-
Chương 486-490
Chương 486 Cố gắng thuyết phục
- Thường Lăng Tông Sư, mười tháng không gặp, thay đổi có chút lớn nhỉ. Ăn mặc hào phóng, trang sức trên người cũng mang theo khí khái, không thích cung điện mà là ở rừng cây sao?
Thường Lăng hoàn hồn, kinh ngạc nhìn thiếu niên xa lạ kia, thử thăm dò hỏi một câu:
- Khương Phàm?
- Thường Lăng Tông Sư còn có thể nhận ra ta, vinh hạnh.
- Ngươi... tại sao ngươi lại ở đây?
Thường Lăng theo bản năng lại nhìn người xung quanh một chút, lại có cảm giác không chân thật giống như nằm mơ.
- Giải quyết xong chuyện Ly Hỏa thánh địa, nghe nói Đan quốc gặp chút phiền phức, ta tới xem một chút.
Khương Phàm có chút xấu hổ, hắn đang ngóng trông Đan quốc có chút phiền phức, không nghĩ tới, thật đúng là có thật.
- Giải quyết? Giải quyết như thế nào.
Thường Lăng nhìn nụ cười nhẹ nhõm trên mặt Khương Phàm, vô cùng kỳ quái.
Khương Hồng Võ bị Ly Hỏa thánh địa bắt, chắc chắn sẽ không tuỳ tiện buông tay, nếu bị luyện chết thì cơ bản cũng là kết cục đã định.
Nghe nói một thời gian trước Vô Hồi thánh địa còn điều cường giả toàn La Phù vào Hoang Mãng nguyên, muốn cùng Ly Hỏa thánh địa giằng co.
Mặc dù nhìn khí thế hùng hổ, nhưng dưới cái nhìn của nàng, Ly Hỏa thánh địa sẽ không để ý tới sự khiêu khích của Vô Hồi, càng sẽ không thả người. Nếu như huyên náo quá mức, thua thiệt vẫn sẽ là Vô Hồi thánh địa.
- Nơi này an toàn không?
Khương Phàm không vội giải thích, mà chỉ bọn thị vệ hoàng thất ngã trên mặt đất.
Thường Lăng tỉnh ngộ lại.
- Trước tiên thả ta ra! Sau đó xử lý bọn hắn sạch sẽ, máu trên đất cũng phải xử lý hết, chúng ta rời khỏi nơi này trước.
Các Huyết Ngục đây đều là người trong nghề, rất nhanh đã sửa sang mặt đất trở lại bình thường.
Thường Lăng mang theo bọn hắn đi đến cánh rừng gần đó, giải thích phát sinh chuyện.
- Lục hoàng tử ở bên trong?
Hai mắt Khương Phàm tỏa sáng.
Thường Lăng nói.
- Đám phản đồ mang ta ra nói.
Khương Phàm âm thầm động ý.
- Cô xác định quốc quân bị khống chế?
- Nếu Thường Ngọc Thư cấu kết với hoàng thất, phụ thân hẳn là dữ nhiều lành ít.
Thường Lăng nhìn Khương Phàm, càng nhìn càng cảm thấy thân thiết.
Trời không tuyệt đường người!
Hắn tới thật là kịp thời!
- Thường Lăng Tông Sư, chúng ta chỉ đến xem tình huống Đan quốc, nhưng nếu đã gặp chuyện như vậy thì sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Theo ý kiến của cô, bây giờ chúng ta phải nên làm như thế nào?
Mặc dù trong đầu Khương Phàm có rất nhiều ý nghĩ, nhưng vẫn muốn tranh thủ hỏi ý kiến của Thường Lăng, cũng không thể quá đường đột.
Hướng dẫn từng bước, từ từ thông đồng, sau đó lại kéo về La Phù sơn mạch.
- Trước tiên phải cứu phụ thân ta!
Thường Lăng tin Lục hoàng tử sẽ không dám giết phụ thân, nhưng hẳn là tránh không được tra tấn.
- Chúng ta không hiểu rõ tình huống nơi đó, làm sao cứu người?
- Hoàng thất hiện đang trong giai đoạn muốn bí mật khống chế Đan quốc, không dám trực tiếp khiêu chiến. Ta đoán chừng bọn hắn phái người đến Đan quốc hẳn sẽ không quá nhiều. Chuyện khống chế Đan quốc quan trọng như vậy khẳng định đã chuẩn bị từ rất sớm. Rõ ràng người ở bên ngoài không nhiều, chỉ sợ người vụng trộm chui vào Đan quốc sẽ không thiếu. Huống chi, Thường Ngọc Thư và Tô Nguyên Minh đều phản bội Đan quốc, thủ vệ trong tay bọn họ hẳn là cũng không ít. Chỉ dựa vào chúng ta đây, muốn cưỡng ép cứu phụ thân cô ra khỏi Đan quốc là hơi khó.
Thường Lăng khẽ mím môi, trầm mặc.
Đúng vậy, tới bây giờ hoàng thất mới ra tay, rất có thể đang bí mật chuẩn bị, những ngày này, không biết Thường Ngọc Thư đã trợ giúp bao nhiêu cường giả hoàng thất lẻn vào Đan quốc rồi.
Khương Phàm tiếp tục hỏi.
- Ta không hiểu rõ tình huống Đan quốc, dựa theo phán đoán của cô, nếu như cứu người trong lúc đó lại nổi lên chuyện ngoài ý muốn thật, chúng ta cần cưỡng ép phản kháng, sẽ có bao nhiêu hộ giả Đan quốc ủng hộ các cô?
Thường Lăng chần chờ một lát:
- Lực ảnh hưởng của phụ thân tại Đan quốc rất lớn, nếu như nói ủng hộ, chừng sáu phần đều sẽ duy trì được. Nhưng...
- Nơi này không có người khác, có chuyện gì cứ nói thẳng.
- Nếu như đám người Thường Ngọc Thư công bố tin tức phụ thân đến Thiên Sư tông, lại hại chết ba vị quốc lão, ta không xác định sẽ phát sinh ra cái gì nữa.
Thường Lăng lắc đầu, Đan quốc chưa bao giờ trải qua biến cố nguy kịch nào, nếu như tình huống bình thường, bọn hắn khẳng định sẽ bảo vệ ở bên cạnh phụ thân, nhưng bây giờ lại là nội bộ phản loạn, tình huống đối với phụ thân vô cùng bất lợi.
Khương Phàm lại hỏi:
- Chúng ta đi đến cứu người, là cứu quốc quân từ trong lao ra, hay là phải trực tiếp mang ra khỏi Đan quốc?
- Ngươi có ý gì?
- Giả sử có thể cứu quốc quân ra, các ngươi muốn ở lại Đan quốc đối kháng hoàng thất, hay là rời khỏi nơi này giữ tính mạng trước, sau đó mới dự tính tiếp.
Thường Lăng rất khôn khéo, lập tức đã đoán ra được ý đồ của Khương Phàm:
- Ngươi muốn mang chúng ta về La Phù?
- Ta có thể mang các ngươi đi đến nơi an toàn, chỉ có thể là La Phù.
- Ngươi... Không phải đến xem tình huống, mà là đến mang chúng ta đi.
Thường Lăng đã hoàn toàn hiểu, ánh mắt lập tức trở nên lăng lệ.
Nào có cái gì gọi là trùng hợp, nào có cái gì gọi là quý nhân.
Khương Phàm mạo hiểm chui vào khu vực kinh kỳ hoàng triều chính chờ mong Đan quốc có sai lầm, thừa cơ kiếm lợi.
- Chúng ta cảm giác có thể hoàng thất sẽ chế tài Đan quốc, cho nên mới tới xem tình huống. Nếu như Đan quốc không có nguy hiểm, ta sẽ rời khỏi, coi như chưa từng tới nơi này, nếu có nguy hiểm, chúng ta sẽ ra tay tương trợ. Thường Lăng Tông Sư cũng đừng hiểu lầm chúng ta, kẻ đang mưu hại các ngươi là hoàng thất, chúng ta đến giúp đỡ. Nếu như Thường Lăng Tông Sư cảm thấy chúng ta dụng ý khó dò, bây giờ chúng ta sẽ liền rời khỏi, tuyệt đối không lại nhúng tay vào sự vụ của Đan quốc.
Chương 487 Khu ba mươi ba
Khương Phàm có chút ngoài ý muốn với phản ứng của Thường Lăng, tuy nhiên nói ra lại càng tốt hơn, miễn cho sau này lại xảy ra hiểu lầm gì đó.
Thường Lăng đưa vẻ mặt phức tạp nhìn Khương Phàm, không tiếp tục dây dưa:
- Ta không làm chủ được, phải xem thái độ của phụ thân như thế nào.
- Tốt nhất cô nên có thái độ xác minh trước, chúng ta mới có mục tiêu hành động.
- Ta...
- Ta không phải thúc giục cô nhất định phải từ bỏ Đan quốc, nhưng nếu hoàng thất ra tay chính là đã cùng bọn người Thường Ngọc Thư chuẩn bị kỹ càng rồi, nếu như nhất định phải náo trong Đan quốc, tổn thất vẫn chỉ là Đan quốc.
Khương Phàm tận lực khống chế ngữ khí của mình để tránh kích thích đến Thường Lăng.
Thường Lăng hoảng hốt nhưng cũng khôi phục lại rất nhanh:
- Chúng ta đi xem tình huống trước, mục đích chủ yếu là cứu người, những cái khác lại nói sau đi. Nói không chừng... Có thể có chuyển biến khác nữa thì sao.
Thương Minh nói:
- Đoán chừng trước khi trời tối Quan Hoa Vinh sẽ trở về, chờ hắn phát hiện tình huống, chắc chắn đi đi báo cáo trước tiên. Nếu như chúng ta muốn cứu người, bây giờ nhất định phải lập tức vào Đan quốc.
- Chúng ta tiến vào Đan quốc từ khu ba mươi ba.
Thường Lăng mang theo bọn hắn đi đường vòng hơn năm mươi dặm, đi tới khu thứ ba mươi ba.
Trông coi nơi này là tộc đệ của mẫu thân của Thường Lăng, Mẫn Nguyên Hóa!
- Cậu, gần trưa rồi, nên rời giường thôi.
Thường Lăng tìm được người cậu còn đang nằm ngáy o o, bất đắc dĩ lắc đầu.
- A? Tiểu Lăng Lăng.
Mẫn Nguyên Hóa hô to ngồi dậy, chỉ là ngồi lên quá mạnh, thịt mỡ đầy người đều suýt chút nữa để hắn ngã nhào.
- Cậu à, ngài khống chế, khống chế đi.
Thường Lăng nhìn con mắt sáng lên của cậu cũng lộ ra nụ cười hiểu ý.
Mẫu thân đi sớm, phụ thân lại vội vàng luyện đan, từ nhỏ nàng rất ít trải nghiệm thân tình.
Mặc dù thiên phú cậu không cao, cảnh giới lại thấp nhưng lại vô cùng yêu thương nàng. Chỉ là trong những năm gần đây, nàng đều đem tất cả sức lực đặt ở trên đan thuật, rất ít đến nơi này.
- Khống chế cái gì, cậu rất tốt.
Mẫn Nguyên Hóa từ trên giường nhảy xuống, hai chân chạm đất, toàn thân thịt mỡ chập trùng nhảy vọt.
- Sao cậu lại đến nơi này?
- Ta không thể tới sao?
- Ngươi cũng đã năm năm ba tháng hai mươi bảy ngày không đến chỗ cậu rồi.
Mẫn Nguyên Hóa thốt ra số ngày để trong lòng Thường Lăng run lên:
- Ta... Ta bề bộn nhiều việc.
Mẫn Nguyên Hóa cười nói.
- Cậu cũng không trách ngươi, cậu thay ngươi kiêu ngạo. Tuy nhiên phải chú ý thân thể, luyện đan rất quan trọng, nhưng ngươi cũng chỉ mới mười sáu tuổi, chính là đang tuổi lớn, đừng để mệt chết.
- Ừm. Phụ thân chiếu cố ta rất tốt.
- Có phải là có chuyện gì hay không? Có việc cứ để cho người ta đến thông báo một tiếng là được, còn cần ngươi tự mình đi một chuyến sao.
- Ta muốn mượn mấy bộ y phục áo lam.
- Áo lam? Lấy làm gì?
- Ta muốn mang theo mấy người khác đi vào.
Mẫn Nguyên Hóa chú ý tới ánh mắt lấp lóe của Thường Lăng, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
- Xảy ra chuyện gì?
- Cậu, ta không muốn liên lụy người, nhưng bây giờ ta có thể tin mỗi người thôi.
- Chết tiệt... Phi, nói thô tục. Ngươi không tin cậu thì còn có thể tin người nào? Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai muốn khi dễ ngươi, cậu chỉ có một thân thịt mỡ này cũng phải phế hắn.
Mặt Mẫn Nguyên Hóa trở nên dữ tợn, thịt mỡ trên mặt đều run lên.
Tỷ tỷ chết sớm, hắn lại không có hài tử, người thân duy nhất chính là cô cháu gái này. Nếu ai dám động nàng, hắn thực sẽ liều mạng. Dù sao, mệnh của hắn không đáng tiền.
Thường Lăng hơi do dự, nói:
- Thường Ngọc Thư và Tô Nguyên Minh cấu kết với hoàng thất, khống chế phụ thân, ta tìm được người chút giúp đỡ ở bên ngoài, chuẩn bị đi cứu người.
- Cái gì? Hắn...
Mẫn Nguyên Hóa trừng trừng hai mắt, đang tính chửi bậy gì đó lại kịp thời phanh lại, không thể ở trước mặt cháu gái bảo bối của hắn nói năng thô tục.
Xảy ra chuyện gì? Bọn hắn bị điên sao, đang yên ổn mà tại sao lại muốn cấu kết với hoàng thất?
- Cậu, ngài vẫn không nên hỏi, bây giờ coi như cái gì cũng không biết, chuẩn bị cho ta sáu mươi bộ áo lam, ta trước tiên cứu phụ thân ra lại nói.
Thường Lăng rất rõ ràng tính tình nóng nảy của cậu, thật không dám nhiều lời, nếu không nàng chân trước vừa đi, rất có thể cậu đã trực tiếp triệu tập người xông vào quốc đô.
- Ta sao có thể không hỏi...
- Cậu! Ta van xin ngài!
- Nhưng... Ta...
- Cậu ngài coi như cái gì cũng không biết, tiếp tục ngủ, tiếp tục ăn cơm. Sau khi trời tối lại bí mật nói với mọi người, chuẩn bị cùng ta rời khỏi.
- Rời khỏi? Ngươi muốn đi đâu?
- Ngài đừng hỏi nữa!
- Ít nhất cũng để cho ta biết đã xảy ra chuyện gì chứ.
Thường Lăng càng như vậy, Mẫn Nguyên Hóa càng sốt ruột, nhưng lại không tốt lớn tiếng với cháu gái bảo bối của mình, hắn cố kìm nén đến hắn mặt mũi đỏ lên, thịt mỡ toàn thân run rẩy.
- Bây giờ người vẫn không thể biết.
- Tiểu Lăng Lăng, có phải ngươi cảm thấy cậu của ngươi vô dụng hay không?
- Cậu! Không phải như vậy, cục diện Đan quốc bây giờ rất phức tạp, ta phải vô cùng cẩn thận, không thể kinh động bất cứ kẻ nào.
Thường Lăng nhiều lần lắc đầu, nếu như người của hoàng thất lẻn vào đến Đan quốc, rất có thể sẽ bí mật giám sát ba mươi sáu khu, nhất là khu ba mươi ba mà cậu khống chế.
- Sao cậu có thể để cho ngươi mạo hiểm? Chẳng may có nguy hiểm, ta làm sao bàn giao cùng mẫu thân ngươi?
Mẫn Nguyên Hóa mặc dù rất lười nhác, nhưng cũng không ngốc.
Cháu gái bảo bối của hắn cho tới bây giờ đều luôn tự tin kiêu ngạo, chưa thấy sợ hãi bao giờ, bộ dáng bây giờ đây lại càng chưa từng thấy, khẳng định đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.
- Có người sẽ bảo vệ ta.
- Ai? Ngay cả Thường Ngọc Thư lão tặc này cũng đều làm phản rồi, còn ai có thể bảo vệ ngươi?
Chương 488 Hoàng Đại Bính
- Một người có thể tin được, người đồng ý với ta, phải ở lại nơi này đi ngủ. Nếu như ta muốn rời khỏi, sau khi trời tối liền sẽ trở về, nếu như không rời khỏi, người coi như chuyện gì cũng đều không có phát sinh. Được không?
Thường Lăng bắt lấy tay Mẫn Nguyên Hóa, khẩn cầu hắn.
Mẫn Nguyên Hóa chau mày, vùng vẫy một hồi lại thở dài:
- Được rồi, ngươi chú ý an toàn, cậu ở chỗ này chờ ngươi.
Thường Lăng mang theo hơn sáu mươi bộ áo lam mà Mẫn Nguyên Hóa chuẩn bị cho nàng về tới trong rừng cây ở bên ngoài.
Sau khi bọn người Thương Minh thay xong liền đi đường vòng theo khu ba mươi ba, chạy tới quốc đô.
- Tiểu Lăng Lăng, cậu khiến cho ngươi mất mặt rồi, không thể làm ngươi để cho người dựa vào. Nhưng cậu cũng không phải mỗi ngày ngủ ngon như một phế vật, nếu quả thật có gì ngoài ý muốn, cậu sẽ thay ngươi gánh.
Mẫn Nguyên Hóa đứng ở trên khán đài, mắt nhỏ sáng tỏ lại lăng lệ, nhìn bóng lưng Thường Lăng đang đi xa.
- Thống lĩnh, ngài cho gọi chúng ta?
Ba vị đội trưởng khu thứ ba mươi ba đi tới phòng quan sát.
- Tìm cho ta một cái cớ thật hay, đem đội viên của các ngươi đều triệu tập lại, nhưng đừng cho người ngoài nhìn ra.
Cảnh giới và thiên phú của Mẫn Nguyên Hóa đều không cao, nhưng địa vị tại Đan quốc ngược lại rất cao, còn chưa bao giờ có giá đỡ gì, hoàn toàn xem các hộ giả khu thứ ba mươi ba thành huynh đệ.
Mà bình thường không có việc gì thì chính là kết giao, kinh doanh khu ba mươi ba. Tất cả hộ giả nơi này đều đáng để hắn tín nhiệm.
- Xin thống lĩnh yên tâm, trước khi trời tối thì sẽ tập kết toàn bộ.
Đám đội trưởng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy thống lĩnh thận trọng như thế, nhưng không có người nào hỏi nhiều, cũng không có ai phản đối, đều cung kính lĩnh mệnh.
- Gần đây có bằng hữu nào qua khu ba mươi ba chúng ta tiến vào Đan quốc không?
- Thống lĩnh cần dạng bằng hữu gì?
- Người không biết sợ! Tốt nhất là không sợ trời không sợ đất!
Đám đội trưởng đụng đụng ánh mắt, trăm miệng một lời:
- Có!
- Ai?
- Hoàng Đại Bính!
- Ồ? Hắn tới vào lúc nào, vì sao không cho ta biết?
- Hắn cần đan dược rất gấp, hôm trước liền tiến vào Đan quốc, nói làm xong việc thì lại tìm ngài uống rượu.
- Có hắn là đủ! Liên hệ Hoàng Đại Bính cho ta, liền nói, rượu ngon thức ăn ngon chuẩn bị xong, bao no!
- Thống lĩnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Đám đội trưởng không hiểu, rốt cuộc cũng không chịu nổi.
Bao no? Có thể làm cho Hoàng Đại Bính ăn no cũng không dễ dàng.
- Cứ việc đi liên hệ, trước khi trời tối tới gặp ta.
Mẫn Nguyên Hóa đưa ánh mắt vượt qua núi rừng, nhìn phía ngoài vài trăm dặm.
Tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì, nếu không, hắn cược cả cái mạng này cũng phải giết tới nơi đó.
Chờ đợi ba giờ, khi Thường Lăng mang theo bọn người Khương Phàm tới gần quốc đô, thì Hoàng Đại Bính đã bị Mẫn Nguyên Hóa mời đi đến khách đường Mẫn gia.
