• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đãi thiên hoa khai (6 Viewers)

  • chap-27

Chương 27




Tần tài nhân không dám chống thánh ý, vội vàng ra ngoài gọi cung tỳ vào trong. Chốc sau, liền có hai tiểu thái giám bê bồn tắm vào, cung nữ rót vào nước ấm, thêm cánh hoa, dựng bình phong.

Thái Lai trai vốn dĩ là trọng địa của hậu cung, Minh Đức đế thường chỉ lo chính vụ ở đây, làm gì có chỗ nào chứa đồ lặt vặt của nữ nhân ? Có điều Mạnh phu nhân vừa tới, xiêm y trang sức giày thêu đều được chuẩn bị chu đáo, không chỉ chuẩn bị chu đáo, còn chuẩn bị tỉ mỉ, mọi đồ dùng đều vô cùng tinh xảo. Mạnh phu nhân dù sáng hay chiều đều như nhau, tới giờ thì bị gọi đứng tấn, xong xuôi thì tắm táp thay đồ, một lượt trang phục xinh đẹp mỹ miều rồi có cung nữ còn cao hơn nàng hai bậc đến xoa vai bóp chân.

Cung nữ trong Ngự thư phòng, đều là do người ở Ti Nghi cục tuyển chọn tỉ mỉ để hầu hạ riêng mình hoàng đế, bây giờ không dưng lại phải tới hầu hạ Trạm Liên, thân phận thấp, lại vô duyên vô cớ sắp thành chủ nhân của Thái Lai trai, trong chốc lát tâm tư khó chịu, chỉ có điều hôm qua cung nữ gác cửa không biết có ai thêm thắt vài lời khiến cho tất cả đều vạ lây, các nàng ta sao dám thể hiện tâm tư nào khác nữa ? Vậy nên những ánh mắt khinh khi thoáng qua đều thu vào hết.

Trạm Liên tắm xong đi ra, mới cảm thấy thay da đổi thịt, ung dung tự tại. Nàng cũng không giận Minh Đức đế, nghiêng mình trên giường nhỏ hưởng thụ sự xoa bóp còn tận tâm tận lực hơn hôm qua nhiều, môi hồng cong lên. Chiêu dọa gà giết khỉ của tam ca quả công hiệu. Nàng nghiêng mình trên giường, buồn ngủ.

Tần tài nhân ước chừng túi bạc trong tay áo, đó là Mạnh Quang Dã nhờ nàng gửi cho tẩu tẩu của hắn, để nàng ta ở trong cung cần thì dùng tới, bây giờ nhìn dáng vẻ thong dong của Mạnh phu nhân, chỗ bạc hơn trăm hai chục lượng chắc không đáng nhắc đến rồi. Chỉ là...thêu hoa trên gấm không đáng nhắc, đưa than ngày tuyết thì khó quên. Chưa nói ngoài cung, trong cả hậu cung này chưa chắc đã biết được thái độ thánh thượng đối với Mạnh phu nhân, Mạnh Quang Dã sao mà biết được ? Hắn càng không biết, mong ngóng người mang túi bạc này vào, tâm ý thực đáng quý.

Chẳng qua bản thân nàng cuối cùng có muốn đưa giúp túi bạc này hay không ? Tần tài nhân dĩ nhiên không thể suy nghĩ giản đơn như trượng phu của nàng, nàng hiểu rằng đưa ra túi bạc này, càng có ý là bản thân nàng ... Có điều tự bắt gặp cảnh tượng không phù hợp ấy, bây giờ càng khó thoát thân. Còn không bằng mượn cơ hội lấy lòng.

Suy nghĩ giây lát, Tần tài nhân cho cung tỳ lui ra, tiến lên một bước khẽ gọi Trạm Liên.

Trạm Liên mệt mỏi đang tính ngủ bù, nghe tiếng gọi lớn thì hơi bực dọc. Nàng cau lại đôi mày thanh tú, mở mắt nhìn.

Tần tài nhân trong lòng lo lắng, vẻ mặt này của phu nhân thật ngang tàn, so với ánh mắt của bệ hạ càng giống tới mấy phần.

"Việc gì vậy ?" Trạm Liên lại khép mắt, khàn giọng hỏi.

"Mạnh phu nhân, nhị gia họ Mạnh nhờ ta đưa cho phu nhân một túi đồ."

Trạm Liên nghe vậy, con mắt đột ngột hé mở. Nàng nghỉ một lát, dựng lên thân thể mềm yếu không còn chút sức lực : "Mạnh Quang Dã ?"

"Đúng vậy."

Trạm Liên hồ nghi nhìn Tần tài nhân : "Hắn nhờ ngươi gửi món đồ gì ?"

