• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [ĐAM H] Nhu Mạt (2 Viewers)

  • Chương 5

[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]











Tô Hiến mang tâm trạng hoảng sợ đi tìm Văn Tú. Hôm đó Văn Tú tăng ca đến mười một giờ mới về tới nhà, cậu cảm thấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người ngồi ở bậc thềm đá trước cửa nhà mình. Trong một thoáng cậu không nhớ ra tên người đó, chỉ nhớ người này là người tình hiện tại của Tổng Sĩ Chương, nhưng mà cậu không thể xưng hô với cậu ta bằng mấy chữ người tình của Tống Sĩ Chương ơi được





Tô Hiến khóc bù lu bù loa như một đứa trẻ, nói: “Tống Sĩ Chương không cần tôi nữa rồi.”





Văn Tú cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nói với Tô Hiến: “Trước mắt thì cậu cứ ngồi đây khóc tiếp đi ha, tôi vào nhà thay bộ quần áo khác rồi sẽ ra nói chuyện với cậu.”





Tô Hiến bị những lời Văn Tú nói làm cho đơ người và hết cả khóc. Tô Hiến nhìn Văn Tú thay một bộ quần áo ở nhà rộng rãi đi ra, trên tay Văn Tú cầm một tách cà phê và một túi bánh quy. Văn Tú hỏi Tô Hiến: “Có đói bụng không?”





Tô Hiến lắc đầu.





Văn Tú ngồi xếp bằng xuống, vừa ăn bánh quy vừa nói: “Suy nghĩ thông suốt một chút đi, chú ấy đã lớn tuổi như thế, cậu thì vẫn còn trẻ chán.”





Tô Hiến đáp lại: “Nhưng mà không hề có chút dấu hiệu nào cả. Bất thình lình Tống Sĩ Chương nói tôi không cần lên nữa.”





Văn Tú nhai bánh quy phát ra âm thanh rôm rốp rôm rốp, nói, “Chắc là chú ấy tới thời kỳ mãn kinh rồi, quyết định nhất thời ấy mà.”





Tô Hiến cười không nổi.





Văn Tú chưa ăn hết bánh quy đã muốn ngủ gật, chợt nhớ tới điều gì đó, liền hỏi: “Thế cậu đến đây là để hỏi tôi có cách nào làm cho chú ấy rút lại quyết định đó hay không à?”





Tô Hiến gật đầu.





Văn Tú tự hỏi trong lòng tại sao có những đứa nhỏ thành thật đến như thế này, lớn đến từng này mà chưa bị ai bắt đem đi bán thì quả là một kỳ tích, suy nghĩ này vừa tới, cậu chợt chớ Tô Hiến vốn là được người ta đem bán cho “Thiên Xướng”.





Đồ ngốc, tính ra cậu cũng không ngốc đến thế này.





“Vấn đề này, tôi còn đang muốn biết đây. Tôi không vẻ vang giống như cậu tưởng tượng đâu, sau này cậu đừng đến tìm tôi lần nào nữa.”





[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]





Sau khi đuổi được Tô Hiến đi, cậu ngẫm lại một chút và cảm thấy mình không nên nhẫn tâm như thế, bèn gọi điện thoại cho Cát Mễ kêu anh ta sắp xếp cho đứa nhỏ kia làm một số việc vừa sức, coi như nhìn mặt mũi của cậu mà trợ giúp đứa nhóc kia.





Mặt mũi của Văn Tú ở chỗ của Cát Mễ luôn luôn hữu dụng, dù Cát Mễ vẫn còn giận chuyện Tô Hiến nói dối, nhưng vẫn nói Văn Tú hãy yên tâm, Cát Mễ sẽ giữ cậu ấy ở bên cạnh làm trợ lý.





Văn Tuệ kêu Văn Tú ra ăn cơm, sẵn hỏi Văn Tú chuyện về Lý Khiết. Văn Tú trả lời: “Cô ấy đã nghỉ rồi.”





Văn Tuệ hỏi: “Ủa tại sao?”





