-
Chương 601-605
Chương 601 Quỳ
Ngọn núi lay động, đá vụn bắn tung trời, vết nứt lan tràn, tung hoành vài trăm mét.
Số lượng lớn ác linh bị đánh nát, một con Man Ngưu phóng lên cũng bị chém giết, đám người Địch Vân vội vàng không kịp chuẩn bị đều chật vật rơi vào trong hố sâu phía dưới.
Lũ ác linh lần nữa bạo tẩu, điên cuồng nhào về phía bọn hắn, không để ý liệt diễm, cứ hung tàn cắn xé.
- Sư huynh, cứu ta... Cứu ta...
Bốn tên đệ tử điên cuồng giãy dụa, không lo được ngọn lửa, đều điên cuồng phóng thích võ pháp.
Nhưng không có lửa đuổi đi, lũ ác linh càng điên cuồng hơn, tàn nhẫn hơn, càng không cố kỵ gì cả, đảo mắt đã xé nát bọn hắn.
Địch Vân thì toàn thân phun trào Thổ nguyên lực, cưỡng ép dung hợp vào trong ngọn núi, tránh khỏi ác linh vây bắt, chuẩn bị chạy khỏi nơi này.
- Địch Vân, cút ra đây!
Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, khiêng tượng đá rơi xuống trong hố sâu, thánh quang chiếu rọi khắp nơi, ác linh chạy trốn, vài con mãnh thú đang muốn nhào tới đều chật vật lui lại.
- Thứ không biết sống chết! Cùng ta về Ly Hỏa thánh địa chịu hình!
Địch Vân phát giác được Khương Phàm lại tiếp tục 'Tự chui đầu vào lưới', lập tức phóng thích mênh mông Thổ nguyên lực, phá tan hố sâu bên ngoài, đối diện che mất Khương Phàm.
Khương Phàm giãy dụa, nhưng vẫn bị Thổ nguyên lực bao trùm toàn thân, ngưng kết thành thạch tinh, sau đó kéo lấy dung nhập vào trong ngọn núi.
- Bắt sống Khương Phàm ngươi còn tốt hơn khi ta mạo hiểm dò xét vực sâu.
Địch Vân đứng trong ngọn núi, bụi đất cuồn cuộn toàn thân, cực lực áp chế nhanh chóng tới gần Khương Phàm, lít nha lít nhít thạch tinh bao vây lấy Khương Phàm, nhất là khống chế được hai tay hai chân.
- Ai bắt ai, nói còn quá sớm đấy.
Toàn thân Khương Phàm nhấc lên hắc khí mãnh liệt, tám cánh cửa hư vô ầm vang mở ra, tám sợi xiềng xích đen kịt đột nhiên tuôn trào cuốn lấy Địch Vân.
- Thứ quỷ gì đây?!
Địch Vân ngưng tụ thạch tinh khắp toàn thân, hắn giãy dụa, nhưng xiềng xích lại âm hàn giá lạnh, thẩm thấu thạch tinh, kích thích linh hồn của hắn.
Ngay sau đó, hai cán hcửa hư không xuất hiện, bên trong vẫon còn xiềng xích nhô ra lao thẳng đến ngọn lửa trong tay Địch Vân.
- Ngươi đừng quá tự cho là đúng!
Địch Vân gắt gao nắm chặt ngọn lửa, chống cự xiềng xích, đồng thời phóng thích lên mênh mông năng lượng, kích thích tinh thạch khắp toàn thân Khương Phàm, muốn đem hai tay hai chân hắn đều xé rách.
- Aaa…. !!
Khương Phàm đau đớn kêu rên, liều mạng kích thích áo giáp chống cự lôi kéo, ý thức hắn liều lĩnh kích phát năng lượng trong thanh đồng tiểu tháp, nắm kéo Địch Vân, cũng nắm kéo ngọn lửa kia.
Đang hai bên vừa muốn giằng co, bỗng dưng một thanh âm đột nhiên xuất hiện trong nham thạch sau lưng Địch Vân.
- Địch Vân! Nhìn xem ai đến rồi!
Toàn thân Phượng Bảo Nam quấn quanh dây leo, dây leo như thiết trùy tung hoành lan tràn, trải rộng hơn hai trăm mét trong ngọn núi.
Thời điểm Khương Phàm va chạm hố sâu hắn đã được thả ra, Khương Phàm chỉ nhắc nhở hắn một câu —— Địch Vân, là của ngươi!
Địch Vân chẳng quản hắn phía sau là ai, lập tức kích thích linh văn, dẫn dắt Thổ nguyên lực phóng thích về phía sau, muốn xử tử gia hỏa phía sau.
Bên trong núi đá này, hắn như cá gặp nước, có thể đem Thổ hệ võ pháp phát huy đến cực hạn.
Nhưng... lúc hắn thả ra, trong chốc lát, Phượng Bảo Nam khống chế dây leo đột nhiên bạo động, cuồng dã đánh vỡ nát nham thạch xung quanh, mở ra phạm vi rộng trăm mét, rãnh sâu hơn hai trăm mét, vừa vặn đả thông hắc ám phía ngoài.
Phượng Bảo Nam giơ lên nhặt được ngọn lửa ở bên ngoài, lui đến biên giới, phóng thích dây leo quấn quanh mình.
Chi chi chi...
Số lượng lớn ác linh như thủy triều tràn vào hố sâu hai trăm mét, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên nhào về phía Địch Vân.
Địch Vân ớn lạnh toàn thân, lập tức phóng thích Thổ nguyên lực ngưng tụ tường đất ở phía sau, bổ khuyết hố sâu.
Nhưng, thời điểm hắn đang kinh hoảng phân thần, Khương Phàm liều mạng thôi động xiềng xích, hai sợi xiềng xích đánh về phía trước dập tắt ngọn lửa, sáu sợi xiềng xích kéo về phía sau xé rách thân thể của hắn.
Ngọn lửa tuột khỏi tay Địch Vân, thân thể cũng hung hăng văng ra ngoài.
Số lượng lớn ác linh lập tức che mất hắn.
- A...
Địch Vân kêu thê lương thảm thiết, liều mạng ngưng tụ thạch tinh bảo vệ toàn thân, phóng thích Thổ nguyên lực bạo tạc ác linh.
Nhưng số lượng ác linh quá nhiều, móng vuốt sắc bén xé nát tinh thể, Khương Phàm còn nắm trong tay xiềng xích tráng kiện, không ngừng lôi kéo hắn ra bóng tối ở phía ngoài.
Khi Địch Vân đem toàn thân bọc thành tảng đá, xiềng xích cũng vung ném hắn ra khỏi hố sâu.
Rống!
Một con Xuyên Sơn Ngao táo bạo bổ nhào tới, dài hơn mười thước, hùng tráng khủng bố, mở ra miệng to hung hăng cắn xé, răng nanh bén nhọn đâm xuyên nham thạch, cái đầu lay động kịch liệt.
Địch Vân vừa kinh hãi vừa sợ sệt, không quan gì nữa, hắn điên cuồng phóng thích năng lượng, ngưng tụ tinh thể ở mặt ngoài, nhưng Xuyên Sơn Ngao lại càng bạo ngược điên cuồng, nuốt toàn bộ hắn vào trong miệng.
Khương Phàm ở trong ngọn núi phóng thích liệt diễm, dần dần đốt thấu thạch tinh, hòa tan nham thạch, từ bên trong lao ra, nhưng vẫn khống chế xiềng xích trong thanh đồng tiểu tháp, nắm kéo lại Địch Vân.
- Súc sinh! Cút ngay!
Địch Vân tức giận thét lên, liều mạng phóng thích võ pháp.
Hắn là đệ tử thánh địa cao quý!
Hắn là đệ tử thân truyền của điện chủ Diêm La điện!
Hắn sao có thể bị một con chó hoang cắn chết!
Nhưng Xuyên Sơn Ngao lại cường hãn hung mãnh, chống cự lại phản kích của hắn, miệng đầy máu tươi gặm cắn 'Hòn đá'.
Phượng Bảo Nam đứng một bên trong hố sâu, cầm bó đuốc trong tay, nhìn tràng diện tàn bạo như ẩn như hiện trong bóng tối, không có bất kỳ thương tiếc gì, cũng không có bao nhiêu cảm giác thống khoái, chỉ có bi thương cùng đau thương.
Xuyên Sơn Ngao điên cuồng thật lâu, rốt cuộc cũng đã cắn nát nham thạch, răng nanh bén nhọn hung hăng đâm xuyên lồng ngực Địch Vân.
- Aaa...
Địch Vân tuyệt vọng kêu thảm.
Xuyên Sơn Ngao bỗng nhiên hé miệng, lại hung hăng khép kín, răng nanh lần nữa xuyên thấu bụng hắn, cắn nát hai chân hắn.
Khi răng nanh lần nữa muốn khép lại, Khương Phàm cưỡng ép thu nạp xiềng xích, mang theo Địch Vân bay ra khỏi miệng nó.
Rống!!
Xuyên Sơn Ngao nổi giận, bổ nhào qua phía Khương Phàm.
Chương 602 Bạch Trầm Hương ở đâu?
Khương Phàm kéo Địch Vân nửa chết nửa sống vào thanh đồng tiểu tháp, sau một khắc, toàn thân bạo động liệt diễm, Chu Tước nguyên linh vỗ cánh gáy to, quay quanh thành hình mặt trời, rọi khắp nơi trong hắc ám.
Xuyên Sơn Ngao vừa bị cường quang chiếu tới, ý thức nó chợt hỗn loạn, kêu thảm tháo chạy.
- Chúng ta đi!
Khương Phàm bắt Phượng Bảo Nam vào thanh đồng tiểu tháp, bò lên đỉnh núi, tìm tới tượng đá rơi xuống.
Sau khi trời sáng, hắc ám biến mất, ánh sáng tái nhập thế gian, đám mãnh thú mệt mỏi liên tiếp trở lại lãnh địa của mình, nhưng rất nhanh, từng tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết đã phá vỡ bình tĩnh.
Hoa Vị Yêu bị Khương Phàm chọc mù hai mắt, chặt đứt hai tay, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại.
Bành!
Khương Phàm đá vào ngực Hoa Vị Yêu, gắt gao đè ở trên mặt đất:
- Ta cho ngươi cơ hội sống, ngươi không nên tìm tới đường chết! Hoa Vị Yêu, ngươi đời này đều khó có khả năng rời khỏi lao ngục hắc ám.
- Khương Phàm, ngươi chết không yên lành! Mẫu thân của ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
Hoa Vị Yêu đau đến không muốn sống, há mồm phun ra máu.
- Không cần phải gấp, bà ta chẳng mấy chốc sẽ đến trong lao ngục đoàn tụ với ngươi, còn có Hoa Vị Ương, Hoa Vị Lạc! Cả nhà các ngươi, một kẻ cũng đều chạy không thoát!
Khương Phàm vung trọng quyền lên hung hăng nện ở trên mặt Hoa Vị Yêu, răng rắc giòn vang, cái mũi vỡ nát, máu tươi bắn ra.
Cách đó không xa, Địch Vân thì hai chân bị cắn nát, máu me khắp người, đang hôn mê bất tỉnh.
Phượng Bảo Nam ngưng tụ dây leo, chui vào đan điền Địch Vân, điên cuồng sinh trưởng ở bên trong khí hải. Cho đến khi dây leo chật ních khí hải, vô tình xé mở, rốt cuộc Địch Vân cũng bị đau đớn đánh tỉnh, vô ý thức muốn điều động năng lượng, lại kinh hãi phát hiện khí hải căn bản không có phản ứng.
- Khốn kiếp, ngươi đang làm gì?!
Sắc mặt Địch Vân tái nhợt trong nháy mắt, sợ hãi thét lên.
Sắc mặt Phượng Bảo Nam không thay đổi nhìn hắn một chút, lật tay từ trong nhẫn không gian triệu ra một cây đại thụ.
Cành lá xanh biếc, tử khí vờn quanh, phía trên treo đầy hài cốt, thịt nát, còn có một tán cây đè vào trong đầu.
Chính là Phượng Vũ Thụ được Phượng Linh Hi biến thành kia!
- Phượng Bảo Nam?
Địch Vân đến bây giờ mới thanh tỉnh lại, khó có thể tin được mà nhìn nam tử trước mặt, không phải đã chết rồi sao? Ta gặp ảo giác sao?
Phượng Bảo Nam nhìn Địch Vân, trên khuôn mặt tái nhợt anh tuấn lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhưng cặp mắt mông lung lại chảy nước mắt xuống.
Hai tay của hắn khống chế cắm đầy dây leo trong khí hải của Địch Vân, tiếp tục sinh trưởng, tuỳ tiện lan tràn.
Tốc độ rất chậm, để Địch Vân rõ ràng cảm nhận cảm giác đau đớn bị xé rách.
- Phượng Bảo Nam, mau dừng tay. Ngươi không thể giết ta, nếu không Diêm La điện tuyệt đối sẽ không tha Phượng gia các ngươi! Thả ta đi, chúng ta xóa bỏ ân oán, ta tuyệt đối sẽ không trả thù Phượng gia.
Khí hải Địch Vân trở nên rách rưới, linh lực toàn thân không cách nào điều động được, hắn đau đớn lại sợ hãi, giãy dụa ở trước mặt Phượng Bảo Nam.
- Thả ta! Chết tiệt, tên khốn ngươi thả ta ra!
Phượng Bảo Nam mặt đầy nước mắt, nụ cười quỷ dị, khống chế dây leo cuốn lấy xương cốt cả người Địch Vân, cưỡng chế hắn quỳ gối trước mặt Phượng Linh Hi, dùng sức đè ép đầu xuống, sau đó... Dây leo chui ra khỏi da thịt, mọc ra mầm xanh.
- A... Thả ta đi...
Địch Vân đau đến không muốn sống.
- Ngươi sẽ sống... Vĩnh viễn còn sống...
Phượng Bảo Nam thì thào nói nhỏ, khống chế dây leo chui ra hai chân Địch Vân, lan tràn ra bộ rễ.
Khương Phàm tra tấn xong Hoa Vị Yêu, sau khi thu vào thanh đồng tiểu tháp, vừa hay nhìn thấy một màn tà ác tàn nhẫn này.
Phượng Bảo Nam đưa Phượng Linh Hi biến thành Phượng Vũ Thụ vào nhẫn không gian, cũng thu Địch Vân vào, vĩnh viễn phong bế quỳ gối bên trong không gian.
Khương Phàm chờ sau khi Phượng Bảo Nam tỉnh táo, đi tới:
- Chuyện tỷ tỷ ngươi, ta thật rất xin lỗi, nếu như còn có cái gì cần ta làm, nghĩa bất dung từ(*).
(*) Làm việc nghĩa thì sẽ không từ chối.
Phượng Bảo Nam cười thảm:
- Ta muốn tỷ tỷ của ta sống lại, ngươi có thể làm được?
- Ta... Thật rất xin lỗi.
Khương Phàm đắng chát lắc đầu, thật đánh giá thấp tâm lý trả thù của mẹ con Bạch Trầm Hương, cũng đánh giá thấp sự ác độc của bọn hắn.
- Thù, đã báo, ta phải đi.
- Cũng tốt, hay là về Phượng thành trước đi, báo bình an với người trong nhà.
- Ta không trở về được. Ta phải biến mất, mới có thể bảo đảm an toàn cho Phượng thành.
- Ngươi chuẩn bị đi đâu?
- Rời khỏi nơi này, đi đến chỗ rất xa.
- Nếu không... Trước tiên ở Vô Hồi thánh địa nghỉ ngơi một thời gian?
Khương Phàm cảm giác trạng thái tinh thần Phượng Bảo Nam rất là lạ, nhưng cũng có thể hiểu tâm tình hắn.
- Không cần.
Phượng Bảo Nam lắc đầu, quay người yên lặng đi đến rừng rậm.
Hắn muốn toàn diện dung hợp phượng cốt, hắn muốn kích phát lực lượng huyết mạch, hắn muốn trở nên mạnh hơn, trở nên rất mạnh, phải mạnh đến mức có thể đường đường chính chính trở lại Phượng thành, không sợ Ly Hỏa thánh địa!
- Phượng Bảo Nam...
Khương Phàm nhìn bóng lưng Phượng Bảo Nam quát lên:
- Khương Phàm ta thiếu tỷ tỷ ngươi một cái mạng. Nếu như tương lai có cần, ta muôn lần chết cũng không chối từ!
…
Đan quốc đổi tên thành Hồng Liên Đan Thành, tiêu chí lấy trọng địa Đan sư đã từng thuộc về Lang Gia hoàng triều, chính thức thuộc về La Phù sơn mạch.
Bầu không khí các nơi La Phù tăng vọt, đều đang chờ mong Hồng Liên Đan Thành mang cho La Phù thay đổi.
Nhưng, sau mấy ngày ngắn ngủi, một tin tức cực kỳ sự vang dội lại chấn kinh La Phù.
Vô Hồi túc lão đột nhiên đến Xích Tiêu tông, cưỡng ép bắt tông chủ cùng toàn bộ nhân vật cấp bậc trưởng lão, mặc kệ là đang bế quan, hay là đang thoái ẩn, mặc kệ là đang trấn thủ tông môn, hay là ở tinh quáng. Trong vòng nửa ngày ngắn ngủi toàn bộ đều bị bắt hết, bất kỳ người nào phản kháng, người nào chất vấn, trực tiếp xử tử tại chỗ.
Đột nhiên xuất hiện sự kiện thảm liệt, chấn kinh các phương.
Vô Hồi túc lão từ đầu đến cuối chỉ nói qua một câu, Bạch Trầm Hương ở đâu!
Chương 603 Chuẩn bị toàn diện
Lúc đến tận đây, mọi người mới nhớ tới Khương Phàm từng ở Hồng Liên Đan Thành giận dữ mắng mỏ, cũng nhao nhao suy đoán Bạch Trầm Hương rốt cuộc đã làm gì.
Đây cũng không phải là chọc giận Khương Phàm đơn giản như vậy, khẳng định là đã làm cái gì mạo phạm đến thánh địa.
- Thánh Chủ, thật oan uổng!
- Chúng ta thật cái gì cũng không biết!
Tông chủ Xích Tiêu tông - Tất Nguyên Lãng quỳ gối trước điện, thấp thỏm lo âu lễ bái Vô Hồi Thánh Chủ ngồi ngay ngắn trên đài cao sâu trong đại điện.
Toàn thân Vô Hồi Thánh Chủ tỏa ra ánh sáng hừng hực, giống như một vòng mặt trời, chiếu thấu cung điện.
Uy thế kinh khủng như thủy triều, liên miên bất tuyệt mãnh liệt kéo tới.
Tất Nguyên Lãng tái nhợt sắc mặt, khí huyết sôi trào, các trưởng lão Xích Tiêu tông ở phía sau toàn bộ đều quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy.
Ai cũng không nghĩ tới, Khương Phàm giận dữ mắng mỏ vậy mà trở thành sự thật.
Nhưng, chết tiệt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Bạch Trầm Hương ở đâu?
Giọng Vô Hồi Thánh Chủ uy nghiêm giống như Cửu Thiên kinh lôi, rung động cả tòa đại điện rộng rãi.
- Thánh Chủ! Ta thật không biết Bạch Trầm Hương đã đi đâu! Hơn một tháng trước, nàng nói muốn dẫn các con cùng đệ tử của nàng đi ra ngoài lịch luyện, có thể sẽ đi thời gian rất lâu! Ta cân nhắc bọn hắn quả thật có chút ân oán với Khương gia, liền cho phép ra ngoài rồi. Từ sau đó, nàng không còn liên lạc qua với ta. Thánh Chủ, ta biết chỉ có những thứ này.
Tất Nguyên Lãng tái nhợt sắc mặt, cao giọng la lên.
Một lão nhân giống như thây khô từ trong cung điện đi ra, con mắt hiện ra u quang tập trung vào Tất Nguyên Lãng:
- Ngươi là tự mình nói! Hay là tiếp nhận khảo vấn linh hồn?
Đây là người chết sao?
Tất Nguyên Lãng khẽ run trong lòng:
- Ta... Ta nói cái gì?
Bạch Nguyệt nhấc cánh tay khô gầy lên, nhấn về phía trước một cái.
- Aaa… !
Tất Nguyên Lãng căng cứng toàn thân, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Dưới ánh mắt kinh dị của tất cả trưởng lão Xích Tiêu tông, một hư ảnh giống Tất Nguyên Lãng bị xé rách đi ra, ổn định ở giữa không trung.
Đó là linh hồn Tất Nguyên Lãng.
Bạch Nguyệt nhấc lên hồn khí, ngưng tụ ba trăm hồn châm, đâm xuyên hồn phách Xích Tiêu tông chủ.
Hồn châm vặn vẹo hóa thành hồn khí, ngưng tụ thành bộ dáng khủng bố giống như Tử Thần, quấn chặt linh hồn Tất Nguyên Lãng.
Hình ảnh kinh khủng để một số trưởng lão Xích Tiêu tông trực tiếp ngồi liệt ở nơi đó, toàn thân không cầm được mà run run.
Bạch Nguyệt khống chế 'Tử Thần' quấn quanh linh hồn Tất Nguyên Lãng, răng nanh tàn nhẫn cắn lấy đầu, dò xét ký ức linh hồn.
Linh hồn Tất Nguyên Lãng thê lương giãy dụa, kịch liệt vặn vẹo, bản nhân quỳ ở nơi đó toàn thân cứng ngắc, hai mắt trừng trừng, miệng mở lớn, đau đớn không chịu nổi.
Thật lâu...
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Vô Hồi Thánh Chủ trong điện, chậm rãi lắc đầu.
Giọng Vô Hồi Thánh Chủ lạnh nhạt uy nghiêm lần nữa truyền ra cung điện:
- Các ngươi có bí mật gì muốn nói cho ta biết? Chỉ cần nói ra, liền có thể sống. Còn lại, ném tới Đại Hoang thâm uyên cho ác linh ăn.