Tần tài tử run run ống tay áo, lấy ra bên trong một túi tiền : "Túi bạc này, nhị gia nhờ ta đưa cho phu nhân, nói là để phu nhân dùng lúc cần trong cung, không đủ thì nhắn lại với y."

Trạm Liên chớp mắt nhìn, cầm lấy túi tiền còn vương hơi ấm, vuốt nhẹ mặt túi lồi lõm, dường như còn phảng phất mùi hương.

Khóe môi nàng khẽ nhếch, hỏi ngược lại : "Sao hắn lại nhờ ngươi chuyển món đồ này ?"

Tần tài nhân quan sát sắc mặt Trạm Liên, thấy nàng có vẻ mừng rỡ, liền nói : "Trượng phu và nhị gia có giao tình, Mạnh nhị gia trước đó có hỏi qua tình hình của phu nhân, biết được ta ở trong cung, liền nhờ từ trượng phu mang vào chút ngân lượng.

"À..." Trạm Liên nhớ lúc Mạnh Quang Dã đưa nàng tiến cung đã từng nhắc tới một người, nàng nở nụ cười cúi đầu, lại nhìn vào túi bạc trong tay, nhị gia này quả là có tân.

Biết mình còn được quan tâm, Trạm Liên dĩ nhiên vui vẻ, nhưng mà vừa nghĩ lại, lông mày thanh tú lại hơi rủ xuống. Nàng đã quyết sẽ bỏ Mạnh Quang Đào, mà Mạnh Quang Dã lại tình nghĩa như vậy, ngược lại khiến nàng khó xử. Trạm Liên sờ qua ngân lượng trong túi vải, cúi mắt giấu đi một vệt tối nơi đáy mắt, thoắt cái, bôi kim phượng tiên hoa ở đầu ngón tay lên trên đỉnh túi tiền, cuối cùng cũng không đem trả lại túi bạc.

"Làm phiền Tần đại nhân, thay ta gửi lời đa tạ, cũng gửi lời tới Mạnh nhị gia, ta ở trong cung tốt đẹp, mong hắn cứ yên lòng." Trạm Liên cất túi tiền vào tay áo, ngồi ngay ngắn, khẽ cười nói với Tần tài nhân.

Tần tài nhân gật đầu đồng ý.

Trạm Liên đánh giá Tần tài nhân một hồi, Tam ca không giết nàng ta, chính là vì lòng tín nhiệm khá sâu với nàng ta, nàng do dự chốc lát : "Tần đại nhân đồng ý chuyển lời giúp ta, ta rất cảm kích ân tình này của Tần đại nhân, nếu sau này có việc cần tới, ta nhất định sẽ giúp."

Tần tài nhân sao không hiểu, nàng ta có được câu nói này của Trạm Liên, như có được tấm kim bài miễn tử. Tâm tình nàng ta lúc này phức tạp rối ren, vừa trông lên chỗ cao, lại sợ mình ngã xuống.

Trạm Liên dùng lực miết lên túi bạc này, khóe môi lại vô cớ cong lên.

Nàng bị việc này quấy rầy, cơn buồn ngủ vơi đi quá nửa, ngồi ở đó chẳng biết suy nghĩ gì, bỗng nghe tin Thục Tĩnh Thái Phi phái người qua đây, đón Trạm Liên về Ninh An cung dùng thiện sáng.

Thái Phi phái một đại cung nữ và một tiểu thái giám tới đón, Tần tài nhân phái người đi báo hoàng đế một tiếng, được phép thì đưa Trạm Liên rời Thái Lai trai.

Trạm Liên mình mẩy đau nhức, thầm mắng vị ca ca hẹp hòi không chuẩn bị cho nàng cỗ xe, để nàng chậm như con rùa đi về Ninh An cung, trong đầu không chút thảnh thơi.

Túi bạc mà Mạnh nhị gia đưa tới, mới khiến nàng nhớ đến thân phận phu nhân họ Mạnh của mình, không còn là Vĩnh Lạc công chúa chưa xuất giá nữa.

Trạm Liên khi còn là công chúa, đã từng nghĩ đến nghĩa vụ công chúa của mình, gả cho đại tộc trong triều để kiềm chế lẫn nhau, hoặc giả kết giao một tương lai hòa bình với dị quốc, có điều những ý nghĩ này đều theo gió bay đi cùng cái chết của Vĩnh lạc, bây giờ đã thành phu nhân, thân phận vướng víu này, sau này nên chọn con đường nào mới là đúng đắn ? Phong là nghĩa muội, tên Mạnh Quang Đào kia cũng hưởng lợi, giết hắn đi, nàng sẽ mang cái danh quả phụ, tam ca cũng e sợ không muốn vậy, hơn nữa Ta ca đem Toàn Nhã Liên gả cho Mạnh Quang Đào, có dụng ý nào khác không ?

"Ai ya, Thái Phi vốn nói ta tiện đường tới kho trà một chuyến, ta lại quên mất !" Đại cung nữ Lam Yên của Ninh An cung bỗng nhiên nhẹ giọng kinh ngạc thốt lên đằng sau : "Tiểu Giang Tử, tay chân ngươi dài, thay ta đi một chuyến, đến nói Thái Phi muốn trà mới, chuẩn bị tốt rồi mang đến."

Tiểu thái giám đáp một tiếng trơn tru, xoay người bước nhỏ mà đi.

Trạm Liên chẳng quá để tâm, ngẩng đầu nhìn về hoa trì cách đó không xa.

Cái hồ này vốn dĩ không có, ban đầu vốn là kho nhỏ cất đèn, có điều thời Hoàng Thi cung điện gặp hỏa hoạn, thiêu đốt nơi này hỗn loạn, Hoàng Thi cho rằng điều không lành, liền sai người đào một cái ao ở đây, dẫn nước đi vào, lại đặt hai tòa Thủy Long ở đáy nước mới coi là xong.

Mà cái hồ này chính là nơi năm đó Toàn Nhã Liên đẩy Trạm Liên. Ngày xưa tam ca vì muốn nàng vui vẻ, gọi tới vài người xấp xỉ tuổi tác tiến cung bầu bạn với nàng, ai ngờ Toàn Nhã Liên kia trong nhà nuôi chiều đến kiêu ngạo, nhìn cây trâm hoa sen trên đầu nàng liền muốn có. Cây trâm hoa sen kia là món quà sinh nhật của tam ca, nàng dĩ nhiên không vì lý gì mà nguyện cho đi, ai ngờ Toàn Nhã Liên một phút tức tối, dưới con mắt chăm chú của mọi người đưa tay đoạt lấy cái trâm của nàng, đồng thời hai tay đẩy một cái, đẩy nàng ngã xuống hồ.

Bây giờ bản thân lại bị ma xui quỷ khiến nhập vào nàng ta, cuối cùng vẫn là ý trời trùng hợp ?

Trạm Liên thực không rõ.

Bây giờ mặt hoa trì phẳng lặng, chỉ có cá chép gấm ngẫu nhiên nổi lên thổi hai cái bong bóng, ai có thể nhìn ra nơi đây từng là hồ sen cảnh đẹp không bút nào tả xiết ? Minh Đức đế sợ trông vật nhớ người, tang lễ của Trạm Liên vừa qua, hắn liền sai người rút sạch hết hoa sen trong hồ.

Hôm qua hai người còn bàn, khi nào lại đem hoa sen gieo vào.

Trạm Liên đang muốn vòng qua hoa trì, lại thấy một chủ một tớ quay lưng về phía nàng, hướng vào trong hồ.

Thân phận của nàng bây giờ khá thấp, chủ tử trong cung đều phải hành lễ, nàng vẫy tay hỏi Lam Yên xem đó là tiểu chủ cung nào, trùng hợp vị tiểu chủ này quay đầu lại, lộ ra một gương mặt thanh tú, Lam Yên thấp giọng đáp là Vi Tuyển Thị.

Tuyển thị là những tiểu chủ tử được chọn vào cung nhưng chưa từng được sủng hạnh. Trạm Liên hiểu ra gật đầu.

"Đây không phải Mạnh phu nhân sao ? Mau lại đây, lại đây đi." Vi tuyển thị vội vã vẫy tay.

Trạm Liên chỉ đành tiến lên vén áo thi lễ.

"Mạnh phu nhân, ngươi nhìn xem vòng tay của ta rơi xuống hồ rồi." Vi tuyển thị chỉ xuống mặt hồ.

Trạm Liên đối với cái hồ này có bóng đen tâm lý, đứng cách nàng ta và bờ hồ khá xa, nghe vậy nói : "Nương nương chớ vội, gọi hai nô tài đến với là được."

Vi tuyển thị lại hết sức sốt sắng, nàng cầm lấy tay Trạm Liên kéo nàng lại bên cạnh ao : "Vậy ngươi nhìn giúp ta, có thấy vết dầu gì không ... a !"

Vi tuyển thị không biết vấp phải gì, hét thảm một tiếng, đánh rầm một tiếng rơi xuống hồ.

"Cứu mạng, cứu mạng..."

Trạm Liên cả kinh, đưa tay vồ lấy, miệng hô : "Người đâu mau lại đây ..."

"Khá khen cho Mạnh phu nhân, dám đẩy tuyển thị nương nương xuống hồ !"
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom