Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-61
Chương 61: Không tin
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hạ Diệu Diệu giống như mấy đứa trẻ con ôm pháo hoa pháo trúc bên người, cô mừng rỡ vì biết trong tay mình là thứ rất nhiều bé trai yêu thích, nhưng đối với những bé gái mà nói, không hiểu tại sao chúng lại ngược lại.
Nhưng tóm lại, cô vẫn thích kiểu khăn tay thêu hoa cỏ xinh đẹp thế này
Hạ Diệu Diệu chính là như vậy, sau khi đã biết mình thích cái gì thì sẽ không chết vì lợi ích của người khác
Cô sẽ khiến người khác xoay quanh cô nhờ vào khả năng trời phú của mình
Cô bán hết mọi thứ ở giá khởi điểm, cho nên cô không thể có quá nhiều vướng mắc liên quan đến lợi ích
Leo lên đến đỉnh đã là mục tiêu cả đời của một nhân viên ưu tú.
Bị người ra kẻ vào, người trước kẻ sau, người có lý người có tình nói hết cả buổi sáng, đến cuối cùng dù người ta có hét vào mặt Hạ Diệu Diệu, cô cũng không bị thuyết phục, nhưng bị người ta nói mình không biết tốt xấu, tính toán kì kèo, tự cho mình là đúng thì cũng không sai, bản thân cô cũng bộc lộ được sự đắc ý khi mất đi mới pháo ôm trong người.
Cho nên cô dứt khoát quyết định buông tay mặc kệ, cô cứ như quả bóng da xì hơi, thật sự không che giấu được đuôi cáo thì chi bằng lột hết da để trơ xương ra thế này, ai có thể quản được thì quản đi.
Chính vì câu nói đó nên chuyện cô không muốn bồi thường và không có quyền quyết định số tiền sẽ nhận là sự thật, không cố chấp đăng cái bài văn kia cũng là sự thật, không phải cô thẹn quá hóa giận, mặc cảm tự tin cho rằng mình bất tài vô dụng nhưng bạn đồng sự không nhận định như thế, hình như ăn cơm xong rồi còn muốn tiếp tục tẩy não cô.
Hạ Diệu Diệu loay hoay máy ảnh trên tay, Cơm cũng chưa ăn, chỉ muốn cố gắng sớm hoàn thành công việc, cống hiến hết mình cho nội dung phù hợp với trào lưu ở kỳ sau..
Nghĩ ra được nội dung mới, Hạ Diệu Diệu bận rộn hết cả buổi chiều, cô bận đến nỗi quên luôn có một nhóm nhân vật lớn vẫn đang mong đợi cô.
“Biên tập Hạ, biên tập Hạ.” Tiểu Mao ló cái đầu màu tím của mình từ bên ngoài vào phòng: “Điện thoại của cấp trên.”
“Nói chị không ở đây.”
“Sếp à, em đã nói chị ở phòng làm việc.”
Đàm Ngữ nhanh chóng cầm lấy túi tài liệu, vội vội vàng vàng chạy ra
Tiếng gót giày cao gót nện trên sàn vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh: “Chị Hạ, đợi em.” Cô gái nhỏ chạy theo Hạ Diệu Diệu, chưa mở lời nhưng đã mỉm cười trước: “Chị đừng giận, họ cũng chỉ là làm việc theo thông lệ...”
Nhiều năm qua, Hạ Diệu Diệu chưa gặp phải chuyện bị dụ dỗ như một đứa trẻ con như thế này, trong ấn tượng của thời đại học, cô ta vẫn thường nói chuyện mà má cứ hây hây như thể: “Tôi không giận, thật sự tôi cũng không định truy cứu
Tôi vội vã ra ngoài chỉ là do nhớ ra mình quên chưa tắt điện bàn ủi.” Cô không ghét Đàm Ngữ
Nếu cô là Đàm Ngữ, cô cũng sẽ làm vậy
Năng lực không đủ thì phải lấy các mối quan hệ ra mà bù đắp.
“Chị Hạ.” Đàm Ngữ tội nghiệp đuổi theo: “Em biết mọi người không thích em
Nếu em nói em không cố ý, em cũng không biết chuyện gì cả, có thể mọi người sẽ cảm thấy em giả tạo, nói chuyện xa rời thực tế.”
“Nghiêm trọng rồi.”
“Em không có năng lực, không có bản lĩnh mà em lại chiếm lấy vị trí của chị và biên tập Y thì mọi người ghét em cũng phải
Nhưng em..
Chị Hạ, chị bình tĩnh lại được không? Em đứng về phía chị
Chúng ta có thể bàn bạc lại, nói không chừng có thể nghĩ được cách nào đó tốt hơn.”
Ỗ, thế nào đây? Thật lòng thật dạ à? “Thật sự tôi không thể quyết định được chuyện này, cô nói với tôi cũng không có tác dụng gì.” “Chị Hạ
Em cũng không phải nói thay cho đồng sự nhưng bạn đồng sự thật sự đã cân nhắc rất nhiều về tất cả chuyện làm chị khó xử
Chị nghĩ lại xem, không còn cách nào tốt hơn nữa đâu, công ty biết chị chịu thiệt nhưng công ty sẽ ghi nhận điều đó, em..
em..
cũng không sợ nói với chị, em làm ở vị trí này cũng không lâu...”
Hạ Diệu Diệu lập tức nhìn cô ta
Đàm Ngữ cười thẩm, thở phào, cuối cùng cũng thu hút được sự sự chú ý của cô
Hạ Diệu Diệu quay đầu đi
Thì ra là vậy
Chính vì làm không lâu nên muốn bán luôn cả tình người
Cô ta đã phải làm rất nhiều chuyện để giữ vị trí này đồng thời cũng muốn hoàn thành việc ban đổng sự giao phó, không thể không nói cô gái này học hỏi rất nhanh, đồng thời vận dụng tài nguyên cũng rất tốt, chỉ là cô không thể vì chuyện này mà một bước lên mây được.
Đàm Ngữ nhanh chóng đuổi theo: “Chị Hạ, Hạ...”
“Mẹ...” Đôi mắt Thượng Thượng bỗng lóe sáng, cô bé nhanh chóng rời khỏi người ba ruột chưa thân thiết này chạy về hướng của mẹ mình: “Mẹ...” Chơi với người không thân thiết cả một ngày, qua hết những các tươi mới chỉ còn lại là nỗi nhớ nhà đến rã rời
Cô bé nhăn nhó, khóc lóc tội nghiệp tìm mẹ
Hà Mộc An sốt ruột dỗ dành, thỏa hiệp dắt con gái tội nghiệp đến bàn tiếp tân ở cổng tìm biên tập Hạ, báo địa chỉ phòng làm việc ở lầu mây, cuối cùng trợ lý chỉ còn cách dẫn hai ba con ngồi đợi ở phòng khách
Thượng Thượng tội nghiệp rất giỏi, con bé khóc không thành tiếng, chỉ dám thút thít rơi nước mắt, Hà Mộc An hỏi phòng họp ở đâu thì liền bế con gái lên.
Bỏ qua cô gái nhỏ kia, Đàm Ngữ kinh hãi nhìn người đó, ngài..
ngài Hà!? Hạ Diệu Diệu ôm lấy con gái: “ y dô, sao thế? Tiểu bảo bối sao lại khóc rồi?” Thượng Thượng tội nghiệp ôm cổ mẹ, nấc nghẹn
“Đừng khóc, mẹ ở đây mà
Sao lại không chơi nữa? Mẹ còn tưởng trời có lặn sau núi, tiểu bảo bối còn chưa chịu về nhà nữa.”
Hạ Thượng Thượng dựa vào người mẹ, đôi tay nhỏ vòng qua cổ, ôm lấy cô: “Con nhớ mẹ.” “Mẹ cũng nhớ con.” Mắt cô chuyển hướng sang Hà Mộc An
Hà Mộc An bình tĩnh không nói gì, ánh mắt dịu dàng, bao dung bao trùm lên con gái: “Có lẽ con bé mệt rồi
Lúc ăn cơm trưa xong, bác sĩ Cao có ca phẫu thuật nên đã đi trước, con bé có chút nhớ nhà.”
“Anh ấy gọi điện thoại cho tôi, định nói hai ba con cứ yên tâm chơi vui.”
Hà Mộc An không tiếp lời mà sờ sờ vai con gái: “Ngoan, không khóc nữa.”
Đàm Ngữ kinh hãi bước lên một bước: “Hà...” “Thượng Thượng trưa nay ăn cơm không nhiều lắm
Có cần cho con bé ăn dặm thêm không?”
Hạ Diệu Diệu nhìn sang Đàm Ngữ, mối quan hệ của bạn học Đàm này và Hà Mộc An đã đi đến đâu thì cô cũng không rõ nhưng xem thái độ của họ thì chắc cũng tốt, có khi tác hợp lại thành thì sao: “Hai người nói chuyện đi
Tôi dắt Thượng Thượng đi trước.”
“Hà...”
“Anh không quen cô ta.” Sau đó anh dùng bộ mặt lạnh lùng của mình nhìn sang Đàm Ngữ: “Xin lỗi, nếu có chuyện gì cô có thể tìm công ty liên quan
Tôi không tham dự vào các quyết sách của các công ty bên dưới.” Hạ Diệu Diệu nhìn Hà Mộc An nghi hoặc, nhưng lúc nhìn sang Đàm Ngữ, cô kiềm lòng lại, chuyện của hai người họ, cô không cần can dự, nên Hạ Diệu Diệu cất bước trước.
Hà Mộc An đi theo Hạ Diệu Diệu
Đàm Ngữ đứng đơ người một chỗ nhìn người muốn bể đứa trẻ trong lòng của Hạ Diệu Diệu kia, cô đột nhiên cảm thấy điếng cả người, anh ta và biên tập Hạ có mối quan hệ gì chứ? Họ đã quen nhau? Bé gái đó ban nãy gọi biên tập Hạ là mẹ..
hơn nữa cô bé đó lại được ngài Hà bế đến...
Đàm Ngữ cảm thấy có đáp án gì đó rất thú vị, Hạ Diệu Diệu không lên tiếng bao lâu nay, xem cô ta như một một con ngốc trong thời gian dài như thế! Cô..
cô...
Hạ Diệu Diệu bế con gái đi dọc hành lang: “Chơi có vui không con?” Thượng Thượng không còn sức lực nào nữa, buồn ngủ, tựa đầu vào vai mẹ: “Vui.” Nhưng sức lực có hạn, cô bé đã mệt mỏi quá đỗi: “Ngủ đi.”
“Da...”
Cô hạ thấp giọng: “Lát nữa tôi có vài bức ảnh cần phải chỉnh sửa, khoảng nửa tiếng nữa mới tan sở
Nếu tiện anh có thể giúp tôi trông con bé một chút được không?” Được nghỉ ngơi một ngày đối với anh không phải dễ, anh muốn nghỉ thêm nữa cũng là điều dễ hiểu.
“Được.”
Thượng Thượng mông lung mở mắt nhìn ba ruột rồi vùi đầu ngủ thiếp đi.
Đàm Ngữ điếng người bất động, cô ta..
cô ta...
Cách đó không xa, cánh cửa phòng hội nghị của bạn đồng sự bật mở, bước ra là các vị lãnh đạo đức cao trọng vọng: “Tôi nói rồi, cô ta rất khó chơi, các người lại không tin, Tiểu Phạm, cô cũng vậy, gọi cô đến đây để làm gì? Cả quá trình chẳng nói câu nào.”
“Tôi nói rồi mà?”
“Anh nói gì vậy
Tôi nhờ mọi người đến để thảo luận trang phục thôi
Ăn trưa không?” “Đợi lão Cát một chút, để tôi xem bên đó là ai...” Nhìn sang bên kia, có mấy người liền rụt mắt lại, đó là người mà họ đã gặp ở lần hội nghị trước, tuy chỉ lộ một góc mặt nhưng sao có thể quên được đó được, không thể nào: “Hà..
Hà...”
“Ngài Hà!” Mấy người kia cũng lập tức nói theo: “Là ngài Hà đúng không?...” Hà Mộc An chau mày, gào cái gì mà gào? Thấy vậy, Hạ Diệu Diệu mở lời: “Ngài Hà, vị này là Cát lão gia, là đồng sự thâm niên của công ty chúng tôi
Cát lão gia, chuyện bồi thường của Thượng Thượng, ông bàn với ngài Hà đi.” Cô bể con gái trên tay, định đi trước một bước
Hà Mộc An cản cố lại, nhưng dáng vẻ lạnh lùng đó lại không phải dành cho cô: “Để anh bể cho
Anh bế cho, nặng thật
Không phải em có việc sao
Đi làm việc đi
Đợi xong việc thì đến đón con bé.” Hạ Diệu Diệu nhìn đám người trong ban đổng sự ở phía sau rồi lại nhìn bộ mặt khó coi của Hà Mộc An, cuối cùng cô vẫn đồng ý: “Phiền anh rồi
Nếu con bé tỉnh dậy, anh kêu thư ký gọi tôi đến đón cũng được.”
Đàm Ngữ sững sờ nhìn theo bóng lưng Hạ Diệu Diệu.
Vị đồng sự già kinh ngạc nhìn đứa trẻ trong lòng của ngài Hà, ý gì đây? Hà Mộc An quét ánh mắt sắc bén của mình về phía mấy vị đồng sự, giọng trầm thấp: “Con gái tôi có chuyện cần phải đền bù à?” Người trong ban đổng sự lập tức nhìn sang ngài Hà, con gái..
con gái anh? Đàm Ngữ cũng kinh hãi nhìn đứa bé đang say ngủ trong lòng của anh, lúc nãy con bé gọi Hạ Diệu Diệu là mẹ mà? Hạ Diệu Diệu có quan hệ gì với ngài Hà? Tại sao chưa bao giờ nghe ai nhắc đến.
Tất cả mọi người đều đứng yên bất động, đến cả biểu cảm vui cười ban nãy cùng ngưng đọng trên mặt, nhất thời không biết mở lời thế nào!
Không phải Hạ Diệu Diệu không trường nghĩa, ngoài sư phụ, mấy người này quá nhiều chuyện, khi đến trước cửa thang máy Hạ Diệu Diệu giả vờ lơ đãng nhìn sang rồi lại bình tĩnh quay lại, ấn nút xuống lầu, xem ra họ không thể ức hiếp được cô nhi quả mẫu như cô rồi.
Cuộc họp lại bắt đầu một lần nữa, không khí yên tĩnh đến lạ thường, ngoại trừ tiếng hít thở đều đặn của Thượng Thượng, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng căng thẳng, hoàn toàn không còn tâm trạng nhất trí đối ngoại” như ban nãy.
