-
Chương 606-610
Chương 606 Hiện tượng xảy ra
Dạ An Nhiên ném Ngũ Hành Thạch cho Dạ Thiên Lan:
- Phụ thân, ngài vẫn nên điều tra thêm, bên trong giống như có một nguồn năng lượng rất đặc thù.
Dạ Thiên Lan vừa tiếp được Ngũ Hành Thạch, sắc mặt hơi đổi.
Hắn cũng là Thiên Thư linh văn, còn thăng hoa đến thánh văn, đối với uy lực Ngũ Hành vô cùng mẫn cảm.
Đây quả thật là không phải tảng đá, tảng đá không thể nào ẩn chứa lực lượng Ngũ Hành bành trướng lại tinh khiết như vậy, bên trong còn giống như đang có năng lượng khuấy động mãnh liệt hơn.
Khương Phàm ngạc nhiên giơ lông mày lên, không phải Ngũ Hành Thạch còn có thể là cái gì?
Nhưng tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Đại Hoang Tù Thiên Trận còn trông cậy vào Dạ An Nhiên áp trận nữa.
Dạ Thiên Lan ngưng tụ lại Ngũ Hành phù văn, hấp thu uy lực 'Tảng đá' Ngũ Hành.
Phù văn nhanh chóng tràn đầy, ánh sáng rạng rỡ, chiếu rọi dãy núi, dao động cường thịnh gây nên uy lực rung chuyển tự nhiên giữa đất trời.
Dạ Thiên Lan ném mênh mông phù văn đi, ngay sau đó ngưng tụ lại phù văn thứ hai, tiếp tục hấp thu uy lực 'Tảng đá' Ngũ Hành.
Sau đó là cái thứ ba, đạo thứ tư...
Lấy cảnh giới cùng thánh văn của Dạ Thiên Lan, Ngũ Hành phù văn ngưng tụ được vô cùng cường đại, có thể tuỳ tiện phá hủy một mảnh sơn lâm, nhưng 'Tảng đá' ẩn chứa uy lực Ngũ Hành lại vượt xa tưởng tượng.
Dạ Thiên Lan ngồi từ giữa trưa đến đêm khuya, từ đêm khuya đến giữa trưa ngày thứ hai, lại đến chạng vạng tối, trước sau ngưng tụ ra ba trăm mười chín đạo Ngũ Hành phù văn, cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu hao năng lượng 'Tảng đá' đến hầu như không còn nữa, đồ bên trong rốt cuộc cũng hiển hiện ra.
Ánh sáng vạn trượng, chiếu thấu ráng chiều!
m thanh ù ù, vang vọng dãy núi!
Các cường giả Thiên Sư tông Bạch Hổ tông liên tiếp dừng lại, kinh ngạc nhìn phiến ánh sáng trong tay Dạ Thiên Lan kia.
Dạ Thiên Lan từ nhảy xuống khỏi Vân Tước, đứng ở đỉnh núi, rung động nhìn đoàn quang ảnh bên trong kia.
- Đó là cái thứ gì? Một tiểu thế giới?
Dạ An Nhiên khó có thể tin được mà nhìn đoàn bóng dáng kia.
Mê vụ mịt mờ, mãnh liệt nhấc lên, tựa như mây như biển.
Trong sương mù bày biện ra cảnh tượng bất đồng, có vạn đạo lôi đình xé rách mê vụ, có đại địa oanh minh như thủy triều lao nhanh, càng có ngàn vạn rừng rậm sinh cơ bừng bừng.
Kỳ quang lượn lờ, liên tục thay đổi, giống như là đang dựng dục thế giới hoàn toàn mới.
- Hạt giống Ngũ Hành?
Sau khi Dạ Thiên Lan cẩn thận điều tra, rốt cuộc cũng thấy rõ ràng trong sương mù là cái gì.
Một hạt giống kỳ diệu tỏa ra tia sáng vô tận!
Mênh mông uy lực Ngũ Hành, cảnh tượng mê vụ phi phàm, tỏ rõ thân phận của nó —— Hạt giống Ngũ Hành!
- Ngươi lấy được từ đâu?
Dạ Thiên Lan tranh thủ thời gian che đoàn ánh sáng kia, khiếp sợ nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm lắc lư ánh mắt, trong lòng nổi sóng chập trùng.
Là hạt giống?
Cái khái niệm này có thể hoàn toàn khác tảng đá ẩn chứa năng lượng Ngũ Hành!
Ngũ Hành hạt giống, hạt giống tự nhiên, ngụ ý trưởng thành, diễn biến, cùng khả năng vô hạn!
Tô Triệt chắc chắn sẽ không nghĩ đến, bên trong một hòn đá vậy mà lại có khác càn khôn.
- Lấy được từ bên trong Thiên Khải bí cảnh.
Khương Phàm sâu hít một hơi, lấy lại tinh thần, nhưng vẫn kích động đến phát nhiệt toàn thân.
- Cái này tốt nhất là vật vô chủ, nếu có bí mật gì, đây chính là tai hoạ ngập đầu!
Dạ Thiên Lan kích động, nhưng lại cảm nhận được nguy cơ.
- Mặc kệ nó! Chúng ta đạt được, chính là của chúng ta! An Nhiên, mau trồng nó vào khí hải!
Khương Phàm không kịp chờ đợi thúc giục Dạ An Nhiên, mau chóng khống chế, mau chóng che giấu khí tức.
- Nhanh nhanh nhanh, Khương Phàm đưa cho con tín vật đính ước, cất kỹ!
Dạ Thiên Lan đem nhét hạt giống Ngũ Hành vào trong tay Dạ An Nhiên, kích động lại vui mừng, Khương Phàm vẫn rất để ý khuê nữ bảo bối của hắn.
Khương Phàm dở khóc dở cười, một hạt giống liền mua được ngài rồi.
- Phụ thân, hay là ngài dùng đi, ngài thích hợp hơn!
Dạ An Nhiên từ trong lúc khiếp sợ đã hoàn hồn lại, mặc dù rất khát vọng cũng rất chờ mong, nhưng đúng lúc phụ thân là Linh Hồn cảnh đỉnh phong, cơ duyên như vậy có lẽ có thể làm cho hắn bình ổn vượt qua Sinh Tử cảnh.
Khương Phàm vội vàng nói:
- Cô thích hợp hơn. Vô Hồi thánh địa đang chuẩn bị hành động bí mật, cần cô phụ trách.
Trước đó còn hơi nghi ngờ, rốt cuộc Dạ An Nhiên có thể khống chế ở Đại Hoang Tù Thiên Ấn hay không, có thể chống lên Đại Hoang Tù Thiên Trận hay không.
Tù Thiên Ấn là trọng tâm của Đại Hoang Tù Thiên Trận, không chỉ cần phải phóng thích năng lượng Ngũ Hành, càng phải khống chế lại năm loại đại ấn khác.
Mặc dù có U Linh Ấn phối hợp, nhưng dù sao khống chế năm loại đại ấn khác cũng là hắn, và những cường nhân Cơ Lăng Huyên đây. Nếu như thực lực Dạ An Nhiên không đủ, năng lực chưởng khống không được, rất khó chống lên Đại Hoang Tù Thiên Trận chớ nói chi phát huy uy lực phong ấn.
Nhưng thật không nghĩ tới, cơ duyên đột nhiên tới như vậy, lại mãnh liệt như vậy.
Dạ Thiên Lan và Dạ An Nhiên nghe Khương Phàm giải thích xong chuyện Đại Hoang Ấn, đều thật hít một hơi thật sâu.
Vô Hồi thánh địa lại còn có được bí mật như vậy!
Vô Hồi thánh địa lại còn đang chuẩn bị triệt để phong ấn Đại Hoang!
Vô Hồi Thánh Chủ lại còn đề nghị Khương Phàm, để Dạ An Nhiên trở thành chưởng khống giả trung tâm bộ đại trận tuyệt đối kinh thế kia!
- An Nhiên yên tâm, cô cứ việc bỏ hạt giống Ngũ Hành vào khí hải, không cần cố kỵ nó có bí mật gì, sẽ chọc cho đến phiền toái gì. Chờ khác Đại Hoang Ấn đều tìm được chủ nhân, bảy người chúng ta chính là đồng bạn thân mật nhất, dựa vào nhau mà tồn tại, cùng nhau trưởng thành. Mặc kệ đứng trước cái gì, chúng ta cùng chống với cô.
Khương Phàm quá kích động, có năng lượng cốt lõi tuyệt đối, những thứ khác đều dễ nói.
Dạ Thiên Lan thay Dạ An Nhiên vui mừng, một hạt giống, một đại ấn, đủ để mở rộng con đường tương lai cho nữ nhi của hắn, có được nhân sinh càng đặc sắc hơn, huy hoàng hơn.
Dạ An Nhiên dưới ánh mắt cổ vũ của Khương Phàm và Dạ Thiên Lan, nhẹ gật đầu, tiếp nhận hạt giống Ngũ Hành, bỏ vào trong miệng.
Dạ Thiên Lan lập tức ngồi xếp bằng, ngưng tụ phù văn, bảo vệ Dạ An Nhiên dung hợp.
Chương 607 Hạt giống kinh khủng
- Công tử, xảy ra chuyện gì?
Bọn người Yến Tranh đều gom lại trên đỉnh núi.
- Chuyện tốt!
Khương Phàm không có nhiều lời, phần bí mật này có thể bảo vệ thì tốt nhất vẫn nên bảo vệ, người biết càng ít càng tốt.
Hạt giống Ngũ Hành, tiềm lực quá kinh khủng.
Một khi tin tức bị bại lộ, đừng nói thánh địa thiên hạ sẽ xao động, hoàng tộc đều sẽ ngấp nghé.
Thường Lăng đoán được là Ngũ Hành Thạch, nhưng không nghĩ tới hạt giống Ngũ Hành, cho nên nàng cảm thấy rất kỳ quái mà nhìn bộ dáng kích động đến hai mắt sáng lên của Khương Phàm, bộ dáng này là sao?
…
Ly Hỏa thánh địa!
Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng đột nhiên dựng thẳng lên ba trăm tòa bia đá hai bên đường ranh giới, gây nên oanh động tại Hoang Mãng nguyên, cũng để cho Ly Hỏa thánh địa cảnh giác.
- Vô Hồi thánh địa muốn làm gì? Vì sao đột nhiên ở thời điểm này lại dựng bia đá lên, còn cao điệu như thế.
Sau khi Đường Thiết Bình nhận được tin tức lập tức sinh ra dự cảm không tốt.
Đệ tử thân truyền của Đường Thiết Bình, Diệp Dương Vinh nói:
- Trên tấm bia đá viết là La Phù phong bế toàn diện, kẻ tự tiện đi đến, giết không tha. Lời này rõ ràng mang theo sát khí cùng địch ý, rất có thể là đang nhằm vào chúng ta.
Dựa theo bố trí của Ly Hỏa thánh địa bọn hắn, sau khi nhóm tử sĩ đầu tiên đã bí mật điều tra rõ ràng bố trí tại Đại Hoang, giai đoạn thứ hai chính là những 'Bằng hữu' kia, bọn họ sẽ lấy thân phận tán tu tiến vào La Phù sơn mạch, tùy thời hành động.
Nhưng bây giờ Ngụy Thiên Thu lại dựng bia đá, 'Bằng hữu' của bọn hắn mặc kệ ngụy trang thành cái gì, lấy danh nghĩa gì cũng đều không có cách nào tiến vào.
Đường Thiết Bình cau mày, không quan tâm có thể đi đến hay không, cảnh giác chính là điểm thời gian này.
- Địch Vân đi được mấy ngày rồi?
Diệp Dương Vinh nói:
- Chừng mười ngày. Không có gì bất ngờ xảy ra, bây giờ hẳn là đã tra rõ ràng bố trí tại vực sâu, đang trở về.
Hoa Vị Ương có chút bận tâm:
- Có phải là bị phát hiện, mới khiến cho Vô Hồi thánh địa cảnh giác hay không?
Bạch Trầm Hương lắc đầu nói:
- Các tông La Phù bây giờ đều đặt tinh lực nhằm vào Lang Gia hoàng triều, tinh lực chủ yếu của Vô Hồi thánh địa từ trước đến nay là tại Đại Hoang, rất ít khi tuần sát La Phù. Nếu như bọn hắn không náo ra chuyện đặc biệt oanh động thì không thể nào bị phát hiện được.
Đường Thiết Bình hỏi:
- Có thể nghĩ cách trà trộn đi vào điều tra không?
Diệp Dương Vinh nói:
- Vô Hồi thánh địa bố trí số lượng lớn cường giả tại gần tiếp tuyến, muốn trà trộn vào rất khó, trừ phi đường vòng đến nơi khác. Thế nhưng, nếu như vậy thì thời gian sẽ kéo quá lâu. Khoảng cách dẫn bạo Đại Hoang còn lại mười tám ngày, không kịp đi điều tra.
Đường Thiết Bình chậm rãi lắc đầu, lúc trước cũng bởi vì nghe Bạch Trầm Hương nói, muốn chờ Lang Gia hoàng triều cùng La Phù khai chiến mới hành động, cho nên những chuẩn bị trước đó đã cố ý đè lại tốc độ, không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này.
Bạch Trầm Hương lo lắng cho hài tử của mình, đề nghị:
- Nếu như thời gian không kịp thì trực tiếp tấn công mạnh Vô Hồi thánh địa, nhấc lên chiến tranh, sau đó thừa dịp loạn sắp xếp người trà trộn vào La Phù, vòng vào Đại Hoang thâm uyên, trực tiếp dẫn bạo nơi đó.
Hoa Vị Ương lo lắng ca ca bị vây ở La Phù không ra được.
- Chúng ta tấn công càng mãnh liệt thì Vô Hồi thánh địa từ La Phù, từ vực sâu, điều người đến càng nhiều, lực lượng nơi vực sâu liền sẽ yếu ớt, chúng ta chỉ cần rất ít người, liền có thể dẫn bạo nơi đó.
- Không thể làm!
Đường Thiết Bình lắc đầu.
Ly Hỏa thánh địa chung quy vẫn là thánh địa luyện đan, Luyện Đan sư nhiều, số lượng cường giả có hạn, không đủ cùng Vô Hồi thánh địa ngạnh kháng.
Mặc dù bọn hắn tập kết rất nhiều 'Bằng hữu', nhưng dù sao cũng đều là đến giúp đỡ. Nếu như thánh địa dẫn bạo Đại Hoang trước, trọng thương Vô Hồi, những bằng hữu kia khẳng định sẽ tận hết sức lực phối hợp tiến công.
Nhưng muốn bọn hắn ra tay lên tiến công trước, liều mạng tử chiến, chỉ sợ có chút khó khăn.
Bạch Trầm Hương đột nhiên hỏi:
- Ly Hỏa thánh địa có quan hệ tốt với thánh địa nào hay không? Liên thủ lại tiến công Vô Hồi thánh địa!
- Ly Hỏa thánh địa là thánh địa đan dược, cùng tất cả đại thánh địa khu Đông Nam đều có qua lại, để bọn hắn phối hợp làm chút chuyện bình thường bọn hắn sẽ không từ chối, nhưng muốn bọn hắn tiến công thánh địa, tuyệt đối không thể nào!
Đường Thiết Bình đã hiểu ý tứ Bạch Trầm Hương, nhưng thánh địa thiên hạ tồn tại với ý nghĩa là bảo vệ dân chúng, giữa nhau có thể có mâu thuẫn nhưng lại không thể có chiến tranh, càng không thể xuất hiện sự kiện ác liệt vây bắt hủy diệt một thánh địa nào đó.
Cho nên bọn hắn mới đề nghị Thánh Chủ, trước tiên dẫn bạo Đại Hoang, tạo ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó lại công bố tin tức Vô Hồi thánh địa khi nhục Ly Hỏa thánh địa, thừa cơ báo thù.
Như thế Vô Hồi thánh địa sẽ hoàn toàn biến mất, không có tư cách lại xưng thánh địa, cho dù các thánh địa khác có ý kiến, cũng sẽ không lại cưỡng ép ra mặt.
Nhưng khai chiến trước, lại dẫn bạo Đại Hoang, tính chất đã thay đổi hoàn toàn.
- Cái gì cũng không cần nói nữa, vẫn là dẫn bạo Đại Hoang trước, sau đó lại tấn công Vô Hồi!
Không cần xen vào nữa chuyện Lang Gia hoàng triều cùng La Phù nữa, Diêm La điện, Võ Cực điện, còn có đám tán tu tuyển định, ngày mai liền chuẩn bị hành động. Mặc kệ lách qua bao xa, đều phải vòng vào Đại Hoang, bôn tập(*) vực sâu.
(*) Tập kích.
Đường Thiết Bình đứng dậy, đi đến thông bẩm với Thánh Chủ.
Hoa Vị Ương thấp giọng hỏi:
- Mẫu thân, đại ca sẽ không có chuyện gì chứ.
- Hẳn là sẽ không. Thực lực bọn hắn không mạnh không yếu, sẽ không gây ra chú ý đặc biệt gì, ta đoán hẳn là có chuyện gì khác đang kích thích đến Vô Hồi thánh địa. Ca ca ngươi bọn bây giờ hẳn là đang trốn ở La Phù, tìm cơ hội về Hoang Mãng nguyên, ngươi không cần lo lắng, bồi Vị Lạc ở lại Ly Hỏa thánh địa, ta cùng Đường Thiết Bình tiến vào Đại Hoang.
- Người cũng đi?
- Đây là cơ hội biểu hiện, sao ta có thể bỏ lỡ.
Chương 608 Chuẩn bị Đại Hoang Tù Thiên Trận
Vô Hồi Thánh Chủ vui mừng đứng dậy.
- Hạt giống Ngũ Hành? Mau tới đây, ta xem một chút!
Dạ An Nhiên hành lễ với Vô Hồi Thánh Chủ, sau đó đi đến đài cao.
Trải qua ba ngày ba đêm dung hợp, hạt giống Ngũ Hành thành công cắm rễ bên trong khí hải của nàng, cũng không có cải tạo khí hải của nàng.
Khí hải đã từng tràn đầy linh dịch biến thành mênh mông mê vụ, ánh sáng ngũ sắc lượn lờ, các loại dị tượng như ẩn như hiện, tựa như đang dựng dục núi non, cây rừng, mây mù.
Để Dạ An Nhiên ngoài ý muốn chính là, bia đá trong khí hải lại bị Ngũ Hành tia sáng làm tan ra, chỉ để lại chữ cổ phía trên, tỏa ra những tia sáng rạng rỡ, đang tung bay trong mông lung khí hải, giống như là Tinh Linh, cho khí hải của nàng tăng thêm mấy phần khí tức linh tú.
- Không nên chống cự, buông lỏng... Buông lỏng...
Vô Hồi Thánh Chủ ngưng tụ một sợi tia sáng tại đầu ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào Thiên Thư thánh văn của Dạ An Nhiên.
Thánh văn thức tỉnh, ánh sáng chói mắt.
Thiên Thư thánh văn linh động nổi lên tia sáng ngũ sắc.
Dạ An Nhiên bình tĩnh đứng đấy, mặc cho Thánh Chủ dò xét mình.
Kỳ thật nàng không chỉ thay đổi linh văn, năng lượng kỳ diệu còn cải thiện thân thể, từ kinh mạch đến mạch máu, đều đã trải qua thăng hoa, mà cho tới bây giờ vẫn còn tiếp tục.
- Ngươi chính là hi vọng của Vô Hồi! Ngươi chính là lời thề ta đã chờ đợi hai trăm năm!
Sau khi Vô Hồi Thánh Chủ tra xét rõ ràng, âm thanh kích động đều đang run rẩy.
Khương Phàm cười hỏi:
- Thánh Chủ, An Nhiên có thể tiếp nhận Đại Hoang Tù Thiên Ấn không?
- Đương nhiên có thể! Nhất định có thể!
Vô Hồi Thánh Chủ nhìn chằm chằm Dạ An Nhiên, Ngũ Hành thể chất khó tìm nhất lại được nàng chờ đợi được, mà còn cường đại hơn so với mong muốn. Cứ như vậy, Đại Hoang Tù Thiên Trận có thể chính thức chuẩn bị.
- Từ hôm nay trở đi, An Nhiên, ngươi cứ đi theo bên cạnh ta, điều trị thân thể cho tốt. Hạt giống Ngũ Hành mặc dù là cơ duyên phi phàm, nhưng năng lượng rất mạnh, nếu như khống chế không tốt, có khả năng ngươi sẽ trở thành chất dinh dưỡng của nó. Chỉ khi ngươi có thể chân chính khống chế nó, thời điểm lợi dụng nó mới có thể xem như Ngũ Hành thể chất chân chính, Ngũ Hành Chi Nguyên. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, linh văn của ngươi đều sẽ bởi vậy mà xuất hiện thăng hoa, có thể Đại Thừa thánh văn đều không phải là cực hạn!
Vô Hồi Thánh Chủ đối với Dạ An Nhiên tràn đầy chờ mong.
Toàn thân Dạ Thiên Lan nổi lên cơn sóng nhiệt, nữ nhi bảo bối của mình được làm đệ tử thân truyền của Vô Hồi thánh chủ? Còn có thể tiếp tục thăng hoa linh văn? Niềm vui tới quá ngoài ý muốn, quá mãnh liệt!
- Khương Phàm, ngươi không cần phải để ý đến chuyện Ly Hỏa thánh địa. Chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không quản được. Từ hôm nay trở đi, đem tinh lực toàn bộ để trên việc tu luyện. Về Vương Quốc Hắc Ám trước, gọi Tịch Nhan trở lại đón thụ U Linh Ấn, lại đến Lạc Chùy trọng địa, tìm Cơ Lăng Huyên trở lại đón thụ Loạn Thiên Ấn. Về phần Tiêu Phượng Ngô ngươi nói, đem đan dược truyền kỳ để lại đi, xem tình huống hắn thăng hoa, nếu như phù hợp với điều kiện, ta sẽ đem Táng Thiên Ấn cho hắn. Nếu như không được, tìm những người khác.
Vô Hồi Thánh Chủ trước đó không đồng ý để Thú linh văn tiếp quản Táng Thiên Ấn, mà hi vọng dùng Thổ hệ linh văn thuần túy, nhưng bây giờ đã có Hạt giống Ngũ Hành, những cái khác cũng không cần phải quá so đo.
Khương Phàm vui vẻ nói tạ ơn:
- Tiêu Phượng Ngô là tốt nhất, chắc chắn ngài sẽ không hối hận! Lại nói, ta không phải cũng phải Thú linh văn, làm sao có thể tiếp quản Phần Thiên Ấn.
- Sai hay không ta không biết, dù sao việc ngươi chạy nuốt riêng Đại Hoang Tù Thiên Trận đi chính là thật.
Vô Hồi Thánh Chủ sao có thể không hiểu rõ chút tâm tư của Khương Phàm, tuy nhiên không quan trọng, chỉ cần có thể phong bế vực sâu, cuối cùng Đại Hoang Tù Thiên Trận biến thành ai cũng không đáng kể, nói không chừng tương lai Khương Phàm còn phải tiếp quản vị trí Thánh Chủ đây.
Khương Phàm xấu hổ cười cười, không tiếp lời.
- Tiểu gia hỏa, ta nhắc nhở ngươi một câu, sau khi vào Lạc Chùy trọng địa không cần vội vã đi ra, tôi luyện nhiều mấy tháng, khỏe mạnh thể phách. Uy lực Đại Hoang Ấn vô cùng mạnh, không muốn mỗi lần phóng ra đều bị giày vò gần chết thì đem tố chất thân thể tăng lên tới cực hạn mà ngươi có thể làm được.
- Ngài yên tâm đi, ta có thể khống chế Đại Hoang Ấn.
- Còn có, đồ đệ bảo bối quốc sắc thiên hương kia của ta, gặp mặt đừng loạn phát tình.
- Thánh Chủ...
Gương mặt Khương Phàm co lại, khóc không ra nước mắt, ta là loại người này sao?
Vô Hồi Thánh Chủ khua tay nói:
- Nhanh đi chuẩn bị đi.
- Thánh Chủ, vẫn phải để tâm Ly Hỏa thánh địa...
Khương Phàm vừa muốn nhắc nhở, lại bị Thánh Chủ chặn ngang:
- Ta đã nói rồi, chuyện Ly Hỏa thánh địa không cần tiểu gia hỏa ngươi quan tâm. Coi như bọn hắn vượt qua vào đến đây, ta vẫn có thể gánh vác được. Chí Tôn Kim Thành cùng Hỗn Độn Tử Phủ bên trong Vương Quốc Hắc Ám càng sẽ không để bọn hắn đến vực sâu làm càn!
Bây giờ toàn thân Vô Hồi Thánh Chủ tràn đầy sức sống cùng kích tình đã lâu chưa có, rốt cuộc cũng đã phải chuẩn bị Tù Thiên Trận, nếu quả thật có được hiệu quả dự trù, tâm nguyện ngàn năm của Vô Hồi thánh địa sẽ được hoàn thành.
Nàng xứng đáng với tên Thánh Chủ, xứng đáng chờ mong của thánh địa, xứng đáng trọng thác của sư tôn đã chết.
Bây giờ, tên khốn nào muốn ngăn cản nàng, ảnh hưởng đến nàng, nàng đều phải liều mạng!
- Vương Quốc Hắc Ám là cái gì? Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ là cái gì?
Dạ Thiên Lan kỳ quái nhìn bọn hắn, những nơi gì đó hắn hoàn toàn nghe không hiểu.
- Vẫn là phải cẩn thận chút. Thương Hàn Nguyệt, bọn người Tiêu Phượng Ngô, cũng phải sắp xếp người đón trở về, chớ bị Ly Hỏa thánh địa bắt đi.
Khương Phàm nói xong, lúc này mới đem đan dược truyền kỳ để lại, quay người rời khỏi đại điện.
Chương 609 Tìm bảo
Nếu như Tiêu Phượng Ngô không chịu thua kém, coi như Táng Thiên Ấn đã tìm được chủ nhân. Cứ như vậy, bảy khối trong Đại Hoang Ấn bên chỉ có Diễn Thiên Ấn còn chỗ trống.
Đi đâu tìm Mộc hệ Thánh linh văn đây?
Chẳng lẽ nhất định phải dùng Đinh Linh Lung?
Khương Phàm lắc đầu, nếu không cần kiên quyết không thể dùng, bọn hắn cũng còn chỉ là Linh Nguyên cảnh, chỉ cần trước khi tiến vào Linh Hồn cảnh, giữa nhau liền còn có thời gian từ từ rèn luyện.
Phượng Bảo Nam?
Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến Phượng Bảo Nam, những ngày ở chung kia luôn cảm thấy Linh văn của tên ấy có chút cổ quái, lại có thể kích thích đến Linh văn của hắn.
Là tính đặc thù của Phượng Vũ linh văn sao?
Lúc đó cảm xúc đều rất kích động, chỉ lo muốn báo thù, cũng chưa kịp cẩn thận hỏi một chút.
- Khương Phàm, đến bên trong bảo các Vô Hồi thánh địa nhìn.
Giọng Đan Hoàng bỗng nhiên tại vang lên trong đầu Khương Phàm.
- Ngài cần gì sao?
- Ta không cần, Tiêu Phượng Ngô ngươi nói kia cần.
- Có ý gì?
- Ta đã nói rồi, đan dược ta để lại không chỉ đơn giản là thăng hoa linh văn.
- Còn có năng lực gì?
- Kích phát tiềm lực thân thể. Nhất là đối với Thú linh văn, công hiệu rõ ràng hơn.
Khương Phàm lập tức chạy tới bảo các:
- Có thể nói rõ chi tiết nói không?
- Thú linh văn sở dĩ hiếm thấy, một trong những nguyên nhân chủ yếu là huyết mạch đặc biệt trong thân thể. Nhưng khác biệt với loại huyết mạch truyền thừa thuần túy kia, loại huyết mạch này lực lượng rất yếu ớt, thời điểm thức tỉnh linh văn liền tiêu hao không nhiều. Nếu như Thú linh văn dùng viên đan dược kia của ta sẽ thăng hoa linh văn, đồng thời sẽ còn kích phát lực lượng huyết mạch. Là kích phát lực lượng tổ mạch cấp độ sâu. Nhưng đan dược mai táng ba mươi ngàn năm, dược hiệu hao tổn nghiêm trọng, chúng ta đến Vô Hồi thánh địa bảo các tìm xem có đồ đặc thù gì hay không, có thể bổ sung cùng dược hiệu đan dược.
- Ta thay Tiêu Phượng Ngô tạ ơn ngài trước.
Khương Phàm càng chạy càng nhanh, chạy thẳng đến bảo các Vô Hồi thánh địa —— Thái Linh điện.
Bên trong Thái Linh điện rất náo nhiệt, không chỉ có đệ tử còn có trưởng lão, đều ra ra vào vào mượn dùng đồ.
Khương Phàm tìm tới trưởng giả trấn điện, sau khi hành lễ, hắn nói:
- Thánh Chủ để cho ta tới tìm chút đồ. Ta chỉ là nhìn có hay không, không mang ra đi.
Lão nhân chớp chớp tầm mắt già nua:
- Khương Phàm?
- Là ta.
- Ngươi xem như gia nhập thánh điện rồi?
- Gia nhập.
- Thánh Chủ không phải muốn ngươi đi ra bên ngoài quỳ lạy sáu mươi sáu ngày sao?
- Thánh Chủ bây giờ nào có tinh lực để ý đến nữa.
Khương Phàm xấu hổ cười cười, lão trưởng giả này biết vẫn rất nhiều.
Lão nhân nắm quải trượng chống lên thân thể lưng còng của mình:
- Ngươi muốn tìm cái gì?
- Ta tìm xem chút, nếu quả thật có, ngài tự mình mang cho Thánh Chủ, ta sẽ không loạn đụng.
- Ừm, theo ta vào đi.
Lão nhân di chuyển thân thể già nua dẫn Khương Phàm vào Thái Linh điện.
Bắt đầu từ một tầng, dần dần tìm kiếm.
Vô Hồi thánh địa là chủ nhân La Phù, thời gian truyền thừa đã lâu, nội tình hùng hậu, vũ khí, võ pháp, linh túy, đan dược nơi này, các loại cái gì cần có đều có.
Nhưng từ một tầng tìm tới tầng bảy, Đan Hoàng vẫn một mực rất vắng lặng.
Lão nhân ngược lại rất có kiên nhẫn, bồi tiếp Khương Phàm đi lên từng tầng.
Thỉnh thoảng còn nhìn hai mắt hắn, đáy mắt lóe ra ánh sáng dị thường.
- Yêu Huyết Thạch?
Rốt cuộc Đan Hoàng cũng lên tiếng.
- Cái này có thể sử dụng?
Khương Phàm nhìn chằm chằm một tảng đá huyết sắc trên kệ hàng tinh kim, huyết khí nồng đậm, bốc hơi cuồn cuộn, mơ hồ muốn hóa thành hình dáng cự thú.
- Không thể dùng, chỉ là thật bất ngờ nơi này lại có Yêu Huyết Thạch. Đây là sau khi đại yêu chết mai táng tinh huyết biến thành, không chỉ có giữ lại tinh hoa huyết dịch khi còn sống, còn ẩn chứa hồn khí, nếu như có thể xác định thân phận nó, đối với người có được thú văn tương ứng mà nói là, là vật đại bổ.
- Chúng ta không quan tâm những chuyện đó, trước tiên phải tìm thứ có thể trợ giúp Tiêu Phượng Ngô.
Khương Phàm rời khỏi tầng này, tiếp tục đi lên.
- Không cần sao?
Lão nhân một mực mang theo Khương Phàm đến tầng thứ tám.
- Còn có thể đi lên sao?
- Phía trên là bảo bối sưu tập bên trong Vương Quốc Hắc Ám, chỉ có túc lão cùng Thánh Chủ có tư cách tiến vào.
- Ta chính là phụng lệnh Thánh Chủ tới.
Lão nhân không dây dưa nhiều với Khương Phàm, đi đến phía trước mở ra cửa đá nặng nề, mang theo hắn đi đến tầng thứ chín rộng rãi.
- Địa Hoàng Tinh?
Đan Hoàng xuyên thấu qua hồn phách Khương Phàm, cảm nhận được một nguồn khí tức phi phàm.
Khương Phàm lập tức tìm theo Đan Hoàng chỉ dẫn, đi đến trước một tủ lưu ly bị phong ấn.
Bên trong là khối tinh thể màu tử kim (vàng tím), tỏa ra khí tức hùng hồn, cách phong ấn đều có thể cảm nhận được cái cảm giác áp bách đến cơ thể kia.
Tinh thể im ắng phiêu phù ở bên trong, chậm rãi nhúc nhích, không ngừng biến đổi bộ dáng, giống như là có sinh mệnh.
Đan Hoàng sợ hãi thán phục:
- Đây đúng là Địa Hoàng Tinh, là Đại Địa Chi Linh thai nghén, không chỉ có được Đại Địa Mẫu Khí, còn có sinh mệnh nguyên lực, sinh ra cực kỳ không dễ. Ngàn dặm đại địa, đều chưa hẳn sẽ có một khối, mà còn chôn sâu dưới địa tầng.
- Hữu dụng không?
- Hữu dụng, chỉ là quá nhỏ. Nếu như không tìm thấy thứ thích hợp, liền dùng cái này phối hợp với đan dược.
Lúc đầu Đan Hoàng không có hy vọng quá lớn, dù sao thứ thích hợp với đan dược cũng rất ít, không nghĩ tới thật đúng là đã phát hiện cái có thể sử dụng.
Còn có thể phát huy ra bao nhiêu công hiệu, phải xem tạo hóa của Tiêu Phượng Ngô.
Khương Phàm mang theo Đan Hoàng lượn quanh một vòng tại tầng thứ chín, nhìn thấy rất nhiều bảo bối phi phàm, ngay cả Đan Hoàng đều rung động Vô Hồi thánh địa những năm này từ Vương Quốc Hắc Ám mò được không ít bảo bối tốt.
Chương 610 Ngươi đã bị loại
Nhưng, tại không có tìm tới những thứ có thể sử dụng khác.
- Chính là khối này Địa Hoàng Tinh, xin ngài giao cho Thánh Chủ, nói cho người biết, cái này phối hợp với đan dược, cho Tiêu Phượng Ngô dùng.
Sau khi Khương Phàm ủy thác cho lão nhân liền rời khỏi Thái Linh điện.
Lão nhân nhìn Địa Hoàng Tinh bên trong tủ lưu ly, thì thào khẽ nói:
- Lão nha đầu có tiến bộ thật, vậy mà lại có thể tìm cho thánh địa một... Ấu Thần...
Vương Quốc Hắc Ám!
Khương Phàm vừa mới trở về, cũng cảm giác bầu không khí có chút thay đổi.
- Đó chính là Khương Phàm.
- Chính là hắn! Đệ tử thân truyền của Vô Hồi thánh chủ!
- Thánh Phật không thể kịp thời đột phá, tranh tài giữa bọn hắn tự giải trừ.
- Hắn thật muốn khiêu chiến Võ Hầu? Không phải ai cố ý hãm hại, đùa giỡn đấy chứ?
- Ngàn lần chính xác, nhưng ước định thời gian phải đợi tới sau khi Khương Phàm tiến vào Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên.
- Thật không lý trí, cảnh giới còn chưa tới, liền muốn khiêu chiến Võ Hầu. Chẳng khác nào cho những thế lực các phương khác thời gian chuẩn bị.
- Đúng vậy, mặc kệ là Chí Tôn Kim Thành, hay là Hỗn Độn Tử Phủ, còn có những thế lực khác, gần đây đều điều đến số lượng lớn thiên tài Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên, đang cạnh tranh xếp hạng ở Đại Tự Tại điện.
Những người trên xiềng xích chỉ vào Khương Phàm, nghị luận ầm ĩ.
Khương Phàm nghe được thì nhíu chặt mày lên, trở lại Vô Hồi Thánh Điện:
- Ai đem tin tức ta khiêu chiến Võ Hầu thả ra?
Hàn Ngạo nhìn thấy Khương Phàm đi thẳng tới hắn, liền vội vàng đứng lên:
- Đừng trừng ta, là Đại Tự Tại điện!
- Đại Tự Tại điện và Vô Hồi thánh địa có ân oán gì sao?
- Đây không phải ân oán, là tuyên truyền. Đại Tự Tại điện liên tục mấy chục năm không có người khiêu chiến qua Võ Hầu, rõ ràng là biểu tượng chí cao vinh quang của Vương Quốc Hắc Ám, bây giờ lại thành bài trí, còn bị người người lên án, làm khó dễ mặt mũi bọn hắn. Hai mươi năm trước, bọn hắn thậm chí chủ động bái phỏng ba bên chủ nhân, hy vọng có thể thay đổi quy tắc, kích thích mọi người hứng thú khiêu chiến Võ Hầu, nhưng ba bên chủ nhân đều cự tuyệt. Bây giờ ngươi nhảy ra muốn khiêu chiến Võ Hầu, bọn hắn còn không ra sức tuyên truyền được sao?
- Nhưng bây giờ ta còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, chờ cái ngày ta chân chính lên đài đó, chẳng phải Võ Hầu bảng đã có mười mấy tên thất trọng thiên sao?
- Ngươi không phải rất ngông cuồng sao, còn chưa bắt đầu liền sợ rồi?
Hàn Ngạo hừ lạnh hừ mà cười, ngươi cho rằng Võ Hầu bảng là dễ khiêu chiến như vậy?
Khương Phàm khẽ nhíu mày:
- Trên thi đấu khiêu chiến Võ Hầu có phải thua ai, liền làm Chiến Nô cho thế lực sau lưng người đó hay không?
- Không sai! Chiến Nô một đời một thế! Các phương khẳng định đều sẽ phái ra đỉnh cấp thiên tài, tận hết sức lực đánh bại ngươi, ngươi phải đối mặt không phải chỉ là tên biến thái Ngu Kình Thương kia, còn có càng nhiều người khác nữa.
Khương Phàm thở dài một hơi:
- Trận chiến này, không dễ đánh đây.
Hàn Ngạo tiến đến trước mặt Khương Phàm:
- Ta đều đã thay ngươi nghĩ kỹ. Thực sự không được, đến lúc đó ta lên đài, ngươi cố ý quỳ gối trước mặt ta nhận thua, như thế này ngươi coi như thua ở trên tay của ta. Làm Chiến Nô cho Vô Hồi thánh địa, dù sao cũng tốt hơn rơi xuống trong tay thế lực khác nhận hết lăng nhục.
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Càn khôn chưa định, ai có thể vọng đoán thắng thua!
- Ha ha, thật sao? Vậy ta chờ mong biểu hiện đặc sắc của ngươi.
Hàn Ngạo nói xong, đứng dậy liền muốn rời khỏi.
- Ngươi đi đâu?
- Tu luyện!
- Hình như ngươi đã quên thân phận của ngươi, bây giờ ngươi là Chiến Nô của ta.
- Thân phận không trở ngại tu luyện của ta.
- Đi tìm Tịch Nhan trước, liền nói Thánh Chủ có lệnh, để nàng về thánh địa tiếp nhận truyền thừa.
- Truyền thừa? Truyền thừa gì.
- Đại Hoang Ấn!
Hàn Ngạo lắc lư ánh mắt:
- Ngươi mới vừa nói cái gì?
- Ngươi không nghe lầm, Đại Hoang Ấn!
- Cô ta tiếp nhận Đại Hoang Ấn? Dựa vào cái gì!
Hàn Ngạo đương nhiên biết bí mật Đại Hoang Ấn, đó là hi vọng phong ấn Đại Hoang thâm uyên của Vô Hồi thánh địa.
Nhưng, những năm gần đây, đại biểu cho Ngũ Hành Loạn Thiên Ấn, Diễn Thiên Ấn, Già Thiên Ấn, Phần Thiên Ấn, Táng Thiên Ấn, đều từng tiếp thụ qua chủ nhân, nhưng Tù Thiên Ấn cùng U Linh Ấn từ đầu đến cuối vẫn chưa có nhận chủ. Bởi vì bọn chúng là pháp trận trung tâm, có được lực lượng siêu phàm, không cho phép bất
kỳ sơ thất nào, cho nên một mực giấu ở sâu trong thánh địa.
Nếu như quả thật có ngày vận dụng đó, mang ý nghĩa đã đến thời khắc chuẩn bị Đại Hoang Tù Thiên Trận.
Khương Phàm kích thích Hàn Ngạo:
- Đại Hoang Ấn sắp nhận chủ toàn bộ, ngươi không ở trong đó. Từ hôm nay trở đi, nếu như ngươi không muốn biến thành vật làm nền, liền phải liều mạng tu luyện.
Hô hấp của Hàn Ngạo dần dần thô trọng:
- Không thể nào... Điều đó Không thể nào... Đại Hoang Tù Thiên Trận cần tập hợp đủ bảy vị thánh văn, cần năm hệ thánh văn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, còn cần có được thánh văn Ngũ Hành thể chất!
- Là không thể nào, hay là ngươi không chấp nhận được?
Khương Phàm đi đến trước mặt Hàn Ngạo, cảnh cáo nói:
- Ngươi bây giờ đứng trước ba lựa chọn. Hoặc là cam chịu, biến thành phế long; hoặc là tức giận ghen ghét, phản bội Vô Hồi, mưu tính đường ra khác; hoặc là liền giữ vững tinh thần, điên cuồng tu luyện, làm một Thiên Long cao ngạo mạnh mẽ.
Hàn Ngạo tiếp cận đôi mắt gần ngay trước mắt kia, có chút há mồm, lại không thể nói cái gì.
Khương Phàm tiếp tục nói:
- Ăn ngay nói thật, ta rất không thích ngươi! Nhưng ta vẫn hi vọng ngươi có thể sử dụng phát triển cùng biểu hiện của ngươi, thắng được tôn trọng của Vô Hồi thánh địa, để có người mong đợi ngươi, kiêu ngạo vì ngươi!
Dạ An Nhiên ném Ngũ Hành Thạch cho Dạ Thiên Lan:
- Phụ thân, ngài vẫn nên điều tra thêm, bên trong giống như có một nguồn năng lượng rất đặc thù.
Dạ Thiên Lan vừa tiếp được Ngũ Hành Thạch, sắc mặt hơi đổi.
Hắn cũng là Thiên Thư linh văn, còn thăng hoa đến thánh văn, đối với uy lực Ngũ Hành vô cùng mẫn cảm.
Đây quả thật là không phải tảng đá, tảng đá không thể nào ẩn chứa lực lượng Ngũ Hành bành trướng lại tinh khiết như vậy, bên trong còn giống như đang có năng lượng khuấy động mãnh liệt hơn.
Khương Phàm ngạc nhiên giơ lông mày lên, không phải Ngũ Hành Thạch còn có thể là cái gì?
Nhưng tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Đại Hoang Tù Thiên Trận còn trông cậy vào Dạ An Nhiên áp trận nữa.
Dạ Thiên Lan ngưng tụ lại Ngũ Hành phù văn, hấp thu uy lực 'Tảng đá' Ngũ Hành.
Phù văn nhanh chóng tràn đầy, ánh sáng rạng rỡ, chiếu rọi dãy núi, dao động cường thịnh gây nên uy lực rung chuyển tự nhiên giữa đất trời.
Dạ Thiên Lan ném mênh mông phù văn đi, ngay sau đó ngưng tụ lại phù văn thứ hai, tiếp tục hấp thu uy lực 'Tảng đá' Ngũ Hành.
Sau đó là cái thứ ba, đạo thứ tư...
Lấy cảnh giới cùng thánh văn của Dạ Thiên Lan, Ngũ Hành phù văn ngưng tụ được vô cùng cường đại, có thể tuỳ tiện phá hủy một mảnh sơn lâm, nhưng 'Tảng đá' ẩn chứa uy lực Ngũ Hành lại vượt xa tưởng tượng.
Dạ Thiên Lan ngồi từ giữa trưa đến đêm khuya, từ đêm khuya đến giữa trưa ngày thứ hai, lại đến chạng vạng tối, trước sau ngưng tụ ra ba trăm mười chín đạo Ngũ Hành phù văn, cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu hao năng lượng 'Tảng đá' đến hầu như không còn nữa, đồ bên trong rốt cuộc cũng hiển hiện ra.
Ánh sáng vạn trượng, chiếu thấu ráng chiều!
m thanh ù ù, vang vọng dãy núi!
Các cường giả Thiên Sư tông Bạch Hổ tông liên tiếp dừng lại, kinh ngạc nhìn phiến ánh sáng trong tay Dạ Thiên Lan kia.
Dạ Thiên Lan từ nhảy xuống khỏi Vân Tước, đứng ở đỉnh núi, rung động nhìn đoàn quang ảnh bên trong kia.
- Đó là cái thứ gì? Một tiểu thế giới?
Dạ An Nhiên khó có thể tin được mà nhìn đoàn bóng dáng kia.
Mê vụ mịt mờ, mãnh liệt nhấc lên, tựa như mây như biển.
Trong sương mù bày biện ra cảnh tượng bất đồng, có vạn đạo lôi đình xé rách mê vụ, có đại địa oanh minh như thủy triều lao nhanh, càng có ngàn vạn rừng rậm sinh cơ bừng bừng.
Kỳ quang lượn lờ, liên tục thay đổi, giống như là đang dựng dục thế giới hoàn toàn mới.
- Hạt giống Ngũ Hành?
Sau khi Dạ Thiên Lan cẩn thận điều tra, rốt cuộc cũng thấy rõ ràng trong sương mù là cái gì.
Một hạt giống kỳ diệu tỏa ra tia sáng vô tận!
Mênh mông uy lực Ngũ Hành, cảnh tượng mê vụ phi phàm, tỏ rõ thân phận của nó —— Hạt giống Ngũ Hành!
- Ngươi lấy được từ đâu?
Dạ Thiên Lan tranh thủ thời gian che đoàn ánh sáng kia, khiếp sợ nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm lắc lư ánh mắt, trong lòng nổi sóng chập trùng.
Là hạt giống?
Cái khái niệm này có thể hoàn toàn khác tảng đá ẩn chứa năng lượng Ngũ Hành!
Ngũ Hành hạt giống, hạt giống tự nhiên, ngụ ý trưởng thành, diễn biến, cùng khả năng vô hạn!
Tô Triệt chắc chắn sẽ không nghĩ đến, bên trong một hòn đá vậy mà lại có khác càn khôn.
- Lấy được từ bên trong Thiên Khải bí cảnh.
Khương Phàm sâu hít một hơi, lấy lại tinh thần, nhưng vẫn kích động đến phát nhiệt toàn thân.
- Cái này tốt nhất là vật vô chủ, nếu có bí mật gì, đây chính là tai hoạ ngập đầu!
Dạ Thiên Lan kích động, nhưng lại cảm nhận được nguy cơ.
- Mặc kệ nó! Chúng ta đạt được, chính là của chúng ta! An Nhiên, mau trồng nó vào khí hải!
Khương Phàm không kịp chờ đợi thúc giục Dạ An Nhiên, mau chóng khống chế, mau chóng che giấu khí tức.
- Nhanh nhanh nhanh, Khương Phàm đưa cho con tín vật đính ước, cất kỹ!
Dạ Thiên Lan đem nhét hạt giống Ngũ Hành vào trong tay Dạ An Nhiên, kích động lại vui mừng, Khương Phàm vẫn rất để ý khuê nữ bảo bối của hắn.
Khương Phàm dở khóc dở cười, một hạt giống liền mua được ngài rồi.
- Phụ thân, hay là ngài dùng đi, ngài thích hợp hơn!
Dạ An Nhiên từ trong lúc khiếp sợ đã hoàn hồn lại, mặc dù rất khát vọng cũng rất chờ mong, nhưng đúng lúc phụ thân là Linh Hồn cảnh đỉnh phong, cơ duyên như vậy có lẽ có thể làm cho hắn bình ổn vượt qua Sinh Tử cảnh.
Khương Phàm vội vàng nói:
- Cô thích hợp hơn. Vô Hồi thánh địa đang chuẩn bị hành động bí mật, cần cô phụ trách.
Trước đó còn hơi nghi ngờ, rốt cuộc Dạ An Nhiên có thể khống chế ở Đại Hoang Tù Thiên Ấn hay không, có thể chống lên Đại Hoang Tù Thiên Trận hay không.
Tù Thiên Ấn là trọng tâm của Đại Hoang Tù Thiên Trận, không chỉ cần phải phóng thích năng lượng Ngũ Hành, càng phải khống chế lại năm loại đại ấn khác.
Mặc dù có U Linh Ấn phối hợp, nhưng dù sao khống chế năm loại đại ấn khác cũng là hắn, và những cường nhân Cơ Lăng Huyên đây. Nếu như thực lực Dạ An Nhiên không đủ, năng lực chưởng khống không được, rất khó chống lên Đại Hoang Tù Thiên Trận chớ nói chi phát huy uy lực phong ấn.
Nhưng thật không nghĩ tới, cơ duyên đột nhiên tới như vậy, lại mãnh liệt như vậy.
Dạ Thiên Lan và Dạ An Nhiên nghe Khương Phàm giải thích xong chuyện Đại Hoang Ấn, đều thật hít một hơi thật sâu.
Vô Hồi thánh địa lại còn có được bí mật như vậy!
Vô Hồi thánh địa lại còn đang chuẩn bị triệt để phong ấn Đại Hoang!
Vô Hồi Thánh Chủ lại còn đề nghị Khương Phàm, để Dạ An Nhiên trở thành chưởng khống giả trung tâm bộ đại trận tuyệt đối kinh thế kia!
- An Nhiên yên tâm, cô cứ việc bỏ hạt giống Ngũ Hành vào khí hải, không cần cố kỵ nó có bí mật gì, sẽ chọc cho đến phiền toái gì. Chờ khác Đại Hoang Ấn đều tìm được chủ nhân, bảy người chúng ta chính là đồng bạn thân mật nhất, dựa vào nhau mà tồn tại, cùng nhau trưởng thành. Mặc kệ đứng trước cái gì, chúng ta cùng chống với cô.
Khương Phàm quá kích động, có năng lượng cốt lõi tuyệt đối, những thứ khác đều dễ nói.
Dạ Thiên Lan thay Dạ An Nhiên vui mừng, một hạt giống, một đại ấn, đủ để mở rộng con đường tương lai cho nữ nhi của hắn, có được nhân sinh càng đặc sắc hơn, huy hoàng hơn.
Dạ An Nhiên dưới ánh mắt cổ vũ của Khương Phàm và Dạ Thiên Lan, nhẹ gật đầu, tiếp nhận hạt giống Ngũ Hành, bỏ vào trong miệng.
Dạ Thiên Lan lập tức ngồi xếp bằng, ngưng tụ phù văn, bảo vệ Dạ An Nhiên dung hợp.
Chương 607 Hạt giống kinh khủng
- Công tử, xảy ra chuyện gì?
Bọn người Yến Tranh đều gom lại trên đỉnh núi.
- Chuyện tốt!
Khương Phàm không có nhiều lời, phần bí mật này có thể bảo vệ thì tốt nhất vẫn nên bảo vệ, người biết càng ít càng tốt.
Hạt giống Ngũ Hành, tiềm lực quá kinh khủng.
Một khi tin tức bị bại lộ, đừng nói thánh địa thiên hạ sẽ xao động, hoàng tộc đều sẽ ngấp nghé.
Thường Lăng đoán được là Ngũ Hành Thạch, nhưng không nghĩ tới hạt giống Ngũ Hành, cho nên nàng cảm thấy rất kỳ quái mà nhìn bộ dáng kích động đến hai mắt sáng lên của Khương Phàm, bộ dáng này là sao?
…
Ly Hỏa thánh địa!
Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng đột nhiên dựng thẳng lên ba trăm tòa bia đá hai bên đường ranh giới, gây nên oanh động tại Hoang Mãng nguyên, cũng để cho Ly Hỏa thánh địa cảnh giác.
- Vô Hồi thánh địa muốn làm gì? Vì sao đột nhiên ở thời điểm này lại dựng bia đá lên, còn cao điệu như thế.
Sau khi Đường Thiết Bình nhận được tin tức lập tức sinh ra dự cảm không tốt.
Đệ tử thân truyền của Đường Thiết Bình, Diệp Dương Vinh nói:
- Trên tấm bia đá viết là La Phù phong bế toàn diện, kẻ tự tiện đi đến, giết không tha. Lời này rõ ràng mang theo sát khí cùng địch ý, rất có thể là đang nhằm vào chúng ta.
Dựa theo bố trí của Ly Hỏa thánh địa bọn hắn, sau khi nhóm tử sĩ đầu tiên đã bí mật điều tra rõ ràng bố trí tại Đại Hoang, giai đoạn thứ hai chính là những 'Bằng hữu' kia, bọn họ sẽ lấy thân phận tán tu tiến vào La Phù sơn mạch, tùy thời hành động.
Nhưng bây giờ Ngụy Thiên Thu lại dựng bia đá, 'Bằng hữu' của bọn hắn mặc kệ ngụy trang thành cái gì, lấy danh nghĩa gì cũng đều không có cách nào tiến vào.
Đường Thiết Bình cau mày, không quan tâm có thể đi đến hay không, cảnh giác chính là điểm thời gian này.
- Địch Vân đi được mấy ngày rồi?
Diệp Dương Vinh nói:
- Chừng mười ngày. Không có gì bất ngờ xảy ra, bây giờ hẳn là đã tra rõ ràng bố trí tại vực sâu, đang trở về.
Hoa Vị Ương có chút bận tâm:
- Có phải là bị phát hiện, mới khiến cho Vô Hồi thánh địa cảnh giác hay không?
Bạch Trầm Hương lắc đầu nói:
- Các tông La Phù bây giờ đều đặt tinh lực nhằm vào Lang Gia hoàng triều, tinh lực chủ yếu của Vô Hồi thánh địa từ trước đến nay là tại Đại Hoang, rất ít khi tuần sát La Phù. Nếu như bọn hắn không náo ra chuyện đặc biệt oanh động thì không thể nào bị phát hiện được.
Đường Thiết Bình hỏi:
- Có thể nghĩ cách trà trộn đi vào điều tra không?
Diệp Dương Vinh nói:
- Vô Hồi thánh địa bố trí số lượng lớn cường giả tại gần tiếp tuyến, muốn trà trộn vào rất khó, trừ phi đường vòng đến nơi khác. Thế nhưng, nếu như vậy thì thời gian sẽ kéo quá lâu. Khoảng cách dẫn bạo Đại Hoang còn lại mười tám ngày, không kịp đi điều tra.
Đường Thiết Bình chậm rãi lắc đầu, lúc trước cũng bởi vì nghe Bạch Trầm Hương nói, muốn chờ Lang Gia hoàng triều cùng La Phù khai chiến mới hành động, cho nên những chuẩn bị trước đó đã cố ý đè lại tốc độ, không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này.
Bạch Trầm Hương lo lắng cho hài tử của mình, đề nghị:
- Nếu như thời gian không kịp thì trực tiếp tấn công mạnh Vô Hồi thánh địa, nhấc lên chiến tranh, sau đó thừa dịp loạn sắp xếp người trà trộn vào La Phù, vòng vào Đại Hoang thâm uyên, trực tiếp dẫn bạo nơi đó.
Hoa Vị Ương lo lắng ca ca bị vây ở La Phù không ra được.
- Chúng ta tấn công càng mãnh liệt thì Vô Hồi thánh địa từ La Phù, từ vực sâu, điều người đến càng nhiều, lực lượng nơi vực sâu liền sẽ yếu ớt, chúng ta chỉ cần rất ít người, liền có thể dẫn bạo nơi đó.
- Không thể làm!
Đường Thiết Bình lắc đầu.
Ly Hỏa thánh địa chung quy vẫn là thánh địa luyện đan, Luyện Đan sư nhiều, số lượng cường giả có hạn, không đủ cùng Vô Hồi thánh địa ngạnh kháng.
Mặc dù bọn hắn tập kết rất nhiều 'Bằng hữu', nhưng dù sao cũng đều là đến giúp đỡ. Nếu như thánh địa dẫn bạo Đại Hoang trước, trọng thương Vô Hồi, những bằng hữu kia khẳng định sẽ tận hết sức lực phối hợp tiến công.
Nhưng muốn bọn hắn ra tay lên tiến công trước, liều mạng tử chiến, chỉ sợ có chút khó khăn.
Bạch Trầm Hương đột nhiên hỏi:
- Ly Hỏa thánh địa có quan hệ tốt với thánh địa nào hay không? Liên thủ lại tiến công Vô Hồi thánh địa!
- Ly Hỏa thánh địa là thánh địa đan dược, cùng tất cả đại thánh địa khu Đông Nam đều có qua lại, để bọn hắn phối hợp làm chút chuyện bình thường bọn hắn sẽ không từ chối, nhưng muốn bọn hắn tiến công thánh địa, tuyệt đối không thể nào!
Đường Thiết Bình đã hiểu ý tứ Bạch Trầm Hương, nhưng thánh địa thiên hạ tồn tại với ý nghĩa là bảo vệ dân chúng, giữa nhau có thể có mâu thuẫn nhưng lại không thể có chiến tranh, càng không thể xuất hiện sự kiện ác liệt vây bắt hủy diệt một thánh địa nào đó.
Cho nên bọn hắn mới đề nghị Thánh Chủ, trước tiên dẫn bạo Đại Hoang, tạo ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó lại công bố tin tức Vô Hồi thánh địa khi nhục Ly Hỏa thánh địa, thừa cơ báo thù.
Như thế Vô Hồi thánh địa sẽ hoàn toàn biến mất, không có tư cách lại xưng thánh địa, cho dù các thánh địa khác có ý kiến, cũng sẽ không lại cưỡng ép ra mặt.
Nhưng khai chiến trước, lại dẫn bạo Đại Hoang, tính chất đã thay đổi hoàn toàn.
- Cái gì cũng không cần nói nữa, vẫn là dẫn bạo Đại Hoang trước, sau đó lại tấn công Vô Hồi!
Không cần xen vào nữa chuyện Lang Gia hoàng triều cùng La Phù nữa, Diêm La điện, Võ Cực điện, còn có đám tán tu tuyển định, ngày mai liền chuẩn bị hành động. Mặc kệ lách qua bao xa, đều phải vòng vào Đại Hoang, bôn tập(*) vực sâu.
(*) Tập kích.
Đường Thiết Bình đứng dậy, đi đến thông bẩm với Thánh Chủ.
Hoa Vị Ương thấp giọng hỏi:
- Mẫu thân, đại ca sẽ không có chuyện gì chứ.
- Hẳn là sẽ không. Thực lực bọn hắn không mạnh không yếu, sẽ không gây ra chú ý đặc biệt gì, ta đoán hẳn là có chuyện gì khác đang kích thích đến Vô Hồi thánh địa. Ca ca ngươi bọn bây giờ hẳn là đang trốn ở La Phù, tìm cơ hội về Hoang Mãng nguyên, ngươi không cần lo lắng, bồi Vị Lạc ở lại Ly Hỏa thánh địa, ta cùng Đường Thiết Bình tiến vào Đại Hoang.
- Người cũng đi?
- Đây là cơ hội biểu hiện, sao ta có thể bỏ lỡ.
Chương 608 Chuẩn bị Đại Hoang Tù Thiên Trận
Vô Hồi Thánh Chủ vui mừng đứng dậy.
- Hạt giống Ngũ Hành? Mau tới đây, ta xem một chút!
Dạ An Nhiên hành lễ với Vô Hồi Thánh Chủ, sau đó đi đến đài cao.
Trải qua ba ngày ba đêm dung hợp, hạt giống Ngũ Hành thành công cắm rễ bên trong khí hải của nàng, cũng không có cải tạo khí hải của nàng.
Khí hải đã từng tràn đầy linh dịch biến thành mênh mông mê vụ, ánh sáng ngũ sắc lượn lờ, các loại dị tượng như ẩn như hiện, tựa như đang dựng dục núi non, cây rừng, mây mù.
Để Dạ An Nhiên ngoài ý muốn chính là, bia đá trong khí hải lại bị Ngũ Hành tia sáng làm tan ra, chỉ để lại chữ cổ phía trên, tỏa ra những tia sáng rạng rỡ, đang tung bay trong mông lung khí hải, giống như là Tinh Linh, cho khí hải của nàng tăng thêm mấy phần khí tức linh tú.
- Không nên chống cự, buông lỏng... Buông lỏng...
Vô Hồi Thánh Chủ ngưng tụ một sợi tia sáng tại đầu ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào Thiên Thư thánh văn của Dạ An Nhiên.
Thánh văn thức tỉnh, ánh sáng chói mắt.
Thiên Thư thánh văn linh động nổi lên tia sáng ngũ sắc.
Dạ An Nhiên bình tĩnh đứng đấy, mặc cho Thánh Chủ dò xét mình.
Kỳ thật nàng không chỉ thay đổi linh văn, năng lượng kỳ diệu còn cải thiện thân thể, từ kinh mạch đến mạch máu, đều đã trải qua thăng hoa, mà cho tới bây giờ vẫn còn tiếp tục.
- Ngươi chính là hi vọng của Vô Hồi! Ngươi chính là lời thề ta đã chờ đợi hai trăm năm!
Sau khi Vô Hồi Thánh Chủ tra xét rõ ràng, âm thanh kích động đều đang run rẩy.
Khương Phàm cười hỏi:
- Thánh Chủ, An Nhiên có thể tiếp nhận Đại Hoang Tù Thiên Ấn không?
- Đương nhiên có thể! Nhất định có thể!
Vô Hồi Thánh Chủ nhìn chằm chằm Dạ An Nhiên, Ngũ Hành thể chất khó tìm nhất lại được nàng chờ đợi được, mà còn cường đại hơn so với mong muốn. Cứ như vậy, Đại Hoang Tù Thiên Trận có thể chính thức chuẩn bị.
- Từ hôm nay trở đi, An Nhiên, ngươi cứ đi theo bên cạnh ta, điều trị thân thể cho tốt. Hạt giống Ngũ Hành mặc dù là cơ duyên phi phàm, nhưng năng lượng rất mạnh, nếu như khống chế không tốt, có khả năng ngươi sẽ trở thành chất dinh dưỡng của nó. Chỉ khi ngươi có thể chân chính khống chế nó, thời điểm lợi dụng nó mới có thể xem như Ngũ Hành thể chất chân chính, Ngũ Hành Chi Nguyên. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, linh văn của ngươi đều sẽ bởi vậy mà xuất hiện thăng hoa, có thể Đại Thừa thánh văn đều không phải là cực hạn!
Vô Hồi Thánh Chủ đối với Dạ An Nhiên tràn đầy chờ mong.
Toàn thân Dạ Thiên Lan nổi lên cơn sóng nhiệt, nữ nhi bảo bối của mình được làm đệ tử thân truyền của Vô Hồi thánh chủ? Còn có thể tiếp tục thăng hoa linh văn? Niềm vui tới quá ngoài ý muốn, quá mãnh liệt!
- Khương Phàm, ngươi không cần phải để ý đến chuyện Ly Hỏa thánh địa. Chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không quản được. Từ hôm nay trở đi, đem tinh lực toàn bộ để trên việc tu luyện. Về Vương Quốc Hắc Ám trước, gọi Tịch Nhan trở lại đón thụ U Linh Ấn, lại đến Lạc Chùy trọng địa, tìm Cơ Lăng Huyên trở lại đón thụ Loạn Thiên Ấn. Về phần Tiêu Phượng Ngô ngươi nói, đem đan dược truyền kỳ để lại đi, xem tình huống hắn thăng hoa, nếu như phù hợp với điều kiện, ta sẽ đem Táng Thiên Ấn cho hắn. Nếu như không được, tìm những người khác.
Vô Hồi Thánh Chủ trước đó không đồng ý để Thú linh văn tiếp quản Táng Thiên Ấn, mà hi vọng dùng Thổ hệ linh văn thuần túy, nhưng bây giờ đã có Hạt giống Ngũ Hành, những cái khác cũng không cần phải quá so đo.
Khương Phàm vui vẻ nói tạ ơn:
- Tiêu Phượng Ngô là tốt nhất, chắc chắn ngài sẽ không hối hận! Lại nói, ta không phải cũng phải Thú linh văn, làm sao có thể tiếp quản Phần Thiên Ấn.
- Sai hay không ta không biết, dù sao việc ngươi chạy nuốt riêng Đại Hoang Tù Thiên Trận đi chính là thật.
Vô Hồi Thánh Chủ sao có thể không hiểu rõ chút tâm tư của Khương Phàm, tuy nhiên không quan trọng, chỉ cần có thể phong bế vực sâu, cuối cùng Đại Hoang Tù Thiên Trận biến thành ai cũng không đáng kể, nói không chừng tương lai Khương Phàm còn phải tiếp quản vị trí Thánh Chủ đây.
Khương Phàm xấu hổ cười cười, không tiếp lời.
- Tiểu gia hỏa, ta nhắc nhở ngươi một câu, sau khi vào Lạc Chùy trọng địa không cần vội vã đi ra, tôi luyện nhiều mấy tháng, khỏe mạnh thể phách. Uy lực Đại Hoang Ấn vô cùng mạnh, không muốn mỗi lần phóng ra đều bị giày vò gần chết thì đem tố chất thân thể tăng lên tới cực hạn mà ngươi có thể làm được.
- Ngài yên tâm đi, ta có thể khống chế Đại Hoang Ấn.
- Còn có, đồ đệ bảo bối quốc sắc thiên hương kia của ta, gặp mặt đừng loạn phát tình.
- Thánh Chủ...
Gương mặt Khương Phàm co lại, khóc không ra nước mắt, ta là loại người này sao?
Vô Hồi Thánh Chủ khua tay nói:
- Nhanh đi chuẩn bị đi.
- Thánh Chủ, vẫn phải để tâm Ly Hỏa thánh địa...
Khương Phàm vừa muốn nhắc nhở, lại bị Thánh Chủ chặn ngang:
- Ta đã nói rồi, chuyện Ly Hỏa thánh địa không cần tiểu gia hỏa ngươi quan tâm. Coi như bọn hắn vượt qua vào đến đây, ta vẫn có thể gánh vác được. Chí Tôn Kim Thành cùng Hỗn Độn Tử Phủ bên trong Vương Quốc Hắc Ám càng sẽ không để bọn hắn đến vực sâu làm càn!
Bây giờ toàn thân Vô Hồi Thánh Chủ tràn đầy sức sống cùng kích tình đã lâu chưa có, rốt cuộc cũng đã phải chuẩn bị Tù Thiên Trận, nếu quả thật có được hiệu quả dự trù, tâm nguyện ngàn năm của Vô Hồi thánh địa sẽ được hoàn thành.
Nàng xứng đáng với tên Thánh Chủ, xứng đáng chờ mong của thánh địa, xứng đáng trọng thác của sư tôn đã chết.
Bây giờ, tên khốn nào muốn ngăn cản nàng, ảnh hưởng đến nàng, nàng đều phải liều mạng!
- Vương Quốc Hắc Ám là cái gì? Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ là cái gì?
Dạ Thiên Lan kỳ quái nhìn bọn hắn, những nơi gì đó hắn hoàn toàn nghe không hiểu.
- Vẫn là phải cẩn thận chút. Thương Hàn Nguyệt, bọn người Tiêu Phượng Ngô, cũng phải sắp xếp người đón trở về, chớ bị Ly Hỏa thánh địa bắt đi.
Khương Phàm nói xong, lúc này mới đem đan dược truyền kỳ để lại, quay người rời khỏi đại điện.
Chương 609 Tìm bảo
Nếu như Tiêu Phượng Ngô không chịu thua kém, coi như Táng Thiên Ấn đã tìm được chủ nhân. Cứ như vậy, bảy khối trong Đại Hoang Ấn bên chỉ có Diễn Thiên Ấn còn chỗ trống.
Đi đâu tìm Mộc hệ Thánh linh văn đây?
Chẳng lẽ nhất định phải dùng Đinh Linh Lung?
Khương Phàm lắc đầu, nếu không cần kiên quyết không thể dùng, bọn hắn cũng còn chỉ là Linh Nguyên cảnh, chỉ cần trước khi tiến vào Linh Hồn cảnh, giữa nhau liền còn có thời gian từ từ rèn luyện.
Phượng Bảo Nam?
Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến Phượng Bảo Nam, những ngày ở chung kia luôn cảm thấy Linh văn của tên ấy có chút cổ quái, lại có thể kích thích đến Linh văn của hắn.
Là tính đặc thù của Phượng Vũ linh văn sao?
Lúc đó cảm xúc đều rất kích động, chỉ lo muốn báo thù, cũng chưa kịp cẩn thận hỏi một chút.
- Khương Phàm, đến bên trong bảo các Vô Hồi thánh địa nhìn.
Giọng Đan Hoàng bỗng nhiên tại vang lên trong đầu Khương Phàm.
- Ngài cần gì sao?
- Ta không cần, Tiêu Phượng Ngô ngươi nói kia cần.
- Có ý gì?
- Ta đã nói rồi, đan dược ta để lại không chỉ đơn giản là thăng hoa linh văn.
- Còn có năng lực gì?
- Kích phát tiềm lực thân thể. Nhất là đối với Thú linh văn, công hiệu rõ ràng hơn.
Khương Phàm lập tức chạy tới bảo các:
- Có thể nói rõ chi tiết nói không?
- Thú linh văn sở dĩ hiếm thấy, một trong những nguyên nhân chủ yếu là huyết mạch đặc biệt trong thân thể. Nhưng khác biệt với loại huyết mạch truyền thừa thuần túy kia, loại huyết mạch này lực lượng rất yếu ớt, thời điểm thức tỉnh linh văn liền tiêu hao không nhiều. Nếu như Thú linh văn dùng viên đan dược kia của ta sẽ thăng hoa linh văn, đồng thời sẽ còn kích phát lực lượng huyết mạch. Là kích phát lực lượng tổ mạch cấp độ sâu. Nhưng đan dược mai táng ba mươi ngàn năm, dược hiệu hao tổn nghiêm trọng, chúng ta đến Vô Hồi thánh địa bảo các tìm xem có đồ đặc thù gì hay không, có thể bổ sung cùng dược hiệu đan dược.
- Ta thay Tiêu Phượng Ngô tạ ơn ngài trước.
Khương Phàm càng chạy càng nhanh, chạy thẳng đến bảo các Vô Hồi thánh địa —— Thái Linh điện.
Bên trong Thái Linh điện rất náo nhiệt, không chỉ có đệ tử còn có trưởng lão, đều ra ra vào vào mượn dùng đồ.
Khương Phàm tìm tới trưởng giả trấn điện, sau khi hành lễ, hắn nói:
- Thánh Chủ để cho ta tới tìm chút đồ. Ta chỉ là nhìn có hay không, không mang ra đi.
Lão nhân chớp chớp tầm mắt già nua:
- Khương Phàm?
- Là ta.
- Ngươi xem như gia nhập thánh điện rồi?
- Gia nhập.
- Thánh Chủ không phải muốn ngươi đi ra bên ngoài quỳ lạy sáu mươi sáu ngày sao?
- Thánh Chủ bây giờ nào có tinh lực để ý đến nữa.
Khương Phàm xấu hổ cười cười, lão trưởng giả này biết vẫn rất nhiều.
Lão nhân nắm quải trượng chống lên thân thể lưng còng của mình:
- Ngươi muốn tìm cái gì?
- Ta tìm xem chút, nếu quả thật có, ngài tự mình mang cho Thánh Chủ, ta sẽ không loạn đụng.
- Ừm, theo ta vào đi.
Lão nhân di chuyển thân thể già nua dẫn Khương Phàm vào Thái Linh điện.
Bắt đầu từ một tầng, dần dần tìm kiếm.
Vô Hồi thánh địa là chủ nhân La Phù, thời gian truyền thừa đã lâu, nội tình hùng hậu, vũ khí, võ pháp, linh túy, đan dược nơi này, các loại cái gì cần có đều có.
Nhưng từ một tầng tìm tới tầng bảy, Đan Hoàng vẫn một mực rất vắng lặng.
Lão nhân ngược lại rất có kiên nhẫn, bồi tiếp Khương Phàm đi lên từng tầng.
Thỉnh thoảng còn nhìn hai mắt hắn, đáy mắt lóe ra ánh sáng dị thường.
- Yêu Huyết Thạch?
Rốt cuộc Đan Hoàng cũng lên tiếng.
- Cái này có thể sử dụng?
Khương Phàm nhìn chằm chằm một tảng đá huyết sắc trên kệ hàng tinh kim, huyết khí nồng đậm, bốc hơi cuồn cuộn, mơ hồ muốn hóa thành hình dáng cự thú.
- Không thể dùng, chỉ là thật bất ngờ nơi này lại có Yêu Huyết Thạch. Đây là sau khi đại yêu chết mai táng tinh huyết biến thành, không chỉ có giữ lại tinh hoa huyết dịch khi còn sống, còn ẩn chứa hồn khí, nếu như có thể xác định thân phận nó, đối với người có được thú văn tương ứng mà nói là, là vật đại bổ.
- Chúng ta không quan tâm những chuyện đó, trước tiên phải tìm thứ có thể trợ giúp Tiêu Phượng Ngô.
Khương Phàm rời khỏi tầng này, tiếp tục đi lên.
- Không cần sao?
Lão nhân một mực mang theo Khương Phàm đến tầng thứ tám.
- Còn có thể đi lên sao?
- Phía trên là bảo bối sưu tập bên trong Vương Quốc Hắc Ám, chỉ có túc lão cùng Thánh Chủ có tư cách tiến vào.
- Ta chính là phụng lệnh Thánh Chủ tới.
Lão nhân không dây dưa nhiều với Khương Phàm, đi đến phía trước mở ra cửa đá nặng nề, mang theo hắn đi đến tầng thứ chín rộng rãi.
- Địa Hoàng Tinh?
Đan Hoàng xuyên thấu qua hồn phách Khương Phàm, cảm nhận được một nguồn khí tức phi phàm.
Khương Phàm lập tức tìm theo Đan Hoàng chỉ dẫn, đi đến trước một tủ lưu ly bị phong ấn.
Bên trong là khối tinh thể màu tử kim (vàng tím), tỏa ra khí tức hùng hồn, cách phong ấn đều có thể cảm nhận được cái cảm giác áp bách đến cơ thể kia.
Tinh thể im ắng phiêu phù ở bên trong, chậm rãi nhúc nhích, không ngừng biến đổi bộ dáng, giống như là có sinh mệnh.
Đan Hoàng sợ hãi thán phục:
- Đây đúng là Địa Hoàng Tinh, là Đại Địa Chi Linh thai nghén, không chỉ có được Đại Địa Mẫu Khí, còn có sinh mệnh nguyên lực, sinh ra cực kỳ không dễ. Ngàn dặm đại địa, đều chưa hẳn sẽ có một khối, mà còn chôn sâu dưới địa tầng.
- Hữu dụng không?
- Hữu dụng, chỉ là quá nhỏ. Nếu như không tìm thấy thứ thích hợp, liền dùng cái này phối hợp với đan dược.
Lúc đầu Đan Hoàng không có hy vọng quá lớn, dù sao thứ thích hợp với đan dược cũng rất ít, không nghĩ tới thật đúng là đã phát hiện cái có thể sử dụng.
Còn có thể phát huy ra bao nhiêu công hiệu, phải xem tạo hóa của Tiêu Phượng Ngô.
Khương Phàm mang theo Đan Hoàng lượn quanh một vòng tại tầng thứ chín, nhìn thấy rất nhiều bảo bối phi phàm, ngay cả Đan Hoàng đều rung động Vô Hồi thánh địa những năm này từ Vương Quốc Hắc Ám mò được không ít bảo bối tốt.
Chương 610 Ngươi đã bị loại
Nhưng, tại không có tìm tới những thứ có thể sử dụng khác.
- Chính là khối này Địa Hoàng Tinh, xin ngài giao cho Thánh Chủ, nói cho người biết, cái này phối hợp với đan dược, cho Tiêu Phượng Ngô dùng.
Sau khi Khương Phàm ủy thác cho lão nhân liền rời khỏi Thái Linh điện.
Lão nhân nhìn Địa Hoàng Tinh bên trong tủ lưu ly, thì thào khẽ nói:
- Lão nha đầu có tiến bộ thật, vậy mà lại có thể tìm cho thánh địa một... Ấu Thần...
Vương Quốc Hắc Ám!
Khương Phàm vừa mới trở về, cũng cảm giác bầu không khí có chút thay đổi.
- Đó chính là Khương Phàm.
- Chính là hắn! Đệ tử thân truyền của Vô Hồi thánh chủ!
- Thánh Phật không thể kịp thời đột phá, tranh tài giữa bọn hắn tự giải trừ.
- Hắn thật muốn khiêu chiến Võ Hầu? Không phải ai cố ý hãm hại, đùa giỡn đấy chứ?
- Ngàn lần chính xác, nhưng ước định thời gian phải đợi tới sau khi Khương Phàm tiến vào Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên.
- Thật không lý trí, cảnh giới còn chưa tới, liền muốn khiêu chiến Võ Hầu. Chẳng khác nào cho những thế lực các phương khác thời gian chuẩn bị.
- Đúng vậy, mặc kệ là Chí Tôn Kim Thành, hay là Hỗn Độn Tử Phủ, còn có những thế lực khác, gần đây đều điều đến số lượng lớn thiên tài Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên, đang cạnh tranh xếp hạng ở Đại Tự Tại điện.
Những người trên xiềng xích chỉ vào Khương Phàm, nghị luận ầm ĩ.
Khương Phàm nghe được thì nhíu chặt mày lên, trở lại Vô Hồi Thánh Điện:
- Ai đem tin tức ta khiêu chiến Võ Hầu thả ra?
Hàn Ngạo nhìn thấy Khương Phàm đi thẳng tới hắn, liền vội vàng đứng lên:
- Đừng trừng ta, là Đại Tự Tại điện!
- Đại Tự Tại điện và Vô Hồi thánh địa có ân oán gì sao?
- Đây không phải ân oán, là tuyên truyền. Đại Tự Tại điện liên tục mấy chục năm không có người khiêu chiến qua Võ Hầu, rõ ràng là biểu tượng chí cao vinh quang của Vương Quốc Hắc Ám, bây giờ lại thành bài trí, còn bị người người lên án, làm khó dễ mặt mũi bọn hắn. Hai mươi năm trước, bọn hắn thậm chí chủ động bái phỏng ba bên chủ nhân, hy vọng có thể thay đổi quy tắc, kích thích mọi người hứng thú khiêu chiến Võ Hầu, nhưng ba bên chủ nhân đều cự tuyệt. Bây giờ ngươi nhảy ra muốn khiêu chiến Võ Hầu, bọn hắn còn không ra sức tuyên truyền được sao?
- Nhưng bây giờ ta còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, chờ cái ngày ta chân chính lên đài đó, chẳng phải Võ Hầu bảng đã có mười mấy tên thất trọng thiên sao?
- Ngươi không phải rất ngông cuồng sao, còn chưa bắt đầu liền sợ rồi?
Hàn Ngạo hừ lạnh hừ mà cười, ngươi cho rằng Võ Hầu bảng là dễ khiêu chiến như vậy?
Khương Phàm khẽ nhíu mày:
- Trên thi đấu khiêu chiến Võ Hầu có phải thua ai, liền làm Chiến Nô cho thế lực sau lưng người đó hay không?
- Không sai! Chiến Nô một đời một thế! Các phương khẳng định đều sẽ phái ra đỉnh cấp thiên tài, tận hết sức lực đánh bại ngươi, ngươi phải đối mặt không phải chỉ là tên biến thái Ngu Kình Thương kia, còn có càng nhiều người khác nữa.
Khương Phàm thở dài một hơi:
- Trận chiến này, không dễ đánh đây.
Hàn Ngạo tiến đến trước mặt Khương Phàm:
- Ta đều đã thay ngươi nghĩ kỹ. Thực sự không được, đến lúc đó ta lên đài, ngươi cố ý quỳ gối trước mặt ta nhận thua, như thế này ngươi coi như thua ở trên tay của ta. Làm Chiến Nô cho Vô Hồi thánh địa, dù sao cũng tốt hơn rơi xuống trong tay thế lực khác nhận hết lăng nhục.
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Càn khôn chưa định, ai có thể vọng đoán thắng thua!
- Ha ha, thật sao? Vậy ta chờ mong biểu hiện đặc sắc của ngươi.
Hàn Ngạo nói xong, đứng dậy liền muốn rời khỏi.
- Ngươi đi đâu?
- Tu luyện!
- Hình như ngươi đã quên thân phận của ngươi, bây giờ ngươi là Chiến Nô của ta.
- Thân phận không trở ngại tu luyện của ta.
- Đi tìm Tịch Nhan trước, liền nói Thánh Chủ có lệnh, để nàng về thánh địa tiếp nhận truyền thừa.
- Truyền thừa? Truyền thừa gì.
- Đại Hoang Ấn!
Hàn Ngạo lắc lư ánh mắt:
- Ngươi mới vừa nói cái gì?
- Ngươi không nghe lầm, Đại Hoang Ấn!
- Cô ta tiếp nhận Đại Hoang Ấn? Dựa vào cái gì!
Hàn Ngạo đương nhiên biết bí mật Đại Hoang Ấn, đó là hi vọng phong ấn Đại Hoang thâm uyên của Vô Hồi thánh địa.
Nhưng, những năm gần đây, đại biểu cho Ngũ Hành Loạn Thiên Ấn, Diễn Thiên Ấn, Già Thiên Ấn, Phần Thiên Ấn, Táng Thiên Ấn, đều từng tiếp thụ qua chủ nhân, nhưng Tù Thiên Ấn cùng U Linh Ấn từ đầu đến cuối vẫn chưa có nhận chủ. Bởi vì bọn chúng là pháp trận trung tâm, có được lực lượng siêu phàm, không cho phép bất
kỳ sơ thất nào, cho nên một mực giấu ở sâu trong thánh địa.
Nếu như quả thật có ngày vận dụng đó, mang ý nghĩa đã đến thời khắc chuẩn bị Đại Hoang Tù Thiên Trận.
Khương Phàm kích thích Hàn Ngạo:
- Đại Hoang Ấn sắp nhận chủ toàn bộ, ngươi không ở trong đó. Từ hôm nay trở đi, nếu như ngươi không muốn biến thành vật làm nền, liền phải liều mạng tu luyện.
Hô hấp của Hàn Ngạo dần dần thô trọng:
- Không thể nào... Điều đó Không thể nào... Đại Hoang Tù Thiên Trận cần tập hợp đủ bảy vị thánh văn, cần năm hệ thánh văn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, còn cần có được thánh văn Ngũ Hành thể chất!
- Là không thể nào, hay là ngươi không chấp nhận được?
Khương Phàm đi đến trước mặt Hàn Ngạo, cảnh cáo nói:
- Ngươi bây giờ đứng trước ba lựa chọn. Hoặc là cam chịu, biến thành phế long; hoặc là tức giận ghen ghét, phản bội Vô Hồi, mưu tính đường ra khác; hoặc là liền giữ vững tinh thần, điên cuồng tu luyện, làm một Thiên Long cao ngạo mạnh mẽ.
Hàn Ngạo tiếp cận đôi mắt gần ngay trước mắt kia, có chút há mồm, lại không thể nói cái gì.
Khương Phàm tiếp tục nói:
- Ăn ngay nói thật, ta rất không thích ngươi! Nhưng ta vẫn hi vọng ngươi có thể sử dụng phát triển cùng biểu hiện của ngươi, thắng được tôn trọng của Vô Hồi thánh địa, để có người mong đợi ngươi, kiêu ngạo vì ngươi!