Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Thẩm Thanh Thu nhìn thanh niên vô cùng quen thuộc lại giống như xa lạ kia, tứ chi cứng ngắc, yết hầu co lại.
Không phải đã nói rõ, năm năm sau mới có thể ngóc đầu trở lại sao?
Chẳng lẽ Lạc Băng Hà hiện tại, không phải nên ở địa ngục Vô Gian vượt mọi chông gai, luyện kiếm đánh quái sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở trong vòng vây của Huyễn Hoa Cung?
Tại sao sớm hơn hai năm!
Tại sao phải nóng lòng cầu thành! Luyện cấp quá nhanh không có bảo đảm a Lạc ca!
Thẩm Thanh Thu có xúc động muốn xoay người lao xuống lầu, lao ra Kim Lan Thành, lao ra thế giới quỷ quái này, nhưng lui về phía sau bước đầu tiên, đã bị Công Nghi Tiêu cản chính diện, có chết hay không hắn còn hỏi một câu: “Thẩm tiền bối? Vì sao bỗng nhiên lui về phía sau?”
… Ngươi cũng quá không biết nhìn trường hợp nhìn thời gian nhìn sắc mặt nói chuyện đi Công Nghi công tử!
Phía sau, một âm thanh thấp mà lại nhu hòa truyền đến: “Sư tôn?”
Thẩm Thanh Thu cứng cổ, dần dần quay đầu.
Chỉ là một động tác, nhưng hiện tại hắn làm, cảm thấy trên đầu có mấy ngàn cân nặng. Gương mặt có thể nói là hoàn mỹ của Lạc Băng Hà, lúc này ở trong mắt hắn, so với cái gì cũng khủng bố hơn.
Càng khủng bố chính là, hiện tại biểu cảm trên khuôn mặt này, không phải lạnh băng, không phải tiếu lí tàng đao, mà là một loại ôn nhu dễ gần thấm đến tận xương tủy.
Á đù ngươi không cần như vậy a dọa người ghê lắm!
Lạc Băng Hà cười càng nhu tình như nước, đối thủ kết cục càng hồn nát thân tan, điểm ấy tuyệt đối không phải nói giỡn.
Cả người Thẩm Thanh Thu kẹt ở lối thang lầu, không lên không xuống, lưng dựng lên một tầng lông tơ.
Lạc Băng Hà dần dần đến gần, nhẹ giọng nói: “Quả thật là sư tôn.”
Giọng của y nhẹ phiêu phiêu, nhưng mỗi một chữ từ miệng y phát ra, tựa như mỗi một tiếng bước chân y bước trên lầu các, khiến tim Thẩm Thanh Thu cũng cùng chơi trò khiêu chiến từ trời cao rơi xuống hồ băng.
Hổ đầu trảm đã đặt trên cổ, không lên cũng phải lên! Thẩm Thanh Thu định thần, kiên trì, tay phải nắm quạt gân xanh đột nhiên hơi hơi hiện lên, tay trái vung vạt áo thanh sam, nhấc chân từng bước, rốt cuộc bước lên lầu hai.
Mới vừa bước lên, hắn liền muốn rơi lệ.
Năm đó thời điểm Lạc Băng Hà tham gia Tiên Minh Đại Hội, vẫn là cao ngang bằng hắn, còn hiện tại, Thẩm Thanh Thu phải hơi ngẩng đầu, mới có thể nhìn thẳng vào y, riêng khí thế đã áp đảo một mảng lớn!
Cũng may Thẩm Thanh Thu giả bộ ngầu nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, mặc kệ bên trong như thế nào, ít nhất biểu cảm trấn định tự nhiên đã cắm rễ trên da mặt. Một lúc lâu sau, hắn từ trong cổ họng nặn ra một câu tối nghĩa “… Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Lạc Băng Hà mỉm cười, tựa hồ cũng không tính trả lời.
Ngược lại một đám đệ tử Huyễn Hoa Cung phía sau y, phần phật đổ xô lên.
Thẩm Thanh Thu vậy mới phát hiện, thái độ của đám đệ tử này rất không đúng.
Thẩm Thanh Thu từ sớm cũng coi như nhân vật cấp tông sư quét ngang đại giang nam bắc, không đề cập tới vãn bối phái khác, cho dù là ngang hàng gặp, cũng rất ít người không cố ý cung nghênh. Nhưng mà, các đệ tử Huyễn Hoa Cung này tựa hồ đối với hắn tràn đầy địch ý, ai ai cũng có ánh mắt bất thiện, có binh khí đã sáng lên. Hơn nữa Lạc Băng Hà không nói lời nào đứng ở nơi đó, một đám thanh thiếu niên danh môn chính phái yên lành, nhìn qua tựa như một đám tay chân chuẩn bị lập tức ùa lên liều mạng vì lão đại, hoặc là chó săn ma giới bất cứ lúc nào cũng muốn đi giết người phóng hỏa…
Có lầm không a các thiếu niên, không cần vội vàng làm bảo tiêu cho người ta được không, kẻ phía sau các người cần bảo vệ sao?! Hắn không hại người đã là không tệ rồi, người chân chính cần bảo vệ là ta a là ta a!
Công Nghi Tiêu thấy không khí không đúng, chen vào giữa, thấp giọng trách mắng: “Thu hồi kiếm, còn ra thể thống gì!”
Mọi người giữ chừng mực, kiếm rút ra đều không tình nguyện mà đặt vào trong vỏ, nhưng địch ý đối với Thẩm Thanh Thu lại không vơi được mấy phần.
Thảo nào. Thảo nào lần này dẫn quân không phải Công Nghi Tiêu. Nếu là trước kia, đệ tử được coi trọng nhất đã mở lời, đám đồng môn nào dám bày ra cái mặt này. Nhưng hiện tại có Lạc Băng Hà sau hắc hóa công phu tẩy não nhất đẳng ở đây, y chính là trung tâm tuyệt đối. Một vạn năm cũng không đến lượt người khác làm lãnh đạo.
Nhưng Thẩm Thanh Thu cũng mau chấn động bộ não, vẫn là nghĩ không hiểu, rốt cuộc từ khi nào thì Lạc Băng Hà trà trộn vào Huyễn Hoa Cung? Theo tiến độ nguyên tác đều là chuyện sau đó ít nhất hai năm!
Song phương đứng thẳng bất động một trận, bỗng nhiên, bên cạnh xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp áo màu vàng nhạt, rơi lệ nói: “Các người bây giờ còn có tâm tư như vậy, Lạc công tử y… Lạc công tử y đều bị gian nhân kia hại, không thể yên ổn nghĩ cách sao!”
Thẩm Thanh Thu mới chú ý tới, trong góc phòng có một bóng người nằm sấp, đúng là bà lão giả vừa nãy.
Hắn lại nhìn Lạc Băng Hà, chỉ thấy ống tay áo người kia tựa hồ bị kiếm khí lột bỏ một góc, lộ ra non nửa cổ tay. Lạc Băng Hà màu da rất trắng, hiện ra vài chấm hồng ban càng chói mắt.
Hắn theo bản năng thốt ra: “Ngươi bị lây bệnh?”
Lạc Băng Hà liếc hắn một cái, lắc đầu thành khẩn nói: “Không có gì đáng ngại. Mọi người không có việc gì là tốt rồi.”
Dáng vẻ vô tư săn sóc như vậy, trong nháy mắt, Thẩm Thanh Thu suýt nữa cho rằng trước mắt này vẫn là cừu nhỏ quỳ dưới gối mình kêu be be thích ăn cỏ.
Tuy nhiên, các đệ tử Huyễn Hoa Cung thật sự là rất biết tạt nước lạnh hắn, kỳ quái nói: “Lạc công tử nhiễm ôn dịch, Thẩm tiền bối trong lòng phỏng chừng vui mừng cực kỳ đi?”
… Thẩm Thanh Thu bắt đầu nghiêm túc cân nhắc mình rốt cuộc thì khi nào đắc tội toàn bộ Huyễn Hoa Cung.
Công Nghi Tiêu nhìn nhìn sắc mặt Thẩm Thanh Thu, hết sức khó xử, quay đầu lại trách cứ nói: “Đều im hết cho ta!”
Thẩm Thanh Thu vẻ mặt đạm mạc. Làm trưởng bối thành danh nhiều năm, không đến mức dây dưa cùng tiểu thanh niên bị nam chính tẩy não. Hắn chỉ rũ tay áo xuống che đi hồng ban trên mu bàn tay mọc lên sau khi đụng phải bà lão giả kia.
Tên đệ tử mặt rỗ vừa mở miệng kia bị giáo huấn, phẫn nộ câm miệng, vẻ mặt vẫn không phục. Tần Uyển Ước buồn bã nói: “Đều là bọn ta không tốt. Vừa rồi nếu không phải vì bảo vệ bọn ta, Lạc công tử ngươi cũng sẽ không…”
Thẩm Thanh Thu đại khái đã có phỏng đoán với cái thứ đang hoành hành trong thành, hắn thật muốn lấy cái loa ở bên tai nàng rống: thiếu nữ ngươi tỉnh tỉnh! Kia căn bản không phải ôn dịch!
Thẩm Thanh Thu dám dùng thanh xuân mấy năm theo hết hai ngàn vạn chữ cập nhật đau trứng để bảo đảm: Thứ nhất! Thứ này đối với Lạc Băng Hà thiên ma hỗn máu mà nói hơn phân nửa giống nước muối sinh lí hoặc là đường glu-cô không đau không ngứa!
Thứ hai! Nếu Lạc Băng Hà bị người khác làm vướng chân, hoặc là vì cứu ai bị thương, không cần cân nhắc, đây tuyệt đối là y cố ý! Có biết cái gì là phương thức nhanh nhất để cày hình tượng chính diện và độ hảo cảm không?
Thẩm Thanh Thu không nhìn tiếp được không khí của Huyễn Hoa Cung như bên phái đó có ai sắp chết đến nơi. Đương nhiên, hắn càng chịu không nổi chính là cùng Lạc Băng Hà yên lặng nhìn đối diện, giống như cảm giác đều đang chờ đối phương mở miệng trước.
Hắn kiên trì chuẩn bị làm chút chính sự, không chớp mắt, đi đến bên thi thể của bà lão giả kia, rút ra Tu Nhã Kiếm, xì xì vài cái, rạch vải đen thành mảnh nhỏ, lộ ra thân thể bên trong.
Quả nhiên.
“Người” này nhìn đơn thuần, tướng mạo bình thường, phân không ra nam nữ. Nhưng đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm làm cho người ta sợ hãi ở chỗ, toàn thể màu da nó màu đỏ tươi, tựa như từ đầu đến chân đều bị ném vào nước sôi nấu chín thấu đến tim, thân thể lại hoàn hảo, không hề chín nát.
Thẩm Thanh Thu nói: “Là người Tát Chủng.”
Người Tát Chủng là một loại nghề nghiệp của là ma tộc. Bình thường mà nói, Thẩm Thanh Thu lý giải đó là nông phu của ma giới, chủ nông trường, hoặc là thương nhân bán sỉ thức ăn gia súc.
Bởi vì nguyên nhân địa lý và chủng tộc, rất nhiều sinh vật ma giới, chính là bộ phận nhân sĩ Ma tộc khẩu vị hơi nặng, đều có nhu cầu sinh lý kỳ lạ. Cụ thể mà nói, chính là thích ăn đồ vật hư thối, càng thối càng tốt, giòi bọ càng là tuyệt phẩm mỹ vị, dinh dưỡng phong phú.
Thế nhưng ở đâu ra nhiều đồ vật hư thối nhiều như vậy?
Tác dụng của Người Tát Chủng chính là ở chỗ này.
Phàm là sinh vật không phải Ma tộc mà họ tới gần hoặc đụng vào, đều sẽ trong thời gian ngắn xuất hiện tình trạng tứ chi thối rữa. Ma giới từng có lần lưu hành kiểu cơm tập thể trang viên kiểu này: chủ trang viên và từ nhân giới bắt hơn trăm người sống, giống nhốt gia súc nhốt đến một chỗ, thả người Tát Chủng đi vào. Không tới bảy ngày, đợi cho thối rữa đến lúc gần đủ, vào lúc này, là có thể mở cửa. Ngươi có thể lựa chọn thả người ra để ăn, hoặc là tự mình đi vào ăn.
Thói quen ẩm thực dở hơi này vô cùng ghê tởm. Thế nhưng may mắn, hệ thượng cổ thiên ma, thuộc loại huyết mạch tao nhã nhất, truyền thống nhất của Ma tộc, tương đương với quý tộc từ xưa của ma giới, chỉ số ngầu các phương diện cũng không phải công dân ma giới bình thường có thể so sánh được, vô duyên với khẩu vị tìm kiếm cái lạ kiểu này. Bằng không, cho dù Lạc Băng Hà có soái cỡ nào nghịch thiên cỡ nào e rằng cũng không đỡ được đặc điểm dở hơi dù sinh lý hay tâm lý cũng không thể chấp nhận được kia, ngẫm lại đi, đám em gái mà hôn môi y xót ruột đến mức nào ha ha ha!
Bởi vì nghề nghiệp này quá mức phản nhân loại, khơi dậy phẫn nộ ngập trời của đám tu sĩ nhân giới năm đó, triển khai tiêu diệt người Tát Chủng, thậm chí không ít anh hùng vô danh mạo hiểm bị hủ hóa, đồng quy vu tận. Chưa đầy mười năm, người Tát Chủng gần như diệt sạch tung tích, ngay cả ma giới cũng rất khó gặp được, tu sĩ tầm thường chưa từng nghe qua, cũng là rất bình thường. Thẩm Thanh Thu nhàn không có việc gì mượn sách cũ linh tinh này nọ trên Thanh Tĩnh Phong coi như tiểu thuyết đánh quái để xem, nên mới rõ ràng.
Rõ ràng hắn đưa ra phán đoán rất có tính kiến thức, đáng tiếc, cũng không được coi trọng. Chỉ có Tần Uyển Ước khách khí nói: “Việc tiền bối nói, Lạc công tử đã sớm đoán được, vừa rồi, y đã kể lại cho bọn ta biết việc liên quan đến người Tát Chủng.” Nói xong, theo đệ tử Huyễn Hoa Cung bốn phía dùng ánh mắt khát khao ngưỡng mộ nhìn Lạc Băng Hà, giống như trên mặt y kim quang vạn trượng.
Xuất hiện rồi! Đây chẳng lẽ chính là ánh hào quang cơ trí “Bất luận nam chính nói cái gì, người bên cạnh đều sẽ từ trong giọng nói cảm nhận được sự áp đảo tuyệt đối với chỉ số thông minh và trải nghiệm của mình” trong truyền thuyết!
Lạc Băng Hà nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, ôn nhu nói: “Sự vật ta biết, đều là sư tôn dạy.”
… Đáng sợ chính là, Thẩm Thanh Thu thật sự cảm giác khuôn mặt y tự mang ánh sáng nhu hòa!
Má nó. Rốt cuộc tới cái ngày phản diện ngay cả chỉ số ngầu cũng không cho cày nữa, chỉ cho một mình nam chính thể hiện [tay vẫy bái bai]
Thẩm Thanh Thu thật sự hết cách ở trong không khí quỷ dị này lãng phí nhân sinh. Theo lý, người Tát Chủng là Huyễn Hoa Cung giết chết, quyền xử trí thi thể là ở họ, Thẩm Thanh Thu nói: “Một khi đã như vậy, cỗ thi thể này có thể nào mượn để đánh giá. Nói không chừng Mộc sư đệ sẽ có phát hiện, cũng dễ nhanh chóng nghiên cứu ra phương pháp chống đỡ tình hình bệnh dịch.”
Lạc Băng Hà gật đầu nói: “Tất cả nghe sư tôn. Lát sau đệ tử sẽ đưa xác chết đến.”
Thẩm Thanh Thu bị một tiếng sư tôn của y kêu đến mức lông tóc dựng đứng. Cuối cùng hắn tha thiết cảm nhận được tâm tình của người nguyên tác đối mặt với Lạc Băng Hà tiếu lí tàng đao, bởi vì căn bản không biết Lạc Băng Hà rốt cuộc muốn làm gì!
Dứt tay áo, nói đi là đi. Ra khỏi tòa lầu bỏ hoang, Thẩm Thanh Thu vẫn còn trong trạng thái đả kích mang tính hủy diệt, đi đường đầu óc choáng váng, bàn chân nghiêng ngả. Công Nghi Tiêu đuổi theo, thấy sắc mặt Thẩm Thanh Thu tái nhợt, vẻ mặt hoảng hốt, không yên lòng nói: “Thẩm tiền bối, thập phần có lỗi. Kỳ thật ta vẫn biết, nhưng gia sư có lệnh, chuyện Lạc công tử ở Huyễn Hoa Cung phải nghiêm khắc giữ bí mật, không được truyền ra ngoài, người vi phạm bị trục xuất, cho nên không dám bẩm báo sự thực.”
Thẩm Thanh Thu: “Ta chỉ hỏi ngươi, làm sao y đến được chỗ của các người?”
Công Nghi Tiêu nói: “Là Tần sư muội, năm ngoái đã cứu được Lạc công tử trọng thương hôn mê ở bên bờ Lạc Xuyên.”
Năm ngoái. Ngắn ngủi một năm liền đạp Công Nghi Tiêu khỏi địa vị tâm phúc, xem ra Lạc Băng Hà lẩn vào Huyễn Hoa Cung không chỉ chạy trước thời gian nguyên tác, ngay cả hiệu suất cũng tăng cao. Thuận tiện Công Nghi Tiêu quả nhiên chính là số mệnh vật hi sinh không ngừng bị nam chính đá khỏi các loại vị trí đệ nhất!
Thẩm Thanh Thu nói: “Nếu y đã được các người cứu, vì sao không quay về Thương Khung Sơn?”
Công Nghi Tiêu lưu ý sắc mặt của Thẩm Thanh Thu, thật cẩn thận nói: “Sau khi được cứu trị tỉnh lại, Lạc công tử tựa hồ, không muốn đề cập chuyện cũ, khi cáo biệt cũng thổ lộ… sẽ không quay về Thương Khung Sơn phái, hy vọng Huyễn Hoa Cung có thể giữ bí mật hành tung của y, tựa hồ tính lưu lạc chân trời. Gia sư thập phần thích y, liền tiếp tục giữ y lại, tuy rằng cũng không xưng hô thầy trò, nhưng đối đãi với y, không khác gì với đệ tử thân truyền.”
Thì ra là thế.
Biểu hiện loại này của Lạc Băng Hà, đúng là tiêu chuẩn của một đóa tiểu bạch hoa chịu đủ ngược, lại yên lặng nhẫn nhịn. Mọi người rất dễ dàng đoán, đang yên lành tại sao không chịu trở về? Dễ chừng là Thương Khung Sơn phái, nhất là Thẩm Thanh Thu thực có lỗi với y, lúc trước Tiên Minh Đại Hội truyền lầm tin người đã chết, cũng tất nhiên có bí mật không thể nói.
Thảo nào vừa rồi các đệ tử Huyễn Hoa Cung đều thái độ căm thù hắn. Công phu tẩy não của Lạc Băng Hà cũng không phải che trời, nhìn trạng thái họ vừa rồi nghiễm nhiên coi y như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, liền biết hiện tại Lạc Băng Hà trong cung địa vị như thế nào.
Một đệ tử của phái A đến phái B đi một chuyến, phái B từ tầng cao đến tầng thấp toàn bộ đều khóc lóc muốn giữ y lại hơn nữa cất giấu không cho phái khác biết — chuyện không khoa học không hợp với lẽ thường cỡ nào. Nhưng mà loại chuyện này dưới ánh hào quang nam chính chiếu rọi, hoàn toàn phù hợp ăn khớp!
Thẩm Thanh Thu trầm mặc không nói, Công Nghi Tiêu cho rằng hắn đang thương tâm thất vọng, ái đồ chưa chết, lại thà rằng lưu lạc bên ngoài cũng không chịu trở về gặp hắn, nói: “Thẩm tiền bối không cần quá mức để ý, Lạc công tử có lẽ chỉ là nhất thời có khúc mắc gì đó còn chưa cởi bỏ. Trước đó y chưa từng rời khỏi phạm vi Huyễn Hoa Cung, lần này lại chủ động yêu cầu tiến đến, có thể thấy được đã có chuyển biến. Có điều, các sư đệ sư muội… Khụ, về chuyện này, có chút hiểu lầm với tiền bối, hy vọng ngài đừng so đo với họ.”
Thẩm Thanh Thu lòng đau như biển lớn.
Uy danh chính diện nhiều năm vất vả khổ sở, quả nhiên vẫn không chống được nam chính, muốn anti liền anti, anti hay lắm.
Không đúng! Kỳ thật đây căn bản không tính anti a. Bởi vì hắn một chút cũng không oan uổng, hắn đích xác đá người ta vào vực thẳm Vô Gian không sai!
Quả thực không tìm được lý do biện giải thoát tội cho mình!
Thẩm Thanh Thu nói: “Vậy còn ngươi? Tại sao ngươi không hiểu lầm?”
Công Nghi Tiêu khẽ giật mình, lập tức nói: “Tuy rằng không biết lúc trước ở Tuyệt Địa Cốc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng ta tin tưởng, tiền bối cũng không phải người sẽ giết hại đệ tử.”
Được rồi, để ta tới nói cho ngươi biết tại sao… Bởi vì ngươi với ta đều là vật hi sinh đối lập với nam chính, cho nên càng có thể hiểu được và đồng cảm tình cảnh của nhau.
Phía sau đoàn người Huyễn Hoa Cung cũng theo kịp, Thẩm Thanh Thu lơ đãng quay đầu lại thoáng nhìn, chỉ thấy Lạc Băng Hà đang nhìn bên này. Y ôm tay mà đứng, thờ ơ lạnh nhạt.
Thẩm Thanh Thu hiện tại thấy y, cảm giác trái tim mình yếu đi không ít, thường xuyên giống như một chiếc thuyền lá rơi vào sóng to biển lớn, gió tạt mưa sa. Chẳng hạn như hiện tại, tuy rằng Lạc Băng Hà cách hắn cũng không gần, trên mặt cũng vẫn duy trì mỉm cười, nhưng ánh mắt tối như mực kia, lực xuyên thấu rất mạnh, nhìn Thẩm Thanh Thu đến mức bỗng nhiên trong lòng phát lạnh.
Đại ca, đại gia! Ngươi lại làm sao vậy — hai vật hi sinh nói chuyện ôm nhau sưởi ấm chút cũng đắc tội ngươi?!
Vừa đến cửa tiệm binh khí chữ vàng, chợt nghe bên trong ồn đến mức muốn lật nóc nhà. Đây đều là chuyện tốt Liễu Thanh Ca làm. Hắn phụ trách cu li, phân công xong liền ra ngoài đi tìm đối tượng cho Mộc Thanh Phương thí nghiệm. Trong thành lòng người hoảng sợ, không ai nguyện ý phối hợp, lúc này cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể dùng võ lực giải quyết vấn đề. Huống chi, Liễu Thanh Ca căn bản không phải người có kiên nhẫn giảng đạo lý. Tác phong của hắn thập phần phù hợp truyền thống Bách Chiến Phong, trực tiếp xuất môn một chuyến, thuận tay bắt đến mười mấy người vạm vỡ, cột vào bên lò rèn ở đại đường. Nơi đó hiện tại đã trở thành lò nghiên cứu thử nghiệm của Mộc Thanh Phương. Một đám đại nam nhân, chửi bậy khóc lóc, cư nhiên không thua đàn bà.
Thẩm Thanh Thu đến kho ngầm dưới đất, nói rõ biến cố liên tiếp mới vừa rồi cho những người khác. Việc mình bị nhiễm tạm thời áp chế không đề cập tới.
Vô Trần đại sư lại một trận A di đà phật: “Đều nhờ các vị đạo hữu Thương Khung Sơn, sự tình rốt cuộc có tiến triển.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Chỉ sợ không đơn giản như vậy. Giữa những người bị nhiễm, không thể lây bệnh cho nhau, mà trong sách thượng cổ Thanh Tĩnh Phong ghi lại, phạm vi nuôi giống lớn nhất của người Tát Chủng, chỉ có hơn ba trăm người. Nếu như là phạm vi phức tạp như cả tòa thành thị lớn thế này, người Tát Chủng khẳng định không chỉ có một.”
Liễu Thanh Ca đặt tay lên chuôi kiếm, đứng lên. Thẩm Thanh Thu biết hắn là phái hành động, nói đi là đi, hiện tại muốn đi ra tìm người Tát Chủng khác, vội nói: “Chậm đã! Ta còn có một việc muốn nói.”
Mộc Thanh Phương: “Sư huynh xin cứ nói?”
Thẩm Thanh Thu không biết mở miệng thế nào, chần chừ một lát mới nói: “Lạc Băng Hà đã trở lại.”
Phản ứng của mọi người cũng không lớn. Vốn là, trong ba người, Vô Trần đại sư Chiêu Hoa Tự, không biết Lạc Băng Hà là ai, Mộc Thanh Phương trừ y đạo dược lý ít quan tâm mặt khác, cũng chỉ có Liễu Thanh Ca nhíu nhíu mày, ngạc nhiên nói: “Đồ đệ kia của ngươi? Không phải y ở Tiên Minh Đại Hội đã chết trong tay Ma tộc?”
Thẩm Thanh Thu càng cảm thấy khó giải thích: “… Không chết hẳn. Còn sống trở lại. Ầy.” Hắn phiền não nói: “Ngươi với ta đi tuần thành trước. Lời này trở về nói chi tiết sau.”
Mộc Thanh Phương nói: “Cũng tốt. Sớm chút xử lý xong người Tát Chủng còn sót lại, bớt chút sinh linh đồ thán. Ta cũng nên đi coi coi những người bệnh này.”
Y vừa nói, Thẩm Thanh Thu liền nhớ đến, bộ dụng cụ giải phẫu ngân quang sáng như tuyết của Mộc Thanh Phương tùy thân chuẩn bị, đao châm đầy đủ, bày ra toàn bộ, giống như hiện trường pháp y khám nghiệm tử thi, còn có hàng trăm hàng ngàn chai chai lọ lọ dán nhãn khác nhau bên trong là không gian vô hạn, chữ trên nhãn và ghi chú có cũng y như mùi vị và công hiệu của đồ vật trong chai lọ, khiến người ta nghe thấy liền biến sắc, thấy mà phát sợ. Phỏng chừng đám đại hán bên cạnh lò rèn kia lát nữa thật sự sẽ dỡ nóc nhà ra mất.
Thẩm Thanh Thu cười khan một tiếng, đang muốn theo Liễu Thanh Ca ra hầm, đột nhiên, không hề dấu hiệu, tiếng tim đập bỗng nhiên giống như phóng đại gấp mấy trăm lần, động tác cũng bị kiềm hãm theo.
Liễu Thanh Ca cảm thấy dị trạng, lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thanh Thu không trả lời, tay phải thử muốn bạo kích linh lực, linh lưu mỏng manh đứt quãng nhảy lên, không kéo ra được một tia lửa.
Dờ phắc, phát tác vào lúc quan trọng thế này, ngươi đùa ta đấy à?!
Mộc Thanh Phương thấp giọng nói: ” ‘Không thể giải’.”
Liễu Thanh Ca ấn mạch môn của hắn, tạm dừng một khắc, quyết đoán ấn hắn trở về: “Ngồi xuống. Chờ.”
Chờ cái gì?! Chờ Lạc Băng Hà tìm tới cửa sao?! Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên đứng lên: “Ta theo ngươi đi ra ngoài.”
Liễu Thanh Ca: “Đừng làm chướng ngại.”
Đại thần ngươi chính là chủ nhân Bách Chiến Phong một kẻ làm quan cả họ được nhờ! Đưa ta bay một cái thì chướng với ngại cái gì!
Mộc Thanh Phương nói: “Thẩm sư huynh ngươi hôm nay uống thuốc chưa?”
Thẩm Thanh Thu thật muốn ngửa mặt lên trời kêu dài: “Ta không có từ bỏ trị liệu!!!”
Tháng này rõ ràng ta có uống thuốc đúng hạn! Cũng có nhờ Liễu đại thần hỗ trợ vận công đả thông linh mạch đúng hạn! Rốt cuộc tại sao lại chẳng biết vì đâu phát tác, quả thực sấm giữa trời quang không hiểu gì cả!
Lúc này, hệ thống bỗng nhiên chẳng chịu chết mà thông báo: 【 độ sướng nhân vật chính +100】
Mày cút!
Ý mày đây là “Thẩm Thanh Thu không may, nam chính cũng rất sướng” sao?!
Có dám đừng hàm hồ bớt từ như vậy không, có gan hệ thống nói rõ coi tại sao bỗng nhiên thêm điểm!
Mộc Thanh Phương lại nói: “Thẩm sư huynh ngàn vạn lần đừng cậy mạnh. Liễu sư huynh cũng là vì tốt cho ngươi. Trong lúc phát tác nỗ lực vận công, tổn hại cực lớn. Ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi hồi phục, ta đi chế dược, đợi Liễu sư huynh trở về, lại giúp ngươi đả thông linh mạch.”
Thẩm Thanh Thu đứng lên ba lượt, đều bị Liễu Thanh Ca ấn trở về, ngữ khí của Mộc Thanh Phương lại giống như giáo dục trẻ nhỏ, đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi. Liễu sư đệ ngươi hãy nghe ta nói, người Tát Chủng làn da cả vật thể màu đỏ tươi, sức lây nhiễm rất mạnh, gặp được đối tượng khả nghi đừng tùy tiện tiến lên, công kích cự ly xa. Khi trở về nhất định đến phòng ta một chuyến, ta có lời rất quan trọng muốn thương lượng với ngươi.”
Cuối cùng một câu quan trọng nhất, Thẩm Thanh Thu cố ý gằn chữ nhấn mạnh.
Nuôi binh ngàn ngày dùng một giờ, Liễu đại thần ngươi ngàn vạn lần phải phải che chở ta a!
Hai người Liễu Mộc rời khỏi hầm xong, Vô Trần suy ngẫm nói: “Thẩm tiên sư, ngươi không cảm thấy kỳ lạ? Ma giới yên lặng đã lâu, mà những năm gần đây, lại có thế ngóc đầu trở lại. Tiên Minh Đại Hội lần trước, không ít ma vật hiếm gặp xuất hiện lại ở nhân thế. Còn lần này Kim Lan Thành lại xuất hiện người Tát Chủng tuyệt tích trăm năm, lão nạp lo lắng, đây… chỉ sợ không phải dấu hiệu tốt gì.”
Huống chi, những người Tát Chủng này rõ ràng là bản mạnh hơn. Người Tát Chủng ban đầu, tuyệt đối không có quy định người bị nhiễm và chúng không thể cách nhau quá bao xa. Thẩm Thanh Thu tràn đầy đồng cảm: “Điều đại sư băn khoăn, cũng chính là điều ta không thể yên tâm.”
Đúng vậy. Lạc Băng Hà vốn nên ở dưới vực thẳm Vô Gian thêm hai năm, cư nhiên ra tù trước hạn. Điều này có thể là cmn dấu hiệu tốt gì được!
Sau khi Vô Trần đại sư bị nhiễm, công lực và sức khỏe bị tổn hao nhiều, tinh lực tiêu hao cực lớn, ngồi nói chuyện không lâu liền sinh ra ủ rũ, Thẩm Thanh Thu liền an trí ông nằm xuống, tận lực khẽ tiếng rời khỏi hầm. Vô Trần trốn ở hầm, là bởi vì không thể gặp nắng gặp gió, phòng của Thẩm Thanh Thu lại ở nội đường hai tầng của tiệm binh khí. Liễu Thanh Ca còn chưa trở về, lúc này muốn ngủ cũng ngủ không được, hắn liền ngồi ở cạnh bàn ngẩn người. Một lát thì nghĩ tới Lạc Băng Hà cừu nhỏ đi theo phía sau mình cả ngày kêu sư tôn, lát thì nghĩ tới Lạc Băng Hà hắc liên hoa mới nãy như một tầng xa cách, làm cho người ta toàn thân đều không được tự nhiên, hận không thể nhổ sạch tóc mình mới đã.
Ngây người trong chốc lát, có người gõ cánh cửa hai cái. Không nặng không nhẹ.
Thẩm Thanh Thu từ bên cạnh bàn bỗng nhiên đứng lên: “Liễu sư đệ? Chờ ngươi hơn nửa đêm, mau vào đi!”
Cửa phòng đột nhiên mở mạnh sang hai bên.
Lạc Băng Hà đứng ở cửa phòng, lưng tựa vào màn đêm vô biên, khoanh tay mà đứng, khóe môi khẽ cong, đáy mắt đáy mắt lại hình như có hồ lạnh ngàn thước.
Y cong cong nheo lại con mắt, nói: “Sư tôn, chào ngươi a.”
Không phải đã nói rõ, năm năm sau mới có thể ngóc đầu trở lại sao?
Chẳng lẽ Lạc Băng Hà hiện tại, không phải nên ở địa ngục Vô Gian vượt mọi chông gai, luyện kiếm đánh quái sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở trong vòng vây của Huyễn Hoa Cung?
Tại sao sớm hơn hai năm!
Tại sao phải nóng lòng cầu thành! Luyện cấp quá nhanh không có bảo đảm a Lạc ca!
Thẩm Thanh Thu có xúc động muốn xoay người lao xuống lầu, lao ra Kim Lan Thành, lao ra thế giới quỷ quái này, nhưng lui về phía sau bước đầu tiên, đã bị Công Nghi Tiêu cản chính diện, có chết hay không hắn còn hỏi một câu: “Thẩm tiền bối? Vì sao bỗng nhiên lui về phía sau?”
… Ngươi cũng quá không biết nhìn trường hợp nhìn thời gian nhìn sắc mặt nói chuyện đi Công Nghi công tử!
Phía sau, một âm thanh thấp mà lại nhu hòa truyền đến: “Sư tôn?”
Thẩm Thanh Thu cứng cổ, dần dần quay đầu.
Chỉ là một động tác, nhưng hiện tại hắn làm, cảm thấy trên đầu có mấy ngàn cân nặng. Gương mặt có thể nói là hoàn mỹ của Lạc Băng Hà, lúc này ở trong mắt hắn, so với cái gì cũng khủng bố hơn.
Càng khủng bố chính là, hiện tại biểu cảm trên khuôn mặt này, không phải lạnh băng, không phải tiếu lí tàng đao, mà là một loại ôn nhu dễ gần thấm đến tận xương tủy.
Á đù ngươi không cần như vậy a dọa người ghê lắm!
Lạc Băng Hà cười càng nhu tình như nước, đối thủ kết cục càng hồn nát thân tan, điểm ấy tuyệt đối không phải nói giỡn.
Cả người Thẩm Thanh Thu kẹt ở lối thang lầu, không lên không xuống, lưng dựng lên một tầng lông tơ.
Lạc Băng Hà dần dần đến gần, nhẹ giọng nói: “Quả thật là sư tôn.”
Giọng của y nhẹ phiêu phiêu, nhưng mỗi một chữ từ miệng y phát ra, tựa như mỗi một tiếng bước chân y bước trên lầu các, khiến tim Thẩm Thanh Thu cũng cùng chơi trò khiêu chiến từ trời cao rơi xuống hồ băng.
Hổ đầu trảm đã đặt trên cổ, không lên cũng phải lên! Thẩm Thanh Thu định thần, kiên trì, tay phải nắm quạt gân xanh đột nhiên hơi hơi hiện lên, tay trái vung vạt áo thanh sam, nhấc chân từng bước, rốt cuộc bước lên lầu hai.
Mới vừa bước lên, hắn liền muốn rơi lệ.
Năm đó thời điểm Lạc Băng Hà tham gia Tiên Minh Đại Hội, vẫn là cao ngang bằng hắn, còn hiện tại, Thẩm Thanh Thu phải hơi ngẩng đầu, mới có thể nhìn thẳng vào y, riêng khí thế đã áp đảo một mảng lớn!
Cũng may Thẩm Thanh Thu giả bộ ngầu nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, mặc kệ bên trong như thế nào, ít nhất biểu cảm trấn định tự nhiên đã cắm rễ trên da mặt. Một lúc lâu sau, hắn từ trong cổ họng nặn ra một câu tối nghĩa “… Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Lạc Băng Hà mỉm cười, tựa hồ cũng không tính trả lời.
Ngược lại một đám đệ tử Huyễn Hoa Cung phía sau y, phần phật đổ xô lên.
Thẩm Thanh Thu vậy mới phát hiện, thái độ của đám đệ tử này rất không đúng.
Thẩm Thanh Thu từ sớm cũng coi như nhân vật cấp tông sư quét ngang đại giang nam bắc, không đề cập tới vãn bối phái khác, cho dù là ngang hàng gặp, cũng rất ít người không cố ý cung nghênh. Nhưng mà, các đệ tử Huyễn Hoa Cung này tựa hồ đối với hắn tràn đầy địch ý, ai ai cũng có ánh mắt bất thiện, có binh khí đã sáng lên. Hơn nữa Lạc Băng Hà không nói lời nào đứng ở nơi đó, một đám thanh thiếu niên danh môn chính phái yên lành, nhìn qua tựa như một đám tay chân chuẩn bị lập tức ùa lên liều mạng vì lão đại, hoặc là chó săn ma giới bất cứ lúc nào cũng muốn đi giết người phóng hỏa…
Có lầm không a các thiếu niên, không cần vội vàng làm bảo tiêu cho người ta được không, kẻ phía sau các người cần bảo vệ sao?! Hắn không hại người đã là không tệ rồi, người chân chính cần bảo vệ là ta a là ta a!
Công Nghi Tiêu thấy không khí không đúng, chen vào giữa, thấp giọng trách mắng: “Thu hồi kiếm, còn ra thể thống gì!”
Mọi người giữ chừng mực, kiếm rút ra đều không tình nguyện mà đặt vào trong vỏ, nhưng địch ý đối với Thẩm Thanh Thu lại không vơi được mấy phần.
Thảo nào. Thảo nào lần này dẫn quân không phải Công Nghi Tiêu. Nếu là trước kia, đệ tử được coi trọng nhất đã mở lời, đám đồng môn nào dám bày ra cái mặt này. Nhưng hiện tại có Lạc Băng Hà sau hắc hóa công phu tẩy não nhất đẳng ở đây, y chính là trung tâm tuyệt đối. Một vạn năm cũng không đến lượt người khác làm lãnh đạo.
Nhưng Thẩm Thanh Thu cũng mau chấn động bộ não, vẫn là nghĩ không hiểu, rốt cuộc từ khi nào thì Lạc Băng Hà trà trộn vào Huyễn Hoa Cung? Theo tiến độ nguyên tác đều là chuyện sau đó ít nhất hai năm!
Song phương đứng thẳng bất động một trận, bỗng nhiên, bên cạnh xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp áo màu vàng nhạt, rơi lệ nói: “Các người bây giờ còn có tâm tư như vậy, Lạc công tử y… Lạc công tử y đều bị gian nhân kia hại, không thể yên ổn nghĩ cách sao!”
Thẩm Thanh Thu mới chú ý tới, trong góc phòng có một bóng người nằm sấp, đúng là bà lão giả vừa nãy.
Hắn lại nhìn Lạc Băng Hà, chỉ thấy ống tay áo người kia tựa hồ bị kiếm khí lột bỏ một góc, lộ ra non nửa cổ tay. Lạc Băng Hà màu da rất trắng, hiện ra vài chấm hồng ban càng chói mắt.
Hắn theo bản năng thốt ra: “Ngươi bị lây bệnh?”
Lạc Băng Hà liếc hắn một cái, lắc đầu thành khẩn nói: “Không có gì đáng ngại. Mọi người không có việc gì là tốt rồi.”
Dáng vẻ vô tư săn sóc như vậy, trong nháy mắt, Thẩm Thanh Thu suýt nữa cho rằng trước mắt này vẫn là cừu nhỏ quỳ dưới gối mình kêu be be thích ăn cỏ.
Tuy nhiên, các đệ tử Huyễn Hoa Cung thật sự là rất biết tạt nước lạnh hắn, kỳ quái nói: “Lạc công tử nhiễm ôn dịch, Thẩm tiền bối trong lòng phỏng chừng vui mừng cực kỳ đi?”
… Thẩm Thanh Thu bắt đầu nghiêm túc cân nhắc mình rốt cuộc thì khi nào đắc tội toàn bộ Huyễn Hoa Cung.
Công Nghi Tiêu nhìn nhìn sắc mặt Thẩm Thanh Thu, hết sức khó xử, quay đầu lại trách cứ nói: “Đều im hết cho ta!”
Thẩm Thanh Thu vẻ mặt đạm mạc. Làm trưởng bối thành danh nhiều năm, không đến mức dây dưa cùng tiểu thanh niên bị nam chính tẩy não. Hắn chỉ rũ tay áo xuống che đi hồng ban trên mu bàn tay mọc lên sau khi đụng phải bà lão giả kia.
