-
Chương 3
Cừu Thiều cũng không dễ dàng động thủ, người có thể khiến y ra tay đều là cao thủ mà y xem trọng, là đối thủ có thực lực ngang nhau mới đáng giá để y rút kiếm động chưởng.
Từ trước tới nay y luôn nói không với những chuyện dùng quỷ kế âm hiểm, bởi vì học võ đối với y mà nói, chính là chân ái mà suốt đời y theo đuổi, muốn dùng đại thành kính và nghiêm túc mà đối đãi, không thể làm bẩn dù một chút.
Cho dù là giết người, cũng muốn quang minh chính đại mà giết.
Nhưng lần này lại không giống, nếu như gõ trống khua chiêng báo cho thiên hạ biết, Mục Cẩn Chi dĩ hạ phạm thượng, thì y còn mặt mũi nào nữa, thiên hạ đệ nhất uy danh của y để đâu chứ? Nhưng nếu như y dùng thủ đoạn bỉ ổi đi xử lý Mục Cẩn Chi, lại làm chính mình thực ủy khuất...... Y dựa vào cái gì mà vì loại người đó đi ủy khuất chính mình chứ..!
Vì vậy với cái kế hoạch này, y phải có sự chuẩn bị.
Muốn lặng lẽ mà xử lý đối phương, nhất định phải biết rõ sinh hoạt của đối phương, biết rõ nhất cử nhất động của Mục Cẩn Chi, còn có sở thích, tính tình, cách làm việc và nghỉ ngơi, điểm mạnh và điểm yếu của hắn. Chỉ có thể thông qua việc thâm nhập điều tra mới có thể tìm ra điểm yếu nhất của Mục Cẩn Chi, sau đó dùng tốc độ mau lẹ đem người xử lý trong im lặng.
Tuy rằng Mục Cẩn Chi là phó Giáo chủ của Bạch Giáo, nhưng hiểu biết của y về người này giống như một trang giấy trắng, trước nay đều không quá lưu ý đến, Cừu Thiều kiên nhẫn chờ màn đêm buông xuống, những ngôi sao dần hiện trên bầu trời, thay một thân y phục dạ hành, đem tóc dài buộc ra sau lưng, đứng ở trước gương đồng, ngẩng đầu nhìn xem, cảm thấy trang phục này làm tinh thần phấn chấn cực điểm, xuất sư tất lợi.
Cừu Thiều từ trong cửa sổ nhảy ra, nơi ở của y được xây dựng ở giữa hồ, tứ phía bị nước bao quanh, Cừu Thiều như một cơn gió bay ra, mũi chân chỉ nhẹ nhàng chạm vào mặt nước, lưu lại một chút ánh sáng, thân hình y bay bổng quỷ mị, không hề kinh động đến một giáo đồ tuần tra nào của Bạch Giáo.
Phần lớn kiến trúc của Bạch giáo đều được xây dựng trên mặt hồ, ban đêm ánh sáng thư thớt, mặt hồ mênh mang tựa như không có giới hạn. Cừu Thiều lục lọi những ký ức còn sót lại trong đầu, bay qua bay lại các nóc nhà không ngừng tìm kiếm, y giống như một con ruồi mất đầu, bay tán loạn khắp nơi, không ngừng bóc ngói, dỡ ngói..........
Phải mất đến nữa canh giờ sau mới tìm được chỗ ở của Mục Cẩn Chi, nhưng nhờ đó y mới phát hiện, các giáo đồ của y về đêm thật là muôn màu muôn vẻ, quả thực làm y mở rộng tầm mắt nha.
Nhảy lên nóc nhà, bộ hắc y trên người Cừu Thiều cùng bóng đêm hòa làm một, trong gian phòng này lộ ra chút ánh đèn mờ nhạt, cũng không hề có những âm thanh dào dạt ý xuân, ánh nến lẳng lặng xuyên thấu qua cửa sổ, giống như một mảng sương mù mờ mịt.
Cừu Thiều thông qua vị trí của ngọn nến, tìm một chút, mới chọn được một vị trí thích hợp, chậm rãi quỳ sát thân mình xuống, đem mái ngói nhẹ nhàng dời đi.
Thông qua chút khe hở này, đập vào trong mắt chính là một góc bàn ghế, trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, đồ vật bày biện trang trí đều thiếu đến đáng thương, trên mặt bàn là mấy quyển sách, được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Kẽo kẹt một tiếng, có người đẩy cửa bước vào, Cừu Thiều lập tức ngưng thở, lại dời đi nữa phiến ngói, tầm nhìn theo đó mở rộng ra không ít.
Không uổng công y chạy hư cả đôi giày, nơi này quả nhiên là phòng ngủ của Mục Cẩn Chi.
Trong phòng Mục Cẩn Chi không có thê thiếp tỳ nữ hầu hạ, chỉ thấy nam nhân chậm rãi tiến vào lại đốt thêm một ngọn nến, lập tức căn phòng sáng rực, Mục Cẩn Chi ngồi bên cạnh bàn, tự pha cho mình một bình trà ngon, tùy tay lấy mấy quyển sách.
Cừu Thiều nằm trên nóc nhà, trong mắt một mảnh mỉa mai.
Người trong giang hồ còn khoát lên mình bộ dạng văn vẻ, cũng không biết là diễn cho ai xem.
Hừ, lại học đòi văn vẻ, ngươi cũng không thể thoát khỏi chốn giang hồ đánh đánh giết giết này.
Nam nhân bên dưới uống xong một ly trà, cũng không có vội đi ngủ, lại từ trên kệ lấy ra một tập giấy trắng, còn có một bộ giấy và bút mực, xem cái trạng thái này, là triệt để quyết tâm muốn học đòi văn vẻ đây mà.
Cừu Thiều nắm chặt tay, hàm răng hận đến mức cọ xát lẫn nhau.
Không được gấp, không được gấp, y tự khuyên giải an ủi chính mình. Muốn tra xét một người, phải hiểu biết tập tính sinh hoạt của đối phương, chỉ có hiểu biết, mới có thể công phá.
Cừu Thiều đành phải dùng hết sự nhẫn nại của mình, bắt đầu quan sát Mục Cẩn Chi đến tột cùng là bôi cái gì ở trên giấy, nhưng Mục Cẩn Chi ở trong phòng cứ như là trời sinh ra không giống nhau vậy, nhất cử nhất động đều thực phong nhã tinh tế...... Cừu Thiều cũng hiểu ra, văn nhân theo đuổi phong nhã đều là dùng thời gian để đổi lấy.
Y híp mắt nhìn kỹ, theo Mục Cẩn Chi múa bút vẩy mực, trên tờ giấy trắng kia ẩn ẩn có thứ gì hiện ra, bởi vì vị trí bị hạn chế, cộng thêm tấm lưng dài rộng của Mục Cẩn Chi đem bức họa che khuất hơn phân nữa, chỉ có thể nhìn được một chút bên ngoài.
Trên giấy trắng Lư Sơn vẽ một vạt áo choàng theo gió bay phất phới, kim sắc đẹp đẽ sang trọng, màu sắc tươi sáng, đai lưng duyên dáng, phảng phất như mây bay....... Dù là một người thường ngày không yêu đọc sách vẽ tranh như Cừu Thiều, thẩm mỹ tình thú nông cạn như y cũng biết Mục Cẩn chi đang vẽ, hơn nữa còn vẽ không tệ lắm.
Từ góc độ này của y, còn có thể nhìn thấy Mục Cẩn Chi tay cầm bút, mắt híp lại, khóe miệng còn khẽ nhếch lên mỉm cười.
Cừu Thiều suy nghĩ suy nghĩ, vào đêm khuya tĩnh lặng lại ở đây vẽ tranh, Mục Cẩn Chi đối với người được họa nhất định là rất có ý tứ mới đúng, có ý tứ, tất sẽ có ý đồ, xem ra hiện tại Mục Cẩn Chi là nhìn vật nhớ người, tức khắc trong đầu Cừu Thiều đã minh bạch mọi thứ.
Người trong tranh, hẳn là một người thực có tài ăn nói đối xử. Lấy địa vị hiện tại của Mục Cẩn Chi trong giang hồ, muốn người nào lại không có được, bất luận là cưới hỏi đàng hoàng hay hào đoạt, Mục Cẩn Chi hoàn toàn nắm chắc, tại sao còn phải vào ban đêm lén họa người ta, hơn nữa nhìn kỹ lại, một góc áo kia, không phải là áo của Bạch Giáo sao, huyền bí trong đó y vừa thấy là biết........
Cừu Thiều nhìn trăng mà thở dài, thê tử của huynh đệ không thể động, chỉ có thể từ xa mà nhìn, Mục Cẩn Chi lại vào buổi đêm mà họa người, lòng lang dạ thú có thể thấy rõ, loại cầm thú này ở trong Bạch Giáo, cần y đích thân đi diệt trừ.
Y còn nghĩ tranh thủ nhìn gương mặt trong tranh một chút, nhưng sau lưng Mục Cẩn Chi dường như có mắt, nhất thời chuyển thân mình, nhất thời giơ cao cánh tay một chút, nhưng luôn gãi đúng chỗ ngứa che khuất bức họa........ Giống như che một mỹ nhân vừa mới tắm ra, che đúng chỗ phong tình nhất, câu nhân nhất.
Trên nóc nhà, lòng hiếu kỳ của Cừu Thiều đã bị chọc cho rầm rộ lên, y muốn biết là phu nhân của vị huynh đệ nào lại bất hạnh như vậy bị sài lang nhớ thương, vào lúc Cừu Thiều có hứng thú nhất, Mục Cẩn Chi đem tranh cuộn lại, ung dung để vào trong ngăn tủ, thổi tắt ngọn nến, căn phong lập tức tối sầm xuống.
Tiếp theo Mục Cẩn Chi bắt đầu chậm rãi thoát y, ngón tay thon dài hữu lực cởi bỏ đai lưng trước, không nhanh không chậm, không giống như là người chuẩn bị đi ngủ, mà giống như một người đang đi dự yến tiệc.
Hắn cởi bỏ chiếc áo choàng đen bên ngoài, rồi đến áo bên trong, dần để lộ phần thân trên mạnh mẽ cường tráng.
Thì ra con người này dù là cởi quần áo của ai, cũng đều chậm chạp như vậy, Cừu Thiều thầm nghĩ.
Hôm nay y còn tưởng hắn cố ý kéo dài thời gian, hóa ra người này trời sinh đã có tính như vậy.
Mục Cẩn Chi thân hình cao ráo mảnh khảnh, đường nét mượt mà, giống như một con mãnh thú, là một loại sắc đẹp tràn ngập nam tính mạnh mẽ. Ánh sáng mờ ảo tạo ra một cái bóng mơ hồ trên người nam nhân, Cừu Thiều vốn dĩ không có hứng thú, nhưng vào thời khắc Mục Cẩn Chi xoay người, y đã bị tấm lưng đầy vết cào cấu của nam nhân kia thu hút.
Sau lưng Mục Cẩn chi có vô số vết ngón tay cào đỏ thẫm, một đường lại một đường đan xen tung hoành, Cừu Thiều không khỏi cúi đầu nhìn lại ngón tay của mình, ánh trăng rọi vào bộ móng tay mà y đã cắt tỉa cẩn thận, trắng sáng như những viên trân châu, không thể ngờ được nó lại có lực sát thương lớn đến vậy.
Nhìn lại những vết cào còn rướm máu trên lưng đối phương, lại cúi đầu nhìn móng tay của mình, y không khỏi cảm khái, cũng chỉ có người võ công cao cường nội công thâm hậu như mình, mới có thể cào ra những vết có lực đạo như vậy nha...
Mục Cẩn Chi rửa mặt xong liền về giường nằm, Cừu Thiều cảm nhận được hơi thở đều đặn của đối phương, chờ hắn đi vào giấc ngủ, sau đó mới xoay người nhảy đi, phi trên mặt nước.
Hôm nay xuất sư đại thắng, tra được những bí mật mà Mục Cẩn Chi không thể để ai biết, cứ tiến triển như thế này, rất nhanh y có thể thăm dò hết chi tiết về Mục Cẩn Chi, một lần diệt gọn.
Đối diện với cơn gió đêm, chỉ có ánh nến trong phòng nhỏ lay động, bộ dạng vừa đáng thương lại vừa cô đơn. Cừu Thiều nhàn nhàn quay đầu nhìn lại mênh mang sóng nước trong hồ, liền sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn khó có thể diễn tả.... Khinh công của mình mới gọi là xuất quỷ nhập thần, không chỉ có tốc độ mau lẹ, mà mỗi cử chỉ cũng mỹ diệu tựa mây trôi nước chảy....... So với Cùng Trời Cuối Đất của người nào đó thật không biết cách mấy cái bậc thang.
Ây, chờ đến lúc y đưa Mục Cẩn Chi đến hoàng tuyền, y sẽ làm cho bọn họ được mở rộng tầm mắt.
Lúc này, nam nhân ở trong phòng vốn đã đi vào giấc ngủ đột nhiên mở mắt, ngón tay bắn ra, ánh nến cuối cùng trong phòng cũng vì thế mà tắt.
Nam nhân gối đầu lên cánh tay mình, hướng tầm mắt thoáng nhìn lên nóc nhà, cười một tiếng, nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Đồ ngốc.”
Khẩu khí này không biết là cười nhạo hay là dung túng nữa.
Từ trước tới nay y luôn nói không với những chuyện dùng quỷ kế âm hiểm, bởi vì học võ đối với y mà nói, chính là chân ái mà suốt đời y theo đuổi, muốn dùng đại thành kính và nghiêm túc mà đối đãi, không thể làm bẩn dù một chút.
Cho dù là giết người, cũng muốn quang minh chính đại mà giết.
Nhưng lần này lại không giống, nếu như gõ trống khua chiêng báo cho thiên hạ biết, Mục Cẩn Chi dĩ hạ phạm thượng, thì y còn mặt mũi nào nữa, thiên hạ đệ nhất uy danh của y để đâu chứ? Nhưng nếu như y dùng thủ đoạn bỉ ổi đi xử lý Mục Cẩn Chi, lại làm chính mình thực ủy khuất...... Y dựa vào cái gì mà vì loại người đó đi ủy khuất chính mình chứ..!
Vì vậy với cái kế hoạch này, y phải có sự chuẩn bị.
Muốn lặng lẽ mà xử lý đối phương, nhất định phải biết rõ sinh hoạt của đối phương, biết rõ nhất cử nhất động của Mục Cẩn Chi, còn có sở thích, tính tình, cách làm việc và nghỉ ngơi, điểm mạnh và điểm yếu của hắn. Chỉ có thể thông qua việc thâm nhập điều tra mới có thể tìm ra điểm yếu nhất của Mục Cẩn Chi, sau đó dùng tốc độ mau lẹ đem người xử lý trong im lặng.
Tuy rằng Mục Cẩn Chi là phó Giáo chủ của Bạch Giáo, nhưng hiểu biết của y về người này giống như một trang giấy trắng, trước nay đều không quá lưu ý đến, Cừu Thiều kiên nhẫn chờ màn đêm buông xuống, những ngôi sao dần hiện trên bầu trời, thay một thân y phục dạ hành, đem tóc dài buộc ra sau lưng, đứng ở trước gương đồng, ngẩng đầu nhìn xem, cảm thấy trang phục này làm tinh thần phấn chấn cực điểm, xuất sư tất lợi.
Cừu Thiều từ trong cửa sổ nhảy ra, nơi ở của y được xây dựng ở giữa hồ, tứ phía bị nước bao quanh, Cừu Thiều như một cơn gió bay ra, mũi chân chỉ nhẹ nhàng chạm vào mặt nước, lưu lại một chút ánh sáng, thân hình y bay bổng quỷ mị, không hề kinh động đến một giáo đồ tuần tra nào của Bạch Giáo.
Phần lớn kiến trúc của Bạch giáo đều được xây dựng trên mặt hồ, ban đêm ánh sáng thư thớt, mặt hồ mênh mang tựa như không có giới hạn. Cừu Thiều lục lọi những ký ức còn sót lại trong đầu, bay qua bay lại các nóc nhà không ngừng tìm kiếm, y giống như một con ruồi mất đầu, bay tán loạn khắp nơi, không ngừng bóc ngói, dỡ ngói..........
Phải mất đến nữa canh giờ sau mới tìm được chỗ ở của Mục Cẩn Chi, nhưng nhờ đó y mới phát hiện, các giáo đồ của y về đêm thật là muôn màu muôn vẻ, quả thực làm y mở rộng tầm mắt nha.
Nhảy lên nóc nhà, bộ hắc y trên người Cừu Thiều cùng bóng đêm hòa làm một, trong gian phòng này lộ ra chút ánh đèn mờ nhạt, cũng không hề có những âm thanh dào dạt ý xuân, ánh nến lẳng lặng xuyên thấu qua cửa sổ, giống như một mảng sương mù mờ mịt.
Cừu Thiều thông qua vị trí của ngọn nến, tìm một chút, mới chọn được một vị trí thích hợp, chậm rãi quỳ sát thân mình xuống, đem mái ngói nhẹ nhàng dời đi.
Thông qua chút khe hở này, đập vào trong mắt chính là một góc bàn ghế, trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, đồ vật bày biện trang trí đều thiếu đến đáng thương, trên mặt bàn là mấy quyển sách, được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Kẽo kẹt một tiếng, có người đẩy cửa bước vào, Cừu Thiều lập tức ngưng thở, lại dời đi nữa phiến ngói, tầm nhìn theo đó mở rộng ra không ít.
Không uổng công y chạy hư cả đôi giày, nơi này quả nhiên là phòng ngủ của Mục Cẩn Chi.
Trong phòng Mục Cẩn Chi không có thê thiếp tỳ nữ hầu hạ, chỉ thấy nam nhân chậm rãi tiến vào lại đốt thêm một ngọn nến, lập tức căn phòng sáng rực, Mục Cẩn Chi ngồi bên cạnh bàn, tự pha cho mình một bình trà ngon, tùy tay lấy mấy quyển sách.
Cừu Thiều nằm trên nóc nhà, trong mắt một mảnh mỉa mai.
Người trong giang hồ còn khoát lên mình bộ dạng văn vẻ, cũng không biết là diễn cho ai xem.
Hừ, lại học đòi văn vẻ, ngươi cũng không thể thoát khỏi chốn giang hồ đánh đánh giết giết này.
Nam nhân bên dưới uống xong một ly trà, cũng không có vội đi ngủ, lại từ trên kệ lấy ra một tập giấy trắng, còn có một bộ giấy và bút mực, xem cái trạng thái này, là triệt để quyết tâm muốn học đòi văn vẻ đây mà.
Cừu Thiều nắm chặt tay, hàm răng hận đến mức cọ xát lẫn nhau.
Không được gấp, không được gấp, y tự khuyên giải an ủi chính mình. Muốn tra xét một người, phải hiểu biết tập tính sinh hoạt của đối phương, chỉ có hiểu biết, mới có thể công phá.
Cừu Thiều đành phải dùng hết sự nhẫn nại của mình, bắt đầu quan sát Mục Cẩn Chi đến tột cùng là bôi cái gì ở trên giấy, nhưng Mục Cẩn Chi ở trong phòng cứ như là trời sinh ra không giống nhau vậy, nhất cử nhất động đều thực phong nhã tinh tế...... Cừu Thiều cũng hiểu ra, văn nhân theo đuổi phong nhã đều là dùng thời gian để đổi lấy.
Y híp mắt nhìn kỹ, theo Mục Cẩn Chi múa bút vẩy mực, trên tờ giấy trắng kia ẩn ẩn có thứ gì hiện ra, bởi vì vị trí bị hạn chế, cộng thêm tấm lưng dài rộng của Mục Cẩn Chi đem bức họa che khuất hơn phân nữa, chỉ có thể nhìn được một chút bên ngoài.
Trên giấy trắng Lư Sơn vẽ một vạt áo choàng theo gió bay phất phới, kim sắc đẹp đẽ sang trọng, màu sắc tươi sáng, đai lưng duyên dáng, phảng phất như mây bay....... Dù là một người thường ngày không yêu đọc sách vẽ tranh như Cừu Thiều, thẩm mỹ tình thú nông cạn như y cũng biết Mục Cẩn chi đang vẽ, hơn nữa còn vẽ không tệ lắm.
Từ góc độ này của y, còn có thể nhìn thấy Mục Cẩn Chi tay cầm bút, mắt híp lại, khóe miệng còn khẽ nhếch lên mỉm cười.
Cừu Thiều suy nghĩ suy nghĩ, vào đêm khuya tĩnh lặng lại ở đây vẽ tranh, Mục Cẩn Chi đối với người được họa nhất định là rất có ý tứ mới đúng, có ý tứ, tất sẽ có ý đồ, xem ra hiện tại Mục Cẩn Chi là nhìn vật nhớ người, tức khắc trong đầu Cừu Thiều đã minh bạch mọi thứ.
Người trong tranh, hẳn là một người thực có tài ăn nói đối xử. Lấy địa vị hiện tại của Mục Cẩn Chi trong giang hồ, muốn người nào lại không có được, bất luận là cưới hỏi đàng hoàng hay hào đoạt, Mục Cẩn Chi hoàn toàn nắm chắc, tại sao còn phải vào ban đêm lén họa người ta, hơn nữa nhìn kỹ lại, một góc áo kia, không phải là áo của Bạch Giáo sao, huyền bí trong đó y vừa thấy là biết........
Cừu Thiều nhìn trăng mà thở dài, thê tử của huynh đệ không thể động, chỉ có thể từ xa mà nhìn, Mục Cẩn Chi lại vào buổi đêm mà họa người, lòng lang dạ thú có thể thấy rõ, loại cầm thú này ở trong Bạch Giáo, cần y đích thân đi diệt trừ.
Y còn nghĩ tranh thủ nhìn gương mặt trong tranh một chút, nhưng sau lưng Mục Cẩn Chi dường như có mắt, nhất thời chuyển thân mình, nhất thời giơ cao cánh tay một chút, nhưng luôn gãi đúng chỗ ngứa che khuất bức họa........ Giống như che một mỹ nhân vừa mới tắm ra, che đúng chỗ phong tình nhất, câu nhân nhất.
Trên nóc nhà, lòng hiếu kỳ của Cừu Thiều đã bị chọc cho rầm rộ lên, y muốn biết là phu nhân của vị huynh đệ nào lại bất hạnh như vậy bị sài lang nhớ thương, vào lúc Cừu Thiều có hứng thú nhất, Mục Cẩn Chi đem tranh cuộn lại, ung dung để vào trong ngăn tủ, thổi tắt ngọn nến, căn phong lập tức tối sầm xuống.
Tiếp theo Mục Cẩn Chi bắt đầu chậm rãi thoát y, ngón tay thon dài hữu lực cởi bỏ đai lưng trước, không nhanh không chậm, không giống như là người chuẩn bị đi ngủ, mà giống như một người đang đi dự yến tiệc.
Hắn cởi bỏ chiếc áo choàng đen bên ngoài, rồi đến áo bên trong, dần để lộ phần thân trên mạnh mẽ cường tráng.
Thì ra con người này dù là cởi quần áo của ai, cũng đều chậm chạp như vậy, Cừu Thiều thầm nghĩ.
Hôm nay y còn tưởng hắn cố ý kéo dài thời gian, hóa ra người này trời sinh đã có tính như vậy.
Mục Cẩn Chi thân hình cao ráo mảnh khảnh, đường nét mượt mà, giống như một con mãnh thú, là một loại sắc đẹp tràn ngập nam tính mạnh mẽ. Ánh sáng mờ ảo tạo ra một cái bóng mơ hồ trên người nam nhân, Cừu Thiều vốn dĩ không có hứng thú, nhưng vào thời khắc Mục Cẩn Chi xoay người, y đã bị tấm lưng đầy vết cào cấu của nam nhân kia thu hút.
Sau lưng Mục Cẩn chi có vô số vết ngón tay cào đỏ thẫm, một đường lại một đường đan xen tung hoành, Cừu Thiều không khỏi cúi đầu nhìn lại ngón tay của mình, ánh trăng rọi vào bộ móng tay mà y đã cắt tỉa cẩn thận, trắng sáng như những viên trân châu, không thể ngờ được nó lại có lực sát thương lớn đến vậy.
Nhìn lại những vết cào còn rướm máu trên lưng đối phương, lại cúi đầu nhìn móng tay của mình, y không khỏi cảm khái, cũng chỉ có người võ công cao cường nội công thâm hậu như mình, mới có thể cào ra những vết có lực đạo như vậy nha...
Mục Cẩn Chi rửa mặt xong liền về giường nằm, Cừu Thiều cảm nhận được hơi thở đều đặn của đối phương, chờ hắn đi vào giấc ngủ, sau đó mới xoay người nhảy đi, phi trên mặt nước.
Hôm nay xuất sư đại thắng, tra được những bí mật mà Mục Cẩn Chi không thể để ai biết, cứ tiến triển như thế này, rất nhanh y có thể thăm dò hết chi tiết về Mục Cẩn Chi, một lần diệt gọn.
Đối diện với cơn gió đêm, chỉ có ánh nến trong phòng nhỏ lay động, bộ dạng vừa đáng thương lại vừa cô đơn. Cừu Thiều nhàn nhàn quay đầu nhìn lại mênh mang sóng nước trong hồ, liền sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn khó có thể diễn tả.... Khinh công của mình mới gọi là xuất quỷ nhập thần, không chỉ có tốc độ mau lẹ, mà mỗi cử chỉ cũng mỹ diệu tựa mây trôi nước chảy....... So với Cùng Trời Cuối Đất của người nào đó thật không biết cách mấy cái bậc thang.
Ây, chờ đến lúc y đưa Mục Cẩn Chi đến hoàng tuyền, y sẽ làm cho bọn họ được mở rộng tầm mắt.
Lúc này, nam nhân ở trong phòng vốn đã đi vào giấc ngủ đột nhiên mở mắt, ngón tay bắn ra, ánh nến cuối cùng trong phòng cũng vì thế mà tắt.
Nam nhân gối đầu lên cánh tay mình, hướng tầm mắt thoáng nhìn lên nóc nhà, cười một tiếng, nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Đồ ngốc.”
Khẩu khí này không biết là cười nhạo hay là dung túng nữa.