• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Đám Cưới Hào Môn(Bản Mới) (7 Viewers)

  • dam-cuoi-hao-mon-22

Chương 22: Chấp nhặt




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
67406.png

Xem ảnh 2
67406_2.png
Lâu Hữu Dạ vội vàng muốn tiến đến xem thế nào, nhưng người giúp việc đứng bên cạnh không cho cô ta tiến lại gần, Lâu Hữu Dạ lại càng khóc tợn hơn, giờ đây, cô ta là tội nhân của nhà họ Lâu, ai còn nhìn đến cô ta.



Cô ta đã từng không thích nơi này, không thích không khí ở đây, không thích tất cả mọi người ở đây đối xử tốt với cô ta một cách vụ lợi, cô ta muốn quay về, nhưng không phải bằng cách như thế này..



không phải...



“Sao cô ta còn ở đây! Đuổi cô ta đi ngay!”



Lâu lão gia bóp quả óc chó: “Câm mồm! Ban đầu là do ta quyết định đưa cô ta đến, cô ta sai, là do ta không nhận ra, có gì thì nhắm vào ta đây này! Quản gia, thu xếp đồ đạc cho tiểu thư, đưa cô ta rời đi.”



“Vâng..



thưa lão gia.”



Lâu Hữu Dạ nghe vậy, bất lực ngã sõng soài xuống đất, bị ruồng bỏ và tự động rời đi không giống nhau, không ngờ kết cục của cô ta lại như thế này



Những giọt nước mắt đau đớn rơi xuống..



Cô ta có lỗi với nhà họ Lâu, có lỗi với bà cố đã vì nhà họ Lâu mà hi sinh cuộc đời mình...



Cô ta phải làm sao, đến khi chết đi, cô ta còn mặt mũi đâu mà gặp bà cố, bà đã đánh đổi tất cả vì vinh hoa quý quý nhà họ Lâu, vậy mà trong phút chốc tất cả đều tan biến, cô ta còn mặt mũi nào! Cô ta sợ đến lúc đó bà cũng không thèm nhìn cô một lần: “Cậu..



cậu ơi...”



“Đi đi.” Sự tồn tại của cô ta đang nhắc nhở ông về sự tự phụ của mình, sao ông có thể quên mất rằng Lâu Hữu Dạ đã lớn rồi, cô ta có lẽ sẽ tự mình quyết định.



Mấy người phụ nữ đứng cạnh thang máy, trong lúc đợi, họ bắt đầu nói chuyện phiếm: “Thật tiếc cho chuyện nhà họ Lâu, vốn dĩ huy hoàng thể nào, bây giờ bị mấy đứa trẻ làm cho tan thành mây khói.” “Thang máy đến rồi.” “Không phải sao, nhà giàu nào chẳng thế, đến lúc chia chác mới phiền toái.” Người đó nói cứ như hiểu về nhà giàu lắm ấy



“Thế nên nói có nhiều tiền không không quan trọng, bình an cả đời là tốt rồi



Ối, Đàm Ngữ, cậu sao thế, sao mặt cậu lại trắng bệch thế kia.”



Đàm Ngữ vội vàng thu điện thoại lại, hơi đứng hình: “Không..



không sao” Khai trừ, còn có một số tiền đền bù lớn đã được chuyển vào tài khoản



Không hề do dự mà chuyển một số tiền lớn như vậy, tức là đã quyết định chắc chắn khai trừ cô ta.



Một lúc sau, Đàm Ngữ mỉm cười, thả lỏng



Mặc dù không biết tại sao, nhưng đối phương nhanh chóng cho cô một số tiền đủ để không lo ăn mặc trong vòng ba năm mà không cần làm việc, thì cũng không cần phải hỏi xem nguyên nhân là gì, hơn nữa công việc này, cô cũng không hợp.



“Chuyện nhà họ Lâu thế là được rồi đấy.” Hạ Diệu Diệu mặc bộ đồ ngủ vải bông rộng rãi, đắp mặt nạ, đạp vào người đàn ông đang nằm trên chiếc ghế dài ngoài ban công hóng gió đêm



Hà Mộc An nhắm mắt coi như không nghe thấy gì.



Hạ Diệu Diệu lại đạp anh một cái nữa: “Em đã được dạy cho một bài học rồi, người khác chắc cũng thế, đừng tức giận nữa, đã thế này rồi, ông nội cũng khó xử lắm.”



“Ông ấy tìm em rồi?” Hà Mộc An vẫn không mở mắt ra, gió đêm thỉnh thoảng phả lên mặt, cực kì dễ chịu



“Không, là ba nói với em một tiếng.” Hạ Diệu Diệu nhìn ra màn đêm bên ngoài: “Đóng cửa sổ, vào trong nhà đi, sắp mưa rồi đấy.”



Mưa mới thoải mái, Hà Mộc An duỗi tay ra.



Hạ Diệu Diệu nhìn anh, tóm lấy tay anh, nhưng chính mình lại bị anh kéo vào lòng: “Đừng đùa nữa..



em đắp mặt nạ..



ôi...”



“Hạ Diệu Diệu, sắc mặt tốt thế này, muốn bị bọn chị hạn chết à?” Phạm Tiếu dùng tập tài liệu đập nhẹ vào đầu cô, đi đến ngồi vào vị trí chủ trì trong phòng hội nghị: “Cuộc sống hôn nhân hạnh phúc nhỉ.”



“Sư phụ...” “Ok! Không nói chuyện riêng của em, nói chuyện nghiêm túc, em nói chuyện với thằng nhóc đó đến đâu rồi?” Hạ Diệu Diệu chỉnh lại đầu tóc, trợn ngược mắt, câu nói đó cũng chẳng nghiêm túc là mấy: “Là em đi làm việc, cái gì mà nói chuyện với thằng nhóc đó thế nào, em rất nghiêm túc



Cứ nghe gọi chị gái suốt cũng cảm thấy mình trẻ ra cả chục tuổi.” “Được gọi vài tiếng chị là không nhìn rõ đông tây nam bắc rồi hả, đợi đến tầm tuổi này của chị, có phải được gọi một tiếng bảo bối” là mềm nhũn cả người rồi không!” “Sự phụ ơi! Ôi! Xin nhận của đồ đệ một lạy!”



Phạm Tiếu cao ngạo nâng tập tài liệu lên: “Soạn thảo hợp đồng đi, có phải cậu ta chỉ muốn đồng ý ngay thôi không?” Lần này trùng hợp rồi, đúng lúc đoàn làm phim thiếu một nhân vật không mấy quan trọng, không có mấy cảnh phim, nhưng phải trẻ tuổi, cô liền nhớ đến Bắc Thần Quang mà lần trước Hạ Diệu Diệu nói với mình.



“Người ta dịu dàng lắm, thế nên đã đồng ý một cách rất dịu dàng, nói cảm ơn sư phụ đấy.” “Khách khí.” Phạm Tiếu nhìn đồng hồ: “Mấy giờ rồi, sao vẫn chưa đến?”



“Đến làm gì?”



“Họp chứ làm gì!?”



“Ôi lão đại ơi, mười một giờ mới bắt đầu, bây giờ mới chín giờ, chín giờ.” “Thể em ở đây làm gì? Chị tưởng đến giờ họp rồi, thế nên mới đến đây! Em chết với chị!” “Em ngồi hóng gió không được à?”



Phạm Tiểu bị đồ đệ gài bẫy rồi, cô còn rất nhiều việc phải làm, tưởng rằng cuộc họp này một tí là xong việc, kể quả lại nghe thấy đồ đệ nói như vậy



Cô thu dọn tài liệu vội vàng đi ra ngoài, khi bước qua Hạ Diệu Diệu, cô đập xấp tài liệu lên đầu Diệu Diệu: “Khiêm tốn tí đi, nhìn sắc xuân trên mặt em sắp chảy hết cả ra rồi kìa.” “Sư phụ, có thể đứng nhìn chằm chằm vào mặt em nữa có được không?”



Phạm Tiếu bỗng nhiên quay đầu lại: “Em ngồi đây làm gì, không có việc gì à! Chị bận sắp chết được đây, em còn có thời gian ngồi đây hóng gió! Đã tóm được tên Tiểu Xuân kia chưa?” “Tiểu Xuân? Ồ, minh tinh màn bạc, đã điều tra rồi, có điều người ta với Thượng Quan là tình yêu chân thật, đã hợp tác năm năm rồi, tình cảm riêng tư của hai người đó cũng không tồi, em cảm thấy chúng ta không có mấy cơ hội thắng.” Phạm Tiểu chống nạnh nhìn xuống: “Hạ Diệu Diệu, đừng tìm cớ cho sự lười nhác của mình, đối tác hợp tác lần trước của Tiểu Xuân, đến cả anh ta mặc quần lót màu gì cũng biết, thế mà vẫn rơi vào tay của tiền nhân Thượng Quan



Em nghe rõ đây, trong vòng ba ngày phải tóm được anh ta.”



“Phạm gia ơi, thực tế tỉ được không, chị cảm thấy một đại minh tinh như người ta có thể hợp tác cùng một công ty nhỏ như công ty chúng ta sao?” “Thế nên, mới có việc cho em làm, em là thiếu phu nhân của Tập đoàn Hoà Mộc, cầm giấy đăng kí kết hôn với Tổng Giám đốc của chúng ta đứng đó, khí chất một chút, anh ta có là đại thần trên trời cũng sẽ giáng trần đòi chụp ảnh cùng em, đúng không?”



“Hehe.”



“Cười cái gì mà cười, mau đi đi, gần đây Phi Diệu còn có một bộ phim cổ trang đánh yêu quái kiểu tiên hiệp nâng cấp cần dùng đến, em đem theo biên tập, cầm hợp đồng nam chính để đưa cho anh ta, anh ta còn không tình nguyện sà vào lòng em sao



Mau lên, quân bài chính tuyên truyền cho sự phụ tháng sau có phải vì minh tinh này không, đều dựa hết vào em đó.” “Sư phụ.” Hạ Diệu Diệu sắp chết đến nơi rồi.



Phạm Tiểu ôm chầm lấy tiểu đồ đệ: “Ngoan, không cần có áp lực tâm lí, lần trước tiên nhân Thượng Quan đã làm cũng làm như vậy đó, không thì làm sao cô ta cướp đi được quân bài ruột của chúng ta



Lúc đó, khi Hồng Đại bọn họ kí kết với Phi Diệu, chưa từng hỏi chúng ta có công bằng không, em quên là bọn họ đã lợi dụng tất cả mọi thứ để đè ép chúng ta rồi sao, cứ nghĩ đến những tiểu minh tinh hạng hai, hạng ba của chị bị cướp đi lúc đó...” Phạm Tiểu tủi thân và lấy tay gạt những giọt nước mắt chưa từng tồn tại.



“Em không có ý đó.” Cướp mối làm ăn của Hồng Đại, Hạ Diệu Diệu cũng không do dự gì, Mẫn Hàng của bọn họ không có chút tình nghĩ nào với Hồng Đại, chỉ có thù hận là tồn tại vĩnh viễn



“Cầm giấy đăng kí kết hôn đi có được việc thật không?” Hạ Diệu Diệu chớp đôi mắt ngây thơ vô số tội.



“Chị bóp chết em.”



“Xin tha mạng.” Dường như nghĩ đến việc gì đau lòng lắm, Phạm Tiểu cầm tài liệu thay cho khăn tay lau khóe mắt: “Nghĩ đến năm đó, mình chỉ có một ít mối làm ăn nuôi thân thôi, vậy mà cô ta...” Phạm Tiếu giả vờ run bần bật, “dùng các thủ đoạn cướp từ tay chị.”



Nhưng rồi Phạm Tiểu lại cười lớn: “Có câu, phong thuỷ quay vòng, haha, cuối cùng cũng đến tay mình rồi, em...” Phạm Tiếu ôm lấy cổ Hạ Diệu Diệu: “Đem đến vài hợp đồng, Phi Diệu không cho, em cứ nói thân phận của mình ra, chị không tin không có hợp đồng khiến cho Xuân minh tinh động lòng, đồ đệ ngoan, sư phụ có thể trả thù được tiện nhân ấy không, trông chờ hết vào em đấy!” Hạ Diệu Diệu kiên quyết gật đầu: “Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”



“Đáng yêu quá, đồ đệ đi đi, chị đây đợi tin tốt của em để còn gọi điện cho tiện nhân Thượng Quan.” Hạ Diệu Diệu nổi hết cả da gà.



Thượng Quan Dật Thái - Tổng Giám đốc huyền thoại từ khi Hồng Đại thành lập đến khi niêm yết, đại sư thiết kế các buổi diễn hàng đầu trong nước, thừa hưởng thuật thêu đỉnh cao từ thế kỉ trước, một người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều, thợ thêu dự bị chuyên nghiệp cho núi Hạ Quang, tốt nghiệp học viện nghệ thuật thị giác nổi tiếng



Khi Hồng Đại thành lập, cô ta đã quả quyết từ chối lời mời của Mẫn Hàng, công ty truyền thông tuyển thống, để gia nhập Hồng Đại



Thủ đoạn rất đa dạng, làm việc quyết đoán, nghe nói không có dự án gì mà cô ta không làm được, là nhân vật huyền thoại mà Hồng Đại nâng niu



Cuối cùng, dựa vào việc đối đầu với Phi Diệu, cùng các điều kiện thiên thời địa lợi suôn sẻ khác, cùng sự am hiểu sâu sắc về nghệ thuật, cô ta đã đạt đến thành tựu như hiện nay, từ một giám đốc phụ trách nghệ thuật nhỏ đến vị trí đứng đầu của Hồng Đại.



Nhưng trong mắt Hạ Diệu Diệu và rất nhiều người ở Mẫn Hàng khác, con người đó đúng là một cơn ác mộng, cô ta dẫn dắt Hồng Đại, như chỉ muốn giảm chết Mẫn Hàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đám Cưới Hào Môn full
  • Anh Vũ Tắm Trăng
Đám Cưới Hào Môn Full dịch
  • 5.00 star(s)
  • Anh Vũ Tắm Trăng
chap-589
Truyện Ma: Đám ma thành đám cưới

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom