• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full ĐẠI THẦN LÀ BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI (1 Viewer)

  • Chương 20

Triệu Văn Đình ngồi trên sô pha, thấy Diệp Lâm Chi, không thể không nói, vị nữ tác giả này rất tài tình, giữa những dòng chữ lộ ra tình ý, nhưng cũng không quá đột ngột.



Ôn Hàn tên thần kinh này, lúc ở họp báo anh cho số điện thoại của Triệu Văn Đình.+



Triệu Văn Đình đứng lên, đi về phía Diệp Lâm Chi, quơ quơ điện thoại trong tay nói: "Người đẹp, đừng nhắn nữa, cô bị người ta chơi rồi."



Nghĩ kĩ mà nói, đều là do Diệp Lâm Chi chơi thủ đoạn trước, trước mặt công chúng dò hỏi số điện thoại người khác, Ôn Hàn cũng xem như là lễ phép đánh trả.



Diệp Lâm Chi nhìn thoáng qua điện thoại của Triệu Văn Đình, giống như ngây ra một lúc, nhưng cũng không giận, cười nói xin lỗi với Triệu Văn Đình.



Triệu Văn Đình một lần nữa quay về sô pha, nhìn thoáng qua ôn Hàn.



Anh đang nói chuyện cùng người đẹp quán cà phê, giống như muốn ôm trọn người đẹp vào trong ngực. Người đẹp đỏ mặt cúi đầu, giống bị đùa giỡn tàn nhẫn.



Triệu Văn Đình "chậc" một tiếng, người bạn tốt này của anh ta, mặt người dạ thú.



Ngày thường không thấy anh cùng phụ nữ qua lại, cấm dục áp bức. Giờ thì tốt rồi, trước mặt mọi người đùa giỡn hoàng hoa khuê nữ.



Hạng Noãn nâng cằm: "Ghen cái gì, em không hiểu anh đang nói cái gì."



Ôn Hàn cười cười, đưa tay xoa xoa vào tóc nàng, cười nói: "Số anh đọc là số của Triệu Văn Đình. Lúc tan họp chờ anh một lúc." Nói xong quay về ngồi bên cạnh Triệu Văn Đình.



Nhóm tác giả chia làm hai phe, một bên là tác giả văn học mạng, một bên là tác giả văn học truyền thống.



Tiệc trà còn chưa chính thức bắt đầu, hai bên đã bắt đầu biện luận.



Tác giả truyền thống hợp thành đội đỏ: "Tôi thấy cháu trai của mình đọc tiểu thuyết ở trang cái gì mà Giang Thư Thành, nói xuyên qua gì đó. Ngài muốn xuyên qua chắc chắn sẽ có thể xuyên qua. Có thể không viết đến tình yêu xuyên qua, trạch đấu cung đấu hay không? Các người có thể nghĩ đến đại nghĩa cứu vớt dân tộc không, tuyên truyền một ít kiến thức khoa học được không? Còn có một số group cái gì mà sách bao lì xì, chẳng phải đó là không làm mà hưởng sao?"



Tác giả mạng hợp thành đội xanh: "Không phải, chúng tôi cũng có rất nhiều tác phẩm xuyên qua để đi cứu vớt quốc gia trong lúc nguy nan, ví như《 Đông Cung phong vân lục 》của Ôn Hàn đại đại, bảy tướng sĩ bị nhốt ở cốc Du Vân, lấy thân mình hy sinh co tổ quốc."



Đội đỏ của tác giả truyền thống: "Ôn Hàn đúng không, chúng ta tới tùy tiện click mở Weibo của anh ta ra một chút, mọi người nhìn xuống bình luận mà xem, cái gì mà tôi phải sinh khỉ con cho chồng nha, nam thần không nói chuyện mà hôn tôi...... Đây là thói quen xấu trong ngành giải trí, không thể cho vào vòng văn học."



Ôn Hàn nhàn nhạt nói: "Lớn lên đẹp trai, không phải là tôi sai."



Đội xanh của tác giả mạng phụ họa: "Dáng vẻ đẹp cũng là một loại thực lực."



Đội đỏ của tác giả truyền thống: "Triệu Văn Đình, quyển sách 《 trời cao tu tiên ký 》của cậu, theo tôi được biết, ba ngày hai bữa bị khóa vì vượt quá mức giới hạn. Vì sao lại bị khóa, chính là vì có nhiều tác giả trẻ tuổi, đánh gần cầu, không ngừng tô vẽ ở bên ngoài. Là vì sao? Vì để có sự chú ý của đọc giả, vì tỉ lệ click, vì muốn bán bản quyền."



Triệu Văn Đình: "Các tiền bối, thật ngại, tôi viết không phải vì sự chú ý của đọc giả, hoàn toàn viết là khiến cho bản thân vui vẻ."



Đội xanh của tác giả mạng: "Văn Đình đại đại của chúng tôi có ý là, ở trong phạm vi pháp luật cho phép, nghiên cứu sâu và thảo luận về giá trị văn học của các lĩnh vực khác nhau theo các quy tắc không thể được mô tả dưới cổ của trang web."



