Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-41
Chương 41: Ghen tị với anh quá, an an ơi!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Mau...
mau qua đây giúp em...”Hạ Diệu Diệu cổ hết sức kéo cần câu, cắn răng cầu cứu.
Con cá giãy giũa mãnh liệt liều mình chống lại khiến bọt nước bắn lên tung tóe khắp nơi.
Hà Mộc An nằm trên cầu gỗ như không nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của cô, nhàn nhã nằm đó, giọng nói như gió mát cất lên: “Cố lên, sắp câu lên được rồi.” “Anh...
mù rồi à...” Hạ Diệu Diệu sắp bị kéo xuống rồi, không biết là có câu cá hay cá câu cô nữa! Hà Thịnh Quốc phòng như điên đến trước mặt con trai, không hề quan tâm đến sự có mặt của con dâu, không biết có nên giữ chút mặt mũi cho ông ấy không.
“Con có quản hay không? Bà ấy là mẹ con, là mẹ con đấy, con cứ để bà ấy làm bùa như vậy sao?” Hà Mộc An không hề có ý muốn động đậy.
Hạ Diệu Diệu vội bỏ tay ra tìm một góc nhỏ cố gắng thu người lại giảm bớt sự tồn tại của mình.
Loại chuyện như thế này cô không thể tham gia vào được, chuyện nêu ý kiến cũng không đến lượt cô.
Cô nói thể nhân lúc nhàn rỗi mà nói chuyện thị phi của ba mẹ chồng với Hà Mộc An thì được, đó là chuyện riêng giữa hai vợ chồng cô, dù nói đúng nói sai thì cũng không sao cả.
Nhưng trước mặt ba mẹ chồng thì cô là người ngoài, không có ai hy vọng chuyện riêng của mình bị người ngoài nhìn trộm cả.
Hạ Diệu Diệu cố gắng giảm bớt sự chú ý nhưng mà có cố gắng thể nào thì Hà Thịnh Quốc cũng đứng ngay trước mặt cô, cô không muốn quan sát nhưng những biểu hiện trên gương mặt ông vẫn đập vào mắt khá rõ ràng.
Cô chưa bao giờ thấy ba chồng lại đau khổ, điên cuồng như thế này, giờ đây ông đâu còn hình tượng hào hoa, phóng khoáng nữa, giờ ông giống như là bị người ta rút gân moi tim, tinh thần suy sụp, gần như điên rồi.
Có lẽ tình yêu của Hà Thịnh Quốc chính là như vậy, tùy hứng làm bừa nhưng vẫn không vượt qua ranh giới đặt ra.
Xuất thân của ông ấy và mẹ chồng giống nhau, hai người đều có những mối quan hệ hỗn loạn không đáng để tâm, dùng suy nghĩ của mình để đoán ý đối phương, cứ nghĩ rằng những chuyện kia sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của họ, có thể cùng nhau sống đến bạc đầu, nhưng kết quả...
“Hà Mộc An!” Hà Thịnh Quốc bất chấp cái uy của Hà Mộc An, rất phẫn nộ với dáng vẻ không quan tâm này của anh.
Một người chưa bao giờ có cảm giác về địa vị trong gia đình như ông, lần đầu tiên tức giận với người nắm quyền.
Hà Thịnh Quốc đau đớn, Hà Mộc An không quan tâm, sao nó có thể không quan tâm chứ, nếu như đến nó cũng không quan tâm thì còn ai có thể thay đổi suy nghĩ của Tranh Tranh đây? Nó nên quan tâm đến mẹ của mình chứ! Gây ra chuyện xấu mặt như thế thì nó cũng mất mặt, ông...
ông sắp làm ba rồi, kết quả đám cháu sẽ có một ông chú nhỏ tuổi hơn cả mình, chuyện này nói ra ngoài thì sẽ là vết nhơ cả đời! Hà Thịnh Quốc vừa nghĩ đến đây, không còn quan tâm được gì khác mà ngồi thụp xuống bật khóc.
Hạ Diệu Diệu thấy vậy thì lặng lẽ nhìn Hà Mộc An ở bên chân, anh không những không thay đổi tư thế mà vẻ mặt cũng không có biến hóa, ung dung nhìn ra mặt hồ, coi người đang khóc lóc đau lòng bên cạnh như không tồn tại.
Hạ Diệu Diệu nhìn ba chồng vốn phong lưu và chú ý đến vẻ bề ngoài khóc thành ra thế này thì đá nhẹ Hà Mộc An.
Hà Mộc An nhìn Hạ Diệu Diệu.
Hạ Diệu Diệu ra hiệu bảo anh đứng dậy, đã là lúc nào rồi còn nằm đấy, dù không quan tâm đến sự đau khổ của ba mình thì cũng phải làm tròn trách nhiệm của một người con chứ, rõ ràng là bây giờ Hà Thịnh Quốc rất cần sự an ủi.
Hạ Diệu Diệu thấy anh vẫn bất động thì dùng sức đạp thêm một phát, mau bò dậy đi! Hà Mộc An khẽ nhăn mày, chuyện này tốt nhất là anh không nên quản, anh không muốn nhúng tay vào chút nào, Hà Thịnh Quốc không nhìn thấy tia hy vọng nào chỉ biết ngồi đó đau khổ, nhưng nếu nó chịu quan tâm thì...
Hà Thịnh Quốc cảm thấy như đã tìm được chỗ dựa...
Hạ Diệu Diệu không thể giống như ông xã nhà mình suy xét mọi vấn đề như một cái máy, người đối diện đã khóc đến không còn hình tượng, người đó là ba của chồng cô, Hạ Diệu Diệu không thể thản nhiên như Hà Mộc An được.
Hạ Diệu Diệu đạp Hà Mộc An lần thứ ba.
Hà Mộc An bất đắc dĩ chầm chậm ngồi dậy.
Hà Thịnh Quốc mong mỏi nhìn con trai: Ông không thể không có Tú Tranh, không thể đánh mất Tú Tranh được! Tú Tranh có thể chơi, có thể làm loạn với đàn ông bên ngoài, ông đều không để ý, nhưng Tú Tranh không được rời xa ông, không thể được! Hà Mộc An vô cùng bình tĩnh đối diện với người đàn giống như đứa trẻ khóc đến thê thảm trước mặt.
Hà Thịnh Quốc bước lên vài bước, chỉ cần con trai có thể giúp ông...
chỉ cần nó không đồng ý...
“Ba muốn như thế nào?” Hà Mộc An lạnh nhạt hỏi, thậm chí chẳng hề có ý đứng lên, nhàn nhã cầm lấy cần câu bị Hạ Diệu Diệu vứt ở bên cạnh, gắn mồi rồi ném xuống nước.
“Ba...” muốn thế nào đây? “Đương nhiên là muốn chia tách hai người họ ra, phá bỏ nghiệt chủng đó đi!” Hà Thịnh Quốc nói mà gần như hét lên: “Mộc An, con nhất định phải giúp ta, con chỉ có ba và mẹ, con không thể mất đi chúng ta.” Hạ Diệu Diệu có đồng tình với ông ấy thì cũng không nhịn được muốn lườm một cái, vậy cô và các con là không khí à? Nói gì thế không biết, An An nhà cô không biết được gặp họ mấy lần, bây giờ lại trở thành không thể thiếu, không thể mất đi à? Hà Mộc An không hề dao động.
Anh xử lý chuyện của ba mẹ mình còn bình tĩnh hơn cả xử lý chuyện công việc nữa.
Hạ Diệu Diệu thầm cầu nguyện cho ba mẹ chồng mình, gia đình bọn họ không ai có tư cách nói ai cả, tất cả đều quá là...
“Sau đó thì sao, ba muốn như thế nào?” Hà Mộc An lạnh nhạt hỏi tiếp.
Hà Thịnh Quốc mông lung, sau đó? Còn cần sau đó gì nữa, tách tên họ Tấn và Tranh Tranh ra, mấy người họ vẫn là một nhà, đây không phải là sau đó sao?
Hà Mộc An ban cho ông một cái nhìn không nóng không lạnh: “Mỗi người tiếp tục cuộc sống của mình, chỉ khi có chuyện quan trọng mới ra mặt, thỉnh thoảng lại gặp nhau nói chuyện con cháu, sau đó lại tiếp tục cuộc sống riêng của mỗi người, nếu là như vậy thì mẹ có theo người khác hay không với tình hình hiện tại có gì khác nhau đâu.
Cho dù mẹ và Tân Ngụy đến với nhau thì hai người vẫn có thể gặp mặt mỗi dịp tết, khi Hòa Mộc cần thì hai người đến tham dự, nếu muốn ngặp nhau thì có thể gọi điện thoại, cùng nhau ăn bữa cơm, có gì khác biệt đâu.” Hạ Diệu Diệu cạn lời, ngửa đầu nhìn trời, đương nhiên là có sự khác biệt rồi, nếu như mẹ anh mà sinh cho anh một cậu em trai, thì cô sẽ có ngay một cậu em chẳng còn nhỏ tuổi hơn cả con của mình, nghĩ thôi mà cô còn thấy xấu hổ thay.
Đương nhiên đây là nếu chuyện này xảy ra ở gia đình bình thường, còn đặt trong gia đình hào môn như họ thì sẽ không có người dám cười.
Người của Hòa Mộc càng không thấy đứa con của bà Mộc và ngài Tấn có liên quan gì đến Hòa Mộc bọn họ.
Hà Thịnh Quốc nhăn nhó nhìn con trai, Mộc An...
Mộc An sao có thể hỏi như thế, hai người họ là vợ chồng, là cha mẹ của nó mà nó lại cho rằng mẹ nó đi theo người khác không phải là chuyện gì lớn.
Bấy giờ Hà Thịnh Quốc mới nhớ lại quá trình trưởng thành của con trai, ngồi sụp xuống, lớn tiếng cười, Hà Thịnh Quốc ông thật quá thất bại! Hạ Diệu Diệu ngoảnh đầu tránh đi không nhẫn tâm nhìn.
Hà Mộc An lạnh lùng ngồi đó, thấy cần câu có giật giật thì nghiêm túc ra hiệu cho Hạ Diệu Diệu kéo lên.
Hạ Diệu Diệu vội vàng hất tay của anh ra, kéo gì mà kéo, ba anh đã thành ra như thế này rồi còn câu cá gì nữa! Tóm lại là cô không có gan câu cá vào lúc này, sau này cô còn muốn yên ổn làm con dâu người ta nữa!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
mau qua đây giúp em...”Hạ Diệu Diệu cổ hết sức kéo cần câu, cắn răng cầu cứu.
Con cá giãy giũa mãnh liệt liều mình chống lại khiến bọt nước bắn lên tung tóe khắp nơi.
Hà Mộc An nằm trên cầu gỗ như không nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của cô, nhàn nhã nằm đó, giọng nói như gió mát cất lên: “Cố lên, sắp câu lên được rồi.” “Anh...
mù rồi à...” Hạ Diệu Diệu sắp bị kéo xuống rồi, không biết là có câu cá hay cá câu cô nữa! Hà Thịnh Quốc phòng như điên đến trước mặt con trai, không hề quan tâm đến sự có mặt của con dâu, không biết có nên giữ chút mặt mũi cho ông ấy không.
“Con có quản hay không? Bà ấy là mẹ con, là mẹ con đấy, con cứ để bà ấy làm bùa như vậy sao?” Hà Mộc An không hề có ý muốn động đậy.
Hạ Diệu Diệu vội bỏ tay ra tìm một góc nhỏ cố gắng thu người lại giảm bớt sự tồn tại của mình.
Loại chuyện như thế này cô không thể tham gia vào được, chuyện nêu ý kiến cũng không đến lượt cô.
Cô nói thể nhân lúc nhàn rỗi mà nói chuyện thị phi của ba mẹ chồng với Hà Mộc An thì được, đó là chuyện riêng giữa hai vợ chồng cô, dù nói đúng nói sai thì cũng không sao cả.
Nhưng trước mặt ba mẹ chồng thì cô là người ngoài, không có ai hy vọng chuyện riêng của mình bị người ngoài nhìn trộm cả.
Hạ Diệu Diệu cố gắng giảm bớt sự chú ý nhưng mà có cố gắng thể nào thì Hà Thịnh Quốc cũng đứng ngay trước mặt cô, cô không muốn quan sát nhưng những biểu hiện trên gương mặt ông vẫn đập vào mắt khá rõ ràng.
