• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đan Đại Chí Tôn (4 Viewers)

  • Chương 721-725

Chương 721 Người yêu của ta (2)

Đệ tử bát trọng thiên, cửu trọng thiên đều hận không thể đứng ra tự tay giáo huấn Khương Phàm.

Đại Diễn Thánh Chủ nhìn Khương Phàm thật sâu.

Dìm nước Hoang Mãng nguyên đã hiện ra hắn điên cuồng. Biểu hiện tại thời khắc này, lại thể hiện ra sát tính mãnh liệt.

Mà, hắn lại còn là Đại Thừa thánh văn.

Sứ mệnh thánh địa là bảo vệ chúng sinh, có vẻ như không nên tồn tại người như thế này.

Khương Phàm không để lọt vào mắt sự tức giận của Ly Hỏa thánh địa.

- Bồ Đề Dương Linh Đan đã chuẩn bị xong chưa? Không phải các ngươi muốn làm săn giết gì đó sao, tất cả thánh địa phái bao nhiêu người, chừng nào thì bắt đầu!

Ly Hỏa Thánh Chủ trầm giọng nói:

- Tất cả thánh địa đều mang theo khoảng mười người, không kém bao nhiêu, nếu như thế này, trong vòng năm ngày, cuối cùng Bồ Đề Dương Linh Đan ở trên tay người nào thì sẽ liền về người đó.

Các đệ tử Hồn Thiên thánh địa và Linh Kiếp thánh địa đưa ánh mắt sắc bén tiếp cận bọn người Khương Phàm.

Bọn đệ tử Vô Hồi quá này phách lối.

Nhất định phải hung hăng giáo huấn!

- Bọn hắn đúng là đã liên hợp.

Dạ An Nhiên nhẹ giọng nhắc nhở.

- Đánh nổ bọn hắn.

Cơ Lăng Huyên kích động, nếu như chỉ là Ly Hỏa thánh địa còn không sao.

- Khương Phàm biểu hiện đặc sắc như vậy, ta đều không thể chờ đợi được nữa.

Toàn thân Tiêu Phượng Ngô cũng đã tăng vọt chiến ý, từ sau khi lột xác thành Thánh linh văn, hắn còn chưa có thỏa thích phóng thích qua.

Đại Diễn Thánh Chủ nói:

- Phía trước sớm đã bố trí tốt một sơn lâm phạm vi trăm dặm, Linh Yêu cũng đều thanh lý qua.

Ly Hỏa Thánh Chủ nói:

- Lên đường đi, hôm nay liền bắt đầu.

Đại Diễn Thánh Chủ cười nhạt nói:

- Không nên gấp gáp, các vị là khách ở xa tới, ta với tư cách chủ nhân còn chưa có tiếp đãi các vị. Không ngại ở lại đêm nay trước, sáng sớm ngày mai lại bắt đầu.

Các túc lão Đại Diễn thánh địa cũng nói:

- Bây giờ cũng đã xế chiều, buổi sáng ngày mai lại bắt đầu.

Bọn người Ly Hỏa Thánh Chủ do dự một chút, vẫn tiếp nhận lời mời.

- Đi thôi, đến Đại Diễn thánh địa nhìn xem.

Vô Hồi Thánh Chủ mang theo bọn người Khương Phàm đi đến phía trước.

- Xin mời.

Đại Diễn Thánh Chủ tự mình dẫn đường.

Trong thánh địa đã sớm bắt đầu bận rộn chuẩn bị tiệc tối, số lượng lớn thanh niên đệ tử nhao nhao tụ tập tại lối vào thánh địa, muốn nhìn các thiên tài đến từ liên minh Thánh Địa Nam Bộ một chút.

Ngay cả Tô Triệt cũng đều ở trong đó.

- Khương Phàm, lại gặp mặt.

Tô Triệt nhìn thấy Khương Phàm, cười lắc đầu.

Cái tên gia hỏa luôn mồm phiền chán thánh địa này lại là đệ tử Vô Hồi thánh địa.

- Có cơ hội luận bàn một chút.

Khương Phàm phất tay chào hỏi.

Đám đệ tử thiên tài Đại Diễn thánh địa nhao nhao nhíu mày, cùng Tô Triệt luận bàn một chút?

Tiểu tử này thật đúng là không biết trời cao đất rộng.

- Nếu có dũng khí như thế, bây giờ liền luận bàn đi.

Thác Bạt Hoằng đứng cách đó không xa hừ lạnh.

Tiêu Phượng Ngô nhìn sang bốn chỗ:

- Vị huynh đệ Tô Triệt này, thánh địa các ngươi nuôi chó sao?

- Không có.

- Hình như vừa rồi ta có nghe được tiếng chó sủa.

- Ngươi muốn chết?

Thác Bạt Hoằng giận dữ mắng mỏ.

- Còn rất vui mừng. Không được liền làm thịt đi, đêm nay ăn thịt chó.

Tiêu Phượng Ngô nháy mắt với Thác Bạt Hoằng:

- Ngươi cảm thấy là nướng được, hay là hầm thì được.

Thác Bạt Hoằng thản nhiên nói:

- Chớ cùng hắn chấp nhặt, một con thú thô lỗ.

Tiêu Phượng Ngô liếc nhìn nam tử kia:

- Ngươi tên là gì?

- Thượng Minh Giới!

- Thượng Minh Giới, ngươi thật may mắn, thật hâm mộ ngươi.

- Hâm mộ ta?

Thượng Minh Giới nhíu mày nhìn hắn.

- Hâm mộ ngươi tuổi còn trẻ đã quen biết được ta.

Tiêu Phượng Ngô cởi mở cười một tiếng với nam tử, sau đó bước nhanh đi theo bọn người Khương Phàm.

- Không biết xấu hổ?

Thượng Minh Giới nghĩ nghĩ mới hiểu được là có ý gì.

- Oa, nữ hài xinh đẹp ở nơi này cũng không ít.

Tiêu Phượng Ngô nhìn các đệ tử Đại Diễn thánh địa tụ tập xung quanh, ngoại trừ khí tức một vài thiếu niên tháo vát thì còn có rất yêu nữ hài xinh đẹp kiều sắc thượng giai. Cả người tư thế cao gầy, tóc dài tới eo, bọn họ đều đang nhìn chằm chằm Tiêu Phượng Ngô, trong đôi mắt xinh đẹp hiện ra gợn sóng thản nhiên.

- Cô nương, thích ta sao? Thích thì liền lớn tiếng nói ra.

Tiêu Phượng Ngô huýt sáo với nữ hài nhi:

- Đừng cho rưangf ta dáng dấp đẹp trai liền nghĩ ta xa không thể chạm cao, kỳ thật ta là hải nạp bách xuyên(*).

(*) Có thể dung nạp được tất cả hàng trăm con sông lớn.

Phốc phốc...

Rất nhiều nữ hài nhi nhịn không được mà cười ra tiếng.

Hàn Ngạo ở phía sau lắc đầu, đó là cái quái gì.

- Bỉ Mông thú.

Nữ hài nhẹ giọng đánh giá Tiêu Phượng Ngô.

- Hình như đó là Thú Vương mãnh thú, không ngờ lại xuất hiện trong linh văn.

- Còn có Dực Long màu đen. Vô Hồi thánh địa từ đâu tìm được nhiều Thú linh văn cường hãn như vậy?

Tô Triệt đi qua bên cạnh nàng:

- Bảy đệ tử Vô Hồi thánh địa này rất mạnh, tất cả đều là Thánh linh văn.

Nữ hài nhi đuổi theo Tô Triệt:

- Ta không nhìn ra Thú linh văn của Khương Phàm.

Tô Triệt nói:

- Ngày mai bọn hắn sẽ có thi đấu săn giết, nếu có hứng thú, ngươi có thể đi nhìn.

Xa xa trong một đỉnh núi, một tiểu cô nương non nớt đang đón gió núi, ngắm nhìn cửa vào thánh địa, trong đôi mắt sáng tỏ nổi lên tinh mang, nhìn qua hơn năm ngàn mét, rơi xuống trên thân Khương Phàm.

- Hắn tới rồi.

Một lão nhân tóc trắng xoá hầu ở sau lưng tiểu cô nương, hốc mắt trống rỗng cũng 'Nhìn' về nơi xa.

- Hắn... Tới...

Tiểu cô nương thì thào khẽ nói, trên gương bên phấn nộn toát ra vẻ mặt phức tạp không hợp tuổi tác.

- Ngài muốn đi gặp hắn một chút không?

Lão nhân thấp giọng hỏi, thân thể già nua hơi nghiêng về phía trước, tất cung tất kính.

- Hắn còn nhớ ta không?

Tiểu cô nương mỉm cười, trong hốc mắt xinh đẹp bất chợt đầy lệ quang.

Lão nhân khẽ nói:

- Ngài đã chịu đau đớn ngàn năm hủy xương đốt máu, không phải vì muốn gọi hắn trở về sao? Hắn...đã trở về rồi...

- Ta muốn gặp hắn.

Tiểu cô nương thì thào nói nhỏ, ngàn năm thê lương, ngàn năm chờ đợi, chính là đang mong đợi có thể lại lần nữa trùng phùng, nhưng giờ khắc này, nàng lại do dự.
Chương 722 Người yêu của ta (3)

Diêm bá đã hiểu Thiên Hậu đang do dự.

Nàng… còn quá nhỏ.

Diêm bá biết Thiên Hậu yêu tha thiết Thần Hoàng, là tình yêu khắc cốt ghi tâm kia. Không tiếc để thần triều chôn vùi, đánh cược luân hồi của mình, nghịch loạn m Dương, giúp hắn trở lại nhân gian, chính là hy vọng có thể gặp nhau lần nữa.

Nhưng, nàng nhất định phải là lấy trạng thái tốt nhất xuất hiện ở trước mặt hắn, mà không phải là trong hình hài một hài tử non nớt.

- Ta mang ngài đi qua nhìn. Hắn sẽ không chú ý tới ngài.

Diêm bá giống như là cái bóng hầu ở bên cạnh Thiên Hậu, không còn bóng dáng, lặng yên không một tiếng động.

Ngay cả Đại Diễn Thánh Chủ cũng không biết bên cạnh nữ nhi bảo bối của mình đều có một bóng dáng khô gầy già nua đi theo mỗi ngày.



Sau khi Khương Phàm đi đến Đại Diễn thánh địa, hắn cũng không đi theo bọn người Khương Tuyền đến yến hội gì đó, mà đi đến trang viên Đại Diễn thánh địa an bài cho Vô Hồi thánh địa, tiếp tục ngồi xếp bằng minh tưởng, khổ tu Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền trong ý thức hải.

Thú quyền khác nhau, phương thức nghiên cứu khác nhau, cũng đều có uy lực khác nhau.

Khương Phàm càng nghiên cứu, càng có thể cảm giác được chỗ phi phàm của Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.

Đơn giản là bao hàm toàn diện.

Thậm chí Khương Phàm đều cảm thấy kỳ quái, tiên tổ Khương gia, Khương Nguyên Liệt lấy được bộ võ pháp này từ đâu.

Đây là Thánh cấp võ pháp thật sao?

Liền xem như Thánh cấp, cũng hẳn xem như là cao cấp nhất trong Thánh cấp.

Đao Hoàng quay quanh ở trên cây bên cạnh, phun ra nuốt vào cái lưỡi tinh hồng của mình, cảnh giác hoàn cảnh xung quanh, để tránh người của thánh địa khác tới quấy rối.

Đột nhiên, Khương Phàm không khỏi xiết chặt tinh thần, mở ra ánh mắt sắc bén sáng tỏ.

Sân nhỏ tĩnh mịch tươi mát, hồ nhỏ vuông vức như gương, hoa cỏ trong ráng chiều chiếu ra tia sáng mê người, không có bất kỳ dị dạng gì.

Khương Phàm cảnh giác một lát, vừa nhìn về phía Đao Hoàng trên cây.

Đao Hoàng cũng kỳ quái nhìn sang, không rõ ràng cho lắm.

Khương Phàm lắc đầu, tiếp tục minh tưởng.

Trên tường đá sân nhỏ thấp bé, giờ khắc này đang có hai bóng người đứng đấy, ẩn nấp trong vô hình.

Tiểu cô nương yên lặng nhìn minh tưởng Khương Phàm, trên mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào, nước mắt cũng đã rơi như mưa.

Vẫn bộ dáng kiếp trước, vẫn là hắn của đời trước.

Ngàn năm trước, tình cảnh hắn chết thảm tại chiến trường Bách Tộc còn rõ mồn một trước mắt.

Ngàn năm trước, chư tướng thần triều huyết tế Thương Thiên bi thương hò hét còn vang ở bên tai.

Đảo mắt đã qua ngàn năm.

Nàng ở Cửu U thâm không hủy xương đốt máu, ngàn lần tỉ lần kêu gọi

Tu La tại Côn Lôn sơn khiêng quan tài mà chiến, vô số lần gào thét.

Nhưng trung liệt của Thần triều hóa thân tượng đá tại Đông Nam Thiên Môn, khổ sở đợi chờ.

Hắn... Cứ như vậy... mà trở về.

Giật mình như một giấc mộng.

- Thần Hoàng của ta... Người yêu của ta... Ta chờ chàng ngàn năm... trong ký ức không trọn vẹn của chàng, có còn ta không? Còn có từng li từng tí về chúng ta không?

Ung dung khóc ngữ, gánh chịu những tưởng niệm, phiêu đãng trong đình viện im ắng.

Khương Phàm lại mở mắt ra, kỳ quái nhìn sân nhỏ, luôn cảm thấy giống như xung quanh có người nào đó đang nhìn hắn.

Chẳng lẽ, Đại Diễn thánh địa có lão gia hỏa nào đang nhìn trộm hắn?

Hắn có gì để dò xét.

Chẳng lẽ là đang tra linh văn?

- Khương Phàm, có thể cùng ngươi tâm sự chút không?

Dạ An Nhiên chần chờ đi đến trong viện Khương Phàm.

- Trò chuyện cái gì?

Khương Phàm không nghĩ nhiều nữa.

- Ta...

Dạ An Nhiên nhấp nhẹ môi đỏ, mấy lần muốn há mồm, lại đều nói không ra.

Nàng không biết từ lúc nào đã bắt đầu thích nam hài này.

Có thể là tính cách của hắn, khí chất của hắn, phương thức làm việc của hắn để trong lúc vô tình nàng đã thưởng thức, mê muội.

Cũng có thể là do hai bên gia chủ lặp đi lặp lại vấn đề 'Đính hôn', để từ sâu trong nội tâm nàng chủ động tiếp nhận.

Tóm lại, nàng đã thật động tâm.

Nàng cho rằng hai người sẽ ở cùng nhau, nàng cho rằng hai người có thể cùng nhau. Nàng cho rằng hai người có thể thật sự ở cùng nhau.

Tự nhiên như vậy, thuận lý thành chương.

Cho đến khi... Thường Lăng xuất hiện.

Khi hai người tay nắm tay nhau xuất hiện ở trong đại điện, một khắc này, nàng cảm giác lòng mình giống như bị cái gì đó nắm lấy.

Thất lạc, chua xót, khó chịu.

Nàng nghĩ Khương Phàm sẽ đến an ủi nàng, kết quả chờ lại chờ, chờ đến nỗi lại là không nhìn, cùng lạ lẫm.

Dạ An Nhiên nhìn Khương Phàm, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng làm thế nào cũng đều nói không ra miệng.

- An Nhiên, co sao thế?

Khương Phàm kỳ quái nhìn nàng, có lời muốn nói thì nói đi, ngây người làm gì?

Hai mắt Dạ An Nhiên dần dần mông lung, hai giọt lệ trượt xuống gương mặt.

- Ngươi thích Thường Lăng sao?

Khương Phàm khẽ giật mình, dở khóc dở cười:

- Sao lại đột nhiên hỏi cái này?

- Ngươi thích nàng sao?

- Không thích.

Hai mắt Dạ An Nhiên đẫm lệ, giọng hơi run:

- Ngươi không cần thiết phải gạt ta, ta chỉ muốn nghe câu nói thật lòng.

Khương Phàm lắc đầu nói:

- Ta chỉ là cứu được nàng, không tới trình độ kia.

- Thật?

- Ta...

Khương Phàm bỗng nhiên chần chờ, dây cung trong lòng kia bị nhẹ nhàng kích thích, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên:

- Ta đang đợi một người.

- Chờ một người?

- Hẳn là nàng cũng đang chờ ta, ta cũng phải chờ đợi nàng. Ta không rõ.

Khương Phàm không nói thêm lời:

- Vì sao ngươi lại khóc? Ở Vô Hồi thánh địa không tốt sao?

- Nếu như ngươi thật không thích ta, ta có thể tự mình nói với phụ thân, giữa chúng ta không cần đính hôn.

Dạ An Nhiên nói rất nhỏ, quay người rời khỏi, nước mắt lần nữa trượt xuống gương mặt.

Khương Phàm nhìn Dạ An Nhiên biến mất ở trong rừng cây bên ngoài, khe khẽ thở dài, nhắm mắt lại tiếp tục minh tưởng, tại ý thức hải diễn dịch thánh quyền mới.

Hắn tuy có trí nhớ kiếp trước, sứ mệnh kiếp trước, nhưng tình cảm trùng sinh còn rất non nớt, vừa mới bắt đầu. Hắn thừa nhận có tình cảm đối với Dạ An Nhiên, có thưởng thức, cũng có mấy phần u mê ái mộ.

Loại cảm giác này, cũng xuất hiện ở trên người Thường Lăng.
Chương 723 Bỉ Mông cuồng bạo (1)

Nhưng sau khi từ Bạch Hổ quan biết được mọi chuyện về mình, hắn đã hoàn toàn không nghĩ thêm về những thứ kia. Hắn muốn chờ Thiên Hậu của hắn, chờ người hắn đã từng yêu. Hắn muốn đền bù những thua thiệt kiếp trước của hắn ở kiếp này. Mặc kệ Thiên Hậu có mang theo ký ức luân hồi mà đến hay không, hắn đều muốn tìm tới nàng, làm bạn của nàng, bảo vệ nàng.

- Nữ hài nhi này lại là Ngũ Hành thể chất? Khí hải của nàng đang biến đổi về tiểu thế giới.

Trong hai mắt trống rỗng của Diêm bá hiện ra tia sáng thần bí, rõ ràng đã nhìn thấu Dạ An Nhiên.

- Thường Lăng? An Nhiên? Mới mười sáu tuổi đã có hai người rồi? Vẫn giống như trước kia nhỉ.

Thiên Hậu yên nhiên cười khẽ, lệ quang mông lung.

Trong thoáng chốc liền nghĩ tới kiếp trước thay hắn bãi bình các chuyện riêng.

Hắn anh hùng cái thế, hoàng uy cuồn cuộn, có năm mươi bảy người cảm mến, tình cảm dây dưa không ngừng.

Con dân hoàng triều nói chuyện say sưa, truyền là giai thoại, nhưng nàng lại không thể không dần dần ứng phó, ổn định hậu cung.

Khương Phàm ở chỗ này an tĩnh tu luyện, bầu không khí tại yến hội lại dần dần bốc lửa.

- Khương Phàm đâu, không dám tới sao?

Thác Bạt Hoằng đã đợi lại đợi, vậy mà từ đầu đến cuối vẫn không đợi được tên hỗn đản Khương Phàm kia.

- Gọi Dạ An Nhiên cũng không đến.

- Hai người cùng đi, ha ha...

- Tuổi quá trẻ, tâm địa gian giảo vẫn rất nhiều.

Tất cả thánh địa châm chọc khiêu khích, trước đó đều ngóng trông cùng Khương Phàm đọ sức luận bàn trong bữa tiệc, ép nhuệ khí của hắn một chút, kết quả vậy mà lại không gặp được.

- Vô Hồi thánh địa có bốn nữ tử, ba nam tử, âm thịnh dương suy nha.

Một tên nam tử lười biếng vuốt vuốt chén rượu, trong con mắt nhỏ dài lóe ra tia sắt lạnh, cố ý nhìn chằm chằm Tiêu Phượng Ngô, mở miệng khiêu khích.

Khương Phàm không đến, vậy đổi những người khác. Tóm lại hôm nay nhất định phải giết chết khí thế Vô Hồi thánh địa.

Tiêu Phượng Ngô nhíu mày lại:

- Ngây thơ! Dương khí nặng nhẹ thì nhìn số lượng sao? Ba người chúng ta đây đều là Thú linh văn, dương khí to lớn, một người đỡ tám người được! Không giống các ngươi đây, ngươi là uống say, nửa sống nửa chết có bộ dạng nam tử sao?

Đùng!

Trong Hồn Thiên thánh địa có người tức giận, khẽ nói:

- Ngươi biết hắn là ai không?

- Biết, họ Dương, tên Biện! Tên này nghe thì biết rất bổ thận, thiếu cái gì bổ cái gì đó.

- Ai tên Dương Biện!

Người của Hồn Thiên thánh địa nghe xong chợt có chút còn chưa hiểu tới, cho đến khi Tiêu Phượng Ngô xuất hiện câu 'Bổ thận' kia, thì bọn hắn đã hoàn toàn nổi giận.

Thương Hàn Nguyệt lay món ngon mỹ vị trước mặt, mập mờ nhắc nhở Tiêu Phượng Ngô:

- Hắn tên Hoàn Nhan Liệt, Đại Thừa thánh văn của Hồn Thiên thánh địa.

- Tiêu Phượng Ngô, ngươi cũng là Thánh linh văn rồi? Trách không được lại dám ở trước mặt chúng ta ngông cuồng như thế.

Lúc này Thác Bạt Hoằng mới chú ý tới cái tên bị Úy Thiên Lang truy sát này đã biến thành Thánh linh văn.

- Linh văn thăng hoa? La Phù sơn mạch phát hiện được loại thuốc này sao?

- Không phải nói có mấy viên sao? Làm sao lại còn nữa.

- Liêu Nguyên Giáp, Dạ Thiên Lan, Khương Hồng Võ, Tịch Nhan, còn có hắn, năm viên đan dược, tạo nên năm thánh văn?

- Xác xuất thành công trăm phần trăm sao?

Tất cả đệ tử thánh địa đều bất ngờ, nhất là Ly Hỏa thánh địa.

Có người của Linh Kiếp thánh địa hừ lạnh:

- Uống thuốc liền biến thành Thánh linh văn, có cái gì tốt mà phách lối.

Tiêu Phượng Ngô xoay động con mắt, hắn đứng thẳng thân thể lấy ra một viên đan dược từ trong nhẫn không gian, lại tranh thủ thời gian che lại:

- Ta còn một viên, ai muốn?

Còn?

Bầu không khí trong điện bỗng nhiên yên tĩnh, ngay cả các túc lão trong nội điện đều đồng loạt nhìn qua.

- Viên đan dược kia không chỉ có thể khiến người ta thăng hoa từ lục phẩm đến Thánh phẩm, còn có thể đem người đó từ Càn Nguyên Thánh phẩm tăng lên tới Đại Thừa Thánh phẩm. Đại Thừa Thánh phẩm của Khương Phàm, chính là tới như thế. Viên còn lại này, Khương Phàm để lại cho ta. Có ai muốn không?

Tiêu Phượng Ngô nắm chặt hai tay, mặt mũi thể hiện đầy cuồng nhiệt.

Bầu không khí trong điện đã ngưng kết lại, tất cả đệ tử thánh địa đều đưa ánh mắt sáng rực nhìn hắn, hô hấp đều trở nên dồn dập lên.

- Đến đây, để ta cho các ngươi mở mang tầm mắt.

Tiêu Phượng Ngô tay trái dùng sức nắm chặt tay phải, tay phải run rẩy đẩy lên.

Tất cả các đệ tử thánh địa đều chăm chú nhìn tay của hắn, đối với đan dược có thể thăng hoa linh văn bọn hắn tràn đầy hiếu kỳ cùng chờ mong. Ngay cả cường giả Đại Diễn thánh địa đóng giữ ngoài điện cũng nhịn không được mà đưa cổ nhìn vào bên trong.

- Chuẩn bị... Một... Hai... Ba!

Tiêu Phượng Ngô bỗng nhiên duỗi ra tay phải, từ tay lộ ra một ngón giữa, lung lay trước mặt đám người.

- Ha ha... Đùa các ngươi chơi... Ha ha...

Toàn trường đen mặt lại.

Ngay cả các túc lão trong nội điện đều khí huyết không khoái, suýt chút nữa giận dữ mắng mỏ.

- Tên hổn đản ngươi chán sống rồi!

Các đệ tử thánh địa giận tím mặt.

- Ha ha...

Tiêu Phượng Ngô cười ngửa tới ngửa lui, đưa tay khoác lên vai Hàn Ngạo:

- Thánh Chủ nói không sai, đầu đám gia hỏa kia không dùng được. Nếu ta còn có đan dược truyền kỳ, đã sớm ăn, còn giữ lại cho bọn hắn sao? Ha ha...

Hàn Ngạo bất đắc dĩ lắc đầu, ngay cả mình cũng đều sửng sốt một chút, còn tưởng rằng thật sự có.

- Tiêu Phượng Ngô, chúng ta tới trợ hứng cho yến hội!

Một đệ tử tinh anh Linh Kiếp thánh địa đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Tiêu Phượng Ngô cao giọng khiêu chiến.

Tiêu Phượng Ngô lại giơ tay phải lên, lung lay ngón giữa:

- Cái này còn chưa hết hứng? Ha ha...

Nam tử tức giận:

- Ngươi là Thú linh văn, ta cũng là Thú linh văn, có dám luận bàn hai chiêu hay không?

- Không thể so bì.

- Không dám?

- Đội trưởng An Nhiên chúng ta lúc vừa mới rời có khỏi nói, phải khiêm tốn! Không thể để cho các ngươi lại mất thể diện!

- Cuồng ngạo! Ta khiêu chiến ngươi!

- Ngươi xác định?

- Xác định!

- Ngươi đã cưỡng cầu như vậy, ta liền bồi những con non các ngươi đây chơi đùa.

Tiêu Phượng Ngô run run bả vai, chậm rãi đứng dậy, nụ cười trên mặt đã biến mất, mà thay vào đó chính là cuồng nhiệt và dữ tợn.
Chương 724 Bỉ Mông cuồng bạo (2)

Một khí tức hùng hồn tựa như núi cao tràn ngập khắp cung điện, trong không khí phảng phất quanh quẩn lên tiếng thú rống gừ gừ.

Trong lòng rất nhiều người run lên, vẻ mặt nghiêm trọng.

- Ta, Linh Kiếp thánh địa, Nghiêm Sâm!

Đệ tử Linh Kiếp thánh địa kích hoạt linh văn, bắp thịt toàn thân phồng lên, thú uy chật ních cung điện.

- Nghiêm Sâm, không nên khách khí, hung hăng đánh!

Tất cả đệ tử thánh địa liên tiếp đứng dậy theo tới quảng trường rộng rãi bên ngoài.

- Hắn là Thánh phẩm Thú linh văn, Bạch Ngọc Long Tượng!

Hàn Ngạo đi theo Tiêu Phượng Ngô ra ngoài, thấp giọng nhắc nhở:

- Uy lực Long Tượng vô cùng khủng bố, không nên khinh thường.

- Long Tượng?

- Không sai, chính là Long Tượng. Hắn là chiến thú trọng điểm Linh Kiếp thánh địa bồi dưỡng, nổi danh như Thái Long.

- Như thế này mới có ý tứ.

Tiêu Phượng Ngô dâng cao chiến ý, nhanh chân đi đến ngoài trăm thước.

- Thú linh văn của ngươi là cái gì?

Nghiêm Sâm thể hiện khinh thường.

Dùng đan dược thúc thăng Thú linh văn nhưng có lẽ trên bản chất vẫn còn là lục phẩm thú nguyên.

- Ngươi thử một chút thì biết! Đánh như thế nào?

Tiêu Phượng Ngô dùng sức nắm chặt nắm đấm, trong cổ họng nhấp nhô tiếng gào thét trầm thấp, khí thế càng ngày càng cuồng liệt, kình phong gào thét, thổi lên đầy bụi đất đá vụn.

- Ngươi đỡ được một quyền của ta trước rồi lại nói!

Nghiêm Sâm hô to, da thịt toàn thân căng cứng, hiện ra đường vân bạch ngọc sắc, cứng rắn giống như là tinh kim thần thiết. Khí lãng cuồn cuộn khắp trời, mơ hồ như muốn hóa thành một con cự thú uy nghiêm, ngẩn đầu lên trời thét dài.

Răng rắc!

Mặt đất dưới chân Nghiêm Sâm sụp đổ, lan tràn mấy chục mét, hắn cuồng dã rảo bước tiến lên, xông về phía Tiêu Phương Ngô. Bắp thịt toàn thân phồng lên, mênh mông lực lượng đang sôi trào, mỗi một bước rơi xuống đều tăng vọt một phần khí thế, thể trọng lại đều như tăng vọt ngàn cân, chấn động quảng trường lay động.

Vô số gương mặt có phản ứng, ngay cả đệ tử tinh anh của Đại Diễn thánh địa đều âm thầm hít một hơi.

Không hổ là Bạch Ngọc Long Tượng!

- A!

Tiêu Phượng Ngô không sợ hãi, cơ bắp toàn thân hắn kịch liệt nhúc nhích, trong tiếng răng rắc giòn vang, hình thể tăng cường, y phục bị xé rách, bên trong xuất hiện nhuyễn giáp cứng cỏi.

Ầm ầm!

Đại Địa cương khí sôi trào, như kinh lôi oanh động, cuồn cuộn tại quảng trường.

- Đó là Yêu thú gì?

Vô số người kinh hô, giống như là cự viên, lại khom người về phía trước, bốn chân chạm đất, hai tay tráng kiện khoa trương.

Khí tức huyết mạch kinh người trùng kích tất cả Thú linh văn toàn trường.

Răng rắc!

Nghiêm Sâm đạp tan mặt đất, bay thẳng lên trời, khí tức Long Tượng phun trào khắp toàn thân, mang theo uy thế hủy diệt, đánh tới hướng Tiêu Phượng Ngô.

Tiêu Phượng Ngô thân cao năm mét, tứ chi vừa to vừa dài, gầm lên giận dữ, mặt đất sụp đổ, địa tầng đứt gãy, nắm đấm tráng kiện cuồng dã vòng kích, kình phong gào thét.

Xa xa nhìn lại, giống như hai con ác thú cổ lão hung hãn, bên trong khí lãng va chạm vào nhau.

Oanh!

Thanh triều ngột ngạt, thanh chấn đỉnh núi, khí lãng cuồng liệt hòa với năng lượng táo bạo sôi trào trong nháy mắt, khuấy động năm trăm mét lôi tràng.

Loạn thạch bay lên, cát bụi đầy trời, các đệ tử thánh địa xung quanh nhao nhao lui lại.

Nghiêm Sâm, Tiêu Phượng Ngô đánh trúng nhau, toàn thân hai người đều run rẩy, đều bị đánh bay ra ngoài.

Nhưng, Nghiêm Sâm lui lại vài chục bước, còn có dừng lại, Tiêu Phượng Ngô đã đứng yên định.

Lập tức phân cao thấp!

Rống!

Tiêu Phượng Ngô phát ra tiếng gào thét cuồng dã, bắp thịt toàn thân liên tục nhúc nhích, hình thể lại lần nữa tăng vọt, cao tới mười mét!

Lực lượng! Khí thế! Thú uy!

Theo đó mà tăng cường!

Hống hống hống...

Tiêu Phượng Ngô uốn lượn thân thể, hai tay to dài mãnh liệt vuốt trên mặt đất.

Ù ù tiếng vang, đinh tai nhức óc.

Đại địa lay động, địa tầng oanh minh, bàng bạc đất cát tiếp tục bay mịt mù, giống như là dòng lũ đang tràn vào thân thể của hắn.

- Hắn đang hấp thu khí tức đại địa?

Vô số người kinh hô.

Rống!!

Phạm vi mặt đất mấy trăm mét xung quanh Tiêu Phượng Ngô nhanh chóng hóa thành cát, toàn bộ Thổ nguyên lực đều xông vào thân thể của hắn, khí thế của hắn cũng tăng vọt đến cực hạn, sau một tiếng rống to hắn đột ngột nhảy lên, cao hơn năm mươi mét, đánh tới phía Nghiêm Sâm.

- Bỉ Mông cự thú?

Rốt cuộc cũng có người đoán được Thú linh văn của Tiêu Phượng Ngô từ khí lãng hình thú của hắn.

- Bỉ Mông thú? Bỉ Mông thú sao lại lấy hình thái linh văn xuất hiện.

- Bỉ Mông thú, Lục Chiến Chi Vương (vương giả trên cạn)!

- Chết tiệt, đây mà gọi là thăng hoa linh văn sao? Đây là dị biến linh văn!

- Đan dược truyền kỳ còn có hiệu quả kỳ diệu như thế này sao.

Ngay cả rất nhiều trưởng lão bên trong nội điện đều đang kịch liệt đứng dậy ngóng nhìn.

Rống!

Nghiêm Sâm hét lên đầy giận dữ, toàn thân hóa thú, đạp tan mặt đất phóng lên tận trời, cuồng dã nghênh tiếp Tiêu Phượng Ngô.

Oanh!

Rầm rầm rầm!

Hai con Man thú va chạm vào nhau, từng quyền đều rung động quảng trường.

Rung động lòng người.

Tràng diện hỗn loạn táo bạo như muốn lật tung cả đại địa, mỗi một quyền đều như kinh lôi rơi xuống đất, thanh chấn toàn trường.

Số lượng lớn đệ tử tinh anh hãi hùng khiếp vía, thậm chí là tê cả da đầu.

Đây chính là chỗ kinh khủng của Thú linh văn, lực bộc phát quá kinh người, một khi bị cuốn lấy, chỉ sợ ngươi ngay cả cơ hội phóng thích võ pháp cũng đều không có.

Ầm ầm!

Cơ thể Tiêu Phượng Ngô lại tăng vọt đến mười hai mét, hình thể kinh người, thú uy kinh khủng, mỗi trọng quyền giống như đá loạn, đánh tới chín tầng tinh thuẫn Nghiêm Sâm ngưng tụ.

Một tiếng bắn nổ oanh minh, vang vọng lôi tràng, kinh hãi cả trời cao.

Trọng quyền vô địch, vỡ nát tầng tầng tinh thuẫn, lao thẳng đến Nghiêm Sâm.

Nghiêm Sâm giống như Long Tượng, khí lãng sôi trào, lực lượng tăng vọt, quyền cương như thủy triều đang nghênh kích.

Lại là một tiếng oanh minh kịch liệt, toàn thân Nghiêm Sâm run rẩy bay ra ngoài, rơi xuống hơn sáu mươi mét bên ngoài, hắn vừa muốn chống người lên thì một ngụm

máu từ ngực bụng cuồn cuộn tuôn ra.

Nghiêm Sâm cực lực muốn áp chế nhưng vẫn tuôn ra yết hầu, phun tung toé ra ngoài.

Rống!
Chương 725 Bỉ Mông cự thú

Tiêu Phượng Ngô vung hai tay lên, đập mặt đất, phát ra tiếng gào thét hùng hậu, thanh chấn đỉnh núi, vỡ nát cả tầng mây đầy trời.

Cường quang hừng hực rọi khắp nơi trên đỉnh núi, chiếu sáng cả mãnh thú khoa trương này.

- Còn có muốn trợ hứng không? Lão tử phụng bồi tới cùng!

Đầu Tiêu Phượng Ngô đều biến thành đầu thú Bỉ Mông dữ tợn, răng nanh bén nhọn nhìn thấy mà giật mình, nó như có thể cắn nát cả núi đá, nuốt sống cả Ác Long.

- Bỉ Mông cự thú! Bỉ Mông cự thú!

- Vô Hồi thánh địa vậy mà lại có thể kích phát ra một Lục Chiến Chi Vương như thế này!

- Mặt ngoài thân thể của hắn hiện ra màu Kim Cương, có thể là Kim Cương Bỉ Mông.

- Kim Cương Bỉ Mông, Vương giả trong Bỉ Mông Thú tộc.

Đám người thánh địa âm thầm hít một hơi, nhất là đệ tử Đại Diễn thánh địa, bọn hắn vô cùng hiểu rõ Yêu thú, biết rõ Bỉ Mông cự thú khủng bố như thế nào.

Ước chừng hơn một ngàn bảy trăm năm trước, Đại Diễn thánh địa đã từng may mắn có được một Bỉ Mông cự thú bảo vệ.

- Ta lên!

Thái Long đi đến phế tích bừa bộn, ánh mắt cuồng nhiệt, chiến ý dâng cao.

Bỉ Mông cự thú!

Quá làm cho hắn hưng phấn!

Rống!

Tiêu Phượng Ngô gầm thét, móng vuốt tráng kiện đập nát mặt đất, cuồng dã phóng tới Thái Long.

Toàn thân Thái Long bao trùm áo giáp màu vàng óng, giao hòa chặt chẽ với cơ bắp hài cốt.

Cơ thể hắn tăng vọt đến năm mét, mặc dù ở trước mặt Tiêu Phượng Ngô mười hai mét vẫn còn hơi nhỏ chút, nhưng khí thế lại không hề yếu kém.

- Aaa…!

Thái Long vung trọng quyền lên, hung hăng nện ở mặt đất, một mảnh pháp trận kim quang nổ tung trong nháy mắt, trải rộng ra hơn một trăm mét.

Kim quang lộng lẫy chói mắt, pháp trận phức tạp huyền diệu.

Nương theo âm thanh sột soạt chói tai, năm mươi lăm sợi xiềng xích xông phá pháp trận, mũi nhọn sắc bén như mâu(*), thế như kinh lôi.

(*) Một loại vũ khí lạnh, phát triển từ thương. Có cán dài, mũi nhọn bằng kim loại, có hình thù kỳ dị. Phía sau có thể có một số nút gút hoặc uốn lượn để tăng hiệu quả sát thương.

Tiêu Phượng Ngô cuồng dã rơi xuống đất, khí lãng bạo động, mặt đất vỡ nát, số lượng lớn đá vụn bay loạn ra, nghênh kích xiềng xích.

Nhưng, xiềng xích đột nhiên nhanh chóng rơi xuống, tránh khỏi đá vụn trùng kích mặt đất, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Sau một khắc, dưới chân Tiêu Phượng Ngô phát ra ánh sáng, năm mươi lăm sợi xiềng xích nương theo quang triều màu vàng toàn bộ bạo khởi, oanh da thịt cứng cỏi của kích Tiêu Phượng Ngô, quấn chặt tứ chi thô cuồng.

Trong tiếng kinh hô tại toàn trường bên, Tiêu Phượng Ngô bị kéo chặt lấy.

Rống!

Tiêu Phượng Ngô hét lớn, lực lượng kinh khủng phun trào khắp toàn thân, làm thế nào cũng đều không thoát khỏi xiềng xích được.

Thái Long tăng vọt chiến ý, khí lãng cuồn cuộn, hai tay của hắn nắm lại, hai mắt hoàn toàn tràn ngập kim quang, tựa như tia chớp.

Đường vân màu vàng bò đầy gương mặt, hội tụ về kim giác trên trán.

Kim giác nở rộ ánh sáng, càng ngày càng thịnh, năng lượng càng ngày càng kinh khủng.

- Tiêu Phượng Ngô, nhanh tránh ra!

Hàn Ngạo sốt ruột hô to.

Tiêu Phượng Ngô kéo căng thân thể, chuẩn bị sẵn sàng ngăn cản tia sáng hủy diệt.

Oanh!

Kim giác trên trán bộc phát ánh sáng, không có đánh tới Tiêu Phượng Ngô, mà là nhằm vào phía trên Tiêu Phượng Ngô trăm mét.

Hư không gợn sóng, kịch liệt vặn vẹo, một trận pháp màu vàng được trải rộng ra, cường quang nở rộ, rọi khắp quảng trường.

Rầm rầm!

Lại là năm mươi lăm sợi xiềng xích đang xông ra, nhanh như kinh lôi, cuốn lấy thân thể mười hai mét tráng kiện của Tiêu Phượng Ngô. Trên dưới hai mảnh pháp trận như hư không cùng đại địa đang giao hòa, biểu tượng uy lực càn khôn, thế lực thiên địa, không gì phá nổi.

Tiêu Phượng Ngô gầm thét, lực lượng phun trào, điên cuồng xé nát lấy xiềng xích, rung chuyển trời đất.

Thú uy cuồn cuộn!

Núi cao lay động!

Tràng diện rung động để tất cả thiên tài thánh địa cũng vì đó ngây ra.

Xiềng xích càng quấn càng chặt, khắc vào trong da thịt, muốn giam cầm xương cốt ở bên trong.

Tiêu Phượng Ngô giãy dụa càng ngày càng yếu, biên độ động tác càng ngày càng ít.

Quảng trường hỗn loạn cũng dần dần an tĩnh lại.

- Tiêu Phượng Ngô, ngươi thua rồi! Chỉ cần một kích bây giờ của ta đã có thể lấy tính mệnh của ngươi!

Thái Long hô to, ý thức giao hòa cùng xiềng xích, một mực khống chế Tiêu Phượng Ngô lại.

Tình huống bây giờ, nếu như hắn phóng xuất ra ánh sáng hủy diệt, muốn đánh chỗ nào liền đánh chỗ đó. Muốn phế bỏ Tiêu Phượng Ngô liền phế bỏ, muốn giết Tiêu Phượng Ngô liền giết chết.

- Thái Long, chớ khách khí với hắn, trực tiếp đánh!

Các vị đệ Linh Kiếp thánh địa tử kích động hô to.

Nhưng...

Rất nhiều người đều cảm nhận được một tia bất an.

Tiêu Phượng Ngô bất động, nhưng không có bối rối, không có táo bạo, đôi mắt sung huyết kia đang gắt gao nhìn chằm chằm Thái Long ngoài trăm thước.

Thái Long nhíu mày, cũng cảm giác không đúng sức lực.

- Bỉ Mông cự thú có thể xé rách Cự Long, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể vây khốn ta?

Tiêu Phượng Ngô đột nhiên phát ra tiếng gào thét cuồng liệt hơn, trong cái mồm to lớn toàn là răng nanh, da thịt toàn thân lại kịch liệt nhúc nhích, hài cốt răng rắc giòn vang, khí tức Kim Cương kinh người bộc phát, rung chuyển trời cao, đánh rách tả tơi đại địa.

Trong ánh mắt khiếp sợ của vô số người, Tiêu Phượng Ngô đã có thể đánh vỡ nát xiềng xích.

Ầm ầm!

Tiêu Phượng Ngô bay thẳng lên trời, bốn cái móng vuốt chợt vỗ mặt đất, đánh tới phía Thái Long.

- Tốt!

Thái Long chấn kinh lại càng cuồng nhiệt hơn, hắn cũng dậm chân phóng tới, ngang nhiên nghênh đón Tiêu Phượng Ngô khổng lồ hung hãn.

Tiêu Phượng Ngô bạo kích trọng quyền, đánh rách tả tơi không gian, cách mấy trăm mét đều như có thể rõ ràng cảm nhận được lực lượng bộc phát khủng bố đang phun trào trong cánh tay của hắn, huống chi là Thái Long đang ở ngay trước mặt.

Đổi lại là những người khác, giờ phút này chỉ sợ đã nhũn cả người, hoảng sợ nhận thua rồi.

Thái Long thì khác, chiến ý của hắn vẫn như thủy triều, toàn thân sôi trào nhiệt huyết, một tiếng quát chói tai, đạp đất phóng lên, nắm đấm phun trào lên cường quang, như lôi đình bạo động, như con sông mênh mông, uy thế kinh người.

Bành!

Kim quang nổ tung, máu tươi vẩy ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom