-
Chương 2
Y dự định vận khí xuống, nhưng mà chân khí đến thắt lưng thì vô pháp xuống được nữa.
Gương mặt ửng hồng chưa tan của Cừu Thiều đình trệ một chút, lại dùng lực áp xuống, chân khí ngày thường y tùy ý sở dụng, đối với y thực dễ dàng điều khiển, nhưng hôm nay lại không nghe theo lời y, y cảm thấy phần dưới bụng nóng bỏng vô cùng, kịch liệt đau đớn, bất luận dùng cách gì cũng không thể vận khí đè xuống, không có biện pháp ép thứ đó từ trong cơ thể ra.
Y có chút mờ mịt, chuyện này không có khả năng, từ nhỏ y đã luyện công, là một kỳ tài trăm năm khó tìm trong thiên hạ, nội lực thuần hậu, cỏ cây trúc thạch đều có thể dùng làm kiếm, đối với kiếm khí thao tác lại càng tự nhiên hơn.
Đừng nói chỉ là tụ khí ép rượu ra, thậm chí trong chớp mắt trích diệp phi hoa cũng không thành vấn đề.
Vì cái gì hiện tại lại bị tắc nghẽn, không thể thực hiện được?
Kinh mạch được đả thông, hơn nữa độc cũng đã được giải hoàn toàn, Cừu Thiều như bị đụng trúng vách tường, trong lòng không tránh khỏi có chút mất mát, nhưng mà y nghĩ lại thì, võ học quả là bác đại tinh thâm, người bình thường thật sự rất khó để tìm ra, cũng bởi vì y là một kỳ tài, mới có thể phát hiện được những thứ mà phàm nhân không thể phát hiện.
Chỉ khi tìm ra được khuyết điểm, mới có thể đi tu luyện để bù đắp vào.
Đúng vậy, võ học chính là một ngọn núi cao không có đỉnh, một ngọn núi để người ta ngưỡng mộ, dùng tâm hướng tới, nếu là y, y nhất định có thể làm được.
Có lẽ, một trăm năm sau, y cũng sẽ là một ngọn núi để những người trong thiên hạ ngưỡng mộ sùng bái, khó có thể tìm được một cái bóng của y.
Cừu Thiều dang hai tay nằm lặng lẽ trong rừng trúc, khuôn mặt tỏa sáng hiện lên vài tia đắc ý: Bí ẩn nhân sinh, tinh túy võ học, đều được lĩnh hội giữa cảnh sơn thủy hữu tình, không một ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
Rừng trúc xanh thăm thẳm, bóng râm che phủ, tiếng chim hót yếu ớt, gió cuốn từng phiến lá mỏng manh rơi xuống, eo của y lúc này vẫn rất khổ sở, không thể ngồi dậy, Cừu Thiều cũng không giận, những chiếc lá trúc từ từ rơi xuống, y ngẫu nhiên 'phù' một tiếng, đem lá cây từ trên mũi thổi đi........
Y vẫn không thể đứng dậy.
Mãi cho tới chạng vạng, Cừu Thiều quay trở lại, ăn một bữa cơm chiều đơn giản, liền cho triệu tập những người trong bang hôm nay đã ra ngoài cùng y, bắt đầu luận công ban thưởng.
Bạch Giáo thành lập đến nay đã hơn trăm năm, trong chốn giang hồ có thể hô phong hoán vũ, là một môn phái hiển hách.
Lúc này trong đại điện của Bạch Giáo, ánh nến rực rỡ.
Cừu Thiều ngồi ở chỗ cao nhất, liếc mắt xuống dưới, quả nhiên Tả hộ pháp Mục Cẩn Chi cũng đứng trong đó, còn đứng ở vị trí đầu tiên, hôm nay vẫn là một thân hắc y đai lưng bạc, ánh mắt điềm tĩnh, thần sắc thảnh thơi, dường như không có vì an nguy của chính mình mà cảm thấy phiền muộn.
Vừa thấy người này, tay Cừu Thiều liền bắt đầu ngứa ngáy khó nhịn, chân khí sôi trào.
Lúc này bên phải Cừu Thiều là một thanh niên ôm kiếm mà đứng, lạnh lùng, nghiêm túc lại đáng tin cậy, Cừu Thiều không khỏi nhướn mày, so sánh, quả nhiên Hữu hộ pháp là người có thái độ đoan chính, đây mới thực là tấm gương cho giáo đồ học tập noi theo.
Nếu y không nhìn lầm, hôm nay Mục Cẩn Chi thoát đi rất nhanh, còn dùng loại khinh công thượng đẳng ‘Cùng Trời Cuối Đất’, bàn chân giống như sinh gió, trong chớp mắt liền bay đi, một chút dấu vết cũng không hề lưu lại.