Truyền thống tác giả hồng đội: "Cà chua xào gà, cậu đã từng viết một quyển tiểu thuyết đề tài trộm mộ, vai chính vì sao phải đi trộm bảo vật quốc gia chứ? Đây là một giá trị quan* chứa đầy nguy hiểm."



*Giá trị quan là căn cứ về phương diện cảm quan và tư duy nhất định của người mà nhận thức, lí giải, phán đoán hoặc tuyển chọn được sinh ra, cũng chính là một chủng loại tư duy hoặc định hướng mà người nhận định sự vật hoặc phân biệt xác định phải trái, từ đó bản chất được biểu hiện ra bên ngoài giá trị hoặc tác dụng nhất định của người, sự việc hoặc sự vật ; ở trong xã hội giai cấp, giai cấp không giống nhau có quan niệm giá trị không giống nhau. (Wikipedia)



Cà chua xào gà: "Cho nên, không thể chuyển thành phim truyền hình, chỉ có thể làm phim chiếu mạng, cuối cùng còn nộp lên cho quốc gia."



Đội đỏ của tác giả truyền thống: "Ôn Hàn, sách mới của ngươi khi nào bán ra thị trường, nhớ cho tôi một chữ kí, tôi đặc biệt thích một vai phụ trong đó, gọi là Lâm Vĩnh Ngôn. Đó là một người đáng thương, cả đời ở địch quốc làm gián điệp, kết quả bị người nhà giết như kẻ địch. Phim truyền hình quay chụp, có thể cho tôi đi làm nhân vật khách mời không?"



Đội đỏ của tác giả truyền thống và những người khác: "Bên phía chúng ta hình như có phản đồ......"



......



Ôn Hàn dựa lưng vào sô pha, không nói gì, lặng lẽ nghe hai bên cãi nhau. Trừ những lúc có nhắc đến anh, anh mới nói lại một hai câu.



Thành viên của hai đội, không hề có thâm cừu đại hận với nhau. Chỉ là quan niệm của họ khác nhau. Bên ngoài mặt tuy đã cãi nhau rất căng thẳng, nhưng thật ra đều hướng về sự đa dạng phát triển văn học Trung Quốc.



Cãi đến cuối cùng, Boss cuối của đội đỏ căn học truyền thống dùng đòn sát thủ cuối cùng.



Quách Uyển Tâm buông hạt thông trên tay, cười cười nói: "Giải thưởng lớn nhất của Trung Quốc, giải thưởng văn học Hoa Thắng, theo tôi được biết, mỗi lần đạt giải cũng đều là người của văn học truyền thống lên nhận."



Triệu Văn Đình cười lạnh một tiếng: "Đó là vì các người đều là giám khảo."



Đội đỏ của tác giả truyền thống: "Có thể trở thành giám khảo, cũng coi là một loại thực lực."



Đội xanh văn học mạng: "Giải thưởng văn học Hoa Thắng, ba năm một lần, sang năm sẽ là một đợt bình chọn khác, hoa lạc là ai còn chưa biết đâu."



......



Hạng Noãn nhìn người đàn ông im lặng ngồi trên sô pha, khi nghe đến giải thưởng văn học Hoa Thắng, đôi mắt anh khẽ di chuyển. Lúc trước anh thường xuyên nói với cô, anh nói lý tưởng của anh là đạt được giải thưởng này, 3 năm không được thì 6 năm, 6 năm không được thì 9 năm, anh có thời gian cả đời để theo đuổi.



Nhưng đối với nhà văn trẻ tuổi mà nói, giải thưởng này nằm ở nơi rất xa xôi. Đừng nói đến chuyện đoạt giải, thậm chí còn chưa có bộ văn học mạng nào được đề cử qua.



Tuổi bình quân của người nhận giải bao năm nay đều gần 60, tác giả lớn tuổi viết ra tác phẩm càng có hồn và dẫn dắt người khác suy nghĩ sâu xa, điểm này không thể nghi ngờ. Những tác giả trẻ nên cần thêm sự lắng đọng hơn.



Ồn ào nhốn nháo cả một buổi chiều, cuối cùng cũng tan họp.



Triệu Văn Đình nằm dài người trên sô pha, giống như bị rút hết sức lực, miệng cũng đã khô, uống mấy ly nước liên tiếp, dừng một chút lại đứng dậy, duỗi eo, nói với Ôn Hàn: "Cãi nhau cãi một buổi trưa, mệt chết! Hôm nay đổi lại sẽ không viết nữa, đi thôi."



Hạng Noãn thấy Triệu Văn Đình phải đi, nhanh chóng mang sách đến, nói: "Đại đại, tôi theo đuổi sách của ngài, rất thích tác phẩm của ngài, có thể kí tên cho tôi không?"



Triệu Văn Đình vừa nhìn thấy người đẹp thì tinh thần phấn chấn, đặc biệt là người đẹp mà Ôn Hàn thích.