Lão đổng sự của Mẫn Hàng có lẽ có thể không quan tâm đến chuyện bỏ vốn đầu tư vào Phi Diệu, dù sao cuộc tranh đấu giữa Mẫn Hàng và Hồng Đại vẫn chưa có hồi kết, nhưng không thể không nể mặt Hà Mộc An, dù không có lớp quan hệ nào ngăn giữa những sự tồn tại của cá nhân người này đã có thể trấn áp được tất cả sự cao ngạo của những kẻ còn lại
Lúc này mặc dù anh chỉ mặc một bộ trang phục giản dị, bình thường, tay bể thêm một đứa trẻ nhưng cũng đã như điểm trúng tử huyệt của những kẻ đầu hai thứ tóc kia, sự yên lặng, trầm mặc như một tòa nhà nằm im giữa những trận sóng gió ngàn năm.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng tóm lại, cô vẫn thích kiểu khăn tay thêu hoa cỏ xinh đẹp thế này
Hạ Diệu Diệu chính là như vậy, sau khi đã biết mình thích cái gì thì sẽ không chết vì lợi ích của người khác
Cô sẽ khiến người khác xoay quanh cô nhờ vào khả năng trời phú của mình
Cô bán hết mọi thứ ở giá khởi điểm, cho nên cô không thể có quá nhiều vướng mắc liên quan đến lợi ích
Leo lên đến đỉnh đã là mục tiêu cả đời của một nhân viên ưu tú.
Bị người ra kẻ vào, người trước kẻ sau, người có lý người có tình nói hết cả buổi sáng, đến cuối cùng dù người ta có hét vào mặt Hạ Diệu Diệu, cô cũng không bị thuyết phục, nhưng bị người ta nói mình không biết tốt xấu, tính toán kì kèo, tự cho mình là đúng thì cũng không sai, bản thân cô cũng bộc lộ được sự đắc ý khi mất đi mới pháo ôm trong người.
Cho nên cô dứt khoát quyết định buông tay mặc kệ, cô cứ như quả bóng da xì hơi, thật sự không che giấu được đuôi cáo thì chi bằng lột hết da để trơ xương ra thế này, ai có thể quản được thì quản đi.
Chính vì câu nói đó nên chuyện cô không muốn bồi thường và không có quyền quyết định số tiền sẽ nhận là sự thật, không cố chấp đăng cái bài văn kia cũng là sự thật, không phải cô thẹn quá hóa giận, mặc cảm tự tin cho rằng mình bất tài vô dụng nhưng bạn đồng sự không nhận định như thế, hình như ăn cơm xong rồi còn muốn tiếp tục tẩy não cô.
Hạ Diệu Diệu loay hoay máy ảnh trên tay, Cơm cũng chưa ăn, chỉ muốn cố gắng sớm hoàn thành công việc, cống hiến hết mình cho nội dung phù hợp với trào lưu ở kỳ sau..
Nghĩ ra được nội dung mới, Hạ Diệu Diệu bận rộn hết cả buổi chiều, cô bận đến nỗi quên luôn có một nhóm nhân vật lớn vẫn đang mong đợi cô.
“Biên tập Hạ, biên tập Hạ.” Tiểu Mao ló cái đầu màu tím của mình từ bên ngoài vào phòng: “Điện thoại của cấp trên.”
“Nói chị không ở đây.”
“Sếp à, em đã nói chị ở phòng làm việc.”
Đàm Ngữ nhanh chóng cầm lấy túi tài liệu, vội vội vàng vàng chạy ra
Tiếng gót giày cao gót nện trên sàn vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh: “Chị Hạ, đợi em.” Cô gái nhỏ chạy theo Hạ Diệu Diệu, chưa mở lời nhưng đã mỉm cười trước: “Chị đừng giận, họ cũng chỉ là làm việc theo thông lệ...”
Nhiều năm qua, Hạ Diệu Diệu chưa gặp phải chuyện bị dụ dỗ như một đứa trẻ con như thế này, trong ấn tượng của thời đại học, cô ta vẫn thường nói chuyện mà má cứ hây hây như thể: “Tôi không giận, thật sự tôi cũng không định truy cứu
Tôi vội vã ra ngoài chỉ là do nhớ ra mình quên chưa tắt điện bàn ủi.” Cô không ghét Đàm Ngữ
Nếu cô là Đàm Ngữ, cô cũng sẽ làm vậy
Năng lực không đủ thì phải lấy các mối quan hệ ra mà bù đắp.