Bên trong khách đường rộng rãi có một cái bàn rộng ba mét dài năm mét, phía trên bày tám mươi cái ngọc bàn.
Trong ngọc bàn không phải món ngon mỹ vị gì cả, mà là... Đan dược!
Như Dưỡng Nguyên Đan, Huyết Khí Đan, Xích Huyết Đan, Bách Chuyển Đan các loại, ròng rã tám mươi loại. Mỗi loại ba viên, năm viên đến mười mấy viên không giống nhau, đặt ở trong ngọc bàn lóe ra sáng bóng trong suốt, mùi thuốc nồng đậm tràn ngập thấm vào ruột gan.
Mẫn Nguyên Hóa ngồi ngay ngắn ở trước bàn, cởi mở cười nói:
- Hoàng lão đệ, đã lâu không gặp. Tới đây tới đây, nếm thử thức ăn ngon ta chuẩn bị cho ngươi.
Hoàng Đại Bính đứng ở trước bàn, chỉ cười không nói gì.
Đó cũng không phải là người mập mạp gì, ngược lại là một kẻ xanh xao vàng vọt, gầy đến nỗi da bọc xương, giống như ăn mãi không no.
Trên cái cổ gầy gò của hắn treo một cái bánh nướng cứng rắn, ép tới đầu cũng hơi hướng về phía trước.
- Ha ha, đừng hiểu lầm, ta nói bao no thì khẳng định bao no, bàn món ăn này chỉ là điểm tâm.
Mẫn Nguyên Hóa không có bởi vì bề ngoài Hoàng Đại Bính mà coi thường, cũng không dám coi thường.
Đây chính là một kẻ ngoan nhân, thậm chí còn không tính là người.
- Ta biết Mẫn lão ca sẽ không keo kiệt như thế.
Hoàng Đại Bính ngồi vào bên cạnh bàn, nắm đan dược trước mặt lên, nhét vào trong miệng cót ca cót két cắn nát, vừa ăn vừa hỏi.
- Khoảng thời gian này Đan quốc như thế nào rồi, ta vạn dặm xa xôi đến mua đan dược, vậy mà bọn hắn không có hàng. Lão gia hỏa quốc quân kia chỉ lo kích thích hoàng thất, không luyện đan nữa sao?
Mẫn Nguyên Hóa nói.
- Loại ngươi muốn kia hẳn là Đan quốc còn chút hàng tồn, nhưng có phải số lượng ngươi muốn quá lớn hay không?
- Gần đây sinh ý không tốt, không kiếm được tiền, ta chỉ có thể tự mình tới tìm. Ta đi đến Ngọc Đỉnh tông, tông chủ đã lâu không luyện đan, chỉ lấy được ba mươi viên. Ta liền chạy đến Đan quốc, kết quả Đan quốc lại không bình tĩnh, chỉ đưa ta hai mươi viên. Không đủ dùng.
Hoàng Đại Bính càng ăn càng mạnh, hai tay tới đâu vồ loạn tới đó, lung tung nhét vào trong miệng, lúc bắt đầu còn nhấm nuốt mấy lần, lúc sau đều chẳng muốn nhai.
Những đan dược này đều là cấp bậc nhị phẩm tam phẩm, dược hiệu mạnh mẽ, ba đến năm viên liền có thể chữa thương bổ khí, hắn lại nắm một nắm thật lớn nhét vào trong miệng, nếu có người ngoài ở đây, khẳng định sẽ kinh hãi đến trợn mắt hốc mồm.
- Lão ca ta chỗ này vừa vặn còn mấy viên.
Mẫn Nguyên Hóa từ trong nhẫn không gian triệu ra một cái hộp gấm, sau khi mở ra bên trong an tĩnh mười viên đan dược đỏ hồng như máu, còn có mười viên đan dược hiện ra ánh sáng màu bạc.
Hoàng Đại Bính lập tức sáng rực mắt lên:
- Chuẩn bị cho ta?
- Ta nói, bao ăn no!
Mẫn Nguyên Hóa đứng dậy, tự mình đưa đến trước mặt Hoàng Đại Bính.
- Mặc dù chủng loại không bằng quốc quân tự mình luyện, tuy nhiên hương vị hẳn là còn có thể.
Chương 489 Tuân thủ nguyên tắc
Hoàng Đại Bính tiến đến gần chiếc hộp gấm hít hà, vội vàng xoa xoa hai tay, cầm lấy hộp gấm đem toàn bộ đan dược bên trong đổ hết vào trong miệng, lộc cộc nuốt xuống.
Toàn thân hắn nổi lên nhiều màu loại ánh sáng, thân thể lại kịch liệt phồng lên, tuy nhiên rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.
- Thế nào?
Mẫn Nguyên Hóa mong đợi nhìn hắn.
- Ha ha, không tệ không tệ, đã đủ no ba phần.
Hoàng Đại Bính hạ miệng, vẫn chưa thỏa mãn, lại đứng dậy đem ngọc bàn trên bàn đều kéo đến trước mặt, tiếp tục nhét đan dược vào trong miệng:
- Có chuyện gì cứ nói đi, hai huynh đệ chúng ta mười năm giao tình.
- Hoàng huynh sảng khoái, vậy ta liền nói thẳng. Ta muốn mời Hoàng huynh cứu người.
- Cứu người, chính là cứu mạng.
- Không sai, cứu mạng.
- Tiêu chuẩn thu phí của ta ngươi rất rõ ràng, bất luận cảnh giới gì, không nhìn thân phận tôn ti, một mạng... Một trăm ngàn tinh tệ! Nhất định phải thanh toán tiền tại chỗ! Nếu như kéo dài thời gian, theo lợi nhuận mà tăng giá. Bình thường lợi nhuận hàng tháng là ba mươi phần trăm. Qua một năm không trả tiền sẽ tăng đến năm mươi phần trăm. Qua hai năm là tám mươi phần trăm, qua ba năm... là một trăm phần trăm!
Mặc dù Hoàng Đại Bính và Mẫn Nguyên Hóa là bằng hữu, nhưng trên vấn đề làm ăn, tuyệt đối sẽ không để nửa bước.
- Ta trả tiền ngay bây giờ, nơi này là hai trăm ngàn tinh tệ, một viên không thiếu.
Mẫn Nguyên Hóa lấy một cái túi không gian ở bên hông xuống, phóng tới trước mặt Hoàng Đại Bính.
- Giao dịch cùng Mẫn lão ca thật là sảng khoái. Nói cho ta biết, là ai, ở đâu, lúc nào!
- Quốc quân, Thường Lăng, tại quốc đô, đêm nay!
Hoàng Đại Bính hơi ngây người, ngẩng đầu nhìn Mẫn Nguyên Hóa.
- Hình như ta vừa nghe lầm, ngươi nói chính là...
- Quốc quân! Thường Lăng!
Hoàng Đại Bính nhìn chằm chằm Mẫn Nguyên Hóa.
- Mẫn lão ca nói quốc quân là quốc quân Đan quốc của Lang Gia hoàng triều?
Mẫn Nguyên Hóa mang theo nụ cười nhìn hắn.
- Nếu như Hoàng lão đệ cảm thấy quá mạo hiểm, ta có thể nâng giá, giá cả tùy huynh đệ ngươi.
Hoàng Đại Bính nhìn lại cái túi trong tay:
- Hoàng Đại Bính ta nói quy củ, một mạng là một trăm ngàn tinh tệ, nếu ta đã nhận thì có thể hoàn chỉnh mang người về cho ngươi.
- Sảng khoái, ha ha, tới tới tới, uống rượu uống rượu! Thời gian còn sớm, chúng ta từ từ uống.
Mẫn Nguyên Hóa cởi mở cười to, tự mình rót đầy rượu cho Hoàng Đại Bính.
Hoàng Đại Bính nhíu mày nhìn Mẫn Nguyên Hóa một chút, khô cằn cười một tiếng, cũng không hỏi nhiều, một tay bưng chén lên, một tay lay lấy đầy bàn đan dược, mặc kệ nghi ngờ mà ăn uống thả cửa.
…
Quốc đô!
Lục hoàng tử, Thường Ngọc Thư lại tới gian phòng của quốc quân:
- Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, nên làm quyết định rồi.
- Ta đồng ý!
Quốc quân đã tỉnh táo lại.
Thà rằng từ bỏ nguyên tắc cần thiết của mình cũng phải ổn định Đan quốc, tuyệt đối không thể để Thường Ngọc Thư chắp tay giao Đan quốc cho hoàng thất. Hắn còn muốn bảo vệ nữ nhi của hắn, tuyệt đối không thể rơi xuống trong tay hoàng thất chịu nhục.
Chỉ cần mình còn sống, chỉ cần mình còn là quốc quân thì có thể nghĩ đến biện pháp khác, có thể lại một lần nữa cứu vãn danh dự Đan quốc, thoát khỏi sự khống chế của hoàng thất.
- Chúc mừng quốc quân đã ra quyết định sáng suốt.
Lục hoàng tử cởi mở cười, tâm tình thật tốt.
Đây là chuyện đầu tiên phụ hoàng tự tay giao cho hắn, nếu như làm không được, ngay cả chính hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình.
- Tuy nhiên ta có ba điều kiện. Đầu tiên, trả nữ nhi của ta lại cho ta, nhất định phải ngay lập tức, đây là điều kiện tiên quyết để ta thỏa hiệp. Thứ hai, ta có thể nói với bên ngoài, nguyện ý hợp tác cùng hoàng thất, nhưng các ngươi tuyệt đối không thể hạn chế tự do của ta, cũng như khống chế Đan quốc. Thứ ba...
Quốc quân Đan quốc còn chưa nói xong, Lục hoàng tử liền cười đưa tay tay chặn lại.
- Ngươi có ý gì?
Quốc quân bất mãn nhìn hắn, dòng dõi hoàng thất thế hệ này thật không có giáo dưỡng.
- Ngươi muốn tuyệt đối tự do, đó là không thể nào.
Lục hoàng tử lắc đầu, người quá thuần túy thường ngây thơ.
Lão gia hỏa nhìn như cơ trí, kỳ thật nửa đời người cũng chỉ đều luyện đan, ứng phó tình huống đều phải cầu cạnh hắn, cũng không có chân chính trải qua sóng gió nào.