Cô chưa bao giờ thấy ba chồng lại đau khổ, điên cuồng như thế này, giờ đây ông đâu còn hình tượng hào hoa, phóng khoáng nữa, giờ ông giống như là bị người ta rút gân moi tim, tinh thần suy sụp, gần như điên rồi.
Có lẽ tình yêu của Hà Thịnh Quốc chính là như vậy, tùy hứng làm bừa nhưng vẫn không vượt qua ranh giới đặt ra.
Xuất thân của ông ấy và mẹ chồng giống nhau, hai người đều có những mối quan hệ hỗn loạn không đáng để tâm, dùng suy nghĩ của mình để đoán ý đối phương, cứ nghĩ rằng những chuyện kia sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của họ, có thể cùng nhau sống đến bạc đầu, nhưng kết quả...
“Hà Mộc An!” Hà Thịnh Quốc bất chấp cái uy của Hà Mộc An, rất phẫn nộ với dáng vẻ không quan tâm này của anh.
Một người chưa bao giờ có cảm giác về địa vị trong gia đình như ông, lần đầu tiên tức giận với người nắm quyền.
Hà Thịnh Quốc đau đớn, Hà Mộc An không quan tâm, sao nó có thể không quan tâm chứ, nếu như đến nó cũng không quan tâm thì còn ai có thể thay đổi suy nghĩ của Tranh Tranh đây? Nó nên quan tâm đến mẹ của mình chứ! Gây ra chuyện xấu mặt như thế thì nó cũng mất mặt, ông...
ông sắp làm ba rồi, kết quả đám cháu sẽ có một ông chú nhỏ tuổi hơn cả mình, chuyện này nói ra ngoài thì sẽ là vết nhơ cả đời! Hà Thịnh Quốc vừa nghĩ đến đây, không còn quan tâm được gì khác mà ngồi thụp xuống bật khóc.
Hạ Diệu Diệu thấy vậy thì lặng lẽ nhìn Hà Mộc An ở bên chân, anh không những không thay đổi tư thế mà vẻ mặt cũng không có biến hóa, ung dung nhìn ra mặt hồ, coi người đang khóc lóc đau lòng bên cạnh như không tồn tại.
Hạ Diệu Diệu nhìn ba chồng vốn phong lưu và chú ý đến vẻ bề ngoài khóc thành ra thế này thì đá nhẹ Hà Mộc An.
Hà Mộc An nhìn Hạ Diệu Diệu.
Hạ Diệu Diệu ra hiệu bảo anh đứng dậy, đã là lúc nào rồi còn nằm đấy, dù không quan tâm đến sự đau khổ của ba mình thì cũng phải làm tròn trách nhiệm của một người con chứ, rõ ràng là bây giờ Hà Thịnh Quốc rất cần sự an ủi.
Hạ Diệu Diệu thấy anh vẫn bất động thì dùng sức đạp thêm một phát, mau bò dậy đi! Hà Mộc An khẽ nhăn mày, chuyện này tốt nhất là anh không nên quản, anh không muốn nhúng tay vào chút nào, Hà Thịnh Quốc không nhìn thấy tia hy vọng nào chỉ biết ngồi đó đau khổ, nhưng nếu nó chịu quan tâm thì...
Hà Thịnh Quốc cảm thấy như đã tìm được chỗ dựa...
Hạ Diệu Diệu không thể giống như ông xã nhà mình suy xét mọi vấn đề như một cái máy, người đối diện đã khóc đến không còn hình tượng, người đó là ba của chồng cô, Hạ Diệu Diệu không thể thản nhiên như Hà Mộc An được.
Hạ Diệu Diệu đạp Hà Mộc An lần thứ ba.
Hà Mộc An bất đắc dĩ chầm chậm ngồi dậy.
Hà Thịnh Quốc mong mỏi nhìn con trai: Ông không thể không có Tú Tranh, không thể đánh mất Tú Tranh được! Tú Tranh có thể chơi, có thể làm loạn với đàn ông bên ngoài, ông đều không để ý, nhưng Tú Tranh không được rời xa ông, không thể được! Hà Mộc An vô cùng bình tĩnh đối diện với người đàn giống như đứa trẻ khóc đến thê thảm trước mặt.
Hà Thịnh Quốc bước lên vài bước, chỉ cần con trai có thể giúp ông...
chỉ cần nó không đồng ý...
“Ba muốn như thế nào?” Hà Mộc An lạnh nhạt hỏi, thậm chí chẳng hề có ý đứng lên, nhàn nhã cầm lấy cần câu bị Hạ Diệu Diệu vứt ở bên cạnh, gắn mồi rồi ném xuống nước.
“Ba...” muốn thế nào đây? “Đương nhiên là muốn chia tách hai người họ ra, phá bỏ nghiệt chủng đó đi!” Hà Thịnh Quốc nói mà gần như hét lên: “Mộc An, con nhất định phải giúp ta, con chỉ có ba và mẹ, con không thể mất đi chúng ta.” Hạ Diệu Diệu có đồng tình với ông ấy thì cũng không nhịn được muốn lườm một cái, vậy cô và các con là không khí à? Nói gì thế không biết, An An nhà cô không biết được gặp họ mấy lần, bây giờ lại trở thành không thể thiếu, không thể mất đi à? Hà Mộc An không hề dao động.
Anh xử lý chuyện của ba mẹ mình còn bình tĩnh hơn cả xử lý chuyện công việc nữa.
Hạ Diệu Diệu thầm cầu nguyện cho ba mẹ chồng mình, gia đình bọn họ không ai có tư cách nói ai cả, tất cả đều quá là...
“Sau đó thì sao, ba muốn như thế nào?” Hà Mộc An lạnh nhạt hỏi tiếp.
Hà Thịnh Quốc mông lung, sau đó? Còn cần sau đó gì nữa, tách tên họ Tấn và Tranh Tranh ra, mấy người họ vẫn là một nhà, đây không phải là sau đó sao?
Hà Mộc An ban cho ông một cái nhìn không nóng không lạnh: “Mỗi người tiếp tục cuộc sống của mình, chỉ khi có chuyện quan trọng mới ra mặt, thỉnh thoảng lại gặp nhau nói chuyện con cháu, sau đó lại tiếp tục cuộc sống riêng của mỗi người, nếu là như vậy thì mẹ có theo người khác hay không với tình hình hiện tại có gì khác nhau đâu.
Cho dù mẹ và Tân Ngụy đến với nhau thì hai người vẫn có thể gặp mặt mỗi dịp tết, khi Hòa Mộc cần thì hai người đến tham dự, nếu muốn ngặp nhau thì có thể gọi điện thoại, cùng nhau ăn bữa cơm, có gì khác biệt đâu.” Hạ Diệu Diệu cạn lời, ngửa đầu nhìn trời, đương nhiên là có sự khác biệt rồi, nếu như mẹ anh mà sinh cho anh một cậu em trai, thì cô sẽ có ngay một cậu em chẳng còn nhỏ tuổi hơn cả con của mình, nghĩ thôi mà cô còn thấy xấu hổ thay.
Đương nhiên đây là nếu chuyện này xảy ra ở gia đình bình thường, còn đặt trong gia đình hào môn như họ thì sẽ không có người dám cười.
Người của Hòa Mộc càng không thấy đứa con của bà Mộc và ngài Tấn có liên quan gì đến Hòa Mộc bọn họ.
Hà Thịnh Quốc nhăn nhó nhìn con trai, Mộc An...
Mộc An sao có thể hỏi như thế, hai người họ là vợ chồng, là cha mẹ của nó mà nó lại cho rằng mẹ nó đi theo người khác không phải là chuyện gì lớn.
Bấy giờ Hà Thịnh Quốc mới nhớ lại quá trình trưởng thành của con trai, ngồi sụp xuống, lớn tiếng cười, Hà Thịnh Quốc ông thật quá thất bại! Hạ Diệu Diệu ngoảnh đầu tránh đi không nhẫn tâm nhìn.
Hà Mộc An lạnh lùng ngồi đó, thấy cần câu có giật giật thì nghiêm túc ra hiệu cho Hạ Diệu Diệu kéo lên.
Hạ Diệu Diệu vội vàng hất tay của anh ra, kéo gì mà kéo, ba anh đã thành ra như thế này rồi còn câu cá gì nữa! Tóm lại là cô không có gan câu cá vào lúc này, sau này cô còn muốn yên ổn làm con dâu người ta nữa!
Bình luận facebook