Văn Tú trả lời: “Tống Sĩ Chương biết hết rồi, nhưng chú ấy không đồng ý.”





Khuôn mặt Văn Tuệ đầy lo lắng, sờ sờ bàn tay của Văn Tú: “Khổ thân em quá.”





Văn Tú trả lời: “Em không đau khổ gì cả. Chú ấy đối xử với em không tệ. Nếu chị không bận tâm chuyện nhà họ Văn không có con cháu nối dõi tông đường, thì em sống cả đời như thế này cũng rất tốt.”





Văn Tuệ khóc và nói: “Tú ơi, chúng ta đi khỏi… đi khỏi chỗ này đi, đến chỗ nào cách chú ấy càng xa càng tốt, có được không em?”





Văn Tú vỗ nhẹ vào lưng chị gái: “Được rồi chị ơi, chị đi nấu cơm đi, tiểu Gia và anh rể sắp về đến nơi rồi kìa.”





Ngày nào Lý Khiết cũng quan sát Văn Tú, thậm chí tới mức độ theo dõi sát sao luôn rồi. Càng quan sát cô càng thích Văn Tú nhiều hơn, càng ngày càng thêm mê đắm. Trong một lần cả phòng đi ăn cơm chung, cô cố ý chuốc say Văn Tú, sau đó nói với mọi người là để cô đưa cậu về nhà, thế nhưng cô đã dẫn cậu vào khách sạn.





Mặc dù trước đây Lý Khiết đã từng có một người bạn trai, nhưng khi làm những chuyện này, cô vẫn có chút lo lắng.





Văn Tú vô tri vô giác ngủ li bì. Nhưng cậu luôn cảm thấy có thứ gì đó trêu chọc mình. Cậu còn nghĩ sao hôm nay Tống Sĩ Chương lại dịu dàng như như thế, nhưng không ngờ rằng bản thân đã uống say đến bất tỉnh nhân sự.





Đến sáng ngày hôm sau, cậu vừa thức dậy đã nhìn thấy Lý Khiết đang nằm trên khuỷu tay mình. Cậu bị dọa sợ đến nỗi mặt mày tái mét.





Lý Khiết chắc chắn rằng Văn Tú là người đàn ông có tinh thần trách nhiệm cao, nhưng phản ứng của Văn Tú vẫn nằm ngoài dự đoán của cô. Vẻ mặt của Văn Tú không giống như hai người họ đã lên giường với nhau, mà là cảm giác như mới tỉnh dậy thì phát hiện mình đã giết người.





Lý Khiết ngượng ngùng nhìn cậu. Thế nhưng cô chỉ nhận được một câu nói như này của Văn Tú: “Lúc em đi mua thuốc tránh thai, anh sẽ đi cùng em.”





Lý Khiết choáng váng, cô vạn lần không ngờ Văn Tú có phản ứng như thế này, cô hỏi lại “Tại sao?!”





Văn Tú đầu muốn to ra, cậu trả lời: “Em nghe lời anh uống thuốc ngừa thai đi, chuyện hôm qua đừng nói cho ai biết.”





Lý Khiết nước mắt lưng tròng nhìn anh, kiên định nói một chữ: “Không!”





Sau đó cô xách ba lô nhỏ bỏ chạy.





[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]





Văn Tú lưng mang gánh nặng, dây thần kinh của cậu cũng trở nên căng thẳng hơn. Khi ở một mình, cậu thường nói lầm bầm trong miệng, thực ra chính cậu còn không biết mình đang nói cái gì nữa. Nửa tháng sau, Lý Khiết đến khoa nội, nhưng cô không có hành vi nào với cậu nữa.





Tống Sĩ Chương thường đến nhà Văn Tú khoảng hai lần một tuần. Anh chỉ nghĩ rằng Văn Tú bị áp lực trong công việc, thế là không suy nghĩ sâu xa mà chỉ muốn ở bên cạnh Văn Tú một khoảng thời gian để cậu bớt áp lực. Nhưng việc anh suốt ngày ở nhà, áp lực của Văn Tú chẳng những không giảm mà ngược lại còn tăng lên.