- Các ngươi muốn như thế nào?
Quốc quân quả thật có chút không hiểu cách ứng phó gia hỏa vô sỉ lại hỗn đản như vậy, đây thậm chí còn là lần đầu tiên hắn gặp phải trong đời mình.
- Ngươi không ngại nghe một chút điều kiện của ta trước chứ. Đầu tiên, an bài Thường Lăng đến La Phù sơn mạch, từ Thiên Sư tông lấy đan dược truyền kỳ về.
- Thiên Sư tông bị đánh, Khương Hồng Võ sống chết chưa biết, làm sao chúng ta có mặt mũi muốn đan dược được nữa?
- Ta mặc kệ Thường Lăng dùng biện pháp gì, dù cởi y phục ra hiến thân cho Khương Phàm cũng phải mang đan dược truyền kỳ trở về cho ta. Đây là điều kiện tiên quyết của chúng ta, chỉ cần Thường Lăng làm được, ngươi mới có thể tiếp quản Đan quốc một lần nữa.
Quốc quân vừa mới tĩnh tình tâm bình lại bất chợt nổi lên gợn sóng, đây chính là một bầy sói, ăn thịt xong lại còn gặm xương cốt.
Lục hoàng tử tiếp tục nói ra.
- Điều kiện thứ hai, chờ Thường Lăng mang đan dược về, ngươi lại tuyên bố với bên ngoài, ba vị quốc lão Đan quốc, bất hạnh chết tại La Phù. Nguyên nhân, tốt nhất là nói ngươi hy vọng có thể hòa bình giải quyết ân oán giưa hoàng thất và La Phù liền phái ba vị quốc lão đi bái phỏng Thiên Sư tông, kết quả đều bị bọn hắn xử tử.
- Hoang đường! Tại sao Thiên Sư tông muốn giết bọn hắn, lời này nói ra ngoài ai mà tin?
- Người khác nói, khẳng định không tin, nhưng ngươi là quốc quân, bọn hắn khẳng định sẽ tin. Ta chỉ nói đơn giản như thế, quá trình cụ thể phải do chính ngươi đi lập, tận lực để cho người ta tin tưởng.
Chương 490 Từng bước ép sát
Lục hoàng tử thưởng thức nét mặt quốc quân đang trở nên vặn vẹo của Đan quốc, nụ cười càng lúc càng sâu hơn.
Có thể từ trên mặt vị quốc quân này nho nhã tôn quý nửa đời người nhìn thấy vẻ mặt như thế cũng không dễ dàng.
- Điều kiện thứ ba, hai chuyện trước nhất định phải hoàn thành trong hai tháng, sau đó ngươi lấy danh nghĩa quốc quân tuyên cáo thiên hạ, ngươi còn tin tưởng hoàng thất, Đan quốc nguyện ý cùng hoàng thất dắt tay ứng đối tình huống hoàng triều bây giờ.
Lục hoàng tử ha ha cười ra tiếng, đây là kế xách đề nghị của Cửu muội, tiến hành theo chất lượng.
Lợi dụng tình huống hoàng thất cùng Đan quốc phát sinh mâu thuẫn để Thường Lăng cầu cứu Thiên Sư tông để Thiên Sư tông nghĩ lầm có thể thừa cơ hợp tác cùng Đan quốc, sau đó sẽ đần độn giao ra đan dược truyền kỳ.
Đan dược tới tay liền có thể cam đoan với phụ hoàng thuận lợi vượt qua Sinh Tử cảnh. Sau đó lợi dụng cái chết của ba vị quốc lão, kích thích lên lửa giận của hoàng triều, Đan quốc lại tuyên cáo hợp tác cùng hoàng thất cũng chẳng phải đường đột.
Cứ việc chọc cho người đời lên án, ít nhất nói rõ không phải hoàng thất bọn hắn hiếp bách Đan quốc, mà là Đan quốc muốn liên hợp hoàng thất đối kháng La Phù.
Cứ như vậy, cuộc chiến hai tháng sau lập tức có thể tiêu trừ tai hoạ ngầm nội bộ, sẽ còn tràn ngập tức giận của toàn bộ hoàng triều đối với La Phù.
- Hoàng thất thật giỏi tính toán!
Mặc dù quốc quân Đan quốc không thích ứng được thái độ của Lục hoàng tử, nhưng rốt cuộc cũng biết rõ hoàng thất muốn làm gì.
- Tạ ơn quốc quân khích lệ.
Kỳ thật Lục hoàng tử còn có điều kiện thứ tư, nhưng bây giờ không thể nói.
Thường Ngọc Thư mặt không thay đổi đứng ở nơi đó, lại lặng yên suy nghĩ tới điều kiện thứ tư.
Chờ hoàng triều trọng thương La Phù, sau khi xử lý xong mọi việc, bọn hắn sẽ lại khống chế Thường Lăng, bức hiếp quốc quân công khai biểu thị gần đây mình có rất nhiều việc làm làm cho Đan quốc phải rước lấy chỉ trích, nguyện ý tạ tội với Đan quốc, tạ tội với thiên hạ, cũng chuyển giao vị trí quốc quân.
Cứ như vậy, không chỉ có thể đền bù việc Đan quốc nhúng tay sự vụ hoàng triều mà nhận ảnh hưởng, mình tiếp quản quốc quân liền càng thêm thuận lý thành chương(*).
(*) Sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.
Quốc quân Đan quốc lại không ngốc liếc mắt nhìn Thường Ngọc Thư:
- Các ngươi giao Đan quốc cho ta, hắn thì sao?
Thường Ngọc Thư lắc đầu nói.
- Đường đệ, ta không phải ngấp nghé vị trí quốc quân, ta muốn giải quyết phiền phức mà Đan quốc đang gặp phải.
- Không nên xem ta là đồ đần, các ngươi khẳng định còn có âm mưu khác.
Đan quốc chau mày, suy nghĩ cách đối phó.
Lúc trước hắn thật vất vả mới đưa ra được quyết định thỏa hiệp, lại không nghĩ rằng hoàng thất còn có nhiều điều kiện âm hiểm như vậy chờ hắn.
- Quốc quân, ngươi tốt nhất là nên đồng ý điều kiện, như vậy đối với ngươi là tốt, đối với Đan quốc là tốt, đối với hoàng thất chúng ta cũng tốt. Nếu như ngươi thật muốn cự tuyệt. Ngươi sẽ bị xử tử, tin tức ngươi cấu kết Khương Hồng Võ, hại chết ba vị quốc lão cũng sẽ truyền khắp thiên hạ, ngươi sẽ nhận hết những lời lăng mạ của hậu nhân. Về phần Thường Lăng, kết quả chỉ sợ so với những gì ngươi tưởng tượng còn muốn thảm hơn đây.
Lục hoàng tử đứng dậy, cười nhạt nói:
- Ta cho ngươi thêm thời gian nửa giờ để cân nhắc.
- Đường đệ, ngươi không thể không quan tâm thanh danh, nhưng xin nhớ kỹ thanh danh của ngươi chính là thanh danh của Đan quốc, đừng bôi đen cho tổ tiên.
Sau khi Thường Ngọc Thư cảnh cáo quốc quân thì đi theo Lục hoàng tử rời khỏi.
Vào lúc này, cửa phòng bị bỗng nhiên đẩy ra, Thẩm Đông Sơn chau mày, ra hiệu Lục hoàng tử mau ra ngoài.
Quốc quân kỳ quái nhìn ra phía ngoài, Lục hoàng tử lại một lần nữa đóng cửa phòng lại.
- Xảy ra chuyện gì?
Lục hoàng tử vừa rời khỏi gian phòng liền thấy Quan Hoa Vinh sau lưng Thẩm Đông Sơn.
Quan Hoa Vinh nhìn Lục hoàng tử, nói.
- Bẩm điện hạ, Cửu công chúa bị Thường Lăng bắt.
- Thường Lăng cưỡng ép Cửu công chúa? Làm sao nàng làm được?
Lục hoàng tử khẽ giật mình, cũng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Vị Tông Sư ưu nhã tinh khiết này lại còn có lúc thô lỗ như thế, lại còn bắt cóc con tin.
- Người của Thường Ngọc Thư quên phong bế linh lực của nàng, kết quả nàng đi đến phía trước liền thôi động yêu quyển, cuốn Cửu công chúa vào, chúng ta cũng còn không kịp phản ứng.
Quan Hoa Vinh quỳ một chân trên đất, xin Lục hoàng tử trị tội.
- Thường Lăng muốn làm gì, đàm phán sao?
Thường Ngọc Thư không để ý, tiểu ny tử ngay cả gà đều cũng chưa từng giết này sẽ không dám động đến Cửu công chúa.
- Nàng kiên trì muốn gặp quốc quân, còn muốn cùng điện hạ đàm phán.
Quan Hoa Vinh thật bất ngờ, điện hạ vậy mà lại không lo lắng?
Đây là Cửu công chúa đấy.
Thẩm Đông Sơn cũng thoáng thở phào, thật sợ điện hạ sẽ trách phạt bọn hắn.
Hai người bọn họ đều là người chịu tội, đã đủ khó chịu, nếu như lại bị chỉ trích, thật sẽ vô cùng xấu hổ.
- Trở về nói với nàng, nói quốc quân đã từ bỏ, đang cùng chúng ta đàm phán. Nàng nên ngoan ngoãn ở lại bên ngoài chờ tin tức, nếu như nhàn rỗi nhàm chán... cứ giết Cửu công chúa đi.
- A??
- Trở về! Nhìn kỹ cho ta, đừng để lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Đã hiểu, ta sẽ trở về ngay.
Quan Hoa Vinh như nhặt được đại xá, mang theo những hộ giả kia vội vã rời khỏi.
Lục hoàng tử hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Đan quốc, quật cường hai trăm năm cuối cùng vẫn phải thần phục dưới chân hoàng thất. Hắn làm Thái tử, sẽ phát lên phần vinh quang chí cao vô thượng này, đăng cơ lên ngôi, trở thành tân hoàng hoàng triều.
Lục hoàng tử bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ diệu. So với việc tìm kiếm được võ pháp mới, đạt được cơ duyên mới, cảm giác hoàng quyền chí thượng, điều khiển sinh tử này, càng tươi đẹp hơn, kích thích hơn.
- Thường Lăng Tông Sư, mười tháng không gặp, thay đổi có chút lớn nhỉ. Ăn mặc hào phóng, trang sức trên người cũng mang theo khí khái, không thích cung điện mà là ở rừng cây sao?
Thường Lăng hoàn hồn, kinh ngạc nhìn thiếu niên xa lạ kia, thử thăm dò hỏi một câu:
- Khương Phàm?
- Thường Lăng Tông Sư còn có thể nhận ra ta, vinh hạnh.
- Ngươi... tại sao ngươi lại ở đây?
Thường Lăng theo bản năng lại nhìn người xung quanh một chút, lại có cảm giác không chân thật giống như nằm mơ.
- Giải quyết xong chuyện Ly Hỏa thánh địa, nghe nói Đan quốc gặp chút phiền phức, ta tới xem một chút.
Khương Phàm có chút xấu hổ, hắn đang ngóng trông Đan quốc có chút phiền phức, không nghĩ tới, thật đúng là có thật.
- Giải quyết? Giải quyết như thế nào.
Thường Lăng nhìn nụ cười nhẹ nhõm trên mặt Khương Phàm, vô cùng kỳ quái.
Khương Hồng Võ bị Ly Hỏa thánh địa bắt, chắc chắn sẽ không tuỳ tiện buông tay, nếu bị luyện chết thì cơ bản cũng là kết cục đã định.
Nghe nói một thời gian trước Vô Hồi thánh địa còn điều cường giả toàn La Phù vào Hoang Mãng nguyên, muốn cùng Ly Hỏa thánh địa giằng co.
Mặc dù nhìn khí thế hùng hổ, nhưng dưới cái nhìn của nàng, Ly Hỏa thánh địa sẽ không để ý tới sự khiêu khích của Vô Hồi, càng sẽ không thả người. Nếu như huyên náo quá mức, thua thiệt vẫn sẽ là Vô Hồi thánh địa.
- Nơi này an toàn không?
Khương Phàm không vội giải thích, mà chỉ bọn thị vệ hoàng thất ngã trên mặt đất.
Thường Lăng tỉnh ngộ lại.
- Trước tiên thả ta ra! Sau đó xử lý bọn hắn sạch sẽ, máu trên đất cũng phải xử lý hết, chúng ta rời khỏi nơi này trước.
Các Huyết Ngục đây đều là người trong nghề, rất nhanh đã sửa sang mặt đất trở lại bình thường.
Thường Lăng mang theo bọn hắn đi đến cánh rừng gần đó, giải thích phát sinh chuyện.
- Lục hoàng tử ở bên trong?
Hai mắt Khương Phàm tỏa sáng.
Thường Lăng nói.
- Đám phản đồ mang ta ra nói.
Khương Phàm âm thầm động ý.
- Cô xác định quốc quân bị khống chế?
- Nếu Thường Ngọc Thư cấu kết với hoàng thất, phụ thân hẳn là dữ nhiều lành ít.
Thường Lăng nhìn Khương Phàm, càng nhìn càng cảm thấy thân thiết.
Trời không tuyệt đường người!
Hắn tới thật là kịp thời!
- Thường Lăng Tông Sư, chúng ta chỉ đến xem tình huống Đan quốc, nhưng nếu đã gặp chuyện như vậy thì sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Theo ý kiến của cô, bây giờ chúng ta phải nên làm như thế nào?
Mặc dù trong đầu Khương Phàm có rất nhiều ý nghĩ, nhưng vẫn muốn tranh thủ hỏi ý kiến của Thường Lăng, cũng không thể quá đường đột.
Hướng dẫn từng bước, từ từ thông đồng, sau đó lại kéo về La Phù sơn mạch.
- Trước tiên phải cứu phụ thân ta!
Thường Lăng tin Lục hoàng tử sẽ không dám giết phụ thân, nhưng hẳn là tránh không được tra tấn.
- Chúng ta không hiểu rõ tình huống nơi đó, làm sao cứu người?
- Hoàng thất hiện đang trong giai đoạn muốn bí mật khống chế Đan quốc, không dám trực tiếp khiêu chiến. Ta đoán chừng bọn hắn phái người đến Đan quốc hẳn sẽ không quá nhiều. Chuyện khống chế Đan quốc quan trọng như vậy khẳng định đã chuẩn bị từ rất sớm. Rõ ràng người ở bên ngoài không nhiều, chỉ sợ người vụng trộm chui vào Đan quốc sẽ không thiếu. Huống chi, Thường Ngọc Thư và Tô Nguyên Minh đều phản bội Đan quốc, thủ vệ trong tay bọn họ hẳn là cũng không ít. Chỉ dựa vào chúng ta đây, muốn cưỡng ép cứu phụ thân cô ra khỏi Đan quốc là hơi khó.
Thường Lăng khẽ mím môi, trầm mặc.
Đúng vậy, tới bây giờ hoàng thất mới ra tay, rất có thể đang bí mật chuẩn bị, những ngày này, không biết Thường Ngọc Thư đã trợ giúp bao nhiêu cường giả hoàng thất lẻn vào Đan quốc rồi.
Khương Phàm tiếp tục hỏi.
- Ta không hiểu rõ tình huống Đan quốc, dựa theo phán đoán của cô, nếu như cứu người trong lúc đó lại nổi lên chuyện ngoài ý muốn thật, chúng ta cần cưỡng ép phản kháng, sẽ có bao nhiêu hộ giả Đan quốc ủng hộ các cô?
Thường Lăng chần chờ một lát:
- Lực ảnh hưởng của phụ thân tại Đan quốc rất lớn, nếu như nói ủng hộ, chừng sáu phần đều sẽ duy trì được. Nhưng...
- Nơi này không có người khác, có chuyện gì cứ nói thẳng.
- Nếu như đám người Thường Ngọc Thư công bố tin tức phụ thân đến Thiên Sư tông, lại hại chết ba vị quốc lão, ta không xác định sẽ phát sinh ra cái gì nữa.
Thường Lăng lắc đầu, Đan quốc chưa bao giờ trải qua biến cố nguy kịch nào, nếu như tình huống bình thường, bọn hắn khẳng định sẽ bảo vệ ở bên cạnh phụ thân, nhưng bây giờ lại là nội bộ phản loạn, tình huống đối với phụ thân vô cùng bất lợi.
Khương Phàm lại hỏi:
- Chúng ta đi đến cứu người, là cứu quốc quân từ trong lao ra, hay là phải trực tiếp mang ra khỏi Đan quốc?
- Ngươi có ý gì?
- Giả sử có thể cứu quốc quân ra, các ngươi muốn ở lại Đan quốc đối kháng hoàng thất, hay là rời khỏi nơi này giữ tính mạng trước, sau đó mới dự tính tiếp.
Thường Lăng rất khôn khéo, lập tức đã đoán ra được ý đồ của Khương Phàm:
- Ngươi muốn mang chúng ta về La Phù?
- Ta có thể mang các ngươi đi đến nơi an toàn, chỉ có thể là La Phù.
- Ngươi... Không phải đến xem tình huống, mà là đến mang chúng ta đi.
Thường Lăng đã hoàn toàn hiểu, ánh mắt lập tức trở nên lăng lệ.
Nào có cái gì gọi là trùng hợp, nào có cái gì gọi là quý nhân.
Khương Phàm mạo hiểm chui vào khu vực kinh kỳ hoàng triều chính chờ mong Đan quốc có sai lầm, thừa cơ kiếm lợi.
- Chúng ta cảm giác có thể hoàng thất sẽ chế tài Đan quốc, cho nên mới tới xem tình huống. Nếu như Đan quốc không có nguy hiểm, ta sẽ rời khỏi, coi như chưa từng tới nơi này, nếu có nguy hiểm, chúng ta sẽ ra tay tương trợ. Thường Lăng Tông Sư cũng đừng hiểu lầm chúng ta, kẻ đang mưu hại các ngươi là hoàng thất, chúng ta đến giúp đỡ. Nếu như Thường Lăng Tông Sư cảm thấy chúng ta dụng ý khó dò, bây giờ chúng ta sẽ liền rời khỏi, tuyệt đối không lại nhúng tay vào sự vụ của Đan quốc.
Chương 487 Khu ba mươi ba
Khương Phàm có chút ngoài ý muốn với phản ứng của Thường Lăng, tuy nhiên nói ra lại càng tốt hơn, miễn cho sau này lại xảy ra hiểu lầm gì đó.
Thường Lăng đưa vẻ mặt phức tạp nhìn Khương Phàm, không tiếp tục dây dưa:
- Ta không làm chủ được, phải xem thái độ của phụ thân như thế nào.
- Tốt nhất cô nên có thái độ xác minh trước, chúng ta mới có mục tiêu hành động.
- Ta...
- Ta không phải thúc giục cô nhất định phải từ bỏ Đan quốc, nhưng nếu hoàng thất ra tay chính là đã cùng bọn người Thường Ngọc Thư chuẩn bị kỹ càng rồi, nếu như nhất định phải náo trong Đan quốc, tổn thất vẫn chỉ là Đan quốc.
Khương Phàm tận lực khống chế ngữ khí của mình để tránh kích thích đến Thường Lăng.
Thường Lăng hoảng hốt nhưng cũng khôi phục lại rất nhanh:
- Chúng ta đi xem tình huống trước, mục đích chủ yếu là cứu người, những cái khác lại nói sau đi. Nói không chừng... Có thể có chuyển biến khác nữa thì sao.
Thương Minh nói:
- Đoán chừng trước khi trời tối Quan Hoa Vinh sẽ trở về, chờ hắn phát hiện tình huống, chắc chắn đi đi báo cáo trước tiên. Nếu như chúng ta muốn cứu người, bây giờ nhất định phải lập tức vào Đan quốc.
- Chúng ta tiến vào Đan quốc từ khu ba mươi ba.
Thường Lăng mang theo bọn hắn đi đường vòng hơn năm mươi dặm, đi tới khu thứ ba mươi ba.
Trông coi nơi này là tộc đệ của mẫu thân của Thường Lăng, Mẫn Nguyên Hóa!
- Cậu, gần trưa rồi, nên rời giường thôi.
Thường Lăng tìm được người cậu còn đang nằm ngáy o o, bất đắc dĩ lắc đầu.
- A? Tiểu Lăng Lăng.
Mẫn Nguyên Hóa hô to ngồi dậy, chỉ là ngồi lên quá mạnh, thịt mỡ đầy người đều suýt chút nữa để hắn ngã nhào.
- Cậu à, ngài khống chế, khống chế đi.
Thường Lăng nhìn con mắt sáng lên của cậu cũng lộ ra nụ cười hiểu ý.
Mẫu thân đi sớm, phụ thân lại vội vàng luyện đan, từ nhỏ nàng rất ít trải nghiệm thân tình.
Mặc dù thiên phú cậu không cao, cảnh giới lại thấp nhưng lại vô cùng yêu thương nàng. Chỉ là trong những năm gần đây, nàng đều đem tất cả sức lực đặt ở trên đan thuật, rất ít đến nơi này.
- Khống chế cái gì, cậu rất tốt.
Mẫn Nguyên Hóa từ trên giường nhảy xuống, hai chân chạm đất, toàn thân thịt mỡ chập trùng nhảy vọt.
- Sao cậu lại đến nơi này?
- Ta không thể tới sao?
- Ngươi cũng đã năm năm ba tháng hai mươi bảy ngày không đến chỗ cậu rồi.
Mẫn Nguyên Hóa thốt ra số ngày để trong lòng Thường Lăng run lên:
- Ta... Ta bề bộn nhiều việc.
Mẫn Nguyên Hóa cười nói.
- Cậu cũng không trách ngươi, cậu thay ngươi kiêu ngạo. Tuy nhiên phải chú ý thân thể, luyện đan rất quan trọng, nhưng ngươi cũng chỉ mới mười sáu tuổi, chính là đang tuổi lớn, đừng để mệt chết.
- Ừm. Phụ thân chiếu cố ta rất tốt.
- Có phải là có chuyện gì hay không? Có việc cứ để cho người ta đến thông báo một tiếng là được, còn cần ngươi tự mình đi một chuyến sao.
- Ta muốn mượn mấy bộ y phục áo lam.
- Áo lam? Lấy làm gì?
- Ta muốn mang theo mấy người khác đi vào.
Mẫn Nguyên Hóa chú ý tới ánh mắt lấp lóe của Thường Lăng, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
- Xảy ra chuyện gì?
- Cậu, ta không muốn liên lụy người, nhưng bây giờ ta có thể tin mỗi người thôi.
- Chết tiệt... Phi, nói thô tục. Ngươi không tin cậu thì còn có thể tin người nào? Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai muốn khi dễ ngươi, cậu chỉ có một thân thịt mỡ này cũng phải phế hắn.
Mặt Mẫn Nguyên Hóa trở nên dữ tợn, thịt mỡ trên mặt đều run lên.
Tỷ tỷ chết sớm, hắn lại không có hài tử, người thân duy nhất chính là cô cháu gái này. Nếu ai dám động nàng, hắn thực sẽ liều mạng. Dù sao, mệnh của hắn không đáng tiền.
Thường Lăng hơi do dự, nói:
- Thường Ngọc Thư và Tô Nguyên Minh cấu kết với hoàng thất, khống chế phụ thân, ta tìm được người chút giúp đỡ ở bên ngoài, chuẩn bị đi cứu người.
- Cái gì? Hắn...
Mẫn Nguyên Hóa trừng trừng hai mắt, đang tính chửi bậy gì đó lại kịp thời phanh lại, không thể ở trước mặt cháu gái bảo bối của hắn nói năng thô tục.
Xảy ra chuyện gì? Bọn hắn bị điên sao, đang yên ổn mà tại sao lại muốn cấu kết với hoàng thất?
- Cậu, ngài vẫn không nên hỏi, bây giờ coi như cái gì cũng không biết, chuẩn bị cho ta sáu mươi bộ áo lam, ta trước tiên cứu phụ thân ra lại nói.
Thường Lăng rất rõ ràng tính tình nóng nảy của cậu, thật không dám nhiều lời, nếu không nàng chân trước vừa đi, rất có thể cậu đã trực tiếp triệu tập người xông vào quốc đô.
- Ta sao có thể không hỏi...
- Cậu! Ta van xin ngài!
- Nhưng... Ta...
- Cậu ngài coi như cái gì cũng không biết, tiếp tục ngủ, tiếp tục ăn cơm. Sau khi trời tối lại bí mật nói với mọi người, chuẩn bị cùng ta rời khỏi.
- Rời khỏi? Ngươi muốn đi đâu?
- Ngài đừng hỏi nữa!
- Ít nhất cũng để cho ta biết đã xảy ra chuyện gì chứ.
Thường Lăng càng như vậy, Mẫn Nguyên Hóa càng sốt ruột, nhưng lại không tốt lớn tiếng với cháu gái bảo bối của mình, hắn cố kìm nén đến hắn mặt mũi đỏ lên, thịt mỡ toàn thân run rẩy.
- Bây giờ người vẫn không thể biết.
- Tiểu Lăng Lăng, có phải ngươi cảm thấy cậu của ngươi vô dụng hay không?
- Cậu! Không phải như vậy, cục diện Đan quốc bây giờ rất phức tạp, ta phải vô cùng cẩn thận, không thể kinh động bất cứ kẻ nào.
Thường Lăng nhiều lần lắc đầu, nếu như người của hoàng thất lẻn vào đến Đan quốc, rất có thể sẽ bí mật giám sát ba mươi sáu khu, nhất là khu ba mươi ba mà cậu khống chế.
- Sao cậu có thể để cho ngươi mạo hiểm? Chẳng may có nguy hiểm, ta làm sao bàn giao cùng mẫu thân ngươi?
Mẫn Nguyên Hóa mặc dù rất lười nhác, nhưng cũng không ngốc.
Cháu gái bảo bối của hắn cho tới bây giờ đều luôn tự tin kiêu ngạo, chưa thấy sợ hãi bao giờ, bộ dáng bây giờ đây lại càng chưa từng thấy, khẳng định đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.
- Có người sẽ bảo vệ ta.
- Ai? Ngay cả Thường Ngọc Thư lão tặc này cũng đều làm phản rồi, còn ai có thể bảo vệ ngươi?
Chương 488 Hoàng Đại Bính
- Một người có thể tin được, người đồng ý với ta, phải ở lại nơi này đi ngủ. Nếu như ta muốn rời khỏi, sau khi trời tối liền sẽ trở về, nếu như không rời khỏi, người coi như chuyện gì cũng đều không có phát sinh. Được không?
Thường Lăng bắt lấy tay Mẫn Nguyên Hóa, khẩn cầu hắn.
Mẫn Nguyên Hóa chau mày, vùng vẫy một hồi lại thở dài:
- Được rồi, ngươi chú ý an toàn, cậu ở chỗ này chờ ngươi.
Thường Lăng mang theo hơn sáu mươi bộ áo lam mà Mẫn Nguyên Hóa chuẩn bị cho nàng về tới trong rừng cây ở bên ngoài.
Sau khi bọn người Thương Minh thay xong liền đi đường vòng theo khu ba mươi ba, chạy tới quốc đô.
- Tiểu Lăng Lăng, cậu khiến cho ngươi mất mặt rồi, không thể làm ngươi để cho người dựa vào. Nhưng cậu cũng không phải mỗi ngày ngủ ngon như một phế vật, nếu quả thật có gì ngoài ý muốn, cậu sẽ thay ngươi gánh.
Mẫn Nguyên Hóa đứng ở trên khán đài, mắt nhỏ sáng tỏ lại lăng lệ, nhìn bóng lưng Thường Lăng đang đi xa.
- Thống lĩnh, ngài cho gọi chúng ta?
Ba vị đội trưởng khu thứ ba mươi ba đi tới phòng quan sát.
- Tìm cho ta một cái cớ thật hay, đem đội viên của các ngươi đều triệu tập lại, nhưng đừng cho người ngoài nhìn ra.
Cảnh giới và thiên phú của Mẫn Nguyên Hóa đều không cao, nhưng địa vị tại Đan quốc ngược lại rất cao, còn chưa bao giờ có giá đỡ gì, hoàn toàn xem các hộ giả khu thứ ba mươi ba thành huynh đệ.
Mà bình thường không có việc gì thì chính là kết giao, kinh doanh khu ba mươi ba. Tất cả hộ giả nơi này đều đáng để hắn tín nhiệm.
- Xin thống lĩnh yên tâm, trước khi trời tối thì sẽ tập kết toàn bộ.
Đám đội trưởng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy thống lĩnh thận trọng như thế, nhưng không có người nào hỏi nhiều, cũng không có ai phản đối, đều cung kính lĩnh mệnh.
- Gần đây có bằng hữu nào qua khu ba mươi ba chúng ta tiến vào Đan quốc không?
- Thống lĩnh cần dạng bằng hữu gì?
- Người không biết sợ! Tốt nhất là không sợ trời không sợ đất!
Đám đội trưởng đụng đụng ánh mắt, trăm miệng một lời:
- Có!
- Ai?
- Hoàng Đại Bính!
- Ồ? Hắn tới vào lúc nào, vì sao không cho ta biết?
- Hắn cần đan dược rất gấp, hôm trước liền tiến vào Đan quốc, nói làm xong việc thì lại tìm ngài uống rượu.
- Có hắn là đủ! Liên hệ Hoàng Đại Bính cho ta, liền nói, rượu ngon thức ăn ngon chuẩn bị xong, bao no!
- Thống lĩnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Đám đội trưởng không hiểu, rốt cuộc cũng không chịu nổi.
Bao no? Có thể làm cho Hoàng Đại Bính ăn no cũng không dễ dàng.
- Cứ việc đi liên hệ, trước khi trời tối tới gặp ta.
Mẫn Nguyên Hóa đưa ánh mắt vượt qua núi rừng, nhìn phía ngoài vài trăm dặm.
Tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì, nếu không, hắn cược cả cái mạng này cũng phải giết tới nơi đó.
Chờ đợi ba giờ, khi Thường Lăng mang theo bọn người Khương Phàm tới gần quốc đô, thì Hoàng Đại Bính đã bị Mẫn Nguyên Hóa mời đi đến khách đường Mẫn gia.
Bên trong khách đường rộng rãi có một cái bàn rộng ba mét dài năm mét, phía trên bày tám mươi cái ngọc bàn.
Trong ngọc bàn không phải món ngon mỹ vị gì cả, mà là... Đan dược!
Như Dưỡng Nguyên Đan, Huyết Khí Đan, Xích Huyết Đan, Bách Chuyển Đan các loại, ròng rã tám mươi loại. Mỗi loại ba viên, năm viên đến mười mấy viên không giống nhau, đặt ở trong ngọc bàn lóe ra sáng bóng trong suốt, mùi thuốc nồng đậm tràn ngập thấm vào ruột gan.
Mẫn Nguyên Hóa ngồi ngay ngắn ở trước bàn, cởi mở cười nói:
- Hoàng lão đệ, đã lâu không gặp. Tới đây tới đây, nếm thử thức ăn ngon ta chuẩn bị cho ngươi.
Hoàng Đại Bính đứng ở trước bàn, chỉ cười không nói gì.
Đó cũng không phải là người mập mạp gì, ngược lại là một kẻ xanh xao vàng vọt, gầy đến nỗi da bọc xương, giống như ăn mãi không no.
Trên cái cổ gầy gò của hắn treo một cái bánh nướng cứng rắn, ép tới đầu cũng hơi hướng về phía trước.
- Ha ha, đừng hiểu lầm, ta nói bao no thì khẳng định bao no, bàn món ăn này chỉ là điểm tâm.
Mẫn Nguyên Hóa không có bởi vì bề ngoài Hoàng Đại Bính mà coi thường, cũng không dám coi thường.
Đây chính là một kẻ ngoan nhân, thậm chí còn không tính là người.
- Ta biết Mẫn lão ca sẽ không keo kiệt như thế.
Hoàng Đại Bính ngồi vào bên cạnh bàn, nắm đan dược trước mặt lên, nhét vào trong miệng cót ca cót két cắn nát, vừa ăn vừa hỏi.
- Khoảng thời gian này Đan quốc như thế nào rồi, ta vạn dặm xa xôi đến mua đan dược, vậy mà bọn hắn không có hàng. Lão gia hỏa quốc quân kia chỉ lo kích thích hoàng thất, không luyện đan nữa sao?
Mẫn Nguyên Hóa nói.
- Loại ngươi muốn kia hẳn là Đan quốc còn chút hàng tồn, nhưng có phải số lượng ngươi muốn quá lớn hay không?
- Gần đây sinh ý không tốt, không kiếm được tiền, ta chỉ có thể tự mình tới tìm. Ta đi đến Ngọc Đỉnh tông, tông chủ đã lâu không luyện đan, chỉ lấy được ba mươi viên. Ta liền chạy đến Đan quốc, kết quả Đan quốc lại không bình tĩnh, chỉ đưa ta hai mươi viên. Không đủ dùng.
Hoàng Đại Bính càng ăn càng mạnh, hai tay tới đâu vồ loạn tới đó, lung tung nhét vào trong miệng, lúc bắt đầu còn nhấm nuốt mấy lần, lúc sau đều chẳng muốn nhai.
Những đan dược này đều là cấp bậc nhị phẩm tam phẩm, dược hiệu mạnh mẽ, ba đến năm viên liền có thể chữa thương bổ khí, hắn lại nắm một nắm thật lớn nhét vào trong miệng, nếu có người ngoài ở đây, khẳng định sẽ kinh hãi đến trợn mắt hốc mồm.
- Lão ca ta chỗ này vừa vặn còn mấy viên.
Mẫn Nguyên Hóa từ trong nhẫn không gian triệu ra một cái hộp gấm, sau khi mở ra bên trong an tĩnh mười viên đan dược đỏ hồng như máu, còn có mười viên đan dược hiện ra ánh sáng màu bạc.
Hoàng Đại Bính lập tức sáng rực mắt lên:
- Chuẩn bị cho ta?
- Ta nói, bao ăn no!
Mẫn Nguyên Hóa đứng dậy, tự mình đưa đến trước mặt Hoàng Đại Bính.
- Mặc dù chủng loại không bằng quốc quân tự mình luyện, tuy nhiên hương vị hẳn là còn có thể.
Chương 489 Tuân thủ nguyên tắc
Hoàng Đại Bính tiến đến gần chiếc hộp gấm hít hà, vội vàng xoa xoa hai tay, cầm lấy hộp gấm đem toàn bộ đan dược bên trong đổ hết vào trong miệng, lộc cộc nuốt xuống.
Toàn thân hắn nổi lên nhiều màu loại ánh sáng, thân thể lại kịch liệt phồng lên, tuy nhiên rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.
- Thế nào?
Mẫn Nguyên Hóa mong đợi nhìn hắn.
- Ha ha, không tệ không tệ, đã đủ no ba phần.
Hoàng Đại Bính hạ miệng, vẫn chưa thỏa mãn, lại đứng dậy đem ngọc bàn trên bàn đều kéo đến trước mặt, tiếp tục nhét đan dược vào trong miệng:
- Có chuyện gì cứ nói đi, hai huynh đệ chúng ta mười năm giao tình.
- Hoàng huynh sảng khoái, vậy ta liền nói thẳng. Ta muốn mời Hoàng huynh cứu người.
- Cứu người, chính là cứu mạng.
- Không sai, cứu mạng.
- Tiêu chuẩn thu phí của ta ngươi rất rõ ràng, bất luận cảnh giới gì, không nhìn thân phận tôn ti, một mạng... Một trăm ngàn tinh tệ! Nhất định phải thanh toán tiền tại chỗ! Nếu như kéo dài thời gian, theo lợi nhuận mà tăng giá. Bình thường lợi nhuận hàng tháng là ba mươi phần trăm. Qua một năm không trả tiền sẽ tăng đến năm mươi phần trăm. Qua hai năm là tám mươi phần trăm, qua ba năm... là một trăm phần trăm!
Mặc dù Hoàng Đại Bính và Mẫn Nguyên Hóa là bằng hữu, nhưng trên vấn đề làm ăn, tuyệt đối sẽ không để nửa bước.
- Ta trả tiền ngay bây giờ, nơi này là hai trăm ngàn tinh tệ, một viên không thiếu.
Mẫn Nguyên Hóa lấy một cái túi không gian ở bên hông xuống, phóng tới trước mặt Hoàng Đại Bính.
- Giao dịch cùng Mẫn lão ca thật là sảng khoái. Nói cho ta biết, là ai, ở đâu, lúc nào!
- Quốc quân, Thường Lăng, tại quốc đô, đêm nay!
Hoàng Đại Bính hơi ngây người, ngẩng đầu nhìn Mẫn Nguyên Hóa.
- Hình như ta vừa nghe lầm, ngươi nói chính là...
- Quốc quân! Thường Lăng!
Hoàng Đại Bính nhìn chằm chằm Mẫn Nguyên Hóa.
- Mẫn lão ca nói quốc quân là quốc quân Đan quốc của Lang Gia hoàng triều?
Mẫn Nguyên Hóa mang theo nụ cười nhìn hắn.
- Nếu như Hoàng lão đệ cảm thấy quá mạo hiểm, ta có thể nâng giá, giá cả tùy huynh đệ ngươi.
Hoàng Đại Bính nhìn lại cái túi trong tay:
- Hoàng Đại Bính ta nói quy củ, một mạng là một trăm ngàn tinh tệ, nếu ta đã nhận thì có thể hoàn chỉnh mang người về cho ngươi.
- Sảng khoái, ha ha, tới tới tới, uống rượu uống rượu! Thời gian còn sớm, chúng ta từ từ uống.
Mẫn Nguyên Hóa cởi mở cười to, tự mình rót đầy rượu cho Hoàng Đại Bính.
Hoàng Đại Bính nhíu mày nhìn Mẫn Nguyên Hóa một chút, khô cằn cười một tiếng, cũng không hỏi nhiều, một tay bưng chén lên, một tay lay lấy đầy bàn đan dược, mặc kệ nghi ngờ mà ăn uống thả cửa.
…
Quốc đô!
Lục hoàng tử, Thường Ngọc Thư lại tới gian phòng của quốc quân:
- Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, nên làm quyết định rồi.
- Ta đồng ý!
Quốc quân đã tỉnh táo lại.
Thà rằng từ bỏ nguyên tắc cần thiết của mình cũng phải ổn định Đan quốc, tuyệt đối không thể để Thường Ngọc Thư chắp tay giao Đan quốc cho hoàng thất. Hắn còn muốn bảo vệ nữ nhi của hắn, tuyệt đối không thể rơi xuống trong tay hoàng thất chịu nhục.
Chỉ cần mình còn sống, chỉ cần mình còn là quốc quân thì có thể nghĩ đến biện pháp khác, có thể lại một lần nữa cứu vãn danh dự Đan quốc, thoát khỏi sự khống chế của hoàng thất.
- Chúc mừng quốc quân đã ra quyết định sáng suốt.
Lục hoàng tử cởi mở cười, tâm tình thật tốt.
Đây là chuyện đầu tiên phụ hoàng tự tay giao cho hắn, nếu như làm không được, ngay cả chính hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình.
- Tuy nhiên ta có ba điều kiện. Đầu tiên, trả nữ nhi của ta lại cho ta, nhất định phải ngay lập tức, đây là điều kiện tiên quyết để ta thỏa hiệp. Thứ hai, ta có thể nói với bên ngoài, nguyện ý hợp tác cùng hoàng thất, nhưng các ngươi tuyệt đối không thể hạn chế tự do của ta, cũng như khống chế Đan quốc. Thứ ba...
Quốc quân Đan quốc còn chưa nói xong, Lục hoàng tử liền cười đưa tay tay chặn lại.
- Ngươi có ý gì?
Quốc quân bất mãn nhìn hắn, dòng dõi hoàng thất thế hệ này thật không có giáo dưỡng.
- Ngươi muốn tuyệt đối tự do, đó là không thể nào.
Lục hoàng tử lắc đầu, người quá thuần túy thường ngây thơ.
Lão gia hỏa nhìn như cơ trí, kỳ thật nửa đời người cũng chỉ đều luyện đan, ứng phó tình huống đều phải cầu cạnh hắn, cũng không có chân chính trải qua sóng gió nào.
- Các ngươi muốn như thế nào?
Quốc quân quả thật có chút không hiểu cách ứng phó gia hỏa vô sỉ lại hỗn đản như vậy, đây thậm chí còn là lần đầu tiên hắn gặp phải trong đời mình.
- Ngươi không ngại nghe một chút điều kiện của ta trước chứ. Đầu tiên, an bài Thường Lăng đến La Phù sơn mạch, từ Thiên Sư tông lấy đan dược truyền kỳ về.
- Thiên Sư tông bị đánh, Khương Hồng Võ sống chết chưa biết, làm sao chúng ta có mặt mũi muốn đan dược được nữa?
- Ta mặc kệ Thường Lăng dùng biện pháp gì, dù cởi y phục ra hiến thân cho Khương Phàm cũng phải mang đan dược truyền kỳ trở về cho ta. Đây là điều kiện tiên quyết của chúng ta, chỉ cần Thường Lăng làm được, ngươi mới có thể tiếp quản Đan quốc một lần nữa.
Quốc quân vừa mới tĩnh tình tâm bình lại bất chợt nổi lên gợn sóng, đây chính là một bầy sói, ăn thịt xong lại còn gặm xương cốt.
Lục hoàng tử tiếp tục nói ra.
- Điều kiện thứ hai, chờ Thường Lăng mang đan dược về, ngươi lại tuyên bố với bên ngoài, ba vị quốc lão Đan quốc, bất hạnh chết tại La Phù. Nguyên nhân, tốt nhất là nói ngươi hy vọng có thể hòa bình giải quyết ân oán giưa hoàng thất và La Phù liền phái ba vị quốc lão đi bái phỏng Thiên Sư tông, kết quả đều bị bọn hắn xử tử.
- Hoang đường! Tại sao Thiên Sư tông muốn giết bọn hắn, lời này nói ra ngoài ai mà tin?
- Người khác nói, khẳng định không tin, nhưng ngươi là quốc quân, bọn hắn khẳng định sẽ tin. Ta chỉ nói đơn giản như thế, quá trình cụ thể phải do chính ngươi đi lập, tận lực để cho người ta tin tưởng.
Chương 490 Từng bước ép sát
Lục hoàng tử thưởng thức nét mặt quốc quân đang trở nên vặn vẹo của Đan quốc, nụ cười càng lúc càng sâu hơn.
Có thể từ trên mặt vị quốc quân này nho nhã tôn quý nửa đời người nhìn thấy vẻ mặt như thế cũng không dễ dàng.
- Điều kiện thứ ba, hai chuyện trước nhất định phải hoàn thành trong hai tháng, sau đó ngươi lấy danh nghĩa quốc quân tuyên cáo thiên hạ, ngươi còn tin tưởng hoàng thất, Đan quốc nguyện ý cùng hoàng thất dắt tay ứng đối tình huống hoàng triều bây giờ.
Lục hoàng tử ha ha cười ra tiếng, đây là kế xách đề nghị của Cửu muội, tiến hành theo chất lượng.
Lợi dụng tình huống hoàng thất cùng Đan quốc phát sinh mâu thuẫn để Thường Lăng cầu cứu Thiên Sư tông để Thiên Sư tông nghĩ lầm có thể thừa cơ hợp tác cùng Đan quốc, sau đó sẽ đần độn giao ra đan dược truyền kỳ.
Đan dược tới tay liền có thể cam đoan với phụ hoàng thuận lợi vượt qua Sinh Tử cảnh. Sau đó lợi dụng cái chết của ba vị quốc lão, kích thích lên lửa giận của hoàng triều, Đan quốc lại tuyên cáo hợp tác cùng hoàng thất cũng chẳng phải đường đột.
Cứ việc chọc cho người đời lên án, ít nhất nói rõ không phải hoàng thất bọn hắn hiếp bách Đan quốc, mà là Đan quốc muốn liên hợp hoàng thất đối kháng La Phù.
Cứ như vậy, cuộc chiến hai tháng sau lập tức có thể tiêu trừ tai hoạ ngầm nội bộ, sẽ còn tràn ngập tức giận của toàn bộ hoàng triều đối với La Phù.
- Hoàng thất thật giỏi tính toán!
Mặc dù quốc quân Đan quốc không thích ứng được thái độ của Lục hoàng tử, nhưng rốt cuộc cũng biết rõ hoàng thất muốn làm gì.
- Tạ ơn quốc quân khích lệ.
Kỳ thật Lục hoàng tử còn có điều kiện thứ tư, nhưng bây giờ không thể nói.
Thường Ngọc Thư mặt không thay đổi đứng ở nơi đó, lại lặng yên suy nghĩ tới điều kiện thứ tư.
Chờ hoàng triều trọng thương La Phù, sau khi xử lý xong mọi việc, bọn hắn sẽ lại khống chế Thường Lăng, bức hiếp quốc quân công khai biểu thị gần đây mình có rất nhiều việc làm làm cho Đan quốc phải rước lấy chỉ trích, nguyện ý tạ tội với Đan quốc, tạ tội với thiên hạ, cũng chuyển giao vị trí quốc quân.
Cứ như vậy, không chỉ có thể đền bù việc Đan quốc nhúng tay sự vụ hoàng triều mà nhận ảnh hưởng, mình tiếp quản quốc quân liền càng thêm thuận lý thành chương(*).
(*) Sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.
Quốc quân Đan quốc lại không ngốc liếc mắt nhìn Thường Ngọc Thư:
- Các ngươi giao Đan quốc cho ta, hắn thì sao?
Thường Ngọc Thư lắc đầu nói.
- Đường đệ, ta không phải ngấp nghé vị trí quốc quân, ta muốn giải quyết phiền phức mà Đan quốc đang gặp phải.
- Không nên xem ta là đồ đần, các ngươi khẳng định còn có âm mưu khác.
Đan quốc chau mày, suy nghĩ cách đối phó.
Lúc trước hắn thật vất vả mới đưa ra được quyết định thỏa hiệp, lại không nghĩ rằng hoàng thất còn có nhiều điều kiện âm hiểm như vậy chờ hắn.
- Quốc quân, ngươi tốt nhất là nên đồng ý điều kiện, như vậy đối với ngươi là tốt, đối với Đan quốc là tốt, đối với hoàng thất chúng ta cũng tốt. Nếu như ngươi thật muốn cự tuyệt. Ngươi sẽ bị xử tử, tin tức ngươi cấu kết Khương Hồng Võ, hại chết ba vị quốc lão cũng sẽ truyền khắp thiên hạ, ngươi sẽ nhận hết những lời lăng mạ của hậu nhân. Về phần Thường Lăng, kết quả chỉ sợ so với những gì ngươi tưởng tượng còn muốn thảm hơn đây.
Lục hoàng tử đứng dậy, cười nhạt nói:
- Ta cho ngươi thêm thời gian nửa giờ để cân nhắc.
- Đường đệ, ngươi không thể không quan tâm thanh danh, nhưng xin nhớ kỹ thanh danh của ngươi chính là thanh danh của Đan quốc, đừng bôi đen cho tổ tiên.
Sau khi Thường Ngọc Thư cảnh cáo quốc quân thì đi theo Lục hoàng tử rời khỏi.
Vào lúc này, cửa phòng bị bỗng nhiên đẩy ra, Thẩm Đông Sơn chau mày, ra hiệu Lục hoàng tử mau ra ngoài.
Quốc quân kỳ quái nhìn ra phía ngoài, Lục hoàng tử lại một lần nữa đóng cửa phòng lại.
- Xảy ra chuyện gì?
Lục hoàng tử vừa rời khỏi gian phòng liền thấy Quan Hoa Vinh sau lưng Thẩm Đông Sơn.
Quan Hoa Vinh nhìn Lục hoàng tử, nói.
- Bẩm điện hạ, Cửu công chúa bị Thường Lăng bắt.
- Thường Lăng cưỡng ép Cửu công chúa? Làm sao nàng làm được?
Lục hoàng tử khẽ giật mình, cũng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Vị Tông Sư ưu nhã tinh khiết này lại còn có lúc thô lỗ như thế, lại còn bắt cóc con tin.
- Người của Thường Ngọc Thư quên phong bế linh lực của nàng, kết quả nàng đi đến phía trước liền thôi động yêu quyển, cuốn Cửu công chúa vào, chúng ta cũng còn không kịp phản ứng.
Quan Hoa Vinh quỳ một chân trên đất, xin Lục hoàng tử trị tội.
- Thường Lăng muốn làm gì, đàm phán sao?
Thường Ngọc Thư không để ý, tiểu ny tử ngay cả gà đều cũng chưa từng giết này sẽ không dám động đến Cửu công chúa.
- Nàng kiên trì muốn gặp quốc quân, còn muốn cùng điện hạ đàm phán.
Quan Hoa Vinh thật bất ngờ, điện hạ vậy mà lại không lo lắng?
Đây là Cửu công chúa đấy.
Thẩm Đông Sơn cũng thoáng thở phào, thật sợ điện hạ sẽ trách phạt bọn hắn.
Hai người bọn họ đều là người chịu tội, đã đủ khó chịu, nếu như lại bị chỉ trích, thật sẽ vô cùng xấu hổ.
- Trở về nói với nàng, nói quốc quân đã từ bỏ, đang cùng chúng ta đàm phán. Nàng nên ngoan ngoãn ở lại bên ngoài chờ tin tức, nếu như nhàn rỗi nhàm chán... cứ giết Cửu công chúa đi.
- A??
- Trở về! Nhìn kỹ cho ta, đừng để lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Đã hiểu, ta sẽ trở về ngay.
Quan Hoa Vinh như nhặt được đại xá, mang theo những hộ giả kia vội vã rời khỏi.
Lục hoàng tử hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Đan quốc, quật cường hai trăm năm cuối cùng vẫn phải thần phục dưới chân hoàng thất. Hắn làm Thái tử, sẽ phát lên phần vinh quang chí cao vô thượng này, đăng cơ lên ngôi, trở thành tân hoàng hoàng triều.
Lục hoàng tử bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ diệu. So với việc tìm kiếm được võ pháp mới, đạt được cơ duyên mới, cảm giác hoàng quyền chí thượng, điều khiển sinh tử này, càng tươi đẹp hơn, kích thích hơn.