Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Sau một lúc lâu, Giang Long chợt hỏi:
- Các cô không biết cô ta làm người hầu ở đâu à?
Bảo Bình nhanh mồm đáp ngay:
- Cảnh phủ chúng ta nhiều nha hoàn, nô bộc như vậy, làm sao biết hết được tỳ nữ.
Ngọc Sai cũng gật đầu.
Hai cô nha hoàn này không biết chữ, đương nhiên cũng không biết đếm, số lượng tôi tớ, nha hoàn trong Cảnh phủ tuyệt không thể nói ra được một con số chính xác.
Chỉ biết là có rất nhiều thôi.
- Tiểu thiếu gia quan tâm đến cô ta làm gì?
Ngọc Sai rốt cục để ý thấy Giang Long cứ nhìn ngó mãi bóng dáng người nha hoàn đã rời khỏi, có chút ghen ghét, nũng nịu nói.
- Đúng đó, ả nha hoàn đó vừa khô vừa gầy, da mặt lại đen đúa.
Bảo Bình cũng thỏ thẻ đồng tình.
Giang Long thu lại ánh mắt, trên mặt nở nụ cười mỉm:
- Phải phải phải, cô ta có chỗ nào xinh đẹp động lòng người như Ngọc Sai và Bảo Bình chứ?
Nghe được khen, hai cô nha hoàn mặt non da mỏng không hùa theo, trong lòng thì mừng thầm, nhưng lại không phát hiện ra ẩn sâu trong nụ cười của Giang Long có kèm theo điều gì khác.
Giang Long trước kia khi chưa xuyên không từng đi theo hai vị sư phụ, luyện công phu hết hai mươi mấy năm, nhất là vị thứ hai Mã sư phụ đã dạy hắn trộm cắp, ra đường tìm những kẻ mà vừa liếc qua đã biết là những con dê béo, trộm túi tiền của bọn họ, nhãn lực ấy sắc bén biết bao nhiêu?
Trước đó khi ả nha hoàn kia bị ngã loạng choạng bò dậy, hắn thấy rõ ràng trong lòng bàn tay của ả ta đột nhiên ánh lên mấy tia sáng.
Hắn có thể khẳng định được, mấy tia sáng chói mắt kia chắc hẳn là con dao găm phản xạ với ánh mặt trời.
Đình nghỉ mát giữa mặt hồ nối liền bờ bởi một chiếc cầu nổi, cầu nổi được hợp thành từ những tấm ván do dây thừng kết nối lại.
Nếu chỉ có những tấm ván thôi thì lực nổi không đủ, dây thừng buộc rất chặt, siết vào cột gỗ đóng ở hai góc đình, cũng có tác dụng rất lớn trong việc chịu trọng lượng của người đi lại trên cầu, không đến nỗi khi người bước đi trên cầu sẽ khiến ván gỗ bị chìm xuống, làm ướt giày vớ ống quần.
- Cắt hờ dây thừng, hại ta rơi xuống nước?
Trong nháy mắt Giang Long đã đoán được âm mưu của đối phương.
Khả năng chịu lực của cầu nổi có hạn, trước đó ả tiểu nha hoàn kia dáng người nhỏ nhắn, khá nhẹ, chưa bị sao.
Nhưng chốc nữa nếu hắn rời đi, nhất định sẽ đi chung với Ngọc Trâm và Bảo Bình, lúc đó là trọng lượng của ba người, dây thừng sẽ đứt lìa, những tấm ván được liên kết cũng phân rã, thế thì Giang Long và hai cô nha hoàn cũng sẽ rơi xuống nước.
Nguyên thân là con độc nhất của Cảnh phủ, thân thể lại rất mảnh mai, Cảnh lão phu nhân hận không thể ngày ngày nâng trong lòng bàn tay, người nghĩ xem có chịu để cho hắn xuống nước mà học bơi không?
Diện tích hồ này rất lớn, nước lại sâu, thêm nữa hiện giờ là tiết đầu xuân, vẫn chưa thật sự ấm áp, nước hồ lạnh băng, một người không biết bơi mà lại mặc quần áo dầy rơi xuống, thì rất khó leo lên được.
Đầu tiên là hạ độc, bây giờ lại rõ ràng muốn hại ta rơi xuống nước, quả nhiên có người muốn ám hại nguyên thân!
Cỏ Tinh Đăng, Sinh Thạch Hoa, còn có hương liệu chứa Giác Nham Đằng, quả nhiên không phải trùng hợp.
Chỉ là, tự mình nên ứng phó ra sao đây?
Bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Ngọc Sai và Bảo Bình, mà cho dù là có thể tin tưởng được cũng không thể nói rõ, vì nếu biết được hắn đã có đề phòng, hơn nữa càng có nhiều người âm thầm tìm manh mối, sẽ càng dễ để lộ tin tức.
Ngọc Sai và Bảo Bình suy cho cùng cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, giấu không được tâm sự, không thể sánh với Diêu mụ mụ điềm đạm, chắc chắn.
Giang Long vừa suy nghĩ, vừa vẫn nói nói cười cười với Ngọc Sai và Bảo Bình.
Hai cô gái tiếng nói trong như tiếng chuông bạc, không hề biết tiểu thiếu gia nhà mình trong lòng có tâm sự.
Lúc đó một bà già dáng người thấp bé, da khô quắt, tóc bạc phơ đang đứng ở một góc rẽ hành lang phía xa, bà ta vận đồ đen, đứng ở chỗ cành cây khá um tùm, nếu không nhìn kỹ Giang Long rất khó phát hiện ra bà ta.
Lúc này bà ta ngó trân trân về hướng Giang Long, tay nắm chặt một con búp bê vải có dính vết máu.
Miệng lẩm bẩm:
- Lý Hương Bí, năm xưa ngươi hại con gái ta rơi xuống nước một xác hai mạng, hôm nay ta bày mưu dìm chết đứa cháu đoản mệnh, bệnh tật của ngươi.
Có điều ngay sau đó, bà ta phải trợn tròn đôi mắt mờ đục.
Giang Long sau một chốc suy nghĩ, cuối cùng đã nghĩ ra cách ứng phó.
Tiểu nha hoàn chỉ là cắt hờ dây thừng, lợi dụng thể trọng của mình nhẹ, mà an toàn rời khỏi.
Thế thì ba người mình nếu từng người từng người qua cầu, nghĩ lại chắc sẽ không có gì nguy hiểm.
Ngọc Sai và Bảo Bình đều có dáng người thon thả, tuyệt không nặng.
Mà hắn thì càng vì trúng độc cho nên nhiều năm nằm trên giường bệnh, hết sức suy nhược, cánh tay đó mảnh mai chẳng khác nào cây gậy.
Cũng không nặng hơn ả nha hoàn trước đó bao nhiêu.
- Bảo Bình, ta tự nhiên hơi đói, muốn ăn bánh xốp.
Giang Long dễ dàng nghĩ ra một cách giải quyết tình huống khó khăn trước mắt.
Bảo Bình đáp lại một tiếng, vừa cười vừa chạy nhảy như muốn đạp trên cầu nổi.
Giang Long thấy vậy vội vàng nói:
- Chậm chút, cẩn thận cầu không vững, rơi xuống hồ đấy.
Cầu nổi thật sự là không vững, lại có vết cắt dây thừng thì lực liên kết đã không còn nhiều, nếu như tung tăng nhảy nhót, thì riêng một Bảo Bình thôi cũng có thể đạp đứt, mà làm thân nha hoàn thân cận của hắn, Bảo Bình không phải lo ăn lo mặc, ngày thường lúc nào cũng hầu hạ ngay bên cạnh hắn, thì tất nhiên cũng không biết bơi.
Giang Long để Bảo Bình qua trước, cũng còn có sự cân nhắc khác nữa.
Bởi vì khác với Ngọc Sai mảnh mai như cơn gió nhẹ thoảng qua cành liễu, Bảo Bình hoạt bát đáng yêu, tay chân mau lẹ hơn nhiều.
Cho nên cho dù có bị rơi xuống hồ, Giang Long cũng cầm chắc có thể vớt cô ấy lên được.
Sức khỏe của Bảo Bình so với những người cùng trang lứa cũng khỏe mạnh hơn, tuy nước hồ lạnh lẽo, nhưng chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Hắn thì không được, căn cơ quá kém, thêm nữa thời đại này y thuật lạc hậu, nếu thật rơi xuống hồ, cho dù không chết đuối, cũng sẽ sốt cao.
Sốt cao thì không những có thể sẽ chết, mà vì thuốc bắc làm hạ sốt rất chậm có thể làm hư lỗ tai, biến thành người điếc, cũng có thể sẽ sốt lên não biến thành kẻ ngu ngốc.
- Nha đầu nhà ngươi không thể đàng hoàng chút à?
Ngọc Sai giương mày liễu, lại là mở miệng ra trách mắng.
Ngọc Sai thì dịu dàng hơn, bình thường cũng không ít lần nói Bảo Bình hiếu động quá hấp tấp.
- Ah.
Bảo Bình thè lưỡi đáng yêu, vâng lời không nhảy nhót nữa, nghiêm túc bước trên cầu nổi.
Giang Long chăm chú nhìn bóng dáng Bảo Bình, lại sinh ra lo mình đoán sai, hại nàng ấy rơi xuống nước.
Chuẩn bị sẵn sàng đưa tay cứu người.
Nhưng hắn rõ ràng là lo lắng quá nhiều rồi, đúng như hắn đoán, dây thừng có thể chịu được Bảo Bình, Bảo Bình an toàn đi qua cầu bước lên bờ.
Dáng dấp Bảo Bình mềm mại, nặng hơn Ngọc Sai một chút.
Đợi đến khi Bảo Bình vòng qua ngả rẽ ở phía trước, hắn đã yên tâm để Ngọc Sai qua cầu, lý do rất đơn giản:
- Ngọc Sai, ta lại không muốn ăn nữa rồi, cô hãy đuổi theo gọi Bảo Bình quay lại.
Ngọc Sai chum miệng, khe khẽ nói:
- Tiểu thiếu gia thật đáng ghét, đùa bỡn chúng tôi như vậy à.
Bởi vì tính cách điềm đạm, nàng Ngọc Sai nhu mì sẽ không thẳng thừng vênh miệng lên, đổi lại là Bảo Bình thì nói không chừng, hơn nữa tính cách đó cũng làm cho nàng ấy không thể lớn cổ kêu to, nếu không thì đã có thể trực tiếp gọi nàng Bảo Bình lúc đó đi chưa xa quay lại rồi, trong lòng tuy là hờn dỗi, nhưng Ngọc Sai vẫn bước qua cầu đuổi theo Bảo Bình.
Nói là đuổi theo, nhưng thật ra Ngọc Sai mảnh mai căn bản là chạy không nổi, tốc độ ấy chỉ là đi nhanh mà thôi.
- Nha đầu chết tiệt kia đi nhanh như vậy, ta làm sao mà đuổi kịp chứ...
Ngọc Sai đi chưa được vài bước, thì đã đưa tay lau mồ hôi tuôn ra trên trán.
Nhìn thấy Ngọc Sai đã qua cầu bình an, Giang Long mới đứng dậy, thật cẩn thận bước đi trên cầu.
Khi đi qua, cầu nổi khẽ dao động trái phải qua lại, Giang Long cẩn trọng để ý, đi rất chậm, đi rất nhẹ nhàng, giả vờ vừa xem cá trong hồ, vừa nhàn nhã đi lại.
Hắn không biết có người nào âm thầm theo dõi không, nên rất thận trọng.
Đi đến chỗ ả nha hoàn trước đó bị ngã, quả nhiên nhìn thấy dây thừng chỗ đó bị cắt đứt hơn một nửa.
Cũng chính nhờ Giang Long cẩn thận, nên bà già đứng sau thân cây mới không phát hiện ra mánh khóe kỳ lạ.
- Ngã xuống, ngã xuống...
Mắt trừng to, nhìn Giang Long bước trên cầu nổi, bà ta lẩm nhẩm bằng cái miệng hơi khô nứt, liên tục nguyền rủa, vì căng thẳng, đã bóp nghiến đầu con búp bê vải trong tay.
Cho đến khi nhìn thấy Giang Long bình an vô sự bước lên bờ, đôi mắt bà ta bỗng chốc đỏ lừ lên.
Đột nhiên đưa con búp bê vải lên, một dòng sức mạnh ghê gớm xé toạc.
Xoẹt!
Con búp bê vải có khóe miệng mỉm cười đứt lìa một cánh tay.
- Có người đến, chúng ta đi mau.
Phía sau bức tường viện xông tới một người, vội vàng kéo bà ta rời khỏi.
Miệng bà ta vẫn còn lẩm bẩm:
- Giết ngươi, ta phải giết ngươi!
Bước xuống khỏi cầu nổi, Giang Long thở một hơi nhẹ nhõm, quay người lại, nhìn đoạn dây thừng bị cắt hờ, đứng ở bên bờ chờ Ngọc Sai và Bảo Bình.
Bảo Bình đi nhanh quá, Ngọc Sai phải cố sức mới đuổi kịp, đến khi hai nàng hầu quay lại, thì thấy thiếu gia nhà mình đã đứng bên bờ nhìn nước hồ.
- Tiểu thiếu gia, ngài sao mà lúc muốn ăn, lúc lại không muốn ăn, hại nô tỳ suýt chút nữa chạy gãy cả chân.
Bảo Bình không chút khách khí buông thẳng lời than trách.
Một câu nói của Giang Long giải quyết được ngay chuyện này:
- Tối nay cô có thể gọi một món mà mình thích ăn, xem như bổn thiếu gia tạ tội.
- Được!
Bảo Bình vỗ tay, nhảy cẫng lên.
- Tham ăn.
Ngọc Sai thì liếc mắt, rồi bĩu môi, dùng ánh mắt trách móc nhìn vào mắt Giang Long.
- Cô có thể đến tú phòng may thêm một cái váy xinh nữa.
Giang Long đành cười nói.
Hai nàng nha hoàn này một người thì háo ăn, một người thì thích làm đẹp.
Quả nhiên mắt Ngọc Sai liền sáng lên.
Vỗ về hai cô nha hoàn xong, Giang Long lại bắt đầu suy tư, tin tức của cái người lén lút trong tối kia thật nhanh nhạy.
Mình vừa mới đi khỏi tiểu viện đến hậu hoa viên, đối phương đã biết rồi, xem ra kẻ lén lút kia nếu không phải cho người từng giây từng phút theo dõi tiểu viện của mình, thì chính là có sắp đặt người ở ngay trong tiểu viện của mình rồi.
Hơn nữa lại rất thủ đoạn, thấy mình đi vào đình nghỉ mát trong hồ, thì đã có thể lập tức nghĩ ra kế sách cắt dây hại mình rơi xuống nước rồi.
Thêm một điểm nữa, ả tiểu nha hoàn trước đó tuy là thấy ốm yếu vậy, nhưng có thể có chút công phu căn bản.
Nếu không thì không thể trong thời gian rất ngắn từ lúc té xuống đến lúc đứng dậy, mà đã có thể cắt sợi dây thừng to bằng cánh tay đứt hơn một nửa.
Bản thân mình phải cẩn thận hơn chút nữa mới được!
Giang Long định lập tức quay lại tiểu viện của mình, ở bên ngoài quá nguy hiểm rồi.
Trong lúc cơ thể còn chưa khỏe lại, thân thủ còn chưa khôi phục được như trước, thì nên ít ra khỏi tiểu viện tốt hơn.
Nhưng đối phương biết được hành tung của mình, có khi nào trên đường về lại bày ra cạm bẫy gì nữa không?
Giang Long ngẫm nghĩ một lúc, cẩn thận vẫn hơn, quyết định đi đường vòng về tiểu viện.
Vì có ký ức của nguyên thân, đối với phần lớn các nơi trong Cảnh phủ Giang Long đều quen thuộc, giống như nguyên thân là chủ nhân thì không đi đến phòng ở của các tôi tớ trong phủ.
Tôi tớ trong phủ thì không giống như chủ nhân, mỗi người đều có viện lạc của riêng mình.
Phòng ở của bọn tôi tớ được sắp theo từng dãy từng dãy.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, ví như Trương Khương thị và Diêu Trần thị ở trong phủ trông coi quản lý rất có địa vị thì sẽ được phân cho tiểu viện khuất nẻo một chút.
Ngọc Sai và Bảo Bình đương nhiên không biết tâm tư của Giang Long, thấy hắn muốn đi chỗ khác dạo, thì liền đi theo bên cạnh.
Cứ đi cứ đi, đột nhiên từ trong ký ức nguyên thân Giang Long hiểu ra một số sự việc.
Ví dụ như mấy cái tiểu viện ở tận cùng phía đông trong phủ, không ngờ lại bị lão phu nhân cấm không cho đi vào.
Là nơi gì vậy, đến cả nguyên thân là chủ nhân cũng không thể vào?
- Các cô không biết cô ta làm người hầu ở đâu à?
Bảo Bình nhanh mồm đáp ngay:
- Cảnh phủ chúng ta nhiều nha hoàn, nô bộc như vậy, làm sao biết hết được tỳ nữ.
Ngọc Sai cũng gật đầu.
Hai cô nha hoàn này không biết chữ, đương nhiên cũng không biết đếm, số lượng tôi tớ, nha hoàn trong Cảnh phủ tuyệt không thể nói ra được một con số chính xác.
Chỉ biết là có rất nhiều thôi.
- Tiểu thiếu gia quan tâm đến cô ta làm gì?
Ngọc Sai rốt cục để ý thấy Giang Long cứ nhìn ngó mãi bóng dáng người nha hoàn đã rời khỏi, có chút ghen ghét, nũng nịu nói.
- Đúng đó, ả nha hoàn đó vừa khô vừa gầy, da mặt lại đen đúa.
Bảo Bình cũng thỏ thẻ đồng tình.
Giang Long thu lại ánh mắt, trên mặt nở nụ cười mỉm:
- Phải phải phải, cô ta có chỗ nào xinh đẹp động lòng người như Ngọc Sai và Bảo Bình chứ?
Nghe được khen, hai cô nha hoàn mặt non da mỏng không hùa theo, trong lòng thì mừng thầm, nhưng lại không phát hiện ra ẩn sâu trong nụ cười của Giang Long có kèm theo điều gì khác.
Giang Long trước kia khi chưa xuyên không từng đi theo hai vị sư phụ, luyện công phu hết hai mươi mấy năm, nhất là vị thứ hai Mã sư phụ đã dạy hắn trộm cắp, ra đường tìm những kẻ mà vừa liếc qua đã biết là những con dê béo, trộm túi tiền của bọn họ, nhãn lực ấy sắc bén biết bao nhiêu?
Trước đó khi ả nha hoàn kia bị ngã loạng choạng bò dậy, hắn thấy rõ ràng trong lòng bàn tay của ả ta đột nhiên ánh lên mấy tia sáng.
Hắn có thể khẳng định được, mấy tia sáng chói mắt kia chắc hẳn là con dao găm phản xạ với ánh mặt trời.
Đình nghỉ mát giữa mặt hồ nối liền bờ bởi một chiếc cầu nổi, cầu nổi được hợp thành từ những tấm ván do dây thừng kết nối lại.
Nếu chỉ có những tấm ván thôi thì lực nổi không đủ, dây thừng buộc rất chặt, siết vào cột gỗ đóng ở hai góc đình, cũng có tác dụng rất lớn trong việc chịu trọng lượng của người đi lại trên cầu, không đến nỗi khi người bước đi trên cầu sẽ khiến ván gỗ bị chìm xuống, làm ướt giày vớ ống quần.
- Cắt hờ dây thừng, hại ta rơi xuống nước?
Trong nháy mắt Giang Long đã đoán được âm mưu của đối phương.
Khả năng chịu lực của cầu nổi có hạn, trước đó ả tiểu nha hoàn kia dáng người nhỏ nhắn, khá nhẹ, chưa bị sao.
Nhưng chốc nữa nếu hắn rời đi, nhất định sẽ đi chung với Ngọc Trâm và Bảo Bình, lúc đó là trọng lượng của ba người, dây thừng sẽ đứt lìa, những tấm ván được liên kết cũng phân rã, thế thì Giang Long và hai cô nha hoàn cũng sẽ rơi xuống nước.
Nguyên thân là con độc nhất của Cảnh phủ, thân thể lại rất mảnh mai, Cảnh lão phu nhân hận không thể ngày ngày nâng trong lòng bàn tay, người nghĩ xem có chịu để cho hắn xuống nước mà học bơi không?
Diện tích hồ này rất lớn, nước lại sâu, thêm nữa hiện giờ là tiết đầu xuân, vẫn chưa thật sự ấm áp, nước hồ lạnh băng, một người không biết bơi mà lại mặc quần áo dầy rơi xuống, thì rất khó leo lên được.
Đầu tiên là hạ độc, bây giờ lại rõ ràng muốn hại ta rơi xuống nước, quả nhiên có người muốn ám hại nguyên thân!
Cỏ Tinh Đăng, Sinh Thạch Hoa, còn có hương liệu chứa Giác Nham Đằng, quả nhiên không phải trùng hợp.
Chỉ là, tự mình nên ứng phó ra sao đây?
Bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Ngọc Sai và Bảo Bình, mà cho dù là có thể tin tưởng được cũng không thể nói rõ, vì nếu biết được hắn đã có đề phòng, hơn nữa càng có nhiều người âm thầm tìm manh mối, sẽ càng dễ để lộ tin tức.
Ngọc Sai và Bảo Bình suy cho cùng cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, giấu không được tâm sự, không thể sánh với Diêu mụ mụ điềm đạm, chắc chắn.
Giang Long vừa suy nghĩ, vừa vẫn nói nói cười cười với Ngọc Sai và Bảo Bình.
Hai cô gái tiếng nói trong như tiếng chuông bạc, không hề biết tiểu thiếu gia nhà mình trong lòng có tâm sự.
Lúc đó một bà già dáng người thấp bé, da khô quắt, tóc bạc phơ đang đứng ở một góc rẽ hành lang phía xa, bà ta vận đồ đen, đứng ở chỗ cành cây khá um tùm, nếu không nhìn kỹ Giang Long rất khó phát hiện ra bà ta.
Lúc này bà ta ngó trân trân về hướng Giang Long, tay nắm chặt một con búp bê vải có dính vết máu.
Miệng lẩm bẩm:
- Lý Hương Bí, năm xưa ngươi hại con gái ta rơi xuống nước một xác hai mạng, hôm nay ta bày mưu dìm chết đứa cháu đoản mệnh, bệnh tật của ngươi.
Có điều ngay sau đó, bà ta phải trợn tròn đôi mắt mờ đục.
Giang Long sau một chốc suy nghĩ, cuối cùng đã nghĩ ra cách ứng phó.
Tiểu nha hoàn chỉ là cắt hờ dây thừng, lợi dụng thể trọng của mình nhẹ, mà an toàn rời khỏi.
Thế thì ba người mình nếu từng người từng người qua cầu, nghĩ lại chắc sẽ không có gì nguy hiểm.
Ngọc Sai và Bảo Bình đều có dáng người thon thả, tuyệt không nặng.
Mà hắn thì càng vì trúng độc cho nên nhiều năm nằm trên giường bệnh, hết sức suy nhược, cánh tay đó mảnh mai chẳng khác nào cây gậy.
Cũng không nặng hơn ả nha hoàn trước đó bao nhiêu.
- Bảo Bình, ta tự nhiên hơi đói, muốn ăn bánh xốp.
Giang Long dễ dàng nghĩ ra một cách giải quyết tình huống khó khăn trước mắt.
Bảo Bình đáp lại một tiếng, vừa cười vừa chạy nhảy như muốn đạp trên cầu nổi.
Giang Long thấy vậy vội vàng nói:
- Chậm chút, cẩn thận cầu không vững, rơi xuống hồ đấy.
Cầu nổi thật sự là không vững, lại có vết cắt dây thừng thì lực liên kết đã không còn nhiều, nếu như tung tăng nhảy nhót, thì riêng một Bảo Bình thôi cũng có thể đạp đứt, mà làm thân nha hoàn thân cận của hắn, Bảo Bình không phải lo ăn lo mặc, ngày thường lúc nào cũng hầu hạ ngay bên cạnh hắn, thì tất nhiên cũng không biết bơi.
Giang Long để Bảo Bình qua trước, cũng còn có sự cân nhắc khác nữa.
Bởi vì khác với Ngọc Sai mảnh mai như cơn gió nhẹ thoảng qua cành liễu, Bảo Bình hoạt bát đáng yêu, tay chân mau lẹ hơn nhiều.
Cho nên cho dù có bị rơi xuống hồ, Giang Long cũng cầm chắc có thể vớt cô ấy lên được.
Sức khỏe của Bảo Bình so với những người cùng trang lứa cũng khỏe mạnh hơn, tuy nước hồ lạnh lẽo, nhưng chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Hắn thì không được, căn cơ quá kém, thêm nữa thời đại này y thuật lạc hậu, nếu thật rơi xuống hồ, cho dù không chết đuối, cũng sẽ sốt cao.
Sốt cao thì không những có thể sẽ chết, mà vì thuốc bắc làm hạ sốt rất chậm có thể làm hư lỗ tai, biến thành người điếc, cũng có thể sẽ sốt lên não biến thành kẻ ngu ngốc.
- Nha đầu nhà ngươi không thể đàng hoàng chút à?
Ngọc Sai giương mày liễu, lại là mở miệng ra trách mắng.
Ngọc Sai thì dịu dàng hơn, bình thường cũng không ít lần nói Bảo Bình hiếu động quá hấp tấp.
- Ah.
Bảo Bình thè lưỡi đáng yêu, vâng lời không nhảy nhót nữa, nghiêm túc bước trên cầu nổi.
Giang Long chăm chú nhìn bóng dáng Bảo Bình, lại sinh ra lo mình đoán sai, hại nàng ấy rơi xuống nước.
Chuẩn bị sẵn sàng đưa tay cứu người.
Nhưng hắn rõ ràng là lo lắng quá nhiều rồi, đúng như hắn đoán, dây thừng có thể chịu được Bảo Bình, Bảo Bình an toàn đi qua cầu bước lên bờ.
Dáng dấp Bảo Bình mềm mại, nặng hơn Ngọc Sai một chút.
Đợi đến khi Bảo Bình vòng qua ngả rẽ ở phía trước, hắn đã yên tâm để Ngọc Sai qua cầu, lý do rất đơn giản:
- Ngọc Sai, ta lại không muốn ăn nữa rồi, cô hãy đuổi theo gọi Bảo Bình quay lại.
Ngọc Sai chum miệng, khe khẽ nói:
- Tiểu thiếu gia thật đáng ghét, đùa bỡn chúng tôi như vậy à.
Bởi vì tính cách điềm đạm, nàng Ngọc Sai nhu mì sẽ không thẳng thừng vênh miệng lên, đổi lại là Bảo Bình thì nói không chừng, hơn nữa tính cách đó cũng làm cho nàng ấy không thể lớn cổ kêu to, nếu không thì đã có thể trực tiếp gọi nàng Bảo Bình lúc đó đi chưa xa quay lại rồi, trong lòng tuy là hờn dỗi, nhưng Ngọc Sai vẫn bước qua cầu đuổi theo Bảo Bình.
Nói là đuổi theo, nhưng thật ra Ngọc Sai mảnh mai căn bản là chạy không nổi, tốc độ ấy chỉ là đi nhanh mà thôi.
- Nha đầu chết tiệt kia đi nhanh như vậy, ta làm sao mà đuổi kịp chứ...
Ngọc Sai đi chưa được vài bước, thì đã đưa tay lau mồ hôi tuôn ra trên trán.
Nhìn thấy Ngọc Sai đã qua cầu bình an, Giang Long mới đứng dậy, thật cẩn thận bước đi trên cầu.
Khi đi qua, cầu nổi khẽ dao động trái phải qua lại, Giang Long cẩn trọng để ý, đi rất chậm, đi rất nhẹ nhàng, giả vờ vừa xem cá trong hồ, vừa nhàn nhã đi lại.
Hắn không biết có người nào âm thầm theo dõi không, nên rất thận trọng.
Đi đến chỗ ả nha hoàn trước đó bị ngã, quả nhiên nhìn thấy dây thừng chỗ đó bị cắt đứt hơn một nửa.
Cũng chính nhờ Giang Long cẩn thận, nên bà già đứng sau thân cây mới không phát hiện ra mánh khóe kỳ lạ.
- Ngã xuống, ngã xuống...
Mắt trừng to, nhìn Giang Long bước trên cầu nổi, bà ta lẩm nhẩm bằng cái miệng hơi khô nứt, liên tục nguyền rủa, vì căng thẳng, đã bóp nghiến đầu con búp bê vải trong tay.
Cho đến khi nhìn thấy Giang Long bình an vô sự bước lên bờ, đôi mắt bà ta bỗng chốc đỏ lừ lên.
Đột nhiên đưa con búp bê vải lên, một dòng sức mạnh ghê gớm xé toạc.
Xoẹt!
Con búp bê vải có khóe miệng mỉm cười đứt lìa một cánh tay.
- Có người đến, chúng ta đi mau.
Phía sau bức tường viện xông tới một người, vội vàng kéo bà ta rời khỏi.
Miệng bà ta vẫn còn lẩm bẩm:
- Giết ngươi, ta phải giết ngươi!
Bước xuống khỏi cầu nổi, Giang Long thở một hơi nhẹ nhõm, quay người lại, nhìn đoạn dây thừng bị cắt hờ, đứng ở bên bờ chờ Ngọc Sai và Bảo Bình.
Bảo Bình đi nhanh quá, Ngọc Sai phải cố sức mới đuổi kịp, đến khi hai nàng hầu quay lại, thì thấy thiếu gia nhà mình đã đứng bên bờ nhìn nước hồ.
- Tiểu thiếu gia, ngài sao mà lúc muốn ăn, lúc lại không muốn ăn, hại nô tỳ suýt chút nữa chạy gãy cả chân.
Bảo Bình không chút khách khí buông thẳng lời than trách.
Một câu nói của Giang Long giải quyết được ngay chuyện này:
- Tối nay cô có thể gọi một món mà mình thích ăn, xem như bổn thiếu gia tạ tội.
- Được!
Bảo Bình vỗ tay, nhảy cẫng lên.
- Tham ăn.
Ngọc Sai thì liếc mắt, rồi bĩu môi, dùng ánh mắt trách móc nhìn vào mắt Giang Long.
- Cô có thể đến tú phòng may thêm một cái váy xinh nữa.
Giang Long đành cười nói.
Hai nàng nha hoàn này một người thì háo ăn, một người thì thích làm đẹp.
Quả nhiên mắt Ngọc Sai liền sáng lên.
Vỗ về hai cô nha hoàn xong, Giang Long lại bắt đầu suy tư, tin tức của cái người lén lút trong tối kia thật nhanh nhạy.
Mình vừa mới đi khỏi tiểu viện đến hậu hoa viên, đối phương đã biết rồi, xem ra kẻ lén lút kia nếu không phải cho người từng giây từng phút theo dõi tiểu viện của mình, thì chính là có sắp đặt người ở ngay trong tiểu viện của mình rồi.
Hơn nữa lại rất thủ đoạn, thấy mình đi vào đình nghỉ mát trong hồ, thì đã có thể lập tức nghĩ ra kế sách cắt dây hại mình rơi xuống nước rồi.
Thêm một điểm nữa, ả tiểu nha hoàn trước đó tuy là thấy ốm yếu vậy, nhưng có thể có chút công phu căn bản.
Nếu không thì không thể trong thời gian rất ngắn từ lúc té xuống đến lúc đứng dậy, mà đã có thể cắt sợi dây thừng to bằng cánh tay đứt hơn một nửa.
Bản thân mình phải cẩn thận hơn chút nữa mới được!
Giang Long định lập tức quay lại tiểu viện của mình, ở bên ngoài quá nguy hiểm rồi.
Trong lúc cơ thể còn chưa khỏe lại, thân thủ còn chưa khôi phục được như trước, thì nên ít ra khỏi tiểu viện tốt hơn.
Nhưng đối phương biết được hành tung của mình, có khi nào trên đường về lại bày ra cạm bẫy gì nữa không?
Giang Long ngẫm nghĩ một lúc, cẩn thận vẫn hơn, quyết định đi đường vòng về tiểu viện.
Vì có ký ức của nguyên thân, đối với phần lớn các nơi trong Cảnh phủ Giang Long đều quen thuộc, giống như nguyên thân là chủ nhân thì không đi đến phòng ở của các tôi tớ trong phủ.
Tôi tớ trong phủ thì không giống như chủ nhân, mỗi người đều có viện lạc của riêng mình.
Phòng ở của bọn tôi tớ được sắp theo từng dãy từng dãy.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, ví như Trương Khương thị và Diêu Trần thị ở trong phủ trông coi quản lý rất có địa vị thì sẽ được phân cho tiểu viện khuất nẻo một chút.
Ngọc Sai và Bảo Bình đương nhiên không biết tâm tư của Giang Long, thấy hắn muốn đi chỗ khác dạo, thì liền đi theo bên cạnh.
Cứ đi cứ đi, đột nhiên từ trong ký ức nguyên thân Giang Long hiểu ra một số sự việc.
Ví dụ như mấy cái tiểu viện ở tận cùng phía đông trong phủ, không ngờ lại bị lão phu nhân cấm không cho đi vào.
Là nơi gì vậy, đến cả nguyên thân là chủ nhân cũng không thể vào?
Bình luận facebook