-
Chương 126-130
Chương 126 Túng La
Khương Phàm kéo Ô Cương Cung ra, lại hướng Từ Dương Thạc nơi xa:
- Ngươi không nói?
- Ngươi bị điên sao, chúng ta là đồng môn sư huynh đệ. Ngươi đây là phạm vào tộc quy, tông chủ cũng không gánh nổi ngươi.
Từ Dương Thạc kém chút nhảy dựng lên, cuối cùng cũng thanh tỉnh từ bên trong sợ hãi, kϊƈɦ hoạt linh văn, toàn thân đều dâng lên cỗ khí lãng màu nâu.
Linh văn lại là tấm chắn!
Binh linh văn hiếm thấy!
Biểu thị phòng ngự cường đại!
- Khương Phàm, ngươi tâm ngoan thủ lạt, Thiên Sư tông không giữ ngươi lại được.
Cổ La vừa sợ hãi lại càng phẫn nộ, tay trái nâng lên, tay phải xoay tròn, kiếm khí liên tiếp thành hình ở phía trước, ngưng tụ thành lợi kiếm khóa chặt Khương Phàm lại.
- Đều không phải là đồ đần, đừng giả bộ. Kim Cương tông dám cầm hai tòa tinh quáng làm tiền đặt cược, không chỉ có lực lượng trêи mặt nổi, còn khẳng định có sát chiêu vụng trộm. Thời điểm các ngươi xuyên qua mê vụ ta cũng không có chạy xa. Những lời các ngươi nói, ta đều nghe được.
Khương Phàm quay người đối mặt với Cổ La, cũng dần dần hạ xuống Ô Cương Tiễn trong tay.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì...
Cổ La còn muốn giảo biện, muốn há to miệng mà quát tháo.
- Thiên Sư tông chúng ta hiện tại không được có bất luận tổn thất gì, chính là cần nghỉ ngơi lấy lại sức. Tông chủ biết rõ Thiên Cương tông đến đỡ Kim Cương tông, còn muốn công nhiên liều mạng. Đây không phải là dũng cảm mà là ngu xuẩn. Ta không biết ngươi đến cùng là ai, nhưng ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào hủy Thiên Sư tông.
Khương Phàm kỳ quái nhìn hắn:
- Tông chủ làm quyết định gì, tự có cân nhắc, một đệ tử như ngươi thì biết cái gì? Luôn mồm bảo hộ Thiên Sư tông, lại muốn giết ta, chắp tay nhường ra hai tòa tinh quáng? Ngươi quá tự cho là đúng, hay là trí thông minh bị thiếu hụt?
Khương Phàm thật không có gì để nói, mảnh La Phù sơn mạch này xác thực lớn, chim gì cũng đều có.
Cổ La đáp lễ Khương Phàm:
- Ngươi đến Thiên Sư tông mới mấy ngày, ngươi biết cái gì?
- Ta không hiểu Thiên Sư tông, nhưng ta hiểu lợi và hại, đúng và sai, ngươi cấu kết Kim Cương tông, giết không chỉ có mình ta, mất cũng không chỉ có hai tòa tinh quáng của Thiên Sư tông, càng quan trọng hơn là cách nhìn Kim Cương tông đối với Thiên Sư tông. Người người như vậy, Thiên Sư có thể bị lấn?!
Khương Phàm đột nhiên nhấc ngang Ô Cương Cung, kéo đến đầy tròn, Ô Cương Tiễn thoát cung nổ bắn ra.
- Ngươi còn muốn ra tay với ta?
Cổ La đẩy chưởng, kiếm quang bén nhọn xoay tròn cuốn về phía Ô Cương Tiễn.
Keng!
Thương thương thương!
Ô Cương Tiễn đánh lửa văng khắp nơi, cưỡng ép chuyển hướng, trùng điệp đánh vào trêи mặt đất, nhưng không đợi Cổ La rút kiếm lao đến Khương Phàm, Bạo Viêm Phù quấn quanh bên trêи Ô Cương Tiễn ầm vang nổ tung, hóa thành hỏa diễm mãnh liệt, cuốn ra hơn bảy mươi mét.
Cổ La chửi mắng, hốt hoảng lui lại.
Khương Phàm đón liệt diễm phóng tới Cổ La.
- Cổ La, coi chừng, hắn giết qua đấy.
Từ Dương Thạc lập tức hô to nhắc nhở.
Cổ La cấp tốc ổn định, kϊƈɦ hoạt kiếm văn, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Nhưng, Khương Phàm cũng không trực tiếp lao thẳng đến Cổ La mà sau khi xông vào liệt diễm hắn liền cấp tốc phi nước đại, thả người nhảy lên cây già vây quanh phía xa.
Từ Dương Thạc trừng to mắt, hết sức chăm chú cảnh giác đám lửa kia.
Khương Phàm lại di chuyển nhanh trong tán cây tươi tốt, nhanh nhẹ như linh viên.
Không đợi liệt diễm hoàn toàn tản ra, Khương Phàm đã từ trêи không trung xuất hiện ở sau lưng Từ Dương Thạc.
Cổ La cảnh giác Khương Phàm khắp nơi, ánh mắt xuyên qua liệt diễm đang bốc lên thấy được thân ảnh rơi xuống nơi xa :
- Ở ngay phía sau ngươi.
- Ta?
Từ Dương Thạc quá sợ hãi, lúc xoay người liền kϊƈɦ thích linh văn nhấc lên khí lãng màu nâu, hình thành tấm chắn cứng cỏi ở trước mặt
Một người ở trêи cao nâng năm ngón tay dày, hiện ra khí lãng nồng đậm
Khương Phàm rơi xuống đất đứng dậy, một khắc này, huyết khí toàn thân sôi trào, Bá Đao Thức cuồng dã chém một cái!
Oanh!
Đao thế quá mạnh.
Tấm chắn ứng thanh vỡ nát, nổ ra khí lãng đánh bay Từ Dương Thạc đang chật vật.
Khương Phàm sải bước phi nước đại, tàn đao liên tiếp phách trảm.
- Bá Đao Thức!
Kϊƈɦ đầu tiên... Kϊƈɦ thứ hai...
Từ Dương Thạc vừa sợ vừa giận lại điên cuồng, linh văn khu động linh khí toàn thân, không ngừng hình thành tấm chắn ở trước mặt.
Nhưng, thế công của Khương Phàm vừa dũng mãnh lại bá đạo, Từ Dương Thạc khó mà thi triển linh lực toàn lực, càng dần dần hỗn loạn. Khi Khương Phàm bổ ra kϊƈɦ Bá Đao Thức thứ tư, Từ Dương Thạc không kịp tạo tấm chắn đã bị chém nát, đao khí kinh người trùng điệp bổ vào trêи lồng ngực.
Uy lực không thua gì một ngọn núi đá va chạm.
Từ Dương Thạc rời khỏi mặt đất, bay ra mười mấy mét bên ngoài, nằm rạp trêи mặt đất vô lực mà run rẩy, máu tươi cấp tốc nhuộm đỏ mặt đất.
Khương Phàm dùng bốn liên kϊƈɦ hao hết lực khí toàn thân, quỳ một chân trêи đất, kịch liệt thở hổn hển.
Cổ La đang muốn la lên bảo Từ Dương Thạc phải chịu đựng, kết quả người đã bay tới, liền nằm nhoài trước mặt hắn.
Máu tươi đỏ hồng, nhìn thấy mà giật mình.
Cổ La mặc dù ở ngoài sơn môn đã kiến thức qua Khương Phàm cường đại đến thế nào, nhưng giờ khắc này tự mình đối mặt, hắn đã cảm nhận được sự rung động không cách nào nói rõ.
Tên này không chỉ có thực lực cường đại, mà là một loại khủng bố không gì nói được. Hoàn toàn không giống với tất cả đối thủ hắn trước đó gặp phải .
- Ngươi không chỉ có sợ, còn phản ứng chậm. Kiếm linh văn tốt như thế, thật lãng phí.
Khương Phàm điều trị huyết khí, từ từ đứng thẳng người.
Cổ La cảnh giác nhìn Khương Phàm, giờ khắc này hắn đã cảm nhận được một loại sợ hãi.
Đây là cảm giác chưa từng có qua ở trêи người bất kỳ kẻ nào.
- Ngươi là ai? Ta không tin người như ngươi lại là kẻ vô danh!
Cổ La nhìn Khương Phàm, tựa như thấy được một đầu Yêu thú tàn nhẫn, thậm chí so với Yêu thú càng đáng sợ hơn.
- Dạ An Nhiên đưa ta trở về, tự nhiên có lý do của nàng. Dạ Thiên Lan sớm không cường thế, muộn không cường thế, hết lần này tới lần khác đợi sau khi Dạ An Nhiên trở về hiện ra tư thái, cũng có lo nghĩ của hắn. Ngươi hành động, bất quá chỉ là tự cho mình thông minh.
Chương 127 Dụ Sát
Khương Phàm lại triệu Ô Cương Cung ra, khóa chặt Cổ La trước mặt
Cổ La lập tức cảnh giác, sẵn sàng trận địa đón Khương Phàm:
- Ngươi đến cùng là ai.
- Trả lời ta một vấn đề, là ai tìm tới ngươi?
- Không ai tìm ta.
- Vậy là ngươi chủ động tìm ngoại nhân?
Lời Khương Phàm còn chưa dứt, Ô Cương Cung đột nhiên chuyển hướng, bắn tới Lưu Ba ở nơi xa.
Trêи ngực Lưu Ba mặc dù bị đâm một cây đao, lại bởi vì toàn thân căng cứng nên một cử động nhỏ cũng không dám, nhưng cũng không chết.
Lúc này ngay lúc đang cẩn thận từng li từng tí giơ tay lên, đưa vào trong miệng một viên đan dược bảo mệnh. Rốt cuộc đan dược cũng đưa được vào trong miệng, lúc hắn muốn thở phào, Ô Cương Tiễn đánh xuyên qua khoang bụng, mang theo lực lượng mạnh mẽ chấn hắn lảo đảo lui lại.
Thân thể khẽ động, Ô Cương đoản đao sắc bén trêи ngực phá vỡ trái tim hắn.
Lưu Ba tức giận nhìn Khương Phàm, lại không nói ra được một câu liền quỳ ở nơi đó tắt thở.
Cổ La lại lần nữa đổ mồ hôi lạnh, tên điên này quá độc ác, đối đãi địch nhân hoàn toàn không lưu tình.
- Ngươi liên tiếp sát hại tông môn đệ tử...
- Có thể đừng nói nhảm nữa không?
- Ngươi...
- Là ngoại nhân tìm được ngươi, hay là ngươi tìm ngoại nhân?
- Mộ Dung Xung.
- Hắn tìm tới ngươi, ngươi đáp ứng?
- Ta là vì Thiên Sư tông. Thiên Sư tông xuống dốc là sự thật, muốn bảo trụ địa vị, chỉ có thể ẩn nhẫn...
Cổ La còn muốn tranh luận, lại bị Khương Phàm đánh gãy.
- Ta cho ngươi một chuộc tội cơ hội.
- Đem Kim Cương tông dẫn ra. Làm xong, ngươi có thể còn sống mà đi ra khỏi n Oán tràng. Cái chết của bọn người Lưu Ba, ta cũng có thể nói cho tông chủ là ngoài ý muốn. Làm không tốt, ngươi phải chết, bọn hắn cũng sẽ bị đính bên trêи Sỉ Nhục Trụ của Thiên Sư tông.
Cổ La hừ một tiếng:
- Ngươi chỉ có một mình lại muốn giết toàn bộ Kim Cương tông? Ngươi biết thanh danh Nhậm Thủy Hàn ở trong La Phù sơn mạch ra sao không?!
- Ngươi một mực dẫn ra, tự ta sẽ xử lý. Ngươi có thể cự tuyệt, cũng có thể hợp tác cùng Nhậm Thủy Hàn. Nhưng chỉ cần ta còn sống đi ra ngoài, Cổ La ngươi chính là phản đồ Thiên Sư tông. Ta tin tưởng, vô luận là Thiên Sư tông hay là La Phù sơn mạch, đối đãi phản đồ cũng sẽ không quá thiện lương.
Lúc Khương Phàm nói chuyện vẫn đang ngó chừng thần sắc của Cổ La.
Nếu ánh mắt trốn tránh, nói rõ đang động tâm tư.
Giết.
Nếu như biểu lộ giãy dụa, nói rõ nghiêm túc cân nhắc.
Lưu.
Thật lâu, sắc mặt Cổ La âm trầm nhìn chằm chằm Khương Phàm:
- Lặp lại lần nữa, ta không phải phản đồ. Ta làm hết thảy cũng là vì tông môn.
- Vậy cũng chớ lề mề, chứng minh cho ta xem. Mang theo ta, tìm tới bọn hắn.
…
- Cổ La, ngươi rốt cuộc cũng chịu xuất hiện. Làm sao lại chỉ còn mình ngươi?
Hai ngày sau, Cổ La gặp Nhậm Thủy Hàn đang tìm con mồi.
- Bị người khác phục kϊƈɦ, bọn hắn đều đã chết.
Cổ La nhắc nhở mình không cần khẩn trương, đón bọn hắn đi tới.
- Khương Phàm đâu?
Nhậm Thủy Hàn góp nhặt không ít ngọc bài, nhưng càng muốn hơn chính là mệnh của Khương Phàm. Đây là quan hệ đến vinh dự của Kim Cương tông, càng quan hệ đến hai tòa tinh quáng trọng yếu.
- Hắn đã phát hiện ý đồ của chúng ta, ngày thứ ba liền bỏ chạy.
Cổ La dựa theo những gì Khương Phàm phân phó nói.
- Ngu xuẩn! Chút chuyện này đều làm không xong, đáng đời Thiên Sư tông các ngươi xuống dốc như thế.
Nhậm Thủy Hàn lúc này quát tháo, ngay cả một người đều không trông coi nổi, còn có thể làm những gì?
Bốn vị đệ tử Kim Cương tông hừ một tiếng, tên Cổ La này chỉ có kỳ danh.
Cổ La tức giận, lại nhịn xuống không có gây nhau.
- Ta tìm tới hắn. Nếu muốn mệnh của hắn, chính các ngươi đi lấy.
- Ở nơi nào?
- Ở trong một chỗ sơn cốc, bị trọng thương, đang ở đó tu dưỡng.
- Đều đã bị thương nặng, ngươi làm sao không tự mình xử lý.
- Hắn chọn nơi không dễ bắt, các ngươi đi thì liền biết.
Cổ La mang theo bọn hắn đi tới một cái sơn cốc.
Tòa sơn cốc này có cấu tạo rất đặc thù, ba tòa núi cao đọng lại, không chỉ tạo thành thác nước, còn có một vết nứt liên thông phía ngoài.
Khương Phàm đang núp ở trong bóng tối của vết nứt, nếu không nhìn kỹ thật đúng là không nhìn thấy.
Vết nứt kết nối với bên ngoài, phát giác nguy hiểm có thể tùy thời rút đi, cũng liên tiếp với hồ nước, nếu như bị ngăn chặn, cũng có thể tùy thời lao ra nhảy vào trong hồ.
- Thực biết chọn chỗ.
Nhậm Thủy Hàn cẩn thận quan sát tình hình sơn cốc, cũng cảm giác có chút khó giải quyết.
Cổ La nói.
- Vết nứt có thể lấp, cửa vào cũng có thể cản, hồ nước là mấu chốt. Mặc dù không phải rất lớn, nhưng phía dưới rất sâu, còn nối liền đường sông phía ngoài, đây là chỗ dễ dàng chạy trốn nhất.
- Ta có thể tạm thời đông kết mặt hồ, hắn chạy không được.
Nếu Nhậm Thủy Hàn tìm tới Khương Phàm liền sẽ không để hắn lại chạy trốn.
- Chỗ của hắn cách hồ không đến hai mươi bước, ngươi vừa lộ diện, không đợi xuất thủ là hắn có thể xông vào rồi. Các ngươi lại nhìn kỹ, vết nứt bên cạnh còn mang theo mấy dây leo, một mực ngả vào đỉnh núi, đó cũng là một con đường lùi.
Bọn người Nhậm Thủy Hàn cẩn thận nhìn một chút, thật là có dây leo.
Mà Khương Phàm trong bóng tối còn thỉnh thoảng mở mắt ra, quan sát bốn chỗ, vô cùng cảnh giác.
Đệ tử Kim Cương tông cũng cảm thấy khó giải quyết, bây giờ cách thời gian kết thúc n Oán tràng chỉ còn ba ngày, nếu như để Khương Phàm chạy trốn, muốn bắt lại thật sự khá khó khăn.
- Tiểu tử này rất giảo hoạt, không phải vậy ta cũng sẽ không tìm các ngươi khắp nơi. Ta có một đề nghị, Nhậm Thủy Hàn có thể từ đường sông bên ngoài bơi vào dưới đáy hồ nước, lại từ phía dưới lao ra, cũng trong thời gian ngắn nhất phong ấn mặt sông. Tại thời điểm ngươi phong ấn, chúng ta từ các cửa vào và vết nứt tiến vào sơn cốc, còn có từ phía đỉnh núi lao xuống. Kiểu này chẳng khác nào gãy mất toàn bộ đường lui của Khương Phàm. Thương thế hắn rất nặng, một khi bị nhốt, chỉ có thể khoanh tay chờ bị bắt.
Cổ La chỉ vào sơn cốc, làm an bài cho bọn hắn
Một vị đệ tử Kim Cương tông hỏi:
- Ngươi sẽ phối hợp chúng ta?
- Nói nhảm! Ta đều đã bị hắn phát hiện, nếu như hắn còn sống trở lại trong tông, tông chủ còn không tự tay giết ta!
Trong lòng Cổ La kỳ thật còn có chút xoắn xuýt, nhưng chuyện đã đi tới nước này chỉ có thể kiên trì phối hợp cùng Khương Phàm.
- Ngươi đến đỉnh núi đợi, một khi chúng ta xuất thủ, ngươi lập tức chặt đứt sợi đằng.
Chương 128 Dụ Sát (2)
Nhậm Thủy Hàn không nguyện ý để Cổ La đi cùng với sư huynh đệ của nàng , dù sao hắn cũng là người ngoài.
- Được, ta chặt đứt sợi đằng liền nhảy xuống.
- Ta sẽ từ đường sông vòng vào đáy hồ. Các ngươi chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần ta lao ra khỏi mặt hồ, các ngươi liền động thủ.
Nhậm Thủy Hàn không sợ phiền phức, chỉ cần có thể giải quyết được Khương Phàm, phiền phức gì đều có giá trị.
Sau khi bọn hắn làm tốt ước định, Nhậm Thủy Hàn là người đầu tiên rời khỏi, Cổ La tiến vào trong cánh rừng bên cạnh, chạy lên đỉnh núi, bốn người còn lại tách ra hành động.
Hai người tiềm phục ở cửa vào sơn cốc, tùy thời chuẩn bị giết đi vào. Hai người vây quanh trong cánh rừng, từ bên ngoài xông vào trong khe.
Nhưng ai cũng không có chú ý, tại thời điểm bọn hắn bắt đầu hành động, một tiểu xà dài nhỏ lặng yên không tiếng động chui vào sơn cốc.
Đến rồi!
Khương Phàm tu tiểu xà thu thanh đồng tiểu tháp, rất tự nhiên mà đứng lên.
- Hắn muốn làm gì?
- Phát hiện chúng ta sao?
Hai người ngoài sơn cốc lập tức cảnh giác.
Tuy nhiên Khương Phàm chỉ đi ra ngoài vết nứt, sau khi nhìn bốn bề nhìn hắn liền nắm nhánh cây bên cạnh kéo lấp lại miệng vết nứt sau đó lui về trong khe.
- Quá cẩn thận rồi.
Hai người bên ngoài thở phào, thầm than tính cảnh giác cũng quá mạnh.
Bất quá nếu lại che đậy thì bên trong sẽ càng đen hơn, cái gì cũng đều không nhìn thấy. Bọn hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại chờ Nhậm Thủy Hàn đi ra.
Sau khi Khương Phàm ngăn chặn vết nứt ở cửa vào thì lập tức quay người phi nước đại, đứng cách lối ra mười mét. Chỉ sau chốc lát, hai vị đệ tử Kim Cương tông cẩn thận từng li từng tí vây quanh lối đi ra, híp mắt nhìn vào bên trong.
Vết nứt giống như hẻm núi chặt khít, hắc ám ẩm ướt, ánh mắt không xem được bao xa.
- A??
Một người trong đó có chút ngưng mi, mơ hồ nhìn thấy hắc ám phía trước giống như có thứ gì đó đang ngồi xổm.
- Thế nào?
- Ngươi nhìn nơi đó, có phải...
Nam tử vừa muốn đưa tay, một đạo hàn mang đột nhiên lấp lóe trong ánh mắt, tiếp theo một cái chớp mắt, âm thanh trầm đục, một mũi tên nặng nề xuyên qua lồng ngực của hắn.
Lực trùng kϊƈɦ cường đại mang theo hắn lảo đảo lui lại mấy bước, ngồi liệt trêи mặt đất.
Hắn há to miệng, vô lực cúi đầu.
Một người khác hơi sững sờ, sắc mặt kịch biến, lập tức nhào người qua bên cạnh .
Phốc phốc!
Mũi Ô Cương Tiễn thứ hai cơ hồ xẹt qua sát bờ vai của hắn, cuốn lên một vết máu.
Khương Phàm ra một kϊƈɦ thất thủ, quả quyết nhấc tàn đao xông ra ngoài.
Người kia chưa tỉnh hồn nhưng vẫn ngay lập tức kϊƈɦ hoạt "Tinh Lôi" linh văn.
Ầm ầm, toàn thân lôi triều nổ lên như vô số roi sắt gào thét bạo kϊƈɦ, trong chốc lát xé rách đại thụ bên cạnh, chân nham thạch vỡ nát
Khương Phàm vừa mới xuất hiện đã bị lôi triều bức lui.
- Tên hỗn đản ngươi, dám giết sư huynh của ta.
Người kia vừa sợ vừa giận, lớn tiếng gào thét, dẫn dắt lôi triều toàn thân cuồng dã đánh một kϊƈɦ về phía trước.
Lôi triều bạo tẩu, kịch liệt xen lẫn hóa thành một lôi quyền khổng lồ như cối xay. Lôi quang chói mắt, đinh tai nhức óc, mang thế công kinh người đánh về phía Khương Phàm.
Khương Phàm không tránh, càng không thể tránh, đối diện mà lên, một tiếng bạo hống vang lên, huyết khí toàn thân sôi trào, Bá Đao Thức ngang nhiên xuất kϊƈɦ.
Ầm ầm!
Lôi triều nổ tung sụp ra lấy ngàn đạo lôi mang trùng kϊƈɦ bốn phương tám hướng nuốt sống Khương Phàm.
Mặc dù có tàn đao cùng đao khí chặn đánh nhưng vẫn xé mở trêи người hắn mấy chục vết máu.
Nhưng Khương Phàm không thấy đau đớn, khí thế không giảm, phá tan lôi triều xông về nam tử.
Một kϊƈɦ này của nam tử uy lực kinh người nhưng cũng tiêu hao rất nhiều, đang thở một hơi lấy lại khí tức thì nhìn thấy Khương Phàm máu me khắp người lao ra, hắn cắn răng một cái, quả quyết né tránh sang bên cạnh.
Khương Phàm thu tàn đao, kϊƈɦ hoạt Kim Viêm thánh văn, nhấc lên liệt hỏa mênh ʍôиɠ đánh ra Hổ Khiếu Quyền.
Tốc chiến tốc thắng!
Người kia vừa ổn định cũng phóng xuất ra lôi triều phản kϊƈɦ, một đầu mãnh hổ màu vàng ầm vang thành hình đạp trêи liệt diễm đối diện lao tới, hung hăng đánh vào trêи người hắn.
Cùng với bạo tạc mãnh liệt, nam tử kêu thảm bay ra ngoài, toàn thân rách rưới.
Khương Phàm lần nữa triệu ra tàn đao, cất bước phi nước đại, sượt qua người kia.
Một đao chém giết.
Thế công lăng lệ vững vàng trùng kϊƈɦ, toàn bộ bắt nguồn từ kinh nghiệm săn giết phong phú.
- m thanh gì vậy?
Hai người ẩn núp bên ngoài sơn cốc dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lắng nghe.
Mặc dù có tiếng thác nước trong sơn cốc quấy nhiễu nhưng vẫn nghe được điểm dị thường.
Thanh âm giống như truyền đến từ phía sau sơn cốc
Hai người trao đổi nhắm mắt, đều kϊƈɦ thích linh văn trêи trán, cảnh giác vết nứt trong sơn cốc, cật lực muốn thấy rõ ràng tình huống trong bóng đen.
Đúng vào lúc này, một tiếng bước chân gấp rút từ trong rừng cây phía sau bọn họ truyền đến.
Hai người bỗng nhiên quay đầu, một thân ảnh mạnh mẽ nhảy vào ánh mắt.
- Khương Phàm?
Bọn hắn khó có thể tin được, không phải hắn đang trong cái khe sao, làm sao lại ở đây?
Khương Phàm không có che giấu, đột ngột nhảy lên, linh văn lấp lóe, liệt diễm sôi trào, nhiệt độ cao mãnh liệt vặn vẹo không gian.
- Liệt Hỏa Kim Liên!
Khương Phàm từ trêи trời giáng xuống, liệt diễm toàn thân tùy theo rơi xuống, kịch liệt cuồn cuộn, cũng ngưng tụ thành một đóa hoa sen vàng cực đại.
Ầm ầm!
Khí lãng lao nhanh, Kim Liên nở rộ, một cỗ bạo tạc mãnh liệt lay động sơn lâm.
Hai vị đệ tử vội vàng không kịp chuẩn bị liền bị khí lãng cùng liệt diễm đập vào mặt nuốt hết, kêu thảm bay ra ngoài.
Khương Phàm cất bước lao nhanh mang theo liệt diễm hội tụ bên phải tay, đánh tới một vị đệ tử phía trước.
- Tại sao ngươi lại ở đây?
Sau khi tên đệ tử kia rơi xuống liền chật vật thuận thế tung người lên, cương khí bạo động toàn thân cơ hồ trải rộng từng bộ vị để hắn phản ứng cực nhanh, mạo hiểm tránh khỏi một kϊƈɦ trí mạng của Khương Phàm.
- Cổ La, một tên khác giao cho ngươi! Nếu như hắn còn sống trở lại Kim Cương tông, ngươi sẽ chết rất thảm.
Khương Phàm ngưng tụ hỏa thương, đại khai đại hợp đánh về phía trước.
- Khương Phàm, tên hỗn đản ngươi.
Cổ La cũng không có chạy đến đỉnh núi, mà tiềm phục ở ngay gần đó, vốn chỉ định nhìn Khương Phàm kết thúc như thế nào, bây giờ lại không thể không ra tay.
- Cổ La? Ngươi dám phản bội ước định!
Những người khác gầm thét, quả quyết xông vào rừng cây, cũng mặc kệ đồng bạn, cắm đầu phi nước đại.
- Dừng lại.
Cổ La hét lớn, rút kiếm ra truy sát.
Chương 129 Khí Tức Cực Hàn
- Khương Phàm! Cổ La! Các ngươi chờ đó cho ta!
Vị đệ tử Kim Cương tông bị Khương Phàm bức lui cũng cắn răng một cái, quay người xông về hồ nước.
Hắn không biết ba người khác của Thiên Sư tông có chết thật hay không, nhưng hắn biết hôm nay bị gài bẫy. Hắn muốn chạy trốn bảo vệ tính mạng, càng phải thông tri ngay cho Nhậm Thủy Hàn đang từ đáy hồ đến gần.
Bọn hắn có thể bại, nhưng không thể bị bại thảm như vậy.
- Cuốn lấy hắn cho ta!
Khương Phàm giật thanh đồng tiểu tháp xuống, ném tới người kia, đồng thời dùng tốc độ cao nhất phi nước đại, gắt gao nắm chặt tàn đao, mạch máu điên cuồng bạo phát lực lượng.
Hắn không thể vận dụng hỏa diễm ở trêи mặt hồ, nếu không rất dễ dàng kinh động đến Nhậm Thủy Hàn phía dưới.
Thanh đồng tiểu tháp lóe lên quang hoa, tiểu xà vèo vèo chui ra, hai cánh di động, cả người lao tới quấn lên cổ nam tử.
- Thứ gì?
Nam tử vồ một cái về phía cổ, đồng thời nhanh chân nhảy lên, muốn xông vào trong hồ, nhưng tay vừa đưa lên lại không có bắt trúng thứ gì cả, chỉ thấy một đạo ám quang lấp lóe ở trước mắt.
Phốc phốc!
Tiểu xà vung đuôi như đao nhọn lên đâm vào mắt nam tử.
Nam tử kêu thảm, thân thể đang muốn lên nhảy chật vật nhào vào mặt đất.
Tiểu xà xoay chuyển, phần đuôi bén nhọn hiện ra hàn quang, thổi phù một tiếng đâm vào con mắt còn lại.
- Aaa….!
Tên này kêu thảm chống người dậy, toàn thân bạo phát cương khí kinh người đánh bay tiểu xà.
Cương khí như sấm chấn vỡ lân phiến toàn thân tiểu xà, huyết thủy vẩy ra. Khương Phàm thừa cơ giết tới, phát ra một tiếng rống, Bá Đao Thức mãnh liệt bổ xuống.
Ầm ầm!
Phốc phốc!
Tàn đao đánh cương khí rách tả tơi, trùng điệp đánh vào ngực tên kia.
Trước ngực hắn vỡ vụn, bay ngược về sau, đánh tới mặt hồ.
Khương Phàm giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc liền vọt tới, kéo lấy cổ chân của hắn, toàn thân phát lực hướng văng ra ngoài sơn cốc.
Nhậm Thủy Hàn từ đường sông vòng vào đáy hồ, bởi vì thác nước đang đổ mạnh nên nàng không nghe thấy tiếng vang phía ngoài, cũng không thấy được dị dạng gì, một bên kϊƈɦ thích Băng Tinh linh văn và Phong linh văn, một bên hướng lên mặt hồ.
Sau khi Khương Phàm chém giết người kia thì nhìn qua hồ nước, để Ô Cương Tiễn của Ô Cương Cung.
Ô Cương Tiễn còn có tám mũi, nhưng Bạo Viêm Phù lại chỉ còn hai tấm.
Hắn cẩn thận từng li từng tí quấn vào chờ đợi con mồi xuất hiện.
Sau đó không lâu, Nhậm Thủy Hàn lặng lẽ nhô đầu ra, nhìn qua vết nứt cách đó không xa. Sơn cốc rất an tĩnh, chỉ có thác nước đang lao nhanh không ngừng rơi xuống, kϊƈɦ thích hơi nước bao phủ sơn cốc.
Nhậm Thủy Hàn đoán chừng những người khác đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức xông ra từ mặt hồ, vận sức chờ phát động, hàn khí mãnh liệt tràn ngập, bao phủ mặt hồ, càng quét sạch thác nước.
Răng rắc!!
Mặt hồ cấp tốc kết băng, ngay cả thác nước đều bởi luồng không khí lạnh xâm nhập vào cấp tốc đông kết. Mặc dù dòng nước nơi đỉnh núi còn đang cấp tốc rơi xuống, nhưng chí ít hiện tại vẫn bị phong bế.
Khương Phàm âm thầm đề khí, nữ hài này có nhiều linh lực như vậy, vẫy tay một cái đã có thể so với một đòn toàn lực của hắn.
- Giết cho ta!
Nhậm Thủy Hàn không có chút do dự, thét một tiếng ra lệnh, chủ động lao đến vết nứt.
Nhưng, bên ngoài sơn cốc không có động tĩnh, trêи đỉnh núi cũng không có âm thanh, sau lưng lại đột nhiên truyền đến kình khí gào thét.
Nhậm Thủy Hàn bỗng nhiên quay người, một đạo hàn quang gào thét mà tới, thẳng tới trước mặt, cô nàng kinh hãi nhưng mà vẫn chưa loạn, đưa tay kϊƈɦ thích một luồng hơi lạnh hóa thành hàn băng chưởng ấn nghênh đón Ô Cương Tiễn.
Bang!
m thanh giòn vang, Ô Cương Tiễn lại bị cưỡng ép ngăn chặn, nhưng Bạo Viêm Phù lại theo đó mà nổ tung, liệt hỏa cuồn cuộn ra mấy chục mét.
Khương Phàm theo sát bắn ra mũi Ô Cương Tiễn thứ hai, xông qua khối băng và hỏa diễm hỗn loạn, lao thẳng đến Nhậm Thủy Hàn. Nhậm Thủy Hàn hơi biến sắc, toàn thân như cuồng phong gào thét, giống như một cơn gió xoáy cỡ nhỏ, cuồn cuộn xoáy mạnh, bên trong còn tràn ngập băng tinh lít nha lít nhít.
Ô Cương Tiễn bắn tới lại bị kình phong chấn động, bị hàn khí đóng băng. Bạo Viêm Phù thành công dẫn bạo nhưng lại bởi vì kình phong cuồng liệt mà bị cuốn về phía không trung, không có thương tổn đến Nhậm Thủy Hàn ở bên trong.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, võ pháp nữ nhân này mạnh như vậy?
- Khương Phàm.
Nhậm Thủy Hàn nhìn thấy Khương Phàm, càng quả quyết phóng thích cuồng phong mạnh mẽ vòng quanh chính mình xông về giữa không trung, rơi xuống giữa sườn núi, ánh mắt bén nhọn quét qua sơn cốc, trong nháy mắt biến mất tại núi rừng.
- Chạy?
Khương Phàm ngược lại sửng sốt một chút, hắn rất ít gặp được đối thủ như vậy, vậy mà có thể trước tiên phán đoán nguy hiểm, cũng quả quyết rút lui. Mà, phản ứng của mấy vị đệ tử Kim Cương tông này đều rất nhanh, quả nhiên đều là tinh anh được tuyển chọn.
Cổ La từ trong rừng cây gấp gáp trở về:
- Người đâu?
- Chạy rồi.
Khương Phàm yên lặng cảm thụ độ dày của băng phong trêи mặt hồ, chừng hai mươi phân.
Đây tuyệt đối không chỉ là uy lực võ pháp, cũng có quan hệ cực lớn với linh văn.
Trách không được Dạ An Nhiên nói Nhậm Thủy Hàn kém chút đã trở thành Thánh cấp linh văn.
- Chạy? Sao ngươi có thể để nàng chạy?!
Cổ La sốt ruột.
Nếu như Nhậm Thủy Hàn sống mà đi ra khỏi n Oán tràng, không chỉ có Kim Cương tông sẽ trả thù hắn, Thiên Cương tông càng sẽ không tha cho hắn.
- Sợ cái gì, bọn hắn trả thù, ngươi liền phản kϊƈɦ. Chỉ cần ngươi trung với Thiên Sư tông, Thiên Sư tông sẽ là nơi ngươi dựa vào. Ngươi mới mười mấy tuổi lại cứ sợ như vậy, sau này sao có thể trở thành một nam tử đỉnh thiên lập địa.
Khương Phàm nhặt Ô Cương Tiễn trêи đất lên, hai Bạo Viêm Phù cuối cùng cứ như vậy mà lãng phí, quá đáng tiếc.
- Ta còn chưa tới phiên ngươi giáo huấn.
Cổ La chảy mồ hôi, trái tim nhảy loạn.
Nhậm Thủy Hàn không phải người lương thiện, Mộ Dung Xung và Mộ Dung Thượng càng là hai dã thú hung ác, nếu như bọn hắn xem hắn là thành tử địch, khẳng định sẽ nghĩ hết biện pháp giết chết hắn.
Từ hôm nay trở đi, hắn đi ngủ cũng sẽ không an tâm.
Chương 130 Bí Mật
- Cổ La sư huynh, nói chuyện khách khí một chút. Chờ trở lại tông môn, ta nói ngươi ngay từ đầu đã hợp tác với ta, ngươi chính là công thần của Thiên Sư tông, còn nếu ta nói ngươi bị buộc hợp tác với ngoại nhân, ngươi chính là sỉ nhục của Thiên Sư tông. Từ hôm nay trở đi, ta bảo ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó. Mệnh của ngươi, nằm trêи tay của ta. Trừ phi, ngươi thật muốn phản bội Thiên Sư tông, lấy thân phận phản đồ chạy đến trong tông môn khác. Nhưng, trêи đời này ai sẽ chào đón phản đồ phản bội tông môn?
Khương Phàm thốt ra một câu tàn nhẫn để Cổ La nhịn không được mà rùng mình.
Khương Phàm đưa tay ra về hướng Cổ La:
- Lấy ra!
- Cái gì?
Cổ La nhíu mày nhìn Khương Phàm, trong lòng vậy mà hiện ra một tia sợ hãi.
Gia hỏa này đến cùng là ai?
Tuổi còn trẻ mà lại rất khôn khéo và cay độc, còn rất hung hãn tàn nhẫn.
Bề ngoài mười ba tuổi, tâm tính hai mươi tuổi.
- Vị đệ tử Kim Cương tông kia chết rồi, ngọc bài đâu?
Cổ La không tình nguyện lấy ngọc bài ra.
- Ngươi thu thập bao nhiêu ngọc bài rồi?
- Trước đó hai mươi bốn khối, tính cả ba khối của mấy người Lưu Ba, lại tính cả bốn khối của mấy tên Kim Cương tông là 31 khối.
- Nhiều như vậy?
Cổ La vừa muốn nói không có khả năng, một mình xông xáo n Oán tràng, còn sống cũng không tệ, sao có thể tìm được nhiều như vậy.
Thế Nhưng, ngẫm lại thực lực Khương Phàm giống như cũng không phải không có khả năng.
- Nếu như tính luôn trêи tay ngươi, hẳn là càng nhiều.
- Ta chỉ có một cái! Ta còn muốn giữ lại đi ra n Oán tràng.
- Các ngươi trước khi tìm thấy ta liền không có giết qua Linh Yêu, không có đoạt lấy một thanh ngọc bài nào? Trước khi trả lời, ngẫm lại lời ta mới vừa nói, mệnh của ngươi, nằm trêи tay của ta.
Cổ La không tình nguyện mà lấy ra năm khối ngọc bài.
- Ít như vậy?
- Chúng ta đến đây cũng không phải tìm ngọc bài.
Bọn người Cổ La chỉ lo tìm kiếm Khương Phàm, không có săn giết Linh Yêu, không có phục kϊƈɦ những đệ tử tông môn khác. Năm khối này là đúng lúc gặp được hai tử đệ tông môn chém giết nhau, Lưu Ba bảo nhất định phải nhúng tay, mới cướp được.
- Dựa theo tình huống, bao nhiêu khối ngọc bài thì có thể chiến thắng?
- Ba mươi khối trở lên.
n Oán tràng mặc dù rất được chú ý, nhưng bởi vì cảnh giới chỉ cực hạn ở cửu trọng thiên, một vài thiên tài cũng không nguyện ý đến mạo hiểm, cho nên tình huống cơ bản là thực lực tương đương, trừ phi đội ngũ đặc biệt cường đại, nếu không cũng rất khó tập hợp đến ba mươi khối.
- Đi thôi, trốn đi.
- Trốn đi? Nhậm Thủy Hàn thì sao?!
- Nếu Nhậm Thủy Hàn có thể phát giác nguy hiểm trước tiên liền chạy, nói rõ nàng không tự đại, không mạo hiểm. Ngươi cảm giác một mình nàng sẽ ở trong rừng rậm du đãng hay là chờ chúng ta đuổi bắt?
- Nàng sẽ hợp tác cùng Thiên Cương tông?
- Hiện tại, chúng ta là con mồi.
Khương Phàm mặc dù ưa thích chủ động xuất kϊƈɦ, nhưng càng là người thấy rõ tình thế. Nếu như Nhậm Thủy Hàn chỉ là lục phẩm linh văn như Cổ La thì hắn sẽ không chút khách khí mà truy kϊƈɦ, tuy nhiên thực lực của Nhậm Thủy Hàn có chút vượt qua hắn mong muốn, nếu như phối hợp với đội ngũ Thiên Cương tông, hắn không phải là đối thủ của đối phương.
Nơi nào đó trong rừng rậm, Nhậm Thủy Hàn tìm được đội ngũ Thiên Cương tông, ở trước mặt giận dữ mắng mỏ.
- Mộ Dung Thượng! Ca ca ngươi đã nói gì với Cổ La? Tên Cổ La kia vậy mà mang Khương Phàm tính kế với chúng ta! Các ngươi phải phụ trách cái chết của bốn vị sư đệ Kim Cương tông ta!
Mộ Dung Thượng vừa tàn nhẫn săn giết một chi đội ngũ, mặt mũi hắn tràn đầy máu tươi, nhìn vô cùng dữ tợn đáng sợ.
- Cổ La dám tính kế với các ngươi? Hắn có lá gan đó sao?!
- Cổ La dẫn chúng ta vào cuộc, Khương Phàm mai phục đánh lén, đây không phải tính kế thì là cái gì?!
Mộ Dung Thượng lau đi máu tươi trêи mặt, đôi môi thật mỏng nói một câu:
- Xem như tính kế, nhưng năm tên phế vật bọn hắn vậy mà có thể giết chết bốn người các ngươi, còn đem ngươi dọa chạy? Nhậm Thủy Hàn, ngươi cũng không có lợi hại như trong truyền thuyết lắm.
Nhậm Thủy Hàn hơi trầm xuống:
- Bớt nói nhảm! Nếu như Khương Phàm sống mà đi ra khỏi n Oán tràng, hai tòa quặng mỏ Kim Cương tông, do các ngươi giao phó!
- Nằm mơ sao?
- Các ngươi vô năng, còn ỷ lại vào chúng ta?
- Mất mặt xấu hổ!
Mộ Dung Thượng không khách khí xì ngụm nước bọt.
Toàn thân Nhậm Thủy Hàn dâng lên hàn khí nồng đậm, mặt đất cũng bắt đầu kết băng:
- Mộ Dung Thượng, ngươi quả nhiên không bằng ca ca Mộ Dung Xung của ngươi. Thiên phú không bằng, trí thông minh lại càng không bằng!
- Tiểu nương bì tử, ngươi muốn chết? Không có Thiên Cương tông chúng ta đến chống đỡ, Kim Cương tông các ngươi ở đâu ra lực lượng đối kháng Thiên Sư tông!
Sắc mặt Mộ Dung Thượng đột nhiên dữ tợn, da thịt gương mặt và cái cổ thít chặt đầy lân phiến.
Hắn không nguyện ý nhất chính là nghe được câu hắn không bằng ca ca hắn.
- Sư huynh, nếu như Khương Phàm còn sống mà ra khỏi n Oán tràng, chúng ta ai cũng đều sẽ mất mặt.
Một vị nữ đệ tử Thiên Cương tông thấp giọng nhắc nhở Mộ Dung Thượng.
- Hừ!! Coi như Cổ La tính kế các ngươi, nhưng dễ như trở bàn tay liền bị tính toán, cũng là do các ngươi vô năng! Muốn ta hỗ trợ đuổi bắt Khương Phàm, được thôi, cho ta tám khối ngọc bài!
Mộ Dung Thượng không tiếp tục dây dưa, nhưng cũng không có ý định cứ như vậy tùy tiện hỗ trợ.
- Song phương phối hợp, là tông chủ hai tông quyết định!
Nhậm Thủy Hàn tức giận, tên hỗn đản này có thể sống đến hiện tại, thật đúng là thua lỗ cho ca ca hắn.
- Nếu như các ngươi ngay từ đầu liên hệ chúng ta, coi như Cổ La tính kế cũng sẽ không đạt được ý đồ. Ngươi lại nhất định tự đại, chính mình hành động. Đây là ngươi không tuân thủ ước định trước.
Mộ Dung Thượng ăn chắc nói với Nhậm Thủy Hàn.
Khoảng cách đến thời gian kết thúc chỉ còn ba ngày, ngọc bài trong tay bọn họ mới ba mươi ba khối. Mặc dù rất nhiều, nhưng muốn bảo đảm ba hạng đầu thì vẫn kém một chút.
Trong lòng Nhậm Thủy Hàn tức giận, biết rõ Mộ Dung Thượng đang doạ dẫm nhưng lại không thể không tiếp nhận. Nếu không, Khương Phàm cứ thế mà sống đi ra khỏi n Oán tràng, tông môn tổn thất quặng mỏ, toàn bộ tội đều sẽ đặt ở trêи người nàng.
Khương Phàm kéo Ô Cương Cung ra, lại hướng Từ Dương Thạc nơi xa:
- Ngươi không nói?
- Ngươi bị điên sao, chúng ta là đồng môn sư huynh đệ. Ngươi đây là phạm vào tộc quy, tông chủ cũng không gánh nổi ngươi.
Từ Dương Thạc kém chút nhảy dựng lên, cuối cùng cũng thanh tỉnh từ bên trong sợ hãi, kϊƈɦ hoạt linh văn, toàn thân đều dâng lên cỗ khí lãng màu nâu.
Linh văn lại là tấm chắn!
Binh linh văn hiếm thấy!
Biểu thị phòng ngự cường đại!
- Khương Phàm, ngươi tâm ngoan thủ lạt, Thiên Sư tông không giữ ngươi lại được.
Cổ La vừa sợ hãi lại càng phẫn nộ, tay trái nâng lên, tay phải xoay tròn, kiếm khí liên tiếp thành hình ở phía trước, ngưng tụ thành lợi kiếm khóa chặt Khương Phàm lại.
- Đều không phải là đồ đần, đừng giả bộ. Kim Cương tông dám cầm hai tòa tinh quáng làm tiền đặt cược, không chỉ có lực lượng trêи mặt nổi, còn khẳng định có sát chiêu vụng trộm. Thời điểm các ngươi xuyên qua mê vụ ta cũng không có chạy xa. Những lời các ngươi nói, ta đều nghe được.
Khương Phàm quay người đối mặt với Cổ La, cũng dần dần hạ xuống Ô Cương Tiễn trong tay.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì...
Cổ La còn muốn giảo biện, muốn há to miệng mà quát tháo.
- Thiên Sư tông chúng ta hiện tại không được có bất luận tổn thất gì, chính là cần nghỉ ngơi lấy lại sức. Tông chủ biết rõ Thiên Cương tông đến đỡ Kim Cương tông, còn muốn công nhiên liều mạng. Đây không phải là dũng cảm mà là ngu xuẩn. Ta không biết ngươi đến cùng là ai, nhưng ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào hủy Thiên Sư tông.
Khương Phàm kỳ quái nhìn hắn:
- Tông chủ làm quyết định gì, tự có cân nhắc, một đệ tử như ngươi thì biết cái gì? Luôn mồm bảo hộ Thiên Sư tông, lại muốn giết ta, chắp tay nhường ra hai tòa tinh quáng? Ngươi quá tự cho là đúng, hay là trí thông minh bị thiếu hụt?
Khương Phàm thật không có gì để nói, mảnh La Phù sơn mạch này xác thực lớn, chim gì cũng đều có.
Cổ La đáp lễ Khương Phàm:
- Ngươi đến Thiên Sư tông mới mấy ngày, ngươi biết cái gì?
- Ta không hiểu Thiên Sư tông, nhưng ta hiểu lợi và hại, đúng và sai, ngươi cấu kết Kim Cương tông, giết không chỉ có mình ta, mất cũng không chỉ có hai tòa tinh quáng của Thiên Sư tông, càng quan trọng hơn là cách nhìn Kim Cương tông đối với Thiên Sư tông. Người người như vậy, Thiên Sư có thể bị lấn?!
Khương Phàm đột nhiên nhấc ngang Ô Cương Cung, kéo đến đầy tròn, Ô Cương Tiễn thoát cung nổ bắn ra.
- Ngươi còn muốn ra tay với ta?
Cổ La đẩy chưởng, kiếm quang bén nhọn xoay tròn cuốn về phía Ô Cương Tiễn.
Keng!
Thương thương thương!
Ô Cương Tiễn đánh lửa văng khắp nơi, cưỡng ép chuyển hướng, trùng điệp đánh vào trêи mặt đất, nhưng không đợi Cổ La rút kiếm lao đến Khương Phàm, Bạo Viêm Phù quấn quanh bên trêи Ô Cương Tiễn ầm vang nổ tung, hóa thành hỏa diễm mãnh liệt, cuốn ra hơn bảy mươi mét.
Cổ La chửi mắng, hốt hoảng lui lại.
Khương Phàm đón liệt diễm phóng tới Cổ La.
- Cổ La, coi chừng, hắn giết qua đấy.
Từ Dương Thạc lập tức hô to nhắc nhở.
Cổ La cấp tốc ổn định, kϊƈɦ hoạt kiếm văn, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Nhưng, Khương Phàm cũng không trực tiếp lao thẳng đến Cổ La mà sau khi xông vào liệt diễm hắn liền cấp tốc phi nước đại, thả người nhảy lên cây già vây quanh phía xa.
Từ Dương Thạc trừng to mắt, hết sức chăm chú cảnh giác đám lửa kia.
Khương Phàm lại di chuyển nhanh trong tán cây tươi tốt, nhanh nhẹ như linh viên.
Không đợi liệt diễm hoàn toàn tản ra, Khương Phàm đã từ trêи không trung xuất hiện ở sau lưng Từ Dương Thạc.
Cổ La cảnh giác Khương Phàm khắp nơi, ánh mắt xuyên qua liệt diễm đang bốc lên thấy được thân ảnh rơi xuống nơi xa :
- Ở ngay phía sau ngươi.
- Ta?
Từ Dương Thạc quá sợ hãi, lúc xoay người liền kϊƈɦ thích linh văn nhấc lên khí lãng màu nâu, hình thành tấm chắn cứng cỏi ở trước mặt
Một người ở trêи cao nâng năm ngón tay dày, hiện ra khí lãng nồng đậm
Khương Phàm rơi xuống đất đứng dậy, một khắc này, huyết khí toàn thân sôi trào, Bá Đao Thức cuồng dã chém một cái!
Oanh!
Đao thế quá mạnh.
Tấm chắn ứng thanh vỡ nát, nổ ra khí lãng đánh bay Từ Dương Thạc đang chật vật.
Khương Phàm sải bước phi nước đại, tàn đao liên tiếp phách trảm.
- Bá Đao Thức!
Kϊƈɦ đầu tiên... Kϊƈɦ thứ hai...
Từ Dương Thạc vừa sợ vừa giận lại điên cuồng, linh văn khu động linh khí toàn thân, không ngừng hình thành tấm chắn ở trước mặt.
Nhưng, thế công của Khương Phàm vừa dũng mãnh lại bá đạo, Từ Dương Thạc khó mà thi triển linh lực toàn lực, càng dần dần hỗn loạn. Khi Khương Phàm bổ ra kϊƈɦ Bá Đao Thức thứ tư, Từ Dương Thạc không kịp tạo tấm chắn đã bị chém nát, đao khí kinh người trùng điệp bổ vào trêи lồng ngực.
Uy lực không thua gì một ngọn núi đá va chạm.
Từ Dương Thạc rời khỏi mặt đất, bay ra mười mấy mét bên ngoài, nằm rạp trêи mặt đất vô lực mà run rẩy, máu tươi cấp tốc nhuộm đỏ mặt đất.
Khương Phàm dùng bốn liên kϊƈɦ hao hết lực khí toàn thân, quỳ một chân trêи đất, kịch liệt thở hổn hển.
Cổ La đang muốn la lên bảo Từ Dương Thạc phải chịu đựng, kết quả người đã bay tới, liền nằm nhoài trước mặt hắn.
Máu tươi đỏ hồng, nhìn thấy mà giật mình.
Cổ La mặc dù ở ngoài sơn môn đã kiến thức qua Khương Phàm cường đại đến thế nào, nhưng giờ khắc này tự mình đối mặt, hắn đã cảm nhận được sự rung động không cách nào nói rõ.
Tên này không chỉ có thực lực cường đại, mà là một loại khủng bố không gì nói được. Hoàn toàn không giống với tất cả đối thủ hắn trước đó gặp phải .
- Ngươi không chỉ có sợ, còn phản ứng chậm. Kiếm linh văn tốt như thế, thật lãng phí.
Khương Phàm điều trị huyết khí, từ từ đứng thẳng người.
Cổ La cảnh giác nhìn Khương Phàm, giờ khắc này hắn đã cảm nhận được một loại sợ hãi.
Đây là cảm giác chưa từng có qua ở trêи người bất kỳ kẻ nào.
- Ngươi là ai? Ta không tin người như ngươi lại là kẻ vô danh!
Cổ La nhìn Khương Phàm, tựa như thấy được một đầu Yêu thú tàn nhẫn, thậm chí so với Yêu thú càng đáng sợ hơn.
- Dạ An Nhiên đưa ta trở về, tự nhiên có lý do của nàng. Dạ Thiên Lan sớm không cường thế, muộn không cường thế, hết lần này tới lần khác đợi sau khi Dạ An Nhiên trở về hiện ra tư thái, cũng có lo nghĩ của hắn. Ngươi hành động, bất quá chỉ là tự cho mình thông minh.
Chương 127 Dụ Sát
Khương Phàm lại triệu Ô Cương Cung ra, khóa chặt Cổ La trước mặt
Cổ La lập tức cảnh giác, sẵn sàng trận địa đón Khương Phàm:
- Ngươi đến cùng là ai.
- Trả lời ta một vấn đề, là ai tìm tới ngươi?
- Không ai tìm ta.
- Vậy là ngươi chủ động tìm ngoại nhân?
Lời Khương Phàm còn chưa dứt, Ô Cương Cung đột nhiên chuyển hướng, bắn tới Lưu Ba ở nơi xa.
Trêи ngực Lưu Ba mặc dù bị đâm một cây đao, lại bởi vì toàn thân căng cứng nên một cử động nhỏ cũng không dám, nhưng cũng không chết.
Lúc này ngay lúc đang cẩn thận từng li từng tí giơ tay lên, đưa vào trong miệng một viên đan dược bảo mệnh. Rốt cuộc đan dược cũng đưa được vào trong miệng, lúc hắn muốn thở phào, Ô Cương Tiễn đánh xuyên qua khoang bụng, mang theo lực lượng mạnh mẽ chấn hắn lảo đảo lui lại.
Thân thể khẽ động, Ô Cương đoản đao sắc bén trêи ngực phá vỡ trái tim hắn.
Lưu Ba tức giận nhìn Khương Phàm, lại không nói ra được một câu liền quỳ ở nơi đó tắt thở.
Cổ La lại lần nữa đổ mồ hôi lạnh, tên điên này quá độc ác, đối đãi địch nhân hoàn toàn không lưu tình.
- Ngươi liên tiếp sát hại tông môn đệ tử...
- Có thể đừng nói nhảm nữa không?
- Ngươi...
- Là ngoại nhân tìm được ngươi, hay là ngươi tìm ngoại nhân?
- Mộ Dung Xung.
- Hắn tìm tới ngươi, ngươi đáp ứng?
- Ta là vì Thiên Sư tông. Thiên Sư tông xuống dốc là sự thật, muốn bảo trụ địa vị, chỉ có thể ẩn nhẫn...
Cổ La còn muốn tranh luận, lại bị Khương Phàm đánh gãy.
- Ta cho ngươi một chuộc tội cơ hội.
- Đem Kim Cương tông dẫn ra. Làm xong, ngươi có thể còn sống mà đi ra khỏi n Oán tràng. Cái chết của bọn người Lưu Ba, ta cũng có thể nói cho tông chủ là ngoài ý muốn. Làm không tốt, ngươi phải chết, bọn hắn cũng sẽ bị đính bên trêи Sỉ Nhục Trụ của Thiên Sư tông.
Cổ La hừ một tiếng:
- Ngươi chỉ có một mình lại muốn giết toàn bộ Kim Cương tông? Ngươi biết thanh danh Nhậm Thủy Hàn ở trong La Phù sơn mạch ra sao không?!
- Ngươi một mực dẫn ra, tự ta sẽ xử lý. Ngươi có thể cự tuyệt, cũng có thể hợp tác cùng Nhậm Thủy Hàn. Nhưng chỉ cần ta còn sống đi ra ngoài, Cổ La ngươi chính là phản đồ Thiên Sư tông. Ta tin tưởng, vô luận là Thiên Sư tông hay là La Phù sơn mạch, đối đãi phản đồ cũng sẽ không quá thiện lương.
Lúc Khương Phàm nói chuyện vẫn đang ngó chừng thần sắc của Cổ La.
Nếu ánh mắt trốn tránh, nói rõ đang động tâm tư.
Giết.
Nếu như biểu lộ giãy dụa, nói rõ nghiêm túc cân nhắc.
Lưu.
Thật lâu, sắc mặt Cổ La âm trầm nhìn chằm chằm Khương Phàm:
- Lặp lại lần nữa, ta không phải phản đồ. Ta làm hết thảy cũng là vì tông môn.
- Vậy cũng chớ lề mề, chứng minh cho ta xem. Mang theo ta, tìm tới bọn hắn.
…
- Cổ La, ngươi rốt cuộc cũng chịu xuất hiện. Làm sao lại chỉ còn mình ngươi?
Hai ngày sau, Cổ La gặp Nhậm Thủy Hàn đang tìm con mồi.
- Bị người khác phục kϊƈɦ, bọn hắn đều đã chết.
Cổ La nhắc nhở mình không cần khẩn trương, đón bọn hắn đi tới.
- Khương Phàm đâu?
Nhậm Thủy Hàn góp nhặt không ít ngọc bài, nhưng càng muốn hơn chính là mệnh của Khương Phàm. Đây là quan hệ đến vinh dự của Kim Cương tông, càng quan hệ đến hai tòa tinh quáng trọng yếu.
- Hắn đã phát hiện ý đồ của chúng ta, ngày thứ ba liền bỏ chạy.
Cổ La dựa theo những gì Khương Phàm phân phó nói.
- Ngu xuẩn! Chút chuyện này đều làm không xong, đáng đời Thiên Sư tông các ngươi xuống dốc như thế.
Nhậm Thủy Hàn lúc này quát tháo, ngay cả một người đều không trông coi nổi, còn có thể làm những gì?
Bốn vị đệ tử Kim Cương tông hừ một tiếng, tên Cổ La này chỉ có kỳ danh.
Cổ La tức giận, lại nhịn xuống không có gây nhau.
- Ta tìm tới hắn. Nếu muốn mệnh của hắn, chính các ngươi đi lấy.
- Ở nơi nào?
- Ở trong một chỗ sơn cốc, bị trọng thương, đang ở đó tu dưỡng.
- Đều đã bị thương nặng, ngươi làm sao không tự mình xử lý.
- Hắn chọn nơi không dễ bắt, các ngươi đi thì liền biết.
Cổ La mang theo bọn hắn đi tới một cái sơn cốc.
Tòa sơn cốc này có cấu tạo rất đặc thù, ba tòa núi cao đọng lại, không chỉ tạo thành thác nước, còn có một vết nứt liên thông phía ngoài.
Khương Phàm đang núp ở trong bóng tối của vết nứt, nếu không nhìn kỹ thật đúng là không nhìn thấy.
Vết nứt kết nối với bên ngoài, phát giác nguy hiểm có thể tùy thời rút đi, cũng liên tiếp với hồ nước, nếu như bị ngăn chặn, cũng có thể tùy thời lao ra nhảy vào trong hồ.
- Thực biết chọn chỗ.
Nhậm Thủy Hàn cẩn thận quan sát tình hình sơn cốc, cũng cảm giác có chút khó giải quyết.
Cổ La nói.
- Vết nứt có thể lấp, cửa vào cũng có thể cản, hồ nước là mấu chốt. Mặc dù không phải rất lớn, nhưng phía dưới rất sâu, còn nối liền đường sông phía ngoài, đây là chỗ dễ dàng chạy trốn nhất.
- Ta có thể tạm thời đông kết mặt hồ, hắn chạy không được.
Nếu Nhậm Thủy Hàn tìm tới Khương Phàm liền sẽ không để hắn lại chạy trốn.
- Chỗ của hắn cách hồ không đến hai mươi bước, ngươi vừa lộ diện, không đợi xuất thủ là hắn có thể xông vào rồi. Các ngươi lại nhìn kỹ, vết nứt bên cạnh còn mang theo mấy dây leo, một mực ngả vào đỉnh núi, đó cũng là một con đường lùi.
Bọn người Nhậm Thủy Hàn cẩn thận nhìn một chút, thật là có dây leo.
Mà Khương Phàm trong bóng tối còn thỉnh thoảng mở mắt ra, quan sát bốn chỗ, vô cùng cảnh giác.
Đệ tử Kim Cương tông cũng cảm thấy khó giải quyết, bây giờ cách thời gian kết thúc n Oán tràng chỉ còn ba ngày, nếu như để Khương Phàm chạy trốn, muốn bắt lại thật sự khá khó khăn.
- Tiểu tử này rất giảo hoạt, không phải vậy ta cũng sẽ không tìm các ngươi khắp nơi. Ta có một đề nghị, Nhậm Thủy Hàn có thể từ đường sông bên ngoài bơi vào dưới đáy hồ nước, lại từ phía dưới lao ra, cũng trong thời gian ngắn nhất phong ấn mặt sông. Tại thời điểm ngươi phong ấn, chúng ta từ các cửa vào và vết nứt tiến vào sơn cốc, còn có từ phía đỉnh núi lao xuống. Kiểu này chẳng khác nào gãy mất toàn bộ đường lui của Khương Phàm. Thương thế hắn rất nặng, một khi bị nhốt, chỉ có thể khoanh tay chờ bị bắt.
Cổ La chỉ vào sơn cốc, làm an bài cho bọn hắn
Một vị đệ tử Kim Cương tông hỏi:
- Ngươi sẽ phối hợp chúng ta?
- Nói nhảm! Ta đều đã bị hắn phát hiện, nếu như hắn còn sống trở lại trong tông, tông chủ còn không tự tay giết ta!
Trong lòng Cổ La kỳ thật còn có chút xoắn xuýt, nhưng chuyện đã đi tới nước này chỉ có thể kiên trì phối hợp cùng Khương Phàm.
- Ngươi đến đỉnh núi đợi, một khi chúng ta xuất thủ, ngươi lập tức chặt đứt sợi đằng.
Chương 128 Dụ Sát (2)
Nhậm Thủy Hàn không nguyện ý để Cổ La đi cùng với sư huynh đệ của nàng , dù sao hắn cũng là người ngoài.
- Được, ta chặt đứt sợi đằng liền nhảy xuống.
- Ta sẽ từ đường sông vòng vào đáy hồ. Các ngươi chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần ta lao ra khỏi mặt hồ, các ngươi liền động thủ.
Nhậm Thủy Hàn không sợ phiền phức, chỉ cần có thể giải quyết được Khương Phàm, phiền phức gì đều có giá trị.
Sau khi bọn hắn làm tốt ước định, Nhậm Thủy Hàn là người đầu tiên rời khỏi, Cổ La tiến vào trong cánh rừng bên cạnh, chạy lên đỉnh núi, bốn người còn lại tách ra hành động.
Hai người tiềm phục ở cửa vào sơn cốc, tùy thời chuẩn bị giết đi vào. Hai người vây quanh trong cánh rừng, từ bên ngoài xông vào trong khe.
Nhưng ai cũng không có chú ý, tại thời điểm bọn hắn bắt đầu hành động, một tiểu xà dài nhỏ lặng yên không tiếng động chui vào sơn cốc.
Đến rồi!
Khương Phàm tu tiểu xà thu thanh đồng tiểu tháp, rất tự nhiên mà đứng lên.
- Hắn muốn làm gì?
- Phát hiện chúng ta sao?
Hai người ngoài sơn cốc lập tức cảnh giác.
Tuy nhiên Khương Phàm chỉ đi ra ngoài vết nứt, sau khi nhìn bốn bề nhìn hắn liền nắm nhánh cây bên cạnh kéo lấp lại miệng vết nứt sau đó lui về trong khe.
- Quá cẩn thận rồi.
Hai người bên ngoài thở phào, thầm than tính cảnh giác cũng quá mạnh.
Bất quá nếu lại che đậy thì bên trong sẽ càng đen hơn, cái gì cũng đều không nhìn thấy. Bọn hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại chờ Nhậm Thủy Hàn đi ra.
Sau khi Khương Phàm ngăn chặn vết nứt ở cửa vào thì lập tức quay người phi nước đại, đứng cách lối ra mười mét. Chỉ sau chốc lát, hai vị đệ tử Kim Cương tông cẩn thận từng li từng tí vây quanh lối đi ra, híp mắt nhìn vào bên trong.
Vết nứt giống như hẻm núi chặt khít, hắc ám ẩm ướt, ánh mắt không xem được bao xa.
- A??
Một người trong đó có chút ngưng mi, mơ hồ nhìn thấy hắc ám phía trước giống như có thứ gì đó đang ngồi xổm.
- Thế nào?
- Ngươi nhìn nơi đó, có phải...
Nam tử vừa muốn đưa tay, một đạo hàn mang đột nhiên lấp lóe trong ánh mắt, tiếp theo một cái chớp mắt, âm thanh trầm đục, một mũi tên nặng nề xuyên qua lồng ngực của hắn.
Lực trùng kϊƈɦ cường đại mang theo hắn lảo đảo lui lại mấy bước, ngồi liệt trêи mặt đất.
Hắn há to miệng, vô lực cúi đầu.
Một người khác hơi sững sờ, sắc mặt kịch biến, lập tức nhào người qua bên cạnh .
Phốc phốc!
Mũi Ô Cương Tiễn thứ hai cơ hồ xẹt qua sát bờ vai của hắn, cuốn lên một vết máu.
Khương Phàm ra một kϊƈɦ thất thủ, quả quyết nhấc tàn đao xông ra ngoài.
Người kia chưa tỉnh hồn nhưng vẫn ngay lập tức kϊƈɦ hoạt "Tinh Lôi" linh văn.
Ầm ầm, toàn thân lôi triều nổ lên như vô số roi sắt gào thét bạo kϊƈɦ, trong chốc lát xé rách đại thụ bên cạnh, chân nham thạch vỡ nát
Khương Phàm vừa mới xuất hiện đã bị lôi triều bức lui.
- Tên hỗn đản ngươi, dám giết sư huynh của ta.
Người kia vừa sợ vừa giận, lớn tiếng gào thét, dẫn dắt lôi triều toàn thân cuồng dã đánh một kϊƈɦ về phía trước.
Lôi triều bạo tẩu, kịch liệt xen lẫn hóa thành một lôi quyền khổng lồ như cối xay. Lôi quang chói mắt, đinh tai nhức óc, mang thế công kinh người đánh về phía Khương Phàm.
Khương Phàm không tránh, càng không thể tránh, đối diện mà lên, một tiếng bạo hống vang lên, huyết khí toàn thân sôi trào, Bá Đao Thức ngang nhiên xuất kϊƈɦ.
Ầm ầm!
Lôi triều nổ tung sụp ra lấy ngàn đạo lôi mang trùng kϊƈɦ bốn phương tám hướng nuốt sống Khương Phàm.
Mặc dù có tàn đao cùng đao khí chặn đánh nhưng vẫn xé mở trêи người hắn mấy chục vết máu.
Nhưng Khương Phàm không thấy đau đớn, khí thế không giảm, phá tan lôi triều xông về nam tử.
Một kϊƈɦ này của nam tử uy lực kinh người nhưng cũng tiêu hao rất nhiều, đang thở một hơi lấy lại khí tức thì nhìn thấy Khương Phàm máu me khắp người lao ra, hắn cắn răng một cái, quả quyết né tránh sang bên cạnh.
Khương Phàm thu tàn đao, kϊƈɦ hoạt Kim Viêm thánh văn, nhấc lên liệt hỏa mênh ʍôиɠ đánh ra Hổ Khiếu Quyền.
Tốc chiến tốc thắng!
Người kia vừa ổn định cũng phóng xuất ra lôi triều phản kϊƈɦ, một đầu mãnh hổ màu vàng ầm vang thành hình đạp trêи liệt diễm đối diện lao tới, hung hăng đánh vào trêи người hắn.
Cùng với bạo tạc mãnh liệt, nam tử kêu thảm bay ra ngoài, toàn thân rách rưới.
Khương Phàm lần nữa triệu ra tàn đao, cất bước phi nước đại, sượt qua người kia.
Một đao chém giết.
Thế công lăng lệ vững vàng trùng kϊƈɦ, toàn bộ bắt nguồn từ kinh nghiệm săn giết phong phú.
- m thanh gì vậy?
Hai người ẩn núp bên ngoài sơn cốc dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lắng nghe.
Mặc dù có tiếng thác nước trong sơn cốc quấy nhiễu nhưng vẫn nghe được điểm dị thường.
Thanh âm giống như truyền đến từ phía sau sơn cốc
Hai người trao đổi nhắm mắt, đều kϊƈɦ thích linh văn trêи trán, cảnh giác vết nứt trong sơn cốc, cật lực muốn thấy rõ ràng tình huống trong bóng đen.
Đúng vào lúc này, một tiếng bước chân gấp rút từ trong rừng cây phía sau bọn họ truyền đến.
Hai người bỗng nhiên quay đầu, một thân ảnh mạnh mẽ nhảy vào ánh mắt.
- Khương Phàm?
Bọn hắn khó có thể tin được, không phải hắn đang trong cái khe sao, làm sao lại ở đây?
Khương Phàm không có che giấu, đột ngột nhảy lên, linh văn lấp lóe, liệt diễm sôi trào, nhiệt độ cao mãnh liệt vặn vẹo không gian.
- Liệt Hỏa Kim Liên!
Khương Phàm từ trêи trời giáng xuống, liệt diễm toàn thân tùy theo rơi xuống, kịch liệt cuồn cuộn, cũng ngưng tụ thành một đóa hoa sen vàng cực đại.
Ầm ầm!
Khí lãng lao nhanh, Kim Liên nở rộ, một cỗ bạo tạc mãnh liệt lay động sơn lâm.
Hai vị đệ tử vội vàng không kịp chuẩn bị liền bị khí lãng cùng liệt diễm đập vào mặt nuốt hết, kêu thảm bay ra ngoài.
Khương Phàm cất bước lao nhanh mang theo liệt diễm hội tụ bên phải tay, đánh tới một vị đệ tử phía trước.
- Tại sao ngươi lại ở đây?
Sau khi tên đệ tử kia rơi xuống liền chật vật thuận thế tung người lên, cương khí bạo động toàn thân cơ hồ trải rộng từng bộ vị để hắn phản ứng cực nhanh, mạo hiểm tránh khỏi một kϊƈɦ trí mạng của Khương Phàm.
- Cổ La, một tên khác giao cho ngươi! Nếu như hắn còn sống trở lại Kim Cương tông, ngươi sẽ chết rất thảm.
Khương Phàm ngưng tụ hỏa thương, đại khai đại hợp đánh về phía trước.
- Khương Phàm, tên hỗn đản ngươi.
Cổ La cũng không có chạy đến đỉnh núi, mà tiềm phục ở ngay gần đó, vốn chỉ định nhìn Khương Phàm kết thúc như thế nào, bây giờ lại không thể không ra tay.
- Cổ La? Ngươi dám phản bội ước định!
Những người khác gầm thét, quả quyết xông vào rừng cây, cũng mặc kệ đồng bạn, cắm đầu phi nước đại.
- Dừng lại.
Cổ La hét lớn, rút kiếm ra truy sát.
Chương 129 Khí Tức Cực Hàn
- Khương Phàm! Cổ La! Các ngươi chờ đó cho ta!
Vị đệ tử Kim Cương tông bị Khương Phàm bức lui cũng cắn răng một cái, quay người xông về hồ nước.
Hắn không biết ba người khác của Thiên Sư tông có chết thật hay không, nhưng hắn biết hôm nay bị gài bẫy. Hắn muốn chạy trốn bảo vệ tính mạng, càng phải thông tri ngay cho Nhậm Thủy Hàn đang từ đáy hồ đến gần.
Bọn hắn có thể bại, nhưng không thể bị bại thảm như vậy.
- Cuốn lấy hắn cho ta!
Khương Phàm giật thanh đồng tiểu tháp xuống, ném tới người kia, đồng thời dùng tốc độ cao nhất phi nước đại, gắt gao nắm chặt tàn đao, mạch máu điên cuồng bạo phát lực lượng.
Hắn không thể vận dụng hỏa diễm ở trêи mặt hồ, nếu không rất dễ dàng kinh động đến Nhậm Thủy Hàn phía dưới.
Thanh đồng tiểu tháp lóe lên quang hoa, tiểu xà vèo vèo chui ra, hai cánh di động, cả người lao tới quấn lên cổ nam tử.
- Thứ gì?
Nam tử vồ một cái về phía cổ, đồng thời nhanh chân nhảy lên, muốn xông vào trong hồ, nhưng tay vừa đưa lên lại không có bắt trúng thứ gì cả, chỉ thấy một đạo ám quang lấp lóe ở trước mắt.
Phốc phốc!
Tiểu xà vung đuôi như đao nhọn lên đâm vào mắt nam tử.
Nam tử kêu thảm, thân thể đang muốn lên nhảy chật vật nhào vào mặt đất.
Tiểu xà xoay chuyển, phần đuôi bén nhọn hiện ra hàn quang, thổi phù một tiếng đâm vào con mắt còn lại.
- Aaa….!
Tên này kêu thảm chống người dậy, toàn thân bạo phát cương khí kinh người đánh bay tiểu xà.
Cương khí như sấm chấn vỡ lân phiến toàn thân tiểu xà, huyết thủy vẩy ra. Khương Phàm thừa cơ giết tới, phát ra một tiếng rống, Bá Đao Thức mãnh liệt bổ xuống.
Ầm ầm!
Phốc phốc!
Tàn đao đánh cương khí rách tả tơi, trùng điệp đánh vào ngực tên kia.
Trước ngực hắn vỡ vụn, bay ngược về sau, đánh tới mặt hồ.
Khương Phàm giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc liền vọt tới, kéo lấy cổ chân của hắn, toàn thân phát lực hướng văng ra ngoài sơn cốc.
Nhậm Thủy Hàn từ đường sông vòng vào đáy hồ, bởi vì thác nước đang đổ mạnh nên nàng không nghe thấy tiếng vang phía ngoài, cũng không thấy được dị dạng gì, một bên kϊƈɦ thích Băng Tinh linh văn và Phong linh văn, một bên hướng lên mặt hồ.
Sau khi Khương Phàm chém giết người kia thì nhìn qua hồ nước, để Ô Cương Tiễn của Ô Cương Cung.
Ô Cương Tiễn còn có tám mũi, nhưng Bạo Viêm Phù lại chỉ còn hai tấm.
Hắn cẩn thận từng li từng tí quấn vào chờ đợi con mồi xuất hiện.
Sau đó không lâu, Nhậm Thủy Hàn lặng lẽ nhô đầu ra, nhìn qua vết nứt cách đó không xa. Sơn cốc rất an tĩnh, chỉ có thác nước đang lao nhanh không ngừng rơi xuống, kϊƈɦ thích hơi nước bao phủ sơn cốc.
Nhậm Thủy Hàn đoán chừng những người khác đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức xông ra từ mặt hồ, vận sức chờ phát động, hàn khí mãnh liệt tràn ngập, bao phủ mặt hồ, càng quét sạch thác nước.
Răng rắc!!
Mặt hồ cấp tốc kết băng, ngay cả thác nước đều bởi luồng không khí lạnh xâm nhập vào cấp tốc đông kết. Mặc dù dòng nước nơi đỉnh núi còn đang cấp tốc rơi xuống, nhưng chí ít hiện tại vẫn bị phong bế.
Khương Phàm âm thầm đề khí, nữ hài này có nhiều linh lực như vậy, vẫy tay một cái đã có thể so với một đòn toàn lực của hắn.
- Giết cho ta!
Nhậm Thủy Hàn không có chút do dự, thét một tiếng ra lệnh, chủ động lao đến vết nứt.
Nhưng, bên ngoài sơn cốc không có động tĩnh, trêи đỉnh núi cũng không có âm thanh, sau lưng lại đột nhiên truyền đến kình khí gào thét.
Nhậm Thủy Hàn bỗng nhiên quay người, một đạo hàn quang gào thét mà tới, thẳng tới trước mặt, cô nàng kinh hãi nhưng mà vẫn chưa loạn, đưa tay kϊƈɦ thích một luồng hơi lạnh hóa thành hàn băng chưởng ấn nghênh đón Ô Cương Tiễn.
Bang!
m thanh giòn vang, Ô Cương Tiễn lại bị cưỡng ép ngăn chặn, nhưng Bạo Viêm Phù lại theo đó mà nổ tung, liệt hỏa cuồn cuộn ra mấy chục mét.
Khương Phàm theo sát bắn ra mũi Ô Cương Tiễn thứ hai, xông qua khối băng và hỏa diễm hỗn loạn, lao thẳng đến Nhậm Thủy Hàn. Nhậm Thủy Hàn hơi biến sắc, toàn thân như cuồng phong gào thét, giống như một cơn gió xoáy cỡ nhỏ, cuồn cuộn xoáy mạnh, bên trong còn tràn ngập băng tinh lít nha lít nhít.
Ô Cương Tiễn bắn tới lại bị kình phong chấn động, bị hàn khí đóng băng. Bạo Viêm Phù thành công dẫn bạo nhưng lại bởi vì kình phong cuồng liệt mà bị cuốn về phía không trung, không có thương tổn đến Nhậm Thủy Hàn ở bên trong.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, võ pháp nữ nhân này mạnh như vậy?
- Khương Phàm.
Nhậm Thủy Hàn nhìn thấy Khương Phàm, càng quả quyết phóng thích cuồng phong mạnh mẽ vòng quanh chính mình xông về giữa không trung, rơi xuống giữa sườn núi, ánh mắt bén nhọn quét qua sơn cốc, trong nháy mắt biến mất tại núi rừng.
- Chạy?
Khương Phàm ngược lại sửng sốt một chút, hắn rất ít gặp được đối thủ như vậy, vậy mà có thể trước tiên phán đoán nguy hiểm, cũng quả quyết rút lui. Mà, phản ứng của mấy vị đệ tử Kim Cương tông này đều rất nhanh, quả nhiên đều là tinh anh được tuyển chọn.
Cổ La từ trong rừng cây gấp gáp trở về:
- Người đâu?
- Chạy rồi.
Khương Phàm yên lặng cảm thụ độ dày của băng phong trêи mặt hồ, chừng hai mươi phân.
Đây tuyệt đối không chỉ là uy lực võ pháp, cũng có quan hệ cực lớn với linh văn.
Trách không được Dạ An Nhiên nói Nhậm Thủy Hàn kém chút đã trở thành Thánh cấp linh văn.
- Chạy? Sao ngươi có thể để nàng chạy?!
Cổ La sốt ruột.
Nếu như Nhậm Thủy Hàn sống mà đi ra khỏi n Oán tràng, không chỉ có Kim Cương tông sẽ trả thù hắn, Thiên Cương tông càng sẽ không tha cho hắn.
- Sợ cái gì, bọn hắn trả thù, ngươi liền phản kϊƈɦ. Chỉ cần ngươi trung với Thiên Sư tông, Thiên Sư tông sẽ là nơi ngươi dựa vào. Ngươi mới mười mấy tuổi lại cứ sợ như vậy, sau này sao có thể trở thành một nam tử đỉnh thiên lập địa.
Khương Phàm nhặt Ô Cương Tiễn trêи đất lên, hai Bạo Viêm Phù cuối cùng cứ như vậy mà lãng phí, quá đáng tiếc.
- Ta còn chưa tới phiên ngươi giáo huấn.
Cổ La chảy mồ hôi, trái tim nhảy loạn.
Nhậm Thủy Hàn không phải người lương thiện, Mộ Dung Xung và Mộ Dung Thượng càng là hai dã thú hung ác, nếu như bọn hắn xem hắn là thành tử địch, khẳng định sẽ nghĩ hết biện pháp giết chết hắn.
Từ hôm nay trở đi, hắn đi ngủ cũng sẽ không an tâm.
Chương 130 Bí Mật
- Cổ La sư huynh, nói chuyện khách khí một chút. Chờ trở lại tông môn, ta nói ngươi ngay từ đầu đã hợp tác với ta, ngươi chính là công thần của Thiên Sư tông, còn nếu ta nói ngươi bị buộc hợp tác với ngoại nhân, ngươi chính là sỉ nhục của Thiên Sư tông. Từ hôm nay trở đi, ta bảo ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó. Mệnh của ngươi, nằm trêи tay của ta. Trừ phi, ngươi thật muốn phản bội Thiên Sư tông, lấy thân phận phản đồ chạy đến trong tông môn khác. Nhưng, trêи đời này ai sẽ chào đón phản đồ phản bội tông môn?
Khương Phàm thốt ra một câu tàn nhẫn để Cổ La nhịn không được mà rùng mình.
Khương Phàm đưa tay ra về hướng Cổ La:
- Lấy ra!
- Cái gì?
Cổ La nhíu mày nhìn Khương Phàm, trong lòng vậy mà hiện ra một tia sợ hãi.
Gia hỏa này đến cùng là ai?
Tuổi còn trẻ mà lại rất khôn khéo và cay độc, còn rất hung hãn tàn nhẫn.
Bề ngoài mười ba tuổi, tâm tính hai mươi tuổi.
- Vị đệ tử Kim Cương tông kia chết rồi, ngọc bài đâu?
Cổ La không tình nguyện lấy ngọc bài ra.
- Ngươi thu thập bao nhiêu ngọc bài rồi?
- Trước đó hai mươi bốn khối, tính cả ba khối của mấy người Lưu Ba, lại tính cả bốn khối của mấy tên Kim Cương tông là 31 khối.
- Nhiều như vậy?
Cổ La vừa muốn nói không có khả năng, một mình xông xáo n Oán tràng, còn sống cũng không tệ, sao có thể tìm được nhiều như vậy.
Thế Nhưng, ngẫm lại thực lực Khương Phàm giống như cũng không phải không có khả năng.
- Nếu như tính luôn trêи tay ngươi, hẳn là càng nhiều.
- Ta chỉ có một cái! Ta còn muốn giữ lại đi ra n Oán tràng.
- Các ngươi trước khi tìm thấy ta liền không có giết qua Linh Yêu, không có đoạt lấy một thanh ngọc bài nào? Trước khi trả lời, ngẫm lại lời ta mới vừa nói, mệnh của ngươi, nằm trêи tay của ta.
Cổ La không tình nguyện mà lấy ra năm khối ngọc bài.
- Ít như vậy?
- Chúng ta đến đây cũng không phải tìm ngọc bài.
Bọn người Cổ La chỉ lo tìm kiếm Khương Phàm, không có săn giết Linh Yêu, không có phục kϊƈɦ những đệ tử tông môn khác. Năm khối này là đúng lúc gặp được hai tử đệ tông môn chém giết nhau, Lưu Ba bảo nhất định phải nhúng tay, mới cướp được.
- Dựa theo tình huống, bao nhiêu khối ngọc bài thì có thể chiến thắng?
- Ba mươi khối trở lên.
n Oán tràng mặc dù rất được chú ý, nhưng bởi vì cảnh giới chỉ cực hạn ở cửu trọng thiên, một vài thiên tài cũng không nguyện ý đến mạo hiểm, cho nên tình huống cơ bản là thực lực tương đương, trừ phi đội ngũ đặc biệt cường đại, nếu không cũng rất khó tập hợp đến ba mươi khối.
- Đi thôi, trốn đi.
- Trốn đi? Nhậm Thủy Hàn thì sao?!
- Nếu Nhậm Thủy Hàn có thể phát giác nguy hiểm trước tiên liền chạy, nói rõ nàng không tự đại, không mạo hiểm. Ngươi cảm giác một mình nàng sẽ ở trong rừng rậm du đãng hay là chờ chúng ta đuổi bắt?
- Nàng sẽ hợp tác cùng Thiên Cương tông?
- Hiện tại, chúng ta là con mồi.
Khương Phàm mặc dù ưa thích chủ động xuất kϊƈɦ, nhưng càng là người thấy rõ tình thế. Nếu như Nhậm Thủy Hàn chỉ là lục phẩm linh văn như Cổ La thì hắn sẽ không chút khách khí mà truy kϊƈɦ, tuy nhiên thực lực của Nhậm Thủy Hàn có chút vượt qua hắn mong muốn, nếu như phối hợp với đội ngũ Thiên Cương tông, hắn không phải là đối thủ của đối phương.
Nơi nào đó trong rừng rậm, Nhậm Thủy Hàn tìm được đội ngũ Thiên Cương tông, ở trước mặt giận dữ mắng mỏ.
- Mộ Dung Thượng! Ca ca ngươi đã nói gì với Cổ La? Tên Cổ La kia vậy mà mang Khương Phàm tính kế với chúng ta! Các ngươi phải phụ trách cái chết của bốn vị sư đệ Kim Cương tông ta!
Mộ Dung Thượng vừa tàn nhẫn săn giết một chi đội ngũ, mặt mũi hắn tràn đầy máu tươi, nhìn vô cùng dữ tợn đáng sợ.
- Cổ La dám tính kế với các ngươi? Hắn có lá gan đó sao?!
- Cổ La dẫn chúng ta vào cuộc, Khương Phàm mai phục đánh lén, đây không phải tính kế thì là cái gì?!
Mộ Dung Thượng lau đi máu tươi trêи mặt, đôi môi thật mỏng nói một câu:
- Xem như tính kế, nhưng năm tên phế vật bọn hắn vậy mà có thể giết chết bốn người các ngươi, còn đem ngươi dọa chạy? Nhậm Thủy Hàn, ngươi cũng không có lợi hại như trong truyền thuyết lắm.
Nhậm Thủy Hàn hơi trầm xuống:
- Bớt nói nhảm! Nếu như Khương Phàm sống mà đi ra khỏi n Oán tràng, hai tòa quặng mỏ Kim Cương tông, do các ngươi giao phó!
- Nằm mơ sao?
- Các ngươi vô năng, còn ỷ lại vào chúng ta?
- Mất mặt xấu hổ!
Mộ Dung Thượng không khách khí xì ngụm nước bọt.
Toàn thân Nhậm Thủy Hàn dâng lên hàn khí nồng đậm, mặt đất cũng bắt đầu kết băng:
- Mộ Dung Thượng, ngươi quả nhiên không bằng ca ca Mộ Dung Xung của ngươi. Thiên phú không bằng, trí thông minh lại càng không bằng!
- Tiểu nương bì tử, ngươi muốn chết? Không có Thiên Cương tông chúng ta đến chống đỡ, Kim Cương tông các ngươi ở đâu ra lực lượng đối kháng Thiên Sư tông!
Sắc mặt Mộ Dung Thượng đột nhiên dữ tợn, da thịt gương mặt và cái cổ thít chặt đầy lân phiến.
Hắn không nguyện ý nhất chính là nghe được câu hắn không bằng ca ca hắn.
- Sư huynh, nếu như Khương Phàm còn sống mà ra khỏi n Oán tràng, chúng ta ai cũng đều sẽ mất mặt.
Một vị nữ đệ tử Thiên Cương tông thấp giọng nhắc nhở Mộ Dung Thượng.
- Hừ!! Coi như Cổ La tính kế các ngươi, nhưng dễ như trở bàn tay liền bị tính toán, cũng là do các ngươi vô năng! Muốn ta hỗ trợ đuổi bắt Khương Phàm, được thôi, cho ta tám khối ngọc bài!
Mộ Dung Thượng không tiếp tục dây dưa, nhưng cũng không có ý định cứ như vậy tùy tiện hỗ trợ.
- Song phương phối hợp, là tông chủ hai tông quyết định!
Nhậm Thủy Hàn tức giận, tên hỗn đản này có thể sống đến hiện tại, thật đúng là thua lỗ cho ca ca hắn.
- Nếu như các ngươi ngay từ đầu liên hệ chúng ta, coi như Cổ La tính kế cũng sẽ không đạt được ý đồ. Ngươi lại nhất định tự đại, chính mình hành động. Đây là ngươi không tuân thủ ước định trước.
Mộ Dung Thượng ăn chắc nói với Nhậm Thủy Hàn.
Khoảng cách đến thời gian kết thúc chỉ còn ba ngày, ngọc bài trong tay bọn họ mới ba mươi ba khối. Mặc dù rất nhiều, nhưng muốn bảo đảm ba hạng đầu thì vẫn kém một chút.
Trong lòng Nhậm Thủy Hàn tức giận, biết rõ Mộ Dung Thượng đang doạ dẫm nhưng lại không thể không tiếp nhận. Nếu không, Khương Phàm cứ thế mà sống đi ra khỏi n Oán tràng, tông môn tổn thất quặng mỏ, toàn bộ tội đều sẽ đặt ở trêи người nàng.