-
Chương 136-140
Chương 136 Ta Muốn Một Viên Tạo Hóa Đan
Mộ Dung Thượng run rẩy toàn thân, huyết khí mất khống chế, kêu thảm bay ra ngoài, lân phiến toàn thân đều bị nổ huyết nhục mơ hồ.
Biểu lộ ở trêи mặt các đệ tử Thiên Cương tông lập tức cứng ngắc.
Lân phiến phòng ngự của Mộ Dung Thượng có thể so với áo giáp, sao có thể bị thương thành dạng này?
Khương Phàm há có thể buông tha cơ hội, nhanh chóng phát động Cự Tượng Quyền.
Kim quang sáng chói, hỏa diễm bốc lên, uy thế vô tận cuồn cuộn toàn trường.
Một đầu voi lớn màu vàng dài năm mét ngạo nghễ thành hình, to lớn mà cuồng dã, rung động lòng người. So với mãnh hổ trước đó thì uy thế càng mạnh hơn, phảng phất xuyên thấu lòng người. Nhất là linh văn trêи trán Khương Phàm, quang mang tán phát ra hỏa diễm chân thực đốt xuyên ba tầng thắt lưng gấm, rõ rõ ràng ràng hiện ra ở trước mặt mọi người.
- Đây là võ pháp gì?
- Con bà nó, đây là lục phẩm linh văn sao?
Toàn trường oanh động, rung động nhìn đầu cự tượng đi ra kia, đại lượng trưởng lão càng là nhìn chằm chằm Hỏa Liên linh văn nở rộ trêи trán Khương Phàm.
- Mộ Dung Thượng, tránh ra.
Mộ Dung Xung lớn tiếng la to, giờ khắc này, hắn rốt cuộc cũng biết tự tin của Dạ Thiên Lan cùng Dạ An Nhiên từ đâu mà tới.
- Cái đó là...
Ánh mắt bọn người Nhậm Thủy Hàn, Bùi Tử Phong lắc lư.
Mộ Dung Thượng thống khổ lại phẫn nộ, lập tức sôi trào, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, biên độ quá lớn, dẫn động thương thế toàn thân, đau đến kém chút ngạt thở.
Cứ hơi trì hoãn như vậy, Kim Tượng nhấc lên khí lãng liệt diễm kinh người đập vào mặt hắn.
- Muốn giết ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Mộ Dung Thượng cuồng hống, vết thương rách rưới vậy mà không thể tưởng tượng nổi cấp tốc khép lại, bị tầng tầng lân phiến một lần nữa bao phủ, toàn bộ cánh tay phải hắn đều tại thời khắc này mà kịch liệt nhúc nhích, bò đầy vết tích thú văn quỷ dị.
Tiếng vang ầm ầm, cương khí bay lên không trung hóa thành một đầu cự mãng tráng kiện, cũng quay quanh thành một tấm chắn cương khí.
Đối kháng Kim Tượng!
Ầm ầm!!
Cự tượng va chạm, thế như núi lở, tấm chắn cương khí theo đó mà nổ nát vụn, cự tượng tùy theo nổ tung, liên tiếp bạo kϊƈɦ hai tầng, Mộ Dung Thượng triệt để vỡ nát cương khí, bị đánh bay ra hơn ba mươi mét, bay qua đài cao, đụng vào một cây đại thụ.
Đám người vây quanh đại thụ triệt để im lặng.
Cánh tay phải Mộ Dung Thượng vỡ vụn, lộ ra xương trắng, toàn thân hắn dính đầy ngọn lửa màu vàng óng, giống như nham tương vung cũng không đi được.
Toàn trường kinh hô, tất cả mọi người không còn bình tĩnh.
- Mộ Dung Thượng, tránh đi, tránh đi cho ta.
Mộ Dung Xung lo lắng hô to to, trước tiên muốn xông lên. Mộ Dung Thượng bị va chạm cùng bạo tạc nên đầu váng mắt hoa, vừa mới bò dậy thì một bóng người từ đối diện đã lao tới.
Phốc phốc!!
Hỏa thương bạo kϊƈɦ, xuyên thủng lồng ngực Mộ Dung Thượng.
Không có lân phiến bảo hộ, không chịu nổi một kϊƈɦ.
Mộ Dung Thượng trừng trừng hai mắt, khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm trước mặt, há mồm muốn nói cái gì đó nhưng chỉ có thể phun ra máu tươi.
- Không!!
Mộ Dung Xung dữ tợn gầm thét, lại bị các đệ tử gắt gao ngăn lại.
- Thánh linh văn?
- Khương Phàm là Thánh linh văn!
Trong dãy núi vang lên từng trận kinh hô, tất cả mọi người khó có thể tin được mà nhìn thân ảnh gầy gò kia.
Khó trách Dạ Thiên Lan lại nhận Khương Phàm làm đại đệ tử, khó trách Thiên Sư tông tự tin như vậy.
Dạ An Nhiên vậy mà từ bên ngoài mang về một Thánh linh văn?
Là hỏa diễm Thánh linh văn!
Ánh mắt tất cả trưởng lão bên trong Ngọc Đỉnh tông đều dần lộ ra tinh quang sau một lúc thất thần.
Hỏa Diễm thánh văn?
Thiên Sư tông vậy mà tìm được một Hỏa Diễm thánh văn!
Không làm Luyện Đan sư thì quả thật quá lãng phí!
- Dạ Thiên Lan, ngươi dám hại ta!
Kim Bất Hoán chỉ vào Dạ Thiên Lan gầm thét, ngươi làm cái gì lại đưa Thánh linh văn tới gài chúng ta?
Tên này chỉ sợ cũng là tu luyện Thánh cấp võ pháp.
- Mũi chó chính mình mất linh, còn oán người khác?
Dạ Thiên Lan không khách khí đáp lễ.
- Ngươi... Ngươi...
Kim Bất Hoán tức giận đến toàn thân đều đang run rẩy, cũng hận không thể một bàn tay quất chết lão già Bùi Vân Hải.
Sắc mặt Bùi Vân Hải cực kỳ khó coi, hắn cũng tuyệt đối không nghĩ tới Khương Phàm lại là Thánh phẩm linh văn.
Loại linh văn này phóng nhãn La Phù sơn mạch bao nhiêu?
- Hắn là Thánh linh văn?
Cổ La ngây người, nhưng thật giống như hết thảy đều thông.
Trách không được Khương Phàm cường đại như vậy, lại tự tin như thế. Trách không được tông chủ tự mình thu làm đệ tử. Trách không được Dạ An Nhiên sẽ tận hết sức lực bảo hộ Khương Phàm.
Dạ An Nhiên nhìn đạo thân ảnh oai hùng trêи đài cao, dung nhan đẹp đẽ mỹ lệ hiện ra mấy phần ý cười ngọt ngào.
Đây chính là thời khắc nàng mong đợi, đây chính là kết quả mà nàng muốn.
Dạ Thiên Lan cao giọng nhắc nhở:
- Xin mời Ngọc Đỉnh tông tuyên bố kết quả!
Trêи khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của trưởng lão Ngọc Đỉnh tông hiện ra ý cười nhàn nhạt, một lần nữa đánh giá Khương Phàm, càng xem càng hài lòng:
- Cạnh tranh đan dược chuyên môn, người thắng trận, Khương Phàm!
Các trưởng lão khác của Ngọc Đỉnh tông nhìn về phía Khương Phàm, ánh mắt đều trở nên nóng như lửa.
- Ngọc Đỉnh tông động tâm!
Rất nhiều trưởng lão tông môn đều chú ý tới nét mặt của bọn hắn, Thánh phẩm linh văn vốn là phượng mao lân giác, huống chi lại là hỏa diễm. Đây quả thực là thiên phú kỳ tài dành cho luyện đan.
- Nếu như Khương Phàm đến Ngọc Đỉnh tông, lại thành Luyện Đan sư, địa vị tương lai...
Rất nhiều người nhìn về phía Khương Phàm, ánh mắt cũng bắt đầu thay đổi.
Cái gì gọi là một tiếng hót làm kinh lòng người?
Chính là đây.
- Khương Phàm! Là ngươi?
Ngay tại thời khắc kϊƈɦ động này lại truyền đến một tiếng quát tháo tức giận.
Khương Phàm theo tiếng trông qua, bốn vị nam nữ tử hai mắt đỏ lên nhìn hắn chằm chằm.
- Xảy ra chuyện gì?
Đám người không hiểu thấu.
- Là ngươi giết Bành Tổ!
Một vị nữ đệ tử chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.
Trong dãy núi lập tức vang lên liên miên tiếng kinh hô, sắc mặt vô số người đại biến.
- Bành Tổ chết rồi?
- Khương Phàm giết Bành Tổ?
- Cái này quả lớn chuyện!
Chương 137 Phấn Chấn Tinh Thần
Khương Phàm nhíu mày nhìn bọn hắn:
- Ta không biết ai là Bành Tổ.
- Chính là ngươi! Người ở bên ngoài Yêu Thụ Lâm! Là ngươi giết Bành Tổ sư huynh của chúng ta!
Khương Phàm quái dị nhìn bọn hắn:
- Chính là các ngươi ở nơi đó không biết xấu hổ phục kϊƈɦ ta.
- Đánh rắm! Là ngươi đánh lén chúng ta!
Khương Phàm cười nhạt một tiếng:
- Không biết xấu hổ.
- Khương Phàm, mặc kệ là ngươi là ai, ngươi gây họa! Ai cũng không gánh nổi ngươi!
- Khẩu khí lớn như vậy, các ngươi là...
Ngữ khí Khương Phàm không nhẹ không nhạt để đám người giữa quần sơn không còn gì để nói, tên gia hỏa này vậy mà dưới tình huống không biết chút nào lại giết Bành Tổ?
Thế Nhưng, Bành Tổ cứ vậy mà như vậy chết sao?
Sắc mặt Dạ Thiên Lan dần dần ngưng trọng, gây họa!
Sắc mặt đông đảo trưởng lão Ngọc Đỉnh tông đang tươi cười cũng tản ra, tiểu gia hỏa này, giết ai không giết, làm sao lại có thể giết chết Bành Tổ.
Khương Phàm không có quản hắn là ai, hỏi trưởng lão Ngọc Đỉnh tông:
- Ta muốn đan dược gì đều được?
Trưởng lão Ngọc Đỉnh tông ra hiệu các trưởng lão khác cảnh giác đám người tức giận kia đừng nên nháo sự ở chỗ này, cười nhạt nói:
- Chỉ cần không phải quá phận, Ngọc Đỉnh tông đều có thể thỏa mãn.
- Ta muốn một viên Tạo Hóa Đan.
- Tạo Hóa Đan?
Trưởng lão thật bất ngờ, đây là đan dược chữa trị kinh mạch.
- Ngọc Đỉnh tông các ngươi có không?
- Thật là có một viên. Ngươi tự mình tới Ngọc Đỉnh tông lấy, hay là chúng ta đưa đến Thiên Sư tông?
- Đưa đến Thiên Sư tông đi, làm phiền. Đúng rồi, đừng quên cam đoan của các ngươi, hai tòa quặng mỏ của Kim Cương tông do các ngươi tiếp quản, sau đó lại giao đến trêи tay chúng ta.
Khương Phàm về tới đội ngũ Thiên Sư tông dưới vô số ánh mắt phức tạp của người khác.
- Ngươi muốn đan dược đó làm gì?
Thanh Văn tò mò hỏi.
Ở phương diện này, Ngọc Đỉnh tông rất hào phóng, chỉ cần không phải quá phận, đều sẽ thỏa mãn. Nói không chừng coi trọng Khương Phàm là Kim Viêm thánh văn, điểm quá phận cũng có thể thỏa mãn.
Đây chính là đại cơ duyên khó được.
- Tạo Hóa Đan.
- Tạo Hóa Đan? Muội muội của ngươi không phải khôi phục kinh mạch rồi sao?
- Ta đắc tội quá nhiều người, nói không chừng ngày nào liền bị phế đi, lưu Tạo Hóa Đan làm dự bị.
Đám người dở khóc dở cười, cơ hội khó được, quá lãng phí.
- Mà tên Bành Tổ kia là ai?
- Đệ đệ tông chủ Thượng Thanh tông.
- Đệ đệ? Tông chủ bọn hắn bao lớn?
- Tông chủ là lão phụ thân già mà không đứng đắn, lúc già mới có con.
Trong lời nói của Dạ Thiên Lan rõ ràng có ý kiến đối với Thượng Thanh tông, hắn vỗ nhẹ bả vai Khương Phàm, trấn an nói:
- Không cần lo lắng, n Oán tràng có quy củ, sinh tử bên trong không mang tới bên ngoài, ta sẽ thương lượng cùng Ngọc Đỉnh tông.
- Liên quan đến giao hảo sao?
- Ta đến xử lý, ngươi không cần lo lắng những thứ này. Đi, về tông môn trước, chúng ta hảo hảo chúc mừng.
Dạ Thiên Lan nắm bả vai Khương Phàm, đi đến Thanh Lân Ưng.
Mặc dù có sự việc ngoài ý muốn của Bành Tổ nhưng Thiên Sư tông hôm nay cũng mở mày mở mặt một lần. Mà lại còn cầm xuống hai tòa tinh quáng, tương đương với việc để tổng số quặng mỏ của Thiên Sư tông đạt đến tám tòa, càng làm cho Kim Cương tông chỉ còn hai tòa.
- Dạ Thiên Lan nhặt được bảo vật.
- Tám tòa quặng mỏ tinh thạch, một vị Thánh linh văn, Dạ An Nhiên là Thiên Thư linh văn cũng tương đương với linh văn đặc thù - Thú linh văn. Cứ như vậy, Thiên Sư tông rất có thể sẽ khởi tử hồi sinh.
- Khương Phàm cùng Dạ An Nhiên nếu như thuận lợi trưởng thành, Thiên Sư tông tương lai đều có thể.
- Chỉ sợ có người sẽ không để cho bọn hắn trưởng thành.
- Thiên Cương tông, Thượng Thanh tông, ha ha, tam đại tôn chủ của La Phù, Thiên Sư tông đã đắc tội hai cái.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, không nghĩ tới n Oán tràng năm nay sẽ thấy một màn đặc sắc thế này, càng không có nghĩ tới Thiên Sư tông xuống dốc vậy mà có thể "Cây khô gặp mùa xuân".
- Khương Phàm? Hình như ta ở đâu đó đã nghe qua cái tên này.
Trưởng lão dẫn đội Thiên Cương tông nhìn qua phương hướng Khương Phàm rời khỏi, như có điều suy nghĩ.
- Là đệ tử nơi nào sao?
Các đệ tử và trưởng lão trong tông đều nhìn Thân trưởng lão, bọn hắn không sợ Khương Phàm có Thánh linh văn, chỉ sợ phía sau Khương Phàm liên lụy đến thế lực càng lớn.
Ý vị này có nghĩa là phía sau Thiên Sư tông sẽ có thế lực khác tương trợ.
Sắc mặt Thân trưởng lão hơi biến:
- Nghĩ tới!
- Hắn là ai?
Mộ Dung Xung cũng nhìn về phía Thân trưởng lão.
- Một tháng trước, Lang Gia quốc ở Bắc Cương phát sinh một trận oanh động. Khương Vương phủ đã từng thống ngự hai triệu thiết quân Bắc Cương bị Tam hoàng tử hoàng thất thiết lập ván cục hãm hại. Khương Vương phủ phát sinh nội loạn, Khương Vương dẫn người giết ra khỏi Bạch Hổ quan. Trong này liền có một nhân vật trọng yếu, Khương Phàm! Ta nửa tháng trước đến Tây Cương Lang Gia quốc làm việc ngẫu nhiên nghe được.
Sắc mặt Thân trưởng lão dần dần ngưng trọng lên.
- Khương Phàm lúc ấy đã biến mất, vậy mà lại xuất hiện ở nơi này, xem ra, là Dạ An Nhiên cứu được hắn!
- Khương Vương phủ? Chẳng lẽ bọn hắn cũng tiến vào La Phù sơn mạch?
Sắc mặt một đám trưởng lão ngưng trọng, mặc dù Khương Vương phủ sớm đã xuống dốc, nhưng có thể giết ra Bạch Hổ quan, nói rõ còn có chút dư lực. Nếu như bọn hắn được Thiên Sư tông che chở, chẳng khác nào Thiên Sư tông đạt được một lực lượng cường đại.
- Mặc kệ Khương Vương phủ ở đâu, Thiên Sư tông thu lưu Khương Phàm, chính là chứa chấp một người gây họa. Các ngươi về tông môn trước, ta tự mình đi Tây Cương một chuyến. Đại hoàng tử Lang Gia quốc hẳn còn ở Hoàng Gia võ viện.
Trêи mặt Thân trưởng lão hiện ra một tia ý cười tàn nhẫn.
Hoàng thất Lang Gia quốc cạnh tranh không nghĩ ân tình, Đại hoàng tử sẽ rất nguyện ý thay hoàng thất tìm về mặt mũi, thuận tiện nhục nhã Tam hoàng tử đấy.
Sau khi Dạ Thiên Lan mang theo Khương Phàm trở lại Thiên Sư tông, trêи dưới tông môn đều lâm vào oanh động.
Khương Phàm còn sống mà đi ra khỏi n Oán tràng!
Ý vị này có nghĩa bọn hắn lại lần nữa có được hai tòa quặng mỏ tinh thạch!
Khương Phàm không phải lục phẩm linh văn, mà là càng cao quý hơn, cường đại hơn, chính là Thánh linh văn!
Bọn hắn kϊƈɦ động đến reo hò.
Chương 138 Tầng Thứ Hai Thanh Đồng Tháp Mở Ra
Trong tông đã quá lâu không nghe thấy tin tức tốt phấn chấn lòng người như thế này.
Có đầy đủ quặng mỏ, bọn hắn có thể đạt được càng nhiều tài nguyên, có thể có điều kiện tu luyện tốt hơn. Có Thánh linh văn, bọn hắn tương đương có một người có thể mong đợi trong tương lai. Bọn hắn dường như đã thấy ngày Thiên Sư tông một lần nữa đứng lên.
Dạ Thiên Lan triệu tập các vị trưởng lão, quyết định phong thưởng toàn tông. Hôm nay bắt đầu, mỗi vị trưởng lão và đệ tử được nhận số lượng tinh thạch gấp bội.
Quyết định này càng đốt lên kϊƈɦ động của toàn tông.
- Viên đan dược kia thật thần kỳ như vậy?
Khương Phàm từ chối nhã nhặn lời mời của Dạ Thiên Lan, ngồi một mình ở trong đình viện, nhìn Kim Tủy Đan trong tay.
Dựa theo ý tứ của vị trưởng lão Ngọc Đỉnh tông kia, chỉ cần là Linh Anh cảnh cửu trọng thiên thì có thể trực tiếp phục dụng, sau đó trong thời gian ngắn ngưng tụ ra linh nguyên, trùng kϊƈɦ Linh Nguyên cảnh.
- Thử một chút xem? Có thể để những người như Nhậm Thủy Hàn đè ép cảnh giới chờ đợi, hẳn là sẽ không kém.
Khương Phàm ném Kim Tủy Đan vào trong miệng, từ từ nuốt xuống, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh luyện hóa.
Viên đan dược nho nhỏ vậy mà lại phóng xuất ra năng lượng kinh người, cấp tốc hòa tan, lao nhanh trùng kϊƈɦ hướng về các nơi trêи toàn thân
Như giang hà vỡ đê, như lửa núi phun trào.
Giờ khắc này, bất luận là kinh mạch, mạch máu, xương cốt, hay là da thịt đều cấp tốc nóng hổi, tiếp đó giống như là muốn bốc cháy. Toàn thân Khương Phàm căng cứng, gắt gao cắn chặt răng. Nhưng năng lượng Kim Tủy Đan quá nóng nảy, như muốn đem hắn sống sờ sờ xé nát, xé thành mấy ngàn phiến, mấy vạn phiến.
Da thịt toàn thân Khương Phàm bởi vì sung huyết mà đỏ bừng, lỗ chân lông mở ra, bốc lên nhiệt khí nóng hổi.
Kinh mạch, mạch máu không ngừng phồng lên, giống như là muốn vỡ vụn.
Tuy nhiên, Khương Phàm mặc dù đang chịu đau khổ kịch liệt, nhưng cỗ năng lượng táo bạo này lại không dã man, ngược lại nương theo từng trận thanh lương mà tẩm bổ.
Như Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên.
Đây chính là công hiệu của Kim Tủy Đan.
Khương Phàm rất nhanh đã thích ứng được với cảm giác đau nhức kịch liệt, cẩn thận quan sát biến hóa của thân thể, nhất là hỏa điểu trong khí hải.
Công hiệu trọng yếu nhất của Kim Tủy Đan vẫn là ở chỗ ngưng tụ linh nguyên, tẩm bổ linh văn. Cho nên dòng năng lượng thần kỳ vô cùng vô tận tràn qua kinh mạch toàn thân, trào vào khí hải mênh ʍôиɠ
Khương Phàm rốt cuộc cũng có thể xác định, hỏa điểu trong khí hải chính là linh nguyên của hắn. Nó tắm rửa lấy hào quang đang được vẩy xuống đầy trời, gáy to hưng phấn trong khí hải mênh ʍôиɠ như chân chính sống lại, mà bộ dáng cũng bắt đầu phát sinh biến hóa rõ ràng.
Hai cánh kéo dài, hỏa vũ tung bay, hình thể thon dài ưu mỹ, hai mắt lấp lóe cường quang.
Hỏa điểu không còn chỉ là hình dáng, không còn im lặng như xưa. Nó tràn ngập ra khí tức kinh người, trong hơi thở có uy thế, càng có lệ khí, như một đầu hung cầm tuyệt thế sinh ra trong vô tận liệt diễm.
Mê vụ ngập trời khí hải, kinh mạch toàn thân phát sáng, linh văn trêи trán cũng bắt đầu biến hóa thần kỳ. Mỗi một đầu văn ấn đều đang ngưng tụ, càng trở nên sáng tỏ, càng thâm thúy hơn.
Từ một mảnh phức tạp trước đó biến thành ngắn gọn rõ ràng.
Văn ấn kéo dài ra sang hai bên, cũng xen lẫn ở giữa.
Cẩn thận quan sát, nó không còn giống như là Hỏa Liên, mà là một hỏa điểu giương cánh trùng thiên. Hai cánh hẹp dài, lông đuôi bay lên. Khi linh văn hoàn toàn thành hình, một khắc này, một cỗ hỏa diễm mãnh liệt từ toàn thân bạo khởi, kịch liệt sôi trào, nung khô lấy huyết nhục, càng đốt cháy hết y phục.
Linh nguyên ngưng tụ, linh văn thuế biến.
Linh Anh cảnh giới toàn diện thăng hoa, bước vào Linh Nguyên cảnh.
Đột phá?
Đây là đại khảm đầu tiên trêи con đường tu luyện Võ Đạo, cứ như vậy mà tuỳ tiện đột phá?
Tốt thay cho một viên Kim Tủy Đan, không hổ là đan dược do chính tay tông chủ Ngọc Đỉnh tông tự mình luyện chế.
Khương Phàm nhắm mắt lại, mở ra hai tay, cẩn thận cảm thụ cảm giác kỳ diệu mà trước nay chưa có.
Gân xương da thịt nóng hổi như lửa, nhưng cũng dũng động năng lượng mênh ʍôиɠ. Toàn thân nhẹ nhàng, tựa như một đầu mãnh cầm tùy thời có thể giương cánh bay lên trời.
Kinh mạch mở rộng, kim quang tô điểm, càng tráng kiện càng cứng cỏi. Ngay cả mạch máu đều được tẩm bổ, huyết khí lao nhanh, sinh mệnh lực thịnh vượng.
Rõ ràng nhất là khí hải, phạm vi phát triển đến hơn hai lần.
- Đây mới thật sự là thăng hoa!
- Hả?
Thời điểm ngay lúc Khương Phàm đang cẩn thận cảm thụ thân thể biến hóa, bỗng nhiên chú ý tới thanh đồng tiểu tháp trước ngực hiện ra thanh mang (*) nhàn nhạt.
[*Thanh: màu lam, mang: ánh sáng]
Cảm giác rõ ràng không giống với lúc trước.
Khương Phàm lập tức luồn ý thức vào, đó là một mảnh mịt mờ, không có gì thay đổi, nhưng ở vị trí cạnh góc lại xuất hiện một cửa đồng lớn rộng rãi.
- Tòa tháp này, có tầng thứ hai?
Khương Phàm ngạc nhiên, ý thức mở cửa lớn ra, tiến vào tầng thứ hai.
Tầng thứ hai vừa hắc ám lại băng lãnh, âm khí âm u. Loại lạnh này như có thể xuyên thấu qua ý thức, ảnh hưởng đến linh hồn.
Từng tòa cửa đá mặt quỷ dữ tợn hiện ra huyết quang như ẩn như hiện trong bóng đêm.
Khương Phàm đưa ý thức đi vào trước một tòa thạch môn, xuyên thấu qua giữa chỗ trống nhìn vào. Bên trong trống rỗng, chỉ có một bộ xương khô treo ở trêи xiềng xích băng lãnh.
Lại là xương người!
Không biết chết đi đã bao nhiêu năm.
Khương Phàm lại đi tới trước một cửa đá khác, cũng là xiềng xích, xương khô.
Nơi này tổng cộng có ba mươi sáu tòa thạch điện, treo ba mươi sáu bộ xương khô.
- Đây là một tòa lao tù?
Ý thức Khương Phàm khẽ động, cửa đá nặng nề rộng mở. Huyết khí mãnh liệt phiêu đãng bên trong lao ra, tiếng kêu đau đớn thảm thiết cùng tiếng gào thét điên cuồng vang vọng tầng thứ hai, giống như âm thanh hò hét bọn hắn trước khi chết để lại, vừa bi thương vừa kinh khủng.
Quỷ dị âm trầm hỗn loạn kéo dài một hồi mới khôi phục bình tĩnh.
- Cảnh giới đột phá, tăng cường uy lực Thánh Hỏa, mở ra tầng thứ hai? Có thể còn có tầng thứ ba... Tầng thứ tư... Tầng thứ năm... hay không? Bên trong lại sẽ là cái gì? Bên trong... Có vật sống không?
Chương 139 Lần Đầu Nghe Thấy Vô Hồi Thánh Địa
Khương Phàm tuyệt đối không nghĩ tới trong thanh đồng tiểu tháp lại còn có bí mật dạng này, trách không được có thể xua tan hắc ám trong Đại Hoang.
- A...
Trong viện đột nhiên vang lên hai tiếng kêu sợ hãi, đem ý thức hắn từ trong thanh đồng tiểu tháp kéo đi ra ngoài thực tại.
- Khương Phàm, ngươi không phải hài tử, không thể chú ý một chút hình tượng sao!
- Cái đồ lưu manh nhà ngươi! Giữa ban ngày ngươi có thể như thế này sao?
Dạ An Nhiên cùng Thanh Văn mặt mũi đỏ thấu, xấu hổ giận dữ đứng ở cửa sân.
Khương Phàm kỳ quái nhìn các nàng, cúi đầu lại xem xét, lập tức lúng túng nhanh chóng đứng lên xông về gian phòng.
Vừa rồi hỏa thế quá mạnh, y phục bị đốt sạch sẽ.
- Ta chỉ lo tu luyện, không có chú ý.
Khương Phàm thay xong y phục, lúng túng đi tới.
Dạ An Nhiên đang muốn nhắc nhở hắn vài câu, ánh mắt lại tập trung vào trêи trán Khương Phàm.
- Linh văn của ngươi làm sao biến thành... Ngươi đột phá?
- Vừa đột phá.
- Ngươi đây là linh văn gì?
- Hỏa văn.
- Làm sao giống như là...
Dạ An Nhiên đang muốn nhìn kỹ, Khương Phàm đã xuất ra thắt lưng gấm bao cái trán lại.
- Có chuyện gì không?
Dạ An Nhiên có chút thất lạc đối với việc Khương Phàm vô tình hay cố ý đề phòng, bất quá rất nhanh đã khôi phục bình thường.
- Ngọc Đỉnh tông đưa đan dược tới. Tam trưởng lão Ngọc Đỉnh tông tự mình đưa tới, chính là vị chủ trì n Oán tràng hôm trước. Tuy nhiên không phải một viên, mà là hai viên.
Dạ An Nhiên đưa Tạo Hóa Đan cho Khương Phàm.
- Đây là ý gì?
Khương Phàm nhịn không được cảm khái, không hổ là đại tông La Phù tôn chủ chuyên về luyện đan, đan dược như Tạo Hóa Đan này nói cầm thì cầm tới, lại còn là hai viên!
- Một viên là ngươi có được, một viên là lấy lòng. Mặc dù Tam trưởng lão không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Bọn hắn muốn bảo hộ Kim Viêm thánh văn. Nếu như ngày nào bị thương nặng, có thể kịp thời chữa trị kinh mạch, đừng hủy linh văn.
- Còn có một ý tứ khác, bọn hắn hi vọng ngươi có thể đến nhà nói lời cảm tạ.
Thanh Văn hếch miệng nhỏ, Ngọc Đỉnh tông quá kiêu ngạo, không nguyện ý trực tiếp mời, mà muốn Khương Phàm chủ động đến nhà.
Dạ An Nhiên lại biết bọn hắn không phải cao ngạo, mà là tôn trọng.
Khương Phàm dù sao cũng là đệ tử tông chủ Thiên Sư tông, trực tiếp mời thì ý đồ quá rõ ràng. Dễ dàng mạo phạm Thiên Sư tông, mạo phạm tông chủ.
- Sau này hãy nói đi.
Khương Phàm cất kỹ hộp gấm, đây đúng là bảo bối tốt, lấy tính cách của mình, nói không chừng ngày nào đó bị hãm hại, thật bị phế. Có một viên Tạo Hóa Đan, chẳng khác nào có hơn nửa cái mạng.
- Ngươi thật giống như không quá nguyện ý?
Dạ An Nhiên đối với phản ứng của Khương Phàm có chút không hiểu, hắn hẳn là minh bạch địa vị của Ngọc Đỉnh tông, cùng ý nghĩa phần này tốt như thế nào. Phụ thân đều hi vọng Khương Phàm có thể đi Ngọc Đỉnh tông một chuyến, vạn nhất được thu làm đệ tử thì sao?
Đối với bản nhân Khương Phàm cùng Thiên Sư tông mà nói đều có lợi rất lớn.
- Không nóng nảy, ta còn có chuyện khác. Đúng rồi, có tin tức Vương gia không?
Sau khi Khương Phàm được Yêu Đồng "Chỉ điểm", cũng có chút hứng thú đối với luyện đan
Tỉ như, Kim Tủy Đan, Tạo Hóa Đan các loại chẳng hạn.
Nếu như mình có thể luyện, không chỉ có mình không cần bị quản chế, Khương gia càng không cần lại vì mấy khỏa đan dược mà bốc lên nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng hắn không phải tới đây bái sư học nghệ, mà chờ đợi người của Khương gia.
- Chúng ta đang cố gắng tìm, cũng phát động đệ tử đến các nơi La Phù sơn mạch tìm kiếm tên của ngươi cùng tin tức Kim Viêm thánh văn, tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ có tin tức.
Dạ An Nhiên tin tưởng dù là người của Khương gia đã cố ý ẩn nấp rồi nhưng cũng sẽ phái người hiểu rõ tình huống bên ngoài. Đến lúc đó vừa nghe đến Khương Phàm còn sống, hẳn là sẽ ngay đầu tiên chạy tới nơi này.
Khương Phàm gật đầu nói tạ ơn, cũng đang mong đợi người nhà có thể một lần nữa gặp nhau. Đến lúc đó Khương gia cùng Thiên Sư tông liên hợp, song phương sẽ có sức tự vệ.
Mà, Vương gia có nói qua, bọn họ ở nơi này còn có một vị cô cô có địa vị rất cao.
- Còn có chuyện gì sao?
Khương Phàm thấy các nàng giống như không hề có ý muốn rời khỏi.
- Thập Bát Tông La Phù cách mỗi năm năm sẽ cử hành hội nghị một lần, một lần nữa ước định thực lực cùng tiềm lực các tông. Xác định ai là Tam Tôn, ai có tư cách đứng hàng mười tám tông. Hội nghị lần tiếp theo là sau một tháng sẽ đến. Phụ thân muốn mang ngươi và ta đều đi qua đó, hiện ra tiềm lực Thiên Sư tông, bảo đảm chúng ta ổn định địa vị trong mười tám tông.
Khương Phàm rất sung sướиɠ tiếp nhận lời mời, thuận tiện hỏi, nói:
- Các ngươi kiên trì danh hiệu này, chỉ là bởi vì địa vị, hay là có nguyên nhân khác?
- Chủ yếu là địa vị. Khai tông lập phái cũng giống với mở hoàng triều, đều hi vọng tông phái chính mình khai sáng có thể quang diệu một phương, vĩnh viễn truyền thừa. Tại La Phù sơn mạch này, đứng vào hàng mười tám tông là vinh dự cao nhất, cũng tượng trưng cho uy hϊế͙p͙ cùng ảnh hưởng. Có được lực ảnh hưởng này thì sẽ không có ai dám đến mạo phạm, có thể bảo trụ nhiều tinh thạch quặng mỏ hơn, cũng có thể hấp dẫn càng nhiều tử đệ thiên phú gia nhập tông môn.
Dạ An Nhiên hơi do dự, lại nói:
- Còn có một nguyên nhân đặc biệt. Chỉ cần đứng hàng mười tám tông, tông chủ có thể chết một cách bình thường.
- Có ý gì?
- Giữa mười tám tông có thể có mâu thuẫn, có thể có xung đột, nhưng không thể bộc phát chiến tranh, càng không thể dùng bất kỳ phương thức nào giết hại một tông chủ.
Khương Phàm trực tiếp hỏi:
- Tông chủ tiền nhiệm Thiên Sư tông không phải bị vây công chết mà chết sao?
- Cổ La nói cho ngươi?
- Ta tùy tiện hỏi thôi.
Dạ An Nhiên lắc đầu nói:
- Nguyên nhân cái chết của tông chủ tiền nhiệm chúng ta thực ra là do chính mình gây nên, nhưng Thiên Cương tông phái người vây công chúng ta, khiến cho Thiên Sư tông trọng thương là sự thật. Bọn hắn cũng vì chuyện này mà bỏ ra cái giá rất lớn, sau ba ngày chuyện xảy ra, tông chủ đương đại của Thiên Cương tông bị chém đầu trong bí cảnh của tông môn.
Chương 140 Cường Thế Không Gì Sánh Bằng
- Ai làm?
Khương Phàm kinh hãi, một tông chủ, chết bởi bí cảnh của tông môn?
Ai có thể khinh thường Thiên Cương tông như vậy, ai có thể tuỳ tiện chui vào một bí cảnh tông môn, lại còn giết chết tông chủ?
Bên trong La Phù sơn mạch còn có nhân vật như vậy?
Dạ An Nhiên nói:
- Người chế định quy tắc này.
- Ai?
- Chủ nhân chân chính của La Phù, Vô Hồi thánh địa.
- Mười tám tông không tính chủ nhân, còn có một Vô Hồi thánh địa?
Khương Phàm ngạc nhiên lại cảm khái, La Phù quả nhiên càng đặc sắc hơn so với Đại Hoang
- Mười tám tông là liên minh tông môn mạnh nhất La Phù sơn mạch, mà Vô Hồi thánh địa là thánh địa cao cao tại thượng, là chủ nhân của La Phù sơn mạch.
Dạ An Nhiên nhấc lên bốn chữ Vô Hồi thánh địa, bên trong thần sắc khó nén vẻ kính sợ.
Đó là thánh địa trong truyền thuyết, là thánh địa khiến cho vô số người ngưỡng vọng.
- Bọn hắn mấy chục năm nay đều không có lộ mặt qua, có người hoài nghi bọn hắn còn tồn tại hay không. Thiên Cương tông cũng căn cứ vào dạng này mà hoài nghi, mới dám không chút kiêng kỵ mà vây quét Thiên Sư tông chúng ta. Nhưng không nghĩ tới, chỉ ba ngày ngắn ngủi mà thôi, Vô Hồi thánh địa đã dùng phương thức cực kỳ khủng bố đáp lại sự bất kính của bọn hắn. Thiên Cương tông không dám trả thù Vô Hồi thánh địa, chỉ có thể đem oán niệm phát tiết đến trêи người chúng ta. Bọn hắn không còn dám gây lên chiến tranh, cho nên nâng đỡ Kim Cương tông. Vô Hồi thánh địa sẽ không để ý mười tám tông môn này khiêu khích những tông môn bên ngoài thế nào, bởi vì... Bị khiêu khích là vô năng.
Dạ An Nhiên đắng chát lắc đầu, mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng tình cảnh Thiên Sư tông mấy năm này xác thực rất xấu hổ.
Khương Phàm hỏi:
- Đại hội La Phù cụ thể vào thời gian nào, ta có cần chuẩn bị gì không.
- Sau ba mươi ba ngày. Ngươi có gì cần sao? Ngươi là đệ tử tông chủ, lại vì tông môn thắng được ba tòa quặng mỏ, còn để mọi người gia tăng khí thế, ngươi muốn cái gì đều không quá phận.
Dạ An Nhiên hiện tại ngược lại hi vọng Khương Phàm có chút yêu cầu quá phận, để lẫn nhau sinh ra một chút ràng buộc.
Khương Phàm nghĩ nghĩ:
- Có y phục chống lửa hay không? Thϊế͙p͙ thân nhuyễn giáp cũng được.
- Ngươi rất cần thứ này?!
Thanh Văn trợn mắt trừng một cái, chính mình là một đại cô nương trong sạch đều đã nhìn thân thể ngươi hai lần rồi đó.
- Ta đi chuẩn bị cho ngươi, còn muốn thứ khác không?
- Không cần, ta không cần cái gì.
- Đan dược thì sao? Linh quả thì sao?
Thanh Văn rất kỳ quái, giống như từ khi Khương Phàm đến đây, chỉ là cầm chút Ngọc Tượng Quả từ Dược sơn, mặt khác cái gì cũng đều không có đụng.
Những ngày này Khương Phàm là tu luyện thế nào?
- Ta quen tự mình đi ra bên ngoài tìm.
Khương Phàm không muốn nợ Thiên Sư tông, dù sao nói không chừng ngày nào đó sẽ rời khỏi. Hiện tại ngoại trừ tu luyện, nhớ mong nhất chính là mọi người Vương gia. Chờ ngày nào tìm được, hắn còn phải trở lại Lang Gia quốc. Không phải vì báo thù, mà cảm giác hoàng thất Lang Gia sẽ không dễ dàng tha bọn người Yến Tranh.
Khương Phàm trước khi rời khỏi đã cam đoan với Yến Khinh Vũ —— Yến gia gặp nạn, muôn lần chết tất về!
Dạ An Nhiên các nàng chân trước vừa đi, Khương Phàm chân sau đã rời khỏi Thiên Sư tông.
Trong thanh đồng tiểu tháp còn có một cô nương đang chờ cứu mạng đây!
Tịch Nhan co quắp trong mê vụ bên trong không gian của thanh đồng tiểu tháp, đã sắp hấp hối rồi.
Nàng không biết đây là nơi nào, cũng không biết đã gặp phải cái gì. Nàng không có đụng tới linh quả chất đầy bên cạnh, cứ nằm như vậy, cứ muốn kết thúc sinh mệnh của mình.
Trong lúc bất chợt, trời đất quay cuồng lắc lư một trận.
Mê vụ biến mất, ánh mặt trời ấm áp vẩy lên người.
Tịch Nhan hư nhược mở mắt ra, nhìn thấy là nam hài ngày đó cứu được nàng.
- Cô nương, ta không biết cô. Ta cũng không biết cô ở trong tông môn gặp cái gì. Ta làm như vậy không cần cô hồi báo, chỉ là gặp nhau là duyên, hi vọng cô có thể tỉnh lại.
Khương Phàm đưa hộp gấm tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng mở ra:
- Đây là một viên Tạo Hóa Đan, có thể chữa trị kinh mạch.
Tịch Nhan hoảng hốt một lát, hai mắt ảm đạm không ánh sáng nhìn chằm chằm nam hài.
- Hảo hảo còn sống. Mặc kệ gặp được bất cứ chuyện gì, còn sống... Liền có hi vọng.
Khương Phàm lưu lại Tạo Hóa Đan, cũng thả chút linh quả, sau đó biến mất trong rừng rậm.
Tịch Nhan hoảng hốt nhìn hộp gấm trước mắt.
Đây là mơ sao?
Đều đã chết rồi, ta vẫn không cam lòng tưởng tượng hi vọng sao?
Tạo Hóa Đan lẳng lặng nằm trong hộp gấm, lóe ra hào quang hoa mỹ, cũng tản ra thanh hương nồng đậm.
Tịch Nhan nhìn một chút, trong mắt nổi lên từng tia sáng rực.
Nàng chần chờ nâng cánh tay hư nhược lên, muốn cầm lấy Tạo Hóa Đan, nhưng lại do dự, sợ sệt.
Thật lâu... Tịch Nhan vẫn cầm lấy Tạo Hóa Đan, bỏ vào trong miệng.
Một cỗ khí tức thanh lương tràn ngập khoang miệng, lập tức thanh tỉnh ý thức của nàng. Tạo Hóa Đan cấp tốc hòa tan, thuận hầu mà xuống, làm dịu kinh mạch đứt gãy. Tịch Nhan rõ ràng cảm thụ được kinh mạch trong thân thể đang biến hóa, trong ánh mắt càng ngày càng sáng rực hơn.
- Đây là... Thật?
Tịch Nhan chống thân thể lên, kinh hỉ lại sợ hãi cảm thụ được kinh mạch biến hóa.
Công hiệu của Tạo Hóa Đan vô cùng cường liệt, những nơi đi qua, kinh mạch dần dần khép lại, cũng phát ra sức sống, tựa như là chưa từng đứt đoạn.
Trong một giờ ngắn ngủi, kinh mạch toàn thân Tịch Nhan đều khép lại, cũng quán thông đến khí hải. Khí hải yên lặng nở rộ phát ra ánh sáng, vết nứt các nơi bắt đầu ngưng tụ.
Tịch Nhan lắc lư ánh mắt, một giọt nước mắt trượt xuống gương mặt tiều tụy tái nhợt.
‘Ta khôi phục rồi?’
‘Ta... Lại sống rồi...’
Khí hải khôi phục, kinh mạch đoàn tụ, linh văn ảm đạm một lần nữa toả ra sự sống. Một đại đóa hoa nở rộ, giống nhau như đúc với Tịch Dao.
Nhưng, linh văn Tịch Dao là yêu diễm màu đỏ như máu, linh văn nàng lại là màu tím thần bí.
Khuôn mặt tái nhợt, linh văn thần bí.
Ngay cả con ngươi cũng đều biến thành màu tím.
- Ngươi là ai?
Tịch Dao thì thào khẽ nói, cố gắng hồi tưởng bộ dáng nam hài, có thể trước đó căn bản không có lòng chú ý, cũng không có thấy rõ qua.
- Tạo Hóa Đan... Ngươi từ chỗ nào tìm được Tạo Hóa Đan...
Mộ Dung Thượng run rẩy toàn thân, huyết khí mất khống chế, kêu thảm bay ra ngoài, lân phiến toàn thân đều bị nổ huyết nhục mơ hồ.
Biểu lộ ở trêи mặt các đệ tử Thiên Cương tông lập tức cứng ngắc.
Lân phiến phòng ngự của Mộ Dung Thượng có thể so với áo giáp, sao có thể bị thương thành dạng này?
Khương Phàm há có thể buông tha cơ hội, nhanh chóng phát động Cự Tượng Quyền.
Kim quang sáng chói, hỏa diễm bốc lên, uy thế vô tận cuồn cuộn toàn trường.
Một đầu voi lớn màu vàng dài năm mét ngạo nghễ thành hình, to lớn mà cuồng dã, rung động lòng người. So với mãnh hổ trước đó thì uy thế càng mạnh hơn, phảng phất xuyên thấu lòng người. Nhất là linh văn trêи trán Khương Phàm, quang mang tán phát ra hỏa diễm chân thực đốt xuyên ba tầng thắt lưng gấm, rõ rõ ràng ràng hiện ra ở trước mặt mọi người.
- Đây là võ pháp gì?
- Con bà nó, đây là lục phẩm linh văn sao?
Toàn trường oanh động, rung động nhìn đầu cự tượng đi ra kia, đại lượng trưởng lão càng là nhìn chằm chằm Hỏa Liên linh văn nở rộ trêи trán Khương Phàm.
- Mộ Dung Thượng, tránh ra.
Mộ Dung Xung lớn tiếng la to, giờ khắc này, hắn rốt cuộc cũng biết tự tin của Dạ Thiên Lan cùng Dạ An Nhiên từ đâu mà tới.
- Cái đó là...
Ánh mắt bọn người Nhậm Thủy Hàn, Bùi Tử Phong lắc lư.
Mộ Dung Thượng thống khổ lại phẫn nộ, lập tức sôi trào, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, biên độ quá lớn, dẫn động thương thế toàn thân, đau đến kém chút ngạt thở.
Cứ hơi trì hoãn như vậy, Kim Tượng nhấc lên khí lãng liệt diễm kinh người đập vào mặt hắn.
- Muốn giết ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Mộ Dung Thượng cuồng hống, vết thương rách rưới vậy mà không thể tưởng tượng nổi cấp tốc khép lại, bị tầng tầng lân phiến một lần nữa bao phủ, toàn bộ cánh tay phải hắn đều tại thời khắc này mà kịch liệt nhúc nhích, bò đầy vết tích thú văn quỷ dị.
Tiếng vang ầm ầm, cương khí bay lên không trung hóa thành một đầu cự mãng tráng kiện, cũng quay quanh thành một tấm chắn cương khí.
Đối kháng Kim Tượng!
Ầm ầm!!
Cự tượng va chạm, thế như núi lở, tấm chắn cương khí theo đó mà nổ nát vụn, cự tượng tùy theo nổ tung, liên tiếp bạo kϊƈɦ hai tầng, Mộ Dung Thượng triệt để vỡ nát cương khí, bị đánh bay ra hơn ba mươi mét, bay qua đài cao, đụng vào một cây đại thụ.
Đám người vây quanh đại thụ triệt để im lặng.
Cánh tay phải Mộ Dung Thượng vỡ vụn, lộ ra xương trắng, toàn thân hắn dính đầy ngọn lửa màu vàng óng, giống như nham tương vung cũng không đi được.
Toàn trường kinh hô, tất cả mọi người không còn bình tĩnh.
- Mộ Dung Thượng, tránh đi, tránh đi cho ta.
Mộ Dung Xung lo lắng hô to to, trước tiên muốn xông lên. Mộ Dung Thượng bị va chạm cùng bạo tạc nên đầu váng mắt hoa, vừa mới bò dậy thì một bóng người từ đối diện đã lao tới.
Phốc phốc!!
Hỏa thương bạo kϊƈɦ, xuyên thủng lồng ngực Mộ Dung Thượng.
Không có lân phiến bảo hộ, không chịu nổi một kϊƈɦ.
Mộ Dung Thượng trừng trừng hai mắt, khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm trước mặt, há mồm muốn nói cái gì đó nhưng chỉ có thể phun ra máu tươi.
- Không!!
Mộ Dung Xung dữ tợn gầm thét, lại bị các đệ tử gắt gao ngăn lại.
- Thánh linh văn?
- Khương Phàm là Thánh linh văn!
Trong dãy núi vang lên từng trận kinh hô, tất cả mọi người khó có thể tin được mà nhìn thân ảnh gầy gò kia.
Khó trách Dạ Thiên Lan lại nhận Khương Phàm làm đại đệ tử, khó trách Thiên Sư tông tự tin như vậy.
Dạ An Nhiên vậy mà từ bên ngoài mang về một Thánh linh văn?
Là hỏa diễm Thánh linh văn!
Ánh mắt tất cả trưởng lão bên trong Ngọc Đỉnh tông đều dần lộ ra tinh quang sau một lúc thất thần.
Hỏa Diễm thánh văn?
Thiên Sư tông vậy mà tìm được một Hỏa Diễm thánh văn!
Không làm Luyện Đan sư thì quả thật quá lãng phí!
- Dạ Thiên Lan, ngươi dám hại ta!
Kim Bất Hoán chỉ vào Dạ Thiên Lan gầm thét, ngươi làm cái gì lại đưa Thánh linh văn tới gài chúng ta?
Tên này chỉ sợ cũng là tu luyện Thánh cấp võ pháp.
- Mũi chó chính mình mất linh, còn oán người khác?
Dạ Thiên Lan không khách khí đáp lễ.
- Ngươi... Ngươi...
Kim Bất Hoán tức giận đến toàn thân đều đang run rẩy, cũng hận không thể một bàn tay quất chết lão già Bùi Vân Hải.
Sắc mặt Bùi Vân Hải cực kỳ khó coi, hắn cũng tuyệt đối không nghĩ tới Khương Phàm lại là Thánh phẩm linh văn.
Loại linh văn này phóng nhãn La Phù sơn mạch bao nhiêu?
- Hắn là Thánh linh văn?
Cổ La ngây người, nhưng thật giống như hết thảy đều thông.
Trách không được Khương Phàm cường đại như vậy, lại tự tin như thế. Trách không được tông chủ tự mình thu làm đệ tử. Trách không được Dạ An Nhiên sẽ tận hết sức lực bảo hộ Khương Phàm.
Dạ An Nhiên nhìn đạo thân ảnh oai hùng trêи đài cao, dung nhan đẹp đẽ mỹ lệ hiện ra mấy phần ý cười ngọt ngào.
Đây chính là thời khắc nàng mong đợi, đây chính là kết quả mà nàng muốn.
Dạ Thiên Lan cao giọng nhắc nhở:
- Xin mời Ngọc Đỉnh tông tuyên bố kết quả!
Trêи khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của trưởng lão Ngọc Đỉnh tông hiện ra ý cười nhàn nhạt, một lần nữa đánh giá Khương Phàm, càng xem càng hài lòng:
- Cạnh tranh đan dược chuyên môn, người thắng trận, Khương Phàm!
Các trưởng lão khác của Ngọc Đỉnh tông nhìn về phía Khương Phàm, ánh mắt đều trở nên nóng như lửa.
- Ngọc Đỉnh tông động tâm!
Rất nhiều trưởng lão tông môn đều chú ý tới nét mặt của bọn hắn, Thánh phẩm linh văn vốn là phượng mao lân giác, huống chi lại là hỏa diễm. Đây quả thực là thiên phú kỳ tài dành cho luyện đan.
- Nếu như Khương Phàm đến Ngọc Đỉnh tông, lại thành Luyện Đan sư, địa vị tương lai...
Rất nhiều người nhìn về phía Khương Phàm, ánh mắt cũng bắt đầu thay đổi.
Cái gì gọi là một tiếng hót làm kinh lòng người?
Chính là đây.
- Khương Phàm! Là ngươi?
Ngay tại thời khắc kϊƈɦ động này lại truyền đến một tiếng quát tháo tức giận.
Khương Phàm theo tiếng trông qua, bốn vị nam nữ tử hai mắt đỏ lên nhìn hắn chằm chằm.
- Xảy ra chuyện gì?
Đám người không hiểu thấu.
- Là ngươi giết Bành Tổ!
Một vị nữ đệ tử chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.
Trong dãy núi lập tức vang lên liên miên tiếng kinh hô, sắc mặt vô số người đại biến.
- Bành Tổ chết rồi?
- Khương Phàm giết Bành Tổ?
- Cái này quả lớn chuyện!
Chương 137 Phấn Chấn Tinh Thần
Khương Phàm nhíu mày nhìn bọn hắn:
- Ta không biết ai là Bành Tổ.
- Chính là ngươi! Người ở bên ngoài Yêu Thụ Lâm! Là ngươi giết Bành Tổ sư huynh của chúng ta!
Khương Phàm quái dị nhìn bọn hắn:
- Chính là các ngươi ở nơi đó không biết xấu hổ phục kϊƈɦ ta.
- Đánh rắm! Là ngươi đánh lén chúng ta!
Khương Phàm cười nhạt một tiếng:
- Không biết xấu hổ.
- Khương Phàm, mặc kệ là ngươi là ai, ngươi gây họa! Ai cũng không gánh nổi ngươi!
- Khẩu khí lớn như vậy, các ngươi là...
Ngữ khí Khương Phàm không nhẹ không nhạt để đám người giữa quần sơn không còn gì để nói, tên gia hỏa này vậy mà dưới tình huống không biết chút nào lại giết Bành Tổ?
Thế Nhưng, Bành Tổ cứ vậy mà như vậy chết sao?
Sắc mặt Dạ Thiên Lan dần dần ngưng trọng, gây họa!
Sắc mặt đông đảo trưởng lão Ngọc Đỉnh tông đang tươi cười cũng tản ra, tiểu gia hỏa này, giết ai không giết, làm sao lại có thể giết chết Bành Tổ.
Khương Phàm không có quản hắn là ai, hỏi trưởng lão Ngọc Đỉnh tông:
- Ta muốn đan dược gì đều được?
Trưởng lão Ngọc Đỉnh tông ra hiệu các trưởng lão khác cảnh giác đám người tức giận kia đừng nên nháo sự ở chỗ này, cười nhạt nói:
- Chỉ cần không phải quá phận, Ngọc Đỉnh tông đều có thể thỏa mãn.
- Ta muốn một viên Tạo Hóa Đan.
- Tạo Hóa Đan?
Trưởng lão thật bất ngờ, đây là đan dược chữa trị kinh mạch.
- Ngọc Đỉnh tông các ngươi có không?
- Thật là có một viên. Ngươi tự mình tới Ngọc Đỉnh tông lấy, hay là chúng ta đưa đến Thiên Sư tông?
- Đưa đến Thiên Sư tông đi, làm phiền. Đúng rồi, đừng quên cam đoan của các ngươi, hai tòa quặng mỏ của Kim Cương tông do các ngươi tiếp quản, sau đó lại giao đến trêи tay chúng ta.
Khương Phàm về tới đội ngũ Thiên Sư tông dưới vô số ánh mắt phức tạp của người khác.
- Ngươi muốn đan dược đó làm gì?
Thanh Văn tò mò hỏi.
Ở phương diện này, Ngọc Đỉnh tông rất hào phóng, chỉ cần không phải quá phận, đều sẽ thỏa mãn. Nói không chừng coi trọng Khương Phàm là Kim Viêm thánh văn, điểm quá phận cũng có thể thỏa mãn.
Đây chính là đại cơ duyên khó được.
- Tạo Hóa Đan.
- Tạo Hóa Đan? Muội muội của ngươi không phải khôi phục kinh mạch rồi sao?
- Ta đắc tội quá nhiều người, nói không chừng ngày nào liền bị phế đi, lưu Tạo Hóa Đan làm dự bị.
Đám người dở khóc dở cười, cơ hội khó được, quá lãng phí.
- Mà tên Bành Tổ kia là ai?
- Đệ đệ tông chủ Thượng Thanh tông.
- Đệ đệ? Tông chủ bọn hắn bao lớn?
- Tông chủ là lão phụ thân già mà không đứng đắn, lúc già mới có con.
Trong lời nói của Dạ Thiên Lan rõ ràng có ý kiến đối với Thượng Thanh tông, hắn vỗ nhẹ bả vai Khương Phàm, trấn an nói:
- Không cần lo lắng, n Oán tràng có quy củ, sinh tử bên trong không mang tới bên ngoài, ta sẽ thương lượng cùng Ngọc Đỉnh tông.
- Liên quan đến giao hảo sao?
- Ta đến xử lý, ngươi không cần lo lắng những thứ này. Đi, về tông môn trước, chúng ta hảo hảo chúc mừng.
Dạ Thiên Lan nắm bả vai Khương Phàm, đi đến Thanh Lân Ưng.
Mặc dù có sự việc ngoài ý muốn của Bành Tổ nhưng Thiên Sư tông hôm nay cũng mở mày mở mặt một lần. Mà lại còn cầm xuống hai tòa tinh quáng, tương đương với việc để tổng số quặng mỏ của Thiên Sư tông đạt đến tám tòa, càng làm cho Kim Cương tông chỉ còn hai tòa.
- Dạ Thiên Lan nhặt được bảo vật.
- Tám tòa quặng mỏ tinh thạch, một vị Thánh linh văn, Dạ An Nhiên là Thiên Thư linh văn cũng tương đương với linh văn đặc thù - Thú linh văn. Cứ như vậy, Thiên Sư tông rất có thể sẽ khởi tử hồi sinh.
- Khương Phàm cùng Dạ An Nhiên nếu như thuận lợi trưởng thành, Thiên Sư tông tương lai đều có thể.
- Chỉ sợ có người sẽ không để cho bọn hắn trưởng thành.
- Thiên Cương tông, Thượng Thanh tông, ha ha, tam đại tôn chủ của La Phù, Thiên Sư tông đã đắc tội hai cái.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, không nghĩ tới n Oán tràng năm nay sẽ thấy một màn đặc sắc thế này, càng không có nghĩ tới Thiên Sư tông xuống dốc vậy mà có thể "Cây khô gặp mùa xuân".
- Khương Phàm? Hình như ta ở đâu đó đã nghe qua cái tên này.
Trưởng lão dẫn đội Thiên Cương tông nhìn qua phương hướng Khương Phàm rời khỏi, như có điều suy nghĩ.
- Là đệ tử nơi nào sao?
Các đệ tử và trưởng lão trong tông đều nhìn Thân trưởng lão, bọn hắn không sợ Khương Phàm có Thánh linh văn, chỉ sợ phía sau Khương Phàm liên lụy đến thế lực càng lớn.
Ý vị này có nghĩa là phía sau Thiên Sư tông sẽ có thế lực khác tương trợ.
Sắc mặt Thân trưởng lão hơi biến:
- Nghĩ tới!
- Hắn là ai?
Mộ Dung Xung cũng nhìn về phía Thân trưởng lão.
- Một tháng trước, Lang Gia quốc ở Bắc Cương phát sinh một trận oanh động. Khương Vương phủ đã từng thống ngự hai triệu thiết quân Bắc Cương bị Tam hoàng tử hoàng thất thiết lập ván cục hãm hại. Khương Vương phủ phát sinh nội loạn, Khương Vương dẫn người giết ra khỏi Bạch Hổ quan. Trong này liền có một nhân vật trọng yếu, Khương Phàm! Ta nửa tháng trước đến Tây Cương Lang Gia quốc làm việc ngẫu nhiên nghe được.
Sắc mặt Thân trưởng lão dần dần ngưng trọng lên.
- Khương Phàm lúc ấy đã biến mất, vậy mà lại xuất hiện ở nơi này, xem ra, là Dạ An Nhiên cứu được hắn!
- Khương Vương phủ? Chẳng lẽ bọn hắn cũng tiến vào La Phù sơn mạch?
Sắc mặt một đám trưởng lão ngưng trọng, mặc dù Khương Vương phủ sớm đã xuống dốc, nhưng có thể giết ra Bạch Hổ quan, nói rõ còn có chút dư lực. Nếu như bọn hắn được Thiên Sư tông che chở, chẳng khác nào Thiên Sư tông đạt được một lực lượng cường đại.
- Mặc kệ Khương Vương phủ ở đâu, Thiên Sư tông thu lưu Khương Phàm, chính là chứa chấp một người gây họa. Các ngươi về tông môn trước, ta tự mình đi Tây Cương một chuyến. Đại hoàng tử Lang Gia quốc hẳn còn ở Hoàng Gia võ viện.
Trêи mặt Thân trưởng lão hiện ra một tia ý cười tàn nhẫn.
Hoàng thất Lang Gia quốc cạnh tranh không nghĩ ân tình, Đại hoàng tử sẽ rất nguyện ý thay hoàng thất tìm về mặt mũi, thuận tiện nhục nhã Tam hoàng tử đấy.
Sau khi Dạ Thiên Lan mang theo Khương Phàm trở lại Thiên Sư tông, trêи dưới tông môn đều lâm vào oanh động.
Khương Phàm còn sống mà đi ra khỏi n Oán tràng!
Ý vị này có nghĩa bọn hắn lại lần nữa có được hai tòa quặng mỏ tinh thạch!
Khương Phàm không phải lục phẩm linh văn, mà là càng cao quý hơn, cường đại hơn, chính là Thánh linh văn!
Bọn hắn kϊƈɦ động đến reo hò.
Chương 138 Tầng Thứ Hai Thanh Đồng Tháp Mở Ra
Trong tông đã quá lâu không nghe thấy tin tức tốt phấn chấn lòng người như thế này.
Có đầy đủ quặng mỏ, bọn hắn có thể đạt được càng nhiều tài nguyên, có thể có điều kiện tu luyện tốt hơn. Có Thánh linh văn, bọn hắn tương đương có một người có thể mong đợi trong tương lai. Bọn hắn dường như đã thấy ngày Thiên Sư tông một lần nữa đứng lên.
Dạ Thiên Lan triệu tập các vị trưởng lão, quyết định phong thưởng toàn tông. Hôm nay bắt đầu, mỗi vị trưởng lão và đệ tử được nhận số lượng tinh thạch gấp bội.
Quyết định này càng đốt lên kϊƈɦ động của toàn tông.
- Viên đan dược kia thật thần kỳ như vậy?
Khương Phàm từ chối nhã nhặn lời mời của Dạ Thiên Lan, ngồi một mình ở trong đình viện, nhìn Kim Tủy Đan trong tay.
Dựa theo ý tứ của vị trưởng lão Ngọc Đỉnh tông kia, chỉ cần là Linh Anh cảnh cửu trọng thiên thì có thể trực tiếp phục dụng, sau đó trong thời gian ngắn ngưng tụ ra linh nguyên, trùng kϊƈɦ Linh Nguyên cảnh.
- Thử một chút xem? Có thể để những người như Nhậm Thủy Hàn đè ép cảnh giới chờ đợi, hẳn là sẽ không kém.
Khương Phàm ném Kim Tủy Đan vào trong miệng, từ từ nuốt xuống, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh luyện hóa.
Viên đan dược nho nhỏ vậy mà lại phóng xuất ra năng lượng kinh người, cấp tốc hòa tan, lao nhanh trùng kϊƈɦ hướng về các nơi trêи toàn thân
Như giang hà vỡ đê, như lửa núi phun trào.
Giờ khắc này, bất luận là kinh mạch, mạch máu, xương cốt, hay là da thịt đều cấp tốc nóng hổi, tiếp đó giống như là muốn bốc cháy. Toàn thân Khương Phàm căng cứng, gắt gao cắn chặt răng. Nhưng năng lượng Kim Tủy Đan quá nóng nảy, như muốn đem hắn sống sờ sờ xé nát, xé thành mấy ngàn phiến, mấy vạn phiến.
Da thịt toàn thân Khương Phàm bởi vì sung huyết mà đỏ bừng, lỗ chân lông mở ra, bốc lên nhiệt khí nóng hổi.
Kinh mạch, mạch máu không ngừng phồng lên, giống như là muốn vỡ vụn.
Tuy nhiên, Khương Phàm mặc dù đang chịu đau khổ kịch liệt, nhưng cỗ năng lượng táo bạo này lại không dã man, ngược lại nương theo từng trận thanh lương mà tẩm bổ.
Như Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên.
Đây chính là công hiệu của Kim Tủy Đan.
Khương Phàm rất nhanh đã thích ứng được với cảm giác đau nhức kịch liệt, cẩn thận quan sát biến hóa của thân thể, nhất là hỏa điểu trong khí hải.
Công hiệu trọng yếu nhất của Kim Tủy Đan vẫn là ở chỗ ngưng tụ linh nguyên, tẩm bổ linh văn. Cho nên dòng năng lượng thần kỳ vô cùng vô tận tràn qua kinh mạch toàn thân, trào vào khí hải mênh ʍôиɠ
Khương Phàm rốt cuộc cũng có thể xác định, hỏa điểu trong khí hải chính là linh nguyên của hắn. Nó tắm rửa lấy hào quang đang được vẩy xuống đầy trời, gáy to hưng phấn trong khí hải mênh ʍôиɠ như chân chính sống lại, mà bộ dáng cũng bắt đầu phát sinh biến hóa rõ ràng.
Hai cánh kéo dài, hỏa vũ tung bay, hình thể thon dài ưu mỹ, hai mắt lấp lóe cường quang.
Hỏa điểu không còn chỉ là hình dáng, không còn im lặng như xưa. Nó tràn ngập ra khí tức kinh người, trong hơi thở có uy thế, càng có lệ khí, như một đầu hung cầm tuyệt thế sinh ra trong vô tận liệt diễm.
Mê vụ ngập trời khí hải, kinh mạch toàn thân phát sáng, linh văn trêи trán cũng bắt đầu biến hóa thần kỳ. Mỗi một đầu văn ấn đều đang ngưng tụ, càng trở nên sáng tỏ, càng thâm thúy hơn.
Từ một mảnh phức tạp trước đó biến thành ngắn gọn rõ ràng.
Văn ấn kéo dài ra sang hai bên, cũng xen lẫn ở giữa.
Cẩn thận quan sát, nó không còn giống như là Hỏa Liên, mà là một hỏa điểu giương cánh trùng thiên. Hai cánh hẹp dài, lông đuôi bay lên. Khi linh văn hoàn toàn thành hình, một khắc này, một cỗ hỏa diễm mãnh liệt từ toàn thân bạo khởi, kịch liệt sôi trào, nung khô lấy huyết nhục, càng đốt cháy hết y phục.
Linh nguyên ngưng tụ, linh văn thuế biến.
Linh Anh cảnh giới toàn diện thăng hoa, bước vào Linh Nguyên cảnh.
Đột phá?
Đây là đại khảm đầu tiên trêи con đường tu luyện Võ Đạo, cứ như vậy mà tuỳ tiện đột phá?
Tốt thay cho một viên Kim Tủy Đan, không hổ là đan dược do chính tay tông chủ Ngọc Đỉnh tông tự mình luyện chế.
Khương Phàm nhắm mắt lại, mở ra hai tay, cẩn thận cảm thụ cảm giác kỳ diệu mà trước nay chưa có.
Gân xương da thịt nóng hổi như lửa, nhưng cũng dũng động năng lượng mênh ʍôиɠ. Toàn thân nhẹ nhàng, tựa như một đầu mãnh cầm tùy thời có thể giương cánh bay lên trời.
Kinh mạch mở rộng, kim quang tô điểm, càng tráng kiện càng cứng cỏi. Ngay cả mạch máu đều được tẩm bổ, huyết khí lao nhanh, sinh mệnh lực thịnh vượng.
Rõ ràng nhất là khí hải, phạm vi phát triển đến hơn hai lần.
- Đây mới thật sự là thăng hoa!
- Hả?
Thời điểm ngay lúc Khương Phàm đang cẩn thận cảm thụ thân thể biến hóa, bỗng nhiên chú ý tới thanh đồng tiểu tháp trước ngực hiện ra thanh mang (*) nhàn nhạt.
[*Thanh: màu lam, mang: ánh sáng]
Cảm giác rõ ràng không giống với lúc trước.
Khương Phàm lập tức luồn ý thức vào, đó là một mảnh mịt mờ, không có gì thay đổi, nhưng ở vị trí cạnh góc lại xuất hiện một cửa đồng lớn rộng rãi.
- Tòa tháp này, có tầng thứ hai?
Khương Phàm ngạc nhiên, ý thức mở cửa lớn ra, tiến vào tầng thứ hai.
Tầng thứ hai vừa hắc ám lại băng lãnh, âm khí âm u. Loại lạnh này như có thể xuyên thấu qua ý thức, ảnh hưởng đến linh hồn.
Từng tòa cửa đá mặt quỷ dữ tợn hiện ra huyết quang như ẩn như hiện trong bóng đêm.
Khương Phàm đưa ý thức đi vào trước một tòa thạch môn, xuyên thấu qua giữa chỗ trống nhìn vào. Bên trong trống rỗng, chỉ có một bộ xương khô treo ở trêи xiềng xích băng lãnh.
Lại là xương người!
Không biết chết đi đã bao nhiêu năm.
Khương Phàm lại đi tới trước một cửa đá khác, cũng là xiềng xích, xương khô.
Nơi này tổng cộng có ba mươi sáu tòa thạch điện, treo ba mươi sáu bộ xương khô.
- Đây là một tòa lao tù?
Ý thức Khương Phàm khẽ động, cửa đá nặng nề rộng mở. Huyết khí mãnh liệt phiêu đãng bên trong lao ra, tiếng kêu đau đớn thảm thiết cùng tiếng gào thét điên cuồng vang vọng tầng thứ hai, giống như âm thanh hò hét bọn hắn trước khi chết để lại, vừa bi thương vừa kinh khủng.
Quỷ dị âm trầm hỗn loạn kéo dài một hồi mới khôi phục bình tĩnh.
- Cảnh giới đột phá, tăng cường uy lực Thánh Hỏa, mở ra tầng thứ hai? Có thể còn có tầng thứ ba... Tầng thứ tư... Tầng thứ năm... hay không? Bên trong lại sẽ là cái gì? Bên trong... Có vật sống không?
Chương 139 Lần Đầu Nghe Thấy Vô Hồi Thánh Địa
Khương Phàm tuyệt đối không nghĩ tới trong thanh đồng tiểu tháp lại còn có bí mật dạng này, trách không được có thể xua tan hắc ám trong Đại Hoang.
- A...
Trong viện đột nhiên vang lên hai tiếng kêu sợ hãi, đem ý thức hắn từ trong thanh đồng tiểu tháp kéo đi ra ngoài thực tại.
- Khương Phàm, ngươi không phải hài tử, không thể chú ý một chút hình tượng sao!
- Cái đồ lưu manh nhà ngươi! Giữa ban ngày ngươi có thể như thế này sao?
Dạ An Nhiên cùng Thanh Văn mặt mũi đỏ thấu, xấu hổ giận dữ đứng ở cửa sân.
Khương Phàm kỳ quái nhìn các nàng, cúi đầu lại xem xét, lập tức lúng túng nhanh chóng đứng lên xông về gian phòng.
Vừa rồi hỏa thế quá mạnh, y phục bị đốt sạch sẽ.
- Ta chỉ lo tu luyện, không có chú ý.
Khương Phàm thay xong y phục, lúng túng đi tới.
Dạ An Nhiên đang muốn nhắc nhở hắn vài câu, ánh mắt lại tập trung vào trêи trán Khương Phàm.
- Linh văn của ngươi làm sao biến thành... Ngươi đột phá?
- Vừa đột phá.
- Ngươi đây là linh văn gì?
- Hỏa văn.
- Làm sao giống như là...
Dạ An Nhiên đang muốn nhìn kỹ, Khương Phàm đã xuất ra thắt lưng gấm bao cái trán lại.
- Có chuyện gì không?
Dạ An Nhiên có chút thất lạc đối với việc Khương Phàm vô tình hay cố ý đề phòng, bất quá rất nhanh đã khôi phục bình thường.
- Ngọc Đỉnh tông đưa đan dược tới. Tam trưởng lão Ngọc Đỉnh tông tự mình đưa tới, chính là vị chủ trì n Oán tràng hôm trước. Tuy nhiên không phải một viên, mà là hai viên.
Dạ An Nhiên đưa Tạo Hóa Đan cho Khương Phàm.
- Đây là ý gì?
Khương Phàm nhịn không được cảm khái, không hổ là đại tông La Phù tôn chủ chuyên về luyện đan, đan dược như Tạo Hóa Đan này nói cầm thì cầm tới, lại còn là hai viên!
- Một viên là ngươi có được, một viên là lấy lòng. Mặc dù Tam trưởng lão không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Bọn hắn muốn bảo hộ Kim Viêm thánh văn. Nếu như ngày nào bị thương nặng, có thể kịp thời chữa trị kinh mạch, đừng hủy linh văn.
- Còn có một ý tứ khác, bọn hắn hi vọng ngươi có thể đến nhà nói lời cảm tạ.
Thanh Văn hếch miệng nhỏ, Ngọc Đỉnh tông quá kiêu ngạo, không nguyện ý trực tiếp mời, mà muốn Khương Phàm chủ động đến nhà.
Dạ An Nhiên lại biết bọn hắn không phải cao ngạo, mà là tôn trọng.
Khương Phàm dù sao cũng là đệ tử tông chủ Thiên Sư tông, trực tiếp mời thì ý đồ quá rõ ràng. Dễ dàng mạo phạm Thiên Sư tông, mạo phạm tông chủ.
- Sau này hãy nói đi.
Khương Phàm cất kỹ hộp gấm, đây đúng là bảo bối tốt, lấy tính cách của mình, nói không chừng ngày nào đó bị hãm hại, thật bị phế. Có một viên Tạo Hóa Đan, chẳng khác nào có hơn nửa cái mạng.
- Ngươi thật giống như không quá nguyện ý?
Dạ An Nhiên đối với phản ứng của Khương Phàm có chút không hiểu, hắn hẳn là minh bạch địa vị của Ngọc Đỉnh tông, cùng ý nghĩa phần này tốt như thế nào. Phụ thân đều hi vọng Khương Phàm có thể đi Ngọc Đỉnh tông một chuyến, vạn nhất được thu làm đệ tử thì sao?
Đối với bản nhân Khương Phàm cùng Thiên Sư tông mà nói đều có lợi rất lớn.
- Không nóng nảy, ta còn có chuyện khác. Đúng rồi, có tin tức Vương gia không?
Sau khi Khương Phàm được Yêu Đồng "Chỉ điểm", cũng có chút hứng thú đối với luyện đan
Tỉ như, Kim Tủy Đan, Tạo Hóa Đan các loại chẳng hạn.
Nếu như mình có thể luyện, không chỉ có mình không cần bị quản chế, Khương gia càng không cần lại vì mấy khỏa đan dược mà bốc lên nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng hắn không phải tới đây bái sư học nghệ, mà chờ đợi người của Khương gia.
- Chúng ta đang cố gắng tìm, cũng phát động đệ tử đến các nơi La Phù sơn mạch tìm kiếm tên của ngươi cùng tin tức Kim Viêm thánh văn, tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ có tin tức.
Dạ An Nhiên tin tưởng dù là người của Khương gia đã cố ý ẩn nấp rồi nhưng cũng sẽ phái người hiểu rõ tình huống bên ngoài. Đến lúc đó vừa nghe đến Khương Phàm còn sống, hẳn là sẽ ngay đầu tiên chạy tới nơi này.
Khương Phàm gật đầu nói tạ ơn, cũng đang mong đợi người nhà có thể một lần nữa gặp nhau. Đến lúc đó Khương gia cùng Thiên Sư tông liên hợp, song phương sẽ có sức tự vệ.
Mà, Vương gia có nói qua, bọn họ ở nơi này còn có một vị cô cô có địa vị rất cao.
- Còn có chuyện gì sao?
Khương Phàm thấy các nàng giống như không hề có ý muốn rời khỏi.
- Thập Bát Tông La Phù cách mỗi năm năm sẽ cử hành hội nghị một lần, một lần nữa ước định thực lực cùng tiềm lực các tông. Xác định ai là Tam Tôn, ai có tư cách đứng hàng mười tám tông. Hội nghị lần tiếp theo là sau một tháng sẽ đến. Phụ thân muốn mang ngươi và ta đều đi qua đó, hiện ra tiềm lực Thiên Sư tông, bảo đảm chúng ta ổn định địa vị trong mười tám tông.
Khương Phàm rất sung sướиɠ tiếp nhận lời mời, thuận tiện hỏi, nói:
- Các ngươi kiên trì danh hiệu này, chỉ là bởi vì địa vị, hay là có nguyên nhân khác?
- Chủ yếu là địa vị. Khai tông lập phái cũng giống với mở hoàng triều, đều hi vọng tông phái chính mình khai sáng có thể quang diệu một phương, vĩnh viễn truyền thừa. Tại La Phù sơn mạch này, đứng vào hàng mười tám tông là vinh dự cao nhất, cũng tượng trưng cho uy hϊế͙p͙ cùng ảnh hưởng. Có được lực ảnh hưởng này thì sẽ không có ai dám đến mạo phạm, có thể bảo trụ nhiều tinh thạch quặng mỏ hơn, cũng có thể hấp dẫn càng nhiều tử đệ thiên phú gia nhập tông môn.
Dạ An Nhiên hơi do dự, lại nói:
- Còn có một nguyên nhân đặc biệt. Chỉ cần đứng hàng mười tám tông, tông chủ có thể chết một cách bình thường.
- Có ý gì?
- Giữa mười tám tông có thể có mâu thuẫn, có thể có xung đột, nhưng không thể bộc phát chiến tranh, càng không thể dùng bất kỳ phương thức nào giết hại một tông chủ.
Khương Phàm trực tiếp hỏi:
- Tông chủ tiền nhiệm Thiên Sư tông không phải bị vây công chết mà chết sao?
- Cổ La nói cho ngươi?
- Ta tùy tiện hỏi thôi.
Dạ An Nhiên lắc đầu nói:
- Nguyên nhân cái chết của tông chủ tiền nhiệm chúng ta thực ra là do chính mình gây nên, nhưng Thiên Cương tông phái người vây công chúng ta, khiến cho Thiên Sư tông trọng thương là sự thật. Bọn hắn cũng vì chuyện này mà bỏ ra cái giá rất lớn, sau ba ngày chuyện xảy ra, tông chủ đương đại của Thiên Cương tông bị chém đầu trong bí cảnh của tông môn.
Chương 140 Cường Thế Không Gì Sánh Bằng
- Ai làm?
Khương Phàm kinh hãi, một tông chủ, chết bởi bí cảnh của tông môn?
Ai có thể khinh thường Thiên Cương tông như vậy, ai có thể tuỳ tiện chui vào một bí cảnh tông môn, lại còn giết chết tông chủ?
Bên trong La Phù sơn mạch còn có nhân vật như vậy?
Dạ An Nhiên nói:
- Người chế định quy tắc này.
- Ai?
- Chủ nhân chân chính của La Phù, Vô Hồi thánh địa.
- Mười tám tông không tính chủ nhân, còn có một Vô Hồi thánh địa?
Khương Phàm ngạc nhiên lại cảm khái, La Phù quả nhiên càng đặc sắc hơn so với Đại Hoang
- Mười tám tông là liên minh tông môn mạnh nhất La Phù sơn mạch, mà Vô Hồi thánh địa là thánh địa cao cao tại thượng, là chủ nhân của La Phù sơn mạch.
Dạ An Nhiên nhấc lên bốn chữ Vô Hồi thánh địa, bên trong thần sắc khó nén vẻ kính sợ.
Đó là thánh địa trong truyền thuyết, là thánh địa khiến cho vô số người ngưỡng vọng.
- Bọn hắn mấy chục năm nay đều không có lộ mặt qua, có người hoài nghi bọn hắn còn tồn tại hay không. Thiên Cương tông cũng căn cứ vào dạng này mà hoài nghi, mới dám không chút kiêng kỵ mà vây quét Thiên Sư tông chúng ta. Nhưng không nghĩ tới, chỉ ba ngày ngắn ngủi mà thôi, Vô Hồi thánh địa đã dùng phương thức cực kỳ khủng bố đáp lại sự bất kính của bọn hắn. Thiên Cương tông không dám trả thù Vô Hồi thánh địa, chỉ có thể đem oán niệm phát tiết đến trêи người chúng ta. Bọn hắn không còn dám gây lên chiến tranh, cho nên nâng đỡ Kim Cương tông. Vô Hồi thánh địa sẽ không để ý mười tám tông môn này khiêu khích những tông môn bên ngoài thế nào, bởi vì... Bị khiêu khích là vô năng.
Dạ An Nhiên đắng chát lắc đầu, mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng tình cảnh Thiên Sư tông mấy năm này xác thực rất xấu hổ.
Khương Phàm hỏi:
- Đại hội La Phù cụ thể vào thời gian nào, ta có cần chuẩn bị gì không.
- Sau ba mươi ba ngày. Ngươi có gì cần sao? Ngươi là đệ tử tông chủ, lại vì tông môn thắng được ba tòa quặng mỏ, còn để mọi người gia tăng khí thế, ngươi muốn cái gì đều không quá phận.
Dạ An Nhiên hiện tại ngược lại hi vọng Khương Phàm có chút yêu cầu quá phận, để lẫn nhau sinh ra một chút ràng buộc.
Khương Phàm nghĩ nghĩ:
- Có y phục chống lửa hay không? Thϊế͙p͙ thân nhuyễn giáp cũng được.
- Ngươi rất cần thứ này?!
Thanh Văn trợn mắt trừng một cái, chính mình là một đại cô nương trong sạch đều đã nhìn thân thể ngươi hai lần rồi đó.
- Ta đi chuẩn bị cho ngươi, còn muốn thứ khác không?
- Không cần, ta không cần cái gì.
- Đan dược thì sao? Linh quả thì sao?
Thanh Văn rất kỳ quái, giống như từ khi Khương Phàm đến đây, chỉ là cầm chút Ngọc Tượng Quả từ Dược sơn, mặt khác cái gì cũng đều không có đụng.
Những ngày này Khương Phàm là tu luyện thế nào?
- Ta quen tự mình đi ra bên ngoài tìm.
Khương Phàm không muốn nợ Thiên Sư tông, dù sao nói không chừng ngày nào đó sẽ rời khỏi. Hiện tại ngoại trừ tu luyện, nhớ mong nhất chính là mọi người Vương gia. Chờ ngày nào tìm được, hắn còn phải trở lại Lang Gia quốc. Không phải vì báo thù, mà cảm giác hoàng thất Lang Gia sẽ không dễ dàng tha bọn người Yến Tranh.
Khương Phàm trước khi rời khỏi đã cam đoan với Yến Khinh Vũ —— Yến gia gặp nạn, muôn lần chết tất về!
Dạ An Nhiên các nàng chân trước vừa đi, Khương Phàm chân sau đã rời khỏi Thiên Sư tông.
Trong thanh đồng tiểu tháp còn có một cô nương đang chờ cứu mạng đây!
Tịch Nhan co quắp trong mê vụ bên trong không gian của thanh đồng tiểu tháp, đã sắp hấp hối rồi.
Nàng không biết đây là nơi nào, cũng không biết đã gặp phải cái gì. Nàng không có đụng tới linh quả chất đầy bên cạnh, cứ nằm như vậy, cứ muốn kết thúc sinh mệnh của mình.
Trong lúc bất chợt, trời đất quay cuồng lắc lư một trận.
Mê vụ biến mất, ánh mặt trời ấm áp vẩy lên người.
Tịch Nhan hư nhược mở mắt ra, nhìn thấy là nam hài ngày đó cứu được nàng.
- Cô nương, ta không biết cô. Ta cũng không biết cô ở trong tông môn gặp cái gì. Ta làm như vậy không cần cô hồi báo, chỉ là gặp nhau là duyên, hi vọng cô có thể tỉnh lại.
Khương Phàm đưa hộp gấm tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng mở ra:
- Đây là một viên Tạo Hóa Đan, có thể chữa trị kinh mạch.
Tịch Nhan hoảng hốt một lát, hai mắt ảm đạm không ánh sáng nhìn chằm chằm nam hài.
- Hảo hảo còn sống. Mặc kệ gặp được bất cứ chuyện gì, còn sống... Liền có hi vọng.
Khương Phàm lưu lại Tạo Hóa Đan, cũng thả chút linh quả, sau đó biến mất trong rừng rậm.
Tịch Nhan hoảng hốt nhìn hộp gấm trước mắt.
Đây là mơ sao?
Đều đã chết rồi, ta vẫn không cam lòng tưởng tượng hi vọng sao?
Tạo Hóa Đan lẳng lặng nằm trong hộp gấm, lóe ra hào quang hoa mỹ, cũng tản ra thanh hương nồng đậm.
Tịch Nhan nhìn một chút, trong mắt nổi lên từng tia sáng rực.
Nàng chần chờ nâng cánh tay hư nhược lên, muốn cầm lấy Tạo Hóa Đan, nhưng lại do dự, sợ sệt.
Thật lâu... Tịch Nhan vẫn cầm lấy Tạo Hóa Đan, bỏ vào trong miệng.
Một cỗ khí tức thanh lương tràn ngập khoang miệng, lập tức thanh tỉnh ý thức của nàng. Tạo Hóa Đan cấp tốc hòa tan, thuận hầu mà xuống, làm dịu kinh mạch đứt gãy. Tịch Nhan rõ ràng cảm thụ được kinh mạch trong thân thể đang biến hóa, trong ánh mắt càng ngày càng sáng rực hơn.
- Đây là... Thật?
Tịch Nhan chống thân thể lên, kinh hỉ lại sợ hãi cảm thụ được kinh mạch biến hóa.
Công hiệu của Tạo Hóa Đan vô cùng cường liệt, những nơi đi qua, kinh mạch dần dần khép lại, cũng phát ra sức sống, tựa như là chưa từng đứt đoạn.
Trong một giờ ngắn ngủi, kinh mạch toàn thân Tịch Nhan đều khép lại, cũng quán thông đến khí hải. Khí hải yên lặng nở rộ phát ra ánh sáng, vết nứt các nơi bắt đầu ngưng tụ.
Tịch Nhan lắc lư ánh mắt, một giọt nước mắt trượt xuống gương mặt tiều tụy tái nhợt.
‘Ta khôi phục rồi?’
‘Ta... Lại sống rồi...’
Khí hải khôi phục, kinh mạch đoàn tụ, linh văn ảm đạm một lần nữa toả ra sự sống. Một đại đóa hoa nở rộ, giống nhau như đúc với Tịch Dao.
Nhưng, linh văn Tịch Dao là yêu diễm màu đỏ như máu, linh văn nàng lại là màu tím thần bí.
Khuôn mặt tái nhợt, linh văn thần bí.
Ngay cả con ngươi cũng đều biến thành màu tím.
- Ngươi là ai?
Tịch Dao thì thào khẽ nói, cố gắng hồi tưởng bộ dáng nam hài, có thể trước đó căn bản không có lòng chú ý, cũng không có thấy rõ qua.
- Tạo Hóa Đan... Ngươi từ chỗ nào tìm được Tạo Hóa Đan...
Bình luận facebook