• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Đại Tần Bá Nghiệp (2 Viewers)

  • Chương 156

Đầu hạ ở quận Bắc Địa đúng là mùa dễ chịu nhất, không trung xanh lam điềm tĩnh mà an tường, mấy con chim ưng kiếm ăn đang xoay quanh bãi đất cao, giữa điền dã nơi nơi đều là một mảng xanh nhạt ướt át kiều diễm, từng đợt hương thơm của cỏ xanh thi thoảng theo gió đưa đến.

Quận Bắc Địa sau khi từ Thương An biến pháp, thực lực Tần quốc tăng nhiều chiếm cứ Quận Thượng, địa vị quân sự nơi này liền giảm mạnh, nhưng vẫn là lá chắn gần nhất cho phía Bắc Hàm Dương , Tần vương các thời cũng tương đối coi trọng, các huyện như Ninh Huyện , Khánh Dương, Bình Lương, Cố Nguyên , Kính Châu, đóng quân mười vạn.

Lúc này bởi vì ba mươi vạn đại quân Mông Điềm đến, đóng ở Ninh Huyện thuộc về quận Bắc Địa, mấy trăm năm qua lần đầu quyết chiến trọng binh, trọng trấn lâu chưa được nếm mùi huyết tinh lệ khí vẫn có vẻ an bình, dường như không cảm nhận được sự gấp rát khẩn trương của đại chiến phía trước.

Mông Điềm ra roi thúc ngựa dẫn dắt năm nghìn thân binh, từ Hàm Đan xuất phát, từ trước hai ngày đã chạy tới quận Bắc Địa .

Mà ba mươi vạn đại quân lên phía bắc trợ giúp Quận Thượng , khi cách Quận Thượng còn bốn ngày đường, nhận được tin tức Quận Thượng thất thủ, liền theo đường cũ quay về quận Bắc Địa , so với Mông Điềm còn tới sớm hơn một ngày.

Trong phủ Quận thủ, Mông Điềm phong trần mệt mỏi ngồi ở trên chủ vị, trên mặt tuy rằng lộ ra một vẻ mỏi mệt khó nén, nhưng không cách nào che dấu hưng phấn trong mắt hổ có thần sáng ngời kia.

Đô úy quận Bắc Địa Ân Kiền lúc này ước chừng ba mươi bày ba mươi tám tuổi, dáng người gầy yếu, màu da ngăm đen. Lúc này đang có chút khẩn trương ngồi ở bên dưới Mông Điềm, nhìn thấy Mông Điềm không có một chút vẻ lo lắng, không khỏi chắp tay nói : "Tướng quân, quận Bắc Địa đơn độc với ba mươi vạn quân Hung Nô đại thắng mà đến, rốt cuộc phải phòng bị như thế nào. Mạt tướng có thể tự mình lĩnh quân đi trước Bình Lương đón đánh quân Hung nô!"

Mông Điềm nghe vậy gật đầu nói: "Chúng ta so với họ ước chừng đến sớm hai ngày, đây là cơ hội tuyệt hảo của chúng ta, Vương Ly dẫn dắt năm vạn người đi trước Bình Lương, sau khi gặp được đại quân Hung Nô, giao chiến một lúc liền lập tức rút lui về hướng Cố Nguyên, Cố Nguyên phòng thủ giống với Bình Lương, đều là vừa chiến bèn lui. Cố gắng không tổn thất quân đội."

Quận thủ quận Bắc Địa Vương Điếm bên cạnh hoảng sợ nói : "Tướng quân chẳng lẽ không chiến mà lui? Nếu là để mất hai thành Bình Lương, Cố Nguyên, Hung Nô liền trong vòng trăm dặm thẳng tới bức Ninh Huyện, chúng ta vì sao không cố thủ Bình Lương, đón đầu Hung Nô một trận? !"

Mông Điềm giương mắt liếc mắt nhìn Vương Điếm một cái, Quận thủ quận Bắc Địa trước mắt ước chừng khoảng năm mươi tuổi, thân mình hơi mập, râu tóc thưa thớt, đôi mắt hơi phù thũng làm cho người ta cảm giác như mầu của một loại rượu, Mông Điềm nhìn âm thầm nhíu mày.

Lúc này nghe vậy, bất giác già ý gật đầu nói: "Bình Lương thành trì đơn sơ. Có thể nào ngăn cản khí thế đang thịnh của đại quân Hung Nô ? Trước mắt, mục đích chúng ta đó là bào tồn thực lực. Sau khi Hung Nô thật sự đến mới nghênh chiến cũng không muộn."

Nói tới đây, nhìn Vương Điếm chắp tay nói : "Đại nhân vẫn là Quận thủ Bắc Địa, tất nắm tình hình trong quân rõ như lòng bàn tay, không biết đại nhân có thượng sách gì không?"

Vương Điếm bị ánh mắt sắc bén của Mông Điềm làm cho có vẻ không được tự nhiên, không khỏi tránh đi tầm mắt Mông Điềm gật đầu nói: "Tướng quân danh chấn thiên hạ, Vương Điếm một giới văn thần sao dám múa rìu qua mắt thợ?"

Mông Điềm ha hà cười nói: "Đại nhân tuy là quan văn . Nhưng là sống lâu ở Bắc Địa, Mông Điềm mới tới đây, tự phải khiêm tốn thỉnh giáo!"

Nghe Mông Điềm nói như vậy, Vương Điếm sắc mặt hơi đỏ lên nói: "Tướng quân giễu cợt, Vương mỗ tuy rằng sống lâu ở đây, lại trời sanh tính thích rượu, ngoài công vụ hàng ngày, liền chỉ bơi trong bình rượu. Tên rượu nào ngon ta đều biết, ngay cả quận thủ Quận Thượng Tôn Thanh đều từng nghe nói ta thích rượu, cũng từng khuyên bào. Ngoài cái đó ra Vương Điếm không có chỗ nào tốt cả, nhất thời khó có thể bỏ hẳn, không thể tường được lời hay còn đó, mà Tôn đại nhân lại..

Mông Điềm nghe vậy trong Lòng chợt động, vội vàng ngắt lời nói: "Ngươi ỷ nói, thanh danh ngươi thích rượu sớm truyền tới Quận Thượng ?"

Vương Điếm nghĩ đến Mông Điềm muốn lấy chuyện này trách cứ hắn không tu chỉnh nghi đức, vội vàng áy náy chắp tay nói: "Tướng quân nếu là cảm thấy được Vương Điếm có gì không được xin cứ việc trách phạt, lệnh Vương Điếm đi làm tiểu binh thủ thành cũng được!"

Mông Điềm ngầm đánh giá Vương Điếm nói : "Tin tức ta và đại quân tới đây, có từng truyền ra?"

Vương Điếm thấy hắn không để ý đến mình, trong lòng đúng là nghi hoặc hết sức, bất giác khẩn trương gật đầu nói: " Tin tức đại quân đuổi tới. đã không thể giấu diếm. Nhưng là, tin tức Tướng quân tới đây, giờ này hẳn là còn chưa tiết lộ ra ngoài."

Mông Điềm ánh mắt lóe lên nhìn Vương Điếm gật đầu nói: " Các doanh trại quận Bắc Địa mỗi ngày tuần tra vẫn là do Ân Kiền tướng quân phụ trách. Hằng ngày chính vụ vẫn có Vương đại nhân tới phụ trách. Tóm lại hết thảy vẫn là làm theo như lúc Mông Điềm chưa đến."

Nói tới đây, lại nghiêm mặt nói với Ân Kiền : "Không biết tướng quân có tin tức của Hung Nô và 'Phi hành quân'?"

Ân Kiền vẫn trầm mặc không nói gì, lúc này hai mắt mới sáng ngời nói: " Đại quân Hung Nô một đường dũng mãnh, dường như cũng muốn đến tiến công trước khi đại quân Mông tướng quân đến. Cho nên, mạt tướng đã điều năm vạn trong mười vạn quân hướng về Cố Nguyên, chuẩn bị mượn đặc điểm hiểm yếu của địa thế Cố Nguyên sát thương nặng quân Hung Nô , phỏng chừng đêm nay tiên phong của Hung Nô sẽ tới gần vùng Cố Nguyên, về phần phi hành quân theo như lời tướng quân, mạt tướng không có thu được tin tức gì."



Mông Điềm nghe vậy trầm ngâm nói: "Phi hành quân từ khi đi trước trợ giúp Quận Thượng , sau khi thắng lần đầu tiêu diệt Hung Nô trong núi, liền không có tin tức gì. Quận Thượng thất thủ, ở bình diện lớn chỉ là Hung Nô mượn đêm mưa to gió lớn phát động tiến công, đặc điểm của phi hành quân hoàn toàn không phát huy được, mới là một trong những nguyên nhân chủ yếu làm cho Quận Thượng có thể thất thủ."

Vương Điếm gật đầu thở dài: "Không thể tường được Tôn Thanh thân là quận thủ nhưng lại tráng kế dụ địch của Hung Nô, thật sự làm cho người ta khó có thể tin được!"

Mông Điềm thử qua lời nói này, phát giác Vương Điếm cũng không có chỗ khả nghi, lúc này mới yên tâm gật đầu nói: "Mặc Đốn đích thật là nhân tài mà Hung Nô trăm năm khó kiếm. Nhưng, lương thảo và viện quân của chúng ta hiện giờ đều đã gần hết, trận này, phải cho Mặc Đốn thật sự nếm thử chút lợi hại của thiết kỵ Đại Tần ta!"

Nói xong, giương mắt nói với Vương Ly ngồi ở bên dưới: "Sau khi từ Bình Lương lui về Cố Nguyên , hung hăng đại chiến với Hung Nô một lúc sau liền già ý bại lui cũng làm cho Hung Nô không cảm thấy khác thường."

Vương Ly lúc này là tì tướng quân, từ sau cuộc chiến ở Cự Lộc được phi hành quân của Trương Cường cứu, Vương Ly liền được phái tới bên cạnh Mông Điềm đảm nhiệm phó tướng quân. Bởi vì chiến bại ở cuộc chiến Cự Lộc, vốn dĩ tước vị bị cắt giảm ba cấp, lúc này chỉ là lấy tước vị của Hữu thứ trường đảm nhiệm tì tướng quân, trong lòng sớm vô cùng khát vọng xuất chiến, một lần nữa khôi phục lại tước vị từ trước, bởi vì tướng lãnh Mông Điềm vẫn trọng dụng chỉ là Vương Bôn , khiến cho hắn vẫn không có được cơ hội lập công. Lần này Trương Cường tự mình mệnh lệnh Mông Điềm trợ giúp Quận Thượng , Vương Bôn đóng ở Hàm Đan, lúc này mới khiến cho Vương Ly thấy được một đường hy vọng.

Nghe được Mông Điềm mệnh lệnh, vội vàng chắp tay nói : "Vương Ly hiểu được!"

Nhìn Vương Ly vẻ mặt bình tĩnh, Mỏng Điềm vừa lòng gật đầu nói: " Sau khi đến Cố Nguyên Mông Điềm sẽ bổ.trí cụ thể phương pháp tiến công, Mông Điềm đã có cách chiến thắng tinh bịnh Hung Nô lần này. Tóm lại, một trận liên quan đến sinh tử an nguy của Đại Tần, hy vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực, trên báo đại ân bệ hạ, dưới báo kỳ vọng của vạn dân thiên hạ."

Trong đại sảnh mười mấy tên tướng lãnh từ trung lang tướng trở lên nghe vậy, đồng thời chắp tay nói : "Nguyện cùng tướng quân cùng bào vệ thành, bào đảm Đại Tần ta bình an!"

Cung Hàm Dương, trong tẩm điện, Trương Cường mặc y phục thêu rồng màu đen, đầu đội ngọc quan, búi tóc đen dày đậm sau đầu, dáng vẻ ăn mặc thoải mái, buông tấu chương trong tay, giương mắt nhìn sắc trời, gật đầu nói với Hàn Hoán bên cạnh: "Mông Điềm có tin tức gì truyền đến không?"

Hàn Hoán lo lắng cả người run lên, từ khi tin tức Quận Thượng thất thủ truyền đến Hàm Dương , hơn nữa phi hành quân lưu lạc nơi đâu, không khí trong cung liền có vẻ vô cùng áp lực, ngay cả Hàn Hoán cũng không khỏi cảm giác trong lòng ran sợ, các nội thị còn lại như miếng băng mỏng, chỉ sợ cơn giận của Trương Cường chiếu trên người chính mình.

Nghe được Trương Cường bỗng nhiên hỏi, Hàn Hoán cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt Trương Cường, lại thấy không có biểu hiện gì, trong lòng càng thêm lo lắng: "Mông tướng quân đã tới quận Bắc Địa , bệ hạ yên tâm."

Trương Cường đứng dậy đi vào cửa đại điện, đầu hạ gió nhẹ dào dạt mềm mại thổi tới trên người, làm người ta dường như rất khó cảm nhận được sự thật tàn khốc và sát khí.

Trong điện yên tĩnh không nghe thấy một chút động tĩnh, càng khiến cho không khí nghiêm trọng làm người ta khó có thể chịu được, Trương Cường thở dài một hơi, ý bào Hàn Hoán thu lại tấu chương trên bàn.

Lúc này, Hàn Hoán nói khẽ với Trương Cường: "Bệ hạ, Lưu mỹ nhân đang ở chờ bệ hạ, chờ ý chỉ của bệ hạ."

Trương Cường ngớ người, mấy ngày này chiến sự tiền phương căng thẳng, chính mình bận việc xử lý chính sự, triệu tập lương thảo, hơn nữa tâm trạng nặng nề, nên vẫn không cho gọi thê thiếp nào.

Lúc này nghe vậy bất giác nhíu mày nói : " Tâm trạng của Trẫm không tốt, sẽ không gặp nàng, lệnh cho nàng trở về nghỉ ngơi!"

Hàn Hoán không nghe lời lui ra, mà khom người nói: "Bệ hạ, mẫu thân của Lưu mỹ nhân, Bái công phu nhân đã tới Hàm Dương, lúc này đang muốn thỉnh an bệ hạ."

" Phu nhân của Lưu Bang , không phải là Lữ Hậu đó sao?" Trương Cường nghe vậy âm thầm giật mình nghĩ tới người phụ nữ thống trị nổi tiếng nhất trong lịch sử kia, bất giác nói: "Lệnh các nàng vào đi!"

Nói xong, lấy lại tinh thần, trở lại ngồi xuống ngự tháp, liền nghe được một tiếng bước chân nhẹ nhàng, từ bên ngoài đại điện truyền đến, lúc này mới ngưng thần nhìn lại.

Chỉ thấy một người ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nàng dáng người vừa phải, hình thể gầy yếu, mặc y phục gấm lụa màu vàng nhạt. Mái tóc dày búi lên cao, dùng bốn cây trăm ngọc bích cố định, ở giữa búi tóc xâu một nhánh bích vân trăm hoàng kim, làn da trắng nõn mà hơi nhão, hai hàng lông mày thanh tú, một đôi mắt xếch hắc bạch phân minh, cái mũi thẳng, đôi môi ôn nhuận. Lúc này tuy rằng đã hơn ba mươi tuổi, khóe mắt vẫn ẩn chứa phong vận như trước, tăng thêm ý vị trường thành vô cùng mê người, Trương Cường âm thầm kinh ngạc không thôi.

Nhìn thấy Trương Cường kia hơi có chút bộ dáng ngơ ngần, Lữ Trĩ ảm đạm cười, cực kỳ trang trọng quỳ xuống hành lễ: "Phu nhân của Bái Công, Lữ thị diện kiến bệ hạ."

Trương Cường nhìn Lữ Trĩ quỳ trên mặt đất, lại không khỏi nghĩ tới trong lịch sử bàn tay máu của Lữ Hậu trợ giúp Lưu Bang đại sát công thần làm cho tất cả triều thần kinh sợ, bèn cười lạnh một tiếng nói : "Lưu Bang liên tiếp không chịu vào cung gặp trẫm, hôm nay lại chỉ có mệnh phu nhân đến, làm người ta không thể không sinh lòng hoài nghi!"

 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom