-
Chương 576-580
Chương 576 Hàn Ngạo cần ăn đòn (2)
Trên khuôn mặt đau đớn của Khương Phàm lộ ra mấy phần nụ cười, cẩn thận lật tới lật lui thanh đồng tiểu tháp đẹp đẽ, càng xem càng thích, cũng càng xem càng chờ mong.
- Khương Phàm!!
Cửa võ tràng đột nhiên bị đá văng, Hàn Ngạo mang theo khuôn mặt kéo căng đi đến.
- Ha ha, Chiến Nô nhà ta tới, không hổ là Dực Long, thân thể khôi phục rất nhanh nha.
Khương Phàm đeo thanh đồng tiểu tháp lên cổ, vuốt vuốt cái đầu căng đau, đứng dậy đối mặt với Hàn Ngạo.
- Ngươi rốt cuộc là linh văn gì?
Hàn Ngạo kiêu ngạo hùng hổ, mặc dù thua rất triệt để, nhưng vẫn không cam tâm.
- Tự ngươi đến trải nghiệm đi.
Khương Phàm đưa tay chỉ về phía Hàn Ngạo.
- Bây giờ ta rất rảnh, đến đây?
Lửa giận trong lòng Hàn Ngạo lại dâng lên, suýt chút nữa muốn tiếp chiến, nhưng vẫn nhịn được.
Bởi vì trong thánh điện đều đang đồn, Khương Phàm đến Đại Hoang thâm uyên dạo qua một vòng, không chỉ tìm được m Minh Mộc, còn lên tới Linh Nguyên cảnh lục trọng thiên.
- Không dám sao? Vậy quên đi. Ta muốn tu luyện, ngươi ở bên ngoài trông coi giúp ta, làm bản phận Chiến Nô của ngươi.
- Nghĩ hay lắm! Ta muốn... Chuộc thân!
Hàn Ngạo gian nan nói ra hai chữ này.
Hắn là đệ tử thân truyền của đệ nhất túc lão Vô Hồi thánh địa, sao có thể làm Chiến Nô cho người khác.
Nhưng, giao dịch ở Đại Tự Tại điện đã kết thúc, Khương Phàm không chỉ đã đánh bại hắn, còn ngược Hứa Như Lai, tư thái thắng lợi không thể nghi ngờ.
Đại Tự Tại điện đã bắt đầu truyền bày ra kết quả với Vương Quốc Hắc Ám, cũng sẽ kéo dài năm năm lặp đi lặp lại nhắc nhở hắn là thân phận Chiến Nô. Chuyện này với hắn mà nói không thể nghi ngờ chính là vô cùng nhục nhã!
Sau khi hắn tỉnh lại liền đi tìm sư tôn, nhưng thái độ sư tôn rất lạnh lùng, để tự hắn ra mặt giải quyết.
- Chuộc thân? Còn có thuyết pháp này?
- Đương nhiên là có!
- Làm sao chuộc?
- Ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta có thể làm được, đều có thể.
- Thật?
- Ngàn lần chính xác!
- Ha ha, ta chỉ muốn muốn ngươi ngoan ngoãn làm Chiến Nô của ta năm năm.
- Khương Phàm! Đừng không biết tốt xấu! Hàn Ngạo ta đến cầu xin ngươi, đã là cho ngươi đủ mặt mũi, thật muốn chơi cứng, ngươi đừng mơ tưởng vào được Vô Hồi thánh địa!
Hàn Ngạo chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.
- Một tên tiểu nô lại cuồng như thế? Xem ra ta phải dạy dỗ ngươi làm thế nào mới đúng với bản phận Chiến Nô.
Khương Phàm run run bả vai, đi qua phía Hàn Ngạo.
Hàn Ngạo tức giận, lại đè nén xúc động, hắn bây giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục, không phải là đối thủ của Khương Phàm, nếu thật đánh nhau tránh không được lại bị ngược:
- Ta phải dùng tư cách ra vào Lạc Chùy trọng địa đến chuộc thân.
- Cái này cũng có thể trao đổi?
- Đương nhiên! Ta có tư cách ra vào ba lần, đã đi đến qua một lần, còn hai lần.
- Nơi đó có cái gì?
- Nơi đó là bảo địa luyện thể tuyệt hảo, trận vực trọng lực siêu tự nhiên gấp mấy chục lần phía ngoài, thậm chí là mấy trăm lần. Trọng lực không giống với nơi ngươi luyện tập, loại năng lượng này sẽ ảnh hưởng đến toàn thân ngươi, từ huyết nhục đến nội tạng, bao gồm cả mạch máu, đều sẽ tiếp nhận áp lực rất lớn mà trở nên càng cứng cỏi.
- Nơi đó có vô số mãnh thú hung hãn, có thể dùng để tôi luyện kỹ nghệ chiến đấu, có các loại linh quả luyện thể, có thể phối hợp trọng lực trận vực để khỏe mạnh thể phách. Nếu như muốn rèn luyện thể chất, một ngày ở Lạc Chùy trọng địa bù đắp được hơn mười ngày bên ngoài.
Hàn Ngạo đã đi qua nơi đó một lần, thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.
Vốn nghĩ đến Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên sẽ đi một lần, cửu trọng thiên lại đi một lần, tại Linh Nguyên cảnh đem thân thể rèn luyện đến cực hạn, làm chắc cơ sở cho Linh Hồn cảnh. Bây giờ không có cách nào nữa, chỉ có thể lấy ra.
Khương Phàm nghĩ nghĩ, nói:
- Đem hai lần đều chuyển cho ta, ta bỏ cho ngươi hai năm nô kỳ.
- Ngươi nói cái gì?
- Nghe không hiểu, hay là tính không rõ?
- Khương Phàm! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Cái này không chỉ là cho ta chuộc thân, cũng là cho ngươi lối thoát, nếu như bây giờ ngươi không xuống, tương lai muốn xuống cũng bị mất! Ta cũng muốn nhìn xem, ngươi làm sao bàn giao với sư tôn ta, ngươi làm sao bàn giao với chín vị đệ tử thân truyền khác của sư tôn ta!
Hàn Ngạo thẹn quá hoá giận, hỗn đản này lại còn muốn hai lần cơ hội của hắn, cho thể diện mà không cần.
- Được rồi, không cùng ngươi náo loạn nữa, cho ta cơ hội một lần ra vào Lạc Chùy trọng địa, ngươi chỉ làm Chiến Nô của ta một năm.
Khương Phàm xác thực cũng bận tâm mặt mũi túc lão Lâm Thiên Lộc.
Dù sao đó cũng là túc lão, lại cho Khương Phàm ấn tượng rất không tệ.
Để lại một năm nô kỳ xem như đã có thể giết chết sự kiêu ngạo của Hàn Ngạo. Tin tưởng Lâm Thiên Lộc túc lão có thể hiểu được.
Hàn Ngạo nhìn chằm chằm Khương Phàm, cắn răng nói:
- Một lần ra vào cơ hội, toàn bộ kỳ hạn Chiến Nô.
- Một năm nô kỳ là nhượng bộ lớn nhất của ta.
Khương Phàm quả quyết cự tuyệt, không có bất kỳ chỗ trống gì để lượn vòng nữa.
Hàn Ngạo dùng sức nắm tay, nhịn thật lâu, mới ném ra một cái ngọc bài:
- Đây là tư cách ra vào Lạc Chùy trọng địa. Ngươi phải đích thân đến Đại Tự Tại điện, giải thích tình huống với nơi đó.
- Không nôn nóng, vẫn còn một năm.
Khương Phàm lật tới lật lui ngọc bài rồi thu vào.
- Khương Phàm, đừng quên, một tháng sau ngươi sẽ phải khiêu chiến Thánh Phật.
- Ta vẫn nhớ kỹ.
- Ngươi có lòng tin?
- Đương nhiên là có.
- Ngươi đã tiến vào lục trọng thiên, nếu như đến nửa tháng sau, Thánh Phật không thể tiến vào lục trọng thiên, coi như tranh tài hết hiệu lực, không có thắng bại.
- Vậy thì thật đáng tiếc.
- Ha ha, không tiếc nuối!
Hàn Ngạo nhếch miệng lên cười:
- Ta thay ngươi khởi xướng khiêu chiến Hỗn Độn Tử Phủ! Khiêu chiến tuyệt thế thiên tài Hỗn Độn Tử Phủ, Ngu Kình Thương! Điều kiện giao dịch rất đơn giản, một năm Chiến Nô!
Sắc mặt Khương Phàm đột nhiên lạnh.
- Ngươi còn có thể đại biểu ta khiêu chiến?
- Bình thường thì không thể, nhưng bây giờ ta là Chiến Nô của ngươi, ta nói là ngươi để cho ta đi. Ha ha, không cần khẩn trương, ta xem trọng ngươi, ngươi là đệ tử thân truyền của Thánh Chủ, ngươi lại còn liên tiếp đánh bại ta và Hứa Như Lai!
Nụ cười của Hàn Ngạo dần dần tàn nhẫn, ngươi không phải cuồng sao, vậy liền đến trước mặt Ngu Kình Thương nhìn thử một chút.
Chương 577 Hoàn toàn thay đổi
Khương Phàm cảm giác hỗn đản này khẳng định đang chơi đùa mình.
- Ngươi nói cái gì với nơi đó rồi?
- Ngu Kình Thương đã hai năm không đến Vương Quốc Hắc Ám, ta sợ hắn không đến, đã nói chút lời kích thích, ví dụ như, ngươi xem thường hắn, ngươi đối với hàng vị thứ hai của hắn không phục lắm, ngươi muốn thay thế Vô Hồi thánh địa, hung hăng nhục nhã Hỗn Độn Tử Phủ, ngươi muốn để tuyệt thế thiên tài của Hỗn Độn Tử Phủ, làm nô bộc cho Vô Hồi thánh địa!
Hàn Ngạo cởi mở cười một tiếng, quay đầu liền chạy.
- Hàn Ngạo!
Sắc mặt Khương Phàm đột nhiên lạnh, không để ý đến ý thức đau đớn, cưỡng ép liên hệ cùng thanh đồng tiểu tháp.
Hắc khí cuồn cuộn như thủy triều!
Ánh sáng màu xanh loạn tung tóe, âm khí âm u!
Ba đạo cửa sắt quỷ dị hiện lên, ba sợi xiềng xích phá tan cửa sắt, nhanh chóng đánh về phía Hàn Ngạo.
‘Đây là thứ quỷ gì?’
Sắc mặt Hàn Ngạo chợt biến đổi, hắn triển khai long dực, ngưng tụ vảy rồng, nhấc lên cương khí mãnh liệt lao về phía không trung thoát khỏi.
Nhưng, tốc độ xiềng xích quá nhanh, như thiểm điện gào thét lao tới, cuốn lấy eo và hai chân hắn.
Rầm rầm!
Xiềng xích xé rách, Hàn Ngạo lập tức bị kéo căng, giằng co ở trên không.
- Thả ta ra!
Hàn Ngạo cuồng dã kịch liệt giãy dụa khỏi xiềng xích.
Nhưng xiềng xích giống như có sinh mệnh, càng quấn càng chặt.
- Ta thấy ngươi mất máu quá nhiều, đầu khó dùng được nữa, đến đây tỉnh táo một chút.
Khương Phàm cực lực khống chế xiềng xích, ngăn cản Hàn Ngạo đang điên cuồng giãy dụa.
- Aaa… !!
Hàn Ngạo gầm thét, cuồng phong ở trên không ngưng tụ thành hình dáng Hắc Ám Dực Long, tiếng long ngâm vang vọng hắc ám hư không.
- Xảy ra chuyện gì?
Các đệ tử và trưởng lão Vô Hồi thánh địa nhao nhao nhìn quanh nơi này.
- Hàn Ngạo? Không phải để hắn nghỉ ngơi thật tốt sao, tại sao lại đánh nhau.
- Nơi đó hình như là võ tràng Khương Phàm bế quan mà. Hàn Ngạo không phục, lại đi khiêu khích nữa sao?
- Khương Phàm đều đã là lục trọng thiên, đây không phải là muốn chết sao?
- Nhanh nhanh nhanh, tên điên Khương Phàm kia ra tay quá ác.
Số lượng lớn đệ tử giẫm lên xiềng xích nhanh chóng phóng tới, trưởng lão các nơi cưỡi Hoàng Kim Sư Thứu bay lên không.
- Khương Phàm, thả ta ra!
Rốt cuộc Hàn Ngạo cũng cảm giác được nguy hiểm, xiềng xích không chỉ càng quấn càng chặt, lại còn hiện ra khí âm hàn quỷ dị, giá lạnh linh hồn của hắn.
- Ngươi xuống đây!
Linh văn trên trán Khương Phàm lấp lóe cường quang, dẫn dắt liệt diễm mãnh liệt hóa thành kim thương, nháy mắt bay lên không, đánh về phía Hàn Ngạo.
Hàn Ngạo giật mình, lập tức xoay chuyển, dẫn dắt long khí ngưng tụ thành đầu rồng.
Ầm ầm!!
Đầu rồng nổ tung, kim thương vỡ nát, nhưng ngọn lửa màu vàng mãnh liệt lại lao lên trời, nuốt sống hắn.
Hàn Ngạo hỗn loạn, lập tức bị xiềng xích đánh về phía mặt đất.
- Đến đây cho ta!
Khương Phàm khống chế thanh đồng tiểu tháp, kéo xiềng xích tới gần.
Hàn Ngạo tức giận, khuất nhục, cũng sợ hãi.
Nếu thật là lại bị khống chế lại, hắn sẽ mất mặt đến nỗi muốn ném về tận nhà.
- Khương Phàm! Dừng tay!
Nơi xa truyền đến tiếng gào thét kịch liệt, số lượng lớn trưởng lão nhìn thấy hắc khí cuồn cuộn xung quanh Khương Phàm thì sắc mặt đều đại biến.
Đây là võ pháp tà ác gì?
- Nhốt ngươi ba mươi ngày!
Khương Phàm chấn động ý thức, kéo xiềng xích hung hăng đánh tới chính giữa cửa sắt.
- Khương Phàm, dừng tay! Cho ta chút mặt mũi!
Hàn Ngạo dưới sự khẩn trương, vậy mà lại hô lên một câu như mình đang nằm mơ.
Cho chút mặt mũi?
Vừa rồi là ai đang nói chuyện.
Ta sao?
Không thể nào!
Hàn Ngạo hoảng thần một cái, lại tiếp tục bị cưỡng ép kéo vào thiết lao.
Một tiếng ầm vang, cửa sắt đóng chặt, hắc khí tiêu tán.
Khi các đệ tử và trưởng lão Vô Hồi thánh địa vội vã chạy đến, đã không thấy bóng dáng Hàn Ngạo.
- Hàn Ngạo đâu? Ngươi để hắn chỗ nào rồi?
- Những hắc khí vừa rồi kia là có chuyện gì?
- Khương Phàm ngươi cần phải biết, tuyệt đối không nên tổn thương Hàn Ngạo. Hàn Ngạo là đệ tử của túc lão Lâm Thiên Lộc, hắn còn có chín đệ tử thân truyền, bây giờ cũng là trưởng lão tôn quý, phía dưới mỗi vị trưởng lão còn có đệ tử, đệ tử còn có đệ tử khác, chi nhánh chỗ bọn hắn đây trọn vẹn một ngàn người.
Mấy vị trưởng lão khẩn trương nhắc nhở Khương Phàm, mặc dù Khương Phàm xác thực có thiên phú, nhưng đắc tội Lâm Thiên Lộc tuyệt đối không có chỗ tốt gì. Coi như Lâm Thiên Lộc túc lão có khí độ, sẽ không để ý tới cạnh tranh giữa các hài tử, nhưng những người dưới Lâm Thiên Lộc kia chưa hẳn đã nghĩ như vậy.
- Không cần khẩn trương, hắn chỉ bị giam lại ở bên trong đây thôi.
Khương Phàm đụng đụng thanh đồng tiểu tháp.
- Ngươi không có tổn thương hắn?
Có trưởng lão vẫn là không yên lòng.
- Ta không những không có tổn thương hắn, ta còn miễn đi cho hắn bốn năm nô kỳ, chỉ để lại một năm, giết nhuệ khí của hắn.
Khương Phàm nói như thế, đám người liền âm thầm thở phào.
- Các vị trưởng lão, thỉnh giáo một chuyện.
- Cứ nói đừng ngại.
- Đại Tự Tại điện lập xuống khiêu chiến, có thể hủy bỏ không?
Khương Phàm không để ý luận bàn giao thủ cùng Ngu Kình Thương, nhưng bị Hàn Ngạo nháo trò như thế, tính chất đã thay đổi hoàn toàn.
- Hình như không thể, thế nào?
- Hàn Ngạo thay ta hạ giao dịch thi đấu.
- Với ai?
- Ngu Kình Thương.
- Giao dịch cái gì?
- Nô kỳ!
- Cái gì?
Sắc mặt đám người đại biến, giao dịch nô kỳ cùng Ngu Kình Thương?
Dùng thân phận đệ tử thân truyền Vô Hồi thánh chủ, giao dịch nô kỳ cùng thiên tài trực hệ Hỗn Độn Tử Phủ?
Đây không phải hồ nháo sao!
Trận luận võ này không có thắng thua!
Người nào thắng cũng đều sẽ đắc tội một phương khác!
Khương Phàm hỏi:
- Thật không thể? Hàn Ngạo hẳn là vừa mới đi làm giao dịch, còn chưa có công bố ra ngoài.
- Giao dịch hình như không thể rút, nếu có tình huống đặc biệt, có thể do hai bên ra mặt, đổi nội dung giao dịch.
- Ta không để ý khiêu chiến Ngu Thế Hùng, nhưng giao dịch nô kỳ là quá phận.
- Ngươi đừng có gấp, chúng ta đi xử lý.
Mấy vị trưởng lão trao đổi ánh mắt, cưỡi Hoàng Kim Sư Thứu rời khỏi, đã muốn huỷ bỏ giao dịch, còn muốn cùng Hỗn Độn Tử Phủ nơi đó thương lượng, miễn cho phải náo ra hiểu lầm lớn.
Khương Phàm trở lại võ tràng, tiếp tục nghiên cứu thanh đồng tiểu tháp của hắn.
Chương 578 Ước hẹn Võ Hầu
Xem ra xác thực cần tăng cường ý thức năng lực.
Lấy cảnh giới lục trọng thiên của hắn, đánh trọng thương Hàn Ngạo lại phí sức như vậy.
Hay là do đồng thời mở ra ba cửa sắt.
- Không phải là yêu cầu quá cao đấy chứ?
Khương Phàm bỗng nhiên gãi đầu một cái, vọng tưởng tùy tiện mở cửa nhà lao liền có thể giam cầm một Dực Long, giống như rất không thực tế.
- Khương Phàm, tập trung luyện đan đi. Nó có thể tăng cường ý chí lực, lực khống chế của ngươi, luyện được đan dược còn có thể điều dưỡng linh hồn. Ngươi phải biết, ý thức hải, tâm hải, đều hoàn toàn là độc lập, khí hải đối ứng đẳng cấp cảnh giới không tương quan chút nào.
- Ví dụ như tâm hải càng mạnh, năng lực khôi phục càng mạnh, tinh khí thần càng dồi dào, những thứ này hoàn toàn không nhận hạn chế cảnh giới. Ví dụ như ý thức hải mạnh lên, linh hồn liền sẽ mạnh hơn, ngươi thậm chí có thể mở ra lao ngục vòng thứ hai, vòng thứ ba tại tầng thứ hai, lại hoặc là mở ra tầng thứ ba, đem thanh đồng tiểu tháp biến thành vũ khí bảo mệnh dẫn trước cảnh giới.
Đan Hoàng lại xuất hiện hợp thời, tận tình khuyên bảo nhắc nhở Khương Phàm.
Đứa nhỏ này từ sau khi lần bế quan trước đã không có nghiêm túc nghiên cứu qua thuật luyện đan.
- Ngài đừng có gấp, ta sẽ lấy ra tinh lực nghiên cứu thuật luyện đan. Bây giờ vẫn là sốt ruột tăng thực lực lên.
Khương Phàm nghe ra Đan Hoàng khá bất mãn, lúng túng giải thích.
- Ngươi đó, hay học quá hỗn tạp. Nếu như ngươi chuyên tâm nghiên cứu thuật luyện đan, cũng sẽ không nguy hiểm nhiều như vậy, phiền toái nhiều như vậy. Lấy thiên phú của ngươi, hoàn toàn có thể tại trước hai mươi tuổi trở thành Đại tông sư, đến lúc đó đi tới chỗ nào cũng đều sẽ có người người kính sợ, mà không phải nhìn ngươi cho ăn đòn.
Đan Hoàng rất rung động, cũng rất bất đắc dĩ.
Đây chính là báo ứng.
Khi còn sống, người xin bái sư đều có thể quỳ tròn mười vạn dặm đại sơn, kết quả hắn ngay cả một người cũng đều không có coi trọng, sống quãng đời còn lại cả đời, ngay cả người kế thừa y bát cũng đều không có. Sau khi chết lại muốn xin đồ đệ luyện đan, người ta còn không phản ứng thế nào.
Khương Phàm cười cười, không còn cùng Đan Hoàng dây dưa đề tài này.
Thuật luyện đan xác thực rất quan trọng, rất nhiều chỗ tốt, nhưng hắn càng hướng tới chính là kích tình chiến đấu, là trưởng thành cảnh giới.
Võ Đạo làm chủ, Đan Đạo làm phụ!
Đây là phương hướng đời này hắn kiên trì đến cùng!
Sau đó không lâu, trưởng lão rời khỏi đã trở về, sắc mặt đều có chút khó xử.
- Nói cho ngươi một tin xấu, Hỗn Độn Tử Phủ đã tiếp chiến, đồng thời đã phái người đi gọi Ngu Kình Thương. Thời gian khiêu chiến cụ thể, phải chờ sau khi ngươi tiến vào thất trọng thiên, bởi vì gần đây Ngu Kình Thương đang lúc bế quan, đã bắn vọt đến thất trọng thiên.
Các trưởng lão lắc đầu đáng tiếc.
Hàn Ngạo gây họa rồi!
Hỗn Độn Tử Phủ rất tức giận.
Mặc dù bọn hắn không rõ ràng cụ thể Hàn Ngạo nói những gì, nhưng nhìn phần khí thế kia của Hỗn Độn Tử Phủ khẳng định là vô cùng khó nghe.
Hàn Ngạo đây là thế nào?
Trước đây chưa từng lỗ mãng qua như thế.
Ghen ghét để hắn hoàn toàn thay đổi rồi?
Khương Phàm kinh ngạc nói:
- Ngu Kình Thương bao lớn?
Mặc dù từ lục trọng thiên đến thất trọng thiên chỉ là cách một trọng, nhưng tương đương với sau khi trung kỳ tiến lên, các vấn đề đều là thăng hoa trên phạm vi lớn.
Rất nhiều thiên tài lục phẩm thất phẩm cũng sẽ ở lục trọng thiên đình trệ một hai năm, từ từ củng cố, tìm kiếm cơ duyên.
Ngũ phẩm linh văn thậm chí sẽ đình trệ hai, ba năm thậm chí càng lâu hơn, tam phẩm tứ phẩm linh văn còn là mười năm, tám năm đều chưa hẳn có thể nhảy tới.
- Cùng tuổi ngươi.
- Ngu Kình Thương thiên phú tuyệt luân, thực lực nhanh nhẹn dũng mãnh, Tử Phủ truyền thừa ở trên người hắn phát huy vô cùng tinh tế.
Các trưởng lão chau mày, nhắc nhở Khương Phàm:
- Chúng ta có thể không chút khách khí mà nói cho ngươi, hắn cường hãn vượt qua tưởng tượng của ngươi. Mà, hắn so qua với Cơ Lăng Huyên tại Đại Tự Tại điện, hắn thắng!
- Hoàn toàn không thể thay đổi?
Khương Phàm cũng không e ngại Ngu Kình Thương, Ngu Kình Thương càng mạnh, hắn càng có hứng thú khiêu chiến, dù sao vừa được thần huyết kích phát tiềm chất.
- Bọn hắn kiên trì, tuyệt đối không sửa! Bọn hắn chính là muốn giết chết nhuệ khí của ngươi, đáp lễ sự khiêu khích của ngươi, còn muốn để ngươi trở thành Chiến Nô cho bọn hắn một năm. Mà...
- Mà cái gì?
- Được rồi, không nói nữa!
- Nói, có cái gì không thể nói?
- Bọn hắn nói, ngươi nhất định phải cùng Ngu Kình Thương giao thủ, nhưng, bọn hắn có thể thay đổi nội dung giao dịch, chỉ cần ngươi chiêu cáo Vương Quốc Hắc Ám, khiêu chiến Võ Hầu!
Mấy vị trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, điều kiện này càng tồi tệ hơn, còn không bằng chỉ cùng Ngu Kình Thương đánh.
Khương Phàm giơ lông mày lên, nhìn bọn hắn thật sâu:
- Bọn hắn thật sự nói như vậy?
- Thật ra lúc bọn hắn đang cùng chúng ta cãi lộn thì thuận miệng nói, nhưng Đại Tự Tại điện lại đồng ý, bởi vì đã quá lâu không có ai khiêu chiến Võ Hầu, Võ Hầu cơ hồ đã thành bài trí. Mà, Đại Tự Tại điện còn biểu thị, nguyện ý thay đổi quy tắc.
- Thay đổi gì quy tắc?
- Đứng ở trên cùng, chính là Võ Hầu! Ý là, bất kể là ai khởi xướng khiêu chiến, có thể đứng ở trên cùng chính là Võ Hầu, nhưng nếu như người đề xuất khiêu chiến bại, vẫn là theo quy tắc trước kia, làm nô cho đánh người bại hắn kia!
Mắt Khương Phàm đi lòng vòng, dứt khoát nói:
- Ta nguyện ý khiêu chiến Võ Hầu, nhưng thời gian phải kéo dài hơn.
- Ngươi nguyện ý?
Mấy vị trưởng lão suýt chút nữa cắn được đầu lưỡi.
- Chờ ta tiến vào thất trọng thiên, ta sẽ đến Đại Tự Tại điện, khiêu chiến Võ Hầu!
Khương Phàm trước đó liền nghĩ qua, cũng không tính là đột nhiên.
Nếu như có thể đến Lạc Chùy trọng địa có hoàn cảnh trọng áp cực đoan kia rèn luyện mấy tháng, đem thần huyết chảy xuôi bên trong thân thể triệt để kích phát ra thì càng có lòng tin.
- Ngươi chờ một chút! Đây không phải là chuyện ngươi có thể quyết định, ngươi phải về thánh địa xin chỉ thị của Thánh Chủ.
Các trưởng lão không dám tùy tiện làm chủ, đây chính là thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, lại là quy tắc hoàn toàn mới.
Chương 579 Còn phải hỏi ý Thánh chủ
Nếu như Khương Phàm thua thì sẽ biến thành Chiến Nô của người khác, vĩnh viễn rời khỏi Vô Hồi thánh địa. Mà, người đứng ở vị trí sau cùng kia sẽ có được Bất Tử Thiên Bia của Vô Hồi thánh địa, tùy ý chi phối Vô Hồi thánh địa một lần.
Ngày hôm sau, Đại Tự Tại điện bái phỏng thánh điện Vô Hồi thánh địa.
- Khương Phàm đệ đệ? Hân hạnh.
Một nữ tử trắng nõn thiên kiều bá mị, dáng dấp yểu điệu đi tới, thân mặc huyết bào tượng trưng cho Đại Tự Tại điện, choàng trên thân thể cao gầy thon dài của nàng, vậy mà lại thể hiện ra một loại phong tình mê người.
Đôi mắt đẹp, đôi môi mỏng hồng nhuận phơn phớt, chiếc lưỡi thơm tho ngẫu nhiên lướt qua hàm răng môi đỏ, mị hoặc câu hồn đoạt phách cảm giác như trực kích linh hồn, làm cho huyết mạch người ta căng phồng, hoảng hốt mê thần.
Các nam đệ tử hai bên thánh điện âm thầm mê ly, hô hấp lộn xộn, các nữ đệ tử tự ti mặc cảm, như ánh sáng đom đóm nhìn lên trăng sao.
- Khụ khụ!
Tất cả trưởng lão dùng sức ho khan, nhắc nhở các đệ tử thất hồn lạc phách, giới thiệu với Khương Phàm:
- Vị này là một trong ba người phụ trách Đại Tự Tại điện, phó điện chủ Hướng Vãn Tình.
Khương Phàm cũng chẳng tốt đẹp gì, đang lườm con mắt sợ hãi thán phục khí tức yêu mị phát tán toàn thân trên người nữ tử trước mặt kia.
Xinh đẹp, thướt tha, lộ nửa cặp đùi đẹp, da thịt như bạch ngọc không tì vết, cảm giác như có thể để ngươi ta nổi lên lửa nóng trong lòng.
Mặc dù Khương Phàm là người hai đời, nhưng đều là đã từng, thân thể này, linh hồn này, cuối cùng vẫn là hài tử, chưa thấy qua 'Việc đời' gì, đột nhiên nhìn thấy diệu nhân hoạt sắc sinh hương tuyệt thế như vậy, nhịn không được liền than thở.
Thường Lăng, Dạ An Nhiên mặc dù mỹ lệ làm rung động lòng người, nhưng so với nữ tử trước mắt tựa như là nụ hoa chớm nở.
- Tỷ tỷ tới tìm ta?
Khương Phàm thầm hô lợi hại, chỉ là chậm rãi mà đến cũng đủ để khuynh đảo đám người, nữ tử như vậy đơn giản là hại nước hại dân.
Một tiếng tỷ tỷ để Hướng Vãn Tình cười khẽ, như Lạc Hà đầy trời, giống như trăm hoa đua nở, như hư không vô tận trở nên tươi đẹp.
- A...
Một vị đệ tử bên cạnh say mê ngâm khẽ, suýt chút nữa mềm ở nơi đó.
- Cút! Nhìn chút tiền đồ ngươi đây!
Trưởng lão bên cạnh hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái.
- Ngươi tân tấn Võ Hầu bảng, đây là ban thưởng thuộc về ngươi, ngọc bài xuất nhập Luân Hồi bí cảnh. Một tấm ngọc bài đại biểu tư cách một lần, thời gian ở bên trong không bị hạn chế. Ngươi có thể tự mình tiến vào, cũng có thể chuyển tặng cho những người khác.
Hướng Vãn Tình đưa cho Khương Phàm ngọc bài biểu tượng của Luân Hồi bí cảnh.
Khương Phàm tại trong ánh mắt hâm mộ của đông đảo các đệ tử Vô Hồi, đưa hai tay tiếp nhận.
Bản ý là muốn nhìn ngọc bài, lại nhịn không được nhìn hai tay Hướng Vãn Tình.
Tay ngọc thon thon, mềm mại không xương. Trắng muốt trơn bóng, diệu như mỹ ngọc.
Khương Phàm hoảng hốt say mê, suýt chút nữa sắp bắt được bọn chúng, cẩn thận thưởng thức, thậm chí từ trong đan điền toát ra cơn sóng nhiệt, tà hỏa, trêu chọc các tế bào toàn thân.
Hắn muốn khống chế lại, lại hô hấp dồn dập, ánh mắt nhịn không được thuận đầu ngón tay lướt qua cổ tay, một đường xâm nhìn thẳng vào đoạn hở ra trên huyết bào đang che lấp phần động lòng người kia, khe rãnh như ẩn như hiện, giống như là muốn lôi kéo linh hồn hắn đi đến.
- Khương Phàm!
Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Đan Hoàng, đánh thức ý thức muốn trầm luân(*) của Khương Phàm.
(*) Chìm đắm trong cảnh khổ.
Trong lòng Khương Phàm run lên, ánh mắt giương lên đối mặt với hai mắt sáng tỏ mê người của Hướng Vãn Tình, trong chớp mắt, hắn cảm giác linh hồn mình giống như là muốn hoàn toàn bại lộ ở trước mặt.
- Khanh khách...
Hướng Vãn Tình cười nhu hòa, mị thái lan tràn để Khương Phàm thoáng khôi phục tinh thần suýt chút nữa lần nữa mê say.
- Hướng điện chủ, không cần đùa hắn, hắn vẫn chỉ là hài tử.
Không giống với các đệ tử Vô Hồi đang say mê hoảng hốt, vẻ mặt các trưởng lão Vô Hồi thì khẩn trương, không phải muốn nắm quyền, chính là cắn răng, rất đau đớn đang kiên trì chuyện gì đó.
Xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm cảnh giác, toàn thân chợt nổi lạnh.
- Nữ tử này đang ảnh hưởng tâm trí của ngươi, nhìn trộm linh hồn của ngươi, đừng lại nhìn vào mắt cô ta.
Giọng Đan Hoàng vô cùng nghiêm trọng, tại lúc ánh mắt Khương Phàm cùng Hướng Vãn Tình giao nhau trong nháy mắt, hắn rõ ràng cảm nhận được ý thức hải dương xuất hiện một đôi mắt quỷ bí, rất có thể đang chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Hướng Vãn Tình nhìn Khương Phàm thật sâu, môi đỏ cười yếu ớt, chọc nội tâm người khác:
- Tiểu gia hỏa, tỷ tỷ cảm thấy hứng thú với ngươi.
- Ta càng cảm thấy hứng thú với tỷ tỷ.
Vẻ mặt Khương Phàm càng trở nên nghiêm trọng, nữ tử này đã nhìn thấy gì từ trên người hắn rồi?
- Có thật không, chờ ngươi rảnh, đến trong điện tỷ tỷ, tỷ tỷ cùng ngươi tâm sự. Trước tiên cất kỹ ngọc bài đi, Luân Hồi cấm khu là bí cảnh tu luyện khó được, nhất là rất thích hợp với Linh Hồn cảnh.
- Ngọc bài đáng giá để phó điện chủ tự mình đến đưa?
- Ngọc bài chỉ là tiện thể, ta là tới hỏi một chút, quý thánh địa suy tính thế nào? Nếu như không đồng ý khiêu chiến Võ Hầu, thì phải dựa theo ước định trước đó, cùng Ngu Kình Thương giao dịch, hôm nay Đại Tự Tại điện chúng ta liền muốn công bố tin tức ra ngoài.
Hướng Vãn Tình vừa dứt lời, các đệ tử Vô Hồi liên tiếp bừng tỉnh, khó có thể tin được mà nhì xem Khương Phàm.
Khiêu chiến Võ Hầu?
Khương Phàm sao? Hắn điên rồi sao!
Lúc mới bắt đầu thiết lập Võ Hầu bảng đã gây nên oanh động vô tận, thiên tài các phương đều tham niệm cái tên Võ Hầu, khát vọng Bất Tử Thiên Bia.
Nhưng, Vô Hồi thánh địa, Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ đều rất rõ ràng đó chính là cái cái bẫy mê người.
Từ khi đứng vững đến bây giờ, trước sau mười ba vị thiên tài kinh thái tuyệt diễm khởi xướng khiêu chiến, kết quả toàn bộ đều thất bại, biến thành Chiến Nô vĩnh thế.
Cho nên bắt đầu từ hơn năm mươi năm trước đã không có ai lại khiêu chiến nữa.
Cái tên Võ Hầu chính là thùng rỗng kêu to.
Khương Phàm nói:
- Cá nhân ta nguyện ý khiêu chiến, nhưng còn muốn hỏi ý Thánh Chủ chút.
Chương 580 Nữ nhân đáng sợ
Các đệ tử Vô Hồi trợn mắt hốc mồm nhìn Khương Phàm.
Ngươi nguyện ý?
- Nếu như ngươi kiên trì, Vô Hồi Thánh Chủ hẳn là sẽ đồng ý nhỉ?
Hôm nay Hướng Vãn Tình tự mình tới, nhưng thật ra là muốn xem Khương Phàm có tư cách khiêu chiến Võ Hầu hay không.
Thời gian qua đi năm mươi năm, khởi động lại thi đấu khiêu chiến Võ Hầu nhất định phải đầy đủ đặc sắc, Khương Phàm làm người đề xuất, biểu hiện cực kỳ quan trọng.
Nhưng bọn hắn đối với Khương Phàm cơ hồ không có hiểu biết nào, chỉ biết Khương Phàm là được Vô Hồi Thánh Chủ lặp đi lặp lại mời chào, chỉ biết là Khương Phàm còn chưa có được Vô Hồi thánh địa bồi dưỡng đã có thể liên tiếp đánh bại Hàn Ngạo và Chiến Phật, chỉ biết là Khương Phàm tiến vào chuyến Đại Hoang thâm uyên đã liền mang về m Minh Mộc tươi sống.
Khương Phàm rất thần bí, nhưng thần bí tới trình độ nào? Có thể đánh bại Ngu Kình Thương hay không, có thể khiêu chiến Võ Hầu hay không?
Hướng Vãn Tình tự mình tới, chính là muốn tìm tòi hư thực!
Quả nhiên, kinh hỉ ngoài ý muốn!
Tên Khương Phàm này trong thân thể cất giấu rất nhiều lực lượng không thể tưởng tượng nổi!
- Chỉ mong như thế, ta sẽ đích thân trở về bàn bạc cùng Thánh Chủ.
Tinh thần Khương Phàm căng cứng, chống cự lại khí chất yêu mị Hướng Vãn Tình phát tán từ trong ra ngoài.
- Rất tốt! Ta chờ tin tức tốt của ngươi.
Hướng Vãn Tình chợt thấy Thường Lăng từ nơi xa đi tới, mị hoặc trong mắt lóe ra ánh sáng, tiểu nha đầu thật xinh đẹp.
Thường Lăng đi đến bên cạnh Khương Phàm, kinh ngạc với nữ tử hoạt sắc sinh hương kiều diễm trước mặt.
- Đừng nhìn ánh mắt của nàng.
Khương Phàm bắt lấy tay Thường Lăng, nhỏ giọng nhắc nhở.
Thường Lăng đang muốn nghênh tiếp ánh mắt Hướng Vãn Tình, nghe vậy lập tức tránh khỏi.
Hướng Vãn Tình chú ý thấy hai người nắm chặt tay, nhẹ nhàng cười khẽ:
- Xét thấy Võ Hầu bảng đã năm mươi năm không có người khiêu chiến, chỉ cần ngươi đồng ý, chúng ta nguyện ý vì người thắng trận cung cấp khối Bất Tử Thiên Bia thứ tứ.
Khương Phàm nói:
- Bất Tử Thiên Bia của Đại Tự Tại điện?
- Mặc dù Đại Tự Tại điện ở Vương Quốc Hắc Ám này không bằng ba bên chủ nhân, nhưng ở một số vấn đề chưa hẳn cũng không bằng. Cố gắng nắm chắc, nếu như ngươi không có được, khối Bất Tử Thiên Bia này sẽ là cho người khác.
Hướng Vãn Tình yểu điệu rời khỏi thánh điện, bóng lưng cao gầy, vòng eo mềm mại càng khiến người ta thần hồn điên đảo.
- Cô nương ấy là ai?
Thường Lăng si ngốc nhìn Hướng Vãn Tình, chưa từng nghĩ đến lại bị nữ tử làm cho kinh ngạc đến thế, không phải là bởi vì kiều diễm mỹ lệ, cũng không phải bởi vì dáng người thướt tha, mà là mị lực! Là mỹ lệ cùng vũ mị kết hợp mị lực hoàn mỹ!
- Nữ tử đáng sợ! Cửu Vĩ Thiên Hồ!
Các trưởng lão Vô Hồi lắc đầu nhíu mày, bọn hắn cũng đã từng giống như các đệ tử Vô Hồi, kinh diễm đến khó giữ mình, nhưng sau khi đã trải qua một ít chuyện, từ trong lòng bọn hắn lại sợ hãi nữ tử này.
- Nàng rất đáng sợ?
Thường Lăng ngạc nhiên phát hiện các trưởng lão Vô Hồi lại đang sợ sệt.
Các ngươi lại là Vô Hồi thánh địa, bảo vệ dân chúng thánh địa, chủ nhân chân chính của La Phù sơn mạch cơ mà.
- Cô ta không phải đáng sợ bình thường. Hai mươi năm trước, cô ta chỉ vừa mới vào Vương Quốc Hắc Ám đã đảm nhiệm chức phó điện chủ, ba lần tiếp Vô Hồi Thánh Chủ chúng ta...
Một vị trưởng lão vừa muốn nói gì đó, lại thấy các trưởng lão khác cảnh cáo:
- Không nên nói lung tung!
Trưởng lão ho nhẹ hai tiếng, ngược lại nói:
- Các ngươi nên về Vô Hồi thánh địa.
- Hôm nay có thể rời khỏi?
Thường Lăng thấy bọn họ đều có lo lắng, không tiếp tục hỏi nhiều.
- Bạch Nguyệt túc lão sẽ đích thân đưa các ngươi trở về, bây giờ bên ngoài trời đã sáng, hẳn là sắp tới rồi.
Các trưởng lão vẫy tay, ra hiệu chúng đệ tử đều tản ra.
- Cửu Vĩ Thiên Hồ?
Khương Phàm nhìn qua hướng Hướng Vãn Tình rời khỏi, trong đầu lại mơ hồ hiện ra trí nhớ, giống như một đời trước đã từng gặp được Cửu Vĩ Thiên Hồ, chỉ là... Tình huống cụ thể, trong trí nhớ lại rất mông lung.
Sau đó không lâu, Bạch Nguyệt trở lại Vương Quốc Hắc Ám, mang Khương Phàm, Thường Lăng, trở về Vô Hồi thánh địa.
Khi bọn hắn trở lại Chí Ám lĩnh vực phát hiện ngoài ý muốn Thánh Linh còn đang trong bóng đêm, xa xa cảm giác được khí tức Thường Lăng vui sướng chạy tới.
Nhưng nhìn thấy Khương Phàm, nhất là sau khi nhìn thấy Bạch Nguyệt giống như thây khô, lại đứng tại trên nửa đường.
- Ngươi là đang chờ ta sao?
Thường Lăng ngạc nhiên chạy tới.
Thánh Linh do dự một chút nhưng vẫn tới gần Thường Lăng, thân mật ủi ủi trong ngực nàng.
Trên khuôn mặt già nua khô quắt của Bạch Nguyệt rốt cuộc cũng có một chút biểu hiện, ngạc nhiên lại khó có thể tin được mà nhìn xem một màn kia.
- Ngươi nguyện ý cùng ta rời khỏi không?
Thường Lăng nhẹ xoa lông Thánh Linh, càng nhìn càng thích, ánh trăng giống như huỳnh quang chiếu vào trên người nàng, có loại cảm giác yên tĩnh không nói được.
Thánh Linh ngửi nhẹ khí tức trên thân Thường Lăng, rất thoải mái hai mắt nhắm nghiền.
Sau khi một người một linh ở chung được một hồi, lại cùng về tới trước mặt Khương Phàm và Bạch Nguyệt.
- Hình như nó muốn cùng ta rời khỏi.
Thường Lăng ôm Thánh Linh, an ủi Thánh Linh đang bối rối.
Tiểu gia hỏa thích Thường Lăng, cũng rất kiêng kị Khương Phàm và Bạch Nguyệt, nhất là khí tức trên thân Bạch Nguyệt kia để nó vô cùng bất an.
- Ngươi có thể dẫn nó rời khỏi nơi này, nhưng không thể dẫn nó rời khỏi Vô Hồi thánh địa. Thánh Linh là điềm lành của Vô Hồi thánh địa, không thể để cho một người ngoài như ngươi mang đi.
Giọng Bạch Nguyệt khô khốc khàn khàn, mặc dù rất bất ngờ khi thấy Thánh Linh thân cận với Thường Lăng, nhưng quyết không cho phép Thánh Linh mà bọn hắn không hiểu thấu rời khỏi.
- Ngươi không làm chủ được, ta muốn xin chỉ thị Thánh Chủ.
Thường Lăng cũng không sợ Bạch Nguyệt, mừng rỡ ôm Thánh Linh.
Vô Hồi thánh địa!
- Tiểu gia hỏa, ngươi lại tới. Lại đổi tiểu cô nương? Khoan hãy nói, nữ hài nhi bên cạnh tiểu gia hỏa ngươi lại liên tục đổi từng người, còn càng lúc càng xinh đẹp. Ừm, không sai, có tiềm chất tra nam. Cố gắng bồi dưỡng, rèn luyện thân thể nhiều hơn. Nói không chừng có thể xây hậu cung tại Vô Hồi thánh địa ta, sau này thánh địa này liền thành Vô Hồi thế gia.
Trên khuôn mặt đau đớn của Khương Phàm lộ ra mấy phần nụ cười, cẩn thận lật tới lật lui thanh đồng tiểu tháp đẹp đẽ, càng xem càng thích, cũng càng xem càng chờ mong.
- Khương Phàm!!
Cửa võ tràng đột nhiên bị đá văng, Hàn Ngạo mang theo khuôn mặt kéo căng đi đến.
- Ha ha, Chiến Nô nhà ta tới, không hổ là Dực Long, thân thể khôi phục rất nhanh nha.
Khương Phàm đeo thanh đồng tiểu tháp lên cổ, vuốt vuốt cái đầu căng đau, đứng dậy đối mặt với Hàn Ngạo.
- Ngươi rốt cuộc là linh văn gì?
Hàn Ngạo kiêu ngạo hùng hổ, mặc dù thua rất triệt để, nhưng vẫn không cam tâm.
- Tự ngươi đến trải nghiệm đi.
Khương Phàm đưa tay chỉ về phía Hàn Ngạo.
- Bây giờ ta rất rảnh, đến đây?
Lửa giận trong lòng Hàn Ngạo lại dâng lên, suýt chút nữa muốn tiếp chiến, nhưng vẫn nhịn được.
Bởi vì trong thánh điện đều đang đồn, Khương Phàm đến Đại Hoang thâm uyên dạo qua một vòng, không chỉ tìm được m Minh Mộc, còn lên tới Linh Nguyên cảnh lục trọng thiên.
- Không dám sao? Vậy quên đi. Ta muốn tu luyện, ngươi ở bên ngoài trông coi giúp ta, làm bản phận Chiến Nô của ngươi.
- Nghĩ hay lắm! Ta muốn... Chuộc thân!
Hàn Ngạo gian nan nói ra hai chữ này.
Hắn là đệ tử thân truyền của đệ nhất túc lão Vô Hồi thánh địa, sao có thể làm Chiến Nô cho người khác.
Nhưng, giao dịch ở Đại Tự Tại điện đã kết thúc, Khương Phàm không chỉ đã đánh bại hắn, còn ngược Hứa Như Lai, tư thái thắng lợi không thể nghi ngờ.
Đại Tự Tại điện đã bắt đầu truyền bày ra kết quả với Vương Quốc Hắc Ám, cũng sẽ kéo dài năm năm lặp đi lặp lại nhắc nhở hắn là thân phận Chiến Nô. Chuyện này với hắn mà nói không thể nghi ngờ chính là vô cùng nhục nhã!
Sau khi hắn tỉnh lại liền đi tìm sư tôn, nhưng thái độ sư tôn rất lạnh lùng, để tự hắn ra mặt giải quyết.
- Chuộc thân? Còn có thuyết pháp này?
- Đương nhiên là có!
- Làm sao chuộc?
- Ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta có thể làm được, đều có thể.
- Thật?
- Ngàn lần chính xác!
- Ha ha, ta chỉ muốn muốn ngươi ngoan ngoãn làm Chiến Nô của ta năm năm.
- Khương Phàm! Đừng không biết tốt xấu! Hàn Ngạo ta đến cầu xin ngươi, đã là cho ngươi đủ mặt mũi, thật muốn chơi cứng, ngươi đừng mơ tưởng vào được Vô Hồi thánh địa!
Hàn Ngạo chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.
- Một tên tiểu nô lại cuồng như thế? Xem ra ta phải dạy dỗ ngươi làm thế nào mới đúng với bản phận Chiến Nô.
Khương Phàm run run bả vai, đi qua phía Hàn Ngạo.
Hàn Ngạo tức giận, lại đè nén xúc động, hắn bây giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục, không phải là đối thủ của Khương Phàm, nếu thật đánh nhau tránh không được lại bị ngược:
- Ta phải dùng tư cách ra vào Lạc Chùy trọng địa đến chuộc thân.
- Cái này cũng có thể trao đổi?
- Đương nhiên! Ta có tư cách ra vào ba lần, đã đi đến qua một lần, còn hai lần.
- Nơi đó có cái gì?
- Nơi đó là bảo địa luyện thể tuyệt hảo, trận vực trọng lực siêu tự nhiên gấp mấy chục lần phía ngoài, thậm chí là mấy trăm lần. Trọng lực không giống với nơi ngươi luyện tập, loại năng lượng này sẽ ảnh hưởng đến toàn thân ngươi, từ huyết nhục đến nội tạng, bao gồm cả mạch máu, đều sẽ tiếp nhận áp lực rất lớn mà trở nên càng cứng cỏi.
- Nơi đó có vô số mãnh thú hung hãn, có thể dùng để tôi luyện kỹ nghệ chiến đấu, có các loại linh quả luyện thể, có thể phối hợp trọng lực trận vực để khỏe mạnh thể phách. Nếu như muốn rèn luyện thể chất, một ngày ở Lạc Chùy trọng địa bù đắp được hơn mười ngày bên ngoài.
Hàn Ngạo đã đi qua nơi đó một lần, thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.
Vốn nghĩ đến Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên sẽ đi một lần, cửu trọng thiên lại đi một lần, tại Linh Nguyên cảnh đem thân thể rèn luyện đến cực hạn, làm chắc cơ sở cho Linh Hồn cảnh. Bây giờ không có cách nào nữa, chỉ có thể lấy ra.
Khương Phàm nghĩ nghĩ, nói:
- Đem hai lần đều chuyển cho ta, ta bỏ cho ngươi hai năm nô kỳ.
- Ngươi nói cái gì?
- Nghe không hiểu, hay là tính không rõ?
- Khương Phàm! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Cái này không chỉ là cho ta chuộc thân, cũng là cho ngươi lối thoát, nếu như bây giờ ngươi không xuống, tương lai muốn xuống cũng bị mất! Ta cũng muốn nhìn xem, ngươi làm sao bàn giao với sư tôn ta, ngươi làm sao bàn giao với chín vị đệ tử thân truyền khác của sư tôn ta!
Hàn Ngạo thẹn quá hoá giận, hỗn đản này lại còn muốn hai lần cơ hội của hắn, cho thể diện mà không cần.
- Được rồi, không cùng ngươi náo loạn nữa, cho ta cơ hội một lần ra vào Lạc Chùy trọng địa, ngươi chỉ làm Chiến Nô của ta một năm.
Khương Phàm xác thực cũng bận tâm mặt mũi túc lão Lâm Thiên Lộc.
Dù sao đó cũng là túc lão, lại cho Khương Phàm ấn tượng rất không tệ.
Để lại một năm nô kỳ xem như đã có thể giết chết sự kiêu ngạo của Hàn Ngạo. Tin tưởng Lâm Thiên Lộc túc lão có thể hiểu được.
Hàn Ngạo nhìn chằm chằm Khương Phàm, cắn răng nói:
- Một lần ra vào cơ hội, toàn bộ kỳ hạn Chiến Nô.
- Một năm nô kỳ là nhượng bộ lớn nhất của ta.
Khương Phàm quả quyết cự tuyệt, không có bất kỳ chỗ trống gì để lượn vòng nữa.
Hàn Ngạo dùng sức nắm tay, nhịn thật lâu, mới ném ra một cái ngọc bài:
- Đây là tư cách ra vào Lạc Chùy trọng địa. Ngươi phải đích thân đến Đại Tự Tại điện, giải thích tình huống với nơi đó.
- Không nôn nóng, vẫn còn một năm.
Khương Phàm lật tới lật lui ngọc bài rồi thu vào.
- Khương Phàm, đừng quên, một tháng sau ngươi sẽ phải khiêu chiến Thánh Phật.
- Ta vẫn nhớ kỹ.
- Ngươi có lòng tin?
- Đương nhiên là có.
- Ngươi đã tiến vào lục trọng thiên, nếu như đến nửa tháng sau, Thánh Phật không thể tiến vào lục trọng thiên, coi như tranh tài hết hiệu lực, không có thắng bại.
- Vậy thì thật đáng tiếc.
- Ha ha, không tiếc nuối!
Hàn Ngạo nhếch miệng lên cười:
- Ta thay ngươi khởi xướng khiêu chiến Hỗn Độn Tử Phủ! Khiêu chiến tuyệt thế thiên tài Hỗn Độn Tử Phủ, Ngu Kình Thương! Điều kiện giao dịch rất đơn giản, một năm Chiến Nô!
Sắc mặt Khương Phàm đột nhiên lạnh.
- Ngươi còn có thể đại biểu ta khiêu chiến?
- Bình thường thì không thể, nhưng bây giờ ta là Chiến Nô của ngươi, ta nói là ngươi để cho ta đi. Ha ha, không cần khẩn trương, ta xem trọng ngươi, ngươi là đệ tử thân truyền của Thánh Chủ, ngươi lại còn liên tiếp đánh bại ta và Hứa Như Lai!
Nụ cười của Hàn Ngạo dần dần tàn nhẫn, ngươi không phải cuồng sao, vậy liền đến trước mặt Ngu Kình Thương nhìn thử một chút.
Chương 577 Hoàn toàn thay đổi
Khương Phàm cảm giác hỗn đản này khẳng định đang chơi đùa mình.
- Ngươi nói cái gì với nơi đó rồi?
- Ngu Kình Thương đã hai năm không đến Vương Quốc Hắc Ám, ta sợ hắn không đến, đã nói chút lời kích thích, ví dụ như, ngươi xem thường hắn, ngươi đối với hàng vị thứ hai của hắn không phục lắm, ngươi muốn thay thế Vô Hồi thánh địa, hung hăng nhục nhã Hỗn Độn Tử Phủ, ngươi muốn để tuyệt thế thiên tài của Hỗn Độn Tử Phủ, làm nô bộc cho Vô Hồi thánh địa!
Hàn Ngạo cởi mở cười một tiếng, quay đầu liền chạy.
- Hàn Ngạo!
Sắc mặt Khương Phàm đột nhiên lạnh, không để ý đến ý thức đau đớn, cưỡng ép liên hệ cùng thanh đồng tiểu tháp.
Hắc khí cuồn cuộn như thủy triều!
Ánh sáng màu xanh loạn tung tóe, âm khí âm u!
Ba đạo cửa sắt quỷ dị hiện lên, ba sợi xiềng xích phá tan cửa sắt, nhanh chóng đánh về phía Hàn Ngạo.
‘Đây là thứ quỷ gì?’
Sắc mặt Hàn Ngạo chợt biến đổi, hắn triển khai long dực, ngưng tụ vảy rồng, nhấc lên cương khí mãnh liệt lao về phía không trung thoát khỏi.
Nhưng, tốc độ xiềng xích quá nhanh, như thiểm điện gào thét lao tới, cuốn lấy eo và hai chân hắn.
Rầm rầm!
Xiềng xích xé rách, Hàn Ngạo lập tức bị kéo căng, giằng co ở trên không.
- Thả ta ra!
Hàn Ngạo cuồng dã kịch liệt giãy dụa khỏi xiềng xích.
Nhưng xiềng xích giống như có sinh mệnh, càng quấn càng chặt.
- Ta thấy ngươi mất máu quá nhiều, đầu khó dùng được nữa, đến đây tỉnh táo một chút.
Khương Phàm cực lực khống chế xiềng xích, ngăn cản Hàn Ngạo đang điên cuồng giãy dụa.
- Aaa… !!
Hàn Ngạo gầm thét, cuồng phong ở trên không ngưng tụ thành hình dáng Hắc Ám Dực Long, tiếng long ngâm vang vọng hắc ám hư không.
- Xảy ra chuyện gì?
Các đệ tử và trưởng lão Vô Hồi thánh địa nhao nhao nhìn quanh nơi này.
- Hàn Ngạo? Không phải để hắn nghỉ ngơi thật tốt sao, tại sao lại đánh nhau.
- Nơi đó hình như là võ tràng Khương Phàm bế quan mà. Hàn Ngạo không phục, lại đi khiêu khích nữa sao?
- Khương Phàm đều đã là lục trọng thiên, đây không phải là muốn chết sao?
- Nhanh nhanh nhanh, tên điên Khương Phàm kia ra tay quá ác.
Số lượng lớn đệ tử giẫm lên xiềng xích nhanh chóng phóng tới, trưởng lão các nơi cưỡi Hoàng Kim Sư Thứu bay lên không.
- Khương Phàm, thả ta ra!
Rốt cuộc Hàn Ngạo cũng cảm giác được nguy hiểm, xiềng xích không chỉ càng quấn càng chặt, lại còn hiện ra khí âm hàn quỷ dị, giá lạnh linh hồn của hắn.
- Ngươi xuống đây!
Linh văn trên trán Khương Phàm lấp lóe cường quang, dẫn dắt liệt diễm mãnh liệt hóa thành kim thương, nháy mắt bay lên không, đánh về phía Hàn Ngạo.
Hàn Ngạo giật mình, lập tức xoay chuyển, dẫn dắt long khí ngưng tụ thành đầu rồng.
Ầm ầm!!
Đầu rồng nổ tung, kim thương vỡ nát, nhưng ngọn lửa màu vàng mãnh liệt lại lao lên trời, nuốt sống hắn.
Hàn Ngạo hỗn loạn, lập tức bị xiềng xích đánh về phía mặt đất.
- Đến đây cho ta!
Khương Phàm khống chế thanh đồng tiểu tháp, kéo xiềng xích tới gần.
Hàn Ngạo tức giận, khuất nhục, cũng sợ hãi.
Nếu thật là lại bị khống chế lại, hắn sẽ mất mặt đến nỗi muốn ném về tận nhà.
- Khương Phàm! Dừng tay!
Nơi xa truyền đến tiếng gào thét kịch liệt, số lượng lớn trưởng lão nhìn thấy hắc khí cuồn cuộn xung quanh Khương Phàm thì sắc mặt đều đại biến.
Đây là võ pháp tà ác gì?
- Nhốt ngươi ba mươi ngày!
Khương Phàm chấn động ý thức, kéo xiềng xích hung hăng đánh tới chính giữa cửa sắt.
- Khương Phàm, dừng tay! Cho ta chút mặt mũi!
Hàn Ngạo dưới sự khẩn trương, vậy mà lại hô lên một câu như mình đang nằm mơ.
Cho chút mặt mũi?
Vừa rồi là ai đang nói chuyện.
Ta sao?
Không thể nào!
Hàn Ngạo hoảng thần một cái, lại tiếp tục bị cưỡng ép kéo vào thiết lao.
Một tiếng ầm vang, cửa sắt đóng chặt, hắc khí tiêu tán.
Khi các đệ tử và trưởng lão Vô Hồi thánh địa vội vã chạy đến, đã không thấy bóng dáng Hàn Ngạo.
- Hàn Ngạo đâu? Ngươi để hắn chỗ nào rồi?
- Những hắc khí vừa rồi kia là có chuyện gì?
- Khương Phàm ngươi cần phải biết, tuyệt đối không nên tổn thương Hàn Ngạo. Hàn Ngạo là đệ tử của túc lão Lâm Thiên Lộc, hắn còn có chín đệ tử thân truyền, bây giờ cũng là trưởng lão tôn quý, phía dưới mỗi vị trưởng lão còn có đệ tử, đệ tử còn có đệ tử khác, chi nhánh chỗ bọn hắn đây trọn vẹn một ngàn người.
Mấy vị trưởng lão khẩn trương nhắc nhở Khương Phàm, mặc dù Khương Phàm xác thực có thiên phú, nhưng đắc tội Lâm Thiên Lộc tuyệt đối không có chỗ tốt gì. Coi như Lâm Thiên Lộc túc lão có khí độ, sẽ không để ý tới cạnh tranh giữa các hài tử, nhưng những người dưới Lâm Thiên Lộc kia chưa hẳn đã nghĩ như vậy.
- Không cần khẩn trương, hắn chỉ bị giam lại ở bên trong đây thôi.
Khương Phàm đụng đụng thanh đồng tiểu tháp.
- Ngươi không có tổn thương hắn?
Có trưởng lão vẫn là không yên lòng.
- Ta không những không có tổn thương hắn, ta còn miễn đi cho hắn bốn năm nô kỳ, chỉ để lại một năm, giết nhuệ khí của hắn.
Khương Phàm nói như thế, đám người liền âm thầm thở phào.
- Các vị trưởng lão, thỉnh giáo một chuyện.
- Cứ nói đừng ngại.
- Đại Tự Tại điện lập xuống khiêu chiến, có thể hủy bỏ không?
Khương Phàm không để ý luận bàn giao thủ cùng Ngu Kình Thương, nhưng bị Hàn Ngạo nháo trò như thế, tính chất đã thay đổi hoàn toàn.
- Hình như không thể, thế nào?
- Hàn Ngạo thay ta hạ giao dịch thi đấu.
- Với ai?
- Ngu Kình Thương.
- Giao dịch cái gì?
- Nô kỳ!
- Cái gì?
Sắc mặt đám người đại biến, giao dịch nô kỳ cùng Ngu Kình Thương?
Dùng thân phận đệ tử thân truyền Vô Hồi thánh chủ, giao dịch nô kỳ cùng thiên tài trực hệ Hỗn Độn Tử Phủ?
Đây không phải hồ nháo sao!
Trận luận võ này không có thắng thua!
Người nào thắng cũng đều sẽ đắc tội một phương khác!
Khương Phàm hỏi:
- Thật không thể? Hàn Ngạo hẳn là vừa mới đi làm giao dịch, còn chưa có công bố ra ngoài.
- Giao dịch hình như không thể rút, nếu có tình huống đặc biệt, có thể do hai bên ra mặt, đổi nội dung giao dịch.
- Ta không để ý khiêu chiến Ngu Thế Hùng, nhưng giao dịch nô kỳ là quá phận.
- Ngươi đừng có gấp, chúng ta đi xử lý.
Mấy vị trưởng lão trao đổi ánh mắt, cưỡi Hoàng Kim Sư Thứu rời khỏi, đã muốn huỷ bỏ giao dịch, còn muốn cùng Hỗn Độn Tử Phủ nơi đó thương lượng, miễn cho phải náo ra hiểu lầm lớn.
Khương Phàm trở lại võ tràng, tiếp tục nghiên cứu thanh đồng tiểu tháp của hắn.
Chương 578 Ước hẹn Võ Hầu
Xem ra xác thực cần tăng cường ý thức năng lực.
Lấy cảnh giới lục trọng thiên của hắn, đánh trọng thương Hàn Ngạo lại phí sức như vậy.
Hay là do đồng thời mở ra ba cửa sắt.
- Không phải là yêu cầu quá cao đấy chứ?
Khương Phàm bỗng nhiên gãi đầu một cái, vọng tưởng tùy tiện mở cửa nhà lao liền có thể giam cầm một Dực Long, giống như rất không thực tế.
- Khương Phàm, tập trung luyện đan đi. Nó có thể tăng cường ý chí lực, lực khống chế của ngươi, luyện được đan dược còn có thể điều dưỡng linh hồn. Ngươi phải biết, ý thức hải, tâm hải, đều hoàn toàn là độc lập, khí hải đối ứng đẳng cấp cảnh giới không tương quan chút nào.
- Ví dụ như tâm hải càng mạnh, năng lực khôi phục càng mạnh, tinh khí thần càng dồi dào, những thứ này hoàn toàn không nhận hạn chế cảnh giới. Ví dụ như ý thức hải mạnh lên, linh hồn liền sẽ mạnh hơn, ngươi thậm chí có thể mở ra lao ngục vòng thứ hai, vòng thứ ba tại tầng thứ hai, lại hoặc là mở ra tầng thứ ba, đem thanh đồng tiểu tháp biến thành vũ khí bảo mệnh dẫn trước cảnh giới.
Đan Hoàng lại xuất hiện hợp thời, tận tình khuyên bảo nhắc nhở Khương Phàm.
Đứa nhỏ này từ sau khi lần bế quan trước đã không có nghiêm túc nghiên cứu qua thuật luyện đan.
- Ngài đừng có gấp, ta sẽ lấy ra tinh lực nghiên cứu thuật luyện đan. Bây giờ vẫn là sốt ruột tăng thực lực lên.
Khương Phàm nghe ra Đan Hoàng khá bất mãn, lúng túng giải thích.
- Ngươi đó, hay học quá hỗn tạp. Nếu như ngươi chuyên tâm nghiên cứu thuật luyện đan, cũng sẽ không nguy hiểm nhiều như vậy, phiền toái nhiều như vậy. Lấy thiên phú của ngươi, hoàn toàn có thể tại trước hai mươi tuổi trở thành Đại tông sư, đến lúc đó đi tới chỗ nào cũng đều sẽ có người người kính sợ, mà không phải nhìn ngươi cho ăn đòn.
Đan Hoàng rất rung động, cũng rất bất đắc dĩ.
Đây chính là báo ứng.
Khi còn sống, người xin bái sư đều có thể quỳ tròn mười vạn dặm đại sơn, kết quả hắn ngay cả một người cũng đều không có coi trọng, sống quãng đời còn lại cả đời, ngay cả người kế thừa y bát cũng đều không có. Sau khi chết lại muốn xin đồ đệ luyện đan, người ta còn không phản ứng thế nào.
Khương Phàm cười cười, không còn cùng Đan Hoàng dây dưa đề tài này.
Thuật luyện đan xác thực rất quan trọng, rất nhiều chỗ tốt, nhưng hắn càng hướng tới chính là kích tình chiến đấu, là trưởng thành cảnh giới.
Võ Đạo làm chủ, Đan Đạo làm phụ!
Đây là phương hướng đời này hắn kiên trì đến cùng!
Sau đó không lâu, trưởng lão rời khỏi đã trở về, sắc mặt đều có chút khó xử.
- Nói cho ngươi một tin xấu, Hỗn Độn Tử Phủ đã tiếp chiến, đồng thời đã phái người đi gọi Ngu Kình Thương. Thời gian khiêu chiến cụ thể, phải chờ sau khi ngươi tiến vào thất trọng thiên, bởi vì gần đây Ngu Kình Thương đang lúc bế quan, đã bắn vọt đến thất trọng thiên.
Các trưởng lão lắc đầu đáng tiếc.
Hàn Ngạo gây họa rồi!
Hỗn Độn Tử Phủ rất tức giận.
Mặc dù bọn hắn không rõ ràng cụ thể Hàn Ngạo nói những gì, nhưng nhìn phần khí thế kia của Hỗn Độn Tử Phủ khẳng định là vô cùng khó nghe.
Hàn Ngạo đây là thế nào?
Trước đây chưa từng lỗ mãng qua như thế.
Ghen ghét để hắn hoàn toàn thay đổi rồi?
Khương Phàm kinh ngạc nói:
- Ngu Kình Thương bao lớn?
Mặc dù từ lục trọng thiên đến thất trọng thiên chỉ là cách một trọng, nhưng tương đương với sau khi trung kỳ tiến lên, các vấn đề đều là thăng hoa trên phạm vi lớn.
Rất nhiều thiên tài lục phẩm thất phẩm cũng sẽ ở lục trọng thiên đình trệ một hai năm, từ từ củng cố, tìm kiếm cơ duyên.
Ngũ phẩm linh văn thậm chí sẽ đình trệ hai, ba năm thậm chí càng lâu hơn, tam phẩm tứ phẩm linh văn còn là mười năm, tám năm đều chưa hẳn có thể nhảy tới.
- Cùng tuổi ngươi.
- Ngu Kình Thương thiên phú tuyệt luân, thực lực nhanh nhẹn dũng mãnh, Tử Phủ truyền thừa ở trên người hắn phát huy vô cùng tinh tế.
Các trưởng lão chau mày, nhắc nhở Khương Phàm:
- Chúng ta có thể không chút khách khí mà nói cho ngươi, hắn cường hãn vượt qua tưởng tượng của ngươi. Mà, hắn so qua với Cơ Lăng Huyên tại Đại Tự Tại điện, hắn thắng!
- Hoàn toàn không thể thay đổi?
Khương Phàm cũng không e ngại Ngu Kình Thương, Ngu Kình Thương càng mạnh, hắn càng có hứng thú khiêu chiến, dù sao vừa được thần huyết kích phát tiềm chất.
- Bọn hắn kiên trì, tuyệt đối không sửa! Bọn hắn chính là muốn giết chết nhuệ khí của ngươi, đáp lễ sự khiêu khích của ngươi, còn muốn để ngươi trở thành Chiến Nô cho bọn hắn một năm. Mà...
- Mà cái gì?
- Được rồi, không nói nữa!
- Nói, có cái gì không thể nói?
- Bọn hắn nói, ngươi nhất định phải cùng Ngu Kình Thương giao thủ, nhưng, bọn hắn có thể thay đổi nội dung giao dịch, chỉ cần ngươi chiêu cáo Vương Quốc Hắc Ám, khiêu chiến Võ Hầu!
Mấy vị trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, điều kiện này càng tồi tệ hơn, còn không bằng chỉ cùng Ngu Kình Thương đánh.
Khương Phàm giơ lông mày lên, nhìn bọn hắn thật sâu:
- Bọn hắn thật sự nói như vậy?
- Thật ra lúc bọn hắn đang cùng chúng ta cãi lộn thì thuận miệng nói, nhưng Đại Tự Tại điện lại đồng ý, bởi vì đã quá lâu không có ai khiêu chiến Võ Hầu, Võ Hầu cơ hồ đã thành bài trí. Mà, Đại Tự Tại điện còn biểu thị, nguyện ý thay đổi quy tắc.
- Thay đổi gì quy tắc?
- Đứng ở trên cùng, chính là Võ Hầu! Ý là, bất kể là ai khởi xướng khiêu chiến, có thể đứng ở trên cùng chính là Võ Hầu, nhưng nếu như người đề xuất khiêu chiến bại, vẫn là theo quy tắc trước kia, làm nô cho đánh người bại hắn kia!
Mắt Khương Phàm đi lòng vòng, dứt khoát nói:
- Ta nguyện ý khiêu chiến Võ Hầu, nhưng thời gian phải kéo dài hơn.
- Ngươi nguyện ý?
Mấy vị trưởng lão suýt chút nữa cắn được đầu lưỡi.
- Chờ ta tiến vào thất trọng thiên, ta sẽ đến Đại Tự Tại điện, khiêu chiến Võ Hầu!
Khương Phàm trước đó liền nghĩ qua, cũng không tính là đột nhiên.
Nếu như có thể đến Lạc Chùy trọng địa có hoàn cảnh trọng áp cực đoan kia rèn luyện mấy tháng, đem thần huyết chảy xuôi bên trong thân thể triệt để kích phát ra thì càng có lòng tin.
- Ngươi chờ một chút! Đây không phải là chuyện ngươi có thể quyết định, ngươi phải về thánh địa xin chỉ thị của Thánh Chủ.
Các trưởng lão không dám tùy tiện làm chủ, đây chính là thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, lại là quy tắc hoàn toàn mới.
Chương 579 Còn phải hỏi ý Thánh chủ
Nếu như Khương Phàm thua thì sẽ biến thành Chiến Nô của người khác, vĩnh viễn rời khỏi Vô Hồi thánh địa. Mà, người đứng ở vị trí sau cùng kia sẽ có được Bất Tử Thiên Bia của Vô Hồi thánh địa, tùy ý chi phối Vô Hồi thánh địa một lần.
Ngày hôm sau, Đại Tự Tại điện bái phỏng thánh điện Vô Hồi thánh địa.
- Khương Phàm đệ đệ? Hân hạnh.
Một nữ tử trắng nõn thiên kiều bá mị, dáng dấp yểu điệu đi tới, thân mặc huyết bào tượng trưng cho Đại Tự Tại điện, choàng trên thân thể cao gầy thon dài của nàng, vậy mà lại thể hiện ra một loại phong tình mê người.
Đôi mắt đẹp, đôi môi mỏng hồng nhuận phơn phớt, chiếc lưỡi thơm tho ngẫu nhiên lướt qua hàm răng môi đỏ, mị hoặc câu hồn đoạt phách cảm giác như trực kích linh hồn, làm cho huyết mạch người ta căng phồng, hoảng hốt mê thần.
Các nam đệ tử hai bên thánh điện âm thầm mê ly, hô hấp lộn xộn, các nữ đệ tử tự ti mặc cảm, như ánh sáng đom đóm nhìn lên trăng sao.
- Khụ khụ!
Tất cả trưởng lão dùng sức ho khan, nhắc nhở các đệ tử thất hồn lạc phách, giới thiệu với Khương Phàm:
- Vị này là một trong ba người phụ trách Đại Tự Tại điện, phó điện chủ Hướng Vãn Tình.
Khương Phàm cũng chẳng tốt đẹp gì, đang lườm con mắt sợ hãi thán phục khí tức yêu mị phát tán toàn thân trên người nữ tử trước mặt kia.
Xinh đẹp, thướt tha, lộ nửa cặp đùi đẹp, da thịt như bạch ngọc không tì vết, cảm giác như có thể để ngươi ta nổi lên lửa nóng trong lòng.
Mặc dù Khương Phàm là người hai đời, nhưng đều là đã từng, thân thể này, linh hồn này, cuối cùng vẫn là hài tử, chưa thấy qua 'Việc đời' gì, đột nhiên nhìn thấy diệu nhân hoạt sắc sinh hương tuyệt thế như vậy, nhịn không được liền than thở.
Thường Lăng, Dạ An Nhiên mặc dù mỹ lệ làm rung động lòng người, nhưng so với nữ tử trước mắt tựa như là nụ hoa chớm nở.
- Tỷ tỷ tới tìm ta?
Khương Phàm thầm hô lợi hại, chỉ là chậm rãi mà đến cũng đủ để khuynh đảo đám người, nữ tử như vậy đơn giản là hại nước hại dân.
Một tiếng tỷ tỷ để Hướng Vãn Tình cười khẽ, như Lạc Hà đầy trời, giống như trăm hoa đua nở, như hư không vô tận trở nên tươi đẹp.
- A...
Một vị đệ tử bên cạnh say mê ngâm khẽ, suýt chút nữa mềm ở nơi đó.
- Cút! Nhìn chút tiền đồ ngươi đây!
Trưởng lão bên cạnh hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái.
- Ngươi tân tấn Võ Hầu bảng, đây là ban thưởng thuộc về ngươi, ngọc bài xuất nhập Luân Hồi bí cảnh. Một tấm ngọc bài đại biểu tư cách một lần, thời gian ở bên trong không bị hạn chế. Ngươi có thể tự mình tiến vào, cũng có thể chuyển tặng cho những người khác.
Hướng Vãn Tình đưa cho Khương Phàm ngọc bài biểu tượng của Luân Hồi bí cảnh.
Khương Phàm tại trong ánh mắt hâm mộ của đông đảo các đệ tử Vô Hồi, đưa hai tay tiếp nhận.
Bản ý là muốn nhìn ngọc bài, lại nhịn không được nhìn hai tay Hướng Vãn Tình.
Tay ngọc thon thon, mềm mại không xương. Trắng muốt trơn bóng, diệu như mỹ ngọc.
Khương Phàm hoảng hốt say mê, suýt chút nữa sắp bắt được bọn chúng, cẩn thận thưởng thức, thậm chí từ trong đan điền toát ra cơn sóng nhiệt, tà hỏa, trêu chọc các tế bào toàn thân.
Hắn muốn khống chế lại, lại hô hấp dồn dập, ánh mắt nhịn không được thuận đầu ngón tay lướt qua cổ tay, một đường xâm nhìn thẳng vào đoạn hở ra trên huyết bào đang che lấp phần động lòng người kia, khe rãnh như ẩn như hiện, giống như là muốn lôi kéo linh hồn hắn đi đến.
- Khương Phàm!
Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Đan Hoàng, đánh thức ý thức muốn trầm luân(*) của Khương Phàm.
(*) Chìm đắm trong cảnh khổ.
Trong lòng Khương Phàm run lên, ánh mắt giương lên đối mặt với hai mắt sáng tỏ mê người của Hướng Vãn Tình, trong chớp mắt, hắn cảm giác linh hồn mình giống như là muốn hoàn toàn bại lộ ở trước mặt.
- Khanh khách...
Hướng Vãn Tình cười nhu hòa, mị thái lan tràn để Khương Phàm thoáng khôi phục tinh thần suýt chút nữa lần nữa mê say.
- Hướng điện chủ, không cần đùa hắn, hắn vẫn chỉ là hài tử.
Không giống với các đệ tử Vô Hồi đang say mê hoảng hốt, vẻ mặt các trưởng lão Vô Hồi thì khẩn trương, không phải muốn nắm quyền, chính là cắn răng, rất đau đớn đang kiên trì chuyện gì đó.
Xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm cảnh giác, toàn thân chợt nổi lạnh.
- Nữ tử này đang ảnh hưởng tâm trí của ngươi, nhìn trộm linh hồn của ngươi, đừng lại nhìn vào mắt cô ta.
Giọng Đan Hoàng vô cùng nghiêm trọng, tại lúc ánh mắt Khương Phàm cùng Hướng Vãn Tình giao nhau trong nháy mắt, hắn rõ ràng cảm nhận được ý thức hải dương xuất hiện một đôi mắt quỷ bí, rất có thể đang chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Hướng Vãn Tình nhìn Khương Phàm thật sâu, môi đỏ cười yếu ớt, chọc nội tâm người khác:
- Tiểu gia hỏa, tỷ tỷ cảm thấy hứng thú với ngươi.
- Ta càng cảm thấy hứng thú với tỷ tỷ.
Vẻ mặt Khương Phàm càng trở nên nghiêm trọng, nữ tử này đã nhìn thấy gì từ trên người hắn rồi?
- Có thật không, chờ ngươi rảnh, đến trong điện tỷ tỷ, tỷ tỷ cùng ngươi tâm sự. Trước tiên cất kỹ ngọc bài đi, Luân Hồi cấm khu là bí cảnh tu luyện khó được, nhất là rất thích hợp với Linh Hồn cảnh.
- Ngọc bài đáng giá để phó điện chủ tự mình đến đưa?
- Ngọc bài chỉ là tiện thể, ta là tới hỏi một chút, quý thánh địa suy tính thế nào? Nếu như không đồng ý khiêu chiến Võ Hầu, thì phải dựa theo ước định trước đó, cùng Ngu Kình Thương giao dịch, hôm nay Đại Tự Tại điện chúng ta liền muốn công bố tin tức ra ngoài.
Hướng Vãn Tình vừa dứt lời, các đệ tử Vô Hồi liên tiếp bừng tỉnh, khó có thể tin được mà nhì xem Khương Phàm.
Khiêu chiến Võ Hầu?
Khương Phàm sao? Hắn điên rồi sao!
Lúc mới bắt đầu thiết lập Võ Hầu bảng đã gây nên oanh động vô tận, thiên tài các phương đều tham niệm cái tên Võ Hầu, khát vọng Bất Tử Thiên Bia.
Nhưng, Vô Hồi thánh địa, Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ đều rất rõ ràng đó chính là cái cái bẫy mê người.
Từ khi đứng vững đến bây giờ, trước sau mười ba vị thiên tài kinh thái tuyệt diễm khởi xướng khiêu chiến, kết quả toàn bộ đều thất bại, biến thành Chiến Nô vĩnh thế.
Cho nên bắt đầu từ hơn năm mươi năm trước đã không có ai lại khiêu chiến nữa.
Cái tên Võ Hầu chính là thùng rỗng kêu to.
Khương Phàm nói:
- Cá nhân ta nguyện ý khiêu chiến, nhưng còn muốn hỏi ý Thánh Chủ chút.
Chương 580 Nữ nhân đáng sợ
Các đệ tử Vô Hồi trợn mắt hốc mồm nhìn Khương Phàm.
Ngươi nguyện ý?
- Nếu như ngươi kiên trì, Vô Hồi Thánh Chủ hẳn là sẽ đồng ý nhỉ?
Hôm nay Hướng Vãn Tình tự mình tới, nhưng thật ra là muốn xem Khương Phàm có tư cách khiêu chiến Võ Hầu hay không.
Thời gian qua đi năm mươi năm, khởi động lại thi đấu khiêu chiến Võ Hầu nhất định phải đầy đủ đặc sắc, Khương Phàm làm người đề xuất, biểu hiện cực kỳ quan trọng.
Nhưng bọn hắn đối với Khương Phàm cơ hồ không có hiểu biết nào, chỉ biết Khương Phàm là được Vô Hồi Thánh Chủ lặp đi lặp lại mời chào, chỉ biết là Khương Phàm còn chưa có được Vô Hồi thánh địa bồi dưỡng đã có thể liên tiếp đánh bại Hàn Ngạo và Chiến Phật, chỉ biết là Khương Phàm tiến vào chuyến Đại Hoang thâm uyên đã liền mang về m Minh Mộc tươi sống.
Khương Phàm rất thần bí, nhưng thần bí tới trình độ nào? Có thể đánh bại Ngu Kình Thương hay không, có thể khiêu chiến Võ Hầu hay không?
Hướng Vãn Tình tự mình tới, chính là muốn tìm tòi hư thực!
Quả nhiên, kinh hỉ ngoài ý muốn!
Tên Khương Phàm này trong thân thể cất giấu rất nhiều lực lượng không thể tưởng tượng nổi!
- Chỉ mong như thế, ta sẽ đích thân trở về bàn bạc cùng Thánh Chủ.
Tinh thần Khương Phàm căng cứng, chống cự lại khí chất yêu mị Hướng Vãn Tình phát tán từ trong ra ngoài.
- Rất tốt! Ta chờ tin tức tốt của ngươi.
Hướng Vãn Tình chợt thấy Thường Lăng từ nơi xa đi tới, mị hoặc trong mắt lóe ra ánh sáng, tiểu nha đầu thật xinh đẹp.
Thường Lăng đi đến bên cạnh Khương Phàm, kinh ngạc với nữ tử hoạt sắc sinh hương kiều diễm trước mặt.
- Đừng nhìn ánh mắt của nàng.
Khương Phàm bắt lấy tay Thường Lăng, nhỏ giọng nhắc nhở.
Thường Lăng đang muốn nghênh tiếp ánh mắt Hướng Vãn Tình, nghe vậy lập tức tránh khỏi.
Hướng Vãn Tình chú ý thấy hai người nắm chặt tay, nhẹ nhàng cười khẽ:
- Xét thấy Võ Hầu bảng đã năm mươi năm không có người khiêu chiến, chỉ cần ngươi đồng ý, chúng ta nguyện ý vì người thắng trận cung cấp khối Bất Tử Thiên Bia thứ tứ.
Khương Phàm nói:
- Bất Tử Thiên Bia của Đại Tự Tại điện?
- Mặc dù Đại Tự Tại điện ở Vương Quốc Hắc Ám này không bằng ba bên chủ nhân, nhưng ở một số vấn đề chưa hẳn cũng không bằng. Cố gắng nắm chắc, nếu như ngươi không có được, khối Bất Tử Thiên Bia này sẽ là cho người khác.
Hướng Vãn Tình yểu điệu rời khỏi thánh điện, bóng lưng cao gầy, vòng eo mềm mại càng khiến người ta thần hồn điên đảo.
- Cô nương ấy là ai?
Thường Lăng si ngốc nhìn Hướng Vãn Tình, chưa từng nghĩ đến lại bị nữ tử làm cho kinh ngạc đến thế, không phải là bởi vì kiều diễm mỹ lệ, cũng không phải bởi vì dáng người thướt tha, mà là mị lực! Là mỹ lệ cùng vũ mị kết hợp mị lực hoàn mỹ!
- Nữ tử đáng sợ! Cửu Vĩ Thiên Hồ!
Các trưởng lão Vô Hồi lắc đầu nhíu mày, bọn hắn cũng đã từng giống như các đệ tử Vô Hồi, kinh diễm đến khó giữ mình, nhưng sau khi đã trải qua một ít chuyện, từ trong lòng bọn hắn lại sợ hãi nữ tử này.
- Nàng rất đáng sợ?
Thường Lăng ngạc nhiên phát hiện các trưởng lão Vô Hồi lại đang sợ sệt.
Các ngươi lại là Vô Hồi thánh địa, bảo vệ dân chúng thánh địa, chủ nhân chân chính của La Phù sơn mạch cơ mà.
- Cô ta không phải đáng sợ bình thường. Hai mươi năm trước, cô ta chỉ vừa mới vào Vương Quốc Hắc Ám đã đảm nhiệm chức phó điện chủ, ba lần tiếp Vô Hồi Thánh Chủ chúng ta...
Một vị trưởng lão vừa muốn nói gì đó, lại thấy các trưởng lão khác cảnh cáo:
- Không nên nói lung tung!
Trưởng lão ho nhẹ hai tiếng, ngược lại nói:
- Các ngươi nên về Vô Hồi thánh địa.
- Hôm nay có thể rời khỏi?
Thường Lăng thấy bọn họ đều có lo lắng, không tiếp tục hỏi nhiều.
- Bạch Nguyệt túc lão sẽ đích thân đưa các ngươi trở về, bây giờ bên ngoài trời đã sáng, hẳn là sắp tới rồi.
Các trưởng lão vẫy tay, ra hiệu chúng đệ tử đều tản ra.
- Cửu Vĩ Thiên Hồ?
Khương Phàm nhìn qua hướng Hướng Vãn Tình rời khỏi, trong đầu lại mơ hồ hiện ra trí nhớ, giống như một đời trước đã từng gặp được Cửu Vĩ Thiên Hồ, chỉ là... Tình huống cụ thể, trong trí nhớ lại rất mông lung.
Sau đó không lâu, Bạch Nguyệt trở lại Vương Quốc Hắc Ám, mang Khương Phàm, Thường Lăng, trở về Vô Hồi thánh địa.
Khi bọn hắn trở lại Chí Ám lĩnh vực phát hiện ngoài ý muốn Thánh Linh còn đang trong bóng đêm, xa xa cảm giác được khí tức Thường Lăng vui sướng chạy tới.
Nhưng nhìn thấy Khương Phàm, nhất là sau khi nhìn thấy Bạch Nguyệt giống như thây khô, lại đứng tại trên nửa đường.
- Ngươi là đang chờ ta sao?
Thường Lăng ngạc nhiên chạy tới.
Thánh Linh do dự một chút nhưng vẫn tới gần Thường Lăng, thân mật ủi ủi trong ngực nàng.
Trên khuôn mặt già nua khô quắt của Bạch Nguyệt rốt cuộc cũng có một chút biểu hiện, ngạc nhiên lại khó có thể tin được mà nhìn xem một màn kia.
- Ngươi nguyện ý cùng ta rời khỏi không?
Thường Lăng nhẹ xoa lông Thánh Linh, càng nhìn càng thích, ánh trăng giống như huỳnh quang chiếu vào trên người nàng, có loại cảm giác yên tĩnh không nói được.
Thánh Linh ngửi nhẹ khí tức trên thân Thường Lăng, rất thoải mái hai mắt nhắm nghiền.
Sau khi một người một linh ở chung được một hồi, lại cùng về tới trước mặt Khương Phàm và Bạch Nguyệt.
- Hình như nó muốn cùng ta rời khỏi.
Thường Lăng ôm Thánh Linh, an ủi Thánh Linh đang bối rối.
Tiểu gia hỏa thích Thường Lăng, cũng rất kiêng kị Khương Phàm và Bạch Nguyệt, nhất là khí tức trên thân Bạch Nguyệt kia để nó vô cùng bất an.
- Ngươi có thể dẫn nó rời khỏi nơi này, nhưng không thể dẫn nó rời khỏi Vô Hồi thánh địa. Thánh Linh là điềm lành của Vô Hồi thánh địa, không thể để cho một người ngoài như ngươi mang đi.
Giọng Bạch Nguyệt khô khốc khàn khàn, mặc dù rất bất ngờ khi thấy Thánh Linh thân cận với Thường Lăng, nhưng quyết không cho phép Thánh Linh mà bọn hắn không hiểu thấu rời khỏi.
- Ngươi không làm chủ được, ta muốn xin chỉ thị Thánh Chủ.
Thường Lăng cũng không sợ Bạch Nguyệt, mừng rỡ ôm Thánh Linh.
Vô Hồi thánh địa!
- Tiểu gia hỏa, ngươi lại tới. Lại đổi tiểu cô nương? Khoan hãy nói, nữ hài nhi bên cạnh tiểu gia hỏa ngươi lại liên tục đổi từng người, còn càng lúc càng xinh đẹp. Ừm, không sai, có tiềm chất tra nam. Cố gắng bồi dưỡng, rèn luyện thân thể nhiều hơn. Nói không chừng có thể xây hậu cung tại Vô Hồi thánh địa ta, sau này thánh địa này liền thành Vô Hồi thế gia.