“Chị Hạ.” Đàm Ngữ tội nghiệp đuổi theo: “Em biết mọi người không thích em
Nếu em nói em không cố ý, em cũng không biết chuyện gì cả, có thể mọi người sẽ cảm thấy em giả tạo, nói chuyện xa rời thực tế.”
“Nghiêm trọng rồi.”
“Em không có năng lực, không có bản lĩnh mà em lại chiếm lấy vị trí của chị và biên tập Y thì mọi người ghét em cũng phải
Nhưng em..
Chị Hạ, chị bình tĩnh lại được không? Em đứng về phía chị
Chúng ta có thể bàn bạc lại, nói không chừng có thể nghĩ được cách nào đó tốt hơn.”
Ỗ, thế nào đây? Thật lòng thật dạ à? “Thật sự tôi không thể quyết định được chuyện này, cô nói với tôi cũng không có tác dụng gì.” “Chị Hạ
Em cũng không phải nói thay cho đồng sự nhưng bạn đồng sự thật sự đã cân nhắc rất nhiều về tất cả chuyện làm chị khó xử
Chị nghĩ lại xem, không còn cách nào tốt hơn nữa đâu, công ty biết chị chịu thiệt nhưng công ty sẽ ghi nhận điều đó, em..
em..
cũng không sợ nói với chị, em làm ở vị trí này cũng không lâu...”
Hạ Diệu Diệu lập tức nhìn cô ta
Đàm Ngữ cười thẩm, thở phào, cuối cùng cũng thu hút được sự sự chú ý của cô
Hạ Diệu Diệu quay đầu đi
Thì ra là vậy
Chính vì làm không lâu nên muốn bán luôn cả tình người
Cô ta đã phải làm rất nhiều chuyện để giữ vị trí này đồng thời cũng muốn hoàn thành việc ban đổng sự giao phó, không thể không nói cô gái này học hỏi rất nhanh, đồng thời vận dụng tài nguyên cũng rất tốt, chỉ là cô không thể vì chuyện này mà một bước lên mây được.
Đàm Ngữ nhanh chóng đuổi theo: “Chị Hạ, Hạ...”
“Mẹ...” Đôi mắt Thượng Thượng bỗng lóe sáng, cô bé nhanh chóng rời khỏi người ba ruột chưa thân thiết này chạy về hướng của mẹ mình: “Mẹ...” Chơi với người không thân thiết cả một ngày, qua hết những các tươi mới chỉ còn lại là nỗi nhớ nhà đến rã rời
Cô bé nhăn nhó, khóc lóc tội nghiệp tìm mẹ
Hà Mộc An sốt ruột dỗ dành, thỏa hiệp dắt con gái tội nghiệp đến bàn tiếp tân ở cổng tìm biên tập Hạ, báo địa chỉ phòng làm việc ở lầu mây, cuối cùng trợ lý chỉ còn cách dẫn hai ba con ngồi đợi ở phòng khách
Thượng Thượng tội nghiệp rất giỏi, con bé khóc không thành tiếng, chỉ dám thút thít rơi nước mắt, Hà Mộc An hỏi phòng họp ở đâu thì liền bế con gái lên.
Bỏ qua cô gái nhỏ kia, Đàm Ngữ kinh hãi nhìn người đó, ngài..
ngài Hà!? Hạ Diệu Diệu ôm lấy con gái: “ y dô, sao thế? Tiểu bảo bối sao lại khóc rồi?” Thượng Thượng tội nghiệp ôm cổ mẹ, nấc nghẹn
“Đừng khóc, mẹ ở đây mà
Sao lại không chơi nữa? Mẹ còn tưởng trời có lặn sau núi, tiểu bảo bối còn chưa chịu về nhà nữa.”
Hạ Thượng Thượng dựa vào người mẹ, đôi tay nhỏ vòng qua cổ, ôm lấy cô: “Con nhớ mẹ.” “Mẹ cũng nhớ con.” Mắt cô chuyển hướng sang Hà Mộc An
Hà Mộc An bình tĩnh không nói gì, ánh mắt dịu dàng, bao dung bao trùm lên con gái: “Có lẽ con bé mệt rồi
Lúc ăn cơm trưa xong, bác sĩ Cao có ca phẫu thuật nên đã đi trước, con bé có chút nhớ nhà.”
“Anh ấy gọi điện thoại cho tôi, định nói hai ba con cứ yên tâm chơi vui.”
Hà Mộc An không tiếp lời mà sờ sờ vai con gái: “Ngoan, không khóc nữa.”
Đàm Ngữ kinh hãi bước lên một bước: “Hà...” “Thượng Thượng trưa nay ăn cơm không nhiều lắm
Có cần cho con bé ăn dặm thêm không?”
Hạ Diệu Diệu nhìn sang Đàm Ngữ, mối quan hệ của bạn học Đàm này và Hà Mộc An đã đi đến đâu thì cô cũng không rõ nhưng xem thái độ của họ thì chắc cũng tốt, có khi tác hợp lại thành thì sao: “Hai người nói chuyện đi
Tôi dắt Thượng Thượng đi trước.”
“Hà...”
“Anh không quen cô ta.” Sau đó anh dùng bộ mặt lạnh lùng của mình nhìn sang Đàm Ngữ: “Xin lỗi, nếu có chuyện gì cô có thể tìm công ty liên quan
Tôi không tham dự vào các quyết sách của các công ty bên dưới.” Hạ Diệu Diệu nhìn Hà Mộc An nghi hoặc, nhưng lúc nhìn sang Đàm Ngữ, cô kiềm lòng lại, chuyện của hai người họ, cô không cần can dự, nên Hạ Diệu Diệu cất bước trước.
Hà Mộc An đi theo Hạ Diệu Diệu
Đàm Ngữ đứng đơ người một chỗ nhìn người muốn bể đứa trẻ trong lòng của Hạ Diệu Diệu kia, cô đột nhiên cảm thấy điếng cả người, anh ta và biên tập Hạ có mối quan hệ gì chứ? Họ đã quen nhau? Bé gái đó ban nãy gọi biên tập Hạ là mẹ..
hơn nữa cô bé đó lại được ngài Hà bế đến...
Đàm Ngữ cảm thấy có đáp án gì đó rất thú vị, Hạ Diệu Diệu không lên tiếng bao lâu nay, xem cô ta như một một con ngốc trong thời gian dài như thế! Cô..
cô...
Hạ Diệu Diệu bế con gái đi dọc hành lang: “Chơi có vui không con?” Thượng Thượng không còn sức lực nào nữa, buồn ngủ, tựa đầu vào vai mẹ: “Vui.” Nhưng sức lực có hạn, cô bé đã mệt mỏi quá đỗi: “Ngủ đi.”
“Da...”
Cô hạ thấp giọng: “Lát nữa tôi có vài bức ảnh cần phải chỉnh sửa, khoảng nửa tiếng nữa mới tan sở
Nếu tiện anh có thể giúp tôi trông con bé một chút được không?” Được nghỉ ngơi một ngày đối với anh không phải dễ, anh muốn nghỉ thêm nữa cũng là điều dễ hiểu.
“Được.”
Thượng Thượng mông lung mở mắt nhìn ba ruột rồi vùi đầu ngủ thiếp đi.
Đàm Ngữ điếng người bất động, cô ta..
cô ta...
Cách đó không xa, cánh cửa phòng hội nghị của bạn đồng sự bật mở, bước ra là các vị lãnh đạo đức cao trọng vọng: “Tôi nói rồi, cô ta rất khó chơi, các người lại không tin, Tiểu Phạm, cô cũng vậy, gọi cô đến đây để làm gì? Cả quá trình chẳng nói câu nào.”
“Tôi nói rồi mà?”
“Anh nói gì vậy
Tôi nhờ mọi người đến để thảo luận trang phục thôi
Ăn trưa không?” “Đợi lão Cát một chút, để tôi xem bên đó là ai...” Nhìn sang bên kia, có mấy người liền rụt mắt lại, đó là người mà họ đã gặp ở lần hội nghị trước, tuy chỉ lộ một góc mặt nhưng sao có thể quên được đó được, không thể nào: “Hà..
Hà...”
“Ngài Hà!” Mấy người kia cũng lập tức nói theo: “Là ngài Hà đúng không?...” Hà Mộc An chau mày, gào cái gì mà gào? Thấy vậy, Hạ Diệu Diệu mở lời: “Ngài Hà, vị này là Cát lão gia, là đồng sự thâm niên của công ty chúng tôi
Cát lão gia, chuyện bồi thường của Thượng Thượng, ông bàn với ngài Hà đi.” Cô bể con gái trên tay, định đi trước một bước
Hà Mộc An cản cố lại, nhưng dáng vẻ lạnh lùng đó lại không phải dành cho cô: “Để anh bể cho
Anh bế cho, nặng thật
Không phải em có việc sao
Đi làm việc đi
Đợi xong việc thì đến đón con bé.” Hạ Diệu Diệu nhìn đám người trong ban đổng sự ở phía sau rồi lại nhìn bộ mặt khó coi của Hà Mộc An, cuối cùng cô vẫn đồng ý: “Phiền anh rồi
Nếu con bé tỉnh dậy, anh kêu thư ký gọi tôi đến đón cũng được.”
Đàm Ngữ sững sờ nhìn theo bóng lưng Hạ Diệu Diệu.
Vị đồng sự già kinh ngạc nhìn đứa trẻ trong lòng của ngài Hà, ý gì đây? Hà Mộc An quét ánh mắt sắc bén của mình về phía mấy vị đồng sự, giọng trầm thấp: “Con gái tôi có chuyện cần phải đền bù à?” Người trong ban đổng sự lập tức nhìn sang ngài Hà, con gái..
con gái anh? Đàm Ngữ cũng kinh hãi nhìn đứa bé đang say ngủ trong lòng của anh, lúc nãy con bé gọi Hạ Diệu Diệu là mẹ mà? Hạ Diệu Diệu có quan hệ gì với ngài Hà? Tại sao chưa bao giờ nghe ai nhắc đến.
Tất cả mọi người đều đứng yên bất động, đến cả biểu cảm vui cười ban nãy cùng ngưng đọng trên mặt, nhất thời không biết mở lời thế nào!
Không phải Hạ Diệu Diệu không trường nghĩa, ngoài sư phụ, mấy người này quá nhiều chuyện, khi đến trước cửa thang máy Hạ Diệu Diệu giả vờ lơ đãng nhìn sang rồi lại bình tĩnh quay lại, ấn nút xuống lầu, xem ra họ không thể ức hiếp được cô nhi quả mẫu như cô rồi.
Cuộc họp lại bắt đầu một lần nữa, không khí yên tĩnh đến lạ thường, ngoại trừ tiếng hít thở đều đặn của Thượng Thượng, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng căng thẳng, hoàn toàn không còn tâm trạng nhất trí đối ngoại” như ban nãy.
Lão đổng sự của Mẫn Hàng có lẽ có thể không quan tâm đến chuyện bỏ vốn đầu tư vào Phi Diệu, dù sao cuộc tranh đấu giữa Mẫn Hàng và Hồng Đại vẫn chưa có hồi kết, nhưng không thể không nể mặt Hà Mộc An, dù không có lớp quan hệ nào ngăn giữa những sự tồn tại của cá nhân người này đã có thể trấn áp được tất cả sự cao ngạo của những kẻ còn lại
Lúc này mặc dù anh chỉ mặc một bộ trang phục giản dị, bình thường, tay bể thêm một đứa trẻ nhưng cũng đã như điểm trúng tử huyệt của những kẻ đầu hai thứ tóc kia, sự yên lặng, trầm mặc như một tòa nhà nằm im giữa những trận sóng gió ngàn năm.
Bình luận facebook