Anh ta cười cười, nhướng mày nói: "Có thể tạo ra nhiều vui cho mỹ nhân, là vinh hạnh của tại hạ." Nói xong nhận lấy bút và sách: "Muốn kí ở đâu?"



Hạng Noãn vui vẻ mười phần chỉ lên một trang giấy, bên trên còn muốn viết thêm.



Trang thứ nhất "To: Hạng Noãn, phải thật vui vẻ."



Trang thứ hai "To: Tiện Tiện, phải thật hạnh phúc."



Triệu Văn Đình loạt soạt kí xong, thấy cái tên Tiện Tiện lập tức cảm thấy buồn cười, cái tên gì đây, bị ngốc sao? Anh ta không tiện nói quá trực tiếp trước mặt Hạng Noãn, nhưng lại không nhịn được nói móc: "Tiện Tiện, cái tên này, thật đúng là, sáng tạo khác người."



Ôn Hàn đứng ở bên cạnh, sắc mặt ngày càng trầm xuống, nỗ lực khống chế xúc động muốn đá bay Triệu Văn Đình đá bay ra xa.



Triệu Văn Đình đưa sách đã kí tên xong đưa cho Hạng Noãn, mỉm cười nói: "Hạng Noãn, tên hay. Hôm đó ở quán cà phê, đã từng nói hai người chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, tôi lúc nào cũng có thời gian cả."



Ôn Hàn đưa một tay ra kéo Hạng Noãn về phía sau, đứng trước che chắn cô, nói với Triệu Văn Đình: "Mình cũng đi, sau đó cậu mời khách."



Triệu Văn Đình còn muốn nói thêm gì đó, bị biên tập của anh ta lôi đi: "Đại đại, chương mới của ngài đang bị khóa ngài có biết không? Nhanh chóng trở về sửa lại đi! Sửa trễ sẽ ảnh hưởng đến bảng xếp hạng ngài có biết không, không có bảng đơn sẽ bị ném ra khỏi bảng xếp hạng hot nhất ngài có biết......"



Đại đại là người lảm nhảm thì biên tập cũng lảm nhảm.



Người trong phòng nghỉ thưa dần, chỉ còn lại hai người dọn vệ sinh. Ôn Hàn đưa Hạng Noãn ra bên ngoài hành lang dài của hiệp hội.



Bên góc tường có trồng một cụm trúc, tươi tốt xanh tươi, nhảy múa theo gió, ánh hoàng hôn nhẹ chiếu xuống.



Ôn Hàn lấy điện thoại ra nhấn vào một số, quay đầu nhìn Hạng Noãn nói: "Đến đây giải thích cho em, đôi dép lê của nữ trong nhà trên giá giày của anh là của ai."



Bây giờ Hạng Noãn mới nhớ, anh đã từng nói muốn giải thích cho cô.



Đầu bên kia bắt máy. Ôn Hàn nói vào microphone nói: "Hàn Thư nữ sĩ* thân ái, đôi dép ngài đặt ở ngoài cửa nhà con, khiến cho con dâu tương lai của ngài hiểu lầm, mời ngài nói vài câu giải thích"



Con dâu tương lai, ai cơ? Cô?



Hạng Noãn mất một lúc lâu mới tiêu hóa xong mấy lời này, người bên đầu kia điện thoại là mẹ của Ôn Hàn!



Kịch bản này anh dấu quá sâu rồi, bỗng nhiên cô không biết phải phản ứng ra sao, đây là mẹ của Ôn Hàn nha.



Bên kia điện thoại, mẹ của Ôn Hàn cũng đứng hình một lúc.



Ngay lúc hai bên đều ngẩn ra, Ôn Hàn tắt điện thoại, đôi tay của anh ôm bả vai của Hạng Noãn, tiếp tục giải thích: "Hôm đó không cho em mang, không phải vì nó thuộc về ai cả, mà là do mẹ anh bị nấm chân, đã hiểu chưa?"



Ôn Hàn cúi đầu nhìn lướt qua đôi giày xăng-đan màu đen trên chân cô, bên trong chứa một đôi chân trắng nõn non mềm, cổ họng của anh căng thẳng: "Chân của em thật là đẹp, anh rất thích......"



Hạng Noãn nhớ đến lúc thân mật, khi anh động tình, dáng vẻ anh hôn cô một lần lại một lần, mặt cô đỏ lên một chút, trước khi anh nói ra những lời khiến người khác mặt đỏ tim đập, hoảng loạn đánh gãy lời anh: "Anh đừng nói nữa, em biết rồi."



Nói xong đẩy anh ra, xoay eo chạy ra khỏi hành lang, muốn đi tìm Đào Hủy Hủy.



Hạng Noãn chạy được một nửa, cảm thấy điện thoại hơi run lên, lấy ra nhìn một chút.



【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Tôi muốn chữ kí của Ôn Hàn, bất kể là phải trả cái giá lớn như thế nào. 】



【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Nếu như anh ta muốn ngủ với tôi thì như thế nào? 】



Ôn Hàn:......
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom