-
Chương 481-485
Chương 481 Thường Lăng Tông Sư
- Đây chính là nguyên nhân ngươi phản bội? Ta mạo hiểm đến Thiên Sư tông, vì Đan quốc! Chỉ cần chúng ta có thể phỏng chế ra viên đan dược kia, Đan quốc nguyện ý cũng có thể tiếp nhận bất kỳ giá nào!
- Thế nhưng, ngươi không có mang về được viên đan dược kia.
- Khương Hồng Võ không thể thành công, còn có thể chết đã tại Ly Hỏa thánh địa, ta làm sao có mặt mũi muốn đan dược?
- Ta chỉ biết là, ngươi không thể mang đan dược về. Ta chỉ biết là, ba vị lão hữu của ta, chết ở bên ngoài. Những cái khác, ta mặc kệ.
Thường Ngọc Thư mặt không biểu tình, tầm mắt cụp xuống, không nhìn tới ánh mắt quốc quân.
Quốc quân Đan quốc tức giận lại thất vọng nhìn Thường Ngọc Thư.
- Ngươi đều đem tất cả chuyện nói cho hoàng thất rồi?
- Đan quốc từ lúc bắt đầu chính là vùng đất luyện đan, an bình, tôn quý, lại thuần túy, nơi này không chịu nổi bất kỳ hỗn loạn nào. Ngươi đem Đan quốc đặt lên nguy hiểm, ngươi là tội nhân của Đan quốc. Ta muốn cứu vãn Đan quốc, ta muốn tránh cho chiến hỏa và tử vong xuất hiện ở Đan quốc.
Ngữ khí Thường Ngọc Thư lãnh đạm, chỉ là dưới mi mắt lại mắt lóe ra tinh quang rạng rỡ.
- Nói bậy nói bạ! Ngươi không đem tin tức để lộ cho hoàng thất, hoàng thất ở đâu ra lý do lấy cớ uy hiếp Đan quốc? Chuyện Thiên Sư tông đúng là ngoài ý muốn! Nếu như không có hoàng thất nhúng tay, ta đã mang theo ba người bọn hắn và đan dược trở về! Là hoàng thất cấu kết Ly Hỏa thánh địa, mới xuất hiện chuyện đao bổ Thiên Sư tông ngoài ý muốn kia. Hại chết ba người bọn hắn chính là hoàng thất và Ly Hỏa thánh địa. Ngươi căn bản chính là ngấp nghé vị trí quốc quân! Ta vô cùng thất vọng về ngươi!
Quốc quân Đan quốc tức tối, một ngụm máu tươi tuôn ra yết hầu, muốn áp chế, nhưng vẫn là vọt ra, tràn đầy khoang miệng.
Thường Ngọc Thư không muốn cùng hắn dây dưa nhiều, thản nhiên nói:
- Ta hi vọng ngươi có thể phối hợp hoàng thất, tránh cho chiến hỏa nguy hiểm cho Đan quốc.
Lục hoàng tử ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhắc nhở:
- Nếu như ngươi còn muốn tiếp tục làm quốc quân của ngươi, liền phối hợp chúng ta thật tốt, nếu như muốn từ bỏ vị trí quốc quân, vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí.
Quốc quân Đan quốc bực tức nói.
- Ta muốn gặp Nhân Hoàng!
- Phụ hoàng đối với ngươi vô cùng thất vọng, ngươi không gặp được. Nếu phụ hoàng đã cắt cử ta đến đây toàn quyền xử lý sự vụ Đan quốc, tất cả quyết định ta làm cũng có thể trực tiếp đại biểu thái độ của hoàng thất. Đừng nói nhảm, quyết định đi.
Lục hoàng tử nói xong, cố ý hỏi Thường Ngọc Thư:
- Thường Lăng đến đâu rồi?
- Nếu như thuận lợi, hẳn là đã ra ngoài rìa Tinh Nguyệt.
- Ngươi khẳng định?
- Người mang nàng rời khỏi đều là đệ tử thân tín nhất của ta, vài trăm dặm đường này sẽ không có người hoài nghi.
- Rất tốt, người của ta an bài ở bên ngoài để tiếp ứng.
Lục hoàng tử rất hi vọng người của hắn có thể trực tiếp mang đi Thường Lăng, nhưng Đan quốc đề phòng nghiêm ngặt, ba mươi sáu khu đều có số lớn đội ngũ bảo vệ, vì để tránh nổi lên chuyện ngoài ý muốn, chỉ có thể vận dụng người của Thường Ngọc Thư.
Quốc quân tức giận nhưng lại vô lực.
Trước đó chưa từng nghĩ tới hoàng thất dám dùng thủ đoạn ti tiện với Đan quốc, bây giờ không thể không nhìn thẳng vào hiện thực.
Nếu Thường Lăng rơi xuống trong tay bọn họ, rất có thể sẽ bị lăng nhục, thậm chí là uy hiếp đến tính mạng.
Chủ yếu hơn chính là Đan quốc.
Thường Ngọc Thư rõ ràng đã đầu nhập vào hoàng thất, nếu như do hắn tiếp quản Đan quốc, Đan quốc sẽ từ từ bị hoàng thất bí mật thẩm thấu, cho đến biến thành phụ thuộc.
Nhưng, nếu như mình thỏa hiệp, chẳng phải cũng bị hoàng thất khống chế sao?
- Cho ta thời gian, cho ta suy nghĩ một chút.
Quốc quân Đan quốc chầm chậm ngồi xuống, để cho mình tỉnh táo.
Mảnh rừng Tinh Nguyệt, Tây Bắc Bộ.
Cửu công chúa từ sáng sớm đã đợi đến giữa trưa, rốt cuộc cũng chờ được Thường Lăng.
- Thường Lăng Tông Sư, mạo phạm. Tình huống đặc biệt, còn xin hiểu.
- Lang Gia hoàng thất, một đời không bằng một đời, thật đáng buồn... Đáng thương...
Thường Lăng từ sáng sớm đã bị khống chế, chưa kịp chải đầu rửa mặt, nhưng vẫn cứ mỹ lệ làm rung động lòng người, làn da trắng nõn nà, ánh mắt như sao sớm, vẻ đẹp tinh khiết khiến cho tim người khác cứ phải đập thình thịch.
- Hoàng thất làm việc, không cần ngươi đánh giá. Nếu như còn muốn nhìn thấy phụ thân ngươi liền ngoan ngoãn làm theo lời chúng ta nói.
Cửu công chúa trước đó rất thưởng thức vị tông sư này, cũng không nghĩ tới tương lai lại phải đối địch, nhưng sau khi biết nàng bí mật liên hệ cùng Khương Hồng Võ thì đã không còn nửa phần hảo cảm.
Thường Lăng nhìn nữ hài mảnh mai phía trước, đáy mắt hiện lên tia sắt lạnh.
- Tuổi còn nhỏ mà đã tâm cơ như vậy, cả đời này ngươi đều sẽ sống ở âm mưu trong kế hoạch, khó thấy được ánh sáng.
- Ta càng không cần ngươi đánh giá. Phụ thân ngươi bây giờ đã bị khống chế, đang ở trong lao tù chịu tra tấn, muốn hắn còn sống, muốn gặp lại hắn, liền cho làm chút chuyện cho chúng ta.
Cửu công chúa am hiểu uy hiếp, hai câu nói đơn giản đã liền tóm lấy nhược điểm của Thường Lăng.
- Ta sẽ không vì hoàng thất làm bất cứ chuyện gì.
- Ngươi nhất định phải làm! Nếu không, ngươi không những không thấy được quốc quân, mà Đan quốc cũng đều sẽ đổi chủ, thần phục hoàng thất!
Thường Lăng nghiêm túc nhìn nàng một hồi, nói:
- Nếu Thường Ngọc Thư đã lựa chọn phản bội chúng ta, nhất định là đã được các ngươi cam đoan. Mà cam đoan này, chỉ có thể là vị trí quốc quân. Mặc kệ ta phối hợp hay không, phụ thân cuối cùng đều sẽ chết, Đan quốc cũng đều sẽ thần phục hoàng thất.
Cửu công chúa nhìn Thường Lăng thật sâu, không hổ là người thừa kế Đan quốc có thiên phú nhất gần trăm năm nay, quả nhiên không đơn giản:
- Đã ngươi nhìn thấu tất cả, vì cái gì còn muốn đi ra?
- Ta muốn đến xem, sẽ là ai chờ ở bên ngoài.
- Sau đó thì sao?
- Cứu phụ thân ta.
- Cách duy nhất để ngươi cứu ngươi phụ thân, chính là phối hợp với ta.
- Chưa hẳn!
- Ngươi có cách khác?
- Có!
- Ta cũng muốn nghe một chút, là cái gì...
Cửu công chúa còn chưa dứt lời, yêu quyển treo trên cổ Thường Lăng đột nhiên phát sáng cực mạnh, xông ra lít nha lít nhít sợi tơ màu vàng, quấn chặt lấy Cửu công chúa gần ngay trước mắt.
- Ngươi...
Cửu công chúa muốn giãy dụa lại bị kéo chặt hơn.
- Công chúa!
Sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên hoảng hốt, không đợi kịp phản ứng, sợi tơ đã lôi Cửu công chúa vào bên trong yêu quyển của Thường Lăng.
Chương 482 Công tử uy vũ (1)
- Tại sao các ngươi không phong bế linh lực của nàng? Đầu đều là để bài trí sao?
Quan Hoa Vinh trừng trừng mắt, giận dữ mắng mỏ những hộ giả Đan quốc kia.
Chết tiệt, đang đùa giỡn sao?
- Nàng... Nàng là Luyện Đan sư.
Các hộ giả chân tay luống cuống, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này.
Trong ấn tượng của bọn hắn, Thường Lăng vừa mỹ lệ, thánh khiết, tôn quý, vừa mềm yếu vô hại, giống như các Luyện Đan sư khác, không thông võ pháp, chỉ cần khống chế thì sẽ không thể phản kháng.
Không nghĩ tới vừa rồi đối mặt, lại đem công chúa bắt lại!
- Nàng là Luyện Đan sư thì không nghĩ đến phong bế linh lực sao?
Quan Hoa Vinh tức giận lại tự trách, đừng nói các hộ giả Đan quốc không nghĩ tới, ngay cả hắn cũng không ngờ tới vị Tông Sư nhu nhược này vậy mà lại làm ra hành động như vậy.
- Tông Sư, xin giao công chúa ra. Chúng ta chưa từng nghĩ tới muốn tổn thương ngươi, không cần kích thích chúng ta.
Các hộ giả lập tức vây quanh Thường Lăng, vừa khẩn trương lại có chút sợ sệt.
Bọn hắn cưỡng ép Thường Lăng là đã đẩy lên nguy hiểm to lớn, bao gồm cả quốc quân nơi đó cũng đang lặng yên tiến hành không một tiếng động, một khi bị phát hiện, Đan quốc nhìn như bình tĩnh nhất định sẽ xuất hiện sóng triều dâng lên ngập trời, nhấc lên sóng gió vô tận.
- Giao công chúa ra!