Vào cuối tuần, Tống Sĩ Chương đi tụ tập bạn bè, đây cũng là cuộc gặp gỡ thường kỳ của nhóm Thái tử đảng. Anh đến muộn hơn một lúc, mọi người nhìn anh và cười nói rằng họ đã chuẩn bị một món quà vô cùng đặc biệt cho anh.





Lúc Tống Sĩ Chương vừa quay đầu lại đã thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đang đứng ở cửa, thân hình và dáng vẻ của cậu nhóc ấy làm cho Tống Sĩ Chương hoảng hốt. Nhìn thiếu niên này anh giống như thấy lại được Văn Tú của mười mấy năm trước.





Buổi tối hôm nay, Tống Sĩ Chương không trở về nhà.





Cậu nhóc đó tên là Lâm Bạch. Thực tế thì Lâm Bạch đã mười chín tuổi, chỉ là trông cậu có vẻ nhỏ hơn so với tuổi. Cậu nhóc vừa lên năm nhất đại học và đang học ngành tài chính. Lâm Bạch là một tay già đời, rất biết cách khiêu khích người khác, cậu ta ở dưới thân Tống Sĩ Chương cứ ngọt ngào rên rỉ chồng ơi giỏi quá rồi ca ca giỏi quá, làm cho Tống Sĩ Chương vô cùng phấn khích, lỡ lời kêu một tiếng Tú.





Lâm Bạch lập tức nhớ kỹ chữ Tú đó, nhưng cậu ta không để lộ chuyện mình đã nghe được ra dù chỉ là nửa chữ.





Điều mà Văn Tú lo lắng nhất đã xảy ra. Hai tháng sau kể từ ngày hôm đó, Lý Khiết nói với cậu rằng cô ấy đã có thai.





Văn Tú thậm chí đã khóc thành tiếng, cầu xin Lý Khiết phá thai, nếu Lý Khiết chịu thì cậu sẽ đưa cho cô tất cả những gì cô ấy muốn.





Lý Khiết vô cùng thất vọng về Văn Tú. Cô không ngờ người đàn ông tốt trước mặt cô thế mà lại không dám nhận trách nhiệm với đứa bé.





Lý Khiết nói với Văn Tú: “Là anh ép em!”





Chẳng bao lâu sau, cha cô – người có chức vụ trong Ủy ban thành phố – đã đến tìm Văn Tú. Ông ta lôi Ôn Tú đến gặp Viện trưởng, lớn tiếng nói: “Nếu Văn Tú không chịu trách nhiệm với con gái của tôi, tôi sẽ làm cho Văn Tú mất việc và cậu ta đừng hòng sinh sống trong cái thành phố này nữa.”





Viện trưởng kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm nhìn Văn Tú. Đây đúng là rắc rối lớn rồi.





[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]





Viện trưởng nói với cha của Lý Khiết: “Ông đợi một chút đã. Để tôi tìm người đến nói chuyện với ông.” Sau đó viện trưởng gọi điện thoại cho Tống Sĩ Chương và nói, “Lão Tống, anh có muốn đến bệnh viện một chuyến ngay bây giờ không? Bạn gái của Văn Tú đang mang thai. Người thân của cô ấy bây giờ đang ở trong văn phòng của tôi… Ơ này! Lão Tống? Lão Tống?”





Lần này Văn Tú không nhớ thời gian, thật ra Tống Sĩ Chương đã một tháng rưỡi không gọi điện cho cậu và cũng không về nhà. Văn Tú quá lo lắng nên không quan tâm đến việc Tống Sĩ Chương có về nhà không.





Cậu cứ đứng như vậy ở phòng làm việc của Viện trưởng nhìn Lý Khiết quật cường và người cha có chức có quyền của Lý Khiết. Cả bốn người đang chờ Tống Sĩ Chương đến. Lúc Tống Sĩ Chương nhận cuộc gọi, Lâm Bạch đang rúc vào lòng anh làm nũng. Anh chỉ vừa nghe câu nói của Viện Trường liền giơ tay tát cho Lâm Bạch một bạt tai. Lực tay của anh lớn đến nổi làm cho Lâm Bạch từ trên người anh té xuống đất. Bị đánh một cách bất thình lình nên Lâm Bạch không hề đề phòng. Lâm Bạch có trực giác là cậu ta đang gánh tội thay cho người khác, nhưng Lâm Bạch không có cơ hội hỏi rõ, bởi vì Tống Sĩ Chương một đầu đầy giận dữ rời đi, dáng vẻ y như một con sư tử đang trong cơn thịnh nộ.





Cha của Lý Khiết nóng lòng chờ đợi. Còn Lý Khiết thì nhìn Văn Tú. Văn Tú đang không ngừng gặm cắn móng tay, động tác này của Văn Tú làm cho cô nhớ đến chứng lo âu quá độ. Hai hôm nay, Văn Tú giống như một người xa lạ, mỗi một phương diện đều không phải là Văn Tú mà cô từng biết.





Trên hành lang có tiếng bước chân đi đến, ngay cả viện trưởng cũng không tự chủ được đứng lên, Tống Sĩ Chương xuất hiện ở cửa phòng ngay sau đó. Thân hình cao lớn của Tống Sĩ Chương chắn gần hết ánh sáng bên ngoài.





[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]





Cha của Lý Khiết biết Tống Sĩ Chương, ông ta nhanh chóng đứng dậy đi đến và mỉm cười bắt tay với anh: “Chào Tống chủ tịch.”





Văn Tú sững người, dừng động tác gặm móng tay của mình lại và nhìn Tống Sĩ Chương.





Ánh mắt Tống Sĩ Chương nhìn vào người Lý Khiết. Anh cất tiếng hỏi cha của Lý Khiết rằng: “Cô ấy là con gái của ông à?”





Ba của Lý Khiết thở dài và trả lời, “Đứa con gái bất hiếu của tôi đó.”





Tống Sĩ Chương bước tới kéo Văn Tú đứng cạnh anh, ngoài cười nhưng trong không cười: “Sao có duyên thế, đây là em trai của tôi.”





Văn Tú rùng mình, khuôn mặt như phủ tro bụi.





“Sao mà khéo thế. Sau này hai chúng ta là thông gia với nhau rồi.” Trèo lên nhà họ Tống thì tiền đồ sáng lạn. Người đàn ông nở nụ cười.





Bầu không khí cứng ngắc và nguy hiểm. Tống Sĩ Chương chờ cha của Lý Khiết cười xong mới nói: “Chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn. Tôi nghĩ hôm nay nói tới đây được rồi.”





Văn Tú bị ném trên nền gạch lạnh lẽo ở trong phòng khách nhà cậu. Tống Sĩ Chương nhấc chân đá mạnh vào xương sườn cậu, Văn Tú rên rỉ và chậm rãi cong người lại. Hai tháng nay cậu sụt cân rất nhiều, gò má hóp vào không ít, trên người cậu không còn bao nhiêu mô mềm để giảm va đập.





“Cậu đã hứa với tôi như thế nào, hả?!” Tống Thiến siết chặt cằm của Văn Tú, dường như muốn bóp nát quai hàm của cậu.





Văn Tú nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh, khó khăn nói: “Tôi không cố ý …”





Hai tay Tống Sĩ Chương đưa xuống cổ Văn Tú, sau đó siết lấy cổ của cậu, anh thực sự có ý nghĩ muốn giết chết Văn Tú.





Văn Tú thở không ra hơi, khát vọng sống sót khiến cậu cố sức gỡ tay Tống Sĩ Chương ra. Sắc mặt cậu dần dần xanh tím, hai mắt trợn trắng, hai chân đạp vô thức, tai ù đi và dần dần không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.





Vào giây phút cuối cùng, Tống Sĩ Chương buông cậu ra. Anh lột sạch quần áo của cậu và thô bạo đè cậu xuống nền nhà, sức lực mạnh đến nổi dường như muốn bẻ gãy thân thể của cậu.





Lúc này Văn Tú không cầu xin tha thứ nữa, thậm chí cậu cũng không khóc. Khoảnh khắc Tống Sĩ Chương tiến vào bên trong, toàn thân cậu run lên như bị bệnh sốt rét.





Tống Sĩ Chương điên cuồng đâm rút, anh tàn nhẫn dùng tay ngoáy mạnh đến khi phía sau cậu chảy máu. Anh đã hoàn toàn mất lý trí.





Anh lật người cậu lại, lấy ra vài viên đá trong tủ lạnh, nhét từng viên vào phía sau đang chảy máu của cậu, liên tục hỏi: “Cháu muốn lắm sao? Thích lắm à? Đồ đê tiện!”





Văn Tú không lên tiếng, cậu yên lặng như một con búp bê tình dục. Tống Sĩ Chương hung hăng cho cậu hai cái bạt tai rồi đập đầu Văn Tú xuống nền nhà khiến trán cậu rách cậu rách một mảng lớn.





Tống Sĩ Chương hoàn toàn phát điên, vừa đá cậu vừa chửi: “Đồ đê tiện! Kỹ nữ! Tống Sĩ Chương tôi là loại người gì?! Cháu còn dám cắm sừng tôi?! Cháu muốn trốn đi đâu?!”





Văn Tú hoảng hốt, ôm chặt lấy chân anh không buông tay.





Một lúc lâu sau Tống Sĩ Chương cuối cùng cũng mệt mỏi, anh ngừng lại thở hổn hển. Rồi anh nghe thấy người dưới chân mình dường như đang thì thầm gì đó.





Văn Tú kêu khóc, chú Tống chú Tống, A Tú sẽ nghe lời chú, cái gì A Tú cũng cho chú hết…





Tống Sĩ Chương ngây người nhìn cậu.





Mười sáu tuổi A Tú ngây thơ chắp hai tay sau lưng nhìn anh, nói: “Chú Tống, cái gì A Tú cũng sẽ cho chú hết.”





Nụ cười của cậu vô cùng rực rỡ và trong sáng mà không biết ngay sau đó cậu sẽ bị người chú chân dài của cậu xâm phạm.





[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]





Tống Sĩ Chương rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, anh ngồi xuống ôm nam nhân dưới chân mình vào lòng khóc rống lên.





Tài xế vừa nhận điện thoại đến đón người thì sợ hãi nhìn Văn Tú cả người đầy máu nằm trong lòng Tống Sĩ Chương.





Tống Sĩ Chương kích động, luôn miệng giục tài xế lái xe nhanh chút. Anh cúi xuống hôn người trong lòng mình, liếm vết máu vương trên khoé miệng cậu.





Lúc đưa đến bệnh viện Văn Tú vẫn còn lại một tia tỉnh táo, Tống Sĩ Chương đứng bên cạnh băng ca cứu thương để mặc cậu nắm chặt lấy vạt áo mình. Anh cúi người hôn lên trán cậu: “Không sợ không có việc gì hết, không sợ không có việc gì hết.”





Văn Tú cầu xin nói: :”Chú Tống, chú ở lại với A Tú, chú đừng đi.”





Tống Sĩ Chương sẽ không tha cho Lý Khiết, cậu sợ Lý Khiết đau khổ nên cậu thừa dịp Tống Sĩ Chương đang mềm lòng nói ra những lời này để anh không rời xa cậu.





Đáy lòng Tống Sĩ Chương đau đến muốn vỡ nát, anh không thể tưởng tượng được bản thân mình lại làm ra việc này. Anh xoay người ôm cậu vào lồng ngực: “Chú không đi đâu hết, cháu không cần sợ…”





Viện trưởng đích thân đến xem tình hình, lúc nhìn thấy ông không khỏi giật nảy mình: Não bị chấn động, răng nanh gãy, máu bầm tụ dưới da, xương sườn gãy, rách trực tràng và hậu môn….Ông không ngờ Tống Sĩ Chương lại xuống tay tàn nhẫn đến vậy, đây có khác gì ép người ta vào chỗ chết đâu.





[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom