Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-39
Chương 39: Giá trị của một chiếc xe đạp
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ông dám mạo hiểm như vậy là vì cậu em vợ này có một vị trí khác biệt trong lòng ngài Hà, thậm chí ông còn cảm thấy ngài Hà chắc rất thích vị phu nhân mà anh lấy.
Không phải là thích ở bề ngoài bởi vì Hà phu nhân không có dung mạo xinh đẹp đến mức khiến người ta quên hết tất cả, lại còn sinh ra cô chủ nhỏ từ nhiều năm trước, xuất thân không có gì đáng nói. Ngoài việc ngài ấy thích ra thì thật sự không tìm ra được nguyên nhân nào khiến sự việc đã trôi qua bao nhiêu năm vẫn khiến ngài ấy lấy phu nhân.
Bởi vì việc này mà Hoàng Vĩ Nghiệp càng coi trọng cuộc hôn nhân của ngài Hà hơn, ngài Hà trong mắt ông ta không nên có một tình yêu nồng cháy. Anh trầm tĩnh hơn người cùng tuổi, cũng nhìn xa hơn, vẫn luôn không có cảm xúc quá kịch liệt không thể khống chế được, tình yêu đương nhiên cũng không phải loại khiến người ta ca tụng.
Hà Mộc An nhìn về phía Hoàng Vĩ Nghiệp.
Hoàng Vĩ Nghiệp nghiêm túc gật đầu: “Cũng là tôi nhiều chuyện nên quan sát cậu ấy mấy ngày. Mỗi lần Phó Khánh Nhi có nhiệm vụ cậu ấy đều có mặt, mặc dù không tiến lên nói chuyện nhưng đối với Hạ Vũ mà nói thì hành động này đã rất kì lạ rồi. Chắc trong lòng có thích nhưng không có kinh nghiệm, chỉ biết đứng nhìn.”
Vẻ mặt Hà Mộc An kinh ngạc, là do không quen xử lý việc cá nhân với cấp dưới khiến anh hơi ngây người, nhiều hơn là sự khó hiểu đối với Hạ Vũ, vì sao cậu ấy không theo đuổi?
“Tôi từng tiếp xúc với Hạ Vũ, cậu ấy không phải... người có cảm xúc mà không chủ động...” Lúc đưa roi mây cho Diệu Diệu có thể nhìn ra cậu cực kì ghét tất cả hành động của Hạ Tiểu Ngư. Có thể thấy là một đứa trẻ có tính toán.
Hoàng Vĩ Nghiệp thở dài, vấn đề chính là ở chỗ đó, nhỏ giọng nói: “Phó Khánh Nhi có bạn trai.” Nói xong thì ông cho ngài Hà nhà mình ánh mắt kiểu: anh hiểu đấy.
Hà Mộc An cũng hiểu rồi, cái này không được, nhưng con người Hạ Vũ... bình thường chẳng nói gì giống như rất ôn hòa, nhưng không hề vô tâm như Diệu Diệu. Con người cậu tuân theo đạo lý, ánh mắt nhìn người cao, thứ mình nhìn trúng sẽ không dễ dàng thay đổi, lại thêm cái tính hơi cứng đầu.
Nếu như không phải vì Diệu Diệu thì anh đã không thích loại người như vậy. Mặc dù anh từng đồng ý giao Hoa Hàng cho cậu nhưng cũng phải để cậu trải qua vô số sóng gió, trong lòng không còn cái chủ nghĩa cá nhân nữa mới được: “Vất vả rồi, tôi biết rồi.”
Hoàng Vĩ Nghiệp biết câu chuyện đã kết thúc tại đây.
Ở chỗ khác cô gái vô lo vô nghĩ vẫn đang vui vẻ bày “món quà” của mình cho chồng yêu.
Tần Đình nhìn dáng vẻ của cô ấy thì không nhịn được mà vươn tay ra xoa đầu. Trước đây đều là anh cho cô đứng ở vị trí đó tặng cho người khác, bây giờ ngược lại, cô lại được người khác tặng. Cô bé ngốc này không hiểu được sự thất bại của anh. Chắc là cô ấy đang vui vì việc quan trọng không liên lụy đến anh.
Tần Đình không nhịn được lại tăng thêm sức ở tay, khiến mái tóc đen tuyền của cô ấy càng tán loạn hơn... Anh tự an ủi, xuất thân của cô ấy tốt, lúc anh gặp cô ấy chính là cái dáng vẻ không biết nỗi khổ trong cuộc sống. Anh giống như con chuột dưới cống từng muốn phá vỡ vỏ bọc, chọc thủng thế giới của cô ấy để cô ấy hiểu thế giới bẩn thỉu này. Nhưng không biết từ lúc nào anh lại không nghĩ vậy nữa, anh cũng quên cả rồi, cứ vậy rất tốt. Cô gái của anh chính là dáng vẻ này, cho dù người khác không thích cũng chẳng sao, thế giới của cô ấy không cần có dáng vẻ của người khác. Cô ấy thích ở trong đó thì ở, muốn ra ngoài anh cũng có đủ khả năng để bảo vệ.
...
Núi Hà Quang, đèn đã tắt một nửa, tiếng chim hót biến mất.
Hạ Thượng Thượng tắm xong, mặc áo ngủ ôm Quả Bóng Trắng. Cô bé nhìn ba đứng ở cửa phòng ngủ chính rồi cúi đầu cẩn thận đi đến đó.
Hà Mộc An dựa vào cửa bất lực nhìn con gái.
Hạ Thượng Thượng đột nhiên mở cửa ra nhanh chóng chạy vào, cuối cùng còn vội vàng đóng cửa khiến Quả Bóng Trắng bị dọa sợ kêu lên.
Hà Mộc An lắc đầu bật cười.
Hạ Thượng Thượng thay đổi thành vẻ mặt vui vẻ nhanh chóng chạy đến bên cạnh mẹ đang ngồi đan khăn trong phòng khách nhỏ, dựa đầu vào tay mẹ mà cọ: “Mẹ, con yêu mẹ lắm...”
Hạ Diệu Diệu cười tươi nhìn con: “Miệng lưỡi ngọt như vậy, con muốn gì?”
“Con không muốn gì cả chỉ là yêu mẹ thôi...” Có gì không có cũng không cần đòi mẹ, Hạ Thượng Thượng bám lấy người mẹ. Cô bé cảm thấy trước đây chưa từng bám mẹ như vậy, mẹ lại còn thích cằn nhằn, bây giờ cô bé thích dựa vào mẹ, có Khả Tín chơi cùng cũng không được, chỉ thích mùi hương trên người mẹ: “Mẹ ơi ba ở ngoài làm gì?”
“Ba con ở ngoài?”
“Vâng, con thấy ba đứng ngoài một lúc lâu rồi.” Vốn cô bé định đợi ba đi tắm, trong khoảng thời gian đó thì bám lấy mẹ, ai người ba không động đậy: “Ba đang làm gì vậy?”
Hạ Diệu Diệu vuốt thẳng sợi len: “Tự chơi với mình.” Chút chuyện buổi trưa mà vẫn nhớ, thật là... Hạ Diệu Diệu lắc đầu không biết nên nói gì về anh.
Hạ Thượng Thượng đảo mắt, không nghĩ ra có cái gì chơi vui: “Mẹ... Ba Cao nói con lớn lên cũng có thể làm bác sĩ, mẹ nói xem con làm bác sĩ có được không?”
Hạ Diệu Diệu nhìn con, từ khi trở về chưa từng nhắc đến Cao Trạm Vân với cô, mặc dù Thượng Thượng ở chỗ Cao Trạm Vân một ngày liền bị đưa đi nhưng cũng từng ở đó: “Bệnh nhân ở chỗ ba Cao của con làm việc có nhiều không?”
Hạ Thượng Thượng hình như nghĩ đến gì đó không muốn nhớ lại, cô bé cau mày, tâm tư cũng bớt đi, nhưng cô bé vẫn cố gắng gật đầu.
Hạ Diệu Diệu thấy vậy không hỏi nữa, những việc vượt quá nhận thức của cô thì cô không thể nào giúp đỡ Thượng Thượng được, cô không nhịn được cúi đầu cọ cọ vào má con gái: “Con gái ngoan, giúp mẹ gọi ba vào được không?”
Thượng Thượng nghe vậy thì môi lập tức dẩu lên, cực kì trẻ con vùi đầu vào cánh tay mẹ: “Không muốn.”
“Sao thế con? Lần này trở về hình như không thích ba nữa thì phải.” Ngữ điệu của Hạ Diệu Diệu mang ý cười, động tác trong tay không ngừng lại, không tạo thành áp lực tâm lý cho con.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Không phải là thích ở bề ngoài bởi vì Hà phu nhân không có dung mạo xinh đẹp đến mức khiến người ta quên hết tất cả, lại còn sinh ra cô chủ nhỏ từ nhiều năm trước, xuất thân không có gì đáng nói. Ngoài việc ngài ấy thích ra thì thật sự không tìm ra được nguyên nhân nào khiến sự việc đã trôi qua bao nhiêu năm vẫn khiến ngài ấy lấy phu nhân.
Bởi vì việc này mà Hoàng Vĩ Nghiệp càng coi trọng cuộc hôn nhân của ngài Hà hơn, ngài Hà trong mắt ông ta không nên có một tình yêu nồng cháy. Anh trầm tĩnh hơn người cùng tuổi, cũng nhìn xa hơn, vẫn luôn không có cảm xúc quá kịch liệt không thể khống chế được, tình yêu đương nhiên cũng không phải loại khiến người ta ca tụng.
Hà Mộc An nhìn về phía Hoàng Vĩ Nghiệp.
Hoàng Vĩ Nghiệp nghiêm túc gật đầu: “Cũng là tôi nhiều chuyện nên quan sát cậu ấy mấy ngày. Mỗi lần Phó Khánh Nhi có nhiệm vụ cậu ấy đều có mặt, mặc dù không tiến lên nói chuyện nhưng đối với Hạ Vũ mà nói thì hành động này đã rất kì lạ rồi. Chắc trong lòng có thích nhưng không có kinh nghiệm, chỉ biết đứng nhìn.”
Vẻ mặt Hà Mộc An kinh ngạc, là do không quen xử lý việc cá nhân với cấp dưới khiến anh hơi ngây người, nhiều hơn là sự khó hiểu đối với Hạ Vũ, vì sao cậu ấy không theo đuổi?
“Tôi từng tiếp xúc với Hạ Vũ, cậu ấy không phải... người có cảm xúc mà không chủ động...” Lúc đưa roi mây cho Diệu Diệu có thể nhìn ra cậu cực kì ghét tất cả hành động của Hạ Tiểu Ngư. Có thể thấy là một đứa trẻ có tính toán.
Hoàng Vĩ Nghiệp thở dài, vấn đề chính là ở chỗ đó, nhỏ giọng nói: “Phó Khánh Nhi có bạn trai.” Nói xong thì ông cho ngài Hà nhà mình ánh mắt kiểu: anh hiểu đấy.
Hà Mộc An cũng hiểu rồi, cái này không được, nhưng con người Hạ Vũ... bình thường chẳng nói gì giống như rất ôn hòa, nhưng không hề vô tâm như Diệu Diệu. Con người cậu tuân theo đạo lý, ánh mắt nhìn người cao, thứ mình nhìn trúng sẽ không dễ dàng thay đổi, lại thêm cái tính hơi cứng đầu.
Nếu như không phải vì Diệu Diệu thì anh đã không thích loại người như vậy. Mặc dù anh từng đồng ý giao Hoa Hàng cho cậu nhưng cũng phải để cậu trải qua vô số sóng gió, trong lòng không còn cái chủ nghĩa cá nhân nữa mới được: “Vất vả rồi, tôi biết rồi.”
Hoàng Vĩ Nghiệp biết câu chuyện đã kết thúc tại đây.
Ở chỗ khác cô gái vô lo vô nghĩ vẫn đang vui vẻ bày “món quà” của mình cho chồng yêu.
Tần Đình nhìn dáng vẻ của cô ấy thì không nhịn được mà vươn tay ra xoa đầu. Trước đây đều là anh cho cô đứng ở vị trí đó tặng cho người khác, bây giờ ngược lại, cô lại được người khác tặng. Cô bé ngốc này không hiểu được sự thất bại của anh. Chắc là cô ấy đang vui vì việc quan trọng không liên lụy đến anh.
Tần Đình không nhịn được lại tăng thêm sức ở tay, khiến mái tóc đen tuyền của cô ấy càng tán loạn hơn... Anh tự an ủi, xuất thân của cô ấy tốt, lúc anh gặp cô ấy chính là cái dáng vẻ không biết nỗi khổ trong cuộc sống. Anh giống như con chuột dưới cống từng muốn phá vỡ vỏ bọc, chọc thủng thế giới của cô ấy để cô ấy hiểu thế giới bẩn thỉu này. Nhưng không biết từ lúc nào anh lại không nghĩ vậy nữa, anh cũng quên cả rồi, cứ vậy rất tốt. Cô gái của anh chính là dáng vẻ này, cho dù người khác không thích cũng chẳng sao, thế giới của cô ấy không cần có dáng vẻ của người khác. Cô ấy thích ở trong đó thì ở, muốn ra ngoài anh cũng có đủ khả năng để bảo vệ.
...
Núi Hà Quang, đèn đã tắt một nửa, tiếng chim hót biến mất.
Hạ Thượng Thượng tắm xong, mặc áo ngủ ôm Quả Bóng Trắng. Cô bé nhìn ba đứng ở cửa phòng ngủ chính rồi cúi đầu cẩn thận đi đến đó.
Hà Mộc An dựa vào cửa bất lực nhìn con gái.
Hạ Thượng Thượng đột nhiên mở cửa ra nhanh chóng chạy vào, cuối cùng còn vội vàng đóng cửa khiến Quả Bóng Trắng bị dọa sợ kêu lên.
Hà Mộc An lắc đầu bật cười.
Hạ Thượng Thượng thay đổi thành vẻ mặt vui vẻ nhanh chóng chạy đến bên cạnh mẹ đang ngồi đan khăn trong phòng khách nhỏ, dựa đầu vào tay mẹ mà cọ: “Mẹ, con yêu mẹ lắm...”
Hạ Diệu Diệu cười tươi nhìn con: “Miệng lưỡi ngọt như vậy, con muốn gì?”
“Con không muốn gì cả chỉ là yêu mẹ thôi...” Có gì không có cũng không cần đòi mẹ, Hạ Thượng Thượng bám lấy người mẹ. Cô bé cảm thấy trước đây chưa từng bám mẹ như vậy, mẹ lại còn thích cằn nhằn, bây giờ cô bé thích dựa vào mẹ, có Khả Tín chơi cùng cũng không được, chỉ thích mùi hương trên người mẹ: “Mẹ ơi ba ở ngoài làm gì?”
“Ba con ở ngoài?”
“Vâng, con thấy ba đứng ngoài một lúc lâu rồi.” Vốn cô bé định đợi ba đi tắm, trong khoảng thời gian đó thì bám lấy mẹ, ai người ba không động đậy: “Ba đang làm gì vậy?”
Hạ Diệu Diệu vuốt thẳng sợi len: “Tự chơi với mình.” Chút chuyện buổi trưa mà vẫn nhớ, thật là... Hạ Diệu Diệu lắc đầu không biết nên nói gì về anh.
Hạ Thượng Thượng đảo mắt, không nghĩ ra có cái gì chơi vui: “Mẹ... Ba Cao nói con lớn lên cũng có thể làm bác sĩ, mẹ nói xem con làm bác sĩ có được không?”
Hạ Diệu Diệu nhìn con, từ khi trở về chưa từng nhắc đến Cao Trạm Vân với cô, mặc dù Thượng Thượng ở chỗ Cao Trạm Vân một ngày liền bị đưa đi nhưng cũng từng ở đó: “Bệnh nhân ở chỗ ba Cao của con làm việc có nhiều không?”
Hạ Thượng Thượng hình như nghĩ đến gì đó không muốn nhớ lại, cô bé cau mày, tâm tư cũng bớt đi, nhưng cô bé vẫn cố gắng gật đầu.
Hạ Diệu Diệu thấy vậy không hỏi nữa, những việc vượt quá nhận thức của cô thì cô không thể nào giúp đỡ Thượng Thượng được, cô không nhịn được cúi đầu cọ cọ vào má con gái: “Con gái ngoan, giúp mẹ gọi ba vào được không?”
Thượng Thượng nghe vậy thì môi lập tức dẩu lên, cực kì trẻ con vùi đầu vào cánh tay mẹ: “Không muốn.”
“Sao thế con? Lần này trở về hình như không thích ba nữa thì phải.” Ngữ điệu của Hạ Diệu Diệu mang ý cười, động tác trong tay không ngừng lại, không tạo thành áp lực tâm lý cho con.