tục kích thích đỉnh lô, kiên nhẫn đi trong phế tích dưới đất. Không ngừng có người từ bên cạnh đi qua bọn họ, nhưng không có ai nhìn nhiều hai người bọn họ, tất cả đều bận rộn tìm kiếm bảo bối.
- A?
Sau khi Khương Phàm đi mấy chục dặm, từ nơi sâu xa rốt cuộc cũng có một chút cảm giác.
Có thể lại không phân rõ là huyễn tưởng, hay là thật có đáp lại.
Dạ An Nhiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Khương Phàm, không đành lòng quấy rầy, chỉ có thể yên lặng bồi tiếp.
Một Độc Giác Thú từ đỉnh đầu bọn họ bay qua, cánh chim trắng noãn nhấc lên trận trận gió mạnh, tỏa xuống bạch quang giống như màn mưa. Một vị đệ tử Thánh Nữ tông nở nang xinh đẹp cưỡi trên người nó, đang cẩn thận tìm kiếm cái gì đó.
- Người của Thánh Nữ tông đang tìm cái gì?
Dạ An Nhiên kỳ quái nhìn Độc Giác Thú rời khỏi, lại nhanh bước đi theo Khương Phàm. Muốn tìm chút chủ đề tùy tiện tâm sự, nhưng lại không biết nói cái gì.
- Phía trước!
Khương Phàm lại đi thật lâu, rốt cuộc cũng xác định cảm giác vi diệu kia không phải là do mình huyễn tưởng.
- Cái gì phía trước?
Dạ An Nhiên kỳ quái hỏi.
Khương Phàm bước nhanh tới, nhưng cảm giác quá yếu ớt, đi hơn ba giờ, đều không mạnh lên quá rõ ràng.
Thẳng đến hai trăm dặm, đỉnh lô trong khí hải bắt đầu đung đưa kịch liệt, như muốn tự mình lao ra.
Toàn thân Khương Phàm đều nổi lên một cỗ sóng nhiệt.
- Ngươi làm sao thế?
- Đuổi theo, ngay tại...
Khương Phàm đang muốn vọt mạnh đến phía trước, đột nhiên giống như đụng phải cái gì, không đợi kịp phản ứng, cảnh tượng trước mặt bỗng nhiên biến đổi. Từ mơ hồ đến rõ ràng, từ hỗn loạn đến tĩnh mịch.
Nơi này không còn là cổ thành dưới mặt đất, mà là một mảnh Tinh Hải vô cùng mênh mông.
Hàng vạn tinh thần lấp lóe, ngàn vạn ánh sáng xen lẫn, vừa đẹp đẽ vừa thần bí, mênh mông mà rung động. Khó có thể tưởng tượng được cảnh sắc thần kỳ này.
Khương Phàm trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người, không biết dùng cái gì để diễn tả một màn kỳ diệu mỹ lệ trước mặt, trong đầu chỉ có một chữ 'Oa' đang nhảy tới nhảy lui.
- Dạ An Nhiên, cô cũng thấy sao? Không phải một mình ta gặp ảo giác...
Khương Phàm đang muốn hỏi Dạ An Nhiên sau lưng, lại đột nhiên phát hiện trước người sau người tất cả đều là biển lớn ‘Tinh thần’ vô biên vô tận.
Dạ An Nhiên không ở đó, tiểu xà cũng không ở đó.
Hắn giống như một cước bước vào một thế giới khác.
Khương Phàm lung lay đầu, ý thức kích thích linh văn tỉnh lại, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn còn ở đó. Chân thật như vậy, lại chân thực đến để cho người ta không thể tin được.
- Đây là...
Khương Phàm đưa tay đụng vào một ‘Tinh thần’ trôi nổi phía trước. ‘Tinh thần’ ấy nhẹ nhàng chập trùng, mặc dù là ánh sáng xen lẫn, nhưng không có tản ra.
- Đan dược?
Khương Phàm bỗng nhiên ngộ ra, cái này không phải là ‘tinh thần’ gì cả, rõ ràng chính là lít nha lít nhít đan dược.
Hàng vạn đan dược rải đầy thiên địa, xán lạn như sao, nhiều như Tinh Hải.
Đây là một hình ảnh rung động như thế nào?
Khương Phàm hít một hơi khí lạnh, lập tức mời Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra.
Liệt diễm dâng lên, oanh minh kịch liệt, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh bay lên không. Cấp tốc phóng đại trong tầm mắt Khương Phàm giống như mặt trời, nguy nga bao la hùng vĩ, trấn áp Tinh Hải, nhấc lên mênh mông quang mang như sóng lớn.
Từng vòng từng vòng như ngân hà đại bạo động.
Khương Phàm đều bị chấn động đến khí huyết sôi trào, không phân rõ hiện thực hay là hư ảo.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh kịch liệt xoay tròn, hào quang màu vàng sôi trào, chiếu rọi Tinh Hải vô biên khắp nơi, đánh thẳng vào tất cả những ‘tinh thần’ kia.
Một viên đan dược chuyển động, từ phương xa gào thét mà đến, như lưu tinh xẹt qua tinh không, xông về đỉnh lô. Ngay sau đó viên thứ hai, viên thứ ba... Viên thứ mười... Càng ngày càng nhiều đan dược gào thét mà tới.
Tinh Hải bạo động mãnh liệt!
Khí thế kinh thiên động địa!
Tinh không vô biên đều bị đan dược xẹt qua chiếu sáng.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lắc lư, ánh sáng thông thiên đều dung nạp tất cả đan dược, giống như Tinh Hải mênh mông đều đã áp súc đến trong đỉnh lô.
Khương Phàm rung động nhìn một màn này, cũng ở trong ý thức nhận lấy vô số tin tức phức tạp dày đặc. Giống như mỗi một viên thuốc, đại biểu cho một loại thuật luyện đan. Mười khỏa đại biểu mười loại. Một trăm khỏa đại biểu một trăm loại...
Lít nha lít nhít đan dược đi vào trong đỉnh lô, thuật luyện đan thì lít nha lít nhít xông vào ý thức.
Toàn bộ đầu Khương Phàm đều muốn nổ, muốn rướm máu, thống khổ không chịu nổi. Nhưng hắn gắt gao cắn chặt răng, ngoan cường chống cự lại.
Cái gì gọi là cơ duyên!?
Phụ mẫu nó, cái này mới gọi là đại cơ duyên đây!
Khương Phàm mặc dù còn chưa bắt đầu nghiên cứu luyện đan, nhưng biết rõ giá trị của thuật luyện đan đối với tất cả Luyện Đan sư. Tựa như võ pháp đối với võ giả!
Một võ pháp, nhất là võ pháp cường đại, đó chính là mệnh.
Thuật luyện đan cũng giống như vậy.
Khương Phàm còn chưa bắt đầu nghiên cứu liền đạt được thuật luyện đan kinh người như thế, sao có thể không phấn chấn.
Hàng vạn tinh thần đều hội tụ.
Mênh mông Tinh Hải bỗng nhiên an tĩnh.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh sôi trào ánh sáng ngập trời cũng đều dần dần bình tĩnh.
Khương Phàm ngồi bệch dưới đất, kịch liệt thở hổn hển. Ý thức hỗn loạn lại nhói nhói, tất cả thuật luyện đan đều biến mất không còn hình ảnh, chỉ có bốn chữ lớn chiếu thấu ý thức hải dương —— Đan Hoàng Cổ Kinh!
Chương 175 Hỗn chiến Đan Hoàng điện
Tinh Hải dần dần mông lung cho đến khi hoàn toàn biến mất. Khương Phàm lúc này mới phát hiện mình đang đứng ở trong một tòa đại điện rộng rãi thê lương.
Đại điện cao tới trăm mét, nguy nga khổng lồ. Bên trong có rất nhiều cột đá xếp hàng đứng đấy, mỗi cây cột đều cao chừng năm mét, phía trên khắc đầy đường vân thần bí. Nơi này không biết đã bị mai táng bao nhiêu năm, bị tầng đất đọng lại thay đổi hình dạng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được quy mô đã từng ở đây.
Sâu trong cung điện có một pho tượng hình nam tử ngồi đó, toàn thân nở rộ bạch quang nhàn nhạt, thấy không rõ cụ thể bộ dáng, lại có một cảm giác uy nghiêm đập vào mặt.
Đan Hoàng Cổ Kinh!
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh!
Chẳng lẽ vị này chính là người đã từng chủ nhân của bọn chúng?
- Tiền bối, ta là...
Khương Phàm chỉnh lý y phục, trịnh trọng nghiêm túc hạ thấp mình hành lễ, pho tượng đột nhiên truyền đến âm thanh băng liệt trầm muộn. Ánh sáng bắt đầu tiêu tán, mặt ngoài pho tượng sụp ra vết nứt thô to.
Bành!
Một khối ngọc thạch rớt xuống nhưng không có vỡ vụn mà trực tiếp hóa thành bụi. Ngay sau đó, quang hoa càng lúc càng mờ nhạt, vết nứt càng ngày càng nhiều. Số lượng lớn ngọc thạch liên miên tróc ra!
Cả tòa cung điện cũng bắt đầu lắc lư!
Khương Phàm lập tức thu đỉnh lô, cấp tốc lui về phía sau. Cùng với một đạo quang hoa cuối cùng biến mất, pho tượng nguy nga ầm vang sụp đổ, bụi mờ dày đặt lấp đầy cung điện.
Bên trong bụi mù, một đạo bạch quang lặng yên không tiếng động rơi xuống trên thân Khương Phàm, không có tiến vào khí hải mà lưu lại một ấn ký nhàn nhạt phía sau gáy của hắn.
Khương Phàm không có cảm giác chút nào, cảnh giác nhìn bốn phía.
Cung điện bắt đầu sụp đổ toàn diện, vết nứt dữ tợn xé rách tầng đất phía ngoài, lan tràn ra bốn phương tám hướng . Tiếng vang đinh tai nhức óc từ cung điện truyền khắp tầng đất, xông về cổ thành dưới mặt đất.
Toà cung điện này cách cổ thành hiện dưới mặt đất chỉ có hai ba trăm mét. Nếu như các tông năm đó tiếp tục đào xuống, nói không chừng có thể đụng phải nơi này.
- Đó là động tĩnh gì?
Đám người đang tìm bảo vật bên trong tòa thành cổ liên miên bị kinh động.
- Chẳng lẽ lại có trọng bảo xuất thế?
Lượng lớn cường giả kìm nén không được mui mừng, co cẳng phóng tới.
Ầm ầm!
Oanh minh kịch liệt quanh quẩn cổ thành!
Vết nứt lan tràn trào ra khí lãng kinh người, mặt đất sụp đổ diện tích lớn, phạm vi tới hơn ngàn mét.
Rất nhiều người trở tay không kịp, sợ hãi kêu to mà rớt xuống.
Khương Phàm kinh ngạc ngắm nhìn bốn phía, theo địa tầng băng liệt mà xuất hiện số lượng lớn cung điện cỡ nhỏ, xâu chuỗi cùng tòa đại điện này vào nhau. Đơn giản chính là một dãy cung điện.
Trong những cung điện cỡ nhỏ này còn để rất nhiều binh khí, pháp điển cổ lão.
- Nhiều như vậy?? Không khách khí.
Khương Phàm tránh né hòn đá đang rơi, xông về một tòa tiểu điện phía trước. Bên trong sắp hàng mười mấy món vũ khí, có lưỡi búa nặng nề, có chiến kích sắc bén, còn có một cung tiễn nhìn rất không tệ.
Toà cung điện này rất có thể là của chủ nhân mộ địa cũng là chủ nhân của Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Vật sưu tập năm đó cũng chôn cùng hắn.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Thiên Hoàng Cổ Kinh.
Đan hải tinh thần.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được thân phận chủ nhân năm đó không tầm thường. Những kho tàng này khẳng định không đơn giản.
- Thuộc về ta.
Khương Phàm một phát bắt được vui cung tiễn, bỗng nhiên nhấc lên.
Mặc dù đã loang lổ vết rỉ nhưng trở về dùng kim hỏa nung khô, hẳn có thể khôi phục bộ dáng ban đầu.
Tựa như tàn đao. Nhưng... Răng rắc...
Khương Phàm nhấc một cái lên đến, cung tiễn lại trực tiếp đổ nát, trên đất rơi đầy mảnh gỉ vỡ.
- A?
Khương Phàm khẽ giật mình, lại chụp vào lưỡi búa bên cạnh, kết quả vừa mới đụng, cũng thành mảnh vỡ.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ do thời gian quá lâu?
Khương Phàm phát ra liệt diễm cuốn về phía những vũ khí khác, vũ khí cấp tốc hòa tan, biến mất sạch sẽ.
- Oa a a!
- Bảo điện!! Phụ mẫu nó, rốt cuộc ta cũng tìm được bảo bối!!
- Ông trời mở mắt trời.
Lượng lớn cường giả theo cự thạch rơi xuống, nhìn thấy bảo bối trưng bày các nơi trong thạch điện, đều reo hò xao động.
- Ta, ta!
- Phụ mẫu nó, ai cùng ta đoạt, lão tử liều mạng với hắn.
Bọn hắn không để ý đá vụn rơi xuống đầy trời, giống như nổi điên xông về cung điện
xung quanh
Dạ An Nhiên cũng từ nơi đó rơi xuống, vừa mới ổn định thân thể, cũng bị một màn xung quanh làm kinh hãi.
Khương Phàm lập tức vọt tới trong cung điện nhỏ bên cạnh, nơi đó bày biện rất nhiều sách cổ.
- Cút ngay!!
Một nữ tử xinh đẹp như thiểm điện xông vào tiểu điện, phất tay đánh ra một cỗ gió mạnh màu đỏ, giống với mùi vị máu tanh nồng đậm, cuốn về phía Khương Phàm.
Khương Phàm ngừng lại, hướng về bên cạnh tránh đi.
Cỗ khí tức này mạnh hơn hắn nhiều lắm.
Nữ tử lập tức muốn cuốn đi sách cổ trong thạch điện, thế nhưng sau khi cuồng phong cuốn qua, toàn bộ sách cổ đề biến thành bụi, cái gì cũng đều không lưu lại.
- Chuyện gì xảy ra? Đồ đâu!
Nữ tử khí thét lên.
Địa tầng tiếp tục sụp đổ, lượng lớn thạch điện liên tiếp xuất hiện, chí ít có mười toà. Dẫn đến số lượng lớn tán tu vọt mạnh về những nơi đó, rất nhiều người trên nửa đường liền chém giết lẫn nhau.
Khương Phàm chau mày, chẳng lẽ không có một cái hoàn hảo?
Pho tượng?
Khương Phàm đột nhiên quay đầu, xông về pho tượng bên kia.
Những binh khí sách cổ kia có lẽ đã từng là bảo bối, nhưng bất đắc dĩ thời gian mai táng quá lâu, nói không chừng đến có mấy ngàn thậm chí trên vạn năm. Nhưng nếu như có thể tồn tại hoàn chỉnh, khẳng định là tuyệt thế trọng bảo. Bảo bối như vậy, cũng chỉ khả năng ở gần pho tượng.
- Khương Phàm?
Dạ An Nhiên cũng đang muốn phóng tới thạch điện xung quanh, lại chú ý tới thân ảnh mạnh mẽ kia, lập tức ngưng tụ Phong Linh chú, vòng quanh người nàng đuổi về phía Khương Phàm.
Nhưng nếu Khương Phàm hỏi, nàng cũng nghiêm túc giới thiệu.
- Nửa năm sau, cổ thành dưới mặt đất bị càn quét không còn gì, đại tông đại phái lần lượt rút lui. Nhưng sau đó, bên trong tòa thành cổ sẽ đứt quãng xuất hiện một chút Linh Bảo, kích thích đám tán tu các nơi. Dần dà, cổ thành dưới mặt đất liền thành bảo địa thám hiểm nổi danh tại La Phù. Không chỉ có đám tán tu rất thích đến nơi đó tìm vận may, một ít đệ tử đại tông cũng sẽ tới đó lịch luyện. Tóm lại, vô cùng náo nhiệt.
Dạ An Nhiên nhìn Khương Phàm bộ dáng như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên đã hiểu:
- Ngươi cũng không phải là muốn đi tới cổ thành dưới mặt đất đấy chứ?
- Chỉ là hiếu kỳ.
Khương Phàm không có nhiều lời.
- Ngươi muốn cái gì, trong tông đều có. Dưới mặt đất cổ thành coi như thôi đi. Đều đã nhiều năm như vậy, đồ nên đào đều đào không sai biệt lắm.
Dạ An Nhiên nói đến đây liền không nhịn được cười.
Phụ thân đều tự mình xin Khương Phàm đến Lăng Vân các đi lấy bảo bối, kết quả Khương Phàm cái gì cũng đều không đụng tới.
Lần này Khương Phàm đại thắng Hình Luyện, phụ thân không thể không kéo lấy Khương Phàm đến Lăng Vân các cứng rắn nhét bảo bối cho hắn chứ.
Bầu không khí trên đỉnh núi vô cùng an tĩnh.
Ngày trước, giữa đệ tử các tông đều sẽ lên đài luận bàn tỷ thí. Năm nay đầu ngọn gió đều bị Khương Phàm, Dạ An Nhiên cướp đi, bọn hắn thực sự không có tâm tư luận võ.
Hình Luyện, Cừu Nguyên Lương lạnh lùng nhìn chằm chằm nơi này.
Bọn hắn kỳ thật đều có chút không cam tâm, cũng hầu như cảm thấy không có phát huy tốt. Nếu như sớm biết linh văn của Khương Phàm và Dạ An Nhiên, bọn hắn tuyệt đối sẽ không thua.
Trong ánh mắt rất nhiều đệ tử tông môn cũng đều mang theo địch ý cùng cảnh giác.
Thánh phẩm Thú linh văn, Thánh phẩm Thiên Thư văn.
Đôi 'Kim Đồng Ngọc Nữ' này nếu có thể trưởng thành, thiên tài toàn La Phù sơn mạch đều sẽ biến thành vật làm nền.
Cổ La nhìn Khương Phàm nhiên trước mặt, trong lòng lại cảm khái không thôi. Ngay cả hắn đều có loại cảm giác bị đàn sói vây quanh, Khương Phàm vậy mà lại như không có việc gì. Tố chất tâm lý này, làm sao luyện được, hay là sinh ra như vậy.
Giữa trưa, cửa điện nặng nề ù ù rộng mở, đỉnh núi náo nhiệt liên miên an tĩnh lại.
- Đi ra rồi!
Lòng Dạ An Nhiên lập tức nhấc lên.
Đám người Cổ La khẩn trương nắm chặt tay, lo lắng nhìn qua đám tông chủ đang từ bên trong đi ra.
Mười tám vị tông chủ tại trước cửa điện gạt ra, biểu lộ cũng còn tính là bình tĩnh, rất khó từ trên mặt bọn họ nhìn thấy kết quả.
- Trục xuất khỏi mười tám tông!
- Trục xuất khỏi mười tám tông!
Các đệ tử Thượng Thanh tông, Thiên Cương tông, Thánh Nữ tông trăm miệng một lời mà nói nhỏ.
- Đến cùng là thế nào?
- Thiên Sư tông có thể lưu lại mười tám tông hay không?
Đệ tử các tông nhỏ giọng nói nhỏ, mặc dù Thiên Sư tông có hai vị Thánh linh văn Khương Phàm cùng Dạ An Nhiên, nhưng dù sao cũng đã đắc tội hai đại tôn chủ Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông.
- Đại hội La Phù chính thức kết thúc.
Một vị lão nhân đi đến phía trước, cao giọng tuyên bố.
- Mười tám tông này, không có bất kỳ biến động gì.
- Tốt!!
Đám người Cổ La kích động nhảy dựng lên, nhịn không được mà vỗ tay ôm lấy nhau.
- Quá tốt rồi!
Đã chịu năm năm khuất nhục, năm năm chèn ép!
Rốt cuộc sau cơn mưa trời cũng lại sáng.
- Thiên Sư tông vẫn bảo trụ địa vị.
- Song thánh văn kích thích quá lớn.
- Hai vị Thánh linh văn, tám tòa quặng mỏ tinh thạch, Thiên Sư tông xem như chính thức vượt qua đám đông.
Rất nhiều trưởng lão tông môn đều thấp giọng khẽ nói.
Đối với Thiên Sư tông mà nói, ý nghĩa bảo trụ địa vị này quá quan trọng. Mặc dù Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông sẽ không dễ dàng buông tha cho Thiên Sư tông, nhưng Thiên Sư tông chí ít có thể nương tựa theo địa vị cùng ảnh hưởng của Thánh linh văn, phấn chấn sĩ khí, cũng hướng La Phù sơn mạch mời chào lực lượng cường đại, nhất là tranh thủ duy trì quan hệ với các tông.
Trên khuôn mặt lãnh tuấn của Dạ Thiên Lan lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Hôm nay đối với Thiên Sư tông, không khác một lần tân sinh.
- Khương Phàm, không thể giữ lại!
Trong lòng Hình Luyện, Cừu Nguyên Lương, Mộ Dung Xung, Tịch Dao cùng các thiên tài tông môn đồng thời hiện lên một đạo sát niệm.
Thiên Sư tông bảo trụ địa vị, Dạ Thiên Lan không thể chết, nhưng Khương Phàm... Có thể giết!!
Chân núi trong thành đá.
Tông chủ Kim Cương tông giẫm lên một bộ quan tài, ngước nhìn La Phù sơn nguy nga.
Bộ quan tài này chính là hắn chuẩn bị cho Dạ Thiên Lan. Chỉ cần Thiên Sư tông bị trục xuất khỏi mười tám tông, bọn hắn có thể thuận thế tiếp vị. Mặc dù còn có mấy tông môn khác cũng dã tâm bừng bừng, nhưng bọn hắn có Thiên Cương tông toàn lực đến đỡ, có hi vọng lớn hơn.
- Đều đã giữa trưa, làm sao còn không có tin tức?
- Gấp cái gì, thời gian kéo lâu, nói rõ huyên náo hung, Thiên Sư tông mới càng có thể có thể bị đánh ra ngoài.
- Ta không chờ được nữa.
Mọi người chờ đợi lo lắng, nhưng không có ai dám leo lên thềm đá nửa bước.
Lúc này, một bóng người già nua đi tới biên giới đỉnh núi, đối với thành đá phía dưới lên tiếng hô to.
- Mười tám tông mới lần này, không có bất cứ biến động gì.
Thanh âm uy nghiêm, quanh quẩn giữa bầu trời, truyền khắp dãy núi.
- Không thay đổi?
Kim Bất Hoán khó có thể tin được mà nhìn qua đỉnh núi.
Thượng Thanh tông đều cùng Thiên Cương tông liên thủ, làm sao lại còn không xử lý được một cái Thiên Sư tông.
- Không có khả năng, Thiên Sư tông bảo trụ địa vị?
- Chẳng lẽ Ngọc Đỉnh tông đột nhiên duy trì cho Thiên Sư tông rồi?
Trong thành đá đầy tiếng nhao nhao, trong bọn họ có rất nhiều người cũng đã nhận định Thiên Sư tông sẽ bị trục xuất mười tám tông. Dù sao hai đại tôn chủ đều đã bắn tiếng.
Kết quả thế nào lại là như dạng này?
Đỉnh núi dần dần náo nhiệt, mười tám tông dọc theo thềm đá đi xuống.
Thành đá lại hết sức an tĩnh, đều vội vã muốn hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Chương 172 Thiết lập ván cục, Khôi Binh thành
- Kim Bất Hoán, chuẩn bị quan tài cho mình rồi à?
Dạ Thiên Lan liếc mắt nhìn tông chủ Kim Cương tông, mang theo bọn người Khương Phàm đi đến chỗ Thanh Lân Ưng.
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Kim Bất Hoán bước nhanh nghênh tiếp Thiên Cương tông.
- Dạ An Nhiên, Thiên Thư thánh văn. Khương Phàm, Thánh phẩm Thú linh văn. Ngọc Đỉnh tông nhúng tay.
Sắc mặt Tông chủ Thiên Cương tông âm trầm nhìn Thanh Lân Ưng đi xa.
Lần này nhận thua, nhưng Đại hoàng tử sắp đến xâm lấn La Phù, Thiên Sư tông phách lối không được bao lâu.
- Thiên Thư thánh văn? Thánh phẩm Thú linh văn?
Kim Bất Hoán quá sợ hãi, trong thành đá cũng vang lên tiếng kinh hô liên miên vì biết được tin tức kinh người này.
Bọn hắn nhao nhao nhìn qua Thanh Lân Ưng đang phóng lên tận trời.
Tốt thay cho một Thiên Sư tông!
Giấu quá sâu!
Một tông song thánh văn, Thiên Sư tông một thời lại về tới.
Nhậm Thủy Hàn lạnh lùng đứng ở một bên, nhìn bọn người tông chủ không kiềm chế được nỗi lòng kia, trong lòng thở dài một tiếng.
Là thời điểm làm quyết định!
Kim Cương tông, không cần thiết phải tiếp tục kiên trì.
…
Lang Gia quốc, hoàng thành!
- Khương Phàm đang ở La Phù sơn mạch? Người của Khương gia thì sao?
Tam hoàng tử đau khổ chờ đợi năm tháng, rốt cuộc cũng chờ được tin tức. Chỉ là tin tức này lại do đại ca đưa tới.
- Người Đại điện hạ chỉ nói Khương Phàm đang ở Thiên Sư tông, La Phù sơn mạch, mặt khác là để cho chúng ta tự mình điều tra. Điện hạ yên tâm, ta đã sắp xếp người đi đến La Phù. Nhất định sẽ mang đến cho ngài tin tức chính xác.
Thị vệ rất trịnh trọng bảo đảm.
Sắc mặt Tam hoàng tử âm trầm ngồi xuống.
La Phù!
Thiên Sư tông!
Dạ An Nhiên?
Tiểu nương bì ẩn giấu ở Thương Châu ba năm, hắn đều không có động tới nàng. Thời điểm then chốt nàng lại dám nhúng tay vào chuyện của hắn!
- Đại điện hạ ở Tây Cương chờ đợi bao lâu rồi?
Tam hoàng tử rất nhanh đã khôi phục tỉnh táo.
Hắn hiểu rất rõ vị đại ca này của mình. Đưa tin tức tới không chỉ vì muốn nhục nhã hắn, rất có thể là còn có khác tính toán.
- Đến đã nửa năm. Trong nửa năm này, hình như hắn cả một lần cũng đều không rời khỏi Hoàng Gia võ viện. Nhưng thế thân của hắn một mực hoạt động ở xung quanh hoàng thành, liên tiếp lộ diện. Người của hắn ở bên ngoài cho thấy, Đại điện hạ đối với hoàng vị đã nắm chắc thắng lợi trong tay, lúc này dứt khoát ở trong hoàng thành an ổn chờ tin tức. Nhưng ta cho rằng, Đại điện hạ rất có thể đã bố cục trong Tây Cương, dùng La Phù làm lễ vật tặng cho hoàng thất.
Thị vệ cẩn thận nói suy đoán của mình, Đại hoàng tử có thế thân, chuyện này giấu giếm rất sâu, nhưng tránh không khỏi điều tra của bọn hắn.
- Hắn dám động đến La Phù? Tất cả tông môn võ viện ở Tây Cương cộng lại đều không bằng Thập Bát Tông La Phù. Huống chi tông môn lớn nhỏ ở La Phù phải tới mấy ngàn cái, mười tám tông lại có thù địch đối với Lang Gia quốc chúng ta. Hắn lấy cái gì bố cục? Một khi làm La Phù sơn mạch tức giận, nơi đó phản kích cũng không kém gì Đại Hoang. Những năm này bị giáo huấn còn ít sao??
Tam hoàng tử mặc dù nói như vậy, thế nhưng đại ca nếu chờ đợi nửa năm ở nơi đó, rất có thể nghĩ đến một phương pháp xảo diệu nào đó, đồng thời cũng có hiệu quả.
- Điện hạ, vậy chúng ta...
Thị vệ cẩn thận hỏi.
- Thông báo đến thành Bạch Hổ, lập tức bắt Yến Tranh, Côn Bác, còn có Hùng Chiêm Nguyên cho ta. Đều bắt cả nhà bọn hắn, ai dám phản kháng, giết chết ngay tại chỗ. Còn có, cần phải để bọn người Bạch Ngao Thương tự mình áp giải. Cũng đừng quên mấy tên Khương Hồng Dương, Khương Nhân kia.
Tam hoàng tử trầm giọng hạ lệnh.
Nếu muốn câu cá lớn liền phải đưa mồi nặng.
Yến Tranh, Côn Bác, Hùng Chiêm Nguyên nhất định phải đến. Bạch Ngao Thương, Triệu Nguyên Bá, Lý Thanh Dương, còn có Khương Hồng Dương một tên cũng không thể thiếu.
Hắn phải dùng hai mồi câu này dẫn người Khương gia lên.
Một mồi câu là không thể không cứu. Một mồi câu là sinh tử thù địch. Người của Khương gia đến cũng được, không đến cũng phải đến.
- Kim Dương cung thì sao? Nơi đó một mực không đồng ý thả Yến Khinh Vũ.
Thị vệ lại hỏi.
- Ta tự mình đi đòi người. Bọn hắn cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho.
Tam hoàng tử lần này ăn chắc Khương gia, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản hắn.
Bắc Cương có ba Cung, hai đại cung còn lại đều phải mời đến hiệp trợ, nhưng không thể để cho Kim Dương cung xen vào. Hắn muốn đem nguy hiểm cùng chuyện ngoài ý muốn xuống đến thấp nhất.
Lần này, tuyệt đối không thể thất bại nữa, nếu không đời này cũng chỉ có thể làm kẻ an nhàn.
- Điện hạ, lúc ấy Khương Phàm đi cùng Khương Vương phủ. Khương Phàm lại bị Dạ An Nhiên mang đi, nhưng người của Khương gia chưa hẳn ở La Phù sơn mạch.
Thị vệ cẩn thận từng li từng tí nói ra đề nghị.
Tam hoàng tử khẳng định nói:
- Mặc kệ Khương Hồng Võ ở đâu, hắn khẳng định không yên lòng Bạch Hổ quan, chỉ cần tin tức tràn ra, hắn ở chân trời góc biển đều sẽ tới.
- Đã hiểu!
Sau khi thị vệ cung kính hành lễ liền quay người muốn rời khỏi.
- Chờ một chút! Không nên áp tải bọn người Yến Tranh đến hoàng thành, ném tới Khôi Binh thành cho ta.
Tam hoàng tử cần một nơi có thể buông tay làm lớn, không bị người khác quấy nhiễu, không cho phép có chuyện ngoài ý muốn.
Khôi Binh thành ở vào khu vực giao tiếp giữa địa vực kinh kỳ và địa vực Bắc Cương, vừa vặn phù hợp.
Khương Phàm lần nữa từ chối nhã nhặn lời mời của Dạ Thiên Lan, vừa trở lại trong tông liền chạy đi ra.
- Ngươi muốn đi đâu?
Một đạo thân ảnh xinh đẹp nhanh như cầu vồng từ trong rừng đi tới.
- Ngươi là ai?
Khương Phàm lập tức cảnh giác, lặng lẽ kích thích văn ấn hỏa dực phía sau lưng, tùy thời chuẩn bị rời khỏi.
- Không nhận ra được?
Thiếu nữ cười nói, đưa tay ngưng tụ ra một đoàn quang hoa, nhảy lên ở giữa đầu ngón tay, ngưng tụ thành một phù chú Phong Tự.
Chương 173 Cổ thành dưới mặt đất, đan hải tinh thần
- Lại đoán xem?
- Dạ An Nhiên?
Khương Phàm thốt ra.
Thiếu nữ nhấc lên một cái màng mỏng óng ánh từ gương mặt kiều nộn, lại nhẹ nhàng thả xuống.
Đây là Ngọc Ngưng Giao, có thể hơi thay đổi dung mạo.
- Ta không tin!
Khương Phàm cảnh giác.
- Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở đại hội giám bảo thành Bạch Hổ. Lúc ở trong sơn động Đại Hoang, ngươi tỉnh dậy thì trên thân quấn lấy sợi đằng. Còn muốn nói kỹ lưỡng hơn sao? Ngươi đến La Phù là bởi vì Khương gia sẽ đến.
Dạ An Nhiên yên nhiên cười khẽ, cho dù thay đổi bộ dáng, lại che không được một màn xinh đẹp động lòng người kia. Khương Phàm buông xuống cảnh giác, đến gần đánh giá mặt của nàng.
- Không nhìn kỹ, thật đúng là nhìn không ra.
- Đến đây, ta chuẩn bị cho ngươi một chút.
Dạ An Nhiên xuất ra một đoàn Ngọc Ngưng Giao, bôi lên mặt Khương Phàm.
- Cổ thành dưới mặt đất so với chợ đen thì còn loạn lơn, ngươi tùy tiện thế này đi đến đó rất dễ dàng bị tiếp cận. Đeo cái này vào, so với mang mặt nạ tốt hơn nhiều.
Khương Phàm nhíu mày:
- Cô không phải cũng muốn đi đấy chứ?
- Thiên Sư tông đã bảo trụ được địa vị trong mười tám tông, tạm thời không ai sẽ đến gây phiền toái, ta cũng nên tu luyện.
Dạ An Nhiên cẩn thận chuẩn bị tốt cho Khương Phàm, nhẹ gật đầu hài lòng, cũng không tệ lắm.
- Ta... Không chuẩn bị đi cổ thành dưới mặt đất.
Khương Phàm do dự không biết làm sao cự tuyệt.
Hắn không quen ở cùng một chỗ với người khác, hắn đi cổ thành dưới mặt đất là bởi vì Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
- Ta muốn đi! Ngươi có đi hay không, tùy ngươi.
Hôm nay Dạ An Nhiên đi theo Khương Phàm, nàng không chờ mong hai người có thể trở nên thân cận hơn, nhưng ít ra cũng sẽ không còn xa lạ như hiện tại. Nếu không Khương Phàm ngày nào đó sẽ đi thật.
Thậm chí trong tương lai, thời gian nào đó, thời điểm nhắc đến Thiên Sư tông, trong đầu của hắn có lẽ sẽ chỉ có một ý niệm —— nơi đó à, ta từng ở qua.
Khương Phàm không có cách khác, chỉ có thể cùng nàng đi.
Tiểu xà không có nửa điểm không thích ứng, rất nhanh đã quen thuộc Dạ An Nhiên, vòng quanh nàng bay tới bay lui, còn thỉnh thoảng quấn đến trên tay, thân mật cúi cúi cái đầu nhỏ.
Khương Phàm nhìn thấy mà lắc đầu, tiểu gia hỏa này cũng không có hôn hắn như thế.
- Ngươi tìm được con tiểu xà này từ chỗ nào?
Dạ An Nhiên sinh ra ở La Phù, lớn lên ở La Phù, đối với chủng loại Yêu thú cũng coi như hiểu rõ, thế nhưng nàng chưa từng thấy dạng Yêu Xà này. Không chỉ vô cùng có linh tính, còn có thể bay, thân thể mềm dẻo, lân phiến cứng rắn, nhất là cái đuôi, dài nhọn như đao, hiện ra hồng quang yêu dị.
Toàn thân tiểu gia hỏa này giống như đều là vũ khí!
Bây giờ nhìn đã rất dọa người, không tưởng tượng được khi trưởng thành thì bộ dáng sẽ đáng sợ đến thế bào.
- Mang ra từ Đại Hoang. Vừa ấp ra không được mấy tháng. Cụ thể là cái gì, ta cũng không rõ ràng.
Khương Phàm nhảy lên nhảy xuông giữa khu rừng, cảnh giác mãnh thú và tán tu các nơi.
- Danh tự thì sao?
- Tiểu Thương, Tiểu Binh, Tiểu Đao, gọi cái gì nó cũng đều nghe hiểu.
- Thật tùy ý.
Dạ An Nhiên dở khóc dở cười.
Cổ thành dưới mặt đất, phạm vi sụp đổ đạt hơn ba trăm dặm, mê vụ cuồn cuộn, sâu không thấy đáy, tựa như là hố trời không đáy làm cho người khác e ngại.
Biên giới hố sâu treo lượng lớn bậc thang dây leo, cũng bao quanh thềm đá đơn sơ.
Số lượng lớn tán tu ra ra vào vào, còn có rất nhiều tông môn cưỡi mãnh cầm Linh thú mà tới.
Khương Phàm hiếu kỳ nhìn quanh, giữa không trung mây mù cuồn cuộn, chiếu xuống mảng lớn bạch quang (tia sáng trắng).
Một đầu Yêu thú giống như Thiên Mã huy động cánh chim trắng noãn phá tan nồng vụ, từ trên trời giáng xuống.
- Độc Giác Thú của Thánh Nữ tông? A, đó là...
Dạ An Nhiên ngưng mắt nhìn ra xa:
- Thánh Nữ Tịch Dao?
Độc Giác Thú xoay quanh giữa không trung, tiếng gáy to tê minh, trên lưng là một vị thiếu nữ mỹ lệ, dung nhan xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành. Da thịt như ngọc, áo khoác như tuyết, mái tóc nổi bật dưới Độc Giác Thú trắng noãn, càng thánh khiết cao quý, giống như tiên tử từ trên trời giáng xuống.
Chỉ là trên trán lấp lóe hồng quang, lộ ra yêu dị mà quỷ bí.
- Đại hội La Phù vừa mới kết thúc, làm sao nàng lại tới chỗ này?
Dạ An Nhiên nhẹ giọng tự hỏi.
Lúc này, trong cổ thành dưới mặt đất quanh quẩn phát ra từng trận tê minh, lượng lớn Độc Giác Thú mang theo rất nhiều nữ tử xinh đẹp phá tan bụi mù, xông lên trời, vờn quanh đến xung quanh Tịch Dao giống như đang nói chút gì đó, Tịch Dao vung tay lên, toàn bộ các nàng cưỡi Độc Giác Thú tản ra, trở lại cổ thành dưới mặt đất.
Tịch Dao cũng cưỡi Độc Giác Thú vọt xuống dưới.
- Đuổi theo ta.
Khương Phàm không có tâm tư quản chuyện của Thánh Nữ tông, thả người nhảy xuống hố sâu, bắt lấy bậc thang dây leo cấp tốc chìm xuống.
Dạ An Nhiên dở khóc dở cười, bên cạnh có thềm đá, như thế không phải thô lỗ sao, ta là nữ hài tử mà.
Từ bên ngoài nhìn xuống, phạm vi sụp đổ có ba trăm dặm, phía dưới lại bị đào móc khắp nơi, phạm vi càng lớn càng sâu.
Bụi mù cuồn cuộn, tầm nhìn không đến ba mươi mét.
Nơi này đầy phế tích, lượng lớn hố sâu dâng lên ánh lửa cháy hừng hực. Cảnh tượng rách nát thê lương khắp chốn.
Nói là cổ thành nhưng sớm đã không thấy hình dáng thành trì. Đừng nói là Linh Bảo, coi như tường đá gạch ngói cũng đều bị dọn đi rồi. Nhưng vẫn là có rất nhiều tán tu khắp nơi tìm kiếm, không biết mệt mà đào lấy hố sâu, tìm kiếm bảo bối.
Có người còn cố ý làm chút đồ rách rưới, làm bộ là may mắn phát hiện bảo bối, náo ra chút thanh thế, sau đó mang đi ra ngoài bán.
- Phạm vi nơi này vô cùng lớn, đi đến mười ngày nửa tháng đều chuyển không hết. Ngươi thật dự định ở chỗ này tìm vận may?
Dạ An Nhiên trước đó đã không ôm hi vọng gì đối với nơi này, sau khi nhìn thấy tình huống phía dưới, càng không ôm hy vọng.
Chương 174 Đan Hoàng Cổ Kinh
- Vận khí ta một mực rất tốt, nói không chừng có thể phát hiện bảo bối gì đó.
Khương Phàm nhìn bốn phía xung quanh, ý thức câu đỉnh lô thông trong khí hải, thử nghiệm xem có cảm ứng thứ gì hay không.
Thế nhưng hắn thất vọng.
Đỉnh lô mặc dù xuyên thấu qua thân thể của hắn phóng thích ra khí tức vô hình, nhưng hắn cũng không đạt được nửa điểm đáp lại.
Từ từ sẽ đến thôi!
Có thể tìm tới liền kiếm lời, tìm không thấy cũng không quan trọng.
Khương Phàm tiếp tục kích thích đỉnh lô, kiên nhẫn đi trong phế tích dưới đất. Không ngừng có người từ bên cạnh đi qua bọn họ, nhưng không có ai nhìn nhiều hai người bọn họ, tất cả đều bận rộn tìm kiếm bảo bối.
- A?
Sau khi Khương Phàm đi mấy chục dặm, từ nơi sâu xa rốt cuộc cũng có một chút cảm giác.
Có thể lại không phân rõ là huyễn tưởng, hay là thật có đáp lại.
Dạ An Nhiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Khương Phàm, không đành lòng quấy rầy, chỉ có thể yên lặng bồi tiếp.
Một Độc Giác Thú từ đỉnh đầu bọn họ bay qua, cánh chim trắng noãn nhấc lên trận trận gió mạnh, tỏa xuống bạch quang giống như màn mưa. Một vị đệ tử Thánh Nữ tông nở nang xinh đẹp cưỡi trên người nó, đang cẩn thận tìm kiếm cái gì đó.
- Người của Thánh Nữ tông đang tìm cái gì?
Dạ An Nhiên kỳ quái nhìn Độc Giác Thú rời khỏi, lại nhanh bước đi theo Khương Phàm. Muốn tìm chút chủ đề tùy tiện tâm sự, nhưng lại không biết nói cái gì.
- Phía trước!
Khương Phàm lại đi thật lâu, rốt cuộc cũng xác định cảm giác vi diệu kia không phải là do mình huyễn tưởng.
- Cái gì phía trước?
Dạ An Nhiên kỳ quái hỏi.
Khương Phàm bước nhanh tới, nhưng cảm giác quá yếu ớt, đi hơn ba giờ, đều không mạnh lên quá rõ ràng.
Thẳng đến hai trăm dặm, đỉnh lô trong khí hải bắt đầu đung đưa kịch liệt, như muốn tự mình lao ra.
Toàn thân Khương Phàm đều nổi lên một cỗ sóng nhiệt.
- Ngươi làm sao thế?
- Đuổi theo, ngay tại...
Khương Phàm đang muốn vọt mạnh đến phía trước, đột nhiên giống như đụng phải cái gì, không đợi kịp phản ứng, cảnh tượng trước mặt bỗng nhiên biến đổi. Từ mơ hồ đến rõ ràng, từ hỗn loạn đến tĩnh mịch.
Nơi này không còn là cổ thành dưới mặt đất, mà là một mảnh Tinh Hải vô cùng mênh mông.
Hàng vạn tinh thần lấp lóe, ngàn vạn ánh sáng xen lẫn, vừa đẹp đẽ vừa thần bí, mênh mông mà rung động. Khó có thể tưởng tượng được cảnh sắc thần kỳ này.
Khương Phàm trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người, không biết dùng cái gì để diễn tả một màn kỳ diệu mỹ lệ trước mặt, trong đầu chỉ có một chữ 'Oa' đang nhảy tới nhảy lui.
- Dạ An Nhiên, cô cũng thấy sao? Không phải một mình ta gặp ảo giác...
Khương Phàm đang muốn hỏi Dạ An Nhiên sau lưng, lại đột nhiên phát hiện trước người sau người tất cả đều là biển lớn ‘Tinh thần’ vô biên vô tận.
Dạ An Nhiên không ở đó, tiểu xà cũng không ở đó.
Hắn giống như một cước bước vào một thế giới khác.
Khương Phàm lung lay đầu, ý thức kích thích linh văn tỉnh lại, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn còn ở đó. Chân thật như vậy, lại chân thực đến để cho người ta không thể tin được.
- Đây là...
Khương Phàm đưa tay đụng vào một ‘Tinh thần’ trôi nổi phía trước. ‘Tinh thần’ ấy nhẹ nhàng chập trùng, mặc dù là ánh sáng xen lẫn, nhưng không có tản ra.
- Đan dược?
Khương Phàm bỗng nhiên ngộ ra, cái này không phải là ‘tinh thần’ gì cả, rõ ràng chính là lít nha lít nhít đan dược.
Hàng vạn đan dược rải đầy thiên địa, xán lạn như sao, nhiều như Tinh Hải.
Đây là một hình ảnh rung động như thế nào?
Khương Phàm hít một hơi khí lạnh, lập tức mời Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra.
Liệt diễm dâng lên, oanh minh kịch liệt, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh bay lên không. Cấp tốc phóng đại trong tầm mắt Khương Phàm giống như mặt trời, nguy nga bao la hùng vĩ, trấn áp Tinh Hải, nhấc lên mênh mông quang mang như sóng lớn.
Từng vòng từng vòng như ngân hà đại bạo động.
Khương Phàm đều bị chấn động đến khí huyết sôi trào, không phân rõ hiện thực hay là hư ảo.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh kịch liệt xoay tròn, hào quang màu vàng sôi trào, chiếu rọi Tinh Hải vô biên khắp nơi, đánh thẳng vào tất cả những ‘tinh thần’ kia.
Một viên đan dược chuyển động, từ phương xa gào thét mà đến, như lưu tinh xẹt qua tinh không, xông về đỉnh lô. Ngay sau đó viên thứ hai, viên thứ ba... Viên thứ mười... Càng ngày càng nhiều đan dược gào thét mà tới.
Tinh Hải bạo động mãnh liệt!
Khí thế kinh thiên động địa!
Tinh không vô biên đều bị đan dược xẹt qua chiếu sáng.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lắc lư, ánh sáng thông thiên đều dung nạp tất cả đan dược, giống như Tinh Hải mênh mông đều đã áp súc đến trong đỉnh lô.
Khương Phàm rung động nhìn một màn này, cũng ở trong ý thức nhận lấy vô số tin tức phức tạp dày đặc. Giống như mỗi một viên thuốc, đại biểu cho một loại thuật luyện đan. Mười khỏa đại biểu mười loại. Một trăm khỏa đại biểu một trăm loại...
Lít nha lít nhít đan dược đi vào trong đỉnh lô, thuật luyện đan thì lít nha lít nhít xông vào ý thức.
Toàn bộ đầu Khương Phàm đều muốn nổ, muốn rướm máu, thống khổ không chịu nổi. Nhưng hắn gắt gao cắn chặt răng, ngoan cường chống cự lại.
Cái gì gọi là cơ duyên!?
Phụ mẫu nó, cái này mới gọi là đại cơ duyên đây!
Khương Phàm mặc dù còn chưa bắt đầu nghiên cứu luyện đan, nhưng biết rõ giá trị của thuật luyện đan đối với tất cả Luyện Đan sư. Tựa như võ pháp đối với võ giả!
Một võ pháp, nhất là võ pháp cường đại, đó chính là mệnh.
Thuật luyện đan cũng giống như vậy.
Khương Phàm còn chưa bắt đầu nghiên cứu liền đạt được thuật luyện đan kinh người như thế, sao có thể không phấn chấn.
Hàng vạn tinh thần đều hội tụ.
Mênh mông Tinh Hải bỗng nhiên an tĩnh.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh sôi trào ánh sáng ngập trời cũng đều dần dần bình tĩnh.
Khương Phàm ngồi bệch dưới đất, kịch liệt thở hổn hển. Ý thức hỗn loạn lại nhói nhói, tất cả thuật luyện đan đều biến mất không còn hình ảnh, chỉ có bốn chữ lớn chiếu thấu ý thức hải dương —— Đan Hoàng Cổ Kinh!
Chương 175 Hỗn chiến Đan Hoàng điện
Tinh Hải dần dần mông lung cho đến khi hoàn toàn biến mất. Khương Phàm lúc này mới phát hiện mình đang đứng ở trong một tòa đại điện rộng rãi thê lương.
Đại điện cao tới trăm mét, nguy nga khổng lồ. Bên trong có rất nhiều cột đá xếp hàng đứng đấy, mỗi cây cột đều cao chừng năm mét, phía trên khắc đầy đường vân thần bí. Nơi này không biết đã bị mai táng bao nhiêu năm, bị tầng đất đọng lại thay đổi hình dạng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được quy mô đã từng ở đây.
Sâu trong cung điện có một pho tượng hình nam tử ngồi đó, toàn thân nở rộ bạch quang nhàn nhạt, thấy không rõ cụ thể bộ dáng, lại có một cảm giác uy nghiêm đập vào mặt.
Đan Hoàng Cổ Kinh!
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh!
Chẳng lẽ vị này chính là người đã từng chủ nhân của bọn chúng?
- Tiền bối, ta là...
Khương Phàm chỉnh lý y phục, trịnh trọng nghiêm túc hạ thấp mình hành lễ, pho tượng đột nhiên truyền đến âm thanh băng liệt trầm muộn. Ánh sáng bắt đầu tiêu tán, mặt ngoài pho tượng sụp ra vết nứt thô to.
Bành!
Một khối ngọc thạch rớt xuống nhưng không có vỡ vụn mà trực tiếp hóa thành bụi. Ngay sau đó, quang hoa càng lúc càng mờ nhạt, vết nứt càng ngày càng nhiều. Số lượng lớn ngọc thạch liên miên tróc ra!
Cả tòa cung điện cũng bắt đầu lắc lư!
Khương Phàm lập tức thu đỉnh lô, cấp tốc lui về phía sau. Cùng với một đạo quang hoa cuối cùng biến mất, pho tượng nguy nga ầm vang sụp đổ, bụi mờ dày đặt lấp đầy cung điện.
Bên trong bụi mù, một đạo bạch quang lặng yên không tiếng động rơi xuống trên thân Khương Phàm, không có tiến vào khí hải mà lưu lại một ấn ký nhàn nhạt phía sau gáy của hắn.
Khương Phàm không có cảm giác chút nào, cảnh giác nhìn bốn phía.
Cung điện bắt đầu sụp đổ toàn diện, vết nứt dữ tợn xé rách tầng đất phía ngoài, lan tràn ra bốn phương tám hướng . Tiếng vang đinh tai nhức óc từ cung điện truyền khắp tầng đất, xông về cổ thành dưới mặt đất.
Toà cung điện này cách cổ thành hiện dưới mặt đất chỉ có hai ba trăm mét. Nếu như các tông năm đó tiếp tục đào xuống, nói không chừng có thể đụng phải nơi này.
- Đó là động tĩnh gì?
Đám người đang tìm bảo vật bên trong tòa thành cổ liên miên bị kinh động.
- Chẳng lẽ lại có trọng bảo xuất thế?
Lượng lớn cường giả kìm nén không được mui mừng, co cẳng phóng tới.
Ầm ầm!
Oanh minh kịch liệt quanh quẩn cổ thành!
Vết nứt lan tràn trào ra khí lãng kinh người, mặt đất sụp đổ diện tích lớn, phạm vi tới hơn ngàn mét.
Rất nhiều người trở tay không kịp, sợ hãi kêu to mà rớt xuống.
Khương Phàm kinh ngạc ngắm nhìn bốn phía, theo địa tầng băng liệt mà xuất hiện số lượng lớn cung điện cỡ nhỏ, xâu chuỗi cùng tòa đại điện này vào nhau. Đơn giản chính là một dãy cung điện.
Trong những cung điện cỡ nhỏ này còn để rất nhiều binh khí, pháp điển cổ lão.
- Nhiều như vậy?? Không khách khí.
Khương Phàm tránh né hòn đá đang rơi, xông về một tòa tiểu điện phía trước. Bên trong sắp hàng mười mấy món vũ khí, có lưỡi búa nặng nề, có chiến kích sắc bén, còn có một cung tiễn nhìn rất không tệ.
Toà cung điện này rất có thể là của chủ nhân mộ địa cũng là chủ nhân của Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Vật sưu tập năm đó cũng chôn cùng hắn.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Thiên Hoàng Cổ Kinh.
Đan hải tinh thần.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được thân phận chủ nhân năm đó không tầm thường. Những kho tàng này khẳng định không đơn giản.
- Thuộc về ta.
Khương Phàm một phát bắt được vui cung tiễn, bỗng nhiên nhấc lên.
Mặc dù đã loang lổ vết rỉ nhưng trở về dùng kim hỏa nung khô, hẳn có thể khôi phục bộ dáng ban đầu.
Tựa như tàn đao. Nhưng... Răng rắc...
Khương Phàm nhấc một cái lên đến, cung tiễn lại trực tiếp đổ nát, trên đất rơi đầy mảnh gỉ vỡ.
- A?
Khương Phàm khẽ giật mình, lại chụp vào lưỡi búa bên cạnh, kết quả vừa mới đụng, cũng thành mảnh vỡ.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ do thời gian quá lâu?
Khương Phàm phát ra liệt diễm cuốn về phía những vũ khí khác, vũ khí cấp tốc hòa tan, biến mất sạch sẽ.
- Oa a a!
- Bảo điện!! Phụ mẫu nó, rốt cuộc ta cũng tìm được bảo bối!!
- Ông trời mở mắt trời.
Lượng lớn cường giả theo cự thạch rơi xuống, nhìn thấy bảo bối trưng bày các nơi trong thạch điện, đều reo hò xao động.
- Ta, ta!
- Phụ mẫu nó, ai cùng ta đoạt, lão tử liều mạng với hắn.
Bọn hắn không để ý đá vụn rơi xuống đầy trời, giống như nổi điên xông về cung điện
xung quanh
Dạ An Nhiên cũng từ nơi đó rơi xuống, vừa mới ổn định thân thể, cũng bị một màn xung quanh làm kinh hãi.
Khương Phàm lập tức vọt tới trong cung điện nhỏ bên cạnh, nơi đó bày biện rất nhiều sách cổ.
- Cút ngay!!
Một nữ tử xinh đẹp như thiểm điện xông vào tiểu điện, phất tay đánh ra một cỗ gió mạnh màu đỏ, giống với mùi vị máu tanh nồng đậm, cuốn về phía Khương Phàm.
Khương Phàm ngừng lại, hướng về bên cạnh tránh đi.
Cỗ khí tức này mạnh hơn hắn nhiều lắm.
Nữ tử lập tức muốn cuốn đi sách cổ trong thạch điện, thế nhưng sau khi cuồng phong cuốn qua, toàn bộ sách cổ đề biến thành bụi, cái gì cũng đều không lưu lại.
- Chuyện gì xảy ra? Đồ đâu!
Nữ tử khí thét lên.
Địa tầng tiếp tục sụp đổ, lượng lớn thạch điện liên tiếp xuất hiện, chí ít có mười toà. Dẫn đến số lượng lớn tán tu vọt mạnh về những nơi đó, rất nhiều người trên nửa đường liền chém giết lẫn nhau.
Khương Phàm chau mày, chẳng lẽ không có một cái hoàn hảo?
Pho tượng?
Khương Phàm đột nhiên quay đầu, xông về pho tượng bên kia.
Những binh khí sách cổ kia có lẽ đã từng là bảo bối, nhưng bất đắc dĩ thời gian mai táng quá lâu, nói không chừng đến có mấy ngàn thậm chí trên vạn năm. Nhưng nếu như có thể tồn tại hoàn chỉnh, khẳng định là tuyệt thế trọng bảo. Bảo bối như vậy, cũng chỉ khả năng ở gần pho tượng.
- Khương Phàm?
Dạ An Nhiên cũng đang muốn phóng tới thạch điện xung quanh, lại chú ý tới thân ảnh mạnh mẽ kia, lập tức ngưng tụ Phong Linh chú, vòng quanh người nàng đuổi về phía Khương Phàm.