Tên đệ tử mặt rỗ vừa mở miệng kia bị giáo huấn, phẫn nộ câm miệng, vẻ mặt vẫn không phục. Tần Uyển Ước buồn bã nói: “Đều là bọn ta không tốt. Vừa rồi nếu không phải vì bảo vệ bọn ta, Lạc công tử ngươi cũng sẽ không…”
Thẩm Thanh Thu đại khái đã có phỏng đoán với cái thứ đang hoành hành trong thành, hắn thật muốn lấy cái loa ở bên tai nàng rống: thiếu nữ ngươi tỉnh tỉnh! Kia căn bản không phải ôn dịch!
Thẩm Thanh Thu dám dùng thanh xuân mấy năm theo hết hai ngàn vạn chữ cập nhật đau trứng để bảo đảm: Thứ nhất! Thứ này đối với Lạc Băng Hà thiên ma hỗn máu mà nói hơn phân nửa giống nước muối sinh lí hoặc là đường glu-cô không đau không ngứa!
Thứ hai! Nếu Lạc Băng Hà bị người khác làm vướng chân, hoặc là vì cứu ai bị thương, không cần cân nhắc, đây tuyệt đối là y cố ý! Có biết cái gì là phương thức nhanh nhất để cày hình tượng chính diện và độ hảo cảm không?
Thẩm Thanh Thu không nhìn tiếp được không khí của Huyễn Hoa Cung như bên phái đó có ai sắp chết đến nơi. Đương nhiên, hắn càng chịu không nổi chính là cùng Lạc Băng Hà yên lặng nhìn đối diện, giống như cảm giác đều đang chờ đối phương mở miệng trước.
Hắn kiên trì chuẩn bị làm chút chính sự, không chớp mắt, đi đến bên thi thể của bà lão giả kia, rút ra Tu Nhã Kiếm, xì xì vài cái, rạch vải đen thành mảnh nhỏ, lộ ra thân thể bên trong.
Quả nhiên.
“Người” này nhìn đơn thuần, tướng mạo bình thường, phân không ra nam nữ. Nhưng đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm làm cho người ta sợ hãi ở chỗ, toàn thể màu da nó màu đỏ tươi, tựa như từ đầu đến chân đều bị ném vào nước sôi nấu chín thấu đến tim, thân thể lại hoàn hảo, không hề chín nát.
Thẩm Thanh Thu nói: “Là người Tát Chủng.”
Người Tát Chủng là một loại nghề nghiệp của là ma tộc. Bình thường mà nói, Thẩm Thanh Thu lý giải đó là nông phu của ma giới, chủ nông trường, hoặc là thương nhân bán sỉ thức ăn gia súc.
Bởi vì nguyên nhân địa lý và chủng tộc, rất nhiều sinh vật ma giới, chính là bộ phận nhân sĩ Ma tộc khẩu vị hơi nặng, đều có nhu cầu sinh lý kỳ lạ. Cụ thể mà nói, chính là thích ăn đồ vật hư thối, càng thối càng tốt, giòi bọ càng là tuyệt phẩm mỹ vị, dinh dưỡng phong phú.
Thế nhưng ở đâu ra nhiều đồ vật hư thối nhiều như vậy?
Tác dụng của Người Tát Chủng chính là ở chỗ này.
Phàm là sinh vật không phải Ma tộc mà họ tới gần hoặc đụng vào, đều sẽ trong thời gian ngắn xuất hiện tình trạng tứ chi thối rữa. Ma giới từng có lần lưu hành kiểu cơm tập thể trang viên kiểu này: chủ trang viên và từ nhân giới bắt hơn trăm người sống, giống nhốt gia súc nhốt đến một chỗ, thả người Tát Chủng đi vào. Không tới bảy ngày, đợi cho thối rữa đến lúc gần đủ, vào lúc này, là có thể mở cửa. Ngươi có thể lựa chọn thả người ra để ăn, hoặc là tự mình đi vào ăn.
Thói quen ẩm thực dở hơi này vô cùng ghê tởm. Thế nhưng may mắn, hệ thượng cổ thiên ma, thuộc loại huyết mạch tao nhã nhất, truyền thống nhất của Ma tộc, tương đương với quý tộc từ xưa của ma giới, chỉ số ngầu các phương diện cũng không phải công dân ma giới bình thường có thể so sánh được, vô duyên với khẩu vị tìm kiếm cái lạ kiểu này. Bằng không, cho dù Lạc Băng Hà có soái cỡ nào nghịch thiên cỡ nào e rằng cũng không đỡ được đặc điểm dở hơi dù sinh lý hay tâm lý cũng không thể chấp nhận được kia, ngẫm lại đi, đám em gái mà hôn môi y xót ruột đến mức nào ha ha ha!
Bởi vì nghề nghiệp này quá mức phản nhân loại, khơi dậy phẫn nộ ngập trời của đám tu sĩ nhân giới năm đó, triển khai tiêu diệt người Tát Chủng, thậm chí không ít anh hùng vô danh mạo hiểm bị hủ hóa, đồng quy vu tận. Chưa đầy mười năm, người Tát Chủng gần như diệt sạch tung tích, ngay cả ma giới cũng rất khó gặp được, tu sĩ tầm thường chưa từng nghe qua, cũng là rất bình thường. Thẩm Thanh Thu nhàn không có việc gì mượn sách cũ linh tinh này nọ trên Thanh Tĩnh Phong coi như tiểu thuyết đánh quái để xem, nên mới rõ ràng.
Rõ ràng hắn đưa ra phán đoán rất có tính kiến thức, đáng tiếc, cũng không được coi trọng. Chỉ có Tần Uyển Ước khách khí nói: “Việc tiền bối nói, Lạc công tử đã sớm đoán được, vừa rồi, y đã kể lại cho bọn ta biết việc liên quan đến người Tát Chủng.” Nói xong, theo đệ tử Huyễn Hoa Cung bốn phía dùng ánh mắt khát khao ngưỡng mộ nhìn Lạc Băng Hà, giống như trên mặt y kim quang vạn trượng.
Xuất hiện rồi! Đây chẳng lẽ chính là ánh hào quang cơ trí “Bất luận nam chính nói cái gì, người bên cạnh đều sẽ từ trong giọng nói cảm nhận được sự áp đảo tuyệt đối với chỉ số thông minh và trải nghiệm của mình” trong truyền thuyết!
Lạc Băng Hà nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, ôn nhu nói: “Sự vật ta biết, đều là sư tôn dạy.”
… Đáng sợ chính là, Thẩm Thanh Thu thật sự cảm giác khuôn mặt y tự mang ánh sáng nhu hòa!
Má nó. Rốt cuộc tới cái ngày phản diện ngay cả chỉ số ngầu cũng không cho cày nữa, chỉ cho một mình nam chính thể hiện [tay vẫy bái bai]
Thẩm Thanh Thu thật sự hết cách ở trong không khí quỷ dị này lãng phí nhân sinh. Theo lý, người Tát Chủng là Huyễn Hoa Cung giết chết, quyền xử trí thi thể là ở họ, Thẩm Thanh Thu nói: “Một khi đã như vậy, cỗ thi thể này có thể nào mượn để đánh giá. Nói không chừng Mộc sư đệ sẽ có phát hiện, cũng dễ nhanh chóng nghiên cứu ra phương pháp chống đỡ tình hình bệnh dịch.”
Lạc Băng Hà gật đầu nói: “Tất cả nghe sư tôn. Lát sau đệ tử sẽ đưa xác chết đến.”
Thẩm Thanh Thu bị một tiếng sư tôn của y kêu đến mức lông tóc dựng đứng. Cuối cùng hắn tha thiết cảm nhận được tâm tình của người nguyên tác đối mặt với Lạc Băng Hà tiếu lí tàng đao, bởi vì căn bản không biết Lạc Băng Hà rốt cuộc muốn làm gì!
Dứt tay áo, nói đi là đi. Ra khỏi tòa lầu bỏ hoang, Thẩm Thanh Thu vẫn còn trong trạng thái đả kích mang tính hủy diệt, đi đường đầu óc choáng váng, bàn chân nghiêng ngả. Công Nghi Tiêu đuổi theo, thấy sắc mặt Thẩm Thanh Thu tái nhợt, vẻ mặt hoảng hốt, không yên lòng nói: “Thẩm tiền bối, thập phần có lỗi. Kỳ thật ta vẫn biết, nhưng gia sư có lệnh, chuyện Lạc công tử ở Huyễn Hoa Cung phải nghiêm khắc giữ bí mật, không được truyền ra ngoài, người vi phạm bị trục xuất, cho nên không dám bẩm báo sự thực.”
Thẩm Thanh Thu: “Ta chỉ hỏi ngươi, làm sao y đến được chỗ của các người?”
Công Nghi Tiêu nói: “Là Tần sư muội, năm ngoái đã cứu được Lạc công tử trọng thương hôn mê ở bên bờ Lạc Xuyên.”
Năm ngoái. Ngắn ngủi một năm liền đạp Công Nghi Tiêu khỏi địa vị tâm phúc, xem ra Lạc Băng Hà lẩn vào Huyễn Hoa Cung không chỉ chạy trước thời gian nguyên tác, ngay cả hiệu suất cũng tăng cao. Thuận tiện Công Nghi Tiêu quả nhiên chính là số mệnh vật hi sinh không ngừng bị nam chính đá khỏi các loại vị trí đệ nhất!
Thẩm Thanh Thu nói: “Nếu y đã được các người cứu, vì sao không quay về Thương Khung Sơn?”
Công Nghi Tiêu lưu ý sắc mặt của Thẩm Thanh Thu, thật cẩn thận nói: “Sau khi được cứu trị tỉnh lại, Lạc công tử tựa hồ, không muốn đề cập chuyện cũ, khi cáo biệt cũng thổ lộ… sẽ không quay về Thương Khung Sơn phái, hy vọng Huyễn Hoa Cung có thể giữ bí mật hành tung của y, tựa hồ tính lưu lạc chân trời. Gia sư thập phần thích y, liền tiếp tục giữ y lại, tuy rằng cũng không xưng hô thầy trò, nhưng đối đãi với y, không khác gì với đệ tử thân truyền.”
Thì ra là thế.
Biểu hiện loại này của Lạc Băng Hà, đúng là tiêu chuẩn của một đóa tiểu bạch hoa chịu đủ ngược, lại yên lặng nhẫn nhịn. Mọi người rất dễ dàng đoán, đang yên lành tại sao không chịu trở về? Dễ chừng là Thương Khung Sơn phái, nhất là Thẩm Thanh Thu thực có lỗi với y, lúc trước Tiên Minh Đại Hội truyền lầm tin người đã chết, cũng tất nhiên có bí mật không thể nói.
Thảo nào vừa rồi các đệ tử Huyễn Hoa Cung đều thái độ căm thù hắn. Công phu tẩy não của Lạc Băng Hà cũng không phải che trời, nhìn trạng thái họ vừa rồi nghiễm nhiên coi y như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, liền biết hiện tại Lạc Băng Hà trong cung địa vị như thế nào.
Một đệ tử của phái A đến phái B đi một chuyến, phái B từ tầng cao đến tầng thấp toàn bộ đều khóc lóc muốn giữ y lại hơn nữa cất giấu không cho phái khác biết — chuyện không khoa học không hợp với lẽ thường cỡ nào. Nhưng mà loại chuyện này dưới ánh hào quang nam chính chiếu rọi, hoàn toàn phù hợp ăn khớp!
Thẩm Thanh Thu trầm mặc không nói, Công Nghi Tiêu cho rằng hắn đang thương tâm thất vọng, ái đồ chưa chết, lại thà rằng lưu lạc bên ngoài cũng không chịu trở về gặp hắn, nói: “Thẩm tiền bối không cần quá mức để ý, Lạc công tử có lẽ chỉ là nhất thời có khúc mắc gì đó còn chưa cởi bỏ. Trước đó y chưa từng rời khỏi phạm vi Huyễn Hoa Cung, lần này lại chủ động yêu cầu tiến đến, có thể thấy được đã có chuyển biến. Có điều, các sư đệ sư muội… Khụ, về chuyện này, có chút hiểu lầm với tiền bối, hy vọng ngài đừng so đo với họ.”
Thẩm Thanh Thu lòng đau như biển lớn.
Uy danh chính diện nhiều năm vất vả khổ sở, quả nhiên vẫn không chống được nam chính, muốn anti liền anti, anti hay lắm.
Không đúng! Kỳ thật đây căn bản không tính anti a. Bởi vì hắn một chút cũng không oan uổng, hắn đích xác đá người ta vào vực thẳm Vô Gian không sai!
Quả thực không tìm được lý do biện giải thoát tội cho mình!
Thẩm Thanh Thu nói: “Vậy còn ngươi? Tại sao ngươi không hiểu lầm?”
Công Nghi Tiêu khẽ giật mình, lập tức nói: “Tuy rằng không biết lúc trước ở Tuyệt Địa Cốc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng ta tin tưởng, tiền bối cũng không phải người sẽ giết hại đệ tử.”
Được rồi, để ta tới nói cho ngươi biết tại sao… Bởi vì ngươi với ta đều là vật hi sinh đối lập với nam chính, cho nên càng có thể hiểu được và đồng cảm tình cảnh của nhau.
Phía sau đoàn người Huyễn Hoa Cung cũng theo kịp, Thẩm Thanh Thu lơ đãng quay đầu lại thoáng nhìn, chỉ thấy Lạc Băng Hà đang nhìn bên này. Y ôm tay mà đứng, thờ ơ lạnh nhạt.
Thẩm Thanh Thu hiện tại thấy y, cảm giác trái tim mình yếu đi không ít, thường xuyên giống như một chiếc thuyền lá rơi vào sóng to biển lớn, gió tạt mưa sa. Chẳng hạn như hiện tại, tuy rằng Lạc Băng Hà cách hắn cũng không gần, trên mặt cũng vẫn duy trì mỉm cười, nhưng ánh mắt tối như mực kia, lực xuyên thấu rất mạnh, nhìn Thẩm Thanh Thu đến mức bỗng nhiên trong lòng phát lạnh.
Đại ca, đại gia! Ngươi lại làm sao vậy — hai vật hi sinh nói chuyện ôm nhau sưởi ấm chút cũng đắc tội ngươi?!
Vừa đến cửa tiệm binh khí chữ vàng, chợt nghe bên trong ồn đến mức muốn lật nóc nhà. Đây đều là chuyện tốt Liễu Thanh Ca làm. Hắn phụ trách cu li, phân công xong liền ra ngoài đi tìm đối tượng cho Mộc Thanh Phương thí nghiệm. Trong thành lòng người hoảng sợ, không ai nguyện ý phối hợp, lúc này cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể dùng võ lực giải quyết vấn đề. Huống chi, Liễu Thanh Ca căn bản không phải người có kiên nhẫn giảng đạo lý. Tác phong của hắn thập phần phù hợp truyền thống Bách Chiến Phong, trực tiếp xuất môn một chuyến, thuận tay bắt đến mười mấy người vạm vỡ, cột vào bên lò rèn ở đại đường. Nơi đó hiện tại đã trở thành lò nghiên cứu thử nghiệm của Mộc Thanh Phương. Một đám đại nam nhân, chửi bậy khóc lóc, cư nhiên không thua đàn bà.
Thẩm Thanh Thu đến kho ngầm dưới đất, nói rõ biến cố liên tiếp mới vừa rồi cho những người khác. Việc mình bị nhiễm tạm thời áp chế không đề cập tới.
Vô Trần đại sư lại một trận A di đà phật: “Đều nhờ các vị đạo hữu Thương Khung Sơn, sự tình rốt cuộc có tiến triển.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Chỉ sợ không đơn giản như vậy. Giữa những người bị nhiễm, không thể lây bệnh cho nhau, mà trong sách thượng cổ Thanh Tĩnh Phong ghi lại, phạm vi nuôi giống lớn nhất của người Tát Chủng, chỉ có hơn ba trăm người. Nếu như là phạm vi phức tạp như cả tòa thành thị lớn thế này, người Tát Chủng khẳng định không chỉ có một.”
Liễu Thanh Ca đặt tay lên chuôi kiếm, đứng lên. Thẩm Thanh Thu biết hắn là phái hành động, nói đi là đi, hiện tại muốn đi ra tìm người Tát Chủng khác, vội nói: “Chậm đã! Ta còn có một việc muốn nói.”
Mộc Thanh Phương: “Sư huynh xin cứ nói?”
Thẩm Thanh Thu không biết mở miệng thế nào, chần chừ một lát mới nói: “Lạc Băng Hà đã trở lại.”
Phản ứng của mọi người cũng không lớn. Vốn là, trong ba người, Vô Trần đại sư Chiêu Hoa Tự, không biết Lạc Băng Hà là ai, Mộc Thanh Phương trừ y đạo dược lý ít quan tâm mặt khác, cũng chỉ có Liễu Thanh Ca nhíu nhíu mày, ngạc nhiên nói: “Đồ đệ kia của ngươi? Không phải y ở Tiên Minh Đại Hội đã chết trong tay Ma tộc?”
Thẩm Thanh Thu càng cảm thấy khó giải thích: “… Không chết hẳn. Còn sống trở lại. Ầy.” Hắn phiền não nói: “Ngươi với ta đi tuần thành trước. Lời này trở về nói chi tiết sau.”
Mộc Thanh Phương nói: “Cũng tốt. Sớm chút xử lý xong người Tát Chủng còn sót lại, bớt chút sinh linh đồ thán. Ta cũng nên đi coi coi những người bệnh này.”
Y vừa nói, Thẩm Thanh Thu liền nhớ đến, bộ dụng cụ giải phẫu ngân quang sáng như tuyết của Mộc Thanh Phương tùy thân chuẩn bị, đao châm đầy đủ, bày ra toàn bộ, giống như hiện trường pháp y khám nghiệm tử thi, còn có hàng trăm hàng ngàn chai chai lọ lọ dán nhãn khác nhau bên trong là không gian vô hạn, chữ trên nhãn và ghi chú có cũng y như mùi vị và công hiệu của đồ vật trong chai lọ, khiến người ta nghe thấy liền biến sắc, thấy mà phát sợ. Phỏng chừng đám đại hán bên cạnh lò rèn kia lát nữa thật sự sẽ dỡ nóc nhà ra mất.
Thẩm Thanh Thu cười khan một tiếng, đang muốn theo Liễu Thanh Ca ra hầm, đột nhiên, không hề dấu hiệu, tiếng tim đập bỗng nhiên giống như phóng đại gấp mấy trăm lần, động tác cũng bị kiềm hãm theo.
Liễu Thanh Ca cảm thấy dị trạng, lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thanh Thu không trả lời, tay phải thử muốn bạo kích linh lực, linh lưu mỏng manh đứt quãng nhảy lên, không kéo ra được một tia lửa.
Dờ phắc, phát tác vào lúc quan trọng thế này, ngươi đùa ta đấy à?!
Mộc Thanh Phương thấp giọng nói: ” ‘Không thể giải’.”
Liễu Thanh Ca ấn mạch môn của hắn, tạm dừng một khắc, quyết đoán ấn hắn trở về: “Ngồi xuống. Chờ.”
Chờ cái gì?! Chờ Lạc Băng Hà tìm tới cửa sao?! Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên đứng lên: “Ta theo ngươi đi ra ngoài.”
Liễu Thanh Ca: “Đừng làm chướng ngại.”
Đại thần ngươi chính là chủ nhân Bách Chiến Phong một kẻ làm quan cả họ được nhờ! Đưa ta bay một cái thì chướng với ngại cái gì!
Mộc Thanh Phương nói: “Thẩm sư huynh ngươi hôm nay uống thuốc chưa?”
Thẩm Thanh Thu thật muốn ngửa mặt lên trời kêu dài: “Ta không có từ bỏ trị liệu!!!”
Tháng này rõ ràng ta có uống thuốc đúng hạn! Cũng có nhờ Liễu đại thần hỗ trợ vận công đả thông linh mạch đúng hạn! Rốt cuộc tại sao lại chẳng biết vì đâu phát tác, quả thực sấm giữa trời quang không hiểu gì cả!
Lúc này, hệ thống bỗng nhiên chẳng chịu chết mà thông báo: 【 độ sướng nhân vật chính +100】
Mày cút!
Ý mày đây là “Thẩm Thanh Thu không may, nam chính cũng rất sướng” sao?!
Có dám đừng hàm hồ bớt từ như vậy không, có gan hệ thống nói rõ coi tại sao bỗng nhiên thêm điểm!
Mộc Thanh Phương lại nói: “Thẩm sư huynh ngàn vạn lần đừng cậy mạnh. Liễu sư huynh cũng là vì tốt cho ngươi. Trong lúc phát tác nỗ lực vận công, tổn hại cực lớn. Ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi hồi phục, ta đi chế dược, đợi Liễu sư huynh trở về, lại giúp ngươi đả thông linh mạch.”
Thẩm Thanh Thu đứng lên ba lượt, đều bị Liễu Thanh Ca ấn trở về, ngữ khí của Mộc Thanh Phương lại giống như giáo dục trẻ nhỏ, đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi. Liễu sư đệ ngươi hãy nghe ta nói, người Tát Chủng làn da cả vật thể màu đỏ tươi, sức lây nhiễm rất mạnh, gặp được đối tượng khả nghi đừng tùy tiện tiến lên, công kích cự ly xa. Khi trở về nhất định đến phòng ta một chuyến, ta có lời rất quan trọng muốn thương lượng với ngươi.”
Cuối cùng một câu quan trọng nhất, Thẩm Thanh Thu cố ý gằn chữ nhấn mạnh.
Nuôi binh ngàn ngày dùng một giờ, Liễu đại thần ngươi ngàn vạn lần phải phải che chở ta a!
Hai người Liễu Mộc rời khỏi hầm xong, Vô Trần suy ngẫm nói: “Thẩm tiên sư, ngươi không cảm thấy kỳ lạ? Ma giới yên lặng đã lâu, mà những năm gần đây, lại có thế ngóc đầu trở lại. Tiên Minh Đại Hội lần trước, không ít ma vật hiếm gặp xuất hiện lại ở nhân thế. Còn lần này Kim Lan Thành lại xuất hiện người Tát Chủng tuyệt tích trăm năm, lão nạp lo lắng, đây… chỉ sợ không phải dấu hiệu tốt gì.”
Huống chi, những người Tát Chủng này rõ ràng là bản mạnh hơn. Người Tát Chủng ban đầu, tuyệt đối không có quy định người bị nhiễm và chúng không thể cách nhau quá bao xa. Thẩm Thanh Thu tràn đầy đồng cảm: “Điều đại sư băn khoăn, cũng chính là điều ta không thể yên tâm.”
Đúng vậy. Lạc Băng Hà vốn nên ở dưới vực thẳm Vô Gian thêm hai năm, cư nhiên ra tù trước hạn. Điều này có thể là cmn dấu hiệu tốt gì được!
Sau khi Vô Trần đại sư bị nhiễm, công lực và sức khỏe bị tổn hao nhiều, tinh lực tiêu hao cực lớn, ngồi nói chuyện không lâu liền sinh ra ủ rũ, Thẩm Thanh Thu liền an trí ông nằm xuống, tận lực khẽ tiếng rời khỏi hầm. Vô Trần trốn ở hầm, là bởi vì không thể gặp nắng gặp gió, phòng của Thẩm Thanh Thu lại ở nội đường hai tầng của tiệm binh khí. Liễu Thanh Ca còn chưa trở về, lúc này muốn ngủ cũng ngủ không được, hắn liền ngồi ở cạnh bàn ngẩn người. Một lát thì nghĩ tới Lạc Băng Hà cừu nhỏ đi theo phía sau mình cả ngày kêu sư tôn, lát thì nghĩ tới Lạc Băng Hà hắc liên hoa mới nãy như một tầng xa cách, làm cho người ta toàn thân đều không được tự nhiên, hận không thể nhổ sạch tóc mình mới đã.
Ngây người trong chốc lát, có người gõ cánh cửa hai cái. Không nặng không nhẹ.
Thẩm Thanh Thu từ bên cạnh bàn bỗng nhiên đứng lên: “Liễu sư đệ? Chờ ngươi hơn nửa đêm, mau vào đi!”
Cửa phòng đột nhiên mở mạnh sang hai bên.
Lạc Băng Hà đứng ở cửa phòng, lưng tựa vào màn đêm vô biên, khoanh tay mà đứng, khóe môi khẽ cong, đáy mắt đáy mắt lại hình như có hồ lạnh ngàn thước.
Y cong cong nheo lại con mắt, nói: “Sư tôn, chào ngươi a.”
Bình luận facebook