Quan Hoa Vinh một tay bóp lấy cái cổ như tuyết ngọc của Thường Lăng, thô lỗ giơ lên giữa không trung.
Thường Lăng lại như không hề bận tâm, môi đỏ khẽ nhúc nhích.
- Quan Hoa Vinh, ngươi là hộ vệ gì chứ, ném Đại hoàng tử đi, lại ném Cửu công chúa đi, hoàng thất chứa không nổi ngươi.
- Ngươi...
Quan Hoa Vinh dùng sức nắm chặt cổ Thường Lăng, hai mắt sung huyết:
- Có tin ta bóp chết ngươi hay không.
- Không tin! Ngươi cũng không dám!
Thường Lăng mặc cho hắn bóp lấy, cũng không giãy dụa.
- Vậy liền thử một chút!
Quan Hoa Vinh cao lớn, hùng tráng uy mãnh, bóp lấy Thường Lăng tựa như đang bóp lấy đầu một con cừu non, một cái tay cũng đều lớn hơn so với đầu nàng, rất
nhanh đã bị bóp đến phát tím, ý thức hôn mê.
- Quan Hoa Vinh, mau dừng tay, ngươi muốn bóp chết nàng sao? Nàng chết rồi, ai cũng không tiện bàn giao.
Các hộ giả Đan quốc nhao nhao khuyên can, hận không thể đẩy hắn ra.
- Giao Cửu công chúa ra đây cho ta.
Quan Hoa Vinh vung cánh tay lên, hung hăng quăng Thường Lăng lên trên mặt đất.
Thường Lăng rối tung tóc dài, đầu lung lay, cố chống thân thể lên:
- Ta muốn gặp phụ thân ta, nếu không ta lập tức xử tử Cửu công chúa.
- Muốn dọa ta, ngươi đã từng giết qua gà chưa, từng thấy máu chưa? Ngươi biết thế nào giết người chưa?
Quan Hoa Vinh không tin tiểu nương tử nũng nịu này dám giết người, nàng lại còn là công chúa của hoàng thất.
- Con thỏ gấp đều cắn người, huống chi các ngươi muốn đoạt lấy đất nước của ta, hại phụ thân ta.
Thường Lăng mỹ lệ thánh khiết, có vẻ đẹp linh tú, dịu dàng như ngọc, nhưng giờ phút này lại mang theo ánh mắt lăng lệ, thái độ cường ngạnh.
- Công chúa chết rồi, ngươi cũng đừng hòng sống!
- Ta chết đi, hậu nhân sẽ tôn trọng ta. Ngươi đây? Làm hộ giả hoàng thất, liên tiếp hại chết hoàng tử công chúa, ngươi sẽ bị hoàng thất xử tử, gia tộc của ngươi đều sẽ hổ thẹn vì ngươi.
- Ngươi...
Quan Hoa Vinh kịch liệt chập trùng lồng ngực, hận không thể một bàn tay chụp chết nàng.
- Ta muốn về quốc đô, ta muốn gặp phụ thân ta.
Sáng sớm, sau khi Thường Lăng bị Thường Ngọc Thư đưa vào bẫy cũng bị khống chế, liền không có giãy dụa vô vị, mà tỉnh táo thuận thế mà làm, vừa phối hợp rời khỏi Đan quốc, vừa lời nói khách sáo tìm hiểu tình huống.
Khi biết bên ngoài là Cửu công chúa nàng đã nghĩ được biện pháp —— khống chế con tin, lấy tư cách cùng hoàng thất.
- Ngươi không thấy được, lão già kia sẽ chết!
Quan Hoa Vinh nhăn nhó mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Thường Lăng.
Không hổ là quốc quân bồi dưỡng tương lai của Đan quốc, gặp được tình huống kích thích lại nguy hiểm như thế, vậy mà không hề bối rối, còn có thể phản kích, đem bọn hắn đặt vào thế bị động.
- Trước khi hoàng thất không khống chế được cục diện, sẽ không hại chết ta phụ thân.
Thường Lăng ngửa đầu nhìn Quan Hoa Vinh uy mãnh hùng tráng, vui mừng không sợ.
- Hoàng thất đã bị bắt đi hai vị hoàng tử, sẽ không cho phép lại có công chúa bị bắt. Nếu như ta là ngươi, ta sẽ lập tức trở lại quốc đô, xác minh tình huống với chủ tử của ngươi, miễn mắc thêm lỗi lầm nữa.
Quan Hoa Vinh hồng hộc thở hổn hển, năm chữ 'Mắc thêm lỗi lầm nữa' trực đâm vào tim hắn, hắn đã để hoàng thất thất vọng, nếu như lại tái phạm sai lầm lớn, chính hắn cũng đều không có mặt mà sống nữa.
- Quan Hoa Vinh, vẫn là để chúng ta trở về bẩm báo, ngươi ở lại nơi này nhìn nàng.
Hộ giả Đan quốc cắn răng, chuẩn bị trở về bẩm báo.
Chuyện này là sai lầm của bọn hắn.
- Ta đi! Các ngươi ở lại nơi này!
Quan Hoa Vinh sâu hít một hơi, ép buộc mình tỉnh táo lại.
- Ngươi không vào được.
- Đổi áo choàng thủ vệ cho ta, các ngươi mang ta vào.
Quan Hoa Vinh đột nhiên vung bàn tay lên, hung hăng quất vào trên khuôn mặt kiều nộn của Thường Lăng.
Thường Lăng nhỏ yếu, nhào vào trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, ý thức hoảng hốt.
- Con quỷ nhỏ, thành thành thật thật đợi ở chỗ này, nếu như lại đùa nghịch gì nữa, ta sẽ xé sống ngươi.
Quan Hoa Vinh thay đổi trường bào hộ giả màu lam của Đan quốc, theo các hộ giả xâm nhập vào Đan quốc.
Mặc dù Đan quốc đề phòng nghiêm ngặt, nhưng dù sao cũng là quốc gia mở ra làm ăn, thế lực trời nam biển bắc quanh năm ra ra vào vào.
Các hộ giả bọn họ chủ yếu là đề phòng người gây chuyện, rất ít chủ động đề ra nghi vấn người một nhà.
Nhất là dẫn đội lại là thị vệ tâm phúc của Thường Ngọc Thư.
- Trói lại!
Bọn thị vệ hoàng thất quăng Thường Lăng lên, theo đến trên cây đại thụ bên cạnh, dùng xiềng xích nặng nề quấn chặt nàng.
Thường Lăng lung lay đầu, nhắm mắt lại.
Mặc dù nhìn bình tĩnh lại lãnh đạm, giống như không có chút sợ hãi nào, nhưng phụ thân bị bắt, Đan quốc loạn trong giặc ngoài, nàng nào có thể thật bình tĩnh.
Trước đó phụ thân công nhiên tuyên cáo thiên hạ, nàng đã ủng hộ, nhưng cũng đề nghị phái người liên hệ những thế lực cùng cường giả có mối quan hệ mật thiết với Đan quốc.
Chỉ là đề nghị đã bị Thường Ngọc Thư và Tô Nguyên Minh cự tuyệt.
Chương 483 Công tử uy vũ (2)
Bọn hắn cho rằng Đan quốc tuyên cáo thiên hạ là hợp tình hợp lý, là tuân thủ ước định lúc trước, nếu như muốn chủ động liên hệ những 'Bằng hữu' kia, ngược lại có ý tứ khiêu khích hoàng thất.
Phụ thân cũng tin tưởng hoàng thất sẽ không bởi vì cái này mà trực tiếp chế tài Đan quốc.
- Thường Ngọc Thư... Tô Nguyên Minh... Các ngươi là tội nhân Đan quốc.
Thường Lăng thở dài trong lòng, còn đánh giá thấp nhân tính ác quá.
Làm sao bây giờ!
Phụ thân bị khống chế, dữ nhiều lành ít.
Mặc dù đã thuận lợi bắt lấy Cửu công chúa, nhưng có hiệu quả hay không, trong nội tâm nàng không chắc.
Giờ khắc này, trong rừng rậm hơn mười dặm bên ngoài, bọn người Khương Phàm đang lặng yên ẩn núp không tiếng động.
Bọn hắn kỳ thật đã tới rất sớm, vòng quanh xung quanh Đan quốc quan sát tình huống, tính toán làm sao đi đến, không nghĩ tới vậy mà thấy được Cửu công chúa và Quan Hoa Vinh.
Cơ hội khó được, bọn hắn lập tức chuẩn bị vây bắt bắt, nhưng không bao lâu, Thường Lăng lại bị áp đi ra. Bọn hắn biết bên trong Đan quốc đã xảy ra chuyện, quả quyết muốn nghĩ cách cứu viện Thường Lăng.
Kết quả, Thường Lăng đột nhiên bắt Cửu công chúa.
Lúc bọn hắn đang lo lắng Quan Hoa Vinh dưới cơn thịnh nộ sẽ giết chết Thường Lăng, chuẩn bị cưỡng ép cứu người thì Quan Hoa Vinh đã rời khỏi.
Đảo ngược, kích thích, vở kịch này quá đặc sắc.
Ngay cả các Huyết Ngục cũng đều thầm hô đã nghiền.
- Công tử ở lại nơi này, những người khác theo ta cứu người.
Thương Minh phất tay ra hiệu các Huyết Ngục.
Khương Phàm chủ động xin đi giết giặc.
- Ta hấp dẫn lực chú ý của bọn hắn, các ngươi lại ra tay, tuyệt đối đừng làm ra động tĩnh gì.
Các Huyết Ngục thể hiện cổ quái, nhìn Khương Phàm một chút, vừa nhìn về phía Thương Minh.
Làm ra động tĩnh?
Đây là chất vấn năng lực của bọn hắn sao?
Chỉ là xử lý mười tên thị vệ mà thôi, nếu như lại làm ra động tĩnh gì, bọn hắn đều có lỗi với liêm đao trong tay.
- Công tử nói đúng, chúng ta cần phối hợp. Công tử cẩn thận.
Thương Minh lặng lẽ cùng các Huyết Ngục ra hiệu, phối hợp công tử diễn kịch, đừng để cho công tử khó xử.
- Công tử anh dũng!
Các Huyết Ngục cùng kêu lên tán thưởng, như quỷ mị tản ra.
- Phi! Đáng đời người sắp chết.
Sau khi Tiêu Cao Nghĩa dẫn đội trong thị vệ hoàng thất xác định Quan Hoa Vinh đã rời khỏi, rất khinh thường mà phun một ngụm nước bọt.
Đường đường là Linh Hồn đỉnh phong, lại bị nữ hài nhi đùa nghịch.
- Thường Lăng, thấy qua cái này chưa?
Tiêu Cao Nghĩa xoay tay phải lại, từ trong nhẫn không gian lấy ra một thanh liêm đao sắc bén.
Toàn thân cán đao đen kịt, dài đến hai mét, phía dưới thẳng, đầu trên hơi cong về phía. Thân đao thể đỏ hồng như máu, dài gần một mét, phía trước dài nhọn sắc bén, phía sau mở rộng.
Liêm đao nặng nề, không thể phá vỡ, lại sắc bén vô địch.
- Liêm đao của Huyết Ngục?
Thường Lăng giương mắt nhìn, chân mày cau lại.
- Thời điểm năm đó Huyết Ngục giết ra khỏi thành Bạch Hổ, chết không ít đội viên, cũng ở nơi đó vứt xuống mười hai chuôi liêm đao. Đây là một cái trong đó. Ta bỏ ra tinh lực rất lớn mới thu được vào tay. Ngươi biết lai lịch của nó không?
Tiêu Cao Nghĩa trêu đùa liêm đao mấy lần, có chút si mê mỹ cảm yêu dị của nó.
- Không biết.
Thường Lăng nghiên cứu đan thuật trị bệnh cứu người, vũ khí giết người từ trước tới giờ không cảm thấy hứng thú, nhất là loại liêm đao nhìn qua liền thấy rất tà ác nguy hiểm này.
- Lai lịch liêm đao không đơn giản, càng không phải vũ khí bình thường. Nghe nói là tiên tổ Khương gia, Khương Nguyên Liệt tự mình rèn đúc, chính là dùng huyền thiết chí thuần sưu tập từ các nơi ở Bắc Cương, còn tập hợp máu tươi của mấy vạn mãnh thú Đại Hoang, ngâm ròng rã hai mươi năm. Trình độ sắc bén, đạt tới gọt sắt như tờ giấy, trình độ cứng cáp có thể ngạnh kháng trọng kích trăm vạn cân. Mỗi một chuôi, đều có thể họi là chí bảo gia truyền.
- Sở dĩ rèn đúc thành hình dạng liêm đao, là bởi vì liêm đao tượng trưng cho cái chết, cũng là bởi vì phía trên bị khắc lên nguyền rủa. Thời điểm mỗi một đội viên Huyết Ngục đang tiếp nhận nó thì cũng sẽ tiếp nhận nguyền rủa phía trên. Đời này đến chết, đao làm chủ, người làm nô. Khi còn sống dùng máu tươi và linh hồn thai nghén, sau khi chết sẽ trở thành tế phẩm của nó.
Tiêu Cao Nghĩa si mê mỹ cảm của liêm đao, càng si mê lai lịch của nó.
Bọn thị vệ hoàng thất đều kinh ngạc nhìn liêm đao trong tay Tiêu Cao Nghĩa, đây là lần đầu tiên nghe nói liêm đao có lai lịch phi phàm như vậy.
Tiêu Cao Nghĩa nắm liêm đao, vây quanh sau lưng Thường Lăng, liêm đao sắc bén nhẹ nhàng ôm lấy cái cổ trắng tuyết như ngọc.
- Ta không hứng thú với liêm đao.
Thường Lăng khẽ run, liêm đao vô cùng lạnh, không phải giá lạnh, mà là âm lãnh.
Nó chỉ nhẹ nhàng phóng tới trên cổ, vậy mà trong đầu lại nhịn không được nổi lên hình ảnh cái cổ mình bị chặt bay mất.
- Nghe nói, người bị liêm đao chém giết, linh hồn cũng đều sẽ bị giết chết cùng một chỗ. Thường Lăng Tông Sư, có muốn thử một chút hay không?
Tiêu Cao Nghĩa cười lạnh, giơ mặt đao lên chống đỡ cái cằm trắng nõn của Thường Lăng.
Thường Lăng dùng sức nắm chặt lại hai tay, ép buộc mình phải tỉnh táo lại:
- Tỉnh lại đi. Ta không sợ chết, càng không sợ uy hiếp, ngươi cũng không dám giết ta!
- Chết, kỳ thật không đáng sợ. Sợ chính là... Ha ha... Muốn chết nhưng lại không chết được!
Liêm đao trong tay Tiêu Cao Nghĩa nhẹ nhàng lướt một cái, đao sắc bén nhọn tuỳ tiện rạch ra sợi dây nhỏ nơi cổ áo Thường Lăng.
Thân thể mềm mại của Thường Lăng run rẩy:
- Ngươi muốn làm gì!
- Chuôi này liêm đao hẳn là đã giết rất nhiều người, nhưng chắc chưa từng thưởng thức qua thân thể mỹ diệu như ngươi vậy. Nếu nó thuộc về ta, ta phải đối đãi nó thật tốt.
Tiêu Cao Nghĩa chuyển tới trước mặt Thường Lăng, nắm liêm đao chậm rãi hướng xuống, tiến vào y phục, từ cổ áo cho đến cái rốn.
- Ngươi... Hèn hạ vô sỉ!
Thường Lăng tức giận muốn muốn giãy dụa nhưng cũng không dám loạn động.
Bọn thị vệ hoàng thất khẽ nhíu mày, đối đãi Thường Lăng danh chấn hoàng triều như thế, có phải có chút quá mức hay không.
Trong lòng bọn họ, Thường Lăng tôn quý, thánh khiết, lại mỹ lệ, linh tú như mây trời, không phải là thế tục.
Tuy nhiên... Bọn hắn rất nhanh đè xuống phần bất mãn kia, không hẹn mà cùng thưởng thức dáng người uyển chuyển của Thường Lăng.
Chương 484 Ai hung ác hơn
- Các ngươi vô sỉ! Đây chính là phẩm chất của thị vệ hoàng thất sao?
Thường Lăng chú ý tới ánh mắt xâm phạm của bọn hắn, xấu hổ giận dữ đan xen.
- Đừng có lại nghĩ mình như vậy tôn quý. Không có danh hiệu nữ nhi quốc quân, lại đắc tội hoàng thất, ngươi đã từ trên trời rớt xuống dưới mặt đất rồi. Coi như phụ tử các người cuối cùng cũng thỏa hiệp, thần phục với hoàng thất, các ngươi cũng không còn là các ngươi trước kia, mà là đồ chơi trong tay hoàng thất.
Tiêu Cao Nghĩa cười lạnh hai tiếng, tiếp tục kích thích Thường Lăng.
- Qua mấy năm nữa, ngươi còn có thể sẽ gả vào hoàng thất, trở thành phi tử trong cung. Nhưng là phi tử không có tình cảm, chỉ có thể dựa vào chút sức lực tươi mới kia bị Nhân Hoàng hưởng dụng mấy ngày, sau đó ngươi sẽ giống như một khúc gỗ, từ từ nát chết trong hoàng cung. Đúng rồi, ngươi còn đắc tội Cửu công chúa, nói không chừng ngày nào đó, ngươi sẽ chết bởi ngoài ý muốn. Đương nhiên, chết là ngoài ý muốn, nhưng sự thật là ngươi sẽ bị đưa đến nơi rất bí mật, trở thành đồ chơi của một số người. Thường Lăng ơi Thường Lăng, ngươi đã xong rồi! Ngươi mười mấy năm qua hưởng hết vinh quang tôn quý, nửa đời phía sau... Chính là một mảnh bi kịch.
Tiêu Cao Nghĩa nhe răng cười, trong ngôn ngữ cực điểm nhục nhã và đe dọa, kích thích tinh thần Thường Lăng.
Thường Lăng cố gắng trấn định, lại ngăn ánh mắt không được lắc lư.
Nàng dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, có thể nương tựa kiêu ngạo chống đỡ Quan Hoa Vinh ẩu đả, lại gánh không được loại tàn phá tinh thần này của Tiêu Cao Nghĩa.
Tiêu Cao Nghĩa nói kiểu này, bọn thị vệ hoàng thất càng không cố kỵ, tùy ý đánh giá Thường Lăng, vậy mà đều cảm nhận được một cảm giác kích thích khiêu chiến cấm kỵ, khinh nhờn Thánh Nữ.
Thường Lăng cố gắng trấn định nhưng lại trấn định không xuống.
Xấu hổ, giận dữ! Sỉ nhục!
Ánh mắt của nàng cũng đã bắt đầu mông lung!
- Ta đếm tới ba, không, ta đếm đến mười, giao Cửu công chúa ra đây cho ta. Nếu không... chuôi liêm đao đã giết vô số người trong tay của ta đây sẽ nhẹ nhàng di chuyển, bộ y phục đơn bạc này của ngươi sẽ phải mở rộng ra trước mặt chúng ta. Hoàn toàn, triệt để.
Tiêu Cao Nghĩa rất thấp giọng, ngữ điệu rất chậm, cực điểm nhục nhã, lăng nhục Thường Lăng.
- Ngươi dám...
Thường Lăng quát tháo, chỉ là vừa mở miệng, ngay cả chính nàng cũng đều nghe được sự run rẩy trong thanh âm.
- Hoàng thất chỉ muốn khống chế Đan quốc, tuyệt đối sẽ không cho phép các ngươi làm càn như vậy!
- Ta mở ra cho ngươi, thưởng thức một phen, sau đó lại mặc cho ngươi thêm kiện y phục mới, ai biết được chứ? Ngươi cũng đừng nghĩ đến trả thù chúng ta. Chỉ cần chúng ta ở bên ngoài há hốc mồm, nói đã từng mở ra qua y phục cho ngươi mặt mũi, ngươi và Đan quốc sẽ phải rớt xuống trong bùn. Toàn hoàng triều đều sẽ biết, Thường Lăng Tông Sư cao quý như tiên tử trong lòng bọn họ, còn từng có qua một đoạn lịch sử như vậy.
Tiêu Cao Nghĩa cười ha ha:
- Ngươi đừng nghĩ đến uy hiếp ta, ta cũng không phải cái tên ngu xuẩn Quan Hoa Vinh kia. Bây giờ, ta bắt đầu đếm, một.
Bọn thị vệ hoàng thất đều lộ ra nụ cười xấu xa, chờ đợi thưởng thức cảnh đẹp tuyệt diệu kinh tâm động phách trong lớp y phục kia.
Thường Lăng hô hấp dần dần gấp rút, thân thể mềm mại đều đang run rẩy, rốt cuộc cũng không giữ vững nổi bình tĩnh.
Nàng có thể ứng phó người bình thường, nhưng lại không biết làm như thế nào ứng phó dạng vô lại này.
- Hai...
- Ba?
- Ha ha... Bốn... Thời gian trôi qua thật chậm nhỉ, năm!
Tiêu Cao Nghĩa chậm rãi hô hào, thưởng thức vẻ tức giận lại tuyệt vọng của Thường Lăng.
Lúc này, Thường Lăng đột nhiên nhớ tới sự kiện tại thành Hoàng Phủ.
Lúc đó Khương Phàm đối kháng với hoàng thất, chính là lấy bạo chế bạo.
Thường Lăng cố gắng trấn định lại lần nữa.
- Lập tức lui lại, cách ta mười mét, nếu không ta sẽ cho các ngươi một bàn tay.
- Là tay Cửu công chúa sao? Ha ha... Đưa đi!
Tiêu Cao Nghĩa cười cười, không thèm để ý chút nào:
- Sáu!
- Ngươi nghĩ ta không dám?
Thường Lăng lập tức đem ý thức luồn vào yêu quyển, khống chế Cửu công chúa ở bên trong.
- Đến đây, đưa ra đi. Bảy. Bảy rồi, lập tức sẽ đến mười, nhanh thôi.
Tiêu Cao Nghĩa cười lạnh, muốn so ác sao? Nếu như là người khác, hắn còn có thể do dự, nhưng Thường Lăng, nàng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
- Nhanh hô tám đi, chúng ta đợi đã không kịp rồi.
Bọn thị vệ cố ý thúc giục Tiêu Cao Nghĩa.
- Tám!
Tiêu Cao Nghĩa đột nhiên cất cao giọng, kích thích thân thể mềm mại run rẩy của Thường Lăng.
Tuy nhiên...
Thường Lăng cuối cùng không phải một nữ nhi yếu ớt bình thường, rốt cuộc nàng cũng tỉnh táo lại.
- Nếu các ngươi dám đụng đến y phục của ta, ta sẽ lập tức ném y phục của Cửu công chúa ra. Chờ ta gặp được người của hoàng thất, lúc đại biểu Đan quốc đàm phán, Cửu công chúa sẽ vô cùng thông thấu xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người. Ta sẽ vạch ra, kẻ cầm đầu, chính là các ngươi!
Thường Lăng cười lạnh.
- Đến lúc đó, Cửu công chúa tức giận, hoàng thất tức giận, đều sẽ để trên thân các ngươi.
Sắc mặt Tiêu Cao Nghĩa có chút trầm xuống, bọn thị vệ cũng đều nhíu mày.
- Việc quan hệ đến tôn nghiêm của ta, tôn nghiêm của hoàng thất, chuyện phát sinh ở trên người ta cùng Cửu công chúa, đều sẽ bị phong tỏa nghiêm mật. Các ngươi, gián tiếp làm nhục Cửu công chúa, ngươi đoán nàng sẽ làm như thế nào? Xử tử các ngươi? Sẽ không đơn giản như vậy, nàng sẽ đem toàn tộc cả nhà các ngươi, xử lý sạch sẽ! Kết quả tương lai của ta, các ngươi không thấy được. Nhưng ta sẽ thấy kết quả của toàn tộc các ngươi, khẳng định so với tràng diện ngươi miêu tả cho ta sẽ thê thảm hơn gấp trăm lần.
Thường Lăng đe dọa nhìn Tiêu Cao Nghĩa, hoàn toàn khôi phục lại sự tỉnh táo.
Bọn thị vệ hoàng thất trao đổi ánh mắt, lần này đến phiên bọn hắn bị kích thích.
Nếu thật là như thế, bọn hắn khẳng định sẽ chết rất thảm.
Tiêu Cao Nghĩa nhìn Thường Lăng, trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn dần dần hiện lên một nụ cười.
- Đặc sắc, không hổ là quốc chủ tương lai của Đan quốc. Nhưng ta chính là không tin, một người cao quý như ngươi có thể lấy danh dự của mình ra nói đùa.
- Cứ tới!
Thường Lăng ngẩng đầu, nhắm mắt lại, chuẩn bị kỹ càng.
Chương 485 Công tử uy vũ (3)
- Vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí! Có thể nhìn ngươi một chút, chết cũng đáng!
Tiêu Cao Nghĩa làm bộ muốn cắt y phục của Thường Lăng, cũng chăm chú tiếp cận nàng.
Toàn thân Thường Lăng căng cứng, gắt gao nắm chặt hai tay, khóe mắt thấm ra nước mắt, nhưng nàng vẫn cật lực khống chế cảm xúc giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
‘Ta cũng không tin!’
Tiêu Cao Nghĩa cắn răng một cái, dùng sức hướng về phía trước.
Hắn chỉ chuẩn bị để kích thích Thường Lăng một chút, không nghĩ tới sẽ mở ra thật, nếu không sau khi Thường Lăng sụp đổ thì cái gì cũng đều không thèm đếm xỉa, kết quả kẻ chịu nhục vẫn là bọn hắn, nhưng... Thường Lăng vẫn không hề sụp đổ, bọn thị vệ bên cạnh lại chạy tới ngăn cản hắn.
- Ngươi điên rồi! Ngươi muốn chết, nhưng chúng ta không muốn chết!
- Nhìn một chút cái rắm, ta còn có người nhà đây.
- Ngươi đừng xúc động, có thể cứu Cửu công chúa ra là tốt nhất, không cứu ra cũng không liên quan đến chúng ta, dù sao trách nhiệm đều sẽ nằm trên người Quan Hoa Vinh cả.
Bọn hắn khống chế Tiêu Cao Nghĩa lại, lo lắng khuyên can.
- Một đám ngu xuẩn! Cút ngay cho ta!
Tiêu Cao Nghĩa tức giận, dùng sức hất bọn hắn ra.
Thường Lăng run run thở phào, giọt nước mắt trượt xuống gương mặt.
Nhưng, thời điểm nàng mở mắt ra lại ngoài ý muốn nhìn thấy phía trước rừng cây đang có một bóng người lảo đảo đi tới.
Tiêu Cao Nghĩa sâu hít một hơi, cười lạnh nói:
- Tốt, chúng ta không gỡ y phục nữa, thay cách khác.
Thường Lăng khinh thường nói:
- Kẻ vô sỉ vô năng như ngươi sẽ chỉ dùng loại thủ đoạn ti tiện buồn nôn này thôi sao?
- Thủ đoạn không ở cao thấp, có tác dụng là được.
Tiêu Cao Nghĩa cười gằn mở ra năm ngón tay phải, lung lay ở trước mặt Thường Lăng:
- Đoán xem ta muốn làm gì?
Thường Lăng nhìn về phía trước.
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Tiêu Cao Nghĩa kỳ quái quay đầu.
Bọn thị vệ hoàng thất bên cạnh Thường Lăng cảnh giác, cũng liên tiếp quay đầu nhìn về phía rừng rậm.
Khương Phàm làm ra bộ dáng rất yếu ớt, lao đảo từ giữa rừng núi đi tới, được mấy bước liền dừng lại, đỡ lấy cây đại thụ bên cạnh thở dốc, trên y phục còn thoa đầy máu động vật.
- Một hài tử?
Bọn thị vệ trao đổi ánh mắt, đều rất kinh ngạc.
Đây là công tử nhà ai? Là người trong Đan quốc nào?
- Hỏi một chút là ai, đừng để hắn tới gần nơi này.
Tiêu Cao Nghĩa phân phó thị vệ bên cạnh, vì ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn, hắn mang theo liêm đao đạt vào cổ Thường Lăng.
Thị vệ vác lấy lợi kiếm, đi về phía trước:
- Đứng ở nơi đó, đừng có lại tới gần.
Khương Phàm trừng mắt lên, đỡ lấy thân cây bên cạnh, chầm chậm ngồi xuống.
- Ngươi là hài tử nhà ai?
Thị vệ đứng cách vài chục bước quát lên.
Khương Phàm không nói lời nào, chỉ kịch liệt thở hổn hển.
Thị vệ cảm giác kỳ quái, do dự một chút lại đi đến trước mặt Khương Phàm.
Khương Phàm tóc tai bù xù ngồi, hơi há mồm, phát ra thanh âm rất nhỏ.
- Ngươi nói cái gì?
Thị vệ đụng đụng vào Khương Phàm.
- Các ngươi... Các ngươi...
Khương Phàm nói thật thấ giọng.
- Chúng ta?
Thị vệ nửa ngồi đến trước mặt Khương Phàm, nhíu mày nhìn hắn.
Khương Phàm mệt mỏi nói nhỏ:
- Các ngươi... Có...
- Chúng ta có cái gì? Nói rõ cho ta!
Thị vệ đưa tay đẩy Khương Phàm.
Khương Phàm thuận thế ngửa người tựa trên cây, hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói:
- Các ngươi gặp nguy hiểm.
- Nguy hiểm gì!
- Nguy hiểm lớn.
- Ở đâu ra nguy hiểm lớn, rốt cuộc ngươi là ai, ai khiến ngươi bị thương thành thế này.
Bọn thị vệ ở xa xa không nhịn được hô to.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Hắn nói...
Thị vệ vừa muốn quay đầu đáp lại, trong tay Khương Phàm đột nhiên có thêm một thanh tàn đao, cắm vào ngực thị vệ.
- Ngươi...
Thị vệ cảm thấy ngực mát lạnh, cúi đầu xuống thì nhìn thấy ngực mình lại bị cắm vào một chuôi đao vừa rộng lạivừa lớn.
- Ngọa tào...
Xa xa, thị vệ hoàng thất kinh hãi, tình huống này là thế nào?
- Ta nói các ngươi gặp nguy hiểm, ngươi nghe không hiểu sao?
Khương Phàm rút tàn đao ra, đứng dậy chỉ về đám thị vệ hoàng thất phía xa kia, lên tiếng hô:.
- Giết!
- Giết?
Bọn người Tiêu Cao Nghĩa thay đổi sắc mặt, lập tức muốn cảnh giác bốn phía nhưng đã chậm.
Đội viên Huyết Ngục từ trên trời giáng xuống, không một tiếng động, giống như quỷ mị.
Ba người một tổ, xuất hiện xung quanh thị vệ hoàng thất, ra tay vô tình, gọn gàng lại linh hoạt.
Phốc phốc phốc!
Liêm đao đâm xuyên qua đầu cùng lúc, chặt đứt hai tay.
Một kích mất mạng!
Nhìn nhẹ nhõm, đơn giản nhưng lại làm kẻ khác rùng mình.
Quá dễ dàng!
Dễ dàng đến không thể tưởng tượng nổi!
- Các ngươi...
Tiêu Cao Nghĩa muốn mở miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh hoàn chỉnh.
Bởi vì liêm đao từ sau não đã đâm thẳng ra miệng hắn. Có hai thanh liêm đao khác đâm xuyên lồng ngực và tay phải. Còn có một bóng người, thuận thế khống chế liêm đao trong tay hắn, không có thương tổn đến Thường Lăng một phân nào.
- Ngươi, không xứng dùng nó.
Thương Minh thu liêm đao vào nhẫn không gian, một chưởng vỗ trên người Tiêu Cao Nghĩa.
Ngực Tiêu Cao Nghĩa đập mạnh, toàn thân máu tươi đổ ào ra, không ngừng liên tục văng đến trên người Thương Minh.
Rất nhanh, hắn chỉ còn là một cái xác khô.
Thường Lăng có chút hoảng hốt nhìn đám người đột nhiên xuất hiện ở phía trước, lại nhìn Tiêu Cao Nghĩa đã chết thảm bên cạnh, chợt lạnh hết cả người.
Những người này là ai?
Sát thủ sao?
Không đúng! Liêm đao?
Bọn hắn là...
Một cái tên lạ lẫm lại quen thuộc chợt xuất hiện trong đầu, Huyết Ngục!
- Đặc sắc! Đây mới giống như là ám sát nhuận vật vô thanh (không có tiếng động)!
Khương Phàm sợ hãi thán phục với năng lực săn giết của Huyết Ngục.
Không hổ là chi đội huyết luyện giữ nhà tại Đại Hoang, ám sát săn giết đều trở nên đơn giản như ăn cơm uống nước.
Thật giống với hắn, có một thứ gì đó đã lắng đọng đến tận xương tủy.
Khương Phàm từ đằng xa đi tới, nhìn Thường Lăng đã sợ đến choáng váng, mở miệng trêu đùa.
- Đây chính là nguyên nhân ngươi phản bội? Ta mạo hiểm đến Thiên Sư tông, vì Đan quốc! Chỉ cần chúng ta có thể phỏng chế ra viên đan dược kia, Đan quốc nguyện ý cũng có thể tiếp nhận bất kỳ giá nào!
- Thế nhưng, ngươi không có mang về được viên đan dược kia.
- Khương Hồng Võ không thể thành công, còn có thể chết đã tại Ly Hỏa thánh địa, ta làm sao có mặt mũi muốn đan dược?
- Ta chỉ biết là, ngươi không thể mang đan dược về. Ta chỉ biết là, ba vị lão hữu của ta, chết ở bên ngoài. Những cái khác, ta mặc kệ.
Thường Ngọc Thư mặt không biểu tình, tầm mắt cụp xuống, không nhìn tới ánh mắt quốc quân.
Quốc quân Đan quốc tức giận lại thất vọng nhìn Thường Ngọc Thư.
- Ngươi đều đem tất cả chuyện nói cho hoàng thất rồi?
- Đan quốc từ lúc bắt đầu chính là vùng đất luyện đan, an bình, tôn quý, lại thuần túy, nơi này không chịu nổi bất kỳ hỗn loạn nào. Ngươi đem Đan quốc đặt lên nguy hiểm, ngươi là tội nhân của Đan quốc. Ta muốn cứu vãn Đan quốc, ta muốn tránh cho chiến hỏa và tử vong xuất hiện ở Đan quốc.
Ngữ khí Thường Ngọc Thư lãnh đạm, chỉ là dưới mi mắt lại mắt lóe ra tinh quang rạng rỡ.
- Nói bậy nói bạ! Ngươi không đem tin tức để lộ cho hoàng thất, hoàng thất ở đâu ra lý do lấy cớ uy hiếp Đan quốc? Chuyện Thiên Sư tông đúng là ngoài ý muốn! Nếu như không có hoàng thất nhúng tay, ta đã mang theo ba người bọn hắn và đan dược trở về! Là hoàng thất cấu kết Ly Hỏa thánh địa, mới xuất hiện chuyện đao bổ Thiên Sư tông ngoài ý muốn kia. Hại chết ba người bọn hắn chính là hoàng thất và Ly Hỏa thánh địa. Ngươi căn bản chính là ngấp nghé vị trí quốc quân! Ta vô cùng thất vọng về ngươi!
Quốc quân Đan quốc tức tối, một ngụm máu tươi tuôn ra yết hầu, muốn áp chế, nhưng vẫn là vọt ra, tràn đầy khoang miệng.
Thường Ngọc Thư không muốn cùng hắn dây dưa nhiều, thản nhiên nói:
- Ta hi vọng ngươi có thể phối hợp hoàng thất, tránh cho chiến hỏa nguy hiểm cho Đan quốc.
Lục hoàng tử ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhắc nhở:
- Nếu như ngươi còn muốn tiếp tục làm quốc quân của ngươi, liền phối hợp chúng ta thật tốt, nếu như muốn từ bỏ vị trí quốc quân, vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí.
Quốc quân Đan quốc bực tức nói.
- Ta muốn gặp Nhân Hoàng!
- Phụ hoàng đối với ngươi vô cùng thất vọng, ngươi không gặp được. Nếu phụ hoàng đã cắt cử ta đến đây toàn quyền xử lý sự vụ Đan quốc, tất cả quyết định ta làm cũng có thể trực tiếp đại biểu thái độ của hoàng thất. Đừng nói nhảm, quyết định đi.
Lục hoàng tử nói xong, cố ý hỏi Thường Ngọc Thư:
- Thường Lăng đến đâu rồi?
- Nếu như thuận lợi, hẳn là đã ra ngoài rìa Tinh Nguyệt.
- Ngươi khẳng định?
- Người mang nàng rời khỏi đều là đệ tử thân tín nhất của ta, vài trăm dặm đường này sẽ không có người hoài nghi.
- Rất tốt, người của ta an bài ở bên ngoài để tiếp ứng.
Lục hoàng tử rất hi vọng người của hắn có thể trực tiếp mang đi Thường Lăng, nhưng Đan quốc đề phòng nghiêm ngặt, ba mươi sáu khu đều có số lớn đội ngũ bảo vệ, vì để tránh nổi lên chuyện ngoài ý muốn, chỉ có thể vận dụng người của Thường Ngọc Thư.
Quốc quân tức giận nhưng lại vô lực.
Trước đó chưa từng nghĩ tới hoàng thất dám dùng thủ đoạn ti tiện với Đan quốc, bây giờ không thể không nhìn thẳng vào hiện thực.
Nếu Thường Lăng rơi xuống trong tay bọn họ, rất có thể sẽ bị lăng nhục, thậm chí là uy hiếp đến tính mạng.
Chủ yếu hơn chính là Đan quốc.
Thường Ngọc Thư rõ ràng đã đầu nhập vào hoàng thất, nếu như do hắn tiếp quản Đan quốc, Đan quốc sẽ từ từ bị hoàng thất bí mật thẩm thấu, cho đến biến thành phụ thuộc.
Nhưng, nếu như mình thỏa hiệp, chẳng phải cũng bị hoàng thất khống chế sao?
- Cho ta thời gian, cho ta suy nghĩ một chút.
Quốc quân Đan quốc chầm chậm ngồi xuống, để cho mình tỉnh táo.
Mảnh rừng Tinh Nguyệt, Tây Bắc Bộ.
Cửu công chúa từ sáng sớm đã đợi đến giữa trưa, rốt cuộc cũng chờ được Thường Lăng.
- Thường Lăng Tông Sư, mạo phạm. Tình huống đặc biệt, còn xin hiểu.
- Lang Gia hoàng thất, một đời không bằng một đời, thật đáng buồn... Đáng thương...
Thường Lăng từ sáng sớm đã bị khống chế, chưa kịp chải đầu rửa mặt, nhưng vẫn cứ mỹ lệ làm rung động lòng người, làn da trắng nõn nà, ánh mắt như sao sớm, vẻ đẹp tinh khiết khiến cho tim người khác cứ phải đập thình thịch.
- Hoàng thất làm việc, không cần ngươi đánh giá. Nếu như còn muốn nhìn thấy phụ thân ngươi liền ngoan ngoãn làm theo lời chúng ta nói.
Cửu công chúa trước đó rất thưởng thức vị tông sư này, cũng không nghĩ tới tương lai lại phải đối địch, nhưng sau khi biết nàng bí mật liên hệ cùng Khương Hồng Võ thì đã không còn nửa phần hảo cảm.
Thường Lăng nhìn nữ hài mảnh mai phía trước, đáy mắt hiện lên tia sắt lạnh.
- Tuổi còn nhỏ mà đã tâm cơ như vậy, cả đời này ngươi đều sẽ sống ở âm mưu trong kế hoạch, khó thấy được ánh sáng.
- Ta càng không cần ngươi đánh giá. Phụ thân ngươi bây giờ đã bị khống chế, đang ở trong lao tù chịu tra tấn, muốn hắn còn sống, muốn gặp lại hắn, liền cho làm chút chuyện cho chúng ta.
Cửu công chúa am hiểu uy hiếp, hai câu nói đơn giản đã liền tóm lấy nhược điểm của Thường Lăng.
- Ta sẽ không vì hoàng thất làm bất cứ chuyện gì.
- Ngươi nhất định phải làm! Nếu không, ngươi không những không thấy được quốc quân, mà Đan quốc cũng đều sẽ đổi chủ, thần phục hoàng thất!
Thường Lăng nghiêm túc nhìn nàng một hồi, nói:
- Nếu Thường Ngọc Thư đã lựa chọn phản bội chúng ta, nhất định là đã được các ngươi cam đoan. Mà cam đoan này, chỉ có thể là vị trí quốc quân. Mặc kệ ta phối hợp hay không, phụ thân cuối cùng đều sẽ chết, Đan quốc cũng đều sẽ thần phục hoàng thất.
Cửu công chúa nhìn Thường Lăng thật sâu, không hổ là người thừa kế Đan quốc có thiên phú nhất gần trăm năm nay, quả nhiên không đơn giản:
- Đã ngươi nhìn thấu tất cả, vì cái gì còn muốn đi ra?
- Ta muốn đến xem, sẽ là ai chờ ở bên ngoài.
- Sau đó thì sao?
- Cứu phụ thân ta.
- Cách duy nhất để ngươi cứu ngươi phụ thân, chính là phối hợp với ta.
- Chưa hẳn!
- Ngươi có cách khác?
- Có!
- Ta cũng muốn nghe một chút, là cái gì...
Cửu công chúa còn chưa dứt lời, yêu quyển treo trên cổ Thường Lăng đột nhiên phát sáng cực mạnh, xông ra lít nha lít nhít sợi tơ màu vàng, quấn chặt lấy Cửu công chúa gần ngay trước mắt.
- Ngươi...
Cửu công chúa muốn giãy dụa lại bị kéo chặt hơn.
- Công chúa!
Sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên hoảng hốt, không đợi kịp phản ứng, sợi tơ đã lôi Cửu công chúa vào bên trong yêu quyển của Thường Lăng.
Chương 482 Công tử uy vũ (1)
- Tại sao các ngươi không phong bế linh lực của nàng? Đầu đều là để bài trí sao?
Quan Hoa Vinh trừng trừng mắt, giận dữ mắng mỏ những hộ giả Đan quốc kia.
Chết tiệt, đang đùa giỡn sao?
- Nàng... Nàng là Luyện Đan sư.
Các hộ giả chân tay luống cuống, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này.
Trong ấn tượng của bọn hắn, Thường Lăng vừa mỹ lệ, thánh khiết, tôn quý, vừa mềm yếu vô hại, giống như các Luyện Đan sư khác, không thông võ pháp, chỉ cần khống chế thì sẽ không thể phản kháng.
Không nghĩ tới vừa rồi đối mặt, lại đem công chúa bắt lại!
- Nàng là Luyện Đan sư thì không nghĩ đến phong bế linh lực sao?
Quan Hoa Vinh tức giận lại tự trách, đừng nói các hộ giả Đan quốc không nghĩ tới, ngay cả hắn cũng không ngờ tới vị Tông Sư nhu nhược này vậy mà lại làm ra hành động như vậy.
- Tông Sư, xin giao công chúa ra. Chúng ta chưa từng nghĩ tới muốn tổn thương ngươi, không cần kích thích chúng ta.
Các hộ giả lập tức vây quanh Thường Lăng, vừa khẩn trương lại có chút sợ sệt.
Bọn hắn cưỡng ép Thường Lăng là đã đẩy lên nguy hiểm to lớn, bao gồm cả quốc quân nơi đó cũng đang lặng yên tiến hành không một tiếng động, một khi bị phát hiện, Đan quốc nhìn như bình tĩnh nhất định sẽ xuất hiện sóng triều dâng lên ngập trời, nhấc lên sóng gió vô tận.
- Giao công chúa ra!
Quan Hoa Vinh một tay bóp lấy cái cổ như tuyết ngọc của Thường Lăng, thô lỗ giơ lên giữa không trung.
Thường Lăng lại như không hề bận tâm, môi đỏ khẽ nhúc nhích.
- Quan Hoa Vinh, ngươi là hộ vệ gì chứ, ném Đại hoàng tử đi, lại ném Cửu công chúa đi, hoàng thất chứa không nổi ngươi.
- Ngươi...
Quan Hoa Vinh dùng sức nắm chặt cổ Thường Lăng, hai mắt sung huyết:
- Có tin ta bóp chết ngươi hay không.
- Không tin! Ngươi cũng không dám!
Thường Lăng mặc cho hắn bóp lấy, cũng không giãy dụa.
- Vậy liền thử một chút!
Quan Hoa Vinh cao lớn, hùng tráng uy mãnh, bóp lấy Thường Lăng tựa như đang bóp lấy đầu một con cừu non, một cái tay cũng đều lớn hơn so với đầu nàng, rất
nhanh đã bị bóp đến phát tím, ý thức hôn mê.
- Quan Hoa Vinh, mau dừng tay, ngươi muốn bóp chết nàng sao? Nàng chết rồi, ai cũng không tiện bàn giao.
Các hộ giả Đan quốc nhao nhao khuyên can, hận không thể đẩy hắn ra.
- Giao Cửu công chúa ra đây cho ta.
Quan Hoa Vinh vung cánh tay lên, hung hăng quăng Thường Lăng lên trên mặt đất.
Thường Lăng rối tung tóc dài, đầu lung lay, cố chống thân thể lên:
- Ta muốn gặp phụ thân ta, nếu không ta lập tức xử tử Cửu công chúa.
- Muốn dọa ta, ngươi đã từng giết qua gà chưa, từng thấy máu chưa? Ngươi biết thế nào giết người chưa?
Quan Hoa Vinh không tin tiểu nương tử nũng nịu này dám giết người, nàng lại còn là công chúa của hoàng thất.
- Con thỏ gấp đều cắn người, huống chi các ngươi muốn đoạt lấy đất nước của ta, hại phụ thân ta.
Thường Lăng mỹ lệ thánh khiết, có vẻ đẹp linh tú, dịu dàng như ngọc, nhưng giờ phút này lại mang theo ánh mắt lăng lệ, thái độ cường ngạnh.
- Công chúa chết rồi, ngươi cũng đừng hòng sống!
- Ta chết đi, hậu nhân sẽ tôn trọng ta. Ngươi đây? Làm hộ giả hoàng thất, liên tiếp hại chết hoàng tử công chúa, ngươi sẽ bị hoàng thất xử tử, gia tộc của ngươi đều sẽ hổ thẹn vì ngươi.
- Ngươi...
Quan Hoa Vinh kịch liệt chập trùng lồng ngực, hận không thể một bàn tay chụp chết nàng.
- Ta muốn về quốc đô, ta muốn gặp phụ thân ta.
Sáng sớm, sau khi Thường Lăng bị Thường Ngọc Thư đưa vào bẫy cũng bị khống chế, liền không có giãy dụa vô vị, mà tỉnh táo thuận thế mà làm, vừa phối hợp rời khỏi Đan quốc, vừa lời nói khách sáo tìm hiểu tình huống.
Khi biết bên ngoài là Cửu công chúa nàng đã nghĩ được biện pháp —— khống chế con tin, lấy tư cách cùng hoàng thất.
- Ngươi không thấy được, lão già kia sẽ chết!
Quan Hoa Vinh nhăn nhó mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Thường Lăng.
Không hổ là quốc quân bồi dưỡng tương lai của Đan quốc, gặp được tình huống kích thích lại nguy hiểm như thế, vậy mà không hề bối rối, còn có thể phản kích, đem bọn hắn đặt vào thế bị động.
- Trước khi hoàng thất không khống chế được cục diện, sẽ không hại chết ta phụ thân.
Thường Lăng ngửa đầu nhìn Quan Hoa Vinh uy mãnh hùng tráng, vui mừng không sợ.
- Hoàng thất đã bị bắt đi hai vị hoàng tử, sẽ không cho phép lại có công chúa bị bắt. Nếu như ta là ngươi, ta sẽ lập tức trở lại quốc đô, xác minh tình huống với chủ tử của ngươi, miễn mắc thêm lỗi lầm nữa.
Quan Hoa Vinh hồng hộc thở hổn hển, năm chữ 'Mắc thêm lỗi lầm nữa' trực đâm vào tim hắn, hắn đã để hoàng thất thất vọng, nếu như lại tái phạm sai lầm lớn, chính hắn cũng đều không có mặt mà sống nữa.
- Quan Hoa Vinh, vẫn là để chúng ta trở về bẩm báo, ngươi ở lại nơi này nhìn nàng.
Hộ giả Đan quốc cắn răng, chuẩn bị trở về bẩm báo.
Chuyện này là sai lầm của bọn hắn.
- Ta đi! Các ngươi ở lại nơi này!
Quan Hoa Vinh sâu hít một hơi, ép buộc mình tỉnh táo lại.
- Ngươi không vào được.
- Đổi áo choàng thủ vệ cho ta, các ngươi mang ta vào.
Quan Hoa Vinh đột nhiên vung bàn tay lên, hung hăng quất vào trên khuôn mặt kiều nộn của Thường Lăng.
Thường Lăng nhỏ yếu, nhào vào trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, ý thức hoảng hốt.
- Con quỷ nhỏ, thành thành thật thật đợi ở chỗ này, nếu như lại đùa nghịch gì nữa, ta sẽ xé sống ngươi.
Quan Hoa Vinh thay đổi trường bào hộ giả màu lam của Đan quốc, theo các hộ giả xâm nhập vào Đan quốc.
Mặc dù Đan quốc đề phòng nghiêm ngặt, nhưng dù sao cũng là quốc gia mở ra làm ăn, thế lực trời nam biển bắc quanh năm ra ra vào vào.
Các hộ giả bọn họ chủ yếu là đề phòng người gây chuyện, rất ít chủ động đề ra nghi vấn người một nhà.
Nhất là dẫn đội lại là thị vệ tâm phúc của Thường Ngọc Thư.
- Trói lại!
Bọn thị vệ hoàng thất quăng Thường Lăng lên, theo đến trên cây đại thụ bên cạnh, dùng xiềng xích nặng nề quấn chặt nàng.
Thường Lăng lung lay đầu, nhắm mắt lại.
Mặc dù nhìn bình tĩnh lại lãnh đạm, giống như không có chút sợ hãi nào, nhưng phụ thân bị bắt, Đan quốc loạn trong giặc ngoài, nàng nào có thể thật bình tĩnh.
Trước đó phụ thân công nhiên tuyên cáo thiên hạ, nàng đã ủng hộ, nhưng cũng đề nghị phái người liên hệ những thế lực cùng cường giả có mối quan hệ mật thiết với Đan quốc.
Chỉ là đề nghị đã bị Thường Ngọc Thư và Tô Nguyên Minh cự tuyệt.
Chương 483 Công tử uy vũ (2)
Bọn hắn cho rằng Đan quốc tuyên cáo thiên hạ là hợp tình hợp lý, là tuân thủ ước định lúc trước, nếu như muốn chủ động liên hệ những 'Bằng hữu' kia, ngược lại có ý tứ khiêu khích hoàng thất.
Phụ thân cũng tin tưởng hoàng thất sẽ không bởi vì cái này mà trực tiếp chế tài Đan quốc.
- Thường Ngọc Thư... Tô Nguyên Minh... Các ngươi là tội nhân Đan quốc.
Thường Lăng thở dài trong lòng, còn đánh giá thấp nhân tính ác quá.
Làm sao bây giờ!
Phụ thân bị khống chế, dữ nhiều lành ít.
Mặc dù đã thuận lợi bắt lấy Cửu công chúa, nhưng có hiệu quả hay không, trong nội tâm nàng không chắc.
Giờ khắc này, trong rừng rậm hơn mười dặm bên ngoài, bọn người Khương Phàm đang lặng yên ẩn núp không tiếng động.
Bọn hắn kỳ thật đã tới rất sớm, vòng quanh xung quanh Đan quốc quan sát tình huống, tính toán làm sao đi đến, không nghĩ tới vậy mà thấy được Cửu công chúa và Quan Hoa Vinh.
Cơ hội khó được, bọn hắn lập tức chuẩn bị vây bắt bắt, nhưng không bao lâu, Thường Lăng lại bị áp đi ra. Bọn hắn biết bên trong Đan quốc đã xảy ra chuyện, quả quyết muốn nghĩ cách cứu viện Thường Lăng.
Kết quả, Thường Lăng đột nhiên bắt Cửu công chúa.
Lúc bọn hắn đang lo lắng Quan Hoa Vinh dưới cơn thịnh nộ sẽ giết chết Thường Lăng, chuẩn bị cưỡng ép cứu người thì Quan Hoa Vinh đã rời khỏi.
Đảo ngược, kích thích, vở kịch này quá đặc sắc.
Ngay cả các Huyết Ngục cũng đều thầm hô đã nghiền.
- Công tử ở lại nơi này, những người khác theo ta cứu người.
Thương Minh phất tay ra hiệu các Huyết Ngục.
Khương Phàm chủ động xin đi giết giặc.
- Ta hấp dẫn lực chú ý của bọn hắn, các ngươi lại ra tay, tuyệt đối đừng làm ra động tĩnh gì.
Các Huyết Ngục thể hiện cổ quái, nhìn Khương Phàm một chút, vừa nhìn về phía Thương Minh.
Làm ra động tĩnh?
Đây là chất vấn năng lực của bọn hắn sao?
Chỉ là xử lý mười tên thị vệ mà thôi, nếu như lại làm ra động tĩnh gì, bọn hắn đều có lỗi với liêm đao trong tay.
- Công tử nói đúng, chúng ta cần phối hợp. Công tử cẩn thận.
Thương Minh lặng lẽ cùng các Huyết Ngục ra hiệu, phối hợp công tử diễn kịch, đừng để cho công tử khó xử.
- Công tử anh dũng!
Các Huyết Ngục cùng kêu lên tán thưởng, như quỷ mị tản ra.
- Phi! Đáng đời người sắp chết.
Sau khi Tiêu Cao Nghĩa dẫn đội trong thị vệ hoàng thất xác định Quan Hoa Vinh đã rời khỏi, rất khinh thường mà phun một ngụm nước bọt.
Đường đường là Linh Hồn đỉnh phong, lại bị nữ hài nhi đùa nghịch.
- Thường Lăng, thấy qua cái này chưa?
Tiêu Cao Nghĩa xoay tay phải lại, từ trong nhẫn không gian lấy ra một thanh liêm đao sắc bén.
Toàn thân cán đao đen kịt, dài đến hai mét, phía dưới thẳng, đầu trên hơi cong về phía. Thân đao thể đỏ hồng như máu, dài gần một mét, phía trước dài nhọn sắc bén, phía sau mở rộng.
Liêm đao nặng nề, không thể phá vỡ, lại sắc bén vô địch.
- Liêm đao của Huyết Ngục?
Thường Lăng giương mắt nhìn, chân mày cau lại.
- Thời điểm năm đó Huyết Ngục giết ra khỏi thành Bạch Hổ, chết không ít đội viên, cũng ở nơi đó vứt xuống mười hai chuôi liêm đao. Đây là một cái trong đó. Ta bỏ ra tinh lực rất lớn mới thu được vào tay. Ngươi biết lai lịch của nó không?
Tiêu Cao Nghĩa trêu đùa liêm đao mấy lần, có chút si mê mỹ cảm yêu dị của nó.
- Không biết.
Thường Lăng nghiên cứu đan thuật trị bệnh cứu người, vũ khí giết người từ trước tới giờ không cảm thấy hứng thú, nhất là loại liêm đao nhìn qua liền thấy rất tà ác nguy hiểm này.
- Lai lịch liêm đao không đơn giản, càng không phải vũ khí bình thường. Nghe nói là tiên tổ Khương gia, Khương Nguyên Liệt tự mình rèn đúc, chính là dùng huyền thiết chí thuần sưu tập từ các nơi ở Bắc Cương, còn tập hợp máu tươi của mấy vạn mãnh thú Đại Hoang, ngâm ròng rã hai mươi năm. Trình độ sắc bén, đạt tới gọt sắt như tờ giấy, trình độ cứng cáp có thể ngạnh kháng trọng kích trăm vạn cân. Mỗi một chuôi, đều có thể họi là chí bảo gia truyền.
- Sở dĩ rèn đúc thành hình dạng liêm đao, là bởi vì liêm đao tượng trưng cho cái chết, cũng là bởi vì phía trên bị khắc lên nguyền rủa. Thời điểm mỗi một đội viên Huyết Ngục đang tiếp nhận nó thì cũng sẽ tiếp nhận nguyền rủa phía trên. Đời này đến chết, đao làm chủ, người làm nô. Khi còn sống dùng máu tươi và linh hồn thai nghén, sau khi chết sẽ trở thành tế phẩm của nó.
Tiêu Cao Nghĩa si mê mỹ cảm của liêm đao, càng si mê lai lịch của nó.
Bọn thị vệ hoàng thất đều kinh ngạc nhìn liêm đao trong tay Tiêu Cao Nghĩa, đây là lần đầu tiên nghe nói liêm đao có lai lịch phi phàm như vậy.
Tiêu Cao Nghĩa nắm liêm đao, vây quanh sau lưng Thường Lăng, liêm đao sắc bén nhẹ nhàng ôm lấy cái cổ trắng tuyết như ngọc.
- Ta không hứng thú với liêm đao.
Thường Lăng khẽ run, liêm đao vô cùng lạnh, không phải giá lạnh, mà là âm lãnh.
Nó chỉ nhẹ nhàng phóng tới trên cổ, vậy mà trong đầu lại nhịn không được nổi lên hình ảnh cái cổ mình bị chặt bay mất.
- Nghe nói, người bị liêm đao chém giết, linh hồn cũng đều sẽ bị giết chết cùng một chỗ. Thường Lăng Tông Sư, có muốn thử một chút hay không?
Tiêu Cao Nghĩa cười lạnh, giơ mặt đao lên chống đỡ cái cằm trắng nõn của Thường Lăng.
Thường Lăng dùng sức nắm chặt lại hai tay, ép buộc mình phải tỉnh táo lại:
- Tỉnh lại đi. Ta không sợ chết, càng không sợ uy hiếp, ngươi cũng không dám giết ta!
- Chết, kỳ thật không đáng sợ. Sợ chính là... Ha ha... Muốn chết nhưng lại không chết được!
Liêm đao trong tay Tiêu Cao Nghĩa nhẹ nhàng lướt một cái, đao sắc bén nhọn tuỳ tiện rạch ra sợi dây nhỏ nơi cổ áo Thường Lăng.
Thân thể mềm mại của Thường Lăng run rẩy:
- Ngươi muốn làm gì!
- Chuôi này liêm đao hẳn là đã giết rất nhiều người, nhưng chắc chưa từng thưởng thức qua thân thể mỹ diệu như ngươi vậy. Nếu nó thuộc về ta, ta phải đối đãi nó thật tốt.
Tiêu Cao Nghĩa chuyển tới trước mặt Thường Lăng, nắm liêm đao chậm rãi hướng xuống, tiến vào y phục, từ cổ áo cho đến cái rốn.
- Ngươi... Hèn hạ vô sỉ!
Thường Lăng tức giận muốn muốn giãy dụa nhưng cũng không dám loạn động.
Bọn thị vệ hoàng thất khẽ nhíu mày, đối đãi Thường Lăng danh chấn hoàng triều như thế, có phải có chút quá mức hay không.
Trong lòng bọn họ, Thường Lăng tôn quý, thánh khiết, lại mỹ lệ, linh tú như mây trời, không phải là thế tục.
Tuy nhiên... Bọn hắn rất nhanh đè xuống phần bất mãn kia, không hẹn mà cùng thưởng thức dáng người uyển chuyển của Thường Lăng.
Chương 484 Ai hung ác hơn
- Các ngươi vô sỉ! Đây chính là phẩm chất của thị vệ hoàng thất sao?
Thường Lăng chú ý tới ánh mắt xâm phạm của bọn hắn, xấu hổ giận dữ đan xen.
- Đừng có lại nghĩ mình như vậy tôn quý. Không có danh hiệu nữ nhi quốc quân, lại đắc tội hoàng thất, ngươi đã từ trên trời rớt xuống dưới mặt đất rồi. Coi như phụ tử các người cuối cùng cũng thỏa hiệp, thần phục với hoàng thất, các ngươi cũng không còn là các ngươi trước kia, mà là đồ chơi trong tay hoàng thất.
Tiêu Cao Nghĩa cười lạnh hai tiếng, tiếp tục kích thích Thường Lăng.
- Qua mấy năm nữa, ngươi còn có thể sẽ gả vào hoàng thất, trở thành phi tử trong cung. Nhưng là phi tử không có tình cảm, chỉ có thể dựa vào chút sức lực tươi mới kia bị Nhân Hoàng hưởng dụng mấy ngày, sau đó ngươi sẽ giống như một khúc gỗ, từ từ nát chết trong hoàng cung. Đúng rồi, ngươi còn đắc tội Cửu công chúa, nói không chừng ngày nào đó, ngươi sẽ chết bởi ngoài ý muốn. Đương nhiên, chết là ngoài ý muốn, nhưng sự thật là ngươi sẽ bị đưa đến nơi rất bí mật, trở thành đồ chơi của một số người. Thường Lăng ơi Thường Lăng, ngươi đã xong rồi! Ngươi mười mấy năm qua hưởng hết vinh quang tôn quý, nửa đời phía sau... Chính là một mảnh bi kịch.
Tiêu Cao Nghĩa nhe răng cười, trong ngôn ngữ cực điểm nhục nhã và đe dọa, kích thích tinh thần Thường Lăng.
Thường Lăng cố gắng trấn định, lại ngăn ánh mắt không được lắc lư.
Nàng dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, có thể nương tựa kiêu ngạo chống đỡ Quan Hoa Vinh ẩu đả, lại gánh không được loại tàn phá tinh thần này của Tiêu Cao Nghĩa.
Tiêu Cao Nghĩa nói kiểu này, bọn thị vệ hoàng thất càng không cố kỵ, tùy ý đánh giá Thường Lăng, vậy mà đều cảm nhận được một cảm giác kích thích khiêu chiến cấm kỵ, khinh nhờn Thánh Nữ.
Thường Lăng cố gắng trấn định nhưng lại trấn định không xuống.
Xấu hổ, giận dữ! Sỉ nhục!
Ánh mắt của nàng cũng đã bắt đầu mông lung!
- Ta đếm tới ba, không, ta đếm đến mười, giao Cửu công chúa ra đây cho ta. Nếu không... chuôi liêm đao đã giết vô số người trong tay của ta đây sẽ nhẹ nhàng di chuyển, bộ y phục đơn bạc này của ngươi sẽ phải mở rộng ra trước mặt chúng ta. Hoàn toàn, triệt để.
Tiêu Cao Nghĩa rất thấp giọng, ngữ điệu rất chậm, cực điểm nhục nhã, lăng nhục Thường Lăng.
- Ngươi dám...
Thường Lăng quát tháo, chỉ là vừa mở miệng, ngay cả chính nàng cũng đều nghe được sự run rẩy trong thanh âm.
- Hoàng thất chỉ muốn khống chế Đan quốc, tuyệt đối sẽ không cho phép các ngươi làm càn như vậy!
- Ta mở ra cho ngươi, thưởng thức một phen, sau đó lại mặc cho ngươi thêm kiện y phục mới, ai biết được chứ? Ngươi cũng đừng nghĩ đến trả thù chúng ta. Chỉ cần chúng ta ở bên ngoài há hốc mồm, nói đã từng mở ra qua y phục cho ngươi mặt mũi, ngươi và Đan quốc sẽ phải rớt xuống trong bùn. Toàn hoàng triều đều sẽ biết, Thường Lăng Tông Sư cao quý như tiên tử trong lòng bọn họ, còn từng có qua một đoạn lịch sử như vậy.
Tiêu Cao Nghĩa cười ha ha:
- Ngươi đừng nghĩ đến uy hiếp ta, ta cũng không phải cái tên ngu xuẩn Quan Hoa Vinh kia. Bây giờ, ta bắt đầu đếm, một.
Bọn thị vệ hoàng thất đều lộ ra nụ cười xấu xa, chờ đợi thưởng thức cảnh đẹp tuyệt diệu kinh tâm động phách trong lớp y phục kia.
Thường Lăng hô hấp dần dần gấp rút, thân thể mềm mại đều đang run rẩy, rốt cuộc cũng không giữ vững nổi bình tĩnh.
Nàng có thể ứng phó người bình thường, nhưng lại không biết làm như thế nào ứng phó dạng vô lại này.
- Hai...
- Ba?
- Ha ha... Bốn... Thời gian trôi qua thật chậm nhỉ, năm!
Tiêu Cao Nghĩa chậm rãi hô hào, thưởng thức vẻ tức giận lại tuyệt vọng của Thường Lăng.
Lúc này, Thường Lăng đột nhiên nhớ tới sự kiện tại thành Hoàng Phủ.
Lúc đó Khương Phàm đối kháng với hoàng thất, chính là lấy bạo chế bạo.
Thường Lăng cố gắng trấn định lại lần nữa.
- Lập tức lui lại, cách ta mười mét, nếu không ta sẽ cho các ngươi một bàn tay.
- Là tay Cửu công chúa sao? Ha ha... Đưa đi!
Tiêu Cao Nghĩa cười cười, không thèm để ý chút nào:
- Sáu!
- Ngươi nghĩ ta không dám?
Thường Lăng lập tức đem ý thức luồn vào yêu quyển, khống chế Cửu công chúa ở bên trong.
- Đến đây, đưa ra đi. Bảy. Bảy rồi, lập tức sẽ đến mười, nhanh thôi.
Tiêu Cao Nghĩa cười lạnh, muốn so ác sao? Nếu như là người khác, hắn còn có thể do dự, nhưng Thường Lăng, nàng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
- Nhanh hô tám đi, chúng ta đợi đã không kịp rồi.
Bọn thị vệ cố ý thúc giục Tiêu Cao Nghĩa.
- Tám!
Tiêu Cao Nghĩa đột nhiên cất cao giọng, kích thích thân thể mềm mại run rẩy của Thường Lăng.
Tuy nhiên...
Thường Lăng cuối cùng không phải một nữ nhi yếu ớt bình thường, rốt cuộc nàng cũng tỉnh táo lại.
- Nếu các ngươi dám đụng đến y phục của ta, ta sẽ lập tức ném y phục của Cửu công chúa ra. Chờ ta gặp được người của hoàng thất, lúc đại biểu Đan quốc đàm phán, Cửu công chúa sẽ vô cùng thông thấu xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người. Ta sẽ vạch ra, kẻ cầm đầu, chính là các ngươi!
Thường Lăng cười lạnh.
- Đến lúc đó, Cửu công chúa tức giận, hoàng thất tức giận, đều sẽ để trên thân các ngươi.
Sắc mặt Tiêu Cao Nghĩa có chút trầm xuống, bọn thị vệ cũng đều nhíu mày.
- Việc quan hệ đến tôn nghiêm của ta, tôn nghiêm của hoàng thất, chuyện phát sinh ở trên người ta cùng Cửu công chúa, đều sẽ bị phong tỏa nghiêm mật. Các ngươi, gián tiếp làm nhục Cửu công chúa, ngươi đoán nàng sẽ làm như thế nào? Xử tử các ngươi? Sẽ không đơn giản như vậy, nàng sẽ đem toàn tộc cả nhà các ngươi, xử lý sạch sẽ! Kết quả tương lai của ta, các ngươi không thấy được. Nhưng ta sẽ thấy kết quả của toàn tộc các ngươi, khẳng định so với tràng diện ngươi miêu tả cho ta sẽ thê thảm hơn gấp trăm lần.
Thường Lăng đe dọa nhìn Tiêu Cao Nghĩa, hoàn toàn khôi phục lại sự tỉnh táo.
Bọn thị vệ hoàng thất trao đổi ánh mắt, lần này đến phiên bọn hắn bị kích thích.
Nếu thật là như thế, bọn hắn khẳng định sẽ chết rất thảm.
Tiêu Cao Nghĩa nhìn Thường Lăng, trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn dần dần hiện lên một nụ cười.
- Đặc sắc, không hổ là quốc chủ tương lai của Đan quốc. Nhưng ta chính là không tin, một người cao quý như ngươi có thể lấy danh dự của mình ra nói đùa.
- Cứ tới!
Thường Lăng ngẩng đầu, nhắm mắt lại, chuẩn bị kỹ càng.
Chương 485 Công tử uy vũ (3)
- Vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí! Có thể nhìn ngươi một chút, chết cũng đáng!
Tiêu Cao Nghĩa làm bộ muốn cắt y phục của Thường Lăng, cũng chăm chú tiếp cận nàng.
Toàn thân Thường Lăng căng cứng, gắt gao nắm chặt hai tay, khóe mắt thấm ra nước mắt, nhưng nàng vẫn cật lực khống chế cảm xúc giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
‘Ta cũng không tin!’
Tiêu Cao Nghĩa cắn răng một cái, dùng sức hướng về phía trước.
Hắn chỉ chuẩn bị để kích thích Thường Lăng một chút, không nghĩ tới sẽ mở ra thật, nếu không sau khi Thường Lăng sụp đổ thì cái gì cũng đều không thèm đếm xỉa, kết quả kẻ chịu nhục vẫn là bọn hắn, nhưng... Thường Lăng vẫn không hề sụp đổ, bọn thị vệ bên cạnh lại chạy tới ngăn cản hắn.
- Ngươi điên rồi! Ngươi muốn chết, nhưng chúng ta không muốn chết!
- Nhìn một chút cái rắm, ta còn có người nhà đây.
- Ngươi đừng xúc động, có thể cứu Cửu công chúa ra là tốt nhất, không cứu ra cũng không liên quan đến chúng ta, dù sao trách nhiệm đều sẽ nằm trên người Quan Hoa Vinh cả.
Bọn hắn khống chế Tiêu Cao Nghĩa lại, lo lắng khuyên can.
- Một đám ngu xuẩn! Cút ngay cho ta!
Tiêu Cao Nghĩa tức giận, dùng sức hất bọn hắn ra.
Thường Lăng run run thở phào, giọt nước mắt trượt xuống gương mặt.
Nhưng, thời điểm nàng mở mắt ra lại ngoài ý muốn nhìn thấy phía trước rừng cây đang có một bóng người lảo đảo đi tới.
Tiêu Cao Nghĩa sâu hít một hơi, cười lạnh nói:
- Tốt, chúng ta không gỡ y phục nữa, thay cách khác.
Thường Lăng khinh thường nói:
- Kẻ vô sỉ vô năng như ngươi sẽ chỉ dùng loại thủ đoạn ti tiện buồn nôn này thôi sao?
- Thủ đoạn không ở cao thấp, có tác dụng là được.
Tiêu Cao Nghĩa cười gằn mở ra năm ngón tay phải, lung lay ở trước mặt Thường Lăng:
- Đoán xem ta muốn làm gì?
Thường Lăng nhìn về phía trước.
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Tiêu Cao Nghĩa kỳ quái quay đầu.
Bọn thị vệ hoàng thất bên cạnh Thường Lăng cảnh giác, cũng liên tiếp quay đầu nhìn về phía rừng rậm.
Khương Phàm làm ra bộ dáng rất yếu ớt, lao đảo từ giữa rừng núi đi tới, được mấy bước liền dừng lại, đỡ lấy cây đại thụ bên cạnh thở dốc, trên y phục còn thoa đầy máu động vật.
- Một hài tử?
Bọn thị vệ trao đổi ánh mắt, đều rất kinh ngạc.
Đây là công tử nhà ai? Là người trong Đan quốc nào?
- Hỏi một chút là ai, đừng để hắn tới gần nơi này.
Tiêu Cao Nghĩa phân phó thị vệ bên cạnh, vì ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn, hắn mang theo liêm đao đạt vào cổ Thường Lăng.
Thị vệ vác lấy lợi kiếm, đi về phía trước:
- Đứng ở nơi đó, đừng có lại tới gần.
Khương Phàm trừng mắt lên, đỡ lấy thân cây bên cạnh, chầm chậm ngồi xuống.
- Ngươi là hài tử nhà ai?
Thị vệ đứng cách vài chục bước quát lên.
Khương Phàm không nói lời nào, chỉ kịch liệt thở hổn hển.
Thị vệ cảm giác kỳ quái, do dự một chút lại đi đến trước mặt Khương Phàm.
Khương Phàm tóc tai bù xù ngồi, hơi há mồm, phát ra thanh âm rất nhỏ.
- Ngươi nói cái gì?
Thị vệ đụng đụng vào Khương Phàm.
- Các ngươi... Các ngươi...
Khương Phàm nói thật thấ giọng.
- Chúng ta?
Thị vệ nửa ngồi đến trước mặt Khương Phàm, nhíu mày nhìn hắn.
Khương Phàm mệt mỏi nói nhỏ:
- Các ngươi... Có...
- Chúng ta có cái gì? Nói rõ cho ta!
Thị vệ đưa tay đẩy Khương Phàm.
Khương Phàm thuận thế ngửa người tựa trên cây, hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói:
- Các ngươi gặp nguy hiểm.
- Nguy hiểm gì!
- Nguy hiểm lớn.
- Ở đâu ra nguy hiểm lớn, rốt cuộc ngươi là ai, ai khiến ngươi bị thương thành thế này.
Bọn thị vệ ở xa xa không nhịn được hô to.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Hắn nói...
Thị vệ vừa muốn quay đầu đáp lại, trong tay Khương Phàm đột nhiên có thêm một thanh tàn đao, cắm vào ngực thị vệ.
- Ngươi...
Thị vệ cảm thấy ngực mát lạnh, cúi đầu xuống thì nhìn thấy ngực mình lại bị cắm vào một chuôi đao vừa rộng lạivừa lớn.
- Ngọa tào...
Xa xa, thị vệ hoàng thất kinh hãi, tình huống này là thế nào?
- Ta nói các ngươi gặp nguy hiểm, ngươi nghe không hiểu sao?
Khương Phàm rút tàn đao ra, đứng dậy chỉ về đám thị vệ hoàng thất phía xa kia, lên tiếng hô:.
- Giết!
- Giết?
Bọn người Tiêu Cao Nghĩa thay đổi sắc mặt, lập tức muốn cảnh giác bốn phía nhưng đã chậm.
Đội viên Huyết Ngục từ trên trời giáng xuống, không một tiếng động, giống như quỷ mị.
Ba người một tổ, xuất hiện xung quanh thị vệ hoàng thất, ra tay vô tình, gọn gàng lại linh hoạt.
Phốc phốc phốc!
Liêm đao đâm xuyên qua đầu cùng lúc, chặt đứt hai tay.
Một kích mất mạng!
Nhìn nhẹ nhõm, đơn giản nhưng lại làm kẻ khác rùng mình.
Quá dễ dàng!
Dễ dàng đến không thể tưởng tượng nổi!
- Các ngươi...
Tiêu Cao Nghĩa muốn mở miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh hoàn chỉnh.
Bởi vì liêm đao từ sau não đã đâm thẳng ra miệng hắn. Có hai thanh liêm đao khác đâm xuyên lồng ngực và tay phải. Còn có một bóng người, thuận thế khống chế liêm đao trong tay hắn, không có thương tổn đến Thường Lăng một phân nào.
- Ngươi, không xứng dùng nó.
Thương Minh thu liêm đao vào nhẫn không gian, một chưởng vỗ trên người Tiêu Cao Nghĩa.
Ngực Tiêu Cao Nghĩa đập mạnh, toàn thân máu tươi đổ ào ra, không ngừng liên tục văng đến trên người Thương Minh.
Rất nhanh, hắn chỉ còn là một cái xác khô.
Thường Lăng có chút hoảng hốt nhìn đám người đột nhiên xuất hiện ở phía trước, lại nhìn Tiêu Cao Nghĩa đã chết thảm bên cạnh, chợt lạnh hết cả người.
Những người này là ai?
Sát thủ sao?
Không đúng! Liêm đao?
Bọn hắn là...
Một cái tên lạ lẫm lại quen thuộc chợt xuất hiện trong đầu, Huyết Ngục!
- Đặc sắc! Đây mới giống như là ám sát nhuận vật vô thanh (không có tiếng động)!
Khương Phàm sợ hãi thán phục với năng lực săn giết của Huyết Ngục.
Không hổ là chi đội huyết luyện giữ nhà tại Đại Hoang, ám sát săn giết đều trở nên đơn giản như ăn cơm uống nước.
Thật giống với hắn, có một thứ gì đó đã lắng đọng đến tận xương tủy.
Khương Phàm từ đằng xa đi tới, nhìn Thường Lăng đã sợ đến choáng váng, mở miệng trêu đùa.
Bình luận facebook