- Thánh Chủ, chúng ta thật không biết ngài muốn hỏi điều gì cả.
- Thánh Chủ, còn xin nói cho chúng ta biết tiện nhân Bạch Trầm Hương kia rốt cuộc đã làm cái gì?
- Thánh Chủ, chúng ta thật oan uổng, chúng ta thật không có làm chuyện gì có lỗi với Vô Hồi thánh địa cả.
Các trưởng lão cuống quít hô to, sợ linh hồn mình bị kéo đi ra tra tấn, quá kinh khủng, quá dọa người.
- Trước tiên thả hắn ra.
Vô Hồi Thánh Chủ ra hiệu Bạch Nguyệt phóng thích linh hồn.
Tất Nguyên Lãng mệt mỏi co quắp trên mặt đất, linh hồn truyền đến trận trận nhói nhói, thân thể không cầm được mà run liên tục:
- Còn xin Thánh Chủ nói cho chúng ta biết, rốt cuộc Bạch Trầm Hương đã phạm vào chuyện gì.
- Mẫu tử Bạch Trầm Hương đã gia nhập Ly Hỏa thánh địa. Ly Hỏa thánh địa đang mưu đồ bí mật phản kích La Phù cùng Vô Hồi. Chứng minh với ta, Xích Tiêu tông các ngươi không có liên lụy đến sự kiện lần này, nếu không... Xích Tiêu tông chính là Thiên Cương tông thứ hai.
Vô Hồi Thánh Chủ vừa dứt lời, trên dưới Xích Tiêu tông toàn bộ hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt trắng bệt cả ra.
Bạch Trầm Hương tìm Ly Hỏa thánh địa làm nơi nương tựa?
Đây rõ ràng chính là phản bội!
Sao nàng có thể làm như thế?
Chẳng lẽ không có nghĩ tới nếu nàng làm như vậy sẽ mang đến tai nạn như thế nào cho Xích Tiêu tông sao?
Tiện nhân đáng chết!
Xích Tiêu tông bồi dưỡng nàng đến cao vị Nhị trưởng lão, vậy mà nàng hồi báo Xích Tiêu tông như thế?
- Thánh Chủ, ta dùng anh linh lịch đại tông chủ Xích Tiêu tông xin thề, ta thật không biết tiện nhân Bạch Trầm Hương kia đã làm loại ra chuyện đại nghịch bất đạo này! Xin Thánh Chủ cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ dẫn Bạch Trầm Hương ra, tự tay bắt sống, giao cho Thánh Chủ.
Xích Tiêu tông chủ rốt cuộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đây là hoài nghi toàn bộ Xích Tiêu tông bọn hắn đều thành nội ứng của Ly Hỏa thánh địa. Nếu như không giải thích rõ ràng, Xích Tiêu tông sẽ triệt để xoá tên khỏi La Phù.
Nghĩ tới đây, tông chủ Xích Tiêu tông lên cơn giận dữ, hận không thể đem Bạch Trầm Hương ăn sống nuốt tươi.
- Thánh Chủ! Đã điều tra xong!
Khương Phàm kéo lấy Hoa Vị Yêu nửa chết nửa sống trở lại thánh địa, đi thẳng đến trước điện.
- Hoa Vị Yêu?
Bọn người Tất Nguyên Lãng đồng loạt nhìn về phía gia hỏa đẫm máu trong tay Khương Phàm.
- Bạch Trầm Hương hiến thân cho điện chủ Diêm La điện, Đường Thiết Bình, cũng đem toàn bộ chuyện của chúng ta nói ra ngoài. Mục tiêu Ly Hỏa thánh địa không phải ở La Phù, mà là muốn lợi dụng cơ hội La Phù cùng hoàng triều khai chiến, dẫn bạo Đại Hoang thâm uyên, phóng thích hắc ám vô biên, nuốt hết Đại Hoang, La Phù!
Khương Phàm nói xong, hung hăng ném Hoa Vị Yêu xuống đất.
Đám người Tất Nguyên Lãng hít một ngụm khí lạnh, dẫn bạo Đại Hoang thâm uyên?
Ly Hỏa thánh địa điên rồi sao!
Một khi vực sâu bị hủy diệt, hắc ám sẽ không cách nào khống chế được, sẽ bao phủ mấy vạn dặm sông núi. Đó là cảnh tượng như thế nào, lại sẽ có bao nhiêu sinh linh chết thảm.
Đây là chuyện thánh địa có thể làm sao?
- Đồ hỗn trướng!
Vô Hồi Thánh Chủ nắm chặt hai tay, vẻ mặt nghiêm trọng.
Chương 604 Đại hoàng tử không nỡ đi?
Mặc dù đã dự đoán đến loại khả năng này, nhưng nàng càng muốn Ly Hỏa thánh địa sẽ trực tiếp khởi xướng tiến công, cũng tin tưởng Ly Hỏa thánh địa sẽ chọn dùng cách này đến báo thù, cho nên nghiêm khắc tra khảo Xích Tiêu tông phải chăng trong đó quỷ.
Nhưng sự thật lại là chuyện không nguyện ý nhất nhìn thấy nhất kia!
Đây không phải chuyện đơn giản như bọn hắn phát trận hồng thủy tại Hoang Mãng nguyên, đây là sinh linh chân chính lầm than, cực khổ!
Khương Phàm chau mày, Ly Hỏa thánh địa thật sự là thánh địa làm bậy, đầu tiên là dùng người sống luyện đan, sau là dẫn bạo Đại Hoang, cái này không phải bảo vệ dân chúng, đây là xem dân chúng như sâu như kiến.
Tất Nguyên Lãng đứng dậy hô to:
- Thánh Chủ! Xích Tiêu tông nguyện làm thúc đẩy, liên hợp các tông, chống cự Ly Hỏa thánh địa!
Khương Phàm hừ một tiếng:
- Các ngươi ai cũng sẽ không được rời khỏi đây!
- Ngươi có chuyện gì ở nơi này?
Tất Nguyên Lãng hận thấu cái tên Khương Phàm này.
- Các ngươi tới qua thánh địa mấy lần, gặp qua Thánh Chủ mấy lần, đối với nơi này có bao nhiêu trung thành? Thứ các ngươi có chỉ là e ngại mà thôi. Nếu như tương lai Ly Hỏa thánh địa tiến công La Phù, lại lấy được ưu thế gì, rất có thể các ngươi liền sẽ tìm tới Bạch Trầm Hương, tìm Ly Hỏa thánh địa nương tựa!
Khương Phàm không phải cố ý hãm hại Xích Tiêu tông, mà đó là vết xe đổ, không thể không phòng.
Dù sao Xích Tiêu tông cũng chỉ là uy lực một tông, nhiều thêm bọn hắn không nhiều, thiếu đi bọn hắn cũng không sao, lý do an toàn, vẫn là phải khống chế lại.
- Ngươi... Nói bậy nói bạ!!
- Tỉnh lại đi! Nói không chừng chiến tranh vừa mới bắt đầu, Bạch Trầm Hương liền sẽ bí mật tìm được các ngươi, sau đó xúi giục các ngươi!
Khương Phàm nói xong, lại nói với Vô Hồi Thánh Chủ:
- Trước khi chuyện chưa được giải quyết, xin để toàn bộ bọn hắn ở lại nơi này, một kẻ cũng không thể thả đi.
Tất Nguyên Lãng vội vàng thỉnh cầu:
- Thánh Chủ, chúng ta tuyệt đối sẽ không ruồng bỏ La Phù, xin cho cơ hội lấy công chuộc tội.
- Toàn bộ tạm giam vào địa lao!
Vô Hồi Thánh Chủ đương nhiên sẽ không để lại tai hoạ ngầm cho mình, cũng đúng lúc mượn cơ hội này, chấn nhiếp các tông La Phù.
Đệ tử ngoài điện ôm quyền lĩnh mệnh, không để ý bọn người Tất Nguyên Lãng cầu khẩn, toàn bộ đều kéo đi.
Bạch Nguyệt nói:
- Thánh Chủ, Ly Hỏa thánh địa đã phát rồ, nếu có thể nghĩ đến dẫn bạo Đại Hoang, liền còn có thể nghĩ đến thủ đoạn rất tàn nhẫn, chúng ta nhất định phải chuẩn bị tốt toàn diện.
Vô Hồi Thánh Chủ trầm ngâm thật lâu, hạ lệnh:
- Khương Phàm, về Thiên Sư tông. Dùng Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, Cửu công chúa Lang Gia hoàng triều làm giao dịch, đàm phán cùng Lang Gia hoàng triều, hóa giải ân oán hai bên.
- Ta đã hiểu!
Khương Phàm chưa từng có phần kiên trì, bây giờ xác thực không nên lại cùng Lang Gia hoàng triều quá phận dây dưa.
Thả người của hoàng thất đi, lại công bố tin tức Khương Hồng Võ đột phá, cùng quy củ mới của Vô Hồi thánh địa, đủ để khiến cho hoàng thất từ bỏ xâm lấn.
Mà, bây giờ có thể thả đi, tương lai còn có thể bắt trở lại.
- Truyền lệnh các tông La Phù, Linh Hồn cảnh ngũ trọng thiên trở lên, toàn bộ đến Vô Hồi thánh địa tập kết.
Mặc dù Vô Hồi Thánh Chủ hy vọng có thể hung hăng giáo huấn Lang Gia hoàng triều, nhưng nhiệm vụ thiết yếu vẫn là phải ứng phó Ly Hỏa thánh địa.
Thực lực bản thân Ly Hỏa thánh địa kỳ thật rất bình thường, nhưng bọn hắn lại có mối quan hệ tốt với rất nhiều cường giả.
- Ta đi làm cái này.
Khương Phàm quay người rời khỏi.
Vô Hồi Thánh Chủ an bài nói:
- Bạch Nguyệt, về vực sâu đóng giữ, phối hợp Lâm Thiên Lộc bảo vệ phong ấn.
- Đã hiểu! Ta, Lâm Thiên Lộc, Giang Thành Tử, Phương Thành Vân, sẽ không tiếc mọi thứ bảo vệ vực sâu!
- Chờ một chút! Các ngươi lại đến Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ, liền nói nếu Đại Hoang có biến, chắc chắn Vương Quốc Hắc Ám sẽ chịu liên luỵ, mời bọn họ tự mình cân nhắc.
- Thánh Chủ yên tâm!
Bạch Nguyệt nhảy vọt lên, rời khỏi thánh địa.
Vô Hồi Thánh Chủ nhắm lại hai mắt:
- Người đâu! Truyền lệnh Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng, phong tỏa Bắc Bộ La Phù, cảnh giác Hoang Mãng nguyên. Lập xuống ba trăm tòa bia đá, trải rộng khu vực giao giới cho ta —— phong tỏa toàn diện La Phù, kẻ tự tiện đi đến, giết không tha!
Quốc quân được La Phù mời thương lượng đàm phán với Lang Gia hoàng triều.
Tin tức Bạch Hổ tông đứng hàng Thập Bát Tông La Phù, Khương Hồng Võ tiến vào Niết Bàn cảnh, cùng Thập Bát Tông La Phù mới thêm hai vị trưởng lão được Vô Hồi thánh địa bảo vệ, cho hoàng thất Lang Gia chấn động rất lớn.
Hoàn toàn bất đắc dĩ, nội bộ trước mắt hoàng triều xác thực cũng không thích hợp khai chiến nữa, cuối cùng hoàng thất tiếp nhận điều giải. Cũng chính thức tỏ rõ với thiên hạ —— trải qua quốc quân hòa giải điều tiết, Lang Gia hoàng triều nguyện ý hoà giải cùng các tông La Phù!
Hoàng triều giải trừ truy nã đối với Khương gia, Nạp Lan gia, phân tán cường giả tập kết tại Nam Cương Đông Cương.
La Phù thì trả lại thành viên hoàng thất, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, cùng Cửu công chúa.
Sở dĩ dùng danh nghĩa quốc quân cường điệu, chủ yếu là giữ lại mặt mũi hai bên cho mình. Dù sao ai cũng không nguyện ý để bên ngoài cho rằng là mình hoàn toàn bất đắc dĩ, không thể không thỏa hiệp, mà nhận lấy cảm hóa, nguyện ý buông xuống ân oán.
Hai bên cao điệu tuyên bố, lần nữa mang theo oanh động, quốc quân thịnh truyền thiên hạ.
- Khương Phàm, không phải ngươi rất ngông cuồng sao, không phải ngươi muốn giết chết chúng ta sao? Cuối cùng vẫn không phải mà phải trả chúng ta về.
Rốt cuộc Đại hoàng tử cũng đi ra khỏi thiết lao, hắn thoát được liền rất hưng phấn, cùng với những tức giận kiềm chế, để khuôn mặt anh tuấn của hắn vặn vẹo dữ tợn.
Khương Phàm mặt mỉm cười, nói:
- Mời đi cho, sau này chúng ta còn gặp lại.
- Điện hạ, mời!
Người của hoàng thất cầm áo khoác lộng lẫy, chuẩn bị phủ thêm cho bọn hắn.
Tam hoàng tử vội vàng gói kỹ lưỡng, Cửu công chúa thờ ơ, Đại hoàng tử thì hất bọn hắn ra, đi đến trước mặt Khương Phàm.
Khương Phàm lại mỉm cười:
- Đại hoàng tử không nỡ đi sao?
Chương 605 Kinh hỉ ngoài ý muốn
Đại hoàng tử hừ cười hai tiếng, giơ tay lên, vỗ vỗ mặt Khương Phàm:
- Có phải trong lòng rất uất ức hay không? Đừng giả bộ, đến đây, mắng hai câu! Liền mắng chính ngươi vô năng, mắng ngươi ngu xuẩn, mắng ngươi... Sinh ra đã làm thần tử!
Khương Phàm cười khẽ hai tiếng:
- Ta có phải thần tử hay không, bây giờ còn không rõ ràng lắm, nhưng ngươi đời này vô duyên với hoàng vị, là đã xác định! Ngươi hẳn là rung động một câu, sinh vì đích, cả đời làm thần (thần tử của vua)!
Sắc mặt Đại hoàng tử âm trầm xuống, một tay bóp lấy cổ Khương Phàm, kéo đến trước mặt hắn:
- Ngươi đợi đấy cho ta! Hôm nay thả ta rời khỏi, là sai lầm lớn nhất đời này của ngươi!
Khương Phàm bắt lại cổ tay hắn, nhẹ nhàng dùng sức, tiếng xương nứt răng rắc để Đại hoàng tử hô đau mà buông tay.
- Đại hoàng tử đừng có gấp nói những lời này xuống trước, chờ ngươi làm được ngày đó rồi nói sau.
Đại hoàng tử hung hăng hất tay Khương Phàm ra, lui lại hai bước, lại quét mắt nhìn người của Thiên Sư tông cùng Bạch Hổ tông trong điện:
- Chúng ta sẽ còn gặp lại, nhưng không phải ở chỗ này, mà là trong thiên lao hoàng thất! Mặc kệ nam tử hay là nữ tử, đều sẽ sống không bằng chết!
- Đại ca, chúng ta phải đi.
Cửu công chúa từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, chỉ là khi nhìn về phía Khương Phàm, đáy mắt thanh lãnh lại hiện lên tia tàn nhẫn thấu xương.
Chỉ có Tam hoàng tử giả là mặt mũi tràn đầy hưng phấn, lại còn có thể còn sống sót đi ra khỏi địa lao, xem ra có thể trở lại hoàng thành hưởng thụ tiếp mấy năm.
- Bọn người Sử Uyên đâu?
Đại hoàng tử phủ thêm áo khoác lộng lẫy, hơi ngẩng đầu, khôi phục vẻ cao ngạo cường thế đã từng.
Một vị tộc lão hoàng thất nói:
- Bọn hắn còn phải ở lại đây.
- Vì sao không cùng theo chúng ta trở về?
Đại hoàng tử còn đang trông cậy vào bọn hắn củng cố địa vị của mình. Chỉ cần Lục hoàng tử không có chính thức đăng cơ, mình còn có cơ hội.
- Không có trong thỏa hiệp.
- Ta hỏi là vì sao!
- Ngài còn không hiểu rõ tình huống, trên đường trở về từ từ giải thích với ngài.
Tộc lão hoàng thất bất đắc dĩ lắc đầu, lần đàm phán giao dịch này không phải là bởi vì hoàng thất có ưu thế áp đảo gì khiến cho các tông La Phù thỏa hiệp, mà là hai bên đều đã đâm lao phải theo lao, bất đắc dĩ mới tiến hành hòa giải.
- Bây giờ không thả người, sớm muộn vẫn là phải thả người.
Đại hoàng tử hừ một tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm mắt Khương Phàm, lúc này mới quay người rời khỏi.
- Khương Phàm, sau này chúng ta còn gặp lại! Hi vọng ngươi có thể sống đến ngày đó!
Cửu công chúa tiếp nhận áo khoác thị vệ đưa tới, được mọi người bảo vệ rời khỏi đại điện.
Sau khi đội ngũ hoàng thất rời khỏi Thiên Sư tông, bọn người Khương Phàm nhanh chóng hoàn thành tập kết, khởi hành chạy tới Vô Hồi thánh địa.
Các tông còn lại liên tiếp khởi hành, Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên trở lên đều hành động toàn bộ.
Có giáo huấn của Xích Tiêu tông, không có người nào dám ngỗ nghịch ý chỉ thánh địa.
Thành Bát Bảo, Hồng Liên Đan Tông trở thành hai lực lượng mạnh nhất La Phù, phụ trách cảnh giác Tây Cương.
Thường Lăng từ biệt quốc quân lưu luyến không rời, gia nhập đội ngũ Thiên Sư tông, cùng tiến về Vô Hồi thánh địa.
- An Nhiên, cho cô thứ này.
Khương Phàm mặt dạn mày dày, cùng Dạ An Nhiên ngồi trên một con Vân Tước, đưa Ngũ Hành Thạch cho nàng.
- Đưa ta tảng đá?
Dạ An Nhiên rất bất đắc dĩ, ta thấy ngươi càng giống tảng đá.
Khương Phàm cố gắng nhét cho Dạ An Nhiên:
- Đây là Ngũ Hành Thạch! Tô Triệt của Đại Diễn thánh địa dùng nó trao đổi thi thể Thanh Bằng với u Dương Yên, nói là từ bầu trời Thiên Khải bí cảnh rơi xuống.
Dạ An Nhiên hồ nghi nhìn Khương Phàm, ngưng tụ lại Ngũ Hành phù văn sáng tỏ thanh tịnh, che đậy bên trên Ngũ Hành Thạch.
Ngũ Hành Thạch bình tĩnh dâng lên tia sáng lộng lẫy, rạng rỡ chói mắt, năng lượng Ngũ Hành mênh mông không ngừng liên tục bốc hơi, dung nhập phù văn.
Phù văn vặn vẹo, kịch liệt lay động, suýt chút nữa không chịu nổi năng lượng mà nổ tung.
Dạ An Nhiên giơ Ngũ Hành phù văn lên, kinh ngạc nhìn tảng đá khôi phục lại bình tĩnh.
Thật sự có uy lực Ngũ Hành.
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, các loại năng lượng vô cùng cân đối, giống thuần ‘khí tức tự nhiên’ túy nhất nguyên thủy nhất.
Khương Phàm nói:
- Đồ rơi xuống bên trong Thiên Khải bí cảnh thường thường là từ thượng giới tranh đoạt kịch liệt, kịch liệt đến mức vỡ nát địa tầng của bọn hắn, cũng chính là bầu trời của Thiên Khải bí cảnh. Vật như vậy thường thường đều vô cùng quý giá, cũng ẩn chứa lực lượng phi phàm.
- Giống như không phải tảng đá.
Dạ An Nhiên đưa hai tay bưng lấy tảng đá, định thần cảm nhận.
- Không phải tảng đá?
- Giống như có một nguồn năng lượng rất đặc biệt.
Dạ An Nhiên đứng dậy, la lên gọi Dạ Thiên Lan ở trước mặt:
- Phụ thân! Tới đây! Mau tới đây!
Dạ Thiên Lan đang ngồi xếp bằng bên trên Vân Tước trước mặt, làm bộ không nghe thấy.
Độc Cô trưởng lão bên cạnh đáp Vân Tước tới gần hắn:
- Tông chủ, An Nhiên ở phía sau gọi ngài.
- Im miệng! Chuyện vợ chồng trẻ, ngươi mù hay sao, xen vào cái gì!
Dạ Thiên Lan tưởng rằng Dạ An Nhiên không có tha thứ Khương Phàm, không muốn cùng ngồi với hắn.
- A!!
Độc Cô trưởng lão giật mình, cũng làm bộ không nghe thấy, ngồi trên Vân Tước nhắm mắt dưỡng thần.
- Phụ thân?
Dạ An Nhiên thúc giục Vân Tước vọt tới phía trước nhất.
Dạ Thiên Lan cự tuyệt nói:
- Ta muốn tu luyện, năng lượng quá mạnh, không thể nào cùng ngươi ngồi chung Vân Tước. Ngươi ủy khuất ngồi cùng Khương Phàm một lúc.
- Cái gì chứ, người xem cái này một chút, Khương Phàm tặng cho ta.
Dạ An Nhiên giơ Ngũ Hành Thạch lên ra hiệu với phụ thân.
- Khương Phàm, ngươi quá mức thật!
Dạ Thiên Lan nhướng mày, đưa tảng đá?
Đây chính là thái độ cầu xin tha thứ?
Cho dù là nhào tới cưỡng ép thân hai cái cũng được mà. Vậy mà đưa tảng đá, thật uổng cho ngươi nghĩ ra!
Khương Phàm dở khóc dở cười:
- Đây là Ngũ Hành Thạch!
Dạ An Nhiên nói:
- Đây không phải Ngũ Hành Thạch!
- Ngươi xem! Còn lừa gạt khuê nữ ta? Khương Phàm, ngươi thật quá phận!
Dạ Thiên Lan càng tức giận hơn.
Ngọn núi lay động, đá vụn bắn tung trời, vết nứt lan tràn, tung hoành vài trăm mét.
Số lượng lớn ác linh bị đánh nát, một con Man Ngưu phóng lên cũng bị chém giết, đám người Địch Vân vội vàng không kịp chuẩn bị đều chật vật rơi vào trong hố sâu phía dưới.
Lũ ác linh lần nữa bạo tẩu, điên cuồng nhào về phía bọn hắn, không để ý liệt diễm, cứ hung tàn cắn xé.
- Sư huynh, cứu ta... Cứu ta...
Bốn tên đệ tử điên cuồng giãy dụa, không lo được ngọn lửa, đều điên cuồng phóng thích võ pháp.
Nhưng không có lửa đuổi đi, lũ ác linh càng điên cuồng hơn, tàn nhẫn hơn, càng không cố kỵ gì cả, đảo mắt đã xé nát bọn hắn.
Địch Vân thì toàn thân phun trào Thổ nguyên lực, cưỡng ép dung hợp vào trong ngọn núi, tránh khỏi ác linh vây bắt, chuẩn bị chạy khỏi nơi này.
- Địch Vân, cút ra đây!
Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, khiêng tượng đá rơi xuống trong hố sâu, thánh quang chiếu rọi khắp nơi, ác linh chạy trốn, vài con mãnh thú đang muốn nhào tới đều chật vật lui lại.
- Thứ không biết sống chết! Cùng ta về Ly Hỏa thánh địa chịu hình!
Địch Vân phát giác được Khương Phàm lại tiếp tục 'Tự chui đầu vào lưới', lập tức phóng thích mênh mông Thổ nguyên lực, phá tan hố sâu bên ngoài, đối diện che mất Khương Phàm.
Khương Phàm giãy dụa, nhưng vẫn bị Thổ nguyên lực bao trùm toàn thân, ngưng kết thành thạch tinh, sau đó kéo lấy dung nhập vào trong ngọn núi.
- Bắt sống Khương Phàm ngươi còn tốt hơn khi ta mạo hiểm dò xét vực sâu.
Địch Vân đứng trong ngọn núi, bụi đất cuồn cuộn toàn thân, cực lực áp chế nhanh chóng tới gần Khương Phàm, lít nha lít nhít thạch tinh bao vây lấy Khương Phàm, nhất là khống chế được hai tay hai chân.
- Ai bắt ai, nói còn quá sớm đấy.
Toàn thân Khương Phàm nhấc lên hắc khí mãnh liệt, tám cánh cửa hư vô ầm vang mở ra, tám sợi xiềng xích đen kịt đột nhiên tuôn trào cuốn lấy Địch Vân.
- Thứ quỷ gì đây?!
Địch Vân ngưng tụ thạch tinh khắp toàn thân, hắn giãy dụa, nhưng xiềng xích lại âm hàn giá lạnh, thẩm thấu thạch tinh, kích thích linh hồn của hắn.
Ngay sau đó, hai cán hcửa hư không xuất hiện, bên trong vẫon còn xiềng xích nhô ra lao thẳng đến ngọn lửa trong tay Địch Vân.
- Ngươi đừng quá tự cho là đúng!
Địch Vân gắt gao nắm chặt ngọn lửa, chống cự xiềng xích, đồng thời phóng thích lên mênh mông năng lượng, kích thích tinh thạch khắp toàn thân Khương Phàm, muốn đem hai tay hai chân hắn đều xé rách.
- Aaa…. !!
Khương Phàm đau đớn kêu rên, liều mạng kích thích áo giáp chống cự lôi kéo, ý thức hắn liều lĩnh kích phát năng lượng trong thanh đồng tiểu tháp, nắm kéo Địch Vân, cũng nắm kéo ngọn lửa kia.
Đang hai bên vừa muốn giằng co, bỗng dưng một thanh âm đột nhiên xuất hiện trong nham thạch sau lưng Địch Vân.
- Địch Vân! Nhìn xem ai đến rồi!
Toàn thân Phượng Bảo Nam quấn quanh dây leo, dây leo như thiết trùy tung hoành lan tràn, trải rộng hơn hai trăm mét trong ngọn núi.
Thời điểm Khương Phàm va chạm hố sâu hắn đã được thả ra, Khương Phàm chỉ nhắc nhở hắn một câu —— Địch Vân, là của ngươi!
Địch Vân chẳng quản hắn phía sau là ai, lập tức kích thích linh văn, dẫn dắt Thổ nguyên lực phóng thích về phía sau, muốn xử tử gia hỏa phía sau.
Bên trong núi đá này, hắn như cá gặp nước, có thể đem Thổ hệ võ pháp phát huy đến cực hạn.
Nhưng... lúc hắn thả ra, trong chốc lát, Phượng Bảo Nam khống chế dây leo đột nhiên bạo động, cuồng dã đánh vỡ nát nham thạch xung quanh, mở ra phạm vi rộng trăm mét, rãnh sâu hơn hai trăm mét, vừa vặn đả thông hắc ám phía ngoài.
Phượng Bảo Nam giơ lên nhặt được ngọn lửa ở bên ngoài, lui đến biên giới, phóng thích dây leo quấn quanh mình.
Chi chi chi...
Số lượng lớn ác linh như thủy triều tràn vào hố sâu hai trăm mét, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên nhào về phía Địch Vân.
Địch Vân ớn lạnh toàn thân, lập tức phóng thích Thổ nguyên lực ngưng tụ tường đất ở phía sau, bổ khuyết hố sâu.
Nhưng, thời điểm hắn đang kinh hoảng phân thần, Khương Phàm liều mạng thôi động xiềng xích, hai sợi xiềng xích đánh về phía trước dập tắt ngọn lửa, sáu sợi xiềng xích kéo về phía sau xé rách thân thể của hắn.
Ngọn lửa tuột khỏi tay Địch Vân, thân thể cũng hung hăng văng ra ngoài.
Số lượng lớn ác linh lập tức che mất hắn.
- A...
Địch Vân kêu thê lương thảm thiết, liều mạng ngưng tụ thạch tinh bảo vệ toàn thân, phóng thích Thổ nguyên lực bạo tạc ác linh.
Nhưng số lượng ác linh quá nhiều, móng vuốt sắc bén xé nát tinh thể, Khương Phàm còn nắm trong tay xiềng xích tráng kiện, không ngừng lôi kéo hắn ra bóng tối ở phía ngoài.
Khi Địch Vân đem toàn thân bọc thành tảng đá, xiềng xích cũng vung ném hắn ra khỏi hố sâu.
Rống!
Một con Xuyên Sơn Ngao táo bạo bổ nhào tới, dài hơn mười thước, hùng tráng khủng bố, mở ra miệng to hung hăng cắn xé, răng nanh bén nhọn đâm xuyên nham thạch, cái đầu lay động kịch liệt.
Địch Vân vừa kinh hãi vừa sợ sệt, không quan gì nữa, hắn điên cuồng phóng thích năng lượng, ngưng tụ tinh thể ở mặt ngoài, nhưng Xuyên Sơn Ngao lại càng bạo ngược điên cuồng, nuốt toàn bộ hắn vào trong miệng.
Khương Phàm ở trong ngọn núi phóng thích liệt diễm, dần dần đốt thấu thạch tinh, hòa tan nham thạch, từ bên trong lao ra, nhưng vẫn khống chế xiềng xích trong thanh đồng tiểu tháp, nắm kéo lại Địch Vân.
- Súc sinh! Cút ngay!
Địch Vân tức giận thét lên, liều mạng phóng thích võ pháp.
Hắn là đệ tử thánh địa cao quý!
Hắn là đệ tử thân truyền của điện chủ Diêm La điện!
Hắn sao có thể bị một con chó hoang cắn chết!
Nhưng Xuyên Sơn Ngao lại cường hãn hung mãnh, chống cự lại phản kích của hắn, miệng đầy máu tươi gặm cắn 'Hòn đá'.
Phượng Bảo Nam đứng một bên trong hố sâu, cầm bó đuốc trong tay, nhìn tràng diện tàn bạo như ẩn như hiện trong bóng tối, không có bất kỳ thương tiếc gì, cũng không có bao nhiêu cảm giác thống khoái, chỉ có bi thương cùng đau thương.
Xuyên Sơn Ngao điên cuồng thật lâu, rốt cuộc cũng đã cắn nát nham thạch, răng nanh bén nhọn hung hăng đâm xuyên lồng ngực Địch Vân.
- Aaa...
Địch Vân tuyệt vọng kêu thảm.
Xuyên Sơn Ngao bỗng nhiên hé miệng, lại hung hăng khép kín, răng nanh lần nữa xuyên thấu bụng hắn, cắn nát hai chân hắn.
Khi răng nanh lần nữa muốn khép lại, Khương Phàm cưỡng ép thu nạp xiềng xích, mang theo Địch Vân bay ra khỏi miệng nó.
Rống!!
Xuyên Sơn Ngao nổi giận, bổ nhào qua phía Khương Phàm.
Chương 602 Bạch Trầm Hương ở đâu?
Khương Phàm kéo Địch Vân nửa chết nửa sống vào thanh đồng tiểu tháp, sau một khắc, toàn thân bạo động liệt diễm, Chu Tước nguyên linh vỗ cánh gáy to, quay quanh thành hình mặt trời, rọi khắp nơi trong hắc ám.
Xuyên Sơn Ngao vừa bị cường quang chiếu tới, ý thức nó chợt hỗn loạn, kêu thảm tháo chạy.
- Chúng ta đi!
Khương Phàm bắt Phượng Bảo Nam vào thanh đồng tiểu tháp, bò lên đỉnh núi, tìm tới tượng đá rơi xuống.
Sau khi trời sáng, hắc ám biến mất, ánh sáng tái nhập thế gian, đám mãnh thú mệt mỏi liên tiếp trở lại lãnh địa của mình, nhưng rất nhanh, từng tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết đã phá vỡ bình tĩnh.
Hoa Vị Yêu bị Khương Phàm chọc mù hai mắt, chặt đứt hai tay, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại.
Bành!
Khương Phàm đá vào ngực Hoa Vị Yêu, gắt gao đè ở trên mặt đất:
- Ta cho ngươi cơ hội sống, ngươi không nên tìm tới đường chết! Hoa Vị Yêu, ngươi đời này đều khó có khả năng rời khỏi lao ngục hắc ám.
- Khương Phàm, ngươi chết không yên lành! Mẫu thân của ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
Hoa Vị Yêu đau đến không muốn sống, há mồm phun ra máu.
- Không cần phải gấp, bà ta chẳng mấy chốc sẽ đến trong lao ngục đoàn tụ với ngươi, còn có Hoa Vị Ương, Hoa Vị Lạc! Cả nhà các ngươi, một kẻ cũng đều chạy không thoát!
Khương Phàm vung trọng quyền lên hung hăng nện ở trên mặt Hoa Vị Yêu, răng rắc giòn vang, cái mũi vỡ nát, máu tươi bắn ra.
Cách đó không xa, Địch Vân thì hai chân bị cắn nát, máu me khắp người, đang hôn mê bất tỉnh.
Phượng Bảo Nam ngưng tụ dây leo, chui vào đan điền Địch Vân, điên cuồng sinh trưởng ở bên trong khí hải. Cho đến khi dây leo chật ních khí hải, vô tình xé mở, rốt cuộc Địch Vân cũng bị đau đớn đánh tỉnh, vô ý thức muốn điều động năng lượng, lại kinh hãi phát hiện khí hải căn bản không có phản ứng.
- Khốn kiếp, ngươi đang làm gì?!
Sắc mặt Địch Vân tái nhợt trong nháy mắt, sợ hãi thét lên.
Sắc mặt Phượng Bảo Nam không thay đổi nhìn hắn một chút, lật tay từ trong nhẫn không gian triệu ra một cây đại thụ.
Cành lá xanh biếc, tử khí vờn quanh, phía trên treo đầy hài cốt, thịt nát, còn có một tán cây đè vào trong đầu.
Chính là Phượng Vũ Thụ được Phượng Linh Hi biến thành kia!
- Phượng Bảo Nam?
Địch Vân đến bây giờ mới thanh tỉnh lại, khó có thể tin được mà nhìn nam tử trước mặt, không phải đã chết rồi sao? Ta gặp ảo giác sao?
Phượng Bảo Nam nhìn Địch Vân, trên khuôn mặt tái nhợt anh tuấn lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhưng cặp mắt mông lung lại chảy nước mắt xuống.
Hai tay của hắn khống chế cắm đầy dây leo trong khí hải của Địch Vân, tiếp tục sinh trưởng, tuỳ tiện lan tràn.
Tốc độ rất chậm, để Địch Vân rõ ràng cảm nhận cảm giác đau đớn bị xé rách.
- Phượng Bảo Nam, mau dừng tay. Ngươi không thể giết ta, nếu không Diêm La điện tuyệt đối sẽ không tha Phượng gia các ngươi! Thả ta đi, chúng ta xóa bỏ ân oán, ta tuyệt đối sẽ không trả thù Phượng gia.
Khí hải Địch Vân trở nên rách rưới, linh lực toàn thân không cách nào điều động được, hắn đau đớn lại sợ hãi, giãy dụa ở trước mặt Phượng Bảo Nam.
- Thả ta! Chết tiệt, tên khốn ngươi thả ta ra!
Phượng Bảo Nam mặt đầy nước mắt, nụ cười quỷ dị, khống chế dây leo cuốn lấy xương cốt cả người Địch Vân, cưỡng chế hắn quỳ gối trước mặt Phượng Linh Hi, dùng sức đè ép đầu xuống, sau đó... Dây leo chui ra khỏi da thịt, mọc ra mầm xanh.
- A... Thả ta đi...
Địch Vân đau đến không muốn sống.
- Ngươi sẽ sống... Vĩnh viễn còn sống...
Phượng Bảo Nam thì thào nói nhỏ, khống chế dây leo chui ra hai chân Địch Vân, lan tràn ra bộ rễ.
Khương Phàm tra tấn xong Hoa Vị Yêu, sau khi thu vào thanh đồng tiểu tháp, vừa hay nhìn thấy một màn tà ác tàn nhẫn này.
Phượng Bảo Nam đưa Phượng Linh Hi biến thành Phượng Vũ Thụ vào nhẫn không gian, cũng thu Địch Vân vào, vĩnh viễn phong bế quỳ gối bên trong không gian.
Khương Phàm chờ sau khi Phượng Bảo Nam tỉnh táo, đi tới:
- Chuyện tỷ tỷ ngươi, ta thật rất xin lỗi, nếu như còn có cái gì cần ta làm, nghĩa bất dung từ(*).
(*) Làm việc nghĩa thì sẽ không từ chối.
Phượng Bảo Nam cười thảm:
- Ta muốn tỷ tỷ của ta sống lại, ngươi có thể làm được?
- Ta... Thật rất xin lỗi.
Khương Phàm đắng chát lắc đầu, thật đánh giá thấp tâm lý trả thù của mẹ con Bạch Trầm Hương, cũng đánh giá thấp sự ác độc của bọn hắn.
- Thù, đã báo, ta phải đi.
- Cũng tốt, hay là về Phượng thành trước đi, báo bình an với người trong nhà.
- Ta không trở về được. Ta phải biến mất, mới có thể bảo đảm an toàn cho Phượng thành.
- Ngươi chuẩn bị đi đâu?
- Rời khỏi nơi này, đi đến chỗ rất xa.
- Nếu không... Trước tiên ở Vô Hồi thánh địa nghỉ ngơi một thời gian?
Khương Phàm cảm giác trạng thái tinh thần Phượng Bảo Nam rất là lạ, nhưng cũng có thể hiểu tâm tình hắn.
- Không cần.
Phượng Bảo Nam lắc đầu, quay người yên lặng đi đến rừng rậm.
Hắn muốn toàn diện dung hợp phượng cốt, hắn muốn kích phát lực lượng huyết mạch, hắn muốn trở nên mạnh hơn, trở nên rất mạnh, phải mạnh đến mức có thể đường đường chính chính trở lại Phượng thành, không sợ Ly Hỏa thánh địa!
- Phượng Bảo Nam...
Khương Phàm nhìn bóng lưng Phượng Bảo Nam quát lên:
- Khương Phàm ta thiếu tỷ tỷ ngươi một cái mạng. Nếu như tương lai có cần, ta muôn lần chết cũng không chối từ!
…
Đan quốc đổi tên thành Hồng Liên Đan Thành, tiêu chí lấy trọng địa Đan sư đã từng thuộc về Lang Gia hoàng triều, chính thức thuộc về La Phù sơn mạch.
Bầu không khí các nơi La Phù tăng vọt, đều đang chờ mong Hồng Liên Đan Thành mang cho La Phù thay đổi.
Nhưng, sau mấy ngày ngắn ngủi, một tin tức cực kỳ sự vang dội lại chấn kinh La Phù.
Vô Hồi túc lão đột nhiên đến Xích Tiêu tông, cưỡng ép bắt tông chủ cùng toàn bộ nhân vật cấp bậc trưởng lão, mặc kệ là đang bế quan, hay là đang thoái ẩn, mặc kệ là đang trấn thủ tông môn, hay là ở tinh quáng. Trong vòng nửa ngày ngắn ngủi toàn bộ đều bị bắt hết, bất kỳ người nào phản kháng, người nào chất vấn, trực tiếp xử tử tại chỗ.
Đột nhiên xuất hiện sự kiện thảm liệt, chấn kinh các phương.
Vô Hồi túc lão từ đầu đến cuối chỉ nói qua một câu, Bạch Trầm Hương ở đâu!
Chương 603 Chuẩn bị toàn diện
Lúc đến tận đây, mọi người mới nhớ tới Khương Phàm từng ở Hồng Liên Đan Thành giận dữ mắng mỏ, cũng nhao nhao suy đoán Bạch Trầm Hương rốt cuộc đã làm gì.
Đây cũng không phải là chọc giận Khương Phàm đơn giản như vậy, khẳng định là đã làm cái gì mạo phạm đến thánh địa.
- Thánh Chủ, thật oan uổng!
- Chúng ta thật cái gì cũng không biết!
Tông chủ Xích Tiêu tông - Tất Nguyên Lãng quỳ gối trước điện, thấp thỏm lo âu lễ bái Vô Hồi Thánh Chủ ngồi ngay ngắn trên đài cao sâu trong đại điện.
Toàn thân Vô Hồi Thánh Chủ tỏa ra ánh sáng hừng hực, giống như một vòng mặt trời, chiếu thấu cung điện.
Uy thế kinh khủng như thủy triều, liên miên bất tuyệt mãnh liệt kéo tới.
Tất Nguyên Lãng tái nhợt sắc mặt, khí huyết sôi trào, các trưởng lão Xích Tiêu tông ở phía sau toàn bộ đều quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy.
Ai cũng không nghĩ tới, Khương Phàm giận dữ mắng mỏ vậy mà trở thành sự thật.
Nhưng, chết tiệt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Bạch Trầm Hương ở đâu?
Giọng Vô Hồi Thánh Chủ uy nghiêm giống như Cửu Thiên kinh lôi, rung động cả tòa đại điện rộng rãi.
- Thánh Chủ! Ta thật không biết Bạch Trầm Hương đã đi đâu! Hơn một tháng trước, nàng nói muốn dẫn các con cùng đệ tử của nàng đi ra ngoài lịch luyện, có thể sẽ đi thời gian rất lâu! Ta cân nhắc bọn hắn quả thật có chút ân oán với Khương gia, liền cho phép ra ngoài rồi. Từ sau đó, nàng không còn liên lạc qua với ta. Thánh Chủ, ta biết chỉ có những thứ này.
Tất Nguyên Lãng tái nhợt sắc mặt, cao giọng la lên.
Một lão nhân giống như thây khô từ trong cung điện đi ra, con mắt hiện ra u quang tập trung vào Tất Nguyên Lãng:
- Ngươi là tự mình nói! Hay là tiếp nhận khảo vấn linh hồn?
Đây là người chết sao?
Tất Nguyên Lãng khẽ run trong lòng:
- Ta... Ta nói cái gì?
Bạch Nguyệt nhấc cánh tay khô gầy lên, nhấn về phía trước một cái.
- Aaa… !
Tất Nguyên Lãng căng cứng toàn thân, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Dưới ánh mắt kinh dị của tất cả trưởng lão Xích Tiêu tông, một hư ảnh giống Tất Nguyên Lãng bị xé rách đi ra, ổn định ở giữa không trung.
Đó là linh hồn Tất Nguyên Lãng.
Bạch Nguyệt nhấc lên hồn khí, ngưng tụ ba trăm hồn châm, đâm xuyên hồn phách Xích Tiêu tông chủ.
Hồn châm vặn vẹo hóa thành hồn khí, ngưng tụ thành bộ dáng khủng bố giống như Tử Thần, quấn chặt linh hồn Tất Nguyên Lãng.
Hình ảnh kinh khủng để một số trưởng lão Xích Tiêu tông trực tiếp ngồi liệt ở nơi đó, toàn thân không cầm được mà run run.
Bạch Nguyệt khống chế 'Tử Thần' quấn quanh linh hồn Tất Nguyên Lãng, răng nanh tàn nhẫn cắn lấy đầu, dò xét ký ức linh hồn.
Linh hồn Tất Nguyên Lãng thê lương giãy dụa, kịch liệt vặn vẹo, bản nhân quỳ ở nơi đó toàn thân cứng ngắc, hai mắt trừng trừng, miệng mở lớn, đau đớn không chịu nổi.
Thật lâu...
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Vô Hồi Thánh Chủ trong điện, chậm rãi lắc đầu.
Giọng Vô Hồi Thánh Chủ lạnh nhạt uy nghiêm lần nữa truyền ra cung điện:
- Các ngươi có bí mật gì muốn nói cho ta biết? Chỉ cần nói ra, liền có thể sống. Còn lại, ném tới Đại Hoang thâm uyên cho ác linh ăn.
- Thánh Chủ, chúng ta thật không biết ngài muốn hỏi điều gì cả.
- Thánh Chủ, còn xin nói cho chúng ta biết tiện nhân Bạch Trầm Hương kia rốt cuộc đã làm cái gì?
- Thánh Chủ, chúng ta thật oan uổng, chúng ta thật không có làm chuyện gì có lỗi với Vô Hồi thánh địa cả.
Các trưởng lão cuống quít hô to, sợ linh hồn mình bị kéo đi ra tra tấn, quá kinh khủng, quá dọa người.
- Trước tiên thả hắn ra.
Vô Hồi Thánh Chủ ra hiệu Bạch Nguyệt phóng thích linh hồn.
Tất Nguyên Lãng mệt mỏi co quắp trên mặt đất, linh hồn truyền đến trận trận nhói nhói, thân thể không cầm được mà run liên tục:
- Còn xin Thánh Chủ nói cho chúng ta biết, rốt cuộc Bạch Trầm Hương đã phạm vào chuyện gì.
- Mẫu tử Bạch Trầm Hương đã gia nhập Ly Hỏa thánh địa. Ly Hỏa thánh địa đang mưu đồ bí mật phản kích La Phù cùng Vô Hồi. Chứng minh với ta, Xích Tiêu tông các ngươi không có liên lụy đến sự kiện lần này, nếu không... Xích Tiêu tông chính là Thiên Cương tông thứ hai.
Vô Hồi Thánh Chủ vừa dứt lời, trên dưới Xích Tiêu tông toàn bộ hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt trắng bệt cả ra.
Bạch Trầm Hương tìm Ly Hỏa thánh địa làm nơi nương tựa?
Đây rõ ràng chính là phản bội!
Sao nàng có thể làm như thế?
Chẳng lẽ không có nghĩ tới nếu nàng làm như vậy sẽ mang đến tai nạn như thế nào cho Xích Tiêu tông sao?
Tiện nhân đáng chết!
Xích Tiêu tông bồi dưỡng nàng đến cao vị Nhị trưởng lão, vậy mà nàng hồi báo Xích Tiêu tông như thế?
- Thánh Chủ, ta dùng anh linh lịch đại tông chủ Xích Tiêu tông xin thề, ta thật không biết tiện nhân Bạch Trầm Hương kia đã làm loại ra chuyện đại nghịch bất đạo này! Xin Thánh Chủ cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ dẫn Bạch Trầm Hương ra, tự tay bắt sống, giao cho Thánh Chủ.
Xích Tiêu tông chủ rốt cuộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đây là hoài nghi toàn bộ Xích Tiêu tông bọn hắn đều thành nội ứng của Ly Hỏa thánh địa. Nếu như không giải thích rõ ràng, Xích Tiêu tông sẽ triệt để xoá tên khỏi La Phù.
Nghĩ tới đây, tông chủ Xích Tiêu tông lên cơn giận dữ, hận không thể đem Bạch Trầm Hương ăn sống nuốt tươi.
- Thánh Chủ! Đã điều tra xong!
Khương Phàm kéo lấy Hoa Vị Yêu nửa chết nửa sống trở lại thánh địa, đi thẳng đến trước điện.
- Hoa Vị Yêu?
Bọn người Tất Nguyên Lãng đồng loạt nhìn về phía gia hỏa đẫm máu trong tay Khương Phàm.
- Bạch Trầm Hương hiến thân cho điện chủ Diêm La điện, Đường Thiết Bình, cũng đem toàn bộ chuyện của chúng ta nói ra ngoài. Mục tiêu Ly Hỏa thánh địa không phải ở La Phù, mà là muốn lợi dụng cơ hội La Phù cùng hoàng triều khai chiến, dẫn bạo Đại Hoang thâm uyên, phóng thích hắc ám vô biên, nuốt hết Đại Hoang, La Phù!
Khương Phàm nói xong, hung hăng ném Hoa Vị Yêu xuống đất.
Đám người Tất Nguyên Lãng hít một ngụm khí lạnh, dẫn bạo Đại Hoang thâm uyên?
Ly Hỏa thánh địa điên rồi sao!
Một khi vực sâu bị hủy diệt, hắc ám sẽ không cách nào khống chế được, sẽ bao phủ mấy vạn dặm sông núi. Đó là cảnh tượng như thế nào, lại sẽ có bao nhiêu sinh linh chết thảm.
Đây là chuyện thánh địa có thể làm sao?
- Đồ hỗn trướng!
Vô Hồi Thánh Chủ nắm chặt hai tay, vẻ mặt nghiêm trọng.
Chương 604 Đại hoàng tử không nỡ đi?
Mặc dù đã dự đoán đến loại khả năng này, nhưng nàng càng muốn Ly Hỏa thánh địa sẽ trực tiếp khởi xướng tiến công, cũng tin tưởng Ly Hỏa thánh địa sẽ chọn dùng cách này đến báo thù, cho nên nghiêm khắc tra khảo Xích Tiêu tông phải chăng trong đó quỷ.
Nhưng sự thật lại là chuyện không nguyện ý nhất nhìn thấy nhất kia!
Đây không phải chuyện đơn giản như bọn hắn phát trận hồng thủy tại Hoang Mãng nguyên, đây là sinh linh chân chính lầm than, cực khổ!
Khương Phàm chau mày, Ly Hỏa thánh địa thật sự là thánh địa làm bậy, đầu tiên là dùng người sống luyện đan, sau là dẫn bạo Đại Hoang, cái này không phải bảo vệ dân chúng, đây là xem dân chúng như sâu như kiến.
Tất Nguyên Lãng đứng dậy hô to:
- Thánh Chủ! Xích Tiêu tông nguyện làm thúc đẩy, liên hợp các tông, chống cự Ly Hỏa thánh địa!
Khương Phàm hừ một tiếng:
- Các ngươi ai cũng sẽ không được rời khỏi đây!
- Ngươi có chuyện gì ở nơi này?
Tất Nguyên Lãng hận thấu cái tên Khương Phàm này.
- Các ngươi tới qua thánh địa mấy lần, gặp qua Thánh Chủ mấy lần, đối với nơi này có bao nhiêu trung thành? Thứ các ngươi có chỉ là e ngại mà thôi. Nếu như tương lai Ly Hỏa thánh địa tiến công La Phù, lại lấy được ưu thế gì, rất có thể các ngươi liền sẽ tìm tới Bạch Trầm Hương, tìm Ly Hỏa thánh địa nương tựa!
Khương Phàm không phải cố ý hãm hại Xích Tiêu tông, mà đó là vết xe đổ, không thể không phòng.
Dù sao Xích Tiêu tông cũng chỉ là uy lực một tông, nhiều thêm bọn hắn không nhiều, thiếu đi bọn hắn cũng không sao, lý do an toàn, vẫn là phải khống chế lại.
- Ngươi... Nói bậy nói bạ!!
- Tỉnh lại đi! Nói không chừng chiến tranh vừa mới bắt đầu, Bạch Trầm Hương liền sẽ bí mật tìm được các ngươi, sau đó xúi giục các ngươi!
Khương Phàm nói xong, lại nói với Vô Hồi Thánh Chủ:
- Trước khi chuyện chưa được giải quyết, xin để toàn bộ bọn hắn ở lại nơi này, một kẻ cũng không thể thả đi.
Tất Nguyên Lãng vội vàng thỉnh cầu:
- Thánh Chủ, chúng ta tuyệt đối sẽ không ruồng bỏ La Phù, xin cho cơ hội lấy công chuộc tội.
- Toàn bộ tạm giam vào địa lao!
Vô Hồi Thánh Chủ đương nhiên sẽ không để lại tai hoạ ngầm cho mình, cũng đúng lúc mượn cơ hội này, chấn nhiếp các tông La Phù.
Đệ tử ngoài điện ôm quyền lĩnh mệnh, không để ý bọn người Tất Nguyên Lãng cầu khẩn, toàn bộ đều kéo đi.
Bạch Nguyệt nói:
- Thánh Chủ, Ly Hỏa thánh địa đã phát rồ, nếu có thể nghĩ đến dẫn bạo Đại Hoang, liền còn có thể nghĩ đến thủ đoạn rất tàn nhẫn, chúng ta nhất định phải chuẩn bị tốt toàn diện.
Vô Hồi Thánh Chủ trầm ngâm thật lâu, hạ lệnh:
- Khương Phàm, về Thiên Sư tông. Dùng Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, Cửu công chúa Lang Gia hoàng triều làm giao dịch, đàm phán cùng Lang Gia hoàng triều, hóa giải ân oán hai bên.
- Ta đã hiểu!
Khương Phàm chưa từng có phần kiên trì, bây giờ xác thực không nên lại cùng Lang Gia hoàng triều quá phận dây dưa.
Thả người của hoàng thất đi, lại công bố tin tức Khương Hồng Võ đột phá, cùng quy củ mới của Vô Hồi thánh địa, đủ để khiến cho hoàng thất từ bỏ xâm lấn.
Mà, bây giờ có thể thả đi, tương lai còn có thể bắt trở lại.
- Truyền lệnh các tông La Phù, Linh Hồn cảnh ngũ trọng thiên trở lên, toàn bộ đến Vô Hồi thánh địa tập kết.
Mặc dù Vô Hồi Thánh Chủ hy vọng có thể hung hăng giáo huấn Lang Gia hoàng triều, nhưng nhiệm vụ thiết yếu vẫn là phải ứng phó Ly Hỏa thánh địa.
Thực lực bản thân Ly Hỏa thánh địa kỳ thật rất bình thường, nhưng bọn hắn lại có mối quan hệ tốt với rất nhiều cường giả.
- Ta đi làm cái này.
Khương Phàm quay người rời khỏi.
Vô Hồi Thánh Chủ an bài nói:
- Bạch Nguyệt, về vực sâu đóng giữ, phối hợp Lâm Thiên Lộc bảo vệ phong ấn.
- Đã hiểu! Ta, Lâm Thiên Lộc, Giang Thành Tử, Phương Thành Vân, sẽ không tiếc mọi thứ bảo vệ vực sâu!
- Chờ một chút! Các ngươi lại đến Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ, liền nói nếu Đại Hoang có biến, chắc chắn Vương Quốc Hắc Ám sẽ chịu liên luỵ, mời bọn họ tự mình cân nhắc.
- Thánh Chủ yên tâm!
Bạch Nguyệt nhảy vọt lên, rời khỏi thánh địa.
Vô Hồi Thánh Chủ nhắm lại hai mắt:
- Người đâu! Truyền lệnh Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng, phong tỏa Bắc Bộ La Phù, cảnh giác Hoang Mãng nguyên. Lập xuống ba trăm tòa bia đá, trải rộng khu vực giao giới cho ta —— phong tỏa toàn diện La Phù, kẻ tự tiện đi đến, giết không tha!
Quốc quân được La Phù mời thương lượng đàm phán với Lang Gia hoàng triều.
Tin tức Bạch Hổ tông đứng hàng Thập Bát Tông La Phù, Khương Hồng Võ tiến vào Niết Bàn cảnh, cùng Thập Bát Tông La Phù mới thêm hai vị trưởng lão được Vô Hồi thánh địa bảo vệ, cho hoàng thất Lang Gia chấn động rất lớn.
Hoàn toàn bất đắc dĩ, nội bộ trước mắt hoàng triều xác thực cũng không thích hợp khai chiến nữa, cuối cùng hoàng thất tiếp nhận điều giải. Cũng chính thức tỏ rõ với thiên hạ —— trải qua quốc quân hòa giải điều tiết, Lang Gia hoàng triều nguyện ý hoà giải cùng các tông La Phù!
Hoàng triều giải trừ truy nã đối với Khương gia, Nạp Lan gia, phân tán cường giả tập kết tại Nam Cương Đông Cương.
La Phù thì trả lại thành viên hoàng thất, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, cùng Cửu công chúa.
Sở dĩ dùng danh nghĩa quốc quân cường điệu, chủ yếu là giữ lại mặt mũi hai bên cho mình. Dù sao ai cũng không nguyện ý để bên ngoài cho rằng là mình hoàn toàn bất đắc dĩ, không thể không thỏa hiệp, mà nhận lấy cảm hóa, nguyện ý buông xuống ân oán.
Hai bên cao điệu tuyên bố, lần nữa mang theo oanh động, quốc quân thịnh truyền thiên hạ.
- Khương Phàm, không phải ngươi rất ngông cuồng sao, không phải ngươi muốn giết chết chúng ta sao? Cuối cùng vẫn không phải mà phải trả chúng ta về.
Rốt cuộc Đại hoàng tử cũng đi ra khỏi thiết lao, hắn thoát được liền rất hưng phấn, cùng với những tức giận kiềm chế, để khuôn mặt anh tuấn của hắn vặn vẹo dữ tợn.
Khương Phàm mặt mỉm cười, nói:
- Mời đi cho, sau này chúng ta còn gặp lại.
- Điện hạ, mời!
Người của hoàng thất cầm áo khoác lộng lẫy, chuẩn bị phủ thêm cho bọn hắn.
Tam hoàng tử vội vàng gói kỹ lưỡng, Cửu công chúa thờ ơ, Đại hoàng tử thì hất bọn hắn ra, đi đến trước mặt Khương Phàm.
Khương Phàm lại mỉm cười:
- Đại hoàng tử không nỡ đi sao?
Chương 605 Kinh hỉ ngoài ý muốn
Đại hoàng tử hừ cười hai tiếng, giơ tay lên, vỗ vỗ mặt Khương Phàm:
- Có phải trong lòng rất uất ức hay không? Đừng giả bộ, đến đây, mắng hai câu! Liền mắng chính ngươi vô năng, mắng ngươi ngu xuẩn, mắng ngươi... Sinh ra đã làm thần tử!
Khương Phàm cười khẽ hai tiếng:
- Ta có phải thần tử hay không, bây giờ còn không rõ ràng lắm, nhưng ngươi đời này vô duyên với hoàng vị, là đã xác định! Ngươi hẳn là rung động một câu, sinh vì đích, cả đời làm thần (thần tử của vua)!
Sắc mặt Đại hoàng tử âm trầm xuống, một tay bóp lấy cổ Khương Phàm, kéo đến trước mặt hắn:
- Ngươi đợi đấy cho ta! Hôm nay thả ta rời khỏi, là sai lầm lớn nhất đời này của ngươi!
Khương Phàm bắt lại cổ tay hắn, nhẹ nhàng dùng sức, tiếng xương nứt răng rắc để Đại hoàng tử hô đau mà buông tay.
- Đại hoàng tử đừng có gấp nói những lời này xuống trước, chờ ngươi làm được ngày đó rồi nói sau.
Đại hoàng tử hung hăng hất tay Khương Phàm ra, lui lại hai bước, lại quét mắt nhìn người của Thiên Sư tông cùng Bạch Hổ tông trong điện:
- Chúng ta sẽ còn gặp lại, nhưng không phải ở chỗ này, mà là trong thiên lao hoàng thất! Mặc kệ nam tử hay là nữ tử, đều sẽ sống không bằng chết!
- Đại ca, chúng ta phải đi.
Cửu công chúa từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, chỉ là khi nhìn về phía Khương Phàm, đáy mắt thanh lãnh lại hiện lên tia tàn nhẫn thấu xương.
Chỉ có Tam hoàng tử giả là mặt mũi tràn đầy hưng phấn, lại còn có thể còn sống sót đi ra khỏi địa lao, xem ra có thể trở lại hoàng thành hưởng thụ tiếp mấy năm.
- Bọn người Sử Uyên đâu?
Đại hoàng tử phủ thêm áo khoác lộng lẫy, hơi ngẩng đầu, khôi phục vẻ cao ngạo cường thế đã từng.
Một vị tộc lão hoàng thất nói:
- Bọn hắn còn phải ở lại đây.
- Vì sao không cùng theo chúng ta trở về?
Đại hoàng tử còn đang trông cậy vào bọn hắn củng cố địa vị của mình. Chỉ cần Lục hoàng tử không có chính thức đăng cơ, mình còn có cơ hội.
- Không có trong thỏa hiệp.
- Ta hỏi là vì sao!
- Ngài còn không hiểu rõ tình huống, trên đường trở về từ từ giải thích với ngài.
Tộc lão hoàng thất bất đắc dĩ lắc đầu, lần đàm phán giao dịch này không phải là bởi vì hoàng thất có ưu thế áp đảo gì khiến cho các tông La Phù thỏa hiệp, mà là hai bên đều đã đâm lao phải theo lao, bất đắc dĩ mới tiến hành hòa giải.
- Bây giờ không thả người, sớm muộn vẫn là phải thả người.
Đại hoàng tử hừ một tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm mắt Khương Phàm, lúc này mới quay người rời khỏi.
- Khương Phàm, sau này chúng ta còn gặp lại! Hi vọng ngươi có thể sống đến ngày đó!
Cửu công chúa tiếp nhận áo khoác thị vệ đưa tới, được mọi người bảo vệ rời khỏi đại điện.
Sau khi đội ngũ hoàng thất rời khỏi Thiên Sư tông, bọn người Khương Phàm nhanh chóng hoàn thành tập kết, khởi hành chạy tới Vô Hồi thánh địa.
Các tông còn lại liên tiếp khởi hành, Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên trở lên đều hành động toàn bộ.
Có giáo huấn của Xích Tiêu tông, không có người nào dám ngỗ nghịch ý chỉ thánh địa.
Thành Bát Bảo, Hồng Liên Đan Tông trở thành hai lực lượng mạnh nhất La Phù, phụ trách cảnh giác Tây Cương.
Thường Lăng từ biệt quốc quân lưu luyến không rời, gia nhập đội ngũ Thiên Sư tông, cùng tiến về Vô Hồi thánh địa.
- An Nhiên, cho cô thứ này.
Khương Phàm mặt dạn mày dày, cùng Dạ An Nhiên ngồi trên một con Vân Tước, đưa Ngũ Hành Thạch cho nàng.
- Đưa ta tảng đá?
Dạ An Nhiên rất bất đắc dĩ, ta thấy ngươi càng giống tảng đá.
Khương Phàm cố gắng nhét cho Dạ An Nhiên:
- Đây là Ngũ Hành Thạch! Tô Triệt của Đại Diễn thánh địa dùng nó trao đổi thi thể Thanh Bằng với u Dương Yên, nói là từ bầu trời Thiên Khải bí cảnh rơi xuống.
Dạ An Nhiên hồ nghi nhìn Khương Phàm, ngưng tụ lại Ngũ Hành phù văn sáng tỏ thanh tịnh, che đậy bên trên Ngũ Hành Thạch.
Ngũ Hành Thạch bình tĩnh dâng lên tia sáng lộng lẫy, rạng rỡ chói mắt, năng lượng Ngũ Hành mênh mông không ngừng liên tục bốc hơi, dung nhập phù văn.
Phù văn vặn vẹo, kịch liệt lay động, suýt chút nữa không chịu nổi năng lượng mà nổ tung.
Dạ An Nhiên giơ Ngũ Hành phù văn lên, kinh ngạc nhìn tảng đá khôi phục lại bình tĩnh.
Thật sự có uy lực Ngũ Hành.
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, các loại năng lượng vô cùng cân đối, giống thuần ‘khí tức tự nhiên’ túy nhất nguyên thủy nhất.
Khương Phàm nói:
- Đồ rơi xuống bên trong Thiên Khải bí cảnh thường thường là từ thượng giới tranh đoạt kịch liệt, kịch liệt đến mức vỡ nát địa tầng của bọn hắn, cũng chính là bầu trời của Thiên Khải bí cảnh. Vật như vậy thường thường đều vô cùng quý giá, cũng ẩn chứa lực lượng phi phàm.
- Giống như không phải tảng đá.
Dạ An Nhiên đưa hai tay bưng lấy tảng đá, định thần cảm nhận.
- Không phải tảng đá?
- Giống như có một nguồn năng lượng rất đặc biệt.
Dạ An Nhiên đứng dậy, la lên gọi Dạ Thiên Lan ở trước mặt:
- Phụ thân! Tới đây! Mau tới đây!
Dạ Thiên Lan đang ngồi xếp bằng bên trên Vân Tước trước mặt, làm bộ không nghe thấy.
Độc Cô trưởng lão bên cạnh đáp Vân Tước tới gần hắn:
- Tông chủ, An Nhiên ở phía sau gọi ngài.
- Im miệng! Chuyện vợ chồng trẻ, ngươi mù hay sao, xen vào cái gì!
Dạ Thiên Lan tưởng rằng Dạ An Nhiên không có tha thứ Khương Phàm, không muốn cùng ngồi với hắn.
- A!!
Độc Cô trưởng lão giật mình, cũng làm bộ không nghe thấy, ngồi trên Vân Tước nhắm mắt dưỡng thần.
- Phụ thân?
Dạ An Nhiên thúc giục Vân Tước vọt tới phía trước nhất.
Dạ Thiên Lan cự tuyệt nói:
- Ta muốn tu luyện, năng lượng quá mạnh, không thể nào cùng ngươi ngồi chung Vân Tước. Ngươi ủy khuất ngồi cùng Khương Phàm một lúc.
- Cái gì chứ, người xem cái này một chút, Khương Phàm tặng cho ta.
Dạ An Nhiên giơ Ngũ Hành Thạch lên ra hiệu với phụ thân.
- Khương Phàm, ngươi quá mức thật!
Dạ Thiên Lan nhướng mày, đưa tảng đá?
Đây chính là thái độ cầu xin tha thứ?
Cho dù là nhào tới cưỡng ép thân hai cái cũng được mà. Vậy mà đưa tảng đá, thật uổng cho ngươi nghĩ ra!
Khương Phàm dở khóc dở cười:
- Đây là Ngũ Hành Thạch!
Dạ An Nhiên nói:
- Đây không phải Ngũ Hành Thạch!
- Ngươi xem! Còn lừa gạt khuê nữ ta? Khương Phàm, ngươi thật quá phận!
Dạ Thiên Lan càng tức giận hơn.
Bình luận facebook