Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 20
Đàn Bà Không Biết Đẻ
Phần 20
– Ngọc
Nghe giọng của Hoàng, cục chặn giấy trong tay tôi vô thức rơi xuống đất. Nhờ có ánh đèn ngủ hắt ra mà tôi nhìn thấy đúng là anh đang đứng trước mặt mình, cánh tay anh còn đang giữ chặt lấy tay tôi.
– Ngọc, em sao thế?
Lúc đó tôi vừa hoảng vừa bất ngờ nên cứ giữ nguyên tư thế nhìn anh, sau khi nghe anh nói thế, tôi không kìm được nên nhào vào lòng anh khóc nức nở:
– Sao bây giờ anh mới về. Sao bây giờ mới về.
Tôi cảm nhận được người anh tự nhiên cứng lại, Hoàng im lặng một lúc, sau đó mới từ từ đưa tay lên vỗ vỗ lưng tôi:
– Anh về rồi, nín đi, anh về rồi.
Tôi lại càng khóc tợn, tôi nhớ anh quá, lúc nãy anh làm tôi sợ gần chết anh biết không, lâu nay sống trong nơm nớp lo sợ làm tôi ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ thì anh đã về rồi, về với tôi rồi.
Chúng tôi một người đứng vỗ vai, một người khóc, một lát sau Hoàng mới với tay bật điện lên. Tôi theo bản năng giơ tay lên che mắt, sau đó mới nhớ ra là nãy giờ mình đang ôm anh, tự nhiên ngại quá nên lùi ra sau mấy bước, mặt mũi đỏ hết cả lên:
– Em… em xin lỗi. Anh về rồi à?
– Em làm sao thế? Trán làm sao thế kia?
Qua gần một tuần, vết thương trên trán tôi đã khô lại và bắt đầu tróc vảy. Tôi sờ sờ lên trán, trả lời:
– Không sao đâu ạ. Em bị ngã.
– Ở nhà xảy ra chuyện gì? Nói anh nghe xem nào.
Tôi giả vờ đánh trống lảng, cười cười:
– Anh về đến sân bay lúc mấy giờ thế? Đã ăn gì chưa? Em nấu mì cho anh ăn nhé.
– Ngồi xuống đây anh xem nào.
Anh kéo tay tôi ngồi lại giường, giơ tay sờ lên vết thương ở trán tôi:
– Ngã kiểu gì bị trớt nhiều như thế này. Ở giữa còn một vết rách sâu nữa chưa lành sẹo đâu, tý nữa anh đưa cho em một lọ thuốc trị sẹo để bôi nhé.
Tôi sụt sịt suýt khóc nhưng vẫn cố nhìn anh cười:
– Vâng. Anh ăn mì nhé, em nấu.
– Anh ăn trên máy bay rồi. Muộn rồi, em ngủ đi.
– Vâng. Thế em về đây.
Tôi nói xong đứng dậy định đi về, dù biết sau chuyện này tôi về ngủ một mình kiểu gì cũng sợ nhưng biết làm sao được. Khi tôi vừa ra đến cửa thì tự nhiên anh gọi:
– Ngọc.
– Dạ.
– Ở nhà xảy ra chuyện gì phải không?
Tôi chối:
– Không, có chuyện gì đâu.
– Tuấn đến tìm em à?
– Không ạ. Sao anh hỏi thế?
Anh nhìn phòng ngủ của mình rồi lại nhìn tôi, hình như cũng mang máng đoán ra được tại sao tôi không ngủ nhà mình mà lại ngủ bên này. Lúc sau anh nói:
– Em ngủ bên này đi.
– Dạ?
– Nãy sợ thế, tý về nhà ngủ một mình sợ đấy. Ngủ bên này đi, tý nữa anh ra ghế.
– Thôi, em về ngủ cũng được.