Lúc tới thì chậm rãi tựa ngưu nhai, lúc đi thì lại nhanh như sấm chớp.
Hắn dám ở trước mặt Cừu Thiều thi triển thuật Cùng Trời Cuối Đất, người này nhất định là chán sống, mà có chán sống hay không cũng không quan trọng, y luôn có biện pháp giúp hắn chán sống.
Trong lúc Cừu Thiều đang lo phải nghĩ trái, Hữu hộ pháp ở một bên đã thay y ban thưởng cho một đám người, Hữu hộ pháp họ Ngô, tên một chữ Lăng, phụ thân cũng là trưởng lão trong giáo, là một người bạn chơi từ nhỏ đến lớn với Cừu Thiều, là người tâm phúc trong tâm phúc của giáo chủ, Cừu Thiều một lòng tập võ, đối với việc quản lý sự vụ trong giáo không hề có hứng thú, đều là do Hữu hộ pháp mỗi ngày bận rộn, chuẩn bị hết thảy.
“Chờ một lát.” Cừu Thiều lên tiếng, dời mắt nhìn về chỗ Mục Cẩn Chi, bình thanh nói: “Hôm nay Tả hộ pháp có công hộ giá, trọng thưởng.”
Mục Cẩn Chi ngẩng đầu hơi hơi mỉm cười, chắp tay khiêm tốn nói: “Nào có, chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, tôn chủ hà tất phải quan tâm đến.”
Sắc mặt Hữu hộ pháp khẽ biến, vẻ lạnh lùng làm cho bang chúng xung quanh toàn bộ im bật, cặp mắt hùng hổ dọa người ngẩng lên: “Hôm nay giáo chủ bị thương?”
Mục Cẩn Chi cung cung kính kính nói tiếp, muốn cười nhưng lại không cười: “Cũng không phải, tôn chủ chỉ là trúng độc.” Nói xong, lại nhẹ nhàng buông thêm hai chữ: “Kịch độc.”
Lòng Bàn tay giấu dưới áo của Cừu Thiều khẽ siết chặt, tiềm ẩn sát khí.
Y muốn lập tức đem xương của người này nghiền thành tro.
Nhưng mà không được, thời gian Mục Cẩn Chi tới Bạch Giáo tuy không lâu, chỉ vỏn vẹn mười năm ngắn ngủi, nhưng hắn lại được các trưởng lão hết sức ưu ái.
Mục Cẩn Chi rất giỏi quản lý tài sản, càng có thể phát tài, không ít giáo đồ trong Bạch Giáo đã về dưới trướng của Mục Cẩn Chi.
Giết chết người này, khó tránh khỏi việc sẽ bị các trưởng lão chỉ trích.
Hữu hộ pháp biết rất rõ tính nết của Cừu Thiều, sáng hôm nay thần thái của giáo chủ vẫn còn sáng lạn, buổi tối trở về liền thiếu đi khí sắc, bộ dạng buồn bực không vui, loại độc gì lại có thể làm khó giáo chủ? Hữu hộ pháp nhăn mày suy nghĩ sâu xa, tiếp đó hướng về Mục Cẩn Chi: “Thì ra là vậy, không biết Tả hộ pháp còn giỏi việc giải độc, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng.”
Khóe môi Mục Cẩn Chi mang theo nụ cười, khuôn mặt anh tuấn quá mức sắc bén không chút ác ý, có vẻ hiền lành thân cận: “Nào có, là Hữu hộ pháp đã quá khen.”
Người này, thế nhưng ở trước mặt y dùng Cùng Trời Cuối Đất.
Đáy mắt Cừu Thiều lóe lên một tia lửa vô hình, ẩn giấu không thể nhìn ra.
“Mục hộ pháp không cần tự coi nhẹ chính mình, có Mục hộ pháp ở Bạch Giáo, đó mới là phúc của Bạch Giáo ta, Ngô Lăng.”
“Có thuộc hạ.”
“Hôm nay Mục hộ pháp có công cứu chủ, ban thưởng ngàn lượng đi.”
Cừu Thiều nhìn thoáng qua thấy nét mỉm cười như gió xuân trên mặt người nào đó, hạ định chủ ý..........
Mục Cẩn Chi, nhất định phải chết!
Y muốn vạch ra một kế sách vẹn toàn, đem Mục Cẩn Chi tiêu diệt trong im lặng, không lưu lại dấu vết hay chứng cứ.
Nhưng rốt cuộc thì phải làm thế nào, mới có thể đem người diệt sạch sẽ đây???
Gương mặt ửng hồng chưa tan của Cừu Thiều đình trệ một chút, lại dùng lực áp xuống, chân khí ngày thường y tùy ý sở dụng, đối với y thực dễ dàng điều khiển, nhưng hôm nay lại không nghe theo lời y, y cảm thấy phần dưới bụng nóng bỏng vô cùng, kịch liệt đau đớn, bất luận dùng cách gì cũng không thể vận khí đè xuống, không có biện pháp ép thứ đó từ trong cơ thể ra.
Y có chút mờ mịt, chuyện này không có khả năng, từ nhỏ y đã luyện công, là một kỳ tài trăm năm khó tìm trong thiên hạ, nội lực thuần hậu, cỏ cây trúc thạch đều có thể dùng làm kiếm, đối với kiếm khí thao tác lại càng tự nhiên hơn.
Đừng nói chỉ là tụ khí ép rượu ra, thậm chí trong chớp mắt trích diệp phi hoa cũng không thành vấn đề.
Vì cái gì hiện tại lại bị tắc nghẽn, không thể thực hiện được?
Kinh mạch được đả thông, hơn nữa độc cũng đã được giải hoàn toàn, Cừu Thiều như bị đụng trúng vách tường, trong lòng không tránh khỏi có chút mất mát, nhưng mà y nghĩ lại thì, võ học quả là bác đại tinh thâm, người bình thường thật sự rất khó để tìm ra, cũng bởi vì y là một kỳ tài, mới có thể phát hiện được những thứ mà phàm nhân không thể phát hiện.
Chỉ khi tìm ra được khuyết điểm, mới có thể đi tu luyện để bù đắp vào.
Đúng vậy, võ học chính là một ngọn núi cao không có đỉnh, một ngọn núi để người ta ngưỡng mộ, dùng tâm hướng tới, nếu là y, y nhất định có thể làm được.
Có lẽ, một trăm năm sau, y cũng sẽ là một ngọn núi để những người trong thiên hạ ngưỡng mộ sùng bái, khó có thể tìm được một cái bóng của y.
Cừu Thiều dang hai tay nằm lặng lẽ trong rừng trúc, khuôn mặt tỏa sáng hiện lên vài tia đắc ý: Bí ẩn nhân sinh, tinh túy võ học, đều được lĩnh hội giữa cảnh sơn thủy hữu tình, không một ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
Rừng trúc xanh thăm thẳm, bóng râm che phủ, tiếng chim hót yếu ớt, gió cuốn từng phiến lá mỏng manh rơi xuống, eo của y lúc này vẫn rất khổ sở, không thể ngồi dậy, Cừu Thiều cũng không giận, những chiếc lá trúc từ từ rơi xuống, y ngẫu nhiên 'phù' một tiếng, đem lá cây từ trên mũi thổi đi........
Y vẫn không thể đứng dậy.
Mãi cho tới chạng vạng, Cừu Thiều quay trở lại, ăn một bữa cơm chiều đơn giản, liền cho triệu tập những người trong bang hôm nay đã ra ngoài cùng y, bắt đầu luận công ban thưởng.
Bạch Giáo thành lập đến nay đã hơn trăm năm, trong chốn giang hồ có thể hô phong hoán vũ, là một môn phái hiển hách.
Lúc này trong đại điện của Bạch Giáo, ánh nến rực rỡ.
Cừu Thiều ngồi ở chỗ cao nhất, liếc mắt xuống dưới, quả nhiên Tả hộ pháp Mục Cẩn Chi cũng đứng trong đó, còn đứng ở vị trí đầu tiên, hôm nay vẫn là một thân hắc y đai lưng bạc, ánh mắt điềm tĩnh, thần sắc thảnh thơi, dường như không có vì an nguy của chính mình mà cảm thấy phiền muộn.
Vừa thấy người này, tay Cừu Thiều liền bắt đầu ngứa ngáy khó nhịn, chân khí sôi trào.
Lúc này bên phải Cừu Thiều là một thanh niên ôm kiếm mà đứng, lạnh lùng, nghiêm túc lại đáng tin cậy, Cừu Thiều không khỏi nhướn mày, so sánh, quả nhiên Hữu hộ pháp là người có thái độ đoan chính, đây mới thực là tấm gương cho giáo đồ học tập noi theo.
Nếu y không nhìn lầm, hôm nay Mục Cẩn Chi thoát đi rất nhanh, còn dùng loại khinh công thượng đẳng ‘Cùng Trời Cuối Đất’, bàn chân giống như sinh gió, trong chớp mắt liền bay đi, một chút dấu vết cũng không hề lưu lại.
Lúc tới thì chậm rãi tựa ngưu nhai, lúc đi thì lại nhanh như sấm chớp.
Hắn dám ở trước mặt Cừu Thiều thi triển thuật Cùng Trời Cuối Đất, người này nhất định là chán sống, mà có chán sống hay không cũng không quan trọng, y luôn có biện pháp giúp hắn chán sống.
Trong lúc Cừu Thiều đang lo phải nghĩ trái, Hữu hộ pháp ở một bên đã thay y ban thưởng cho một đám người, Hữu hộ pháp họ Ngô, tên một chữ Lăng, phụ thân cũng là trưởng lão trong giáo, là một người bạn chơi từ nhỏ đến lớn với Cừu Thiều, là người tâm phúc trong tâm phúc của giáo chủ, Cừu Thiều một lòng tập võ, đối với việc quản lý sự vụ trong giáo không hề có hứng thú, đều là do Hữu hộ pháp mỗi ngày bận rộn, chuẩn bị hết thảy.
“Chờ một lát.” Cừu Thiều lên tiếng, dời mắt nhìn về chỗ Mục Cẩn Chi, bình thanh nói: “Hôm nay Tả hộ pháp có công hộ giá, trọng thưởng.”
Mục Cẩn Chi ngẩng đầu hơi hơi mỉm cười, chắp tay khiêm tốn nói: “Nào có, chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, tôn chủ hà tất phải quan tâm đến.”
Sắc mặt Hữu hộ pháp khẽ biến, vẻ lạnh lùng làm cho bang chúng xung quanh toàn bộ im bật, cặp mắt hùng hổ dọa người ngẩng lên: “Hôm nay giáo chủ bị thương?”
Mục Cẩn Chi cung cung kính kính nói tiếp, muốn cười nhưng lại không cười: “Cũng không phải, tôn chủ chỉ là trúng độc.” Nói xong, lại nhẹ nhàng buông thêm hai chữ: “Kịch độc.”
Lòng Bàn tay giấu dưới áo của Cừu Thiều khẽ siết chặt, tiềm ẩn sát khí.
Y muốn lập tức đem xương của người này nghiền thành tro.
Nhưng mà không được, thời gian Mục Cẩn Chi tới Bạch Giáo tuy không lâu, chỉ vỏn vẹn mười năm ngắn ngủi, nhưng hắn lại được các trưởng lão hết sức ưu ái.
Mục Cẩn Chi rất giỏi quản lý tài sản, càng có thể phát tài, không ít giáo đồ trong Bạch Giáo đã về dưới trướng của Mục Cẩn Chi.
Giết chết người này, khó tránh khỏi việc sẽ bị các trưởng lão chỉ trích.
Hữu hộ pháp biết rất rõ tính nết của Cừu Thiều, sáng hôm nay thần thái của giáo chủ vẫn còn sáng lạn, buổi tối trở về liền thiếu đi khí sắc, bộ dạng buồn bực không vui, loại độc gì lại có thể làm khó giáo chủ? Hữu hộ pháp nhăn mày suy nghĩ sâu xa, tiếp đó hướng về Mục Cẩn Chi: “Thì ra là vậy, không biết Tả hộ pháp còn giỏi việc giải độc, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng.”
Khóe môi Mục Cẩn Chi mang theo nụ cười, khuôn mặt anh tuấn quá mức sắc bén không chút ác ý, có vẻ hiền lành thân cận: “Nào có, là Hữu hộ pháp đã quá khen.”
Người này, thế nhưng ở trước mặt y dùng Cùng Trời Cuối Đất.
Đáy mắt Cừu Thiều lóe lên một tia lửa vô hình, ẩn giấu không thể nhìn ra.
“Mục hộ pháp không cần tự coi nhẹ chính mình, có Mục hộ pháp ở Bạch Giáo, đó mới là phúc của Bạch Giáo ta, Ngô Lăng.”
“Có thuộc hạ.”
“Hôm nay Mục hộ pháp có công cứu chủ, ban thưởng ngàn lượng đi.”
Cừu Thiều nhìn thoáng qua thấy nét mỉm cười như gió xuân trên mặt người nào đó, hạ định chủ ý..........
Mục Cẩn Chi, nhất định phải chết!
Y muốn vạch ra một kế sách vẹn toàn, đem Mục Cẩn Chi tiêu diệt trong im lặng, không lưu lại dấu vết hay chứng cứ.
Nhưng rốt cuộc thì phải làm thế nào, mới có thể đem người diệt sạch sẽ đây???
Bình luận facebook