Mắt tôi lúc ấy đã đỏ hoe nên không dám quay lại nhìn anh, không ngờ anh lại đứng dậy đi lại phía tôi rồi kéo vai tôi lại:
– Sao lại khóc?
Ngày trước tôi cứ tưởng tượng ra lúc anh về, mình sẽ nói gì với anh, sẽ đòi anh quà, sau đó rủ cả anh cả Diệp và chú Minh đi uống rượu một bữa rồi chia tay để tôi về quê. Tôi chỉ chờ mỗi anh về thôi, ở Hà Nội phồn hoa này tôi mệt mỏi quá, mệt mỏi vì chuyện chồng cũ, mệt mỏi vì cả tình yêu của chính mình.
Nhưng mà… tôi không ngờ được, anh về nửa đêm như thế này, tôi lại sợ và không kìm nén được cảm xúc như vậy.
– Anh làm em sợ à?
– Không.
Hoàng bỗng dưng ôm tôi vào lòng, cái ôm của anh vẫn mạnh mẽ như thế, vững chãi như thế:
– Nhớ anh à?
– Không, sao anh hỏi thế?
– Không nhớ sao lúc nãy lại hỏi “sao bây giờ mới về”
Tôi thần người ra không biết trả lời thế nào, hóa ra lúc tôi nói vậy, anh đã đoán được tôi nhớ anh rồi. Tôi thật sự nhớ anh lắm, nhớ anh lắm, mong anh cứ ôm tôi mãi thế này thôi.
– Anh cũng nhớ em.
Tôi khóc!
Tôi thích anh, tôi cũng hy vọng anh thích tôi. Nhưng mà hoàn cảnh này, tôi chưa chuẩn bị gì cả, thích nghi không kịp.
– Sao bây giờ anh mới về?
– Ở nhà có chuyện gì, nói cho anh nghe đi.
Lúc này tôi không muốn nghĩ gì hết, thôi cứ để cho tôi sai một lần đi. Tôi chậm chạp giơ tay lên ôm anh, tôi nói:
– Anh đi mấy ngày, anh Tuấn chuyển đến đây ở. Anh ấy ở tầng 24.
– Em có sao không?
– Anh ấy xông vào nhà định cưỡng …
Tôi nghẹn họng, vừa khóc vừa nói:
– Anh ta xô em đập đầu vào tường, may mà em chạy được.
Anh ôm tôi chặt hơn, tôi cảm nhận được lồng ngực anh lên xuống mất kiểm soát, lát sau bình ổn lại, anh nói:
– Nín đi, anh về rồi.
Tôi gật gật:
– Anh về là được rồi. Em chờ anh mãi.
Anh buông tôi ra, giơ hai tay quệt đi nước mắt trên má tôi. Tôi thì cứ ngây ra nhìn anh, lát sau Hoàng cúi xuống hôn lên môi tôi, nụ hôn chứa đựng bao sự chờ mong, giằng xé, mâu thuẫn, và cả đau thương. Tôi cũng đáp lại anh, tôi nhớ anh lắm.
Cách hôn của anh bao giờ cũng nhẹ nhàng, lần đầu cũng vậy, lần hai cũng thế, môi anh miết trên môi tôi, đầu lưỡi tách hàm răng tôi đi vào, cuốn lấy đầu lưỡi tôi. Lúc kéo ra, lúc hút vào, hôn nhẹ rồi hôn sâu, đầu óc tôi quay cuồng trong mùi thơm của anh, tôi hé miệng đáp lại, anh giữ chặt gáy tôi hôn như vũ bão.
Nụ hôn triền miên dây dưa không dứt của chúng tôi cứ thế tiếp diễn, tôi không dám nghĩ người như anh lại dành tình cảm cho mình, cũng lo sợ anh chỉ trêu đùa tôi rồi lại vứt đi. Nhưng mà tôi không muốn giả vờ trước anh nữa, thà cháy hết mình một lần rồi lụi tàn cũng được, phải không?
Một lúc sau đó anh mới buông tôi ra, mà môi tôi lúc này đã sưng đỏ cả lên rồi. Anh xoa đầu tôi, cười:
– Ngủ đi, mai còn đi làm. Anh đi tắm đã.
– Vâng.
Khi anh vào phòng tắm rồi mà tôi vẫn còn lâng lâng hạnh phúc. Tôi trèo lên giường, tự sờ môi mình rồi lại cười một mình như dở hơi, Hoàng về rồi, tôi không còn phải ngủ trong thấp thỏm lo sợ nữa, mà lần này anh về còn hôn tôi, anh đưa mối quan hệ của chúng tôi đi thêm một bước dài. Đêm nay tôi không muốn nghĩ nhiều, chỉ cần anh về rồi là đủ.
Lúc sau anh tắm xong đi ra, cầm khăn lau lau tóc. Thấy tôi vẫn chưa ngủ, anh nói:
– Gần hai giờ rồi đấy, mai em không phải đi làm à?
– Anh ở bên Mỹ lâu rồi nên quên luôn cách sinh hoạt ở Việt Nam rồi hả? Mai là chủ nhật mà.
– À.
– Mai anh có đi làm không?
– Mai anh phải đến công ty một lúc.
– Thế thì ngủ sớm đi.
– Ừ, anh biết rồi.
Anh lau khô tóc xong còn lấy laptop ra làm việc gì đó, tôi thì buồn ngủ rít mắt nên nhìn anh một lúc đã ngủ. Lát sau anh lại gần giường kéo chăn cho tôi, nhưng mà tôi vẫn còn sợ nên thấy anh chạm vào lại giật mình, rồi cứ túm chặt lấy tay anh.
Tôi lơ mơ, lẩm bẩm nói:
– Anh đi đâu đấy?
– Anh ra ngoài ghế ngủ. Em ngủ đi.
– Anh đừng đi.
Hoàng lẳng lặng nhìn tôi, anh dùng tay còn lại vuốt vuốt mấy lọn tóc của tôi rồi nói:
– Ngủ đi nhé.
– Anh đừng đi.
– Ừ, anh ở đây.
Lúc sau tôi thấy lạnh lạnh, quay sang thấy anh đang lật chăn nằm cạnh mình. Hoàng ôm lấy tôi, đầu anh cọ vào vai tôi:
– Anh ở đây rồi, không phải sợ.
Tôi cũng ôm anh, nửa mê nửa tình nên nói lảm nhảm:
– Em nhớ anh lắm.
Tôi thấy môi mình mát mát, hé mắt ra mới thấy Hoàng đang hôn mình. Người anh vừa tắm xong nên vẫn còn mát, môi cũng mát, tôi thích vị mát thế này nên cũng hôn lại anh.
– Em ở một mình chắc sợ lắm hả?
– Sợ. Ăn cũng sợ, ngủ cũng sợ, em bị ám ảnh.
– Sao không nói cho anh.
– Anh đi làm mà. Với cả, lúc đó em nghĩ mình có là gì đâu.
Tôi nói xong mở mắt ra nhìn anh:
– Anh thì sao? Công việc vẫn tốt chứ.
– Anh sang bên đó để làm việc, nhưng mà cũng để xác định lại tình cảm của mình. Mới đi mấy ngày thôi mà đã nhớ em muốn bay về luôn rồi.
– Thật không?
– Anh đã bao giờ nói dối em chưa?
– Thế sao anh không nói với em?
– Sợ em không thích anh.
– Thế sao về cái dám hôn em luôn? Sợ em không thích mà dám làm thế à?
– Vì em cứ ôm anh rồi hỏi “sao giờ mới về” đấy chứ. Nếu em không nói thế thì anh cũng không biết em nhớ anh, mà nhớ thế thì cũng là thích anh rồi còn gì.
– Gớm, tự tin thế.
– Ơ thì nửa đêm có người đẹp ở trên giường của mình, không nghĩ thế thì sao.
Nói xong anh lại tiếp tục cúi xuống hôn tôi, mà tôi thì cũng ôm chặt lấy người anh, anh hôn bao nhiêu, tôi đáp bấy nhiêu. Lúc trước chúng tôi đã dừng lại dang dở ở Tam Đảo, bây giờ tôi không muốn dừng lại giữa chừng như thế nữa. Tôi yêu anh.
Chúng tôi cũng chẳng phải còn trẻ, chẳng phải mới quen, chẳng phải chưa từng hôn nhau, chẳng phải e ngại lần đầu hay lần thứ mấy, tôi không có kiên nhẫn yêu như những đôi tình nhân khác, trải qua nhiều lần hẹn hò rồi mới làm tình với nhau. Tôi chỉ muốn có anh một lần, thế thôi, ở bên nhau một lần rồi mai này xa rời cũng được.
Anh hôn môi rồi di chuyển đến má tôi, tai tôi, anh hôn lên từng tấc da thịt tôi, từng cái hôn nhẹ nhàng nhưng đầy trân trọng. Tôi thì chỉ biết bấu chặt lưng anh, vuốt ve dọc eo anh để âm thầm khuyến khích anh, cả người run rẩy. Môi anh chạm đến cổ tôi, rồi hôn xuống, sau đó lại khẽ ngậm vành tai tôi, anh nói:
– Mai em không đi đâu thật à?
– Không. Ở nhà với anh.
Anh cười, tay luồn từ vạt áo ngủ tôi, xoa xoa vùng bụng vẫn còn phẳng vì chưa lần nào sinh con của tôi, rồi chạm đến ngực. Tôi không phản kháng, bởi vì tôi cũng có nhu cầu sinh lý của mình, huống hồ tôi cũng coi như đã qua một đời chồng, những chuyện thế này tôi đã làm với Tuấn từ lâu rồi.
Nói đến Tuấn tôi lại thấy thương anh, sao anh là trai tân lại muốn gái nạ dòng như tôi, người như anh vơ đâu cũng được cả tá người muốn lên giường với mình mà, sao lại muốn tôi?
Tay anh nhẹ nhàng lướt trên ngực tôi, rồi luồn ra phía sau cởi móc áo ngực, khi bộ ngực của tôi được thoát khỏi thứ vướng víu ấy, tay anh đã ngay lập tức phủ đầy lên rồi nhẹ nhàng xoa nắn. Tôi rên rỉ trong cổ họng, anh cúi đầu hôn lên môi tôi, nuốt hết từng tiếng rên của tôi.
Tôi lạc trong đê mê, nụ hoa nhỏ dưới sự đụng chạm của ngón tay anh cũng đứng thẳng ngạo nghễ. Anh cởi từng cúc áo của tôi, da thịt lộ ra làm tôi run lên, trời bây giờ đang là những tháng cuối đông, dù lạnh thế nhưng bàn tay người ấy thì vẫn nóng rực.
Anh cúi xuống lại tiếp tục hôn cổ, rồi cứ xuống nữa, đến khi chạm đến ngực tôi, anh há miệng ngậm lấy nụ hoa kia, mà chỉ cần hành động đó thôi, tôi đã như người mất hồn, tôi tưởng mình sắp chết đến nơi, cả người cứ bồng bềnh như đang trôi dạt trên biển.
Tay kia của anh cũng không để cho bên ngực còn lại của tôi chịu thiệt thòi, bàn tay ấm nóng của anh đặt lên trên đó rồi nhiệt tình nhào nặn, tôi thì chỉ biết rên rỉ, trong lúc hưng phấn, tôi còn giơ tay cởi áo của anh. Hoàng khẽ cắn ngực tôi, anh nói bằng âm thanh khàn khàn ở cổ họng:
– Ngọc. Đừng cởi, để anh tự cởi.
– Để em làm, em muốn vậy.
Anh ngẩng đầu dậy hôn tới tấp lên mặt tôi, hôn môi tôi đến mức quay cuồng, tôi cũng điên cuồng không kém anh, tôi dường như chỉ muốn giật phăng quần áo vướng víu trên người anh xuống.
Tay anh luồn xuống dưới, mà lúc này đừng hỏi tôi thế nào, cảm giác kích thích tê dại đối với phụ nữ gần như là mất hồn, cái gì cần ướt đều đã ướt cả rồi.
Anh xoa nhẹ tôi, tôi thì cứ cong người lên, môi dính chặt vào môi anh. Người anh nóng bừng, người tôi cũng nóng bừng, tôi chưa bao giờ có cảm giác như thế này, lần đầu tiên của tôi là bị Tuấn cưỡng hiếp, những lần sau này cũng đều là tôi cố để thỏa mãn anh ta, sau này anh ta còn bạo hành tôi.
Quần áo tôi, anh từ từ cởi ra từng thứ một, đến khi người tôi không còn mảnh vải gì thì anh lại lấy chăn quấn tôi lại, anh nói:
– Em có hối hận không?
– Không. Anh thì sao?
– Nếu em hối hận thì cứ nói cho anh biết, anh không cần em phải làm gì cả, em muốn giữ mối quan hệ của chúng ta trong bóng tối cũng được. Anh lúc nào cũng vẫn tình nguyện đứng sau em.
– Ai bảo anh là em muốn anh đứng sau.
– Em có nhớ lúc ở Tam Đảo không? Lúc đó em bảo nếu anh không liên quan gì đến nhà Tuấn thì em muốn anh làm anh trai em, còn vì anh liên quan nên mối quan hệ của chúng ta chỉ dừng lại ở đây thôi. Anh hiểu mà, quan hệ của em với anh, cả bố mẹ Tuấn, Tuấn với anh rất phức tạp.
Nghe anh nói vậy, tôi thương anh quá. Anh không làm gì sai, anh là người tốt, nhưng mà tại sao lại chấp nhận ở bên tôi trong bóng tôi như vậy chứ? Tôi không xứng để anh đối xử tốt như thế.
Tôi quay sang ôm anh, lật chăn đắp vào người anh:
– Em không cần anh đứng sau em, em chỉ nghĩ nếu yêu thì cứ sống hết mình một lần. Em không hy vọng anh lấy em đâu, thật đấy, xét về cái gì thì em với anh cũng không hợp, tương lai anh còn rộng mở, tìm được người thích hợp với anh không khó khăn gì. Em chỉ muốn bên anh một lần, yêu thử một lần, thế thôi.
– Đừng có nghĩ thế.
Tôi cười, giờ phút này tôi không muốn đôi co với anh, bởi vì tôi biết dù anh có nói gì đi nữa thì tôi cũng vẫn sẽ không lấy anh. Người ta nói: nếu biết kết cục đau khổ, thì chi bằng đừng bắt đầu. Nhưng mà với tôi, tôi thà kết cục đau khổ nhưng vẫn muốn cùng anh đi chung một đoạn đường.
Tôi yêu và cũng muốn thử nếm trải tình yêu, thứ mà Diệp và chú Minh có, đôi tình nhân nào cũng có.
– Em không hối hận đâu, thật đấy.
Anh im lặng không nói, tôi lại tiếp tục:
– Anh hối hận à? Anh cũng đâu có yêu em.
– Ai bảo em thế?
Tôi giơ tay chạm lên mặt anh, sờ lên từng đường nét đẹp đẽ trên gương mặt anh, sờ lên môi anh. Hoàng lật người dậy, để tôi dưới người anh, anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi:
– Yêu thì cần nói ra hay làm sao? Anh không biết.
– Hôn em đi.
Anh cúi đầu hôn tôi, tôi vòng tay vuốt ve tấm lưng trần của anh, anh nhào nặn ngực tôi. Lúc sau chúng tôi không thể cứ làm đến giai đoạn xy mà z thì cứ để lửng thế nữa, anh chống một tay, rồi từ từ đi vào trong tôi.
Đã lâu tôi không quan hệ nên cảm giác lúc được lấp đầy tưởng như mình đang bị hút vào một hố sâu không đáy, tôi không thở được, tôi nhìn anh sâu nặng không nói nên lời.
Anh để yên một lúc để tôi quen rồi mới bắt đầu ra vào, ánh đèn ngủ chiếu hai bóng hình chúng tôi quấn quít, eo anh lên xuống , lúc xa xôi, lúc sâu thẳm, lúc kéo lại gần, lúc lại xích ra xa.
Tôi như người mất hồn, cổ họng cứ phát ra những tiếng rên rỉ không kìm được, móng tay tôi bấu chặt lưng anh, lưng anh thì lại lên xuống không theo quy luật nào cả. Anh hôn cổ tôi, để trên đó mấy vết hôn đỏ thẫm, ở phía dưới thì không ngừng chuyển động. Tôi thiếu điều chỉ muốn gào lên: “Em yêu anh, em yêu anh chết mất thôi”
Người tôi giống kiểu mới bị đuối nước xong, đầu óc thì cứ lâng lâng, cơ thể thì như bị điện giật, tôi cong người phối hợp với từng chuyển động của anh, cảm nhận anh ở trong cơ thể thôi, chỉ thế thôi mà đã thấy thỏa mãn.
Bây giờ tôi mới hiểu tại sao lúc Diệp khen chú Minh gừng càng già càng cay, gương mặt cô ấy lại thỏa mãn như vậy. Hóa ra đó là cảm giác được làm tình với người mình yêu, trên đời này không có loại xúc cảm nào đê mê đến tê liệt như thế. Đại não tôi hoàn toàn tê liệt, eo lên xuống cùng eo anh, da thịt chạm da thịt, tôi giống uống rượu say, nhưng mà lần này không phải say men rượu mà là say men tình.
Khi sự chuyển động nhẹ nhàng không đủ để thỏa mãn chúng tôi nữa, lưng anh lên xuống bắt đầu nhanh dần, anh ra vào quyết liệt, ra vào mạnh mẽ, ra vào dứt khoát, mỗi lần anh đi vào sâu tôi chỉ biết cắn chặt môi cho không hét lên. Cảm giác này thật tuyệt vời quá.
Lúc sau đó, hai mắt tôi bắt đầu mờ đi, từng dây thần kinh trên người bị kích thích đến mức cứng lại, nơi tiếp xúc giữa tôi và anh siết chặt lại rồi không ngừng co bóp, anh cũng không để tôi chờ lâu, anh dùng hết lực ra vào rồi cũng thỏa mãn phóng thích vào trong tôi.
Tôi và anh đều tê dại đến mức gần như không muốn hô hấp nữa, anh nằm úp trên tôi, thở từng đợt khó nhọc, tôi vuốt vuốt tấm lưng đẫm mồ hôi của anh, cảm thấy thỏa mãn.
– Mệt không?
– Mệt, mệt sắp chết đến nơi rồi đây này.
Tôi nói xong rồi lại bổ sung thêm:
– Nhưng mà thích.
Anh cười, nụ cười của anh vẫn dịu dàng khiến tôi rất dễ chịu. Anh hôn lên môi tôi một nụ hôn ngắn rồi nói:
– Em thích là được rồi. Tý làm tiếp.
Nói xong anh rút ra, tôi cảm có cảm giác như anh rút đi cả linh hồn của tôi. Anh lấy cho tôi một chiếc khăn rồi nhẹ nhàng lau đi chất dịch yêu và dục trên người tôi, xong xuôi mới nằm xuống ôm tôi vào lòng:
– Ngủ đi, em mệt rồi đấy.
– Chưa, vẫn còn sức làm tiếp với anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook